1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiếu hiệp lấy ta được không - Ức Cầm (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chapter 18
      Editor: Serena Nguyen

      Vạn vạn ngờ, đại hội võ lâm tốt đẹp lại có mấy quái nhân đến quấy rối, càng làm cho người ta ngờ chính là, khi khách mời mà đến bay tới đài luận võ, ta lại xui xẻo đứng ở giữa đài. Chỉ thấy bầu trời có mấy bóng đen, giống như chim ưng nhào tới phía ta, lòng ta thất kinh, lập tức ngồi xổm xuống ôm lấy đầu, gần như là đồng thời, bóng người cao lớn đứng chắn trước mặt ta, là Công Tôn Liệt.

      Ta đứng ở sau lưng ta, len lén ngẩng đầu nhìn, ta đưa lưng về phía ta, tuy nhìn thấy nét mặt của ta, nhưng sống lưng cứng đơ, mu bàn tay nắm chặt vỏ đao đến nỗi nổi hết gân xanh của , ám chỉ tàn khốc —— cho dù là cao thủ như Công Tôn Liệt, cũng cực kỳ cảnh giác với mấy cái người đột nhiên đến này.

      ra , người khẩn trương đâu chỉ riêng mình ? Hầu như tất cả mọi người, bao gồm bọn Hoắc Đạt ở dưới đài, mỗi người đều nhìn chằm chằm lên đài, lộ ra vẻ mặt kinh khủng, ta chưa từng gặp qua nhiều người như vậy lộ ra vẻ mặt giống nhau.

      Tất cả đều như biểu thị cuộc ác chiến sắp bắt đầu.

      Trong lòng ta cũng thầm khẩn trương, nhưng bởi vì Công Tôn Liệt che chắn, khiến ta khỏi có loại cảm giác an toàn, ta đứng lên, tự động trốn sau lưng Công Tôn Liệt, ló đầu ra quan sát. Chỉ thấy bốn bóng đen này bay đến đài, đối diện Công Tôn Liệt, xếp thành hàng, ăn mặc hết sức quỷ dị.

      Nam nhân bên trái chừng 27, 28 tuổi, mặc trường sam màu xanh lam, tóc xanh áo choàng, cầm trong tay cây quạt, quạt vẽ đóa Mẫu Đơn màu xanh lam, mắt vừa vừa dài, hết sức đẹp đẽ.

      Bên cạnh nam tử áo xanh lam là lão bá 40, 50 tuổi, lão bá này ăn mặc cực kì khoa trương, cả người đều là màu đỏ, ngay cả mặt cũng như Quan công, đôi mắt bò nhìn chằm chằm, trong tay cầm Song Đao, diện mạo dữ tợn.

      Bên phải lão bá áo đỏ là nam tử cao gầy mặc áo vàng, tướng mạo bình thường, ăn mặc cũng có gì kỳ lạ, duy chỉ có hai cây chùy trong tay, cũng so với đầu to hơn vòng, ta rất hoài nghi rốt cuộc có thể sử dụng hai cây chùy này .

      Về phần người đứng ngoài cùng bên phải, là , đúng hơn là thiếu nữ ăn mặc diêm dúa lẳng lơ, nàng mặc quần áo màu trắng, tay cầm cái ô màu trắng dài kì dị, nụ cười cực kỳ quỷ dị.

      Tóm lại, dù diện mạo ăn mặc khác xa, bốn người này đều tản ra phong cách, đơn giản mà chính là bốn chữ —— phải người tốt!

      Lúc bốn người đứng lại, Công Tôn Liệt càng nắm chặt đao trong tay hơn, sẵn sàng chuẩn bị ra khỏi vỏ. Mà hùng hào kiệt dưới đài cũng cầm chắc binh khí, sát khí tràn ngập khắp nơi.

      Lúc hết sức căng thẳng này, nam tử mặc áo lam trong bốn quái nhân chợt phát ra trận cười điên cuồng, tiếng cười kia khó nghe, vừa giống như nam nhân vừa giống như nữ nhân, ra là khóc hay cười, ta nghe đến nổi hết da gà Die nd da nl e q uu ydo n. Mãi mới chờ đến lúc cười xong, lắc lắc quạt giấy trong tay, tiếp tục dùng giọng chói tai này : " ra là, cái gọi là đạo đãi khách của danh môn chính phái chính là như vậy? trách được cho đến bây giờ vẫn phải dựa vào đánh đánh giết giết mới có thể chọn lựa Võ Lâm Minh Chủ."

      " nghiệt to gan, lại dám khẩu xuất cuồng ngôn! Bọn ngươi là người phương nào, mau hãy xưng tên ra?" Dưới đài bỗng dưng nhảy ra đạo nhân áo xanh, lớn tiếng chất vấn.

      Nam tử áo lam mị cười tiếng, dùng lan hoa chỉ : "Ồ! Đây phải là Vũ Liên đạo trưởng phái Võ Đương sao? Bộ dáng cũng rất tuấn tú! Làm sao tính khí lại xấu như vậy chứ?" Định lực của Vũ Liên đạo trưởng cũng coi như tốt, bị trêu đùa như thế mà vẫn có thể mặt đổi sắc, ta muốn ói.

      ta con mẹ nó phải người, ràng là quái biết tiếng người!

      "Phong hộ pháp, ít nhảm cùng những người này, chúng ta là thay Cung chủ tới làm việc!" Đại hán mặt đỏ ở bên cạnh ra, cao giọng : "Lần này chúng ta là thay mặt Thiên Ma Cung tới rút thẻ, người liên quan cần cản trở, nếu cẩn thận thứ trong tay của ta nóng nảy!" Dứt lời, lão ta giơ giơ song đao trong tay lên.

      "Thiên Ma Cung?" Dưới đài nghe vậy, nhất thời mảnh xôn xao, mặt mỗi người đều lộ ra vẻ thể tưởng tượng nổi và vẻ mặt vạn phần hoảng sợ, tựa như thấy quỷ.

      Lúc này, Công Tôn Liệt đứng ở phía trước ta, vẫn lời thốt ra rốt cuộc cũng lên tiếng: "Hai mươi năm trước, Thiên Ma Cung Cung chủ Ma Tinh bại dưới đao phụ thân của ta Công Tôn Nhất Hạ, đến nay, danh hiệu của Thiên Ma Cung võ lâm giảm đến để lại dấu vết, bốn vị tại sao mình là người của Thiên Ma Cung?"

      "Lão tử phải là phải, chẳng lẽ còn phải viết ba chữ Thiên Ma Cung mặt mới có thể chứng minh sao!" Đại hán mặt đỏ tính tình nóng nảy, bộ muốn xông lên đánh nhau, ta bắt đầu suy nghĩ có nên xuống đài lại trước hay .

      Cũng may lúc này người cao gầy áo vàng lên tiếng, : "Xưa nay nghe danh thiếu trang chủ Công Tôn Liệt của Ngự Phong sơn trang hùng xuất thiếu niên, hôm nay nhìn thấy quả nhiên có mấy phần phong thái. Bốn người chúng ta là Tứ Đại Hộ Pháp Phong, Hỏa, Lôi, Điện của Thiên Ma Cung, lần này tới quý trang cũng chỉ là muốn thay mặt Thiên Ma Cung tham gia đại hội võ lâm lần này, cạnh tranh công bằng cùng các vị , cướp lấy danh hiệu Võ Lâm Minh Chủ. Ngày đó chưởng môn các phái quyết định cử hành đại hội võ lâm ở Ngự Phong sơn trang, cũng có quy định người nào thể tham gia, hôm nay chúng ta cố ý đến rút thăm, đó là tôn trọng quy tắc của các vị. Nếu như vị nào muốn ngăn trở, đó chính là các ngươi bất nhân trước, chớ trách Thiên Ma Cung ta bất nghĩa!"

      " nhân khốn kiếp! Dù các ngươi là Thiên Ma Cung, đại hội của bạch đạo chúng ta, khi nào đến lượt các ngươi tới nhúng tay?" Dưới đài có người chen vào.

      "Đúng vậy? Khi nào đến lượt đến các ngươi tới nhúng tay!" Nhất thời, dưới đài mảnh xôn xao, tiếng kháng nghị bên tai dứt.

      "Ha ha ha a. . . . . ."

      Trong lúc hỗn loạn, chợt vang lên chuỗi tiếng cười như chuông bạc, men theo thanh, ta nhìn thấy nữ tử áo trắng từ đầu đến cuối vẫn lời trong bốn hộ pháp, thực là nụ cười giải thích được, trong tiếng cười quỷ dị giấu giếm sát khí.

      Quả nhiên, lâu sau, dưới đài liền có người hét rầm lên: "Có rắn!" Chẳng biết lúc nào, dưới đài lại xuất đống rắn, tất cả đều lặng yên tiếng động nằm ở vai người, thè lưỡi, phóng tầm mắt nhìn ước chừng có vài chục con.

      Thế này ít nhất cũng phải ngâm được mười mấy vò rượu rắn đó! Ta quên khẩn trương, nhịn được nhiệt huyết sôi trào.

      "Các vị hùng chớ sợ, những thứ này chỉ là sủng vật tiểu nữ nuôi thôi, chỉ cần ta hạ lệnh, bọn chúng tấn công người. Nhưng là, nếu như có người nào muốn ngăn cản Thiên Ma Cung chúng ta tham gia đại hội võ lâm, tiểu nữ tâm tình tốt, cẩn thận sai cái gì, các vị Chưởng môn võ công cao cường tất nhiên quan tâm mấy con rắn của tiểu nữ, chỉ sợ đệ tử các môn phái cẩn thận, vậy chớ có trách ta d'đ;l/q'đ. . . . . ." Nàng xong lại nở nụ cười, tiếng cười ngọt ngào, giống như tiếng trời, nhưng người ở dưới đài lại trầm mặc tập thể.

