1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiếu hiệp lấy ta được không - Ức Cầm (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, chapter 54

      Editor: Serena Nguyen

      Cha ta , ban đầu La Lục tới trấn Bạch Vân, chỉ là vì đưa thư mời đại hội võ lâm, mà còn báo cho cha ta, Tuấn Hiền vương chấp chưởng triều chính thời gian lâu dài, cánh chim đầy đặn, rất có thể gây bất lợi cho hoàng thượng. Cha ta nghe xong cũng tỏ ý gì, chỉ cho La Lục trở về, cần lại xen vào chuyện triều đình.

      "Ta nhìn lớn lên, sao lại có thể biết dã tâm của ?" Cha ta thở dài, "Tam hoàng tử thưở thông minh, trầm ổn, là hoàng tử tiên hoàng thích nhất trong tất cả, mỗi lần tiên hoàng ở trước mặt ta nhắc tới, cũng hối tiếc thở dài, chỉ tiếc Tam hoàng tử sinh ra tàn tật, nếu nhất định là thí sinh tốt nhất thừa kế ngôi vị hoàng đế. Lúc tiên hoàng bệnh nặng, La thị vì đưa con trai mình lên ngôi hoàng đế, tàn sát hãm hại ít hoàng tử, ta phụng chỉ Tiên hoàng giữ được tính mạng của Tam hoàng tử, đón đến Trấn Bạch Vân tị nạn. Rồi sau đó, tin tức tiên hoàng băng hà truyền đến, La thị đẩy con trai của mình lên ngôi hoàng đế, cũng chính là đương kim Thánh Thượng. Chỉ tiếc La thị phí hết tâm tư đoạt lấy ngôi vị hoàng đế, đương kim hoàng thượng lại quý trọng, kể từ sau khi kế vị, hoàng thượng liền cả ngày đắm chìm vào trong nữ sắc, La thị nhìn thấy, tức giận công tâm, lâu về sau liền theo tiên hoàng."

      Ta biết Hoàng đế hoang dâm cha ta là ai, hôn quân này ta nhớ, nhìn dáng dấp thấy ngu ngốc ghê gớm, chút dáng vẻ hoàng đế cũng có, trách được khiến mẹ mình tức chết.

      "Sau khi La thị quy thiên, thế lực vất vả tạo dựng nên cũng rơi đài, trong triều ít người có điều phê bình kín đáo với những việc làm của hoàng thượng, cũng ít ngôn quan chính trực nhiều phen liều chết yết kiến, khuyên hoàng thượng cần đắm chìm vào nữ sắc nữa. ra Hoàng thượng cũng hư hỏng, chỉ là vô tâm triều chính, tuổi thơ Hoàng thượng qua lại thân thiết với Tam hoàng tử, hôm nay bị ngôn quan khuyên phát phiền, liền nghĩ tới ca ca chững chạc của mình. Kết quả là liền tìm đến Tam hoàng tử, nhờ giúp tay xử lý triều chính." Cha ta vừa vừa lắc đầu, "La thị dưới suối vàng, nếu nhìn thấy con trai mình làm như vậy, là chết đều bị tức sống lại."

      Ta cũng gật đầu theo, hôn quân này quả hợp làm Hoàng đế.

      "Cho nên, khi La Lục cho ta biết Tuấn Hiền vương chuẩn bị có hành động, ra ta muốn xen vào chút nào, thứ nhất sau khi tiên hoàng chết ta đặt mình ở ngoài triều đình, muốn để ý chuyện này. Thứ hai, so với Đương Kim hoàng thượng, Tuấn Hiền vương quả thích hợp làm hoàng đế tốt hơn. Vậy mà, Tuấn Hiền vương mặc dù năng lực trác tuyệt, lại trời sinh đa nghi, nếu có hành động gì, nhất định diệt trừ Vô Đạo đường trước. Bởi vì hôm nay trong triều, cũng chỉ có Vô Đạo đường dưới quyền kiểm soát của , vì Vô Đạo đường, ta phải nghĩ ra đối sách. Nhưng là, ta có chức quan, tùy tiện vào kinh khiến Tuấn Hiền vương hoài nghi, cho nên ta liền lén lút tìm Kim Nguyên Bảo, nhờ thằng bé vào kinh giúp ta lưu ý động tĩnh triều đình."

      ra là chuyện như thế, ta cuối cùng coi cũng như là hiểu, thế nhưng với chuyện tại sao lừa ta bọn họ vẫn là hề có chút quan hệ, ta hỏi: "Vậy các người lừa con là có kế hoạch gì?"

      " phải gạt con, chỉ là có chút chuyện, nữ nhi cần thiết biết." Cha ta rất khách khí nhìn ta cái, tiếp, "Trải qua nhiều phen dò thăm, cha xác định Tuấn Hiền vương muốn diệt trừ Vô Đạo đường, ra cha sớm muốn quản lí Vô Đạo đường, nhưng là những huynh đệ này từng theo cha vào sinh ra tử, cha thể bỏ mặc, vì vậy cha bí mật chạy tới Kinh Thành, cùng mọi người thương lượng đối sách."

      "Mọi người thương lượng đối sách phải là giao Vô Thượng Lệnh ra, sau đó giải tán Vô Đạo đường đơn giản như vậy chứ?" Ta rất nghi ngờ.

      "Đơn giản? Đó là trong lòng con nghĩ thôi, nếu như mà cha trực tiếp giao Vô Thượng Lệnh ra, chỉ làm Tuấn Hiền vương tăng thêm hoài nghi, ở trong triều đình, mỗi tiếng cử động cũng cần để ý, cẩn thận sai câu là có thể rước họa vào thân." Cha ta rất nghiêm túc , "Tuấn Hiền vương muốn Vô Thượng Lệnh, muốn giải trừ Vô Đạo đường gây uy hiếp với , đó là bởi vì coi cha là kẻ địch, muốn tỏ tâm ý với còn lâu mới dễ dàng như trong tưởng tượng."

      Lời này của cha ta rất đồng ý, chúng ta tiếp xúc mấy lần, Tô Mộ Bạch mặt nhìn hình như rất hòa nhã, nhưng trong xương lại cực kì lạnh nhạt, cái này là do đôi chân tàn tật từ của . Sinh ra ở hoàng tộc, chịu đủ hãm hại cùng rèn giũa, đối với người nào cũng tồn tại cảnh giác, dám tin tưởng, sợ bị người bên cạnh làm hại. . . . . . lại, ra cũng là người đáng thương, ta tin chắc trong lòng còn góc cho Tô Mộ Bạch, còn có kỉ niệm ở trấn Bạch Vân, chỉ là toàn bộ đề trở về được.

      "Sau khi bí mật chạy tới kinh thành, cha liền mực thăm dò lý do Tuấn Hiền Vương tìm Phệ Hồn đao, rốt cuộc phát chân tướng. Sau đó, cha liên lạc với Nguyên Bảo, hy vọng có thể nhờ thằng bé bí mật này cho con biết, hơn nữa để con vào hoàng cung thuyết phục Tuấn Hiền vương. Con cũng đừng trách Nguyên Bảo tiểu tử này, ta mất bao nhiêu công sức mới thuyết phục được thằng bé, ngờ đến lúc quan trọng, thằng bé lại đổi quẻ, muốn thay con điều kiện."

      Ta mím mím môi, mặc dù Kim Nguyên Bảo gạt ta, lương tâm quả tốt hơn cha ta nhiều.

      "Ý của cha con nên hiểu, muốn bàn điều kiện với Tuấn Hiền vương có con được, chỉ có con ra mặt, ta đây người làm cha mới có lý do ra mặt, mới có thể thuyết phục Tuấn Hiền vương."

      "Con đương nhiên hiểu, nhưng hai người gạt con làm chi, con cũng phải là miệng rộng tùy tiện ra ngoài." Ta chu mỏ, vẫn hết tức.

      "Nha đầu con mặc dù miệng lớn, đáng tiếc hay làm hỏng việc, biết chân tướng nhất định diễn giống." Cha ta rất thẳng thắn .

      "Hừ, lại cha chính là tin tưởng nữ nhi như con, con thèm để ý tới cha!" Trong lòng mặc dù phục, ngoài miệng vẫn phải là cậy mạnh giữ mặt mũi, ta xoay người tính rời .

      ngờ ta mới vừa ra cửa mấy bước, liền đụng phải người truyền tin: " xong, đại tiểu thư, bên ngoài có đám người chỉ mặt gọi tên tìm , mau xem chút!"
      Last edited: 10/7/16
      A fang thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, chapter 55

      Editor: Serena Nguyen

      Ta cùng cha, Kim Nguyên Bảo theo người truyền tin chạy tới phòng khách, phát trong phòng khách ngồi đầy người, tất cả đều là gương mặt quen thuộc: Trí Viễn Trượng phái Thiếu lâm, Trương chân nhân phái Võ , Vũ Liên đạo trưởng, Dương Viễn sư thái phái Nga Mi, còn có Cao chưởng môn của Phong Hỏa môn . . . . . . Các nhân vật có mặt mũi các môn phái đến đầy đủ, thanh thế cần quá lớn vậy chứ.

      Ta trợn tròn mắt, giang hồ nhân sĩ này sao vậy, trước phải đều trùng trùng điệp điệp chạy tìm Phệ Hồn đao ư, ngọn gió nào thổi bọn họ trở lại?

      suy nghĩ, Cao chưởng môn Phong Hỏa môn chào đón: "Sở chưởng môn, mọi người đều trông chờ ngài!"

      Cao chưởng môn này trước kia luôn là dáng vẻ cao cao tại thượng, hôm nay đổi tính sao? Có vấn đề! Ta giả vờ cười cười, : "Cao chưởng môn, mọi người tới tìm ta?"

      "Đúng là vậy Sở chưởng môn, trước đó vài ngày Hoàng bảng được ban ra, chúng ta mới biết ra là lệnh tôn ra mặt, cứu mọi người chúng ta, đại ân đại đức này, Cao mỗ là suốt đời quên!" Cao chưởng môn cười bộ mặt dữ tợn, hết sức nịnh hót.

      Ông ta vừa như vậy, mấy môn phái khác cũng đều tiền lên khen ta, trái câu Sở chưởng môn, phải câu Sở chưởng môn, khoa trương hơn còn có Thanh Sơn, thế nhưng dương dương hả hê ở bên kể chuyện, ta tìm cha ta thế nào, dùng lực lượng Vô Đạo đườngthế nào, đêm khuya xông vào hoàng cung thế nào, chuyện xưa này ngay cả ta cũng có nghe qua. Ta coi như là hiểu, lời đồn đãi lung tung giang hồ đều là tiểu tử này thả ra ngoài, trăm lần môn quy là thể thiếu được!

      Trong tiếng dối trá nịnh hót, ta vất vả đẩy Trí Viễn Trượng trước mặt ra, ta : "Phương trượng đại sư, ngươi lại tới xem náo nhiệt gì?"

      Đại sư cười cười: "Sở thí chủ, lão nạp cũng phải là tới tham gia náo nhiệt, lão nạp cùng chưởng môn phái Võ , Trương chân nhân thương lượng qua, giờ võ lâm bị chia rẽ, đòi hỏi cấp bách người chin chắn gánh vác trách nhiệm nặng nề lãnh đạo võ lâm quần hùng, lão nạp cảm thấy Sở thí chủ tuy là thân nữ nhi, nhưng trí dũng mưu lược hơn người, là lựa chọn tốt nhất đảm nhiệm chức Võ Lâm Minh Chủ."

      Ngươi cái gì? Miệng ta cả kinh khép lại được, Trí Viễn Trượng ta nghe lầm chứ? Ông ấy lại muốn ta làm Võ Lâm Minh Chủ?

      Lúc ta kinh ngạc, các môn phái khác đều rối rít phụ họa.

      "Sở chưởng môn tuổi trẻ tài cao, trí dũng song toàn, làm Võ Lâm Minh Chủ quá thích hợp!"

      "Đúng vậy, từ xưa hùng xuất thiếu niên, Sở chưởng môn còn tuổi liền gan dạ sáng suốt như thế, cứu tính mạng mọi người chúng ta, hoàn toàn có tư cách thống lĩnh võ lâm quần hùng."

      "Phái Thanh Thương vốn là bang phái có mặt mũi võ lâm, hôm nay có Sở chưởng môn lãnh đạo, càng như hổ thêm cánh!"

      "Bần đạo cũng cảm thấy Sở chưởng môn có tư cách làmVõ Lâm Minh Chủ." Đợi chút Vũ Liên đạo trưởng, thù ta hạ thuốc tiêu chảy cho ngươi ngươi báo? Sao lại lập tức ủng hộ ta, ngươi giữ khí tiết như vậy, Trương chân nhân của các ngươi biết ?

      . . . . . .

      Càng ngày càng nhiều tiếng ủng hộ, khiến ta sắp điên rồi, nhìn lại phái Thanh Thương, mỗi người đều ở bên cạnh gật đầu đồng ý, Hoắc Đạt cảm động đến nước mắt tràn ra, vẫn len lén lấy tay lau, Thanh Sơn khoa trương hơn, ở bên dùng sức lạy trời, đoán chừng là tạ Tổ Sư Gia trời có linh thiêng diie end anl eq uyd on. Trông cậy vào đám người kia là được, ta lại nhìn cha ta, càng đáng tin cậy, hai chân bắt chéo ở bên cười híp mắt xem kịch vui, hoàn toàn muốn cứu ta. . . . . . Xem ra, chỉ có thể dựa vào Kim Nguyên Bảo rồi!

      "Kim Nguyên Bảo!" Ta hô to tiếng.

      Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, đưa ánh mắt hướng tới Kim Nguyên Bảo đứng ở bên im lặng lên tiếng.

      "Làm gì?" Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Kim Nguyên Bảo nhìn qua rất quen.

      "Ngươi giúp ta làm Võ Lâm Minh Chủ thôi."

      "Cái gì?" Kim Nguyên Bảo sửng sốt, đoàn người cũng đều ngây dại, trong lúc nhất thời tiếng nghị luận nổi lên.

      "Sở chưởng môn, cái này cũng quá thích hợp đâu?"

      "Võ Lâm Minh Chủ là người lãnh đạo toàn võ lâm, thể người nào làm liền người đó làm được?"

      "Đúng vậy, sao có thế nhường tới nhường lui như vậy."

      "Sở thí chủ, ngươi cần phải nghĩ kĩ." Cả Trí Viễn Trượng cũng khuyên ta.

      Ta lấy lại bình tĩnh, cười hỏi: "Muốn ta làm Võ Lâm Minh Chủ?"

      "Dĩ nhiên!" "Sở chưởng môn ngài thể thích hợp hơn rồi!" " phải Sở chưởng môn là được!" . . . . . . Mọi người nhao nhao mà gật đầu.

      "Nếu ta làm Võ Lâm Minh Chủ, có phải các người đều nghe ta hay ?" Ta lại hỏi.

      "Khẳng định rồi!" "Nhất định!" "Tất cả nghe Minh Chủ phân phó!" . . . . . .

      "Chính là như vậy!" Ta vỗ tay : "Ta là Võ Lâm Minh Chủ, các ngươi đều nghe ta, ta muốn nhường chức Võ Lâm Minh Chủ cho người nào liền tặng cho người đó, tại ta tuyên bố, ta tặng chức Võ Lâm Minh Chủ cho Kim Nguyên Bảo, lập tức có hiệu lực, được làm trái."

      nhóm người toàn bộ câm nín, trố mắt nhìn nhau lúc, Trí Viễn Trượng lên tiếng: "Nếu Sở chưởng môn tâm ý quyết, vậy lão nạp liền ra mắt Kim minh chủ."

      Trương chân nhân ở bên vuốt râu gật đầu: "Cũng tốt, Kim huynh đệ ở võ lâm đại hội biểu quá ràng, làm Võ Lâm Minh Chủ cũng có tư cách."

      "Ai, chúng ta đều già rồi, võ lâm là nên thay đổi thành phần chủ chốt rồi." chuyện là Dương Viễn sư thái phái Nga Mi .

      Ba cây đại thụ cũng lên tiếng, những người còn lại cũng có gì để , chỉ chốc lát sau, tất cả vây ở chung quanh ta đều chạy đến bên Kim Nguyên Bảo, từng tiếng "Kim minh chủ", liên tiếp, rất náo nhiệt.

      Ta nhân cơ hội chạy ra ngoài, quay đầu lại le lưỡi cái với Kim Nguyên Bảo, đây là cái giá ngươi nghe lời cha ta gạt ta, về sau những chuyện đáng ghét này đều do ngươi giải quyết, bản nương chỉ phụ trách làm chỉ đạo sau màn.

      Dưới "thành toàn" của ta, Kim Nguyên Bảo giải thích được làm Võ Lâm Minh Chủ, phủ Thừa Tướng nghiễm nhiên thành phủ Minh Chủ, các môn phái bái kiến Minh Chủ nối liền dứt, hoàn toàn có để Gia Cát Thừa Tướng ở trong mắt.

      Lão Thừa Tướng rất ưu thương, nhớ hồi thanh quan chỉ hối lộ qua ba trứng gà, kể từ khi bị ta quấn lên, chuyện xui xẻo hết cái này đến cái khác, thiếu chút nữa rớt đầu. Hôm nay vất vả sau cơn mưa trời lại sáng, chưa từng nghĩ lại tới nhiều võ lâm nhân sĩ như vậy, quậy phủ Thừa Tướng đến long trời lở đất, làm ông ấy ngừng kêu khổ.

      Bi thương giống lão Thừa Tướng còn có các đệ tử phái Thanh Thương, mắt thấy rốt cuộc phái Thanh Thương có thể xoay người, có Võ Lâm Minh Chủ rồi, chưa từng nghĩ đầu óc chưởng môn bị úng nước, lại nhường chức Võ Lâm Minh Chủ cho người khác. Mặc dù Kim Nguyên Bảo vẫn tuyên bố với bên ngoài là đệ tử phái Thanh Thương, nhưng cuối cùng vẫn chưa từng 1 lần trải qua nghi thức nhập môn, Hoắc Đạt rất lo lắng ngộ nhỡ sau khi Kim Nguyên Bảo làm Võ Lâm Minh Chủ, chợt đổi ý, chịu gia nhập phái Thanh Sơn, vậy coi như thua thiệt lớn.

      Kết quả là, Hoắc Đạt quyết định hoặc là làm, làm cho xong, tự tuyên bố hôn của ta và Kim Nguyên Bảo, chuẩn bị khiến Kim Nguyên Bảo chân chân thực thực trở thành phần tử của phái Thanh Thương.

      Lúc ta biết được mưu mô của Hoắc Đạt, vội vã ngăn cản ông ta, tới kịp rồi, người đàng hoàng này đùa bỡn còn ác hơn tiểu lâu la như Thanh Sơn nhiều, thế mà ông ta lén lút in lắm thiếp mời, len lén phát ra ngoài hơn phân nửa, lúc ta bắt được, trong tay chỉ còn hơn mười tờ.

      "Chưởng môn, việc đến nước này, ngài trị tội ." Hoắc Đạt tay trái cầm hơn mười tờ thiệp mừng, tay phải cầm kiếm đưa tới trước mặt của ta, "Muốn chém giết muốn róc thịt, Hoắc Đạt tuyệt dị nghị."

      ". . . . . ." Đại ca, ta quỳ, ngươi chính là giết ta !
      Last edited: 10/7/16
      A fang thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, chapter 56


      Editor: Serena Nguyen



      Hoắc Đạt bán đứng khiến cho ta thể thành thân với Kim Nguyên Bảo vào đầu tháng tám, còn có mấy ngày nữa nữ nhi ta phải gả ra ngoài, cha ta ở bên cạnh giống như chút dáng vẻ nỡ nào, vẫn còn rất nhân tính mà mát: "Con nên gả sớm , để cho mẹ con chuyên tâm chăm sóc đệ đệ."

      Cha ruột, là cha ruột, ta cắn răng nghiến lợi nghĩ.

      Hôn lễ gấp rút, ta rảnh đùa với cha ta, loay hoay xoay quanh. Trừ phải thử giá y, chọn đồ trang sức, làm theo tập tục, còn phải thu quà tặng!

      đến thu quà tặng, đầy bụng oán trách của ta liền hóa thành vui mừng, thành thân cái gì cũng tốt, chỉ có thu quà tặng khiến ta hài lòng, Kim Nguyên Bảo là Võ Lâm Minh Chủ, ta là đại hùng vừa cứu vớt toàn võ lâm, còn có cha ta mặc dù còn là quan triều đình, nhưng là danh tiếng ít nhiều vẫn còn. Ba thứ kết hợp, người tặng quà như từng cơn sóng liên tiếp, thiếu chút đạp hỏng cửa phủ Thừa Tướng.

      "Phái Thiếu Lâm đưa tới pho tượng phật Di Lặc bằng vàng ròng, chúc Kim minh chủ, Sở chưởng môn vĩnh kết đồng tâm!"

      "Phái Võ đưa lên đôi ngọc như ý bằng phỉ thúy, chúc mừng đám cưới của Kim minh chủ, Sở chưởng môn!"

      "Phái Nga Mi đưa tới gốc nhân sâm ngàn năm, chúc Kim minh chủ, Sở chưởng môn thành thân vui vẻ!"

      "Cao chưởng môn Phong Hỏa môn phái người đưa tới viên dạ minh châu Nam Hải, cung chúc hai vị tân nhân sớm sinh quý tử!"

      . . . . . .

      Trừ các đại môn phái , còn có đại thần trong triều.

      "Lễ Bộ Thượng Thư đưa chuỗi Kim Châu!"

      "Tiểu Hầu gia sai người đưa cây Linh Chi ngàn năm!"

      "Vợ chồng Thái Phó đưa lên miếng ngọc Hòa Điền!"

      . . . . . .

      Mỗi nhóm người tới, trong lòng ta cứ vui vẻ lên, đưa đưa , càng đắt càng tốt, ta đều đưa lại cho mẹ ta, mẹ ta rất ưa thích những món đồ này, lấy về cho Tiền viên ngoại nhìn chút, cái gì gọi là có tiền, cái gì gọi là giàu có, chút của cải kia, xách dép cho mẹ ta cũng đủ tư cách!

      Ta sung sướng nghĩ tới, chợt nghe người báo quà tặng cao giọng : "Thiên Ma cung phái người đưa tới. . . . . . Đưa tới. . . . . . viên thuốc!"

      Thiên Ma cung? Ta vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy người báo lễ hết sức bất đắc dĩ cầm hộp gỗ, mà đứng bên cạnh cậu ta, chính là Mộ Dung Ti Ti mặc bộ áo đỏ, đỏ rực lửa, chiếu lên gương mặt khong coi ai ra gì của nàng, giống như con gà trống cao ngạo.

      Ta hưng phấn nhảy ra, đoạt lấy hộp gỗ trong tay người làm, ôm vào trong ngực, cười hì hì : " nữ, ta trông mong ngươi mãi, thương thế của ngươi tốt rồi chứ? Nhìn như sống rất dễ chịu phải, mặt cũng mập vòng!"

      Trong nháy mắt mặt Mộ Dung Ti Ti tối sầm lại: "Ngươi mới mập, cả nhà các ngươi đều mập!"

      Ô ô, nữ chính là nữ, mới vừa gặp mặt liền mắng người, đáng ghét.

      Mộ Dung Ti Ti trừng ta cái: "Thuốc giải ta đưa ngươi, nhân tình ta cũng trả, từ nay về sau ta với hai ngươi quan hệ, ngươi tốt nhất cầu nguyện đừng gặp phải ta, nếu bản tiểu thư để cho ngươi nếm thử chút cái gì gọi là sống bằng chết." Nàng hung tợn .

      "Ngươi cũng thế, nếu để cho ta gặp, bắt hết rắn của ngươi."

      "Ngươi dám!" Mộ Dung Ti Ti giơ giơ kiếm trong tay lên với ta, xoay người muốn .

      "Trở về làm người tốt, đừng theo Ma Tinh làm chuyện xấu nữa nha!" Ta kêu lên với nàng.

      "Tự quan tâm ngươi !" Nơi xa truyền đến giọng trong trẻo, dư lượn lờ, rất là dễ nghe.

      ra , người xấu cũng xấu như vậy đúng , Mộ Dung Ti Ti như thế, Tô Mộ Bạch cũng là như thế, có lúc chúng ta cứ nghĩ người khác quá xấu, cho đến tất cả qua , quay đầu ngẫm lại, ra vẫn có điểm đáng hoài niệm, phải sao?

      Chuyện xưa cứ như vậy sắp đến hồi kết thúc, mạng của tất cả mọi người đều cứu được, độc người ta được giải, Vô Thượng Lệnh trả lại cho triều đình, Vô Đạo đường cũng giải tán, cha ta ra Vô Đạo đường giải tán hay cũng quan trọng, huynh đệ theo ông vào sinh ra tử, dù phân tán các nơi, chỉ cần ông ra lệnh tiếng, vẫn tiếp tục cống hiến cho ông như trước, có chút nào thay đổi.

      Nên hẹn gặp lại rồi chứ?

      Cái gì? Các ngươi lại vẫn phải nghe động phòng hoa chúc!

      Khụ khụ, loại chuyện xấu hổ này có vẻ thỏa đáng?

      Nhất định phải nghe? để cho ta vào động phòng?

      Phát rồ! Ta vẫn được sao? Chuyện là như vầy. . . . . .

      "Kim Nguyên Bảo, ngươi uống rượu?" Ta ăn đậu phộng cùng táo đỏ bàn, thấy Kim Nguyên Bảo lảo đảo vào, vội vàng cầm khăn cưới lau miệng, nhớ tới trước hôn lễ di nương dạy ta lễ nghi dặn dặn lại, rất tình nguyện đội lại khăn cưới.

      "Ừ." Kim Nguyên Bảo hừ tiếng coi như là đồng ý, từng bước bước qua, bước chân nghe rất ổn.

      Cậu ta chưa từng rượu, phải là uống say chứ? Ta nghĩ thầm đúng, vội vàng lại vén khăn cưới lên, lại thấy Kim Nguyên Bảo cúi người nhìn ta, mặt của cậu ta cách ta chỉ có tấc cự ly, con ngươi đen nhánh nửa hí, ánh mắt mê ly, ánh nến đọng lại lông mi, tạo thành hai cái bóng nhàn nhạt ở mắt.

      Ta đỏ mặt, vội vàng lui mặt ra.

      Thế nhưng cậu ta lại đưa tay nâng cằm của ta, nhìn thẳng vào mắt ta.

      Ta thể chú ý hai mắt cậu ta, còn có sống mũi cao, đôi môi y hệt đao khắc, cổ thon gầy, cùng với hầu kết ràng ở phía . . . . . . Hầu kết của cậu ta giật giật, "Nương tử. . . . . . Nàng là đẹp mắt. . . . . ."

      Nghe cậu ta như vậy quen, ta rũ mắt xuống : "Ngươi uống say rồi. . . . . ."

      " có. . . . . ."

      "Ngươi uống say rồi."

      "Ta có."

      "Ngươi nhất định uống say!"

      "Ta có!"

      "Kim Nguyên Bảo ngươi uống say còn cùng ta mạnh miệng. . . . . . Ưmh. . . . . ." Đáng ghét, lại bị hôn.

      Nụ hôn này giống thường ngày, trong miệng cậu ta có vị ngọt ngào của rượu hoa quế, ta còn chưa kịp nếm, cậu ta ôm lấy ta, vừa hôn, vừa đẩy ta lên giường. Bàn tay an phận lục lọi ở vạt áo của ta, đầu ngón tay chạm được da ta dưới giá y, giống như lửa, nóng quá. Rồi sau đó, bỗng dưng hồi lạnh lẽo, cậu ta chợt vén giá y của ta lên.

      "Đừng, ta lạnh. . . . . ." được nửa câu, nụ hôn của cậu ta liền xuống, cổ, xương quai xanh, ngực. . . . . . Xuống chút nữa. . . . . .

      lạnh, còn nóng hơn hồi nãy nữa.

      "Nương tử. . . . . ." Kim Nguyên Bảo uống say, tới lui mấy câu khác thường, rất mắc cở.

      "Ừ. . . . . ." Ta che mắt đồng ý.

      "Nàng đẹp. . . . . ."

      Biết rồi, ngươi đều hai lần rồi, có thể đổi câu . . . . . . đợi ta kháng nghị, váy liền bị vén lên.

      "Á!" Ta kêu lên tiếng sợ hãi.

      "Thế nào?" Cặp mắt mê ly của cậu ta nhìn ta.

      "Chàng. . . . . . Chàng. . . . . ." Trong lúc nhất thời ta biết gì, đầu óc nóng lên, ta , "Chàng đừng cởi mỗi y phục của ta, di nương chàng cũng phải cởi." xong ta liền hối hận, Sở Tiểu Bắc người ta uống rượu ngươi uống rượu, sao cũng say thế?

      "Ồ." Kim Nguyên Bảo như người trong mộng mới tỉnh, bắt đầu cởi y phục của mình.

      Quá mắc cỡ , ta vội vàng bịt kín mắt, suy nghĩ chút lại cảm thấy đúng, cậu ta cởi truồng ta cũng thấy qua rồi, có cái gì mà xấu hổ, thể chỉ để cho cậu ta nhìn, ta cũng phải xem hồi vốn mới được. Buông tay cái, lồng ngực cường tráng liền chiếu vào tầm mắt ta . . . . . . Ưmh, ta buông tha, ta vẫn nên che thôi.

      "Xong chưa?" Cậu ta hỏi.

      Ta che mắt gật đầu cái.

      Quanh thân nóng bỏng lại lần nữa dấy lên, thân thể của cậu ta nóng như lửa, bàn tay chạy loạn thân thể của ta, giống như đẩy ta vào giấc mơ nóng nực. . . . . . Tất cả đều như di nương , rồi lại giống nhau.

      "Kim Nguyên Bảo, ta đau. . . . . ." Ta khóc .

      Cậu ta hôn nước mắt ta, giọng khàn khàn: "Buông lỏng. . . . . . Đừng. . . . . . Đừng như vậy. . . . . . Ưmh. . . . . ."

      Tất cả bắt đầu mơ hồ, hỗn loạn, trí nhớ đứt quãng, xen lẫn thân thể đau đớn, nóng bỏng, vui vẻ. . . . . . Còn có cảm giác nên lời ta chưa bao giờ trải qua. . . . . .

      "Nương tử. . . . . . Ta thích nàng. . . . . ." Giọng của cậu ta ở bên tai của ta lần lượt vang lên.

      "Ta. . . . . . Ta cũng thích chàng. . . . . . Tướng công. . . . . ." Được rồi, ta rốt cuộc rồi, coi như ta cũng uống say , lời này bản tiểu thư quyết định chỉ lần thôi.

      Đời này kiếp này chỉ lần, với người, bao giờ nuốt lời, các ngươi hài lòng chưa?




      --- ------oOo---- -----
      Hoàn
      Last edited: 10/7/16
      A fang thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :