Chương 31 : Nỗi lòng Như Băng .
“Vương gia, phía trước là đoàn xe của thái tử Hạ quốc và Tề quốc, chúng ta nên qua đó tiếp kiến ?” Lâm Nghiệp nhìn chằm chằm vào mấy chiếc xe ngựa hất tung bụi đất phía trước, với Phương Dịch ngồi kế bên.
Ánh mắt Phương Dịch rất trầm cuồng hãng, nửa híp mắt lại, thanh lạnh lùng : “ thể ngờ được Mộ Dung Ca lại được thái tử Tề Quốc sủng ái như vậy!” Trách sao được nàng thèm để ý đến địa vị vương phi! Nhưng điều làm cho càng bất ngờ, chính là trông vậy nhưng lại am hiểu kỳ nghệ, đến Lan Ngọc công tử còn có thể đối kháng phen! Xem ra trước đây đánh giá thấp nàng!
“Chúng ta cứ theo phía sau họ đến kinh đô Phong quốc là được rồi. Tìm được thời cơ, bổn vương nhất định phải đơn độc gặp mặt Mộ Dung Ca phen.” lại tiếp.
Lâm Nghiệp lập tức đáp: “Tuân”
......
Năm ngày sau.
Trong hoàng cung của Phong quốc.
Cung điện được bố trí cao nhã, tráng lệ, trang trí bên trong càng xa hoa vô cùng, lại mang chút điểm thô tục, ngược lại càng thể được chủ nhân của tòa cung điện này, là trang phi phàm khác người.
Thiện Nhã ngồi trong đình, trông như bình thản phẩm trà thưởng cảnh, nhưng nội tâm cách nào bình tĩnh được, nghe được tin đến.
Nàng phập phồng chờ đợi lâu, đứng ngồi yên, nàng cách nào xác minh được đến Phong quốc lần này là vì nàng, hay vẫn là vì của hồi môn mười cỗ thành trì của gia tộc nàng.
“Khải bẩm công chúa, thái tử hồi cung.” Xảo Vân từ xa bước nhanh tới, vô cùng kinh hỷ với Thiện Nhã.
“Đại ca trở về?” Thiện Nhã lập buông tách trà trong tay, vội đứng dậy hỏi. năm qua đại ca chưa từng trở lại, nay có thể trở về trong lúc Phong quốc tứ phía đầy thù địch, đương họa diệt vong, chắc chắn khiến phụ hoàng an tâm vô cùng. Nàng cũng có thể yên tâm lần tuyển phu này, khắc được toại thành tâm nguyện.
Xảo Vân khuôn mặt đỏ bừng, vui vẻ gật đầu, “Đúng vậy, thái tử trở về. Lúc này ở Bình Tâm điện cùng hoàng thượng luận bàn. Nô tỳ nghĩ, lần này thái tử trở về, nhất định là vì việc tuyển phu của công chúa mấy ngày qua.”
“Nhanh, mau đến Bình Tâm điện!”
... .....
Liên tục mấy ngày đường, Mộ Dung Ca đều bị bắt phải ngồi chung xe ngựa với Triệu Tử Duy. Mấy ngày qua, chỉ ở xe ngựa hai người bọn họ với nhau được mấy câu, càng có nhiều lúc, chỉ là nhắm mắt dưỡng thần. Bản thân nàng cũng thông minh, lựa chọn im lặng. biết từ bao giờ, đến cả thần thái của hơi thở cũng có biến hóa ít, chỉ là bản thân họ cố ý phớt lờ mà thôi.
Bởi vì khởi hành cùng đám Nguyên Kỳ, dần dần nàng phát ra, lựa chọn theo Nguyên Kỳ của Như Băng tuyệt đối là sai lầm! Đơn giản là trong mắt Nguyên Kỳ hoàn toàn có nàng! Cho dù lúc nghỉ ngơi nàng ngẫu nhiên ngồi ở bờ sông tinh thấu biểu diễn tỳ bà, cũng khiến cho Nguyên Kỳ liếc mắt cái. Nàng chỉ biết lén vào chỗ khuất người mà thầm gạt nước mắt.
Còn người bị nội thương với ngoại thương do nhát kiếm hôm trươc Ánh Tuyết lại chết được! Có lẽ những người theo bên Nguyên Kỳ đều là những kẻ bất phàm, y thuật cao minh, giữ được tánh mạng Ánh Tuyết. Nghĩ đến đây, Mộ Dung Ca thể suy nghĩ đến Nguyên Kỳ.
Trông như vân đạm gió thoáng qua, rốt cục là người như thế nào?
Thân thế tôn quý cao nhã, ai có thể chạm đến, lại bí hiểm vô cùng, e là thế gian này ai có thể nhìn thấu được ! biết đến ngày trong lòng nữ tử rồi, liệu còn có thể giữ được tư thái vân đạm gió như vậy hay !
" nghĩ chuyện gì?"
lúc nàng thẫn thờ nghĩ ngợi, Triệu Tử Duy ngồi phía đối diện mở miệng, thanh hơi khàn khàn. Hẳn là vừa rồi ngủ gục được lát.
Nàng thu hồi suy nghĩ, đem chiếc túi đựng đầy ắp nước, mở nắp ra đưa cho , rồi trả lời: “Chỉ là suy nghĩ lan man thôi.”
khép hờ đôi mắt, nhìn chằm chằm túi nước trước mặt, vươn những ngón tay thon dài như thanh ngọc được đục đẽo tinh xảo ra nhận lấy.
Nàng nghiêng thân mình nhấc tấm mành cửa xe lên, ánh mặt đặt trọn ra quang cảnh phía ngoài.
Vừa nhìn thấy, nàng gắt gao nhăn mày.
Hành xử của cư dân Phong quốc khiến nàng chịu nổi!
Đường họ là con đường quê, cho nên có thể nhìn thấy bốn phía đầy những ngôi nhà tranh.
Phía ngã tư đường, có năm ba tên vô lại trêu ghẹo thiếu nữ vải thô áo tang, cả người thiếu nữ ấy run bần bật nhưng dám phản kháng, tùy ý để mặc năm tên kia xé mở quần áo của nàng, dám công khai tuyên dâm giữa đường!
Những thôn dân trông thấy nhưng đều cúi mặt làm ngơ qua, xem như chưa từng nhìn thấy.
Nhìn như vậy cũng biết được, năm người kia thân phận hẳn là rất cao quý, bằng cũng dám to gan lớn mật như vậy. Đối với cái kẻ cao cao bề mà , công nhiên làm nhục những kẻ tiện dân hạ đẳng trong mắt họ là điều rất bình thường!
Nàng cực kỳ chán ghét nhăn mày lại, biết bản thân bất lực. Ở đây giống như thời đại cho phép nàng tự do ngôn luận, cùng lắm gọi *110 có thể giải quyết được vấn đề. Bây giờ, đến chính mình nàng còn khó bảo toàn kia.
(* số điện thoại của đồn cảnh sát )
Triệu Tử Duy thấy mắt nàng lên vẻ chán ghét, liền bình tĩnh lướt qua bên ngoài, nhìn mãi thành quen, thần sắc thay đổi gì, chỉ mở miệng : “Xem ra Phong quốc đại đô lại như vậy.”
Nghe vậy, nàng kinh ngạc nhìn về phía , hơi bất ngờ khi lên tiếng như vậy, nhưng trong tâm nàng có tia sáng sủa.
Xem ra, thời loạn thế này, hẳn quốc gia nào cũng tệ hại như vậy. Có lẽ ngày sau càng tốt hơn nữa. Nàng buồn bã trả lời: “Quý nhân, dân đen, kỳ thực cũng đều là người thôi, tại sao lại có phân biệt giai cấp đến như vậy?”
Triệu Tử Duy nhíu mày, cho rằng nàng đúng, càng hồ nghi nhìn nàng, sao nàng lại có suy nghĩ này? Dân đen sao có thể đánh đồng với quý nhân được?
Thấy cho là đúng, nàng nhún vai. Từ đến giờ phân biệt giai cấp ăn sâu vào , làm có thể thay đổi tư tưởng này? Nàng cũng cần phải thay đổi suy nghĩ này, hơn nữa, đây là điều có lẽ vĩnh viễn nàng làm được.
Triệu Tử Duy xem xét ánh mắt khép hờ của nàng, thần sắc , lại lạnh lùng nhàn nhạt như ở gian khác, thuộc về nơi đây, càng tựa như phiêu miêu muốn tránh xa nơi này. Đây là thần thái chán ghét cực điểm và để mặc cho cảm xúc tự trôi. chậm rãi uống hai ngụm nước, sau nhấc mành đối với người canh giữ ngoài xe ngựa Lưu Vân thấp giọng ra lệnh: “Mau cứu nữ tử bị làm nhục ngoài kia.”
Lưu Vân nghe lệnh, ánh mắt giấu được kinh ngạc, thái tử vốn dĩ quan tâm những vấn đề này, thế mà ở Phong quốc lại quản loại chuyện này? Nhưng mệnh lệnh của thái tử thể tuân, lập tức nhận lệnh nhảy ngay xuống xe ngựa chạy trở về nơi xe ngựa vừa chạy qua.
Tuy giọng Triệu Tử Duy cực thấp, nhưng Mộ Dung Ca lại nghe rất ràng, mắt nàng lộ vẻ kinh ngạc nhìn , ánh mắt mở to, trong ngươi nàng đều lên hình ảnh to gần của .
khẽ nhếch miệng, thanh mềm , “Bọn họ làm bản cung ngứa mắt.”
Mộ Dung Ca nhe răng nở nụ cười vô cùng thoải mái, tâm tình vô cùng tốt, trông vậy nhưng cũng vô tình đến vậy.
Giờ khắc này, nụ cười nàng tươi mát tí phòng bị, cười từ trong tâm mà ra, sáng lạn như giữa mùa hạ, muôn hoa đua nở, hương thơm mê người, khiến người khác phải ngước nhìn. nhàng nhếch khóe môi, nở ra nụ cười sung sướng mà chính cũng ngờ được.
Nguyên Kỳ xe ngựa.
“Bẩm thái tử, vừa rồi thái tử Tề quốc phái người cứu nữ tử bị vài tên vô lại có gia thế làm nhục.” Phụ tá Gia Kiệt, trợ thủ mà Phá Lãng do phạm sai lầm bị điều trở về Hạ quốc tức tốc phái theo Nguyên Kỳ, vừa có ám vệ đưa tin, lập tức báo cáo lại với Nguyên Kỳ.
Nghe vậy, trong mắt Nguyên Kỳ khó tránh tia ngạc nhiên, thanh rung như tuyết đầu mùa, “ giống với phong cách hành đó giờ của thái tử Tề quốc.”
Dựa vào tình trạng tại của Phong quốc, Triệu Tử Duy tuyệt đối vì bách tín của Phong quốc mà lãng phí thời gian. Bỗng nhiên lại nhớ đến người ngồi trong xe của Triệu Tử Duy, Mộ Dung Ca, nữ tử cực kỳ giống với phần đông nữ tử mà gặp qua. Cũng chính vì nàng khác biệt, nên mới khiến cho Triệu Tử Duy mở rộng tầm mắt, trông chờ điều khác lạ.
Nhưng người như nàng, lẽ biết bản thân bị Triệu Tử Duy lợi dụng?
Ngay từ đầu, nàng lựa chọn xin giúp đỡ từ Triệu Tử Duy, nguyên cớ do đâu?
Gia Kiệt nhìn Nguyên Kỳ liền thất thần, thấp giọng ra nghi hoặc trong lòng, “Mộ Dung Ca, nữ tử cùng xe ngựa của thái tử Tề quốc, tựa hồ có vị trí khá quan trọng trong lòng thái tử nước Tề.” Bên người Triệu Tử Duy mỹ nhân vô số, càng là người từng trải kinh nghiệm "giường chiếu" ít, bây giờ đối đãi với Mộ Dung Ca lại khác hẳn, đủ để thấy đối với , Mộ Dung Ca thắng tất thảy nữ tử khác.
Gia Kiệt có thể theo bên người Nguyên Kỳ, vị trí có thể là thân cận hơn Phá Lãng, dù cho mưu trí kém cạnh hơn, nhưng tính tình trầm ổn, quan sát tỉ mỉ, ăn thận trọng, mọi việc nhất định suy tính lại vài lần mới cẩn thận xuống tay.
Nguyên Kỳ thu hồi suy nghĩ, chiếc hàm hoàn mỹ khẽ cử động, : “Có đúng thái tử Phong quốc hồi cung?
“Bẩm, trở về hoàng cung Phong quốc.” Gia Kiệt cúi đầu trả lời.
Nguyên Kỳ gật gật đầu, con ngươi lại đen thêm vài phần, “Khánh Vương Nguyên quốc vẫn theo phía sau?”
“Vâng, ty chức phái người để ý. Chủ công, có cần phái người chặn họ lại?”
... ...
Trời tối dần, mọi người dừng lại ở khách sạn trong trấn nghỉ ngơi.
Còn khoảng sáu ngày đường đến kinh đô. Dọc đường, khí Phong quốc vô cùng náo nhiệt, ít các vương tôn công tử vận đủ loại phục sức đặc trưng của các nước, hầu như mỗi ngày đều được nghe từ miệng họ thốt ra bốn từ “Thiện Nhã công chúa”, mà hễ nhắc đến mặt họ đều lên vẻ ái mộ sâu sắc.
Mọi người đều tạm nghỉ tại nhà khách lớn nhất thị trấn. Cũng hơi bất ngờ khi hậu viện khách sạn lại có hoa viên to rộng, có tiểu đình bên cạnh dòng suối nhân tạo, xung quanh trồng đầy dương liễu thả bóng rủ mát, còn lại là hoa mẫu đơn đương khoe sắc, hài hòa tạo nên bức tranh phong thủy hữu tình. Cảnh đẹp mê người, buổi tối sau giờ cơm ra đây du ngoạn còn gì tuyệt hơn.
Sau bữa tối, Mộ Dung Ca liền ra khỏi phòng, thẳng đến hậu viện. phải nàng muốn thưởng ngoạn, trong ngoài khách sạn khá hỗn độn, nguy hiểm luôn bủa vây xung quanh. Chỉ là trong bữa tối Như Băng có lời mời, từ hồi xuyên đến đây, ngoại Tận Nhi ra, chỉ có Như Băng từng giúp đỡ nàng, thế nên, khi Như Băng chủ động mời, nàng muốn từ chối.
Ra cửa hậu viện, liền thấy nữ tử xinh đẹp dáng thon gầy ngồi trong đình, dưới ánh trăng, thần sắc nàng thấp thoáng nét đẹp mê người, song khuôn mặt vẫn ánh lên vài nét tiều tụy. Đến gần đình, trông thấy nước mắt nàng trong suốt lã chã rơi, so với bữa ăn tối trông càng tiều tụy hơn.
Lần này, lại có điều gì xảy ra nữa đây?
“Dung Ca đến rồi.” vừa nhấc đầu liền thấy ngay Mộ Dung Ca, lập tức đưa tay lau những giọt nước mắt khuôn mặt tái nhợt.
Mộ Dung Ca gật đầu ngồi nhìn nữ tử ngồi đối diện, đánh giá nàng cẩn thận, lòng thoáng kinh ngạc, rốt cục có chuyện gì xảy ra? Mày khẽ nhăn lại, trầm giọng hỏi: “Như Băng, có chuyện gì xảy ra sao?”
Nghe vậy, trong nháy mắt thần sắc Như Băng có chút bất an cùng kinh sợ, nước mắt vừa nén xuống lại chảy ra, khẽ cắn đôi môi trắng bệch, cúi đầu, giọng chực khóc: “ta xứng được ở bên thái tử.”
“Rốt cục là có chuyện gì?” Hàng mi Mộ Dung Ca giật càng nhanh.
Như Băng tự giễu cười khổ, cầm khăn dậm dậm nước mắt mặt, chậm rãi : “ theo bên người thái tử hơn tháng, mà ta chưa từng thị tẩm. Bản thân cũng hiểu ta có tấm thân trong sạch, nhưng nhiều năm qua vốn đơn phương ái mộ ngài, ngày nghĩ mà ăn ngon, đêm ngủ yên. Ánh Tuyết sai, ta là si tâm vọng tưởng. Nếu thái tử kết hôn với Thiện Nhã công chúa, tim ta tan nát. Sau bữa ăn tối, ta có chủ động đề nghị hầu hạ nhận được ánh nhìn lạnh lùng, ta cảm nhận rất ngài thậm chí muốn giết ta! Nên ta càng hiểu , ngày sau ta càng khó tiếp cận ngài hơn. Ta nên làm thế nào đây, Mộ Dung Ca? Thế nào mới được ngài ngẫu nhiên chiếu cố? Điều ta muốn đâu có nhiều, chỉ là mong ngài ngẫu nhiên có thể nhớ đến ta thôi.
Dứt lời, Như Băng ngẩng đầu nhìn sang nàng vẻ chờ đợi.
Ra là vậy! Bản tính con người vốn tham lam, ban đầu Như Băng chỉ muốn dựa vào Nguyên Kỳ để rời khỏi Khánh Vương phủ. Khi được toại nguyện rồi, ngày đêm nhìn thấy Nguyên Kỳ lại sinh lòng mến mộ. Điều này sai! Chung quy vẫn là con người, lúc nào cũng có nhu cầu đòi hỏi và lo sợ mất , ai đều cũng có thể vì thay đổi của hoàn cảnh mà biến chuyển theo.
Nhìn ánh mắt trông chờ của Như Băng, nàng biết nên trả lời thế nào! Đối với kẻ thâm trầm khó lường như vậy, có lẽ suốt cuộc đời này nàng cũng bao giờ biết được trong lòng nghĩ gì. Có điều, nàng hiểu rất , nếu càng hy vọng nhiều ở , tuyệt đối càng là si tâm vọng tưởng!
Như Băng vì mà u mê như vậy, nếu nàng khuyên Như Băng hãy buông bỏ, nhất định Như Băng nghe lọt tai. Nhưng Như Băng là người “Tuyết trung góp than”*, ân đức này suốt đời nàng quên. Cho nên nàng muốn khoanh tay đứng nhìn Như Băng giãy dụa lặn ngụp trong hố sâu tuyệt vọng.
Đương lúc nàng trầm mặc gì, bên góc hậu viện, có kẻ tự hào nhan sắc tựa thần tiên, tuyệt đối nhân gian vô song, quyền thế khuynh thành nam tử dùng ánh mắt sâu sắc lướt nhìn qua mái đình.
(*Tặng than trong ngày tuyết rơi giá rét: trong lúc hoạn nạn, giang tay giúp đỡ. )
Last edited by a moderator: 9/10/15