Chương 23 : Là ai truy đuổi ta ?
Cả người Quất Đào đông cứng lạnh như băng , hai chân run lên, sắc mặt tái nhợt thuyên giảm. Thái tử quả là vì Mộ Dung Ca mà chấp nhận làm chậm tiến trình lên đường!
Tuy rằng vốn e ngại Triệu Tử Duy, từ đó đến giờ bao giờ dám vi phạm mệnh lệnh của nhưng nàng vẫn mực đánh bạo phản đối: “Thái tử hà tất cứ phải vì ca kỹ mà làm chậm trễ hành trình đến Phong quốc? Cũng có thể Mộ Dung Ca bị giết hại!” Đến Phong quốc càng có nhiều chuyện quan trọng phải làm, thiên mệnh của thái tử là phải thống nhất thiên hạ, chỉ vì Mộ Dung Ca mà làm trễ tiến trình, lỡ đại nghiệp, đây tuyệt đối phải là hành động sáng suốt!
Vừa dứt lời, ánh mắt sắc lạnh của Triệu Tử Duy đảo qua ngay, “Quất Đào, ngươi vốn biết vi phạm mệnh lệnh của bản cung có kết cục như nào!”
Quất Đào theo bên Triệu Tử Duy nhiều năm, chưa bao giờ phạm lỗi, lại càng bao giờ làm trái mệnh lệnh của , nàng đương nhiên biết rất , tuyệt đối tha thứ cho thuộc hạ phản bội, càng cho phép có người vi phạm mệnh lệnh của . Có điều hôm nay nàng sốt ruột, sợ vì nữ nhân mà mất lý trí, làm hỏng đại cuộc, cho nên mới đánh bạo can gián. Nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn ấy, nàng ngay lập tức hối hận.
Có lẽ tự có quyết định của mình. Hơn nữa trông cũng giống vì nữ tử mà buông bỏ mộng nghiệp hùng bá thiên hạ! Nàng cả kinh, quỳ ngay xuống đất, phủ phục mà thỉnh tội, “Xin thái tử trách phạt.”
“Quất Đào, bản cung cho ngươi cơ hội cuối cùng. Ngươi hãy nhớ cho kỹ, ngươi dù có muốn giấu giếm gì với ai cũng được, nhưng tuyệt nhiên gạt được bản cung đâu! Kẻ biết tuân lệnh, chỉ có con đường là chết. Xuống nhận mười trượng phạt !” Triệu Tử Duy thu hồi ánh nhìn lạnh băng, trong giọng bắt đầu mang theo ít ấm áp len lỏi.
“Tạ thái tử.” Quất Đào khó nén được kinh sợ, thanh run rẩy. Nàng vốn luôn trầm mặt ổn định, ngờ có ngày lại vì xuất của Mộ Dung Ca mà khiến nàng mất kiên nhẫn, từ nay về sau, nàng nhất định thể vì nóng vội mà hóa sai lầm, bởi vì có gì qua mắt được thái tử cả!
... ...... ...... .........
Kim phúc khách sạn .
Hạ quốc thái tử ở lại Kim Phúc khách sạn mười ngày hơn, mỗi ngày đều nhàn nhã đọc sách chơi cờ, ngẫu nhiên cũng chỉ đứng ở tầng thượng của Kim Phúc mà thưởng cảnh ngắm thành, có vẻ cũng chẳng vội vàng khởi hành Phong quốc .
Vào ngày, giữa vây quanh của nhiều người, rốt cuộc cũng hạ quyết định Phong quốc.
“Bẩm chủ công, Tề quốc thái tử ở biên giới Nguyên gặp ám sát. Nếu như lúc đó thái tử xuất hành Phong quốc trước, ắt cũng tránh khỏi.” gã nam tử ngồi đối diện Nguyên Kỳ, bên đặt hết tâm tư hạ ván cờ, bên với giọng lo lắng.
Nguyên Kỳ mang ánh mắt nhu hòa, tươi cười thanh nhã nhìn về phía gã nam tử trẻ tuổi đối diện, : “Xưa nay ngươi vốn khôn khéo nổi bậc trong đám phụ tá, nay sao lại hiểu ra tình bên trong.”
“Phá Lãng ngu muội, xin chủ công chỉ giáo.” Phá Lãng mặt đầy nghi hoặc. có thể cùng thái tử ngồi cùng chiếc xe ngựa, cũng có tư cách cùng thái tử chơi cờ, tuy rằng so với sợi lông mao của thái tử vẫn còn là kém, nhưng so với những phụ tá khác vẫn nổi bật là kẻ mưu trí, thuộc loại trí giả có hai ở Hạ quốc. Có điều những lời thái tử vừa lại khiến cho càng cảm thấy mơ hồ khó hiểu.
“Đám người ám sát Triệu Tử Duy mặc dù phải là người của phía Khánh vương Nguyên quốc, nhưng tuyệt đối thoát khỏi có mối quan hệ rễ má nào đó.” Nguyên Kỳ cười nhạt. Sau lần đầu tiên bị ám sát, ý định muốn phục binh tấn công Nguyên ắt hẳn truyền đến tai hoàng đế của Nguyên quốc, mặc dù bề ngoài đó là gã hoàng đế đuối nhu nhược, nhưng nếu là kẻ yếu đuối nhu nhược như vậy sao lại ngồi lên ngai vàng được kia chứ?
Phá Lãng trợn mắt lên, thầm líu lưỡi, “Xem ra lá gan của hoàng đế Nguyên quốc ! Dám cả gan phái người ám sát Thái tử của Tề!”
“Việc này đơn giản như thế .” Nguyên Kỳ nở nụ cười tươi, thanh mang theo hơi lạnh như có như .
Chỉ là Nguyên quốc giờ sao có được sát thủ đủ thực lực kia…
“Cho dù thái tử Tề quốc có đến Phong quốc cũng chỉ là phí công thôi. Thiện Nhã công chúa đó giờ luôn ái mộ chủ công, sánh đôi cùng chủ công vốn là duyên trời định.” Phá Lãng tháo gỡ nghi hoặc, bỗng nhiên nghĩ tới Thiện Nhã công chúa của Phong quốc, bây giờ ai đến Phong quốc cũng thoát khỏi mục đích muốn cưới Thiện Nhã công chúa, nhưng, điểm trọng yếu là Thiện Nhã công chúa đó giờ vốn ái mộ chủ công của .
Nguyên Kỳ nghe vậy cười , đôi mắt bình thản yên tĩnh tuyệt đối kia tựa hồ trong thoáng chốc trở nên đen tối sâu thẳm.
... ...... .......
Hai ngày sau.
Mộ Dung Ca hai người đều xe ngựa, đường hướng thẳng đến Tề quốc. May mà người Mộ Dung Ca vẫn còn ít lương khô, nên hai người phải tạm dừng để tiếp lương thực, cả ngày lẫn đêm ở liền xe ngựa cho kịp tiến độ.
Chờ sau khi ăn sạch lương khô, Mộ Dung Ca cho Tận Nhi bắt ít gà rừng, vịt hoang, thỏ hoang, buổi tối làm bữa thịt nướng phong phú ngoài trời. Âu cũng thú vị lắm a!
Tận Nhi cầm lấy con gà, dùng sức tách ra rồi như hổ đói lâu ngày, vồ vập vừa ăn vừa khen ngợi ngớt, “Tỷ, tay nghề của tỷ đúng là cả tuyệt vời! Chỉ là gà nướng thôi mà thua bất cứ món sơn hào hải vị nào! Tỷ, đây là lần đầu tiên Tận Nhi được ăn no nhất trong mấy ngày qua.”
Nhìn Mộ Dung Tận ăn vui vẻ như vậy, từ đôi mắt đến thần thái đều giãn ra đầy phấn khởi, tại biết là do được ăn ngon hay như đứa trẻ được quà nữa. Thấy như vậy, nàng nhịn được cười : “Làm gì khoa trương đến vậy. Nếu đệ thích ăn, về sau tỷ thường xuyên làm cho đệ.”
Dù sao vẫn còn là đứa trẻ, chỉ là đứa mới mười hai tuổi thôi!
“Tỷ tốt!” nhìn về phía Mộ Dung Ca phòng bị, hồn nhiên nở miệng cười. Trước kia tỷ tỷ vốn đối xử tốt với rồi, nay tuy rằng tỷ tỷ còn được như trước, nhưng vẫn là người đối xử với tốt nhất thế gian này.
“Đúng là trẻ con! Dù có ngon cũng nên ăn chậm lại, tỷ có giành của ngươi đâu. Hai ba ngày qua đều ăn nhiều như vậy, đệ cẩn thận khéo lại bị đau bụng đấy.” Nàng khẽ lắc đầu cười, lấy chiếc khăn bên hông nhàng lau cái miệng mỡ màng của , lại dịu dàng dặn dò.
Ánh mắt Mộ Dung Tận chớp động, chiếc khăn nhàng chạm vào mũi, nhàn nhạt thoảng đến hương thơm dịu duy nhất chỉ có ở tỷ tỷ át cả mùi thịt gà nướng, khuôn mặt chợt đỏ lên như áng mây chiều.
“Sao nào? Tỷ mới chê đệ hai câu, mà đệ đỏ mặt rồi? Quả đúng là đứa trẻ dễ thương. Lát nữa ngươi cởi quần áo ra đưa tỷ mang ra con sông phía trước, tỷ giặt sạch cho thơm tho rồi đệ lại có thể mặc vào.” Nàng nhìn vào gò má ửng hồng, kiềm được cười ra tiếng, để bớt ngượng, nàng liền chỉ vào quần áo mà .
“Tỷ tỷ, đệ trưởng thành rồi. Về sau còn có thể bảo vệ tỷ nữa. Quần náo này đệ có thể tự giặt được .” Khuôn mặt tuấn tú, đôi mi cong lên, cúi đầu vừa ăn chân gà, vừa nặng nề cất tiếng.
Bầu trời đêm tĩnh lặng, trăng lưỡi liềm treo cao. Gió nhè thổi làm ấm con tim lạnh lùng băng giá.
Mộ Dung Ca nghe vậy, đuôi mắt cong lên mỉm cười : “Tốt.”
Hai ngày qua, tuy rằng luôn phải đường, nhưng tâm tư nàng lại rất vui vẻ sung túc. Nàng có thể tạm để khối óc luôn phải tính toán lo sợ được nghỉ ngơi. Tận Nhi dù có khác xưa ít, nhưng đối với nàng, vẫn như thuở nào, vẫn là tiểu hài tử, đứa trẻ mà nàng hết lòng thương !
Liệu nhân vật Mộ Dung Ca chết ngày trước kia có thể yên lòng nhắm mắt ? Cũng như mẫu thân của Tận Nhi, Mễ quý phi liệu có thể an lòng nơi chính suối chứ?
Tận Nhi toàn tâm cứu giúp bảo vệ nàng như vậy, đương nhiên nàng cũng dốc toàn lực để bảo vệ .
Ai nàng đến cái thế giới xa lạ này ai bên cạnh, ai có thể để nàng tin tưởng được kia chứ?
Đứa trẻ trước mặt này giờ luôn hồn nhiên vô tư gọi nàng là tỷ tỷ , khi chững chạc trưởng thành rồi, có còn xem nàng là người thân duy nhất như thế ?
" Tỷ , hai ngày này người vất vả rồi . Chờ thêm mấy ngày chúng ta đến được Tề quốc mọi thứ hết thảy đều tốt đẹp hơn ." Mộ Dung Tận tiếp nhận chiếc khăn tay của nàng đưa tới ,xem khăn tay thêu hình hoa lan , động tác tao nhã lau tay đầy dầu ,tựa hồ cúi đầu dồn tất cả chú ý vào đôi bàn tay trắng như ngọc ,thiếu niên thanh ấm áp thập phần trầm thấp .
Nghe lời , bên phải môi nàng mỉm cười nhè , trong mắt chớp qua tia thương xót , nếu như cậu bé muốn làm , nàng thể ngăn cản , chỉ có thể ở bên nhìn , cứ để cho đệ đệ tự khi nào lạc đường cậu bé ắt tìm ra cách . "Uhm, Tỷ tin ngươi ".
" Tỷ..." thiếu niên ngẩng đầu nhìn về phía nàng , gọi tiếng .Vốn có ngàn vạn câu để cùng nàng giải thích , vừa tâm suy nghĩ nhưng đột nhiên sinh ra vài tia sợ hãi , nếu như nàng biết giữa bọn họ cùng nhau có quan hệ huyết thống , nàng có thể còn đối tốt với như vậy được sao ? Hay nàng rời bỏ mà ? Thiếu niên trong đôi mắt ánh thêm vài phần ảm đạm .
Nàng làm sao mà biết được cậu bé này suy nghĩ cái gì , chỉ là có số việc ra rồi chỉ làm cho người ta thêm thương cảm , có lẽ cũng có khoảng cách . Huống chi , ai mà có bí mật ? Nàng nét mặt giãn ra khẽ cười : " Tận nhi , ngươi chẳng lẽ muốn biết tỷ vì sao lại biết nấu nướng ?.
Thiếu niên lập tức lắc đầu ," Ta muốn biết , ta chỉ biết là , người là tỷ của ta . Ở tại chỗ này ta đời chỉ còn duy nhất người thân .
"Ừ" . Nàng gật đầu , nhàng nở nụ cười , tao nhã tươi cười như màu lam của trời , ánh mắt ấm áp như ngày gió mùa xuân .
Cậu bé nơi hốc mắt thấm vài giọt nước , nàng như vậy vì mà suy tư , biết ràng là có điều gạt nàng , nhưng nàng vẫn như vậy liền thèm để ý , đơn giản vì nàng tin tưởng .
"Tỷ.."
"Hửm?"..nàng mặt vẫn tràn đầy tươi cười ấm áp như cũ, tao nhã làm cho người ta động lòng " hồn xiêu phách lạc."
Cậu bé tính trẻ con chỉ vào ngọn lửa nướng con thỏ giá cây , bá đạo : " Tỷ , đây là của ta ".
" Ừh".
Gió nhu phủ liễu , nhàn nhàn ôn nhu thổi , nhè tràn ngập ấm áp trong đêm tối .
... ...... ...... ...... ...... ...... ...
Ngày hôm sau , bong bóng cá trở nên trắng , Mặt trời đỏ ở hướng Đông chậm rãi dâng lên , mặt đất đầy những ánh sáng vàng , nắng sớm sương đọng những cành cỏ dại đong đưa , sáng ngời , khí vô cùng thanh mát trong lành.
Mộ Dung Ca vươn hai tay lên duỗi thẳng thân người , ngẩng đầu lên bầu trời xanh mát , liền nhìn thấy quang cảnh này . lập tức đứng khen : " Thời tiết đẹp a !" . Nếu trong thời tiết như vậy , có thể mang tâm trạng thoải mái để thưởng ngoạn thư giãn , điều đó là niềm vui thú lớn lao trong cuộc sống của con người.
"Tỷ , ta đói bụng ! " Thiếu niên biết khi nào thức tỉnh , đôi mắt đen láy như nai con mở to , đôi môi đỏ mọng ầm ĩ kêu đói .
Mộ Dung Ca đường hắc tuyến , tỏ vẻ biết gì ." Chúng ta bắt hai con cá ".
"Được !" Cậu bé bừng bừng hứng trí . Tuy rằng hai ngày này luôn luôn là chạy trốn , càng có ngang qua các trấn để ngủ lại , ban đêm ở ngoài rừng ngủ đêm , cũng biết thức ăn tốt hay là ăn tốt . Nhưng thân hình nhìn qua thể là gầy .
Bên dòng sông trong suốt , Mộ Dung Tận bắt đầu cuộn lên ống quần , từng bước bước sông cạn trong vắt , tay cầm cây gậy nhọn , lát liền cắm vào lưng con , hai con cá .
Mộ Dung Ca nhặt được cá liền lập tức thuần thục xử lý , sau thời gian lâu , hai người ngồi quay quanh đống lửa bắt đầu ăn cá nướng .
" Chúng ta cũng mau nhanh chóng chạy càng sớm càng tốt . Ta luôn luôn có loại cảm giác , Triệu Tử Duy như thế dễ dàng buông tha ta ." Mộ Dung Ca thần sắc nghiêm túc . phải là nàng tự kỹ nghĩ rằng Triệu Tử Duy thích nàng , mà nàng luôn luôn có trực giác , Triệu Tử Duy sở dĩ dễ dàng buông tha nàng , bởi vì tuyệt đối còn có nguyên nhân khác quan trọng hơn !
"Uhm". Mộ Dung Tận khi nghe nhắc đến tên Triệu Tử Duy , trong mắt trầm tĩnh xẹt qua tia hắc quang .
Hai người im lặng nuốt con cá xuống tiếng động , cho dù cá ngon cũng thể xua vẻ lo lắng trong mắt của cả hai người .Bọn họ mười phần hiểu , Triệu Tử Duy phải là Phượng Dịch , có thể hô mưa gọi gió , làm cho người trong thiên hạ đều e dè kiêng kị , liền biết rằng người này đáng sợ như thế nào !
" Tỷ, trong lòng người hay còn có Khánh vương Phượng Dịch ?". Mộ Dung Tận trầm mặc nửa khắc sau , ngẩng đầu nhìn thẳng Mộ Dung Ca trầm giọng hỏi .
Mộ Dung Ca kinh ngạc nhìn về phía , " Hả, sao có thể? !" Nếu trước kia là Mộ Dung Ca nàng cam đoan , nhưng mà tại nàng có phải là Mộ Dung Ca đâu , đối với Phượng Dịch nàng ghét , ghê tởm còn chưa đủ hết ở đâu còn có tình cảm dư thừa với hăn.
Nhìn nàng có vẻ khiếp sợ , Mộ Dung Tận bên trong tâm tản đá to rớt xuống , mở miệng cười : " Vậy là tốt rồi , lúc tỷ gả cho , ta có người này tâm tà bất chính , cũng đối với tỷ là người lương thiện .Bây giờ tỷ tỷ rời khỏi phủ Khánh vương , cũng hiệu về , ta an tâm !". Phượng Dịch ngay từ đầu muốn loại bỏ cha , giờ giết được cha ,còn đối xử với tỷ tỷ như thế vô nhân đạo . Ngày sau phải tự tay mình đâm chết Phượng Dịch ! Vì Mộ Dung gia tộc mọi người mà báo thù !
Giờ khắc này cậu bé thập phần trưởng thành , trong lòng Mộ Dung Ca tràn ngập ấm áp, thực tế đệ đệ rất là khôn ngoan cơ trí , tuổi còn mà nhìn thấu được lòng người . Nếu ta có thể lớn thêm vài tuổi nữa , có lẽ cùng Triệu Tử Duy tương xứng , dù sao họ cũng là huynh đệ cùng cha khác mẹ .
Chính là , tại còn , nếu ngày nào đó Triệu Tử Duy vì ngôi vị loại bỏ đệ đệ , như vậy đệ đệ giờ có chỗ nào để dựa vào làm sao mà đối đầu , phản kháng ?
" Khánh vương phi ! ".
Bỗng nhiên phía sau hai người vang lên đạo thanh xa lạ.
Mộ Dung Tận lập tức ném cá nướng , đem Mộ Dung Ca chắn phía sau , đôi mắt lạnh lẽo như vạn năm hàn băng lạnh thấu xương , nhìn thẳng đến người bỗng nhiên xuất .
...
Last edited by a moderator: 9/10/15