1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiếu gia phúc hắc săn vợ yêu - Minh Lam Phong (56) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5 Bát Quái Trước Yến Hội

      Bạch Thù có lễ phục cho buổi tiệc tối, cho nên thời điểm tan tầm muốn mua bộ. Trước khi tan tầm nửa tiếng, Bạch Thù lén lút lên mạng xem các loại lễ phục, cân nhắc cái thích hợp nhất để khi xuất có thể gây kinh diễm toàn hội trường.

      Nhìn qua mấy trang web, đàn em thực tập sinh cũng đến đây góp vui, phụ nữ mà, khẳng định đều thích quần áo xinh đẹp, sau đó cũng tự tâng bốc bản thân, hận để toàn thế giới chiêm ngưỡng sắc đẹp của mình.

      “Bạch Thù, chị xem lễ phục làm gì?”

      “Vô nghĩa, tất nhiên là để mua a!” mua lễ phục tôi xem làm gì, làm cho mình thèm chết sao? Bạch Thù tiếp tục lướt web.

      “Ý của em là, chị mặc lễ phục làm gì?”

      “Siren tỷ muốn tôi cùng buổi tiệc tối, tôi có lễ phục, đương nhiên là phải mua bộ.”

      “Cái gì? Siren tỷ muốn chị cùng dự tiệc tối?” Thực tập sinh kia miệng mở rộng, vẻ mặt thể tin.

      “Hừ hừ…”

      “Chị hạnh phúc nha!” Thực tập sinh vẻ mặt kích động: “Em cũng rất muốn a!” ~\(≧o≦)/~

      Bạch Thù ra vẻ người từng trải vỗ vỗ vai ấy: “ phải chỉ là buổi tiệc tối hay sao, đáng để kích động như vậy à? Về sau nhất định cũng có dịp .”

      lúc hai người tán gẫu, ánh mắt u oán phóng tới chỗ hai người: “Tiểu Thù, ràng là có phúc mà biết mình có phúc, biết tiệc tối mà Siren tỷ nhắc tới là tiệc tối gì sao?”

      Bạch Thù cùng bé thực tập sinh lắc đầu, chẳng lẽ tiệc tối đêm nay có vị đại nhân vật nào sao? luôn nghĩ tiệc tối nào cũng giống nhau. phải là nơi họp bàn buôn bán, cũng là nơi những người thượng lưu ăn uống linh đình, chẳng lẽ tiệc tối này có có bí mật gì nữa?

      “Hừ…đúng là các cái gì cũng hiểu, nghe tiệc tối hôm nay là tiệc chọn cháu dâu cho cháu trai của cấp .” Chị vừa rồi nho tiết lộ đáp án.

      “Tuyển cháu dâu?” bé thực tập sinh kinh hô.

      Bạch Thù hết biết gì, tiệc tối đêm nay làm nửa ngày hóa ra chỉ là để chọn cháu dâu cho cháu trai quý, phải là nơi mấy đại nhân vật tụ hội, chuyện như vậy liên quan gì đến đài truyền hình bọn họ a? Chẳng lẽ còn muốn chụp hết ảnh mỹ tuyển chọn, sau đó đăng cho toàn dân bầu phiếu, xem ai thích hợp hơn?

      Thời điểm Bạch Thù khó hiểu, mắt bé thực tập sinh đối diện sáng quắc lên: “Chị Bạch Thù tốt số, em cũng muốn xem.”

      “Thích? Như làm sao có thể được coi trọng? Quên , cho dù là Bạch Thù cũng chưa chắc có khả năng được tuyển, Bạch Thù lại có thân phận cùng bối cảnh.”

      “Chị hai à, vậy tiệc tối đó cần đài truyền hình chúng ta tham dự làm gì?” Bạch Thù ra nghi hoặc.

      “Aiz…tuy những buổi tiệc như thế nên để chúng ta đến, nhưng bọn họ cũng ngại đài truyền hình chúng ta kiếm thêm vài hợp đồng hợp tác. Lấy tướng mạo Bạch Thù, tin tưởng có thể giúp đài truyền hình chúng ta giành được vô số hợp đồng quảng cáo, các quan hệ hợp tác hoặc đầu tư.”

      TMD! Đây phải là hy sinh sắc đẹp của sao? biết mà, bà già kia có lòng tốt như vậy! Trong lòng Bạch Thù nổi giận, bị từng đốm lửa hừng hực thiêu đốt.

      Vị tỷ tỷ kia tiếp tục với Bạch Thù: “Bạch Thù a, nhất định phải lợi dụng tốt cơ hội này, chừng có thể câu được mối buôn bán lớn hay cậu ấm, quý tử nào đó a! Chậc chậc…vừa đẹp trai vừa có tiền, tôi luôn mơ thấy con rùa vàng như vậy. Chậc chậc…” xong, vị tỷ tỷ kia dường như muốn đắm chìm trong mộng tưởng của mình, vẻ mặt cực kì hâm mộ.

      Sau ót Bạch Thù xuất ba vạch đen. Nhưng thời điểm nghe thấy chị ta miêu tả, tâm Bạch Thù cũng dao động, bởi vì lý tưởng của là sau khi thành công trong nghiệp liền từ bỏ tất cả, tìm con rùa vàng tử tế mà gả cho, sau đó sinh hai đứa , nhà bốn nười tiêu dao sống qua ngày như cuộc sống của thần tiên.

      Kỳ lý tưởng này…có hơi lớn! Đừng là tìm con rùa vàng tử tế, vấn đề là cho dù tìm được rồi, muốn sinh được hai đứa cũng là điều rất khó!

      Sau khi vị tỷ tỷ kia lấy lại tinh thần: “Bạch Thù à… có biết vị cấp kia là ai ?”

      Bạch Thù hết chỗ , chị ta ràng biết là ai nên mới hỏi vấn đề này, có trong nội bộ bên kia , làm sao có thể biết?

      chắc biết ?!” Vị tỷ tỷ trưng ra bộ mặt ‘ mau tới hỏi tôi, mau tới hỏi tôi, hỏi tôi tôi liền cho nghe’, biểu tình thực đáng đánh đòn.

      Cũng may bé thực tập sinh kia tò mò khó nhịn nổi: “Tỷ tỷ, chị mau , nếu Bạch Thù tiệc tối kia làm sao có thể biết vị thái tử gia kia là ai?”

      Vị tỷ tỷ đó rầm rì tiếng, đắc ý : “Chính là vị Lí tướng quân kia a, người làm đến chức vụ cao trong đảng trung ương đấy!”

      Chị có tôi cũng biết vị Lí tướng quân đó là ai, Bạch Thù oán thầm.

      bé thực tập sinh mắt lóe tinh quang: “Tỷ tỷ…là Lí Chính lão tướng quân sao?”

      Vị tỷ tỷ bày ra bộ mắt trẻ dễ dạy: “Chính là ông ta. Lí lão tướng quân này có hai người con trai, con lớn của ông ta làm ủy viên chính trị tại hội nghị hiệp thương, con trai út làm huấn luyện bộ đội, vợ con trai lớn là đại biểu nhân dân, vợ con trai út là con tổng giám đốc tập đoàn Phong Khiêm tên là Tô Tử Hiểu, con trai lớn sinh được đứa con tên Lí Cẩm Nguyệt, năm trước vừa gả cho Cố Sung Túc, hai người hẳn là biết Cố Sung Túc , chính là phó chủ tịch trẻ tuổi nhất hội nghị hiệp thương! Mà con trai út sinh được đứa con trai, gọi là Lí Tô Mặc, năm nay đại khái 26 tuổi , vẫn độc thân. là cháu đích tôn của Lí gia, cả nhà chỉ có là độc đinh, có thể nghĩ được cưng tới trình độ nào a!”

      “Tỷ tỷ, chị lợi hại, đem học thuộc cả bối cảnh nhà người ta rồi kể lại, hổ là làm chuyên mục ‘kinh tế truyền thông’.” bé thực tập sinh vừa háo sắc vừa cảm thán : “Tỷ tỷ, chị nghĩ thử xem, tên công tử Lí gia kia bộ dáng thế nào? Tuy rằng với nhà bọn họ diện mạo còn quan trọng nhưng là em vẫn nhịn được háo sắc chút a!”

      Vị tỷ tỷ đó vẻ mặt khinh bỉ nhìn bé thực tập sinh: “Công tử Lí gia dung mạo thế nào biết?!”

      “Đẹp trai ? Đẹo trai ?” bé thực tập sinh càng thêm kích động.

      “Vô nghĩa, lớn lên giống mẹ, có thể khó coi sao?! Mẹ năm đó là đại minh tinh Tô Tiểu Muội tuyệt diễm a!”

      phải vừa rồi chị bảo là Tô Tử Hiểu sao?” Bạch Thù như bị lọt vào trong sương mù, nhìn được hỏi câu.

      “Tên là Tô Tử Hiểu, chưa thấy ngôi sao dùng qua nghệ danh sao?” Vị tỷ tỷ nhìn Bạch Thù như nhìn quái thú.

      “Cái gì, là Tô Tiểu Muội diễn bộ phim ‘hoa hồng rơi’? Là Tô Tiểu Muội xuất thân là tiểu thư?” Tiểu Vương bên vẫn im lặng lắng nghe cũng vào giúp vui.

      “Chính là ấy!”

      “Tô Tiểu Muội là ai?” Bạch Thù cùng bé thực tập sinh mờ mịt, Bạch Thù chỉ biết em Tô Đông Pha tên Tô Tiểu Muội, còn biết cũng có ngôi sao lấy tên như thế.

      “Tô Tiểu Muội mà hai cũng biết?” Tiểu Vương rất hèn mọn nhìn hai người: “ ấy nhưng là nữ thần quốc gia thời đó a! Dáng người hoàn mỹ, khuôn mặt hoàn mỹ, thanh hoàn mỹ, tất cả đều hoàn mỹ! Đúng là, các đều là thế hệ sau, thời điểm ấy nổi tiếng, các còn chưa sinh ra đâu.” xong lại đặt mông ngồi xuống, thân hình mập ú làm ghế dựa phát ra thanh.

      “Hóa ra là như vậy, tỷ tỷ, chị làm sao mà biết được tin tức này?” bé thực tập sinh gương mặt phi thường kích động.

      “Hừ…tôi có bạn đại học là người đại diện của Lí gia, tất cả đều là người bạn đó cho tôi biết.”

      Ta khinh! Đây là vòng vo bao nhiêu mối quan hệ a? đường xa như thế, tin tức này mang ra có bao nhiêu là ?

      “Mấy người còn thất thần làm cái gì, làm việc sao? Đừng tưởng còn mười phút nữa tan tầm là tôi châm chước, đài truyền hình nuôi kẻ vô dụng!” Thanh bà già lần nữa vang lên, làm vô số người sợ hãi.

      Bạch Thù mới phát , quanh thân bất tri bất giác bị vây bởi đám người ham nghe chuyện bát quái. OMG…hoàn hảo là lần này nhiều người cùng nghe chuyện bát quái, đến mức bị bà già lôi ra mắng đến mức lâm trận bỏ mạng.

      “Bạch Thù, vào đây gặp tôi.” Bà già chỉ đích danh, mọi người đều là bộ dáng đồng tình nhìn theo Bạch Thù vào văn phòng của Siren.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6
      Vui Qúa Hóa Buồn


      “Siren tỷ.”

      Siren tỷ liếc mắt nhìn Bạch Thù cái: “Vừa mới trong lời Dư Thanh cũng nghe thấy được, tin tưởng rằng đối với tiệc tối nay cũng có hiểu biết nhất định.” (Dư Thanh là vị tỷ tỷ kia á :)])

      Thanh tỷ nửa ngày đều là lời vô nghĩa, tôi có thể hiểu được bao nhiêu a? Bạch Thù yên lặng hộc máu, sớm biết như thế lúc nãy nên hỏi nhiều, muốn đánh người.

      “Tiệc tối bắt đầu lúc bảy giờ, địa điểm là khách sạn Đỉnh Thiên, có khoảng ba giờ để chuẩn bị.” xong đưa ra phong thư: “Đây là trợ cấp của đài truyền hình, nếu đủ tự bù vào. Được rồi, có thể chuẩn bị.”

      Bạch Thù trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ ngờ lại có tiền, giống với tác phong của bà già a!

      “Tiểu Thù, là đại biểu của đài truyền hình chúng ta, cho nên được để đài truyền hình mất mặt.”

      “Vâng, Siren tỷ.”

      ra ngoài .”

      “Vâng, Siren tỷ.”

      xong, Bạch Thù cầm chặt phong thư trong tay, xoay người mới cẩn thận nhét vào bên trong áo khoát ngoài, sau đó vui rạo rực bước khỏi phòng. Lúc ra khỏi cửa, bước chân nhàng như bay.

      Vừa ra tới, bé thực tập sinh giống như u linh xuất , bay đến bên người Bạch Thù: “Bà già biến thái đó có thêm gì ?”

      Bạch Thù lắc đầu, đối với bé thực tập sinh : “Kỳ , cong người của Siren tỷ cũng tệ lắm!”

      “Thành khai báo, có phải chị bị bà ta thu mua rồi ?”

      Bạch Thù lắc đầu: “Làm sao có thể?!” Kỳ chút, nghĩ mua lễ phục cũng phải bỏ tiền túi, phúc lợi này quá tốt.

      “Cũng đúng, nếu bà già kia để em tham gia tiệc tối, em cũng thấy bà ta tốt.” để ý gì, tiếp tục sâu kín thở dài.

      “Em a…giúp tôi chọn lễ phục?”

      bé ngẩng đầu, ánh mắt buồn thảm, vẻ mặt u oán, tựa như ai đó thiếu nợ bé: “Chị làm sao có thể xát muối vào vết thương của em a?”

      Bạch Thù cúi đầu: “Tôi sai rồi, lần sau tôi mời uống trà sữa.”

      “Trà sữa cũng thể chữa khỏi vết thương lòng khó khép miệng của em.”

      Khiếp! Hình dung kiểu gì thế này?

      “Cộng thêm cái hamburger?”

      “Còn muốn thêm chân gà cùng cánh gà.”

      được, hơn nữa miễn.”

      “Chị làm sao có thể đối với miệng vết thương của em…”

      “Thành giao.” Bạch Thù thở dài.

      Bạch Thù nháy mắt đen mặt: Túi tiền của tôi, lại mỏng rồi…

      ***

      Bởi vì để ý cái váy dài xanh nhạt cổ chữ V, cho nên Bạch Thù cứ trực tiếp tìm đến địa chỉ viết web. Phải biết rằng, khó có được cơ hội để xa xỉ, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là có Siren tỷ đưa thêm tiền, bằng đánh chết cũng dám mua.

      Lại tiếp Bạch Thù chưa từng xem trong phong thư kia có bao nhiêu tiền, tốt nhất là nhiều chút, nếu chi tiêu tháng này của nhất định là rất kẹt.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đến nơi, Bạch Thù sảng khoái thanh toán tiền xe, lại còn vung tay lên, tủm tỉm với tài xế: “ cần thối lại.”

      Bước vào của hàng lễ phục cho thuê, Bạch Thù trực tiếp hỏi nhân viên về cái váy, nhân viên đó vừa rồi trao đổi cùng mạng nên rất nhanh liền đem bộ lễ phục màu xanh nhạt chuẩn bị giao cho : “Bạch tiểu thư, lễ phục của .”

      Bạch Thù gật đầu, sau đó mở túi giấy nhìn bộ lễ phục, đứng dưới đèn tinh tế xem xét.

      “Tiểu thư, yên tâm, lễ phục này tuy là hàng dùng qua nhưng khẳng định vẫn còn dùng tốt.”

      Bạch Thù để ý đến cằn nhằn của nhân viên, tiếp tục nhìn kiểm tra, quả nhiên là vẫn có dấu vết, vì thế với nhân viên: “ xem, chỉ chỗ này bung ra, nếu cẩn thận đạp trúng, chẳng phải là rách cả bộ sao?”

      Nhân viên tiến lên nhìn thấy, : “Tiểu thư, đừng vậy, thế giới này có nhiều cẩn thận trở thành như thế.”

      “Cửa hàng các ràng đúng! Tôi là thực tế.”

      “Tiểu thư bình tĩnh. Nếu chúng ta thương lượng chút, hay là tôi giảm giá cho ?”

      “Còn 70%.” Bạch Thù chớp mắt.

      “85%.” nhân viên vẻ mặt kiên trì.

      “60%.” Bạch Thù mi cũng nâng.

      “80%.” nhân viên đen mặt.

      “50%.” Bạch Thù mặt mỉm cười.

      “Tiểu thư, cũng biết kinh tế đầu năm nay tốt lắm, cần ép giá như vậy được ? Hơn nữa, lễ phục này cũng đâu phải quá đắt? Nếu đặt cọc trước, cửa hàng chúng tôi trước giờ vẫn chưa bán giá gốc cho ai đâu.” nhân viên kêu rên.
      “Vậy cuối cùng giảm giá còn bao nhiêu?” Bạch Thù buông tay.

      “80% là thấp nhất.” nhân viên đau lòng muốn khóc.

      “Chúng ta bàn bạc cũng tốt lắm, hay là 75% ?” Bạch Thù thực bình tĩnh.

      nhân viên rưng rưng gật đầu điền hóa đơn, bên thầm : “Tiểu thư, cũng ác, tôi về sau cũng dám tiếp .”

      “Haha… chuyện đáng , lần sau tôi nhất định ghé tiếp.”

      Cho đến lúc trả tiền, mới phát , đài truyền hình cho thêm chỉ có 500 tệ. Sau đó, Bạch Thù hóa đá. Mua bộ lễ phục, còn thanh toán 50 tệ tiền xe, cộng thêm những thứ linh tinh nữa, kết quả còn phải bù thêm 250 tệ!

      Bạch Thù hỗn độn, tốn mất 250 tệ a!

      Nhân sinh như thế này là muốn cái gì, quá mức thể chấp nhận được!

      Bạch Thù hai mắt đẫm lệ mặc vào bộ lễ phục váy dài màu xanh nhạt, đầu tóc đen thẳng tắp dài tới thắt lưng, bước tập tễnh ra khỏi cửa hàng, trong lòng yên lặng oán thán: TMD cửa hàng nhà các người, tôi nhất định bao giờ tới đây nữa!

      Tâm Bạch Thù đổ máu: 250 tệ của ta, các ngươi liền như vậy yên lặng theo miệng túi của ta mà bay . Bạch Thù lại nghĩ đến ngày mai còn phải mời bé thực tập sinh kia bữa, gương mặt đen nay lại càng đen. Bạch Thù tức giận, hung hăng dậm chân xuống đất, kết quả lại có chuyện bi kịch tiếp tục xảy ra.

      Chỉ nghe thấy tiếng “răng rắc”, đôi giày cao gót CK mua mạng năm ngoái mất 200 tệ liền như vậy…gãy gót…

      Trong lúc nhất thời, Bạch Thù chỉ cảm thấy trước mặt quần ma loạn vũ, nửa ngày vẫn chưa thể tiếp thu tình hình.

      “TMD!” Lấy lại tinh thần, nhịn được mắng to câu, tay lấy gót giày bị gãy chửi loạn xạ, sau đó nhìn chằm chằm nó đến mức ánh mắt muốn đỏ cả lên.

      Hôm nay là ngày gì thế này, làm ơn cho biết số hôm nay sao ‘tốt’ đến vậy?! Bạch Thù ngẩng mặt lên hỏi trời.

      Kết quả sau lưng truyền đến trận tiếng cười, giọng ngọt ngấy rơi vào trong lỗ tai Bạch Thù: “A Mặc, ấy vui tính a!”

      “Ừ.” thanh lạnh nhạt đáp lại.
      emilia, laula, Friendangel27272 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7
      Ai Có Bệnh?


      Edit: Pé Heo

      Beta: Nguyệt Dao
      Bạch Thù vốn tức giận mắt sắp nổ đom đóm, trong đầu có vô số ngọn lửa bay vòng vòng, bây giờ lại bị hai người biết từ đâu rơi xuống cười nhạo, rất nhanh quay đầu lại, dùng ánh mắt hung ác nhất cuộc đời trừng hai người kia sắp chết đến nơi rồi mà còn biết.

      Phía sau là chiếc xe Porsche màu lam, người đàn ông định mở cửa xe, đoán chừng cúi đầu “Ân” tiếng chỉ là để ứng phó với người phụ nữ kia.

      Mà đứng bên người trang điểm vô cùng đậm, đôi mắt hoa lệ kia thể làm cho nàng sinh ra nghi hoặc bởi vì muốn làm ánh mắt quyến rũ mới liều mạng vẽ mắt như vậy?

      kia khóe miệng như trước lộ ý cười trào phúng, ngờ Bạch Thù lại đột nhiên quay đầu trừng mắt, trong lúc nhất thời gương mặt cười cứng lại, nhìn Bạch Thù trừng mắt ta như vậy, cũng lập tức trừng mắt lại với Bạch Thù.

      Bạch Thù mím môi như trước gắt gao trừng mắt nhìn kia.

      "Làm sao vậy?" Thanh đàn ông trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền tới, đại khái là cảm thấy nghi hoặc vì sao bạn mình đột nhiên có động tĩnh. Vì thế ngẩng đầu, theo ánh mắt kia nhìn tới .

      Trong mắt có chút kinh ngạc.

      Bạch Thù lúc này mới phát , ta lại là mỹ nam xuất ở cửa phòng lúc sáng – mỹ nam thèm nhìn ! Mà giờ phút này bạn của lại còn châm chọc cười nhạo trước mặt , là rất đáng giận!

      Bạch Thù lại liếc mắt nhìn trang điểm vô cùng đậm kia lần nữa, sau đó vô cùng khinh bỉ ánh mắt thẩm mỹ của , lại vô cùng cảm thán đóa hoa lài cắm bãi phân trâu a!

      Mà mỹ nam kia hình như cũng nhận ra Bạch Thù, con ngươi trong trẻo đảo vòng lên chút trêu tức, khóe miệng cong lên cười chút giống như cười, tiện đà xoay người với ta " thôi."

      kia lập tức kéo môi lên nụ cười ngọt ngấy vô cùng: "Được, A Mặc."

      "Cái gì, như vậy muốn ? đời này làm gì có chuyện tiện nghi như vậy!" còn chưa có mắng ngược lại nha, ta lại muốn chạy? Coi chị đây là cái gì a, muốn cười nhạo liền cười nhạo! cũng phải là người khoan dung độ lượng! Bạch Thù trong lòng chưa tính toán xong miệng thốt ra .

      ta vẻ mặt vui, khinh khỉnh mở miệng, giọng điệu ngả ngớn, "Vậy muốn như thế nào?!"

      "Như thế nào?! có dũng khí cười nhạo tôi tôi cũng chỉ muốn mang theo cái dấu tay mà ? Cũ a ( Nhật ngữ hài , hay giỡn đâu )!" Bạch Thù dùng giọng dương quái khí ra câu cuối.

      Khuôn mặt trét cả ký phấn như tường quét vôi của ta nháy mắt trở nên xanh mét, bộ ngực cúp E bỗng nhiên hướng về phía trước bước, "Tôi muốn , có thể cản tôi lại sao?! Hừ, nhìn nghèo kiết hủ lậu, ngay cả mua giầy cũng nổi, cũng trách được giữa đường ăn vạ!"( Heo: cúp E quá khủng, ta đây cúp D mà muốn khóc rồi bả cúp E, quá ba chấm………..(0o0)).

      Bạch Thù nổi giận, nàng dù so lại bánh bao người ta cũng muốn so khẩu khí a! Ngay sau đó, Bạch Thù trực tiếp bẻ gãy đoạn gót giầy nhằm về phía mặt ta mà ném!

      Bởi vì sắc trời tối, hơn nữa ánh mắt Bạch thù vô cùng muốn ăn đòn ngắm mục tiêu rất tốt, cái gót giày kia bay theo hướng mặt kia, ngược lại đáp xuống kế bên – chính là đầu đại mỹ nam của chúng ta, "Phốc", thanh vô cùng quỷ dị, trong bầu khí im lặng làm cho người ta nghe được vô cùng ràng.

      Chỉ thấy ta đứng thẳng dậy, chậm rãi quay đầu, con ngươi trong trẻo nhìn thẳng Bạch Thù. Bạch Thù bị nhìn đến nổi da gà. Nếu phải người trong cuộc, còn tưởng rằng hai người này đóng phim thần tượng, giờ phút này nam chính nữ chính thâm tình nhìn nhau, bên cạnh còn có nữ phụ góp vui.

      Bạch Thù choáng, cảm thấy từng đàn quạ đen bay qua đầu: "aho~aho~ "

      có bệnh a!" kia ngực phập phồng chửi bậy, nhưng lại cố ý giữ hình tượng, thể ngay lập tức xấn qua đây, mà Bạch Thù còn chưa kịp trả lại câu " chưa uống thuốc a!", ta liền lập tức xoay người lôi kéo tay ta, lo lắng , "A Mặc, sao chứ?"

      Bạch Thù , "Lau (chửi bậy), cười nhạo tôi được, còn tôi được đánh trả chắc, đạo lý ở đâu ra vậy!"

      ta bày ra cái mặt bận tâm, cúi đầu nhìn theo cái gót giày mới đáp đầu lăn vài vòng mặt đất vừa dừng lại, nhanh chậm , "Lusa, ta bệnh, em mới có bệnh!"

      Bạch Thù trong lòng rất giật mình, nghĩ rằng, người này là rất biết điều, còn biết được nguyên nhân gây ra mâu thuẫn giữa hai người các là người của . Kết quả là, đối với ấn tượng tốt đẹp tăng mạnh, thầm nghĩ, đáng tiếc cho khuôn mặt tuấn tú như vậy.

      "A Mặc..." ta ủy khuất, hấp hấp cái mũi, dám làm cho nước mắt chảy ra, nhưng mà Bạch Thù cho rằng ta sợ nước mắt chảy ra làm trôi lớp trang điểm mắt mà ta kỳ công tạo ra thôi.

      "Em biết đầu óc người ta bình thường, còn cùng ta tranh luận, em phải có vấn đề sao?" Mỹ nam vội nóng nảy mở miệng, lại quét mắt liếc Bạch Thù cái, bộ dáng có chút khinh miệt, "Nếu muốn dùng cách như vậy để hấp dẫn chú ý của tôi, như vậy, thành công, nhưng mà, tôi đối với nữ nhân lớn lên giống hồ ly như , có hứng thú." xong, kéo tay kia quấn quít lấy ra, mở cửa xe tự mình ngồi vào.

      trang điểm đậm kia liếc cái, lập tức tự mình kéo mở cửa xe vui vẻ đặt mông ngồi vào.

      quá 1 phút, động cơ vang lên tiếng khởi động, xe thể thao "Sưu" tiếng, biến mất ngay trước mặt Bạch Thù.

      Bạch Thù thể tin miệng há hốc đứng ngay tại chỗ, muốn chuyện, lại bị tức nghẹn ở cổ họng lời cũng phun ra được, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi với khí, đừng bao giờ để gặp lại lần nữa !

      Thời gian trôi qua, vừa nãy dây dưa lâu, vừa nhìn đồng hồ, mới phát gần 6 giờ rưỡi , chỉ còn nửa giờ nữa là bữa tiệc bắt đầu! Bây giờ muốn chạy mua giày mới cũng thể bởi vì có tiền, hai vẫn là có tiền a!

      Lại nhìn phía sau, cách đó xa là cái gót giày bị bẻ gãy ban nãy, nhìn nhìn lại bên chân kia giày vẫn còn hoàn hảo bị hư tổn gì, bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời, nảy ra ý hay.

      Vì thế muốn đem chiếc giày cao gót còn lại bẻ gãy, làm cho chúng trở thành đôi giày đế bệt, dù sao vóc dáng cũng cao 1m71, mang đôi giày đế bệt vẫn được coi là cao gầy. Nhưng trời chiều lòng người mà, dù bẻ như thế nào vẫn bẻ gãy được đế nó! TMD, chiếc giày chết tiệt, cũng biết lựa thời gian và địa điểm mà giở chứng hay sao?

      Cái gót giày bị phía đông đập cái phía tây gõ cái nhưng vẫn ương ngạnh như thế, trước sau chịu chia lìa cùng với bạn đế giày thân . Nhìn cái đế giày ương ngạnh, cũng chỉ có thể thở dài mà cảm khái: phải chi chiếc giày kia của cũng ương ngạnh như vậy tốt rồi. …..(ToT)…..

      Được rồi, cố gắng bình tĩnh, tin rằng nhanh chóng làm cho đôi giày này trở thành giày đế bệt.

      lúc chiến đấu hăng hái, sau lưng vang lên tiếng của người đàn ông "Bạch Thù?"

      Bạch Thù lưng cứng đờ, lúc này lại để cho người quen nhìn thấy làm ra hành động khiếm nhã như vậy! Làm sao bây giờ! nên quay đầu lại vói “Xin Chào” hay nên làm bộ quen biết đây? Lại , hoặc là với nhận nhầm người”? Bạch Thù trong lòng rất bất ổn a .

      "Bạch Thù, trong người em thoải mái sao?" Người nọ phỏng chừng thấy Bạch Thù lâu mà còn chưa đứng lên, tiếp tục hỏi.

      Đại gia, ngài mau nhanh ! Bạch Thù thầm nghĩ: Bao nhiêu năm nay ngụy trang, chẳng lẽ như vậy thất bại trong gang tấc? Oh, No! Ta muốn!

      "Bạch Thù?" ta càng đến gần rồi sau đó là trực tiếp đứng trước mặt Bạch Thù.

      Bạch Thù trong lòng khẽ động, nhận thấy người kia đứng trước mặt. Vì thế khuôn mặt thay đổi 3600 mỉm cười hoàn mỹ, ngẩng đầu, " khỏe a."
      Mizukisusu thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8
      Chàng Trai Cưỡi Bạch Mã


      Edit: Pé Heo

      Beta: Nguyệt Dao
      Người đàn ông này bộ dạng sai, thuộc loại ngoại hình nhu, đôi mắt to, đôi mắt còn xinh đẹp hữu thần hơn so với mắt các nam diễn viên ngôi sao nổi tiếng thầm phẫu thuật, môi dày mỏng, gợi cảm, cái mũi cao đẹp, quan trọng nhất là, ta có làn da trắng nõn tinh tế, kém Bạch Thù nửa điểm.

      Đầu tóc của dài, nhuộm thành màu nâu sẫm, phụ kiện cái hoa tai đính kim cương vành tai, tổng thể nhìn có chút nhu nhưng kèm theo chút phóng đãng.

      Mặc kệ như thế nào, đây đều là soái ca làm cho người ta nhìn thấy hai mắt đều sáng ngời, chẳng qua là đối với ta Bạch Thù lại có chút ấn tượng nào.

      Khi ta cúi đầu nhìn xuống, đại khái là hiểu được tình cảnh túng quẫn của Bạch Thù, sau đó đỡ dậy, lấy giày của Bạch Thù đặt xuống đất rồi ngồi xổm xuống mang giày vào chân giúp . Bạch Thù 囧, đây là lần đầu tiên có người đụng tới chân của . Lại , người nọ lại dùng tư thế ôm công chúa hoa lệ ôm Bạch Thù đến trước cửa xe mở từ trước: "Em ngồi đây trước , tôi dẫn em mua giày." xong, ta lại ngược lại chỗ ban nãy, tìm được thùng rác rồi đem giày ném vào, nhanh chóng quay trở lại xe.

      Bạch Thù nhìn bóng dáng bận rộn của , nhớ lại độ ấm chân lúc nãy, nhất thời có chút ngượng ngùng cho đến khi người ta trở lại đóng cửa xe, cười hớ hớ với nàng, "Bạch Thù, bộ dáng ngây ngốc, hồ đồ này của em đáng ."

      Chưa có người nào Bạch Thù đáng , bởi vì mọi người nhìn thấy vẻ bề ngoài kinh diễm của , sau đó đều cảm khái ‘Nga, Bạch Thù a, nha đầu xinh đẹp’. Nhưng mà, hôm nay, là lần đầu tiên nghe người đàn ông xa lạ đáng , biết vì sao, cảm thấy trong lòng ấm vù vù , ngay cả nhìn bộ dáng của ta, cũng càng thêm thuận mắt.

      " mới đáng , cả nhà đều đáng ” Bạch Thù có chút kiều ngạo ( kiều + kiêu ngạo), nội tâm mặc niệm câu này trăm lần, nhưng cảm xúc vẫn mênh mông như trước a.

      "A, Bạch Thù, tôi lần đầu tiên nhìn thấy em đỏ mặt." ta biết sống chết lại còn ra.

      "Tôi , thể chỉ tập trung lái xe sao?"

      "Tôi tập trung lái xe a, yên tâm, Bạch Thù, tôi đem em bán ."

      Bạch Thù lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, người đàn ông trước mặt bây giờ tuy rằng có thể kêu đúng tên nhưng mà biết a! lại như vậy dễ dàng ngồi lên xe người ta? …..(ToT)….

      "Đừng nhíu mày tự kiểm nữa." ta như nhìn thấu suy nghĩ của Bạch Thù sau đó lại , “Em hôm nay ăn mặc lễ phục như vậy là muốn làm MC cho bữa tiệc nào sao?"

      Bạch Thù lắc đầu, ngay cả bình thường kiêm chức gì ta cũng biết?

      "Vậy em làm gì?"

      "Đài truyền hình muốn tôi tham gia bữa tiệc ‘buôn bán’ ở khách sạn Đỉnh Thiên." Là bữa tiệc buôn bán , dù sao bữa tiệc xem mắt kia cũng có quan hệ gì với .

      "Nga, tôi cũng muốn đến đó, trùng hợp thuận đường a." Người nọ cười tủm tỉm . quá 10 phút, xe của ta đỗ trước cửa hàng lớn, sau đó xuống xe, nhìn về phía Bạch Thù nháy mắt mấy cái, "Chờ tôi trở lại."

      Bạch Thù đoán được ta muốn làm gì, nháy mắt trong lòng nhảy loạn, "Ai…., tôi mang size 36 ."

      Người nọ cười hớ hớ giơ tay lên, "Tôi biết, tôi ước lượng qua."

      Biến thái. Bạch Thù trong lòng mắng thầm câu, nhưng mà ý cười mặt che giấu được.

      quá 5 phút, người nọ liền bao lớn bao xách bốn năm cái hộp to ra, hộp toàn đống chữ tiếng , dù sao cũng biết. Tha thứ cho là đứa ngay cả văn cấp sáu cũng chưa đậu.

      Sau đó liếc đến dòng chữ "SalvatoreFerragamo", vì vậy nhận ra đây là hiệu giày cao gót Audrey Hepburn cao cấp. Người nghèo giống như Bạch Thù đối với loại giày cao cấp như vậy đều cười nhạt, quý như vậy, còn bằng sang khu phố bên cạnh trường học mua được đến năm mươi sáu mươi đôi giày bán lề đường để mang. Các người có thể trong lòng tính toán keo kiệt. ╮(╯_╰)╭

      Thái quá nhất là, theo sau ta còn ba bốn mặc trang phục nhân viên, các trong tay cũng cầm bốn năm cái túi to, nhưng trêm mặt bon họ che giấu được vui sướng, cho nên mặc dù trong tay xách đống vật nặng nề nhưng bước chân vẫn nhàng như ...

      Nhìn mấy người dần dần về phía , Bạch Thù yên lặng cầu nguyện, hy vọng như nàng suy nghĩ. Bởi vì: huynh đệ, là người nghèo, muốn vay nặng lãi của ta đâu a!

      Ngọc đế đại nhân gần đây bề bộn nhiều công việc nên tự nhiên có nghe thấy lời cầu khẩn của . ta vẫn tiếp tục đem mấy cái túi để ra chỗ ngồi đằng sau.

      Đợi hoàn thành xong tất cả, ta mới chỉ ngón tay đến đống hộp giày lộn xộn kia: “Nha, em xem xem, đôi giày nào phù hợp với trang phục của em đêm nay?"

      Bạch Thù chỉ cảm thấy trận sấm chớp ngang qua, đem nàng nướng đến bên trong mềm nhũn, bên ngoài xốp giòn ngon miệng. Đến cuối cùng khi lấy lại bình tĩnh, vẫn chưa từ bỏ ý định, thử hỏi lại lần nữa “Tất cả giày ở đây đều là của tôi?"

      ta gật gật đầu, "Tôi biết em thích cái kiểu nào, nên đem tất cả giày màu cà phê size 36 trong đó ra cho em chọn." ta bày ra vẻ mặt: “Em còn muốn hỏi gì sao?", làm Bạch Thù quả muốn tát vài bạt tay.

      Nhưng mà Bạch Thù vẫn thực bình tĩnh với ta: "Tôi là người nghèo."

      ta đầu tiên là sửng sốt, phản ứng sao đó là "Khanh khách" bật cười, lấy tay chỉ vào ót Bạch Thù chút "Bạch Thù, em khi nào lo lắng chuyện này?"

      Bạch Thù hơi bất ngờ, nhìn người đàn ông trước mắt cười đến run rẩy cả người, đến nửa ngày mới chỉ chỉ đống hộp giày lộn xộn bên cạnh: ", toàn bộ mua cho tôi?"

      ta gật gật đầu.

      "Tôi và thân chẳng quen, tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy?"

      ta sờ sờ cái cằm trơn bóng của mình, sau đó đôi mắt tốt đen như mực nhìn chằm chằm Bạch Thù: “Tôi muốn theo đuổi em được sao?"

      Bạch Thù nghĩ đây là cái tình huống gì vậy, nếu đổi thành khác, đối mặt với lời thổ lộ của người đàn ông nhiều tiền lại tuấn như vậy, còn đối xử với mình vô cùng tốt, tin tưởng kia hai lời tuyệt đối lập tức gật đầu đáp ứng rồi. Nhưng là Bạch Thù, cho nên rất bình tĩnh nhìn nhìn đồng hồ, kim phút gần chạy đến số 10, giơ cổ tay lên, đưa tay cho ta xem thời gian hiển thị, "Thời gian còn sớm , chúng ta nên xuất phát đến khách sạn Đỉnh Thiên thôi, đến muộn bữa tiệc tốt."

      ta cũng bình tĩnh xem đồng hồ, mặt kim đồng hồ sắp chạy đến 7 giờ, kim phút chỉ còn 5 phút nữa, " ra chúng ta muốn đến muộn."

      Chương 9
      Cẩu Huyết Ngoài Ý Muốn

      Mặt Bạch Thù nháy mắt đen , thanh nhất thời cao lên ít: “ phải chứ?”

      lại bình tĩnh lấy điện thoại ra, chìa thời gian cho xem: “Tôi lừa em.”

      Bạch Thù theo sau kêu rên tiếng, trong lòng gấp đến độ muốn giơ chân: Xong đời, xong đời! vốn bị bà già kia ghét rồi, bây giờ còn đến yến hội trễ, phạm vào sai lầm mà bà già dó dặn dặn lại ngàn vạn lần.

      Bạch Thù dám tưởng tượng tiếp, bởi vì thấy tương lai nào cũng đều là bị đại đao sắc bén kề sát ngay cổ.

      “Bạch Thù, có việc gì, đừng lo muộn bữa tiệc.” an ủi Bạch Thù tái nhợt cả mặt mũi.

      “Cái gì, đó là công việc của tôi a, muộn việc còn bảo tôi lo?!”

      Người nọ có lẽ là bị Bạch Thù dọa sợ, nhất thời hóa đá bên, sau đó, gió thổi qua cũng chẳng thấy nhúc nhích. Hồi lâu, ta mới gật gật đầu: “Phải, tôi lo làm muộn.”

      Bạch Thù gì thở dài, nhìn đống giày hiệu, lại liếc đến chiếc ô tô sang trọng mình ngồi, trong lòng yên lặng oán niệm, vị này là phú nhị đại, cùng so đo làm chi? Chẳng phải là giống như tự tát mình bạt tai hay sao?

      “Vậy mau tới đó a, dù muộn cũng có nhiều loại.” Bạch Thù ủy khuất. Aiz…nếu ban đầu giày cao gót mà giày đế bằng chừng có chuyện này xảy ra, đến muộn…

      “Hử…được.” ta đại khái là vẫn theo kịp tốc độ thay đổi cảm xúc của Bạch Thù, máy móc trả lời câu.

      ta bắt đầu lái xe, Bạch Thù tùy tiện rút cái túi to phía sau xe, lấy đôi giày bên trong ra vào. Loại tình huống này, Bạch Thù có chút hứng thú nhìn, cũng may đôi giày màu café, tùy tiện mang vào cũng hợp với chiếc váy dài màu xanh nhạt.

      Xe cuối cùng cũng chạy đến khách sạn Đỉnh Thiên, nhân viên bãi đậu xe thấy, lập tức đem xe của ta chạy gửi, bọn họ hai người lập tức đến nơi tổ chức bữa tiệc.

      Dọc theo đường , trong lòng Bạch Thù cảm thấy kỳ lạ, nhưng kỳ lạ ở chỗ nào lại thể .

      vất vả mới đến được trước cửa đại sảnh yến hội, ngay sau đó có người hướng Bạch Thù chạy vội tới. Người này xa lạ đối với Bạch Thù, biên tập phân lượng Trần Sâm ở đài truyền hình thực tập.

      Trần Sâm nhìn thấy Bạch Thù như nhìn thấy người đến cứu nạn: “Bà của tôi ơi… cuối cũng cũng đến, biết Siren tỷ tức giận bao nhiêu đâu. Nhanh chút, nhanh chút!” xong liền muốn kéo Bạch Thù , nhưng chưa kịp đụng đến cổ tay , liền bị bàn tay khác chụp lại giữa trung.

      Bạch Thù bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc, nhìn biên tập Trần Sâm vẻ mặt xấu hổ: “Trần biên tập, ngượng, tôi tới chậm.”

      Trần Sâm nhìn người đàn ông nắm cổ tay ta, xấu hổ đứng tại chỗ, nhìn đến Bạch Thù thay giải vây, Trần Sâm mới có chút cứng ngắc gật đầu. Cũng đúng lúc này, người đàn ông buông lỏng cổ tay Trần biên tập, có chút hờ hững : “Tôi thích động vật giống đực khác chạm vào tôi theo đuổi.”

      Bạch Thù có loại cảm giác dậy nổi xúc động.

      Trần biên tập mí mắt giật giật: “ yên tâm, tôi có vợ con rồi.”

      “Có vợ con tôi cũng lo lắng.” Sau đó, ta quay lại nhìn Bạch Thù: “Bạch Thù, tôi trước, lát tìm em.”

      Bóng dáng ta ngày càng xa, Trần biên tập mới than thở cùng Bạch Thù: “Cái gì a…tôi còn tưởng rằng là bạn , nửa ngày hóa ra còn theo đuổi , còn chưa theo đuổi được mà có tính chiếm hữu cao như vậy. Tôi xem người này hợp với đâu.”

      Bạch Thù xấu hổ, gật đầu cũng lắc đầu, : “Trần biên tập, chúng ta nhanh thôi, bằng Siren tỷ chắc chắn nổi điên.”

      “Đúng đúng đúng! Chạy nhanh qua đó, biết, sắc mặt Siren tỷ ban nãy khó coi tới chừng nào đâu! cũng là, lần đầu tiên tham gia những buổi tiệc thế này mà lại muộn.”

      Bạch Thù cúi đầu cãi lại, dù sao cũng chỉ là thực tập sinh, tiền bối như thế nào cũng chỉ có thể khiêm tốn nhận, đây là quy tắc.

      Đêm nay Siren tỷ thân váy cổ chữ V màu đỏ thẩm, khó có được dịp lộ ra bộ ngực trắng bóng cao ngất hấp dẫn vô số ánh nhìn của đám đàn ông.

      Lúc Bạch Thù đến bên người Siren, chị ta cùng người đàn ông trò chuyện với nhau vui. Người đàn ông trẻ tuổi này tên Phương Vũ Thanh, Bạch Thù biết ta, từng chủ trì yến hội buôn bán của công ty con tập đoàn Kỳ Hạ bọn họ, lúc ấy người đàn ông này chỉ xuất sân khấu vài giây, nháy mắt hấp dẫn vô số tiếng thét chói tai của phụ nữ bên dưới. Nhưng mà người này năng lực cũng rất cao, nghe năm nay còn được bầu trong top 10 thanh niên trẻ xí nghiệp gia, ít báo chí truyền thông tranh nhau đưa tin , đài truyền hình của cũng nằm trong số đó.

      Siren tỷ thấy Bạch Thù đến, đầu tiên là nhướn mày, sau đó lại tiếp tục cùng Phương Vũ Thanh chuyện với nhau.

      Bạch Thù cùng Trần Sâm hai người lúng ta lúng túng đứng bên, Phương Vũ Thanh nhìn đến và Trần Sâm đứng bên người Siren tỷ, thấp giọng : “Hai vị này là?”

      Siren tỷ lúc này mới ngọt ngào tươi cười giới thiệu: “Hai vị này a…quên giới thiệu với Phương thiếu, người là tổ trưởng tổ biên tập ở đài truyền hình - Trần Sâm, còn người là thực tập sinh ở đài truyền hình - Bạch Thù. Tôi thấy ấy có vẻ lanh lợi nên mang theo để trau dồi kinh nghiệm.”

      “Haha…Siren tỷ tâm tính thiện lương, tại hậu bối có rất ít những cơ hội để trau dồi kiến thức như thế này.”

      “Haha…đâu có, làm tiền bối nên nếu có khả năng giúp đỡ thôi, như vậy bọn họ tương lai mới có thể tự mình đảm đương phía, phát triển nghiệp a.”

      “Siren tỷ cũng đúng.” Phương Vũ Thanh tiếp tục cười hớ hớ .

      Bạch Thù nghe hai người đối thoại có cảm giác sắp nôn ra, Siren tỷ này, trình độ biết xấu hổ muốn vô địch vũ trụ! Bản lĩnh ăn lung tung muốn ai địch nổi.

      Phương Vũ Thanh mỉm cười, sau đó nhìn xuống đồng hồ với Siren tỷ: “Siren tỷ, tôi trước chút.”

      Đợi cho rồi, Siren tỷ mới lộ ra gương mặt , ngoài cười nhưng trong cười với Bạch Thù: “Bạch Thù, lá gan là càng lúc càng lớn a!”

      Bạch Thù nghe lời này, đầu có chút đau.

      “Siren tỷ, xin lỗi.”

      “Xin lỗi hữu dụng còn cần cảnh sát làm gì?!”

      Ôi trời…đây giống lời kịch của phim thần tượng, thể tưởng tượng được chồng như thế cũng xem phim thần tượng, thậm chí bắt chước học thuộc làu lời kịch rồi vận dụng bên trọng cuộc sống, quá kinh hãi!

      “Vâng vâng, Siren tỷ đúng.” chuyện cùng chị ta, nếu có thể rút ngắn thời gian lỗ tai bị đầu độc cứ rút ngắn, Bạch Thù nắm vững cách sử dụng quy luật này.

      “Hừ… theo tôi lại đây!”

      Siren tỷ dẫn Bạch Thù xuyên qua các bàn tiệc ăn uống linh đình, vô số người, mặc kệ nam nữ già trẻ toàn bộ đều đem tầm mắt dừng người Bạch Thù. Dù sao mỹ nhân nhiều, nhưng cực phẩm vẫn là thiếu. Huống chi Bạch Thù là dạng cực phẩm khó gặp, biết bao nhiêu nam nhân đánh chủ ý lên .

      Đối với những ánh mắt này, Bạch Thù thấy nhưng thể ngăn cũng chẳng thể trách, cho nên vẫn như trước bình tĩnh theo Siren tỷ xã giao.

      Cũng biết có phải hay nhan sắc của có tác dụng, Siren tỷ kéo đến ít hợp tác thương. Đối với tình huống này Siren tỷ vô cùng vừa lòng, khẩu khí chuyện với Bạch Thù cũng tốt lên ít: “Bạch Thù a, tôi mang đến đây quả là quyết định đúng.”

      Nghe lời này, Bạch Thù muốn lấy khối bánh lớn chụp chết chị ta. Nhưng mà mình đứng dưới mái hiên nhà người ta, Bạch Thù dù muốn vẫn phải lựa chọn cúi đầu.

      Thời gian trôi qua có chút lâu, Bạch Thù cũng ít nên cảm thấy có chút khát nước, liền bảo phục vụ đem ly nước chanh tới giúp . Người phục vụ rất nhanh chóng đem ly nước chanh đưa tới, Bạch Thù mỉm cười cầm nước chanh xoay người, chuyện bi kịch cứ thế xảy ra.

      Bạch Thù nghĩ tới vừa xoay người đụng phải người nào đó, kết quả là nước chanh trong tay hoàn hảo hắt lên quần áo người nọ, nước chanh dọc theo quần áo chảy xuống, nháy mắt sàn nhà vũng nước.

      Bạch Thù nhìn cũng thèm nhìn liền trực tiếp đưa ra khăn tay thay người nọ lau, lau chưa được hai cái, bàn tay hữu lực liền đè cổ tay lại.

      “Đủ.” Thanh mang theo tia nhẫn.

      Bạch Thù lúc này mới hậu tri hậu giác phát lau đến phần đũng quần của tên đàn ông ấy. Sau đó, mới phát biểu tình những người xung quanh có chút quỷ dị.
      sanone2112, laula, Trâu2 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10
      Oan Gia Ngõ Hẹp

      Bạch Thù mặt đỏ lên, nhưng mà thanh này sao lại quen tai đến như vậy? Bạch Thù trong lòng có loại cảm giác kinh hãi, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên xem.

      Hai mắt nhìn song song nhau, đôi con ngươi trong trẻo, đáy mắt mờ ảo như có lớp sương mù, khiến cho người khác có cảm giác chân , khó nắm bắt.

      Hôm nay là cái vận gì thế này!? Đổ lên người nào đổ, lại đổ lên gã đàn ông khiến nghiến răng nghiến lợi hai lần ngày hôm nay!

      “A Mặc!” thanh nũng nịu kia truyền đến, theo đó là nàng trang điểm dày cộm đến đây.

      Qủa là nếu là oan gia gặp nhau. Bạch Thù trong lòng khó chịu, mới cùng hai người chết tiệt này cãi nhau tới hai giờ, vậy mà nhanh như vậy lại chạm mặt. Vận khí này… là muốn chết cho rồi!

      “Là !” kia hiển nhiên nhận ra Bạch Thù.

      “Là tôi như thế nào?”

      là cố ý đúng hay ?!” kia trừng mắt.

      “Hừ…có thể đừng tự kỉ như vậy ? Các người đáng để tôi hắt nước chanh các người à?”

      Hít…xung quanh là thanh hút khí lạnh, trong lòng Bạch Thù cảm thấy ổn.

      “Bạch Thù, làm cái gì vậy?” Thanh căm giận của Siren tỷ truyền đến: “Tôi chỉ nhìn chút, liền gây phiền toái!”

      Ôi…cọp mẹ tới lúc nào thế này?

      “Thực xin lỗi, thực xin lỗi Lí thiếu, Bạch Thù là thực tập sinh đài truyền hình chưa từng tham dự những buổi tiệc như thế này, Lí thiếu có quyền có thế, so đo cùng hiểu chuyện.” Trần Sâm toàn thân mồ hôi lạnh, thấp giọng .

      Nếu vừa rồi thanh hút khí lạnh kia đại biểu cho cái gì Bạch Thù thể lý giải, thái độ của Siren tỷ cùng Trân Sâm lúc này giải thích hết thảy mọi vấn đề. đắc tội với người trước mặt này, xong rồi!

      Họ Lí tên Mặc, phải chứ? phải là người mà Dư Thanh miệng ngừng, trưởng tôn Lí gia Lí Tô Mặc?!

      Bạch Thù trợn tròn mắt, phẫn nộ vừa rồi nháy mắt biến mất hầu như còn.

      Ôi trời… muốn tương lai lao vào vòng giải trí, tại lại đắc tội pho tượng đại Phật (nhân vật lớn), cảm thấy cần ta tiếng nào, những người khác cũng hướng làm khó, làm cho chết có chỗ chôn!

      Bạch Thù có thể tưởng tượng, khả năng tốt nghiệp rồi bước chân vào ngành giải trí của cao.

      T_T, Ngọc Hoàng đại đế, người đáng ghét, làm sao có thể tra tấn xinh đẹp thiện lương như thế này chứ? Bạch Thù yên lặng rơi lệ trong lòng.

      Lại kẻ xui xẻo bị đổ nước chanh lên người Lí Tô Mặc còn chưa gì, xung quanh liên miên cằn nhằn thảo luận. Nào là “ này là ai?”, “Như thế nào lại biết trời cao đất rộng, lại ngu ngốc đắc tội Lí thiếu”, hoặc là “Mọi người xác định này là người địa cầu?” Mà Lí Tô Mặc cứ thế, ngăn cản…

      Bạch Thù chỉ có thể dùng đôi mắt xinh đẹp của nhìn chằm chằm Lí Tô Mặc, sau đó liều mạng nháy, hy vọng có thể chảy ra hai giọt nước mắt làm cảm động vị Lí thiếu này. Nhưng là, đại khái hôm nay uống nước quá ít lại nhiều, cho nên cố đến mấy cũng chẳng chảy ra được giọt nước mắt nào.

      Lí Tô Mặc nhìn quần áo ẩm ướt người mình, mặt nhăn mày nhíu, bởi vì ly nước trái cây kia thế nào cũng đổ vào cái chỗ khó của , nhìn làm sao cũng cảm thấy bẩn.

      Bạch Thù nhìn Lí Tô Mặc lời nào, trong lòng ngược lại càng thêm sợ hãi. Đều chó ngoan cắn người, tình nguyện để Lí Tô Mặc đem chửi bới chút cũng tốt hơn là gì như lúc này. Vì thế, Bạch Thù lấy từ khay của người phục vụ bên cạnh ly rượu đỏ đưa tới trước mặt Lí Tô Mặc, trong lòng chuẩn bị tinh thần dũng hy sinh: “Đến đây, hắt tôi .”

      Lí Tô Mặc chiếu con ngươi trong trẻo nhìn Bạch Thù, tiếp nhận ly rượu, cũng làm bất cứ hành động gì.

      Bạch Thù thầm mắng tên này biết rộng lượng, bụng mọn, vì thế đem ly rượu đỏ đặt vào trong tay , tiếp tục : “Nha…tôi cẩn thận đem nước chanh đổ lên người , đại nhân đại lượng cùng tôi so đo chuyện này.” Câu còn có nghĩa khác là, nếu quân tử đến hắt , nhưng mà khiến tiểu nhân vật bé như ăn khép nép như vậy, tức là muốn cùng so đo, cho nên mặc kệ hắt hay là hắt, đều là tiểu nhân chứ phải quân tử.

      Lí Tô Mặc như trước có động tĩnh gì, tất cả mọi người ngưng thần nín thở chờ đợi ‘phán quyết cuối cùng’, nhưng Lusa bên nhịn được, trực tiếp đem ly rượu đỏ trong tay ta hắt lên mặt Bạch Thù.

      Màu rượu đỏ tiên diễm toàn bộ hắt lên mặt Bạch Thù, sau đó chậm rãi chảy xuống, nháy mắt lễ phục dạ hội của Bạch Thù đều ướt đẫm.

      Bạch Thù mặc váy dài màu xanh nhạt im lặng đứng tại chỗ, da thịt trắng nõn thình thoảng chảy xuống vài giọt rượu đỏ tươi, thấy nửa điểm chật vật mà lại làm tăng vẻ đẹp mị hoặc xuất chúng của Bạch Thù. Hình ảnh này rất đẹp mắt, rất quyến rũ người phạm tội!

      Bạch Thù cảm thấy bốn phía đều tràn ngập mùi thơm rượu đỏ, mỉm cười, vươn đầu lưỡi liếm vài giọt rượu đỏ chảy môi, hình ảnh này khiến đám đàn ông xung quanh nháy mắt dựng “lều trại”.

      Sức hút của nghiệt là lan tràn khắp nơi nha!

      “Hôm nay vận khí tốt, có thể dùng rượu đỏ làm mặt nạ dưỡng da.” Bạch Thù hơi mở môi đỏ mọng, để rượu đỏ tùy ý dính mặt .

      Mọi người nhìn Bạch Thù đều hiểu, chính là muốn bạo phát rồi nha!

      Lusa cười tiếng, biểu cảm đắc ý với Bạch Thù: “Đúng vậy, dùng rượu đỏ làm mặt nạ, nhưng mà có cảm thấy hơi ít hay ? Có cần tôi hắt thêm cho ?”

      Đối với khiêu khích của nàng mặt dày cộm cả tấn phấn này, Bạch Thù thể nhịn được nữa, định hắt rượu đỏ lên ta, chợt nghe tiếng xôn xao, từ đầu đến chân Lusa toàn là rượu đỏ.

      ta hét lên tiếng, thanh sắc bén đưa tới càng nhiều quần chúng vây xem.

      Bạch Thù tuy giật mình thôi nhưng trong lòng lại càng nhiều hơn là cao hứng.

      Ai da…ai lại đáng như vậy, có thể đem ý tưởng trong lòng thực ! Vì thế, Bạch Thù nghiêng đầu, nháy mắt thấy người hắt rượu đỏ lên Lusa.

      ta! Chính là người đưa Bạch Thù đến đây. Bạch Thù tại cảm thấy hơi ngượng, cho đến bây giờ vẫn biết gã đàn ông này tên gì. Nếu chuyện này mà để cho ta biết, biết ta có thể hay tức giận đến hộc máu, sau đó hối hận vì giúp đem rượu đỏ hắt lên người Lusa. Dù sao đắc tội Lí Tô Mặc cũng phải chuyện a.

      Những người đến buổi tiệc này, phần lớn đều là quyền quý của chính giới (giới chính trị) hoặc là tinh của thương trường, mỗi ngày đều lăn lộn trong xã hội hỗn tạp này, cảnh tượng nào mà lại chưa từng gặp? Nhưng mà đối với việc vừa mới xảy ra, bọn họ cơ bản đều thể bình tĩnh. Bởi vì người dám cùng Lí thiếu đối chọi nhiều lắm! Cho nên bọn họ đều muốn dài cổ lên nhìn xem, thần thánh phương nào mà gan lại lớn đến như vậy?

      “Tôi tưởng là ai, nguyên lai là Kỳ thiếu.” Trong đám người phát ra tiếng .

      Chỉ thấy Kỳ thiếu vẻ mặt mỉm cười nhưng đáy mắt lại là lớp băng sắc nhọn. ta nghiền ngẫm cái ly đế cao trống rỗng tay sau đó ngẩng đầu, con ngươi tối như mực mang theo nửa điểm cảm tình nhìn Lusa: “ cũng cảm thấy dùng rượu đỏ làm mặt nạ rất tốt, vậy tôi liền cho thử chút, cảm giác tệ , có muốn tôi cho thêm ít nữa?” Sau đó quay người với người phục vụ: “Còn thất thần làm gì, ở đây có người cần rượu đỏ làm mặt nạ, còn mau lấy lại đây cho bản thiếu gia nhiều chút?”

      Người phục vụ máy móc gật gật đầu, hướng về phía khu quầy rượu .

      Gương mặt Lusa lúc này muốn mảng hồng mảng đen, vô cùng thê thảm, hoàn toàn để ý đến hoàn cảnh lúc này, lớn tiếng kêu la:

      có bệnh à?”

      có thuốc sao?” Kỳ thiếu cười hớ hớ trả lời.

      mới có thuốc!” Lusa nổi giận đùng đùng.

      “Vậy uống .”

      Đoạn đối thoại này là rất hài, đây là đoạn đối thoại kinh điển Bạch Thù thường thấy mạng, lần đầu nhìn xem còn thấy buồn cười, nhưng xem tiếp dần dần cũng mất cảm giác, nhưng có người dùng nó vận dụng trong cuộc sống thế này, cảm thấy vô cùng khôi hài.

      Lusa hung tợn trừng mắt nhìn Bạch Thù, bởi vì ta cho rằng, mọi tai vạ này đều là do Bạch Thù mang đến! ta đáng thương nhìn Lí Tô Mặc, nũng nịu kêu tiếng: “A Mặc…”

      Lí Tô Mặc sắc mặt hơi khó coi, phải từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, mặt của vẫn nhăn như vậy.

      “Haha…” Kỳ thiếu nhịn được cười ra tiếng: “A Mặc, cậu từ chỗ nào mà tìm thấy con người hoang dã này vậy?”

      Con người hoang dã? Xưng hô này có cảm giác buồn cười, lông mi Bạch Thù nhịn được run run, rất phúc hậu vui sướng khi người gặp họa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :