1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiếu gia phúc hắc săn vợ yêu - Minh Lam Phong (56) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 54: nhân sinh đều mây bay

      Đối với Bạch Thù mà ,vai diễn của trong bộ phim "Câu Lạc Bộ Tình " có số phận vô cùng thống khổ.

      Nhìn qua ánh mắt nghi hoặc của tất cả mọi người, Bach Thù xuất thân là sinh viên ngành phát thanh truyền hình năng lực tự nhiên thể chơi, lời kịch có khó đến đâu sao có làm khó được ?

      Theo lý thuyết như thế nào phỏng đoán đúng như vậy, Bạch Thù đối với vai diễn này có thể coi là thuận buồm xuôi gió. Nhưng là, kia là giới hạn về mặt lý luận tri thức, hoặc là bản thảo nghiêm túc. Mà phải loại này lời kịch ghê tởm đến mức nổi da gà.

      có biện pháp, kịch bản này thực rất sến!

      Bạch Thù liền nghi hoặc, rốt cục biên kịch làm sao viết được loại kịch bản này, bạn xem lời kịch của viết so với dao cùn còn cùn hơn a! Bạn thời điểm viết kịch bản cả người phát run hả?

      Đối mặt với câu thoại “Em là trái tim của , có em, máu của chảy thế nào được, có em, …”. “ như con kiến đứng mặt đất nhìn em, mà em là con thiên nga cao quý bay xa…” Xem đến đây, Bạch Thù liền cảm thấy đau đầu. Ta khinh, thà rằng biên kịch đem con kiến biến đổi thành con cóc!

      Dù sao kịch bản này dưới đều là lời thoại sến sẩm muốn chết như thế này, hại đoạn kịch bản mà làm cả người run lên, diễn xuất thường xuyên nên năng lực tiếp nhận của tăng lên ít.

      Thở dài, Bạch Thù chỉ có thể tiếp tục đọc kịch bản sau đó yên lặng oán thán: Sớm biết kịch bản ghê tởm như vậy, thà nghiên cứu từ điển Oxford còn hơn.

      Lại đến buổi chiều hoàng hôn, đạo diễn kết thúc công việc, mọi người cảm giác mệt mỏi giống như vừa đánh xong trận đại chiến, đều đứng dậy ngồi vào xe công ty trở về.

      có biện pháp, kịch bản này chỉ mình Bạch Thù cảm thấy thiên lôi cuồn cuộn, ngũ lôi oanh đỉnh mà tất cả mọi người cảm giác sai biệt mấy. Mỗi khi bắt đầu diễn, bởi vì lời thoại sến làm ít người bị NG.

      muốn để mấy lời thoại này độc hại, mọi người đều có ý niệm “chết sớm siêu sinh sớm” nên đến ngày tiếp theo tất cả diễn xuất hết sức nhập vai, tranh thủ diễn lần vượt qua. Thế nên hiệu xuất quay phim là phi thường cao làm cho mặt mày đạo diễn cười thành đóa hoa cúc sáng lạn.

      xe, người đại diện Mary gọi điện thông báo cho Bạch Thù tối mai phải đến tập đoàn Phong Khiêm tham gia lễ kỷ niệm thành lập. Lúc này Bạch thù mới nhớ đến sắp đến cuối năm, trường học cũng chỉ còn tuần nữa là cho nghỉ đông rồi, tập đoàn Phong Khiêm kỷ niệm ngày thành lập cũng là chuyện bình thường.

      Cho nên Bạch Thù gật đầu đồng ý bảo rằng ngày mai , tập đoàn lớn mở tiệc đối với vẫn có lực hấp dẫn.

      Dù sao mấy ngày nay, tâm tình của Bạch Thù cũng tốt lắm, đường về nhà đều là ý cười trong suốt, bước chân nhàng.

      Trở về phòng ngủ, chỉ thấy dì quản lý ký túc cho biết là ở đây có ba bó hoa hồng chờ ký nhận. Tất nhiên là Bạch Thù cười tủm tỉm cầm ba bó hoa hồng.

      Ba bó hoa hồng này có bó màu vàng hai bó màu đỏ, bó ít nhất cũng phải được 33 bông, có thể thấy cầm 3 bó này tay là tương đối nặng. Cho nên đường cầm hoa hồng về phòng ngủ, tầm mắt của Bạch Thù cơ bản bị hoa hồng chiếm hết.

      Cũng may là ban đêm người lui tới cầu thang rất ít nên Bạch Thù rất thuận lợi tới lầu bốn. Chẳng qua may mắn kéo dài hết cả đường , Bạch Thù vô tình đụng vào người ta ở lầu bốn. Nếu đâm phải người xa lạ có lẽ bị làm sao ngặt nỗi lại đâm phải oan gia đối đầu với mình, tình huống lúc ấy cũng rối rắm. Mà Bạch Thù thực bất hạnh đụng vào Lí , hoa khôi khoa biểu diễn.

      Sau khi cẩn thận đụng vào người khác Bạch Thù dẫn đầu xin lỗi, "Thực xin lỗi a."

      bị đụng ngã vốn trong lòng nghĩ mắng ra bốn chữ “ có mắt à” nhưng nghe được tiếng của Bạch Thù càng thêm phẫn nộ " TM xin lỗi là có thể xong việc sao?"

      Thanh này nghe quen tai Bạch Thù ngẩn đầu thấy được ánh mắt hung ác của Lí gắt gao nhìn chằm chằm.

      “Bằng ?” Bạch Thù gặp bộ dạng muốn bỏ qua của Lí cũng liền tỏ thái độ cứng rắn.

      “Bằng ?” Lí trợn tròn hai mắt, thanh cất cao, lập tức trở nên thực bén nhọn chói tai.

      “Đúng vậy, tôi hỏi bằng muốn như thế nào? Tôi lại phải cố ý, đạo lý tìm chỗ khoan dung mà độ lượng hiểu sao?" Nếu bởi vì tay Bạch Thù ôm rất nhiều hoa hồng, đúng là muốn buông tay nhún vai đâu.

      “Tôi cho biết đừng tưởng rằng có bối cảnh là có thể ở trước mặt tôi kiêu ngạo! ngày nào đó tôi giẫm nát dưới lòng bàn chân, cho muốn sống được mà muốn chết cũng xong!” xong ta hung hăng đẩy Bạch Thù ra bước chân xuống lầu.

      Bạch Thù cảm thấy kì lạ, bối cảnh? có sao? Còn có, có cần thiết phải chuyện độc ác như vậy sao? Muốn sống thể, muốn chết xong? nghĩ đây cũng đâu phải thời cổ đại để có thể vận dụng hình phạt riêng!

      Người này có phải bị đần độn rồi , đúng là có thuốc chữa.

      Bạch Thù hề để ý tới, thảnh thơi trở về phòng ngủ.

      Vào phòng ngủ, Bạch Thù liền thấy được ba bạn cùng phòng của châu đầu cùng chỗ nhìn chằm chằm vào máy tính. Nhìn thấy Bạch Thù về, các ấy cũng quay đầu lại với Bạch Thù, " trở lại à."

      Bạch Thù đặt hoa hồng ở bàn, sau đó xoay người nhìn ba người này tập

      "Tấm ảnh này." Tiểu Mã câu sau đó rất kích động , “Trời ơi! Dáng người tên đàn ông này tốt quá! Thể lực khẳng định rất mạnh a! Cậu có khi đến hai tiếng luôn ?"

      trán Bạch Thù đầy vạch đen, cần phải cũng biết, nhóm người này lại bắt đầu xem phim cấp 3 BL.

      Bạch Thù đúng là nghĩ ra, GV này, tại sao còn có đàn ông nguyện ý diễn vậy? Quay phim đứng ngay trước mặt, toàn thân trần trụi, sau đó người bị bạo hoa cúc, người bạo cúc hoa, kế tiếp bắt đầu lên lên xuống xuống làm loại vận động pít tông.

      Cảnh như vậy, ôi, ngẫm lại liền lạnh run dữ dội trận a! Mà bạn cùng phòng của còn nhìn xem chăm chú! Thế giới này là muốn đảo điên a!

      Nhưng mà làm nghĩ mãi ra là, người đàn ông tốt, nếu phải bị bạn tổn thương quá mức rồi bỏ rơi, làm sao mà lại thích đồng tính chứ? Khác phái có thể vào được mắt sao?

      Buông tay, khó hiểu.

      Cho nên có đoạn thời gian trong tương lai, mỗi lần Bạch Thù nhìn thấy Kỳ Liên, đều hết sức giải thích được.

      Chương 55: này xem như đánh vỡ JQ

      Hôm nay Bạch Thù chỉ diễn có phân đoạn, đạo diễn an bài rất khéo, buổi sang có thể quay xong là có thể chạy lấy người. Kế tiếp có thời gian nghỉ nửa ngày muốn trung tâm thương mại mua lễ phuc.
      có biện pháp đây là do Mary tỷ ra lệnh.
      Nghĩ như vậy, Bạch Thù lại nghĩ ngày hôm qua Mary tỷ có qua: Họp hằng năm có 3 ngày, ngày đầu tiên là các nghệ sĩ cùng với nhân viên quản lý cấp cao của công ty, mọi người tại công ty cũng phân ra địa vị cao thấp cho nên số lượng cũng phải quá nhiều cỡ khoảng 2000 người, cho nên phải nhớ kỹ mua nhiều quần áo đẹp, được làm mất thể diện của tôi, hiểu chưa?

      Bạch Thù rất muốn hỏi 1 câu, công ty có trả tiền phí mua đồ này ? Nhưng là lời đến cổ họng vẫn là thốt ra được bởi vì Mary tỷ bắt đầu chỉ đạo cho đám thiên vương hôm sau rồi.
      Cũng may lần trước làm đại diện quảng cáo cho Phong Khiêm sau khi trừ thuế hết này nọ còn hơn 8 vạn tiền bán thân, bây giờ cũng được coi là tiểu phú bà. Cho nên lúc này muốn mua lễ phục vẫn có thể mua tốt, chẳng qua cứ nghĩ đến việc mình tự bỏ tiền ra mua lễ phục chỉ mặc có hai lần Bạch Thù liền cảm thấy trận thịt đau.
      Bạch Thù ngồi xe buýt trung tâm thương mại, nhìn bên trong xe chỉ có vài người lại nhìn ra ngoài cửa sổ phong cảnh vụt qua chậm rì rì quả thực thấy nhàn nhã, bởi vì biết về sau cơ hội như thế này nhiều lắm.
      Tuy phải là chủ nhật, nhưng là cửa ải gần cuối năm đại bộ phận mọi người đều mua quần áo mới nên toàn bộ bách hóa người tới lui tấp nập mua bán. Mỗi người mặt cũng đều lộ vẻ sáng lạn tươi cười, ánh nắng mùa đông yếu ớt, nhìn hết sức chói mắt.
      Bạch Thù đứng ở trước bồn hoa nhìn tới nhìn lui vào dòng người lại khóe miệng nổi lên nụ cười thản nhiên. Lại là cửa ải cuối năm a, người nhà cùng chỗ hạnh phúc a. Thời điểm mà chính mình cha mẹ cùng mua quần áo cách đây bao lâu rồi nhỉ?
      Trong lòng hơi mất mát, theo sau Bạch Thù vỗ vỗ mặt mình tự với chính mình nhất định hạnh phúc, như vậy cha mẹ chết mới có thể yên tâm.
      Theo sauBạch Thù mỉm cười tính vào trong bách hoá nhưng chân trước còn chưa hoạt động liền phát phía trước có bóng dáng quen thuộc, ý cười bên khóe miệng Bạch Thù ngưng trệ, nhìn theo bóng dáng thon dài kia.
      Trong lúc đó khóe môi nhếch lên tia ôn nhu ý cười, cuối đầu ở bên tai , hai người cứ như vậy chuyện giống như đôi tình nhân đương cuồng nhiệt, từ xa nhìn lại giống như cặp tiên đồng ngọc nữ.
      Người con trai kia đúng là Kỳ Liên, mà con đó Bạch Thù cũng biết, nam ra nam nữ ra nữ Hoa Thiển. Người suốt ngày cầm điện thoại của Kỳ Liên gửi tin nhắn quấy rầy .
      Tuy chưa bao giờ hoài nghi qua Kỳ Liên, nhưng cảnh tượng trước mắt nha , muốn nghi ngờ cũng thể được a!
      Thấy bọn họ tới, Bạch Thù yên lặng xoay người, hy vọng bọn họ nhìn thấy , nhưng mà bọn họ tựa hồ cũng phát ra . Vì thế, đại mỹ nữ Bạch Thù đứng ở tại chỗ trầm mặc , nội tâm điên cuồng rít gào : Ngọc Hoàng đại đế ơi , ngài muốn hay như vậy cẩu huyết a! Cũng phải phim truyền hình chiếu lúc 8 giờ rưỡi, cái P ! Ngài nha ràng sai thiên lôi đánh xuống nhát cũng tốt hơn như vậy cẩu huyết a!
      Lại vì thế, Bạch Thù liền đứng như vậy ở cách đó xa nhìn bọn họ hai người dần dần xa bóng dáng, vẫn nhúc nhích, thở dài, sâu cảm khái: quả nhiên là có gì là thể đánh bại được, chỉ có tiểu tam biết cố gắng mà thôi!
      có việc gì có việc gì, chừng là mấy ngày nay quá mệt mỏi sinh ra ảo giác, Kỳ Liên còn ở Singapore, sao có thể nhanh như vậy về nước. Nắm tay, trước mua lễ phục cho ngày mai .
      Vì thế, Bạch Thù khởi động tinh thần, lại hướng tới bách hóa thẳng tiến.
      Đến cửa hàng chuyên bán lễ phục Bạch Thù dạo qua vòng, tựa hồ cũng chọn được bộ nào vừa mắt trong lòng có chút phiền chán.
      Bên cạnh nhân viên bán hàng còn nhiệt tình giới thiệu cho Bạch Thù, "Tiểu thư, xem, bộ lễ phục màu rượu đỏ này, vô cùng thích hợp với khí chất của , nếu mặc vào a, nhìn qua liền càng thêm phong tình quyến rũ,vô cùng dụ hoặc, bảo đảm mê đảo đống đàn ông nha "
      Bạch Thù ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tức giận câu, "Tôi mặc cũng làm mê đảo đống! Còn có, giới thiệu cho tôi lễ phục bình thường thôi, lộ ngực lộ lưng, toàn bộ cần!"
      xong, Bạch Thù yên lặng rơi lệ.
      quả nhiên bị chuyện vừa rồi tình ảnh hưởng đến tâm tình, cư nhiên nối chuyện thô lỗ như vậy trước mặt người ở bên ngoài. Rất mất hình tượng ! Năng lực tự kiềm chế bản thân biến đâu mất rồi ? Nữ vương Bạch Thù làm sao có thể bị tình cảm nam nữ làm cho ảnh hưởng.
      Bạch Thù lại hướng tới nhân viên bán hàng nhợt nhạt cười, thanh được vô cùng uyển chuyển êm tai, "Kỳ , hiểu được ý tứ của tôi phải ? Phụ nữ mua lễ phục, nhất định phải bảo thủ, biết chưa?" xong, nháy mắt cái. Nhân viên bán hàng yên lặng hộc máu: rốt cuộc là muốn mua loại như thế nào? !
      Bạch Thù gặp nhân viên bán hàng hóa đá tại chỗ, cũng đả kích nàng nữa , đẩy ra loạt quần áo giá, đột nhiên bộ sườn xám màu trắng xuất trước mắt Bạch Thù.
      Hoa văn phục cổ tinh xảo, đại khái dùng kim tuyến thêu , dưới ánh đèn phát sát rực rỡ, theo ngực trái đến phần eo đều thêu mấy đóa hoa mai,bộ lễ phục vì có hoa mai tạo cảm giác sinh động hẳn.
      Hai mắt Bạch Thù sáng lên, chưa có gặp qua bộ sườn xám nào tinh xảo đẹp mắt thế này, vì thế cầm lấy bộ sườn xám, tính vào phòng thay đồ mặc thử.
      “Tiểu thư. bộ đồ này có người đặt trước rồi”. Nhân viên bán hàng xấu hổ với Bạch Thù, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào bô sườn xám cầm tay Bạch Thù, ý tứ thực ràng.
      Bạch Thù nhíu mày, đem sườn xám đưa cho nhân viên, "Quần áo được đặt trước tại sao còn để ở khu mua bán?"
      nhân viên bán hàng cũng thực ngượng ngùng, " xin lỗi a, tiểu thư, cái này là sai lầm của tôi. Hay là như vậy , thử tìm xem quần áo khác được , tôi chiết khấu cho ?”
      Bạch Thù trong lòng thực khó chịu, nhưng cũng muốn làm khó bán hàng này, vừa muốn chuyện lại nghe thấy cái giọng nữ nũng nịu truyền đến: "Tới nơi này mua quần áo cư nhiên còn hỏi nhân viên bán hàng bán giảm giá."
      Nghe như thế, Bạch Thù trong lòng tuy rằng thoải mái, nhưng lại nghĩ : đầu năm nay người thích bon chen vào chuyện người khác là nhiều lắm.
      Chỉ thấy bước vào cửa hàng này là trang điểm lòe loẹt, còn có thanh tú uyển chuyển khác.
      trang điểm dọa người kia thân áo khoác lông thú, chân mang đôi giày cao 15cm, cằm vểnh lên cao, vẻ mặt tràn đầy địch ý trừng Bạch Thù
      Bạch Thù mặc dù cảm thấy kì lạ, nhưng là trong lòng lại thấy buồn cười, nha giày cao như vậy cũng chỉ có hơn160cm chứ có bao nhiêu, cũng thấp quá rồi.
      Mizuki thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 56
      Lí thiếu gia cứu người đẹp

      ———-

      Edit: Meoluoihayngu
      Beta: Nguyệt Dao

      Nghe ra ý tứ châm chọc hàm xúc mười phần của kia, Bạch Thù liền thấy buồn bực: là ai, tôi có biết sao? Thái độ tràn đầy thù địch cách kỳ lạ.

      Sau đó Bạch Thù liền nghĩ lại, lúc này phụ nữ đối địch với cũng là chuyện hết sức bình thường. Phụ nữ thôi mà, tự thấy bộ dáng của mình đẹp lại gặp so với mình còn đẹp hơn mấy lần sinh ra cảm giác ghen tỵ mãnh liệt, đây là tượng bình thường.

      Nghĩ vậy, Bạch Thù khỏi gật gật đầu, trong lòng trấn an ít, cũng thèm nhìn người phụ nữ kia, mình cúi đầu tiếp tục chọn lựa quần áo.

      Ánh mắt đó bốc hỏa làm ra vẻ “đố kỵ” như muốn đốt trụi Bạch Thù. ta thấy Bạch thù để ý mình, nặng nề hừ tiếng, sau đó lại cất giọng mềm mại với bên cạnh, “Tuyết Kỳ, em thế giới này sao lại có loại người ràng mua nổi còn muốn tỏ vẻ nhều tiền?”

      “Shirley!” uyển chuyển hàm xúc chậm rãi lên tiếng, thanh gần như hơi hơi đề cao.

      Shirley? Nghe quen tai!

      “Chị chỉ thôi mà?” Lại thanh nũng nịu vang lên.

      tiếng này làm Bạch Thù muốn nổi da gà ngất ngay tại chỗ!

      A, phải ta là người mà Bạch Thù gặp trong thang máy lúc phỏng vấn Lí Tô Mặc đó sao. Tuy ta giả dạng thay đổi ít, nhưng cách trang điểm đậm và thanh lạc lạc vẫn giống như trước.

      Lúc đó người này bị làm cho tức giận đến mức cũng “Hừ” tiếng rồi chạy lấy người, ngờ là vẫn còn ghi hận trong lòng l!

      Bạch Thù thầm nghĩ: “ ra là thế.”

      Nhưng cũng lạ quên chuyện này từ lâu rồi, thể tưởng được vậy mà người này còn có ấn tượng sâu sắc với như thế, qua lâu như vậy còn nhớ . Nếu như ta biết Bạch Thù sớm ném ta lên chín tầng mây biết ta có thể tức đến giậm chân hay ?

      Mà cái gọi là Tuyết Kỳ, uyển chuyển hàm xúc nữ khẽ nhíu mày, “Shirley, đủ rồi.”

      Cuối cùng nhân viên bán hàng bên cạnh cũng phục hồi tinh thần, vẻ mặt nịnh nọt đối với uyển chuyển hàm xúc , “Mễ tiểu thư, quần áo của trong này.” xong nhân viên bán hàng đem bộ sườn xám Bạch Thù vừa cầm trong tay cười khanh khách đưa lên.

      “Ai ôi, đều bị sờ bẩn cả rồi.” Shirley trừng mắt liếc mắt nhìn nhân viên bán bán hàng cái. “ làm ăn kiểu gì vậy? Quần áo của chúng tôi cũng biết cách bảo quản cho tốt, tùy tiện để chó mèo chạm vào! Cẩn thận tôi bảo cửa hàng trưởng đuổi việc !”

      “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Nhân viên bán hàng rất là xấu hổ nhìn thoáng qua các .

      biết tố chất ở nơi nào!”

      Bạch Thù muốn ôm bụng cười cười to, tố chất, người như thế lại còn tố chất?! Này quả thực là chuyện cười mà!

      “Shirley, chị im miệng !” Mễ Tuyết Kỳ nhíu mày, lấy bộ sườn xám từ tay nhân viên bán hàng, sau đó nhàng với Bạch Thù, “Tiểu thư, thực xin lỗi, chị họ tôi tính tình nóng nảy.”

      Bạch Thù căn bản có cảm giác gì, trong lòng được tự nhiên.

      Những lời vừa rồi của Mễ Tuyết Lị hoàn toàn xem như nghe chó sủa, để ý làm gì nhưng cái Mễ Tuyết Kỳ này giống như đem so thành chó mèo như Mễ Tuyết Lị vừa .

      Bạch Thù nhíu mày, ngẩng đầu quét mắt liếc ta cái, “ với tôi chuyện đó làm gì?”

      cần biết xấu hổ mà lên mặt!” Mễ Tuyết Lị điên cuồng quát tiếng.

      “Shirley!” Thanh của Mễ Tuyết Kỳ cũng ôn hoà dễ nghe như mới vừa rồi.

      Nhìn gương mặt vặn vẹo của Mễ Tuyết Lị, Bạch Thù thở dài trong lòng: Có phải này bị ngốc hay vậy?

      Vốn dĩ Bạch Thù biết các , cũng lười tiếp tục để ý tới, chính mình nhìn loạt quần áo sắp xếp theo phong cách khác nhau.

      A, cái này rất diễm lệ, ừ, cái này…

      Mễ Tuyết Kỳ thấy Bạch Thù để ý các , nụ cười có hơi ngưng trệ, sau đó xem thường , “Là tôi đường đột rồi.”

      Bạch Thù phun ngụm trong lòng: Đường đột em ! Tỏ vẻ nho nhã! Bày đặt biểu như tiểu thư khuê các? ra lời này ngầm ám chỉ tôi khi dễ các ! Tôi khinh!

      “Tuyết Kỳ, cùng ta mấy lời vô nghĩa làm gì!” Mễ Tuyết Lị khó chịu .

      “Rốt cuộc các muốn làm gì?” Bạch Thù quay đầu, nhìn Mễ Tuyết Kỳ.

      Mễ Tuyết Kỳ bị hỏi lại, lập tức nên lời.

      Sau đó Bạch Thù thực bình tĩnh lấy tay chỉ, “Muốn mặc thử quần áo ở bên kia.”

      Mễ Tuyết Kỳ tiếp tục há mồm, phát ra nửa tiết.

      Nhân viên bán hàng: >O<

      Bạch Thù thấy các hóa đá, lại bình tĩnh chọn lựa lễ phục, đột nhiên, cái váy dài màu lam đập vào mi mắt của . Bạch Thù mỉm cười, hình như màu sắc và kiểu dáng này có chút mới lạ, vì thế tính lấy qua mặc thử, ai ngờ vừa định đưa tay lên cao lấy cái váy, thấy bàn tay “Bá” cái đem cái váy kia đoạt rồi.

      Bạch Thù bị chuyện ngoài ý muốn này làm cho kinh ngạc chút, ngẩng đầu thấy Mễ Tuyết Lị trong tay cầm cái váy kia, còn lật qua lật lại xem rồi đưa cho nhân viên bán hàng, “Gói lại cái này cho tôi.”

      xong, khóe miệng gợi lên chút ý cười trào phúng, diễu võ dương oai, ai bì nổi.

      Bạch Thù thầm nghĩ: Tình cảnh này này đúng là hết nổi mà!

      Vì thế khóe miệng hơi hơi nhếch lên, đem ánh mắt đảo tại cái váy dài đỏ au bên cạnh, váy này, thân cao được 170cm căn bản thể mặc được.



      Mà Mễ Tuyết Lị kia có qui tắc lập tức đem cái váy dài đỏ au kia cầm ở trong tay, “Cái này cũng gói lại cho tôi!”

      Vì thế, Bạch Thù đứng thẳng người, từ cao nhìn xuống ta.

      Mễ Tuyết Lị bị khí thế của Bạch Thù áp đảo, lui về phía sau hai bước, sau đó lập tức nhìn thấy cup D của Bạch Thù, gắt gao trừng mắt Bạch Thù, cố sức căng mắt ra mà trừng nên mắt ta trông to ra thấy so với từ trước đến nay.

      Bạch Thù cúi đầu nhìn ta, sau đó cười nhạt, vỗ nếp nhăn quần áo của mình, sau đó phong tình vạn chủng xoay người tính bỏ .



      Nhất thời Mễ Tuyết Lị cảm thấy nhục nhã, muốn hướng tới Bạch Thù chửi ầm lên lại nghe thấy đạo trong trẻo thanh truyền vào của lỗ tai ta.

      “Đem tất cả quần áo còn chưa bán trong cửa hàng, toàn bộ gói lại hết cho tôi.”

      Đám người Bạch Thù đồng loạt nhìn ra phía cửa chỉ thấy thân hình cao to của Lí Tô Mặc đứng thẳng ở đó, người tỏa ra hàn khí đem máy điều hòa vất vả mới tạo nên chút độ ấm hạ xuống còn ba bốn độ

      “A Mặc! tới!” Mễ Tuyết Lị hoàn toàn có để ý dáng vẻ Lí Tô Mặc, chỉ lo chính mình uốn éo nhõng nhẽo chạy như điên qua chỗ Lí Tô Mặc.

      Mà khuôn mặt nhắn của Mễ Tuyết Kỳ đứng bên cũng ửng đỏ, giọng hô , “A Mặc.”

      Lí Tô Mặc lắc thân mình làm Mễ Tuyết Lị bắt hụt cái, sau đó cũng thèm liếc mắt Mễ Tuyết Lị, lập tức đến bên cạnh Bạch Thù.

      Sắc mặt Mễ Tuyết Kỳ ở bên có chút khó coi, đáy mắt là mảnh tối tăm, Mễ Tuyết Lị bổ nhào vào khí lập tức há rộng mồm, thể tin nhìn Lí Tô Mặc.

      Bạch Thù sững sờ, hỗn độn, tim nhảy kinh hoàng: Đây là ta muốn làm gì?
      duongbaolienMizuki thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :