1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiếp vốn hiền lương - Nhất Cá Nữ Nhân (24) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5: Cười cái mười năm ít thôi
      --- ------

      Tử Huyên có mất nhiều thời gian để suy nghĩ, rất nhanh liền quyết định đứng lên tìm thức ăn, bởi vì nàng muốn xuyên qua đây chưa có bị người hại chết, lại bị chết đói ngay linh đường giành cho mình. Nàng giật giật tay chân phát mặc dù có chút suy yếu, thế nhưng có thể cử động liền chống tay bò người lên. Xuống linh sàng, nàng đương nhiên muốn trước tiên hoạt động chút chân tay nàng có chút cứng ngắc.
      Nàng vừa mới quăng hai cái cánh tay, đá hai chân liền nghe đến "A ——!" Kêu to tiếng, làm cho thực là rất dọa người, đem Tử Huyên sợ đến thiếu chút nữa chui xuống phía dưới linh sàng , quay đầu lại nhìn thấy ở trước cửa có người chạy .

      Đầu óc chuyển chuyển nàng mới nghĩ ra, mình vừa dọa cho người kia chạy mất dép. bao lâu, liền nghe đến người nọ ở trong sân kêu to: "Chuyện ma quái , chuyện ma quái ! Phu nhân chết nhắm mắt, hoàn hồn trở về lấy mạng báo thù ."

      Tử Huyên sau khi nghe được ôm bụng đói bỗng nhiên cười rộ lên, lập tức bò lên linh sàng lần nữa nằm xuống ở trong lòng câu: rất tốt, phần đại lễ này xem ra Đinh gia muốn đến lấy rồi, nàng tặng lễ người thể đem lễ đưa qua loa được, người ta thế nhưng là Hầu phủ đấy.

      Về phần ra ngoài tìm thức ăn, thế nhưng nàng mới đến còn chưa quen phương hướng, bằng đợi người ta mang thức ăn đến trước mặt có phải hơn , cũng đỡ để nàng nhầm đường tìm được phòng bếp. Cứ như ti vi , bình thường phủ Hầu gia hẳn là rất lớn, nàng nghĩ qua là ở trong đó lạc đường chẳng phải làm trò cười? Vẫn là ở chỗ này chờ Đinh thái phu nhân chờ đông đảo chủ nhân gia sang đây xem nàng .

      bao lâu người Đinh phủ liền chạy tới ít, người gan lớn liền đứng ở cửa trông vào phía trong linh sàng, phát điện ánh nến lay động mà Tử Huyên nằm ở linh sàng đều bình thường, thấy thế nào cũng giống như là xác chết sống dậy. Lập tức có người qua nhìn vẫn như cũ, linh đường im lặng tia dị thường. Chỉ chốc lát sau ý sợ hãi của mọi người biến mất hết, còn kéo người vừa la hét có ma quái qua nhìn chút.

      Đại quản gia đem người kêu to chuyện ma quái răn dạy hồi, lập tức lại an bài hai người lưu lại túc trực bên linh cữu, lúc gần liếc mắt nhìn người nằm linh sàng, giáo huấn mọi người có mặt ở đây: "Nàng khi còn sống các ngươi còn sợ nàng, thế nào khi nàng chết ngược lại lại sợ? Nàng sống là người mềm yếu, chết cũng trở thành quỷ yếu đuối, có cái gì phải sợ ! Trông các ngươi điểm tiền đồ."

      Tử Huyên nghĩ đến người nọ có đem các chủ tử của Đinh gia gọi đến, trái lại gọi tới nhiều hạ nhân như vậy; nghe thấy những lời mà đại quản gia vừa , lúc này nghĩ đến chuyện quá khứ mà chủ nhân của cơ thể này trước đây phải chịu, làm tức giận nổi lên: cơ mặt nàng sớm còn cứng ngắc, thế nhưng nàng vẫn như cũ đem đầu lưỡi phun ra dọa người.

      Nàng chẳng những là lè lưỡi trừng lớn con ngươi, hơn nữa còn đối đại quản gia cười cười, có câu là cười cái mười năm ít thôi, nguyên lai nàng chính là người cười. Chỉ là trước mắt lấy đầu lưỡi phun ở bên ngoài bộ dáng, hơn nữa trong phòng bởi vì ánh đèn lay động mà lúc sáng lúc tối, tươi cười nhưng là tia mỹ cảm, ra muốn bao nhiêu kinh khủng liền có bằng ấy.

      Đại quản gia nhìn thấy Tử Huyên quay đầu, mỉm cười, lập tức da đầu run lên, sau đó câu cũng kịp ra thẳng tắp liền ngã vật xuống đất: bị dọa hôn mê. Đại quản gia vừa rồi còn phát ra uy phong răn dạy người khác, bị Tử Huyên nhàng cười cái liền bị dọa sợ đến hôn mê.

      Tử Huyên nhìn thấy ngã xuống đất nhịn được le lưỡi, lời này xong rất lớn nhưng lá gan so với người vừa kêu to chuyện ma quái còn hơn rất nhiều: buổi tối túc trực bên linh cữu đương nhiên là chọn người gan lớn đến, đại quản gia lá gan lớn hơn nữa kỳ thực cũng phải túc trực bên linh cữu; huống chi thời cổ người ta rất tin tưởng có quỷ thần, cũng sợ nhất là quỷ quái .

      Đầu lưỡi của nàng còn le ở bên ngoài, mà lúc này cũng chính là động động đầu lưỡi, mà rơi vào trong mắt mọi người đó chính là muốn ăn thịt người, ý tứ muốn uống máu người, người kêu có quỷ lúc trước lúc này cũng bị dọa sợ đến hôn mê, vì thế người ngất vấp té vào người ngất , những người còn lại kinh hoảng thét chói tai ngừng.

      Đợi đến khi Tử Huyên lần nữa hé mắt ra nhìn trong linh đường, ngoại trừ những người bị té xỉu những người khác đều thấy đâu; nàng kỳ thực ngoại trừ cười là muốn dọa người, còn những thủ đoạn khác để dọa người nàng còn chưa có lấy ra đâu, liền đem người sợ đến tè ra quần làm cho nàng cũng có điểm dám tin: những người này lá gan có phải hay cũng quá chút?

      Lúc này trong viện cũng yên tĩnh, truyền đến tiếng tiếp theo tiếng kêu to, rất có vài phần ý tứ như quỷ khóc sói gào; làm cho Tử Huyên nghĩ, nàng cho rằng vẫn là trong viện tiếng kêu tương đối dọa người.

      Nàng quay đầu lại nhìn đại quản gia té xỉu nghĩ thầm lần này Đinh gia các chủ tử hẳn là tới ? Nàng lại lần nữa nằm xuống, chờ Đinh gia chủ tử tới đưa cho bọn họ đại lễ gặp mặt - nếu , trong lòng nàng có chút tức giận nhịn đến nghẹn mất!

      sau này vì mình, nàng dù sao cũng nhất định phải ở tại Đinh phủ: dù cho thế nào cũng giúp chủ cũ của thân thể này xả giận chút .

      Đinh hầu gia là chạy tới nhanh nhất, ở trong viện thanh của liền truyền vào: "Câm miệng cho ta, còn ma làm loạn mọi người nữa, ta cho lôi ra phạt trượng hết." Theo tiếng quát, người cũng theo đến trước cửa nhìn vào, nhìn thấy Tử Huyên vẫn nằm im linh sàng.

      vừa muốn cất bước tiến sảnh liền nghe đến mẫu thân thanh : "Con a, là, có ?" Quay đầu lại liền nhìn thấy Đinh thái phu nhân được nha hoàn đỡ đến, lắc đầu : "Đều là các nô tài đáng chết uống nhiều rượu hồ nháo, nơi nào có cái loại chuyện ma quỷ quấy nhiễu này. Nương, cần nghe bọn họ lung tung, ngươi xem ở đây phải vẫn bình thường , nhất định là có tên nô tài nào uống rượu hoa mắt."

      tự mình đỡ tay Đinh thái phu nhân dìu vào trong sảnh: "Ngài xem, ta có sai ? Người linh sàng phải êm đẹp sao, sao có thể có cái gì là việc xác chết sống dậy, đều là người vô tri ăn xằng bậy."

      Tử Huyên hề cử động, cố gắng chậm lại hô hấp muốn bị Đinh hầu gia phát ; nàng đợi người, lễ lớn như thế thế nào cũng muốn người Đinh gia đến đông đủ hơn nữa mới tốt; nàng phải có kiên trì, cũng liều mạng chịu đựng đói ý muốn bụng lúc này kêu lên, hoàn hảo bụng lúc này cũng có quấy rối nàng.

      bao lâu Lãnh thị chạy đến, lanh lảnh giọng Liễu di nương cũng tới; còn tới hai ba vị di nương, các nàng đều có nghe chuyện này sau mới cất bước tiến trong sảnh cấp thái phu nhân chào, nhìn về phía linh sàng ánh mắt luôn có điểm né tránh.

      Đại quản gia được người cứu tỉnh, thế nhưng người vẫn sợ đến run rẩy thành đống mặc kệ Đinh hầu gia quát hỏi thế nào, ra được chữ .

      Bây giờ còn thiếu Phương Phỉ , thế nào nàng còn thấy đến? Tử Huyên có chút kiên nhẫn, bởi vì nàng đói a, có phải hay đợi nữa , sau này lại tìm cách sửa trị Phương Phỉ cũng giống như vậy.

      Lúc Đinh hầu gia cùng Thái phu nhân cố gắng hỏi đại quản gia, bỗng nhiên Lý di nương lơ đãng quay đầu lại, vô ý thức nhìn sang linh sàng, vừa lúc nhìn thấy Tử Huyên quay đầu lại.

      Lý di nương sợ đến tay chân đều có chút như nhũn ra, cầm lấy tay di nương ở bên cạnh muốn ra lời, liền nhìn thấy Tử Huyên đối với nàng nháy nháy mắt. Lý di nương lần này cũng chưa kịp tiếng nào chịu nổi, liền thẳng tắp ngã xuống đất ngất .

      Đinh thái phu nhân bị Lý di nương ngã sấp xuống làm cho hoảng sợ, vội vã ngẩng đầu nhìn qua, vừa vặn sau khi Lý di nương té xỉu có ai che tầm mắt của nàng, nàng nhìn thấy Tử Huyên mạnh mẽ ở linh sàng ngồi dậy, phải giống như người sống chậm rãi ngồi dậy, mà là thẳng tắp, bật ngồi dậy!
      linhdiep17, Phương Lăng, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6: Ta, đói bụng

      --- ------Lời tác giả---- ---

      Cầu cất giấu, cầu đề cử, cầu các loại cổ vũ!

      *****

      Lúc bình thường Tử Huyên có tập ít động tác thể dục để giảm vòng eo, cho nên thẳng tắp ngồi bật dậy đối với nàng cũng là vấn đề gì; nếu như nhìn kỹ vẫn có thể nhìn thấy hai chân của nàng vì dùng sức mà hơi nhúc nhích.

      Thế nhưng Đinh thái phu nhân chỉ thấy con dâu thẳng tắp ngồi dậy, chỗ nào còn có thể lại chú ý tới cái khác? Chưa kịp mở miệng câu nào, phi thường thẳng thắn hôn mê ở ghế , thân thể mềm hướng xuống dưới mặt đất.

      Nguyên bản nha hoàn bên người Đinh thái phu nhân có thể đỡ được bà, bởi vì họ đều theo bà nhiều năm, chiếu cố bà rất chu đáo; thế nhưng bây giờ các nàng đều trước sau té xỉu ngã mặt đất, cũng ai phát ra thanh bởi vì lúc Đinh thái phu nhân nhìn thấy Tử Huyên ngồi dậy, các nàng cũng nhìn thấy.

      Trong phòng lập tức hỗn loạn, có di nương la hét rồi té xỉu, cũng có di nương chưa kịp thét tiếng nào té xỉu mặt đất, bọn nha hoàn cũng giống như thế, mà sảnh ngoài bà tử, tôi tớ cũng thua kém gì người người thét chói tai, té xỉu: trong phòng ngoài phòng thoáng náo nhiệt hẳn lên.

      Nhưng cũng có người gan lớn, có mấy nha hoàn thét lên nhưng có té xỉu, mà Lãnh thị cũng chỉ là thét chói tai, vẫn như cũ rất thanh tỉnh cũng có bị dọa đến hôn mê, thế nhưng các nàng hiển nhiên cũng bị dọa đến ..

      Đinh hầu gia có thét chói tai, càng có té xỉu. chỉ là giật mình , mở to mắt há to mồm nhìn người vừa ngồi dậy mắt vẫn mở- Tử Huyên, vẫn duy trì bộ dáng buồn cười này đứng tại chỗ nhúc nhích.

      Đại lễ của Tử Huyên sao lại chỉ có như thế được? Kế tiếp nàng dường như có nhìn thấy người té xỉu trong phòng, cũng có nghe được tiếng thét chói tai của Lãnh thị, chậm rãi hai chân cũng cùng chỗ thẳng tắp ở linh sàng dời xuống, lại cần dùng tay chống đỡ nhảy xuống khỏi linh sàng, thẳng tắp đứng ở bên cạnh linh sàng. Sau đó nàng cũng có vội vã nhảy lên, mà là chậm rãi quay đầu hình như muốn tìm hướng Đinh hầu gia cùng Lãnh thị đứng.

      Mấy nha hoàn chưa có hôn mê, lúc chứng kiến màn này cũng thẳng tắp ngã xuống hôn mê; Lãnh thị nhìn Tử Huyên chậm rãi quay đầu toàn thân cũng bắt đầu phát run, bỗng nhiên ôm đầu ngẩng lên, như người bị điên thét to: " phải ta, chuyện liên quan đến ta đâu, đừng tới tìm ta." Nàng muốn chạy trốn thế nhưng hai chân lại bất động.

      Đinh hầu gia bị Lãnh thị kêu to làm cho hoảng sợ, nhưng cũng bất chấp Lãnh thị, chăm chú nhìn chằm chằm Tử Huyên : "Ngươi rốt cuộc là người, hay là quỷ?"

      Tử Huyên để ý đến Đinh hầu gia, nàng đối Lãnh thị lại là cười, bởi vì đầu lưỡi còn ở bên ngoài cho nên chuyện cũng ràng lắm: "Vậy ta hẳn là tìm ai?" Lời của nàng xong rất thong thả, tươi cười ở dưới ánh đèn rất cổ quái.

      Lãnh thị nhìn thấy nụ cười của nàng, lại nghe đến nàng mở miệng chuyện, cũng cố được nữa, thào câu gì đó, lời còn chưa dứt ngã xuống hôn mê.

      Tử Huyên có chút đáng tiếc nhìn nhìn Lãnh thị, ở trong lòng trách nàng lá gan cũng quá : ngươi xong rồi hãy hôn mê được sao? Liền thiếu chút xíu nữa có thể biết là ai muốn hại chết nàng, ai.

      Tốt ở trong phòng còn có người sống, nàng lại chậm rãi quay đầu nhìn về phía Đinh hầu gia, cười đến lộ ra cái răng nanh trắng; vừa vặn chính là nàng có bốn cái răng nanh, đầy , bình thường đây chính là cực đáng , lúc này đương nhiên liền giống nhau, nàng thử răng: "Ngươi hi vọng ta là người, hay là quỷ?"

      Đinh hầu gia nhìn Tử Huyên, trong lòng ngày càng thấy lạnh mà niềm tin có quỷ thần ngày rơi rụng : "Ngươi muốn làm gì, ngươi chết mau đầu thai . Ngươi có cái gì oán hận, ban đầu là ngươi nhất quyết phải gả vào Đinh gia chúng ta, phải ngươi cầu hoàng thượng tứ hôn sao, phải ngươi bức Phương Phỉ phải làm thiếp sao, sao có thể trách Đinh gia chúng ta thích ngươi, buộc ngươi phải ly khai?"

      Tử Huyên nghe vậy sửng sốt: việc này nàng còn biết, đối với việc làm người thứ ba nàng có nửa điểm hứng thú; thế nhưng nghĩ đến vừa rồi người Đinh gia hờ hững với việc nàng chết , còn có thâm ý trong lời của Lãnh thị, nàng lại lần nữa um tùm cười: "Thiện ác luôn có báo , Đinh hầu gia."

      "Các ngươi làm gì, đừng tưởng rằng người nào biết, câu cửa miệng phải người làm trời nhìn thôi, hôm nay là của các ngươi báo ứng tới." Tử Huyên chậm rãi phun ra chữ lại là chữ, liền phảng phất có sức mạnh nguyền rủa làm cho người ta toàn thân băng lãnh.

      Bọn hạ nhân trong viện này muốn chạy nhưng là lại hai chân như nhũn ra chạy thoát được, rốt cuộc toàn bộ hôn mê, mỗi người trong lòng chỉ có ý niệm: đại phu nhân tới báo thù .

      Đinh hầu gia chân cũng có chút như nhũn ra, lúc này đều nhớ tới tất cả những chuyện Chu Tử Huyên làm: "Ngươi làm hại Phương Phỉ đẻ non, ngươi làm Phương Phỉ bị phỏng... Ngươi làm nhiều chuyện ác như vậy, còn dám tới báo thù? Trời thu ngươi, trời thu của ngươi."

      Tử Huyên sau khi nghe được đầu mày nhíu nhíu, vô ý thức tin lời của : "Ngươi điều tra sao? Ngươi bây giờ gọi người trong phủ tỉnh dậy hỏi chút, xem bọn như thế nào? Ngươi có nghe thấy tiểu thiếp cùng với hạ nhân trong ngoài phòng kêu la sao, ngươi nếu như cái gì cũng nghe hiểu người ngu ngốc."

      nghĩ đến tình phức tạp như vậy, nàng muốn chơi nữa; cho rằng đại lễ dừng ở đây thôi, lại đem mọi người dọa hôn mê ai lấy thức ăn cho nàng được a.

      Đinh hầu gia nghe vậy cứng họng có trả lời, đích xác hình như là chuyện gì cũng biết ràng ; thế nhưng tin Phương Phỉ có ý xấu hại người.

      Tử Huyên nhìn Đinh hầu gia nhúc nhích, biết là cực kỳ tin Phương Phỉ kia, với nàng mà Phương di nương kia là người đáng nghi ngờ nhất; bởi vậy nàng nhìn Đinh hầu gia như vậy cảm giác thực quá đáng ghét, lại còn muốn tra chân tướng, xem ra nên cho chút vị đắng mới đúng.

      Thế là nàng nhìn hướng Đinh hầu gia, bước, lại bước thẳng tắp nhảy đến gần, nàng nhảy rất chậm rất chậm, chăm chú nhìn chằm chằm Đinh hầu gia mắt buông, cho đến khi hai chân ở gần trước mặt Đinh hầu gia cách đoạn xa mới dừng lại, nhìn Đinh hầu gia đầu đầy mồ hôi, nàng mở to miệng cười.

      Lúc Tử Huyên dời từng bước qua đây, Đinh hầu gia liền chắn trước mẹ của mình- Đinh thái phu nhân, tự cũng thấy rất sợ, mồ hôi đầy chán, thậm chí cầm chắc trường kiếm ở bàn trong tay, thế nhưng rút chút lại có rút, có thể thấy được sợ đến .

      Tử Huyên sợ rút kiếm ra, nàng muốn liều mạng với , tại thời điểm muốn nhảy , lại nhìn thấy muốn rút kiếm ra mà được, trong lòng cười to, còn sợ dùng kiếm đánh người, tin rằng với sức lực tại của có đánh cũng đau, chứ đừng chi là là đánh người bị thương; nàng đứng ở trước mặt Đinh hầu gia cười đến trầm đáng sợ: "Ngươi cho là kiếm kia có thể gây tổn thương được cho ta?"

      Đinh hầu gia dùng kiếm chặn ở trước người, nhìn Tử Huyên lời nào cũng có ý muốn động thủ: tin kiếm kia là thể gây thương tổn được Tử Huyên , càng muốn dùng kiếm chọc tức nàng.

      Tử Huyên cố ý đối với đem đầu lưỡi thu vào lại lè ra, sau đó thu hồi : nàng biết cái dạng này làm cho người ta rất sợ hãi, hiển nhiên là làm cho người ta hiểu lầm cái gì. Cho đến khi Đinh hầu gia sợ đến nỗi mồ hôi rơi ngừng, thân thể cũng có chút bất ổn , nàng mới cúi xuống nhìn Đinh đại hầu gia nhàng : "Ta, đói bụng."

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7: Đinh hầu gia kiêng kỵ

      --- ------

      Đinh hầu gia nghe xong Tử Huyên hai chân mềm nhũn té ngồi mặt đất, nhìn Tử Huyên miệng ra chữ, trong mắt tất cả đều là ý sợ hãi. Nhìn thấy động tác ở miệng Tử Huyên, nghe thấy Tử Huyên , hơn nữa ngẫu nhiên nghĩ tới truyền thuyết về quái, cho rằng Tử Huyên là muốn ăn tươi .

      So với giết chết bây giờ biết có cái còn đáng sợ hơn, đó cách chết đó như thế nào , nếu để cho táng thân ở trong bụng Tử Huyên, hơn nữa còn là ràng bị Tử Huyên ăn —— cho là lúc này Tử Huyên ăn chín, suy nghĩ chút đem chính hù chết; dù vậy vẫn như cũ chăm chú đem Đinh thái phu nhân hộ ở sau người: thực là vị con có hiếu a.

      Tử Huyên nhìn nhe răng: "Ta rất đói bụng."

      Đinh hầu gia tay run được cơ hồ muốn nắm được kiếm , nhưng vẫn là lấy thân thể che chở Đinh thái phu nhân, răng dưới va vào nhau: " liên quan đến mẫu thân ta, là ta, là ta xin lỗi ngươi." sợ, rất sợ, cũng muốn được hét to tiếng tìm đường trốn hoặc là khóc lớn lên, nhưng là nam nhân, hơn nữa còn là vị tướng quân sao có thể nhát gan như vậy? Chỉ là cũng biết dũng khí còn lại của mình có thể chống đỡ trong bao lâu, bất kể như thế nào cũng để cho Tử Huyên thương tổn mẹ của được.

      Tử Huyên nhìn nhìn Đinh thái phu nhân vươn tay, há to mồm lè lưỡi lắc lắc: "Ta, rất đói rất đói ."

      ****************

      Lúc Phương Phỉ trở lại trong phủ là sáng hôm sau, phát trong phủ mọi người có điểm quái dị, mỗi người sắc mặt đều có chút tái nhợt bình thường, nhìn thấy nàng cũng giống như thường ngày chạy tới nịnh hót; trừ việc đó ra nàng còn cảm giác được có chút cổ quái, ánh mắt của bọn người làm nhìn nàng có chút đúng? Dù sao trong lòng nàng có điểm khó hiểu , giống như có người nhìn nàng chằm chằm bàn tán. Nàng bật cười lắc đầu, này phải là tự mình dọa mình ?

      Bởi vì trong lòng có đại tự nhiên có thời gian ngẫm nghĩ, càng có nhàn rỗi cùng bọn nha hoàn chuyện, nàng đem cảm giác cổ quái ném tới sau đầu, vội vàng chạy về phòng mình.

      Lúc này nàng nhìn thấy Đinh hầu gia liền tươi cười, nàng liền biết được lúc mình có trong phủ Đinh hầu gia cũng đến phòng của những nữ nhân khác, nàng đối với Đinh hầu gia ôn nhu cười, mặt đem áo choàng đưa cho nha hoàn mặt phân phó : "Ta đói bụng, nhanh ..."

      Nàng vừa mở miệng liền kêu đói là để làm cho Đinh hầu gia cảm kích cùng đau xót, cho biết chính mình vì chuyện của bôn ba lao lực, liền cơm cũng chưa có ăn miếng, ngày sau càng thêm thương và nâng niu nàng hơn. Hơn nữa lúc này hầu phủ cũng có chủ mẫu, nàng muốn làm cho Đinh hầu gia nhớ tới từng đối với nàng hứa hẹn, cũng muốn cho Đinh hầu gia biết thiên hạ có nữ nhân nào như nàng, đợi chờ như vậy.

      Thế nhưng nàng hôm nay tính toán hoàn toàn sai rồi, mặc dù trước đây chưa từng có bỏ qua, Đinh hầu gia ở trước mặt nàng giống như là đứa , tính cách của nàng cũng có thể đoán ra được tám chín phần, cho nên lúc nàng làm nũng cũng được Hầu gia thương hơn mà thôi; nhưng tất cả những chuyện đó đều khác xa vào sáng hôm nay.

      Nàng lời còn chưa hết liền bị tiếng vang lớn cắt đứt, kinh ngạc đến cực điểm quay đầu lại đối diện với gương mặt cuồng nộ của Đinh hầu gia. Tiếng nổ kia là Đinh hầu gia đá văng cái bàn, sau đó nàng liền nhìn thấy Đinh hầu gia đối với nàng quơ cánh tay rống to hơn: "Đói, đói! Ai còn dám nàng đói, ta liền đem nàng quăng cho chó hoang!" Rống xong liền hắng giọng nhanh ra ngoài, thèm quan tâm đến vẻ mặt hoa lê đẫm mưa của Phương Phỉ.

      Nguyên lai chỉ cần Phương Phỉ vành mắt đỏ lên, làm cho Đinh hầu gia thương muốn chết, chắc chắn đem nàng ôm vào trong ngực thương tiếc, cho đến khi đem nàng dỗ được nín khóc mỉm cười mới bằng lòng thôi; nếu có ai làm cho nhị phu nhân Phương Phỉ rơi lệ, đem cắt hai chân của kẻ đó vẫn còn là . Về phần Đinh đại hầu gia chính mình bao giờ nghĩ rống giận với Phương Phỉ , chính là chuyện lớn tiếng chút cũng sợ dọa nàng.

      Nhưng là hôm nay chưa có lời gì mắng Phương Phỉ, sau đó còn để ý tới tiếng khóc sướt mướt của nàng, liền rời khỏi đầu cũng có ngoảnh lại.

      Phương Phỉ biết, tại Đinh hầu gia hận nhất chính là ba chữ "Ta đói bụng" này. ở cùng Chu Tử Huyên sau đó rời , trong lòng rất khó chịu, tiêu táo bất an, mới nghĩ đến phòng Phương Phỉ chờ nàng, hi vọng nàng sau khi trở về có thể giống như mọi ngày nhàng an ủi mấy câu, liền có thể làm cho mình hài lòng đứng lên.

      Bất quá lần này Đinh hầu gia ràng là tính sai , chỗ nào có thể nghĩ đến sáng sớm nhìn thấy Phương Phỉ còn chưa kịp với nàng cái gì, liền nghe đến lần "Ta đói bụng", lúc này liền cũng nhịn được nữa phát tác ra. May mà người đến "Ta đói bụng" ba chữ là Phương Phỉ, nếu như đổi lại là những người khác chừng bị Đinh hầu đá cũng phải là cái bàn.

      Lý do vì sao Đinh đại hầu gia lại ghét ba chữ đó như vậy, cơ hồ mỗi ngày cũng có người thắc mắc nhưng ai giải thích được; mặc dù người Đinh phủ dưới đều phỏng đoán, tình chắc chắn có liên quan đến “chuyện ma quái” khi Chu thị “chết ”, nhưng người ở vào lúc đó chỉ có phu nhân và Hầu gia, nên rốt cuộc phát sinh cái chuyện gì cũng chỉ có hai vợ chồng bọn họ biết.

      Rất nhiều người đều tò mò, nhưng có người dám hỏi, càng cẩn thận nhắc nhở chính mình ngàn vạn nên phạm vào kiêng kỵ của Đinh hầu gia, nếu mà tới đến lúc bị đánh cũng biết kêu oan ở đâu.

      Đinh hầu gia nổi giận đùng đùng rời khỏi nơi ở của Phương Phỉ, nhìn thấy hạ nhân trong phủ thu vải trắng, đèn lồng trắng, lôi kéo bừa bộn ở khắp nơi, thấy càng tâm phiền khí loạn; thế nhưng ở trong phủ khắp nơi lúc này đều là giăng đầy đồ dùng cho tang lễ, chính là muốn né tránh cũng biết có thể trốn nơi nào.

      "Hầu gia, nương của chúng ta cho mời." Ngay lúc tâm phiền não đến cực điểm, Lưu Ly đối với hành lễ .

      Nàng ngày hôm qua bởi vì bị Đinh thái phu nhân phạt trượng sau đó lại bị nhốt vào sài phòng, cũng biết chuyện xảy ra linh đường; về sau có người đến sài phòng thả nàng ra rồi lại dẫn nàng về trước cửa phòng của nương nhà mình, sau đó vội xoay người chạy rất nhanh như bị cái gì đuổi theo, hề nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo khinh bỉ nàng như mọi ngày .

      Khi nàng đẩy cửa ra nhìn thấy nương nhà mình ngồi ở trước bàn , nàng bị chấn kinh nhưng có bị dọa ngất ; nàng cùng Trân Châu hai người là được đại phu nhân chi ân mới có thể sống sót, cho nên khi đại phu nhân mất bọn họ vẫn nhất quyết theo tiểu thư đến Đinh hầu phủ, mặc dù chịu nhiều ủy khuất cũng oán thán; vì thế nhìn thấy Tử Huyên xuất ở trước mắt vui mừng vẫn nhiều hơn so với kinh sợ.

      Đinh hầu gia nghe Lưu Ly xong, càng thêm sinh khí a: "Nàng muốn gặp ta? tại nàng muốn gặp ta?" hiểu được Chu Tử Huyên, nàng đêm qua cơ hồ là đem Đinh phủ dọa sợ trận , sáng sớm hôm sau liền cho người mời tới, nàng khi nào da mặt lại trở nên dày như vậy .

      "Đúng vậy, hầu gia." Lưu Ly tự ti cũng kiêu ngạo, nghĩ đến câu kia của chủ tử nhà mình- chết cũng đều chết qua, còn có cái gì đáng sợ nữa? Nàng dũng khí càng lớn. phải chỉ là cái hầu gia thôi sao, có gì đặc biệt hơn người, cùng lắm nàng theo chủ tử nhà mình chết lại lần nữa, cũng tin được hầu gia lại lớn hơn Diêm Vương gia .

      Đinh hầu gia liếc nhìn Lưu Ly mấy lần, phát nàng có giống như ngày thường đối với mình luôn kính cẩn, gật gật đầu : "Tốt, tốt, ta xem nàng, ta đây liền xem nàng. Ta muốn nghe chút nàng còn có cái gì muốn với ta."

      vừa hết lời để ý đến Lưu Ly vội chạy , tới trước cửa phòng Tử Huyên vốn là muốn đạp cửa mà vào, lại phát cửa phòng rộng mở cần nhấc chân. chỉ có thể tức giận vọt vào, nhìn nàng mặt mày hồng hào, tinh thần sảng khoái, vấn: "Ngươi, ăn no?"

      *****


      Chương 8: Sơ giao phong

      --- ------

      Tử Huyên vén lên mí mắt liếc nhìn cái, nhàn nhạt đáp câu: "Ăn no. Còn có, hầu gia hình như đối với ta có chút bất mãn a." Nàng chuyện cười cười, chẳng hề để ý đến Đinh hầu gia trợn mắt: "Có câu là ăn uống no đủ ai cũng phục, ta tại là được như thế. Đương nhiên, phục là thể nào, nhưng hầu gia nếu như muốn bóp chết ta, ép ta chết hoặc là giết chết ta, ra rất nhàng."

      "Hầu gia, ngươi ghi nhớ điều, người nhận sai ở đây phải là ta, nên đối với ta trừng mắt ta nhát gan sợ buổi tối gặp ác mộng. Được rồi, muốn động thủ, yếu đuối như ta cũng phải đối thủ của đại tướng quân ngài, bởi vậy ta cũng đỡ phải lãng phí khí lực, hầu gia ngươi bây giờ có thể động thủ, mời." Nàng ở cổ mình khoa tay múa chân chút: "Làm phu thê thời gian, ngài muốn giết ta thỉnh cấp cái thống khoái." chuyện nàng đánh ợ cái chau chau mày: "Uh, còn muốn cám ơn hầu gia mới đúng, làm cho ta đây có thể làm cái no nê ma quỷ”.

      Đinh hầu gia nghe xong Tử Huyên trầm mặc hồi, chính rất ràng người nhà nguyên lai làm gì, mà Tử Huyên gây nên cũng chỉ là dọa họ sợ mà thôi, cũng có chân chính thương tổn được người. Nhưng là nhi tử chí hiếu, nghĩ đến mẫu thân bị dọa đến , biết có phải hay tại chuyện này mà phải nằm giường, trong lòng vẫn là có chút tức giận .

      Vẫn còn tức giận trong lòng, lại bị Tử Huyên khiến cho tức giận thêm ít. nhàng thở dài, biết tại thể tức giận, Tử Huyên biết trong quá khứ người nhà gây cho nàng những chuyện gì, vì để giữ hòa khí trong nhà, đè xuống tất cả hỏa khí khụ hai tiếng, cố gắng làm cho thanh của mình nghe có vẻ nhu hòa chút: "Tử Huyên, ngày xưa đích thực là ta hơi có chút xin lỗi ngươi, đương nhiên, còn có những người khác."

      "Thế nhưng, tất cả cũng là bởi vì ngươi cố chấp mà gây nên, tại ngươi cũng bình an vô , hai chúng ta hãy coi như ai nợ ai, ân oán trong dĩ vãng đều bỏ có được ?" ra lời này cũng cảm giác có chút hợp lý, liền lại khụ hai tiếng nhìn về phía ngoài cửa sổ, nơi đó gốc phù dung hoa nở rộ.

      Tử Huyên cười: "Hầu gia có phải hay ngài còn muốn ta bái ba bái rồi tạ ơn đối với rộng lượng của ngài? Đinh hầu gia, biết ngài là đầu óc tốt hay là cố tình quên mọi việc, đêm qua nhưng là có người ràng qua, trong phủ này có người muốn ta chết!" Nàng mạnh ngẩng đầu chăm chú nhìn chằm chằm Đinh hầu gia: "Các ngươi người nào đối đãi với ta tốt, ta cũng có thể so đo, giống như hầu gia cũng là do ta gieo gió gặt bão; nhưng, ta cũng có tâm tư hại người khác, nhưng ngược lại có người cho phép ta sống, hai bên ân oán tiêu tán sao?"

      "Hầu gia, thế nhưng chuyện mưu tính hại mạng người là chuyện lớn, chính là đưa đến trong nha môn cũng muốn bị, muốn bị, " nàng cố gắng nhớ lại chút tới cái từ kia: "Trảm lập tức hành quyết ?" Nàng cũng ràng lắm luật pháp tại, thế nhưng cổ nhân có câu: giết người đền mạng, hẳn là cũng sai : "Ngài câu 'Ân oán lúc đó khoản câu tiêu', để ta quên mất có người muốn hại tính mạng của ta? Quả nhiên là chuyện phải của mình a, dễ dàng đến nỗi làm cho người ta sinh phiền”.

      "Ngài có cái độ lượng có thể buông tha cho người hại ngài, thế nhưng ta chỉ là nữ nhân có cái độ lượng này, người muốn hại ta còn sống sờ sờ bên cạnh ta, bảo ta độ lượng coi như chưa có chuyện gì từng xảy ra điều đó là thể." Tử Huyên có tính toán muốn ở lại Đinh gia, nàng là tính toán muốn rời khỏi Đinh phủ sống tự do là tốt nhất.

      Đinh hầu gia mặt có chút hồng, biết vừa rồi mình bỏ qua cho xong chuyện là quá , lại khụ lên hai tiếng để che giấu.

      Kỳ thực chính ràng tức giận cái gì: tối làm cho tức giận là mình bị Tử Huyên dọa cho sợ đến mức luống cuống, rất đau đớn là do tự tôn nam nhân của thôi; mà chuyện xảy ra tối hôm qua há có thể sợ hãi, cần hỏi cũng biết phát sinh chuyện gì, từ trước đến nay chưa có bao giờ bị dọa sợ như thế.

      Mặc kệ Tử Huyên đêm qua là phải cố ý: Tử Huyên nàng lúc đó chỉ là bối khí quá lâu, vì thế thân thể nằm cứng còng mới có thể có bộ dáng kia được. đương nhiên tin, thế nhưng và người Đinh gia dưới đều biết, Tử Huyên sở dĩ thắt cổ tự sát là bởi vì cái gì: hơn nữa Tử Huyên cũng phải là lấy cái chết uy hiếp ai, nàng là tìm cái chết, nhưng tự nhiên là sống lại được thôi.

      muốn hại chết người, dù cho Tử Huyên làm chuyện đáng ghét gì, cũng ràng là do quá lạnh nhạt đối với nàng, chung là tội đáng chết.

      Nghĩ tới đây hít sâu hơi, ngồi xuống muốn cùng Tử Huyên hảo hảo chuyện, có quá nhiều chuyện cần thương lượng: "Chuyện này ta cho người tra, hơn nữa ngươi nguyên bản cũng làm ít chuyện sai, nhất là làm hại Phương Phỉ đẻ non, đến nay ta chỉ có hai nữ nhi còn chưa có nhi tử hầu hạ dưới gối, có chút..."

      "Đình chỉ, đình chỉ." Tử Huyên nhìn về phía : "Ta thể thanh minh việc, ta chưa từng có hại ai cả; bất kể là làm thương tổn Phương di nương của ngươi, hay là làm nàng đẻ non, hoặc là di nương nào bị bệnh, tất cả tình cũng phải là ta gây nên." Nàng nguyên bản thể xác định, thế nhưng sau này khi cùng Lưu Ly, Trân Châu chuyện, nàng có thể khẳng định, nguyên chủ có làm chuyện thương thiên hại lý gì.

      Nguyên chủ là người tính tình rất ngay thẳng, chút lòng dạ cùng tâm kế, chuyện gì đều là trực tiếp ra; thế nhưng người ở Đinh phủ này có ai thành với nàng cả, tất cả mọi người ở trăm phương ngàn kế muốn đuổi nàng , thậm chí là muốn hại nàng; thế nhưng nguyên chủ chính là nhìn thấu, kể từ đó nàng chính là nghĩ mình xui xẻo nên dám tiếp xúc nhiều người.

      Hơn nữa khi nàng bị cấm túc trong viện lại còn bị lừa, bởi vì nguyên chủ là quá thành thực, dùng từ ngữ của Tử Huyên mà có nghĩa là nội tâm quá tử . Cuối cùng, nàng hận chính bản thân mình mà tự sát ở trong phòng, bởi vì nàng cảm giác mình là người rất xui xẻo, chỉ biết mang cho người chung quanh tai họa mà thôi, hại người lòng muốn tốt cho nàng làm nàng rất bất an.

      Sở dĩ Đinh hầu gia cho rằng nguyên chủ có tâm địa rắn rết làm nhiều chuyện ác, đều là người ngoài hãm hại nguyên chủ, căn bản cũng phải là nguyên chủ gây nên; từ lúc gả vào Đinh gia, chẳng sợ con kiến nguyên chủ cũng có hại qua.

      người bị buộc đến treo cổ tự tử, lại tại sao có thể có lòng dạ ác độc, tâm kế hại người được, nếu nàng có thủ đoạn nàng cũng tìm đến cái chết. Bây giờ nghe đến Đinh hầu gia lại đến chuyện nàng từng hại người, Tử Huyên đương nhiên nên vì nguyên chủ phân trần hai.

      "Ta nếu là người như vậy, ta nếu có tâm tư, thủ đoạn như vậy, ta bị người nhà các ngươi bức đến treo cổ tự tử sao, Đinh đại hầu gia? Ngươi dùng đầu óc , chuyện hại người này là ta làm được sao, Lãnh thị cũng bị ta làm hại đến gãy chân, nhưng vì sao nàng nhìn thấy ta sống lại sợ đến kêu to những lời này?" Tử Huyên khách khí đánh giá Đinh hầu gia đầu khác gì đầu heo: "Nếu như nàng té xỉu trước làm gì, nhưng đây là nàng vẫn thanh tỉnh nhìn thấy ta lại những lời như vậy”.

      *****
      Phương LăngTôm Thỏ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Nhị phu nhân?

      --- ------

      "Tam di nương của ngươi biết ta là người tốt, có người muốn gây chuyện hại ta, mục đích làm cho người Đinh gia dưới đều coi ta là người xấu." Tử Huyên nhìn : "Những lời của tam di nương đêm qua ngươi phải quên ? Cũng đúng, đầu ngươi được tốt lắm, thích quên ít chuyện trong nhà, tỷ như Tam di nương Lãnh thị cùng có chút tôi tớ , ngươi muốn nhớ dĩ nhiên là quên mất. Cũng là, những lời này đối với mẫu thân đại nhân của ngươi, đối với Phương di nương ngươi chiều có điểm..."

      Đinh đại hầu gia bỗng nhiên cắt ngang lời Tử Huyên : " nên gọi nàng là di nương, nàng là Đinh gia nhị phu nhân!" thể chịu đựng được mọi người ở trước mặt gọi Phương Phỉ là di nương, Phương Phỉ là thê tử của , là thê tử duy nhất trong cảm nhận của . Khi cắt ngang lời của Tử Huyên là bởi vì muốn nghe, hơn nữa cũng dám nghe vì cũng biết đâu là đâu là giả.

      Tử Huyên có điểm buồn cười nhìn về phía : "Gọi nàng nhị phu nhân? đúng là cất nhắc nàng! Ngươi làm cho người ta xưng hô với Phương Phỉ như vậy, sợ người ngoài nghĩ rằng nàng là thê tử của đệ đệ ngươi sao, đến lúc đó lại bị người ta cười nhạo, ngươi thấy xấu hổ sao? Còn có, nên ta có nhắc nhở ngươi, nếu có người tấu lên hoàng thượng, ngươi là còn thê mà tái giá hay ngươi lấy thiếp diệt thê, đến lúc đó ngươi chính là nhảy đến Hoàng Hà cũng rửa sạch, đại hầu gia."

      May mà có hai nha hoàn trung thành là Lưu Ly và Trân Châu ở đây, nàng mình bị mất trí nhớ, nên đem những chuyện của nguyên chủ sơ qua cho nàng nghe. Cũng bởi vậy làm cho nàng biết ít về quy củ cũng như ít luật pháp ở nơi này: ở đây cổ nhân chỉ có thê, tồn tại ba vợ bốn nàng hầu, chỉ có thê cùng với rất nhiều thiếp.

      Thê tử của quan viên được triều đình tán thành, quan viên ngũ phẩm trở lên triều đình phong cáo mệnh cho vợ , vì thế bọn quan viên muốn hưu thê cũng dễ dàng, đối với bọn họ con đường làm quan cũng cực kỳ bất lợi. Bất quá ở đây luật pháp cho phép quý thiếp phù chính làm vợ, chỉ có lấy tiện thiếp làm vợ mới làm cho triều đình truy cứu.

      Dù cho quý thiếp giống những thiếp thất bình thường khác, như Phương Phỉ kia chính là quý thiếp, nhưng chỉ cần vẫn còn thê nàng vĩnh viễn cũng chỉ là thiếp, chỉ có thể là cái thiếp. Mà Tử Huyên rất hoài nghi chính là bởi vậy, vì thế như Phương Phỉ, Lãnh thị chờ quý thiếp mới có thể muốn nàng chết ; bất quá theo Lưu Ly , nàng nếu như xuất gia tu hành còn là thê tử của Đinh đại hầu gia nữa, do vậy các nàng phải là có lý do để giết nàng đâu.

      Đinh đại hầu gia nghe đến đó hừ tiếng: "Ngươi vẫn là tha cho Phương Phỉ." chắc chắn là làm cho bất cứ kẻ nào khi dễ Phương Phỉ, Phương Phỉ phải thiếp, ở trong tim của nàng vĩnh viễn phải thiếp.

      Tử Huyên "Ha, ha, ha" khô cằn cười to ba tiếng: "Ta tha cho nàng? Ngươi hỏi ràng rồi trở về với ta, rốt cuộc là ta tha cho nàng, hay là nàng tha cho ta. Được rồi, việc này cần lại, dù sao chuyện kia của ngươi cùng ta quan hệ, các ngươi Đinh gia nợ ta, ngươi chỉ cần nhớ là được rồi."

      Nghe vậy nhìn nhìn Tử Huyên, nghĩ đến chúng tôi tớ cùng Lãnh thị nhổ ra mấy câu, Đinh hầu gia lửa giận muốn giết người, lúc này rất khô giòn gật đầu: "Ta nợ ngươi ."

      Tử Huyên cuối cùng nhìn : "Ngươi chịu thừa nhận là được rồi, có biết ta mời ngươi tới vì chuyện gì ?"

      "Ngươi kêu ta tới làm cái gì?" đúng là rất muốn biết, rất thành khẩn nhìn Tử Huyên, lại bỏ thêm câu: "Quá khứ như vậy, ta chỉ muốn sau này . Ân, ta nghĩ nếu như ngươi mệt, ngươi xong chúng ta lại bàn lại việc tương lai sau này phải làm như thế nào."

      vẫn như cũ để ý tới chuyện Tử Huyên năm đó phải lấy chồng, thế nhưng từ khi Tử Huyên "sau khi chết" mới biết được người Đinh gia, bao gồm chính đối Tử Huyên mà chút quá mức; lúc này nhắc lại chuyện xưa đó là khó mở miệng, sai, toàn nhận hạ.

      Nghĩ đến và Phương Phỉ nguyên bản là thanh mai trúc mã, mắt nhìn hai nhà trưởng bối nghị hôn, lại bị hoàng thượng đạo ý chỉ ban ra làm rối loạn hết thảy tất cả: Chu Tử Huyên chính miệng phải gả cho làm vợ, mới làm cho mọi chuyện sau này nhiều phiền toái như vậy. Quá khứ ba năm, xin lỗi Phương Phỉ, cũng xin lỗi Chu Tử Huyên, chính cũng quá khổ.

      Năm đó tất cả là do biên quan có chiến tranh, phụ thân Chu Tử Huyên là thương nhân, biên quan buôn bán, lại phát tung tích quân địch; phụ thân của nàng suốt đêm cấp báo cho tướng soái biên quan biết được, có như vậy mới làm cho quân địch tổn thất rất nặng, mười năm nữa cũng thể lại gây ; mà chính lần đó chiến trường là chủ tướng, thiếu chút nữa tử vong.

      Nguyên nhân là bị trúng độc, thương thế rất nghiêm trọng, loại độc này của người dân tộc thường dùng, quân y ở biên quan cũng bó tay; chính là mẫu thân Chu Tử Huyên cứu , lấy tính mạng của nàng để đổi tính mạng của – loại độc kia chỉ có cách giải, là thay đổi người mang độc. ngắn gọn đó là đem độc người mình chuyển qua cho người khác, đây là loại độc cực kỳ bá đạo, mà mẫu thân Chu Tử Huyên vì cứu bị độc phát tác mà chết.

      Hoàng thượng rất cao hứng khi quân đại thắng, đem Chu gia khen phen lại vì nguyện vọng của mẫu thân Chu Tử Huyên, mà hỏi Chu Tử Huyên nghĩ muốn thưởng cái gì cho – nàng muốn cái gì cũng đều đáp ứng.

      Chu Tử Huyên cái gì cũng cần, khi hoàng thượng truy vấn mới còn có tâm nguyện khó khăn.

      Hoàng thượng liền miệng đáp ứng, chắc chắn vì nàng hoàn thành tâm nguyện, bởi vậy liền ban cho và Chu Tử Huyên việc hôn nhân, vẫn là do hoàng thượng tự mình hạ chỉ tứ hôn; trời biết, Chu Tử Huyên thấy thế nào lại thương , phải biết rằng và nàng chỉ thấy qua mặt có lần. Ở đường, kéo tuấn mã sợ hãi bỏ chạy mà tình cờ cứu được nàng, thậm chí còn thấy được ràng nàng lớn lên trông như thế nào.

      Đinh hầu gia lúc đó có hôn ước là người độc thân, mặc dù rất phản đối, thế nhưng Chu Tử Huyên kiên quyết mong muốn, hoàng thượng càng là chỉ có thể ủy khuất : cũng bởi vậy Chu Tử lúc đó đạt được niềm vui do hoàng thất mang cho, cũng mất niềm vui của hoàng thất – thái hậu cùng hoàng thượng từng chính miệng khuyên nàng nên chọn đối tượng hôn nhân khác, nàng lại ngụm từ chối nửa phần mặt mũi hoàng gia cũng cho.

      Về sau Tử Huyên nghe nguyên chủ gây nên chuyện này chỉ có thể lắc đầu, nếu như nguyên chủ ở trước mặt nàng nàng phải hung hăng lắc lắc nàng, để xem có thể làm cho nàng thanh tỉnh chút hay : làm sao lòng dạ ngay thẳng như vậy? Hoàng thượng a, thái hậu a, đó cũng là người nàng có thể tranh chấp hay sao? Liền vì cái rác rưởi, rác rưởi nam nhân, mà đắc tội hoàng thượng cùng thái hậu, biết đầu nguyên chủ là bộ dạng thế nào.

      Đinh đại hầu gia chìm trong ký ức, Tử Huyên lại có thương tâm hay bi lụy, nàng rất trực tiếp : "Chúng ta là phu thê, đúng ? Gọi ngươi tới chính là thương lượng chuyện an bài sau này, còn có ta chờ được bồi thường."

      "Chúng ta đương nhiên là phu thê, ngươi vẫn là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân trong triều đấy." Đinh hầu gia hoài nghi nhìn nhìn Tử Huyên, biết nàng muốn làm cái gì: "Cái kia, về chuyện vợ chồng chúng ta từ nay về sau, ta cũng nghĩ cần ngươi chuyện cho tốt; , ba năm quá khứ, ta, ngươi còn có Phương Phỉ trải qua những ngày cũng tốt lắm, sau này..."

      Tử Huyên khoát khoát tay cắt ngang lời của : " có sau này, ngươi cùng với cái Phương di nương kia của ngươi ngày sau như thế nào, cũng cùng ta có quan hệ, chí ít ta cho rằng từ nay về sau lại có vấn đề gì. Cái kia, Đinh đại hầu gia, vậy ta cầu, cách, ách, chính là ta muốn cùng ngươi cắt đứt quan hệ phu thê."




      Chương 10: Đập phá

      --- ------

      Sau khi Tử Huyên xong, trong phòng an tĩnh lát.

      "Ngươi cái gì? !" Đinh hầu gia rốt cuộc mở miệng, bất quá hiển nhiên có điểm quá mức kích động : "Ngươi biết ngươi cái gì sao, ngươi muốn cùng ta hòa ly?" sau khi sống lại, Chu Tử Huyên chuyện hay hành có chút kỳ quái, nếu so sánh với trước kia như là thay đổi thành người hoàn toàn khác vậy. Đổi lại là Chu Tử Huyên trước đây, coi như là quỳ xuống cầu nàng, nàng cũng chịu ra hai chữ hòa ly như vậy .

      Nếu như ở ba năm trước đây Chu Tử Huyên có ý nghĩ như vậy, kiên trì gả cho , vậy có những chuyện phiền toái như hôm nay đâu; bây giờ nàng muốn cùng cách, thế nhưng Đinh đại hầu gia lại chỉ muốn khóc.

      "Đúng." Tử Huyên rất khẳng định gật đầu: "Hòa ly, đúng, chính là hòa ly." Đinh phủ nhưng phải là nơi yên vui, xứng đáng cái tên đầm rồng hang hổ a, nàng cũng muốn lưu lại đem tính mạng ném ở trong này.

      Sinh mệnh rất đáng quý, nhất là đối với nàng sau khi xuyên sinh mạng càng quý trọng hơn, quyết định cần phải quý trọng cái mạng của mình, nàng sinh thời là muốn làm chuyện có ý nghĩa, đó chính là phải tìm được phương pháp trở lại thế kỷ hai mươi mốt. Đúng, nàng phải về, nàng nên ở lại nơi xã hội phong kiến vạn ác này để làm cái tiểu tức phụ.

      Đinh hầu gia nhìn chằm chằm Tử Huyên lát, cơ hồ nhả từng chữ : "Ngươi nghĩ hòa ly, hừ, ta nghĩ ba năm đấy, thế nhưng ta chỉ có thể cho ngươi biết - hòa ly là thể nào. Hoàng thượng tứ hôn là thể hòa ly, đồng thời ta cũng thể hưu thê." Nếu như có thể, sớm làm rồi làm gì có chuyện đợi đến lúc Chu Tử Huyên nàng mở lời nữa chứ.

      " thể? !" Tử Huyên lập tức còn bộ dáng an nhiên tự tại như có chuyện gì là tác động đến được nữa, mà là nhảy dựng lên như mèo bị dẫm đuôi, : "Vì sao thể? Cuộc sống này quá là chịu nổi nữa, vẫn thể làm cho người ta phu thê ly hôn, giảng đạo lý a." Trời ạ, đây chính là đả kích lớn nhất đối với nàng.

      Đinh hầu gia nhìn nàng biết phải gì cho phải: tất cả đều là bởi vì nàng dựng lên, nàng lại còn hỏi vì sao; xem ra Chu Tử Huyên cũng có thay đổi, thời gian trước cố nài phải gả cho , tại chính là cố nài hòa ly, dù sao chính là nàng cao hứng nghĩ đến cái gì liền làm cái đó.

      Nhìn Tử Huyên phát tác xong nhàng hỏi câu: "Ngươi phải còn có bồi thường gì gì đó - cái gì bồi thường a?" còn biết Chu Tử Huyên theo như lời muốn được bồi thường là có ý gì.

      Tử Huyên nguyên bản tính toán là cùng Đinh hầu gia hòa ly, thế nhưng người nhà này đều làm cho nàng tự sát, cho nên muốn có chút vàng bạc gọi là bồi thường ? Chủ yếu là nàng muốn có nhiều bạc chút để phòng thân, ở nơi này cái gì cũng chưa quen thuộc, cũng ràng lắm là cái triều đại gì, nhiều tiền chút chung quy mang đến cảm giác an toàn hơn.

      Thế nhưng tại hòa ly cũng được, còn gì đến bồi thường? Lại tại Tử Huyên có điểm muốn phát điên, làm gì còn có tâm tư cùng bồi thường, đương nhiên là có lời hay với Đinh hầu gia.

      Nguyên bản kế hoạch về cuộc sống tốt đẹp của nàng cứ như vậy bay , vì thế Đinh đại hầu gia liền bị cái chổi hầu hạ ra. Cuối cùng, còn chưa kịp phát tác, Chu Tử Huyên coi như thấy hung hăng đóng mạnh cửa lại; nếu như phải nhanh mắt né ra, thiếu chút nữa mũi bị cửa kẹp chặt.

      Đinh đại hầu gia nhìn chằm chằm cửa lát, sờ sờ mũi rời . Nhưng khi bước nhịn được quay lại nhìn hai lần, như này là đem để vào trong mắt mà, cơ hồ cách đối xử coi ra gì này của Chu Tử Huyên làm cho thích ứng được, trong lòng cảm giác như thiêu thiếu cái gì, khó chịu.

      thấy được tự nhiên chính là, Chu Tử Huyên phát tác đối với cái gì đâu, câu "bồi thường" kia là chính miệng nàng ra, thế nhưng hỏi lại câu nàng liền dùng chổi đánh người. Nếu như phải có thói quen đánh nữ nhân, đường đường tướng quân còn có thể sợ yếu đuối như nàng?

      Chu Tử Huyên đối với hai mắt say mê còn, thay vào đó là cái nhất phẩm phu nhân này hận thể đem cái chổi đập chết . lắc lắc đầu hướng về phía trước viện bước , phân phó gã sai vặt chuẩn bị xe ngựa: quát nạt với Phương Phỉ làm nàng rơi lệ, khuya hôm nay bồi tội, thể hai tay trống trơn a.

      ****************

      Phương Phỉ ngơ ngác ngồi ghế, nhìn nha hoàn Hải Đường lời, làm cho Hải Đương sợ đến , cùng với nha hoàn Ngọc Lan khẽ gọi Phương Phỉ: "Nhị phu nhân?"

      Phương Phỉ nghe vậy ngẩng đầu: "Ngươi là Chu Tử Huyên có chết, đêm qua tỉnh lại đem trong phủ dưới mọi người dọa cái gần chết?" Nàng dám tin những gì mình vừa nghe thấy được, điều này sao có thể? Nhìn về phía nha hoàn cùng theo mình ra ngoài- Tử Kinh, hỏi: "Ngươi tin tưởng sao?"

      Tử Kinh cũng có chút tin, thế nhưng Hải Đường cùng Ngọc Lan có khả năng lừa nàng cùng nhị phu nhân, đành phải gật đầu trấn an Phương Phỉ: "Nàng chính là tỉnh dậy có thể thế nào, nguyên lai chúng ta cũng sợ nàng, tại chỉ sợ nàng được? Khoan nàng là sống lại là người phải quỷ, coi như là quỷ chúng ta sợ nàng sao? Liền nàng là cái đầu gỗ như vậy, còn có thể nhảy ra khỏi lòng bàn tay của chúng ta sao?”.

      Nàng đến đây mắt lên hung quang: "Nô tỳ tin nàng có thể sống lại lần, nhưng có lần thứ hai ."

      Phương Phỉ nghe vậy nhìn nhìn Tử Kinh bình tĩnh lại ít, : "Cũng phải sợ nàng, chỉ là có nghĩ đến còn có chuyện lạ bậc này." Cuối cùng nàng vẫn là nhịn được hỏi câu: "Nàng đích thực là người phải quỷ?"

      Các nàng chủ tớ đến chuyện Tử Huyên sống lại, có nha hoàn vén mành tiến vào: "Phu nhân, nàng đương nhiên là người! Vừa rồi hầu gia ly khai người đoán ngài nơi nào? Vừa rồi là bị nha hoàn Lưu Ly bên người nàng mời , là quỷ làm gì có tâm tư này?"

      "Liền Kiều, ngươi hầu gia tới chỗ nàng sao? !" Phương Phỉ mạnh đứng lên: "Sao có thể? Hầu gia các ngươi nếu có việc gì quan trọng tuyệt đối đặt chân vào viện nàng nửa bước."

      Liền Kiều buông canh cầm trong tay xuống: "Đây là canh an thần, phu nhân ngài trước uống vào. Chu Tử Huyên là người tuyệt phải giả, hơn nữa còn là người như trước kia, thời thời khắc khắc nghĩ quấn quít lấy hầu gia buông."

      Phương Phỉ đem an thần canh uống ngụm hết sạch: ", đại phu nhân sống lại, ta há có thể thỉnh an?"

      Chỉ bất quá rất khéo ở đường nàng gặp Lãnh thị, cùng Lãnh thị hỏi han chút: Lãnh thị muốn biệt trang, nàng phải dùng hết lẽ khuyên bảo mới làm cho Lãnh thị ở lại được; khi tới phòng Tử Huyên Đinh đại hầu gia sớm rời .

      Tử Huyên vừa mới tiếng " gặp", mành bị Tử Kinh vén lên, Phương Phỉ vừa vào vừa mỉm cười : "Tỷ tỷ hảo? Nhưng làm người nhà sợ hãi, ta gấp trở về nghe tỷ tỷ sống lại lập tức tới ngay thỉnh an." Ánh mắt của nàng ở trong phòng vừa chuyển: "Hầu gia đâu?" Nàng cũng kiêng dè ý đồ nàng đến.

      Tử Huyên tại chính là đầy mình hài lòng, tự nhiên muốn ứng phó nàng: ", muốn tìm người ra ngoài tìm, chỗ này của ta có. Lưu Ly, tiễn khách."

      "Úi, tỷ tỷ tính tình lớn hơn a." Phương Phỉ nhìn Tử Huyên tự động ngồi xuống: " phải là quở trách muội muội đến chậm chứ?" Nàng tỉ mỉ nhìn chằm chằm Tử Huyên quan sát, đúng là có phát giác Tử Huyên có chỗ nào giống, nhất là ràng mặt đất có bóng của nàng nên Phương Phỉ cũng yên lòng: "Hầu gia rồi a, nga, ra là tỷ tỷ vừa rồi có lưu hầu gia lại, là bực bội cùng hầu gia thôi? Tỷ tỷ tính tình vốn là như vậy, hầu gia là nam nhân ngài vẫn là cần phải bỏ chút công sức, nam nhân ấy mà thời gian dài chắc chắn mềm lòng ."

      Lời này nghe là vì Tử Huyên , thế nhưng Tử Huyên lúc này phải là Tử Huyên lúc đó, há có thể nghe ra châm chọc trong lời nàng ? ra là đến đập phá, vừa vặn chính là nàng cái bụng khí có chỗ phát tác đâu.

      ——— —————— —————— ————

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Khẩu vị giống nhau

      --- ------

      Tử Huyên thường ngày khi nghe thấy Phương Phỉ như vậy sớm rơi lệ, còn có thể đem chuyện xảy ra từ đầu chí cuối cho Phương Phỉ nghe; vì thế Phương Phỉ chờ nghe hầu gia qua đây cùng Chu Tử Huyên rốt cuộc cái gì, làm cái gì.

      "Ngươi nhưng ra đối với nam nhân rất am hiểu a, ta giống ngươi nhưng ra muốn hướng ngươi thỉnh giáo hai điểm." Tử Huyên mở miệng cho nàng lời hay: "Đáng tiếc Đinh hầu gia ở trong này, nếu ngươi còn có thể tự tay dạy ta, ở trong phòng làm thế nào để quyến rũ nam nhân ? Đinh hầu gia ở đây là đáng tiếc."

      Phương Phỉ sửng sốt, cho là mình nghe nhầm nên quay đầu lại nhìn Tử Kinh: lúc nào Chu Tử Huyên lại trở nên khéo ăn như vậy?

      Tử Kinh há mồm : "Đại phu nhân, nhị phu nhân của chúng ta thế nhưng thân thiết với người như tay với chân, người lại chính là lời hay cho nàng sao? Nhị phu nhân của chúng ta là có ý tốt đến đây..." Nàng từ trước đến nay đều là đóng vai phản diện .

      Tử Huyên ném mạnh cái chén cầm tay xuống: "Ngươi câm miệng cho ta! Nơi này có phần cho ngươi chuyện sao, nhìn thấy các chủ tử chuyện?" Nàng nhìn hướng Phương Phỉ rất khách khí : "Nha hoàn của ngươi quản giáo cho tốt ."

      Phương Phỉ chậm rãi đứng lên nhìn Tử Huyên: "Ngươi, thực là Chu Tử Huyên?"

      Tử Huyên tựa người vào ghế: "Ngươi là muốn hỏi ta là người hay là quỷ ?" Liếc mắt nhìn Tử Kinh tức giận phục, nàng nhếch miệng cười: "Ta chết qua lần sống lại ở đây, ân, những thứ khác có gì thay đổi, chỉ là bây giờ ăn cái gì khẩu vị cũng thấy tốt, thích ăn cơm nước bình thường, nhưng khi nhìn thấy người sống nghĩ rất muốn cắn vài miếng thử xem thế nào, nhất là nhìn thấy các ngươi như vậy da mỏng thịt mềm, đều phải nhịn được chảy nước miếng." xong nàng cố ý thử nhe răng, bốn cái răng khểnh sáng bóng dưới ánh mặt trời.

      Phương Phỉ sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, nhìn nhìn bóng người dưới chân Tử Huyên: "Tỷ tỷ đùa."

      Tử Huyên bỗng nhiên nhảy dựng lên đến bắt Phương Phỉ, liền bắt được cánh tay của nàng: "Có phải giỡn hay ngươi lập tức biết, vừa lúc ta cũng cảm giác có chút đói bụng, cái tay bé trắng trẻo này, chậc ——" nàng vừa chuyện vừa đem ống tay áo của Phương Phỉ kéo lên, há mồm ra cắn xuống.

      phải bỗng nhiên cắn xuống, mà là chầm chầm cúi xuống cắn giống như thưởng thức quả táo bàn vậy.

      Phương Phỉ cùng Tử Kinh sợ đến kêu to tiếng xoay người liền chạy hướng ra ngoài, nhất là Tử Kinh căn bản để ý tới Phương Phỉ, kia chính mình chạy trốn phải gọi là nhanh; mà Phương Phỉ bởi vì bị Tử Huyên bắt được cánh tay, sợ đến dùng sức giãy hồi thiếu chút nữa ngã sấp xuống lúc xoay người lại vấp phải chân của mình, kết quả là té xuốn hướng ngoài cửa chạy thoát thân, ngừng kêu: "Tử Kinh, Tử Kinh."

      Thế nhưng Tử Kinh lúc này sớm nhanh như chớp chạy ra khỏi viện, làm gì còn để ý đến việc qua cứu nàng? Vẫn là chính nàng chạy ra khỏi viện của Tử Huyên, quay đầu lại nhìn thấy Tử Huyên dựa vào khung cửa còn hướng nàng vẫy tay: "Có thời gian qua đây chơi a, nhớ là tắm xong rồi đến a." (Chết cười với tỷ >.<)

      Nàng cũng dám quay đầu lại nữa, giống như là gió kéo váy chạy rất nhanh, rất sợ Tử Huyên đuổi theo nàng rồi đem nàng nuốt vào bụng .

      Sau khi Tử Huyên nhìn thấy Phương Phỉ chạy mất, bộ dáng có lấy nửa điểm cao hứng, trái lại có chút vô tình trở về phòng lệch qua nhuyễn tháp nằm: ai, cuộc sống sau này phải làm sao? Than thầm cũng thể có cách nào để chung sống hòa hợp với người nhà này, nàng gặp phải trở ngại có chút xúc động – nghĩ nghĩ xem tự đâm chết mình có thể trở về thế kỷ hai mươi mốt hay ?

      Trân Châu cùng Lưu Ly nhìn ra nàng tâm tình tốt muốn tìm ra cách để cho nàng hài lòng, thế nhưng cho đến khi lên đèn, Tử Huyên vẫn là chán nản, ủ rũ nằm lệch ở nhuyễn tháp.

      Lưu Ly bưng cơm nước tiến vào đặt ở bàn: " nương, ngài dù thế nào cũng phải ăn ít..."

      Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Đinh thái phu nhân từ ngoài cửa tiến vào; khi tiến vào nàng buông tay nha hoàn dìu mình ra, tay chỉ hướng Tử Huyên, : "Ngươi phải vốn là vô tâm sao, sao vừa rồi làm cho Phương Phỉ sợ đến nỗi phải kêu đại phu, thế là đạo lý gì? Ngươi có phải là muốn giết chết người nhà chúng ta mới hài lòng”.

      Tử Huyên nhìn Đinh thái phu nhân miễn cưỡng trả lời: "Lão phu nhân tới, mời ngồi. Chỉ là ngài lớn tuổi như vậy còn hô to gọi , sợ làm cho người ta biết các ngươi khi dễ trưởng tức của cái hầu phủ này, chủ mẫu của Đinh gia sao? Hay là bởi vì ngài cho rằng cần phải diễn kịch nữa, vì thế quyết định làm cho ta thấy được điểm lợi hại của mình? , muốn làm gì ta? Bỏ ta, hay là muốn đem đuổi ra ngoài?"

      đến đây ánh mắt của nàng bỗng nhiên sáng ngời, thiếu chút nữa nàng liền nhảy dựng lên: "Thái phu nhân, ngươi có phải hay đến đuổi ta xuất phủ, thuận tiện lại cho ta hưu thư ?" Ai, nếu như có thể làm cho người Đinh gia thấy phiền, đem mình đuổi ra cũng tệ, chủ ý tốt như vậy như thế nào mà bây giờ mới nghĩ ra, chắc do đầu óc biến ngốc rồi.

      Đinh thái phu nhân bị Tử Huyên khiến cho sửng sốt, nàng nguyên bản bị dọa đến cơ hồ muốn nằm giường dậy nổi, về sau nghe Phương Phỉ đến khóc lóc kể lể lúc này liền hầm hầm tới tìm Tử Huyên phát tác: là người ở trước mặt làm cho nàng đánh mất mặt mũi với người ở trong phủ. Thế nhưng khi nghe Tử Huyên làm cho nàng sững sờ đứng yên tại chỗ - sau này, phải đối đãi như thế nào với Tử Huyên đây?

      Tử Huyên được Trân Châu đỡ đứng lên, miễn cưỡng khom người với Đinh thái phu nhân: "Ngài đến trong phòng ta phải đến để phạt đứng ? Muốn mắng ngài cũng mắng nhanh chút, mắng xin mời trở về đừng chậm chễ ta ăn cơm a." Kém chút nữa là nàng đưa tay đuổi người.

      Người đứng đầy trong phòng nhìn nàng , ngay cả Lưu Ly và Trân Châu cũng bị dọa sợ : hiếu đạo hai chữ lớn như trời, đối với mẹ chồng tại sao có thể như thế? đó là bị hưu, nếu như nặng là bị đưa lên quan .

      Đinh thái phu nhân nhìn nàng: "Ngươi, ngươi còn có tâm tư ăn cơm? Ngươi đêm qua ăn đủ sao?" Nàng nguyên bản tức giận, bị chậm trễ của Tử Huyên làm cho càng tức giận; vốn nàng đối đãi với Tử Huyên là cao cao tại thượng “tốt”, làm đủ cái chữ mẹ chồng – thế này người đời lên án nàng.

      Tử Huyên đối với nàng nhe răng cười, cố ý để tiểu răng nanh của mình lộ ra: "Cũng biết có phải hay là chết qua lần, vì thế khẩu vị có điểm bất đồng, mặc dù ăn được ít nhưng luôn luôn đói bụng; ân, thường muốn đổi cái khẩu vị, nhất là nhìn thấy những thứ trắng nõn trơn trượt ..." Ánh mắt của nàng vừa chuyển đến người bọn nha hoàn đứng đằng sau Đinh thái phu nhân, lập tức làm cho mấy nha hoàn sợ hãi kêu lên.

      Đinh thái phu nhân quay đầu lại khiển trách mấy tiếng, thế nhưng khi nàng quay người nhìn đến Tử Huyên trong lòng cũng cảm thấy phát lạnh, khí thế lúc vừa đến biến mất: "Ngươi, tại sao có thể dọa người khác lần nữa như vậy? !" Nàng chút phát run quát hỏi.

      Tử Huyên liếm liếm răng của mình: "Dọa người? có, có, nếu như thái phu nhân tin lời ta , có thể thưởng cho ta cái nha hoàn. ra, ta cũng rất muốn biết chính mình có phải muốn đổi khẩu vị như vậy hay ..." Nàng nhìn thấy Đinh thái phu nhân cầm tay nha hoàn lui về phía sau, nàng đuổi kịp bước: "Thái phu nhân, lời của ta còn chưa có hết đâu, thời gian ban ngày còn tốt chú, bây giờ là buổi tối ta lại rất muốn ăn ít thức ăn tươi sống..."

      Lời còn chưa dứt, Đinh thái phu nhân mang người vội vã rời , câu cũng có để lại.

      Tử Huyên nhìn bóng lưng của các nàng bỗng nhiên tâm tình tốt, nghĩ thầm lại dùng lời như thế dọa mấy người chừng Đinh gia đuổi nàng ra ngoài; ân, tại vấn đề là: nàng có bao nhiêu tiền? Đây chính là vấn đề lớn a.

      ******
      linhdiep17, Phương LăngTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :