1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiếp sắc - Đường Mộng Thược Ảnh (13/229c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: Xin gọi nàng Lôi Phong*

      Edit: Thiên Nhai.


      *Lôi Phong (18 tháng 12, 1940 – 15 tháng 8, 1962) là chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong được hình tượng hóa thành nhân vật vị tha và khiêm tốn, người hết lòng với Đảng Cộng sản.

      Cứ như thế trong nháy mắt, cả Hòa Ninh cung tĩnh lặng lạ thường, tựa hồ cả tiếng hô hấp cũng có thể nghe thấy.

      Nhìn thấy màn sa nhàng trượt xuống, mắt mọi người đều trợn lên, sợ bỏ qua điều gì đặc sắc.

      Dù sao Tần Khả Nhi ở trước mặt mọi người, vẫn luôn mang mạng che mặt, người ngoài chưa từng nhìn thấy bộ dạng của nàng.

      Chỉ có Thái tử lần trước nhìn thấy, nhưng lúc nãy bị khiêng chữa trị, biết sống chết.

      Hoàng hậu chỉ nghe Thái Tử lại, cũng nửa tin nửa ngờ.

      Theo mạng che mặt trượt xuống, rốt cục lộ ra dung nhan của nàng.

      Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người hít vào hơi.

      Cơ hồ mọi người đều ngây ra như phỗng.

      Dù như thế nào, đều có người nghĩ đến, sau mạng che mặt, lại kinh người như vậy.

      Đôi mắt Hoàng thượng trợn lên, lập tức híp lại, giống như tin, giống như thất vọng, vừa tựa hồ xen lẫn chút mất mác, rồi đột nhiên dâng lên vài phần lãnh ý.

      Đôi mắt Hoàng hậu kinh hãi lẩn tránh, thầm cảm thấy may mắn, hoàn hảo Thái tử có cùng nàng phát sinh chuyện gì, bằng , còn ghê tởm chết.

      Trong mắt Thái hậu cũng kinh ngạc khó có thể tin được, lập tức có thở dài hơi nhõm như được giải thoát.

      "Ai nha, má ơi, là dọa chết người, đúng là thể gặp người nha." Lấy lại tinh thần, Ngọc Bình công chúa khoa trương cay nghiệt thổi phồng chuyện lên.

      Nam Cung Ngọc ngẩn người, trong đôi mắt chớp lên vài phần phức tạp, nhưng có chán ghét giống như trước kia.

      Thần sắc Bách Lý Mặc vẫn như thường, chút gợn sóng nào, mặt hoàn toàn kín kẽ ra chút cảm xúc, chỉ là ly trà cầm tay từ từ nâng lên, đặt ở khóe môi, nhàng thưởng thức miếng.

      Lập tức đôi môi khêu gợi như ngọc nhàng lay động, biết có phải là vì hương vị của trà hay .

      " mặt dân nữ mấy ngày nay mẫn cảm, dài ngày nổi lên hạt đậu, hẳn là mấy ngày nữa mới có thể tiêu tan." Tần Khả Nhi nhíu mày, giải thích như thế, trong thanh mang theo vài phần ảo não.

      Hôm trước Tần Minh Nguyệt mang Thái tử tới Tĩnh Lạc hiên, làm cho Thái tử thấy được bộ dạng của nàng, trong lúc nàng chưa hoàn toàn hiểu dụng ý của Tần Minh Nguyệt, thể đề phòng. Vì vậy, hôm nay nàng đem mình làm thành khuôn mặt đầy đậu, hơn nữa mấy hạt đậu lại đen sì, quả có chút đáng sợ.

      Lúc này giải thích, cũng để phòng ngừa vạn nhất, nếu sau này có người nào đó nhìn thấy bộ dạng của nàng, cũng có lý do gì trách nàng, bởi vì nàng , chỉ là tạm thời, mấy ngày nữa có thể khỏi.

      Đương nhiên, tin hay là chuyện của bọn họ.

      "Trời ơi, xấu quá , còn tìm lý do dối gạt người, cái gì vài ngày có thể biến mất, có quỷ mới tin, vả lại chưa thấy ai lớn lên hạt đậu vừa đen lại vừa khủng bố giống như ngươi vậy, nếu chỉ là mấy ngày nay mới bị như vậy, sao trước kia mỗi ngày đều đeo mạng che mặt?" Ngọc Bình công chúa chút lưu tình nào chế giễu.

      "Đúng đấy, xấu như vậy, còn dám gạt người."

      " tại trước mặt Hoàng thượng, nàng đây chính là khi quân rồi, muốn mất đầu sao."

      Thực hiển nhiên ai tin tưởng Tần Khả Nhi.

      Lông mày Tần Khả Nhi khẽ nhướng, tâm tình cực kỳ thoải mái, nàng chính là cần hiệu quả như vậy.

      Người nào đó cầm ly trà ánh mắt rất nhanh liếc qua nàng, cái chén trong tay lại dời đến môi.

      "Tần Khả Nhi. . ." Thục phi giống như sợ ngây người, tự lẩm bẩm, tựa hồ thể chấp nhận, nhanh chóng chuyển hướng về phía Hoàng thượng, "Hoàng thượng, này? Này sao lại có thể, sao lại có thể cho Mặc nhi cưới nàng."

      Đúng, nàng là mẫu phi của Bách Lý Mặc, như thế nào lại xảy ra chuyện như vậy.

      "Hoàng thượng, chuyện này quả thiếu sót, nàng cái dạng này nếu gả cho Mặc nhi, về sau Mặc nhi chẳng phải bị người ta cười nhạo hay sao." Thái hậu lập tức phối hợp mở miệng, vốn là đối với Tần Khả Nhi mười phần bất mãn, rốt cục bây giờ cũng có lý do to lớn.

      "Oa, oa" Đứa trẻ trong lòng vị nữ tử ngồi bên cạnh Hoàng hậu đột nhiên khóc lên, biết có phải bị Tần Khả Nhi hù sợ hay .

      "Trời ơi, đây là xấu dạng gì nha, còn doạ Trác nhi sợ đến khóc." Ngọc Bình công chúa khoa trương hét lớn, tuyệt bỏ qua cơ hội nào làm xấu mặt nàng.

      Bách Lý Trác là con trai của Thái tử, tuy rằng Thái tử chưa lập Thái Tử Phi, trong phủ cũng ít nữ nhân.

      Mẫu thân của Bách Lý Trác là mẫu bằng tử quý (con phú quý mẹ được nhờ), được phong thành Trắc phi.

      "Được rồi, mau mang lên , hù doạ Trác nhi rồi." Hoàng hậu khoát tay áo, vẻ mặt chán ghét, vài phần căm hận.

      Tần Khả Nhi lần nữa mang mạng che mặt lên, hơi hơi bĩu môi, nàng giả vờ có phải quá thành công hay ? Thế mà có thể doạ tiểu hài tử sợ đến khóc?

      "Hoàng thượng, người cũng thấy được, bây giờ người còn muốn cho Mặc nhi cưới nàng sao?" Thục phi lại mở miệng, vẻ mặt ủy khuất, trong thanh vài phần nức nở.

      Đôi mắt Hoàng thượng lạnh lùng híp lại, sắc mặt trầm xuống, dừng chút, mới chậm rãi lên tiếng, "Mặc nhi, việc này chính ngươi quyết định."

      Thục phi thở phào hơi nhõm, mặt Thái hậu cũng nhiều hơn vài phần thoải mái.

      Bọn người tiểu thư lại thầm vui mừng, Sở vương chắc chắn phải loại người quái dị, như vậy các nàng liền có cơ hội.

      Tần Minh Nguyệt tuy rằng biết vì sao Tần Khả Nhi phải làm như vậy, nhưng trong lòng nhất thời nhảy nhót, đôi mắt lặng lẽ nhìn về phía Bách Lý Mặc.

      Thân thể Nam Cung Ngọc giật giật, tựa hồ muốn đứng dậy, nhưng ổn định lại, nhưng trong đầu đột nhiên lên ý nghĩ, nếu Bách Lý Mặc cự tuyệt, liền cưới nàng.

      Bị ý tưởng mãnh liệt của chính mình doạ sợ, nhưng nghĩ nghĩ, rồi lại bất giác ảo não, ngược lại có chút vui mừng.

      Đôi mắt Tần Khả Nhi khẽ ngước lên, nhìn về phía Hoàng thượng, đột nhiên giật mình, trong mắt Hoàng Thượng tia lãnh ý xơ xác tiêu điều, tựa hồ cam lòng cùng căm hận.

      Tần Khả Nhi giật mình, đột nhiên hiểu được, việc tứ hôn này đúng là ý của Hoàng thượng, đây rốt cục có bao nhiêu thù hận, bao nhiêu oan khuất, lại tự hại con của chính mình như vậy.

      Là vì Bách Lý Mặc quá mức ưu tú, sợ đoạt mất ngôi vị hoàng đế của ?

      Theo bản năng, Tần Khả Nhi cảm thấy tình đơn giản như vậy, nàng cảm thấy Hoàng thượng lúc này ràng là lợi dụng nàng để đối phó Bách Lý Mặc.

      Bất quá, hồi nãy nàng chuẩn bị màn như vậy, Thái hậu cùng Thục phi đều kháng nghị, Hoàng thượng cũng thể thỏa hiệp.

      Dù sao cái dạng này của nàng gả cho Bách Lý Mặc, chỉ là thể diện Bách Lý Mặc bị vứt , còn có hoàng thất.

      Lúc trước ở núi giả, nàng biết Bách Lý Mặc có chút nào thích nàng, tuyệt muốn cưới nàng.

      Cho nên, câu trả lời tiếp theo của Bách Lý Mặc, cần đoán cũng biết.

      Xem ra, nàng đúng là giúp Bách Lý Mặc đại ân, cho lý do quang minh chính đại cự tuyệt Hoàng Thượng, lý do từ chối cưới nàng.

      cần cảm tạ nàng, xin gọi nàng Lôi Phong.

      Tần Khả Nhi rũ mắt, tâm tình nhõm cùng vui mừng, chờ đợi. . .



      Chương 14: Tới cướp người?

      Editor: Thiên Nhai


      Tuy rằng mọi người mười phần khẳng định Sở vương cự tuyệt, nhưng trong lúc nhất thời, bầu khí vẫn có chút khẩn trương.

      Ánh mắt mọi người đều dừng người Bách Lý Mặc, tất nhiên nhiều người dám giống như Tần Khả Nhi vừa rồi tuỳ ý nhìn chằm chằm như vậy.

      Bách Lý Mặc xoay xoay cái chén trong tay, khẽ ngước mắt lên, nhìn về phía Tần Khả Nhi, môi ngọc khẽ mở, thong thả từng chữ từng chữ, lời vô cùng ràng: "Ừm, tệ, rất phù hợp, quyết định như vậy ."

      Vẻ mặt tự nhiên, giọng nhàng, mang theo chút khác thường nào, tựa hồ như đây là đáp án vô cùng hiển nhiên, lúc này ánh mắt của ra vẫn nhìn Tần Khả Nhi, chưa từng rời .

      thực có chút mong chờ phản ứng tiếp theo của nàng.

      giây, hai giây. . .

      Sắp thấy được tự do đáng mong ước vẫy tay với chính mình, Tần Khả Nhi đột nhiên ý thức được đúng, đại não hoạt động chút, cuối cùng mới hiểu ý tứ trong lời của , nháy mắt liền trở nên ngu ngơ.

      Cái gì? Nàng? Nàng có nghe lầm chứ?

      tệ? Xin hỏi là chỗ nào tệ? Rất phù hợp? Xin hỏi là chỗ nào phù hợp?

      Quyết định rồi? Xin hỏi là ai đồng ý quyết định như vậy? Nàng đồng ý sao? Xin hỏi, nàng có quyền lợi để đồng ý ?

      , đây phải là trọng điểm, trọng điểm là Sở vương từ trước đến nay cao cao tại thượng lại đối với nàng như vậy, làm sao lại có thể ra lời phong khinh vân đạm (bình thường, bình tĩnh) như vậy, ra câu tệ, rất xứng kia?

      Xin hỏi là ánh mắt của Sở vương điện hạ có vấn đề? Hay là đầu óc có vấn đề?

      Trong lúc này, Tần Khả Nhi quá mức chấn động, thậm chí hoàn toàn che giấu tâm tình của mình, nàng giống như hoảng hốt nhìn lên, khóe môi tạo ra đường cong quỷ dị, mị hoặc mê người.

      Tần Khả Nhi bị kinh động thành như vậy, đừng chi là người khác.

      tại, trong nháy mắt mọi người đều tập thể hóa đá, đám ngây ra như phỗng, sững sờ nhìn chằm chằm Sở Vương điện hạ, mê mẩn, kinh ngạc, hoảng hốt, mù mịt.

      Thái hậu, Thục phi đều ngơ ngác, quên mất cả phản ứng, trong phút chốc giống như mất khả năng biểu đạt.

      Ngay cả Hoàng Thượng minh vạn người cũng bị chấn động trợn mắt há hốc mồm, thể tin được, vẫn chưa hoàn hồn.

      Trong lúc này, cả đại sảnh trở nên im ắng, im ắng đến nỗi ai dám thở mạnh, càng tới chuyện mở miệng chuyện.

      Lúc này, chỉ sợ sợi tóc rơi xuống đất, cũng có thể nghe thấy ràng.

      "Sở Vương điện hạ nếu muốn cưới nàng, vậy ta đây. . ." Ngay lúc tất cả hành động đều dừng lại, phảng phất như muốn trở thành vĩnh hằng, Nam Cung Ngọc đột nhiên đứng lên, sắc mặt ửng đỏ, hô hấp dồn dập, đôi mắt điên cuồng nóng rực, vẻ mặt khẩn trương mà kích động.

      Chỉ là được nửa, lại đột nhiên ngừng lại, nhanh chóng chuyển mắt, nhìn về phía Bách Lý Mặc, hai mắt nhìn chằm chằm, kinh ngạc khó có thể tin được cùng hoảng sợ.

      Hiển nhiên bây giờ vẫn chưa tỉnh táo, đầu óc chưa có hoạt động trở lại, chưa hoàn toàn tiêu hoá được lời vừa rồi của Sở Vương điện hạ.

      Lúc nãy đầu óc, thần kinh quá mức căng thẳng, suy nghĩ phức tạp, tâm tình khác thường, trong lúc nhất thời, hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, mà cũng cho rằng Bách Lý Mặc nhất định cự tuyệt.

      Cho nên vừa nghe Bách Lý Mặc dứt lời, theo bản năng mạnh mẽ đứng dậy, trong đầu đột nhiên toát ra ý tưởng muốn tuyên bố.

      Ngay lúc vô cùng kích động, tất nhiên nghe thấy lời của Bách Lý Mặc, chứ đừng tới chuyện hiểu được ý tứ trong đó.

      "Sở Vương điện hạ vừa mới cái gì?" Chẳng qua, có ngốc, hơn nữa còn được tính là người thông minh, cho nên sắp ra nửa câu còn lại, đột nhiên ý thức được đúng, sau lại thể tin được, cũng có thể là do trong vô thức thể nào tiếp nhận được, môi khẽ động, run run, vội vàng muốn xác nhận.

      Khoé mắt Tần Khả Nhi khẽ chớp, cứng ngắc di chuyển ánh mắt, đổi hướng về phía Nam Cung Ngọc.

      Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thẳng Nam Cung Ngọc, lại cảm giác trước mắt bừng nổ, hiểu được.

      Bình tĩnh như nàng, thông minh như nàng, cơ trí như nàng, nhanh nhẹn như nàng, trong lúc nhất thời chuyện lạ xảy ra, cơ hồ có thể giống như bị Thiên Lôi đánh đến sợ ngây người.

      Nam Cung Ngọc gặp phải tình huống này đột nhiên đứng lên, ra câu hoàn chỉnh như vậy, lời lại hàm ý, sau đó kinh tâm động phách (rung động lòng người) chất vấn Sở Vương điện hạ là làm cái gì!

      Ngay lúc này Tần Khả Nhi chỉ cảm thấy. . . kinh hãi.

      Nhất ba vị bình, nhất ba hựu khởi*, mọi người như trước hoá đá, đột nhiên cảm thấy trận mưa to gió lớn vừa mới quét qua, nhưng lại dám thừa nhận, từng mảnh từng mảnh vỡ tung.

      *Con sóng thứ nhất chưa qua, con sóng tiếp theo lại tới. Nó giống với câu "sóng gió chưa qua phong ba tới" của Việt Nam ta.

      Tuy rằng câu vừa rồi của Nam Cung Ngọc chưa xong, nhưng ánh mắt của , giọng điệu của , hành động của , cảm xúc của , hơn nữa còn chất vấn Sở vương, đủ để mọi người hiểu được tấm lòng bày tỏ của .

      Mọi người thể hiểu được, Nam Cung Ngọc phải là cực kỳ chán ghét Tần Khả Nhi, tránh còn kịp hay sao? Hôm nay làm vậy là vì cái gì?

      Nghe ý tứ là tới cướp người? Cướp người của Sở vương điện hạ?!

      Sau khi chậm rãi hiểu được mọi chuyện, mọi người đồng loạt nhìn về phía Sở vương điện hạ, ai cũng cảm giác được lạnh run cả người cùng kinh sợ.

      Ai cũng biết Tần Khả Nhi này trước kia điên cuồng mê mẩn Nam Cung Ngọc, cả ngày đuổi theo Nam Cung Ngọc, buộc Nam Cung Ngọc cưới nàng, vì Nam Cung Ngọc mà chuyện gì cũng dám làm, thậm chí còn vì Nam Cung Ngọc đâm Mộ Dung Thanh Thanh bị thương.

      Mà ngay trong lúc Sở vương tuyển phi, thái độ Nam Cung Ngọc thay đổi nhanh chóng, lời khác lạ, còn có mùi vị tranh đoạt cùng đắc ý.

      biết Sở Vương điện hạ phản ứng ra sao?

      Sở vương phải là người ai cũng có thể chọc vào, trêu chọc , kết cục dù là ai cũng thể đứng dậy nổi.

      tại. . .

      Trong lúc nhất thời, bầu khí khẩn trương dần nóng lên, phức tạp, khó đoán trước được kết quả lúc sau.
      thuytChris thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      chắc chắn biết dc chị cố tình làm cho gương mặt mình xấu , cũng biết chi ko thèm cười nên cố ý giăng chị vào bẫy. :)) chị mặt ngu là đúng rồi. hihi.truyen này rất hay. thanks nàng soosyl nhiều nha. nàng năng suất, edit nhiều truyện hay quá. iu lém. :x:x:x

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :