Chương 10 “Có rồi?” Gương mặt lạnh lùng của Hổ gia từng mang danh hắc bạch lưỡng đạo, nhưng bây giờ vẻ mặt “kêu nước nước đóng băng” ấy lại tràn đầy kinh ngạc. Hôm nay nhà họ Bạch có khách quý tới chơi, cổng sắt khắc hoa văn hình ngọn lửa xinh đẹp hùng vĩ như bài thánh ca được mở ra, ngày thường lái vào cổng lớn phải là xe đen cũng là siêu xe nổi tiếng, nhưng hôm nay chỉ có ông lão lớn lên rất thích hợp đóng quảng cáo KFC, mặc áo sơ mi hoa như phát quà cho con nít, chạy chiếc xe VINO nhắn màu vàng, ung dung thoải mái vào, người làm vườn và bảo vệ hai bên ai cũng cung kính kêu tiếng “chú Nhan” hay “bác sĩ Nhan”. Trong đại sảnh nhà họ Bạch, người đàn ông gầy gò khoẻ mạnh, ôm con mèo lai hổ, dáng vẻ nhã nhặn, cử chỉ nhàng thong thả, nhưng thực ra đó là người vừa lỗ mãng lại thẳng thắng, nếu như phải vì danh tiếng quá hiển hách, ngay cả tạp chí cũng phỏng vấn ông ta, ai có biện pháp đem người đàn ông đó và hai chữ “Hổ gia” liên tưởng chung chỗ. Ban đầu là dáng vẻ của bậc đế vương cao ngạo, nhưng vào lúc này, biểu tình gương mặt toà núi băng đổi – Hổ gia là trợn mắt há mồm, đương nhiên là ngạc nhiên ít, làm chú Nhan ngồi bên cạnh cũng mắc cười, vẻ mặt tổng quản Luyện đầy kinh nghiệm lại là lo lắng, chỉ có bà xã của Hổ gia là bình tĩnh nhấp trà. “Ông xác định?” Hổ gia hỏi lại lần nữa. “Ông nghĩ tôi là bác sĩ rởm sao? Tôi có là có, bao lâu rồi ông chưa ráy tai hả?” Tim Hổ gia đột nhiên đập nhanh và loạn nhịp, ông cố gắng trấn tĩnh ngồi ghế, lâu mới hỏi, “A Kỳ sao? Nó thế nào? Có phải quên mang mũ hay ?” Lời của ông đổi lấy ánh mắt xem thường của bà xã ngồi kế bên. “Nó có gì, ngược lại nhờ tôi tới cảnh cáo mọi người, cho phép bứt dây động rừng.” “Có ý gì?” “ biết, nó nó chỉ cưới Hà Lộ.” Hổ gia tức giận ngồi trở lại ghế, “Tôi cũng có là hài lòng về Hà Lộ, nhưng mà. . . . .vậy bây giờ. . . . .” Bác sĩ Nhan bĩu môi, thong thả uống trà Ô Long thượng hạng, bình luận thêm cái gì, mà gương mặt của bác Luyện ngày càng trầm trọng. Bởi vì từ khi Hà Lộ vào nhà họ Bạch đều theo bên cạnh ông học hỏi, cho nên đối với Hà Lộ, ông có tình nghĩa thầy trò, lúc Hà Lộ mười bảy tuổi mới vào nhà họ Bạch, ông còn có năm làm thân phận người giám hộ. Bác Luyện rất hiểu suy nghĩ của chủ nhân mình, có thể Hổ gia rất hào phóng tràn đầy tình nghĩa, cũng vui vẻ đem tiền của ông làm từ thiện, nhưng ông vẫn như nhiều người khác mẫn cảm đối với xuất thân của Hà Lộ, hay là thực được lời hứa giúp đỡ Hà Lộ, nhưng đối với chuyện đồng ý cho trở thành thành viên trong gia đình, vẫn lưỡng lự chấp nhận được. đời bác Luyện làm quản gia trong nhà họ Bạch, cha của Hổ gia có quan điểm của riêng mình, năm đó Hổ gia muốn cưới Christ Phụng Thư làm vợ liền bị gia đình phản đối, bởi vì nhà họ Bạch đều giống như mọi gia đình trong hắc đạo, cầu môn đăng hộ đối. Hổ gia so với cha của ông sáng suốt hơn chút, nhưng cũng chỉ có chút. Giống như, ông nghĩ Bạch An Kỳ cưới Hà Lộ còn tốt hơn cưới người mẫu Tuyết Nhi, bàn về diện mạo, bàn về trình độ học vấn, bàn về gia thế, Tuyết Nhi vẫn xứng đôi với Bạch An Kỳ hơn, nhưng hết lần này đến lần khác Hổ gia đều hài lòng, chỉ vì lập trường chính trị trong nhà Tuyết Nhi đối lập so với bọn họ. “Ai. . . . . . .Hà Lộ có muốn sinh ?” Hổ gia chưa từ bỏ ý định. “An Kỳ , nó muốn chúng ta đừng cho Hà Lộ biết chuyện này, nó sợ con bé đem bỏ đứa .” “. . . . .” Hổ gia im lặng, ông rất hiểu con của mình, chỉ cần nó như vậy, ông cũng hiểu nó quyết tâm, nếu ai ngăn cản nó, nó trở mặt với người đó. “Thân thể Hà Lộ có khoẻ ?” Bạch phu nhân từ đầu đến cuối có mở miệng lại hỏi. “Bệnh rồi.” Bác sĩ Nhan trả lời Bạch phu nhân, giọng và thái độ đều thay đổi trăm tám mươi độ, Hổ gia thấy vậy rất vui. “Bảo mẫu và Đại Lực nghĩ phép rồi phải ? Đứa con An Kỳ kia thần kinh đanh thép, làm sao có thể chăm sóc bệnh nhân và phụ nữ có thai được đây? Lát nữa phiền thím Luyện qua đó ở hai ngày được ?” “Liền nghe theo phu nhân.” Bác Luyện thở phào nhõm. “Trời ơi, sao em lại nhiều chuyện như vậy?” Hổ gia cũng oán trách bà xã mình. “Em nhiều chuyện khi nào? Em chỉ nhờ thím Luyện chăm sóc Hà Lộ mà thôi, có liên quan gì tới sao?” Bạch phu nhân nhàn nhã thưởng thức trà như cũ. Hổ gia nhìn bà xã mình chằm chằm, “Vì sao chỉ có mình đau khổ? Qúa lung tung rồi, có nhà ai mà chị hai gả cho cậu, em gả cháu ngoại sao? Đến lúc đó A Kỳ phải gọi cậu nó như thế nào?” Bạch phu nhân hừ cười, “Sao, bây giờ mới thay em phiền não hả, đừng có giả vộ, Liên Vũ chưa có gả.” “A, hiểu, cho nên em tình nguyện cho An Kỳ cưới Hà Lộ, em trai em cần cưới Liên Vũ phải ?” Bạch phu nhân than thở, “Liên Vũ và Kiến Bình có vấn đề của bọn nó, môn đăng hộ đối quan trọng, em cũng là phụ nữ, cũng muốn gả cho người đàn ông đối với quá khứ của em cứ để trong lòng. Em với để cho Hà Lộ theo An Kỳ đến Paris là có việc riêng, mà việc riêng này phải muốn Hà Lộ ở nhà họ Bạch làm tổng quản, An Kỳ thích con bé, mà đứa bé Hà Lộ này lại quen thuộc công việc trong nhà như vậy, em dạy con bé trông coi sổ sách, dạy con bé xử lý khách khứa đến nhà mình dự tiệc, con bé làm rất tốt, có người con dâu như vậy có gì vừa ý sao?” “Làm việc thiện cần hồi báo mới gọi là thiện. Hôm nay quyên góp tiền, liền cảm thấy mình bố thí cho họ, so với người khác cao hơn bậc, cho nên ngày nào đó thấy đối phương ngồi ngang hàng với mình, lại cảm thấy dễ chịu. Nhưng mà suy nghĩ chút , nếu có thể giúp người khác, có ai hi vọng mình là người được người ta giúp đỡ? Hơn nữa giúp đỡ người khác có nghĩa là mình có năng lực giúp người, cái đó mới đáng quý trọng. Giống như những người trong hội từ thiện, có người mình ủng hộ hết sức lực, kết quả khi bà ấy phát con của mình là con riêng, liền kêu khóc om sòm, sống chết uy hiếp con của mình, nghĩ chút coi, đây phải là rất mâu thuẫn sao? bỏ tiền ra thành lập quỹ từ thiện, trợ giúp những người phụ nữ đáng thương, lại ghét bỏ xuất thân của Hà Lộ, chẳng phải là giả nhân giả nghĩa sao?” Vừa mở miệng chính là chuỗi đạo lý. Hổ gia lầu bầu, “Em là lão đại, em đúng là đúng.” Bạch phu nhân trợn mắt nhìn ông xã của mình cam lòng, “Tốt, nếu nghĩ như vậy, đứa bé trong bụng Hà Lộ sau khi sinh ra cho phép ôm.” Hổ gia nhảy lên, “Cái gì? Làm gì có chuyện ông nội thể ôm cháu của mình? Cái này mà em cũng được hả? Mấy người các ngươi giải thích cho ta nghe thử coi!” “Người chính nghĩa rất khó khăn đứt tuyệt với người nhà.” Bác sĩ Nhan cười hắc hắc, nhìn thấy bạn già kinh ngạc làm ông rất hứng thú. “Lệnh của phu nhân, tôi thể thực .” Bác Luyện buông tay, “Nhưng mà tôi có thể giúp lão gia ôm tiểu thiếu gia tản bộ, cũng có thể giúp lão gia bồi tiểu thiếu gia chơi, cũng có thể. . . .” “Mẹ nó! Đó là cháu của tôi hay là của ông? Chỉ có tôi mới có thể ôm!” “À.” Bạch phu nhân hừ cười, “Nếu Hà Lộ nghĩ thông, đem cái thai phá bỏ, chờ ôm tảng đá .” Bởi vì bị bệnh, cho nên Bạch An Kỳ cho làm bất cứ công việc gì, thậm chí ngay cả chuyện lớn chuyện trong sinh hoạt cá nhân cũng cho tự lo, chuyện này làm sao có thể, khó có khi ngã bệnh nên thiếu gia khẩn trương như vậy cũng được , nhưng mà mấy ngày nay đỡ hơn nhiều rồi, thiếu gia còn chưa giải trừ cảnh giác, làm cho đầu là đau. “ thể làm phiền sư mẫu hoài được.” thích kêu thím Luyện là sư mẫu, có cảm giác tôn kính hơn. “Đừng có dài dòng, thừa dịp thời tiết tốt ra ngoài dạo lát .” xoa loạn tóc , “Hay là, thăm Liên Vũ chút , tiểu Trần cũng có lái xe tới, em để ta chở .” Hà Lộ cảm thấy thiếu gia thay đổi, bây giờ là bộ dáng hai đáng tin cậy, còn hình tượng xinh đẹp ăn chơi lúc trước hợp với . Có lẽ là bị bệnh hù sợ rồi. Bởi vì cũng tính ra ngoài mua ít đồ, cho nên Hà Lộ quyết định ra ngoài chuyến, hơn nữa còn bị thiếu gia theo đuôi, bởi vì còn đống công việc chưa có làm xong. rất muốn thăm chị hai, hơn nữa còn kiên trì muốn tài xế chở , tiểu Trần cũng giống đều làm việc ở nhà họ Bạch, sao có thể chiếm tiện nghi của được, nhưng mà Bạch An Kỳ uy hiếp nếu để tiểu Trần chở , ở nhà cùng làm chuyện bậy bạ. Bảo mẫu và Đại Lực nghĩ phép tháng, ngày nào bọn họ cũng dùng nhiều loại tư thế mà xxoo, Hà Lộ cảm thấy nếu cứ như vậy chịu nổi, thể làm gì khác là đáp ứng cho tiểu Trần đưa đón. Sau khi Phạm Liên Vũ kết thúc vật lí trị liệu trong bệnh viện, được mẹ của Bạch An Kỳ tìm cho công việc cố định, vừa học vừa làm để học xong đại học, nhưng mà mới làm được vài ngày lại cùng với cậu của Bạch An Kỳ cũng làm trong công ty đó cãi nhau, liền từ chức, vẫn muốn ra nước ngoài du học, nhưng lại muốn lấy tiền của Hà Lộ, liền lấy ít tiền để dành của mình mở tiệm cà phê ở trung tâm Đài Bắc, trong tiệm bán các loại cà phê và hồng trà. Còn nguyện vọng ra nước ngoài, muốn đợi đến khi nào có đủ tiền, đến lúc đó cũng được. “Hoắc Kiến Bình còn tới làm phiền chị ?” Hà Lộ giúp chị hai xay cà phê, kỹ thuật nấu cà phê của rất thành thục, bởi vì đại thiếu gia hư hỏng của rất kén chọn. Phạm Liên Vũ lắc đầu, “Gia đình ấy muốn ấy xem mắt.” Hà Lộ hừ lạnh. Liên Vũ đồng ý nhìn em , “Chị cùng ấy chia tay trong êm đẹp, em đừng chĩa mũi nhọn vào người ta, ấy cũng lớn rồi, mọi người trong nhà ấy cũng rất gấp gáp.” Hơn nữa là cự tuyệt người ta, nhà họ Hoắc càng hi vọng mau tìm được tình cảm mới. “Chuyện tình trong trắng và người đàn ông nhu nhược. . . .” Hà Lộ lầu bầu. “Mỗi người có lý tưởng của riêng mình, hợp cũng cần miễn cưỡng.” Có lẽ vài người phụ nữ chọn cách nhẫn nhịn chịu đựng uỷ khuất, từ thời xa xưa xã hội quy định các mắc tội, các cần nhẫn nhịn, nhưng Phạm Liên Vũ muốn. nhìn thấy mẹ mình nhẫn nại chịu đựng những người đàn ông đó để có cuộc sống ấm no đủ rồi, vừa mới bắt đầu chỉ là ít xung đột dẫn đến cuộc sống thoải mái, sau đó những từ ngữ đả thương người được tuỳ ý ra, ai biết được tương lai khi tình mất màu sắc, ít vẻ rực rỡ, tới lúc khảo nghiệm lớn hơn bắt đầu, người luôn chờ đợi có chắc làm đau khổ? Có lẽ có người thành khẩn , mãi mãi nhẫn nhịn nhau, thương nhau, có lẽ cách này đối với hai người có cá tính hợp nhau mà là lời tốt đẹp, nhưng đối với người đàn ông huỷ bỏ giá trị con người của Phạm Liên Vũ mà , chẳng qua chỉ là lời vô dụng. Cuộc sống của bây giờ rất bình thường cũng rất hạnh phúc, cần giống như những người phụ nữ kia nhẫn nhịn níu giữ trái tim sắp chạm đất. Bởi vì giờ này là giờ làm việc nên hai chị em tán gẫu lúc, trong tiệm cũng có khách, cho đến khi người đàn ông cao to khoẻ mạnh, để đầu đinh, mặc quần jean và áo ba lỗ màu trắng tới. “Ba ly cà phê Medellin, ly như cũ, hai ly khác tuỳ tiện.” Người đàn ông cầm ba tờ ngàn tệ đặt ở quầy. “Được.” Hình như Liên Vũ quen biết với người đàn ông cao to khoẻ mạnh trước mặt, nụ cười thân thiết lên tiếng, “Lần trước trả tiền còn dư. .. .” “Vậy để sau này trừ vào .” đem tiền dư nhét vào trong túi, “Ngày hôm qua lại làm rớt ví tiền, cơm nước xong xuôi mới phát thấy ví đâu, lại bị xem thành Phách Vương ăn quỵt, lúc ấy phá án nên mang súng người, ông chủ tiệm nghĩ là em xã hội đen, cũng dám đòi tiền của . . . .” “Có lẽ nên nghĩ đến chuyện dùng ví tiền nữa là được rồi.” Liên Vũ buồn cười . Hà Lộ nhìn người đàn ông xa lạ vừa vừa cười với chị hai, có chút mùi vị mờ ám, “Khách quen?” bày ra tư thế như gà mẹ hung hãn bảo vệ gà con, đề phòng nhìn người đàn ông đầu đinh này. Còn mang súng? Loại đàn ông này là nguy hiểm nhất! Trong tiềm thức Hà Lộ luôn bài xích loại người to lớn, nhìn như có võ lại có lực, muốn chị hai tiếp xúc quá gần với người đàn ông này, quá nguy hiểm. Liên Vũ nghĩ mình nên giới thiệu cho em biết, “Vị này là tiên sinh, cảnh sát khu vực này; còn đây là em của em.” Thanh Vũ có trí nhớ rất tốt, từ trước đến nay chỉ cần gặp qua người nào lần quên được, nhìn cái liền nhận ra được Hà Lộ, “Em là. . . .thư ký bên cạnh Bạch An Kỳ?” Ngày đó chính là lên tiếng nhắc nhở bọn họ có người bắn lén, đáng tiếc quá trễ. Quan hệ giữa nhà họ Bạch và cảnh sát rất tế nhị, Hà Lộ muốn lung tung, “Đây là công việc của tôi.” Thanh Vũ gì, chỉ là nhớ lại, sau đó thở lại, “ là kĩ lưỡng.” Liên Vũ pha cà phê, sau đó đưa cho Thanh Vũ, “Cà phê của , ly của em làm kí hiệu, những ly khác đều bình thường, em còn cho thêm hai túi đường và sữa.” “ cần, dù sao bọn họ cũng phân biệt được, cảm ơn.” nhận lấy cà phê, muốn chạy ra cửa, đột nhiên quay đầu lại hỏi, “Đúng rồi, cái tên ngày hôm trước có còn làm phiền em ?” Động tác pha cà phê của Hà Lộ dừng lại, nhìn về phía Liên Vũ. Có người làm phiền chị hai sao? Sao chị ấy với ? Liên Vũ cười lắc đầu cái, “ có, em nghĩ dám đến.” Thanh Vũ gật đầu, “ ở gần đâu, nếu lại tới tìm em trực tiếp gọi cho .” Sau khi Liên Vũ tiễn , Hà Lộ lập tức nghiêm mặt chất vấn chị hai, “Có người làm phiền chị sao?” còn hiểu Liên Vũ sao? Mới vừa rồi lúc chị ấy trả lời cảnh sát cười là cứng ngắc, xem ra chuyện chưa được giải quyết! “Cũng phải, là ấy hiểu lầm.” “Chẳng lẽ là Hoắc Kiến Bình?” Nếu như là tên kia tốt, ta là người tiêu biểu cho con nhà dòng dõi nhu nhược có thể làm ra cái gì long trời lở đất? “ phải ấy.” Liên Vũ đối với chất vấn của em cảm thấy đau khổ, dễ nhận thấy em ấy tính hỏi cho ràng. “Chị muốn chuyện gì cũng giữ trong lòng sao, em còn là con nít nữa, em có thể nghĩ biện pháp giúp chị.” Hà Lộ tức giận . “Chị biết, nếu như có người gây phiền phức cho chị, chị gạt em, như vậy em yên tâm chưa?” Hà Lộ trầm mặc nhìn chị hai lâu, “Cho nên là người khác?” Liên Vũ than thở, “Cũng có gì, mẹ tìm chị mượn tiền mà thôi.” “Kêu bà ta tự nghĩ biện pháp .” Qủa nhiên, Hà Lộ giận dữ. “Hà Lộ.” Liên Vũ biết mình gì cũng thay đổi được ghê tởm của Hà Lộ dành cho mẹ, “Em có biết người phụ nữ có tài nghệ gì, lại có trình độ học vấn, phải nuôi bản thân mình và con của chồng trước có bao nhiêu khó khăn hay ? ra mẹ còn đường nào để nữa, cho nên mới gả cho. . . .gả cho ba em, thiếu chút nữa ông ta bắt mẹ làm đứng đường em có biết ?” “Em muốn nghe chuyện này.” Hà Lộ xoay người dọn dẹp bồn rửa tay, ngày đó cùng chị hai chia tay vui vẻ gì. Nhưng mà lời của chị hai làm mất ngủ cả đêm, cả buổi tối Bạch An Kỳ dụ dỗ , vẫn lăn qua lăn lại như cũ, cuối cùng đại thiếu gia siêu cấp gà mẹ có biện pháp nào, thể làm gì khác là giả bộ ngủ. Sáng sớm ngày thứ hai, tiểu Trần lại tới, nhà họ Bạch vẫn cho người tới đây giúp tay, mặt Hà Lộ nhõm ít, mặt khác lại cảm thấy băn khoăn, nhưng mà Bạch An Kỳ chính là cho làm bất cứ việc gì. Bạch An Kỳ tạm trú trong nhà quá lâu, mấy người trong công ty tìm tới cửa, mở ra hội nghị tạm thời. Vì muốn Hà Lộ theo bên cạnh bận rộn lo lắng, Bạch An Kỳ lại đuổi ra cửa, “ ra ngoài chút , em muốn về nhà hay thăm chị hai cũng được, tối gọi cho em, nhớ để điện thoại ở chế độ rung.” Hà Lộ nghĩ đến chuyện tranh chấp với chị hai ngày hôm qua, quyết định lời xin lỗi. Mặc kệ bà ta muốn mượn bao nhiêu tiền, nghĩ biện pháp, Liên Vũ dành tiền chuẩn bị ra nước ngoài du học, sao mà có tiền dư cho bà ta chứ? Ai biết vừa vào quán cà phê, liền thấy Liên Vũ giằng co với bốn người đàn ông xa lạ. “Mấy người đưa mẹ tôi đến đây lấy tiền, tôi biết mấy người là ai, cho mấy người đồng nào.” “Mẹ nó, mày nghe hiểu tiếng người sao? Người đàn bà rẻ tiền kia thiếu tiền em tao, mày là con bà ta, bọn tao tìm mày tìm ai? Chờ bà ta đưa tiền mày nghĩ tụi tao nhận được sao? Nhìn bọn tao giống như dư tiền lắm hả. . . .” “Mấy người làm cái gì?” Hà Lộ đẩy cửa quán cà phê, lập tức chạy tới trước mặt chị hai, bảo vệ . “Mày là ai?” Tên lưu manh giáp xăm con rồng mập mạp cánh tay hỏi, miệng đầy mùi cau trầu làm người ta nhịn được ngừng thở. “Tao là em chị ấy, bọn mày đừng có phách lối, tao gọi cảnh sát.” “Cục trưởng đồn cảnh sát – Nguyễn Tế Hán!” đám đàn ông thô lỗ cười ha ha, “Vậy mày cũng là con của Vương Chiêu Đệ? Vương Chiêu Đệ mượn bọn tao hai mươi vạn, kết quả lại chạy theo người khác, bọn tao tìm bọn mày đòi nợ, chẳng lẽ đòi Diêm Vương sao?” “Bọn tao có bất cứ quan hệ gì với Vương Chiêu Đệ!” “Ồ, giả bộ là mắc cười, mấy ngày trước Chiêu Đệ dẫn bọn tao đến tìm con này, nó giúp bà ta trả tiền, bây giờ mày muốn trở mặt nhận người thân sao?” Cho nên người mà cảnh sát chính là những người này? “Muốn tao trả tiền, gọi bà ta tới lấy, bọn tao mới trả, nếu , đồng cũng có, ai biết bọn mày có phải bọn lừa đảo hay ?” “Tiểu thư, mày giả ngu sao, tao là bà ta chạy theo người khác, bọn tao mới lại tìm bọn mày. . . .” “Y Mại Giới, đừng dài dòng nữa, bọn nó rượu mời uống muốn uống rượu phạt!” Người đàn ông xăm đầy người nhìn đảo qua quầy tính tiền, sau đó đem bình hoa sứ đập bể. “Dừng tay!” “ cho bọn mày mở mang tầm mắt chút, bọn mày lại tưởng bọn tao đóng kịch.” Vừa dứt lời, bốn người đàn ông liền bắt đầu đập phá cửa tiệm, thậm chí ngay cả cửa kiếng cũng bị đập bể, ngoài cửa người đường rối rít tránh né. Liên Vũ nhanh chóng kéo lại Hà Lộ muốn xông lên phía trước dạy dỗ bọn họ, để cho làm chuyện nguy hiểm, người phụ nữ làm sao đánh thắng bốn người đàn ông lực lưỡng? Cho dù có học qua ít thuật phòng thân, cũng quá nguy hiểm! Xung quanh tiệm bị bốn người đàn ông đập đến nỗi mãnh kiếng bay đầy trời, làm cho người chị em ít nhiều cũng bị thương, nhưng bây giờ quá mức tức giận, Hà Lộ có cảm giác gì. Bọn họ đem toàn bộ cửa tiệm đập nát, Hà Lộ phải muốn gọi về nhà họ Bạch cầu cứu, nhưng muốn thiếu nợ nhà họ Bạch nữa. Bốn người đàn ông đứng ở trong tiệm bị đập tan hoang, hung tợn nhìn về phái chị em họ Phạm cảnh cáo, “Đây chỉ là chút cảnh cáo, ngày mai bọn tao trở. . . .” Lời của người đàn ông hình xăm đầy người bị dừng lại, bởi vì đám người mặc quần áo đen đột nhiên xông vào. “Bọn mày là ai, dám lại địa bàn bọn tao gây rối hả?” Dẫn đầu chính là ái tướng của Hổ gia năm đó, mọi người đều gọi là Cát ca, Hà Lộ có chút ấn tượng, nhưng càng làm cho ngạc nhiên là Bạch An Kỳ ở sau lưng Cát ca xông tới. “Thiếu gia?” Bạch An Kỳ thèm nhìn những người khác, vừa thấy quần áo người Hà Lộ nhiễm đỏ, liền giống như cọp mẹ bị đạp trúng đuôi, “Mẹ nó! Người nào làm em bị thương? Gọi xe cấp cứu nhanh lên!” “Kỳ thiếu, lấy xe của chú nhanh hơn!” Cát ca , lập tức dặn dò hai tên thuộc hạ, “Đưa hai vị tiểu thư này bệnh viên, nhanh lên!” Gương mặt Bạch An Kỳ xanh xao kiểm tra người xem có thiếu sợi tóc hay gãy cái móng tay nào , quần áo dính máu làm núi lửa trong thiếu chút nữa bộc phát. “Em sao, đây phải là máu của em, có thể phiền mọi người đưa chị hai bệnh viện được ?” Bạch An Kỳ thở phào nhõm. “ may là em có sao, vậy em đưaa Liên Vũ bệnh viện , ở đây để xử lý.” Hà Lộ cũng lo lắng vết thương người Liên Vũ, cho nên hỏi tại sao Bạch An Kỳ đột nhiên lại tới đây, cùng với thuộc hạ của Cát ca dẫn Liên Vũ tới bệnh viện. “Chỉ là vết thương thôi, lại phòng khám kế bên băng bó là được.” “Nếu có mảnh kiếng bể làm sao?” “Phòng khám cũng có thể xử lý, chị sợ cảnh sát đến, Bạch thiếu gia ở trong đó có sao ?” Lúc này Hà Lộ mới nghĩ đến vấn đề quan trọng, Bạch An Kỳ là dân chúng bình thường lại cùng với Cát ca, sau này nếu nhà họ Bạch có liên quan tới xã hội đen, ai tin đây? Bây giờ công ty của thiếu gia thể có bất cứ bài báo xấu nào xuất , chuyện này ảnh hưởng đến việc tiến quân ra quốc tế. “Phòng khám bệnh ở gần đây, chị sao hết, em trở về xem chút .” Hà Lộ kiên trì dẫn chị hai đến phòng khám bệnh lấy số, sau đó mới bộ trở về quán cà phê, trước cửa tiệm đứng hàng người mặc đồ đen, người đường rối rít đường vòng, đem cảnh sát tới mới lạ! Hà Lộ mới đến gần cửa, liền nghe được trận kêu rên cầu xin tha thứ, cùng với. . . . “Mẹ nó! Mày khi dễ bà xã tao? Mày khi dễ bà xã tao mày khi dễ bà xã tao mày khi dễ bà xã tao. . . .” Bang bang bang bang! Qủa đấm bền chắc điên cuồng đánh vào người người đàn ông xăm đầy mình, toàn bộ người Cát ca mang đến đều canh giữ bên ngoài, trong quán chỉ còn lại Cát ca, Đại Lực, tiểu Trần, Bạch An Kỳ và bốn tên lưu manh. Bạch An Kỳ đứng ở giữa tiệm đánh người, Đại Lực và tiểu Trần canh giữ cạnh cửa, Cát ca đứng trong góc hút thuốc. Ba tên lưu manh khác đều sưng mặt sưng mũi, rúc vào góc run rẩy. Cho đến khi Đại Lực bắt lấy Bạch An Kỳ đưa lưng về phía cửa điên cuồng đánh người đàn ông xăm đầy mình, “Thiếu gia. . . . .” “Mẹ nó, tao còn chưa có đánh đủ, bọn trâu bò chúng mày. . . . .” “Cậu quên Hà Lộ ghét nhất là người đàn ông sử dụng bạo lực sao?” Động tác giương nanh múa vuốt của Bạch An Kỳ dừng lại, “ ấy cũng thấy.” Nhưng lời khuyên của Đại Lực quả thực có hiệu quả, Bạch An Kỳ sửa sang lại quần áo xốc xếch người. “Mới vừa rồi tao chỉ vận động chút, tao là người rất thích hoà bình.” nhìn bốn người đàn ông cảnh cáo, tiện tay cầm từ mặt đất lên cờ lê mà bốn người đàn ông này cầm tới phá tiệm, “Sau này, đừng để cho tao biết bọn mày lại chạy tới làm phiền bà xã và chị hai tao, nếu . . . ..” Bốn người đàn ông đều hoảng sợ ôm lấy đầu, ngờ Bạch An Kỳ có giơ cờ lê lên, chẳng qua là hai tay cầm cờ lê dần siết chặt ngay trước mặt bọn họ, mặt đỏ hơi gấp đem cờ lê bóp méo, “Lão Tử làm cho bọn mày giống như cây cờ lê này! Chết toàn thây! Có nghe được ?” “Nghe được!” Bốn người đàn ông khống rống nghẹn ngào. ra lúc học phổ thông thiếu có đai đen tứ đẳng thủ đạo. . . . . nên để thiếu gia biết là . Đột nhiên Hà Lộ nhớ Đại Lực từng như vậy, vẫn cho rằng giỡn với mình, dù sao Bạch An Kỳ từng bị dùng chiêu quật ngã xuống đất mà! Nhưng mà, bây giờ mới nhớ, năm đó Bạch An Kỳ căn bản có đánh lại. . . . Những năm gần đây giả bộ ngu ngốc, giả bộ gối thêu hoa (chỉ những người chỉ có hình dáng bên ngoài có học thức tài năng), bởi vì biết trong lòng có bóng ma ám ảnh đối với những người đàn ông hay gầm thét và bạo lực. Thiếu gia của . . . . “Các làm gì?” Sau lưng vang lên giọng của đàn ông làm Hà Lộ lấy lại tinh thần. Thanh Vũ mới vừa kết thúc nhiệm vụ muốn tới đây uống ly cà phê, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong quán liền đề cao cảnh giác, nhìn thấy Hà Lộ liền thở phào nhõm, nhưng lại buông lỏng, sắc mặt cứng lại liếc mắt nhìn toàn bộ trong quán bị đập nát nhìn ra hình dạng ban đầu, hỏi, “Chị hai có sao ?” “Chị ấy bị thuỷ tinh cắt trúng, băng bó trong phòng khám bệnh.” Hà Lộ nghĩ đến thiếu gia, liền giải thích, “Có đám lưu manh chạy tới gây chuyện, tôi. . . .bạn trai tôi muốn đến thăm tôi, vừa đúng lúc bắt gặp, liền. . . .” Tạm thời còn chưa nghỉ ra được lý do gì có thể giúp Bạch An Kỳ đánh người mà đúng tình hợp lý! Như , luật là tiếng ở Đài Loan, làm sao có thể nghĩ ra lý do như vậy? Hà Lộ cảm thấy vừa lo lắng vừa thất bại. Thanh Vũ nhăn mày vào trong quán, “Lại là các .” “Cảnh sát đại nhân, cứu mạng. . . .” Thanh Vũ nhìn trường chung quanh lần, rồi nhìn về phía Cát ca và Bạch An Kỳ, “Các vị cùng tôi đến cục cảnh sát chuyến.” Sau khi Bạch An Kỳ vào cục cảnh sát uống chén trà, liền nghênh ngang ra, mặc dù Thanh Vũ cảnh cáo đừng quá phách lối, nhưng cuối cùng vẫn làm khó , nếu đại thiếu gia như bị trị tội gây thương tích cho người khác theo pháp luật, nhưng hiển nhiên Thanh Vũ muốn làm như vậy. “Sao này tôi xin nếu trong cục có việc gì phái người đến quán cà phê trông chừng lát.” Những lời này của Thanh Vũ là bảo đảm, cũng là cảnh cáo. Bọn họ tạm thời ở lại trong quán giúp dọn dẹp xử lý hậu quả, nhà họ Bạch cũng có phái người tới đây, Cát ca cũng có, thú vị chính là ngay cả mọi người trong cục cảnh sát cũng tới, phòng cảnh sát, lưu manh, cùng với lưu manh làm ăn chân chính, khí có chút kỳ lạ, Liên Vũ sau khi băng bó vết thương liền tìm kiếm những vật dụng còn nguyên trong quán nấu cà phê, hương cà phê nồng nặc làm khí quái dị tản ít. “Thiếu gia. . . . .” Hà Lộ muốn biết tại sao Bạch An Kỳ lại chạy tới đây? Vốn là Bạch An Kỳ lo lắng Hà Lộ nhìn thấy đánh người, nhưng để ý chuyện kia hơn, “ phải là bạn trai.” Hà Lộ sửng sốt, mới nghĩ đến lời giải thích cấp bách mà với Thanh Vũ, ngượng ngùng giải thích, “Em chỉ là. . . .” Bạch An Kỳ rất nhanh hôn cái, cắt đứt lời của , “Là ông xã.” Hà Lộ đỏ mặt, lát sau mới cúi đầu, yếu ớt , “Thiếu gia. . . .” “Đừng với những lời có ý nghĩa kia, đáng lẽ muốn miễn cưỡng em, chuyện tình cảm thể miễn cưỡng, nhưng mà em là người của , cuối cùng cũng là của ; cũng có thể cho em biết, mặc kệ em có đồng ý hay , đều phải cưới em, nhưng mà muốn làm như vậy. . . .” Bạch An Kỳ cầm tay , “Cho nên hỏi em, em có muốn gả cho ?” Hà Lộ kinh ngạc nhìn thiếu gia, sau khi nghe lời cầu hôn của thiếu gia. cho là lòng mình đau đớn mà nổ tung, nghĩ tới có, mặc dù kích động, nhưng cảm thấy đau lòng. vẫn luôn sợ mình thiếu gia, biết mình xứng với thiếu gia, nên tồn tại thứ tình cảm gọi là tình nếu sau này đau khổ, ngờ hôm nay lại bình tĩnh chấp nhận thực tế như vậy. Đúng là xứng với thiếu gia, cho dù thiếu gia cũng xứng với . Lòng có đau đến nổ tung, là bởi vì mặc dù đau lòng, lại khổ sở, hối hận, bởi vì những năm gần đây có thiếu gia bên cạnh , rất hạnh phúc, tuân thủ chừng mực, để mình làm thành vết nhơ trong cuộc đời thiếu gia. rơi nước mắt đáp lại, “Thiếu gia, xin lỗi.” “Cho nên, em nhất định phải hành hạ như vậy sao?” Bạch An Kỳ sắp điên rồi, này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? “Thiếu gia, xin lỗi, nếu như muốn nhìn thấy em, em lập tức chuyển về nhà họ Bạch.” “ muốn em chuyển .” xác nhận lần nữa. “Vậy em , chỉ cần thiếu gia cần em, em nhất định chăm sóc thiếu gia đến cùng.” Hà Lộ giống như Thánh mẫu ban ra lời kiên định mà nhàng. “Được, rất tốt, nhưng mà em gả cho !” muốn ở cùng với , nhưng lại chịu lấy làm chồng! “Em rất xin lỗi, thiếu gia. . . .” Mẹ nó! muốn bóp chết này! Bàn tay Bạch An Kỳ run run như trúng gió, “Được, em. . . .em giỏi, coi như em lợi hại! Bây giờ nhìn thấy em phát điên, tối nay trở lại ăn cơm, em tự ăn !” Phanh! đóng sầm cửa rời . Hà Lộ tịch mịch ngồi ghế sa lon. sai rồi sao? Lần cuối cùng nhìn thấy mẹ mình, mẹ con các cãi nhau ầm ĩ. Tính cách của Liên Vũ nhất định là giống với cha của chị ấy đúng ? Bởi vì chị tốt đẹp như vậy nên làm con của người đàn bà kia! Mà , người chảy dòng máu của người đàn bà kia, nửa còn lại của người đàn ông gớm giếc đó. Nếu như phải có thiếu gia, có lẽ rơi xuống vũng bùn so với người đàn bà kia còn đê tiện hơn. . . . Nhưng mà lại cự tuyệt thiếu gia, lần nữa làm tổn thương, lại làm thống hận mình. gương mặt Hà Lộ tràn đầy lo lắng, ngay cả cơm tối đều ăn, chỉ là lặng lẽ sửa sang lại quần áo cho thiếu gia, làm cho có cảm giác được an ủi. “Còn chưa giải quyết? Con trai, con cũng quá kém cỏi ?” Bạch phu nhân than thở. “Rốt cuộc có thể ôm cháu nội hay ?” “Ai, chú với cháu. . . .” Lão già KFC thích xem náo nhiệt xen miệng vào, “Con bé cũng chạy thoát, sao cháu lại thiếu kiên nhẫn như vậy?” Đúng vậy, sao phải vội vàng? chữ của chú Nhan làm cho tỉnh mộng, Bạch An Kỳ khôi phục lại hình dáng mạnh mẽ tràn đầy sức sống, “Bây giờ tôi tuyên bố. . . .” đứng giữa đại sảnh nhà họ Bạch, chỉ tay lên trời thề thốt, “Tôi Bạch An Kỳ đời này cùng với Phạm Hà Lộ day dưa dứt! Phạm Hà Lộ, em chờ xem!” ai để ý đến . Trong phòng khách đánh cờ đánh cờ, xem ti vi lại xem ti vi, cắn hột dưa liền cắn hột dưa, Bạch đại thiếu gia giơ tay lên trời cũng hơi mỏi, xem đồng hồ mới thấy cũng sắp đến giờ ăn cơm chiều. muốn Hà Lộ giúp xới cơm, còn có Hà Lộ gắp thức ăn cho , còn có Hà Lộ dịu dàng phủi hạt cơm dính bên gò má. . . . “Con về.” sờ sờ lỗ mũi, cầm lên chìa khoá xe lách người. “ thong thả, mai mốt có chuyện gì đừng có chạy về nhà cha mẹ, giống như các bà các chị.” Lão cha xấu xa. “A, đúng rồi, nhớ mang cháo gà về cho Hà Lộ uống.” Bạch phu nhân ngẩng đầu lên dặn dò, lại tiếp tục xem ti vi. Cho nên có phần hả? Bạch An Kỳ lầu bầu nhận lấy phích giữ ấm Bác Luyện đưa cho. Đại thiếu gia giận dỗi trở về nhà ăn cơm tối, cuối cùng vẫn trở lại nơi dành riêng cho và Hà Lộ của . Cứ day dưa như vậy cả đời , ép buộc lâu ngày cuối cùng cũng là của .
Chương 11 Đại thiếu gia được nuông chiều từ bé cầm cây lau nhà kéo ngang kéo dọc, trong miệng ngừng lẩm bẩm. “Nhân duyên của Lão Tử là kém mà, cầu hôn lần thứ trăm lẻ còn bị cự tuyệt, mình thấy mình làm hoà thượng là được rồi, nếu bị tạp chí Bát Quái viết là ham mê nữ sắc là uổng phí. . . .Chắc là mình độc thân cho đến già luôn cho coi, em trong nhà ai cũng có vợ có chồng nhìn hạnh phúc còn mình lại đơn lạnh lẽo như vậy, vậy là rồi. . . .rêu xanh còn mạnh hơn mình. . . .” Hà Lộ than thở để chén cháo gà xuống bàn. “Thiếu gia, có mệt , có muốn nghỉ ngơi chút hay ?” “Đừng chuyện với , chỉ nghe Yes, những cái khác nghe hiểu.” kích động bắt đầu hát bài “Say Yes” của Zak và nhóm Phi Điểu, chỉ cần nghĩ đến người đàn ông xấu xí trong mv cũng cầu hôn thành công, còn vừa đẹp trai lại vừa có tiền lại bị thua trăm lẻ lần, khỏi đau buồn cho thân phận của mình. . . . Hà Lộ vừa bực mình vừa buồn cười, nhịn được nhớ đến tình huống lúc trước Bạch phu nhân đến tìm . “ xứng?” Bạch phu nhân có chút kinh ngạc, nhưng mà chỉ có ba giây, bà nhanh chóng từ trong túi sách lấy ra bản hợp đồng. “ đời mọi người đều có tội, vậy làm việc thiện ! Con bây giờ mang thai, quyên tiền làm công ích cũng tốt lắm, quyên trăm vạn là được rồi. . . .Mẹ biết con có tiền, cho nên còn có cái này. . . .Sinh con trai cha cho con trăm vạn, sinh con mẹ cho con hai ngàn vạn, đương nhiên là chồng con bỏ tiền, ha ha, như vậy là con có tiền rồi phải ? Nhớ khuyên nhủ con trai của mẹ quyên tiền nhiều nhiều chút, những người phụ nữ kia rất là cực khổ, nằm viện phải cần rất nhiều tiền, nếu có tiền con có thể làm ít việc với mẹ vào ngày nghỉ, dĩ nhiên phải đợi sau khi con sinh xong mới được. . . .đúng rồi, làm nhiều việc thiện, nhân cách của con liền cao lên, như vậy là xứng, thành vấn đề nữa. Ha ha ha. . . .” Lời tuy dài dòng nhưng đầy ý nghĩa lại đơn giản, Hà Lộ từng thấy lão gia và phu nhân ăn cơm với những gia đình nhà giàu mới nổi nhờ họ ủng hộ quyên góp tiền, cũng cảm thấy kỳ quái cho lắm. Chẳng qua là trong lúc bất chợt muốn thay đổi ý kiến chút. Chấp nhất với xuất thân của chính mình, căn bản giúp được gì. Bạch phu nhân lại giúp hiểu chỉ cần để xuống khúc mắc trong lòng, ra có thể bỏ qua cho xã hội này, nếu là tự chuốc lấy đau khổ. “Ông xã.” đau buồn hát bài “Em thương ” Bạch An Kỳ liền ngơ ngẩn. “Em. . . .em gọi cái gì? Gọi lại lần nữa?” chạy đến bên , đẩy bả vai ngồi xuống, bắp đùi dán bắp đùi, đầu gối dán đầu gối, vẻ mặt mong đợi nhìn . Hà Lộ dỏ mặt, “ đồng ý lấy em sao? Ông xã.” “Yes! Yes yes yes!” Bạch An Kỳ ôm hôn mãnh liệt, “Đến, kêu tiếng nữa cho nghe.” Lòng vui như nở hoa. “Ông xã.” “ còn muốn nghe.” tiếng ông xã làm cho cả người mềm nhũn, toàn thân thoải mái! “Ông xã.” “One more time!” (Thêm lần nữa) “. . . .em ghi lại cho nghe được ?” “ có thành ý. . . .” “Được rồi!” có biện pháp với mà, “Ông xã.” Như , chính là của ! Bông hoa mang tên hạnh phúc nho , nho của bọn họ, cuối cùng cũng đơm hoa kết quả. HOÀN
@Tiểu Hồ Ly nhắc nhở bạn tiểu hồ ly. truyện sưu tầm bạn phải post vào khu sưu tầm, ko dc post vào khu truyện edit của nhà. Những truyện đăng sai dc chuyển về đúng box
@Tiểu Hồ Ly Bạn bổ sung hộ mình đầy dủd thông tin cầu theo quy định box sưu tầm nhé. Tất cả những topic bạn post đều hề có tên tác giả, tổng số chương. Thân