Chương 35 : Hoàng cung Phong quốc.
Kiếp trước, nàng có học qua múa cổ điển và múa đại, cho nên dù có phải nhảy điệu múa cổ điển cũng làm khó được nàng. Quan trọng là nàng có muốn nhảy tốt hay thôi.
Tuy rằng có vũ y tinh xảo phụ trợ, nhưng may mắn quần áo nàng mặc người vốn tay áo dài tới gối, ném lên , cũng phiêu dật như tiên nữ, có thể thoải mái khống chế.
Khóe môi khẽ nhếch lên mỉm cười, nàng phất tay áo lên cách thuần thục, bước chân nhàng, cứ giai điệu lại động bước, ngoái đầu nở nụ cười thiết tha, là thứ mị sắc khuynh quốc khuynh thành hiếm được thấy! Thân hình nàng duyên dáng, nhàng như chim yến chao lượn, bước nhảy nàng uyển chuyển như nàng tiên lả lướt, tựa hồ đến gió cũng bị nàng khống chế, khẽ nâng tà váy thướt tha xoay theo chiều gió.
Nhu, cương, đều được nàng diễn dịch cho đến lâm ly tuyệt hảo.
Mọi người đều chăm chú hướng về nàng thân phi vũ nơi rừng cây xanh biếc xanh.
Nàng ngoái đầu nhìn về phía Triệu Tử Duy và Nguyên Kỳ hai người trố mắt kinh ngạc, khuôn mặt xinh đẹp mị sắc tươi cười lập tức biến mất, thay vào đó là thần sắc thanh lãnh tựa hoa phù dung, thuần khiết vô dục vô cầu.
Trong ánh nhìn ở bọn họ, nàng lơ lửng như sắp bay .
Nàng trong thời khắc này vừa thanh nhã lại cao ngạo, xinh đẹp tuyệt trần, dưới nền trời xanh lam, áng mây trắng xóa, điểm xuyết lá xanh làm nổi bật màu da trong suốt, ôn nhu như ngọc của nàng, giống như tiên nữ hạ phàm, câu hồn đoạt phách kẻ phàm phu tục tử!
Triệu Tử Duy nắm chặt hai đấm tay, gân xanh bắt đầu nổi lên, nhìn nàng quần áo phất phơ kia, hai tròng mắt đầy tức giận. Nàng quả thực biết nhảy múa! Rốt cục còn có bao nhiêu điều ở nàng mà biết? Vốn tưởng rằng rất dễ nắm bắt được nàng, sao bây giờ rất ràng cảm giác được bất lực, nàng nào phải loại nữ tử dễ dàng để người khác nắm giữ trong tay! Nàng thần bí như mây trời cao, có thể nhìn thấy, cũng tuyệt đối đoán thấu được!
nữ nhân như vậy, nữ nhân như vậy...
Đôi mắt Nguyên Kỳ u ám thâm trầm, bình tĩnh cũng che giấu được vẻ ngạc nhiên. Khó trách Triệu Tử Duy đối xử với nàng cũng phải ái mộ vài phần, nữ tử như vậy tìm được ở các nữ tử khác, quả xứng! Ngón tay thon dài trắng nõn khẽ khấu hai đầu gối, nhìn thoáng qua nàng sâu rồi thu hồi ánh mắt.
Như Băng kinh sợ xem kỹ thuật nhảy tuyệt đẹp kia, ngay cả nàng đều có vài phần bằng được Mộ Dung Ca, ngoài kinh ngạc, còn là vui vẻ, khó trách thái tử Tề quốc lại đối xử với nàng khác thường như vậy, xem ra, đúng là Khánh vương Phượng Dịch có mắt nhìn người cùng phúc khí, thà sủng ái Lâm trắc phi xem nàng!
Ánh Tuyết còn lời nào để , nhìn theo cơ thể nhanh nhẹn khi Mộ Dung Ca bắt đầu khiêu vũ, nếu lấy bản thân so sánh với nàng, e là cũng khó có thể đánh đồng, thậm chí có thể phân cao thấp ngay. Lại nhìn sang Nguyên Kỳ, nàng cắn chặt răng, khó nén ghen tị. Mấy năm qua, trong mắt chưa bao giờ đặt lên nữ tử nào, có lẽ ngày sau Thiện Nhã công chúa là thái tử phi, nhưng nàng vẫn cho rằng, đến Thiện Nhã công chúa cũng xứng. Nhưng vào thời điểm này, nhìn thấy Mộ Dung Ca như vậy, nàng càng cảm thấy bất an.
Quất Đào hai mắt đốn trành, lòng thầm khen, cũng khó trách Mộ Dung Ca lại được thái tử sủng ái! Lương thiện xinh đẹp như thế, nam tử nào có thể cự tuyệt? Khoảnh khắc này, trong lòng nàng càng thêm xác định, đồng thời cũng hối hận, ngày sau nàng còn cơ hội cũng thể ra tay với Mộ Dung Ca!
Phụ tá Gia Kiệt thấy vậy, khẽ nhăn mày lại, nàng này có khả năng còn cả Thiện Nhã công chúa bậc.
Tâm tư mọi người biến ảo ngừng, cho đến khi điệu múa chính thức hạ màn, mọi người đương ý tứ còn chưa hết trong nháy mắt lại hướng về nữ tử trông hèn mọn Mộ Dung Ca.
"Thiếp luống cuống rồi." Mộ Dung Ca cúi đầu thanh thoáng thở dốc . lâu có tập nhảy, mấy ngày gần đây đến lại luôn ngồi xe ngựa, thể lực giảm xuống, thân thể này lại phải của nàng kiếp trước, sống an nhàn sung sướng, cơ thể hiển nhiên vận động chút cũng chống đỡ hết nổi.
Điệu múa này, nàng dùng tới ba năm mới lĩnh hội được hết, đối với thầy dạy vũ đạo mà , nàng cũng xem như phụ lòng thầy. Tuy rằng ở phương diện vũ đạo nàng như thiên tài có năng khiếu sở trường, song nàng cũng dành ba phần thích đối với vũ đạo, trước giờ cũng có ném bỏ bên.
" gặp Quất Đào lĩnh năm mươi lượng ." Sắc mặt của Triệu Tử Duy cũng được tốt lắm, thanh trầm lãnh khó chịu . Có rất nhiều cảm xúc đột nhiên bộc phát, khiến người ta trở tay kịp, xém lâm vào bế tắt. Nhưng khi nàng nhảy nữa, khôi phục lại Mộ Dung Ca mà vốn biết, cảm xúc phập phồng bất định cũng dần dần giảm bớt.
Nghỉ ngơi được lát, nàng lại giữ vững được hơi thở, "Vâng." Lúc xoay người rời , nàng nhìn liếc sang Nguyên Kỳ cái, trong mắt xẹt qua ánh nhìn khó hiểu.
Nguyên Kỳ chạm đến ánh mắt nàng, đôi mắt khẽ nhúc nhích.
Triệu Tử Duy nhìn chặt bóng lưng nàng rời , hai nắm tay vẫn chưa có nửa phần nới lỏng, thậm chí càng nắm càng chặt hơn.
Ngày mai đến kinh đô Phong quốc rồi...
Vũ điệu làm mọi người kinh ngạc kết thúc lát, Triệu Tử Duy liền ra lệnh chuẩn bị khởi hành.
Dưới tiết trời khô nóng, bụi đất tốc lên, xe ngựa chạy cứ như qua vần trời hanh nóng vậy.
Kinh đô Phong quốc.
Phong quốc vốn dồi dào, trong kinh đô càng náo nhiệt phi phàm, cảnh tượng khắp nơi đều phồn hoa tấp nập. Người đường tới lui nhiều đếm xuể.
Mộ Dung Ca ngồi bên trong xe ngựa nhìn ra, nếu là trước kia nàng chắc chắn xuống xe hòa vào dòng người, đến soi mỗi cái sạp, ngắm nghía mỗi cửa hàng, nhưng, phía sau phồn hoa này, cũng là điều kế tiếp nàng thể đối mặt với vận mệnh của mình!
"Kinh đô Phong quốc kinh đô cũng chỉ có vậy." Bên trong xe ngựa có tiếng tỳ nữ sau khi nhìn ra bên ngoài, thấp giọng thầm câu, có thể thấy trong mắt nàng khinh thường.
Bên trong xe ngựa khác có vài tỳ nữ đối với cảnh tượng này cũng đặt vào tầm mắt, dường cảnh tượng đó là điều thường xuyên trông thấy, khó nhìn ra các nàng đối với cảnh tượng phồn hoa chốn kinh đô Phong quốc có chút thất vọng.
Nhìn biểu các nàng, Mộ Dung Ca thấy lạ, Tề quốc là cường quốc, quả nhiên giống Phong quốc giàu nhưng trơn tuột, song vẫn là phồn vinh tựa cẩm tú, huống chi, Tề quốc đô thành lớn hơn chỉ gấp ba lần kinh đô Phong quốc.
Bên tai hồi tưởng đến tiếng rao hàng của dân chúng, trong thanh bao hàm thỏa mãn đối với cuộc sống, đơn giản mà hạnh phúc. Với dân chúng ở tầng lớp dưới cùng mà , còn được sống, có thể cơm no áo ấm chính là hạnh phúc, dù sao bọn họ vẫn có được tự do.
Nhưng với nàng mà , hai từ hạnh phúc nghe đơn giản, khoảng cách nàng so trong tưởng tượng còn muốn xa xôi.
Xe ngựa thong thả hướng phía hoàng cung mà , theo vào thành còn có vài tên vương gia Phong quốc đích thân nghênh đón Nguyên Kỳ và Triệu Tử Duy, tôn sùng hai người như thượng khách, dám có chút lơ là. Dọc đường dân chúng vây xem, nghị luận ào ào.
"Nghe thái tử Hạ quốc và thái tử Tề quốc xe ngựa!"
" thể tưởng được sinh thời ta lại có thể nhìn thấy thái tử Hạ quốc và thái tử Tề quốc cưỡi xe ngựa! bỏ kiếp này a!"
"Thiên hạ cũng chỉ có Hạ quốc thái tử và Tề quốc thái tử mới có tư cách cưới Thiện Nhã công chúa nước ta a!"
Ai ai đều người câu ta câu, tuy rằng hỗn độn, nhưng trong đó vang nhất chính là bốn từ Hạ quốc thái tử và Tề quốc thái tử, thể tưởng tượng được hai người bọn họ xuất lại có thể khiến cho kinh thành phen đại oanh động! Cũng khó trách, Triệu Tử Duy và Nguyên Kỳ hai người đều xuất thân từ hai quốc gia cường đại nhất, về sau biết chừng có người xưng bá thiên hạ, đối với Phong quốc mà , là hòa thân, đương nhiên phải lựa chọn người mạnh nhất, như thế Phong quốc mới có thể lay lắt nghỉ ngơi chờ hồi phục tinh lực.
Quất Đào nhìn chằm chằm Mộ Dung Ca thần sắc vẫn bình tĩnh, nàng là càng xem càng mơ hồ, vẫn cảm thấy rất nhiều tình đơn giản như vậy, thái độ của thái tử đối với Mộ Dung Ca có chút ái muội, nhưng trong đó có gì đó được bình thường khiến nàng chỉ mơ hồ, càng là ấp ủ cảm giác rằng Mộ Dung Ca tựa hồ cũng nghĩ đến việc được thái tử sủng ái.
Điều này sao có thể?
xe ngựa, thần sắc Triệu Tử Duy trở nên khác thường, còn tà mị lười nhác, mà là khí phách dạt dào, đồng thời hai tròng mắt ánh lên nét nghiêm nghị, dường như trong mắt ánh kia chứa đầy hùng tráng vạn lý non sông!
Lưu Vân nhìn nhìn tình huống bên ngoài, quay đầu với : "Người đường quá nhiều, e là phải mất lúc lâu mới đến được hoàng cung."
"Chuẩn.” Triệu Tử Duy gật đầu, ánh mắt càng lạnh như hàn băng vạn năm. Còn canh giờ? Ánh mắt chợt lóe lên, giống như quay đầu nhìn xuyên qua mặt sau cỗ xe ngựa cao to, ngóng nhìn nữ tử thanh nhã kia cười khẽ.
Có lẽ nên thay đổi sách lược vào lúc này.
Lưu Vân biết nghĩ gì, khuôn mặt lạnh như sương như gió : "Ở Phong quốc hết thảy đều chuẩn bị tốt. Mười ngày sau trong yến hội, tuyệt đối có gì sai lầm, thỉnh thái tử yên tâm."
Nghe vậy, ánh mắt băng hàn hiếm thấy của Triệu Tử Duy ngoái đầu nhìn Lưu Vân, hơi sững sờ, thái tử… đây là...
Triệu Tử Duy cũng nhận ra khác thường của bản thân, lập tức thu hồi ánh mắt, nhếch khóe môi lại làm cho thoạt nhìn càng tàn nhẫn vô tình.
Kiếm giương ra, nếu muốn thu hồi, nhất định phải trả cái giá rất thống khổ.
chiếc xe ngựa khác, bên ngoài huyên náo vô cùng, còn bên trong xe lại yên tĩnh vô cùng. Ngẫu nhiên có tiếng lật giở trang sách rất .
"Chủ công, ước chừng canh giờ nữa đến hoàng cung Phong quốc." Gia Kiệt thấp giọng bẩm báo.
"Thanh Nhã công chúa của Phong quốc thông qua gã quan viên mang thư tới, chủ công có cần xem qua?" Gia Kiệt theo mép áo lấy ra phong thư, hỏi Nguyên Kỳ.
Ánh mắt Nguyên Kỳ nãy giờ vẫn chưa nâng lên, giống như đặt mọi chú ý đặt ở phong thư, khi Gia Kiệt trình thư, cũng chỉ vẻ mặt đạm mạc nhìn lướt qua, "Đọc."
Gia Kiệt lập tức mở phong thư, xem xong nội dung, thấp giọng thầm: "Thiếp thanh nhã ái mộ Hạ quốc thái tử lâu, hy vọng được ngài ghé mắt qua." Sau khi đọc xong, lòng thoáng chút nghi hoặc, Thanh Nhã công chúa? chưa bao giờ nghe qua Phong quốc có công chúa nữa, dù sao Thiện Nhã công chúa của Phong quốc nổi danh thiên hạ, phàm là người đến Phong quốc đều chỉ vì mỗi mục đích hòa thân với nàng. Chỉ là, Thanh Nhã công chúa vào lúc này lại gởi thư thổ lộ cho chủ công tâm ý của nàng, chủ động cầu chủ công “ghé mắt”, tựa hồ động cơ của nàng quá mức có tâm kế!
ngẩng đầu cẩn thận quan sát chỉ thấy trong thần sắc của chủ công thanh nhã cao ngạo, đối với Thanh Nhã công chúa chút có nửa phần tâm ý.
Lúc ở Tề quốc, có ít nữ tử chủ động hiến thân muốn hầu hạ chủ công, nhưng trong mắt ngài chưa từng có bóng dáng nữ tử lọt vào. thiết nghĩ, chủ công cao nhã như thần, nhìn chung thiên hạ, nữ tử quá nhiều, có khả năng tương xứng sánh đôi với chủ công thiếu lại càng thiếu, kia Thanh Nhã công chúa thể nổi danh khắp thiên hạ, đủ để , dù là thân phận địa vị, hay tâm cơ mưu trí, đều thể cùng Thiện Nhã công chúa đánh đồng! Đối với phản ứng của chủ công, cũng là trong dự kiến của .
Đôi mắt Nguyên Kỳ ánh lên, nhưng vì đôi mắt quá mức thâm trầm sâu thẳm, chút ánh sáng kia vẫn lộ ra.
"Chủ công, nếu như thái tử Phong quốc gặp được Mộ Dung Ca, e là bất lợi với chủ công." Bỗng nhiên Gia Kiệt nghĩ tới Mộ Dung Ca, này đối với thái tử Tề quốc mà , nếu là lợi dụng thích đáng, nhất định có thể giúp Tề quốc thái tử tay.
Nghe thấy ba từ Mộ Dung Ca, đôi mắt Nguyên Kỳ lại trở nên bình tĩnh tí gợn sóng, " cần quản đến nàng ta." Bằng mưu trí của nàng nếu là muốn bị lợi dụng, ắt tự có cách thoát thân. Có điều, nhìn biểu gần đây của Triệu Tử Duy, tình có lẽ biến hóa chừng.
"Tuân."
Khi đoàn xe của Hạ quốc và Tề quốc được nhiệt liệt đón vào trong thành, cũng ở dưới tình huống chậm rãi do người người chen chúc đứngg xem mới tới được hoàng cung, trễ gần nửa canh giờ bọn họ mới vào được thành, còn Phượng Dịch bị ghẻ lạnh chưa từng có.
ai nghênh đón, cũng có dân chúng hô to nghị luận. Bên trong xe ngựa, thần sắc Phượng Dịch càng ngày càng đanh lại, càng ngày càng đen trầm trầm! Tuy rằng phải hoàng đế Nguyên quốc, nhưng vẫn đường đường là vương gia nước, hoàng đế Phong quốc lại hề đặt trong tầm mắt!
thầm thề: có ngày bắt người người trong thiên hạ phải biết đến hai từ Phượng Dịch ! Hoàng đế Phong quốc phải đích thân xách dép cho ! Thiện Nhã công chúa chỉ để dùng làm ấm giường! Con dân Phong quốc người người thần phục để mặc sức dẫm đạp!
Nghĩ đến đây, sắc mặt rốt cục hòa dịu trở lại. Khoảng cách đến hoàng cung ngày càng gần, cũng có vài phần chờ mong, đó giờ chưa gặp qua Thiện Nhã công chúa, biết nàng ta tuyệt sắc phi phàm như nào!
Lạc Hoa cung
Xảo Vân cẩn thận chải đầu cho Lâm Thiện Nhã. Trong mắt ánh lên nét kích động, mặt tràn ngập ý cười.
"Hạ quốc thái tử và Tề quốc thái tử đến kinh đô, sắp tiến vào cung . Có lẽ hôm nay có thể nhìn thấy được nhị vị thái tử rồi." Cõi lòng đầy chờ mong nhìn qua gương mặt thoáng thất thần trong gương của Lâm Thiện Nhã.
Lâm Thiện Nhã chợt hoàn hồn, bèn mỉm cười, từ nàng gặp qua ít tình cảnh, các nam tử quyền quý ái mộ nàng, muốn lấy lòng nàng bằng mọi giá, chỉ mong có thể đổi nụ cười ngoái đầu lại của nàng. Cho nên, nàng có lòng tin, nơi nào có xuất của nàng, hấp dẫn vô số ánh nhìn nam tử.
Chưa có nam tử khiến tim nàng loạn nhịp bao giờ, lại càng mong người như vậy xuất .
Duy chỉ có .
Nàng nhìn vào gương đồng dù thấy lắm, nhưng vẫn cảm nhận được dung nhan khuynh quốc khuynh thành, lại thoáng thất thần, bất giác bên trong gương đồng ra khuôn mặt mỹ nhân thoát tục giãn ra nụ cười khuynh thành, sở hữu dung nhan như vậy, lại thêm nhiều năm qua nàng nỗ lực học tập, tất để thất vọng.
Nàng ngóng trông ngày đại hôn của hai người, đêm động phòng hoa chúc, nàng e lệ cúi đầu thủ thỉ với mỗi : "Trông quân thương tiếc*."
(*Trông quân thương tiếc: mong phu quân luôn thương trân trọng.)
"Công chúa, người gì vậy?" Xảo Vân trong khắc giống như nghe thấy được công chúa thầm gì đó, có chút xác định liền hỏi.
Hai gò má Lâm thiện Nhỉ ửng hồng, vốn là trang quốc sắc thiên hương, da trắng như tuyết, lại thêm gò má ửng đỏ, như vừa được tô lên loại phấn son thượng hạng, ngời chỉ vừa mới suy nghĩ trong lòng, nhưng kìm lòng toát cả ra ngoài! May mà thanh cực , bằng bị người khác nghe phải ắt bị chê cười mất! " có gì."
"Công chúa thấy trang điểm như vậy được chưa?" Xảo Vân vấn nốt tóc, cài cây trâm trân châu ngũ sắc lưu ly lên mái tóc đen đặc như tơ lụa cẩm tú của Lâm Thiện Nhã, làm dung mạo vốn tựa thiên tiên lại càng nghiên lệ.
Lâm Thiện Nhã từ tấm gương đồng ưa thích nhìn tóc mai cài trâm bên trong, khẽ nhíu mày, chút do dự gỡ ra.
Xảo Vân hiểu, "Công chúa?" Đây là quà thái tử tặng cho, thường ngày công chúa rất thích đeo, lúc này sao lại muốn tháo ra?
"Lấy cho bản cung cây trâm ngọc thanh nhã nhất, mang trâm trân châu ngũ sắc lưu ly này cất lên, nhiều ngày tới e là đeo." Lâm Thiện Nhã thanh nhu hòa .
Trong mắt Nguyên Kỳ, cây trâm trân châu ngũ sắc lưu ly liệu có quá mức diễm lệ? Khiến bản thân có chút tục khí? Dù sao vốn là trang nam tử tiên tư trác tuyệt, thanh nhã tuyệt luân như vậy.
"Công chúa, Thanh Nhã công chúa đến, đợi ở điện bên." Có cung nữ vào tẩm cung bẩm báo.
Nghe vậy, đôi mày lá liễu của Lâm Thiện Nhã khẽ nhướng, "Nàng ta đến khi nào?" Trong cung chỉ vừa có tin tức Nguyên Kỳ và Triệu Tử Duy hai người sắp vào cung, nàng ta đợi được sao?
Cung nữ cúi đầu trả lời: " có khắc."
Lâm Thiện Nhã gật đầu, nhìn lại khuôn mặt hoàn mỹ bên trong gương đồng chút tỳ vết, cao quý tao nhã đứng dậy, "Qua xem chút vậy."
Lạc Hoa cung điện bên, ngay kế tẩm cung , do ánh mắt của chủ nhân Lạc Hoa cung cao nhã, nên hết thảy bài trí nhìn qua đều bộc lộ ra cảnh đẹp ý vui của chủ nhân. Để ý thấy hết thảy hề tầm thường, đều là trân phẩm đếm nhất đếm nhìn đời, quý trọng vô cùng. Có thể thấy được hoàng đế Phong quốc đối với Lâm Thiện Nhã sủng ái tột cùng, đến cả hậu phi được sủng ái nhất cũng đánh đồng được. Có lẽ vì Lâm Thiện Nhã sở hữu dung mạo khuynh quốc khuynh thành, mới có thể khiến cho Lâm Thu Thành thương như thế, hai ba năm chưa đến Lạc Hoa cung, ngờ lại có thể làm cho người ta nhìn chớp mắt. Có lẽ các tỷ muội khác khi thấy cảnh này, liên tưởng lại nghèo nàn trong cung mình, chắc chắn ghen tị đến chết mất thôi, nhưng nàng lại .
Nàng mỉm cười nhìn lượt, đôi mắt duyên dáng hơi xếch lên trông quyến rũ vô hạn. Lâm Thiện Nhã có hôm nay chỉ dựa vào dung nhan khuynh thành tuyệt sắc của mình, thủ đoạn cũng thầm sử dụng ít.
Lúc Lâm Thiện Nhã cùng vài cung nữ xuất tại điện bên, nàng ngẩng đầu thấy thân váy trắng xóa, tươi mát thanh nhã của Lâm Thiện Nhã, đáy mắt hề chứa đựng chút khinh thường, kiểu cách bình thản vô lự quan tâm phân tranh ở đời này, suy cho cùng cũng có thể lừa gạt thế nhân đây!
"Muội muội thỉnh an tỷ tỷ." Lâm Thanh Nhã đứng dậy thi lễ. Nàng quả có di truyền từ mẹ mình, Thục quý phi đến năm phần dung mạo, ba phần quyến rũ, năm phần xinh đẹp, hai phần còn lại là thuần khiết. Ba loại cảm giác dung hợp với nhau, cũng đủ khiến cho người ta thể để ý.
Nếu như hai người đồng thời xuất tại chỗ, hiển nhiên Lâm Thanh Nhã bị xem . Nhưng nữ tử xinh đẹp như vậy, cũng ít nam tử xin được quỳ gối dưới váy nàng.
Khi Lâm Thanh Nhã khẽ liếc mắt sang, nàng chỉ mỉm cười trả lời: "Thanh nhã muội muội là khách khó mời. Chớ nên đa lễ, ngồi vào chỗ . Chúng ta tỷ muội cũng dễ chuyện hơn." Mấy tháng gặp, bây giờ nàng ta trổ mã, nhìn càng xinh đẹp, lung linh hơn. chừng vài năm nữa có thể vượt cả thân mẫu, Thục quý phi.
Nghĩ đến do bị thục quý phi dụ dỗ, nên thân mẫu nàng mới bị ghẻ lạnh nhiều năm, tuy rằng ở ngôi vị hoàng hậu, nhưng phụ hoàng lại ngày càng ít thăm mẫu hậu trong cung, đáy mắt Lâm Thiện Nhã nảy sinh chút ý lạnh.
"Tỷ tỷ luôn luôn thuần sạch, Thanh Nhã dám đến quấy rầy. Chỉ là Thanh Nhã nghĩ tỷ tỷ sắp hòa thân, e là ngày sau cơ hội được thấy tỷ tỷ ít lại càng ít, muội muội luyến tiếc, nên cũng quản có quấy rầy tỷ tỷ nữa, dẫu sao cũng muốn đến gặp tỷ tỷ lần." Sau khi ngồi xuống Lâm Thanh Nhã coi như nghe ra ý giễu cợt trong lời của Lâm Thiện Nhã, giọng điệu thân thiện .
Đôi mắt Lâm Thiện Nhã khẽ giật mình, cười : "Bản cung vốn cũng là muốn qua thăm Thanh Nhã muội muội, chẳng qua muội lại nhanh hơn bước."
" Tỷ muội chúng ta đúng là tâm linh tương thông. Thanh nhã nghĩ gì, tỷ tỷ đều có thể biết được. Thanh Nhã bỗng nhiên nhớ tới thái tử ca ca tặng tỷ tỷ cây trâm trân châu ngũ sắc lưu ly, lúc ấy Thanh Nhã cũng rất thích. Vốn định xin thái tử ca ca, đáng tiếc trâm này chỉ có , mà trâm cài này thiết nghĩ cũng chỉ có tỷ tỷ mới có thể đeo. Muội muội tự mình hiểu lấy." Lâm Thanh Nhã thở dài.
Ánh mắt sáng lạnh của Lâm Thiện Nhã bắn về phía nàng, ngờ nàng ta thản nhiên cười ha hả : "Nên Thanh Nhã chỉ cầu có thể vì tỷ tỷ mà làm nền, mong tỷ tỷ đừng ghét bỏ."
Làm nền! Khóe môi Lâm Thiện Nhã nhếch lên tươi cười lộng lẫy, cúi đầu nhàng vuốt ve móng tay vừa mới sơn, thanh cực kì nhu hòa : "Vậy ủy khuất cho muội quá? Thanh Nhã muội muội của ta phải muốn là cả đời như Thục mẫu phi, cam phận làm thiếp?"
Lâm Thanh Nhã cúi đầu, nét cười cứng đờ, tựa hồ nàng chút để ý, "Thanh nhã tự biết , tỷ tỷ cao quý ung dung, định sẵn cả đời phú quý. Thanh Nhã vốn cầu thân phận địa vị, chỉ cầu vẹn toàn nửa đời si mê."
Nghe vậy, ánh nhìn sắc bén của Lâm Thiện Nhã quét ngay về phía Lâm Thanh Nhã, tựa hồ nhìn thấu tâm cơ chứa phía sau ý cười của nàng ta!
Nhưng, sinh ra trong chốn thị phi, biến hóa khôn lường, người có thể bình yên sống được đến hôm nay, có mấy ai là dễ bắt nạt? Sao lại dễ dàng bị nhìn thấu.
Lâm Thiện Nhã thể thừa nhận, Lâm Thanh Nhã của hôm nay còn nông cạn, nàng ta tự lúc nào trở nên quỷ kế đa đoan, tâm tư thâm trầm!
Lâm Thanh Nhã sợ ánh nhìn gần mang ý dò xét Lâm Thiện Nhã, hai người tranh đấu gay gắt trong nhiều năm qua, hầu như nàng ta đều thua, chủ yếu là do dung mạo thể sánh được với Lâm Thiện Nhã. Nếu như chỉ dùng cương chế cương, nàng sớm nhóm lửa tự thiêu. Khoảng thời gian hai ba năm cũng đủ để thay đổi trái tim của con người!
Cửa chính hoàng cung rộng, nhiều xe ngựa chậm rãi tiến vào trong hoàng cung tráng lệ!
Là hoàng cung, thể cứ xốc rèm cửa lên tùy ý ngắm nhìn, tất cả mọi người đều trầm mặc. Chỉ có tên hoạn quan giọng có chút cuống quít chỉ huy dẫn đường phía trước.
ngờ canh giờ lại qua nhanh như vậy!
Giờ phút này, xe ngựa vào hoàng cung Phong quốc cách mơ hồ, nơi có ba trăm năm lịch sử, nhưng ở thời loạn thế, đừng tới quốc gia có ba trăm năm lịch sử, dù có bề dày đến năm trăm năm cũng bị diệt vong như thường.
Mộ Dung Ca nhàng đưa tay đặt ở trước ngực kịch liệt nhảy lên, càng cố trấn an lại càng bất an. Nàng tựa hồ còn nghe được cả tiếng bánh xe ma sát kẽo kẹt dát mặt đá lót đường truyền vào trong tai.
Đây là hoàng cung Phong quốc, vận mệnh nàng sau này e là có ít nhiều thay đổi tại đây.
...
Hai mắt nàng ánh lên tinh thần lộng lẫy, chút sợ hãi.
Dù là kiếp trước, kiếp này, cho tới bây giờ vận mệnh của nàng chỉ có thể tự nắm chặt trong bàn tay chính mình!
Đột nhiên, rèm cửa sổ của xe ngựa bị trận gió mạnh tốc lên, Mộ Dung Ca vừa vặn ngồi ở đối diện, đập ngay vào mắt là bóng dáng nữ tử vô cùng xinh đẹp vận bộ váy dài màu vàng cưỡi tuấn mã chạy vội qua.
"Ngưng!" nữ tử xinh đẹp giữ chặt tuấn mã, chắn phía trước xe ngựa của Triệu Tử Duy.
Ai lại to gan đến như vậy?
Mộ Dung Ca tò mò, nữ tử bỗng nhiên xuất là ai?
"Tề quốc thái tử, quả ngài đến! Thiện Nhã công chúa có gì tốt? Nhìn thế nào nữa nàng đều thể so sánh với bản cung!" Nữ tử xinh đẹp, mày giận hếch lên, miệng ngừng chất vấn Triệu Tử Duy trong xe ngựa.
Giờ phút này tuy rằng Mộ Dung Ca thấy nét mặt nữ tử xinh đẹp kia, nhưng có thể dựa vào những lời ghen tuông nồng nhiệt của nàng mà phỏng đoán, nàng ta quen biết Triệu Tử Duy, cũng có gì bất ngờ lắm, hẳn là nàng ta ái mộ Triệu Tử Duy, muốn đến đây để cưới Thiện Nhã công chúa!
Có lẽ do nữ tử xinh đẹp bỗng nhiên xuất , ngăn trở đường . Nên ánh mắt mọi người đều tập trung lên nàng ta.
Dù rằng thời đại này quá đặt nặng quy củ, nhưng nữ tử dám cả gan làm loạn cơ hồ có mấy ai. Đồng thời, ít người cũng thầm vì nàng mà đổ mồ hôi trộm, dù có ái mộ Tề quốc thái tử nữa, cũng nên xuất trước mặt Tề quốc thái tử, quản việc ngài a! Tề quốc thái tử cũng phải loại người dễ trêu chọc ! Mấy năm qua thủ đoạn tàn nhẫn vô tình lan truyền khắp thiên hạ.
"Cút! được chắn đường bản cung!" Triệu Tử Duy máu lạnh vô tình, lạnh nhạt đến cực điểm, lời chút lưu tình từ bên trong xe ngựa vang ra!
Nữ tử xinh đẹp vì thế mà e ngại, còn nhảy xuống ngựa, toan nhảy vào trong xe ngựa, may mà Lưu Vân nhanh như chớp cầm kiếm ngăn lại, lạnh giọng nhắc nhở: "Hân Hân công chúa xin hãy tự trọng! Nếu bất kính với thái tử, chớ nên trách ty chức vô tình!"
Hân Hân công chúa? Mộ Dung Ca khẽ nhếch mày, đầy hứng thú, trong đầu lên ít ký ức có liên quan. Hân Hân công chúa của Lương quốc, cũng là vị công chúa duy nhất của hoàng đế Lương quốc, từ sủng ái tột bậc, cũng được giáo dục như nam tử, nàng như nữ tử xinh đẹp có hào khí nam tử, nhìn qua cũng có vài phần tuấn mỹ miều của nam tử. Có lẽ do ở Lương quốc được hoàng đế cưng chiều tột độ nên đặt ai vào trong mắt, bây giờ mới dám cả gan xuất ngay trước mặt Triệu Tử Duy. Tuy rằng biết nàng và Triệu Tử Duy “muối mặn tình thâm” như nào, nhưng nàng cuồng ngạo kiêu căng làm cho người ta chán ghét chịu nổi.
Lương Hân Hân nhìn Lưu Vân chắn trước mặt, liền nhăn mày, quát lạnh tiếng: "Ngươi quả biết điều! Ta và chủ tử ngươi chuyện, đến phiên ngươi khoa tay múa chân chăng?" Nàng phải thấy Triệu Tử Duy mới được, tuyệt đối thể cùng Lâm Thiện Nhã hòa thân, năm trước gặp nhau tại Tề quốc, nàng cũng thề phải gả cho ! Nàng thích khí phách nam tử có dã tâm như vậy. Lâm Thiện Nhã xứng sóng vai ngắm sơn hà!
Bên trong xe tựa hồ có nhẫn nại, trực tiếp ra lệnh: "Lái xe!"
Nghe lệnh Lưu Vân thu kiếm, đá cước vào bụng con ngựa, tuấn mã đương dừng lại nghỉ ngơi bị đá liền cất bước chạy.
Lương Hân Hân quả nhiên có vài phần công phu lưng ngựa, có điều lúc này đối mặt với kẻ lạnh lùng vô tình, Triệu Tử Duy, đành nghiêng người cho qua, đồng thời hốc mắt ửng đỏ, nhưng nàng vẫn quật cường cắn răng, nén nước mắt chực trào ra.
Xe ngựa lướt qua trước mặt nàng, Mộ Dung Ca ràng thấy vẻ mặt bi thương của nàng, quả là si tình. Trong thời đại này, phải lòng gã vô tình như Triệu Tử Duy như vậy với nàng mà là đúng hay sai?
Đôi mày tuấn tú của Lương Hân Hân nhíu lại, căm tức trước xe ngựa, cực kỳ cam lòng hô: "Tề quốc thái tử, nếu như ngươi cố ý cưới Thiện Nhã công chúa, chắc chắn hối hận !" năm qua, nàng đối ngày nhớ đêm mong, luôn luôn cho rằng nam tử như vậy chỉ tồn tại trong giấc mơ, tuyệt đối có đời. lọt vào mắt nàng, nàng tuyệt đối dễ dàng buông tha!
"Công chúa, chúng ta khiến cho nhiều người chú ý ." cung nữ vận phục sức xinh đẹp tuyệt trần của Lương quốc thở hổn hển chạy tới, nhìn ánh mắt xung quanh, có vài phần rất bất đắc dĩ . Công chúa tính tình hùng hổ xông xáo, như nữ nhi tình trường, dù ở nước lân bang, công chúa cũng kiềm chế được.
Lương Hân Hân nhướng mày, quan tâm, "Bản cung thèm để ý!" Điều nàng muốn bây giờ là trái tim của Triệu Tử Duy! Bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, nàng nghiêng đầu nhìn về phía cung nữ, "Lệ vân, ngươi thiên hạ nhất mỹ nhân Lâm Thiện Nhã có đẹp như vậy ?" lúc hỏi, nàng có chút tự tin, hoàn toàn tia khí khái kiêu ngạo.
Lệ vân trong lòng biết sao, trả lời theo kiểu phản xạ: "Nô tì cũng biết." Công chúa còn gặp qua Thiện Nhã công chúa, nàng làm sao có dịp chứ?
"Ta nghĩ âu cũng là giở bộ dáng điềm đạm đáng chỉ biết lấy lòng nam tử, sao giống bản cung biết vẽ đao múa kiếm chứ, bản cung dù lên chiến trường giết địch tuyệt đối kém nam tử!" Lương Hân Hân chắp hai tay ra sau, ngẩng cao đầu, cao ngạo .
Mọi người xung quanh có chút e ngại thân phận nàng nên cũng dám gì, đều ào ào cúi đầu che giấu khóe miệng run rẩy, nữ nhân nếu như cùng nam nhân đánh đồng, liệu nam tử còn muốn nữ tử để ấm giường làm cái gì?
"Công chúa! Trời sắp tối rồi, chúng ta nên nhanh chóng theo cung nhân tiến cung thôi!"
Hoàng cung Phong quốc rất rộng, chỉ là ở ngồi xe ngựa cổng chính, đến hành cung cũng mất nửa canh giờ. Lúc này, Nguyên Kỳ đến hành cung trước bước.
Hành cung Phong quốc gồm khoảng ba mươi tòa cung điện lớn có có, căn cứ vào thân phận địa vị của khách quý mà định. Nguyên Kỳ cùng Triệu Tử Duy hai người chia ra lưu trú ở cung điện gần nhất, Trường Xuân cung, Vĩnh Đức cung. Còn những người khác lưu lại ở tiểu lâu của cung điện, đều cách khá xa.
Last edited by a moderator: 9/10/15