      "Công Tôn thiếu hiệp, biết ngươi tính thế nào?" Lôi hộ pháp áo vàng hỏi.

      Ta lo lắng nhìn về phía Công Tôn Liệt, biết ta trả lời như thế nào.

      "Đại hội võ lâm lần này quả những môn phái nào được tham gia, nếu như Thiên Ma Cung nhất định muốn tham gia, tại hạ cũng tiện gì, các vị mời rút thăm !" ta bình tĩnh trả lời, trong mắt nhìn ra được chút cảm xúc. nào

      "Tốt! Vậy tại hạ khách khí!" Lôi hộ pháp chợt bay, dùng chùy trong tay nhàng gõ búa mặt cọc gỗ, cái cọc gỗ rơi xuống, quả cầu gỗ lăn ra ngoài.

      "Trận thứ năm —— số 9 Thiên Ma Cung đấu với số 10 Lưu Vân phái!"

      Nhìn phái Lưu Vân dưới đài, mặt xám như tro tàn.

      Ta vui mừng hồi, rốt cuộc có phái so với phái Thanh Thương còn xui xẻo hơn rồi, ha ha.

      Đại hội tuyên thệ vội vã kết thúc sau khi Thiên Ma Cung thình lình xuất , ta theo bọn Hoắc Đạt trở về biệt viện, cùng nhau về, ai lời, thái độ tựa như cùng ăn thuốc tiêu chảy.

      Ta nhịn được hỏi: "Hôm nay các ngươi thế này là sao? ra ta rút cũng quá kém chứ? Ít nhất đầu cùng phái Võ dù sao cũng tốt hơn Thiên Ma Cung chứ?"

      "Chưởng môn!" Hoắc Đạt cắt đứt ta, "Chưởng môn có điều biết, chúng ta lo lắng chính là Thiên Ma Cung đó!"

      "Thiên Ma Cung sao?" Ta hỏi: "Mấy người này ăn mặc dù cổ quái chút, nhưng là cũng có gì ổn nha? phải ai cũng có thể tham gia đại hội võ lâm sao?"

      "Suỵt ——" Hoắc Đạt lập tức ra dấu chớ có lên tiếng, giọng , "Chưởng môn nên nhắc đến Thiên Ma Cung, ngộ nhỡ bị mấy bạch đạo nhân sĩ nghe được, còn tưởng rằng chúng ta có cấu kết với hắc đạo!"

      Ta le lưỡi cái, cũng học ông ấy giọng hỏi: "Các ngươi cứ bạch đạo hắc đạo, là có ý gì nha?"

      "Bạch đạo chính là những danh môn chánh phái chúng ta, mà hắc đạo chính là những thứ tà môn ma đạo ngài vừa thấy kia, từ xưa chính tà chung đường, chiến tranh giữa bạch đạo và hắc đạo cho tới bây giờ cũng có dừng lại."

      Ta : "Bạch đạo và hắc đạo khác nhau ở chỗ nào sao?"

      "Đương nhiên là có khác nhau!" Hoắc Đạt , "Bạch đạo đại biểu chính nghĩa, hắc đạo đại biểu tà ác, là có bản chất khác biệt đấy."

      "Ý của ngươi là , hắc đạo giết người phóng hỏa?" Ta hỏi.

      "Đúng vậy!" Hoắc Đạt gật đầu cái, "Hắc đạo giết hại bạch đạo nhân sĩ chúng ta, nên thay trời hành đạo, giết sạch nghiệt hắc đạo."

      Ông ấy vừa xong, ta lại càng kỳ quái, hắc đạo giết bạch đạo, cho nên bạch đạo cũng muốn giết hắc đạo, như vậy giết tới giết lui còn đều là giết người sao? Vì sao bạch đạo chính là thay trời hành đạo, hắc đạo là giết hại người vô tội đây?

      Ta ý tưởng này cho Hoắc Đạt, Hoắc Đạt vừa nghe, mặt liền trắng.

      "Chưởng môn, chuyện này. . . . . . Lời như thế ngài ngàn vạn lần thể ra! Từ xưa bạch đạo chính là bạch đạo, hắc đạo chính là hắc đạo, chính tà thể cùng tồn tại, hắc đạo chính là đáng chết."

      Lời này của ông ấy phải là cũng vô ích sao! Khi dễ ta hiểu, nghĩ lừa gạt ta phải ! Làm người hiếu học, ta thể cứ để như vậy, ta cảm thấy phải hỏi Công Tôn Liệt. Ta nghĩ, ta là Thiếu chủ của Ngự Phong sơn trang, vừa là Võ Lâm Minh Chủ tương lai, trả lời chút vấn đề này nhất định thành vấn đề.

      Bóng đêm hơi lạnh, phần lớn mọi người trong Ngự Phong sơn trang ngủ, chỉ có phòng của Công Tôn Liệt vẫn còn ánh nến mờ mờ.

      Ta chạy chầm chậm qua gõ cửa, nghĩ đến tay vừa chạm vào cửa, cửa phòng khép tự động mở ra, ánh nến bên trong phòng vẫn như cũ, nhìn giống như ai.

      "Có ai ?" Ta đẩy cửa ra, thò đầu vào.

      ai trả lời.

      "Nếu có ai trả lời, ta tiến vào nha." Ta vừa vừa đẩy cửa vào, tò mò quan sát chung quanh.

      Căn phòng này ngày đầu tiên ta đến Ngự Phong sơn trang ở qua, lúc này với lúc đó cũng có gì khác biệt, vỏ đao kỳ quái tường vẫn an tĩnh treo như cũ, trong căn phòng mờ tối tản ra cỗ hơi thở trang nghiêm, hấp dẫn ta sâu đậm.

      sớm muốn hỏi rồi, tại sao có người treo vỏ đao tường, chẳng lẽ vỏ đao còn có giá trị hơn so với đao? được, ta phải sờ cái mới được, ta lấy cái ghế kê lên, nhón chân lên muốn sờ vỏ đao tường.

      "Ngươi ở đây làm gì?" Bất thình lình, sau lưng truyền đến tiếng chất vấn của Công Tôn Liệt.

      Ta giẫm ở ghế sợ hết hồn, kêu tiếng sợ hãi, thẳng tắp té xuống.

      Cái mông phải té thảm rồi, ta chấp nhận nhắm mắt lại, lại phát thân thể nhàng lơ lửng giữa trung, vừa mở mắt mới phát ra mình lại được Công Tôn Liệt vững vàng đỡ lấy.

      Trường hợp hùng cứu mỹ nhân như thế, vốn nên tuyệt vời, nhưng bởi vì nét mặt Công Tôn Liệt phá hư, dáng vẻ đỡ mỹ nữ kia của , ràng chính là tiếp được nắm phân!

      Ta rất tức giận, kêu lên: "Mau buông ta xuống!"

      ta đúng là nghe lời, hai lời ném ta lên giường, sau hồi trời đất quay cuồng, ta sử dụng cả tay và chân bò xuống từ giường, trong lòng tự an ủi mình, Die nd da nl e q uu ydo n dù sao bị ném lên giường cũng hơn bị ném mặt đất, đúng ?

      "Ngươi đến đây làm cái gì?" Công Tôn Liệt chất vấn ta.

      "Ta. . . . . . Ta tới. . . . . ." Ôi, tức quá, quên mất rốt cuộc ta tới làm gì rồi.

      ta trợn mắt nhìn ta cái, ra lệnh, "Về ngủ."

      " ngủ được." Ta .

      Sắc mặt của Công Tôn Liệt ràng trầm xuống ít, với ta: "Nửa đêm canh ba, còn ra thể thống gì!"

      Ta cũng , ta : " phải ngươi cũng tối khuya còn ngủ sao, hôm nay ta ngủ ở đây, cũng phải là chưa từng ngủ."

      "Ngươi , ta ." ta xanh mặt, xoay người muốn rời .

      Ta vội vàng chạy tới, túm chặt ta lại: "Ê, ngươi đừng , ta còn có chuyện !"

      "Rốt cuộc ngươi tìm ta có chuyện gì?" ta ràng là kiên nhẫn, mắt cũng nhìn ta cái, đầu vẫn ngoảnh qua bên.

      "Là như vậy, ta có vấn đề muốn hỏi ngươi." Cuối cùng ta cũng nhớ ra mục đích tới chỗ này, hỏi ràng về vấn đề hai đạo hắc bạch.

      nghĩ đến, ta vừa hỏi xong, Công Tôn Liệt liền trầm mặc.

      "Làm sao ngươi trả lời ta? Rốt cuộc vì sao hắc đạo giết người chính là sai, bạch đạo giết người lại là đúng?"

      ta trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thần sắc phức tạp trả lời ta: "Trừ ma vệ đạo là thiên lý, có lý do gì."

      " ra nếu như bạch đạo giết hắc đạo, hắc đạo cũng tới giết bạch đạo!"

      Rốt cuộc Công Tôn Liệt mất hứng: " đáng chết chính là đáng chết, hỏi nhiều như vậy để làm gì? Còn ngủ!"

      Ta: ". . . . . ."

      Haiz, ra là vấn đề này khó trả lời như vậy, xem ra là ta trách lầm Hoắc Đạt rồi, ta vẫn nên ngoan ngoãn ngủ , sau khi làm cái mặt quỷ với Công Tôn Liệt, ta cam tâm rời phòng của ta.

      Có thể là do bị dọa sợ lúc đại hội tuyên thệ buổi sáng, từ trước đến giờ chất lượng giấc ngủ ta rất tốt, mà hôm nay ngủ quá an ổn, cả đêm lăn qua lộn lại, cảm giác dường như xảy ra chuyện gì.

      Quả nhiên, lúc trời gần sáng, dự cảm thành .

      Khi bầu trời lộ ra sắc trắng, hai đệ tử phái Thanh Thương—— Thanh Vân và Xích Hà vội vã tới gõ cửa phòng ta.

      "Việc lớn tốt rồi, Chưởng môn! Đại Sư Huynh té xỉu!"

      Tác giả có lời muốn : cho nên Sở Tiểu Bắc vĩ đại của chúng ta đồng phải lên đài tỷ võ, tưởng tượng còn có chút kích động nho !
      Last edited by a moderator: 31/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chapter 19
      Editor: Serena Nguyen


      Ta hiểu, Hoắc Đạt to béo đầu bò như thế, thế mà ngất xỉu lúc luyện kiếm sáng sớm hôm nay, ngất đến nỗi ngay cả kiếm cũng cầm nổi.

      Ông ấy hôn mê tốt rồi, khỏi vướng víu gì. Chỉ có ta thảm thôi, bởi vì ông ấy choáng váng, lát nữa phái Thanh Thương có người tham gia luận võ, cho nên sau khi mọi người nhất trí thảo luận, do chưởng môn phái Thanh Thương —— cũng chính là ta, thay thế Hoắc Đạt tham gia tỷ võ.

      Trải qua kháng nghị lặp lặp lại có hiệu quả, ta cứ vậy bị đẩy vào danh sách tỷ võ trận thứ ba, đánh nhau với ta là Đại Đệ Tử phái Võ —— Vũ Liên đạo trưởng.

      Ngày hôm qua ở đại hội tuyên thệ, ta biết tính khí nóng nảy của Vũ Liên đạo trưởng, người này tới lui liền khí thế hung hăng, nếu là đánh nhau còn đến mức nào? Sau khi suy tư và suy tính kĩ càng, ta quyết định, vì cái mạng của ta, cùng với danh dự của phái Thanh Thương, ta chỉ có thể làm chuyện có lỗi với phái Võ .

      Kết quả là, sau khi trận đầu tỷ võ bắt đầu, ta thừa dịp chú ý của mọi người đều đặt ở cuộc tranh tài, lén lén lút lút thầm vào phòng bếp, hạ chút xíu tả thiên tả* trong nước trà của phái Võ .
      *( loại thuốc tả, ai nhớ xem lại mấy chương đầu)

      Ta thề, ta chỉ cho chút xíu, nhưng ngờ hiệu quả của tả thiên tả là quá tốt rồi, đợi đến trận thứ ba, từng đệ tử phái Võ đều mặt xanh như dưa xanh, liều mạng chạy về phía nhà vệ sinh. Trừ Vũ Liên đạo trưởng! Thế mà có thể mặt biến sắc tim đập cầm kiếm lên đài, còn kéo dài khoảng cách, chuẩn bị đánh nhau trận lớn với ta.

      Lần này đến phiên ta buồn bực, vì sao đệ tử khác phái Võ đều như vậy, Vũ Liên đạo trưởng này còn như có việc gì? ràng ta có liếc trộm thấy có uống trà!

      Lần đầu tiên trong đời ta cầm kiếm cùng người bình thường đứng ở lôi đài, trong lòng luống cuống. Nhìn lại dưới đài, đệ tử phái Thanh Thương đều phất cờ hò reo cổ vũ ta, cái gì mà Thanh Thương thứ nhất, Chưởng môn vô địch ..., nghe đến lòng ta cũng rét lạnh.

      Đến tột cùng là tên khốn kiếp nào nghĩ ra khẩu hiệu này? Trừ bắt rắn ra, ta cũng chỉ có công phu hạ thuốc tiêu chảy có thể vô địch.

      Ta khổ sở làm ra ánh mắt xin giúp đỡ về phía Công Tôn Liệt, ngờ đầu nghiêng cái, làm bộ nhìn thấy! Nhìn lại Lạc Vân Thu ngồi ở bên cạnh ăn, vẻ mặt hả hê, khỏi phải có bao nhiêu cao hứng!

      Tất cả các ngươi đều là khốn kiếp! có lương tâm!

      Ta chán nản thu hồi ánh mắt, nhìn Vũ Liên đạo trưởng trước mặt, nhìn thấy vận sức chờ phát động rồi, trừng tròng mắt, cả khuôn mặt đỏ bừng, bộ muốn đánh nhau chết sống với ta. phải đánh hình nhân, có cần dùng tới bộ dạng muốn đánh nhau chết sống ? Cùng lắm ta đầu hàng là được!

      Vì vậy, khi Vũ Liên đạo trưởng giơ kiếm xông tới ta vội vàng nhắm mắt lại, chuẩn bị giơ kiếm đầu hàng. ngờ, kiếm còn chưa có giơ lên, liền nghe bên tai "bịch" tiếng, chờ ta mở mắt ra, trước mắt chỉ còn lại thanh kiếm nằm hiu quạnh mặt đất.

      Ồ! Đạo trưởng đâu?

      Ta đưa mắt nhìn lại, ở đường dẫn đến nhà vệ sinh, bóng người chạy như điên.

      Ai! Vũ Liên đạo trưởng đáng thương, nhịn đến nước này mới nhà xí, cũng coi như hảo hán rồi!

      Bởi vì Vũ Liên đạo trưởng lâm trận bỏ cuộc, coi như tự động bỏ cuộc, vì vậy phái Thanh Thương chúng ta thắng cuộc tranh tài này.

      Khi trọng tài tuyên bố tin tức này, các tiểu tử phái Thanh Thương mới vừa rồi còn ở dưới đài phất cờ hò reo chợt im re, sau hồi lâu trầm mặc, Hoắc Đạt mới vừa rồi còn hôn mê lại nhảy lên, quỳ mặt đất ngửa mặt lên trời gầm rú: "Sư phụ! Người ở trời có linh thiêng có thể nhắm mắt! ! !"

      Mẹ nó! ra người này là giả bộ bất tỉnh!

      ngờ đường đường Sở Tiểu Bắc ta, lại bị các đệ tử khốn kiếp phái Thanh Thương lừa gạt tập thể, điều này làm cho phẫn nộ của ta đạt tới cực điểm. Vì vậy, lúc ăn trưa ta bỏ hết tả thiên tả còn dư sau khi cho vào nước trà phái Võ vào trong thức ăn của đám lường gạt kia. Sau đó, ta lấy cớ bị lừa gạt, tâm tình tốt, tìm Sơ Tuyết chuyện phiếm.

      Chờ ta trở lại đám hỗn tiểu tử phái Thanh Thương đều gục xuống, từng người đều vẻ mặt khổ sở rên rỉ.

      Hừ! Ai bảo các ngươi gạt ta? Người khi dễ Sở Tiểu Bắc ta, ta liền khi dễ bọn họ đến chết!

      Chỉ tiếc ta ngàn tính vạn tính, còn sai lầm rồi chút, lúc ta dương dương hả hê với kiệt tác của mình, Hoắc Đạt sắc mặt vàng giãy giụa đứng dậy từ dưới đất, sau đó vỗ bả vai của ta : "Chưởng môn, may ngươi chưa ăn cơm, bằng trận đấu ngày mai, phái Thanh Thương chúng ta có người."

      Ùng ùng ——

      Chỉ cảm thấy hồi sấm chớp bổ lên đầu ta, ta liền tuyệt vọng.

      Mẹ nha! Ta thế nào ngờ, ngày mai còn phải tranh tài!

      Bởi vì ta sai lầm, ngày tranh tài thứ hai thể do ta đại biểu phái Thanh Thương ra chiến, điều này làm cho tâm tình của ta xuống thấp khác thường. Vừa lúc đó, đệ tử phái Võ nhà xí cả ngày chợt tìm tới cửa.

      "Chưởng môn Phái Thanh Thương ở đâu? ra cho ta!" Đệ tử dẫn đầu phái Võ hô to tiếng.

      Mọi người rối rít lấy cớ nhà xí, để mình ta đứng ở trong sân.

      đám đầu to! Ta thầm chửi rủa, sau đó trong nháy mắt bày ra nụ cười hết sức vui vẻ: "Xin hỏi các vị đạo trưởng, tìm tiểu nữ có việc gì?"

      "Hừ!" Người nọ hừ lạnh tiếng, "Chúng ta tới tìm ngươi tính sổ!"

      Tính sổ? Ta lấy làm kinh hãi, chẳng lẽ bọn họ biết thuốc tiêu chảy là ta bỏ?

      Ta : "Có phải các người hiểu lầm cái gì hay ?"

      đệ tử Võ vọt ra: "Có cái gì hiểu lầm? Là tận mắt ta nhìn thấy ngươi táy máy tay chân trong nước trà chúng ta uống đấy! Ngươi vì thắng, có thể dùng thủ đoạn hạ đẳng, hại phái Võ chúng ta hôm nay mất hết mặt mũi, món nợ này chúng ta nhất định phải tính toán ràng!"

      Lòng của ta hơi hồi hộp chút, chuyện xấu làm sạch , bị người ta bắt được cái đuôi.

      Với tình huống này, ta cũng thể làm gì khác hơn là thà chết nhận, ta : "Ta có làm, phải là ta làm!"

      Lúc này, trong đám đệ tử Võ xông ra người, ta vừa nhìn, chính là Vũ Liên đạo trưởng ban ngày lôi đài gấp đến độ kiếm cũng mất.

      "Là tự ngươi muốn nhà xí mới làm mất kiếm, mắc mớ gì tới ta? Ngươi cũng đừng kích động nha!" Ta cố gắng ổn định tâm tình của ta.

      Chưa từng nghĩ lời của ta vừa dứt, sắc mặt đỏ bừng, cực kỳ tức giận: “ nữ to gan, chớ có nguỵ biện, xem kiếm!" Sau đó, thanh kiếm trong tay ta liền bổ xuống.

      "Dừng tay!"

      Hét to tiếng, cây đao chắn trước mặt của ta, ánh đao se lạnh, làm cho lòng người sinh ra sợ hãi.

      "Tiểu Liệt!" Ta hưng phấn kêu lên, xông tới ôm chặt lấy .

      Người Công Tôn Liệt cứng đờ, nhưng có đẩy ra ta.

      "Các vị đạo trưởng, các ngươi Thanh Thương phát độc, có chứng cớ ?"

      Tiểu Đạo Sĩ vừa rồi lao ra: "Là ta tận mắt nhìn thấy, còn cần chứng cớ gì?"

      " biết tiểu sư phụ là ở khi nào, chỗ nào, nhìn thấy hạ độc, có thể có thấy ràng mặt của người hạ độc ?"

      "Ta thấy tại hậu viện lúc diễn ra cuộc so tài thứ nhất, lúc ấy ta lấy kiếm cho sư huynh, liền nhìn thấy người ăn mặc giống nữ này quỷ quỷ dị dị từ phòng bếp ra ngoài, sau đó tất cả mọi người chúng ta giải thích được trúng độc, phải nàng là ai?"

      "Vậy ý của ngươi là, ngươi cũng thấy tướng mạo người hạ độc, thậm chí ngay cả người kia rốt cuộc có hạ độc cũng thấy được?"

      "Chuyện này. . . . . ." Tiểu Đạo Sĩ lập tức bị hỏi đến, chột dạ , "Chuyện này. . . . . . Chuyện như vậy còn cần thấy sao? Nghĩ. . . . . . Suy nghĩ chút biết. . . . . ."

      "Im miệng!" Công Tôn Liệt vốn tâm bình khí hòa, chợt mặt liền biến sắc, lạnh lùng : "Đến tướng mạo người hạ độc ngươi cũng thấy , làm sao có thể Thanh Thương phát độc? Hành vi vu oan giá họa, đổ tội cho người vô tội, là hành vi danh môn chính phái như Võ nên làm sao?"

      Bỗng dưng, tất cả đệ tử Võ mới vừa rồi còn khí thế hung hăng đều trầm mặc. Ngay cả ta người bỏ thuốc đều nghe ngây người, hoài nghi chuyện hạ thuốc tiêu chảy này ra là chính là ta nằm mơ, căn bản có chuyện này.

      Sau hồi trầm mặc, đạo trưởng tương đối lớn tuổi ra từ trong đám người, ôm quyền với chúng ta: "Thiếu Trang Chủ rất có lý, chuyện này đúng là bỉ phái lỗ mãng (bỉ: ngu, hèn- lời khiêm tốn tự gọi mình), kính xin Thiếu Trang Chủ và Sở chưởng môn đại nhân chấp nhặt tiểu nhân, xin đừng trách!" Dứt lời, với những đạo sĩ sau lưng: "Chúng ta ."

      Sau đó, những đạo sĩ mới vừa rồi còn hiếu chiến, thích đánh nhau; thích gây gổ đó thế mà lại từng cái ngoan ngoãn .

      Nhìn bóng dáng bọn họ xa, ta cả kinh miệng cũng khép được. Công Tôn Liệt hổ là Võ Lâm Minh Chủ kế tiếp, khí thế kia, tư thế oai hùng kia, nếu phải là bởi vì thích nam nhân, ta quả muốn luân hãm!

      Nhưng đáng tiếc, đáng tiếc. . . . . .

      lúc ta hối tiếc thở dài, thanh vang lên bên tai ta: "Ngươi ôm đủ chưa?"

      Ta đây mới ý thức, ta còn ôm người ta, vội vàng buông tay ra, le lưỡi với Công Tôn Liệt, sau đó vỗ bờ vai của ta: "Huynh đệ tốt! Ta biết ngay ngươi đáng tin nhất! So với lũ khốn kiếp chạy trốn còn nhanh hơn thỏ kia, trời vực!" Ta xong, trừng mắt liếc Thanh Sơn mới trở về từ nhà xí, cậu ta ngay lập tức ta lăn vòng chuồn mất.

      Nhưng nét mặt Công Tôn Liệt cũng có hòa hoãn, mặt lạnh băng, hất ta ra tay: "Thành , người kia đến cùng phải ngươi hay ?"

      "Ta. . . . . ." Ta nhìn ta phản đối, cảm giác ánh mắt này có thể xuyên thủng tất cả, dù là lời dối của ta. Vì vậy ta thẳng thắn hạ quyết tâm, gật đầu với ta.

      Chính là ta làm, sao?

      "Ngươi!" Cậu ta giận đến làm bộ muốn đánh ta.

      "A!" Ta vội vàng ôm đầu ngồi xổm xuống, vừa ôm đầu vừa kêu, "Ngươi biết là ta rồi, sao còn giúp ta? Giúp ta lại muốn trách ta, ngươi rảnh quá à. . . . . ." Ta bô bô tràng, quyền kia đầu lại chậm chạp thấy đâu, vì vậy ta len lén mở mắt ra, Die nd da nl e q uu ydo n liếc mắt nhìn, trước mắt có nửa bóng người, Công Tôn Liệt thế mà lại .

      Lần này, ta lại nghĩ thông rồi, ta Công Tôn Thiếu Trang Chủ vĩ đại, rốt cuộc ngươi suy nghĩ gì? Tại sao ta thế nào cũng đoán ra ngươi?
      Last edited by a moderator: 31/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chapter 20
      Editor: Serena Nguyen


      Ngày thứ hai tranh tài, do mười hai môn phái thắng hôm trước tiếp tục tỷ võ, vận khí ta tốt, rút phải Thiên Ma Cung hôm qua đánh cho đại biểu Lưu Vân Môn gần chết, mà là rút được Phong Hỏa Môn thực lực tương đối kém.

      Trải qua kiện ngày hôm qua của phái Võ , là vạn vạn dám dùng thuốc tiêu chảy, nhưng là có thuốc tiêu chảy làm sao ta có thể thắng đây? Lúc này có biện pháp, suy nghĩ lại, ta thể làm gì khác hơn là tìm Công Tôn Liệt giúp tay.

      giúp ta, chỉ là lạnh nhạt : "Tự mình bày ra cục diện rối rắm mình dọn dẹp." xong, , vung ống tay áo, hoàn toàn để sống chết của ta ở trong mắt.

      Buồn cười! Ta đây liều sống liều chết làm cái chức chưởng môn rách nát này, ban đầu còn phải là vì cứu ngươi sao? Ngươi Công Tôn Liệt có lương tâm, còn bằng Kim Nguyên Bảo! Ai, lúc này Kim Nguyên Bảo ở đây là tốt, ta chỉ cần muốn hôn cậu ta, chuyện lớn đến đâu cậu ta đều chịu làm cho ta.

      Phu Tử từng : "Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách."

      Mắt thấy phải đối chiến với Phong Hỏa Môn, ta chuẩn bị bàn chân bôi dầu —— chuồn, đáng tiếc mới vừa có động tác, liền bị bọn Hoắc Đạt phát , nhóm người tống ta lên sàn đấu võ, đẩy đẩy kéo kéo, đẩy ta lên võ đài.

      "Tại hạ môn chủ Phong Hỏa Môn, Thượng Quan Phích Lịch, xin chỉ giáo!" đài, môn chủ Phong Hỏa Môn sớm sẵn sàng, chỉ thấy mũi chân nhún cái, bay, đợi lúc rơi xuống, trong tay có thêm cái thương dài. Thương này dài khoảng tám thước (1 thước ~40cm), vô cùng sắc bén, nhưng Thượng Quan Phích Lịch dùng như mộc côn, rất dễ dàng. Múa xong bộ Phong Hỏa Phích Lịch Thương, người dưới đài đều rối rít vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

      Kêu la cái gì? Cũng phải là bán nghệ! Những cao thủ võ lâm này chỉ thích phô trương thanh thế, gióng trống khua chiêng, ta khinh thường ở trong lòng.

      Khinh bỉ khinh bỉ, nhưng tỷ võ cũng là tuyệt đối thể! Ta quay đầu lại xin lỗi liếc nhìn đệ tử phái Thanh Thương cõi lòng đầy mong đợi dưới đài, hôm nay ta có thuốc tiêu chảy bảo hộ rồi, các ngươi khỏi phải mong đợi có kỳ tích xảy ra, vẫn là tận mắt nhìn Chưởng môn đầu hàng trước mặt người trong giang hồ , ai bảo các ngươi kêu ta tới tỷ võ.

      Ta ném kiếm, chuẩn bị đầu hàng.

      chậm nhưng xảy ra rất nhanh, kiếm ta ném xuống đài cũng chạm đất, mà là bị người dưới đài tung người tiếp nhận, tiếp theo người nọ cầm kiếm nhảy lên đài, chắn trước mặt của ta.

      Người này mặc y phục phái Thanh Thương, cầm kiếm mà đứng, nhìn thân hình hết sức quen thuộc, "Tại hạ là đệ tử phái Thanh Thương, nguyện thay chưởng môn đánh trận với Thượng Quan môn chủ."

      thanh vô cùng quen thuộc vừa vang lên, thiếu chút nữa ta kêu thành tiếng.

      Kim Nguyên Bảo! ! !

      Giờ phút này trong lòng ta biết là kích động hay là bình tĩnh, kích động là trời tuyệt đường người, rốt cuộc Kim Nguyên Bảo cũng tới cứu ta! Bình tĩnh là, chẳng biết tại sao, vừa nghe đến thanh Kim Nguyên Bảo cảm thấy chuyện lớn chuyện gì cũng thành vấn đề rồi, tóm lại có cậu ta ở đây nhất định bảo vệ ta.

      "Kim Nguyên Bảo!" Ta hưng phấn đến gần, giọng gọi cậu ta.

      Kim Nguyên Bảo quay đầu lại, giọng : "Ngươi xuống trước, đợi lát nữa lại tính sổ với ngươi."

      Dứt lời, cậu ta phi người lên, rút ra kiếm trong tay.

      Ta biết tại sao Kim Nguyên Bảo lại đột nhiên xuất , tại sao lại mặc y phục phái Thanh Thương, còn nữa, đao của cậu ta đâu? Từ đến lớn cậu ta luôn luôn luyện đao, đột nhiên cầm kiếm đánh nhau với người khác, biết có bị thiệt thòi hay ? Nghĩ như vậy, ta khỏi lo lắng thay cho Kim Nguyên Bảo.

      chứng minh, lo lắng của ta hoàn toàn là dư thừa, biết tiểu tử Kim Nguyên Bảo này lợi hại, ngờ lợi hại như vậy, am hiểu dùng kiếm, lại chém gãy hết trường thương của Thượng Quan môn chủ.

      Lại , Phong Hỏa Môn này cũng có bản lĩnh, giả xông về phía trước ra vẻ ta đây, còn tưởng rằng tùy tiện diễn mấy chiêu đẹp mắt là có thể hù chết người rồi, kết quả xui xẻo gặp phải Kim Nguyên Bảo, thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nhận thua. Có thể thấy, người hào nhoáng bên ngoài giang hồ, vẫn là rất nhiều.

      Chờ Thượng Quan Phích Lịch ủ rũ cúi đầu xuống võ đài, cuộc tỷ thí này cũng tính xong rồi, trọng tài tuyên bố phái Thanh Thương chiến thắng. Hoắc Đạt ngồi ở bên cạnh ta lại quỳ xuống, "Sư phụ, ngài trời có linh, phù hộ Thanh Thương chúng ta lại thắng! Lại thắng!"

      Thiệt là, chỉ biết cám ơn sư phụ ngươi, người thắng là người của ta!

      Lúc này, Hoắc Đạt đột nhiên đứng lên, nắm chặt tay của ta, kích động: "Chưởng môn! Ta biết ngay ngài chân nhân bất lộ tướng, len lén thu đệ tử lợi hại như vậy, ngài là phúc tinh của phái Thanh Thương chúng ta!"

      Đệ tử? Thiệt thòi như vậy, Kim Nguyên Bảo mà nghe được, còn hộc máu.

      "Sở Tiểu Bắc." Giọng Kim Nguyên Bảo vang lên từ phía sau, sống lưng ta chợt lạnh, bỗng dưng nhớ tới câu mới vừa rồi ở võ đài Kim Nguyên Bảo với ta kia, trong lòng có chút sợ.

      Ta tới Ngự Phong sơn trang cũng thông báo cậu ta tiếng, tại lại để cậu ta tới cứu ta, nợ mới nợ cũ tính chung, lúc này cậu ta rút gân lột da ta là thể. Hảo hán chịu thiệt trước mắt, mĩ nữ dĩ nhiên là càng thể thua thiệt, vì suy nghĩ cho an toàn tính mạng của mình, ta hai lời, đẩy Hoắc Đạt ngăn ở phía trước ra, co cẳng chạy.

      Chạy lâu, đến khi ta thở hổn hển, cũng thấy Kim Nguyên Bảo đuổi theo, ta nghĩ chắc cuối cùng cũng tránh thoát kiếp rồi chứ? Chợt nghe đầu truyền đến câu : "Chạy đủ chưa?"

      Trong lòng ta chợt lạnh, ngẩng đầu nhìn thấy Kim Nguyên Bảo đứng ở cành cây nhìn ta.

      Ta nhất thời có hơi sức, đặt mông ngồi dưới đất, thở hồng hộc trợn trắng mắt với cậu ta: "Ngươi theo kịp sao sớm với ta tiếng, làm hại ta chạy lâu như vậy, có lương tâm!"

      Kim Nguyên Bảo nhảy xuống từ cây, đưa tay kéo ta từ mặt đất lên, "Để cho ngươi chạy thêm chạy mới biết cái gì là mệt, tránh gây họa, cuối cùng vẫn là để cho ta tới thu thập cục diện rối rắm thay ngươi."

      Ta cười hì hì tiến lên, níu cánh tay Kim Nguyên Bảo làm nũng: "Nguyên Bảo ca, ta biết ngươi đối với ta tốt nhất!"

      Ta ôm, cậu ta chợt , hồi lâu mới chậm rãi : "Cợt nhả ít thôi, , rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      " rất dài dòng. . . . . ." Ta vừa nhớ lại, vừa kể từ đầu tới đuôi chuyện Lạc Vân Thu cướp ta từ khách sạn, cho tới hôm nay gặp cậu ta ở võ đài. Dĩ nhiên, ta cũng có điều giấu giếm, ví dụ như chuyện ta và Tiểu Liệt suýt chút nữa thành thân, ta cũng với cậu ta. thế nào Kim Nguyên Bảo cũng cuồng dại với Võ Lâm Minh Chủ, ta mà cho cậu ta biết ta thiếu chút nữa gả cho Tiểu Liệt, chẳng phải là cậu ta đau lòng chết?

      Chờ ta vất vả kể xong, mặt của Kim Nguyên Bảo liền tối: "Ta với ngươi bao nhiêu lần, bảo ngươi về sau được bắt rắn, ngươi cho rằng mỗi lần cũng có thể may mắn như vậy bắt được rắn sao? Ngộ nhỡ bị cắn làm thế nào? Đây chính là rắn độc! Nếu ngươi xảy ra chuyện gì Die nd da nl e q uu ydo n. . . . . ." Cậu ta đến đây, tiếp nữa, môi mím lại rất chặt.

      Tình cảnh này, khỏi khiến ta nghĩ tới trận lũ lụt năm ấy, cậu ta cho là ta rơi xuống sông, tìm ta nguyên ngày. Ta bỗng nhiên có chút cảm thấy đau lòng, ra Kim Nguyên Bảo chỉ là miệng cứng rắn chút, tim của cậu ta còn mềm hơn đậu hũ ở quán rượu nhà ta.

      Kim Nguyên Bảo, ra là người tốt.

      Ý thức được mình sai lầm, ta cọ vào người cậu ta, kéo kéo tay áo của cậu ta, ăn khép nép: "Kim Nguyên Bảo, ngươi đừng tức giận, ta bảo đảm về sau bắt rắn nữa cũng được sao?"

      ". . . . . ."

      "Nguyên Bảo ca. . . . . ."

      ". . . . . ."

      "Kim Nguyên Bảo, cho ngươi giận ta nữa! Ta đều ăn khép nép thành ra như vậy rồi, ngươi còn muốn như thế nào? Cùng lắm . . . . . ." Ta tiến tới, bất ngờ hôn cậu ta cái.

      Hôn xong, ta : "Cùng lắm ta hôn ngươi cái."

      "Ngươi!" Kim Nguyên Bảo lập tức nhảy xa, đỏ mặt trợn mắt nhìn ta lâu, bộ dáng kia được tự nhiên khỏi .

      Cậu ta trừng mắt con ngươi buồn bực lát, chợt kéo cánh tay của ta, : ", ta dẫn ngươi trở về."

      Ta nóng nảy: "Ngươi làm gì vậy? Võ Lâm Minh Chủ còn chưa tuyển được đâu, sao ta có thể đây?"

      "Ngươi còn càn quấy nữa, Võ Lâm Minh Chủ còn chưa tuyển được, cái mạng của ngươi cũng mất trước rồi. Trước khi đến ta đồng ý với Sở bá bá và Sở bá mẫu, tuyệt đối thể để cho ngươi chịu nửa điểm thương tổn!" Cậu ta thái độ kiên quyết.

      Ta liều mạng lắc đầu: "Ta , ta . . . . . ."

      tranh chấp, chợt từ sau lưng truyền đến giọng khác: "Các ngươi làm gì?"

      "Tiểu Liệt, cứu ta!" Ta giống như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng la lên!

      Mặt Công Tôn Liệt liền biến sắc, đao trong tay ra khỏi vỏ.

      Gần như là đồng thời, Kim Nguyên Bảo bảo hộ ta ở sau lưng, ngay sau đó cũng rút ra binh khí.

      Hai đao gặp nhau, vận sức chờ phát động, ta có chút bối rối, vội vàng ngăn cản : "Dừng tay dừng tay, ta đùa thôi, mọi người đều là người mình, nhanh lên chút thu đao lại. . . . . ."

      Khuyên can có hiệu quả, hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng chịu thu đao trước.

      Cuối cùng ta nóng nảy, kêu lên với Kim Nguyên Bảo: "Kim Nguyên Bảo, ngươi mà thu đao, ta để ý đến ngươi nữa!" Lúc này cậu ta mới thu đao vào, cùng lúc đó, Công Tôn Liệt thấy thế, cũng thu hồi đao.

      " ta là ai?" Kim Nguyên Bảo vui hỏi ta.

      "Để ta giới thiệu chút, vị này là Trang chủ Ngự Phong sơn trang Công Tôn Liệt." xong, ta vừa quay đầu với Công Tôn Liệt, "Vị này là. . . . . ." Ta dừng lại, biết nên giới thiệu Kim Nguyên Bảo như thế nào, đồng hương hình như có chút khách khí, thủ hạ cảm thấy quá thỏa đáng, bằng hữu hình như có chút xa lánh, em lại có điểm là lạ. Đến tột cùng Kim Nguyên Bảo tính là gì của ta?

      Rối rắm nửa ngày, ta : "Cậu ta là Kim Nguyên Bảo."

      Có lẽ cảm thấy tên mình ra mất thể diện, Kim Nguyên Bảo trợn mắt nhìn ta cái.

      Cái này trách ta, ai bảo cha mẹ ngươi đặt tên so với cha mẹ ta còn sáng tạo hơn, ta nhìn cậu ta le lưỡi cái.

      "Hình như chúng ta là gặp nhau ở đâu rồi?" Công Tôn Liệt mực trầm mặc ở bên cạnh đột nhiên hỏi.

      vừa , ta đột nhiên nghĩ tới, lần trước lúc ở quán rượu Kim Nguyên Bảo cũng ở đó, ngộ nhỡ khiến Công Tôn Liệt phát chuyện này, vậy chuyện ta và Lạc Vân Thu quen biết chẳng phải là bị lộ rồi sao? Vì vậy ta vội thừa dịp Kim Nguyên Bảo chưa trả lời, vượt lên trước bước : " có, có, chắc chắn các ngươi chưa từng gặp."

      "Làm sao ngươi biết?" Hai người trăm miệng lời hỏi ta.

      "Ta. . . . . ." Lần này, ta còn gì để .

      May mắn, Công Tôn Liệt cũng chấp nhất với chuyện này, mà là sinh ra hứng thú với việc Kim Nguyên Bảo tỷ võ vừa rồi: "Kim huynh mới vừa rồi ở võ đài công phu rất cao, biết đệ tử nơi nào?"

      "Thiếu Trang Chủ cất nhắc, công phu của tại hạ là phụ thân truyền lại, đáng nhắc đến."

      "Vậy sao? Mới vừa tỷ võ nhìn kiếm pháp Kim huynh dùng có mấy phần giống như đao pháp."

      "Kim Nguyên Bảo vốn dĩ dùng đao!" Ta chen miệng , ngờ Kim Nguyên Bảo đột nhiên trợn mắt nhìn ta cái, ta thể làm gì khác hơn là le lưỡi cái gì nữa.

      "Tiểu Bắc hiểu chuyện, xin Thiếu Trang Chủ chớ trách."

      "Kim huynh quá lời, biết đao của Kim huynh . . . . . ."

      Hai người bọn họ ngươi lời ta câu hình như cũng chuyện công phu, ta nghe chẳng chút thú vị nào, thể làm gì khác hơn là nâng cằm ngồi bên quan sát vẻ mặt hai người. Nhìn lúc, ta bỗng nhiên nhớ tới: Kim Nguyên Bảo thích Võ Lâm Minh Chủ, mà Công Tôn Liệt chính là Võ Lâm Minh Chủ kế nhiệm, hơn nữa còn thích nam nhân. . . . . .

      Bỗng dưng, trước mắt ta sáng lên, ý niệm sinh ra trong đầu ta.

      Lạc Vân Thu Công Tôn Liệt là Võ Lâm Minh Chủ kế nhiệm, nếu như Tiểu Liệt và Kim Nguyên Bảo thành đôi, vậy phải nghe Kim Nguyên Bảo, mà Kim Nguyên Bảo luôn nghe ta, suy ra Võ Lâm Minh Chủ nghe ta! Đây chẳng phải là ta chiếm được tiện nghi?

      Ta quyết định, ta muốn tác hợp hai người bọn họ!
      Last edited by a moderator: 31/5/16
      A fang thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      ☆, chapter 21
      Editor: Serena Nguyen

      Mặc dù Kim Nguyên Bảo kịp thời xuất cứu ta mạng, nhưng mà ta lại vẫn kiên trì trở về cùng cậu ta, cố ý ở lại Ngự Phong sơn trang tiếp tục tham gia đại hội võ lâm. Vì thế, Kim Nguyên Bảo hết sức tức giận.

      "Ngươi có biết ở lại nguy hiểm cỡ nào hay ?"

      "Có ngươi ở đây, có thể có nguy hiểm gì?" Ta mặt dày .

      "Ngươi!" Cậu ta dừng lát, giọng chợt hoà hoãn lại: "Ngươi muốn gặp Võ Lâm Minh Chủ như vậy sao?"

      Còn phải là vì ngươi! Chỉ là Kim Nguyên Bảo hay xấu hổ như vậy, lời này thể với cậu ta, vì vậy ta : "Đúng vậy, ta chính là muốn gặp Võ Lâm Minh Chủ, còn muốn gả cho ta!"

      Sắc mặt Kim Nguyên Bảo biến đổi, hồi lâu sau hỏi: "Chuyện này là ?"

      "!"

      " hối hận?"

      " hối hận!"

      Cậu ta cúi đầu, hình như tự hỏi cái gì, qua lâu, cậu ta ngẩng đầu lên: "Được rồi, nếu như ngươi kiên trì như vậy, liền ở lại đây ."

      "?" Ta thể tin được Kim Nguyên Bảo lại dễ chuyện như vậy.

      "Chỉ là, ta có điều kiện."

      Tiểu tử này cũng dám điều kiện với ta? Ta : "Ngươi , điều kiện gì?"

      "Ta muốn ở lại bảo vệ ngươi."

      Đây chính là điều kiện của Kim Nguyên Bảo? Trước mắt ta sáng lên, cậu ta ở lại ta liền có cơ hội tác hợp cậu ta và Tiểu Liệt! Cầu cũng được!

      ra , đối với chuyện Kim Nguyên Bảo muốn lưu lại, vui mừng nhất còn phải là ta, mà là các đệ tử phái Thanh Thương. Bọn họ vừa nghe Kim Nguyên Bảo muốn lưu lại,mỗi người đều vui như nhặt được tiền, đặc biệt là Hoắc Đạt, kể từ khi Kim Nguyên Bảo đánh thắng Phong Hỏa Môn, Hoắc Đạt liền coi Kim Nguyên Bảo thành đại cứu tinh phái Thanh Thương, gần như tôn thờ Kim Nguyên Bảo.

      Dĩ nhiên, cũng có ngoại lệ. Toàn bộ phái Thanh Thương chỉ có mình Thanh Sơn thấy Kim Nguyên Bảo liền tránh, nguyên nhân là bộ quần áo Kim Nguyên Bảo mặc lúc lên đài cứu ta là đánh ngất xỉu Thanh Sơn rồi lột xuống từ người cậu ta. Thanh Sơn đáng thương mặc áo sát nách ở trong nhà xí nhiều canh giờ, thiếu chút nữa chết ngạt.

      Nhưng dù như thế nào, ý kiến tất cả mọi người đều giống nhau: cuộc tranh tài kế tiếp do Kim Nguyên Bảo đại biểu phái Thanh Thương tham gia.

      Hai đợt tỷ võ trước, tuyển ra sáu môn phái tham gia vòng thứ ba từ tất cả hai mươi bốn môn phái lớn dự thi, sáu môn phái này theo thứ tự là phái Thanh Thương chúng ta, Ngự Phong sơn trang, Nga Mi, Thiếu Lâm, phái Sùng Sơn, cùng với cái bang toàn quái nhân Thiên Ma Cung.

      Căn cứ tuần tự rút thăm lúc trước, thứ tự tỷ võ vòng kế tiếp là: trận đầu —— Thanh Thương với phái Sùng Sơn; trận thứ hai —— Ngự Phong sơn trang với phái Nga Mi; trận thứ ba —— Thiếu Lâm với Thiên Ma Cung.

      ván của chúng ta, Kim Nguyên Bảo thắng rất dễ dàng, mới thời gian nửa nén hương, chưởng môn phái Sùng Sơn bị Kim Nguyên Bảo đá xuống đài. Còn trận thứ hai Ngự Phong sơn trang tỷ thí với Nga Mi còn thuận lợi như vậy.

      biết vì sao, hai vòng đấu trôi qua, Công Tôn Liệt vẫn chưa xuất , tất cả đều là do đại đệ tử Ngự Phong sơn trang —— Trường Doãn xuất chiến thay. Tuy công phu của Trường Doãn cao, cũng chịu được nhiều ngày tham chiến như vậy, vì vậy đối mặt với Trần Hồng, đại đệ tử phái Nga Mi ước chừng hai người bọn họ đánh tới gần tối, Trường Doãn mới may mắn thắng được.

      Sau khi Trường Doãn thắng, bởi vì trời sắp tối, cho nên trận thứ ba —— Thiếu Lâm và Thiên Ma Cung tỷ thí, thể hoãn đến ngày hôm sau.

      Theo như vài ngày tỷ võ này, Thiếu Lâm làm Bắc Đẩu võ lâm (ngôi sao sáng của võ lâm), thực lực chắc chắn rất mạnh. Nhưng là thực lực của Thiên Ma Cung cũng tuyệt thể khinh thường, ở hai trận đánh gần đây nhất, Thiên Ma Cung hầu như là vừa vào sân, thực lực chân chính cũng còn chưa có bày ra, cũng giết chết đối phương. Làm cho mấy phái còn sót lại tất cả đều run sợ trong lòng, rất sợ kết quả đến phiên mình xui xẻo. Như vậy có thể thấy được, ngày mai Thiếu Lâm tỷ võ với Thiên Ma cung, tuyệt đối đúng là cuộc ác chiến.

      Nhưng là ác hay có cái quan hệ gì đến ta đâu? Kể từ khi Kim Nguyên Bảo thay thế ta xuất chiến, đại hội võ lâm tựa như có lẽ có quan hệ gì tới ta, mấy ngày nay ngay cả Hoắc Đạt cũng đều rất ít tới phiền ta, mà là xoay quanh Kim Nguyên Bảo.

      Mừng rỡ thanh nhàn ta, quyết định nhân cơ hội này tìm cách tốt, làm thế nào tác hợp Kim Nguyên Bảo và Công Tôn Liệt. Bây giờ ở trong mắt ta, hai người bọn họ đúng là càng xem càng xứng, hai người chỉ có gu quần áo giống nhau, diee ndda nlee qu yddo on vũ khí cũng là đao như nhau, nhìn lại vóc người tướng mạo, đừng thoạt nhìn còn rất có tướng vợ chồng . . . . . . tóm lại, "cặp đôi trời sinh" theo lời Phu Tử , dùng hai người bọn họ là quá thích hợp rồi.

      cũng phải lại, muốn tác hợp hai người bọn họ, ít nhất cũng phải gặp mặt trước chứ? Nhưng cố tình Kim Nguyên Bảo vẫn bị Hoắc Đạt quấn phân thân ra được, mà Công Tôn Liệt càng giống như biến mất trong khí, chừng mấy ngày thấy bóng dáng, rốt cuộc đâu đây? Ta quyết định tìm kiếm.

      Muốn tìm người ở trong Ngự Phong sơn trang to như vậy, có chút quá dễ dàng, cho dù Công Tôn Liệt là Chủ Nhân nơi này, vẫn có người hầu nào biết tại ta ở chỗ nào.

      lúc ta chuẩn bị bỏ cuộc, chợt nhìn thấy Công Tôn phu nhân dẫn mấy người làm, hùng hùng hổ hổ chạy về hướng. Mặc dù gần đây ta rất sợ lão phu nhân cứ gọi ta nàng dâu dài, nàng dâu ngắn, nhưng là lòng hiếu kỳ cứ sai khiến ta, len lén theo.

      Nhóm người Công Tôn phu nhân đến nơi ta cực kỳ quen thuộc, lại chính là hồ sen lần đầu tiên ta và Công Tôn Liệt gặp mặt. Ban đầu thể quan sát cẩn thận chỗ này, hôm nay ta mới phát ra chỗ này là cấm địa của Ngự Phong sơn trang, lối vào còn có biển cấm vào, cũng khó trách ban đầu Công Tôn Liệt ở nơi đó nhìn thấy ta còn rút đao khiêu chiến với ta.

      Ta len lén theo vào, phát bên hồ sen có tòa biệt viện, sau khi đám người bọn họ đến, Công Tôn phu nhân liền hỏi thăm người giữ cửa: "Lão Phạm, trong mấy ngày này có động tĩnh gì ?"

      Lão giả chậm rãi lắc đầu cái.

      "Ngày mai tìm ra ba phái mạnh nhất, nếu lúc này Liệt nhi còn xuất quan, trận chung kết chắc chắn xảy ra chuyện! được, ta phải vào xem chút!" Công Tôn phu nhân mặt lo âu muốn vào, lại bị người giữ cửa ngăn cản.

      "Xin phu nhân nghĩ lại, giờ phút này Thiếu Trang Chủ lúc quan trọng, nếu như người vào phân tâm cậu ấy, chắc chắn làm cậu ấy tẩu hỏa nhập ma, tổn thương tới kinh mạch!"

      Tuy Công Tôn phu nhân bị khuyên ở lại, nhưng vẻ mặt vẫn toát ra lo lắng, hỏi: "Theo ý kiến của ngươi, lần này Liệt nhi có thể độ quan ?"

      Lão , dùng tay làm dấu mời: "Phu nhân chớ hỏi nhiều, vẫn là mời trở về thôi."

      Vài ba lời, đường đường lão phu nhân của Ngự Phong sơn trang liền bị ông lão giữ cửa này đuổi về, ta ở bên quan sát lúc lâu, cho đến lúc lão phu nhân xa, cuối cùng mới sắp xếp ràng hết mọi chuyện.

      ra là Công Tôn Liệt phải mất tích, mà là bế quan tu luyện trong biệt viện này, từ đoạn đối thoại vừa rồi có thể thấy được, lần bế quan này của Công Tôn Liệt hết sức quan trọng, die nnda nleq uy ddon cũng có thành công tuyệt đối, nếu mới vừa rồi lão phu nhân cũng gấp gáp như vậy. Mặc dù ta rất muốn vào tìm hiểu ngọn ngành, nhưng là nghĩ đến lời vừa rồi của lão giả, ta quyết định hay là vào quấy rối Tiểu Liệt, tránh cho xảy ra chuyện rắc rối gì.

      Vậy mà, lúc ta xoay người chuẩn bị lúc rời , người giữ cửa chợt hét lớn tiếng: "Người phương nào, lại dám lén xông vào cấm địa của Ngự Phong sơn trang ta!"

      ngờ ta như thế này mà lại bại lộ, ta bị sợ đến vội vàng nghĩ ra giải thích, nhưng còn chưa có bước ra, liền nghe được trong sân trống trải vang lên tiếng cười như chuông bạc.
      Last edited by a moderator: 31/5/16

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      ☆, chapter 22
      Editor: Serena Nguyen

      "Ha ha ha. . . . . . Tiểu nữ chỉ là cẩn thận đụng mảnh lá cây, ngờ khiến cho lão nhân gia phát , cao thủ trong Ngự Phong sơn trang đúng là thâm tàng bất lộ đấy." chuyện, bộ áo trắng bồng bềnh bay tới, khách mời mà đến trong miệng lão giả chính là trong Tứ Đại Hộ Pháp của Thiên Ma Cung, Mộ Dung Ti Ti. Đừng nhìn bộ dáng thiếu nữ của Mộ Dung Ti Ti, Hoắc Đạt nàng ít nhất qua năm mươi, toàn dựa vào bàng môn tả đạo (mới duy trì dung nhan già.

      " nương quá khen, lão hủ cũng chỉ là lão nhân trông cửa trong Tu Trúc viện này, hai chữ cao thủ liên quan đến lão hủ." Lão Phạm bình tĩnh nhìn Mộ Dung Ti Ti, cũng hốt hoảng.

      "Lão nhân gia phải cao thủ tốt, có thể để tiểu nữ tử vào thăm viếng Công Tôn thiếu hiệp cái hay ?" ra là nữ này là đánh chủ ý lên Công Tôn Liệt, ta khỏi lo lắng.

      "Thiếu Trang Chủ tiện gặp khách. Vẫn là mời nương trở về thôi."

      "Lão nhân gia đây chính là ngài đúng, tiểu nữ ngưỡng mộ uy danh của Công Tôn thiếu hiệp, cố ý đến thăm, làm sao ngài nhẫn tâm để tiểu nữ bị sập cửa vào mặt (từ chối) đây?"

      nữ này chuyện đúng là biết xấu hổ, cái gì mà ngưỡng mộ, cái gì mà thăm viếng, Công Tôn Liệt là của Kim Nguyên Bảo nhà ta, đồ bà già nhà ngươi đừng hòng mơ tưởng! Ta xì tiếng khinh miệt trong lòng, nhưng mà vẫn là có can đảm ra ngoài mắng nàng ta.

      "Nếu nương cố ý , đừng trách lão hủ khách khí."

      "Lão nhân gia khách khí, sao ta có thể khách khí đây? Mộ Dung Ti Ti ta muốn gặp nam nhân, đúng là chưa bao giờ thể gặp!"

      Đoạn đối thoại vừa rơi xuống, hai người liền song song ra tay, mặc dù Mộ Dung Ti Ti dùng cái ô, đánh nhau cũng thấy lo lắng, nhưng là hiển nhiên lão Phạm cũng phải là người ngồi , trong lúc nhất thời hai người đánh tách ra được.

      Ta vốn định rời , giờ phút này lại do dự.

      Mộ Dung Ti Ti này cũng hơn năm mươi, bàn về tuổi cũng có thể xưng hô tỷ muội với Công Tôn phu nhân, ngờ suy nghĩ lại thoáng như thế, đến cả Công Tôn Liệt có thể coi như con trai mình cũng muốn nhúng chàm, ghê tởm!

      Mắt thấy hai người càng đánh càng kịch liệt, ta bắt đầu rối rắm có nên vào thông báo cho Công Tôn Liệt tiếng hay , lúc ta do dự quyết, bên trong Tu Trúc viện chợt truyền ra tiếng vang lớn.

      "Thiếu Trang Chủ!" hình như lão Phạm dự cảm được gì, phân tâm bị Mộ Dung Ti Ti đánh chưởng vào ngực, phun ra ngụm máu tươi, suýt nữa ngã xuống.

      Đại ổn, ta cũng lo được nhiều như vậy, thừa dịp lão Phạm day dưa với Mộ Dung Ti Ti, lắc mình chạy vào.

      Tu Trúc viện này trồng rất nhiều trúc, ta dùng mấy bước phóng qua rừng trúc, nhìn thấy trong đó có tòa trúc lâu, chắc hẳn chính là chỗ Công Tôn Liệt bế quan. Bên ngoài, tiếng đánh nhau vẫn còn tiếp tục, nghe có vẻ lão Phạm sắp chịu được nữa rồi.

      Ta vội vã chạy lên trúc lâu, xuyên qua cách cửa lớn đóng chặt, gọi Công Tôn Liệt.

      "Trở về!" Trong nhà truyền ra tiếng Công Tôn Liệt trầm thấp cảnh cáo, còn thêm mấy tiếng ho khan kịch liệt.

      " được, nếu muốn về ngươi cũng phải cùng ta trở về!" Người này thực khiến ta gấp chết, ta , "Ngươi nghe thanh bên ngoài chưa? Có người trong Thiên Ma giáo muốn tới tìm ngươi, lão đầu giữ cửa kia sắp gánh được rồi, ngươi phải nhanh theo ta!"

      Bên trong nhà yên tĩnh, có bất kỳ đáp lại nào.

      " ngờ giải quyết chó giữ cửa phía ngoài, bên trong còn có con chuột ." Sau lưng bỗng dưng vang lên tiếng cười chói tai của Mộ Dung Ti Ti, lòng ta kinh hãi d'đ;l/q,đ, xoay người nhìn thấy nữ bạch y sớm đứng ở sau lưng ta, sát khí cái ô trong tay nàng khiến người ta run sợ, ánh mắt nhìn ta khinh bỉ tựa như nhìn con kiến có thể bóp chết bất cứ lúc nào.

      Sợ hãi sai khiến ta lui về phía sau, cho đến khi sống lưng dán lên cửa trúc lạnh lẽo.

      Nháy mắt khi ta dán lên cửa, cửa bỗng dưng mở ra, thân thể ngã về sau theo quán tính, kịp đề phòng ngã vào trong ngực Công Tôn Liệt. Ta ngẩng đầu, vừa chống lại ánh mắt của ta, sắc mặt ta tái nhợt, khóe miệng còn lưu lại máu tươi chói mắt, nhưng trong con ngươi đen nhánh hình như chớp động cảm xúc nào đó giống thường ngày, là cái gì chứ?

      "Xem ra tiểu nữ tử tới phải lúc, quấy rầy hai vị ân ái." Mộ Dung Ti Ti cắt đứt màn mắt đối mắt của chúng ta.

      Cơ hồ là đồng thời, Công Tôn Liệt tiến lên, chắn ta ở sau lưng: "Đúng là đúng lúc, vậy mời các hạ trở về !"

      "Công Tôn thiếu hiệp rất khách khí, kể từ đại hội tuyên thệ ngày đó trông thấy phong thái của thiếu hiệp, tiểu nữ liền nhớ mãi quên thiếu hiệp, chưa từng nghĩ hôm nay tới gặp, thiếu hiệp lại tuyệt tình như vậy, khiến tiểu nữ rất thất vọng." phụ này biết xấu hổ, đến cả ta còn thấy ghê tởm, thế mà nàng có thể ra ngoài, là khiến người ta bội phục bội phục!

      Ta kéo kéo vạt áo Công Tôn Liệt, giọng nhắc nhở: "Ngươi đừng để cho nàng lừa, nàng cũng năm mấy rồi, có thể làm mẹ ngươi rồi."

      "Ngươi cái gì?" Mặt Mộ Dung Ti Ti biến sắc tại chỗ!

      Mẹ nó, lớn tuổi như vậy còn chưa có nghễnh ngãng, là biến thái! Ta bên thầm mắng, bên giải thích: "Ta cái gì nha, ngươi nhất định nghe lầm."

      "Ngươi mới vừa ta mấy tuổi? Lặp lại lần nữa!" Mộ Dung Ti Ti oán hận nhìn ta, bộ muốn ăn sống nuốt tươi ta.

      "50. . . . . . đúng đúng. . . . . . Bốn mươi. . . . . . đúng đúng. . . . . . 30. . . . . ." Cuối cùng, rốt cuộc ta nhịn được , "Ta đều ngươi trẻ ra nửa số tuổi, ngươi còn muốn ta như thế nào đây bác !"

      Sắc mặt Mộ Dung Ti Ti từ trắng chuyển xanh, từ xanh biến đỏ, lại từ đỏ tới đen. . . . . . Cuối cùng, rốt cuộc nàng chịu được nữa: "Con mẹ nó ngươi nghe ai hưu vượn, lão nương năm nay mới 28, 28 được ! Ngươi mới năm mươi mấy, cả nhà các ngươi cũng năm mươi mấy!"

      "Ta mới mười bảy. . . . . ." Ta yếu ớt cải chính nàng.

      "Ngươi chết !" Lúc chuyện, cái ô trắng trong tay nàng đánh úp về phía ta, ta bị sợ đến vội vàng lui về phía sau, nhắm hai mắt lại. thanh binh khí va chạm vang lên bên tai, lúc ta mở mắt ra đao của Công Tôn Liệt ra khỏi vỏ, cản lại thế công của Mộ Dung Ti Ti.

      "Đây là trọng địa của Ngự Phong sơn trang, xin các hạ suy nghĩ cho danh tiếng của Thiên Ma Cung, đừng càn rỡ nữa!" Công Tôn Liệt cảnh cáo.

      "Thiên Ma Cung ta sớm muộn gì cũng độc bá võ lâm, mình Ngự Phong sơn trang nho các ngươi tính là gì? Hôm nay lão nương để ý ngươi, là phúc khí của ngươi, nếu như ngươi ngoan ngoãn theo ta, hôm nay ta tha cho tiểu tiện nhân này con đường sống, nếu . . . . . ." Lời của nàng đến nửa, ngoài ý muốn giơ giơ ống tay áo, đồ vật màu vàng bị ném ra ngoài, rơi vào đầu vai của ta.

      Rắn! con rắn màu vàng kim, khạc lưỡi, răng nọc vẻn vẹn cách mặt ta nửa tấc.

      "Đây là thiên hạ đệ nhất rắn độc ta tốn mười năm tâm huyết dưỡng thành —— Kim Tín, nếu như bị nó cắn, mặc dù bị mất mạng, nhưng là vết thương thối rữa trước, ngay sau đó thối rữa lan tràn đến toàn thân, cuối cùng, tiểu tình nhân của ngươi biến thành độc nhân, muốn sống cũng được muốn chết cũng thể, vĩnh viễn nghe ta sai bảo!" Nàng càng càng hài lòng, khóe mắt cũng cười ra nếp nhăn rồi, "Ha ha ha ha ha, sợ rồi sao? Có thể bị Kim Tín của ta cắn cái, cũng coi như kiếp trước tiểu tình nhân của ngươi tu luyện phúc khí, phải biết Kim Tín này trời dưới đất chỉ có con, ngàn vàng khó tìm. . . . . . Á! Ngươi làm gì!"

      "Ngươi hỏi ta sao?" Ta dùng tiểu đao chọc chọc con rắn bị đánh trúng chỗ hiểm, hấp hối, trong lòng tính toán con rắn quý như vậy, chắc chắn phải dùng rượu ngon nhất của mẹ ta ngâm, chưa từng nghĩ mặt Mộ Dung Ti Ti sớm trắng như tờ giấy. ~ Khổ thân, ai bảo bày rắn ra trước mặt bà Bắc Bắc là gì cơ

      "Ta muốn giết chết ngươi!" Nàng bất chấp tất cả đánh úp về phía ta, bị Công Tôn Liệt đánh chưởng vào sau lưng, ngã xuống đất, khạc ra ngụm máu tươi, nhiễm đỏ áo trắng, cực kỳ chói mắt.

      "Các ngươi nhớ kỹ cho ta, thù này ta nhất định báo!" Cuối cùng nàng xong câu này, đoạt lấy con rắn hấp hối, tung người rời , biến mất trong rừng trúc.

      "Này, ngươi thể cứ như thế chứ!" Ta khóc, cái bà già này, cướp rắn của ta coi như xong, lại còn cướp cả tiểu đao ta dùng để phòng thân , về sau làm sao ta bắt rắn cho mẹ ta ngâm rượu đây! Ma Giáo cái gì, nhất định chính là cường đạo!

      "Khụ khụ. . . . . ." Từ sau lưng truyền đến tiếng Công Tôn Liệt ho khan, ngăn lại bước chân đuổi theo của ta. Đợi ta quay người lại, Công Tôn Liệt mới vừa rồi còn thay ta ra mặt, sinh long hoạt hổ (“khỏe như vâm” của nước mình ấy) chống đỡ nổi, thẳng tắp ngã về phía ta. Ta nhất thời đỡ nổi, cùng ta ngã xuống đất, bị ta mạnh mạnh mẽ mẽ đè lên.

      Vậy phải làm sao bây giờ?

      Ta hoảng hồn, hao hết toàn lực bò ra từ dưới người ta, hô to với Công Tôn Liệt nằm dưới đất: "Này, ngươi mau tỉnh lại ! Ngươi thể chết được!" Ngươi còn chưa gả cho Kim Nguyên Bảo mà!

      ta đáp lại, hai mắt nhắm nghiền, mặt trắng như giấy, máu tươi chảy ra theo khóe miệng.

      Lỗ mũi của ta đau xót, nước mắt tích tụ, ta : "Công Tôn Liệt, ngươi đừng làm ta sợ, ngươi như vậy ta là sợ, cùng lắm ta đồng ý ngươi, về sau quấn ngươi nữa, ngươi ngàn vạn lần cần chết có được hay !"

      "Đừng khóc. . . . . ." Công Tôn Liệt hôn mê chậm rãi mở mắt ra, thanh yếu ớt.

      " tốt quá, ngươi chết!" Ta kích động bỏ nhào tới, ôm chặt lấy ta.

      "Yên tâm, chút thương thế này chết được. . . . . ." lúc chuyện, ta chợt nắm tay của ta, tay này lạnh, lạnh khiến cho ta trong lòng cả kinh, cũng biết nên cái gì, thể làm gì khác hơn là ngơ ngác nhìn ta. Sắc mặt của ta suy yếu, tia huyết sắc, đôi môi tái nhợt, ánh mắt cũng mất lạnh lùng thường ngày.

      Chúng ta chăm chú nhìn nhau hồi lâu, ta chợt lắc đầu bất đắc dĩ, buông ra tay của ta.

      "Còn ngây ngốc gì, mau gọi người tới đây." ta .

      "Ồ!" Ta vội vàng đứng lên, vài bước lại bị ta gọi lại.

      "Thế nào? Ngươi còn khó chịu chỗ nào sao?" Ta quay đầu lại lo lắng hỏi.

      ta ngồi xếp bằng mặt đất, ánh mắt nhìn ta chằm chằm, dường như do dự cái gì, qua hồi lâu, ta : "Ta. . . . . . Ta thích nam nhân, về ngươi sau đừng nghĩ linh tinh có được hay . . . . . ."

      "Hả?"

      "Mau !" ta phất phất tay.

      "Ồ!" Ta chạy ra ngoài.
      Last edited by a moderator: 31/5/16
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :