Chương 44 : thể quay trở lại ...
Đèn đuốc trong suốt, sau khi yến hội kết thúc, Triệu Tử Duy về trước, ánh mắt nàng thanh minh nhìn lướt qua phòng , ánh nến lay động, có bóng dáng cao lớn thể phớt lờ đứng trước cửa.
Chỉ nhìn thoáng qua, nàng liền thu hồi tầm mắt trở lại phòng mình.
Nàng vốn là có bao nhiêu vật dụng tùy thân, duy nhất khiến nàng nhung nhớ cũng chỉ có mấy tấm ngân phiếu và ngân lượng mà thôi. đến buồn cười, nàng mở vài ngăn kéo trước bàn trang điểm, nhìn nhìn lại cũng thấy gì, đêm nay nhiều việc xảy ra, nàng lại quên mất rằng căn bản mình làm gì có những loại phấn son bột nước mà nữ nhi thường dùng.
Tự giễu cười cười, xem ra về đến Vĩnh Đức cung, ảnh hưởng đến suy nghĩ của nàng cũng chỉ có thể là bóng dáng cao cao trước cửa kia mà thôi. Thu hồi suy nghĩ, lập tức gói ghém đồ đạc kiên quyết rời .
Trong viện , Quất Đào và Lưu Vân đứng ở đó.
Lúc này thần sắc hai người có chút phức tạp nhìn nàng, khi bước qua, Quất Đào còn ngăn cản nàng, mặt có vài phần day dứt : "Thực xin lỗi."
"Điều duy nhất ngươi phải xin lỗi ta chính là đạp ta cú ngày trước.” Mộ Dung Ca liếc sang Quốc đào, cười lạnh . câu xin lỗi này của nàng ta, chắc là vì cho rằng trước đây nghĩ nàng mê hoặc Triệu Tử Duy?
Đến phiên Lưu Vân cản, nàng nhướng mày lạnh giọng : "Ngươi có chỗ cần phải xin lỗi ta ư?"
Vẻ mặt chút biểu cảm của Lưu Vân cũng thoáng giật mình, trong mắt có chút bất nhẫn, xoay mặt : "Thái tử muốn gặp ngươi."
Triệu Tử Duy thấy nàng? Thần sắc màng hơi dao động, sắc mặt lập tức lạnh nhạt : "Bây giờ ta là nô tài của Hạ quốc thái tử, xin thứ lỗi thể tuân mệnh." Dùng sức đẩy tay Lưu Vân, dưới kinh ngạc của Lưu Vân và Quốc Đào nàng thẳng lưng rời chút do dự.
Trước cổng hành cung Vinh Đức, truyền đến giọng vô cùng quen thuộc: “Ngươi quả nhiên muốn gặp bản cung?”
Thân hình Triệu Tử Duy trở nên cứng đờ, đôi mắt sáng soi lười nhác trở nên thâm trầm hướng nội, bóng đêm dường như có thể cắn nuốt hết thảy đêm đen, giờ phút này trong mắt chỉ có thân hình quyết tuyệt nữ tử cách đó xa.
Mộ Dung Ca bất chợt dừng lại , giọng quen thuộc từ phía sau dường như xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây mù mà đến, lộ tia xa xôi nghìn trùng.
Nàng nghĩ lại gặp . Đôi lúc, con người ta nếu quá mức quyến luyến vài thứ nên quyến luyến, cứ dây dưa qua lại dứt khoát, bản thân ngày càng lún sâu trong đó, càng làm cho người ta cũng dễ chịu gì, đây là điều mà nàng bận tâm!
ràng nàng bị cuốn vào cơn lốc xoáy tranh đấu quyền lực. Bản thân cố gắng tìm phương thức nào đó để sinh tồn, cho dù có động lòng nữa cũng bị thua bởi dục vọng thế gian, nàng trải qua kinh nghiệm tranh đấu trong lòng nên mới hiểu được chân lý đó. phải là người nhất sao? Trong thời loạn này, những hành động cử chỉ trước đây cũng chỉ là mộng đẹp của tình , cũng nên mong đợi quá nhiều.
“Bây giờ thiếp là tỳ nữ của Hạ quốc, đêm khuya, thiếp phải sớm trở về Trường Xuân cung.” Nàng vẫn quay đầu, chỉ đứng lặng tại chỗ, ánh mắt như cũ nhìn ra phía trước, giọng lạnh nhạt .
" Mộ Dung Ca .... " Người nọ vô vọng gọi tên nàng. Ba từ này, ngày trước thường xuyên gọi. Khi ấy tâm tư nàng cũng phức tạp như vậy.
Nàng chậm rãi nhắm mắt, tựa hồ cố gắng kiềm hãm con tim nhói lên, cuối cùng cũng thở dài tiếng, là người sao có thể cắt đứt thất tình lục dục kia, nàng chỉ có thể lạnh lùng xa cách : “Thiếp nguyện cầu thái tử sau này luôn được bình an, công thành danh toại.”
ở thời loạn thế, khó nhất là bốn từ “cầu được bình an”! Nàng cảm tạ ở Khánh vương phủ từng ra tay tương trợ.
Lúc này nàng có thể cũng chính là chỉ có vài từ vô cùng đơn giản này.
"Nàng hận bản cung?" Thấy nàng nửa thân mình ở ngoài Vĩnh Đức cung, sắc mắt liền trầm hỏi.
Nghe vậy, nàng chỉ mỉm cười, lắc đầu, “”. Nàng có lý do gì hận , từ đầu vốn biết trước kết quả rồi, trong lòng hai người họ tồn tại từ “hận” này.
Nhìn bóng lưng kiên quyết rời , thân hình của hơi động, nhưng vẫn đứng yên nhìn thẳng ra cánh cổng bóng người.
Đứng như vậy rất lâu, lâu đến đâu cũng biết. Cho đến khi tiếng Lưu Vân truyền đến…
“Thái tử, đêm muộn.”
đêm muộn rồi…
Đôi mắt đen láy khẽ giật
Bóng đêm quá muộn…
Con ngươi khẽ giật lóe,
Con ngươi đen giật mình, trời về đêm, là lúc đôi nam nữ nhau quấn quýt rời, nữ tử hận kia liệu có trong vòng tay ôm ấp của Nguyên Kỳ? Nằm dưới , tùy ý để nhấm nháp những gì tốt đẹp nhất của nàng? Liệu Nguyên Kỳ có dịu dàng với nàng hay ?
Nàng vẫn còn là xử nữ, trông tuy bình tĩnh lạnh nhạt như vậy, song vẫn còn e dè sợ hãi, có lẽ Nguyên Kỳ rất dịu dàng với nàng.
Hai đấm tay nắm chặt, trong mắt chứa đầy ý hận.
Nếu như nàng muốn giữ được trong sạch, nàng khắc giữ được. Nhưng Nguyên Kỳ phải , còn có thể vì nàng mà nhịn, còn Nguyên Kỳ…
Càng nghĩ sắc mặt càng hắc trầm trầm.
Lưu Vân và Quất Đào nhìn nhau, ai nấy đều lo lắng cho thái tử, hôm nay thái tử giống mọi khi, mà ít nhiều bọn họ cũng cảm giác được dâng Mộ Dung Ca , thái tử tâm tình vui, tuy rằng chuyến Phong quốc này, bọn họ đạt được mục đích, nhưng thái tử còn tâm trạng quyết liệt thoải mái như lúc ban đầu nữa.
Dùng nữ tử có thể đổi được thành quả mong muốn, phải mất mát gì, đây là điều mọi người mong muốn. Xuất phát từ đáy lòng, họ mong thái tử vì nữ tử mà thay đổi bá nghiệp bấy lâu nay.
Dù sao nữ tử trong thiên hạ nhiều như mây, duy chỉ có cơ hội thống nhất thiên là thiếu lại càng thiếu, khi lỡ mất, có khi lỡ cả đời.
... ....
Mộ Dung Ca trở về trường xuân cung, canh giờ này đáng lẽ Trường Xuân cung đóng cổng, nhưng lúc này vẫn rộng mở, đèn đuốc trong cung vẫn sáng. Đây là lần thứ hai nàng đến đây, khắp sân đầy ắp bạch phù dung bị ánh sáng của đuốc ám thành đỏ hồng, hoàn toàn tương phản với màu trắng thuần tinh khiết, nhưng vẫn mang vẻ mê ly đến mị hoặc lòng người.
Ánh Tuyết và Như Băng đứng trong sân chờ nàng. Thấy nàng chỉ mang đúng gói đồ, hai người đều lộ vẻ kinh ngạc, hành trang chỉ ít vậy thôi sao?
Thấy thế, trong lòng Ánh Tuyết cười lạnh, xem ra Mộ Dung Ca sớm biết có ngày bị thái tử đòi đến, cho nên tư trang mới ít như vậy, nhìn bộ dáng có vẻ khẩn cấp của nàng, Ánh Tuyết hừ lạnh : " ngờ ngươi lại đến nhanh như vậy, Tề quốc thái tử dù sao từng là chủ tử của ngươi, sao ở lại hầu hạ đêm?" khối thân thể dơ bẩn cũng dám dụ dỗ thái tử, là biết tự lượng sức mình! Câu cuối cùng của nàng là lớn giọng , có thể khiến người người trong phòng cũng nghe , kỳ thực nàng cũng muốn cho thái tử nghe thấy, để thái tử biết Mộ Dung Ca dơ bẩn như nào, là Tề quốc thái tử cần mà mới chuyển giao ra.
Như Băng nhìn Mộ Dung Ca tới, nàng biết hình dung cảm giác phức tạp lúc này ra sao, nàng chỉ biết được trong yến tiệc Mộ Dung Ca bị Triệu Tử Duy đẩy cho hoàng đế Phong quốc, sau đó lại bị Nguyên Kỳ giành lấy, lúc ấy nàng cũng sửng sốt nên lời.
ra, trong mắt Nguyên Kỳ, Mộ Dung Ca quả nhiên giống với mọi người.
Lúc này nghe thấy những lời khắc nghiệt trào phúng của Ánh Tuyết như thế, hai hàng mày nàng khẽ súc. Sao Ánh Tuyết vẫn muốn buông tha người ta? Nếu như có thể lựa chọn, Mộ Dung Ca sao lại để trong buổi tiệc bị người ta ném như ném quả banh? Nếu phải theo hoàng đế Phong quốc, e là ngày sau của nàng dễ qua. Nhiều ngày qua ở hoàng cung, nàng nghe được rất nhiều điều hay về hoàng đế Phong quốc, lớn tuổi , còn ham mê nữ sắc, hậu cung mỹ nữ hơn ba ngàn người tha ai. Với thân phận của mình, e là đến lúc ấy trong hậu cung Phong quốc, Mộ Dung Ca bị bắt nạt!
Mộ Dung Ca vẫn cười nhạt: "Nếu vậy, xin nhờ Ánh Tuyết nương bẩm lại với thái Tử, chỉ cần thái tử đồng ý, ta lập tức trở về Vĩnh Đức cung."
Dứt lời, nàng trực tiếp về phía tẩm cung của Nguyên Kỳ.
Thần sắc Ánh Tuyết cứng đờ, ngờ được Mộ Dung Ca biết xấu hổ như vậy! Lúc này thái tử ở trong phòng đọc sách, nàng sao dám quấy rầy, huống hồ bây giờ Mộ Dung Ca là người của thái tử, sao ngài lại đồng ý để Mộ Dung Ca hầu hạ Tề quốc thái tử? Nàng lập tức túm lấy Mộ Dung Ca, nhướng mày hạ giọng : "Ngươi quả muốn chống đối với ta?"
"Ánh Tuyết nương, Mộ Dung Ca tuyệt đối có ý này." Như Băng tức tiến lên tươi cười thay Mộ Dung Ca giải vây.
Ánh Tuyết tức giận trừng mắt liếc Như Băng cái, "Bằng thân phận của ngươi cũng dám như vậy với ta? Đây có chỗ cho ngươi lên tiếng sao, cút qua bên!"
Trong mắt Mộ Dung Ca lóe lên luồng lạnh thấu xương, nàng dùng sức hất tay Ánh Tuyết, “Buông ra!” Từ lần đầu gặp mặt, Ánh Tuyết muốn lấy mạng nàng, lần thứ hai cũng vậy, bây giờ nếu nàng phản kháng, ngày sau ắt Ánh Tuyết càng làm càn! Mộ Dung Ca nàng có thể nhẫn nhịn, nhưng phải để cho người ta tùy ý khi dễ! Nàng có ngu, giờ có khép nép với Ánh Tuyết, ngày sau nàng ta càng làm dữ lên, nếu cứ giữ ý nghĩ ngu xuẩn này, từ lúc xuyên đến giờ, biết nàng phải chết bao nhiêu lần!
“Ngươi dám đối với ta như vậy?” Ánh Tuyết vốn là nữ quan có chức cao nhất, mọi tỳ nữ bên cạnh thái tử đều nghe theo lệnh nàng, ngờ được Mộ Dung Ca hề đem nàng đặt vào trong tầm mắt!
Mộ Dung Ca lạnh lùng liếc cái, thanh còn lạnh hơn: “Người duy nhất có thể sai bảo ta chỉ có thái tử.” Nguyên Kỳ muốn nàng, nàng tin tưởng người khắc có chỗ để lợi dụng, chỉ cần còn được lợi dụng, nàng tự có thể bảo vệ mình.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Ánh Tuyết ánh lên tia sát khi, vì lần trước giết Mộ Dung Ca thành, nàng cũng dám hành động nữa, chỉ biết tức giận ra tiếng uy hiếp: “Bây giờ người là nô tỳ của thái tử, mọi tỳ nữ bên cạnh thái tử đều nghe theo sai bảo của ta, ngươi cũng ngoại lệ! Hôm nay là lần đầu cũng là lần cuối cùng lần nữa ta cảnh cáo ngươi, nếu ngày sau nghe theo mệnh lệnh của ta, thậm chí bất kính với ta, ta dám bảo đảm ngươi có ngày nào yên!” Nếu phải vì Mộ Dung Ca, tuyệt đối nàng rơi vào cảnh cả đời được sinh nở, nếu phải do Mộ Dung Ca, sao bây giờ nàng lại suy nhược như vậy? Ngày đó cú đá của Triệu Tử Duy chỉ đả trọng thương nàng, còn phế bỏ võ công nhiều năm khổ luyện, bây giờ nàng khác gì phế nhân.
Nghe vậy, Mộ Dung Ca nhướng mày, còn Như Băng lo lắng thôi, nàng biết Ánh Tuyết được làm được, ngày trước vừa theo hầu thái tử, nàng nếm trải ít thủ đoạn. Lúc này nàng chỉ mong Mộ Dung Ca nhận lỗi với Ánh Tuyết, ít nhiều ngày sau cũng dễ thở hơn.
Lúc này, Gia Kiệt bước ra từ phòng Nguyên Kỳ, phức tạp liếc mắt nhìn Mộ Dung Ca, rồi nhìn qua Ánh Tuyết.
Ánh Tuyết lập tức cúi người, cung kính lễ độ: “Gặp qua tiên sinh.”
Gia Kiệt là phụ tá của Nguyên Kỳ, ở Hạ quốc phụ tá luôn được tôn kính, địa vị khác gì quan viên trong triều, cho nên trước mặt Gia Kiệt, Ánh Tuyết tuyệt đối dám làm càn. Huống hồ, lúc này đây trước mặt thái tử, Gia Kiệt có thể bày mưu hiến kế, được thái tử trọng dụng, nàng càng dám đắc tội.
Mộ Dung Ca chắp tay thi lễ, hơi hơi liễm mắt, tựa hồ vẫn chưa phát ánh mắt hàm chứa đánh giá của Gia Kiệt nhìn mình khi nãy.
"Gặp qua tiên sinh." Như Băng cũng lập tức hành lễ.
Gia Kiệt gật gật đầu, nét mặt trầm ổn thay đổi chỉ nhìn sang Ánh Tuyết dặn dò: "Thái tử có dặn, Mộ Dung Ca chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của thái tử là được. Ánh Tuyết tạm thời sắp xếp chỗ ở cho Mộ Dung Ca ."
"Sao?" Ánh Tuyết ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Gia Kiệt, thể tin được, thái tử nếu nghe hết lời nàng vừa , nên biết Mộ Dung Ca có sạch gì, sao lại ra tay bảo vệ Mộ Dung Ca!
Gia Kiệt nhíu mày, giọng hề phập phồng : "Ánh Tuyết, ngươi có tư cách chất vấn dặn dò của thái tử."
Cả người Ánh Tuyết run lên, sao nàng lại quên giao ước cẩn thận trước sau, xém tí nữa lại phạm sai lầm. Nàng nên ở trong sân gióng trống khua chiêng tuyên chiến với Mộ Dung Ca!
Đuôi lông mày Mộ Dung Ca khẽ nhướng chút, đáy mắt cũng tránh khỏi kinh ngạc.
Như Băng hoảng sợ quay đầu nhìn sang Mộ Dung Ca, lòng thầm kinh ngạc: quả nhiên đối với Mộ Dung Ca có điều đặc biệt!
"Mộ Dung Ca, còn mau vào hầu hạ thái tử." Gia Kiệt lại nhìn về phía Mộ Dung Ca, trong mắt nội lóe nên chuỗi sáng phức tạp.
Nghe vậy, đôi mắt trấn định thong dong của Mộ Dung Ca chợt lóe lên, tự giễu cười khổ, trốn được Triệu Tử Duy, nhưng lại tránh khỏi Nguyên Kỳ? Hốt, nàng ngực lộp bộp tiếng, nhớ lúc còn ở Khánh vương phủ, Nguyên Kỳ từng hỏi nàng, có muốn hầu hạ hay , khi đó nàng . Còn đường đến Phong quốc, từng hỏi nàng còn là xử nử hay , hay sớm có dục vọng với nàng? Chớp mắt qua mấy tháng rồi, nàng lại trở về trong tay , chính là muốn nàng hầu hạ?
Sắc mặt nàng đột nhiên trắng bệch, nếu như vậy, nàng càng thể trốn thoát!
Khóe miệng nàng rung rẩy, từ bao giờ nàng lại có được mê lực đó? Có thể khiến nhớ thương như vậy?
Có lẽ, chiếm được càng muốn có, đến khi có được mới phát ra cũng chỉ có vậy thôi.
Gia Kiệt luôn gắt gao nhìn chằm chằm phản ứng của Mộ Dung Ca, thấy dung nhan được trang điểm kỹ của nàng vẫn lộ nét vui mừng nào, lòng cũng hiểu được, khó trách thái tử lại phí nhiều tâm tư người nàng như vậy.
Ánh Tuyết thể tin được, thái tử lại muốn Mộ Dung Ca hầu hạ! Dù rất lý trí, nhưng lúc này tâm tư cũng thể bình tĩnh được, nàng chất vấn Gia Kiệt: “Tiên sinh, ngài cần khuyên giải thái tử, Mộ Dung Ca từng hầu hạ Tề quốc thái tử, còn tấm thân xử nữ, sao lại mang tấm thân dơ bẩn hầu hạ thái tử? Cao quý như thái tử, nếu muốn có người hầu hạ, nô tỳ lập tức có thể sắp xếp xử nữ.”
Sắc môi Như Băng còn trắng hơn, khẽ run run, trong mắt ẩm ướt, phải khinh thường nữ tử đụng chạm, mà là chưa ai lọt được vào mắt . Theo bên người hai ba tháng qua, nàng chưa từng thấy để nữ tử nào làm ấm giường, vốn cho rằng do thân phận tỳ nữ ti tiên, đủ tư cách. Nhưng giờ khắc này, muốn Mộ Dung Ca, thái độ rất ràng, nhưng phải biết Mộ Dung Ca hầu hạ qua Triệu Tử Duy.
Nàng rất ngưỡng mộ Mộ Dung Ca có thể lọt vào mắt , đồng thời cũng hy vọng ngày sau mình cũng có cơ hội, nàng cầu ngày đêm bên cạnh, chỉ cầu đêm hoan ái là đủ.
“Làm càn! Việc của thái tử đến ngươi chất vấn! Ánh Tuyết, ngươi có muốn kết cục như Phá Lãng , nên giữ được tỉnh táo”. Đôi mắt Gia Kiệt lạnh lùng, chút biểu cảm quá lớn. Sau khi bị thương, Ánh Tuyết càng biết chừng mực, xem ra bao lâu bị chán bỏ. Mà Phá Lãng sau khi bị đuổi về, hẳn bị mọi người trêu chọc, khó có thể sống yên trong cung.
Ánh Tuyết nhất thời im bặt, nghĩ đến cảnh bị thái tử trách cứ, kết cục chắc chắn còn thảm hơn Phá Lãng, nhưng nàng cam lòng.
Mộ Dung Ca gật gật đầu, đem hành lý giao cho Như Băng, giọng : “Như Băng, gói đồ cứ tạm thời để chỗ nàng vậy.”
Như Băng hoàn hồn, cười trừ đáp: “Được, ta thay nàng bảo quản tốt.”
...
Lạc Hoa cung.
"Công chúa, bây giờ Thanh Nhã công chúa uy hiếp được ngài." Xảo Vân bên tháo trâm cài cho Thiện Nhã, bên dè dặt cẩn trọng . Hôm nay ở Nghi Xuân các xảy ra quá nhiều việc khiến cho mọi người khỏi bất ngờ, nàng căn bản tin được hoàng thượng lại mang nửa của hồi môn của Thiện Nhã công chúa chia cho Thanh Nhã công chúa để gả cho Tề quốc thái tử. Nhưng nàng càng ngờ được, đời lại có nữ tử mang dung mạo giống y đúc thái tử phi qua đời.
Thần sắc Lâm Thiện Nhã trầm lặng, nàng nhìn nữ tử xin đẹp trong gương đồng, chậm rãi nở chút tươi cười, "Xảo Vân, ngươi xem nô tỳ kia có đẹp hơn bản cung ?"
Xảo Vân cũng ngờ ra, "Công chúa ám chỉ nô tỳ nào?"
"Tỳ nữ có dung nhan giống y đúc thái tử phi đó.”
"Công chúa sao lại hỏi như vậy? Tỳ nữ đó dù có cùng dung nhan với thái tử phi, nhưng rốt cục vẫn chỉ là nô tỳ. Huống chi, dù ở Phong quốc, hay Hạ quốc, chỉ cần là có quốc gia, việc hoán tặng nữ nô đều là chuyện thường tình, bên người mỗi quý nhân đều có rất nhiều xử nử, ca kỹ còn gì? Dù sao cũng chỉ là nô tài, đáng để công chúa bận tâm. Càng thể so sánh được với thân phận cao quý của ngài! Làm nô tài, cả đời được ngồi chung bào, nếu ngày bị chủ tử chán ghét, rồi vẫn trở về là nô tài hạ đẳng.” Xảo Vân trừng mắt, thần sắc tựa như hiển nhiên như vậy.
Đôi mắt ủ dột của Lâm Thiện Nhã bỗng sáng ngời, tối nay nàng bị lâm vào những chiêu thức của Thanh Nhã mà ảnh hưởng suy nghĩ, vì nô tài nô mà thất thần, may mà Xảo Vân nhắc nhở nàng.
"Nhưng mà nô tài kia có dung nhan và thái tử phi qua đời giống nhau như đúc, nếu có thể ở lại bên người thái tử hầu hạ, cũng là phúc phận. Nhưng cuối cùng nô tài đó vẫn có may mắn đó." Xảo Vân lại tiếp.
"Tốt lắm, đừng nhắc nàng ta nữa. dặn dò cung nhân chuẩn bị nước nóng, bản cung muốn tắm rửa." Lâm Thiện Nhã phất phất tay, đứng dậy bước qua bình phong hất hất mái tóc ngang lưng.
Xảo Vân lập tức đáp: "Tuân."
... ...... ...... .........
Vĩnh Minh điện
Lâm Thanh Nhã thân thiết kéo cánh tay Thục quý phi, kiều nũng nịu, "Mẫu phi, Thanh Nhã rốt cục cũng được đền bù xứng đáng. Lâm Thiện Nhã cuối cùng cũng địch lại Thanh Nhã." Hôm nay nàng có bước chuyển mình, chỉ có Lâm Thiện Nhã bất ngờ, e là các tỷ muội khác trong cung cũng kinh ngạc thôi? Những kẻ từng giễu cợt nàng chỉ biết dựa vào mẫu phi mới có thể sinh tồn trong cung này khiếp sợ chưa?
Nàng phải gả cho gã quan viên nào đó trong triều mà là gả cho thái tử của cường quốc Tề quốc!
"Ngày sau thành Tề quốc thái tử phi, vinh quang nữ tử nào ở Phong quốc bì được. Biểu của con hôm nay mẫu phi rất vui, cũng rất yên tâm, con rốt cục trưởng thành rồi.” Thục quý phi hài lòng nhìn nữ nhi tay bà dạy dỗ, tâm huyết nhiều năm qua bị lãng phí.
Lâm Thanh Nhã đắc ý cười: "Thanh nhã chỉ muốn làm thái tử phi, mà là “hậu” vị của vua sau này." Thiên hạ loạn, sau khi thiên hạ thống nhất, nàng phải là nữ tử tôn quý nhất trong thiên hạ!
Thục quý phi vui mừng gật đầu: "Thanh nhã nhớ kỹ, lúc nào cũng phải nuôi dã tâm, tuyệt đối được lười nhát cẩu thả. Trong cung Tề quốc thái tử mỹ nhân vô số, ai muốn dùng thủ đoạn dụ dỗ, ngươi tuyệt đối thể buông tha.”
“Lời dạy hôm nay của mẫu phi Thanh Nhã xin nhớ.” Nàng lập tức gật đầu ưng thuận. ai được phép cản đường của nàng. Nàng cũng muốn xem đám nữ tử trong cung thái tử Tề quốc có thể gây ra sóng gió gì!
... ...... ...... ...... .....
Mộ Dung Ca nhìn căn phòng phía trước vẫn sáng đèn, trong lòng dấy lên cảm giác bi thương và độc. Tay áo dài tới gối khẽ vỗ vào đầu gối, nàng mỉm cười, áo quần thời đại này rườm rà, đúng là tay áo dài tạo cảm giác phiêu dật, nhưng vô tình hình thành gong xiềng, khiến người ta muốn hành động cũng tiện.
Bỗng nhiên cảm thấy nam tử chờ nàng hầu hạ trong phòng kia phảng phất phong thái cao lớn, tôn quý như chúa tể thiên hạ, cần gì cũng khiến mọi người cúi đầu thuần phục. Nhưng nàng lại thể trần như nhộng bước lên giường , để mặc đánh giá, cho nàng được phản kháng gì dưới thân .
Nàng ngẩng đầu nhìn vầng trăng lưỡi liềm đêm nay, bốn phía đầy sao sáng lộng lẫy, đêm tuyệt đẹp vô cùng, cuối cùng nàng cũng thể bình yên phẩm trà nhận xét rồi.
đẩy cửa phòng tiến vào, trong nháy mắt, nàng bỗng nghĩ rằng, có lẽ nàng có thể thử!...
Trước mặt thoảng đến hương vị thơm ngát nhàn nhạt quen thuộc, bốn vách tường đều được thắp nến, cả phòng đều rất sáng, nhưng vẫn có vị sáp gay mũi, có lẽ mùi vị thơm ngát đó bá đạo che đậy những mùi khác rồi.
Nguyên Kỳ trông bình thản như vậy, nhưng lại lộ ra thần thái uy nghiêm áp bách thể kháng cự.
Vừa vào gian nội, nhân tiện đánh giá phòng ốc chút.
Bố cục cũng khác gì phòng của Triệu Tử Duy, có lẽ các phòng ngủ của hành cung đều như vậy, chỉ có bài trí càng thêm trân quý, có lẽ liên quan đến thân phận chủ nhân, mọi vật đập vào mắt đều thanh nhã chút tầm thường.
Càng bước vào trong, nàng càng thể khống chế nhịp tim mình, nàng biết phải rung động của nữ nhi thường tình, mà là nàng sợ những gì sắp xảy ra. Lúc này, dùng hai từ “sợ hãi” để miêu tả tâm trạng nàng cũng đủ.
Nàng nhìn Nguyên Kỳ tao nhã tựa vào ghế mây thanh thản đọc sách, vẫn lời, đôi mắt thâm trầm khó lường khi nhìn người khác của , lúc này nhìn từ góc độ của nàng lại rất vô hại, thậm chí là cực kỳ mê hoặc. có được dung nhan nam tử nào thế gian này bì được, thể dùng từ nào để diễn tả hết, cũng trách được người đời chỉ có thể dùng “khuynh thế chi dung” để miêu tả tuấn mỹ của .
Nhìn xuống chút nữa, bàn tay những trang sách ố vàng, khớp xương thon dài trắng nõn, ít khi có bàn tay nam tử nào đẹp mắt như vậy, ngón cái còn đeo ngọc ban chỉ tím hồng, nàng biết là loại đá quý nào hoặc giả là phỉ thúy mà chế thành, có điều màu sắc thần bí này rất hợp với .
Sách đọc rất cũ, có lẽ chỉ có quyển, mơ hồ chỉ có chữ viết bìa sách là mới. Có lẽ là thể loài bày binh bố trận, sa trường giết địch đây mà.
Tư thế vẫn thanh thản lạnh nhạt như vậy, tựa như trích tiên.
Nhưng nàng biết , quá mức nguy hiểm, nàng cũng dám đến gần, được cũng muốn tránh xa, tốt nhất nên có quan hệ gì. Nam tử này biết thể dây vào, còn cố trêu chọc, kết quả cũng chỉ tự rước thảm cuộc!
Nàng thu hồi mọi suy nghĩ, vẻ mặt mỉm cưới, cúi người thi lễ, “Thiếp Mộ Dung Ca thỉnh an thái tử.”
Nguyên Kỳ khép sách, cặp mắt vô ba vô lãng ngẩng lên nhìn nàng, giọng nhàn nhạt “Đứng dậy .”
“Tạ thái tử.”
Nàng cúi đầu nhìn mặt đất, tầm mắt chăm chú.
Nhìn bộ dáng cẩn thận của nàng, đôi mắt Nguyên Kỳ tối , khép sách lại, tay gõ quyển sách, khóe miệng nhếch lên cười, : “ sợ bản cung, cần giả vờ bộ dáng nhát gan cẩn thận làm gì.”
Lại chút lưu tình chỉ điểm suy nghĩ của nàng! quả đáng sợ, có thể nhìn thấu nàng. Có lẽ từ khi ở Khánh vương phủ, vốn nhìn thấu nàng.
Hay chỉ vì nàng sợ , nên quản hao tốn tâm tư cũng muốn ngủ với nàng?
Nàng như cũ cúi đầu, giọng điệu nhanh chậm trả lời: "Thái tử thông tuệ sáng suốt tựa thần tiên, thiếp tự nhận bản thân hèn mọn, khắc nhiên là vạn phần kính ngưỡng thái tử." Ây da, đó giờ khinh thường nhất là những kẻ nịnh hót, nhưng hôm nay đến lượt bản thân, bỗng hiểu được những kẻ nịnh hót kia, cái khó nhất chính là có thể hạ mình nịnh hót người ta!
“Kính ngưỡng?” Trong mắt nhanh chóng lóe ra ý cười, công phu dối chớp mắt của nàng tăng lên ít. Nếu kính ngưỡng , sao lại trốn như chuột thấy mèo?
Dưới nụ cười như có như , đầu nàng cũng run lên, có lẽ đêm nay nàng quá mệt rồi, còn khả năng ngụy trang, mà giả tạo trước mặt cũng vô ích, nàng đành ngẩng đầu nhìn , thẳng vào vấn đề: “Thái tử muốn thiếp làm ấm giường?”
Đôi mắt u tĩnh thâm trầm của trong nháy mắt như động tối có thể cắn nuốt hết thảy biển trời, kia ánh mắt tựa hồ xuyên thấu linh hồn của nàng. Nhưng linh hồn này xa lạ vô cùng, khiến nhìn thấu, cũng thấy .
Nàng yên tĩnh thong dong dưới ánh mắt mỉm cười, tựa hồ biết ý đồ , hỏi: "Thái tử vì sao lại xem trúng thiếp vậy?"
Có lẽ, nàng có thể nghĩ cách để giữ trong sạch cho mình! Trong lòng thầm vỗ trán mấy cái, sao nàng lại có thể hỏi thoáng như vậy, chết người! muốn càng miễn cưỡng sao? Nam tử vốn hiểu được, dưa còn xanh hái sao ngọt, cưỡng bức nữ nhân ư, thấy hiền cưỡng bức cũng đáng làm kẻ mạnh ư?
buông sách, đứng lên bước đến bên nàng. Thân hình cao lớn lại lần nữa bao phủ nàng, cảm giác áp bách quen thuộc theo sát mà đến.
"Mộ Dung Ca, ngươi muốn hầu hạ bản cung?" cao nhìn xuống nàng rất lâu, rồi lạnh nhạt hỏi.
Rốt cục nàng là loại nữ tử gì vậy? Nàng là người đầu tiên, cũng là duy nhất mà nhìn thấu được tâm tư.
Last edited by a moderator: 9/10/15