1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiếu hiệp lấy ta được không - Ức Cầm (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, chapter 33
      Editor: Serena Nguyen

      Ta vốn muốn trang điểm xinh đẹp chút rồi mới sắc dụ Kim Nguyên Bảo, nhưng ngại vì giờ phút này ở Tướng phủ, tạm thời vẫn thể bại lộ thân phận, thể làm gì khác hơn là tiếp tục lấy thân nam trang tìm cậu ta, cảm giác bớt chút sức mạnh.

      Kể từ sau khi Kim Nguyên Bảo chuyện với Lạc Vân Thu, trở nên cực kỳ thần bí, ta vất vả ngăn cậu ta ở trong phòng, thế nhưng cậu ta lại nhắm mắt tĩnh tọa, hề đề cập tới chuyện cứu người, quả coi ta ra gì.

      Lúc ấy ta muốn mắng cậu ta trận, nhưng là vừa nghĩ tới mục đích tới chỗ này, thể làm gì khác hơn là cắn răng im hơi lặng tiếng : "Nguyên Bảo ca, hôm nay ngươi cùng họ Lạc đến chỗ nào rồi? Các ngươi thảo luận ra phương pháp cứu người sao? bằng ra để cho ta cũng nghe chút. . . . . ."

      " còn sớm, ngươi trở về phòng ngủ ." Cậu ta đến mắt cũng mở, lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.

      Cho là như vậy có thể khiến ta biết khó mà lui sao? Nằm mơ! Vì bảo vệ phái Thanh Thương, cứu vớt cả võ lâm, hôm nay Sở Tiểu Bắc ta bất chấp. Ta cắn răng cái, bước nhanh về phía trước, dùng cả tay lẫn chân bò đến giường Kim Nguyên Bảo, ôm lấy cánh tay của cậu ta bắt đầu liều mạng lắc, ta : "Kim Nguyên Bảo, hôm nay ngươi cho ta biết, ta liền , ta cứ ở lại chỗ ngươi!"

      "Hồ đồ, mau buông tay cho ta!" Rốt cuộc cậu ta cũng mở mắt ra, vẻ mặt tức giận, giận đến mặt đỏ rần.

      "Ta hồ đồ, hồ đồ đó, hôm nay nếu ngươi cho ta biết, ta liền náo loạn chết ngươi! Náo loạn chết ngươi!" Ta liều mạng bám dính cánh tay của cậu ta, gì đều buông tay.

      "Được, ngươi ta ." Cậu ta kéo tay của ta ra, đứng dậy liền muốn rời .

      Ta thấy vậy, trong lòng quýnh lên, hai lời nhào tới, ôm chặt lấy chân của cậu ta: "Hôm nay ta , ngươi cũng được , cho ta ngươi chuẩn bị cứu người thế nào, ta liền dây dưa với ngươi đến khi trời sáng!"

      "Sở Tiểu Bắc, có ai điêu ngoa tùy hứng như ngươi ?"

      ta điêu ngoa tùy hứng? Ngươi thúi lắm! Ta : "Ta điêu ngoa tùy hứng thế nào? Ngươi có thể tùy tùy tiện tiện gặm miệng ta, lại cho ta cho ngươi sao? Kim Nguyên Bảo, hôm nay hai ta ở chỗ này ràng, rốt cuộc ngươi có ý gì với ta?"

      Ta mới vừa cái gì? Ta bị chính mình nhanh miệng nhất thời sợ ngây người, hiểu đề tài êm đẹp làm sao lại chuyển qua đề tài này, nhất thời, trong đầu oanh cái thành trống .

      Cùng lúc đó, khí trong phòng này cũng bởi vì lời ta mà lúng túng tới cực điểm, thân thể Kim Nguyên Bảo ràng cứng lại, đưa lưng về phía ta, lời.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua trong trầm mặc, thời gian ngắn ngủi với ta mà đều trở thành cực hình, tâm tình chợt trở nên hết sức phiền não, bởi vì ta vốn dĩ cũng biết trong lòng mình là nghĩ như thế nào, tại sao muốn hỏi Kim Nguyên Bảo như vậy. trắng ra là, d~đ`l_q'đ ta biết cậu ta đối với ta có ý gì, càng biết ta đối với cậu ta có ý gì.

      Loạn, rất loạn!

      "Ta. . . . . . Ta nên trở về ngủ." Ta đứng lên, cúi đầu, bước nhanh muốn rời khỏi địa phương khiến ta suy nghĩ lung tung này.

      Tay, chợt bị túm.

      "Tiểu Bắc." Giọng Kim Nguyên Bảo vang lên bên tai, trầm thấp mà có lực.

      Bàn tay bị cậu ta nắm là nóng, ngay tiếp theo toàn thân đều như bị thiêu cháy, ta dám xoay người, dám quay đầu lại nhìn cậu ta, trong lòng có chút khẩn trương, lại giống như xen lẫn thầm mong đợi, mong đợi tiếp theo cậu ta gì với ta. khắc kia, ta hình như có gan, nghĩ muốn từ đáp án của cậu ta tìm kiếm đáp án của ta.

      " xin lỗi." Sau thời gian dài trầm mặc, ta nghe đến cũng là ba chữ này.

      Ta ngây ngẩn cả người, đây coi là đáp án gì?

      "Là ta quá xúc động, ta. . . . . ."

      "Ta cái đầu ngươi ý!" Ta xoay người, hung hăng hất tay của cậu ta ra, "Ngươi cảm thấy có lỗi với ta đúng ? Vậy các ngươi mang theo ta cùng cứu người, nếu đừng mơ tưởng ta tha thứ ngươi, đây là ngươi thiếu nợ ta!"

      Cậu ta nhìn ta chằm chằm, vốn là ánh mắt kiên định rốt cuộc có tia dao động, cuối cùng thở dài dài: "Ta đồng ý ngươi là được, nhưng là. . . . . ."

      "Hãy bớt nhảm , chỉ cần để cho ta cùng cứu người, cái gì ta cũng đồng ý vẫn được sao? Tốt lắm, lời định, người nào nuốt lời là con cún, ta ngủ đây!" Ta hơi, đợi cậu ta đáp lời, chạy nhanh ra khỏi gian phòng .

      Đêm khuya, gió lạnh, kế hoạch hình như rất thành công, nhưng tại sao trong lòng của ta lại chút vui sướng sau khi thành công? Ai, ta nghĩ ta nên ngủ giấc ngon rồi. . . . . .

      Cả đêm ta ngủ ngon, hai mắt quầng thâm theo Kim Nguyên Bảo tìm Lạc Vân Thu, xe ngựa ta lim dim, cậu ta tĩnh tọa, đường gì đến Lạc phủ. Lạc gia quả nhiên giàu nứt đố đổ vách, toàn phủ từ xuống dưới tràn ngập hơi thở nhà giàu nồng nặc.

      Lạc Vân Thu thấy ta rất là kỳ quái, hỏi: "Làm sao ngươi cũng tới tham gia náo nhiệt?"

      Ta liếc cậu ta cái: "Ngươi mới tham gia náo nhiệt, ta là nghiêm túc tới cứu người ."

      "Chỉ bằng ngươi?" Cậu ta bộ khinh thường bộ dáng.

      "Ta sao? Ta chính là chưởng môn phái Thanh Thương!"

      "Vậy cũng đúng, ngươi thiếu chút nữa thành nữ chủ nhân của Ngự Phong sơn trang."

      Lạc Vân Thu vừa dứt, ta lập tức liền trầm mặc, mở bình ai mà biết trong bình có gì, người này ràng là trách ta đào hôn, cùng ta mang thù rồi sao, trường hợp hết sức khó xử, d i ễ n đ à n l q đ ta nhịn được len lén liếc Kim Nguyên Bảo cái.

      Lại thấy mặt cậu ta chút thay đổi : "Đến đây chấm dứt, thương lượng chính thôi."

      " có ý đó." Lạc Vân Thu nhanh chóng thu hồi nụ cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

      Ngay cả Lạc Vân Thu luôn luôn đứng đắn đều cẩn thận như vậy, có thể thấy được hành động cứu người lần này hung hiểm cực kỳ, ta có cách nào tham dự vào cuộc thảo luận giữa hai cậu ta, chỉ có thể ở bên cạnh lặng lẽ nghe, cũng biết đại khái kế hoạch cứu người lần này.

      Hai người bọn họ quả nhiên tính toán cướp ngục, thời gian là giờ tí (23h-1h) ngày mai, mục tiêu là Tông Nhân phủ nơi nhốt võ lâm nhân sĩ. Lạc Vân Thu phái người thầm thu thập tin tức, biết được triều đình hết sức coi trọng lần càn quét này, bên ngoài mỗi phòng giam đều có trọng binh canh giữ, muốn cướp tù hết sức khó khăn. Nhưng là khéo liền khéo ở đây, tối mai là đám cưới thái tử, triều đình điều số đông thủ vệ vào cung, dẫn đến đại lao trông đủ, chính là cơ hội cướp ngục tuyệt vời.

      Sống chết của tất cả võ lâm nhân sĩ trong tù đều phụ thuộc vào hành động lần này, Kim Nguyên Bảo và Lạc Vân Thu cũng là cực kỳ thận trọng với lần cướp ngục này, xét đến hành động lần này quá mức nguy hiểm, nên điều động nhiều nhân lực, cho nên lần này Lạc Vân Thu chỉ vận dụng tử sĩ bên cạnh mình, cộng thêm Kim Nguyên Bảo tổng cộng là sáu người. Kim Nguyên Bảo, Lạc Vân Thu mỗi người mang tử sĩ vào cứu người, còn thừa lại hai người phụ trách trông chừng cùng tiếp ứng.

      "Còn ta?" Thấy hai người sắp xếp xong xuôi tất cả, ta nhịn được hỏi.

      "Ngươi ở trong phòng đợi, đừng đến quấy rối." Lạc Vân Thu Đạo.

      " được!" Ta kháng nghị, "Các ngươi đồng ý cho ta cùng cứu người, có lý do gì bỏ ta ở lại mình, ta cũng muốn cùng với các ngươi cùng!"

      Lạc Vân Thu: "Người nào đồng ý ngươi cùng cứu người?"

      "Kim Nguyên Bảo!" Ta đưa ánh mắt hướng tới Kim Nguyên Bảo, "Ngươi , tối hôm qua ngươi đáp ứng ta thế nào?"

      Ánh mắt của Kim Nguyên Bảo có chút lóe lên, hồi lâu, bất đắc dĩ : "Ngươi ở bên ngoài phụ trách tiếp ứng thôi."

      Cái này còn được, ta làm mặt quỷ với Lạc Vân Thu có chút kinh ngạc, nghe được , bản nương phụ trách tiếp ứng, bản nương cũng hữu dụng! Lại thấy Lạc Vân Thu có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

      Buổi tối ngày thứ hai, nhóm tám người Kim Nguyên Bảo mặc y phục dạ hành, chuẩn bị lên đường cứu người. Ta tò mò quanh sáu tử sĩ vòng, quả nhiên đều là người cao ngựa lớn, vẻ mặt nghiêm túc, dạng người sợ chết. Ta lôi kéo làm quen với d i end an l eeq uyd onn người phụ trách tiếp ứng: "Tại hạ họ Sở tên Tiểu Bắc, là chưởng môn phái Thanh Thương, xin hỏi đại ca xưng hô như thế nào?"

      "Đinh giáp."

      "Đinh đại ca, đợi lát nữa ta cũng phụ trách tiếp ứng, hai ta là có duyên!"

      Đinh Giáp khóe miệng giật giật.

      " đến lúc rồi, chuẩn bị lên đường." Ta nghe đến Lạc Vân Thu .

      "Ai, đợi chút, ta còn chưa đổi y phục !" Ta vội vàng xoay người.

      " xin lỗi, chuẩn bị y phục của ngươi." Lạc Vân Thu khách khí .

      "Cái gì?" Ta chuẩn bị lý luận cùng ta, lại bị Kim Nguyên Bảo kéo sang bên.

      "Hành động lần này hung hiểm cực kỳ, ta hỏi lại ngươi, ngươi chắc chắn muốn sao?" Cậu ta hỏi ta.

      "Muốn!" Ta rất khẳng định gật đầu cái, "Người là ta muốn cứu, có lý nào ta lại ?"

      "Nhưng là rất nguy hiểm, ta sợ đến lúc đó bảo vệ được ngươi, ta đồng ý với cha mẹ ngươi. . . . . ."

      "Kim Nguyên Bảo ngươi đủ chưa!" Ta cắt đứt lời của cậu ta, "Ta biết ngươi muốn giúp ta, ta cũng biết ngươi đồng ý cha mẹ ta phải bảo đảm an toàn của ta, nhưng là ngươi có nghĩ tới hay , hai ta cùng nhau từ Trấn Bạch Vân ra ngoài, ngươi phải phụ trách an toàn của ta, ta cũng phụ trách an toàn của ngươi, nếu là ngươi cứu người xảy ra chuyện gì, ta cũng có cách nào giao phó với cha mẹ ngươi. Ngươi đừng cảm thấy ta chỉ biết làm hỏng việc, ta hiểu biết mình có phần bao nhiêu phân lượng, ngươi liền an tâm vào cứu người, ta bảo đảm chỉ ở bên ngoài xem chút, nếu quả xảy ra tình huống gì, ta nhất định co cẳng chạy, tuyệt đối liên lụy mọi người."

      "Tiểu Bắc. . . . . ." Kim Nguyên Bảo nhìn ta, trong mắt giống như chớp động cái gì, muốn lại thôi.

      "Đến giờ rồi, thôi." Lạc Vân Thu ở bên thúc giục.

      "Biết." Kim Nguyên Bảo gật đầu cái, móc ra món đồ từ trong ngực, nhét vào trong tay ta, trịnh trọng , "Cầm nó, bảo vệ tốt mình, nhớ ta , giang hồ là địa phương rất nguy hiểm, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình."

      Ta cúi đầu xem xét, ra là cây chủy thủ (dao găm) nặng trịch.
      Last edited by a moderator: 9/7/16
      A fang thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, chapter 34
      Editor: Serena Nguyen

      Rốt cuộc công cuộc cứu người cũng bắt đầu, tất cả đều theo kế hoạch làm việc, trước khi rời Kim Nguyên Bảo lại dặn ta ta: "Nếu là xảy ra chuyện, ngươi bỏ chạy, ngàn vạn đừng quay đầu lại."

      Ta gật đầu cái: "Ngươi cũng cẩn thận, đồng ý với ta, để xảy ra việc gì!"

      "Hai ngươi đủ ghê tởm rồi đấy, có thể đừng buồn nôn như vậy ?" Lạc Vân Thu ở bên nhạo báng, bị ta trợn mắt nhìn lại.

      Đêm khuya, tầng mây dầy che lấp bầu trời đêm, khiến cho khí buổi đêm ngọn gió càng thêm quỷ dị, Lạc Vân Thu ra lệnh tiếng, năm cái bóng đen rời xe ngựa, chui vào trong màn đêm thâm trầm, biến mất trong nháy mắt, chẳng biết tại sao, lòng của ta cũng trống rỗng theo, khỏi lo lắng.

      Thời gian trôi qua, lo lắng càng sâu, cuối cùng ta nhịn được, thể làm gì khác hơn là hỏi Đinh Giáp: "Ngươi bọn họ có thể thành công hay ?"

      ". . . . . ."

      " ra ta có chút hối hận, nên để Kim Nguyên Bảo mạo hiểm, ngộ nhỡ cậu ta xảy ra chuyện làm sao?"

      ". . . . . ."

      "Ngươi rốt cuộc bọn họ có cứu được người hay ? Tại sao vẫn chưa ra?"

      ". . . . . ."

      "Ta Đinh đại ca, ngươi cũng lo lắng bọn họ sao? Bọn họ đều là huynh đệ vào sinh ra tử của ngươi đó!"

      ". . . . . . Ta ra bên ngoài nhìn chút."

      "Này, ta còn chưa xong!" Đinh Giáp này đúng là, chưa mấy câu liền chạy, bỏ lại mình ta ở trong xe ngựa chẳng phải là càng thêm đoán mò? Mặc kệ, ta cũng xuống xem chút, chừng Kim Nguyên Bảo ra ngoài? Nhưng ngay khi ta nhấc màn lên, d i ễ n đ à n l q đ lại thấy Đinh Giáp ngã xuống bên cạnh xe ngựa, biết sống chết, gần như là đồng thời, bàn tay trắng bệch lặng lẽ bóp cổ của ta.

      " được kêu, nếu bẻ gảy cổ của ngươi!" Có giọng ở bên tai ta .

      Đây là tình huống gì? Ta bị biến cố trước mắt sợ ngây người, liếc mắt cái, càng thêm ngây người như phỗng, người uy hiếp ta ai khác, chính là Thiên Ma cung hộ pháp —— Mộ Dung Ti Ti!

      Mộ Dung Ti Ti thấy ta, cũng cả kinh, ánh mắt trong nháy mắt trở nên hung hăng: " đúng là khéo, ngờ ta lại gặp tiểu nha đầu này, xem ra hôm nay là ông trời giúp ta báo thù cho Kim Tín." Nàng như vậy, tay lại động tĩnh.

      "Ngươi bị thương?" Ta vừa hỏi, vừa len lén lục lọi chủy thủ bên hông.

      "Câm miệng!" Nàng bóp cổ ta mạnh hơn mấy phần, nhưng bởi vì nhất thời ráng sức, phun ra ngụm máu tươi.

      chậm nhưng xảy ra rất nhanh, ta rút chủy thủ ra cho nàng đao, đao kia đúng lúc cắm ở bên phải bụng nàng, chỉ thấy Mộ Dung Ti Ti kêu khẽ tiếng, rơi xuống xe ngựa, ta kịp suy nghĩ nhiều, lập tức nhảy xuống, cầm đao kề lên cổ của nàng: " mau, tại sao ngươi phải ở chỗ này?" Lúc ta lời này, giọng run rẩy, tay cầm đao run rẩy, nhưng mà ta lại biết ta thể mềm lòng.

      "Muốn giết cứ giết, nhảm!" Mộ Dung Ti Ti hừ tiếng, ngược lại rất kiên cường.

      "Đừng cho là ta dám giết ngươi." Ta cắn răng, nắm chủy thủ trong tay chặt.

      " ngờ ta đường đường Thiên Ma cung hộ pháp, có chết ở trong tay tay sai Tông Nhân phủ, lại chết trong tay nha đầu này."

      "Tay sai nào? Bên trong thế nào? Ngươi ràng!" Ta bị nàng đến kinh sợ, vội vàng hỏi.

      "Thế nào, sốt ruột?" Nàng cười lạnh, "Chắc hẳn các ngươi đêm khuya tiến đến, cũng là vì cứu người, vậy ta ngại thẳng với ngươi, bên trong là cái bẫy, căn bản có người các ngươi phải cứu, qua lát nữa, kết quả của ta bây giờ, cũng chính là kết quả của đồng bọn của ngươi."

      "Ngươi cái gì, sao bên trong lại là bẫy?"

      "Ngươi vẫn chưa sao? Lần này triều đình nhất định lưới bắt hết mọi người chúng ta, giết hình phạm gì đó tất cả đều là ngụy trang, bọn họ chỉ là muốn nhờ vào đó tìm ra đồng đảng thôi. Cái Tuấn Hiền vương muốn tìm là Phệ Hồn đao, trước đây, tất cả võ lâm nhân sĩ, phàm là có dính líu đến Phệ Hồn đao, cũng là mục tiêu của ông ta."

      Cho nên , tại Kim Nguyên Bảo gặp nguy hiểm? được, ta muốn cứu bọn họ!

      "Chờ chút!" Mộ Dung Ti Ti gọi ta lại, "Cho ta sảng khoái, ta muốn tại chỗ này đợi chết."

      "Yên tâm !" Ta cắn răng, "Ai cũng chết, ta còn muốn chờ ngươi trả ta nhân tình đấy."

      Cuối cùng ta vẫn sử dụng lệnh bài của cha ta, lúc ta cầm "Vô Thượng Lệnh" trong tay kéo Gia Cát Thừa Tướng còn ngái ngủ từ giường lên, mặt của ông xanh mét, lắc đầu liên tục: "Các ngươi, đám người tuổi trẻ này, là gây họa lớn rồi!"

      "Cứu người như cứu hỏa, chờ cứu người ra, ngài thế nào cũng được!"

      "Tiểu Bắc, phải là người làm bá bá ta giúp ngươi, mà là lão hủ quả có quyền lợi này!"

      "Vậy làm sao bây giờ?" Ta đều gấp muốn chết, mắt thấy Kim Nguyên Bảo đều lâu như vậy, nếu là xảy ra chuyện. . . . . . Ta dám tưởng tượng, chỉ có thể lôi d~đ`l_q'đ Gia Cát Hoành đến chết cũng buông tay, "Ta mặc kệ, hôm nay dù là lôi ta cũng muốn lôi ngài cứu người!"

      " là sợ ngươi rồi! Muốn cứu người từ trong Tông Nhân phủ thủ vệ sâm nghiêm, ngươi cho rằng ấy là chuyện dễ dàng sao? Chỉ là biện pháp cũng phải có. . . . . ." Gia Cát Hoành vuốt vuốt râu.

      "Cfon dài dòng, có tin ta kéo hết râu ông xuống !"

      "Chậm chút!" Gia Cát Hoành bị giật mình, liên tục ngừng , "Dõi mắt triều đình, toàn bộ vâng lệnh Tuấn Hiền vương, muốn cứu người sợ rằng chỉ có thể tìm Vô Đạo đường, bởi vì chỉ có cha ngươi thống lĩnh Vô Đạo đường mới. . . . . ."

      "Vậy còn mang ta tìm!" Ta cắt đứt Gia Cát Hoành thao thao bất tuyệt, lời gì kéo ông ấy muốn ra ngoài.

      "Dừng lại, dừng lại cho ta!" Gia Cát Hoành thở hồng hộc kéo ta, "Cái tên tiểu tử này, sao còn phân phải trái hơn cha ngươi, lão hủ thế nào cũng là Thừa Tướng đương triều, bàn về cấp bậc thấp hơn cha ngươi, bàn về bối phận còn cao cha ngươi giáp đấy. . . . . ."

      " điểm chính!"

      "Ta , ta ! Vô Đạo đường phải chỗ, ngươi bảo ta dẫn ngươi . . . . . . mang được!"

      "Vậy rốt cuộc Vô Đạo đường là cái gì? Ông mau!" Ta gấp gáp, nước mắt bắt đầu chảy, cũng dựt đứt tận mấy cái râu của Gia Cát Hoành xuống.

      "Làm bậy! Lão hủ đường đường Thừa Tướng nước, mắt thấy có thể cáo lão về quê, an hưởng tuổi già, ngờ lại thua bởi cái tên tiểu tử này. Thôi, nể mặt cha ngươi, hôm nay lão hủ tính toán, ngươi bình tĩnh chớ nóng, đợi lão hủ tìm đồ tốt."

      Gia Cát Hoành xong, xoay người trở về phòng, lục lọi hồi, chờ lúc trở ra, trong tay giải thích được nhiều hơn hộp quẹt cùng đoạn mẩu trúc, chỉ thấy ông ấy cầm hai thứ đồ này, dạo bước ra khỏi cửa phòng. Ta vội vàng đuổi theo, thấy ông ấy dùng hộp quẹt đốt mẩu trúc trong tay, sau đó đưa tay dơ mẩu trúc hướng lên trời.

      "Bùm"

      tiếng vang lớn, ngọn lửa sáng ngời chợt xuất , ở giữa bầu trời đêm đen kịt nổ tung đóa hoa lửa màu vàng, chiếu sáng mặt của ta. Chỉ chốc lát sau, ngọn lửa kia biến mất bầu trời, chung quanh lại biến trở về mảnh yên tĩnh, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

      Chuyện này. . . . . . Đây là trò xiếc gì? Ta lấy lại tinh thần, xoay người gấp gáp hỏi: "Ông đùa bỡn ta hả? Vô Đạo đường đâu?"

      Gia Cát Hoành vuốt râu, cười híp mắt liếc ra sau lưng ta, từ từ : " phải đều ở đây sao?"

      Sau lưng chợt trở nên lạnh lẽo, đợi ta xoay người mảnh sân vừa rồi còn trống trải, giống như quỷ mị, đồng loạt đứng mười mấy người, những người này nữ có nam có, trẻ có già có, d i3n d4n l3 q uy d0n diện mạo bình thường, ăn mặc khác nhau, chợt im hơi lặng tiếng xuất trong phủ Thừa tướng như vậy, là khiến người ta sợ hãi trong lòng.

      "Bọn họ là?" Ta há miệng run rẩy hỏi Gia Cát Hoành.

      "Bọn họ đều là người Vô Đạo đường, cũng chính là thủ hạ của cha ngươi, đây chỉ là bộ phận, tín hiệu vừa phát, sợ rằng còn sót lại ít vẫn còn đường chạy tới tập hợp."

      "Nhưng. . . . . . Bọn họ có thể cứu người sao?"

      Gia Cát Hoành cười cười: "Tiểu tử, ngàn vạn lần được trông mặt mà bắt hình dong, bọn họ ai cũng có thể cứu."

      Gia Cát Hoành quả nhiên có lừa ta, đêm đó tay ta cầm Vô Thượng Lệnh, mang theo người của phủ Thừa Tướng và Vô Đạo đường Tông Nhân phủ cứu người, đại lao Tông Nhân phủ được xưng Tường Đồng Vách Sắt nhất thời yếu ớt giống như miếng đậu hũ. Mắt của ta trợn tròn nhìn những người ăn mặc bình thường, bề ngoài bình thường kia, đột nhiên mỗi người đều thành cao thủ tuyệt đỉnh, đánh cho mấy trăm tên vệ binh ngăn cản phía trước người ngã ngựa đổ, toàn quân bị diệt, quả sợ ngây người!

      "Mấy người vừa tới cướp tù đâu?" Ta xách vệ binh bị đánh gục hỏi.

      "Đều. . . . . . Bắt tất cả. . . . . ."

      "Bắt đâu rồi hả?"

      "Trong. . . . . . Bên trong. . . . . ."

      Ta buông tay ra, chạy đến phòng giam vệ binh chỉ, quả nhiên thấy đám người Lạc Vân Thu bị giam ở trong, tất cả đều gục đầu ủ rủ.

      Ta nhìn quanh bốn phía vòng, phát trong tù trừ bọn Lạc Vân Thu, còn có nhóm người Thiên Ma cung, tất cả đều là tối nay bắt được, đếm sơ qua ít nhất có hai mươi, ba mươi người, nhưng duy chỉ có thấy Kim Nguyên Bảo. Ta nóng nảy, hỏi Lạc Vân Thu: "Kim Nguyên Bảo đâu?"

      Lạc Vân Thu kinh ngạc nhìn ta, sau đó giống như hiểu ra cái gì, khinh thường hừ tiếng: "Chạy."

      "Chạy cái gì, ngươi ràng cho ta!"

      "Chạy chính là chạy, chẳng lẽ còn bay hay sao? Tiểu tử kia đủ nghĩa khí, đến nơi này vừa nhìn là bẫy, muốn tự mình chạy, cũng giúp ta cái, dầu gì chúng ta cũng là người cái thuyền."

      "Là ta ta cũng giúp ngươi!" Ta trừng mắt liếc ta cái, vội vã chạy ra ngoài.

      "Này!" Từ sau lưng truyền đến giọng Lạc Vân Thu kêu, "Nếu ngươi sử dụng Vô Thượng Lệnh, cũng đừng quên cứu người Ngự Phong sơn trang ra, đây là ngươi nợ bọn họ!"

      " cần ngươi !" Ta đáp lại câu, bất chấp, dĩ nhiên sợ đắc tội nhiều hơn vài người, nhưng Kim Nguyên Bảo, rốt cuộc ngươi đâu vậy?
      Last edited by a moderator: 9/7/16
      A fang thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, chapter 35
      Editor: Serena Nguyen

      Kim Nguyên Bảo mất tích, mặc ta vận dụng lực lượng Vô Đạo đường, tìm khắp vùng lân cận Tông Nhân phủ cũng thấy tung tích của cậu ta.

      "Người ngươi muốn tìm kia, đêm hôm đó tới tìm ngươi." Mộ Dung Ti Ti được ta cứu về từ Quỷ Môn quan cho ta biết.

      "Vậy sau đó sao?" Ta hỏi.

      "Ta cho cậu ta biết, ngươi chết."

      "Cái gì? !" Ta tức giận túm lấy Mộ Dung Ti Ti, hại nàng bị động tới vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.

      "Nha đầu chết tiệt kia ngươi buông tay cho ta! Ta có lỗi sao? Nhìn mi tâm của ngươi là biết, ngươi trúng Truy Hồn nhiếp tâm hoàn của Thiên Ma cung chúng ta, chết là chuyện sớm hay muộn, ta chỉ là sớm chút." Nàng cười lạnh, nụ cười kia thấy thế nào thế nào làm người ta ghét.

      Ta : "Lão thái bà, ngươi biết ta trúng độc, mau mau cho ta thuốc giải, ta chính là ân nhân cứu ngươi mạng."

      "Ngươi mới lão thái bà, cả nhà các ngươi là lão thái bà!" Mộ Dung Ti Ti tức đến xanh mét cả mặt mày, "Ta có van ngươi cứu ta sao? Coi như ngươi cứu ta, cũng vẫn còn mối thù giết Kim Tín của ta, muốn ta cứu ngươi, có cửa đâu!"

      "Tốt, muốn chết mọi người cùng nhau chết, ta trả tất cả người Thiên Ma cung các ngươi lại cho Tông Nhân phủ, coi như ta chưa từng cứu!"

      "Ngươi!" Mộ Dung Ti Ti cắn răng, cuối cùng vẫn thể tiếp tục mạnh miệng, "Xem như ngươi lợi hại, chẳng qua tại ta cũng thể nào cứu được ngươi, bởi vì thuốc giải Truy Hồn nhiếp tâm hoàn, chỉ có Cung chủ chúng ta mới có, nếu như ngươi muốn bảo vệ tánh mạng, tốt nhất là cứu cung chủ chúng ta ra, ta liền cầu xin cung chủ cho ngươi thuốc giải."

      "Cái gì, ngươi Ma Tinh cũng bị bắt?" Ta kinh ngạc.

      " nhảm, nếu phải Cung chủ bị tay sai triều đình bắt, sao Thiên Ma cung chúng ta lại huy động nhân lực trước cứu người? Tóm lại ngươi chỉ cần đồng ý ta cứu ra cung chủ nhà chúng ta, d đ l ê q u ý đ ô n ta liền đồng ý giúp ngươi tìm được thuốc giải, Mộ Dung Ti Ti ta lời giữ lời, quyết nuốt lời."

      "Nằm mơ, ngươi hại Kim Nguyên Bảo mất tích, ta có chết cũng giúp ngươi!" Ta liếc Mộ Dung Ti Ti giường bệnh cái, quay đầu lại, khiến nàng tức giận ở phía sau mắng ta biết điều, để ý sống chết các loại.

      biết điều? để ý sống chết?

      Ta cũng chỉ là chọc tức nàng chút mà thôi, người đương nhiên là phải cứu, mạng dĩ nhiên cũng phải cần bảo vệ, thế nhưng việc quan trọng nhất vẫn là phải tìm Kim Nguyên Bảo.

      Vô Đạo đường, có vẻ tương tự như bộ khoái, trong mắt người ngoài là phần của triều đình, kì thực từ trước đến giờ là tổ chức độc lập với triều đình. Tổ chức này do cha ta thành lập, nhiệm vụ cũng lien quan tới triều chính, hàng năm ở giữa triều đình và võ lâm, chỉ để ý lùng bắt tội phạm quan trọng Thập Ác Bất Xá* của triều đình, có lúc cũng xử lý tranh chấp giữa các bang phái trong giang hồ.

      * thập ác bất xá: 10 tội ác thể dung tha
      1) Mưu phản: làm hại đến xã tắc;
      2) Mưu nghịch: phá hoại tôn miếu, sơn lăng, cung thất;
      3) Mưu loạn: phản nước theo giặc;
      4) Ác nghịch: đánh và mưu giết ông bà, cha mẹ, chú bác, thím, chị em, ông bà ngoại, ông bà, cha mẹ chồng;
      5) Bất đạo: giết người vô tội; giết người chặt thây ra từng mảnh, bỏ thuốc độc, bùa mê;
      6) Đại bất kính: ăn trộm đồ thờ trong lăng miếu, đồ vua thường dùng, làm giả ấn của vua, chế thuốc để vua dùng theo đúng cách thức, dâng vua những món ăn cấm, bảo quản và giữ gìn thuyền của vua dùng, chỉ trích vua, đối xử lễ độ đối với sứ giả của vua;
      7) Bất hiếu: tố cáo, rủa mắng ông bà, cha mẹ, trái lời dạy bảo, nuôi nấng thiếu thốn, có tang cha mẹ mà lấy vợ, lấy chồng, vui chơi ăn mặc như thường. Nghe thấy tin ông bà, cha mẹ mất mà giấu để tang, dối là ông bà, cha mẹ chưa mất;
      8-) Bất mục: giết hay đem bán những người thân thuộc gần;
      9) Bất nghĩa: giết quan bản phủ và các quan đương tại nhiệm, giết thầy học, nghe tin chồng mất mà để tang, vui chơi ăn mặc như thường;
      10) Nội loạn: gian dâm với người trong họ, nàng hầu của ông cha.
      ~Se- ddieendannlequydoon~

      Những thứ này đều là sau đó Gia Cát Hoành cho ta biết, cũng chính bởi vì nguyên nhân đó, cho nên hôm đó đêm khuya xông vào Tông Nhân phủ cứu người, ta mới có thể vận dụng lực lượng Vô Đạo đường, bởi vì dõi mắt triều đình, chỉ có Vô Đạo Đường cần nghe theo Tuấn Hiền vương ra lệnh, có quyền tiền trảm hậu tấu.

      Ta biết cái gì gọi là tiền trảm hậu tấu, vì vậy liền hỏi Gia Cát Hoành.

      " đúng là, giết người trước, sau đó tâu Thánh thượng."

      "Nhưng ta bảo bọn họ giết người!" Đêm hôm đó, ta đặc biệt dặn dò mọi người cần tổn thương tới tính mạng, chính là muốn cho cha ta thêm phiền toái cần thiết.

      "Đây chỉ là ví dụ, ý tứ của ta đó là, Vô Đạo đường có thể thông qua cấp đồng ý, làm chuyện muốn làm trước, rồi khải tấu triều đình, đạt được phê chuẩn."

      "Cho nên ý của ông là , chuyện tối ngày hôm qua, ta còn phải hồi báo triều đình?"

      "Cái này, chỉ sợ là. . . . . ." đợi lão Thừa Tướng hết lời, nên đến cũng đến.

      giọng kì quái vang lên ở đại đường phủ Thừa Tướng: "Thánh! Chỉ! Đến!"

      "Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết, cho Sở Tiểu Bắc con của Sở Khuynh Vũ yết kiến!" Cuối cùng, lão thái giám đưa chỉ đó vẫn quên dương quái khí thêm câu, "Kính xin Sở công tử lập tức yết kiến, được sai sót!"

      Ta nhìn lão thái giám chút, lại nhìn lão Thừa Tướng chút, len lén hỏi: "Ta có thể sao?"

      Gia Cát Hoành bị sợ đến mặt mũi trắng bệch, vội vàng : "Kính xin công công hồi bẩm Thánh thượng, cựu thần an bài Sở công tử rửa mặt phen, vào cung gặp vua."

      " cần." Lão thái giám phất phất tay, "Chuyện khẩn cấp, kính xin Sở công tử theo lão nô vào cung thôi." Dứt lời, phất trần vung, dùng tay làm dấu mời. Mấy vệ binh sau lưng xanh mặt, bộ nếu như ngươi nghe lệnh, liền bắt ngươi .

      ! Ta cắn răng, trong ánh mắt lo lắng của lão Thừa Tướng, nhắm mắt ra khỏi phủ Thừa Tướng.

      đường gì, khí hết sức quỷ dị, vì hóa giải khí khẩn trương, ta cố gắng làm quen cùng công công truyền chỉ, chưa từng nghĩ tên thái giám chết tiệt này những để ý ta, còn bỏ cho ta ánh mắt tự cầu nhiều phúc, hại ta nhất thời có chút sợ.

      Đậu hũ thúc thúc từng với ta, Hoàng đế là nhân vật lợi hại nhất quốc gia này, có quyền lợi chí cao vô thượng, ông ta bảo ngươi hướng đông liền quyết được tây, nếu ông ta muốn ngươi chết ngươi nhất định phải chết, nếu ông ta bảo ngươi sống ngươi chết cũng phải sống lại. Lúc ấy ta còn cảm thấy buồn cười, người chết còn sống thế nào? Đậu hũ thúc thúc lại trêu chọc ta chơi!

      Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, giờ phút này ta sớm có ý nghĩ ngây thơ trước kia, Tuấn Hiền vương có thể tùy tùy tiện tiện giết chết người toàn võ lâm, huống chi là Hoàng đế so với Tuấn Hiền vương còn lớn hơn? Ban đầu Kim Nguyên Bảo chịu để cho ta sử dụng Vô Thượng Lệnh, cũng chính là sợ xảy ra chuyện ngày hôm nay, nếu hoàng thượng mất hứng vì chuyện ta cứu người, tiếp theo giận chó đánh mèo cha ta, hạ lệnh giết tất cả chúng ta vậy cũng làm thế nào? Ta muốn chết, càng muốn hại cha mẹ ta, trong lòng càng nghĩ càng sợ.

      Dưới ảnh hưởng của cảm xúc lo lắng hãi hùng, ta theo thái giám truyền chỉ vào cung, màn đêm buông xuống, dần dần bao phủ cả hoàng cung, tăng thêm phân nghiêm trang cùng nặng nề cho cung điện nguy nga này, giống tâm tình của ta giờ khắc này.

      Bỗng nhiên ta rất nhớ Kim Nguyên Bảo, kể từ khi tới Kinh Thành, mặc kệ ta gây bao nhiêu họa, cậu ta đều tuân thủ lời hứa với cha mẹ ta lúc rời Trấn Bạch Vân, vẫn luôn ở bên ta, thay ta dọn dẹp tàn cuộc, xa rời. Nhưng giờ phút này, cậu ta lại biến mất, lưu lại mình ta đối mặt với hoàng cung to như vậy cùng Hoàng đế biết tính nết trong cung, loại cảm giác có chỗ dựa này, rất đáng ghét!

      Kim Nguyên Bảo, tên khốn kiếp, ra mau cho ta, nếu đời này đừng nghĩ ta lại để ý đến ngươi! Ta vừa thầm mắng trong lòng vừa vào cung, cũng biết bao nhiêu con đường, d'd~l`d;d rốt cuộc tới trước cái phòng lớn, thái giám dẫn đường dùng giọng kì quái thông báo từ ngoài cửa: "Khởi bẩm hoàng thượng, lão nô dẫn Sở Tiểu Bắc tới."

      Bên trong ai đáp lại, mơ hồ có thể nghe được tiếng cười của con .

      Lão thái giám có chút lúng túng, hồi lại kêu: "Hoàng thượng, lão nô theo phân phó của ngài dẫn người đến!"

      Tiếng cười càng to, cửa chính vẫn khép chặt như cũ.

      Ta có chút đứng yên, ghé đầu hỏi: "Công công, phải là ngài truyền sai chỉ chứ?"

      "Càn rỡ! Ta đây ba tuổi vào cung, phục vụ qua Thái Thượng Hoàng, tiên hoàng cùng Đương Kim Thánh Thượng, làm sao có thể truyền sai thánh chỉ?" Lão thái giám bị ta thẹn quá thành giận, lại hắng giọng hô, "Hoàng ~~~ thượng ~~~"

      Tiếng còn chưa rơi, liền nghe được giọng nam nhịn được vang lên: "Phiền phức, lăn tới đây cho trẫm!"

      Trước khi vào cung, ta dự đoán rất nhiều tình huống có thể xuất , ví như hoàng thượng rất tức giận với hành động tiền trảm hậu tấu của ta, tính mang ta xuống chém tại chỗ. Hoặc là, hoàng thượng thưởng thức dũng khí của ta, quyết định mặc kệ hiềm khích lúc trước, thứ cho ta vô tội. Nhưng mà ta lại vạn vạn ngờ, tình huống chân lại cùng tưởng tượng khác nhau trời vực!

      Sau khi ta vào phòng dưới hướng dẫn của lão thái giám, phát ngay giữa phòng là cái bàn dài, bàn bày đầy rượu và thức ăn, nhiều ăn mặc hở hang vây quanh thiếu niên người mặc trường bào màu vàng óng, cần phải khẳng định chính là Hoàng đế trong truyền thuyết rồi. Trong đầu ta khỏi tiến hành so sánh Hoàng đế đậu hũ thúc thúc tả cho ta, với Hoàng đế uống rượu tán tỉnh với trước mắt, cuối cùng cho ra cái kết luận: con mẹ nó là hôn quân!

      Tác giả có lời muốn : mọi người đoán chương kế tiếp ai ra sân đây? aaaaaaaaaaaaaa~~~~
      Last edited by a moderator: 9/7/16
      A fang thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, chapter 36
      Editor: Serena Nguyen

      "Tham kiến hoàng thượng!" Lão thái giám mới vào cửa, liền bùm cái quỳ mặt đất, cuối cùng vẫn quên quay đầu lại trừng ta cái, giọng quát lớn, "Thấy hoàng thượng, còn quỳ xuống!"

      Ta nhìn hôn quân phóng túng, lại nhìn lão thái giám, lắc đầu cái: phải rất muốn quỳ.

      Lão thái giám bị ta tức đến độ sắp hộc máu, muốn tức giận, liền nghe hôn quân nhịn được : "Gặp cái gì mà gặp, đứng lên cho ta, có chuyện mau , có rắm mau thả, thấy trẫm bận sao?"

      Ta ngươi truyền sai chỉ mà! Ta làm mặt quỷ với lão thái giám, chỉ thấy ông ta há miệng run rẩy đứng lên từ dưới đất, khiêm nhường bẩm báo: "Hoàng thượng thứ tội, lão nô cũng là nghe theo thánh chỉ mới mang Sở Tiểu Bắc tới, cũng dám quấy rầy hoàng thượng nhã hứng."

      "Mang người nào? Sở cái gì?" Thiếu niên ngồi cao để ly rượu xuống, mắt say lờ đờ nhìn bên này.

      "Hồi bẩm hoàng thượng, vị này chính là Sở Tiểu Bắc con của Sở Khuynh Vũ ngài tuyên chỉ gặp mặt."

      Hôn quân rốt cuộc bừng tỉnh ra: " ra là nhi tử nhà Sở khanh, trẫm nhớ! Hoàng huynh có đề cập tới với trẫm, ngày hôm nay trẫm liền muốn nhìn chút, dáng dấp nhi tử nhà Sở khanh ra sao, có thể tuấn mỹ hơn trẫm ." Dứt lời, y đứng lên, đẩy mỹ nữ bên cạnh ra, bước chân lảo đảo tới phía ta.

      Hôn quân phải là vì nguyên nhân này mới gọi ta? Chuyện phát triển theo hướng ta có cách nào dự đoán, nhất thời ta có chút tiếp thụ nổi, chỉ có thể cuống quít cúi đầu, yên lặng theo dõi biến hóa.

      Cùng lúc đó, hôn quân chạy tới trước mặt ta, bởi vì đứng vững, lão thái giám vội vàng tiến lên dìu, bị y đẩy ra: "Sợ cái gì, trẫm có say, trẫm rất tỉnh táo." Dứt lời, đung đưa vòng quanh ta vòng vòng, hẳn là quan sát ta.

      "Nhìn thân hình cũng tốt lắm, trẫm nhớ Sở khanh gia cao lớn uy vũ, là mỹ nam tử khó gặp chốn Kinh Thành, sao lại sinh con trai vừa lùn vừa , thân thể này, d ie endaf nnl eq uyd oon như thân thể nương vậy." chuyện, bỗng nhiên thò tay bóp cái ngang hông ta.

      "A!" Ta kêu khẽ tiếng, bị động tác bất thình lình làm sợ ngây người, cuống quít ngẩng đầu lên.

      Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đẹp lại hơi có cảm giác quen thuộc gần trong gang tấc, y nhìn ta...ta cũng nhìn y, nhưng ta nghĩ ra từng thấy ở đâu, hoặc là gặp qua người có dung mạo rất giống y.

      Lúc ta suy tư, hôn quân nheo mắt lại bắt đầu quan sát ta, người y mang theo mùi rượu nồng đậm, ánh mắt mê ly, hai gò má ửng hồng, gương mặt càng ngày càng gần, khiến ta cảm thấy hết sức khó chịu, thể làm gì khác hơn là tận lực ngửa ra sau, cố gắng tránh xa y.

      " người ngươi. . . . . ." Y chợt dừng lại, ngửi cái, bất ngờ : "Có mùi nữ nhân."

      Lòng ta thất kinh, lui về sau bước, eo chợt bị ôm.

      " là thơm." Mặt hôn quân lại gần cổ ta, hành động khác người làm ta đoán kịp, bất khả tư nghị trợn to mắt, cả người cũng cứng lại.

      "Hoàng thượng!" Lão thái giám ở bên nóng nảy, "Trước công chúng, thể tổn hại uy nghiêm Hoàng thất!"

      "Lui xuống cho ta!" Hôn quân quay đầu lại trừng mắt liếc ông ta cái, lại quay đầu lại nhìn ta chằm chằm.

      Lúc này, ta rốt cuộc hồi hồn lại, đưa tay, vùng vẫy muốn đẩy y ra.

      "Này, ngươi là nương , nhìn mặt mũi này." Hơi sức y rất lớn, tay ôm chặt eo của ta, tay sờ qua mặt của ta, " mượt, là đẹp mắt. . . . . ."

      "Ngươi làm gì đấy?" Ta nổi giận, cử chỉ này thực quá phận, mặt của bản nương là để cho hôn quân như ngươi động vào sao? Ta hai lời, đẩy ra tay của y, muốn nhấc chân cho y cước, d~d`l;q'd lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng thông báo, "Khởi bẩm hoàng thượng, Tuấn Hiền vương cầu kiến!"

      "Hoàng huynh tới?" Hôn quân giống như thấy quỷ cuống quít buông ta ra, quay đầu lại vung mạnh tay, "Nhanh nhanh nhanh, các ngươi đều lùi xuống cho ta, cũng nhanh mang những thứ này , mau!"

      Những người khác hình như cũng quen trường hợp như vậy, , dọn dẹp dọn dẹp, trong chốc lát liền dọn xong bàn rượu và thức ăn, lúc này hôn quân mới thở phào nhõm, hắng giọng, hướng ra ngoài : "Hoàng huynh mời vào!"

      Tuấn Hiền vương? Chính là tên hạ lệnh vây quét Ngự Phong sơn trang? Nhìn dáng dấp hôn quân giống như rất sợ , kỳ quái, phải đậu hũ thúc thúc Hoàng đế là nhân vật lợi hại nhất quốc gia này ư, làm sao sợ ca ca của mình đây? Chẳng lẽ Tuấn Hiền vương còn lợi hại hơn Hoàng đế? Cũng biết dáng dấp như thế nào, ngàn vạn lần được giống như đệ đệ biết xấu hổ như vậy.

      Ta suy tư, cửa bị đẩy ra rồi, bốn gã thị vệ vây quanh vị nam tử áo trắng tóc đen vào, nam tử ngồi xe lăn, mặt giống hôn quân đến bảy tám phần, nhưng là gương mặt này ta cũng biết.

      Tô Mộ Bạch?

      Ta dám gọi ra tiếng, trong lòng lại bị chấn động, thế nào lại là cậu ta? Cậu ta lại là Tuấn Hiền vương? Thiếu niên gầy, ôn nhã trong trí nhớ lên ở trong đầu của ta, ta tin chắc mình nhận lầm, mặc kệ là gương mặt này, hay là đôi chân này, cậu ta xác xác là Tô Mộ Bạch. Vậy mà, vào giờ phút này, d ĩ e n d a n l e qđ cậu ta mất bộ dáng trẻ trung năm đó, cho dù tướng mạo thay đổi, nhưng là vẻ mặt hoàn toàn thay đổi, trầm mặc, uy nghiêm, để cho người dám nhìn lâu.

      Trong nháy mắt cậu ta chuyển hướng nhìn ta, ta nhanh chóng liếc mắt chỗ khác.

      "Hoàng huynh vì sao lại tới?" Hôn quân tỉnh rượu, giọng cũng ràng ít.

      "Thần nghe hoàng thượng tuyên chỉ để con của Sở Khuynh Vũ yết kiến, thần bao năm thấy Sở đại nhân, hết sức nhớ nhung, cũng muốn tới xem chút." Giọng Tô Mộ Bạch vẫn như năm đó, chỉ là hơi trầm thấp chút.

      Có lẽ là hôn quân cảm thấy hoàng huynh phải vì mình mà đến, cho nên thở phào nhõm, vội vàng đẩy ta ra ngoài, : "Chính là, vị này chính là nhi tử nhà Sở khanh."

      Thế nào hồi lâu lại quay về ta? Trong lúc nhất thời, ta có cảm giác gan cưỡi hổ khó xuống, ra là quen cậu ta hay là , là gặp cậu ta hay chưa bao giờ gặp cậu ta, từ khi từ biệt ở trấn Bạch Vân, qua ba bốn năm, cũng biết cậu ta còn nhận ra ta hay . Mới vừa rồi hôn quân say khướt nhận ra ta là nữ nhi, nếu Tô Mộ Bạch cũng nhận ra ta, có thể tính ta tội khi quân hay ?

      " ra là vị này chính là công tử của Sở đại nhân, quả nhiên là nam tử tuấn mỹ như Sở đại nhân."

      "Hoàng huynh, huynh phải cảm thấy cậu ta giống nha đầu sao? người còn có mùi thơm." Hôn quân đúng lúc tới làm rối, nếu phải là ngại thân phận của y, ta muốn đánh y.

      "Hoàng thượng đùa, Sở đại nhân là Kinh Thành đệ nhất mỹ nam, sinh công tử tự nhiên cũng thừa kế vẻ đẹp của cha." Tô Mộ Bạch xong, lại nhìn ta cái, "Vi thần bao năm thấy Sở đại nhân, là nhớ nhung, hoàng thượng có thể cho Sở công tử đến trong cung vi thần ngồi lát hay ?"

      "Dĩ nhiên có thể." Hôn quân bộ ước gì tại cậu ta liền , vừa thấy cậu ta như thế, vội vàng đẩy ta vào biển lửa, "Người kia, tối nay ngươi cũng đừng về, bồi hoàng huynh trẫm trò chuyện cho tốt, biết ? Trẫm choáng váng đầu, trẫm phải về cung nghỉ ngơi."

      Tiện nhân! Ta trừng mắt liếc y cái.

      Hôn quân trợn mắt nhìn lại ta cái, dám phát tác.

      "Tạ hoàng thượng ân điển, vậy thần liền dẫn Sở công tử hồi cung." khi chuyện, thủ hạ chính là bốn thị vệ dùng tay làm dấu mời ta.

      ngờ lần đầu Sở Tiểu Bắc ta vào cung cứ như vậy được ưa chuộng, mới ra khỏi hang hổ lại phải vào ổ sói, cũng được, dù sao cũng hơn ở chỗ này bị hôn quân sỗ sàng, vừa nghĩ như vậy, ta liền ngẩng đầu ưỡn ngực, trước bước, thèm đếm xỉa tới hôn quân này, tức giận lão thái giám thiếu chút nữa sử dụng ánh mắt giết chết ta.
      Last edited by a moderator: 9/7/16
      A fang thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, chapter 37
      Editor: Serena Nguyen

      Sau khi ra ngoài, tình hình hết sức quỷ dị.

      Ta tự về phía trước, Tô Mộ Bạch mang theo đám thủ hạ theo ở phía sau, giống như ta mới chính là lão đại. ra ta muốn dừng lại hỏi cậu ta chút có còn nhận ra ta hay , nhưng lại cảm thấy hỏi vấn đề này ở chỗ này hình như thích hợp, người ta mới vừa rồi còn trước mặt hoàng đế ta là nam, tại ta với cậu ta, ra ta là nương ngươi quen biết trước đây, giống như có chút kì quái. . . . . .

      Thôi, kì quái cũng kệ, ta dừng bước lại, do dự chút, xoay người.

      "Xoạt!"

      Ta vừa xoay người, thị vệ bảo hộ bên người Tô Mộ Bạch đồng loạt rút ra bên hông đao, bộ muốn chém ta thành chăm mảnh.

      Ách. . . . . .

      Ta nhất thời cứng lại, cái trán toát ra mồ hôi lạnh, biết làm sao.

      Lúc này, Tô Mộ Bạch chợt phất tay cái: "Lui ra."

      Bấy giờ bọn thị vệ mới rối rít thu hồi đao, nhìn ta chằm chằm, lui về phía sau từng bước .

      Ta vốn muốn thả lỏng tâm tình lại gặp chuyện như vậy, nhất thời khẩn trương lên, hận thể quay đầu lại co cẳng chạy, nhưng Tô Mộ Bạch lại rời , bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt ta, lời.

      khí hết sức khó xử, cuối cùng ta vẫn cắn răng, nhắm mắt tới bên cạnh cậu ta, : "Cái đó. . . . . . Ngươi rất giống người trước đây ta quen."

      " sao?"

      Cậu ta hỏi, ta cũng biết cậu ta nhớ , hay là cố ý trêu chọc ta, chỉ có thể dằn lại tính tình tiếp tục hỏi: "Người kia họ Tô, tên Mộ Bạch, biết ngươi có quen hay ?"

      " biết."

      Trả lời dứt khoát, trong lúc nhất thời ta cũng tiếp nổi, nhưng là trí nhớ tuyệt đối sai, cậu ta càng phủ nhận, lại càng nhận được ta...ta : " thể nào, chân người đó cũng. . . . . ."

      "Sở công tử." Tô Mộ Bạch chợt cắt đứt ta, giọng bỗng dưng trở nên sắc bén, "Bổn vương nể tình Sở đại nhân mới so đo ngươi còn trẻ ngu ngốc, nhưng dù sao Bổn vương vẫn là huynh trưởng của Đương Kim Thánh Thượng, Tuấn Hiền vương, Sở công tử năng lỗ mãng như thế, sợ rằng hơi to gan lớn mật?"

      khí chỉ thoáng khẩn trương lên, ta vạn vạn ngờ Tô Mộ Bạch chợt trở mặt, hơn nữa còn nghiêm túc như vậy, trong lúc nhất thời có chút tiếp thụ nổi. Mặc dù năm đó giao tình của ta và cậu ta tính là quá sâu, d'đ`l~q'đ nhưng dù sao ở Trấn Bạch Vân này nửa năm, ta tự nhận là đối với cậu ta coi như có tình có nghĩa, coi như muốn nhắc tới chuyện năm đó, cũng cần tuyệt tình như vậy.

      Được, ngươi tuyệt tình, vậy ta cũng nhảm với ngươi.

      Ta : "Vương Gia tha tội, Sở Tiểu Bắc mạo phạm."

      "Biết sai là được." Mặt cậu ta thay đổi gật đầu cái.

      " ra Tiểu Bắc có chuyện, muốn thương lượng với Vương Gia."

      "Hả? nghe chút."

      "Tiểu Bắc nghe gần đây Vương Gia vây quét Ngự Phong sơn trang, bắt nhóm võ lâm nhân sĩ."

      "Đúng vậy, chút chuyện này, sao có thể đánh đồng cùng chuyện Sở công tử dẫn đầu Vô Đạo đường đại náo Tông Nhân phủ? Ta nghe Sở công tử khí thế hung hăng, rất có phong thái của cha ngươi năm đó."

      Cậu ta quả nhiên là vì chuyện này, ta thẳng: "Vương Gia, Sở Tiểu Bắc ta là người làng quê, hiểu cái gì gọi quanh co lòng vòng, chuyện cứu người đúng là ta làm, ta nhận tội. Người nào làm người đó chịu, chuyện này liên quan đến cha ta, là ta cầm Vô Thượng Lệnh buộc các huynh đệ Vô Đạo đường làm, ngươi cứ tìm ta, đừng làm khó bọn họ."

      "Vô Thượng Lệnh là năm đó tiên hoàng ban cho Sở đại nhân, thấy lệnh bài như thấy tiên hoàng, Bổn vương cũng dám làm khó Sở công tử." Cậu ta chợt xoay chuyển lời , làm cho mình giống như rất vô tội.

      như vậy, ta đương nhiên phải phối hợp cậu ta diễn trò, ta : " ngờ lệnh bài của cha ta hữu dụng như vậy, nếu như Vương Gia vậy, ta muốn dùng Vô Thượng Lệnh xin Vương Gia giúp chuyện, thả người ngài bắt ở Ngự Phong sơn trang, biết có quyền lợi này ?"

      " tay Sở công tử có Vô Thượng Lệnh, Bổn vương có thể nào giúp chuyện này đây? Chỉ là, thánh chỉ ra, sáng sớm ngày mai liền muốn hành hình, muốn rút lui chỉ, còn phải được hoàng thượng đồng ý mới được. Đáng tiếc bây giờ hoàng thượng hồi cung nghỉ ngơi, ddiieendaanllequuydoon theo thói quen sợ là muốn ngủ tới buổi trưa ngày mai, nếu Sở công tử gấp, liền đợi trong cung này chút ." Cậu ta như mây trôi nước chảy, cũng là toàn nhảm, sớm còn là Tô Mộ Bạch ở trấn Bạch Vân năm đó nữa.

      Vào giờ phút này, ta rốt cuộc tỉnh ngộ lại, là ta nhận lầm, cậu ta quả phải Tô Mộ Bạch, cậu ta là Tuấn Hiền vương, huynh trưởng của Đương Kim Thánh Thượng, nhân vật lợi hại thực của quốc gia này, cậu ta bảo ngươi hướng đông liền quyết cho ngươi tây, cậu ta khiến ngươi chết ngươi nhất định phải phải chết, cậu ta để cho ngươi sống ngươi chính là chết cũng phải sống lại.

      Tiểu nhân vật như ta ở trước mặt cậu ta, còn bằng con kiến, nhưng là con kiến cũng có tôn nghiêm, hơn nữa con kiến còn biết ít chuyện người khác biết.

      Ta : "Tiểu Bắc xác thực gấp gáp, nhưng là Vương Gia cũng phải gấp gáp như vậy sao? Vội vã tìm được Phệ Hồn đao."

      Tô Mộ Bạch dừng lại, rốt cuộc vẻ mặt của cậu ta cũng trở nên nghiêm túc, nhìn ta chằm chằm, con ngươi đen nhánh sâu thấy đáy, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng ta, nhưng là chuyện cho tới bây giờ, ta được phép sợ, chuyện đến thời khắc quan trọng nhất, sống chết tại hành động này, ta chỉ có thể nhắm mắt lại.

      "Trước kia Tiểu Bắc có cái trống lắc, là thích, có lần cbỗng nhiên đánh mất, cha mẹ tìm rất lâu cũng thấy bóng dáng, sau đó ngài đoán xem?"

      "Tìm được ?"

      "Tìm được, ra là rơi vào trong hầm rượu, hầm rượu đen nhánh, có người xuống, chỉ có quản lý hầm rượu ngày ngày ra vào, Tiểu Bắc nhờ người làm ở khách điếm, trong chốc lát liền tìm được, đúng là may mắn. Vương Gia có biết chuyện này khiến ta học được đạo lý gì sao?"

      " nghe chút."

      "Từ đó về sau, Tiểu Bắc biết , muốn tìm đồ thể tùy tiện tìm lung tung, tốt nhất nhờ người thích hợp, mới có thể ở đúng chỗ, tìm được thứ muốn tìm. Ngài đúng ?"

      "Quả có chút đạo lý, biết Sở công tử cảm thấy người nào thích hợp, mới có thể tìm được thứ Bổn vương muốn tìm đây?"

      "Ta nghe Vô Đạo đường đặc biệt lùng bắt người triều đình bắt được, nếu như muốn bọn họ tìm đồ vật triều đình tìm được, có lẽ có hi vọng."

      "Ba ngày có thể tìm được?"

      đúng là gấp, ta chút hoang mang : "Khách điếm nhà ta như vậy, tìm khắp nửa ngày mới tìm được trống lắc, thế gian này to lớn như thế, sợ rằng phải tìm ba năm thôi."

      Tô Mộ Bạch nhàng cười tiếng: "Ba tháng , sau ba tháng chính là vào thu, mùa thu xử trảm rất hợp." Cậu ta nhàng như vậy xong, d đ l êq u ýđ ôn, ngón tay thon dài và tái nhợt nhàng gõ tay vịn xe lăn, hình như sống chết trong mắt cậu ta cũng chỉ là chuyện thể bình thường hơn.

      Tháng ba tháng ba, dù sao cũng tốt hơn ba ngày! Chẳng qua ta cũng thể thua thiệt, ta cắn răng tiếp tục : "Giam nhiều người như vậy trong ba tháng, sợ là ăn ít lương thực của triều đình, bằng thả tại chỗ , cũng giúp các huynh đệ Vô Đạo đường thăm dò thêm chút đầu mối."

      " có lý, người vô dụng nuôi cũng là lãng phí lương thực, nếu sau ba tháng tìm được, bằng chém thể."

      Ngươi! Ta đành nén lời mắng người trở về, Tô Mộ Bạch, ngươi lợi hại! Ngươi ác độc! ! !
      Last edited by a moderator: 9/7/16
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :