1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiếp vốn hiền lương - Nhất Cá Nữ Nhân (24) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17: Cần lý do sao

      --- ------

      Lưu Ly tàn bạo gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy! Chúng ta bị người mắng là tinh hại người, người xấu, ác nhân lâu rồi, thế nhưng chính chúng ta lại chưa bao giờ ngóc đầu lên được, bị người khinh, trong thiên hạ này còn chưa nghe thấy ác nhân còn bị ức hiếp bao giờ. nương, người làm người ác lâu như vậy uổng cái danh ác nhân, lại có tý bản lĩnh nào của ác nhân hết. Hôm nay muốn làm ác nhân, có thế mới làm cho người ta biết dễ trêu chọc ác nhân."

      Nàng bị ức hiếp lâu rồi, bị người mắng bị người châm chọc thậm chí là bị người hãm hại vu oan, bị quản gia nương tử bắt được đánh hai bạt tai rồi. Bây giờ nghe Tử Huyên thế nàng như được mở rộng tầm mắt, chúng ta là ác nhân? Tốt, chúng ta đây làm ác nhân cho các ngươi nhìn cái! Nàng là ước gì có thể hung hăng cho Phúc Nhi hai bạt tai, bởi vì thường ngày nàng bị Phúc Nhi đánh ít, đánh nàng đến nỗi toàn thân đều xanh tím cũng là chuyện bình thường .

      Phúc nhi sau khi nghe được cười lạnh: "Ngươi cho ta là người như thế nào? Bị dọa hai câu là sợ hãi cầu xin sao? Các ngươi cần phải nhìn cho , nơi này chính là phủ Đinh hầu gia!"

      Tử Huyên gật đầu xác nhận: "Chúng ta biết rất , nơi này là Đinh phủ; thế nhưng ngươi quên việc, cái ác nhân ta đây thế nhưng là chính thê của hầu gia, hoàng đế tứ hôn đường đường là chủ mẫu! Ác nhân rất thích đánh người cho sống dở chết dở, Phúc Nhi ngươi thử đoán xem ác chủ mẫu hành hạ ngươi như thế nào?"

      Nàng bỏ tai Phúc Nhi ra: " đến dọa người, ta cho ngươi biết, làm thế này chẳng qua là trò tiêu khiển lúc nhàn rỗi của người ác mà thôi." Nàng đem Phúc Nhi giao cho Lưu Ly cùng Trân Châu: "Đem nàng ném vào trong ao bên kia ." Cách đó xa có hồ cá rộng, bên hồ là hành lang gấp khúc mà trong hồ nuôi rất nhiều cá.

      Phúc Nhi kêu to: "Các ngươi làm chuyện xằng bậy sợ thái phu nhân trị tội sao." Nàng trông chờ lấy thái phu nhân ra làm Tử Huyên kinh sợ, lại hoàn toàn nhớ chuyện Tử Huyên từng hù dọa làm cho Đinh thái phu nhân sợ gần chết – nếu Tử Huyên mà sợ còn dám dọa thái phu nhân sao? Cho nên trong lúc nàng giãy giụa bị đẩy vào trong hồ cá.

      Hồ cá cũng sâu lắm, mực nước chỉ khoảng đến bụng hoặc ngực người mà thôi, nên cũng thể làm ai chết đuối được. Tử Huyên nhìn Phúc Nhi, mỉm cười với đám nha hoàn vây quanh: "Các ngươi ai dám xuống cứu nàng lên, ta cũng ném kẻ đó vào trong hồ." Quay đầu lại rồi hướng Phúc Nhi : "Ngươi, tự cầu nhiều phúc . Đúng rồi, ngươi tên gọi là Phúc Nhi mà, có nhiều phúc khí là chuyện tất nhiên, cần ta phải lo lắng nhiều rồi”.

      xong vỗ vỗ tay mang theo Trân Châu, Lưu Ly theo hướng viện của Đinh thái phu nhân đến, với những chuyện xảy ra phía sau cần quan tâm nữa.

      Phúc Nhi cũng dám bò lên, mặc dù bây giờ mới là đầu mùa hạ, nhưng quần áo mặc người cũng rất mỏng, bị ướt liền dính sát vào da: chỉ là nữ tử cổ đại, ngay cả nương ở đại cũng dám cho người khác thấy bộ dáng này của mình. Vì thế, Tử Huyên cho rằng Phúc Nhi kia chỉ có thể ở trong hồ cá chờ người lấy hộ y phục để khoác vào mới dám lên, nhưng sau này chuyện của Phúc Nhi cũng trở thành đề tài bàn tán cho đám hạ nhân ở Đinh gia. Ừm, trách nàng được, nàng tuy mang tiếng là ác nhân, nhưng cũng có chém giết Phúc Nhi, nàng ta hẳn là nên cảm tạ trời đất mới phải. .

      đến trong viện của Đinh thái phu nhân, phía trước mặt phu nhân nổi giận đùng đùng tới. đầu đầy châu báu, người mặc đều là lăng la tơ lụa, lộ ra khuôn mặt trái xoan, khi còn trẻ chắc chắn là phụ nữ xinh đẹp: người ta từ đầu đến chân so với đại phu nhân là nàng đây biết là phú quý hơn bao nhiêu lần.

      Lưu Ly lập tức nhắc nhở Tử Huyên: "Thê tử của quản gia gọi là Giang thị."

      Tử Huyên liền biết vì sao nàng ta lại tức giận đùng đùng như vậy, nàng dừng lại chờ Giang thị đến trước mặt nàng hành lễ; nhưng Giang thị chỉ là hơi khom người: "Đại phu nhân, thái phu nhân đợi ngài được lúc rồi." Mở miệng là hoàn toàn khách khí, đồng thời lấy mắt hung hăng trừng hướng Lưu Ly cùng Trân Châu: "Hai người các ngươi nhanh chân lăn ra đây cho lão nương, hôm nay, xem lão nương có lột da các ngươi hay ."

      Tử Huyên tươi cười thay đổi giơ tay liền cho nàng cái bạt tai, sau khi đánh xong thu tay, nàng nhìn Giang thị vẫn là cười híp mắt lời nào.

      Mặt Giang thị đỏ lên, nàng thế nhưng là nha hoàn hồi môn của Đinh thái phu nhân, sau khi đến Đinh gia làm vợ của quản gia, có người nào dám lớn tiếng đối với nàng? Ngay cả hầu gia cùng nhị phu nhân chuyện với nàng cũng là cực khách khí, chứ đừng đến có người dám đánh nàng: ngay cả thái phu nhân cũng chưa bao giờ động tới đầu ngón tay của nàng.

      "Đại phu nhân, ngươi ——!" Nàng tức giận đến sải bước bước, tay nắm chặt để vung lên; trong lòng là cực kỳ tức giận, nàng coi Tử Huyên ra gì, thế nhưng thân phận của Tử Huyên như thế nào nàng còn nhớ rất ràng, cho nên nàng chỉ có thể gầm lên mà dám đánh trả.

      Tử Huyên nhìn nàng tươi cười bất biến: "Có việc gì?"

      Giang thị tức giận đến lại nắm chặt nắm tay : "Đại phu nhân ngươi vô duyên vô cớ vì sao đánh nô tỳ, mời đại phu nhân lý do cho nô tỳ, nếu nô tỳ chỉ có thể trở về bẩm báo với thái phu nhân ."

      Tử Huyên lấy tay đẩy nàng sang bên cạnh, vừa về phía trước vừa : "Ta là người ác, đánh người còn cần lý do? Quản gia nương tử, ngươi nghĩ đó là thừa sao. Muốn báo lại cho thái phu nhân ngươi cứ tự nhiên, ta đây cũng muốn gặp thái phu nhân đấy thôi, có muốn cùng ta hay ?"

      Giang thị sau khi nghe được tức giận đến cắn cắn môi: "Đại phu nhân, được, vậy ta tại liền cùng ngươi gặp thái phu nhân." Nàng đưa mắt tìm Phúc Nhi xem có ở đằng sau Tử Huyên .

      Lưu Ly đối với nàng cười: "Quản gia nương tử có phải tìm Phúc Nhi hay ? À, ta nghĩ chốc nữa nàng mới về."

      "Phúc Nhi đâu? Nàng thế nhưng hầu hạ thái phu nhân..." Giang thị nghe xong có loại cảm giác ổn, dám tin nhìn Tử Huyên, người trước kia tính tình thà chút gì gọi là mưu quỷ kế, bị bắt nạt cũng biết gì chỉ biết khóc, cùng với người trước mặt chính là hay sao?

      Trân Châu nhìn nhìn Tử Huyên há miệng lại bị Lưu Ly cản lại, Lưu Ly nhìn quản gia nương tử cười đến mặt nở hoa: "Nàng à, tắm đấy, đợi nàng tắm rửa xong có chút lâu. Quản gia nương tử ngươi xem nương của chúng ta làm gì, chính là nương chúng ta thấy nàng rất bẩn, mới bảo chúng ta giúp nàng tắm rửa. A, nếu như ngươi hỏi tại sao là thế đấy?"

      Trân Châu thêm câu: " nương chúng ta là người ác mà, muốn nàng tắm là mời nàng tắm, cái này còn cần có nguyên nhân sao."

      Tử Huyên quay đầu lại vỗ vỗ vai Trân Châu: "Đúng, lúc này mới giống là người của ta”.

      Cửa phòng khách xuất bóng dáng của Phương Phỉ, nàng nhìn thấy Tử Huyên bên miệng có tia cười lạnh: "Tỷ tỷ tới cũng quá chậm nha, ngài vì thái phu nhân cùng hầu gia chuẩn bị cơm nước, đúng là muốn nổi bật."

      Tử Huyên nhìn nàng: "Ngươi nhớ lầm rồi, ràng là ngươi phân phó người chuẩn bị cơm nước cho hầu gia và thái phu nhân, tại sao có thể là ta chuẩn bị? Ta cũng có tâm nịnh hót người Đinh gia, loại chuyện này từ trước đến nay ngươi là người thích làm nhất."

      Phương Phỉ nghe được sắc mặt khẽ biến: "Ngươi!" Sau đó nuốt giận vào, lại yên lặng : "Ngươi cho là thái phu nhân cùng hầu gia biết sao? Ngươi làm như vậy có thể có ích lợi gì? Ngu xuẩn."

      Tử Huyên ở dưới bậc thang ngẩng đầu: "Phương di nương, chính ngươi tự vả vào miệng mình hay đợi ta đến vả?"

      *****
      linhdiep17, Phương LăngTôm Thỏ thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 18: Nhẫn nhất thời

      --- ------

      Phương Phỉ nhìn Tử Huyên khuôn mặt nhắn trắng bệch: "Ngươi, ngươi gọi ta là cái gì?" Nàng dám tin khi nghe câu xưng hô kia.

      Tử Huyên ôm ngực: "Phương di nương, ta gọi ngươi như vậy là sai sao?”.

      Phương Phỉ quay đầu lại nhìn về phía Đinh hầu gia cùng Đinh thái phu nhân: "Mẫu thân, hầu gia, tỳ thiếp, tỳ thiếp..." Nước mắt ào ào chảy xuống, nghẹn ngào nên lời; tất cả ủy khuất cần ra cũng hiểu, chính vì nàng cần ra khỏi miệng, như vậy càng làm cho người ta cảm thấy nàng chịu biết bao nhiêu là tủi nhục.

      Đinh thái phu nhân nhướng mày cất giọng : "Tử Huyên, ngươi vào trong chuyện ." Thấy vậy, Đinh hầu gia cũng chỉ là đến ôm lấy Phương Phỉ, nhàng dỗ nàng rồi kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình, nhìn Tử Huyên cũng trách cứ nàng.

      Tử Huyên vào phòng qua loa chào: "Thái phu nhân cùng hầu gia có thể dùng cơm ?" Nàng là cố ý , nhìn thấy hộp thức ăn mình mang đến mở ra kia, nàng tiếp: "Thái phu nhân, để ta tới hầu hạ ngài dùng cơm được ."

      Mùi vị của thức ắn thiu lập tức bay đầy trong phòng, làm cho Đinh thái phu nhân nhíu mày: "Ta đói..."

      "Chu Tử Huyên, ngươi nên quá quắt như vậy!" Đinh hầu gia tức giận đến nổi gân xanh: "Vật như vậy mà có thể đưa đến cho mẫu thân ăn sao?"

      Tử Huyên im lặng nhìn chằm chằm, mãi cho đến khi tránh ánh mắt nàng, mới hỏi: " ra cơm nước như vậy hầu gia cũng biết là thể ăn cơ đấy, vậy mà mấy năm nay Lưu Ly và Trân Châu vẫn ăn đấy thôi? Là ta quá mức sao?" Nàng cầm lấy cái chén ném mạnh xuống đất: "Là ta quá mức sao?"

      Nàng ném cái chén ở dưới chân hầu gia, ném xong liền hỏi câu; ném xong chén liền ôm bình hoa, dù sao ở Đinh gia nàng là người xấu, quá mức cũng là nàng, vậy ngại tiếp tục ném đồ.

      Đinh hầu gia rốt cuộc đứng lên đỡ được bình hoa, tay kéo Tử Huyên lại: "Ngươi náo loạn đủ chưa?"

      Tử Huyên sửa sửa lại quần áo của mình, lại vuốt ve tóc mình nhìn Đinh hầu gia cười: " có." Nàng sau khi xong tiện tay cầm lấy bình hoa trường kỷ ở phía sau ném xuống đất.

      Đinh hầu gia tức giận đến nỗi hai mắt trừng lớn như sắp lồi ra: "Ngươi, ngươi ——!" Thế nhưng có thể làm gì được đây? Đánh người sao, nhưng có thói quen đánh nữ tử, hơn nữa là thê tử mà hoàng thượng tứ hôn, phải đánh là có thể đánh nha.

      Đinh thái phu nhân xoa xoa trán: "Ngươi trở về ngồi xuống cho ta!" Sau đó mới nhìn Tử Huyên: "Ngươi cũng ngồi xuống chuyện có được ?" đúng là lần đầu tiên bà nén giận như vậy.

      Tử Huyên ngồi xuống, chưa để ai lên tiếng trước: "Sau này ta ăn chay nữa, ta muốn bữa nào cũng có cá có thịt, ta muốn ăn cái gì trù phòng làm cho ta cái đó; nha hoàn của ta, cũng phải được phần giống như nha hoàn bên người thái phu nhân?" Nàng đến đây muốn uống trà, thế nhưng lại có ly trà: "Người tới, dâng trà, các ngươi nhìn thấy ta khát nước sao?”

      Huyệt thái dương của Đinh hầu gia lại nhảy nhảy, quay đầu để ý đến Tử Huyên, ấy thế mà nhịn xuống được.

      Tử Huyên nhìn nhìn Đinh thái phu nhân, lại nhìn nhìn Đinh hầu gia bỗng nhiên cười cười: "Ta nghĩ, những lời ta vừa Đinh thái phu nhân cùng với hầu gia phản đối chứ? Còn có, tiền tiêu hàng tháng của ta nghe bị trừ bớt, sau này còn bị trừ nữa nhỉ? Đúng rồi, nhớ đem phần trước đây bị trừ bớt mang đến cho ta." Nàng tiếp nhận trà nha hoàn đưa tới: "Được rồi, ta nghĩ thêm được cái gì lại với thái phu nhân và hầu gia sau ."

      Đinh thái phu nhân sắc mặt rất khó nhìn, nhưng vẫn gật đầu, Phương Phỉ có dự cảm tốt, tiếng khóc lập tức ít.

      Tử Huyên uống trà xong, mới đứng lên nhìn Đinh thái phu nhân và hầu gia : "Vậy ta về trước ." Khi qua người Phương Phỉ, nàng gập người xuống : "Kỳ thực, có hoàng thượng tứ hôn là tốt, ngươi có đúng hay ?" Nhìn Đinh thái phu nhân nhẫn nại tốt như vậy, đối đãi với nàng khách khí như vậy mặc dù lời có chút lạnh lẽo, nhưng ràng là muốn làm cho nàng giận dữ, còn có cái gì tốt hơn.

      Khẳng định hoàng thượng cùng hoàng hậu lời gì tốt đẹp với bọn họ, hai mẹ con bọn họ bây giờ dám làm quá lên với nàng; biết việc này lòng Tử Huyên cảm thấy sảng khoái.

      tới cửa Tử Huyên quay đầu lại: "Phương di nương, ngươi tiễn cũng tiễn, thi lễ cũng thi lễ, dập đầu cũng , còn có, vừa rồi ta ngươi tự mình vả miệng, ngươi còn chưa có làm đâu, phải quên rồi đấy chứ”.

      Đinh hầu gia đứng lên lần nữa: "Ta rồi, Phương Phỉ là nhị phu nhân ở trong phủ…”.

      Tử Huyên nhìn : "Hầu gia, ta nghe chưa , ngươi lặp lại lần nữa? Ấy thế mà ta là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, ta hình như là có thể vào cung cầu kiến hoàng hậu nương nương đấy? Có muốn hay ta hỏi hoàng hậu nương nương chút, ai mới có thể đảm đương được danh xưng Đinh nhị phu nhân này? Hầu gia, ta nghe người ta ngươi còn có đệ đệ, sau này đệ muội phải xưng hô như thế nào, đúng là làm cho người ta đau đầu đấy."

      Đinh thái phu nhân quát lạnh tiếng: "Ngươi ngồi xuống cho ta!" Bà hít sâu hơi nhìn về phía Phương Phỉ: "Tử Huyên có lý, Phương Phỉ là quý thiếp nhưng cũng là thiếp, sau này dưới trong phủ đều xưng hô là Phương di nương . Phương Phỉ, ngươi còn chưa chào phu nhân? Đinh phủ chúng ta có quy tắc đàng hoàng."

      Phương Phỉ mặt lên khuất nhục, cáu giận, cuối cùng nàng nhìn Đinh thái phu nhân, ủy khuất hướng về Tử Huyên cúi mình xuống: "Di nương Phương Phỉ tiễn phu nhân."

      Tử Huyên lúc này mới cười rời .

      Bên này Phương Phỉ nhào vào lòng Đinh hầu gia khóc lóc, khổ sở cùng ủy khuất nhiều năm qua đều tràn ra trong lòng: thê tử hầu gia vốn là nàng, vốn là nàng a! Nàng cũng phải cam nguyện làm thiếp, chỉ là muốn được ở cạnh Đinh hầu gia phải làm thiếp, vốn cho là có thể có phù chính ngày, nghĩ cho tới hôm nay lại bị người nhục nhã đến như vậy.

      Đinh hầu gia ôm lấy Phương Phỉ thấy nàng khóc làm cho ruột gan như đứt từng khúc: "Phỉ nhi, có cách nào, việc nàng tự tử bị hoàng thượng cùng hoàng hậu biết được, ta cùng mẫu thân vừa mới bị răn dạy xong, nếu như nàng lại muốn tìm cái chết, hoàng thượng nhất định bỏ qua cho Đinh gia chúng ta; ngươi, ngươi trước hết nhịn chút."

      Đinh thái phu nhân đập mạnh tay xuống bàn: "Còn thể thống gì, khóc cái gì mà khóc. Quá lắm cũng chỉ là bị người ta gọi câu di nương thôi, cũng phải muốn cho ngươi làm di nương cả đời, có cái gì tốt mà khóc? Nàng có ác danh, nhưng cũng phải là người có mưu mô gì, ngươi chỉ phải nhịn nàng lúc này thôi, sau này nghĩ ra phương pháp, ngươi gấp làm gì."

      xong oán hận liếc mắt trừng Phương Phỉ cái: " có hiểu biết gì hết, chỉ biết khóc." xong đứng dậy: "Ta mệt mỏi trước nghỉ chút, cơm nước ở phòng bếp được gọi ta. Còn có, Phương Phỉ, nên gian lận ở phòng bếp như vậy, nếu truyền ra ngoài đối với thanh danh của Đinh gia ta tốt, hiểu ? Hiểu được là tốt, ngươi cần phải biết, cũng cần nhớ thương vị trí phu nhân kia, quên thành làm di nương ."

      Phương Phỉ lập tức lau lệ đứng lên giúp Đinh thái phu nhân tiến vào phòng trong: "Là Phương Phỉ phải, rốt cuộc là trẻ người non dạ, còn mong thái phu nhân dạy bảo."

      Đinh hầu gia nhìn mảnh vụn của ly trà văng đầy đất, nghĩ đến lúc Tử Huyên đập vỡ này nọ, biết thế nào trong lòng liền trận lo lắng, đứng dậy ly khai khỏi viện Đinh thái phu nhân, cơm cũng ăn xuất phủ .

      Tử Huyên nghe Đinh hầu gia xuất phủ thào tự : "Nếu có thể biết nơi nào tốt rồi, dùng đầu ngón chân cũng biết được nơi nào tốt đẹp cả." Ai, có hoàng gia làm chỗ dựa là chuyện tốt, nhưng là muốn rời khỏi phải càng khó?

      *****
      linhdiep17, Phương LăngTôm Thỏ thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19: Ít tiền của phi nghĩa

      --- ------

      Lưu Ly theo sát mấy bước: "Cái Phương di nương kia đáng ghét quá mức, tất cả hết thảy đều do nàng làm, còn cố tình làm ra vẻ mặt chịu ủy khuất, ngài nên để cho nàng ta vả miệng, để xem nàng còn dám có tâm tư ra oai nữa hay ."

      Tử Huyên lắc đầu: "Nhưng tại phải là lúc, trong cung kêu thái phu nhân cùng hầu gia răn dạy cũng là bởi vì thể diện bọn họ, mà phải là bởi vì tính mạng của ta, điều này chúng ta phải hiểu ràng mới được; nếu khi mà cùng Phương di nương giằng co có khi chúng ta cả chén cơm cũng có mà ăn ."

      Trân Châu gật đầu lia lịa với Lưu Ly: "Ngươi nên làm cho nương của chúng ta gây thù kết oán với người khác, kỳ thực chỉ cần có người bắt nạt chúng ta là được; phải biết rằng, người ta là phủ hầu gia, còn chúng ta lại chỉ có ba người thôi."

      Lưu Ly trợn trắng, liếc mắt nhìn Trân Châu cái: "Ngươi có tiền đồ, chính là gặp cảnh khốn cùng." Nàng đỡ Tử Huyên trở về: "Chúng ta nên chuyển phòng ở, sau này chúng ta phải làm sao để sống qua ngày đây, nương có chủ ý gì ." Nàng nhàng thở dài: "Kỳ thực cần thiết cứ phải cố nài ở đây, nương, nô tỳ thấy rằng danh tiết cũng thực quan trọng như vậy."

      Tử Huyên nắm tay Lưu Ly: " cho cùng, chúng ta sau này thôi ——, ta còn chưa có cách nào." Nàng muốn lưu lại, nhưng là phải rời như thế nào cũng là vấn đề. Muốn đường đường chính chính ra từ cửa lớn phải là dễ dàng đâu, khuôn mặt nhắn của nàng lại nhăn lại, có chút buồn bực.

      Từ sau lần đại náo ở Đinh gia kia, cơm nước đều rất bình thường, người Đinh gia mặt mày hòa nhã dám khinh thường ba người chủ tớ Tử Huyên nữa, hôm sau bình tĩnh lại, mấy ngày liền Tử Huyên đều thấy tinh thần phấn chấn: bởi vì, thứ nhất, nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ ra phương pháp tốt để rời khỏi Đinh phủ, thứ hai là nàng chưa có cách đòi lại đồ cưới của mình về.

      Định mượn uy phong của Hoàng gia nhờ Đinh thái phu nhân làm chủ bị bà từ chối, là mấy thứ kia đều do Tử Huyên tự mình cho, còn thôn trang cửa hàng kia nếu nàng lấy được khế ước mua bán đất đai đến bà lập tức làm chủ cho nàng.

      Tử Huyên cũng biết cách này làm được, nhìn Phương phỉ đắc ý mà trong lòng nàng giống như bị mèo cào: coi như là rời khỏi Đinh gia nàng cũng muốn ăn cơm, mặc quần áo, có tiền bạc biết làm thế nào được? Cho nên hai ngày nay nàng đều suy nghĩ biện pháp để có thể rời khỏi Đinh gia rồi làm thế nào để có tiền bạc sinh sống.

      Suy nghĩ vài ngày sau hiểu ra rằng tạm thời thể rời khỏi Đinh gia, dù tốt hay xấu trước mắt Đinh hầu gia vẫn là phu quân của nàng danh nghĩa: trừ khi hoàng thượng hạ chỉ lần nữa. Nghe "Chính mình" như vậy lớn gan, sợ hướng hoàng thượng thỉnh chỉ tứ hôn gả vào Đinh gia, để cho hoàng thượng ban chỉ làm cho nàng hòa ly, chuyện có độ khó cao như vậy nàng còn hy vọng; hừm, đây cũng là vì mạng của nàng mà suy nghĩ.

      cách khác nếu như mà nàng có chết cũng là quỷ của Đinh gia! Vì thế nàng có tính thử giả chết, do vậy mấy ngày nay nàng lục lọi hết trong đầu cũng nghĩ ra được diệu kế gì.

      Tử Huyên hung hăng đập xuống giường cái, tên nam nhân Đinh gia kia nhìn thấy nàng là chướng mắt, nhưng nàng còn thấy chướng mắt nam nhân thối đó hơn. Do vậy, khẳng định là phải rời , cùng lắm lặng lẽ đào tẩu nàng tin Đinh gia phao tin là nàng chết chứ cũng tìm - đây là trường hợp xấu nhất.

      Tạm thời có tiền nàng chỉ có thể lưu lại, phải vì tương lai tính toán kỹ chút, nhưng là khi lưu lại an toàn của tính mạng cũng là vấn đề. Nàng híp mắt mấy ngày cũng nghĩ ra chút manh mối nào, coi như là muốn tìm ra người hại mình để tăng cường đề phòng, thế nhưng trong phủ phải chỉ có mình Phương di nương là khả nghi, mà cơ hồ toàn bộ di nương trong phủ đều khả nghi.

      Ai, nàng thở dài hơi, nếu có nam nhân Đinh gia kia cuộc sống của nàng hẳn cũng bị khổ; thế nhưng người Đinh gia cũng phải để cho nàng thanh tĩnh mới được, dù muốn nhưng cũng có thể đoán được Phương Phỉ bị mình làm cho thua đau vố chắc chắn bỏ qua, mặt khác những di nương khác bị nàng dọa cho sợ thù này hẳn cũng kết rồi.

      Kết quả sau mấy ngày suy nghĩ nàng phát mình là bốn bề đều thọ địch. Chỉ là khi ra phải ai cũng tin, bởi vì hoàng đế cùng hoàng hậu khiển trách Đinh thái phu nhân cùng hầu gia, cho nên Đinh gia đối với nàng có chuyển biến lớn: mấy ngày nay nàng ở yên trong viện mình, thế nhưng cơ hồ mỗi ngày đều có người của các phòng, các viện đến, mang đến nào là nhân sâm, tổ yến Lưu Ly thu vào đến nỗi tay cũng mềm nhũn.

      Theo như Lưu Ly nên đem những thứ mà các nàng mang đến đều ném , cần người Đinh gia đến giả bộ làm người tốt, tại chủ tử của mình biết những người đó đều tâm, đương nhiên cần để lại mặt mũi cho họ. Tốt nhất là đem đồ vật đập vỡ trước mặt bọn họ , để xem các nàng còn dám lừa gạt chủ tử nhà mình nữa hay .

      Thế nhưng Tử Huyên cho nàng làm cái chuyện phá sản như vậy, phải biết rằng đây chính là nhân sâm, đây chính là tổ yến! Coi như là chính mình ăn hết cũng sao, cái này đều là bạc trắng cả đấy, làm gì có đạo lý đem bạc vất ra ngoài cơ chứ, tại nàng thiếu nhất chính là bạc.

      Vì thế đưa tới cái gì tính cái đó, lúc nàng thu lễ vào mắt cũng chớp. Mấy ngày nay thu được nhiều thứ này nọ vào, cũng coi như là thu chút tiền của phi nghĩa là được, thế nhưng Tử Huyên cũng vui, bởi vì phản ứng của người Đinh gia làm cho nàng cảm thấy thoải mái.

      Đinh thái phu nhân mỗi ngày phái người đến hỏi han ân cần quan tâm đầy đủ, từ việc cơm ăn áo mặc hàng ngày đến những chuyện lớn xảy ra; nếu như phải Tử Huyên biết nội tình cơ hồ nghĩ bà chính là mẫu thân thân sinh ra mình mất.

      Hôm nay sáng sớm Phương Phỉ tự mình đến, cười tươi như hoa nở, vào nào là hành lễ rồi lại châm trà ngừng nghỉ, há miệng ra ngừng lại, cười cười với Tử Huyên cứ như là tỷ muội ruột thịt vậy; mấy ngày hôm trước nàng tức giận rồi hắng giọng, rồi lại là ủy khuất lại là khóc lóc, mọi chuyện đó dường như nàng đều quên.

      "Tỷ tỷ, ta thương lượng cùng các nàng, sau này chúng ta thay phiên nhau bồi tỷ rửa mặt, chải đầu, cơm nước" Phương Phỉ như nhìn thấy vẻ lạnh nhạt của Tử Huyên lại : "Ngài có cầu gì cũng cần khách khí với muội muội, chính là xin cứ việc phân phó."

      Tử Huyên hữu khí vô lực nằm nhuyễn tháp nhìn ngoài cửa sổ hỏi: "Chuyện gì cũng có thể?"

      "Đương nhiên, tỷ tỷ chỉ cần ra thôi." Phương Phỉ cười đến càng thêm ngọt, ân cần tới trước mặt Tử Huyên bóp chân cho nàng: "Tỷ tỷ có chuyện gì, cứ với muội muội ."

      Tử Huyên nhìn nhìn nàng: "Cái dạng này của ngươi là rất dọa người, ngươi biết đấy? Hai ngày trước giống như là hung thần ác sát vậy, mấy ngày nay lại ân cần kỳ cục, ta thấy ngươi như thế nào cũng đều giống như sói phủ thêm lớp da dê – cắn người làm cho người ta có biện pháp phòng bị, cắn chết còn có thể giả bộ làm người tốt."

      Tươi cười mặt Phương Phỉ cứng lại, nhưng lập tức bật cười: "Tỷ tỷ đùa, cũng là muội muội trước đây tốt làm cho tỷ tỷ bị chút ủy khuất, sau này muội muội thay đổi triệt để hầu hạ tốt tỷ tỷ cùng hầu gia. Người ta vẫn thường đấy thôi, nhà cửa yên ổn vạn hưng."

      Tử Huyên sau khi nghe được cười cười: " sai, so với hát còn dễ nghe hơn. Ta cũng cầu gì lớn, chỉ là chỗ này của ta thiếu ít đồ."

      Nghe thấy Tử Huyên hề châm chọc Phương Phỉ vẫn là thở dài hơi : "Tỷ tỷ cứ việc , muội muội lập tức chuẩn bị tốt cho tỷ tỷ."

      "Thế tốt." Tử Huyên chậm rãi ngồi dậy nhìn Phương Phỉ cười lộ ra loạt răng trắng noãn: "Ta cũng khách khí nữa."

      *****
      linhdiep17, Phương LăngTôm Thỏ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20: Vì tiền mà mưu quyền

      --- ------

      Tử Huyên khách khí chính là khách khí, đối với người hiểu nàng nhất định chịu thiệt, ví dụ như Phương Phỉ.

      Phương Phỉ hiểu về Tử Huyên trước kia chứ phải tại, cho nên khi Tử Huyên khách khí mới có thể cười đến ngọt ngào như vậy: "Tỷ tỷ sao lại như vậy, với muội muội mà cũng phải dùng đến từ khách khí sao? Cần cái gì ngài cứ , nếu như tỷ tỷ muốn sao trời, muội muội cũng có phương pháp hái xuống cho tỷ tỷ."

      Nếu là Tử Huyên trước kia khi thấy Phương Phỉ có bộ dáng như vậy, cùng với lời ngon ngọt và phục vụ nàng tận tình như vừa rồi nàng quên hết lỗi lầm mà người đó gây ra cho mình, thậm chí còn nghĩ rằng mình nghĩ oan cho người tốt. Vì thế khi Phương Phỉ ra những lời đó nghĩ tới nó thành , bởi vì kế tiếp cho dù Chu Tử Huyên có tức giận cũng : "Quên , cần cái gì cả " .

      Bởi vì Chu Tử Huyên thích lấy đồ của người khác, chính là nếu nàng có được cái gì cũng chịu được tiếng thị phi .

      "Nghe Phương di nương như vậy càng thể phụ tâm ý này của Phương di nương được, lần trước ta thấy ngươi đeo bộ đồ trang sức đăng chi nhìn rất đẹp, ngươi biết ta có đồ trang sức gì, là sợ đến lúc có người nhìn thấy ta như vậy, làm cho người ta hiểu lầm rằng mọi người ở đây đối xử với ta tốt." Tử Huyên vừa mở miệng là đòi bộ trang sức bằng vàng ròng, kế tiếp kim xuyến, vòng ngọc, nàng thành khách khí lấy ra những thứ đó, cho tới khi nàng cảm thấy khát mới nhấp ngụm trà sau đó : "Đồ trang sức trước như vậy ."

      Nhìn mặt Phương Phỉ cứng ngắc nàng hài lòng cười: "Kế tiếp chút về y phục, mỗi ngày nhìn ngươi mặc, lại nhìn tủ quần áo của ta ở chỗ này, chậc chậc, có gì ra hồn; làm cho ta mấy bộ y phục bốn mùa, ta sợ lạnh nhất, phải làm cho ta y phục bằng lông nhiều chút mới được..."

      đến nàng uống xong ly trà, mà mặt Phương Phỉ phải là cười nữa mà tựa như muốn khóc, nàng thêm hơi dài xả giận: "Tiền tiêu vặt hàng tháng của ta bị trừ còn chưa có đưa đến cho ta, tính ra trước mắt ta còn muốn mua mấy thứ nữa, ngoại trừ đưa lại cho ta tiền tiêu vặt bị trừ hàng tháng với tiền tiêu vặt tháng này, ngươi lấy thêm trăm lượng bạc cho ta là được rồi."

      "Ngươi ——!" Phương Phỉ đứng bật dậy, mặt hoàn toàn trầm xuống; trăm lượng, nàng nghĩ phủ Đinh hầu gia là nơi nào, làm như trăm lượng bạc kia là trăm đồng vậy, làm cho miệng nàng há ra to!

      Tử Huyên ngửa đầu nhìn Phương Phỉ: "Làm sao vậy, ngươi cần cùng ngươi khách khí, thiếu cái gì cho ngươi biết là được, tại được? Sao vừa rồi ngươi rất thoải mái cơ mà, gạt người cũng phải dùng biện pháp đó, đúng ?"

      Phương Phỉ hút ngụm khí, sau đó miễn cưỡng cười với Tử Huyên: " có vấn đề, tỷ tỷ yên tâm, muội muội chính là đập nồi bán sắt cũng chuẩn bị hết cho tỷ tỷ ." tốt đẹp như vậy nhưng mà tức giận ngùn ngụt, xong xoay người chân chạm đất.

      Tử Huyên nằm ở nhuyễn tháp cười gập cả người, Lưu Ly qua giúp nàng xoa bụng, Trân Châu cười : "Chủ tử, người đòi nhiều như vậy nàng ta chịu đưa mới là lạ; nếu như ít chút chừng nàng đưa ra”.

      " cho chúng ta cũng thiếu cái gì, nhìn nàng tức giận thành cái dạng kia cũng sảng khoái." Tử Huyên quan tâm xoay người: "Nếu quả là đưa cho chúng ta, chúng ta phải lại có thêm khoản? Hơn nữa còn có thể nhìn thấy cái loại tức giận đến mặt trắng bệch, có gì mà tiếc "

      Người Đinh gia tính toán cái gì nàng cũng rảnh mà tìm hiểu, bởi vì thời thời khắc khắc nàng đều nghĩ đến chuyện rời khỏi hầu gia, người Đinh gia có tính toán gì nàng cũng mặc kệ, miễn là tại đừng có động đến nàng.

      Trước mắt là rời khỏi Đinh gia, có nghĩa là sau này rời . Nàng tại có ít đồ bán cũng thu được ít bạc, chỉ là nhà mẹ đẻ bên kia mỗi tháng đều phải đưa nhiều bạc như vậy là vấn đề, nàng muốn tìm cơ hội hỏi chút "Người nhà mẹ đẻ" mới được.

      Mặc dù có ít bạc , thế nhưng khi rời khỏi Đinh gia nàng muốn có cơm ăn, áo mặc rồi nhà ở, ít bạc này đúng là đủ, trước mắt cần phải nghĩ ra cách kiếm tiền mới được.

      Chỉ cần có bạc, có thủ đoạn tự bảo vệ mình, với người xuyên việt có chỉ số thông minh cao so với người ở đây cùng với "Người nhà mẹ đẻ" tìm kế sinh nhai, hẳn phải là chuyện gì khó khăn lắm đâu.

      Ngay cả mấy ngày Tử Huyên làm cho người Đinh gia ói ra lần "Máu" ra, thế nhưng người ta rất nhanh liền có kinh nghiệm: như hôm nay, các phòng các viện phái người đưa tới chỉ là chút thức ăn, cũng có vật gì quý trọng. Bởi vậy, càng làm cho Tử Huyên tinh thần lên nổi.

      Mỗi ngày đứng ở trong phủ, nàng phải đâu kiếm bạc đây? Đây là phiền não lớn nhất trước mắt Tử Huyên, Phương Phỉ kia sau khi rời hai ngày sau cũng thấy mặt nàng, nghĩ đến những thứ kia chắc là nàng hai tay dâng lên cho mình .

      " nương, ngài hôm nay có tinh thần?" Trân Châu sang đưa tay đặt lên trán Tử Huyên: "Ngài nghĩ chuyện gì vậy?" Theo như đại phu bệnh cũng dần dần bình phục, thế nhưng chủ tử nhà nàng như thế nào mà sắc mặt càng ngày càng kém .

      Tử Huyên vô lực gật đầu: "Cái gì cũng nghĩ ra." tại nàng là bệnh nhân, bệnh vẫn là thuộc về nghi nan tạp chứng, rất nhiều đại phu đến bắt mạch mà ra được nguyên nhân gì.

      "Nghĩ ra cũng được, Trân Châu ngươi lại làm cho nương phiền lòng." Lưu Ly trừng mắt với Trân Châu, quay đầu lại khuyên Tử Huyên hai câu.

      Tử Huyên cười cười: " sao, nghĩ ra cũng được." Nàng nghiêng đầu nhìn cây phù dung trước cửa sổ, trong lòng tiếp tục tính toán đến đường phía trước, hỏi Lưu Ly hai người, biết ở Đinh phủ có thể quang minh chính đại có được bạc chỉ có thể dựa vào tiền tiêu vặt hàng tháng, hơn nữa biện pháp duy nhất để có nhiều tiền hơn chính là chưởng quản mọi chuyện trong phủ.

      Theo như lời Trân Châu chính là, nhìn nha hoàn trong viện của Phương di nương đều ăn ngon hơn nàng, dùng đồ tốt, các nàng dựa vào cái gì? Còn phải do Phương di nương làm chưởng quản mọi việc trong phủ, mới làm cho các nàng mỗi người túi tiền đều đầy.

      Tử Huyên nghĩ đến mỗi tháng tiền tiêu vặt hằng tháng có hai mươi hai lượng bạc, lại nghe Lưu Ly các nàng đến giá cả các loại vật dụng, nàng nghĩ tới nghĩ lui cũng cho rằng vẫn là chưởng quản Đinh phủ là biện pháp tốt để có thêm bạc. Chỉ là, kể từ lần khai chiến trước, Phương di nương cũng phải dạng hiền lành gì, mưu kế cũng có nhiều, nhẫn cũng nhẫn được, nữ tử như vậy rất khó đối phó. Huống chi người ta còn có chỗ dựa, nàng có cái gì đâu?

      Tinh tế suy tư phen: muốn tìm ra biện pháp kiếm tiền, nàng tại ngoại trừ hai người Lưu Ly ra cũng có người để dùng, có thể tin người - rời khỏi Đinh phủ ý tưởng của nàng cho dù tốt cũng vô dụng; trước mắt đúng là có phương pháp khác, phương pháp tốt nhất bây giờ là tìm cách chưởng quản Đinh phủ, chí ít cũng có thể làm cho nàng có cơ hội tiếp xúc được thế giới bên ngoài, bị vây hãm ở trong nhà, dù có bản lĩnh thông thiên cũng dùng được.

      Muốn tiếp chưởng phủ hầy gia, người đầu tiên cần hỏi chính là nam chủ nhân. Ừm, nếu vậy hai ngày sau phải mời Đinh hầu gia đến chuyện mới được, thương lượng chút Đinh gia chủ mẫu muốn nắm quyền. Tử Huyên nhíu nhíu mày, đến Phương di nương mà cửa ải Đinh đại hầu gia cũng có độ khó cao rồi.

      Thế nhưng nàng cứ như thế này chờ đợi, phải chờ tới năm nào tháng nào mới có thể có bạc để tự lập đây, nàng kiên trì, cũng muốn chờ hoa tàn ít bướm: vạn nhất thể quay về, nàng cũng muốn tìm phu quân chiếu cố mình cả đời này.
      Tôm ThỏPhương Lăng thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21: Nội tình

      --- ------

      Tử Huyên phái Lưu Ly thỉnh Đinh hầu gia qua đây: "Hãy ta có chuyện quan trọng thương lượng."

      Trân Châu nhìn Lưu Ly ra, kéo Tử Huyên đến ngồi vào trước bàn trang điểm, lại lần nữa chải lại đầu cho nàng: " nương, nô tỳ có lời này muốn với ngài, ngài đừng trách tội. Đinh phủ đích xác phải chỗ tốt, người nơi này cũng rất xấu, thế nhưng Đinh hầu gia là phu quân của ngài, nữ lấy phu là trời, ngài xem nên giống như trước đây tỏ ra ủy khuất trước mặt Đinh hầu gia, cũng thể giống như bây giờ để ý đến dung mạo."

      Tử Huyên buồn chán mặc Trân Châu bài bố, dù sao trước mắt nàng cũng có việc gì làm, kệ Trân Châu chải đầu để giết thời gian: " phải nương nhà ngươi chướng mắt Đinh đại hầu gia người ta, là chúng ta trèo cao dậy nổi được ? Trân Châu, ngươi nên khuyên ta, Đinh hầu gia kia ai muốn ai liên quan ta."

      Sau đó nàng ngáp dài muốn nghe Trân Châu lải nhải, liền nhìn về phía trong gương mặt "Chính mình", đúng trọng tâm đánh giá phen: còn có thể, thể là đẹp, nhưng xấu; cùng với kiếp trước của mình giống nhau, so với bình thường đành phải như vậy chút mà thôi, trách được Đinh đại hầu gia người ta muốn nhìn thê tử của mình nhiều lấy lần, mỗi ngày đều đem mắt dính lên người tiểu thiếp, làm sao còn có thể tình nguyện được.

      Thế nhưng lúc xem tiểu thuyết, sau khi nữ chủ xuyên nếu có bộ dáng bình thường, lại có đôi con ngươi sáng lạn. Tử Huyên cố ý nhìn nhìn hai mắt của mình, chỉ có thể thất vọng thu hồi ánh mắt, mắt tính khó coi nhưng cũng có đẹp đến trình độ kinh người ; chung, thân thể của nàng cũng chỉ có thể miễn cương được cho là có khuôn mặt thanh tú, tức là có chuyện gì đặc biệt thể lưu lại ấn tượng mạnh cho người khác ngay lần đầu gặp mặt được, nhưng cũng đến nỗi xấu làm người ta dám nhìn.

      Trân Châu rốt cuộc phát chủ tử nhà nàng suy nghĩ viễn vông nghe nàng : " nương, nô tỳ sao cả, thế nhưng cả đời này ngài thể cứ sống như vậy được; dù thế nào có nhi bán nữ sau này cũng có thể lo lắng nữa, ngài nên sửa đổi tính tình nên nặng lời với hầu gia nữa, nên dỗ dành lão gia cho tốt?"

      Tử Huyên lại đánh cái ngáp to lung tung gật đầu, tiếp tục đối với diện mại của mình triển khai càng sâu càng lớn suy tư: diện mạo cái dạng này rất tốt, nếu như diện mạo hại nước hại dân, vậy những kẻ làm phiền xuất rất nhiều lúc mình ra ở riêng. Như này là vừa đủ, làm cho người ta chú ý – đến lúc nàng để giành đủ tiền để rời , nàng cần lo lắng quá mức gặp phải hái hoa tặc, các loại phôi nam nhân.

      Kỳ thực thế đương nhiên là nàng tự an ủi chính mình, có mấy nữ hài tử muốn bộ dạng xinh đẹp phi phàm? Bất quá diện mạo là hàng thể trả lại, bởi vậy nàng chỉ có thể làm cho cầu của mình thể cao được.

      Nghe Trân Châu còn thao thao, nàng thở dài dài: nếu như có thể nàng muốn cùng bất luận kẻ nào ở Đinh phủ giao tiếp, huống chi là cái Đinh đại hầu gia kia? Thế nhưng, nguyên bản cũng nên cố nài gả nhập Đinh gia, thể nào hiểu được, lại muốn cho nàng tới thu thập cục diện rối rắm trước mắt này.

      Trân Châu biết Tử Huyên mực tính toán ly khai Đinh gia, vẫn như cũ ngây thơ tìm cách, ngóng trông Đinh đại hầu gia có thể phát chủ tử nhà mình là tốt, nên đem cái chân chính tâm địa rắn rết thành bảo bối; vậy sau này chủ tử của nàng cần phải giống trước kia lấy nước mắt rửa mặt hàng ngày.

      Ngẫm lại Đinh hầu gia tại, Trân Châu vẫn là cho rằng chủ tử nhà mình cùng Đinh hầu gia vẫn có thể làm phu thê ân ân ái ái : mặc dù hầu gia vẫn như cũ vẫn là đối xử với chủ tử nhà mình mũi phải mũi, mặt phải mặt, nhưng tới nay hề giống như trước tránh chủ tử nhà mình như mãnh thú .

      Tử Huyên thực chịu nổi giơ tay lên: "Trân Châu ngươi tạm tha ta , nếu như có thể lần nữa làm lại, đánh chết ta cũng gả vào Đinh gia."

      Trân Châu tay run lên, chi trâm liền sai lệch: " nương, coi như là lần nữa làm lại, ngài, ngài lấy chồng tiến Đinh gia liền chỉ có con đường chết ." Nghĩ đến nương nhà mình quên mất tất cả tình, nàng thở dài : "Đinh đại hầu gia thấy thân thể của ngài, lại hôn mặt ngài, ngài lấy mất hết danh tiết chỉ có chết. Thế nhưng, thế nhưng ngài làm thế phu nhân sao có thể an lòng? Bà chỉ có mình ngài là nữ nhi”.

      Tử Huyên mở to hai mắt nhìn chằm chằm Trân Châu trong gương: "Ngươi , Đinh đại hầu gia trước khi thành thân liền cùng ta, cùng ta..." phải nguyên bản đầu óc có vấn đề, ra là Đinh đại hầu gia hoa tâm.

      " phải thế." Trân Châu nghĩ mình càng chủ tử nhà mình càng sinh ra ác cảm với Đinh hầu gia: "Hầu gia là cứu nương, khi ngài ấy tiến vào xe ngựa, tay cẩn xé rách y phục của nương, cái kia, liền thấy được cái kia; sau xe lật đảo, ngài ấy và ngài lăn khỏi xe ngựa, ở trước mắt bao nhiêu người, ngài lấy ngài ấy có thể thế nào?"

      Tử Huyên nháy nháy mắt: " lấy chồng gả, có thể thế nào?"

      " lấy chồng ngài phải tự sát, thế nhân chấp nhận được chuyện như vậy." Trân Châu gấp đến độ mặt đỏ rần: " nương ngài quên rất nhiều chuyện chúng ta biết, thế nhưng ngài phải là nữ giới cũng quên đấy chứ?"

      Tử Huyên quay đầu nhìn về phía Trân Châu: " nhớ ." ra là có chuyện như vậy nữa.

      Nghĩ đến cũng là Đinh đại hầu gia có người , vì thế muốn thú nguyên chủ - hẳn là muốn thú nguyên chủ làm vợ, nếu là thiếp cái hoa tâm đại củ cải kia chắc phản đối. Bởi vậy nguyên chủ mới bất đắc dĩ cầu hoàng đế tứ hôn để bảo toàn danh tiết của mình, miễn cho bị người ta bức treo ngược tự sát.

      Thế nhưng cuối cùng nàng cũng treo cổ tự sát, ai, đúng là vận mệnh.

      Nàng cảm khái câu sau nghĩ đến việc: "Đúng rồi, cái kia việc Đinh đại củ cải có ý trung nhân, vậy lúc ta muốn gả cho có biết ”.

      "Cái gì củ cải?" Đinh đại hầu gia tới, hơn nữa còn gõ cửa thế nhưng người ở trong phòng nghe thấy, mới để Lưu Ly đẩy cửa ra, lên tiếng để người ta biết đến: "Đinh đại củ cải là cái gì?" nghe hiểu.

      Tử Huyên nhìn Lưu Ly trừng mắt cái, mặt đỏ khí suyễn : "Ta nghĩ ăn củ cải trộn, đó là tên món ăn mà thôi. Hầu gia công vụ phiền vội, ta cũng tiện quấy rầy hầu gia lâu, vẫn là chính ."

      xong nàng hoàn toàn để ý hình tượng vặn thắt lưng cái, khi thấy Lưu Ly và Trân Châu giật mình cùng đồng ý dưới ánh mắt miễn cưỡng chỉ chỉ ghế tựa: "Hầu gia tùy tiện ngồi."

      Trân Châu ở trong lòng ai thán tiếng, xem ra vừa rồi lời của nàng đều vô ích, mặc dù chủ tử nhà mình có để ý đến hình tượng trước mặt hầu gia, thế nhưng ràng trong cử chỉ cũng để hầu gia vào mắt, các nàng làm nha hoàn thấy rất ràng, Đinh đại hầu gia há có thể nhìn ra.

      Thực là lười cùng phôi nam nhân này thiết lập quan hệ tốt, Tử Huyên để ý tới sắc mặt ba người trong phòng, cũng chờ Đinh đại hầu gia trả lời liền trực tiếp mở miệng : "Cái kia, có chuyện này muốn thương lượng cùng ngài chút."

      Đinh hầu gia khụ tiếng ngồi xuống: "Tốt, ngươi ." xong nhìn nhìn Tử Huyên, tự trong lòng lấy ra bọc dài dài đặt bàn, lại ho khan hai tiếng nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Cái kia, hai ngày trước lúc tar a ngoài nhìn thấy vật này rất thích hợp ngươi, có thích hay ngươi liền giữ lại ."
      Tôm ThỏPhương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :