1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiếu gia phúc hắc săn vợ yêu - Minh Lam Phong (56) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 33
      Lí Thiếu Mạnh Như Hổ



      Bởi vì trong tay Lí Tô Mặc có ảnh để uy hiếp Bạch Thù, cho nên tự nhiên ngoan ngoãn ngồi lên xe Lí Tô Mặc.

      Hôm nay Lí Tô Mặc tự mình lái xe cho nên xe chỉ có hai người bọn họ.

      Vì vậy, hai con người nửa đời quen biết, lại còn khác phái, ở cùng chỗ trong gian hẹp như vậy tất nhiên xấu hổ. Định luật này đối với Bạch Thù cũng ngoại lệ, giờ phút này rất xấu hổ.

      Nhưng mà đồi với với Lí Tô Mặc…ừm…tất nhiên là quan tâm.

      Vẻ mặt vị đại gia này rất thản nhiên, khóe miệng hơi cong, chỉ kém là chưa ngâm nga hát, hoàn toàn nhìn ra chút xấu hổ nào.

      Bạch Thù bực vì mình quá vô dụng, học đại học bốn năm, dạng nam sinh gì mà chưa gặp qua. Si tình, hoa tâm, suốt ngày ghen tuông, thấy mới nới cũ, có lòng hư vinh, nghèo, giàu…

      Nhưng mà chẳng phải đến cuối cũng vẫn xử lí tốt sao? Nhưng mà đối mặt với người này, trong lòng Bạch Thù sợ ta. Tuy rằng số lần rống lên với đếm hết, nhưng mỗi lần rống xong, liền hối hận, sau đó gặp lại giống như chuột sợ mèo! giống như con thú gặp phải đối thủ mạnh hơn, cảm giác ấy khiến rất khó chịu!

      là nữ vương của đại học S nha! Lúc nào bắt đầu túng quẫn như vậy?

      muốn đưa tôi đâu?” Bạch Thù nhìn Lí Tô Mặc.

      “Trước ăn, sau đó đưa về trường.”

      “Tôi là bạn của Kỳ Liên!” Bạch Thù quên cường điệu câu!

      “Tôi biết.” Lí Tô Mặc thản nhiên đáp lại.

      phải thích kiểu phụ nữ giống hồ ly tinh sao?” Được rồi, mặc dù biết có dáng của hồ ly tinh!

      Lí Tô Mặc quay đầu liếc cái, “Tôi có là thích sao?”

      Bạch Thù đen mặt, vậy tại sao hành động của ngời này lại giống như thế?

      Xe vẫn chạy, cảnh vật hai bên đường từ hàng cây chuyển thành những cánh đồng cỏ vàng khô. Xem ra nơi này cách rất xa.

      Bạch Thù khẩn trương, trong lòng thầm mắng chình tại sao lại ngu như vậy mà leo lên xe ? đắc tôi vị đại gia này cũng đâu! Lỡ như ta đem bán sao đây? cũng phải là nữ chính tiểu bạch thỏ trong truyện ngôn tình, có dáng vẻ bình thường sợ bị bán ! Bạch Thù rơi lệ rong lòng: Ngọc Hoàng đại đế ơi…ngài nên sinh tôi ra đẹp thế này…

      “Tôi cũng ăn thịt , làm ra vẻ mặt cầu xin đó làm gì?” Lí Tô Mặc nhìn vẻ mặt bi tráng của Bạch Thù, biểu tình thấy chết sờn, biết gì cho phải.

      Bạch Thù bĩu môi, “Tất nhiên là tôi sợ ăn thịt tôi, cũng phải tang thi.” (ND: tang thi là zombie đúng ?_?)

      Lí Tô Mặc triệt để im lặng, chuyên chú lái xe. Từ lâu biết nhóc này rất ngốc, nhưng lại nghĩ là có thể ngốc đến trình độ này!

      Lí Tô Mặc mang Bạch Thù đến nhà hàng kiểu nông thôn, lúc đến, mặt bàn bày rất nhiều món. Bạch Thù nhìn hơn mười món ăn đủ màu sắc, thầm nghĩ, hai người bọn họ có thể ăn nhiều như vậy sao?

      Nhưng mà sau đó, Bạch Thù lại cảm thấy thỏa mãn, bởi đa số các món ăn đều là món thích, thể tin được rằng khẩu vị của tên Lí Tô Mặc này lại giống như vậy, rốt cuộc cũng thấy hai người họ hợp nhau chút.

      Bạch Thù ngồi xuống, “Chỉ có hai người chúng ta?”

      còn muốn có ai nữa?”

      phải.” Đừng giỡn nha, hai người bọn họ nửa đòi thân quen lại ngồi chung chỗ ăn cơm, biết truyền ra ngoài thành cái dạng gì!

      “Vậy ăn !”

      “Aiz…Lí thiếu…có phải có khuynh hướng tự ngược hay ?”

      Lí Tô Mặc giật giật mí mắt, “Phán đoán của có phải quá nghiêm trọng rồi ?”

      Bạch Thù bĩu môi, sau đó cầm đũa hướng tới món ăn thích nhất – bánh khoai tây.

      bữa cơm, trong lòng Bạch Thù bất ổn, cảm thấy mình giống như dự Hồng Môn Yến. =w=

      lại ân cần, gian tức là trộm.

      Vì thế, ăn bữa cơm, biết Bạch Thù nhìn Lí Tô Mặc hết bao nhiêu lần.

      Lí Tô Mặc ăn xong, lấy khăn tay lau miệng, “Công ty tôi có cái hợp đồng quảng cáo rất thích hợp với , muốn nhận ?”

      Bạch Thù hoảng hốt, đầu bắt đầu suy nghĩ lung tung, cuối cùng trực tiếp tuôn ra: “ phải là muốn dùng cớ này để bao nuôi tôi đấy chứ? Tôi trước với , tôi là người có bạn trai! Tôi bán nghệ chứ bán thân!” (ND: Thù tỷ tỷ, đây là TK21, còn ai bán nghệ?!? =”:)

      Mặt Lí Tô Mặc đen lại, trầm giọng , “Bạch tiểu thư!”

      Bạch Thù cười “ha ha”, “Lí thiếu, tôi chỉ hay đùa, hay đùa thôi.”

      “Haha... buồn cười.” Lí Tô Mặc ngoài cười nhưng trong cười.

      Đầu Bạch Thù chấn động, trong đầu đau như búa bổ, “ buồn cười, tuyệt đối buồn cười.” (ND: Mất hình tượng quá… =_=|||)

      “Bạch tiểu thư vẫnn còn biết tự hiểu lấy.” Lí Tô Mặc nhìn thoáng qua Bạch Thù còn hỗn loạn, sau đó lấy ra phần hợp đồng quảng cáo trong ca táp, đưa cho Bạch Thù, “Ba ngày sau cho tôi câu trả lời thuyết phục.”

      Bạch Thù ngượng ngùng tiếp nhận, “Được”. Sau đó hình như là do cảm thấy khí hơi lạ, Bạch Thù lại thêm câu, “ ra Lí thiếu vì chuyện này mà mời tôi ăn cơm, haha…”

      Sắc mặt Lí Tô Mặc hơi kì quái, nửa ngày sau, “Ừ.”

      ***

      Sau khi trở về ký túc xá, Bạch Thù cảm thấy não mình bắt đầu co thắt. Aiz…bạn nghĩ thử xem, Lí Tô Mặc chỉ vì đưa bản hợp đồng quảng cáo mà chở đến cái địa phương xa xôi như vậy để ăn cơm, nghĩ thế nào cũng cảm thấy lạ! theo đuổi , lại thừa nhận, nhìn ta như vậy, có lẽ cần phải dối, huống chi loại người như ta, chỉ cần đứng tại chỗ câu, đến con ngoại quốc cũng chen chúc nhau nhào tới.

      Bạch Thù nhìn hợp đồng quảng cáo trong tay, đầu óc bắt đầu suy nghĩ tận đâu.

      Lúc chuông điện thoại vang lên ầm ĩ, Bạch Thù mới lấy lại tinh thần, cần di động nhấn phím trò chuyện.

      “Là , Kỳ Liên.”

      Bạch Thù đáp tiếng, sau đó nghĩ đến cuộc gọi của Hoa Thiển vào buổi sáng, trong lòng chút thoải mái, “Khi nào về?”

      “Ừm…hẳn là cuối tháng này.”

      tại mới đầu tháng, cuối tháng này, chẳng phải còn hơn hai muôi ngày nữa sao?

      Nghĩ đến thời gian còn dài như vậy, Bạch Thù hơi buồn bực chút, “Bà nội khỏe chưa?”

      , vẫn còn hôn mê. Cũng biết bao giờ có thể tỉnh lại.” đến bà nội, thanh của Kỳ Liên trở nên dịu dàng, “Bạch Thù, ở đó, em phải nhớ nha.”

      Những lời này, ngày nào Kỳ Liên cũng đều lặp lại.

      Bạch Thù 囧 , “ là, còn nữa, điện thoại lúc nào cũng phải mang theo bên người.”

      “Được.”

      Sau đó lại hàn huyên chút chuyện vui xảy ra ngày hôm nay, xong rồi mới lưu luyến ngắt điện thoại.

      Giờ phút này Kỳ Liên ngồi sofa, nhìn chằm chằm cái tên di động, sau khoảng thời gian dài ngồi ngốc ra, nghe thấy tiếng “ ” của đồng hồ quả lắc, Kỳ Liên mới lấy lại tinh thần, cẩn thận liền bấm nhận gọi.

      muốn nhận, nhưng lại luyến tiếc, đây giống như cơ hội trời cho , làm sao lại buống tha cơ chứ!

      lâu sau, Lí Tô Mặc nhận cuộc gọi, “Có việc?”

      Trước sau như ràng, giống như là sau kiện kia, mối liên hệ giữa hai người ngày càng ít.

      Thứ duy nhất thể mối liên hệ giữa hai người lúc này chính là – chiếm lấy người con người đó !



      Chương 34
      Lí thiếu VS Bạch Thù


      Edit: Rãnh

      Beta: Nguyệt Dao

      Kỳ Liên phát ngốc khi nghe giọng của Lí Tô Mặc, lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

      “Kỳ Liên, có chuyện gì sao?”

      , chỉ muốn gọi điện thoại chuyện với .” Kỳ hai người bọn họ tại đều cảm thấy hỗn loạn, chính là cả hai đều phá vỡ tầng cửa sổ giấy kia.

      “...” Bên kia Lí Tô Mặc cũng lên tiếng.

      “A Mặc, tôi muốn đính hôn.”

      “Chúc mừng.”

      “Tôi thương Bạch Thù, dù sao ta tôi đến thể tự kiềm chế được rồi!” Kỳ Liên cười to, nhưng tâm của lại đau như bị xé rách ra.

      cũng chỉ có thể dùng loại phương pháp này mới có thể khiến cho Lí Tô Mặc cũng đau như ! Chỉ có như vậy mới có thể cảm thấy họ ở cùng nhau.

      !” Lí Tô Mặc trầm giọng

      Kỳ Liên im lặng, lúc sau mới , “ ta !”

      ! Tôi khiến cho ấy có dư thời gian mà suy nghĩ tới cậu!” Lí Tô Mặc siết chặt bàn tay.

      !”. Qua nữa ngày , Kỳ Liên mới cất tiếng cười to đứng lên, “A Mặc, có phải hay chỉ khi ta bị ta phá thân mới còn tự tin như vậy? mới có thể đau lòng giống như tôi?”

      “Kỳ Liên, ấy cũng có tổn thương tới cậu!” Thanh của Lí Tô Mặc lạnh như băng.

      ta như thế nào có làm tổn thương tôi! thích ta chính là tổn thương lớn nhất đối với tôi!” Kỳ Liên hoàn toàn còn giữ được bình tĩnh nữa, giờ phút này tâm tình của vặn vẹo giống như bệnh tâm thần.

      “Kỳ Liên, tình cảm thể nào miễn cưỡng được! Cậu phải là thiếu niên 14 tuổi, cậu là người đàn ông 24 tuổi! Làm việc gì cũng phải suy nghĩ chút!”

      nghĩ rằng tôi đối với là ảo tưởng sao!” Kỳ Liên rống lớn tiếng trong di động.

      “Trưởng bối của đều mong chờ “ngậm kẹo đùa cháu””. Chưa bao giờ khuyên ai nên hơn nữa ngày Lí Tô Mặc mới được câu như vậy.

      “Ha ha, có việc gì, dù sao còn có Hoa Thiển, ta nguyện ý vì tôi sinh đứa . Nga, đúng rồi, tôi tin tưởng Bạch Thù cũng vô cùng nguyện ý!” Kỳ Liên nhìn lên trần nhà cười đến sáng lạn.

      “Kỳ Liên! Cậu vẫn là Kỳ Liên sao? Chẳng lẽ cậu biết làm như vậy đối với các ấy công bằng sao?!” Sắc mặt Lí Tô Mặc còn như cũ.

      “Ha ha, công bằng? Chó má! Nếu công bằng như , vì sao tôi thích nhưng lại thích tôi, ngược lại lại thích cái người nhìn như hồ ly tinh kia!”

      “Kỳ Liên...” Tình cảm thể miễn cưỡng, lớn như vậy còn thể hiểu sao?

      “A Mặc, có phải hay người trong lòng của trong đầu bây giờ chỉ nghĩ đến tôi? Ha ha, tại cũng cảm thấy công bằng ?”

      “Kỳ Liên, cậu điên rồi!” xong, Lí Tô Mặc ngắt điện thoại.

      Kỳ Liên nhìn thời gian trò chuyện điện thoại, ngẩng đầu nhìn trần nhà.

      Điên? sớm điên rồi! Tại thời điểm cự tuyệt , tại thời điểm biết thích Bạch Thù, cũng điên rồi!

      Vì sao, vì sao chính mình lại thích phụ nữ, lại thích đàn ông? Cho dù là biết Hoa Thiến thích , nhưng là vì sao chính mình làm được.

      Kỳ Liên hai tay ôm lấy đầu, nghĩ tới Lí Tô Mặc nắm tay siêu thị mua đường, nghĩ Lí Tô Mặc thúc giục học tập, nghĩ Lí Tô Mặc....

      hận chính mình phải là phụ nữ! Như vậy bị cự tuyệt! có thể quang minh chính đại xuất bên cạnh ! phải giữ người phụ nữ thích ở bên cạnh!

      Biết chính mình cố tình gây , nhưng vì sao chính mình thể bỏ xuống được?

      Lí Tô Mặc thở dài đặt diện thoại xuống, thể tưởng tượng, từ cùng nhau lớn lên vậy mà lại thích mình! xem như em trai của mình!

      Bởi được sinh ra trong gia đình chính trị, ba mẹ thể sinh đứa con thứ hai, nên tự nhiên mọi người trong nhà xem như bảo bối. luôn hy vọng mình có em trai em , nhưng được, tự nhiên đối tốt với đám nhóc tuổi, trong đó đối với Kỳ Liên tốt nhất, lại nghĩ đến hôm này lại xảy ra loại tình huống này!

      Thở dài, Lí Tô Mặc cầm điện thoại của mình, nhìn hình nền , khóe miệng mỉm cười, thào tự , “Nha đầu ngốc, em phải tốt nghiệp xong mới quen bạn trai sao? Như vậy là ngoan! Nếu như em chậm lại 1 năm, như vậy em cũng khổ...”

      Nghĩ, Lí Tô Mặc gọi cuộc điện thoại, “Tề Nhạc, lấy hình chụp chưa?”

      “Ân, lấy rồi! Tôi cho người đưa tới!”

      “Uhm”

      Tề Nhạc tự nhiên là biết chuyện tình cảm của sếp nhà mình, dù sao theo Lí Tô Mặc gần mười hai năm!

      Thời điểm vừa tòng quân năm mười bảy tuổi, làm lính cần vụ, bị phái bảo vệ Lí Tô Mặc. Khi đó trong lòng phục: dựa vào cái gì mà con của quan lớn cũng phái lính tới bảo vệ. Nhưng là binh sĩ, luôn phục tùng mệnh lệnh, cho đến khi lớn hơn mới chút mới hiểu , kì đứa này rất dễ bị người ta bắt cóc.

      Thời điểm biết Lí Tô Mặc, ta mới mười bốn tuổi, đúng là thời điểm tuổi trẻ, trưởng thành sớm nên thiếu nam thiếu nữ muốn mắt mày lại, tặng thư tình!

      Lí Tô Mặc là đứa cực kì xinh đẹp, tự nhiên thành bạch mã hoàng tử trong lòng nữ sinh, vô số nữ sinh gửi thư tình cho , Lí Tô Mặc lại trốn tránh như gặp sói gặp hổ. Học xong trung học, vẫn sớm! Nhưng ba mẹ vô cùng thoải mái.

      Ba của Lí Tô Mặc thực vui vì con trai di truyền gen tình cảm của mình, giống đứa ở Trần gia, mới sơ trung mà mẹ của rất nhiều nữ sinh tìm tới cửa!

      Nếu trung học đương là bình thường , nhưng đến đại học cũng ai, cái này bình thường!

      Ba Lí Tô Mặc bắt đầu sốt ruột, ông lo cho con mình thích đàn ông a! Lí gia trước giờ là độc đinh, nếu xảy ra chuyện như vậy bọn họ thực bị tổn thương dậy nổi, cho nên Ba Lí tìm bà vợ mĩ nhân của mình để thương lượng.

      Hai vợ chồng thương lượng tới, thương lượng lui, quyết định đem con của bạn bè giới thiệu cho Lí Tô Mặc, Lí Tô Mặc vừa nhìn đến ảnh chụp , “Rất xấu.”

      Hai vợ chồng cao hứng, ra con mình thích con đẹp, vì thế hai vợ chồng đem ánh mắt hướng tới nhóm mĩ nhân tham gia hoạt động nghệ thuật.

      Nhưng nhìn đến ảnh chụp của các mĩ nhân này, Lí Tô Mặc thản nhiên , “So với con còn khó coi hơn, các này mà nhìn con còn tự ti đến chết!”

      Cha mẹ Lí vẫn chết tâm, nhưng là muốn tìm còn đẹp hơn con trai mình, là rất khó khăn a! Vì thế liền kéo dài cho tới năm hai mươi hai tuổi! Thẳng tới khi tốt nghiệp đại học cũng qua chuyện đương.

      ta cảm thấy chỉ là ba mẹ Lí quá mức khoa trương, đại học đương cũng có chuyện gì đâu!

      Cho đến lần, Lí Tô Mặc đưa giúp Kỳ Liên vài thứ, đường nhìn thấy mặc bộ đồ màu hồng, tóc quăn, mang theo va li hành lí cực lớn, vẻ mặt có chút quật cường, miệng , đúng lúc ngang qua bọn họ nên cũng xem như là nghe : Mẹ nó, bà đây tin tìm thấy kí túc xá!

      Lúc ấy và Lí Tô Mặc đều giật mình thôi, nha đầu kia cũng quá hung dữ !

      Vừa lúc có nam sinh tới, nháy mắt liền ân cần hỏi, “Sư muội, em là sinh viên mới hả, dẫn em đến kí túc xá?”

      “Sư huynh, cần, tôi muốn kí túc xá!” Giọng nữ sinh mềm mại, làm cho xương cốt người ta đều mềm yếu. Cũng biết vì sao, ràng muốn kí túc xá nhưng ta lại cự tuyệt nam sinh kia.

      Nam sinh tất nhiên là thất vọng rời , sau khi rời khỏi, lại nghe kia thấp giọng : “ Khỉ , ngoại hình như vậy cũng dám tán !”

      Lúc ấy và Lí tô Mặc liếc mắt nhìn cái, cảm thấy chẳng có gì để , nhưng mà trong mắt Lí Tô Mặc lại lấp lánh ánh sáng.
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      Mizuki thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,952
      Chương 35
      TỀ NHẠC NHỚ LẠI


      Edit: Rãnh

      Beta: nguyệt Dao

      Khó có được, nhìn Lí Tô Mặc chủ động lên giúp nữ sinh kia.

      thực quá mệt mỏi rồi, do vừa rồi cự tuyệt rất rất nhiều giúp đỡ của các nam sinh, cho nên lần này nghe đề nghị được giúp đỡ, đầu cũng ngẩng lên, lười biếng , “Cảm ơn học trưởng.”

      Giọng mềm mại, nếu là vừa rồi chưa từng nghe qua “Bà nó” hai người còn có thể cảm thấy đây là mỹ nhân khiến cho người ta xương cốt đều mềm, nhưng vì nghe này tục nên chỉ khiến cho hai người cảm thấy da đầu run lên.

      Lí Tô Mặc giúp mang hành lý, sau khi hỏi kí túc xá ở đâu liền dẫn , dọc đường , bộ dáng muốn lại thôi của tựa hồ như muốn hỏi số điện thoại của .

      chưa từng thấy Lí Tô Mặc như vậy, thường những khi nhìn thấy ngoại hình hình của Lí Tô Mặc sớm kích động hét lên, nhưng mỹ nhân này ngay cả mí mắt cũng nâng lên chút, thèm nhìn đến Lí Tô Mặc.

      Khi đến dưới lầu kí túc xá, nàng nhận lấy hành lý, ném lại câu “Cảm ơn” liền quay đầu chạy , đại khái là sợ dây dưa với họ!

      Khi đó nhìn Lí Tô Mặc ngây ngốc đứng nhìn về phía kí túc xá, lâu sau mới hỏi , “A Nhạc, cậu rốt cuộc ấy có nhìn thấy tôi ?”

      Nghe được người mắt luôn cao hơn đầu như Lí Tô Mặc hỏi như vậy, khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng mà vẫn thành , “Tôi thấy từ đầu đến giờ, ấy cũng chưa có nhìn đến .”

      Mị lực của dùng được với ấy a!

      Được rồi, khi đó khuôn mặt của sếp nhìn ra cảm xúc gì.

      Lúc này, Kỳ Liên gọi điện thoại tới, giọng có chút trách cứ Lí Tô Mặc đến chậm, vì thế Lí Tô Mặc liền đem chuyện mới xảy ra cho Kỳ Liên nghe.

      Đối với đứa Kỳ Liên này, thể là thích hay thích , cảm giác là lạ, về phần tại sao như vậy, lại thể được.

      Đối với đứa này, bộ dạng có vẻ dựa dẫm (Tề Nhạc là quân nhân), tính tình còn rất hào sảng, nhưng có đôi khi lại giống như tiểu nương, lúc nào cũng ỷ lại Lí Tô Mặc, thậm chí ngay cả mua đồ lót, cũng kéo Lí Tô Mặc theo.

      Lí Tô Mặc đối với rất tốt, thương như em trai của mình vậy, cũng bởi là con , phía dưới lại có ai hơn cả.

      Sau khi giúp Kỳ Liên xong, đường trở về, lần đầu tiên Lí Tô Mặc chuyện về phụ nữ.

      Lí Tô Mặc chưa bao giờ gặp qua nào thú vị như vậy. cảm thấy trước kiểu, sau lưng kiểu, chính là cảm thây rất dối trá.

      Lí Tô Mặc còn , nàng này rất hung dữ. nghĩ, kỳ nội tâm của ấy vô cùng hung dữ, chính là mọi người biết thôi.

      Lí Tô Mặc còn , ai, ấy xinh đẹp như vậy, cậu như thế nào lại có thể thô lỗ đến thế? nghĩ, đúng vậy, vừa xinh đẹp lại vừa hung dữ như vậy là hiếm thấy!

      Cho tới bây giờ chưa có nào khiến cho Lí thiếu hứng thú như vậy, cùng về xa lạ, đến thân phận còn chưa biết , mà ánh mắt vốn tối đen cũng trở nên vô cùng trong trẻo!

      Sau đó được lệnh điều tra này, càng điều tra càng phát ra nhiều chuyện!

      Nhìn tư liệu điều tra, cũng rất kinh ngạc. Bởi vì ngờ tới, xinh đẹp tự tin, hung dữ kia cư nhiên lại là trẻ mồ côi!

      Thế giới này trẻ mồ côi ít, trẻ mồ côi xinh đẹp lại thiếu, nhưng là trẻ mồ côi xinh đẹp lại chưa ai bao giờ đúng là rất ít.

      Trẻ mồ côi thường thiếu hụt về tình cảm, nhất là , cho nên chỉ cần người khác đối xử tốt với họ chút, họ bất tri bất giác mà thương. Trẻ mồ côi xinh đẹp lại càng được nhiều người theo đuổi, đồng nghĩa với việc các ấy gặp phải cám dỗ càng nhiều.

      Có thể kiên trì sống trong những cám dỗ đó thực rất ít, mà trước mắt có người, ấy là “Bạch Thù”.

      Tình sử của trống rỗng, cuộc sống thời trung học của tựa hồ chì có học tập và học tập, chủ nhiệm lớp và hiệu trưởng trường trung học vô cùng tán thưởng !

      “Trò Bạch Thù, tốt, kiên định! theo đuổi phù hoa, khó có được người xinh đẹp nhưng luôn theo đuổi việc học, người như thế nhiều!”

      Bọn họ thực kinh ngạc khi biết được thành tích học xuất sắc của Bạch Thù, dù sao nó cũng phù hợp với những gì họ tưởng tượng về . Sau lần đầu tiên gặp mặt, họ mặc nhiên nghĩ là bình hoa di động.

      Tin tức về Bạch Thù càng ngày càng nhiều, Lí Tô Mặc càng ngày càng lún sâu, thậm chí có khi tự mình lái xe đến dưới lầu kí túc xá, chỉ để liếc nhìn cái.

      Lí Tô Mặc là chàng trai văn nhã, cư nhiên lại thầm mến nữ sinh viên, làm cho giật mình thôi! Quan trọng nhất là, Lí tô Mặc tựa hồ cũng tính cho bất kì người nào biết, ngay cả đây cũng cho .

      Sếp chịu , đây là thư kí cao cấp tự nhiên cũng biết năng phải thận trọng.

      Aiz, nếu phải là người thu thập tư liệu về Bạch Thù cũng cách nào biết được Lí Tô Mặc lại thầm mến nữ sinh.

      Mỗi lần đều suy nghĩ, nếu đem tin tức “Lí Tô Mặc thầm mến nữ sinh” cho người khác biết, bọn họ có tin ?

      Được rồi, Lí tô Mặc thực thương này.

      cứ tưởng rằng Lí Tô Mặc theo đuổi, đơn giản là chậm chạp chưa có hành động, nghĩ tới tình huống như vậy kiên trì gần 4 năm! Sau này mới biết được, là vì kia từng : Trong 4 năm đại học đương.

      Vì thế, Lí Tô Mặc liền đứng từ xa nhìn , quấy rầy cuộc sống của , yên lặng chờ tốt nghiệp!

      vốn gần nữ sắc, người bên ngoài lại loan truyền là GAY, chỉ có thư kí như mới biết sếp của phụ nữ, hơn nữa còn là thầm! ra sợ vô số phụ nữ phải chảy nước mắt .

      Nhưng mà kia là tốt, nhiều nam sinh theo đuổi như thế, tất nhiên cũng có những nam sinh xuất sắc, nhưng lại hề động tâm, cho nên thấy Lí Tô Mặc như vậy cũng đáng.

      Có thể xứng với sếp của cũng chỉ có này!

      Chính là nghĩ tới, vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sếp luôn tự tin về nhưng chung quy cũng chỉ là con , bỏ qua theo đuổi của những nam sinh xuất sắc, cuối cùng lại cùng Kỳ Liên chuyện thương!

      cũng nghĩ tới, cho tới bây giờ Kỳ Liên cũng chưa qua chuyện đương, trốn tránh con như rắn rết, mắt nhìn cũng chẳng thua kém Lí Tô Mặc, cư nhiên lại chuyện thương với Bạch Thù! Người mà sếp thầm suốt 4 năm qua!

      Đối với chuyện này cũng cảm thấy khó xử thay cho sếp. bên là em, bên là người mình , sếp đây là muốn thành toàn cho hai người, hay quyết tâm tiến lên?

      Tuy vì Lí Tô Mặc mà sốt ruột, nhưng Lí Tô Mặc lại lắc đầu với , làm cho an tâm chút, còn chưa có kết hôn, cũng chưa phải là chuyện xấu!

      Nhìn bộ dáng như đoán trước được của Lí Tô Mặc, cũng chỉ có thể lắc đầu, dù sao đối với chuyện tình cảm, có muốn cản cũng được.

      Tề Nhạc lắc đầu, nhìn hình chụp trong tay, lại bước nhanh về phòng của Lí Tô Mặc.
      thuyt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,952
      Chương 36
      Nhận Được Dự Án Quảng Cáo


      Edit: Rãnh

      Beta: Nguyệt Dao

      Hôm sau, Bạch Thù nhận được hợp đồng quảng cáo. Nội dung đại khái là được thuê để quay phim và chụp hình cho sản phẩm trang điểm mới của tập đoàn Phong Khiêm, tiền thù lao lên tới 10 vạn, xem mà nóng cả mặt. Phải biết rằng từ lúc chào đời cho tới nay, mức lương cao nhất mà nhận cũng chỉ có ba ngàn thôi!

      tại chỉ chụp cái quảng cáo mà trở thành tiểu phú bà rồi, như vậy mua bán rất có lời a!

      Đương nhiên, nếu là người khác gửi cho hợp đồng này, khẳng định mình chút nghĩ ngợi mà từ chối, ai biết người kia có lừa gạt hay , nhưng đây là hợp đồng do chính tay Lí Tô Mặc gửi cho , căn bản phải lo lắng chuyện này.

      Lợi ích này mà còn từ chối, nếu mặc kệ chính là người ngu!

      Kích động qua , Bạch Thù tay cầm hợp đồng, tay chống cằm trầm tư. Bạn xem Lí Tô Mặc rốt cuộc là muốn gì? Trước kia cũng có qua, khả năng ta theo đuổi có, nhưng sao ta tốt với mình như vậy!

      Đúng rồi, có phải hay là do nể mặt của Kỳ Liên?

      Bạch Thù nghĩ rất có thể là khả năng này, nháy mắt mắt sáng rực lên.

      Bằng đối với người trước có bối cảnh, sau lại nhiều lần đắc tội với ta như vậy, sớm bị chỉnh đến chết rồi, thế nào còn có thể giống như bây giờ vui vẻ sung sướng sống qua ngày, lại còn có thể nhận được hợp đồng quảng cáo của tập đoàn Phong Khiêm!

      Tại sao???

      Hơn nữa, trong giới giải trí, ai mà chẳng biết quảng cáo của tập đoàn Phong Khiêm trước giờ đều là do các ngôi sao lớn đảm nhiệm, tại sao Lí Tô Mặc lại đem cơ hội này cho con tép riu!

      Tại sao???
      Quan trọng nhất là thông qua quảng cáo của Tập đoàn Phong Khiêm có thể khiến cho ngôi sao hạng 3 trong nháy mắt trở thành đại minh tinh, chỉ cần như vậy cũng đủ để mọi người hò hét giành nhau, cho dù tập đoàn Phong Khiêm có trả thù lao các ngôi sao lớn cũng xếp hàng để được nhận case, khi nào mới đến phiên chứ?

      So, kết luận là: dựa vào “Kỳ Liên” mà dùng quy tắc ngầm! Tuy muốn thừa nhận, but, đây lại là . Aiiii, dù sao cũng kiếm được 10 vạn, nên nghĩ nhiều như vậy!

      Sau khi tự trấn an mình, Bạch thù lại gật gật đầu: Giới giải trí này đúng là mảnh đất quí, cũng chỉ là quay chụp cái quảng cáo có liền 10 vạn, khó trách nhiều người chỉ hơi có chút chút nhan sắc đều muốn tham gia vào giới này.

      Bạch Thù tìm trong danh sách các cuộc gọi đến số điện thoại lạ, gọi đến số này.

      “Bạch Thù?” Lí Tô Mặc rất nhanh nhận điện thoại.

      Bạch Thù cũng thắc mắc vì sao biết là gọi, dù sao cũng là lúc trước cho số điện thoại.

      “Tôi đồng ý.”

      suy nghĩ thêm ngày nữa a?”

      cần, điều kiện cùng thù lao đều rất vừa lòng, tôi sợ trễ 1 ngày, việc tốt như vậy cũng bị người khác giành mất.”

      “Được, hai giờ chiều ngày mai em đến công ty tôi, chi tiết cụ thể ngày mai lại thương lượng.”

      “Được.” Vào buổi chiều là quá tốt. Bởi vì buổi sáng còn có bài tập phải làm, cũng có thể thừa dịp này hoàn thành luôn.

      Cất điện thoại, Bạch Thù nằm giường, trong đầu toàn là màu hồng, lại có đôi cánh mang bay đến nơi hạnh phúc.

      Thời điểm Bạch Thù vào tập đoàn phong Khiêm lần nữa, đột nhiên cảm thấy nơi này nhìn thuận mắt hơn lần trước nhiều.

      Bởi vì Bạch Thù tới nơi này lần rồi, nên mọi người ở đây đối với cũng có chút ấn tượng, cho nên tiếp tân khách khí Bạch Thù đợi chút, sau đó gọi điện thông báo lên bộ phận thư ký của Tổng giám đốc.

      Xác nhận lại lần nữa, lại Bạch THù có thể sử dụng thang máy từ 1 đến 6 để lên phòng Tổng giám đốc.

      Bạch Thù bĩu môi, phải là còn thang máy số 7 sao, nhưng ngẫm lại mình còn muốn tiếp tục nhận case ở đây, nên nên tùy hứng, cũng ngoan ngoãn đứng chờ thang máy.

      Cũng may hôm nay thang máy có vẻ vắng, đợi 2 phút cũng có thang máy xuống.

      Lên tới văn phòng của Lí Tô Mặc mới phát , ra có tới 5 thư ký!

      Bạch Thù khỏi hoảng sợ, cảm khái nghĩ: Đúng là tổng giám đốc tập đoàn lớn nha, ngay cả thư ký mà cũng nhiều như thế!

      Thư ký tổng giám đốc, nam có nữ có, trong đó chỉ có 1 người mà gặp qua vài lần, còn lại hoàn toàn biết.

      Nhưng những người kia đều nhìn cười thân thiện, nhất là người đàn ông cao ráo, nhìn có vẻ rất nghiêm túc, khi nhìn thấy , miệng hơi mở ra.

      Người thư ký kia rất bình thường khi nhìn thấy , tự nhiên , “ Bạch, đến, tổng giám đốc đợi bên trong.”

      “Nga, được.”

      Bạch Thù gật gật đầu, lướt qua bọn họ về phía cánh cửa đóng chặt kia. muốn gõ cửa, liền nghe thấy tiếng thảo luận to ở phía sau.

      Lỗ tai của đặc biệt thính, nhất là khi người khác thảo luận về , dù có rất , cũng có thể nghe thấy. Cho nên thời điểm định gõ cửa lại nghe được nữ thư ký cuối đầu giọng hỏi người , “ nghe, case như vậy giao cho người bên dưới làm là được rồi, sao tổng giám đốc còn tự mình chuyện?”

      Bạch Thù đỏ mặt, trong lòng yên lặng : Đây phải là vì bạn trai của em tốt với Lí Tô Mặc sao. Hô, cửa sau đáng xấu hổ!

      Tuy rằng cũng có vài chuyện Bạch Thù cửa sau, nhưng phần lớn đều dựa vào thực lực của chính mình, được các thầy tán thành mới có cơ hội cửa sau, nhưng lần này là vì chính bạn trai của mình, thế nào cũng được quang minh chính đại cho lắm!

      Vì thế bạch Thù cơ hồ chạy trối chết, tùy ý gõ cửa, cũng đợi Lí Tô Mặc “Tiến vào”, cửa mở liền bước vào sau đó ngay lập tức đóng cửa lại, làm cho những thư ký bên ngoài nghi hoặc thôi.

      “Thư ký Tề, thấy sao?” Thư ký Lí đẩy đẩy gọng kính mũi mình.

      Vẻ mặt bí hiểm của thư ký Tề, ngay cả bản mặt bình thường cũng mang theo tia bát quái, “Các người nha, ít nhiều chuyện lại !”

      Mọi người gật gật đầu, trong lòng ai cũng ràng, mới vừa rồi nữ thư ký giọng thầm, “ thể tưởng tượng được Boss lại thích kiểu bình hoa di động như thế này.”

      Thư ký Tề mỉm cười, chọc cho mọi người tò mò, “Mọi người làm việc cho tốt vào, đừng có lo bát quái chuyện riêng của sếp.”

      Vào văn phòng của Lí Tô Mặc, chỉ thấy cúi đầu xử lý công việc, ngón tay thon dài khớp xương ràng, tư thế cầm bút nhìn rất đẹp mắt.

      Bạch Thù vẫn cảm thấy đàn ông khi làm việc đều nhìn rất đẹp, nhìn Lí tô Mặc lại tập trung như vậy, muốn quấy rầy.

      Nhưng Lí Tô Mặc cảm thấy khí có chút kì quái, ngẩng đầu vừa thấy Bạch Thù có chút háo sắc nhìn mình, cảm thấy có chút ngọt ngào, ngay cả giọng điệu khi chuyện cũng ôn nhu ít, “Em lại đây.”

      Bạch Thù có chút được tự nhiên, như thế nào lại cảm thấy cách chuyện thân thiết như vậy, cho dù là bạn của em tốt nữa, nhưng thực tế hai người hề quen nha?

      “Ách, dạ.”

      Lí Tô Mặc chỉ chỉ về phía trước “Ngồi.”

      Chương 37:
      Bị Hố


      Edit: Rãnh

      Beta: Nguyệt Dao

      Bởi vì giọng của Lí Tô Mặc quá mức cường đại, Bạch Thù giống như học sinh tiểu học khi nghe lệnh của giáo viên, lập tức ngồi xuống.

      Lí Tô Mặc mỉm cười, cuối người lấy cái hộp rất tinh xảo, mở ra, đưa cho Bạch Thù, ,”Em ăn trước, chờ tôi xử lý xong công việc .”

      vẫn năng nho nhã lễ độ, Bạch Thù nghĩ cũng nghĩ liền gật gật đầu, nhận lấy cái hộp, “Dạ, cứ làm việc, tôi cũng vội.”

      Mở cái hộp ra đồ ăn bên trong phong phú, Bạch Thù chỉ liếc cái ánh mắt liền sáng lên: Socola, nãi đường, bánh bích quy, bò khô, cá mực sợi, ô mai, thạch hoa quả,…. (Cả editor lẫn beta đều biết nãi đường là món gì???)

      Toàn những thứ thích ăn, Bạch Thù cực kì vui vẻ, hớn hở ngồi xuống bên bắt đầu ăn, hoàn toàn để ý đến việc mình là khách.

      Mà Lí Tô Mặc ngắm nhìn vẻ mặt sung sướng khi ăn của Bạch Thù, đến cả văn kiện cũng tiếp tục xem.

      Kỳ các điều khoản của hợp đồng sớm chuẩn bị xong, chỉ chờ Bạch Thù đến là có thể ký tên. Nhưng chính là muốn Bạch Thù ở lại đây lâu hơn chút, ở bên cạnh ! Loại cảm giác này thực tốt, chừng có thể “từ từ” mà ngồi đây xử lý tốt công việc!

      Nhưng tình huống tựa hồ, khụ khụ, có chút ngoài ý muốn, bời vì tâm tư của hoàn toàn thể tập trung vào công việc. Nhưng mà quan hệ, vui vẻ chịu đựng.

      chừng, cứ ngồi như thế này cho đến chiều, cùng sau khi thảo luận về hợp đồng xong có thể cùng ăn cơm chiều, nghĩ đến đây trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn.

      Đương nhiên, làm như vậy có chút xấu xa, cho trước mặt biết đâu!

      mang tâm tư rối loạn thấp đầu tiếp tục xem văn kiện, sắc mặt như thường, chính là mặt mày bên trong hơi hơi lộ ra chút vui mừng bán đứng .

      Ăn cũng kha khá, Bạch Thù ngẩng đầu, nhìn Lí Tô Mặc còn làm việc, thầm nghĩ: làm việc như vậy, kì phải vì nể mặt bạn trai của tôi mà tiếp đón tôi. Hoặc có thể phân phó cho quản lí cùng tôi thương lượng hợp đồng cũng được vậy, cũng nhất thiết tôi ngồi đợi như thế này, bây giờ là bốn giờ rồi, có chút xíu quan niệm về thời gian hả? Tuy rằng tôi rất cảm động chuyện nể mặt bạn trai tôi mà tiếp đón tôi, nhưng tôi phải ngồi đợi hơn 2 tiếng rồi, rất mệt a! Cái gì cũng ăn hết rồi, cư nhiên còn chưa có xong.

      Bạch Thù ai oán liếc nhìn Lí Tô Mặc, sau đó lại nhìn đến cái hộp bàn chứa đầy vỏ bánh kẹo.

      Lí Tô Mặc giương mắt nhìn Bạch Thù nhìn chằm chằm cái hộp , ngừng công việc trong tay, “Ăn xong rồi?”

      Bạch Thù nghe câu hỏi thẳng, mặt ửng đỏ, “ cũng muốn ăn?”

      Lí Tô Mặc lắc đầu, lại đưa ra cái hộp khác , “Em ăn tiếp .”

      Bạch Thù lắc mạnh đầu, “ xem bây giờ còn sớm nữa.”

      Ân, bốn giờ rồi, trời cũng bắt đầu tối, Lí Tô Mặc nhìn thoáng qua cửa sổ, lúc này mới đứng thẳng dậy, nhanh chậm đưa ra 2 bản hợp đồng, “Được rồi, Bạch, chúng ta thương lượng chút chi tiết của hợp đồng.”

      Bạch Thù muốn khóc, cuối cùng cũng đắt đầu thảo luận hợp đồng rồi.

      khi đồng ý chụp quảng cáo cho chúng tôi, được nhận bất kì quảng cáo cho sản phẩm trang điểm nào khác.”

      Bạch Thù hiểu cái này, nhưng mà đạo đức nghề nghiệp cơ bản vẫn phải có, cũng hiểu chính mình quảng cáo cho sản phẩm trang điểm của họ, lại chụp cho đối thủ cạnh tranh của họ, đạo đức, cho nên Bạch Thù gật đầu như gà mổ thóc.

      Bạch đối với bản hợp đồng này có ý kiến về nội dung gì ?”

      có, có, mọi thứ tốt lắm.” Bạch Thù cười hớ hớ, thực vừa lòng, như thế nào cũng có 10 vạn nha!

      “Đây là hợp đồng xem kỹ lại chút.” Lí Tô mặc mỉm cười đưa cho Bạch Thù phần hợp đồng, tiếp theo lại đưa thêm phần hiệp ước khác, “Xem lại hợp đồng lần nữa, trong tương lai chúng ta còn hợp tác lâu dài, cho nên nên nhìn kĩ chút.”

      Bạch Thù lắc đầu, lười phải xem lại, đưa tay lấy hai phần hợp đồng.

      “Tôi cảm thấy vẫn nên xem lại lần nữa.” Lí Tô Mặc lấy lại 2 bản hợp đồng, làm tay Bạch Thù rơi vào khoảng , “Dù sao trong tương lai chúng ta còn hợp tác với nhau!”

      Lí Tô Mặc nhấn mạnh hai chữ “tương lai”, vẻ mặt đầy bí .

      Bạch Thù trong lòng có chút kinh ngạc, nghĩ rằng, tôi là cần xem, còn dong dài cái gì, cho dù có chịu thiệt cũng là tôi chịu thiệt nha! “ cần.” vừa , vừa nhướng người lấy 2 bản hợp đồng tay của Lí Tô Mặc, sau đó cũng thèm nhìn tới, vung bút kí tên lên phần của mình, cuối cùng, nhìn Lí Tô Mặc cười yếu ớt, : “Tôi tin !”

      Trong đôi mắt trong trẻo của Lí Tô Mặc lên tia giảo hoạt, cầm tay Bạch Thù, “ Như vậy a, hoan nghênh gia nhập công ty a.”

      Bạch Thù sửng sốt, có chút chần chừ , “ Tôi chỉ quay chụp quảng cáo cho công ty thôi mà, cũng có gia nhập công ty a!”

      Bạch, xem ra đọc cẩn thận a, tôi nhớ khi đưa cho bản hợp đồng có ghi “Hy vọng” có thể gia nhập công ty chúng tôi, nếu có bất kì ý kiến gì, điều khoản này được ghi vào trong hợp đồng. Tôi vừa rồi có hỏi có hay ý kiến, có, tôi mới đem hợp đồng thứ 2 đưa cho .” Lí Tô Mặc biểu vô cùng “thành khẩn”.

      Bạch Thù nghe từ sửng sốt này đến sửng sốt khác.

      Lí Tô Mặc chậm rãi , “ Bạch, khi tôi đưa cho bản hợp đồng thứ 2, còn nhắc nhở nên xem kĩ lần nữa. Vừa rồi kí 2 bản hợp đồng, trong đó 1 bản chính là gia nhập công ty chúng tôi, trở thành nghệ sĩ do công ty tôi quản lý!”

      Lí Tô Mặc điều chỉnh sắc mặt, giọng điệu mang chút trách cứ, “Tôi nghĩ xem kĩ, ra xem hợp đồng đều cẩn thận như vậy! cũng may kí hợp đồng với công ty tôi, bằng có bị mang bán cũng biết đâu!”

      Bạch Thù trong tình trạng biết gì lại nghe bài “diễn thuyết” vô nghĩa của Lí Tô Mặc, lập tức xem lại hợp đồng.

      Lần này Bạch Thù xem cẩn thận, quả nhiên trong bản hợp đồng thứ nhất có đoạn tương tự: Sau khi kí bản hợp đồng này, nếu đối phương có bất kì dị nghị gì, dựa vào bản hợp động gia nhập vào công ty, kí hợp đồng làm nghệ sĩ thuộc quản lí của công ty. Ghi chú: đối phương phải tuân thủ mọi điều khoản kí trong hợp đồng, nếu khi xảy ra tranh chấp về pháp luật, đối phương phải tự chịu trách nhiệm, công ty chịu trách nhiệm.” (cái này mình chém gió nhe.)(ND: Bạn ý chém gió, tớ cũng chẳng có kinh nghiệm, cũng hiểu hết mấy cái này, thôi cho đại khái nó như vậy =w:)

      Với điều kiện này, đối với nghệ sĩ khác chừng nhảy lên sung sướng, chỉ dựa vào cái hợp đồng quảng cáo là có thể tiến vào tập đoàn Phong Khiêm làm nghệ sĩ thuộc quản lí của công ty, ai mà muốn làm a!

      Sau đó Bạch Thù lấy hợp đồng mình mang theo bên người ra xem lần nữa, quả nhiên ở đây cũng có hàng tương tự.

      Bạch Thù muốn khóc, vì sao lúc ở phòng xem cẩn thận? bi thương a, Bạch Thù lại xem bản hợp đồng thứ hai, bản hợp đồng này thực muốn làm mù mắt Bạch Thù.

      Bởi vì tiêu đề của bản hợp đồng này hoành tráng, còn thêm dòng chữ được phóng to: Hợp đồng nghệ sĩ cho tập đoàn Phong Khiêm.

      Bạch Thù trợn tròn mắt, mặt của hợp đồng, hai chữ “Bạch Thù” hoa lệ được viết, giống như diễu võ dương oai, nhìn xem tâm can của Bạch Thù run lên run lên.

      “Đây là giả ?”

      “Ở phía có con dấu của công ty.” Lí Tô Mặc nhìn vẻ mặt như bị sấm đánh trúng của Bạch Thù, độ cong ở khóe miệng càng sâu.

      Bạch Thù chỉ vào hợp đồng, “Tôi có thể thừa nhận?”

      thể.” Lí Tô Mặc thực bình tĩnh. “ Bạch, hoan nghênh gia nhập công ty chúng tôi.”

      lừa gạt!” Bạch Thù giận, mặt đều đỏ lên.

      Lí Tô Mặc ngã người ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi, “ Bạch, chuyện phải suy nghĩ. Chuyện hợp đồng, vốn dĩ được xem kĩ trước khi kí, xin hỏi tôi làm sao lừa gạt?”

      Bạch Thù trầm mặc, lần này phiền chết rồi, nhưng là, muốn làm người dẫn chương trình, muốn làm nghệ sĩ a! Nếu muốn làm nghệ sĩ, từ hồi trung học làm rồi, còn gì phải chờ đến công ty bọn họ chứ!

      “Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng gia nhập công ty các người! đây là lừa gạt, bản hợp đồng thứ hai tôi thừa nhận!”

      “Chúng ta gặp nhau tại tòa , chuẩn bị tốt 500 vạn tiền bồi thường hợp đồng.”

      Bạch Thù trợn tròn con mắt, “500 vạn?”

      Lí Tô Mặc gật đầu, “ lại xem hợp đồng cẩn thận à?”

      Bạch Thù mặt đỏ, hơn nữa ngày, “ ăn cướp a!”



      Mizuki thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,952
      Chương 38:
      Cái Gọi Là Nấu Nước Luộc Ếch


      Edit: Nhan Như Song

      Beta: Nguyệt Dao

      Bạch Thù rơi lệ, nhi nghèo túng có 500 vạn như , vấn đề là làm sao bây giờ moi từ trong túi ra 500 đồng! Vì thế Bạch Thù đáng thương hề hề nhìn Lí Tô Mặc, "Lí thiếu?"

      "Hừ hừ ~" Thiếu gia Lí Tô Mặc đắc ý dào dạt.

      "Tôi vẫn chưa mang đến công ty tổn thất gì? Từ lúc ký đến bây giờ nhiều lắm cũng chỉ hơn năm sáu phút!"

      "Thời gian của tôi là vàng." Lí Tô Mặc liếc mắt nhìn Bạch Thù cái.

      Bạch Thù xiết chặt nắm tay, cuối cùng, tuôn ra câu, "Rác rưởi!"

      Mày Lí Tô Mặc vừa động, trầm giọng , "Bạch Thù, tôi có thể tha thứ trong ngoài đồng nhất, nhưng là, tôi hy vọng ở trước mặt người ngoài vẫn có thể duy trì được biểu tượng thục nữ."

      Bạch Thù tức giận, " mới là người ngoài!"

      "Ừ, tôi là người ngoài, là người trong!" Lí Tô Mặc tỏ vẻ đồng ý.

      Bạch Thù hỗn độn, mắng như thế nào lại bị thằng nhãi này đùa giỡn?

      Bạch Thù rơi lệ, vì sao mỗi lần gặp tên này đều xui xẻo, vì sao?!

      "Tôi phải làm trợ lý! Nếu tôi muốn làm nghệ sĩ, sớm cùng công ty khác ký kết, làm sao tới công ty các . biết , cho tới bây giờ tôi đều rất khổ, tuổi ông nội chết, hai tuổi bà ngoại chết, ba tuổi ông ngoại chết, bốn tuổi bà nội chết, năm tuổi cha mẹ tôi chết, sáu tuổi tôi..." Bạch Thù xong lệ rơi đầy mặt, hy vọng có thể thông qua đau khổ của làm cho cảm động.

      Lí Tô Mặc phủi tro bụi quần áo, nhanh chậm, cao thấp câu, "Tôi nhớ , cha mẹ của đều là trẻ mồ côi."

      Bạch Thù ngốc tại chỗ, càng thêm hỗn độn : Vì sao ta lại biết bối cảnh gia đình của ?

      Sau đó Lí Tô Mặc đứng dậy, "Thành, hợp đồng cũng ký, cũng là người của tôi." (ND: Câu này hơi gây hiểu lầm :”>)

      Bạch Thù trước mắt quay cuồng, trong lòng vô số câu hỏi rít gào: Tôi khi nào thành người của !

      Lí Tô Mặc như là nhìn thấu Bạch Thù, "Hợp đồng đây, ký xuống chính là có hiệu lực, cái khác cũng cần nghĩ nhiều, thanh thản ổn định kiếm tiền là tốt rồi."

      ~o(>_<)o~ đều bị các người bán, tôi còn có thể an tâm kiếm tiền sao! Bạch Thù muốn cước đá chết tên đứng chuyện.

      Lí Tô Mặc vỗ vỗ bả vai Bạch Thù, "Yên tâm, đối với người chưa tốt nghiệp như , công ty an bài cho nhiều hoạt động."

      Bạch Thù run run cái, theo độ ấm tay Lí Tô Mặc truyền qua làm thực thoải mái, nghe ta bình thản như vậy, Bạch Thù , "Lí thiếu, vì sao lại kiên trì như vậy chứ!"

      "Tôi nhìn được giá trị thị trường của ."

      Gian thương! Giai cấp tư bản chủ nghĩa bóc lột vạn ác! Hương vị quả hồng phát ra từ người ta!

      "Tôi muốn làm dẫn chương trình!" Làm sao có thể dùng tiền tài mà cướp đoạt lấy lý tưởng của tôi chứ?!

      "Dẫn chương trình? thể làm người dẫn chương trình thời được."

      Bạch Thù vừa nghe, mắt sáng rực lên, thích hợp để dẫn chương trình thời , cảm thấy sao cả, chỉ cần làm người dẫn chương trình là tốt rồi, vì thế lập tức , "Cho dù thể dẫn chương trình thời cũng sao!"

      Lí Tô Mặc sờ sờ cằm trơn bóng, "Tôi còn tưởng rằng chỉ cần làm người dẫn chương trình thời đấy."

      "Tôi làm sao có thể chỉ tập trung ánh mắt ở việc làm người dẫn chương trình thời chứ, ╮(╯_╰)╭, tuy rằng tôi cảm thấy dẫn chương trình thời cấp bậc rất cao, nhưng tôi cũng biết tướng mạo mình dẫn chương trình thời có chút thích hợp. So, tôi muốn trở thành người dẫn chương trinhg toàn năng."

      Lí Tô Mặc nhìn Bạch Thù hồi lâu, sau đó cúi đầu cười ra tiếng, "Bộ dạng quả thể làm con đàng hoàng."

      Bạch Thù giận: mới là con bất lương đấy!

      "Lí thiếu, xem, cho tôi cơ hội làm người dẫn chương trình? chỉ cần có thể cho tôi làm người dẫn chương trình, chúng ta ký thêm hai năm cũng sao." Vì lý tưởng này, Bạch Thù thực cốt khí chân chó. Bạch Thù vẫn tin tưởng vững chắc co được dãn được là vương đạo làm người!

      Huống chi ký đều ký, cho dù chịu nhận thức cũng được. Còn bằng theo vị này, chừng khi cao hứng liền nâng chính mình thành người dẫn chương trình! Hơn nữa cho dù cáo trạng, bằng địa vị của , còn phải ngón tay cũng nghiền chết chuyện của .

      "Tốt." Lí Tô Mặc gật đầu, "Nhưng mà trước chuẩn bị chụp quảng cáo cho công ty tốt, còn có bộ phim mới kia, đến lúc đó có thể cho làm người dẫn chương trình tiết mục quảng cáo."

      Miệng Bạch Thù giật giật, cằm cũng muốn rớt xuống, "Bộ phim mới kia?"

      nghe nhầm ?

      "Ừ, chính là bộ phỏng vấn mấy hôm trước."

      "Nữ chính?"

      "Chẳng lẽ phỏng vấn vai nữ phụ?"

      "Nhưng chẳng phải vẫn chưa thử kính sao?"

      "Hừ, chỉ là thủ tục thôi!"

      "Sau đó kỳ sớm xác định tôi là nữ chính?"

      " phải là sớm xác định, chính là hình tượng của phù hợp nhất mà thôi. Đạo diễn cũng là nhìn tướng mạo của sau quyết định dùng . đừng tự kỷ." Lí Tô Mặc ngoài miệng mặc dù giải thích, nhưng suy nghĩ trong lòng khác, nếu diễn vai nữ chính, tôi còn chạy đầu tư bộ phim truyền hình nhàm chán kia làm gì.

      Đương nhiên, cho con nhóc ngốc này biết. Dù sao, còn tính trực tiếp ra cảm tình bản thân làm sợ. Coi loại cảm tình ngu ngốc, vẫn là bước mới tốt.

      Sau đó trong đầu Lí Tô Mặc toát ra bộ hình ảnh: con ếch mang khuôn mặt nhắn của Bạch Thù, sau đó nhảy đến trước mặt của , hồ đồ ngốc nghếch : Aiz, hồ ly, em có thể bơi trong nước này sao? Em nóng muốn chết. Sau đó lắc lắc cái đuôi, gợn sóng sợ hãi : Hôm nay nóng, em chạy nhanh nhảy vào thôi, nước này rất mát. Sau khi đợi cho con ếch này nhảy vào trong nước bơi lội vui vẻ, đâu vào đấy bắt đầu đốt lửa, thêm củi...

      "Như vậy sao!" Bạch Thù cười có chút ngây ngô, "Kỳ , tôi cũng hiểu được tôi là người thích hợp nhất làm nữ nhân vật chính kia."

      Tuy rằng có xem qua kịch bản, nhưng lấy tài năng trời cho, diễn gì mà được chứ! Cho nên, Bạch Thù lại kiêu ngạo cười.

      "Tôi đây có người đại diện cùng trợ lý sao?" Sớm nghe qua công ty có trù tính cho đứa có vài bảo mẫu!

      "Chờ sau này vào công ty, công ty phân phối cho người đại diện cùng trợ lý." Sau đó lại , "Thành, hôm nay chúng ta đàm phán đến đây, tôi xem thời gian cũng còn sớm, chúng ta ăn cơm trước ."

      "Tốt." Bạch Thù chút suy nghĩ liền mở miệng , đợi tới khi lấy lại tinh thần, Bạch Thù lập tức thầm mắng chính mình là SB, cùng ta ở chung chỗ ăn mấy món, mỗi món trở về sau đều rất khó tiêu hóa, có phải ta đem người khác ép buộc là được hay !

      Lí Tô Mặc cao hứng, ngay cả ánh mắt đều càng sáng long lanh, "Muốn ăn cái gì? Đồ ăn bình thường hay vẫn là món cay Tứ Xuyên?"

      "Đồ ăn vặt!" Bạch Thù thở phì phì .

      Lí Tô Mặc mày nhíu lại, mấy món ăn vặt ngọt ngấy kia? Nhưng mà nhìn khuôn mặt nhắn của Bạch Thù thở phì phì, Lí Tô Mặc thở dài, "Được, ăn vặt."
      Dung Nguyễn 1995Mizuki thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 39
      Gặp Tiền Dương


      Kỳ Liên vẫn chưa về nước!

      Bạch Thù cau mày nhìn điện thoại. Vừa chuyện điện thoại cùng xong, Bạch Thù cứ có cảm giác hai người chuyện phiếm, càng ngày càng theo xu hướng công thức hóa. (Ý là chuyện cho có lệ, ừm…hiểu theo cách đó là những chuyện cần thiết của hai người quen nhau, cần làm theo đúng trình tự, thể bỏ.)

      ràng có rất nhiều lời muốn cùng Kỳ Liên, nhưng Kỳ Liên hỏi gì tới , cho dù có chủ động nhắc tới, Kỳ Liên cũng chỉ “ừ” vài tiếng xem như trả lời, khiến cho cảm thấy giống như tự chuyện, thực có ý nghĩa. Mà mỗi ngày Kỳ Liên đều hỏi câu cơ bản, “Em có nhớ ?”,”Em được phép ngoại tình.”

      Mới đầu Bạch Thù chỉ nghĩ đây là mấy câu dặn dò của các cặp tình nhân, nhưng mà càng nghe, lại càng thấy phản cảm. Dáng vẻ này của khiến bất an như vậy sao? Hay là có lòng tin đối với ? Cũng có thể tin tưởng vào chính ?

      Lúc A La trở về, nhìn thấy bộ dạng ngẩn người của Bạch Thù, vì thế A La buông cái túi trong tay, hỏi, “Kỳ đại thiếu vẫn chưa về?”

      Bạch Thù gật đầu, “Tại sao càng ngày tớ càng có cảm giác như ?”

      A La trợn trắng mắt liếc nhìn Bạch Thù cái, “Tại vì hai người tách ra quá lâu cho nên mới có cảm giác như vậy.”

      ?”

      !” A La gật đầu, “Cậu cũng đừng ở đó suy nghĩ nhiều, tốt hơn hết là lo cho cái quảng cáo cậu sắp chụp !”

      Bạch Thù đem chuyện chụp quảng cáo cho tập đoàn Phong Khiêm cho đám bạn cùng phòng

      “Ách…lịch chụp quảng cáo định vào ngày mai.” Bạch Thù 囧, “Tớ chỉ muốn chụp vài tấm là được rồi.”

      A La hèn mọn, “Cậu nghĩ thế sao?”
      “Tất nhiên là !” Qua coi thường rồi! như thế nào cũng là hoàn hảo được quảng cáo rùm beng của thời đại mới!

      “Vậy chúc cậu thành công, đến lúc đó nhớ đưa bọn tớ Hoàng Mã “chà xát” chút.”

      “Tốn lắm!”

      “Tốn cái rắm! Cậu nhớ cậu mới kiếm được mười vạn sao? Chỉ mới mời mấy người ăn ít như bọn tớ khiến cậu đau cả thịt người, cậu phải biết rằng sau này cậu có thể trở thành người phụ nữ giàu có!”

      Bạch Thù 囧, “Cậu hiểu là chuyện này có lời sao? ràng đều là đồ ăn giống nhau, bên ngoài bán chỉ mười đồng, bên trong lại bán tới trăm hay ngàn?”

      “Cậu biết gì, cúng ta gọi đó là thưởng thức!”

      “Thưởng thức em nhà ! Tư tưởng của cậu chính là tư tưởng của giai cấp chủ nghĩa tư bản! đĩa trừng sốt cà chua trăm tám mươi đồng, tớ ăn chẳng thấy cái gì gọi là thưởng thức, chỉ thấy thịt cả người đau đến mức thành lời!”

      A La bày ra vẻ mặt cậu hết cứu nổi rồi, “Bạch Thù, cậu còn là người dân bé nữa, cậu là đại minh tinh của quần chúng nhân dân!”

      “Cho dù tớ là đại minh tinh, cũng vẫn là người dân bé!” Bạch Thù buông tay, “Cho dù lòng tớ đủ lương thiện chăng nữa, nhưng tớ thà rằng đem số tiền chênh lệch của món trứng sốt cà chua kia quyên góp cho nhi viện, vẫn còn có ý nghĩa hơn đem cho giai cấp bóc lột tư bản chủ nghĩa!”

      A La 囧, “Chúng ta ở cùng hành tinh.”

      “Ừ…cậu là người sao hỏa.”

      A La đứng dậy bẹo hai má Bạch Thù, tức giận , “Chắc vậy quá, đem giá tiền chênh lệch cho nhi viện! Cậu chính là người lương thiện, đem tớ thành người đại ác!”

      “Sao có thể được, chỉ là cảm thấy giá cả ở Hoàng Mã quá cao! hai ngàn đồng ở tiệm cơm có thể ăn được rất nhiều thức ăn, hoàng Mã, vạn đồng cũng đủ để cậu ăn no!”

      “Phim truyền hình bên kia có tin báo chưa?”

      “Có, ngày mai thử ống kính.” Aiz…vai nữ chính nhất định là , còn phải chạy thử ống kính, là làm điều thừa.

      “Nhớ, ăn mặc rực rỡ lên chút!”

      “Thèm vào, chị đây là con đàng hoàng!”

      Ngày hôm sau, Bạch Thù thử kính, đạo diễn lại bất ngờ tự đón , làm cho Bạch Thù cả người run lên. Trong ánh mắt của đạo diễn nhìn cũng có thêm tia kính cẩn!

      Đúng vậy, nhìn lầm! Chính là tia kính cẩn! nhân vật tôm tép bé chưa tốt nghiệp như mà lại có thể làm cho đạo diễn của tổ kịch lớn sinh ra ý kính cẩn, quá đáng sợ!

      Bạch Thù bất an chụp mấy tấm ảnh, diễn đoạn bi kịch trong “Câu lạc bộ tình ”, sau đó đạo diễn liền cười hì hì với trở về chờ tin tức.

      Chuyện này còn cần về chờ sao, ông ta ràng với rằng, “Nữ chính chính là !”

      Trở về phòng ngủ, toàn bộ đám bạn tốt dùng ánh mắt chờ mong nhìn Bạch Thù, Bạch Thù đương nhiên biết, đám các ấy phải là chờ tin tốt của , mà là chờ khao các ấy bữa.

      Vì thế Bạch Thù vung tay lên. “, Thanh Tân quán.”

      Thanh Tân quán là quán ăn tốt nhất cạnh đại học S, chỉ thức ăn ngon, quan trọng hơn là phong cảnh thanh u, tuy rằng giá cả cao hơn các hàng quán bên cạnh chút, nhưng giá như vậy cũng đáng.

      Thanh Tân quán cũng có phòng bao riêng, nhưng mà với độ đắt khách của quán mà bao giờ có dư phòng, cho nên số người chỉ có thể ngồi ngoài sảnh ăn cơm.

      Đại sảnh bên ngoài tuy thể so với phòng bao riêng nhưng mỗi bàn được ngăn cách nhau thành từng gian bởi dãy cây điếu lan dài, từ xa nhìn lại giống như tắm màn che màu xanh bình thường.

      Tuy có phòng, nhưng mấy lại high phi thường gọi hai mươi mấy món ăn. Thanh Tân quán làm rất nhanh, chỉ chốc lát sau mang các món ăn lên.

      “Ngô…tuy thể Hoàng Mã, nhưng đến Thanh Tân quán ăn tính ra chúng ta cũng có lời!” Tiểu Mật thỏa mãn .

      "Hoàng mã có cái gì ăn ngon, Thanh Tân hương vị tốt hơn nhiều." Tiểu Mã rất khinh bỉ nhìn Tiểu Mật.

      “Được rồi, đó là do người đàn ông của cậu mỗi ngày đều đưa cậu Hoàng Mã.”

      “Đừng có thảo luận về cái Hoàng Mã lừa bịp sát phong cảnh ấy nữa, chúng ta vẫn nên ăn của chúng ta .” Bạch Thù nhàn nhã lột tôm hùm.

      “Hoàng Mã lừa bịp?” giọng nam trầm thấp, trong trẻo xuất bên tai mọi người.

      Đám Bạch Thù các nháy mắt ngẩng đầu, người này là ai, nhìn có vẻ quen mắt? Bạch Thù đối với những người đàn ông thân, trước đến nay luôn nhìn qua cái liền quên mất, trừ phi người nọ giống Lí Tô Mặc gây ấn tượng khắc sâu cho !

      Nhưng ra Tiểu Mã và Tiểu Mật lại có phản ứng rất lớn.

      “Là !” Biểu tình của Tiểu Mã giống như rất thích người đàn ông này.

      “Tiền thiếu, đến tìm em sao?” Tiểu Mật theo quy tắc cười tủm tỉm phóng cái mị nhãn sang.

      Cả người Tiền Dương chấn động, chỉ dẫn người bạn đến đại học S tìm riêng diễn viên, bởi vì cũng tới giờ cơm chiều, cho nên bọn họ liền đến đây ăn. nghĩ tới mới ăn chút, liền nghe thấy bàn sát vách “Hoàng Mã lừa bịp”, thế nào cũng là tổng giám đốc của Hoàng Mã, tương lai là người thừa kế, vậy mà chính tai lại nghe thấy có người Hoàng Mã lừa bịp, tất nhiên là muốn đến xem.

      Chưa thấy sao, nhìn thấy hoảng sợ, đây phải là đại mỹ nữ đưa danh thiếp cho hay sao? Bên cạnh còn có ba đại mỹ nữ với ba phong cách khác xa nhau.

      “Hi, Bạch, lâu gặp, cũng tới đây ăn cơm chiều sao?” Đầu tiên, Tiền Dương chào hỏi cũng Bạch Thù.

      Từ trước đến nay Bạch Thù nhìn dáng vẻ luôn tính toán và cách ăn mặc của đều cảm thấy khó chịu, ghét nhất chính là những người thích tính toán người khác! Tuy chán ghét chán ghét, nhưng dáng vẻ vẫn phải ngụy trang. Cho nên Bạch Thù vẫn rất thục nữ đáp trả, “ khỏe.”

      Vừa xong, trong lòng Bạch Thù liền cảm thấy giống như bị lừa, bởi vì biết tại sao lúc này, trong đầu tràn ngập câu kia của Lí Tô Mặc: “Bạch Thù, tôi có thể tha thứ em trong ngoài đồng nhất, nhưng mà, tôi hy vọng trước mặt người ngoài, em vẫn duy trì biểu tượng thục nữ của em.”

      Nhất định là điên rồi! Vậy mà lại nhớ đến lời của Lí Tô Mặc!
      Mizuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :