Chương 29 : Đánh cờ .
“ nương khách khí rồi.” Lan Ngọc nhìn vào đôi mắt tinh kia rung động lòng người biết bao cùng nụ cười mỉm giảo hoạt, đôi mắt lóe lên chút, thanh nhã nhìn nàng mỉm cười .
Hai người ngồi đối diện nhau, Mộ Dung Ca cầm cờ trắng, còn Lan Ngọc công tử hiển nhiên là cờ đen.
Thần sắc nàng thanh lãnh, nghiêm túc cẩn thận xem bàn cờ, đây là ván cờ mà ông chủ khách sạn vừa bố trí lại, giờ phút này là lúc hai người vận trí đối kháng.
Có thể , đây là thế cục ác liệt, nếu nàng cẩn thận suy tính, nước khinh suất, chắc chắn bị đo ván.
Lan Ngọc trước sau như luôn giữ vẻ mặt thanh nhã, tâm tư tựa như phiêu lãng nơi đâu. Ngón tay thon dài cầm viên cờ đen, da thịt cũng như sắc mặt hơi tái nhợt, đến độ nhìn lên mu bàn tay còn thấy từng đường gân xanh hay mạch máu .
Khoảng cách ở rất gần, nhưng nàng cảm giác được chút áp bách nào, càng tìm ra tia mỏi mệt, ngược lại còn vững vàng thanh nhã, từ khí chất đến hơi thở khiến cho nàng cảm thấy vô cùng thoải mái. Tựa hồ nam tử trước mặt này chính vì vô dục vô cầu, nên hơi thở mới có thể vững vàng, khí chất mới có thể trong sạch đến vậy! Cũng khó trách hầu hết nữ tử trong khách sạn này đều dõi theo mãi thôi.
Quả là tên nam nhân độc nhất vô nhị!
Khi Mộ Dung Ca được năm nước nhưng vẫn chưa bị thua, xung quanh ngừng vang lên những tiếng ngạc nhiên.
“ những năm nước rồi, mà tựa hồ nàng vẫn chưa phải cố gắng vắt óc suy nghĩ trước khi hạ cờ. Đến giờ vẫn chưa thấy được dấu hiệu nào cho thấy nàng thua. Người bên cạnh thái tử quả nhiên là tàng long ngọa hổ, chỉ là tiểu tỳ nữ cũng tinh thông kỳ nghệ, còn có thể so ván được với Lan Ngọc công tử!”
“Theo ta thấy hẳn là Lan Ngọc công tử thương hương tiếc ngọc, đành lòng để nàng đo ván trong thảm hại nên mới ra cờ khiêm nhường như vậy. Huống hồ, thế gian này luận tài sắc có thể sánh ngang được với Lan Ngọc công tử duy chỉ có tuyệt sắc thiên hương Thiện Nhã công chúa mà thôi.”
“Lời ngươi có lý. Kỳ nghệ của nàng ta làm sao có thể sánh được với Thiện Nhã công chúa kia chứ!”
Hầu hết nam tử trong khách sạn đều được mở rộng tằm mắt, chằm chằm nhìn vào Mộ Dung Ca, nữ tử kia là vừa có tài vừa có sắc, thái tử Tề quốc là có mắt nhìn người!
Còn nữ tử ghen tị đến mức muốn đòi sống đòi chết, lũ lượt hối hận vì sao trước đây nghiên cứu kỳ nghệ làm chi, nếu cố gắng học ắt cũng giờ cũng có chút đất dụng võ. Hôm nay có thể được đến gần Lan Ngọc công tử cùng ngài đánh cờ, đây là điều mà biết bao nữ tử cầu xin cả đời cũng có được!
Dựa vào điều gì mà nữ tử kia có thể nhận được nụ cười của Lan Ngọc công tử chứ!
Triệu Tử Duy giương đôi mắt sâu thẳm đầy tà mị nhìn Mộ Dung Ca, xem ra từ hôm nay trở phải dùng cách nhìn khác để đánh giá nàng rồi…
Lan Ngọc ngẩng đầu, ánh mắt nhu hòa, mỉm cười nhìn về phía Mộ Dung Ca, thanh vẫn dịu như vậy, “Xin nương đừng nghi kỵ e dè điều gì.”
Nghe vậy, Mộ Dung Ca vừa muốn hạ nước cờ, tính toán từ nãy giờ nhìn sao cũng thấy dấu hiệu sắp thua cuộc, bóp chặt ba viên cờ trong tay. Lúc này, vừa nghe xong, nhìn sang vừa vặn bắt gặp ánh mắt đầy thư thái của , nàng nhàng cười, phảng phất hương hoa sen độ tươi mát thanh nhã, tay cầm viên cờ trắng lập tức chuyển đổi phương hướng, chuẩn xác nhầm ly hạ cờ. Rồi nàng nhìn cười : “Được” Ý đồ khi nãy của nàng chắc cũng xem thấu, nàng cũng ngờ, chưa từng thấy qua nàng, mà cũng có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của nàng.
Trong lòng thầm lắc đầu, ý nghĩ của nàng có buồn cười lắm , hành tẩu bôn ba mấy nước trong thời gian dài, có thể trợ giúp các tiểu quốc tránh được họa diệt vong, tâm tư nào có thể đơn giản như người bình thường.
Triệu Tử Duy trông thấy nàng mỉm cười với Lan Ngọc chút đề phòng, trong miệng bất giác dấy lên vị chua chat, đôi mắt càng như bóng đêm sâu thẳm, tựa như từng cuộn mây trong đêm đen ấy cuồn cuộn xoay vầng, tầng tầng lớp lớp lộn nhào tả!
Lan Ngọc nhìn theo viên cờ trắng đôi bàn tay nõn nà chuẩn xác nhầm dời vị trí chút chần chừ. Sau khi hạ cờ xuống, trong mắt thoáng lóe lên tia kinh ngạc. Ngẩng đầu, đôi mắt vừa vặn giáp ngay khuôn mặt thanh hoa tuyệt diễm kia mỉm cười.
Theo nụ cười đó mở ra tràng nghị luận mới cho tất cả mọi người, ai nấy đều ngạc nhiên tập trung vào cuộc chiến hồi gay cấn!
Có thể đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng nàng cùng đấu cờ, còn cách che giấu thực lực, thôi chỉ còn biết dùng hết toàn lực cùng quyết đấu trận sống mái!
Thời gian chậm rãi qua , chậm chạp qua được nửa canh giờ, những ai ban đầu tính xem kịch vui trong khách sạn này đều dần thay đổi sắc mặt, ào ào hướng tầm nhìn vào phía nữ tử mà ban nãy họ khinh thường.
“Chủ công, theo như tình hình thấy, Mộ Dung Ca ắt phải trừ bỏ.” Đứng trước cửa khách sạn hơn khắc, Phá Lãng hạ giọng đối với vị chủ nhân trước mặt trầm giọng .
Triệu Tử Duy khi có được tương trợ của nàng, sợ là ngăn cản đại kế của chủ công! Ánh mắt Phá Lãng trầm nhìn chằm chằm vào Lan Ngọc cùng Mộ Dung Ca đánh cờ.
ngờ thế gian lai có nữ tử có thể cùng Lan Ngọc đánh cờ trong thời gian lâu như vậy!
Lúc ở phủ Khánh Vương Nguyên quốc, trông nàng vẫn hết sức hèn mọn, chưa từng lọt vừa mắt Phượng Dịch, bây giờ theo Triệu Tử Duy trong chớp mắt như trở thành con người khác vậy!
Nếu thái tử Phong quốc gặp được nàng, thể thế nào? theo chủ công, mục đích là hiệp trợ chủ công đoạt được thiên hạ, hiển nhiên trong mắt dung được bất cứ điều gì có thể chắn ngang chặn đường tiến tới của người.
Phía trước, Nguyên Kỳ vẫn chưa đáp lại, Phá Lãng cau mày tiếp tục : “Cho dù thái tử Tề quốc có phòng bị, nhưng ắt vẫn có lúc sơ hở.” Dứt lời, lập tức nhận ra mình lỡ lời, thái tử Tề quốc đâu phải là kẻ có tâm cơ? Vốn có thủ đoạn tàn nhẫn vô tình khiến khỏi kinh hồn bạt vía, sao lại đến lượt có cơ hội chen vào?
“Ty chức lỡ lời, xin chủ công trách phạt.” cúi đầu thỉnh tội, mặc dù thỉnh tội nhưng vẫn cam lòng. Nếu như đại kế thống nhất thiên hạ lại vì nữ tử mà trì hoãn, nhất định hối hận cả đời!
Nguyên Kỳ cử chỉ tao nhã, trong ánh mắt hề lộ tia lo lắng, khuôn mặt trước giờ vẫn cực kỳ tao nhã, hoa lệ đến bức người nở nụ cười nhàn nhạt, hai mắt bình thản lướt sang Phá Lãng, “Phá Lãng, lập tức trở về Hạ quốc ngay.”
Sắc mặt Phá Lãng trong nháy mắt trở nên tái nhợt, hối hận thôi! như thế sao mà lại thiếu kiên nhẫn như vậy, chỉ mãi lo nhận định nữ tử kia ngăn cản đại kế của chủ công thống nhất thiên hạ. Dù có lập tức nhận ra lỗi lầm, nhưng vẫn lộ bản tính nóng gấp bất trị của mình, đáng trách phạt.
khi chủ công quyết định tuyệt đối thay đổi! chỉ biết tuân tùng nhận lệnh, nếu như tĩnh tâm nhìn thấu được thế , tuyệt nhiên có tư cách theo bên người chủ công, bằng ắt có ngày làm hỏng đại ! “Tuân”.
Triệu Tử Duy tùy ý giương ánh mắt sắc bén quét về phía cửa khách sạn, chạm phải ánh mắt Nguyên Kỳ.
Khi bốn mắt chạm nhau, hề có chiến hỏa, cũng lạnh như băng, duy chỉ lên nụ cười đầy khí chất, nụ cười khẽ nhàn nhạt.
Người thường nhìn thấy cảnh này, ắt cho rằng hai người có quan hệ chí thân, Tề quốc cùng Hạ quốc có chiến tranh.
Nhưng người tinh ý thấy, trong nụ cười ấy chứ biết bao ngọn lửa chiến trận, mưu mô kế lược!
Dần dần khán giả tập trung nhìn lên đài cao mới phát Nguyên Kỳ đứng trước cửa.
Các nam tử nhìn thấy dung mạo khuynh thế tuyệt mỹ, khí chất cao quý, cao nhã tựa mây cao của Nguyên Kỳ, bỗng cảm thấy đầu gối bủn rủn, muốn quỳ xuống hành lễ, cam tâm tình nguyện thần phục!
Nữ tử còn lại đều líu cả lưỡi, thế gian sao lại có được tuyệt sắc tuấn mỹ nam tử như vậy! Nhìn ôn nhu như vậy, kèm theo là nụ cười nhàn nhạt môi, trách sao làm cho người ta trâm mê lối thoát!
Tại đây Mộ Dung Ca hết sức chăm chú, căn bản phát khí trong khách sạn dần chuyển hóa, dù sao cũng sắp kết thúc rồi! Hai mắt nàng lóe sáng, kính nể ngẩng đầu nhìn về nam tử phía đối diện, quả hổ danh là thiên hạ đệ nhất công tử! Kỳ tài cao siêu! Có lẽ khi nãy cùng Triệu Tử Duy đánh cờ, khiêm nhường rồi. Chứ thực lực chắc chắn còn cao xa hơn nữa!
nước cuối cùng! Nàng khẽ nhăn mày, sau vài phần châm chước, nàng hạ cờ!
“Thiếp xin thua.” Sau khi hạ cờ, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Lan Ngọc, sảng khoái tười cười .
“Chỉ thua đúng quân!” Ông chủ khách sạn kinh hô. Vừa nãy cũng chăm chú nhìn hai người đối khán, chưa phát ra khí có phần thay đổi, lần hô vàng này, hấp dẫn của Nguyên Kỳ tạm được lắng lại, người người xoay mặt ngẩng đầu nhìn chằm chằm, thể tin được!
Nhưng vẫn chỉ là thua có quân thôi!
Trong mắt Nguyên Kỳ và Triệu Tử Duy đều có chút kinh ngạc nhìn về phía nàng tươi cười lộng lẫy. Chỉ thua quân? Vừa rồi đánh cờ, bọn họ đều thấy , biến hóa kỳ lạ của ván cờ, Lan Ngọc tuyệt đối có thương hương tiếc ngọc mà khiêm nhường.
Nàng nở nụ cười tươi rói đầy sảng khoái, chỉ có thua quân thôi mà!
Mọi người khiếp sợ kịp, bản thân Lan Ngọc cũng đầy kinh ngạc, ai biết được rằng vừa rồi cùng nàng đánh cờ, phải vắt cạn óc, đặt hết tâm tư để .
Quả nhiên, nàng chỉ thua đúng quân! Có lẽ quân này là do nàng cố ý!
Ánh mắt hơi lóe ra, ngẩng đầu đón nhận nụ cười tươi rói sảng khoái của nàng, qua đó nhìn ra được kiên định, sáng rọi tựa thái dương trong nụ cười của nàng.
Đây là phế phi bị Phượng Dịch vứt bỏ sao? Nhìn trông hèn mọn vậy nhưng đối với kỳ nghệ lại am hiểu tường tận như vậy hay từ trước đến giờ chỉ là muốn được rời khỏi Nguyên quốc thôi sao? , phải như vậy.
lướt qua đôi mắt trầm lãnh, thần sắc mơ hồ của Triệu Tử Duy, có lẽ ngay từ đầu đến cả Triệu Tử Duy cũng nhìn thấu và hiểu được nàng, nên vừa rồi mới bày ra phép thử này.
“ nương khiến tại hạ khâm phục, nếu ngày sau có cơ hội nhất định phải cùng nương đánh thêm ván cờ.” mỉm cười giọng , ánh mắt rất mực nhu hòa thanh nhã.
Trong lòng Mộ Dung Ca bị chút thanh mềm mại vỗ về con tim vốn bị trói chặt, giải tỏa thần kinh phải cảnh giác tột độ trong thời gian dài của nàng. Từ hôm đó đến giờ, trừ khoảng thời gian ở cùng Mộ Dung Tận là được thoái mái, còn lại chính là giờ phút này được đối mặt với . Hốc mắt nàng thoáng ửng đỏ, lập tức cúi đầu, cười lạnh tự giễu, thể tin được có ngày vành mắt nàng cũng biết hoen đỏ, cũng muốn trốn tránh đau khổ, lao vào cái ôm ấm áp, được ai đó bảo vệ.
Ánh mắt Triệu Tử Duy lạnh lùng gắt gao nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của nàng, thần sắc có gì đó biến chuyển. Thái độ của nàng đối với Lan Ngọc tựa như có gì bất thường!
“ ngờ lại có thể hội ngộ với thái tử Hạ quốc tại đây.” Lan Ngọc dời mắt nhìn về Nguyên Kỳ, lúc này đứng trước cửa. Đối với xuất của Nguyên Kỳ, tựa hồ có chút ngoài ý muốn của .
“Thái tử Hạ quốc?” Mọi người nghe vậy lập tức cũng như Mộ Dung Ca vừa hoàn hồn trong cơn khiếp sợ, mang vẻ mặt tôn kính nhìn về phía Nguyên Kỳ.
Trong thời loạn thế chia cắt hơn mười mấy quốc gia, duy chỉ Hạ quốc là lớn mạnh nhất, các quốc gia khác xa xa còn thể bì kịp. Ngay cả Tề cũng phải lép vế. Thái tử Hạ quốc trời sinh cách mệnh tôn quý, khí chất bất phàm, trí tuệ trác tuyệt, khó ai sánh bằng. Sinh ra vốn mang thân phận quyền quý như vậy, dân chúng bên dưới làm sao có thể tôn kính thần phục cho được.
Tự khắc bọn họ cảm thấy thấp hèn, dần dần cúi đầu hạ mắt, dám nhìn thẳng ra trước cửa, nơi có vị khách quý cao nhã như nam thần tiên.
Trông Nguyên Kỳ vẫn bình thản, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía Lan Ngọc, cười nhạt : “Nghe danh bằng gặp mặt, Lan Ngọc công tử đây quả hổ danh là thiên hạ đệ nhất công tử.”
Mấy năm qua, bọn họ biết nhau qua những chiến tích được truyền miệng, hoặc ở nơi nào đó bí mật giao đấu, cũng chưa từng gặp nhau, ngờ nay lại hội ngộ nhau trong khách sạn của thị trấn thuộc Phong quốc!
Sau khi ổn định lại được cảm xúc, vừa vặn nghe được lời của Lan Ngọc, liền chuyển hướng nhìn ra cửa. Quả nhiên gặp được tên thái tử sở hữu dung mạo bức người khiến ai ai gặp qua rồi cũng thể nào quên được Nguyên Kỳ! Nàng hơi nhíu mày, hôm nay là ngày gì nhỉ, ngờ lại có nhiều nhân vật tai to mặt lớn hẹn mà xuất ở đây?
Đều là vì Thiện Nhã công chúa hay sao?
tại, nàng đối với vị công chúa vang danh đệ nhất mỹ nhân rất để tâm, phải là muốn so sánh tị hiềm gì, chỉ là muốn thưởng thức nàng ta mà thôi.
Nhân lúc ai chú ý tới, Triệu Tử Duy tiến đến gần Mộ Dung Ca, liền hạ giọng hỏi nàng: “rốt cuộc ngươi còn bao nhiêu điều che giấu bản cung?”
Nàng khẽ nhắm mắt, rồi lại thấp giọng trả lời: “ nhiều hơn.”
Last edited by a moderator: 9/10/15