1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiếp vốn hiền lương - Nhất Cá Nữ Nhân (24) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22: Đoạt quyền
      ******

      Đinh hầu gia là có tức giận với Tử Huyên, nhưng lại thấy kế tiếp Tử Huyên cổng lớn ra cổng sau lại, cũng để ý đến , trái lại làm cho trong lòng sinh ra ít bất an, còn có nhè áy náy: hoàng gia ý tứ rất ràng rất là áp lực, mà Chu Tử Huyên liên tiếp đại náo đột nhiên giờ lại yên tĩnh, làm cho cảm thấy hiểu ra làm sao.

      Lại nhớ tới từ trước tới nay đối đãi với Chu Tử Huyên bên ngoài thân thiết, nhưng bên trong lại lạnh nhạt, trong lòng bất an cùng áy náy càng nhiều hơn chút; cũng từng nghĩ đến quan tâm đến Tử Huyên , thế nhưng Tử Huyên lại mang cơm thiu đưa cho mẹ của , lại đại náo chỗ ở của Phương Phỉ cùng với nhà bếp, làm cho nghĩ nên để cho Tử Huyên biết cần phải đúng mực chút, cho nên vẫn đến gặp nàng.

      Về phần đưa quà cho Tử Huyên, Đinh hầu gia cũng trong lòng mình là vì lý do gì: có thể là sợ nàng ở luẩn quẩn trong lòng, cũng có thể là muốn đối đãi với nàng như đối với các thê thiếp khác để trong lòng nàng bớt khổ sở; chung , tại nơi mua quà cho Phương Phỉ, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhìn thấy trâm này, thấy nó rất hợp với Tử Huyên liền bỏ tiền ra mua.

      Đáng tiếc chính là về sau có cơ hội cho nàng, hôm nay thấy Lưu Ly đến mời rất sung sướng đến đây.

      Tử Huyên nghe vậy nhìn nhìn Đinh hầu gia, trước đem bọc mở ra nhìn thấy trâm ngọc màu đỏ nàng cười cười. Trước đây nàng rất bận rộn, nên có mua sắm đồ trang sức, nàng biết được giá trị của trân này, nhìn thấy viên đá màu đỏ rực này là hồng ngọc. Trâm là vàng, tảng đá màu hồng lấp lánh, những cái khác nàng nhìn ra, nhưng có thứ nàng nhìn nhầm – trâm này khẳng định ít tiền.

      "Ừm, cám ơn." Đinh đại hầu gia nợ nguyên chủ ít, nàng vì nguyên chủ thu ít lợi tức cũng đúng thôi. Dù sao bạc tới trước mắt có đạo lý bỏ qua, Tử Huyên rất sung sướng đem trâm đưa cho Lưu Ly cất , giương mắt nhìn về phía Đinh hầu gia: "Ngươi trước , có phải là có chuyện gì hay thế?" Nam nhân này tốt như vậy tâm tặng nàng gì đó, nhất định là có chuyện gì.

      Đinh hầu gia chà xát chà xát tay : "Ta có chuyện gì, phải ngươi sai nha hoàn mời ta đến có việc cần à, ." nhìn thấy Tử Huyên nhận lấy trâm trong lòng thấy thoải mái, lúc vừa đưa ra sợ Tử Huyên ném trả .

      Tử Huyên hoài nghi nhìn : " ngươi có chuyện gì? Vậy được rồi, ta trước . Ta là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, Đinh gia chủ mẫu đúng hay ? Ngày mai bảo Phương di nương mang sổ sách trong phủ đến đây, từ nay về sau chuyện trong phủ cần phiền nàng nữa."

      Đinh hầu gia nghe vậy ngẩng đầu nhíu mày, cẩn thận đánh giá Tử Huyên: "Chuyện trong phủ ra là mẫu thân xử lý, Phương Phỉ chỉ là giúp đỡ chút mà thôi; ngươi cũng hiểu, chưa quen thuộc chuyện này, hà tất phải để tâm đến." ra hiểu Tử Huyên muốn làm cái gì.

      Từ sau khi Tử Huyên chết sống lại cho nha hoàn tìm hai lần, lần là muốn cùng hòa ly, lần này lại là muốn làm Đinh gia chủ mẫu: mặc dù hai chuyện này đều có liên quan đến , thế nhưng đồng thời cũng cho thấy Tử Huyên có nửa phần ý tứ với ; điều này làm cho có chút thoải mái.

      Lông mày Tử Huyên dựng lên: "Thái phu nhân tuổi phải ít sao có thể để cho bà làm lụng vất vả nữa? Về phần Phương Phỉ, để nàng hầu hạ tốt thái phu nhân và ngươi là được rồi, những chuyện khác vẫn là cần nàng bận tâm , cũng miễn cho ngoại nhân sau khi biết cười nhạo Đinh gia có quy củ." Những lời này nàng xong có chút ít đắc ý, rất tốt, xong rất có chút ý tứ.

      Đinh hầu gia nghe vậy nghĩ nghĩ: "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì, thẳng ."

      Tử Huyên nhìn sau lúc lâu : "Làm ta có thể làm được chuyện gì." Đương nhiên thể tin nam nhân này.

      Đinh hầu gia chăm chú nhìn nàng chằm chằm: "Ta bàn bạc với mẫu thân ."

      Tử Huyên đạm đạm nhất tiếu: "Ừm, cứ từ từ thương lượng cũng được, mấy ngày nữa chính là lễ cầu chức nữ ? Các mệnh phụ đều phải tiến cung ." Nàng xong giơ tay lên: "Lưu Ly, tiễn hầu gia." Muốn kéo dài thời gian? Cho rằng nàng nghĩ đến sao. Nàng mở miệng, đương nhiên chính là nhất định phải được.

      Đinh hầu gia mặt căng thẳng, nhìn nhìn khom lưng hành lễ với Tử Huyên trong lời có phần tức giận: "Ngươi bệnh nặng mới khỏi thân thể quan trọng, vẫn là nên quá mức làm lụng vất vả mới tốt."

      Tử Huyên miễn cưỡng : "Đa tạ hầu gia quan tâm. Hầu gia thong thả, ta tiễn hầu gia ."

      Đinh hầu gia rất thích ứng Tử Huyên đối với lạnh nhạt, nhưng đây phải là điều mà vẫn muốn sao , nhưng khi thực nhìn thấy Tử Huyên lạnh nhạt với mình, vẫn thấy trong lòng có tư vị gì. tự đè xuống tia thoải mái sinh ra trong lòng gật đầu: "Vậy ta trước, chắc mẫu thân cũng phản đối ."

      đến mới nhớ tới đến cũng lâu, ghế cũng chưa ngồi nóng; đứng lên nhìn nhìn Tử Huyên, cho là mình hẳn là thích hợp quan tâm nàng: "Cái kia, ngươi thân thể tại thế nào ? Cần ăn cái gì ngươi cứ với ta, ta cho người mang qua, dưỡng tốt thân thể là điều quan trọng nhất ."

      Nếu như Tử Huyên lại có gì bất trắc, cũng khó ăn với hoàng thượng ; đương nhiên là vì thế nên mới sinh ra quan tâm đến Tử Huyên, muốn vì Tử Huyên mà gây họa cho Đinh gia.

      Tử Huyên cũng ngẩng đầu lên: "Ngươi ta thiếu chút nữa quên, thân thể của ta đúng là phải cần bồi bổ. Ví như nhân sâm hay tổ yến chẳng hạn, ngươi cho người mang qua nhiều chút; thân thể ta rất hư, như thế nào cũng cần phải điều dưỡng nửa năm hay nắm , nhất là tổ yến, thứ này rất bổ , mang đến nhiều, ta rất thích ăn”.

      "Nếu như hầu gia có lòng, vậy đem các thứ tốt nhất qua đây , từ sau khi ta chết lần, thân thể bị tổn hao nguyên khí, cần phải tẩm bổ nhiều ." xong nàng lại lần nữa phất tay: "Vậy phiền phức hầu gia , nhớ bảo người mang các thứ qua đây sớm chút. Lưu Ly, tiễn khách."

      Nàng cố tình nhắc đến việc mình chết lần, bởi vì nàng nhận định Đinh gia bây giờ dám làm gì nàng, nàng lại phát mỗi lần mình nhắc đến chuyện này Đinh hầu gia nhượng bộ nàng lần, thế vì sao lại lợi dụng chứ: có lợi mà chiếm? Trong từ điển của nàng có đạo lý này.

      "Ai, chết qua lần, đương nhiên muốn chết lại lần; ta làm đinh gia chủ mẫu cũng muốn có bộ dáng của Đinh gia chủ mẫu, hầu gia nên với thái phu nhân nhanh chút. thong thả, tiễn." Nàng liền mí mắt cũng có nâng lên, chỉ là bắt tay lười biếng giơ lên lắc lắc, coi như là tiễn Đinh đại hầu gia .

      Lần này Đinh hầu gia còn lời nào để , câu vừa rồi là vừa lúc nghĩ đến , liếc mắt nhìn Tử Huyên nghĩ đến quá khứ ba năm, xoay qua chỗ khác đồng thời nhàng câu: "Xin lỗi, Tử Huyên." Sau đó sải bước mau mau rời .

      Tử Huyên ngẩng đầu nhìn Trân Châu: "Ngươi vừa nghe thấy người nọ cái gì, xin lỗi? Hôm nay mặt trời mọc phía tây rồi, các ngươi ai nhìn thấy, trời cũng đổ mưa đỏ , người nọ cũng xin lỗi." Nàng lắc đầu: " xin lỗi có ích lợi gì?" Cái Tử Huyên chân chính gả đến Đinh gia ba năm chết rồi, Đinh đại hầu gia xin lỗi, nàng cũng nghe được.

      Trân Châu ngồi qua đây: " nương, tại hầu gia đối đãi với ngài so với trước kia tốt hơn nhiều lắm, ngài..."

      Tử Huyên giơ tay lên: "Đình chỉ, nên nữa, cái Đinh đại hầu gia nhà ngươi nương tiêu nổi. tại cho ta nghe chút nghiệt duyên của ta cùng hầu gia lúc trước ." Nàng thấy rất kỳ quái muốn tìm hiểu mọi chuyện cho ràng.
      Tôm ThỏPhương Lăng thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 23: Ngươi hài lòng cái gì?

      --- ------

      Lưu Ly trở về nghe thấy Tử Huyên thở dài: "Cũng là nghiệt duyên." Nàng cầm lấy nữ hồng ngồi vào bên người Tử Huyên, vừa thêu vừa : "Ban đầu ở dưới vó ngựa cứu nương ra, lại cẩn thận phá hủy danh tiết của nương, nương chưa chồng mà mất danh tiết chỉ có con đường chết; cũng là bọn nô tỳ nghe ngóng được hầu gia chưa có vợ con gì, cho nên mới tìm được sinh lộ cho nương, lúc trước có nghĩ rằng đây là tuyệt cảnh đâu."

      Tử Huyên nghe vậy thở dài hơi: "Hóa ra là ta biết có người trong lòng rồi, rất tốt, rất tốt."

      Trân Châu cũng cầm lấy kim thêu hoa, các nàng chuẩn bị quần áo mùa hè cho Tử Huyên: " nương về sau biết lúc hoàng thượng hạ chỉ, hầu gia van cầu nương xin hoàng thượng từ hôn, thế nhưng nương có đường lui nên muốn tìm chỗ dung thân ở Đinh gia, muốn ở chung cùng cái Phương di nương kia, lấy tình tỷ muội mà đối đãi."

      "Thân phận quý thiếp của nàng ta cũng là do nương cầu hoàng hậu mới được, lúc trước lần đầu tiên Phương di nương tới thấy nương liền khóc lóc thảm thiết, cái gì tình nguyện làm nha hoàn cho nương, chỉ cần mỗi ngày đều được nhìn thấy hầu gia là được. nương nhận nàng làm tỷ tỷ, lại cầu hoàng hậu cho Phương di nương thân phận quý thiếp, đáng tiếc là chủ tớ chúng ta mắt bị mù, nhìn ra cái Phương di nương kia trận gió như có thể thổi bay, tâm địa lại độc ác."

      Tử Huyên nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Nàng ta cũng là vì tương lai của chính mình mà thôi, ai, chỉ có thể là tạo hóa trêu ngươi ." Nàng cảnh giác với Phương Phỉ là nghe được Lãnh thị lúc trước, nên phải đề phòng Phương Phỉ luôn muốn lấy mạng nàng; thế nhưng nàng đối Phương Phỉ có nhiều hận ý như vậy, rốt cuộc nguyên chủ cũng phải là sai, Đinh gia như vậy nàng thà rằng xuất gia cũng đâm đầu vào, cho nên nàng muốn trước khi rời , Phương Phỉ cũng đừng đến gây với nàng là được.

      Dọa dọa Phương Phỉ, bày ra cao cao tại thượng giá thức đến, cũng chỉ là muốn cho Phương Phỉ an phận chút: Đinh đại hầu gia kia là của nàng, Tử Huyên là tuyệt cướp.

      Cũng chính là cái xã hội cũ vạn ác này, ở thế kỷ hai mươi mốt có nữ tử nào mà bị nam nhân nhìn thấy thân thể lấy chồng được chỉ có chết . Nguyên chủ là tự vẫn, Phương Phỉ cũng phải tội thể tha, mà nàng thay thế bản tôn sống lại cũng muốn lẫn lộn mọi chuyện, vẫn nhanh kiếm nhiều bạc và rời hơn.

      Nghĩ đến Đinh hầu gia vừa , Tử Huyên thở dài hơi: "Muốn nắm quyền phải dễ dàng như vậy, bởi vậy khả năng là kết thù ." Nàng sờ sờ cằm: "Nếu , mời phụ thân ta đến đây chuyến?" Nhìn nhìn nhà mẹ đẻ người bên kia có thể hay mượn chút tiền, để khỏi phải thành mắt gà chọi đối với người Đinh gia.

      "Để làm chi?" Hai nha đầu đều là vẻ mặt tình nguyện, trừng mắt nhìn Tử Huyên.

      Tử Huyên sờ sờ cái ót: "Có cái gì đúng sao? Ta tự sát lần, thế nào cũng muốn gặp người nhà mẹ đẻ, nếu chẳng phải là càng làm cho hầu gia phủ khó chấp nhận?"

      Lưu Ly nghĩ nghĩ thở dài: " nương cũng cần suy nghĩ nhiều như vậy, hầu gia phủ rốt cuộc là đại thế gia nhà chúng ta sao có thể so sánh được; nhưng, muốn cũng là, tổng cũng muốn gặp thấy . Kia nô tỳ kéo người mang cái tín nhi , chỉ là hầu gia bên kia —— "

      "Ngươi thuận tiện thông báo tiếng là được rồi, nghĩ đến cũng cái gì được. Theo lý thuyết, là Đinh gia sớm nên đưa tin, bọn họ tiễn còn hưng chúng ta tống sao?" Tử Huyên xua tay nhìn nhìn bên ngoài: " , trở về chúng ta vừa lúc trong vườn cho cá ăn , mỗi ngày ở nơi này trong phòng mọi người muốn ngây người."

      ****************

      Trong vườn nhưng ra cảnh xuân tươi đẹp chính là hợp lòng người, Tử Huyên quyết định chủ ý tâm tình tốt, kéo Trân Châu cho cá ăn hồi : "Buổi tối chúng ta ở nơi này lý dùng cơm , chính mát mẻ." Nàng nằm ở hàng rào: "Nhà mẹ đẻ ta phải là nghèo, nhìn đồ cưới của ta là biết. Thế nhưng tại sao mỗi tháng lại muốn ta đưa thêm mười lạng bạc, chẳng lẽ gia cảnh sa sút, hay trong nhà có chuyện xảy ra?"

      Nàng sớm có nghi vấn, chỉ là của mình thiết thân việc có tin tức có tâm tư hỏi mà thôi.

      Trân Châu muốn chuyện, nghe thấy có tiếng bước chân quay đầu lại vội vã chào: "Hầu gia."

      Đinh hầu gia xua tay làm cho Trân Châu lui xuống, tới bên người Tử Huyên khụ hai tiếng: "Cái kia, ta cũng ngươi thể làm chủ nhà; thế nào chợt nhớ tới muốn thỉnh nhạc phụ qua đây ngồi, ngươi vốn dĩ cực kỳ thích nhìn thấy nhạc phụ nhà người ."

      Tử Huyên nghiêng đầu liếc cái: "Cũng là bởi vì có nhà mẹ đẻ mà dựa vào, mới để cho người bức được ta treo cổ tự tử." xong lại cho cá ăn: "Thế nào, ta thể thấy phụ mẫu của chính mình huynh đệ sao?"

      Đinh hầu gia nghe vậy cười, thể lại lần nữa thừa nhận tỉnh lại hiểu Tử Huyên giống như thay đổi hoàn toàn người: "Được rồi, tùy ngươi." Kỳ thực cầu này bất quá phân, hơn nữa Tử Huyên ra chuyện này, nhạc phụ người nhà cũng có thể sang đây nhìn xem : "Chỉ là, đến lúc đó ngươi nếu có cái gì hài lòng, ta chỉ là con rể thể làm cái gì."

      " cần ngươi làm cái gì, ngươi chỉ cần có việc gì nên xuất ở trước mặt ta là được." Tử Huyên xong phất tay, giống như chán ghét đuổi con ruồi: "Nếu như có chuyện gì, hầu gia ngài thong thả, tiễn." Đinh hầu gia sắc mặt khẽ biến, thế nhưng chỉ có thể nhìn thấy gáy Tử Huyên, phất tay áo xoay người rời ; hai bước lại dừng lại hít mấy hơi xoay người lại: "Tử Huyên, ta biết là ta tốt, nhưng chúng ta rốt cuộc là phu thê, có số việc vẫn là nên bỏ qua, ngươi có đúng hay ?"

      "Ngươi có cái gì thoải mái liền ra, chúng ta hảo hảo chuyện, người nhà mà làm như kẻ thù của nhau khó sống qua ngày." Đinh hầu gia ngồi vào bên người Tử Huyên, nhìn dưới trời chiều Tử Huyên nghiêng mặt, chợt phát dáng vẻ Tử Huyên nhìn con cá mỉm cười rất đẹp mắt; sau đó cố gắng hồi tưởng, lại phát sống với nhau ba năm nhớ Tử Huyên cười như thế nào.

      Tử Huyên đem thức ăn cho cá trong tay đều đổ xuống, vỗ vỗ hai cái tay nhìn về phía Đinh hầu gia: "Ta hiểu hầu gia có ý tứ gì – vốn dĩ ngươi muốn ta rời khỏi Đinh phủ, chí ít ta ở Đinh phủ cũng muốn giống như người trong suốt, có đại nên phái người quấy rầy ngươi có phải hay ? tại ta làm được, hầu gia có cái gì hài lòng sao?"

      Đinh hầu gia bị Tử Huyên trực tiếp hỏi như vậy , chính nhịn được hỏi mình: mình hài lòng cái gì?

      "Được, ngươi lời nào." Tử Huyên đứng lên nhìn : "Vậy ngươi cho ta biết, ngươi muốn ta thế nào ."

      Đinh hầu gia có loại muốn tránh Tử Huyên ý tứ: "Ta nghĩ muốn ngươi thế nào, ta chỉ là muốn chúng ta hẳn là hảo hảo chút, dù sao cả đời dài như vậy..."

      Tử Huyên cắt ngang lời của , khoát khoát tay xoay người sang chỗ khác nhìn trong ao cá: "Đinh đại hầu gia, ta phải ngươi dưỡng ở trong ao cá, vì thế ngươi cũng cần cho ta lại phí tâm. Ngươi phải muốn chuyện thôi, ta cho ngươi biết ta suy nghĩ gì."

      Nàng ngẩng đầu nhìn Đinh hầu gia chỉ hướng Phương Phỉ sở cư viện phương hướng: "Liền phiền phức hầu gia ngươi hảo hảo đau Phương di nương của ngươi, đúng, tương lai nếu như có cơ hội đem nàng phù chính cũng tất cả ý tứ của ngươi; hảo hảo hiếu thuận mẹ của ngươi, như vậy nếu như ngươi còn có rảnh, ngại quan tâm những thiếp thất khác của ngươi, ví dụ như - nàng." Tử Huyên bắt tay quay lại chỉ vào chủ tớ hai người đứng bên ao cá cách đó xa.
      Tôm Thỏ, Phương Lăngsanone2112 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24: Tiểu mỹ nhân

      ******

      Vị chủ tử đứng bên cạnh ao kia tuổi lớn lắm, vóc người uyển chuyển, là mềm mại mà phải béo. đôi mắt phượng dài, mũi thẳng, cái miệng nhắn đáng , là người đẹp nhất mà Tử Huyên từng gặp qua. Nhất là khí chất thanh nhã kia dưới ánh mặt trời càng thêm ba phần nhan – Tử Huyên có thể kết luận nàng là di nương bởi vì kiểu tóc của nàng, người mặc y phục màu lam.

      Ngoại trừ việc biết nàng là di nương, Tử Huyên cũng nhận ra nàng là ai vì từ khi tỉnh lại đến giờ nàng chưa gặp qua nàng ta.

      Mỗi ngày các di nương tới thỉnh an đều bị nàng cho đứng ngoài cửa nhưng cũng có vị di nương tuyệt sắc này. Lúc nàng ra ngoài dạo nhìn ngắm thần sắc của mọi người – đây cũng được coi là biện pháp giết thời gian tốt- cũng gặp vị này.

      Bất luận là diện mạo hay khí chất đều làm cho nàng mêm mẩn, thấy dáng vẻ nàng ngắm mỹ nhân đến mê mẩn, làm cho đại hầu gia bất mãn. Bởi vì Đinh hầu gia tin mình nghe được: "Lời ngươi vừa là có ý gì?" Thế nhưng tâm tư Tử Huyên sớm bay đến bên người tiểu mỹ nhân, làm sao còn nghe được gì nữa.

      Đinh hầu gia thể lớn tiếng hỏi lần nữa, bởi vì có đương làm cho nghĩ tới khác chỗ : "Tử Huyên, ta đều ta sau này vắng vẻ ngươi, có chuyện chúng ta có thể hay hảo hảo ngồi xuống ? Chúng ta rốt cuộc là phu thê, luôn luôn tức giận cũng được gì , đúng hay ?" Mặc dù trong lòng sinh ra chút hài lòng, cho rằng Chu Tử Huyên vẫn là cố kế nặng thi nhưng muốn lại làm tai nạn chết người.

      Bất kể như thế nào là vợ chồng, hãy tìm phương pháp tốt để có thể ở chung mới là chính yếu, bất kể trước đây có mâu thuẫn hay chiến tranh lạnh cũng nên giải quyết để sống hòa bình.

      phóng đại thanh lại làm cho Tử Huyên đại mất hứng.

      to lên lại nghe thấy Tử Huyên mất hứng: "Có ý gì? Ngươi được nghe hiểu hay là giả được nghe hiểu, ý tứ của ta chính là sau này, ngươi cần phiền lòng đến ta, ngươi đau ai, ai ta quan tâm." xong nàng vẫy tay gọi rời khỏi đình Trân Châu: "Mời các nàng qua đây ngồi chút."

      ti vi vẫn nhìn thấy nữ nhân cổ trang nhưng mà so với nữ nhân kia đúng là như nha hoàn vậy. Tử Huyên cũng phải là muốn cùng mỹ nhân chuyện, thế nhưng lại có quan hệ với Đinh hầu gia, cho nên nàng thà nhìn mỹ nhân cảnh đẹp ý vui còn hơn.

      "Chu Tử Huyên!" Đinh hầu gia nghe xong bùng phát tức giận, chưa gặp nữ nhân nào thấy mà coi như tồn tại thế này.

      Tử Huyên nhìn : "Ngươi tức giận cái gì, muốn người có người ngươi làm sao còn vui ? Người vui phải là ta mới đúng, hòa ly cũng được đúng là có đạo lý gì hết. Ngươi muốn nhìn thấy ta, thế nhưng ta thể ly khai, chí ít ta cũng làm phiền ngươi, ngươi còn vui cái gì ? Hoàn toàn quấy rầy ngươi là có khả năng, có số chuyện liên quan đến Đinh phủ phải thương lượng với ngươi, thế nhưng ngươi yên tâm ta tuyệt đối quấn ngươi, cũng quản ngươi đến phòng của di nương nào."

      "Năm đó là ta vì hai chữ danh tiết, muốn chết cũng muốn xuất gia, càng muốn sống mà bị người ta phỉ nhổ, cho nên cố ý phải gả cho ngươi đó là ta đúng; tại thể hòa ly ta cũng bất đắc dĩ, thế nhưng ta quấy rầy ngươi và Phương di nương thêm lần nào nữa, về phần quan tâm hàng đầu của ngươi, ngươi cứ việc toàn tâm toàn ý dành cho Phương di nương, có thế ta vô cùng cảm kích"

      Nhìn thấy Đinh hầu gia tức giận mặt xưng lên, Tử Huyên thở dài hơi, nghĩ đến mình phá hỏng nhân duyên của nhà người ta, nên : " , ta rất muốn rời , chỉ là hoàng mệnh tránh được cũng là ta tự làm tự chịu trách ai được. Chí ít, ta tận lực quấy rầy cuộc sống của ngươi cùng Phương di nương."

      Nàng đến đây cười cười, phảng phất như dáng vẻ đùa: "Mẹ ta dù thế nào cũng là mạng đổi mạng cứu ngươi, ta muốn sống cũng phải có bạc, nếu như ngươi có thể cho ta số lớn tiền bạc, để ta ở trang viên hoặc biệt viện, ta cám ơn ngươi. Ngươi xem, trước cứ như vậy sau rồi tìm cách hòa ly, được ?"

      Đinh hầu gia nhìn Tử Huyên, ánh mắt lấp lánh chăm chú vào mặt của nàng, như muốn tìm ra điều gì bất thường mặt nàng; muốn biết lời này có phải là lời lòng của nàng hay , nếu như có thể đem Tử Huyên an bài đến biệt viện sống – biện pháp này cũng tốt, thế nhưng nhỡ ra là trò đùa mới của Tử Huyên sao?

      Đột nhiên nghĩ đến hoàng đế thu hồi ánh mắt bật hơi: "Ngươi chỗ nào cũng thể , ngay Đinh phủ ở ." nghĩ nghĩ thêm câu: "Ngươi là Đinh gia chủ mẫu xử lý chuyện trong phủ cũng là việc phải làm, việc này ta với mẫu thân, ngươi cần phải làm cái gì cả."

      Tử Huyên nghe vậy thở dài hơi, biết ly khai đơn giản như vậy cũng là hề , trái lại nhìn về phía bên kia cổ quái cười cười: "Hầu gia, ngươi mà ngồi lại đây thêm lúc nữa, đoán rằng hồi sau các phu nhân trong phủ chạy đến; sau này chúng ta tốt nhất là nước giếng phạm nước sông, ngày qua ngày liên quan gì đến nhau, ngươi cũng nên với các di nương của ngươi về chuyện này, đừng để các nàng tới tìm ta gây phiền phức? Còn có, hầu gia còn nhiều chuyện cần xử lý ta giữ lại nữa, ngươi thong thả."

      Ở Tử Huyên đoán phương hướng, Lãnh thị bóng dáng như như , xem ra hình như sắp tới.

      Đinh hầu gia liếc mắt nhìn xa xa Lãnh thị hừ tiếng, lại cũng suy nghĩ nhiều: bởi vì nữ tử trước mắt này quá mức đáng ghét, làm cho có cảm giác tức giận. Đích xác, thích nàng, nhưng lại cũng chưa từng nghĩ, mình trong mắt nàng cũng bằng hạt bụi.

      "Ta hôm nay có chuyện gì, qua chỗ ngươi ăn cơm ." Đinh hầu gia vuốt vuốt áo bào, vén vạt áo chân như muốn bước : "Ta rồi lạnh nhạt ngươi lạnh nhạt, ngươi cần phải lo lắng cái gì."

      Tử Huyên nhíu mày, nam nhân này phải là đầu óc có vấn đề chứ, nàng chưa được ràng hay là nghe hiểu? Nhìn thấy Trân Châu dẫn mỹ nhân kia qua đây, nàng liền im miệng hề cùng Đinh hầu gia chuyện, mỉm cười đón hai người.

      Nàng cũng biết mỹ nhân này xưng hô như thế nào, vì thế nhìn về phía Trân Châu chờ nàng mở miệng nhắc nhở chính mình. Mà cái kia tiểu mỹ nhân kia đối nàng khuất thân hành lễ: "Tỳ thiếp Sở thị cấp phu nhân thỉnh an, dám nhận phu nhân thân nghênh."

      Tử Huyên kéo nàng đến: " nên nhiều như vậy lễ , quá theo ta ngồi chút , có phải hay cũng thích này trong ao con cá?" Nàng hoàn toàn để ý tới ngồi ở chỗ kia Đinh hầu gia: "Ta ở cho cá ăn."

      Sở thị cười gật đầu: "Cấp hầu gia thỉnh quá an lại bồi phu nhân." Nàng quá khứ dịu dàng cúi chào khắc, Tử Huyên nhìn nàng quần áo bị gió hơi cố lấy, giống như nhìn thấy đóa hoa tươi nở rộ ở trước mắt.

      Đinh hầu gia lại nhàn nhạt xua tay: "Ngươi thân thể nhiều ? Đại phu phải cho ngươi gần thủy thôi, lạnh đến tốt."

      Sở thị vành mắt có điểm hồng: "Tạ ơn hầu gia quan tâm, tốt , chỉ là hầu gia công vụ bề bộn tỳ thiếp dám quấy rầy hầu gia, thế nhưng tỳ thiếp đến thái phu nhân nơi đó tạ ơn ân ."

      Tử Huyên đối Đinh hầu gia cùng thiếp thất giữa chuyện có hứng thú, nàng nhìn thấy Lãnh thị cũng muốn qua đứng dậy: "Sở thị ngươi bồi hầu gia ngồi , ta còn có việc về trước ."
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :