1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiếu hiệp lấy ta được không - Ức Cầm (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, chapter 13
      Editor : Serena Nguyen

      "Nếu như gặp phải người mình thích phải tóm chặt lấy." Đây là trước khi rời trấn Bạch Vân, mẹ ta cho ta biết.

      Mặc dù, ta biết đến tột cùng mình có thích Công Tôn Liệt hay , thế nhưng thời điểm lần đầu tiên ta nhìn thấy người đàn ông này, trong lòng ta loại cảm giác muốn tóm chặt lấy ta. Vì loại cảm giác này, ta nguyện ý mạo hiểm thử lần.

      Nhưng là, ta đúng là nghĩ ra rốt cuộc Lạc Vân Thu suy nghĩ gì. ràng xoen xoét muốn dẫn ta gặp Công Tôn Liệt, lại chậm chạp lên đường, mang theo ta thưởng hoa ngắm trăng, nhàn nhã còn gì để .

      Cuối cùng, rốt cuộc ta nhịn được.

      "Này, rốt cuộc ngươi có mang ta ? Ta có thời gian rảnh rỗi ở chỗ này với ngươi đâu!"

      "Ngươi thấy ta bận sao?" Lạc Vân Thu cũng ngẩng đầu lên đáp lời.

      Bận cái đầu ngươi! ràng là sợ canh hạt sen đắng, cầm đũa trúc loại hết tâm sen ra, so với nữ người còn phiền toái hơn, người nào lấy được loại nam nhân này, khỏi phải đời này, đời sau cũng gặp nạn!

      suy nghĩ, Lạc Vân Thu hết sức chăm chú cúi đầu chợt ngẩng đầu lên, ta giật mình vội vàng thu hồi mặt quỷ.

      "Ngươi sốt ruột cái gì?" chậm rãi từ từ .

      "Ai ta sốt ruột?" Ta liếc cái, có chút chột dạ.

      cũng suy xét nhiều, chỉ : "Dù ta có vậy, cũng thể cứ như vậy dẫn ngươi được!"

      "Ta làm sao?" Ta cúi đầu nhìn qua chính mình, tốt vô cùng nha, đủ hai tay hai chân đó.

      Nhưng nhíu mày, nhìn ta lắc đầu như trống bỏi: trong miệng còn lẩm bẩm: " được, được. . . . . ."

      "Có cái gì được?" Ta bây giờ, trở về trấn Bạch Vân, bảo đảm có thể mê chết tất cả nam nhân trong trấn!

      "Cái gì cũng được!"

      là quá đáng, thế mà nhìn ra mỹ mạo của ta! Ta trừng mắt liếc cái: "Đó là ngươi biết thưởng thức."

      "Ngươi đừng nóng giận." Lạc Vân Thu mỉm cười, "Ngươi có biết Công Tôn Liệt là ai ?"

      "Cái này còn phải hỏi? Võ Lâm Minh Chủ tương lai!"

      "Cũng phải, cũng phải." Lạc Vân Thu lắc đầu, "Công Tôn Liệt là chủ nhân của Ngự Phong sơn trang, ngươi biết bốn chữ ‘Ngự Phong sơn trang’ này ở giang hồ có ý nghĩa như thế nào ?"

      Ta lắc đầu.

      "Ý chỉ quyền uy chí cao vô thượng." Lạc Vân Thu nét mặt chợt trở nên nghiêm túc, "Kể từ hai mươi năm trước, trang chủ tiền nhiệm của Ngự Phong sơn trang, Công Tôn sách dựa vào Thí Hồn đao mình xông ‘Thiên Ma Cung’, tiêu diệt Thiên Ma Tứ Đại Hộ Pháp, cũng giết chết Thiên Ma cung chủ, Ngự Phong sơn trang liền thay thế Thiếu Lâm, Võ thành trung tâm giang hồ. Mười mấy năm qua, có vô số nhân sĩ giang hồ tự xưng là võ công cái thế thiên tân vạn khổ đến Ngự Phong sơn trang, chính là để khiêu chiến Thí Hồn đao của Ngự Phong sơn trang, nhưng là mười mấy năm qua chưa từng có người chiến thắng. Đối với giang hồ mà , Ngự Phong sơn trang chính là thần thoại, là thần thánh bất khả xâm phạm, ai dám phục Ngự Phong sơn trang chính là đối địch cả võ lâm."

      Nghe Lạc Vân Thu kể xong chuyện xưa này, ta thầm giật mình, vốn tưởng rằng Công Tôn Liệt chỉ là Võ Lâm Minh Chủ tương lai mà thôi, ngờ phía sau ta lại là cả Sơn Trang lớn như vậy, so với làm Tiểu Bá Vương còn mệt hơn, trách được ta luôn bày ra bộ dáng lạnh lẽo, đổi thành ta khẳng định cũng vui vẻ nổi.

      Ta hỏi: "Ngự Phong sơn trang lợi hại như vậy, nhưng tại sao ngày đó ở quán rượu, những người đó giống như tôn trọng Ngự Phong sơn trang?"

      "Đó là bởi vì ba năm trước đây, trang chủ Ngự Phong sơn trang- Công Tôn sách chợt qua đời, bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, giang hồ đối với nguyên nhân cái chết của ông ấy có nhiều lời đồn đãi, thậm chí còn ông ta luyện ma công tẩu hỏa nhập ma mà chết. Vì thế, nhân sĩ giang hồ có lòng dạ xấu xa cố ý khơi lên việc ở giang hồ, muốn dao động địa vị của Ngự Phong sơn trang. Nhưng là dù sao Ngự Phong sơn trang thống lĩnh võ lâm hai mươi năm, cũng phải dễ dàng như vậy liền bị đánh sụp. Đại hội võ lâm lần này chính là do Ngự Phong sơn trang chủ trì, mà chủ nhân tại của Ngự Phong sơn trang- Công Tôn Liệt vẫn là thí sinh có tiềm năng cạnh tranh chức Võ Lâm Minh Chủ nhất. Hiểu chưa?"

      "Hiểu." Ta gật đầu cái, "Nhưng là. . . . . ."

      "Ta đều ràng như vậy, còn nhưng là cái gì?" Lạc Vân Thu hơi vui.

      Ta : "Nhưng là ngươi nhiều như vậy, cũng có giải thích, tại sao ta như vậy lại được chứ?"

      Khóe miệng Lạc Vân Thu co giật chút, thanh cao lên mấy phần, "Ngươi ngốc à? Ta nhiều như vậy chính là cho ngươi biết, Ngự Phong sơn trang lớn như vậy, Công Tôn Liệt là chủ nhân của Ngự Phong sơn trang, dạng mỹ nữ nào mà chưa từng thấy qua? Chỉ bằng dáng vẻ nam ra nam nữ ra nữ của ngươi bây giờ, mặt cũng rửa sạch , ngươi liền muốn gặp Công Tôn Liệt? Người ta coi ngươi thành ăn mày đá ra ngoài rất tốt."

      Ta "Cắt" tiếng, " nửa ngày ngươi chính là muốn ta thay y phục, thẳng được sao? nhảm nhiều như vậy, đồ đàn bà!"

      Mặt Lạc Vân Thu trắng bệch, lâu mới nhả ra mấy chữ: "Ngươi biết cái gì!"

      Ta hiểu, nhưng trưng diện ta vẫn biết, phải là mặc quần áo xinh đẹp, học mẹ ta bôi bôi trét trét mặt sao! Ai biết?

      Quả nhiên, chờ ta ăn mặc xong, mọi người bên ngoài đều bị mỹ mạo của ta kinh hãi, đặc biệt là Lạc Vân Thu há to miệng, trừng mắt ngón tay run run chỉ vào người ta: "Ngươi ngươi ngươi. . . . . ."

      "Cứu mạng!"

      Sau đó, tất cả mọi người mới vừa rồi còn đứng đó đều chạy hết, người cũng còn dư lại. Ai! có kiến thức chính là có kiến thức, thấy mỹ nữ cũng kích động thành như vậy, nếu là thấy mẹ ta, biết biến thành cái dạng gì!

      Sau khi được chiêm ngưỡng mỹ mạo của ta, Lạc Vân Thu quyết định dẫn ta gặp Công Tôn Liệt bằng tốc độ nhanh nhất.

      Ta : "Ngươi cần gấp nha, ta còn có thể trang điểm đẹp hơn chút."

      Lạc Vân Thu vừa nghe, vội vàng lắc đầu: "Ngươi quá đẹp, đừng lãng phí son phấn."

      lại, còn phải là tiếc chút son phấn sao, ta : " thể được, ta phải đẹp chút, Tiểu Liệt chú ý tới ta làm sao?"

      "Ngươi yên tâm, ta lấy nhân cách bảo đảm, ngươi bây giờ rất xinh đẹp, ta nhất định chú ý tới ngươi!"

      Nếu cũng như vậy rồi, "Được rồi." Ta gật đầu cái, "Vậy chúng ta ."

      Ta cho là, bằng tài phú của Lạc Vân Thu, ra cửa ít nhất cũng phải kiệu tám người khiêng, nhưng ra cửa liền thấy chiếc xe lừa.

      Ta : "Ngươi có thể ki bi hơn ? Dù sao cũng phải là con ngựa kéo nha."

      "Ngươi biết, tại mua con ngựa có thể mua được ba con lừa, dù sao cũng có thể kéo xe, bằng mua con lừa, giá tiền lại rẻ."

      Quả nhiên là người làm ăn, tính toán đủ chi li!

      "Hơn nữa, ngươi biết trong thành này có bao nhiêu nương nằm mơ cũng muốn gặp Công Tôn Liệt lần sao? Nếu là biết ta dẫn ngươi , còn đố kỵ đến chết? Vì an toàn của ngươi và ta, chúng ta vẫn là ít nổi bật chút tốt hơn."

      Khiêm tốn khiêm tốn, nhưng cũng cần khiêm tốn đến nỗi đến Ngự Phong sơn trang, còn phải leo tường vào chứ?

      Sau khi được Lạc Vân Thu dùng khinh công mang theo vào Ngự Phong sơn trang, ta rất muốn lại ói ra người . Mới vừa có ý định, sớm nhảy xa rồi, hả hê nhìn ta, "Ngươi yên tâm, ta ngã xuống cái hố hai lần."

      Lần nữa chứng minh: người làm ăn, khôn như rận!

      Ta lười so đo với , : "Ngươi muốn dẫn ta tới gặp Tiểu Liệt, người đâu?"

      "Người lập tức đến."

      Ta nhìn quanh bốn phía cái, lúc này ta đứng ở bên cạnh ao sen, đầu thu, hoa sen tàn rồi, chỉ còn lại mảng lớn lá sen trùm lên ao thượng. Dọc theo ao hoa sen, trồng ít cây cối, xuyên thấu qua tán cây rậm rạp, mơ hồ có thể nhìn thấy gian lầu các.

      Ta muốn hỏi Lạc Vân Thu, có phải Tiểu Liệt ở trong đó hay , quay đầu, lập tức trợn tròn mắt.

      Làm gì còn bóng dáng Lạc Vân Thu? Vườn hoa trống rỗng, địa phương Lạc Vân Thu vừa đứng chỉ còn lại cây quạt.

      Fuck, tên ẻo lả đó dám bỏ ta lại!

      Ta tới, nhặt cây quạt lên, mở ra xem, mặt quạt viết hàng chữ: chuyện sau đó phải dựa vào chính ngươi, nhớ lấy cần cho Công Tôn Liệt là ta dẫn ngươi tới, nhớ lấy! Nhớ lấy!

      Liên tiếp dùng ba nhớ lấy, bản lãnh phủi sạch quan hệ của tên khốn này phải là tốt bình thường.

      "Lần sau ta mà gặp được ngươi, ói chết ngươi ta phải là Sở Tiểu Bắc!" Ta giọng mắng, giơ tay tức giận ném cây quạt vào trong ao sen.

      Kèm theo tiếng cây quạt rơi xuống nước, thanh cảnh giác vang lên phía sau ta: "Ngươi là ai?"

      Ta cực kì kinh hoảng, nghĩ thầm xong rồi, mới vừa rồi tức quá mức, thế mà lại quên lúc này mình địa bàn Ngự Phong sơn trang, lúc này tối lửa tắt đèn, ngộ nhỡ người khác tưởng lầm thành trộm chém sao? Đều do tên họ Lạc khốn kiếp, tiếng liền tự chạy, xem ra chỉ có thể dựa vào chính mình!

      Nghĩ như vậy, ta tỉnh táo xuống, ăn khép nép : "Cái đó. . . . . . Ta là nha hoàn ở nơi này. . . . . ."

      " bậy!" Người nọ quát tiếng, "Đây là trọng địa của Sơn Trang, người có nhiệm vụ được vào, người trong phủ đều biết, mình nha hoàn ngươi biết sao? mau, ngươi rốt cuộc là ai?"

      Ta cũng đến khóc, tên khốn Lạc Vân Thu kia, dửng mỡ mang ta tới trọng địa làm gì? ràng muốn giết ta mà!

      "Nếu , đừng trách ta khách khí!" Lúc chuyện, ta liền nghe được thanh của binh khí ra khỏi vỏ.

      "Đừng!" Ta vội vàng chuyển người qua, "Ta là Lạc ——"

      Lời ra khỏi miệng, nghẹn ở trong cổ họng, ta ngây ngẩn cả người.

      Lại là ta!

      Dưới ánh trăng nhàn nhạt, Công Tôn Liệt toàn thân áo đen đứng ở nơi đó, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt thanh tú lạnh lùng của ta, môi mím lại rất chặt, ánh mắt sắc bén lạnh lùng như ánh đao trong tay, mang theo hơi thở thần bí.

      Thời gian giống như dừng lại trong khắc kia, ta ngơ ngác nhìn chăm chú vào ta, ban đêm ở nơi tĩnh mật (yên tĩnh+bí mật) này, trái tim trong lồng ngực, từng phát từng phát, nặng nề nhảylên.

      "Ngươi. . . . . ." Đao trong tay Công Tôn Liệt cũng dừng lại, giật mình, hé mở miệng, ánh mắt thẳng tắp nhìn ta chằm chằm, bộ dáng ngạc nhiên này, giống như bị cực kì kinh sợ.

      Ta cho là ta bị mỹ mạo của ta khuynh đảo, nén tâm tình khẩn trương, hơi nở nụ cười với ta.

      Chỉ chốc lát sau, vẻ mặt của ta từ khiếp sợ chuyển thành kinh sợ, lại từ kinh sợ biến thành tức giận, theo ánh đao chợt lóe, ta nghe ta nổi giận gầm lên tiếng: " nghiệt! Xem đao!"

      Tất cả tới quá đột ngột, vì tự vệ, ta theo bản năng lui về phía sau hai bước, chưa từng nghĩ sau lưng chính là ao hoa sen, thân thể ta nghiêng cái, liền rơi xuống. Dưới tình thế cấp bách, ta vội vàng kéo Công Tôn Liệt trước mắt, kết quả là, đao của ta bổ trượt, người cũng rất bất hạnh bị ta kéo vào trong nước.

      Trong nháy mắt, nước ao lạnh như băng lao qua từ bốn phương tám hướng, lúc ấy liền khiến ta sợ ngây người, dùng cả tay cả chân vùng vẫy trong ao, cố gắng túm lấy tất cả vật thể ta có thể bắt được, hơn nữa liều mạng mượn lực nổi lên.

      Trong thoáng chốc, hình như ta nghe thấy tiếng Công Tôn Liệt, nhưng lát sau, thanh này thấy tăm hơi, lại lát sau, ta bỗng nhiên ý thức được chuyện rất quan trọng ——hình như là ta biết bơi.

      là mất hết cả mặt rồi, lại bị sợ đến chuyện trọng yếu như vậy đều quên, hi vọng bị Công Tôn Liệt phát .

      đến ta, hình như cũng bị ta kéo xuống ao hoa sen, ta lấy lại tinh thần, nhờ ánh trăng lục soát bốn phía bóng dáng của ta, lúc này mới phát ra "vật thể" mới vừa rồi mình liều mạng mượn lực lại chính là ta.

      Giờ phút này, trong ao nước, lần đầu tiên ta nhìn mặt của ta từ khoảng cách gần như vậy, hai mắt ta nhắm chặt, đôi môi mỏng đẹp, khuôn mặt dính đầy nước, khuôn mặt lạnh lùng của cậu ta thêm phần nhu hòa. Ta ngơ ngác nhìn, cảm thấy tim mình cũng mau ngừng đập, nếu như ta mở mắt ra liếc ta cái, là tốt đẹp dường nào.

      Thực tế luôn là quá tàn khốc, ta đoán ra mở đầu của chuyện xưa, nhưng có đoán được kết cục. Sau khi ta tưởng tượng tất cả chuyện tốt đẹp ở trong đầu lần, mở mắt ra, đối tượng ảo tưởng của ta chìm xuống rồi.

      ra là. . . . . . Công Tôn Liệt biết bơi.

      Nếu phải là bởi vì người đàn ông này là Võ Lâm Minh Chủ trong lòng ta, ta muốn khi dễ ta từ đầu tới chân lần, đường đường Ngự Phong sơn trang Thiếu Trang Chủ thế nhưng biết bơi, còn có thể nữa mất thể diện hơn nữa ?

      Lúc ta phí hết sức chín trâu hai hổ kéo Công Tôn Liệt từ trong hồ ra, ta hôn mê hoàn toàn, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, vô luận gọi như thế nào cũng vẫn bất tỉnh.

      Ta liền nóng nảy, nghĩ thầm ta còn chưa có gả cho Võ Lâm Minh Chủ, giết chết ta rồi, chuyện như vậy nếu là truyền , đừng Kim Nguyên Bảo muốn cười ta cả đời, chỉ sợ ngay cả cha ta đều bị toàn bộ giang hồ nhạo báng.

      được! Tuyệt đối được!

      Cái khó ló cái khôn, ta bỗng nhiên nhớ tới, lúc ở Bạch Vân trấn, từng nghe cữu cữu từng tới chuyện Tiểu Đậu Tử nhà cữu ấy rơi xuống nước, cữu ấy chính là dùng sức ấn bụng Tiểu Đậu Tử, cho đến nó phun nước ra mới có chuyện gì.

      Ta nhìn Công Tôn Liệt nằm dưới đất, cả người ta đều ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, nếu nghĩ ra biện pháp khẳng định là được rồi. Mặc dù Tiểu Đậu Tử là con chó, nhưng mà ta lại nghĩ chó với người cũng khác nhau lắm.

      Vì vậy, ta lập tức lấy tay ấn bụng của ta, bất đắc dĩ hơi sức là có hạn, dùng hết sức lực cũng thấy ta phun nước ra. Ta càng ngày càng gấp gáp, trong lúc nhất thời cũng nghĩ nhiều như vậy, nghĩ thầm nếu Công Tôn Liệt phun nước ra, ta liền muốn thành quả phụ! Vì vậy ta đứng lên, nhấc chân, hung hăng đạp hai cái lên bụng cậu ta.
      Đừng , cái này đúng là có tác dụng, ta mới vừa đạp xong, Công Tôn Liệt nằm dưới đất chợt động, ngay sau đó phun ra ngụm nước to, mặt cũng khôi phục huyết sắc, khẽ mở mắt ra.

      Ta gấp rút lên dìu, vội vàng hỏi: "Ngươi làm sao vậy, có chết chứ?"

      Chỉ thấy cậu ta suy yếu nhìn ta cái, thần trí mơ hồ hỏi: "Ta. . . . . . Thế nào?"

      "Ngươi mới vừa rơi xuống nước, thiếu chút nữa chết đuối."

      "Mà ta. . . . . . Sao lại cảm giác có người đánh ta?"

      "Đó là bởi vì. . . . . . Là bởi vì thờì gian ngươi rơi xuống nước quá dài, sinh ra ảo giác." ta là Thiếu Trang Chủ đệ nhất thiên hạ Đại Trang, nếu để cho ta biết mới vừa rồi ta dùng chân đạp ta, còn liều mạng với ta sao?

      Ta suy nghĩ, ánh mắt của ta chợt lóe, ánh mắt chợt trở nên sắc bén, ngay sau đó, cái tay chợt đặt cổ ta.

      "Ngươi làm gì đấy?" Ta la hoảng lên, ngờ ta mới tỉnh lại hơi sức lớn như vậy, nhất thời ta có cách nào hô hấp.

      "Ngươi là ai?" ta trầm giọng, cảnh giác nhìn ta, trong ánh mắt lộ ra sát khí.

      "Ta là. . . . . ."

      Ta suy nghĩ nên cái gì, tay của ta chợt bóp chặt hơn, lạnh lùng : "!"

      Ta bị đau, hô to: "Ta là ân nhân cứu mạng ngươi! Ngươi thậm chí ngay cả ân nhân cứu mạng đều muốn giết, nhất định chính là sói mắt trắng, người như vậy làm sao thống lĩnh võ lâm?"

      Lời của ta nổi lên hiệu quả, lát sau, ta cảm thấy cổ buông lỏng, tay của ta buông ra.

      "Ngươi bừa, làm sao ngươi có thể là ân nhân cứu mạng của ta?" Mặc dù ta như vậy, ánh mắt lại lộ vẻ do dự.

      Ta xoa cổ, hung ác trợn mắt nhìn ta cái: "Mới vừa rồi nếu phải là ta vớt ngươi từ trong nước lên, còn đến phiên ngươi ở nơi này hung dữ à? Hừ! Đường đường Ngự Phong sơn trang Thiếu Trang Chủ lại chỉ là vịt cạn, ra cũng sợ người chê cười!"

      Ta vừa xong, mặt Công Tôn Liệt liền đen lại, tiếng nào.

      Ta tiếp: "Ta cứu ngươi...ngươi những cảm tạ ta, còn muốn giết ta, ngươi đạo lý như vậy sao? Ta nghe người ta người trong Ngự Phong sơn trang tất cả đều là thân chính khí hùng hào kiệt, ra là đều là gạt người! Ngươi chính là tên lường gạt lấy oán báo ân, phải hay ? Phải hay ?"

      "Ta. . . . . ." Công Tôn Liệt hoàn toàn ngây ngẩn cả người, qua hồi lâu ta mới rất tình nguyện : "Dù vậy, cũng là do ngươi xông vào trước."

      "Ta cũng phải là cố ý, ngươi hỏi ràng được sao? Làm gì tiếng liền giơ đao muốn giết ta?"

      "Đó là bởi vì tướng mạo của ngươi mới vừa. . . . . ."

      Bộ dạng của ta? Ta đưa tay sờ sờ mặt, lúc này mới ý thức được gương mặt ta tỉ mỉ chuẩn bị cũng bị nước trôi rồi. Xong rồi! Xong rồi! ta nhất định là cảm thấy ta có đẹp như vừa rồi! Ngộ nhỡ vì vậy mà ta thích ta phải làm sao?

      Vì hạnh phúc của ta, ta quyết định đánh nhanh thắng nhanh!

      Ta : "Trước tiên đừng động tới bộ dáng của ta, tóm lại là ta cứu ngươi...ngươi báo đáp ta thế nào?"

      ta sửng sốt: "Vậy ngươi muốn thế nào?"

      "Có phải ta tới cầu gì, ngươi đều có thể đồng ý ta?"

      Cậu ta do dự lát, cuối cùng vẫn còn gật đầu cái, : "Chỉ cần làm trái với đạo nghĩa giang hồ."

      Ta : "Tốt! Ta muốn thành thân với ngươi."

      Có lẽ là bởi vì cầu của ta quá ngoài dự đoán của , Công Tôn Liệt liền ngây ngẩn tại chỗ, chỉ là hạ nhiệm Võ Lâm Minh Chủ dù sao cũng là gặp qua nhiều trường hợp, chỉ chốc lát sau, ta chém đinh chặt sắt phun ra hai chữ: " được!"

      Ta nhất thời chịu rất nhiều đả kích, cần phải quyết tuyệt như vậy chứ? Nhưng mà mẹ ta lại rồi, thích người phải tóm chặt lấy, nếu như chỉ bằng câu này ta liền bỏ cuộc, ta còn có thể được xưng là bá chủ trấn Bạch Vân sao? Vì vậy ta phản bác: "Lấy ta lại làm trái với đạo nghĩa giang hồ."

      "Ta được được." Thái độ của ta rất kiên định.

      Ta cắn răng, : "Vừa rồi ngươi ràng đồng ý, tại lại đổi ý, ngươi sợ người ta ngươi lật lọng giữ lời sao?"

      " được."

      "Đường đường Ngự Phong sơn trang Thiếu Trang Chủ, như thế này mà giữ lời hứa, danh tiếng Ngự Phong Sơn trang đều bị ngươi phá hủy."

      " được."

      "Công Tôn Liệt, cái người giữ lời hứa, con rùa đen khốn kiếp!"

      ". . . . . ." Khóe miệng của ta giật cái, cuối cùng vẫn là khạc ra hai chữ, " được."

      Im lặng.

      Ta nhất thời cảm thấy hồi thất vọng, ngờ Công Tôn Liệt tình nguyện làm rùa đen khốn kiếp cũng muốn lấy ta, ta kém như vậy sao? Thiệt thòi ta dùng đến cả danh tiếng của Ngự Phong sơn trang, ta vẫn còn là chút dao động, xem ra bắt được người trong lòng, phải chuyện dễ dàng!

      Thở dài, ta : "Thôi, ta cũng làm người khác khó chịu, ngươi để cho ta ở nơi này là được."

      " được."

      Trả lời nể tình như thế rốt cuộc chọc giận ta: "Này! Ta đều lui nhiều như vậy, ngươi còn bằng lòng à? Mới vừa rồi chính ngươi đồng ý ta, sớm biết như vậy cần loạn hứa! Cho ta hi vọng lại để cho ta thất vọng, có phải nam nhân hay ?

      ". . . . . ."

      "Thôi! Cũng cần ở! để cho ta đây yếu đuối nơi nương tựa lưu lạc đầu đường xó chợ thôi, sao ta lại thảm như vậy nha. . . . . ." Ta vừa , thuận tiện dùng sức ép hai giọt nước mắt ra ngoài.

      Chỉ chốc lát sau, vẻ mặt kiên định của Công Tôn Liệt rốt cuộc nới lỏng, giọng câu: "Có thể, nhưng thể ở quá lâu."

      "Yên tâm , ta nhất định cắm cọc quá lâu." Ta nhếch miệng cười tiếng với ta, thời gian sau này còn dài mà, ai cũng chắc được đúng ?
      Last edited by a moderator: 25/3/16

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, chapter 14
      Editor : Serena Nguyen

      "Cởi quần áo." Khi Công Tôn Liệt dẫn ta đến cái phòng trống, ra những lời này, ta quả sợ ngây người.

      Chỉ sau chốc lát kinh ngạc, đống y phục hạ cánh chính xác trúng mặt ta."Thay quần áo ướt sũng trước ." Sạch lưu loát xong, Công Tôn thiếu hiệp lãnh khốc liền lắc mình rời khỏi phòng, ngay cả bóng lưng cũng kịp lưu lại trong mắt ta.

      Nhìn cái bóng đen in cửa, trong lòng ta ngũ vị tạp trần (ý là cảm xúc lẫn lộn ý), thất vọng lại xen lẫn mừng thầm, mặc dù thể thuận lợi cưới được. . . . . . đúng, là gả cho Võ Lâm Minh Chủ, nhưng ít ra giờ phút này, khoảng cách giữa chúng ta rất gần. Xiêm y của ta ở người của ta, vải vóc mềm mại hình như còn lưu lại hơi thở của , có cỗ mùi vị ấm áp. . . . . . Loại cảm giác mê hoặc này, đúng là trước nay chưa từng có.

      Ta quyết định! Tha cho chuyện vừa rồi muốn giết ta!

      Về phần chuyện sau này. . . . . . Từ từ đến.

      Sau khi ta thay quần áo xong mở cửa phòng, người ngoài cửa thấy bóng dáng. Mặc dù ta rất muốn lập tức tìm , nhưng là đêm khuya, ta muốn dạo lung tung ở Ngự Phong sơn trang, lại bị nhầm thành trộm mà bị bắt, dù sao Tiểu Liệt đồng ý cho ta ở lại rồi, vậy thoải mái ngủ rồi hãy .

      Tối hôm đó, trong giấc mộng, ta mơ thấy ta được như nguyện gả cho Võ Lâm Minh Chủ, đại kiệu đỏ rực nâng ta vào Ngự Phong sơn trang, đường khua chiêng gõ trống, ngọn đèn dầu chập chờn, cực kỳ náo nhiệt.

      Dưới ánh nến chập chờn, chú rể nhấc lên khăn voan của dâu, lúc ta hưng phấn thôi, tấm đại mặt thối của Kim Nguyên Bảo giọi vào tầm mắt ta, cậu ta nghiêm mặt : "Sở Tiểu Bắc, ngươi đừng nằm mơ, Võ Lâm Minh Chủ là người của ta."

      Cứu mạng!

      Mộng đẹp trong nháy mắt biến thành cơn ác mộng, ta bị dọa đến mở mắt ra, buồn ngủ biến mất. vất vả bình tĩnh lại, mới phát bên ngoài trời sáng rồi, ánh ban mai rắc lên cửa sổ, chiếu đến trong phòng sáng trưng.

      Ta tò mò quan sát bốn phía, phát gian phòng này so với ngày hôm qua ta thoáng nhìn lớn hơn nhiều, tường trừ tranh chữ, còn treo thanh bảo đao, nữa định thần nhìn lại mới phát hóa ra là vỏ đao, cũng có đao. Đây là kỳ quái, thậm chí có người treo vỏ đao trong phòng, chỉ là nhìn vỏ đao kim quang lấp lánh, hình như là rất đáng tiền. . . . . .

      lúc ta suy nghĩ lung tung, ngoài cửa chợt vang lên "Đông" tiếng.

      "Ai vậy?" Chẳng lẽ là Tiểu Liệt? Ta nén được vui mừng trong lòng, đứng dậy ra ngoài, mới mở cửa, liền nhìn đến "pho tượng" màu đen ngồi xếp bằng bên cửa.

      Lại là Công Tôn Liệt?

      phải ta rồi sao? Tại sao lại ngồi ở cửa phòng, chẳng lẽ tối hôm qua ta vẫn luôn ngồi ở đây? thể nào, đây cũng phải là phòng của ta. . . . . . đúng, phải là tối hôm qua ta ngủ ở phòng của ta chứ?

      Ta càng nghĩ càng kỳ quái, ngồi xổm xuống đẩy ta cái.

      "Đừng đụng ta." ta chợt mở mắt ra, mặt thay đổi nhìn ta chằm chằm.

      Ta bị sợ nhảy dựng lên: "Ngươi ngủ à? Làm ta sợ muốn chết, có cái gì thể đụng chứ, ngày hôm qua ta cứu ngươi cũng phải là có chạm qua. . . . . ."

      "Cái gì?" ta cả kinh, sắc mặt tái nhợt.

      Ta suy nghĩ mình có phải bậy hay , lại phát sắc mặt của ta càng ngày càng trắng.

      " cần phải như vậy ? Ta cũng phải là độc gì xà mãnh thú, chạm vào ——"

      Chữ "chết" còn chưa ra, ta trực tiếp ngã vào người ta, đè ta ngã xuống đất.

      "Này! Ngươi làm sao vậy? Mau dậy chứ? Mau. . . . . ."

      "Liệt nhi!" thanh nữ nhân phá vỡ yên tĩnh của sáng sớm, đợi ta kịp phản ứng, chung quanh bỗng nhiên nhiều thêm nhóm người, vây quanh chúng ta.

      Đáng thương ta bị Công Tôn Liệt đè ép, động cũng thể động.

      "Ai u, con của ta à? Làm sao con ——" giọng của nữ nhân bỗng dưng dừng lại, sau lúc lâu, bên tai truyền tới càng nhiều giọng nữ nhân, líu ríu nghe ràng cái gì.

      Ta dùng hết hơi sức kêu: "Các ngươi ai tới kéo ta dậy nha? Ta sắp bị đè chết."

      Đám người kia lúc này mới dừng lại, ba chân bốn cẳng kéo Công Tôn Liệt khỏi người ta.

      Ta : "Các ngươi mau nhìn xem! Vừa rồi ta vẫn còn tốt mà?"

      vị lão phụ nhân sờ sờ cái trán Công Tôn Liệt, vội vội vàng vàng : " xong lão phu nhân, Thiếu Trang Chủ trúng gió!"

      Trúng gió? Ta vội vàng đưa tay sờ mặt của ta, quả nhiên rất nóng! Nhìn lại ta, hai mắt nhắm, cái trán cũng thấm ra tầng mồ hôi hột. Thấy bộ dáng ta như vậy, ta bỗng nhiên nhớ tới thời điểm mở cửa, ta ngồi ở cửa, nhìn lại y phục người ta, giống như chính là bộ tối hôm qua, lại liên tưởng đến chuyện tối ngày hôm qua ddlqd, đột nhiên cả kinh trong lòng.

      ta. . . . . . Ngày hôm qua phải là ta mặc quần áo ướt sũng ngồi ở chỗ này chứ?

      cỗ cảm giác có lỗi khổng lồ ở trong phút chốc bao phủ ta.

      "Các ngươi đừng có đứng đó nữa, mau nghĩ biện pháp cứu ta !"

      Lời của ta thức tỉnh những người trong cuộc, đám sai vặt đồng loạt xông lên, luống cuống tay chân mang Công Tôn Liệt vào trong phòng.

      Đây quả nhiên là phòng ta. . . . . .

      Cùng lúc đó, tất cả mọi người bận rộn, gọi đại phu, bưng nước, còn có mấy người phụ trách kêu trời trách đất, nếu biết nội tình, đúng là cho rằng Thiếu Trang Chủ bị làm sao. Dù là bận rộn hơn nữa, nhìn Tiểu Liệt giường chân mày dần dần giãn ra, tảng đá lớn trong lòng ta rốt cuộc cũng rơi xuống.

      Thừa dịp mọi người còn chưa có phát người hại Thiếu Trang Chủ bảo bối của bọn họ thành bộ dáng này chính là ta, ta quyết định chạy trước tốt hơn.

      Chưa từng nghĩ, chân trước vừa mới bước ra cửa, chỉ nghe thấy sau lưng truyền đến thanh nữ nhân: " nương tạm dừng bước." Lời ràng với ta, trước mặt mọi người, muốn chạy trốn sợ là có cơ hội, ta thể làm gì khác hơn là nhắm mắt xoay người.

      Người ngăn trở ta lại là lão phu nhân trong miệng mọi người, mẫu thân Công Tôn Liệt, bà bà (mẹ chồng). . . . . . của ta?

      Muốn chết, lại bắt đầu khẩn trương.

      "Xin hỏi nương tên gọi là gì, tại sao lại ở chung chỗ với Liệt nhi nhà ta?" Lão phu nhân này cũng phải rất hung dữ, mặt hiền hòa nhìn ta, nhưng trong ánh mắt lại mang theo chút cảnh giác.

      "Ta. . . . . ." Ta do dự lâu, cuối cùng vẫn là quyết định cho nàng biết, "Ta tên là Sở Tiểu Bắc, là . . . . . là . . . . . Là bằng hữu của Tiểu Liệt. . . . . ."

      "Bằng hữu?" Lão phu nhân chợt về phía ta, rất nghiêm túc nhìn lên nhìn xuống đánh giá ta, nhìn cùng với nàng còn có những nha hoàn bên cạnh, tất cả đều nhìn ta chằm chằm, giống như nhìn chằm chằm phạm nhân.

      Qua lúc lâu, lão phu nhân cuối cùng mở miệng, giọng ngược lại so mới vừa rồi thân thiết hơn chút, nàng hỏi: "Sở nương, xin hỏi ngươi đến Ngự Phong sơn trang khi nào?"

      "Ta là tối hôm qua tới." Ta cúi đầu đàng hoàng trả lời.

      "Tối hôm qua! ?" thanh lão phu nhân nghe kinh ngạc, tiếp đó lại hỏi: "Vậy tối hôm qua ngươi ngủ ở trong phòng Liệt nhi của ta?"

      Ta gật đầu cái.

      Tự nhiên chung quanh mảnh thanh kinh ngạc thổn thức, ở mảnh bàn luận xôn xao, ta nghe đến thanh của lão phu người lần nữa vang lên, nàng hỏi: "Ngươi là ngủ trong phòng, vậy Liệt nhi. . . . . . Cũng ngủ ở trong phòng này sao?"

      Ta ngẩng đầu, muốn cho nàng biết , lại ngoài ý muốn phát cả căn phòng chỉ có Công Tôn Liệt nằm ở giường, ánh mắt của mọi người cũng tập trung ở người ta, hai mắt tựa như sói hoang ta gặp núi Vân Hà, tản ra cỗ ánh sáng xanh lá, nhìn thấy giả dối.

      Loại thời điểm này, nếu là ta cho bọn họ biết, là bởi vì ta nên tối hôm qua Tiểu Liệt mới có thể ngồi cả đêm ở cửa ra vào, tại mới có thể bị bệnh, những người này có thể hay ném ta từ núi xuống?

      Càng nghĩ càng đáng sợ, ta thu hồi ánh mắt, nghiêm mặt : "Tối hôm qua ta cũng ngủ ở đây!"

      Ồn ào, cả nhà đều sôi trào.

      Đặc biệt là lão phu nhân, liền nhi tử giường đều trông nom, vội vội vàng vàng phân phó thủ hạ: "Nhanh nhanh nhanh, mau dẫn Sở nương đổi bộ quần áo, trang điểm ăn mặc cái! Còn nữa, đừng quên chuẩn bị đồ ăn sáng, chớ để Sở nương đói bụng!"

      "Dạ!" Theo lão phu nhân ra lệnh, đám người mới vừa rồi còn vây chung quanh Tiểu Liệt kia liền như ong vỡ tổ mà vây quanh ta, ta còn ràng tình trạng, người cũng bị vây quanh mang ra khỏi phòng.

      Ngự Phong sơn trang này là kỳ quái!

      Ta bị đám nha hoàn mang , vừa tắm rửa vừa thay quần áo, ầm ĩ lâu, còn tưởng rằng cuối cùng có thể lấp đầy bụng, ngờ đồ ăn sáng đợi được nhưng đợi tới đám người.

      Đầu tiên là tới đám thẩm thẩm, đại thúc đại bá ... Người, vây quanh ta vẫn nhìn, còn ngừng hỏi đông hỏi tây. Ta đói bụng, vất vả tiễn bọn họ , ngay sau đó lại tới nhóm người, hỏi ra mới biết, ra là đám đệ tử của Ngự Phong sơn trang. Chờ đám đệ tử kia , đám di nương lại tới, phía sau di nương còn theo đám bà vú.

      Tóm lại, tốp lại tốp người đều là tới nhìn ta, thậm chí ngay cả hộ vệ, đầu bếp, người làm vườn đều rối rít xuất , vây quanh ta giống xem người ngoài hành tinh vậy.

      Đến cuối cùng, ta đói bụng đến cũng lười, cứ mặc bọn họ vây quanh nhìn.

      buổi sáng sớm, ta cũng nhớ được đến tột cùng tới bao nhiêu người lại bao nhiêu người, cho đến khi Công Tôn phu nhân xuất , thanh thế to lớn vây xem mới tạm chấm dứt.

      Lúc này, ta đói bụng đến chỉ còn dư nửa cái mạng, cầm lên khối bánh ngọt từ bàn nhét vào miệng.

      Mới nhét được nửa, Công Tôn phu nhân tới đây, cười ha hả kéo ta , : "Ai gu, ta nương này bộ dạng xinh xắn , nhìn chưng diện, xinh đẹp nha!"

      Xinh đẹp có tác dụng gì! Còn phải làm đói chết sao!

      "Đứa bé, ngươi mới vừa ngươi tên là Sở Tiểu Bắc?"

      "Ân. . . . . ." Trong miệng ta đầy bánh ngọt, chuyện ràng.

      Công Tôn phu nhân cũng để ý, tiếp tục hỏi: "Vậy ta gọi ngươi là Tiểu Bắc nha! Tiểu Bắc, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

      Ta : "Gần mười bảy."

      Phu nhân lại hỏi: "Nhà ngươi ở đâu?"

      Ta đáp: "Trấn Bạch Vân."

      Nàng hỏi: "Trong nhà làm cái gì?"

      Ta đáp: "Nhà ta mở khách điếm (nhà trọ)."

      Nàng hỏi: "Vậy trong nhà ngươi có những người nào nha?"

      Ta đáp: "Có cha ta, còn có mẹ ta."

      . . . . . .

      hỏi đáp, biết hỏi ta bao nhiêu vấn đề, ta cũng nhớ rốt cuộc trả lời nàng bao nhiêu vấn đề, tóm lại lão phu nhân chính là vừa hỏi ta vừa ngừng gật đầu mỉm cười, nếp nhăn khóe mắt cũng sắp bật cười.

      "Tiểu Bắc, ngươi quả thực là phúc tinh trời ban cho Công Tôn gia chúng ta, Liệt nhi nhà chúng ta có thể gặp được ngươi là đời trước tu luyện phúc khí, nếu có ngươi, ta còn tưởng rằng. . . . . ." Lão phu nhân càng càng nhiều, cẩn thận lỡ miệng.

      "Cho rằng cái gì?" Ta tò mò hỏi.

      " ra . . . . . ." Ánh mắt của nàng lóe lên cái, có chút ngượng ngùng giọng, bên tai ta: " Liệt nhi từ gần nữ sắc, tất cả mọi người rất lo lắng nó đoạn tụ."

      "Đoạn tụ là có ý gì?"

      "Là. . . . . . Chính là nam tử. . . . . . Thích. . . . . . Nam tử. . . . . ."

      Cái gì?

      ra là đoạn tụ chính là nam thích nam, Kim Nguyên Bảo muốn gả cho Võ Lâm Minh Chủ, khẳng định cũng là đoạn tụ sao? Nếu là Tiểu Liệt đoạn tụ, vậy ta và Kim Nguyên Bảo phải vừa đúng cặp? Vậy chẳng phải ta là chút cơ hội cũng có?

      Ta càng nghĩ càng gấp, vội vàng phủ quyết: "Tiểu Liệt phải là đoạn tụ, chắc chắn là !"

      Công Tôn phu nhân tươi cười rạng rỡ: "Đừng có gấp, ngươi phải, vậy khẳng định phải, dù sao tối hôm qua hai ngươi. . . . . . Yên tâm Tiểu Bắc, Ngự Phong sơn trang ở giang hồ có tiếng là quang minh lỗi lạc, tuyệt đối bạc đãi ngươi. Về sau ta liền coi ngươi như ruột thịt, chờ sau khi ngươi và Liệt nhi thành thân, ta . . . . . ."

      "Thành thân?"

      Lão phu nhân đống lớn, ta nghe mấy câu, nhưng là hai chữ thành thân này ta chính là nghe ràng, rất ràng, ta hỏi: "Người cho chúng ta thành thân?"

      Sắc mặt lão phu nhân biến đổi, "Thế nào? Ngươi nguyện ý thành thân với Liệt nhi nhà chúng ta?"

      Ta vội vàng lắc đầu: " phải là ta muốn, là Tiểu Liệt . . . . . ." Ta đột nhiên lại nhớ tới bộ dáng cậu ta mặt lạnh cự tuyệt ta tối hôm qua, trong lòng khỏi hồi mất mát.

      "Cái gì? Ngươi Liệt nhi muốn cưới ngươi?" thanh của nàng nhất thời đề cao mấy phần.

      Ta gật đầu cái.

      "Đứa con bất hiếu này dám ra lời có lương tâm này!" Lão phu nhân chợt nổi giận, giơ tay nặng nề vỗ lên bàn, "Tiểu Bắc, ngươi yên tâm! Có mẹ ở đây, xem nó có dám cưới ngươi hay ?"

      Tư thế này, ngược lại giống mẹ ta đến mấy phần, ta hận thể nhét thêm cái chổi lông gà vào trong tay nàng, đánh cho con trai của nàng chịu lấy ta mới thôi.

      Chẳng qua ta vẫn là nhịn được hỏi nàng: "Phu nhân, ngài cũng hỏi ý tứ Tiểu Liệt chút sao?"

      "Hỏi có ích gì? Ngươi là người của nó, chẳng lẽ nó còn muốn đùn đẩy trách nhiệm hay sao? Ngươi yên tâm, chỉ cần nương câu, nó nhất định đồng ý cưới ngươi!"

      "Ta đồng ý!"

      Ta nhìn ra ngoài cửa, chẳng biết lúc nào Công Tôn Liệt đứng ở đằng kia, ánh mặt trời màu vàng vẩy lên trường sam màu đen của , khuôn mặt lạnh lùng vẫn còn hơi tái, nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh có hồn như vậy.

      ta xanh mặt tới, lướt nhanh qua ta cái, sau đó chuyển ánh mắt sang lão phu nhân, chào cái, "Mẹ, chuyện này hài nhi thể đồng ý."

      Trong lòng ta hơi hồi hộp chút, nhất thời có chút có cảm giác.

      "Nương, hài nhi và vị nương này liên quan, xin ngài nên hiểu lầm."

      "Làm sao hiểu lầm được đây? Con người ta buổi tối ngủ ở trong phòng ngươi là , chẳng lẽ là mẹ già rồi mắt mờ, nhìn lầm rồi?"

      "Nàng ngủ ở trong phòng ta là sai, nhưng là cả đêm ta cũng vào cửa phòng nửa bước, tin ngươi hỏi nàng." Tiểu Liệt xong, đưa ánh mắt nhìn về phía ta, ánh mắt của ta cũng giống những người, lạnh lùng, hình như có thể nhìn thấu tất cả, bị ánh mắt như thế nhìn, ta liền nhịn được chột dạ .

      "Tiểu Bắc, Liệt nhi ?" Lão phu nhân cũng nhìn về phía ta.

      Xong rồi! Muốn cho lão phu nhân biết là ta hại con trai của nàng rơi trong nước, ngủ ở cửa mới bị phong hàn, nàng có thể gọi đám người vây xem vừa rồi quay lại, ném ta xuống núi hay ?

      Ta tránh ánh mắt bén nhọn của Công Tôn Liệt, : "Ta ngủ thiếp , biết." Lại len lén nhìn ta cái, lại thấy sắc mặt ta sầm lại, mắt thấy lại muốn rút đao ra rồi.

      Thiệt là, có việc gì liền động đao, nếu thành nam nhân của ta, tính khí này phải sửa lại chút!

      Vì bảo vệ tính mạng, ta vội vàng nghiêng đầu tố cáo Công Tôn phu nhân: "Mẹ! ta lại muốn bắt nạt ta!"

      Lão phu nhân vừa nghe đến ta gọi bà là mẹ, nhất thời hai mắt sáng lên, "Liệt nhi! Làm sao ngươi có thể như vậy chứ? Coi như các ngươi tối hôm qua có xảy ra cái gì, cũng là ngươi làm hỏng danh tiếng con nhà người ta trước, mẹ làm chủ, hai người các ngươi ba ngày sau thành thân cho ta!"

      Ba ngày?

      Lần này, chỉ có Tiểu Liệt, ngay cả ta cũng bị hù sợ, giang hồ địa phương đầy khả năng nha, khắc trước ta còn vắt hết óc suy tính làm sao mới có thể thành thân cùng Tiểu Liệt, khắc sau thời gian thành hôn cũng quyết định.

      Tiểu Liệt tiến lên bước, mặt đanh lại, "Mẹ! Hôn sao có thể coi như trò đùa?"

      "Trò đùa là thế nào?" Lão phu nhân nhìn về phía , "Hôn của con cái phải theo sắp đặt của cha mẹ, của mai mối, hôm nay hôn của ngươi do mẹ làm chủ, ở đâu như trò đùa?" Lão phu nhân hổ là lão phu nhân, khí thế lớn, lời vừa ra khỏi miệng, Tiểu Liệt liền đáp lại được câu nào.

      "Tóm lại chuyện này cứ quyết định như vậy! Vừa đúng mấy ngày nữa phải muốn mở đại hội võ lâm sao? Tất cả các môn phái giang hồ cũng lục tục tụ tập đến Ngự Phong sơn trang chúng ta, tại thành thân còn có thể tiết kiệm đôi chút phí phát ddlqd thiệp mừng, tệ tệ!" Lão phu nhân hình như rất hài lòng với đầu óc buôn bán của mình.

      "Mẹ!"

      "Ngươi còn !" Lão phu nhân cắt đứt lời của ta, "Muốn khiến mẹ tức giận sao?"

      "Con. . . . . ." Tiểu Liệt dừng lát, hình như là thở dài cái, "Cho dù muốn thành thân, phải có trưởng bối hai bên đồng ý chứ?"

      "Đúng nga!" Lão phu nhân lại chuyển ánh mắt lên người ta, "Tiểu Bắc, cha mẹ ngươi đồng ý cửa hôn này chứ?"

      "Đó còn cần phải ?" Ta , "Cha mẹ ta nghe ta!"

      Ta giống như có nghe được thanh nghiến răng nghiến lợi.

      Lão phu nhân cười ha ha với ta, "Tiểu Bắc, ngươi muốn giá y (áo cưới) loại nào? Đợi lát nữa bảo người cửa hiệu tơ lụa đưa chút hàng mẫu cho ngươi lựa chọn."

      Ta vội vàng gật đầu: "Được được! Ta muốn màu đỏ, muốn thêu đóa Mẫu Đơn lớn váy."

      " thành vấn đề, mũ phượng gắn viên dạ minh châu!"

      "Đồ nhắm rượu còn phải có heo sữa quay!"

      "Ngươi chịu gả vào Công Tôn gia chúng ta, gà nướng vịt nướng heo sữa quay, trâu nướng cũng thành vấn đề!"

      ". . . . . ."

      "Các ngươi! Quả hồ đồ!" Đứng ở bên, Tiểu Liệt rốt cuộc bộc phát, phất tay áo, .

      Ta nhìn bóng lưng xa sững sờ, sau đó nghiêng đầu với lão phu nhân cũng sững sờ, "Mẹ, chúng ta quá trực tiếp, Tiểu Liệt lại xấu hổ."

      Lão phu nhân bừng tỉnh: " hổ là nàng dâu Công Tôn gia chúng ta , đúng là hiểu tướng công của mình."

      Các ngươi nhìn , bà bà tương lai của ta hiểu ta nha!
      Last edited by a moderator: 25/3/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, chapter 15
      Editor: Serena Nguyen

      Rốt cuộc cũng có thể thành thân với Võ Lâm Minh Chủ, ta hận thể lập tức chắp cánh bay về trấn Bạch Vân, thông báo tin vui này cho mọi người, để mọi người biết chuyện Sở Tiểu Bắc ta hạ quyết tâm làm nhất định có thể thành công, cũng phải nằm mơ giữa ban ngày!

      Đáng tiếc trấn Bạch Vân quá xa, mà ngày ta lập gia đình cùng Tiểu Liệt lại vô cùng cấp bách, hầu như cả Ngự Phong sơn trang đều bận bận bịu chuẩn bị làm đám cưới, chỉ là họa tiết giá y, đồ trang sức thảo luận cả ngày cũng quyết định được. Nghe tam lục bà như ruồi bọ ong ong kêu loạn bên tai ta, đầu ta cũng đều to ra.

      ngờ thành thân lại là chuyện phiền toái như vậy, mà ta chính là người sợ nhất phiền toái, để bảo đảm bị phiền chết trước khi gả cho Võ Lâm Minh Chủ, ta quyết định mượn cớ, nhân cơ hội chuồn mất.

      Thành , Ngự Phong sơn trang này hổ là sơn trang đệ nhất thiên hạ, to , còn rất phức tạp, hoàn toàn đối lập với trấn Bạch Vân. Ta chạy hết hơn nửa canh giờ trong trang, những dò được đường , ngược lại còn lạc đường, bất tri bất giác vào cái sân yên tĩnh u ám. So với khí bận rộn trong trang, sân này như bị ngăn cách, hình như bóng dáng người làm cũng thấy.

      Cảm giác đây là chỗ kỳ quái kiểu gì đó?

      lúc ta tò mò đánh giá chung quanh cửa gian phòng chợt "ken két" tiếng rồi mở ra, mặc áo trắng từ từ từ trong phòng ra, vừa đúng lúc bắt gặp ta, cả hai cũng song song ngây ngẩn cả người.

      Dung mạo của nàng là xinh đẹp!

      Ta vẫn cảm thấy nữ nhân đẹp mắt chia ra rất nhiều loại, ví như mẹ ta xinh đẹp ở ánh mắt, mắt khẽ híp, bộ dáng cái gì cũng quan tâm, làm cho người ta d'đ;l/q'đ đoán ra rốt cuộc trong lòng bà suy nghĩ gì. Lại như Tiền Đa Đa cũng dễ nhìn, nhưng nàng dễ nhìn chỉ tính ở biểu bên ngoài, chỉ cần vừa lập tức biến thành người đàn bà chanh chua chửi đổng, khiến người ghét.

      Nhưng vị nương trước mắt này, lại có loại đẹp bất đồng với người khác, sạch , nhu hòa, giống như hoa sen đầu hè, có loại phong cách gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, khiến cho người ta dời được ánh mắt.

      Đối mặt mỹ nhân như thế, cho dù tự xưng là mỹ nữ như ta, cũng có chút xấu hổ. Ta : "Xin lỗi, hình như tôi nhầm nơi."

      Nàng kịp phản ứng, dịu dàng mỉm cười, " nương khách khí, xin hỏi nương là khách nhân trong trang sao?"

      "Xem như thế ." Thân phận của ta bây giờ rất bất tiện, nhiều cũng biết nên giải thích sao với nàng, dứt khoát hỏi ngược lại nàng, " là người trong sơn trang này sao? Có thể cho tôi biết đường đến tiền sảnh như thế nào hay , hình như tôi lạc đường."

      "Viện này của tôi tương đối vắng vẻ, nương muốn tiền sảnh phải xuyên qua cái đường trước mặt kia rồi ngoành bên trái. . . . . ." Ngược lại nương này hoài nghi thân phận của ta dù chỉ chút, rất nhanh chỉ cho ta con đường ngắn nhất.

      Ta thầm ghi nhớ, rồi lại khỏi buồn bực trong lòng, nhìn này diện mạo Die nd da nl e q uu ydo n nương cùng trình độ quen thuộc với sơn trang, nhất định phải người bình thường trong trang. Nàng rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là thanh mai trúc mã của Tiểu Liệt? Nếu là như vậy, ta có tình địch.

      Nghĩ như vậy, ta nhịn được tò mò, hỏi: "Cám ơn ! Tôi có thể biết tên là gì ?"

      Nàng cũng vì ta lỗ mãng mà vui, mỉm cười trả lời: "Tiểu nữ tử Công Tôn Sơ Tuyết."

      Họ Công Tôn, ta thở phào nhõm, lại hỏi: " ra là người của Công Tôn gia à? Tôi còn tưởng rằng. . . . . ."

      "Còn tưởng rằng cái gì?"

      " có gì." Ta khẩn trương dừng lại, tâm tình thoải mái ít, rộng rãi tự giới thiệu với nàng, "Tôi tên là Sở Tiểu Bắc, có thể gọi tôi là Tiểu Bắc."

      "Sở Tiểu Bắc. . . . . ." Nàng cúi đầu tự suy nghĩ lát, chợt ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lóng lánh, "A! là tẩu tẩu có đúng hay ?"

      Tẩu tẩu? Xưng hô này là kinh người, ta lập tức có chút phản ứng kịp.

      "Tẩu tẩu, có thể tẩu còn biết muội...muội là Sơ Tuyết, muội muội của Công Tôn Liệt. Mới vừa rồi Thanh nhi cho muội biết, đại ca muốn thành thân, cưới nương tên là Sở Tiểu Bắc, muội còn tin đâu, nghĩ tới bây giờ tẩu lại đứng ở trước mặt muội." Mặc dù trông nàng yếu đuối, nhưng ngược lại rất là nhiệt tình, vừa vừa lôi kéo tay của ta, kéo ta đến ghế đá ở sân.

      ra Tiểu Liệt còn có muội muội, ta biết, chỉ là sau khi nàng , ta phát đúng là nàng và Tiểu Liệt có mấy phần giống nhau, chính là sắc mặt tương đối tái, giống như ngã bệnh.

      Ta : " đừng gọi tôi là tẩu tẩu, làm cho tôi già bao nhiêu, kêu Tiểu Bắc , nghe thoải mái hơn."

      "Tiểu Bắc." Nàng xấu hổ cười cười, chợt hề báo trước ngáp cái.

      Mỹ nhân ngáp, hình như có chút hài hòa.

      Thấy ta nhìn nàng chằm chằm, Sơ Tuyết có chút ngượng ngùng: "Ngại quá, gạt , ra tôi có chứng thích ngủ, mỗi ngày chỉ có 2-3 canh giờ là thanh tỉnh, thậm chí có lúc ngủ liên tiếp chừng mấy ngày. Cha mẹ và đại ca sợ tôi xảy ra bất trắc, bình thường cũng để cho tôi ra ngoài, ra tự tôi cũng càng muốn ở chỗ này, bởi vì là. . . . . . Quá mệt nhọc. . . . . ." Nàng xong, lại ngáp liên hồi, dáng vẻ hình như rất mệt mỏi.

      Cõi đời này vẫn còn có bệnh như vậy, ta lập tức liền dậy lên đồng tình với Sơ Tuyết. Mặc dù ngủ là chuyện rất tốt, nhưng là cả ngày đều ngủ, thể ra ngoài chơi cũng thể ăn ngon , quan trọng nhất là cũng thể sai bảo người khác, cuộc sống như vậy nhàm chán!

      Ta : "Vậy phải rất nhàm chán sao?"

      "Vẫn tốt." Sơ Tuyết , "Thời điểm tôi tỉnh dậy , mẹ và đại ca cũng chuyện với tôi, đại ca là người khá tốt, đừng nhìn khuôn mặt vô cảm của huynh ấy, ra lòng huynh ấy tốt nhất, ràng mỗi ngày trong sơn trang đều có rất nhiều chuyện phải xử lý, nhưng chỉ cần huynh ấy làm gì tới nơi này chuyện với tôi, kể chuyện xưa cho tôi. Đúng rồi, huynh ấy còn có thể mang rất nhiều thứ mới lạ cho tôi, trong phòng đều là đồ huynh ấy mua cho tôi, cũng sắp chất thành đống. . . . . ." Nhìn ra được, tình cảm giữa Sơ Tuyết và Công Tôn Liệt rất tốt, khi nàng đến điều này, cả người giống như lại có tinh thần, đến ngáp cũng ngáp.

      Lúc trước ta vẫn cho là Công Tôn Liệt chính là loại vĩnh viễn vẫn lạnh lùng, thích chuyện, nhưng trong miệng Sơ Tuyết ta lại thành người khác, người ta chưa từng thấy qua, điều này làm cho ta khỏi sinh ra chút cảm xúc hâm mộ.

      Ta : "Đại ca đối với tốt."

      "Mới phải đâu, đại ca đối với mới là tốt nhất!" Sơ Tuyết xong, chợt mặt thần bí lại gần, giọng , "Chắc biết, đại ca tôi huynh ấy cái gì cũng tốt, chỉ là có tật xấu."

      "Tật xấu gì?" Ta vội vàng hỏi.

      " ra huynh ấy. . . . . . Sợ thân cận nữ nhân."

      Cái gì?

      Trong lòng ta cả kinh, có cảm giác như bị sét đánh.

      "Len lén cho biết, đại ca tôi chưa bao giờ cho phép nha hoàn phục vụ, ngoại trừ tôi và mẹ tôi ra, bất kỳ nữ nhân nào trong trang cũng được đến gần huynh ấy. Có lần trong trang có nha hoàn đặc biệt thích đại ca tôi, cố ý ngã vào người đại ca, kết quả đại ca tôi giận dữ, trục xuất nàng khỏi sơn trang. Từ đó về sau, người trong sơn trang đều bắt đầu len lén xấu, d'đ;l/q'đ đại ca tôi thích nữ nhân. . . . . ." Sơ Tuyết thao thao bất tuyệt, càng lòng của ta lại càng lạnh, Công Tôn Liệt ta có đoạn tụ chứ?

      Đột nhiên, ta giống như hiểu lần đầu tiên thấy Công Tôn phu nhân nét mặt bà ấy vừa mừng vừa sợ, ra là bà ấy vội vàng muốn cho ta cùng nhi tử củ bà thành thân, bởi vì cả bà người làm mẹ này cũng ràng đến tột cùng con trai mình là thích nam nhân hay là nữ nhân, ngộ nhỡ Công Tôn Liệt có cái gì đoạn tụ kia, ta gả cho ta, chẳng phải là làm trò cười sao?

      được! Tuyệt đối được!

      Nghĩ được như vậy, ta tạm thời quyết định muốn thành hôn, nhất định phải tìm cơ hội làm chuyện này mới được!

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      ☆, chapter 15
      Editor: Serena Nguyen

      Rốt cuộc cũng có thể thành thân với Võ Lâm Minh Chủ, ta hận thể lập tức chắp cánh bay về trấn Bạch Vân, thông báo tin vui này cho mọi người, để mọi người biết chuyện Sở Tiểu Bắc ta hạ quyết tâm làm nhất định có thể thành công, cũng phải nằm mơ giữa ban ngày!

      Đáng tiếc trấn Bạch Vân quá xa, mà ngày ta lập gia đình cùng Tiểu Liệt lại vô cùng cấp bách, hầu như cả Ngự Phong sơn trang đều bận bận bịu chuẩn bị làm đám cưới, chỉ là họa tiết giá y, đồ trang sức thảo luận cả ngày cũng quyết định được. Nghe tam lục bà như ruồi bọ ong ong kêu loạn bên tai ta, đầu ta cũng đều to ra.

      ngờ thành thân lại là chuyện phiền toái như vậy, mà ta chính là người sợ nhất phiền toái, để bảo đảm bị phiền chết trước khi gả cho Võ Lâm Minh Chủ, ta quyết định mượn cớ, nhân cơ hội chuồn mất.

      Thành , Ngự Phong sơn trang này hổ là sơn trang đệ nhất thiên hạ, to , còn rất phức tạp, hoàn toàn đối lập với trấn Bạch Vân. Ta chạy hết hơn nửa canh giờ trong trang, những dò được đường , ngược lại còn lạc đường, bất tri bất giác vào cái sân yên tĩnh u ám. So với khí bận rộn trong trang, sân này như bị ngăn cách, hình như bóng dáng người làm cũng thấy.

      Cảm giác đây là chỗ kỳ quái kiểu gì đó?

      lúc ta tò mò đánh giá chung quanh cửa gian phòng chợt "ken két" tiếng rồi mở ra, mặc áo trắng từ từ từ trong phòng ra, vừa đúng lúc bắt gặp ta, cả hai cũng song song ngây ngẩn cả người.

      Dung mạo của nàng là xinh đẹp!

      Ta vẫn cảm thấy nữ nhân đẹp mắt chia ra rất nhiều loại, ví như mẹ ta xinh đẹp ở ánh mắt, mắt khẽ híp, bộ dáng cái gì cũng quan tâm, làm cho người ta d'đ;l/q'đ đoán ra rốt cuộc trong lòng bà suy nghĩ gì. Lại như Tiền Đa Đa cũng dễ nhìn, nhưng nàng dễ nhìn chỉ tính ở biểu bên ngoài, chỉ cần vừa lập tức biến thành người đàn bà chanh chua chửi đổng, khiến người ghét.

      Nhưng vị nương trước mắt này, lại có loại đẹp bất đồng với người khác, sạch , nhu hòa, giống như hoa sen đầu hè, có loại phong cách gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, khiến cho người ta dời được ánh mắt.

      Đối mặt mỹ nhân như thế, cho dù tự xưng là mỹ nữ như ta, cũng có chút xấu hổ. Ta : "Xin lỗi, hình như tôi nhầm nơi."

      Nàng kịp phản ứng, dịu dàng mỉm cười, " nương khách khí, xin hỏi nương là khách nhân trong trang sao?"

      "Xem như thế ." Thân phận của ta bây giờ rất bất tiện, nhiều cũng biết nên giải thích sao với nàng, dứt khoát hỏi ngược lại nàng, " là người trong sơn trang này sao? Có thể cho tôi biết đường đến tiền sảnh như thế nào hay , hình như tôi lạc đường."

      "Viện này của tôi tương đối vắng vẻ, nương muốn tiền sảnh phải xuyên qua cái đường trước mặt kia rồi ngoành bên trái. . . . . ." Ngược lại nương này hoài nghi thân phận của ta dù chỉ chút, rất nhanh chỉ cho ta con đường ngắn nhất.

      Ta thầm ghi nhớ, rồi lại khỏi buồn bực trong lòng, nhìn này diện mạo Die nd da nl e q uu ydo n nương cùng trình độ quen thuộc với sơn trang, nhất định phải người bình thường trong trang. Nàng rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là thanh mai trúc mã của Tiểu Liệt? Nếu là như vậy, ta có tình địch.

      Nghĩ như vậy, ta nhịn được tò mò, hỏi: "Cám ơn ! Tôi có thể biết tên là gì ?"

      Nàng cũng vì ta lỗ mãng mà vui, mỉm cười trả lời: "Tiểu nữ tử Công Tôn Sơ Tuyết."

      Họ Công Tôn, ta thở phào nhõm, lại hỏi: " ra là người của Công Tôn gia à? Tôi còn tưởng rằng. . . . . ."

      "Còn tưởng rằng cái gì?"

      " có gì." Ta khẩn trương dừng lại, tâm tình thoải mái ít, rộng rãi tự giới thiệu với nàng, "Tôi tên là Sở Tiểu Bắc, có thể gọi tôi là Tiểu Bắc."

      "Sở Tiểu Bắc. . . . . ." Nàng cúi đầu tự suy nghĩ lát, chợt ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lóng lánh, "A! là tẩu tẩu có đúng hay ?"

      Tẩu tẩu? Xưng hô này là kinh người, ta lập tức có chút phản ứng kịp.

      "Tẩu tẩu, có thể tẩu còn biết muội...muội là Sơ Tuyết, muội muội của Công Tôn Liệt. Mới vừa rồi Thanh nhi cho muội biết, đại ca muốn thành thân, cưới nương tên là Sở Tiểu Bắc, muội còn tin đâu, nghĩ tới bây giờ tẩu lại đứng ở trước mặt muội." Mặc dù trông nàng yếu đuối, nhưng ngược lại rất là nhiệt tình, vừa vừa lôi kéo tay của ta, kéo ta đến ghế đá ở sân.

      ra Tiểu Liệt còn có muội muội, ta biết, chỉ là sau khi nàng , ta phát đúng là nàng và Tiểu Liệt có mấy phần giống nhau, chính là sắc mặt tương đối tái, giống như ngã bệnh.

      Ta : " đừng gọi tôi là tẩu tẩu, làm cho tôi già bao nhiêu, kêu Tiểu Bắc , nghe thoải mái hơn."

      "Tiểu Bắc." Nàng xấu hổ cười cười, chợt hề báo trước ngáp cái.

      Mỹ nhân ngáp, hình như có chút hài hòa.

      Thấy ta nhìn nàng chằm chằm, Sơ Tuyết có chút ngượng ngùng: "Ngại quá, gạt , ra tôi có chứng thích ngủ, mỗi ngày chỉ có 2-3 canh giờ là thanh tỉnh, thậm chí có lúc ngủ liên tiếp chừng mấy ngày. Cha mẹ và đại ca sợ tôi xảy ra bất trắc, bình thường cũng để cho tôi ra ngoài, ra tự tôi cũng càng muốn ở chỗ này, bởi vì là. . . . . . Quá mệt nhọc. . . . . ." Nàng xong, lại ngáp liên hồi, dáng vẻ hình như rất mệt mỏi.

      Cõi đời này vẫn còn có bệnh như vậy, ta lập tức liền dậy lên đồng tình với Sơ Tuyết. Mặc dù ngủ là chuyện rất tốt, nhưng là cả ngày đều ngủ, thể ra ngoài chơi cũng thể ăn ngon , quan trọng nhất là cũng thể sai bảo người khác, cuộc sống như vậy nhàm chán!

      Ta : "Vậy phải rất nhàm chán sao?"

      "Vẫn tốt." Sơ Tuyết , "Thời điểm tôi tỉnh dậy , mẹ và đại ca cũng chuyện với tôi, đại ca là người khá tốt, đừng nhìn khuôn mặt vô cảm của huynh ấy, ra lòng huynh ấy tốt nhất, ràng mỗi ngày trong sơn trang đều có rất nhiều chuyện phải xử lý, nhưng chỉ cần huynh ấy làm gì tới nơi này chuyện với tôi, kể chuyện xưa cho tôi. Đúng rồi, huynh ấy còn có thể mang rất nhiều thứ mới lạ cho tôi, trong phòng đều là đồ huynh ấy mua cho tôi, cũng sắp chất thành đống. . . . . ." Nhìn ra được, tình cảm giữa Sơ Tuyết và Công Tôn Liệt rất tốt, khi nàng đến điều này, cả người giống như lại có tinh thần, đến ngáp cũng ngáp.

      Lúc trước ta vẫn cho là Công Tôn Liệt chính là loại vĩnh viễn vẫn lạnh lùng, thích chuyện, nhưng trong miệng Sơ Tuyết ta lại thành người khác, người ta chưa từng thấy qua, điều này làm cho ta khỏi sinh ra chút cảm xúc hâm mộ.

      Ta : "Đại ca đối với tốt."

      "Mới phải đâu, đại ca đối với mới là tốt nhất!" Sơ Tuyết xong, chợt mặt thần bí lại gần, giọng , "Chắc biết, đại ca tôi huynh ấy cái gì cũng tốt, chỉ là có tật xấu."

      "Tật xấu gì?" Ta vội vàng hỏi.

      " ra huynh ấy. . . . . . Sợ thân cận nữ nhân."

      Cái gì?

      Trong lòng ta cả kinh, có cảm giác như bị sét đánh.

      "Len lén cho biết, đại ca tôi chưa bao giờ cho phép nha hoàn phục vụ, ngoại trừ tôi và mẹ tôi ra, bất kỳ nữ nhân nào trong trang cũng được đến gần huynh ấy. Có lần trong trang có nha hoàn đặc biệt thích đại ca tôi, cố ý ngã vào người đại ca, kết quả đại ca tôi giận dữ, trục xuất nàng khỏi sơn trang. Từ đó về sau, người trong sơn trang đều bắt đầu len lén xấu, d'đ;l/q'đ đại ca tôi thích nữ nhân. . . . . ." Sơ Tuyết thao thao bất tuyệt, càng lòng của ta lại càng lạnh, Công Tôn Liệt ta có đoạn tụ chứ?

      Đột nhiên, ta giống như hiểu lần đầu tiên thấy Công Tôn phu nhân nét mặt bà ấy vừa mừng vừa sợ, ra là bà ấy vội vàng muốn cho ta cùng nhi tử củ bà thành thân, bởi vì cả bà người làm mẹ này cũng ràng đến tột cùng con trai mình là thích nam nhân hay là nữ nhân, ngộ nhỡ Công Tôn Liệt có cái gì đoạn tụ kia, ta gả cho ta, chẳng phải là làm trò cười sao?

      được! Tuyệt đối được!

      Nghĩ được như vậy, ta tạm thời quyết định muốn thành hôn, nhất định phải tìm cơ hội làm chuyện này mới được!
      Last edited by a moderator: 10/4/16

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      ☆, chapter 16
      Editor: Serena Nguyen

      Để làm rốt cuộc Công Tôn Liệt có bị đoạn tụ , buổi tối hôm đó lúc dùng bữa ta cố ý tiến hành quan sát ta từ đầu đến chân, càng xem càng cảm thấy ta có vấn đề, nhất định có vấn đề!

      Nào có ai thấy bàn đồ ăn ngon còn nghiêm túc như vậy , lời cúi đầu ăn cơm, cả người phục vụ xới cơm bên cạnh, cũng là gã sai vặt thanh tú. Xong rồi xong rồi, xem ra ta đây rơi xuống hố rồi, Công Tôn Liệt 80, 90% là đoạn tụ!

      lúc ta lo lắng trùng trùng, chợt ánh mắt bắn thẳng về phía ta. Công Tôn Liệt mực cúi đầu ăn cơm, chẳng biết ngẩng đầu lên từ lúc nào, bốn mắt nhìn nhau, khách khí hỏi: "Ngươi nhìn cái gì?"

      " có. . . . . . có gì. . . . . ." Ta vội vàng cúi đầu, lòng rỉ máu. Quả nhiên nam nhân đoạn tụ chính là giống bình thường, thậm chí việc ta vẫn len lén quan sát ta đều có thể phát ra , ngờ Sở Tiểu Bắc ta thông minh đời, hồ đồ nhất thời, lần đầu tiên lập gia đình liền gặp phải tên đoạn tụ, ra còn phải làm mất hết mặt mũi cha mẹ ta sao? (ý chị là còn có lần thứ n lập gia đình sao @@)

      Vì thế, tâm tình ta như đưa đám, bữa cơm như vậy, ăn hoàn toàn có khẩu vị.

      "Ngươi, theo ta." Chẳng biết Công Tôn Liệt ăn xong từ lúc nào, đứng lên, đưa tay chỉ ta.

      bàn người đều dùng ánh mắt mập mờ nhìn hai chúng ta, nếu đổi lại là ngày thường nhất định ta vui vẻ chết rồi, nhưng bây giờ, ta bỗng nhiên cảm thấy rất muốn khóc.

      Ta , "Ta còn chưa ăn cơm xong."

      "Tới đây." ta tới cửa, giọng điệu cho cự tuyệt.

      Ta thể làm gì khác hơn là buông chén đũa xuống, cúi đầu theo ta ra ngoài, càng tâm tình càng sa sút, càng càng cảm thấy rất thất vọng, tới lui, phanh cái, đụng phải vật cưng cứng, ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là lồng ngực Công Tôn Liệt.

      "Ngươi có mắt sao?" lớn tiếng chỉ trích ta.

      "Ừm. . . . . ." Ta tiếp tục cúi đầu, tiếp tục buồn bã.

      Ai, ta gọi ta ra đây nhất định là muốn thẳng thắn với ta chuyện thích nam nhân, trách được ngày đó ta thấy ta liền muốn giết ta, trách được ta dù lạnh muốn chết cũng chịu vào cửa phòng nửa bước, trách được bị mẹ ép lấy ta, sắc mặt khó coi như vậy. . . . . . ra là đều là ta tự mình đa tình, ra là thích nam nhân!

      Cũng biết trầm mặc bao lâu, Công Tôn Liệt đột nhiên hỏi, "Ngươi. . . . . . Có phải ngươi khó chịu chỗ nào hay ?" Giọng ngược lại hòa hoãn ít.

      Bây giờ ngươi quan tâm ta cũng vô dụng, bằng quan tâm cái gã sai vặt giúp ngươi bới cơm đó . Ta ngẩng đầu lên, ủy khuất nhìn , : "Nếu chúng ta đừng thành thân, ngươi xem được ?"

      Ta vừa xong, Công Tôn Liệt liền ngây ngẩn cả người, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

      Ta tiếp: "Nếu ngươi tiện , để ta , ta với mẹ ngươi là ta muốn gả cho ngươi, phải là bởi vì ngươi thích nam nhân?" Dù sao thiếu chút nữa làm vợ chồng, ta cũng muốn mất sạch thể diện.

      "Ai ta thích nam nhân?" giọng xen lẫn tức giận cắt ngang lời ta, ta ngẩng đầu nhìn lên, Công Tôn Liệt xanh mặt, chân mày tuấn cau lại, môi mím chặt.

      "Ngươi đừng giả bộ trước mặt ta, nơi này cũng có những người khác, ta biết bảo ngươi đường đường Thiếu Trang Chủ thừa nhận mình thích nam nhân là có chút làm khó ngươi, nhưng chính là , hơn nữa ta cũng với người khác. . . . . . Á! Ngươi. . . . . . Ngươi đừng tới đây. . . . . ."

      Động tác của ta rất nhanh, ta tránh chậm cái bị ta dồn đến góc tường.

      Lúc này, sắc trời tối, nhưng đèn trong Sơn Trang còn chưa đốt lên, ta dựa lưng vào vách tường, cả người ta ngăn ở phía trước, che mất ánh trăng mỏng manh.

      Ta chỉ cảm thấy trước mắt đen thùi lùi, ta dựa gần ta như vậy, ta có thể nghe thấy ràng từng hơi thở của , Die nd da nl e q uu ydo n cảm thấy hơi thở nóng rực của , phả lên mặt ta. Mặc dù tròng mắt của ta ở trong bóng tối, nhưng ta biết đôi tròng mắt này nhìn chăm chú vào ta, khắc kia ta bỗng nhiên có chút khẩn trương.

      Ta cà lăm : "Ta. . . . . . Ta biết ngươi ư thích thân cận nữ sắc, cho nên ngươi. . . . . . Ngươi cần miễn cưỡng đến gần ta, ta thề với trời, nhất định cho người khác biết! Ngươi phải tin tưởng ta!"

      "Làm sao ngươi biết ta miễn cưỡng?" Giọng chợt thay đổi, trầm thấp, hơi khàn khàn.

      "Ta. . . . . ." Ta nhất thời im bặt, mắt thấy khuôn mặt tuấn mỹ càng ngày càng gần, nhờ ánh trăng ra ràng trước mắt ta, viền môi như được điêu khắc, hơi thở cực nóng, gần như muốn dán lên. . . . . .

      Ta nhắm hai mắt lại.

      lúc này, tiếng kêu thảm thiết thê lương vang dội bầu trời Ngự Phong sơn trang, cắt đứt hai chúng ta.

      Ta mở mắt ra, thấy Công Tôn Liệt xách theo đao, xoay người chạy, mặc dù tim còn đập bịch bịch, nhưng mà ta còn phải vội vàng đuổi theo, muốn nhìn xem cuối cùng xảy ra chuyện gì.

      Lúc ta theo sát Công Tôn Liệt chạy tới nơi, cả Ngự Phong sơn trang đèn đuốc sáng rỡ, tiếng gào bên tai dứt.

      Trong "Thanh Tùng biệt viện" phát ra tiếng gào thảm thiết, đoàn người ăn mặc khác nhau, cầm trong tay các loại binh khí vây quanh chỗ. Bọn họ vừa thấy Tiểu Liệt tới, rối rít nhường ra lối , cảm giác sợ hãi lời nào có thể miêu tả được.

      Lúc này, ta theo Công Tôn Liệt tới phía trước, chợt ta vươn tay, chắn trước mặt ta.

      "Làm gì?" Ta hỏi.

      giảm thấp giọng : "Tránh xa chút."

      Tại sao phải tránh xa chứ? Ta ngoái cổ ra trước nhìn, vừa nhìn cái, ta ngây dại.

      con rắn hổ mang dài 3 - 4 thước, rướn người, ngừng ta thè lưỡi với chúng ta.

      khắc kia, tất cả khẩn trương đều trở thành hư , thay vào đó là hưng phấn, nhìn nó, ta bỗng cảm thấy máu cả người đều sôi trào.

      Mẹ ta làm cái gì? Bán rượu đó! Khách sạn Vân Long chúng ta nổi tiếng nhất là rượu gì? Rượu rắn! Rắn này ở đâu ra? cần đoán, rắn trong tất cả các bình rượu rắn khách sạn Vân Long bán ra, đều là ta —— Sở Tiểu Bắc bắt!

      Đều ta sợ trời sợ đất, trời dưới đất, trừ chó bốn chân ta dám bắt ra, còn có cái gì là Sở Tiểu Bắc ta đối phó nổi?

      Ta hô với người vây xung quanh hô: "Các ngươi đừng làm cản trở, tất cả đều tránh xa chút!" xong, đợi mọi người lấy lại tinh thần, liền bước tới phía trước.

      "Ngươi làm cái gì?" Công Tôn Liệt bắt lấy cánh tay của ta, "Chớ hồ đồ, đó là rắn độc!"

      Ta đương nhiên biết đó là rắn độc, độc ta còn nhìn vừa mắt! Ta khoát khoát tay, với : " quan trọng, ngươi nhìn ta là được."

      Ánh mắt do dự chút, ta lập tức nhân cơ hội hất tay của ra, tới phía con rắn hổ mang.

      Quả nhiên, đám người tay cầm binh khí kia vừa lui, con rắn kia lập tức liền buông lỏng cảnh giác, nửa thân thể cũng rụt trở về. Ta đứng ở bên quan sát nó, lát sau, hình như là nó cảm thấy nguy cơ qua, quay đầu chuẩn bị chạy. Vào lúc này, d'đ;l/q'đ ta chớp đúng thời cơ xông lên, bắt được bảy tấc* của nó, vặn cái, Đại Gia Hỏa mới vừa rồi còn khí thế hung hăng, chết ngay tức khắc.
      *Bảy tấc: là nơi có tim của con rắn. Người ta hay là “Đánh rắn đánh bảy tấc”

      Ta ném con rắn chết đất, suy nghĩ con rắn này có thể ngâm được cái bình rượu rắn thượng hạng, chợt đám người kia xông lên, cầm đao kiếm trong tay, chém lung tung hồi lên đầu con rắn kia.

      Đừng! Rượu rắn của ta! ! !

      Ta nhất thời đau lòng thôi, tại sao bọn họ có thể làm như vậy? Biết vò rượu rắn trị giá bao nhiêu tiền ? Mẹ ta bán nó cho Tiền viên ngoại, có thể thu vài thỏi bạc !

      lúc ta vô cùng đau đớn, đám người cầm đao kiếm kia rối rít quay đầu lại, về phía ta. Đao kiếm tay bọn họ vẫn còn dính máu rắn, ngân quang tôn lên huyết quang, cực kỳ dọa người.

      phải ngay cả ta cũng muốn chém chứ? Ta bị giật mình.

      lúc ta chuẩn bị nhấc chân chạy trốn, người trong số bọn họ đột nhiên tới trước mặt của ta, "Bùm" cái quỳ gối trước mặt của ta. Gần như là đồng thời, mười mấy tráng hán sau lưng toàn bộ cùng trúng tà, bùm bùm tất cả đều quỳ mặt đất.

      "Này, các ngươi làm cái gì. . . . . ." đợi ta hỏi xong, đại thúc quỳ gối trước mặt chợt tiếng kêu: "Tại hạ Hoắc Đạt, đại đệ tử phái Thanh Thương, ra mắt tân chưởng môn!" Sau đó người quỳ gối phía sau đều kêu theo: "Ra mắt tân chưởng môn!"

      "Ra mắt tân chưởng môn!"

      "Ra mắt tân chưởng môn!"

      "Ra mắt tân chưởng môn!"

      . . . . . .

      Ngự Phong sơn trang to như vậy, dư lượn lờ bên tai dứt.

      Ta hoàn toàn hóa đá, phái Thanh Thương cái gì? Tân chưởng môn cái gì? Sao bọn họ lại quỳ trước mặt ta? Ta nghiêng đầu dùng ánh mắt cầu cứu Công Tôn Liệt đứng ở bên, ngờ nghiêng đầu, làm bộ như nhìn thấy.

      Thấy chết mà cứu! là quá đáng!

      Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể dựa vào chính mình, nhắm mắt xoay người, hỏi mấy người quỳ dưới đất, "Cái đó..., có phải các người nhận lầm người hay ? Ta phải họ Tân, ta họ Sở, Sở Tiểu Bắc."

      " ra là nữ hiệp họ Sở, khởi bẩm Sở chưởng môn, chúng ta cũng nhận lầm, từ nay về sau ngài chính là chưởng môn đời thứ bảy phái Thanh Thương chúng ta, 508 đệ tử Thanh Thương đều nghe lệnh của ngài, lên núi đao xuống biển lửa, chối từ!" Đại thúc gọi Hoắc Đạt rất kiên định .

      Ngay sau đó người phía sau hô to: " chối từ! ! !"

      Ta bị khí thế kia hù sợ, hồi lâu mới tỉnh hồn lại, tuyệt vọng : "Rốt cuộc sao lại thế này, tại sao ta biến thành chưởng môn của các ngươi? Các ngươi người nào giải thích cho ta được ?"

      Kết quả là, Hoắc Đạt đứng lên, toàn bộ chân tướng cho ta, chuyện là như vầy. . . . . .

      Lại phái Thanh Thương cũng có thể coi là Đại Môn Phái nổi tiếng võ lâm, năm đó tổ sư gia phái Thanh Thương Viên Thanh Phong lấy tay Thanh Thương kiếm pháp uy chấn võ lâm, cũng thành lập phái Thanh Thương, chiêu mộ đệ tử.

      Hôm nay Thanh Thương kiếm pháp này truyền đến tay chưởng môn đời thứ sáu Vương Tung Nghĩa, mặc dù kiếm pháp kém xa tổ sư gia Viên Thanh Phong Lô Hỏa Thuần Thanh*, nhưng ở giang hồ cũng tính là nhân vật có mặt mũi.
      *Lô hỏa thuần thanh: dày công tôi luyện (tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là thành công,ví với thành thục của học vấn, kĩ thuật..)

      Lần này Ngự Phong sơn trang cử hành đại hội võ lâm, phát thiệp hùng, phái Thanh Thương tự nhiên cũng có tên danh sách được mời, vì vậy Vương chưởng môn cố ý chọn lựa mười hai vị đệ tử tâm đắc đến Ngự Phong sơn trang cùng , tham gia đại hội võ lâm lần này, nếu có thể thắng được tỉ võ, chắc chắn phái Thanh Thương lại có thể uy danh hiển hách như đời Viên Thanh Phong.

      Đoàn người Vương Tung Nghĩa tới Ngự Phong sơn trang sau, cũng lục tục cùng các môn các phái khác ở "Thanh Tùng biệt viện" này, chuẩn bị tham gia đại hội võ lâm ba ngày sau.

      Hôm nay sau khi ăn trưa, Vương chưởng môn vẫn tĩnh tọa luyện công trong phòng mình, mãi cho đến bữa tối cũng chưa từng lộ diện. Vì vậy mấy đệ tử tính toán cùng gọi dùng bữa, ngờ vừa mở cửa, bên trong phòng liền thoát ra con rắn lớn dài bảy, tám thước, mà Vương chưởng môn vẻ mặt dữ tợn ngã xuống bên trong phòng.

      Các đệ tử đồng loạt vọt vào muốn cứu sư phụ, nhưng Vương Tung Nghĩa chỉ câu: "Ai giúp ta báo thù, người đó chính là chưởng môn đời thứ bảy của phái Thanh Thương." xong, chết rồi.

      Các đệ tử phái Thanh Thương bi phẫn vì mất chưởng môn, rối rít xách theo kiếm muốn báo thù cho Chưởng môn. ngờ con rắn này rất ghê, cắn liên tiếp vài tên đệ tử, tất cả đều bị mất mạng tại chỗ. Lần này những đệ tử lòng vì sư phụ Die nd da nl e q uu ydo n báo thù cũng dám tùy tiện tiến công nữa, rối rít cầm kiếm vây chung quanh con rắn kia, nhưng người dám tiến lên trước báo thù vì sư phụ.

      Cố tình lúc này ta và Tiểu Liệt đến, con rắn kia vừa rồi bị người vây quanh lâu như vậy, sớm có chút mệt mỏi rồi, vừa thấy mọi người giải tán, quay đầu liền muốn chạy , lại vừa đúng xui xẻo đụng phải ta, vì vậy trở thành đống thịt nát như tại.

      Lại , con rắn này cũng đáng thương, nếu phải là bị người vây quanh lâu như vậy hơi sức đều dùng hết, như bọn họ mới vừa miêu tả, đoán chừng ngay cả ta đều phải là đối thủ của nó.

      Nghĩ đến đây, ta cũng khỏi có chút sợ.

      "Tân chưởng môn!" Hoắc Đạt đột nhiên móc ra vật trong áo, đưa tới trước mặt của ta.

      Ta vừa nhìn, là tấm bài gỗ màu đen chữ vàng, phía có khắc cây tùng, bên cạnh dùng thể chữ lệ viết hai chữ "Thanh Thương".

      "Căn cứ nguyện vọng của sư phụ, xin ngài nhận lấy lệnh bài chưởng môn, lập tức tiếp nhận chưởng môn đời thứ bảy phái Thanh Thương." xong, lại quỳ xuống.

      Hoắc Đạt quỳ cái, đám người sau lưng cũng lại cùng quỳ xuống, cùng gào lên: "Xin nương nhận lấy lệnh bài, lập tức tiếp nhận chức chưởng môn."

      thanh cao vút, tiếng vang bên tai dứt.

      Ta bỗng nhiên có loại cảm giác dở khóc dở cười, sớm biết có thể như vậy, cũng dây dưa với con rắn kia rồi, là hại rắn hại mình! Vương chưởng môn này đúng là đầu óc đủ xấu xa, giúp báo thù lại muốn tiếp nhận vị trí chưởng môn, ai cũng biết làm lão đại cực khổ nhất rồi, việc lớn việc tất cả đều phải tự thân làm, nào có thoải mái như sai khiến sau màn?

      Ta : "Các ngươi đều đứng lên , ta làm chưởng môn này."

      "Nếu nữ hiệp chịu tiếp nhận chức chưởng môn, chúng ta quỳ mãi dậy, cho đến nương hồi tâm chuyển ý mới thôi!" Hoắc Đạt ra lệnh tiếng, người phía sau nhao nhao mà gật đầu.

      Ồ! Còn muốn uy hiếp ta! Có quỳ hay quỳ, cũng phải là đầu gối của ta bị tội, liên quan gì đến ta? Tính khí ta bộc phát, với Công Tôn Liệt đứng ở bên: "Ta mệt rồi, biết đường, ngươi dẫn ta trở về thôi." xong, ta dụi dụi con mắt.

      Thế nào lại cảm giác mới vừa rồi hình như nở nụ cười? Nhưng cái chớp mắt, lại giống như cái gì biểu tình cũng có, vẫn nghiêm mặt như cũ.

      " thôi." Công Tôn Liệt xoay người ở phía trước.

      "Chậm!" đạo kiếm quang thoáng qua, thanh kiếm sáng loáng lướt qua ta, dính lên cổ Công Tôn Liệt.

      "Các ngươi làm cái gì!"

      Ta kêu khẽ tiếng, thấy mắt Hoắc Đạt lộ sát khí, lạnh lùng : "Công Tôn Liệt! Hôm nay sư phụ của ta và Sư đệ đều là chết ở Ngự Phong sơn trang, chẳng lẽ ngươi cũng chuẩn bị cho ý kiến sao?"

      Hình như Công Tôn Liệt bị kề kiếm vào cổ có chút nào sợ, chỉ nghe cười lạnh tiếng, : "Con rắn này căn bản phải của Ngự Phong sơn trang chúng ta, sao cần phải có ý kiến?"

      "Ngươi phải phải? Ta con rắn này chính là Ngự Phong sơn trang các ngươi vì muốn thắng đại hội võ lâm, cố ý dẫn dụ đến hại sư phụ ta, trừ chướng ngại vật ngăn ở trước mặt các ngươi!" Hoắc Đạt dứt lời, những đệ tử kia rối rít rút kiếm trong tay ra, khí lập tức khẩn trương lên.

      "Ngươi có thể vũ nhục ta , nhưng được vũ nhục Ngự Phong sơn trang!" Công Tôn Liệt bỗng dưng nắm chặt đao trong tay.

      Thế cục khẩn trương, hết sức căng thẳng.

      Trong lòng ta cũng khẩn trương theo, bọn họ nhiều người như vậy, mà Công Tôn Liệt cũng chỉ có người, ngộ nhỡ đánh nhau , ta thua thiệt phải làm sao? Coi như thích nam nhân, muốn lấy ta, nhưng dầu gì ta cũng làm người của ta ngày, sao ta có thể để cho ta thua thiệt chứ?

      " đám người bọn ngươi khi dễ người, sao có thể coi là hùng hào kiệt?" Ta kêu lên với Hoắc Đạt.

      "Chỉ cần có thể báo thù cho sư phụ, Hoắc Đạt ta tình nguyện bị người đời thóa mạ!" xong, giơ lên kiếm.

      "Chậm !" Hoắc Đạt này cũng thiệt là, sao lại cố chấp như vậy chứ? Con rắn cắn sư phụ ta kia phải chết rồi sao? Sao còn chịu buông tay chứ, ta : "Bây giờ là mùa thu, rắn vì chuẩn bị thức ăn ngủ đông, hoạt động vốn là rất thường xuyên, bò vào trong phòng cũng là về tình về lý có thể hiểu được. tại ngươi có chứng cớ là Ngự Phong sơn trang muốn hại sư phụ ngươi, còn muốn đánh hội đồng ở chỗ này. mình ngươi sợ bị người mắng, nhưng là chuyện như vậy truyền ra ngoài, hổ thẹn chính là cả phái Thanh Thương, chẳng lẽ ngươi muốn d'đ;l/q'đ phái Thanh Thương trở thành kẻ thù của cả võ lâm? Vậy sư phụ ngươi còn có Tổ Sư Gia ở dưới cửu tuyền còn bị ngươi tức chết à?"

      Ta vừa xong, Hoắc Đạt liền dao động.

      Cố chấp chính là có chỗ tốt, chính sao, nhưng nếu là kéo cả danh tiếng của môn phái vào, lập tức còn khí thế.

      "Nữ hiệp rất có lý, nhưng mà sư phụ ta và Sư đệ đúng là chết ở Ngự Phong sơn trang, nếu nữ hiệp muốn ta thu tay lại, xin lấy chức chưởng môn ra lệnh cho ta, nếu Hoắc Đạt ta dù phải dời khỏi phái Thanh Thương cũng phải chết sống chống lại Ngự Phong sơn trang!"

      "Ngươi!" Ta sắp bị cái họ Hoắc này tức chết rồi.

      Kiếm của ta còn gác cổ Công Tôn Liệt, đám đệ tử sau lưng cũng đều nắm kiếm, đằng đằng sát khí.

      Tình cảnh này, được phép ta do dự, ta cắn răng cái ——

      "Được, ta làm chưởng môn là được!"


      Tác giả có lời muốn : Tiểu Bắc làm chưởng môn rồi, tung hoa! ra ta muốn , bằng vận cứt chó kia của ngươi, nhất định phải gả cho Võ Lâm Minh Chủ, tự mình cũng có thể làm Minh Chủ nha ~~ khụ khụ ~
      A fangmelodyevil thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chapter 17
      Editor: Serena Nguyen


      Bởi vì trong sơn trang có người chết, hôn của ta và Công Tôn Liệt thể tạm hoãn, điều này làm cho ta khỏi thở phào nhõm, lúc chưa phu quân tương lai của ta đến tột cùng là đoạn tụ hay là vẫn còn tay áo*, ta tạm thời còn nghĩ vội vã lập gia đình.
      *ở đây tác giả chơi chữ: đoạn tụ- cắt đứt tay áo, với tay áo còn nguyên vẹn :v

      Tuy hôn tạm hoãn để cho ta thở phào nhõm, nhưng là thình lình thêm danh hiệu chưởng môn phái Thanh Thương, lại làm ta đau đầu dứt. Ai nghĩ tới, bắt con rắn cũng biến thành chưởng môn phái, hơn nữa công việc cái chưởng môn chó má này lại bề bộn như vậy. Trừ phải an bài hậu cho Vương chưởng môn và mấy đệ tử của ông ta, còn phải nghe Hoắc Đạt đại thúc nhảm lịch sử môn phái, quyển môn quy dầy, thậm chí ngay cả tên tất cả đệ tử đều phải nhớ. Làm chưởng môn, quả còn phiền toái hơn thành thân nhiều!

      Lại Sở Tiểu Bắc ta sợ nhất chính là phiền toái, mặc dù ta đồng ý làm chưởng môn, nhưng lại có đồng ý muốn thực nghĩa vụ của chưởng môn, cho nên ta đương nhiên tìm cái cớ, chân như bôi dầu chuồn .

      Thoát khỏi ma chưởng của Hoắc đại thúc, ta vẫn vui mừng nổi, Ngự Phong sơn trang này tuy lớn, cũng phải bằng trấn Bạch Vân. Những ngày rời nhà này, ta càng ngày càng hoài niệm trời xanh mây trắng ở trấn Bạch Vân, hoài niệm bánh trứng của đậu hủ thối thúc thúc, thậm chí ngay cả chổi lông gà của mẹ ta, thước của tiên sinh ở học đường, bản mặt thối của Kim Nguyên Bảo ta đều hoài niệm. Nghĩ như thế, Die nd da nl e q uu ydo n vui sướng được gả cho Võ Lâm Minh Chủ cũng giảm ít.

      Mang theo tâm tình đè nén, ta quyết định tìm Công Tôn Sơ Tuyết tâm , đến Sơn Trang thời gian, chỉ có Sơ Tuyết ta còn thấy thuận mắt. Nhưng là, lúc ta khó khăn lắm mới tìm được biệt viện của Sơ Tuyết, đưa tay chuẩn bị gõ cửa lại phát "người quen" —— Lạc Vân Thu chân tay từ trong khuê phòng của Sơ Tuyết ra ngoài, như tên ăn trộm.

      "Ngươi ở đây làm gì?" Ta vừa muốn chất vấn, liền bị Lạc Vân Thu cắt đứt.

      ta ra dấu chớ có lên tiếng, giảm thấp thanh : " giọng chút, Tiểu Tuyết ngủ thiếp ." Lúc ta câu này, ánh mắt đặc biệt dịu dàng, cũng chút bộ dáng cà lơ phất phơ như lúc bình thường, thực như biến thành người khác.

      Mặc dù rất muốn dạy dỗ tên khốn kiếp ném ta vào Ngự Phong sơn trang trận thỏa thích, nhưng là nghĩ đến bệnh của Sơ Tuyết, ta khắc chế cảm xúc, hỏi: "Làm sao ngươi biết ở chỗ này?"

      "Ta tới xem bệnh cho Tiểu Tuyết."

      "Ơ, ngươi còn có thể xem bệnh nữa à?" Ta nhịn được nhạo báng .

      Chưa từng nghĩ, Lạc Vân Thu những cãi nhau với ta như bình thường, còn trầm mặc, mắt phượng rủ xuống, thần sắc nặng nề, hình như trong lòng có rất nhiều tâm .

      Ta khỏi có chút bận tâm, hỏi: "Bệnh của Sơ Tuyết ra là như thế nào?"

      Ánh mắt Lạc Vân Thu nhất thời ảm đạm, cười khổ lắc lắc đầu, tình huống có vẻ lạc quan.

      khí vì phản ứng của Lạc Vân Thu lập tức đè nén tới cực điểm, cũng trực tiếp ảnh hưởng đến tâm tình của ta. , mặc dù thời gian quen biết Sơ Tuyết cũng lâu, nhưng ấn tượng của ta về nàng rất tốt. Cõi đời này, xinh đẹp mà lại còn có thể vừa mắt Sở Tiểu Bắc ta, ngoại trừ mẹ ta, chính là nàng.

      lúc ta buồn bực hết sức vì bệnh tình Sơ Tuyết, Lạc Vân Thu vốn buồn khổ chợt lấy lại tinh thần, lại trở về bộ dạng công tử phóng đãng thường ngày, mập mờ : " lại , nha đầu nhà ngươi bản lĩnh cũng lớn, mới đến Ngự Phong sơn trang chưa được mấy ngày, sắp thành thân cùng Liệt, là khiến người ta mở rộng tầm mắt."

      vừa , tâm tình ta lại càng kém hơn.

      "Ngươi đừng hỏi, ta chỉ diễn trò cùng ta!" Ta thở dài .

      " phải chứ?" Lạc Vân Thu lộ ra bộ rất giật mình, "Ta nghe ngươi và ta ngủ chung phòng rồi."

      "Đó là điêu." Ta rất nghiêm túc hủy bỏ lời đồn vốn là truyền từ trong miệng ta, lắc đầu , "Sở Tiểu Bắc ta cũng làm người khác khó chịu, ta vẫn nên tìm Võ Lâm Minh Chủ khác thôi!" Aizz, chỉ mong Võ Lâm Minh Chủ khác phải đoạn tụ.

      Ta vừa xong, Lạc Vân Thu liền nóng nảy: " được! Làm sao ngươi có thể bỏ qua dễ dàng như vậy? Còn nữa, đời này Võ Lâm Minh Chủ chỉ có , bỏ lỡ thôn này còn thôn nào khác, cõi đời này tuyệt đối tìm ra nam nhân thứ hai tốt như Liệt nữa, ngươi cần phải nắm chặt."

      "Tốt như vậy, sao ngươi lấy ? Người này nhất định là trong lòng có quỷ, từ khi dẫn ta vào Ngự Phong sơn trang, ta biết ngay nóng lòng muốn ta thành thân với Công Tôn Liệt nhất định là có mưu, ta muốn thuận theo ý của .

      "Cái người này, đừng có hồ đồ, ta chính là nam tử hán chính hiệu."

      Ta liếc cái: "Nhưng ta nhìn ra ngươi giống nam tử hán chút nào." Lại , người Công Tôn Liệt thích phải là nam tử hán, bất nam bất nữ như ngươi, vừa đúng.

      "Nha đầu điên này miệng là độc ác." Lạc Vân Thu bị ta chọc tức quá mức, cố làm ra vẻ muốn đánh ta.

      "Tới đây tới đây, ta sợ ngươi. . . . . . Ai da!" Ta vừa chạy vừa quay đầu lại làm mặt quỷ, cẩn thận đâm đầu vào người trước mặt.

      Chính là Công Tôn Liệt!

      khí chung quanh trong nháy mắt lạnh xuống chỉ bậc, ta vội vàng lui về phía sau mấy bước, biết vì sao, kể từ khi biết ta thích nam nhân, mỗi lần ta nhìn thấy ta cũng biết cái gì cho phải, có chút lúng túng.

      "Sao ngươi tới đây?" ta trầm mặt, hình như vui vẻ.

      "Ta tới tìm Sơ Tuyết." Ta .

      ta nhìn Lạc Vân Thu sau lưng ta, vẻ mặt phức tạp hỏi: "Hai người các ngươi, quen nhau?"

      Kỳ quái, sao hôm nay đặc biệt nhiều vậy?

      Ta muốn trả lời, Lạc Vân Thu lại thay ta trả lời: "Chúng ta vừa mới quen." Làm thế nào thành mới vừa rồi? Ta nhìn Lạc Vân Thu, gương mặt tươi cười của rất có thâm ý, rất dễ nhận thấy là cố ý như thế.

      Công Tôn Liệt hỏi nữa, nghiêng đầu với ta: "Sáng sớm ngày mai đại hội võ lâm bắt đầu, ngươi trở về sớm chút."

      Ta : "Ta cần chuẩn bị cái gì?" Ta là xem Võ Lâm Minh Chủ, sớm muộn phải cũng giống nhau sao?

      "Bây giờ ngươi là chưởng môn phái Thanh Thương, phải tham gia tuyên thệ."

      Tuyên thệ? Ta kinh ngạc: "Làm chưởng môn còn phải tham gia tuyên thệ sao?"

      "Đương nhiên!" Lạc Vân Thu tiến lên bước, tiếp, " chỉ phải tham gia tuyên thệ, còn phải tham gia rút thăm, quyết định đối thủ tỷ võ ngày thứ hai."

      "Tỷ võ?" Ta kinh ngạc há to mồm , " phải là ta phải tham gia luận võ chứ?"

      Lạc Vân Thu gật đầu cái: "Dĩ nhiên, các phái đều phải phái ra cao thủ tham gia luận võ, tìm ra Võ Lâm Minh Chủ."

      "Vậy. . . . . . Ta thể bỏ cuộc à?" Ta hỏi.

      "Cái này ngươi phải thương lượng với chúng đệ tử, chúng ta thể quyết định được."

      Trong nháy mắt, ta liền nghĩ tới bộ mặt nghiêm trang của Hoắc Đạt, tâm tình rơi phát xuống đáy cốc, cần , nhất định ông ta đồng ý bỏ cuộc, xem ra hôm nay trở về lại có phiền toái.

      Quả nhiên, ta vừa về tới biệt viện của phái Thanh Thương, Hoắc Đạt lại tìm tới. Theo thường lệ ông ấy giáo dục ta mấy lý luận trống rỗng phen, sau đó hỏi "Chưởng môn, ngày mai là đại hội võ lâm rồi, biết ngài chuẩn bị xong chưa?"

      Ta : "Ta có gì mà phải chuẩn bị? Ngươi tham gia chẳng phải được sao?"

      "Chưởng môn, chuyện này liên quan đến cơ nghiệp trăm năm của phái Thanh Thương, đệ tử học nghệ tinh, chỉ sợ thể đảm nhiệm."

      Ta : "Ngươi thể đảm nhiệm chẳng lẽ ta đảm nhiệm à? Ta cho ngươi biết, trừ bắt rắn ta cái gì cũng biết, nếu ta lên sau này tên phái Thanh Thương các ngươi phải viết ngược!" Thấy Hoắc Đạt còn muốn gì nữa, ta lập tức phất phất tay, "Được rồi được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy , ta muốn ngủ, ngươi cần tới làm phiền ta!" xong, ta liền đuổi Hoắc Đạt ra ngoài.

      Tuy thí sinh tỷ võ là tự quyết định, nhưng là biết vì sao, trong lòng ta vẫn còn có chút khỏi lo lắng, loại bất an này vẫn lan tràn đến ngày thứ hai, đại hội tuyên thệ.

      Cái gọi là đại hội tuyên thệ, ra chính là đám Chưởng Môn Nhân tập hợp lại cùng nhau, mọi người mấy lời thề thốt trống rỗng vô dụng, trách nhiệm gì đó..., chính nghĩa gì đó..., công bằng gì đó..., căn bản tất cả đều là nhảm.

      Lúc ta buồn ngủ, Công Tôn Liệt lên đài.

      Tuy , trong lòng ta vẫn còn ở để ý việc là đoạn tụ, nhưng mà ở đại hội võ lâm khô khan buồn tẻ, Công Tôn Liệt ra giống như dòng suối mát giữa mùa hè nóng nực, khiến cho hai mắt ta tỏa sáng. ta mặc thân áo gấm màu đen có thêu Kỳ Lân, d'đ;l/q'đ đai lưng màu vàng thắt ở bên hông, bên đeo thanh đao. ta đứng ở đài, ngắm nhìn bốn phía, chỉ là ánh mắt giống quá khứ, trong lạnh lùng còn lộ ra khí phách, dưới đài vốn là nhao nhao ầm ĩ nhất thời yên lặng như tờ.

      Sau khi mấy câu cực kỳ ngắn gọn, ra giấu với người bên cạnh. Trong chốc lát, mấy người hầu liền ôm thùng gỗ lớn lên, giải thích: "Trong rương đó là số thứ tự tranh tài trong đại hội võ lâm lần này, đợi lát nữa xin mời các vị Chưởng môn lên rút, để quyết định thứ tự tỷ võ và đối thủ ngày mai."

      Vừa dứt lời, dưới đài lại sôi trào, có chúi đầu ghé tai, cũng có lớn tiếng ồn ào, duy nhất giống nhau là, thái độ mỗi vị võ lâm nhân sĩ đều nhõm.

      "Những người đó thảo luận cái gì vậy?" Ta quay đầu lại, hiểu hỏi Hoắc Đạt.

      "Bọn họ thảo luận lần tranh tài này, lần tỷ võ này là chế độ loại dần, vòng loại dùng rút thăm quyết định đối thủ tỷ võ, người thắng được vào vòng trong tỷ võ tiếp, người thua bị loại ngay lập tức. Tuy là tỷ võ công bằng, nhưng thực ra là phụ thuộc vào may mắn, nếu như người nào may trận đầu gặp cao thủ, vậy chút cơ hội cũng có."

      Ta : "Dù sao Võ Lâm Minh Chủ cũng chỉ có , nếu như có bản lĩnh, thua sớm thua muộn phải đều giống nhau sao?"

      "Chưởng môn vậy đúng rồi, đại hội võ lâm lần này danh nghĩa là vì chọn lựa Võ Lâm Minh Chủ, kì thực là các đại môn phái thầm đấu thực lực, đại diện môn phái nào thắng càng nhiều, lên thực lực phái này càng mạnh, dù cuối cùng được làm Võ Lâm Minh Chủ, địa vị của môn phái này giang hồ cũng tăng cao rất nhiều ."

      Ta chợt hiểu ra, trách được ngày hôm qua Hoắc Đạt khẩn trương như vậy, ra là vì địa vị phái Thanh Thương giang hồ! Nhưng mà giang hồ nhân sĩ là quá nhàm chán, ngoài mặt dễ nghe như vậy, lại vụng trộm so tài lẫn nhau, đại hội tuyên thệ này thực chính là cái rắm!

      lúc ta thầm mắng trong lòng cái chó má xúi quẩy đại hội võ lâm này 108 lần, đài chợt thét lên danh hiệu phái Thanh Thương, Hoắc Đạt với ta: "Chưởng môn, đến lượt ngài lên rút thăm, cố gắng lên!"

      Ta dở khóc dở cười, cái này có cái gì mà cố gắng lên, phải rút thăm sao? Việc rất ! Nghĩ thế, ta thoải mái bước đến, dưới vô số ánh nhìn chăm chú, có chút áp lực nào lên đài.

      Làm người tổ chức đại hội, Công Tôn Liệt mặt thay đổi đứng ở đài, nhìn thấy ta cũng chưa từng có bất kỳ biến hóa nào, chỉ là đơn giản ra dấu mời.

      Ta nhìn cái rương khổng lồ dùng để rút thăm, nhìn bên trái chút, nhìn bên phải chút, vòng quanh cái rương vòng vo ba vòng.

      Dưới đài có người kêu gào: "Mau rút ! Đừng lãng phí thời gian của mọi người!"

      Ta đây mới thể ngẩng đầu lên hỏi Công Tôn Liệt: "Cái này, phải rút từ đâu đây?"

      Mặt Công Tôn Liệt càng nghiêm túc, khóe miệng hơi co rút, ngón tay chỉ lên cái vòng tròn hình trụ kiểu cái cọc gỗ cái rương, : "Đánh xuống, số tự lăn ra ngoài." (vì sao đọc đến đây ta lại tưởng tượng ra cái quay sổ số a

      Mẹ nó! Người nào thiết kế biện pháp rút thăm như vậy, là đủ ép buộc! Ta vừa thầm mắng, vừa thử dùng sức đẩy cái cọc gỗ đó, vẫn nhúc nhích.

      Người mắng chửi dưới đài càng ngày càng nhiều, Hoắc Đạt sầm mặt lại, tiếp theo các đệ tử phái Thanh Thương cũng nhìn ta chớp mắt.

      "Cố gắng lên, Chưởng môn!"

      "Chưởng môn, rút ra thẻ may mắn!"

      "Chưởng môn. . . . . ."

      Còn chưởng môn gì nữa, ta phiền muốn chết rồi đây! Ta bất đắc dĩ nhìn về phía bọn họ, các vị hùng hảo hán phái Thanh Thương, lần này sợ là Sở Tiểu Bắc ta khiến các ngươi mất thể diện, ai bảo các ngươi xui xẻo chọn ta làm chưởng môn, ta chỉ biết bắt rắn, đảm đương nổi chức chưởng môn!

      lúc ta cực kỳ xin lỗi, bên tai chợt vang lên tiếng "Ầm".

      Ta quay đầu lại phát quả cầu gỗ viết số thẻ lăn ra từ rương rút thăm rồi, Công Tôn Liệt đứng ở bên cạnh cái rương, chưởng vừa rồi chắc hẳn là ta đánh giúp ta!

      "Còn lấy ?" Miệng của ta giật giật.

      Ta đây mới tỉnh cơn mơ, nhặt cái thẻ số đó lên nhanh—— số 6.

      "Trận thứ ba ——phái Võ số năm và phái Thanh Thương số 6!" Người đài vừa báo, dưới đài liền nổ oanh, ta liếc nhìn nét mặt bọn Hoắc Đạt, ta hiểu, rút được thẻ cực xấu rồi.

      Lòng ta hề cam, cầm quả cầu nhìn Công Tôn Liệt, yếu ớt hỏi: "Ta có thể đổi lại ?"

      Thế mà ta làm bộ như nhìn thấy, quay đầu .

      Ta lập tức đưa ánh mắt về phía Hoắc Đạt và đám đệ tử phái Thanh Thương, dùng ánh mắt an ủi bọn họ: "Các vị sư huynh đệ, ngươi hãy nhìn , phải là lỗi của Sở Tiểu Bắc ta, tất cả đều do vận may của Công Tôn Liệt quá kém, oan có đầu, nợ có chủ, Die nd da nl e q uu ydo n ngươi phải báo thù ta , ta thề với trời, cái quả cầu đen đủi này là do ta đánh!"

      Cả phải Thanh Thương ai nhìn ta, mặt như màu đất, mặt Hoắc Đạt càng thêm tuyệt vọng cằn nhằn: "Xong rồi. . . . . . Xong rồi. . . . . . Phái Thanh Thương ta xong rồi. . . . . ."

      đúng là ngày là Chưởng môn, cả đời phải chịu trách nhiệm, mặc dù ta chỉ làm chưởng môn phái Thanh Thương mấy ngày, vừa có tài rút thăm, lại càng thể tỷ võ, nhưng mà Sở Tiểu Bắc ta lại có thể có tài mà người khác có, ta biết ăn vạ!

      Ta cắn răng, cầm quả cầu chạy tới, níu ống tay áo Công Tôn Liệt : "Lần này tính, quay lại !"

      " được." ta nghiêm túc cự tuyệt ta.

      "Có gì được, mới vừa rồi cũng phải là ta ấn, tất cả mọi người đều thấy, là ngươi ấn, tin ngươi hỏi mọi người."

      "Sở Tiểu Bắc, ngươi đủ rồi đó!" Mặt Công Tôn Liệt đen lại.

      "Làm sao ngươi có thể được ta đồng ý, thay ta rút thăm rồi, tự chúng ta tỷ võ đương nhiên là muốn tự rút thăm mới đúng!"

      ". . . . . ."

      Rơi vào tình trạng giằng co, võ lâm quần hùng mới vừa rồi còn nghị luận ầm ĩ, cũng bị hành vi mặt dày mày dạn của ta dọa sợ ngây người, nhìn chớp mắt màn kịch đài. Sắc mặt Công Tôn Liệt càng ngày càng kém, ta nghĩ trong lòng ta có lẽ là hận thể ném ta xuống đài, suy nghĩ chút còn có chút sợ. . . . . .

      lúc ta tính toán, nên tiếp tục ăn vạ như thế nào, trợ giúp phái Thanh Thương, hội trường bốn phía chợt ô vân tế nhật (mây đen che mất mặt trời), chợt nổi lên cơn gió lạnh.

      Tất cả tới quá đột ngột, bão cát xen lẫn đá bay, còn kèm theo tiếng chuông linh hoạt kì ảo, từ xa đến gần, hết sức quỷ dị. lâu về sau, thanh dị chợt bất nam bất nữ vang lên ở trời.

      "Thiên Ma Thánh cung, nhất thống võ lâm, ma tinh thế, duy ngã độc tôn!" (ta là nhất thế giới này)

      Người đến có ý tốt.





      Last edited by a moderator: 31/5/16
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :