1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiếp sắc - Đường Mộng Thược Ảnh (13/229c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen hay.co len ban oi

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9: Mong chờ

      Edit: Thiên Nhai.


      Ai cũng biết Hàn lão gia nổi tiếng là bao che khuyết điểm, nổi tiếng là khó chơi, chuyện này nếu để cho lão ta biết, chỉ Mộ Dung Thanh Thanh và Mộ Dung gia khó tránh khỏi, chỉ sợ bầu trời còn bị lão đâm thủng cho lỗ.

      Tuy rằng lão ta từ quan, nhưng lực ảnh hưởng vẫn còn, huống chi còn có Hàn Dật Trần.

      "Tần tiểu thư, những chuyện nhặt này cần phải kinh động tới Hàn lão gia." Mộ Dung Viễn áp chế tức giận trong lòng, liên tục mở lời, mặt có thêm vài phần kính sợ.

      "Chỉ là ta biết nên làm sao bây giờ? Liên quan đến chuyện của mẫu thân, hỏi xin chút ý kiến của ông ngoại cũng có sai." Vẻ mặt Tần Khả Nhi muốn có bao nhiêu vô tội liền có bấy nhiêu.

      " bằng như vậy , trước hết cứ để cho Thanh Thanh ở trong đại lao, chờ lệnh đường trở về vẽ ra bức tranh Quan , đến lúc đó lại đem Thanh Thanh thả ra." Mộ Dung Viễn thể thỏa hiệp, nếu kinh động tới Hàn lão gia, ai cũng đừng muốn sống dễ chịu.

      "Được, biện pháp này có thể tiến hành." Tần Khả Nhi nghiêm túc nghĩ nghĩ, coi như hài lòng gật gật đầu.

      Thấy nàng thay đổi chủ ý, muốn kinh động tới Hàn lão gia, Mộ Dung Viễn tuy rằng buồn bực, nhưng dù sao cũng thả lỏng, thở ra hơi.

      "Hy vọng trước lễ Tiên Dung mẫu thân có thể vẽ lại được bức tranh Quan ." Nhưng Tần Khả Nhi lại cố tình bồi cho đao, nhất thời làm cho cả khuôn mặt Mộ Dung Viễn đen như đáy nồi.

      Ý của nàng là nếu đến lúc đó có bức tranh việc này vẫn chưa xong sao?

      Vậy lần này tự mình đến phủ Thừa Tướng rốt cuộc là ý nghĩa gì? Chẳng những giải quyết được bất cứ vấn đề nào, còn khiến cho Thanh Thanh phải ở lại đại lao, hơn nữa còn do chính mình đích thân đề nghị.

      Mà tất cả lại nắm chắc được bao nhiêu, bởi vì ai biết Hàn Thương Y khi nào mới trở về, cũng biết nàng ta có thể vẽ ra được bức tranh Quan trước lễ Tiên Dung hay ?

      Mộ Dung Viễn đột nhiên cảm thấy tự mình chạy đến đây chuyến, tình tựa hồ càng rắc rối hơn,những chuyện hôm nay, giống như liên tục bị Tần Khả Nhi dắt mũi dẫn .

      Mà Tần Khả Nhi cố tình từ đầu đến cuối đều là vẻ mặt khờ dại, bộ dáng thuần khiết, nhìn ra được bất kì khác thường nào.

      Nam Cung Ngọc sững sỡ, căn bản vẫn chưa hoàn hồn lại, nữ nhân trước mặt này so với trước kia giống như hai người hoàn toàn khác nhau.

      Ngây thơ, trong trẻo, vô tội, nghiêm chỉnh đầu là biểu của nha đầu hiểu chuyện.

      Nhưng đáng sợ nhất lại là kết quả của chuyện này. Kết quả này tuyệt đối phải là kết quả bọn người Mộ Dung đại nhân muốn, nhưng lại là kết quả mà nàng muốn.

      Trong lúc vô tình, nàng ung dung thản nhiên đạt được mục đích của mình, mà phụ vương của , Thừa tướng đại nhân, Trung đường đại nhân lại phát ra chút khác thường nào.

      Bọn họ lúc đến mỗi người đều khí thế ngẩng cao đầu, rời mỗi người ủ rũ.

      "Tiểu thư là lợi hại, bây giờ Mộ Dung Thanh Thanh phải cẩn thận ở trong đại lao đợi chờ rồi." Ánh Thu giờ phút này vô cùng bội phục Tần Khả Nhi.

      Thu lại bộ dạng ngây thơ vừa nãy, Tần Khả Nhi trong lúc cười khẽ có thêm vài phần chân .

      tệ, nàng chính là muốn kết quả này, đối phó với người nào tự nhiên có biện pháp phù hợp với người đó, mấy người kia đều là cáo già, hơn nữa lại là kẻ lão luyện, nếu nàng trước tiên dùng thái độ cứng rắn giải quyết, cho dù tình được giải quyết, về sau bọn họ cũng dễ dàng buông tha cho nàng.

      Riêng Tần Chính Sâm bên này nàng thể phòng.

      giờ tốt nha, hiệu quả phi thường như vậy, hơn nữa còn là do đích thân Mộ Dung Viễn mở miệng đề nghị để Mộ Dung Thanh Thanh tiếp tục ở lại trong đại lao, nếu Mộ Dung Thanh Thanh biết phụ thân của mình làm như vậy, biết tâm trạng ra sao?

      Với lại, trong tay nàng còn có bản Thanh Tiệm Phú.

      Chuyện này tự nhiên phải giấu diếm nên tạm thời lắng xuống, tin tức có truyền , người ngoài đều biết, ngay cả người trong phủ Thừa tướng cũng biết là chuyện gì xảy ra, Mộ Dung gia công bố ra ngoài là Mộ Dung Thanh Thanh rời khỏi kinh thành.

      Bất quá, nghĩ đến ba ngày sau phải tiến cung, lông mày Tần Khả Nhi nhuộm vài phần vui.

      Lần này nàng trở về kinh thành là bởi vì hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn cho nàng cùng Sở vương.

      Tuy rằng hơn phân nửa là để nguỵ trang, nhưng có vài hình thức nhất định vẫn phải , tỷ như ba ngày nữa nàng nhất định phải tiến cung.

      Cái gọi là đại thương định tứ hôn, bất quá cũng chỉ là bọn người thái hậu, hoàng thượng đến đánh giá nàng.

      Hơn nữa lần này hẳn là cho có, Tần Khả Nhi trước kialàm sao có khả năng, cho dù là nhà bình thường cũng muốn cưới nàng, huống chi là hoàng gia, hơn nữa còn là đương kim hoàng tử ưu tú nhất.

      Mặc dù chỉ ngang qua sân khấu, nàng cũng chuẩn bị tinh thần để ứng phó, , nàng muốn cùng người trong hoàng thất có nửa điểm quan hệ.

      Sở vương phủ

      "Sư huynh, nghe Tần Khả Nhi kia quay trở lại." Hoa Túc Dương rảo bước nhanh đến thư phòng, trong thanh đè nén vài phần quái dị.

      " vào trọng điểm." Bạch Lý Mặc ngước mắt, nhìn phía mặt áp lực cùng hưng phấn, biết nếu ra, chỉ sợ nhịn chết, mà nếu để mặc cho phát huy, biết là tới khi nào.

      Đối với vị sư đệ này, trước mặt người khác đều là lạnh lùng, nhưng ra có thêm vài phần dung túng.

      "Ta nghe được chuyện, ta dám đánh cược sư huynh nhất định cảm thấy hứng thú." Hoa Túc Dương ngồi xuống, uống ngụm trà, thần thái phấn khởi, mở miệng, "Sau khi Tần Khả Nhi trở về, Mộ Dung Thanh Thanh liền tìm tới cửa, khẳng định là tìm ngã ba, gặp lại tình địch. . . "

      "Trọng điểm." Bách Lý Mặc nhắc nhở, đôi mắt thản nhiên nhìn .

      "Trọng điểm chính là Mộ Dung Thanh Thanh bị nhốt vào đại lao, Tần Khả Nhi bình yên vô ." Hoa Túc Dương nhếch môi, rốt cục ra trọng điểm.

      Nhốt vào đại lao? Bách Lý Mặc đầu lông mày khẽ nhích, lấy thế lực của Mộ Dung gia, nếu phải tình huống đặc biệt nghiêm trọng, Hình bộ tuyệt đối thể dễ dàng để Mộ Dung Thanh Thanh bị nhốt vào đại lao.

      Là do Tần Khả Nhi thiết kế sao? Cho dù Mộ Dung Thanh Thanh tính toán sơ suất, Mộng đại nhân cũng dễ bị lừa gạt như vậy.

      "Lúc sau Mộ Dung Kiệt đến Tĩnh Lạc hiên, nhưng cũng lâu lắm liền ra, bất quá, phải để cỗ kiệu nâng ra ngoài, tình hình bên trong kiệu hẳn là rất đặc sắc." Hoa Túc Dương dừng chút, tiếp tục .

      "Còn có quỷ dị hơn, vừa rồi Mộ Dung Viễn, Tĩnh vương gia, còn có Tần Chính Sâm cùng đến Tĩnh Lạc hiên, ngươi đoán kết quả thế nào?" Hoa Túc Dương nhíu mày, muốn ra.

      Nhưng đối diện với đôi mắt của Bách Lý Mặc lập tức ngoan ngoãn tiếp, "Kết quả chính là lâu sau ba lão già đó liền ủ rũ ra, mà Mộ Dung Thanh Thanh vẫn tiếp tục bị nhốt trong đại lao, nhưng Mộ Dung gia lại công bố ra bên ngoài Mộ Dung Thanh Thanh rời khỏi thành, xem ra phải ở lâu trong đại lao, rất hiển nhiên, ba lão già kia nửa điểm tiện nghi cũng chiếm được."

      Trong đôi mắt sâu lường được của Bách Lý Mặc lên kinh ngạc.

      Ba lão già kia nổi tiếng là cáo già, có bao nhiêu khó chơi ràng nhất.

      Ba người bọn họ đồng thời ra tay, thế nhưng chiếm được tiện nghi, rất ràng, bọn họ chuyến này, lại làm cho tình càng thêm phức tạp.

      Tần Khả Nhi, đồn đại đần độn ngu ngốc, xấu xí chịu nổi, đúng tý nào.

      Bây giờ, nàng thế nhưng lại khiến cho ba lão gia kia ăn quả đắng?

      khiến cho người ta ngoài ý muốn.

      Thái hậu hạ chỉ ba ngày sau lệnh Tần Khả Nhi tiến cung, có chút mong đợi.

      Sáng sớm ngày tiếp theo, Tần Khả Nhi chải tóc xong liền ngồi ở trong viện đọc sách, ba năm qua thành thói quen, quay lại phủ Thừa Tướng, vẫn giống như vậy.

      Đêm qua, cùng với con trai bảo bối, buổi sáng hôm nay trước khi trời sáng mới hồi phủ, nàng đem Hiên nhi an bài ở nơi an toàn có người chiếu cố, chỉ là nàng thấy đem theo đứa con có chút tiện lắm.

      Trong viện thanh nhã mà vắng vẻ, cảnh vật như vậy nàng thích, trong nội viện tất cả đều do Hàn Thương Y tự mình bố trí.

      Mẫu thân cùng đệ đệ xem bệnh cũng biết khi nào mới trở về.

      "Khả Nhi, hoá ra là ngươi ở đây đọc sách nha." Tần Khả Nhi suy nghĩ, giọng ôn nhu dễ nghe đột nhiên vang lên.

      Nghe được giọng đó, Tần Khả Nhi vẫn ngẩng đầu, chỉ là trong đôi mắt cụp xuống chợt lên lãnh ý.

      Tần Minh Nguyệt!

      Yên tĩnh vài ngày, rốt cục cũng kiềm chế được.

      Theo giọng vang lên, Tần Minh Nguyệt tới trước mặt Tần Khả Nhi, cùng chỗ với Tần Minh Nguyệt còn có nam nhân.

      Chỉ cần nhìn phong thái cùng quần áo, liền biết phải là người bình thường.

      Trong mắt Tần Khả Nhi lãnh ý càng sâu, nàng vốn ghét bị quấy rầy, huống chi Tần Minh Nguyệt giờ phút này còn mang theo nam nhân.

      Mà nàng giờ phút này lại vô tình mang mạng che mặt."Muội muội, vừa nãy Thái Tử ngang qua nơi này, bị cảnh sắc của nơi này hấp dẫn, kìm lòng được liền tiến vào, nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, muội muội cũng ở trong viện." Tần Minh Nguyệt cười ôn hòa mà thân thiết.

      Tần Khả Nhi thầm cười lạnh, nghĩ tới nàng ở trong viện? Nơi này là sân của nàng, nàng ở trong viện mới là kỳ lạ.

      Mỗi ngày nàng đều ở trong viện đọc sách, hơn nữa, cũng mang mạng che mặt, bởi vì đây là viện của mình, lại có Ánh Thu coi chừng.

      Đúng rồi, buổi sáng hôm nay Ánh Thu Hàn phủ rồi, nàng vốn là người của Hàn Dật Trần, giờ trở lại kinh thành, tự nhiên cũng mau chân đến xem, bất quá, Hàn Dật Trần giống như ở kinh thành.

      Tần Minh Nguyệt ràng là cố ý, hơn nữa chỉ sợ là biết được ít thói quen của nàng, nhưng Tần Khả Nhi ngờ, Tần Minh Nguyệt lại mang Thái Tử đến chỗ này.

      Tần Minh Nguyệt có mục đích gì? Nàng tuyệt tin Thái Tử là bị cảnh sắc này hấp dẫn mà tới.

      "Bổn cung quấy rầy đến Tần tiểu thư chứ." Trong mắt của Thái Tử che dấu được của kinh diễm, đồn đãi về Tần Khả Nhi, nghe được ít, bất quá việc đó liên quan đến mình, trước kia cũng để ý.

      Nhưng ngày hôm nay Tần Minh Nguyệt cho biết, kỳ Tần Khả Nhi giống như lời đồn, hơn nữa là cực kỳ xinh đẹp, nếu nhìn thấy, nhất định kinh ngạc hoảng sợ.

      Lúc đầu cũng tin, bất quá nghe Tần Minh Nguyệt vậy, cũng tò mò, dù sao hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn cho Bách Lý Mặc và Tần Khả Nhi, cho nên liền tới xem chút.

      Bây giờ liếc mắt cái, liền kinh sợ.

      Tuy rằng Tần Khả Nhi ngẩng đầu lên, hoàn toàn nhìn thấy dung mạo của nàng, nhưng cũng đủ làm cho kinh diễm.

      Tần Minh Nguyệt nàng có thể để ý tới, nhưng đây là câu hỏi của Thái Tử, hơn nữa còn khách khí như vậy, đương nhiên nàng dám giả bộ nghe thấy.

      Trong đôi mắt cụp xuống của Tần Khả Nhi có thêm vài phần toan tính cùng buồn bực, Tần Minh Nguyệt rốt cuộc là có ý gì?
      thuytChris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10: Phong tình vạn chủng

      Edit: Thiên Nhai


      Thái tử phải người ngu, lúc nãy nàng che giấu kịp, tại muốn che dấu cũng muộn, ngược lại biến khéo thành vụng.

      "Dân nữ Tần Khả Nhi tham kiến Thái tử." Trong lòng Tần Khả Nhi mặc dù buồn bực, nhưng cũng chỉ có thể đứng dậy hành lễ.

      "Tần tiểu thư cần đa lễ, vừa nãy bổn cung bị cảnh sắc trong nội viện này hấp dẫn, lại quấy rầy đến tiểu thư." Thái Tử lời khách khí, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Tần Khả Nhi, đợi Tần Khả Nhi ngẩng đầu lên.

      Tần Khả Nhi biết cuối cùng cũng tránh khỏi, chỉ có thể ngẩng đầu lên. Nhìn thấy trong mắt Thái tử có kinh diễm cùng rung động, trong lòng hơi trầm xuống.

      "Nếu Thái Tử thích cảnh sắc ở trong này, vậy cùng xem với tỷ tỷ, dân nữ quấy rầy Thái Tử cùng tỷ tỷ." muốn cùng Thái Tử có bất kỳ quan hệ gì, Tần Khả Nhi khách khí mà xa cách.

      Nàng nhớ là Thái Tử thích Tần Minh Nguyệt, Tần Minh Nguyệt cũng mong chờ đối với vị trí Thái tử phi.

      Điều này Tần Chính Sâm cùng lão phu nhân cũng ngầm đồng ý.

      Tần Minh Nguyệt là kinh thành đệ nhất tài nữ, cũng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, lại là con của Thừa tướng, vị trí Thái tử phi này tất nhiên đảm đương nổi.

      Nhưng lúc này Tần Minh Nguyệt lại tính toán thời cơ khiến cho Thái Tử nhìn thấy dung mạo của nàng?

      Vì vậy ngay lúc này, nàng có chút nhìn thấu được tâm tư của Tần Minh Nguyệt.

      Nghe được lời của Tần Khả Nhi, Thái Tử kinh ngạc, nàng đây là ý gì? là Thái Tử, mỗi nữ nhân nhìn thấy , đều tìm cách thu hút chú ý của , nghĩ cách tới gần , tìm mọi cách lấy lòng, đủ loại nhu tình.

      Mà nàng lại tránh ?

      Làm cho Thái tử ngạc nhiên hơn là, ngay dưới ánh mắt sáng ngời ngời của , Tần Khả Nhi thực xoay người rời khỏi.

      "Thái tử, muội muội thích bị quấy rầy." Tần Minh Nguyệt nhìn thấy sắc mặt Thái Tử ngừng biến hóa, cười đầy thâm ý.

      " sao?" mặt Thái tử ràng thêm vài phần lãnh ý, bị nữ nhân đối xử như vậy, đây là lần đầu tiên. Trong lòng tức giận, lại cam tâm.

      Nghĩ đến việc hoàng thượng tứ hôn, nghĩ đến Tần Khả Nhi phải gả cho Bách Lý Mặc, trong con ngươi lãnh ý nhiều hơn vài phần.

      Tần Khả Nhi như vậy cùng Tần Minh Nguyệt so sánh, cũng kém hơn chút nào, mặc dù đồng dạng đều là con Thừa tướng, nhưng sau lưng Tần Khả Nhi có Hàn gia, còn có Hàn Dật Trần.

      Nếu để Tần Khả Nhi gả cho Bách Lý Mặc, hậu quả, dám nghĩ tới.

      Ba ngày sau, Tần Khả Nhi tiến cung.

      Chuyện tình Sở vương lập phi tự nhiên thể qua loa, nghe hết thảy đều do Thái hậu đặc biệt an bài tốt đẹp.

      Cho nên, lần này tiến cung chỉ có Tần Khả Nhi, còn có rất nhiều những vị tiểu thư khác chưa xuất giá, như vậy giống như tứ hôn, giống tuyển phi hơn.

      Hoặc là Thái hậu vốn là có chủ ý này, hiển nhiên thái hậu đối với Tần Khả Nhi là vô cùng hài lòng.

      Lòng dạ Tần Khả Nhi vô cùng nhõm.

      Xem ra, hôm nay nàng tiến cung chỉ cần qua lại, là có thể an toàn trở về.

      Tần Minh Nguyệt tự nhiên cũng phải cùng tiến cung, dọc theo đường đối với Tần Khả Nhi hỏi han ân cần cẩn thận, nhất là vào hoàng cung, sau khi xuống xe ngựa, lại tốt đến nỗi khiến cho người thể gì được.

      Trước mặt người ngoài, cho tới bây giờ Tần Minh Nguyệt đều là xinh đẹp thiện lương, ôn nhu hiền lành.

      "Minh Nguyệt, ngươi cũng tiến cung sao." Ngang qua ngự hoa viên, liền trùng hợp gặp được hoàng hậu.

      "Minh Nguyệt thỉnh an Hoàng hậu nương nương." Tần Minh Nguyệt ngơ ngác chút, tựa hồ có chút ngoài ý muốn, lập tức cung kính hành lễ.

      Tần Khả Nhi dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết trùng hợp này là có người cố ý an bài, cùng Tần Minh Nguyệt tuyệt tránh khỏi liên quan.

      "Dân nữ Tần Khả Nhi thỉnh an Hoàng hậu nương nương." Tần Khả Nhi cũng hành lễ.

      "Ừm, Khả Nhi lớn rồi, như thế nào còn mang mạng che mặt giống như trước kia." Hoàng hậu cười khẽ, cao quý mà u nhã, cũng thấy được bất kỳ khác thường nào.

      Tần Khả Nhi hơi cụp mắt xuống, vẫn chưa trả lời, bởi vì nàng biết câu hỏi này của hoàng hậu, cần nàng đáp lại, chỉ sợ là ý hữu sở chỉ (lời ít ý nhiều).

      Mấy ngày hôm trước Thái tử nhìn thấy bộ dạng của nàng, có khả năng hoàng hậu biết.

      "Minh Nguyệt, Khả Nhi, là giữa trưa rồi, trời vô cùng nóng, vừa vặn bổn cung sai người chuẩn bị đồ uống ướp lạnh, các ngươi cũng có lộc ăn, vừa lúc ngang qua, vậy tới đây uống chén ." Hoàng hậu như tự nhiên tùy ý, phảng phất hết thảy đều là trùng hợp.

      Trong đôi mắt cụp xuống của Tần Khả Nhi có thêm vài phần cười lạnh, kỳ vở kịch này có chút cao minh nào, lừa Tần Khả Nhi trước kia còn có thể.

      Lừa nàng? quá đơn giản rồi.

      Nhưng đó là hoàng hậu, ở bên cạnh hoàng hậu, mệnh lệnh của hoàng hậu ai dám từ chối?

      Tần Khả Nhi cũng chỉ có thể đến đình nghỉ mát, nhận lấy đồ uống lạnh cung nữ đưa tới.

      Bưng đồ uống lạnh lên, đôi mắt Tần Khả Nhi đột nhiên trầm xuống, đồ uống lạnh này tuyệt đối có vấn đề.

      tại Tần Khả Nhi biết dụng ý Tần Minh Nguyệt mang Thái Tử đến gặp nàng là gì rồi, nguyên lai là ở tại chỗ này đợi nàng đây.

      Giờ phút này, đôi mắt của hoàng hậu và Tần Minh Nguyệt đều nhìn chằm chằm nàng, nàng tin tưởng, nếu là nàng uống, hai người này chỉ sợ là đổ cũng tìm cách đổ hết vào miệng nàng.

      Cho nên, vở kịch này, kỳ căn bản bọn họ cần phải diễn cao minh.

      Đôi mắt Tần Khả Nhi híp lại, bưng đồ uống lạnh, hơi cuộn mạng che mặt lên, thời gian trôi qua từng miếng từng miếng uống vào, miếng.

      Trong lúc đó, Tần Minh Nguyệt vẫn chú ý đến ống tay áo của Tần Khả Nhi, thấy ống tay áo nàng hoàn toàn khô ráo, đôi mắt đẹp lóe lên.

      Đồ uống lạnh nhiều như vậy, cho dù giấu trong ống tay áo cũng giấu được.

      mặt hoàng hậu thêm vài phần cười khẽ.

      "Minh Nguyệt, trước đó vài ngày bổn cung lệnh cho ngươi cắt vài hoa văn mang tới chưa?" Hoàng hậu nhìn Tần Minh Nguyệt, tựa hồ đột nhiên nhớ tới.

      "Hồi hoàng hậu, Minh Nguyệt có mang theo, bất quá vừa rồi chỉ lo chuyện cùng muội muội, bỏ quên ở xe ngựa, muội muội, có thể phiền Ánh Thu giúp ta đem tới được ?" Tần Minh Nguyệt liên tục phụ họa trả lời.

      "Được, Ánh Thu ngươi ." Tần Khả Nhi giả vờ giống như hề phát , nghĩ ngợi, khẽ gật đầu.

      Ánh Thu rời lâu, cung nữ liền vội vàng đến, thái hậu muốn gặp hoàng hậu cùng Tần Minh Nguyệt.

      "Muội muội, thái hậu tìm ta, ta trước vậy, tự ngươi Hoà Ninh cung , từ nơi này về phía trước, rất nhanh tới." Tần Minh Nguyệt trước khi , lại còn quên biểu ôn nhu hiền lành, nghiêm túc dặn dò.

      "Được." Tần Khả Nhi cười khẽ gật đầu, cũng toạc ra, các nàng diễn trò, sao nàng lại hảo hảo phối hợp chứ.

      Vì vậy sau khi hoàng hậu cùng Tần Minh Nguyệt rời , Tần Khả Nhi cũng tự nhiên đứng lên, dựa theo lời của Tần Minh Nguyệt, thời gian trôi qua thẳng về phía trước, kỳ , nàng biết, hoàng hậu cùng Tần Minh Nguyệt vẫn chưa rời , lúc này hẳn là từ nơi bí mật gần đó theo dõi nàng.

      Khoé miệng Tần Khả Nhi nâng lên tia cười khẽ, bước chân cũng dừng lại.

      Dọc theo đường , cực kỳ im lặng, cũng gặp bất cứ người nào, càng về phía trước, càng yên lặng.

      "Tần tiểu thư, trùng hợp." ngang qua núi giả, Thái tử đột nhiên xuất , vô cùng trùng hợp.

      Tần Khả Nhi sững sờ, nhúc nhích, hai đôi mắt khẽ ra vài phần mê ly cùng hoảng hốt.

      Thái tử nhìn thấy bộ dạng của nàng, trong lòng mừng thầm, trực tiếp về phía trước, giữ tay nàng lại, thâm tình chân thành, "Ngươi biết ? Bổn cung lần đầu gặp ngươi, liền thích ngươi."

      "Thái tử." Tần Khả Nhi cũng có tránh né, ánh mắt càng ra vẻ mê ly, nhưng trong lòng thầm cười lạnh, thích ? Thích dùng hành vi đê tiện, xấu xa này để hãm hại nàng.

      Người phạm nàng, nàng tuyệt phạm người, nhưng bọn cố tình phạm tội quan trọng đầu nàng, vậy đừng trách nàng.

      "Đến, cùng Bổn cung." Thái tử thấy bộ dạng nàng, trong lòng đúng là nhịn được, dắt nàng, liền trực tiếp đến sau núi giả.

      Tần Khả Nhi cự tuyệt, tùy ý để nắm, làm cho trong lòng Thái tử càng thêm vui mừng.

      Xem ra kế hoạch của mẫu hậu thành công.

      Hôm nay, nhất định phải có được Tần Khả Nhi, hơn nữa còn phải hung hăng nhục nhã Bách Lý Mặc.

      Người mà Hoàng thượng hạ chỉ làm vương phi của Bách Lý Mặc giờ phút này lại ở sau hòn núi giả quyến rũ Thái tử, làm chuyện mà chỉ có phu thê mới được làm, như vậy đối với Bách Lý Mặc tuyệt đối là sỉ nhục.

      Hơn nữa chọn núi giả này, đối diện Thanh Như các, mỗi lần Bách Lý Mặc tiến cung đều tới Thanh Như các trước, lúc này chỉ sợ ở trong Thanh Như các.

      Sau đó, cho Bách Lý Mặc tận mắt thấy nữ nhân này 'quyến rũ' như thế nào, trúng loại thuốc kia, Tần Khả Nhi tất nhiên nhiệt tình như lửa.

      "Khả Nhi, Bổn cung thích ngươi." Đằng sau núi giả, Thái tử nhu tình thổ lộ, có mấy phần thực, mấy phần giả, cũng chỉ có mình biết.

      "Thái tử." Tần Khả Nhi cười tươi như hoa, thanh mềm mại tựa hồ có thể chảy ra nước.

      Tay ngọc khẽ giơ lên, ngay cả khăn trong tay, mềm mại lướt mặt của Thái tử, khóe mắt chậm rãi dời xuống, nhàng chậm chạp mà ôn nhu, khóe môi chậm rãi đặt lên môi Thái tử cách lớp khăn.

      Thân mình hơi nghiêng về phía trước, mềm mại xương, mắt đầy mê ly, xinh đẹp quyến rũ, phong tình vạn chủng.

      Hầu kết của Thái Tử khẽ động, theo bản năng nuốt nước miếng, chợt cảm thấy trong miệng ngọt ngào, mỹ sắc trước mặt, ngay cả nước miếng cũng ngọt.

      "Chủ tử, thủ hạ giết nàng." Trong Thanh Như các, ánh mắt Phi Ưng lạnh lùng sát khí.

      "Đứng nhìn." Thần sắc nam tử như thường, lạnh nhạt dao động, hai chữ ngắn gọn lại đưa cuồng vọng của đẩy đến cực hạn.

      cảm thấy vở kịch này kết thúc tầm thường như vậy, mấy ngày hôm trước còn nghe chuyện ba lão gia hoả kia đến Tĩnh Lạc hiên.

      Mà giờ khắc này, nữ nhân này thuận theo cách quỷ dị, chủ động đến đáng sợ. Nhất cử nhất động ở bên trong, thấy chút bị động nào.

      Hoặc có chuyện tình phát sinh ngoài dự kiến.

      Chỉ là nghĩ tới, chuyện kế tiếp, chỉ là xuất hồ ý liêu (ngoài ý muốn), mà còn làm cho từ trước đến nay có chút rung động, dù trời sập xuống đầu lông mày cũng thèm động, lần đầu tiên biết được, cái gì gọi là hung hãn đến mức đáng sợ.
      thuytChris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Hưởng thụ phúc lợi

      Edit: Thiên Nhai


      "Ngô." Thái tử mở miệng đầy ham muốn, Tần Khả Nhi cười quyến rũ, cái khăn trong tay vẫn đặt môi Thái tử, hơi dùng sức, cũng quá dồn dập, ngược lại có thêm vài phần mập mờ.

      Toàn thân Thái tử căng thẳng, hầu kết chuyển động càng nhanh.

      Tần Khả Nhi cười mỵ như ảnh.

      "Khả Nhi, bổn cung nhịn được, bổn cung muốn. . . " Ánh mắt Thái tử dần dần mê ly, mặt đỏ rực, hơi thở dồn dập mà nóng rực, nắm lấy tay Tần Khả Nhi mạnh mẽ lôi kéo, muốn đem Tần Khả Nhi kéo vào trong ngực.

      Nhưng tay Tần Khả Nhi lại chống trước ngực , thân thể nhu nhược như xương xích lại gần, nhưng vẫn chưa chạm đến.

      Thái tử giật mình, trong mắt lên hoảng hốt cùng nghi ngờ.

      Chỉ là ngay sau đó, tay Tần Khả Nhi lại đột nhiên di chuyển, quyến rũ như lửa cởi từng kiện quần áo của .

      Trong mắt Thái tử dục hoả bốc lên, thiêu đốt điên cuồng cùng hưng phấn.

      "Chủ tử." Trong Thanh Như các, Phi Ưng sát ý mãnh liệt, lửa giận văng tung tóe.

      Nam nhân kia vẫn chưa động đậy, trong đôi mắt sâu lường được vẫn ngàn dặm băng lãnh như bình thường.

      Chưa nhận được mệnh lệnh, Phi Ưng dám động.

      Sau núi giả, chỉ trong chốc lát, quần áo của Thái tử bị Tần Khả Nhi cởi ra, chỉ còn lại mỗi cái tiết khố (quần lót).

      Thái tử nhịn nổi vội vã đưa tay ý muốn cởi quần áo của Tần Khả Nhi.

      "Thái tử, chút giống hồi nãy, được ?" Thân mình Tần Khả Nhi chợt loé, hoàn toàn tránh tay , cười quyến rũ.

      " giống hồi nãy?" Thái tử chỉ cảm thấy tâm trạng nhộn nhạo, vài phần giống như điên cuồng.

      "Tuyệt đối kích thích." Mắt đẹp khẽ chớp, giọng mềm mại như nước, "Thái tử thấy ý của ta có được ?"

      "Được, bổn cung liền để ngươi tuỳ ý." Thái tử chống đỡ được phong tình quyến rũ, cả người đều say, nhận phương hướng, càng mong chờ lời tuyệt đối kích thích kia của nàng.

      có nam nhân nào thích phương diện kích thích này.

      Người Thái tử nóng rực, hưng phấn, nhìn chằm chằm mong chờ, Tần Khả Nhi cầm lấy quần áo mới vừa cởi ra của Thái tử, đem tay Thái tử chuyển qua sau lưng, dùng quần áo trói hai tay Thái tử lại.

      Thái tử giật mình, nhưng ngay lập tức cười, cười hưng phấn cùng mập mờ, nữ nhân này muốn tất cả đều do nàng chủ động? Nếu là như vậy, quả thực vô cùng kích thích.

      Sau đó, Tần Khả Nhi trói hai chân của , lập tức đem tất của hung hăng nhét vào miệng .

      Nét cười mặt Thái tử cứng lại, trò đùa này cũng quá lớn rồi.

      Hơi hoảng hốt nhìn lại, liền thấy Tần Khả Nhi biết từ đâu rút ra cây mộc côn to bằng cánh tay.

      đợi Thái tử hồi phục tinh thần, mộc côn trong tay Tần Khả Nhi hung hăng nện xuống người Thái tử, vừa nhanh, vừa độc ác, chút lưu tình nào, dày đặc, lại hề ngừng nghỉ.

      Thanh Như các, trong mắt Phi Ưng đầy kinh sợ hỗn loạn, sát ý tức giận hoá thành kinh sợ.

      Nữ nhân kia dám đánh Thái tử? Còn ra tay tàn nhẫn như vậy? Nàng thực có can đảm nha. Nàng đánh Thái tử thành như vậy, phải thu xếp như thế nào?

      Tình huống chuyển đổi quá nhanh, suy nghĩ của theo kịp tiết tấu.

      Khoé môi của nam nhân đằng sau cửa sổ đối diện nhích lên chút, trong con ngươi ngàn dặm đóng băng tựa hồ vỡ ra vết nứt .

      đúng là làm cho thất vọng.

      "Tiểu thư." Ánh Thu vội vàng đến đằng sau núi giả nhìn thấy tình hình này, hoảng sợ thiếu chút nữa té xỉu, người lại dám đánh Thái tử thành như vậy.

      "Đứng nhìn." Đầu lông mày Tần Khả Nhi bất động, lời ngắn gọn nhưng quả mạnh mẽ đến cực hạn.

      Tính kế nàng? Có ý đồ với nàng? Tốt, tốt lắm.

      Ánh Thu chỉ có thể đứng nhìn, xem đến nỗi sởn gai ốc, xem đến nỗi hết hồn, xem đến nỗi hai chân nhũn ra.

      Trong Thanh Như các, đôi mắt của Phi Ưng liếc qua Tần Khả Nhi rồi nhìn về phía chủ tử, nữ nhân kia cùng câu với chủ tử, hơn nữa khí thế lại có vài phần tương đồng.

      "Người như vậy có thể hay đánh chết Thái tử." Nhìn đến người mặt mũi bầm dập nằm mặt đất, còn sức chống cự, Thái tử chỉ than cái, Ánh Thu nhịn được.

      " , ta biết đánh chỗ nào là đau nhất, cũng muốn lấy mạng ." Tần Khả Nhi thấy sắc mặt Ánh Thu dọa đến nỗi trắng bệch, lúc này mới giải thích, nhưng động tác tay vẫn dừng lại.

      Còn có cách này sao? Đôi mắt Ánh Thu khẽ động, nàng từ tập võ, cũng biết.

      Đôi mắt của nam nhân trong Thanh Như các tựa hồ vài phần hứng thú, sao? Hôm nào thỉnh giáo chút.

      Tần Khả Nhi đánh mỏi tay, rốt cục cũng ngừng lại, lúc này Thái tử thay đổi hoàn toàn, chỉ sợ cha nương cũng nhận ra.

      Tần Khả Nhi lấy tất trong miệng Thái tử ra, cũng cởi bỏ tay chân cho .

      Thái từ lời độc ác rống lên, "Tần Khả Nhi, ngươi to gan, lại dám đánh bổn cung, bổn cung muốn giết ngươi."

      Chỉ là thanh suy yếu, có chút khí thế nào, chỉ cảm thấy buồn cười. Tuy rằng suy yếu, tuy rằng đau đớn, nhưng vẫn cầm lấy quần áo gian nan mặc vào, thể để cho người khác nhìn thấy bộ dáng này của .

      "Ánh Thu, ngươi là người của Hàn Dật Trần, nếu ngươi chuyện này để chủ tử ngươi xử lý, như thế nào?" Tần Khả Nhi cũng thèm liếc mắt nhìn Thái tử cái, vân đạm phong khinh nhìn về phía Ánh Thu.

      "Sống bằng chết." Ánh Thu run rẩy, trả lời chút do dự, điều kia chắc chắn đúng, lời mặc dù đơn giản, nhưng cũng ràng, tự nhiên khiến cho Thái tử sống bằng chết.

      "Tuy Sở vương nhất định thích ta, nhưng nếu để cho Sở vương biết Thái tử hạ thuốc ta muốn vũ nhục , như thế nào?" Tần Khả Nhi cười rực rỡ như cảnh xuân.

      "Phanh thây vạn đoạn." Ngay lúc đó, Ánh Thu nghĩ nghĩ, cũng trả lời thành .

      Chỉ là trong Thanh Như các, Phi Ưng lại đồng ý, dựa vào cái gì Hàn Dật Trần là sống bằng chết, mà chủ tử của chỉ là phanh thây vạn đoạn.

      Nếu là chủ tử của , chắc chắn là so với sống bằng chết còn đáng sợ hơn.

      Thái tử nghẹn lời, trong mắt đầy tức giận, thân thể run run, biết là do đau, hay là bị doạ sợ, có thể là cả hai.

      "Tần Khả Nhi, ngươi có bằng chứng, bổn cung cũng có thể ngươi vu cáo hãm hại, nhưng bổn cung tại bị thương đầy người, ngươi thể chối cãi."

      "Ánh Thu, ngươi xem người được Hoàng Thượng tứ hôn là Sở vương phi lại ở sau núi giả đánh Thái Tử bị thương, việc này có hợp lí ?" Nghe được lời , Tần Khả Nhi cười càng thêm rực rỡ.

      " hợp lí, dù là ai cũng hợp lí." Ánh Thu hiểu ý, trực tiếp trả lời rất nhanh.

      "Nếu nữ tử nhu nhược ngay cả con gió cũng có thể thổi bay đánh Thái tử thành như vậy, ngươi tin sao?" Tần Khả Nhi tiếp tục hỏi.

      " tin, dù là ai cũng đều tin." Ánh Thu đáp rất nhanh.

      Hai người phối hợp của thiên y vô phùng (kín kẽ, sơ hở).

      "Đúng vậy nha, chuyện gì cũng đều phải có chứng cứ ràng." Khi Tần Khả Nhi chuyện, rất bình tĩnh ném chiếc khăn cùng mộc côn ném vào con sông gần đó, biến mất để lại dấu vết nào.

      Lúc nãy, cái khăn kia giấu ở dưới nách nàng, mà trước đó tay áo của nàng giấu cái ống mềm , nàng uống đồ uống lạnh vào trong miệng nhưng nuốt xuống, mà thông qua cái ống thổi vào cái khăn chuẩn bị tốt trước đó.

      Hoàng hậu cùng Tần Minh Nguyệt căn bản thể tưởng tượng được, tự nhiên có khả năng bị phát .

      "..." Thái tử hoàn toàn biết gì.

      Trong Thanh Như các, mí mắt Phi Ưng khẽ nảy lên cái, như vậy cũng được sao?

      "Tần Khả Nhi, ngươi muốn thế nào?" Thái tử hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng thể đối mặt với , bởi vì chuyện này mà ra, đích xác có ai tin.

      Mà bất kể là Hàn Dật Trần hay Bách Lý Mặc cũng phải là người có thể dễ dàng trêu chọc.

      Tần Khả Nhi nhìn Thái Tử, chỉ hơi xoay người, nhìn lên bầu trời, trong mắt ý cười dào dạt ngừng, ánh nắng chiếu đến, đôi mắt sáng ngời khẽ khép hờ, xuyên qua ngọn gió ấm áp, chiếu thẳng đến đôi mắt đằng sau cửa sổ lầu các đối diện.

      "Bầu trời quang đãng như thế, ánh mặt trời rực rỡ như thế, hết thảy như vậy đều là cảnh đẹp ý vui, mà ta là người thiện giải nhân ý (am hiểu lòng người), nếu Thái tử tỉ mỉ an bài chỗ này để diễn cho Sở vương xem, ta sao lại có thể tước đoạt niềm vui diễn trò của Thái tử, sao lại có thể tước đoạt phúc lợi xem cuộc vui của Sở Vương điện hạ."

      Có người khóe môi khẽ động, nàng đúng là thiện giải nhân ý.

      Cách núi giả xa, truyền đến tiếng bước chân lộn xộn tiến lại gần.

      Tần Khả Nhi cười lạnh, đột nhiên lôi kéo Ánh Thu bước ra ngoài, hoảng sợ kinh hô, "A, người đâu."

      Rất nhanh thu hút người tới.

      ", hưởng thụ phúc lợi của bổn vương." Trong Thanh Như các, khoé môi của nam nhân như có như , nở ra tia cười nhạt.

      Phi Ưng ngây người, chủ tử cái gì? Hưởng thụ phúc lợi sao? Đây là chủ tử mà biết sao?

      Bất quá, đánh chết , cũng tin chủ tử là hưởng thụ phúc lợi.

      Nếu nữ nhân kia là trời sợ, đất sợ, như vậy chủ tử tuyệt đối là địa liệt thiên băng. (trời rung đất chuyển).

      Mà ngay lúc này hai người kia lại ở cùng nhau?! Phi Ưng dám nghĩ tới.
      thuytChris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12: Tháo mạng che mặt xuống

      Edit: Thiên Nhai.


      Vốn là mọi người nghe được tiếng kinh hô liền cố ý chạy tới, có người kinh ngạc, có người giật mình, có người mừng thầm, có người đắc ý, bước chân cũng nhanh hơn.

      Thái tử căm hận, vốn tưởng rằng nàng đem đánh thành như vậy, tuyệt đối dám lộ ra, hôm nay nhất định che giấu chuyện xảy ra, như thế về sau có thể lợi dụng việc này trừng trị nàng.

      Nhưng tuyệt đối ngờ rằng, nàng lại chủ động gọi người tới, chặt đứt hết đường lui của .

      "Xảy ra chuyện gì?" Kèm theo bước chân hỗn độn tới gần, giọng của Hoàng hậu vang lên, quang minh lẫm liệt, chí công vô tư.

      Chỉ là nhìn thấy Tần Khả Nhi ăn mặc chỉnh tề, bình yên vô , mọi tính toán đều trở nên hỗn loạn: "Ở đây có chuyện gì?"

      Đôi mắt Tần Minh Nguyệt loé lên, có chút rung động, cái này hoàn toàn khác với vở kịch mà các nàng an bài, thông minh như nàng, cũng biết là tại sao lại như vậy, Tần Khả Nhi ràng uống hết chén đồ uống lạnh kia, có khả năng chuyện gì cũng chưa phát sinh.

      Theo sau là các phi tử cùng cung nữ đều bất minh sở dĩ ( hiểu được).

      "Vừa rồi, vừa rồi có người muốn phi lễ thần." Tần Khả Nhi gắt gao dựa vào trong lòng Ánh Thu, vẻ mặt sỡ hãi, thân thể khẽ run, trong giọng tựa hồ mang theo vài phần nức nở, tay ngọc thon thon chỉ vào núi giả, run run hoảng sợ bổ sung: "Ngay sau núi giả."

      Thái tử vừa mới vất vả mặc quần áo xong bò lên ở sau núi giả, lảo đảo cái thiếu chút nữa lại ngã sấp xuống, vội vàng dựa vào núi giả để đứng vững, lại cảm thấy hai chân như nhũn ra, nữ nhân này biết giả bộ, độc ác.

      Nam nhân kia vừa mới qua ngã rẽ, ánh mắt hơi đổi, nhìn đến nữ nhân "run bẩy bẩy", khoé môi nhếch lên.

      Hoàn toàn lệch khỏi nội dung vở kịch khiến cho Hoàng hậu phân biệt được phương hướng, đoán ra lúc nãy xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì?

      Chẳng lẽ đợi được Thái tử, Tần Khả Nhi ngoài ý muốn gặp được người khác?

      "Cái gì? Ai to gan như vậy, dám ở trong cung xằng bậy?" Thục phi mặc dù biết xảy ra chuyện gì, lại phát vẻ mặt hoàng hậu khác thường, hiển nhiên hiểu được là có chuyện, mắt đẹp lóe lên, "Các ngươi còn mau ra sau núi giả nhìn xem."

      Thái Tử vừa mới bị Tần Khả Nhi đánh gần chết, đứng lên cũng khó khăn, căn bản được.

      Hai thị vệ vòng qua sau núi giả, nhìn thấy tình hình trước mắt, hơi sửng sốt chút, trái phải, trực tiếp đem Thái tử đỡ ra ngoài.

      "A?! Đây là cái gì?" Ngay tức khắc, tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, mọi người thảm thương dám nhìn, còn nhìn ra bộ dáng con người, kinh hãi sởn gai ốc, có số cung nữ nhát gan bị hù doạ liên tiếp lui về phía sau.

      "Này? Đây là người nào?" Thục phi cũng kinh sợ, cánh môi khẽ động, theo bản năng nuốt nước miếng.

      "Là vừa mới phi lễ thần." Ngón tay mềm mềm chỉ về phía Thái tử, ngón tay run run, biểu giống như sợ hãi.

      Thái tử lúc đầu quần áo hoa lệ trải qua đánh đập của Tần Khả Nhi sớm trở nên dơ dáy bẩn thỉu chịu nổi, giờ phút này mặc lên người, lại giống như cái giẻ rách vừa mới lau xong.

      Hoàng hậu khôn khéo giờ phút này có chút mơ hồ, nghĩ ra, cho nên dám hành động thiếu suy nghĩ.

      Đương nhiên lúc này ngay cả nàng cũng nhận ra người đầu heo kia chính là Thái tử. Nàng tuyệt đối có khả năng nghĩ đến trong hoàng cung này lại có người dám đánh Thái tử thành như vậy, vì vậy căn bản có nhìn kỹ.

      Thái Tử hung hăng trừng mắt nhìn Tần Khả Nhi, hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lúc nhất thời cũng biết phản ứng như thế nào.

      tại dáng vẻ chật vật, thậm chí ngay cả thân phận cũng dám ra.

      "Trong hoàng cung lại xảy ra chuyện như vậy, này thôi , còn mau đem tới Hình bộ, thẩm vấn kĩ càng.” Thục phi thầm thở ra hơi, cũng bình tĩnh lại.

      "Buông bổn cung ra, bổn cung là Thái tử." Thái tử thấy thị vệ muốn mang , nhịn được nữa, trầm giọng gào lên, bởi vì toàn thân đau đớn, mặt cũng sưng lên, thanh rống giận có nửa điểm khí thế.

      "Cái gì? Thái tử?" Mọi người kinh hãi ngây ra như phỗng.

      Hoàng hậu nhanh chóng biến sắc, lúc này mới vội vàng nhìn lại, tinh tế quan sát mới phát , tuy rằng mặt sưng phù khủng bố, quả vẫn có thể mơ hồ nhìn ra bóng dáng của Thái tử, trong lúc nhất thời kinh hãi sởn gai ốc, này chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

      "Lén xông vào cung, phi lễ con Thừa tướng, giả mạo Thái Tử, to gan." đợi Hoàng hậu phục hồi tinh thần, giọng trầm thấp ổn định, mười phần từ tính đột nhiên truyền đến.

      Mọi người run như cầy sấy, vẻ mặt khác nhau, vị gia này làm sao tới rồi? Hơn nữa nghe giọng điệu, là muốn quản việc này?

      nhúng tay vào chuyện gì, việc sống chết, chỉ có định, ai cũng thể làm chủ.

      Chỉ là bình thường việc liên quan đến mình, cũng để ý tới, nhưng sao hôm nay lại chủ động lên tiếng?

      Chẳng lẽ là vì vị Tần gia tiểu thư kia?

      Chỉ là có lý do nha, Tần gia tiểu thư này ai biết, cho dù Hoàng thượng có ý nghĩ muốn tứ hôn, cũng tuyệt đối tình nguyện, chỉ sợ tránh còn kịp.

      "Phi Ưng." Mọi người ngờ vực, mê man, ngờ tới người nào đó trực tiếp ra lệnh.

      Hai chữ đơn giản thể đơn giản hơn, lại đưa cuồng vọng, ngang ngược của đường hoàng tới cực hạn.

      "A." Mọi người chỉ thấy trước mắt chợt lóe, còn thấy là chuyện gì, tiếng kêu cực kỳ bi thảm, sợ hãi vang lên, kinh tâm trệ máu.

      Tất nhiên, tiếng kêu thảm thiết kia là xuất phát từ Thái Tử.

      "Đừng, là Thái tử." Hoàng hậu hoảng sợ vội vàng lên tiếng ngăn cản, nhưng chậm, thực ra Phi Ưng cũng dừng động tác kế tiếp.

      Tuy rằng động tác của Phi Ưng dừng lại, nhưng chưa rời , vẫn đứng thẳng bên cạnh Thái Tử.

      Mọi người nhìn lại, liền thấy Thái tử tê liệt hoàn toàn nằm mặt đất, chỉ thở ra hơi, có sức để tức giận.

      Mặc dù chết, chỉ sợ cũng phải nằm giường năm rưỡi.

      Tần Khả Nhi thầm lè lưỡi, người này, so với nàng còn độc ác hơn.

      Đôi mắt sáng chuyển động, nhìn tới.

      Mày kiếm, mắt sáng, môi như ngọc thạch, như thần tiên được điêu khắc, hoàn mỹ chê vào đâu được, tuyệt đối 360 độ góc chết.

      Tuyệt mỹ lại mang theo mềm mại yếu ớt, mạnh mẽ lại lộ vẻ thô bạo, phóng tầm mắt nhìn, tự nhiên thành bức tranh, ở bên trong bức tranh, tất cả cảnh sắc chỉ là ánh sáng ngọc làm tôn lên vẻ đẹp của .

      "Sở vương, là Thái tử." Hoàng hậu sợ Phi Ưng lại có động tác khác, vội vàng chuyển hướng về nam tử, sợ tin, "Vòng ngọc tay Thái tử là bổn cung tự mình mang cho ."

      Mọi người nhìn lại, lúc này tay của trư nhân (người heo) nằm mặt đất, quả mang theo chiếc vòng ngọc.

      Mọi người đều biến sắc, nếu là Thái Tử, vậy chuyện này liền quá lớn rồi, nhìn dáng vẻ như vậy, Thái tử bị đánh chết, có cũng bị đánh cho tàn phế.

      Sở vương thần sắc thay đổi, khóe môi nhích, chưa từng đáp lại, thậm chí ngay cả đầu lông mày cũng thèm nhích, tựa hồ nghe được lời của hoàng hậu.

      Giống như vừa rồi người hạ lệnh xử trí Thái Tử phải là , lại nhìn Thái tử như nhìn khí.

      Dường như hết thảy đối với đều có chút quan hệ nào.

      Lông mày Tần Khả Nhi khẽ nhích, chính là Bách Lý Mặc!

      Nàng biết, giờ phút này hờ hững của , phải là giả, mà thực ra là khinh thường.

      Lúc nãy cho người động thủ biết đó là Thái tử? Khóe môi Tần Khả Nhi khẽ miết, ai tin? Cho dù thế nào nàng cũng tin.

      "Nhanh, mau đưa Thái tử chữa trị." Hoàng hậu thấy Bách Lý Mặc gì, trong lòng tuy rằng kinh loạn, nhưng lúc này chữa trị cho Thái tử là quan trọng nhất.

      " là Thái tử? Chỉ là Thái tử vì sao lại phi lễ Tần tiểu thư?" Thục phi nhìn Sở vương, đôi mắt loé lên, nhìn về phía Thái tử được thị vệ đỡ, ra nghi ngờ trong lòng mọi người.

      "Đúng nha, Thái Tử sao lại làm ra loại chuyện này?" Lập tức liền có phi tử theo phụ họa.

      "Bổn, bổn cung, bổn cung nhìn thấy Tần tiểu thư, chỉ, chỉ là muốn chào hỏi, nghĩ tới, Tần tiểu thư lại hiểu lầm, có thể là do bộ dạng này của bổn cung, hù sợ Tần tiểu thư." Bò mặt đất, Thái tử hoàn toàn dậy nổi, gian nan giải thích, xong câu, muốn hư thoát (hạ đường huyết do mất máu), hơi thở càng thêm mỏng manh.

      "Chỉ là Thái tử khỏe mạnh như thế làm sao lại biến thành bộ dạng này?" Chính bản thân Thục phi lại biết cái gì gọi là buông tha, câu đó của Thái tử cho dù là ai cũng tin.

      Nghe xong lời này, Thái tử thiếu chút nữa hộc máu, lúc này sao dám là Tần Khả Nhi làm, dừng chút, càng gian nan hơn , "Bổn cung cẩn thận bị té."

      Chuyện như thế, còn có thể gì?

      Chỉ có thể câm điếc ăn hoàng liên, tất cả mọi đau khổ chính mình nuốt xuống.

      Mọi người tất nhiên là tin, té có thể té thành như vậy, làm sao có thể?

      Nhưng là lời của Thái Tử, người khác cũng dám gì nữa.

      "Thái Tử là té có trình độ." Chỉ là Tần Khả Nhi lại chậm rì rì bổ sung đao, vẫn cố tình bộ dạng giả vờ mờ mịt, thần sắc vô tội.

      Môi đỏ Ánh Thu run run, tiểu thư nha, khi cũng có thể tra tấn người như vậy, nàng muốn cười lại dám cười, là nghẹn đến khó chịu.

      Tiểu thư còn cố tình giả vờ có chuyện gì, còn vô tội như vậy.

      Nam nhân hạ lệnh đánh Thái tử thiếu chút nữa đánh chết đầu lông mày cũng thèm động chút, lúc này khoé môi lại đột nhiên nhịn được nhích cái.

      Đúng nha, quả thực có trình độ.

      Cung nữ xung quanh có chút nhịn được, rũ mắt cười trộm.

      "Khụ." Thục phi ho che giấu ý cười sắp tràn ra ngoài, đôi mắt ý vị thâm trường nhìn Tần Khả Nhi, thêm mấy phần nghi ngờ cùng tìm tòi nghiên cứu.

      Thái tử hàm răng thầm cắn chặt, đôi mắt trừng trừng Tần Khả Nhi, chỉ là bây giờ quá suy yếu, ngay cả ánh mắt kia cũng có chút sắc bén nào.

      "Còn mau khiêng Thái Tử xuống chữa trị." Sắc mặt Hoàng hậu khó coi, nhưng Tần Khả Nhi kia lại cố tình tỏ ra vô tội làm cho người ta căn bản biết làm thế nào, huống chi nghĩ đến kế hoạch ban đầu, trong lòng có chút lo lắng, lại sợ khiến chuyện càng thêm lớn, chỉ có thể cứng rắn chịu đựng, "Việc này cũng nên làm to ra, tránh làm cho Hoàng thượng cùng Thái hậu lo lắng."

      Tần Minh Nguyệt khôn khéo từ trước tới nay cũng hoảng hốt, đến bây giờ cũng hiểu là chuyện gì xảy ra?

      "Nô tỳ thỉnh an Sở Vương điện hạ, Hoàng hậu nương nương, các vị nương nương." Thị vệ vừa đem Thái tử khiêng , cung nữ Tiễn Bình Doanh Doanh bên người Thái hậu tới, cung kính hành lễ, "Thái hậu cùng Hoàng thượng ở Hòa Ninh cung chờ đợi, sai nô tỳ tới xem chút."

      "Ai nha, vừa mới ồn ào, thiếu chút nữa quên mất việc này." Thục phi giống như giật mình nhớ lại, vẻ mặt ảo não, đôi mắt rất nhanh của quét về phía Tần Khả Nhi, đáy mắt kinh sợ lên chút khác thường.

      " thôi, đều đến Hòa Ninh cung thôi, thể để cho Thái hậu cùng Hoàng thượng đợi lâu." Hoàng hậu thầm thở phào, áp chế tức giận cùng rối rắm trong lòng, chuyển bước, mang theo mọi người rời .

      Sở vương lướt qua người Tần Khả Nhi, thần sắc như cũ, thấy chút khác thường, thậm chí chưa từng liếc mắt nhìn Tần Khả Nhi cái.

      Đôi mắt Tần Khả Nhi chớp chớp, lại nghĩ tới lúc câu phi lễ con Thừa tướng kia.

      Con Thừa tướng! Thái độ hờ hững.

      Xem ra, thích nàng, chút cũng có ý cưới nàng.

      Nhất thời, tâm tình Tần Khả Nhi nhõm hơn chút.

      Nhưng nàng lại nhìn thấy, sau khi ngang qua, khóe môi khẽ nhúc nhích đầy quỷ dị.

      Vào Hòa Ninh cung, mọi người đều hành lễ.

      "Đều đến đây, ngồi ." Thái hậu nhất nhất nhìn qua mọi người, ngược lại thấy chút bất mãn gì, giọng thản nhiên.

      Trong Hòa Ninh cung vài vị thiên kim ngồi xuống trước, còn có vài vị hoàng tử.

      Nam Cung Ngọc thế nhưng lại tới.

      Tần Khả Nhi bước tiến vào, ánh mắt của Nam Cung Ngọc liền tụ người nàng, chưa từng rời .

      thấy nàng vẫn giống như lúc trước, nhìn cái nào, hoàn toàn đem trở thành khí.

      Nam Cung Ngọc ngẩn người, tâm tình phức tạp, gặp mặt hai lần trước, nàng cho quá nhiều ngoài ý muốn cùng rung động, phát , tại càng nhìn càng hiểu nàng.

      Bách Lý Mặc bưng ly trà lên, cũng uống, chỉ xoay xoay cái chén.

      "Ngươi chính là Tần Khả Nhi." Đôi mắt Thái hậu đột nhiên dừng lại người Tần Khả Nhi, lời vừa ra, ràng mang theo vài phần lạnh lẽo.

      Tần Khả Nhi vừa mới đứng dậy, suy nghĩ nên đáp lời như thế nào.

      "Tiến cung gặp vua, lại mang mạng che mặt?" Chỉ là Thái hậu hiển nhiên cũng cần nàng đáp lời, thanh lạnh như băng vang lên, làm khó dễ, "Tháo xuống."

      Vô cùng ràng, Thái hậu đối với Tần Khả Nhi là cực kỳ bất mãn.

      Khoé mắt Tần Khả Nhi khẽ nhúc nhích, đáy mắt cụp xuống vài phần lãnh ý, nghĩ tới, vừa mới tiến vào, Thái hậu liền ra oai phủ đầu với nàng.

      "Lời của Thái hậu ngươi nghe thấy sao? Còn nhanh chút tháo mạng che mặt xuống, phải là xấu xí quá dám gặp người khác cũng dám tháo xuống sao." Ngọc Bình công chúa do Hoàng hậu sinh ra từ trước đến nay điêu ngoa tùy hứng, người tốt, lời càng tốt, "Cũng nên quá xấu hù doạ mọi người."

      "Vốn là xấu xí muốn người khác nhìn thấy."

      " Đúng nha, đợi lát nữa tuyệt đối nên xem, tránh cho bị hù doạ tối lại nằm mơ thấy ác mộng."

      "Ha ha. . ." Nhất thời, tiếng cười nhạo châm chọc từ mọi nơi truyền tới.

      "Nếu là ý của Thái hậu, ngươi tháo mạng che mặt xuống." Hoàng Thượng trầm mặc cũng lên tiếng, thanh lạnh nhạt, nghe ra khác thường nào, chỉ là nhìn sâu trong đôi mắt kia tựa hồ cái gì đó.

      Tần Khả Nhi thầm thở ra hơi, nơi này là Hoàng Cung, Thái hậu cùng Hoàng thượng đều lên tiếng, nàng dám cãi lời.

      Dừng chút, chỉ có thể giơ tay lên, tháo mạng che mặt xuống.

      Đôi mắt của mọi người đều gắt gao dán vào nàng, thần sắc khác nhau.

      Có tò mò, có tìm tòi nghiên cứu, nhưng là nhiều hơn là trào phúng khinh thường, vui sướng khi người gặp họa.

      Thân thể Tần Minh Nguyệt khẽ run, tay dưới ống tay áo nắm chặt.

      Đôi mắt Nam Cung Ngọc chợt lóe, vẫn như ban đầu muốn nhìn thấy gương mặt của Tần Khả Nhi, lúc này nháy mắt cũng dám nháy mắt, sợ bỏ qua điều gì đó.

      Trước kia căn bản là khinh thường, nhưng bây giờ lại là chờ mong, thậm chí khao khát, biết sau mạng che mặt rốt cuộc là gương mặt như thế nào.

      Trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy lồng ngực tựa hồ bị cái gì đó nhói lên, giống như sắp nhảy ra khỏi ngực.

      Bách Lý Mặc trong tay xoay xoay cái chén cũng hơi dừng lại, đôi mắt khẽ nâng lên, chậm rãi nhìn sang.

      Tần Khả Nhi biết, cuối cùng cũng tránh khỏi, tay động vào mạng che mặt, khẽ kéo xuống, tầng sa màu trắng trước mặt dần trượt xuống.
      thuytChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :