1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiếu hiệp lấy ta được không - Ức Cầm (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      ☆, chapter 23
      Editor: Serena Nguyen


      Sau khi ta gọi người đến, cuối cùng thương thế của Công Tôn Liệt cũng có gì đáng ngại, nhưng sau khi lão phu nhân biết là người của Thiên Ma Cung gây chuyện, cực kỳ tức giận, tính tìm Thiên Ma Cung tính sổ, bị Công Tôn Liệt ngăn cản.

      "Lần này Thiên Ma Cung hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, chỉ mong đối địch với cả võ lâm bạch đạo, lúc này nếu chúng ta chọn gây rối trước, chỉ có đại hội võ lâm cách nào tiếp tục, sợ rằng còn có thể nổ ra cuộc gió tanh mưa máu ở Ngự Phong sơn trang, đến lúc đó trong trang nhiều người tay tấc sắt như vậy phải giải quyết như thế nào? Hài nhi cho là, lần này chúng ta nhất định phải nghĩ lại, vạn lần được hành động thiếu suy nghĩ!"

      ra ta nghe hiểu Công Tôn Liệt cái gì, chỉ là hình như là muốn khơi lên việc, lão phu nhân rất nhanh bị ta thuyết phục, tạm thời ép việc này xuống.

      Ngày thứ hai, tỷ võ tiếp tục.

      Lúc hộ pháp của Thiên Ma cung Kinh Lôi cùng đệ nhất võ tăng Khắc Kỷ của Thiếu Lâm đứng lôi đài dưới đài, mặt mỗi người đều là nghiêm túc.

      Chỉ là điều này liên quan đến ta, ta chỉ là cảm thấy kỳ quái, hòa thượng phải được xưng là Tứ Đại Giai ( thế gian tất cả đều là hư ) ư, sao cũng tới tranh chức minh chủ võ lâm? Ta hiểu liền hỏi Kim Nguyên Bảo bên cạnh.

      Kim Nguyên Bảo ta nghe hiểu, cậu ta : "Phật cũng là người, là người thoát khỏi được giang hồ."

      Giang hồ, lại là giang hồ, chẳng lẽ giang hồ tốt như vậy sao?

      Ta hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện phát sinh trong mấy tháng này, nhớ tới hắc điếm ở dọc đường, nhớ tới Râu quai nón chúng ta gặp phải ở quán rượu, nhớ tới những môn phái vì tranh đoạt chức Minh Chủ Võ Lâm mà đánh đánh giết giết, nhớ tới tối hôm qua sắc mặt Công Tôn Liệt trắng như tờ giấy, ta bỗng nhiên cảm thấy giang hồ chỉ thường thôi, thậm chí so ra kém trấn Bạch Vân, tràn đầy nhân tình.

      Ta nhớ trấn Bạch Vân rồi, rất nhớ rất nhớ.

      Lúc ta chìm trong nhớ nhung vô tận với trấn Bạch Vân, tỷ võ đài hạ màn, lần này Thiếu Lâm thể tiếp tục viết thần thoại Bắc Đẩu võ lâm, thua ở dưới đôi đồng chuỳ của Kinh Lôi, Khắc Kỷ trọng thương ngã mặt đất, chảy rất nhiều rất nhiều máu, là bị người khiêng xuống lôi đài.

      Trừ Thiên Ma Cung, hình như mỗi người đều tràn đầy thất vọng cùng tức giận với kết quả cuộc tranh tài này, thậm chí lúc Thiên Ma cung xuất ở dưới đài, trường lần hỗn loạn. Nếu phải là Ngự Phong sơn trang ra mặt điều đình, cuộc tỷ thí này Dieenx ddan flee quy sddoon có thể biến thành cuộc hỗn chiến.

      Ta hiểu, tỷ võ luôn có thắng thua, nếu như tiếp nhận nổi, tại sao ban đầu lại muốn tỷ thí?

      Có lẽ giống như Kim Nguyên Bảo , bởi vì nơi này là giang hồ thôi.

      Ở chỗ này có bất kỳ đạo lý gì, ai mạnh người đó chính là lão đại, ai quan tâm đúng ai sai, hai giới hắc bạch cũng vĩnh viễn dừng chiến tranh, đối với chém giết và dã man, mạng người đáng xu.

      Khắc Kỷ chết rồi, ngày thứ ba sau khi bắt đầu tỷ thỉ, đồng thời, ông ta cũng là người đầu tiên trong mấy ngày liên tiếp, bởi vì tỷ võ mà bỏ mình.

      Lúc nghe được tin tức này, ta bỗng nhiên rất lo lắng cho Kim Nguyên Bảo. Nhìn thương thế của Công Tôn Liệt, chắc hẳn Ngự Phong sơn trang thắng được, cuộc đua còn lại nhất định rơi vào phái Thanh Thương và Thiên Ma Cung. Vậy mà cường giả chân chính của Thiên Ma Cung còn chưa lộ diện, ta đến tột cùng là thần thánh phương nào, có bản lĩnh thông thiên thế nào, có lòng dạ độc ác giống như thủ hạ của ta hay , ai cũng thể chính xác.

      Nhưng nếu ta tổn thương Kim Nguyên Bảo, nếu lần sau tỷ võ cũng giống như hôm nay. . . . . . Ta cách nào tưởng tượng, cũng dám tưởng tượng.

      "Kim Nguyên Bảo, chúng ta bỏ cuộc có được hay ?" Ta lôi kéo tay áo Kim Nguyên Bảo .

      "Ngươi làm sao vậy?" Cậu ta hỏi ta.

      "Ta cũng biết, chính là cảm thấy là sợ, hôm nay tỷ võ ngươi cũng thấy đấy, ta muốn ngươi bị thương, ngày mai ta cho bọn họ biết, chúng ta muốn bỏ cuộc."

      "Đứa ngốc!" Kim Nguyên Bảo bỗng nhiên thò tay, nhàng búng lên trán ta, "Trong mắt ngươi, công phu của ta kém như vậy sao?"

      " phải vậy!" Ta liều mạng lắc đầu, "Công phu của ngươi rất lợi hại, nhưng là hôm nay hòa thượng kia cũng rất lợi hại, còn phải là. . . . . ." Ta nổi nữa, tâm thần hoảng hốt.

      "Ngươi hãy yên tâm , ta để cho mình bị thương." Cậu ta an ủi ta, chợt chuyển chủ đề, : "Ngươi mực ta, chẳng lẽ lo lắng Công Tôn Liệt sao?"

      " ta. . . . . ." Ta biết có nên cho Kim Nguyên Bảo chuyện xảy ra ngày đó ở Tu Trúc viên hay , ta muốn cậu ta biết ta bắt rắn lại mắng ta. Ta hàm hồ chần chừ : "Cũng có chút lo lắng. . . . . ."

      "Vậy ngươi lo lắng cho ta nhiều hơn, hay là lo lắng ho ta nhiều hơn."

      Đây là vấn đề gì chứ? Ta sợ nhiều làm Kim Nguyên Bảo nhìn ra sơ hở, dứt khoát: "Mặc kệ ta..., dù sao bây giờ mạng của ngươi tương đối quan trọng!"

      Tiếng vừa dứt, Kim Nguyên Bảo trầm mặc.

      "Ngươi làm sao vậy, lại ?" Ta hỏi.

      "Tiểu Bắc, ngươi lo lắng ta đúng ?"

      Đây phải là nhảm sao! Ta : "Ngươi ngu à, ta đương nhiên là lo lắng ngươi..., nếu mấy lời ta vừa chẳng lẽ đều là đánh rắm à?" Lúc lời này, ta bỗng nhiên phát khóe mắt Kim Nguyên Bảo mơ hồ mang chút nụ cười.

      Có thể để cho Kim Nguyên Bảo cười, đúng là ly kỳ.

      Ta tò mò hỏi: "Ngươi cười cái gì?"

      " có gì." Cậu ta thu hồi ánh mắt, nghiêm mặt , "Ngươi ngủ sớm chút, ngày mai còn phải tỷ võ."

      Lại ngủ sớm, Kim Nguyên Bảo quản người ta hơn cả tiên sinh.

      Phòng của Kim Nguyên Bảo ở sát vách phòng ta, sau khi trở về phòng, ta nhìn chằm chằm tường sững sờ, hồi tưởng lại chuyện tình mới vừa rồi Kim Nguyên Bảo giải thích được hỏi tới ta và Công Tôn Liệt, lại cảm thấy có chút kỳ quái.

      Ta lo lắng Công Tôn Liệt sao? Khẳng định lo lắng, ta mới vừa bị thương nặng như vậy, cũng biết lúc nào có thể khỏi hẳn. Nhưng nếu lần sau, ta vì danh dự của Ngự Phong sơn trang, cố ý muốn lên đài, vậy nhất định bị thương, làm cho người ta lo lắng!

      Nhưng nếu như nhất định hỏi ta đến tột cùng là lo lắng cho Kim Nguyên Bảo nhiều hơn, hay là lo lắng cho Công Tôn Liệt nhiều hơn, ta lại rối rắm.

      Mặc dù Công Tôn Liệt bị thương, nhưng dù sao ta cũng là chủ nhân của Ngự Phong sơn trang, có mẹ ở bên người, có bầy cao thủ bảo vệ, còn có bằng hữu lợi hại giống như Lạc Vân Thu giúp tay, có vấn đề gì. So sánh với , mặc dù Kim Nguyên Bảo tứ chi nguyên vẹn, nhưng xa xứ theo ta tới Kinh Thành, người có thể dựa vào bên cạnh chỉ có ta, huống chi ta còn phải rất có thể tin tưởng. . . . . .

      Được rồi được rồi, nghĩ ra cũng đừng nghĩ, mẹ ta bảo nữ nhân nên ngủ nhiều suy nghĩ ít, mới già nhanh.

      Tối hôm đó, ta ngủ ổn, chó cứ sủa mãi, hình như biểu thị xảy ra chuyện gì tốt.

      Ước chừng đến nửa đêm, ta đây vẫn ngủ, chợt nghe trong phòng Kim Nguyên Bảo ở sát vách truyền ra tiếng két cửa mở, ngay sau đó, bóng người chợt lóe lên ở bên ngoài.

      trễ thế này, cậu ta còn muốn đâu? Do lòng hiếu kỳ điều khiển, ta rời giường theo ra ngoài.

      Bên ngoài tối đen như mực, thấy bóng người, ta kết luận Kim Nguyên Bảo còn chưa xa, dựa vào trực giác đuổi theo phương hướng cậu ta rời khỏi, đuổi tới tận hậu viện của Dienn da nle quyy do on Ngự Phong sơn trang. chẳng biết tại sao cửa hậu viện mở rộng, ngoài cửa là cánh rừng càng thêm đen nhánh, ta bồi hồi ở cửa lúc, vẫn thấy bóng dáng Kim Nguyên Bảo.

      Giờ phút này, đêm khuya yên tĩnh, bóng cây trùng trùng, núi rừng sâu thẳm thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng động vật kêu, làm da gà người ta dựng đứng. Tò mò lúc nãy sớm bị sợ hãi thay thế, cho dù là người sợ trời sợ đất như Sở Tiểu Bắc ta, đều muốn lùi bước, xoay người muốn trở về.

      Nhắc tới cũng khéo, trong rừng chợt truyền ra tiếng đánh nhau.

      Buổi tối khuya này, ai đánh nhau ở trong rừng, chẳng lẽ là Kim Nguyên Bảo? Ta vội vàng tiến tới, thừa dịp bóng đêm, trốn vào trong bụi cỏ nhìn lén ra bên ngoài, thế nhưng thấy được Công Tôn Liệt lâu ngày thấy. Giờ phút này, ta đánh nhau với người mặc quần áo tím, mặt người này mang mặt nạ bằng bạc, cầm trong tay cây roi dài, thân hình uyển chuyển, ra tay tàn nhẫn, lâu lắm liền chiếm thượng phong. Mà Công Tôn Liệt, có lẽ là bởi vì mấy ngày trước bị thương, động tác của hôm nay chậm ít, bị roi của người áo tím đánh ngã mặt đất.

      Ta lập tức trong lòng cả kinh, thiếu chút nữa xông ra.

      " ngờ Thí Hồn đao pháp nổi tiếng thiên hạ chịu nổi kích, ta thấy về sau Ngự Phong sơn trang liền dứt khoát gọi là chó má Sơn Trang hơn." Trong lời của người áo tím tràn đầy khiêu khích, bộ dáng dương dương tự đắc. (Muốn ăn đấm-Se-diễn đàn LQĐ)

      "Lời như thế, chờ đánh thắng ta lại !" Công Tôn Liệt cầm đao đứng lên, bước chân của phải rất ổn định, nhưng đao trong tay vẫn nắm chặt như cũ.

      "Tốt, vậy đừng trách ta nặng tay." Trường tiên trong tay người áo tím lại nâng lên, ở dưới ánh trăng tản mát ra bạo khí u tàn độc.

      Ta có chút nhìn nổi!

      Theo tình huống trước mắt nhìn, Công Tôn Liệt muốn thắng người áo tím này cơ hồ là thể nào, nếu như liều mạng, bị thương cũng sao, nếu người áo tím quyết tâm truy sát, vậy nhất định chạy khỏi, dù như thế nào ta cũng phải cứu .

      Lúc ấy đầu óc ta nóng lên, liền từ trong bụi cỏ nhảy ra ngoài, hét lớn tiếng: "Dừng tay!" Lời vừa mới dứt, dưới chân liền bị mắc dây leo, hung hăng vấp ngã.

      là kế hoạch biến hóa khó lường, lúc ta dùng cả chân cả tay mà từ đứng dậy khỏi mặt đất, đừng là người áo tím, ngay cả ánh mắt Công Tôn Liệt nhìn ta đều tràn đầy nồng nặc khinh thường.

      Ta phủi phủi bùn đất quần áo, ưỡn ngực ngẩng đầu, nhịn đau, cố làm ra vẻ tự nhiên , "Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy qua người té ngã à? Ngạc nhiên gì!"

      Khóe miệng Công Tôn Liệt giật giật: "Ngươi tới làm gì?"

      Cái này còn cần hỏi, ta đương nhiên là tới cứu trợ! Ta liếc Công Tôn Liệt cái, khập khiễng tới, với người áo tím: "Người kia, ta các ngươi đánh như vậy công bằng."

      "Có gì bất công?" Người áo tím hỏi ta.

      "Mấy ngày trước Công Tôn Liệt bị thương, công lực bằng lúc trước, ngươi tìm ta đánh, sao tính là hùng hảo hán?"

      "Hả?" Người nọ cười khẽ tiếng, "Ta mình là hùng hảo hán lúc nào hả?"

      Ta cho là da mặt mình coi là dầy, so với người trước mắt này, là múa rìu qua mắt thợ, ta nhắm mắt tiếp tục , "Ỉ mạnh hiếp yếu như ngươi, sợ người trong thiên hạ chê cười sao?"

      "Ngươi té thành ra như vậy cũng sợ người cười, ta sợ cái gì?" Lúc xong, người nọ cười lên ha hả, giận đến ta mặt đỏ rần.

      Công Tôn Liệt tiến lên, kéo lại ta: "Ngươi ngu ngốc, còn mau !"

      "Ngươi mới ngu ngốc!" Ta sắp bị hai người này tức phát khóc, người cười ta, người mắng ta đần, hai ngươi này biết nhìn mặt sao? Ta chính là mỹ nữ, đại mỹ nữ! Ta liều mạng lắc đầu mà : "Ta , ta , ta chính là !"

      "Ngươi câm mồm, trở về cho ta!" Lời của ta bị Công Tôn Liệt cắt đứt, ta hung hăng nhìn ta chằm chằm.

      Ta liền uất ức, lỗ mũi đau xót, khóc lên, ta : "Công Tôn Liệt, ngươi có lương tâm, đến lúc nào rồi còn hung ta, ngươi cho rằng ta muốn chạy ra ngoài à? Ngươi cho rằng ta nguyện ý té thân bùn đất à? Ngươi cho là ta sợ à? Còn phải là vì cứu ngươi, d;đ/l,q'đ ngươi đều bị thương thành như vậy ngươi còn đánh với , đánh trứng đà điểu à. . . . . ." Ta vừa khóc lại mắng chuỗi dài, mệt mỏi thút thít mãi.

      "Được rồi, đừng khóc." ta bỗng nhiên thò tay lau nước mắt mặt ta, xoay người với người áo tím: "Đừng đánh nữa, ta nhận thua."

      "Ngươi đánh đánh sao, ta còn chưa đánh đủ đâu!" Khi chuyện, người áo tím nâng lên roi, đánh về phía chúng ta.

      "Cẩn thận!" Công Tôn Liệt ôm lấy ta chặt.

      Tất cả đều xảy ra trong chớp mắt, ta mở to mắt, xuyên thấu qua nước mắt, thấy trường tiên dưới ánh trăng lành lạnh, gần như rơi lên lưng của Công Tôn Liệt, nhưng vào lúc này thanh Kỳ Lân đao quen thuộc xuất ở trước mắt của ta, trường tiên rơi xuống cùng đao quấn ở cùng nhau, thành công ngăn trở thế công của người áo tím.

      "Kim Nguyên Bảo!" Ta quát to tiếng, vừa mừng vừa sợ.

      " mau!" Trong lúc đánh nhau Kim Nguyên Bảo quay đầu lại nhìn ta cái.

      Ta : "Ta !"

      Kim Nguyên Bảo lại nhìn mắt Công Tôn Liệt: "Mau dẫn nàng !"

      khi chuyện, ta bị Công Tôn Liệt lôi kéo, nhanh ra.

      Công Tôn Liệt vẫn lôi kéo ta chạy vào Ngự Phong sơn trang, tiếng đánh nhau sau lưng càng lúc càng xa, ta đây mới lấy lại tinh thần, nhớ tới Kim Nguyên Bảo vẫn còn ở đối phó người áo tím xuống tay ác độc đó, trong lòng khỏi cả kinh, dụng hết toàn lực dãy khỏi tay Công Tôn Liệt.

      " được, ta muốn quay lại!" Ta vội vàng xoay người, bị Công Tôn Liệt ngăn lại.

      "Thân thủ yếu, bảo vệ mình, ngươi chỉ làm ta phân tâm."

      cũng đúng, ta vội vàng lại xoay người chạy vào trong, : "Vậy ta tìm người hỗ trợ!"

      Đường lại bị ngăn cản, mảnh mây đen che mất ánh trăng đỉnh đầu chúng ta, trong lúc nhất thời, ta nhìn lắm mặt Công Tôn Liệt giấu ở trong bóng tối, chỉ nghe giọng trầm thấp, hỏi: "Ngươi lo lắng ta?"

      " nhảm, ta đều mau lo lắng gần chết, ngươi tránh ra, đừng cản ta!" Ta kịp suy nghĩ nhiều, chợt đẩy trước ngực , máu tươi nhiễm đỏ hai tay của ta, Công Tôn Liệt kêu lên tiếng ngã mặt đất, bất tỉnh nhân .

      Lúc này, tầng mây tản , dưới ánh trăng ảm đạm, rốt cuộc ta thấy thương thế của ta, vết thương bị trường tiên đánh, dài vắt ngang ở ngực, nhìn thấy mà ghê.
      Last edited by a moderator: 31/5/16
      A fang thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, chapter 24
      Editor: Serena Nguyen


      Đêm hôm đó, Kim Nguyên Bảo thuận lợi thoát khỏi người áo tím, trở lại bên cạnh ta. Nhưng Công Tôn Liệt bởi vì thương thế quá nặng, té xỉu ở trong sân. Thương thế của kinh động dưới Ngự Phong sơn trang, ngay cả Lạc Vân Thu cũng nghe tin chạy tới, còn mang đến toàn bộ đại phu tốt nhất Kinh Thành, cả đêm hội chẩn cho Công Tôn Liệt.

      Bên trong phòng, đại phu vẫn còn chẩn bệnh, bên ngoài, ta sớm lòng như lửa đốt.

      "Sao vào lâu như vậy mà còn ra ngoài, thương thế của nặng như vậy, có chuyện gì chứ?" Ta càng ngừng hỏi tới Lạc Vân Thu, lo lắng trùng trùng, nếu sớm phát Công Tôn Liệt người bị thương, đánh chết ta cũng đẩy , nếu phải là ta đẩy , chừng cũng ngất. . . . . . Ta càng nghĩ càng thấy mình là đại tội nhân, hại Công Tôn Liệt thành như vậy.

      Lạc Vân Thu như nhìn thấu lo lắng của ta, an ủi: "Ngươi hãy yên tâm , bị thương ngoài da cũng chỉ là chuyện , ta tương đối lo lắng. . . . . ."

      "Lo lắng cái gì?" Ta hỏi tới.

      "Đao kiếp." lời này, chính là Kim Nguyên Bảo vẫn mực trầm mặc ở bên cạnh.

      "Đao kiếp là cái gì?" Ta hỏi.

      "Phàm là tu tập đao pháp thượng thừa, gặp đao kiếp, lấy Thí Hồn đao pháp mà , toàn bộ đao pháp gồm chín tầng, mỗi lần tu luyện lên tầng, gặp đao kiếp lần, càng tu luyện lên cao, đao kiếp cũng càng ngày càng hung hiểm. Nhìn tình huống của Công Tôn Liệt, cũng tu luyện đến tầng tám, chỉ cần phá đao kiếp, công lực liền có thể gấp mấy lần quá khứ. Chỉ tiếc, đao kiếp tầng này hung hiểm cực kỳ, hơi có sai lầm tẩu hỏa nhập ma, Công Tôn Liệt độ kiếp sốt ruột, sợ là đả thương gân mạch."

      " ngờ Kim huynh lại rất có nghiên cứu đối với Thí Hồn đao pháp." Ánh mắt Lạc Vân Thu thâm ý.

      "Chưa tới nghiên cứu, có nghe thấy thôi." Kim Nguyên Bảo quét mắt nhìn ta cái, thêm gì nữa.

      Hai người bọn họ gì, ta căn bản kiến thức nửa vời, giờ phút này đao kiếp cái gì, ta quan tâm, ta chỉ muốn biết, rốt cuộc Công Tôn Liệt có thể gặp chuyện may hay .

      "Tình huống đến tột cùng như thế nào, còn phải chờ đại phu , chỉ là nhìn tình huống trước mắt, cho dù có chuyện, Liệt vẫn cố ý tham gia luận võ." Lạc Vân Thu .

      " đều như vậy, vẫn còn luận võ?" Ta quả thể tưởng tượng nổi.

      "Kể từ khi Công Tôn Trang chủ qua đời, địa vị của Ngự Phong sơn trang ở giang hồ liền lớn bằng lúc trước, Liệt vẫn muốn mượn đại hội võ lâm lần này, củng cố uy danh của Ngự Phong sơn trang, đối với đại hội võ lâm lần này quan trọng hơn bất cứ điều gì, nếu muốn buông tha, tình nguyện chết trận đài thi đấu." Lạc Vân Thu xong lời này, ánh mắt bình tĩnh nhìn về bên trong phòng.

      ta sai, ngày đó sau khi Công Tôn Liệt tỉnh lại, quả nhiên cố ý muốn tiếp tục tranh tài.

      khắc kia, trong lòng ta rất là có tư vị. Võ Lâm Minh Chủ, địa vị giang hồ. . . . . . Những thứ này từng là điều ta luôn mong đợi, lại trải qua mấy tháng "xông xáo giang hồ", bây giờ trở nên hư vô mờ mịt như thế, ở trong mắt Công Tôn Liệt, chúng lại vẫn quan trọng hơn tính mạng, đáng giá ?

      Ta cách nào dao động Công Tôn Liệt, nhưng ta có thể thuyết phục Kim Nguyên Bảo.

      Ngày đó đường trở về, ta với Kim Nguyên Bảo: "Công Tôn Liệt bị thương thành như vậy, kết quả tỷ võ khẳng định đánh lại ngươi, bằng chúng ta bỏ cuộc thôi, được ?"

      Ánh mắt Kim Nguyên Bảo trầm xuống, gì.

      Ta sợ cậu ta đồng ý, tiếp tục : "Dù sao ngay từ lúc đầu ngươi cũng tính toán muốn tranh Võ Lâm Minh Chủ gì, cũng chỉ là vì phái Thanh Thương mà thôi, dieenx ddan flee quy sddoon cho tới bây giờ cũng giúp quá nhiều rồi, bằng tới đây thôi."

      "Ai ta có ý định tranh Võ Lâm Minh Chủ?" Kim Nguyên Bảo câu, khiến ta giật mình.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm Võ Lâm Minh Chủ?" Ta bất khả tư nghị nhìn Kim Nguyên Bảo, vẻ mặt cậu ta giờ phút này nghiêm túc như thế, nghiêm túc giống như ta quen biết cậu ta.

      " thể được sao?" Cậu ta hỏi.

      Ta có chút tuyệt vọng, thế giới này làm sao vậy, tại sao người người đều muốn làm Võ Lâm Minh Chủ, làm Võ Lâm Minh Chủ tốt như vậy sao? Phải đánh giết giết, phải thường xuyên nguy hiểm đến tính mạng, muốn đeo lên gánh nặng cả võ lâm, ta nhẫn nhịn được hỏi: "Tại sao ngươi muốn làm Võ Lâm Minh Chủ?"

      "Bởi vì. . . . . ." Lời của cậu ta dừng lại, thẳng tắp nhìn ta, con ngươi đen nhánh thâm trầm giống như màn đêm sắp phủ xuống, ngày càng đến gần.

      biết vì sao, ta bỗng nhiên có chút khẩn trương, tâm nhảy lên nhảy xuống, muốn chạy trốn, chân lại giống như đeo chì thể nhấc lên nổi, trong đầu hỗn loạn tưng bừng.

      Chợt, cậu
      [​IMG]
      A fang thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, chapter 25
      Editor: Serena Nguyen

      Ba ngày sau, bởi vì phái Thanh Thương thua cuộc so tài, lần này đại hội võ lâm nghênh đón cuộc tỷ võ cuối cùng—— Ngự Phong sơn trang đối chiến với Thiên Ma Cung.

      Tranh tài còn chưa bắt đầu, dưới đài sớm nhốn nha nhốn nháo bu đầy người, tất cả mọi người mong mỏi cuộc chiến cuối cùng này, trong lòng mọi người đều hiểu, bởi vì Thiên Ma Cung xuất , trận luận võ này chỉ là cuộc chiến Võ Lâm Minh Chủ đơn giản như vậy, đây là cuộc chiến chân chính giữa chính và tà, ý nghĩa thắng thua là kết quả sau thời gian dài hắc bạch tranh giành. Đến cuối cùng là Ngự Phong sơn trang tiếp tục giữa ghế đệ nhất võ lâm, hay là Thiên Ma Cung lật nghiêng võ lâm, thống lĩnh giang hồ, vẻ mặt mỗi người đều hết sức nặng nề.

      Ta hiểu , Công Tôn Liệt còn may mắn như lần ra sân trước, lần này thua. biết tại sao, ta bỗng nhiên có lo lắng cho lắm, ra làm Võ Lâm Minh Chủ đối với cũng là chuyện tốt, trải qua thời gian dài, vẫn bị trọng trách nặng nề đè ép, cho nên tính tình mới có thể trở nên lạnh lùng như vậy, có lẽ lần này đối với cậu ta mà là bước ngoặt trong cuộc đời.

      Bây giờ ta còn tương đối lo lắng cho chính mình, những ngày này, lời của Hoắc Đạt cứ mực quanh quẩn trong đầu của ta, khiến ta rối rắm dứt. Sao ta có thể thích Kim Nguyên Bảo chứ, người ta ràng là Công Tôn Liệt. Cái tên Kim Nguyên Bảo kia vừa đen lại khô khan, từ đến lớn cũng chỉ biết đối nghịch với ta, bây giờ còn biết gạt ta, làm sao ta có thể thích loại người khốn kiếp này? Ta ghét cậu ta còn chưa xong!

      Phiền chết rồi, phiền chết rồi, đều do Hoắc Đạt hươu vượn, hại ta mấy ngày nay vẫn tâm thần có chút tập trung, thấy Kim Nguyên Bảo liền tránh, cũng may hôm nay Kim Nguyên Bảo có ở đây, nếu ta tình nguyện xem cuộc tranh tài này.

      Ta hung hăng trừng mắt Hoắc Đạt, ông ta bị ta trừng được giải thích được.

      "Tới rồi tới rồi!" Trong đám người vang lên mảng tiếng nghị luận, hai môn phái so tài hôm nay lục tục xuất hội trường.

      Tới trước là Ngự Phong sơn trang, Công Tôn Liệt tuốt ở đằng trước, chỉ thấy mặc bộ đen tuyền, nện bước mạnh mẽ, ánh mắt bén nhọn, mấy ngày chữa thương khiến cho khí sắc của khôi phục ít, nhìn qua hình như có gì đáng ngại rồi.

      Sau Ngự Phong sơn trang, bang Thiên Ma Cung áo quần lố lăng kia cũng tới, cầm đầu là Tứ Đại Hộ Pháp mọi người quen thuộc nhất, theo phía sau là đoàn người đông nghịt, vây quanh cái kiệu, thanh thế hết sức lớn.

      Người chung quanh cũng bắt đầu bàn luận xôn xao về cái kiệu này.

      "Ở trong đó ngồi chính là cung chủ Thiên Ma Cung, Ma Tinh sao?"

      " phải Ma Tinh chết rồi sao, tại sao lại xuất ?"

      "Ngu ngốc, Ma Tinh chính là danh hiệu cung chủ, mặc kệ ai làm cung chủ Thiên Ma Cung cũng phải gọi Ma Tinh!"

      "Vậy chẳng phải là Thiên Ma cung có rất nhiều Ma Tính sao? Ma Tinh đời, Ma Tinh đời hai, Ma Tinh đời ba. . . . . . Mỗi thời đại, Ma Tinh còn có thể thăng cấp đấy."

      Ta khỏi kính nể thôi trí tưởng tượng phong phú của mấy võ lâm nhân sĩ, đại ca ngươi thực trâu bò!

      Trong lúc nhóm người nghị luận ầm ĩ i, hội trường chợt nổi lên luồng gió lạnh, cùng lúc đó, người của Thiên Ma Cung bắt đầu nâng hô khẩu hiệu: "Thiên Ma Thánh cung, nhất thống võ lâm, Ma Tinh đời này, Duy Ngô Độc Tôn!"

      Màn kiệu nâng lên, bóng người bay ra từ trong kiệu, đứng ở giữa lôi đài.

      Ta ngơ ngác nhìn nam tử đứng ở giữa lôi đài mặc trường bào màu tím, tay ta cầm trường tiên, mặt nạ bằng bạc dưới ánh mặt trời phát sáng rạng rỡ, tâm tình của ta từ kinh ngạc chuyển thành tức giận.

      Hóa thành tro ta đều quên được người này, đêm hôm đó chính là ta đả thương Công Tôn Liệt, còn cười nhạo ta là ngu ngốc.

      Phu Tử : người ta dội ngươi giọt nước, ngươi phải dội lại người ta đầy mặt đều là nước.

      Ta quyết định báo thù.

      Giờ phút này, tất cả mọi người hội trường bởi vì Ma Tinh ra mà nghị luận ầm ĩ, trường hợp lần hỗn loạn chịu nổi, d'i'e'n đ.a'n l3 q'uy d.ôn ta nghiêng đầu ra lệnh với Thanh Sơn: "Thanh Sơn, cởi giày!"

      Thanh Sơn hoảng sợ nhìn ta, "Chưởng môn. . . . . . Người muốn cái này làm gì?"

      "Hãy bớt sàm ngôn , bảo ngươi cởi ngươi liền cởi !"

      Dưới uy hiếp của ta, Thanh Sơn run run rẩy rẩy cởi giày, hai tay dâng, đưa tới trước mặt của ta.

      Ta đoạt lấy giày thối của Thanh Sơn, ném lên lôi đài, đừng , vứt còn rất chính xác, cái nện ở ngực Ma Tinh, đập cho ta bối rối.

      Phong hộ pháp phản ứng đầu tiên, xông lên đài, vểnh lên Lan Hoa Chỉ* liền mắng: "Người nào? Người nào đánh lén Cung chủ chúng ta, đứng ra cho ta!"
      * Phòng cho người nào k biết, “lan hoa chỉ” là cái tay chỉ vào người khác cong cong điệu điệu, nó giống cánh hoa lan nên gọi là lan hoa chỉ.

      Ngươi ra liền ra, ngươi cho là ta ngu à, nhìn ta nhiều hơn nữa ném mấy con, vì vậy nghiêng đầu chuẩn bị bảo Thanh Sơn lấy chiếc giày khác. Vừa quay đầu lại, ta trợn tròn mắt, chỉ thấy người người trong tay đều cầm giày, bắt đầu điên cuồng ném đám
      [​IMG]
      A fang thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, chapter 26
      Editor: Serena Nguyen

      Ta là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, tránh được hỗn chiến, lại gặp được Ma Tinh, muốn chết cũng khó. Cũng may chuyện còn có cơ hội xoay chuyển, Ma Tinh bị thương, ràng thể tự ra khỏi Ngự Phong sơn trang, còn phải dựa vào hỗ trợ của ta, cho nên ta tạm thời còn chưa chết.

      "Đây là cái gì?" Ma Tinh liếc mắt nhìn vật ta ném cho ta, hỏi ta.

      "Y phục." Ta , "Ngươi thay cái này, ta dẫn ngươi ra ngoài."

      nhìn y phục bàn, sắc mặt khó coi: "Ngươi đùa gì thế? Thế mà dám cho bổn tọa mặc y phục nữ nhân, ngươi muốn đùa bỡn bổn tọa phải hay ?" Lúc chuyện, sát khí lại nổi lên.

      Tên Thiên Ma cung chủ này tính khí đúng là kém, ta vội vàng lui về phía sau mấy bước, : "Là ngươi tự muốn ta giúp ngươi chạy trốn ra ngoài, giờ còn ngại cái này ngại cái kia. Ngươi cũng nghĩ xem phòng nương như ta lấy đâu ra y phục nam? Nếu , ngươi cứ mặc y phục này ta dẫn ngươi ra ngoài, xem bọn họ có tới bắt ngươi hay ."

      ra dưới giường ta mặt còn cất giấu bộ y phục nam lúc đầu Kim Nguyên Bảo cho ta, chẳng qua ta mới cho tên bại hoại này đâu, cho đường đường cung chủ Thiên Ma cung nếm thử chút tư vị làm nữ nhân, cũng chưa hẳn là thể!

      Quả nhiên, Ma Tinh nhìn y phục do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn cầm nó lên.

      Mẹ ta thường : "Ăn người miệng mềm, bắt người tay ngắn." Bây giờ ta muốn bổ câu: "Mặc người tay áo ngắn."

      Ma Tinh mặc vào y phục nữ nhân, tay áo ngắn mảng lớn, bộ dáng kia cực kỳ buồn cười.

      ta vừa ra, ta liền nhịn được cười, che miệng mới cười trộm tiếng, ta liền cầm roi ở trong tay lên: "Cười nữa ta hủy dung ngươi."

      Ta lập tức im lặng, là quá đáng, thế mà lại dùng hủy dung để uy hiếp ta...ta chính là dựa vào mặt mà ăn cơm!

      "Tốt lắm, bây giờ có thể dẫn ta ra ngoài rồi!"

      "Chậm ."

      "Ngươi còn muốn giở trò gì?" ta cảnh giác nhìn ta.

      Ta : "Ngươi phải bỏ món đồ mặt ngươi xuống , chẳng lẽ ngươi còn tính ra ngoài như vậy?"

      ta do dự chốc lát, cuối cùng vẫn lấy mặt nạ xuống, ta vốn tưởng rằng phía sau mặt nạ này chắc chắn là khuôn mặt rất xấu, ngờ khi ta lấy mặt nạ xuống lại lộ ra khuôn mặt hết sức tuấn mỹ, /d'ien d an l3 q uyd oon/ thậm chí hơi non nớt, cho dù mặc nữ trang cũng có vẻ khác thường.

      Ta rất ngạc nhiên hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

      "Ai cần ngươi lo!" ta trợn mắt nhìn ta cái.

      "Ngươi cho ta biết, ta liền mang theo ngươi ra ngoài, ngươi giết ta ." biết thế nào, cảm giác Ma Tinh cởi mặt nạ hoàn toàn có kinh khủng như lúc nãy, thậm chí có chút dễ bắt nạt.

      "Được, vậy ta hủy dung ngươi trước."

      Mẹ nó, tiểu ma đầu này, xấu! Ta che mặt : "Ngươi đừng có hở ra là dùng hủy dung uy hiếp ta, ta dẫn ngươi ra ngoài chu toàn là được, ngươi thu cái roi kia lại , ta nhìn hoảng hốt."

      ta khinh bỉ khẽ hừ tiếng, thu trường tiên vào trong ngực.

      Động tác này khiến ta nghĩ tới chuyện rất quan trọng, lập tức cầm lên hai miếng bánh Hoa Quế từ bàn, đưa cho Ma Tinh, "Cầm! Nhét ngực!"

      "Cái gì?" ta ngẩn ra, rồi sau đó cả khuôn mặt xanh mét : "Ngươi đừng mơ tưởng!"

      Ta liếc ta cái: "Cũng phải là ta nhất định muốn cho ngươi nhét, chẳng qua bây giờ ngươi vốn dĩ giống như nữ nhân! Ngươi nhìn nha hoàn trong Ngự Phong sơn trang này, người nào bằng phẳng giống như ngươi sao?" Ta xong, ta liền do dự."Ngươi phải xấu hổ, ta giúp ngươi nhét!" Sau đó ta gì nhét hai miếng bánh Hoa Quế này vào bộ ngực cậu ta.

      Hàaa...! Giờ giống nữ nhân!

      Ta hài lòng nhìn kiệt tác của mình, : " thôi!"

      "Đợi nào...!" ta gọi ta lại.

      "Làm gì. . . . . ." Còn chưa có xong, tay của ta chợt bưng kín miệng của ta, cái tay khác nhét thứ gì đó vào miệng ta, sau đó vừa dùng lực, vật kia liền tuột xuống cổ họng của ta.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi cho ta ăn cái gì?"

      "Độc dược."

      Độc dược? Ta chỉ cảm giác đầu bị đánh cái, vội vàng đưa tay vào trong cổ họng, nhưng tới kịp rồi, thuốc kia sớm vào bụng.

      "Tên khốn kiếp!" Ta nhất thời tức giận, chỉ vào cậu ta mắng: "Ta cũng dẫn ngươi ra ngoài, ngươi còn ép ta ăn độc dược, ta mà xảy ra chuyện gì, ngươi đừng mơ tưởng tốt hơn, đường hoàng tuyền ta cũng muốn lôi kéo ngươi cùng!"

      "Ngươi gấp cái gì?" ta nhanh chậm , "Bổn tọa chỉ là độc dược, lại có thuốc giải, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn mang bổn tọa
      [​IMG]
      A fang thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, chapter 27
      Editor: Serena Nguyen

      Ma Tinh đáng ghê tởm, chỉ hạ độc ta, còn lấy bánh Hoa Quế ta thích nhất, chuyện này ta nhất định phải cáo tố Kim Nguyên Bảo. Nhưng khi ta tức giận vội vàng chạy về chỗ ở lại phát Công Tôn phu nhân mặt ủ mày chau mà dẫn dắt nhóm người ở trong phòng chờ ta.

      Thấy ta, bà lập tức tiến lên đón, : "Cuối cùng cũng đợi được con rồi!"

      "Có chuyện gì ?" Ta hỏi.

      "Có chuyện, nhất định con phải giúp tay!" Lão phu nhân lôi kéo tay của ta, khẩn thiết : "Sau khi trở về từ hội trường lần trước, biết Liệt Nhi xảy ra chuyện gì, tâm tình tốt, cả ngày tự giam mình ở trong phòng uống rượu giải sầu, uống nhiều quá còn mượn rượu làm càn, người nào cũng ngăn được! Ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là con khuyên nó chút mới phải, dù sao con là nàng dâu tương lai của nó, nó nhất định nghe lời con."

      Lão phu nhân vừa xong, ta liền khó xử. Ta cũng sắp về Trấn Bạch Vân rồi, ngờ trong lòng lão phu nhân còn ghi nhớ hôn giữa ta và Công Tôn Liệt, rốt cuộc có nên cho bà biết ta muốn gả hay ? Thôi, xem Công Tôn Liệt trước rồi , dù sao ta biến thành bộ dáng bây giờ, ta ít nhiều cũng có chút trách nhiệm.

      Vừa nghĩ như vậy, ta liền theo lão phu nhân đến chỗ Công Tôn Liệt.

      Tình huống quả lạc quan, khi đoàn người chúng ta đến gần viện chỗ Công Tôn Liệt ở ngoài viện vây đầy người làm mặt ủ mày ê, vừa thấy chúng ta xuất , lập tức tiến lên cầu cứu.

      " xong, phu nhân, thiếu trang chủ lại uống nhiều, ở trong sân chém lung tung, đả thương ít người mình."

      "Mau nghĩ biện pháp phu nhân, thiếu trang chủ tiếp tục như vậy, thân thể hỏng đấy!"

      "Mau cứu thiếu trang chủ !"

      . . . . . .

      mảnh tiếng cầu trợ, lão phu nhân khoát tay áo, ý bảo tất cả mọi người im lặng, sau đó quay đầu với ta: "Tiểu Bắc, tình huống con cũng thấy đấy, tại chỉ có con có thể khuyên Liệt Nhi, dù như thế nào con phải giúp việc này, vì Ngự Phong sơn trang, coi như lão thân van cầu con!"

      "Phu nhân ngài quá lời, chỉ cần ta có thể giúp, ta nhất định giúp, người để cho ta nhìn thử chút ." xong, dưới ra hiệu của Công Tôn phu nhân, ta hít sâu hơi, bước chân, chậm rãi tới chỗ Công Tôn Liệt.

      Trong sân sớm mảnh hỗn độn, dưới đất rơi đầy cành lá bị chém rụng, giờ phút này, Công Tôn Liệt liều mạng quơ đao của cách bừa bãi trong cái khoảng gian này, hai mắt đỏ bừng, hề có mục đích gì, mỗi đao hình như đều muốn dùng hết toàn lực, nhưng mỗi đao cũng bởi vì vết thương người mà có vẻ lực bất tòng tâm. Bầu trời trầm, cả khu vườn cũng tràn ngập khí áp lực, tình cảnh này, khỏi làm ta có chút sợ.

      "Công Tôn Liệt!" Ta lấy can đảm gọi tiếng.

      để ý đến ta, tiếp tục coi ai ra gì quơ đao trong tay, mặt đầy râu ria, mặt tái nhợt đầy thống khổ và tuyệt vọng, cây trong sân bị ta chém tan tác. Công Tôn Liệt như vậy, xa lạ với ta như vậy, t nhất thời làm ta có chút biết làm sao.

      Nhưng vào lúc này, động tác của chợt chậm lại, bước chân lảo đảo hồi, rồi sau đó chợt quỳ gối xuống mặt đất, trong miệng phun ra ngụm máu, nhiễm đỏ lá đất.

      "Công Tôn Liệt!" Ta xông tới đỡ ta.

      "Cút ngay!" cúi đầu, khắp người đầy mùi rượu.

      Ta ngồi xổm người xuống, vịn hai vai của , lớn tiếng : "Ngươi nhìn , ta là Sở Tiểu Bắc, rốt cuộc ngươi làm sao, có chuyện gì, ra được ? Cần gì phải khiến mình thành ra như vậy!"

      "Ta cần các ngươi đồng tình, tất cả đều cút ngay cho ta! Cút ngay!" Giọng của suy yếu lại đầy tức giận, đưa tay dùng sức đẩy ta ra, ta nhất thời ổn định, đặt mông ngồi mặt đất, bị đau.

      "Ta khổ luyện đao pháp nhiều năm như vậy, chính là vì ngày kia có thể trọng chấn Ngự Phong sơn trang, nhưng thực tế sao? Ta chính là phế vật, Ma Tinh đó ngươi cũng thấy đấy, lợi hại hơn ta, mạnh hơn ta, nếu phải là bởi vì trận đấu gián đoạn, ta nhất định thua bởi ta, làm mất mặt Ngự Phong sơn trang, mất mặt cha ta! Ta chính là phế vật có ích lợi gì!" quỳ mặt đất, đôi tay tuyệt vọng ôm đầu, vẻ mặt khổ sở.

      "Ngươi đừng nữa!" Ta cắt đứt , "Tất cả đều là chính ngươi tưởng tượng ra, ai cảm thấy ngươi là phế vật, nếu phải là bởi vì ngươi bị thương, ngươi nhất định đánh thắng được ta!"

      "Ngươi phải an ủi ta, ta biết các ngươi đều là đồng tình ta, ngoài mặt cung cung kính kính, sau lưng lại mỗi người đều chê cười ta bằng cha ta! Ta biết !" Khóe miệng lộ ra vẻ cười khổ, tuyệt vọng cười khổ.

      "Ngươi láo!" Ta nhịn đau, đứng dậy từ dưới đất, "Người nào cười ngươi? Người nào đồng tình ngươi? Ít nhất phải ta!"

      "Ngươi?" để tay xuống, nhìn ta chằm chằm, cặp mắt đỏ bừng, trong mắt chứa đựng nước mắt, khuôn mặt tuấn mỹ vặn vẹo, tràn đầy nước mắt. Hồi lâu, lắc đầu cái: "Ngươi cần gạt ta, d ii end anl e qu yd onn ngươi thích ta, bởi vì ta là thiếu trang chủ của Ngự Phong sơn trang, là Võ Lâm Minh Chủ tương lai, tại ngay cả đao ta cũng sắp cầm nổi, ngươi còn có thể thích ta sao? Bằng lòng gả cho ta sao?"

      "Ta. . . . . ." Ta vô cùng muốn cho biết, ta sớm quan tâm người nào làm Võ Lâm Minh Chủ rồi, nhưng đối mặt với giờ phút này, ta lại biết nên mở miệng như thế nào.

      "Ngươi ?" bỗng nhiên thò tay, giữ lại hai vai của ta, giống như nổi điên chất vấn, "Như thế nào, cũng ra được chứ gì? Bởi vì ta phải Võ Lâm Minh Chủ, cho nên các ngươi đều nhìn ta thuận mắt, cũng chán ghét ta. . . . . ." Ánh mắt của ảm đạm, dường như tràn đầy tuyệt vọng cùng thù hận với toàn bộ thế giới.

      "Ta gả!" Ta khí huyết dâng trào, đầu nóng lên, cắn răng cái liền thốt ra.

      "Ngươi. . . . . . gì?" Công Tôn Liệt giương mắt, thể tưởng tượng nổi nhìn ta, ánh mắt tuyệt vọng lóe lên tia vui mừng.

      Ta muốn thất vọng, nuốt ngụm nước bọt, : "Ta ta muốn gả cho ngươi, mặc kệ ngươi có phải Võ Lâm Minh Chủ hay , ta đều đồng ý gả cho ngươi." Lời còn chưa dứt, người liền bị ôm lấy.

      Lồng ngực này ta từng khát vọng lâu, giờ phút này cũng có ấm áp giống như trong tưởng tượng, ta như đầu gỗ bị Công Tôn Liệt ôm chặt vào trong ngực, chặt thiếu chút nữa thở nổi.

      "Cám ơn ngươi, Tiểu Bắc, cám ơn ngươi đồng ý gả cho ta. . . . . ." biết lặp lại những lời này bao nhiêu lần, mà tâm tình ta cũng rớt xuống đáy cốc theo.

      Phu Tử "Quân tử nhất ngôn Tứ Mã Nan Truy", cho đến hôm nay, ta mới hiểu được trọng lượng của những lời này, mặc dù ta phải quân tử, nhưng mới vừa rồi bởi vì nhất thời xúc động ra những lời này, chỉ sợ là bốn mươi con ngựa cũng khó kéo

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :