1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiếu Gia Hư Hỏng Xuyên Qua Thành Hoa Khôi - Tiêu Bạch Luyện (88 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 87


      Đại kết cục 《 Thượng 》

      “Hoàng... Hoàng thượng. Ngươi có ăn ?”

      Hướng về phía minh bào màu vàng, trong đáy lòng ta cảm thấy sợ hãi, đồng thời cũng kèm theo bi ai nồng đậm. Nhớ lúc mình mới đến thời này, người duy nhất làm bạn ở bên cạnh cho ta cảm giác an toàn đồng thời giúp ta từ từ thích ứng thời đại này chính là , nhưng nghĩ mọi chuyện lại thành như vậy, ngược lại trở thành người mà ta sợ nhất.

      Hành Cửu hướng bên này tới, thân thể ta theo bản năng run run, thấy thế, ánh mắt ảm đạm, há miệng, lời vừa ra mang theo ba phầm châm biếm:

      “Làm sao vậy? Xuân Tiêu, ngươi sợ ta?”

      Sợ, làm sao có thể sợ? Đối với người tâm cơ thâm trầm xưa nay lộ nửa phần, ta có thể sợ sao?

      Mặt mày cứng nhắc, lặng lẽ lấy tay bấu bắp đùi, ta nhắm mắt lại hít sâu hơi, sau đó mở to ra nhìn :

      “Hành Cửu, ta muốn gặp Tiêu Hàn.”

      “Nga?” Chẳng qua là câu có đồng ý hay , Hành Cửu tỏ vẻ miễn cưỡng, ngoài ra cũng có bất kỳ cảm xúc nào.

      “Trẫm cho phép.”

      Ngón tay thon dài phủi nước canh dính vào vạt áo, Hành Cửu xoay người liền , hề nhìn ta cái.

      cho phép sao? Kết quả trong dự liệu, bĩu môi, ta cũng mất mác quá mức.

      Ta cuối cùng vẫn được như nguyện gặp Tiêu Hàn ở trong tù, người đồng hành chính là Đoàn Tu vẻ mặt lo lắng.

      Về phần tại sao lại giúp ta, bất quá chính là ta nắm được chân đau của mà thôi.

      “Ngươi bây giờ tới đây làm gì? ra ngoài? Ta muốn gặp ngươi nữa!”

      Sau song sắt thô to, Hàn vương vẻ mặt lạnh như băng.

      Ta nhìn , nhìn bộ mặt băng sơn dị thường đáng ghét kia, trong lòng dấy lên chút chua xót.

      Tiêu Hàn, vốn là vương gia khí phách kiêu ngạo, ưu tú như , tự nhiên cũng có tư cách, nếu ta đột nhiên xuất , có lẽ giờ phút này ngồi trong cung vàng điện ngọc cúi nhìn chúng sinh chính là .

      “Ta tại hai bàn tay trắng, đây là điều ngươi muốn? Hiểu Hiểu, ngươi đến tột cùng hận ta tới mức nào? Hận ta lúc ấy đối với ngươi vô tình? Cho nên cứ như vậy trả thù ta?”

      Nếu lấy giang sơn để trả thù người, có phải ác quá hay ?

      Mặc dù lúc đầu ta cực kỳ chán ghét , nhưng cứ hung tợn đập nát mơ ước của người, cũng phải là điều ta suy tính.

      Ngẩng đầu, ta làm như thấy ánh mắt phẫn hận giờ phút này của , mặt giãn ra, lông mày cong cong nhìn :

      “Tiêu Hàn, cho tới bây giờ, ngươi còn muốn quan tâm ta?”

      Ta biết bộ dáng giờ phút này của ta xinh đẹp kinh người, cố ý trang điểm, cộng thêm sóng mắt như nước quyến rũ, đối với nam nhân có tình ý với ta mà , lực sát thương nhất định là mười phần.

      Quả nhiên, Tiêu Hàn sắc mặt thay đổi, khí tức lạnh như băng bay biến, thanh hốt hoảng:

      “Hiểu Hiểu, ngươi cái gì? Ngươi có ý gì?”

      Mím môi cười tiếng, môi đỏ như lửa, mặt mày như vẽ.

      Ra hiệu Đoàn Tu mở cửa ngục, ta đẩy ra song sắt, khom lưng tới trước mặt , cứ nhìn như vậy, hề lùi bước.

      “Ta , chuyện đến mức này, Tiêu Hàn ngươi còn quan tâm ta hay ?”

      Tựa hồ bị bộ dáng của ta đánh động, Tiêu Hàn vẻ mặt buồn bực, nhưng lại có chút vui mừng, lại có mấy phần khổ sở.

      Đôi tay cứng rắn vuốt gò má ta, thanh nóng bỏng của nam nhân vang lên:

      “Có! Sao lại chứ, Hiểu Hiểu, ta làm sao có thể quan tâm nàng?”

      “Vậy tốt, như vậy, chúng ta thôi.”

      Nụ cười mừng như điên còn ở mặt Tiêu Hàn, ta phẩy tay áo cái, mùi hương tỏa ra bốn phía, thân thể tuấn của liền ngã về phía sau.

      Sau đó có bốn nam nhân tiến vào mang ra khỏi địa lao, Đoàn Tu ở bên cạnh tựa tiếu phi tiếu nhìn ta:

      “Xuân Tiêu nương, ngươi có hài lòng hay ?”

      “Ân. Hài lòng, tình nghĩa của Đoàn công tử, Xuân Tiêu khắc trong tâm khảm.”

      Vuốt vuốt mi tâm, muốn lá mặt lá trái với nam nhân bên cạnh nữa, ta nhấc chân ra ngoài.

      Ba canh giờ sau, ta ngồi xe ngựa mà Đoàn Tu an bài về phía nam, lúc này vẫn cảm thấy thể tin được.

      Người nằm đùi chuyển động, Tiêu Hàn ngồi dậy, trong đôi băng mâu tràn ngập mê muội.

      “Hiểu Hiểu, nàng đây là?”

      “Tiêu Hàn, chúng ta bây giờ về hướng Giang Nam, Giang Nam cảnh đẹp tháng tư, mưa xuân như rượu liễu như khói. Chàng nguyện theo ta chứ?”

      “Nguyện ý, có thể ở cùng nàng, ta sao lại cam lòng?”

      nhắm mắt lại tới gần ngửi tóc ta, vẻ mặt mê đắm.

      “Hiểu Hiểu, tại sao. Nàng ràng cần như vậy? Nam nhân kia trong lòng có nàng, giả sử nàng lưu lại, có vinh hoa hậu vị, dễ như trở bàn tay.”

      “Vậy còn chàng? Ta làm hại giấc mộng đế vị của chàng tan biến, chẳng lẽ chàng hề hận ta?”

      Lời vừa ra, khí liền lạnh lẽo, hồi lâu, lãnh khí người Tiêu Hàn rốt cuộc tản , dịu dàng nhìn ta.

      “Hiểu Hiểu, ta khi còn bé từng nghe qua câu, mệnh lý hữu chung tư hữu, mệnh lý vô mạc cưỡng cầu [1]. Hôm nay xem ra, lời ấy cũng là có lý.”

      [1] Số mà có ắt nên, số mà có cầu xin làm gì.

      Nghe đến đó, ta lòng mỉm cười.

      Ba ngày sau, là thời gian vui vẻ nhất từ khi ta xuyên , dọc đường vừa vừa chơi, tại là tháng tư, hoa cải nở, khắp nơi vàng óng ánh. Có lúc chỉ lẳng lặng nhìn cảnh sắc, chúng ta cũng có thể bật cười.

      Tiêu Hàn ngắt đóa cài lên tóc ta, ta cúi xuống, khi lơ đãng liền len lén vẩy cánh hoa giấu trong lòng bàn tay vào đầu , rồi sau đó cười lớn chạy , từ phía sau nhào tới đè ta xuống bụi hoa.

      ràng là tiểu nhi nữ cuồng nhiệt là việc ngu ngốc, trong mắt ta như vậy cũng thỏa đáng.

      Càng càng xa, đến Giang Nam, đập vào mắt chính là hồ nước to, bên trong nhiều hoa sen, đáng tiếc tại là cuối mùa xuân, phải giữa hè mới thấy được cảnh đẹp trong thơ cổ “Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích, ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng.” [2]

      [2] Lá sen đón ánh mặt trời xanh vô tận, hoa sen đón ánh mặt trời hồng khác thường.

      Ta biết thời gian còn nhiều, mộng cũng tỉnh, mặc dù trước đó thiêu hủy hơn nửa Trọng Hoa điện, tạo phiền toái cho Hành Cửu, nhưng thời gian cũng có hạn, vui vẻ của ta cũng nên kết thúc.

      Chiều nay Tiêu Hàn nằm cạnh ta, ở trong khách sạn của vùng sông nước Giang Nam, cả phòng yên tĩnh.

      Lúc Tiêu Hàn vuốt tóc ta, ta cúi người, khi còn kinh ngạc liền hôn lên môi , trằn trọc mút lấy, từ từ gặm cắn, trêu trọc đến mức mất cảnh giác, chợt đưa đầu lưỡi chứa thuốc vào trong miệng , rồi sau đó đẩy về phía trước, để cho nuốt xuống.

      “Tại sao? Hiểu Hiểu...”

      Tựa hồ cho rằng đó là độc dược, nam nhân tuấn mỹ nhìn ta, ánh mắt tràn đầy đau thương.

      Lấy tay miêu tả từng đường nét mặt , ta nghĩ khi đó ta mỉm cười.

      “Tiêu Hàn, ra ta biết, Tần Duệ chết hề có chút liên quan đến chàng. ... Bất quá chỉ là mưu kế của Hành Cửu... chỉ vì muốn ép ta trong ngày thành thân hạ dược chàng mà thôi.

      Đợi khi chàng tỉnh lại ta còn ở đây, thiên ngôn vạn ngữ đến lúc này đều sai, ta chỉ phán, tương lai chàng... có thể hạnh phúc.”

      Tựa hồ cảm giác được điều gì, mắt Tiêu Hàn bỗng dưng trợn to, há miệng, lại phát ra tiếng, cho đến khi bị cơn buồn ngủ vây khốn.

      Bóng đêm dày đặc, ta đứng ở cửa sổ, nhìn chiếc xe ngựa dưới lầu dưới bóng đêm chạy theo phương hướng đặt trước, muốn cười, nhưng cuối cùng giọt nước mắt lại chảy ra.

      Nhớ lại trước kia, ta từng gỡ xuống túi gấm bên hông Hành Cửu, lấy ra viên thuốc màu đỏ, tò mò hỏi :

      “Hành Cửu, đây là cái gì, tác dụng là gì?”

      “Cái này sao? Thuốc này gọi là vô ưu.

      Người ăn vào, quên người mà coi trọng nhất cùng với chuyện liên quan, mất trí nhớ, giống như mới được sinh ra.

      Cho dù... Người nọ đứng trước mặt , gặp lại cũng chỉ là người xa lạ.”

      Lúc đó vẻ mặt Hành Cửu sâu xa, còn ta lúc này sầu não.

      Nhìn xe ngựa càng lúc càng xa cho đến khi biến mất hoàn toàn, ta buông tay bám lấy cửa sổ.

      Tạm biệt, có vài người, thể , cho nên chỉ có thể lưu trong ký ức. Trong lòng ta có ngươi, nhớ ngươi nhưng ngươi quên ta.

      Sáng ngày thứ năm ta bị người của Hành Cửu bắt được, đối với quãng thời gian này, ta vô cùng hài lòng.

      xe ngựa lắc lư, ngựa dừng vó chạy hai ngày đường, ta rốt cuộc trở về hoàng cung, nhìn thấy thân ảnh tuấn mặc minh bào vàng khẽ nhíu mày, cười khổ trong lòng, xem ra cuối cùng ta cũng phải theo ngươi, Hành Cửu.

      nam nhân, nam nhân tuấn mỹ tiền đồ như lụa dã tâm vô tận, nam nhân nắm cả thiên hạ trong tay, đối với người như vậy mà , nếu ngươi chỉ đoạt lấy tất cả của , công trạng, quyền lợi, hôn thân, cầm tù vũ nhục , thậm chí lợi dụng tà thuật khiến vào đêm trăng tròn biến thành nữ nhân. Hết thảy cũng chỉ bởi vì ngươi thích , chỉ bởi vì khi cùng chiến đấu , ngươi cho rằng, trong lòng , ngươi là gì đây?

      Trầm Mặc, cũng có thể là ta, bây giờ là Xuân Tiêu, nhớ lại kiếp trước, trừ việc ngửa đầu chờ đao chặt đứt, còn có thể thế nào chứ?

      Lấy vì danh, thương tổn , hơn nữa thủ đoạn còn tàn nhẫn như vậy, đập tan tôn nghiêm cùng mơ ước của nam nhân, là tội nghiệt cỡ nào, cũng khó trách xuyên đến cổ đại rồi biến thành nữ nhân, ra tất cả có số, thiếu nợ, cuối cùng phải hoàn trả.

      Thế nhưng Hành Cửu, ngươi muốn ta trả thế nào đây?

      “Xuân Tiêu, chơi có mệt ?”

      Đế vương trước mắt cười dịu dàng, nếu có tội nghiệt kiếp trước, ta nhất định cho rằng chúng ta vẫn còn là hảo hữu. Mà bây giờ, hướng về phía dung mạo tuấn mỹ ôn nhu, ta chỉ cảm thấy khiếp đảm.

      Run rẩy mở miệng, trong giọng lộ ra sợ hãi:

      “Hành Cửu... Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

      Chương 88


      《Toàn văn hoàn 》


      Nhìn người trước mắt sợ hãi, Hành Cửu mím chặt môi, ánh mắt thâm trầm, thể trả lời.

      Đúng vậy, chuyện tới nước này, hết thảy như nguyện, lấy lại được ngôi vị hoàng đế mấy chục năm trước thuộc về , nắm chắc quyền lực trong tay, mắt nhìn xuống chúng sinh, sau đó, nên đối phó người từng hại như thế nào đây?

      Ngày đầu tiên trở lại hoàng cung, ta nhìn thân ảnh màu vàng bình tĩnh nhìn ta lúc lâu, hề lời, nhấc chân liền .

      Sau đó cuộc sống trong cung của ta rất bình thản, vốn tưởng rằng Hành Cửu dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn đối phó ta, lại nghĩ vẫn lời, quan hệ của chúng ta có thể là bình ổn.

      Ta trở lại cung điện lúc trước, nhàn hạ sống qua ngày, mặc dù rất nhàm chán, nhưng lại liều mạng khắc chế để gây họa, bởi vì Hành Cửu như vậy, chừng ngày chèn ép ta. Đương kim hoàng đế mặc dù lời gì, nhưng trong cung rất thiếu kẻ cao giẫm lên người ở dưới.

      Trong mắt mọi người, ta chỉ là nữ tử hoàng đế trong lúc nông nổi mà đem vào cung, căn bản có cơ hội lật mình, cho nên chi phí ăn mặc, bị khấu trừ lợi hại.

      Tình huống như vậy kéo dài từ mùa hạ cho đến mùa đông, ta co quắp trong hậu cung, mà Hành Cửu bình yên hưởng thụ cực hạn vinh hoa của ngôi vị hoàng đế, mỹ nhân ruợu ngon, có nhiều lần tình cờ thấy đều là mỹ nhân bao quanh, oanh oanh yến yến, bất diệc nhạc hồ. [1]

      [1] Còn gì vui hơn.

      Đến mùa đông, ngày càng chật vật, thậm chí ngay cả than lửa cũng khấu trừ, trong thời gian này Đoàn Tu cùng Hoàng Oanh đến thăm ta, lãnh cung lớn như vậy chỉ có mình ta, thậm chí ngay cả nha hoàn phục vụ cũng có, chuyện gì cũng phải tự làm, có lúc ngẩng đầu nhìn trời, chỉ cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ lần xuyên này, chỉ bởi vì trời cao ưa ta ăn chơi trác táng, cho nên đưa ta tới đây tự nghiệm cuộc sống gian khổ rồi sau đó tự sinh tự diệt?

      Dù sao chăng nữa, Hoàng Oanh mang đến cho ta phong thư, cuối cùng khiến ta bật cười.

      Viết thư, là nam nhân rất quen.

      Tần Duệ, cũng chính là Qua Tử huynh mà ta len lén gọi.

      Người chết . ra bây giờ nghĩ lại cảm thấy buồn cười, người như Qua Tử huynh, làm sao có thể đột nhiên chết ? Lúc đó Hành Cửu bất quá chỉ lợi dụng cái chết của , kích thích ta ra tay với Tiêu Hàn mà thôi. Nếu căn bản có thâm cừu đại hận gì, tin người chết cũng chỉ là giả. Chỉ là ta nằm mơ cũng nghĩ, cư nhiên... đến cùng Hoàng Oanh.

      Tất cả cũng vì Hành Cửu an bài, nhốt lại, ngoài dự liệu được Hoàng Oanh cứu, rồi sau đó... ngớ ngân lên giường. Vì vậy, kết lại là lời hết sức thống khổ:

      “Xuân Tiêu, ta có lỗi với ngươi, chúng ta, chỉ có kiếp sau tái tụ.”

      Lúc đó Hoàng Oanh cười hì hì nhìn ta :

      cho ngươi, là ta coi trọng , cho nên mới lừa lên giường, ngươi trách ta chứ?”

      Trách cái gì đây? ra hai người bọn họ ở chung chỗ, đối với ta mà , là chuyện tốt.

      Nguyên tưởng rằng cuộc sống vẫn tiếp tục như vậy, bình thản như nước. Cho đến khi giá rét mùa đông ập tới. Đại di mụ khí thế vô cùng hung tàn hành hạ thân thể ta, cả tòa điện lạnh như băng, cả người phát run, thể tìm được bất cứ thứ gì để chống lại khí lạnh, bụng ngày càng đau đớn kịch liệt, mồ hôi chảy như mưa. Trước mắt bắt đầu nhìn , ta thậm chí cho rằng mình kề cận cái chết. Trong lòng khẽ nguyền rủa tiếng, ta quả nhiên hợp làm nữ nhân.

      Tỉnh lại lần nữa đầu rất nặng. Cả người dựa vào chăn ấm áp, đâm ra lười biếng. Mở mắt, người đầu tiên nhìn thấy, lại là Hành Cửu lâu chưa gặp.

      “Tỉnh?”

      chớp mắt nhìn ta, mi gian lên vẻ lo lắng.

      “Xuân Tiêu, ngươi có nghĩ tới hay , ngươi nếu cứ chết như vậy, ta làm sao bây giờ?”

      Ngiêng đầu, ta rất muốn tỏ vẻ coi thường, nhưng cũng làm được, đầu Hành Cửu dán vào gò má ta. Da thịt chạm nhau, nhưng vẫn lạnh như băng.

      Đầu vẫn hoang mang như cũ, chỉ cảm thấy buồn ngủ, cuối cùng nghe được câu của Hành Cửu:

      “Xuân Tiêu, xem ra chúng ta nhất định phải dây dưa cả đời.” rồi sau đó thở dài.

      Lần nữa tỉnh lai ánh mắt ta nhìn , chỉ cảm thấy phía dưới lắc lư, dụi mắt, mới phát mình ở chiếc xe ngựa, giờ phút này tựa vào trong ngực Hành Cửu.

      Nam nhân hồng y mi mục như vẽ, thần thái phi dương, cười khanh khách nhìn ta.

      “Ngươi muốn nơi nào? Chúng ta Giang Nam trước? Hay là phía bắc, xem đại mạc?”

      Cái gì??!!

      Ta phải mất nửa ngày, mới tiêu hóa được. ra ý tứ của Hành Cửu là muốn cùng ta lưu lạc thiên nhai, nhìn hết cảnh đẹp thiên hạ?

      thể tin ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt nghiêm túc của .

      “Xuân Tiêu, chúng ta có thể chung sống giống như lúc trước được ?”

      Hảo, sao lại chứ? Mặc dù ta biết căn bản cũng chỉ muốn khôi phục quan hệ đơn giản giống trước kia, nhưng ta quan tâm, dù sao cả đời này ta cũng bị buộc chặt vào , cho nên Hành Cửu, chúng ta cứ đến cùng .

      Cùng Hành Cửu du sơn ngoạn thủy hơn nửa năm, trải qua vô số lần đẩy ngã cùng bị đẩy ngã, hôm ta rất nghiêm túc hỏi :

      “Hành Cửu, vì sao ngươi bỏ ngôi vị hoàng đế?”

      Nguyên tưởng nhân cơ hội này chút lời cảm động, nghĩ lại miễn cưỡng cười tiếng :

      “Quá mệt mỏi.”

      Làm hoàng đế mệt mỏi? Cho nên dứt khoát bỏ trốn cùng ta?

      Nghĩ đến bây giờ thiên hạ đồn thổi thánh thượng bây giờ muốn lập nam hậu, lòng ta rất tán thành.

      Bị nhiều đại thần phản đối như vậy, nhất định phải là chuyện tốt lành gì, ai... Đoàn Tu, chúc ngươi may mắn!

      Hai người cực kỳ phụ trách nhìn nhau cười tiếng, hết sức xảo trá.

      [Hoàn]




      [​IMG]

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :