Chương 16 : Rời khỏi Nguyên quốc ...
..Lung linh các ...
" Khởi bẩm chủ công , Nguyên quốc Khánh vương có hành động ! "...Ám vệ hắc y quỳ xuống thi lễ .. ở phía trước cửa sổ Nguyên Kỳ đưa lưng về phía ...
Nguyên Kỳ nở nụ cười mềm , nhưng mà nụ cười ánh co thể nhìn thấy xuyên thấu bụng dạ khó lường của mỗi người trong Khánh vương phủ , thanh thanh : " Nếu Triệu Tử Duy lấy , bản cung thành toàn cho ! "...
" Chủ Công ? Nguyên quốc...! " Hắc y nhân nghe thế , kinh ngạc ngẩng đầu nhìn , định lên tiếng , nhưng Nguyên Kỳ giơ cánh tay thon dài lên , hắc y nhân thấy động tác của liền cúi đầu xuống , dám lên tiếng nữa ...
Nguyên quốc và Tề quốc gần nhau , Triệu Tử Duy muốn nguyên quốc .. đương nhiên chấp nhận nhường ..Chính là .. ánh mắt bình thản, ánh mắt chiếu hắc quang như trời đông giá rét , rơi xuống là vạn trượng vực sâu thể ngoi lên được ..." Phong quốc phong phú màu mỡ phát triển hơn Hạ quốc , nhưng mà về phần quân lại địch nổi Hạ quốc ,Tề quốc và Nguyên quốc .... Phong quốc tài nguyên phong phú hơn Hạ quốc sao ? ánh mắt thăng trầm dần dần trở lại bình tĩnh ...
Bình minh , mấy ngày qua thấy , mặt trời từ phía đông chậm rãi vươn lên , ánh sáng kim quang chiếu đầy mặt đất , đất vẫn còn đọng lại vài giọt nước mưa sáng rọi lòe lòe ..
Mộ Dung Ca tâm tình được tốt , trời còn chưa sáng , nàng liền rời giường thu thập này nọ, tuy rằng căn bản nàng cũng có gì để mang , nhưng quan trọng nhất vẫn là tiền , vàng bạc châu báu ,những cái đó vạn vạn thể thiếu được .
Nàng sáng sớm tinh mơ , nổi hứng thu thập đồ dạc , nhưng lúc gói đồ mới biết là : " Ôi! khổ a, khổ a... ! Mình như thế mà người xu dính túi là sao ?....>.<....! Nếu có tiền , ra khỏi Khánh vương , ly khai Triệu Tử Duy xong ..mình lấy đâu ra tiền để trả chi phí sinh hoạt đây ! híc , có tiền , nửa bước cũng khó bước ...mấy ngày nay cố bảo trụ sinh mệnh ..rốt cuộc lại ngờ ..có ngày ..mình phải dùng đầu óc suy nghĩ mưu kể để mưu sinh a....hic mà thôi kệ ! mình phải cố gắng gom được nhiều tiền , vàng bạc châu báu càng nhiều càng tốt a...!".
Suy nghĩ xong nàng liền nhanh tay thu dọn đồ .. tuy là xu dính túi nhưng may thay nàng còn có chiếc trâm bằng ngọc phỉ thúy ..đó là của hồi môn của Mộ Dung Ca , do lúc bị biến thành ca cơ , đầu có mang cây trâm này rồi , cho nên Lâm Vi có chiếm được ..
" Nếu đem cây trâm này cầm , chắc cũng có thể đổi được ba ngàn lượng bac ! "..Nhưng mà đây là của hồi môn mà mẫu thân của Mộ Dung Ca tặng , nếu nàng đem cầm , là thập phần áy náy a ...
thầm quyết định : " Từ giờ trở , mình phải có chút biện pháp kiếm chút ngân lượng a ..! "..
Cho nên trời còn chưa sáng , nàng liền vào phòng bếp làm mấy món điểm tâm , sau đó cẩn thận gói vào túi vải đựng thức ăn , chờ đến khi rời ... đường những thứ này liền có công dụng !
Nàng nhanh chân chạy tới đình viện , phát người của Triệu Tử Duy đứng , có hai mươi người , trong đó có Như Cơ ,còn thêm mấy chục ám vệ ở đâu đó bảo vê Triệu Tử Duy....
Tất cả đứng ở trong sân , chỉ còn chờ Triệu Tử Duy cất bước lên chiếc xe ngưa xa hoa kỳ quái kia ...
" Chúng ta chờ ra khỏi Khánh vương phủ, liền có thể lên xe ngựa , năm người ngồi chung xe , đến lúc đó ngươi với ta cứ ngồi chung với nhau ! "..Cẩm Đức vừa vặn đứng bên cạnh Mộ Dung Ca ... nàng mặt biểu cảm đối với Mộ Dung Ca ...
Nghe vậy , Mộ Dung Ca gật gật đầu : " Được "! . Căn bản nàng còn tưởng là phải bộ , nếu phải bộ như vậy , chắc hai cái đùi của nàng đem chặt luôn cho ùi , hên là giờ có thể ngồi xe ngựa ,còn gì là tốt hơn thế a ...!
Hôm nay Như Cơ thân bạch y phiêu phiêu nhìn vào thuần khiết tỳ vết , phảng phất như là người mới vào nhân gian , nhìn thôi là biết nàng ta là nét đẹp giả tạo ...
Như Cơ phát ra Mộ Dung Ca bên trong hàng tỳ nữ .. dung nhan hôm nay của nàng xinh đẹp như hoa , môi nở nụ cười rạng rỡ ... Như Cơ nhìn về phía căn phòng Triệu Tử Duy , sau đó lại nhìn về phía của Mộ Dung Ca , trong ánh mắt lóe lên tia ghen tị nồng đậm ...
Nàng thầm vài bước đến trước Mộ Dung Ca , nàng ta tính dùng đôi tay ngọc ngà giơ lên đánh vào má của Mộ Dung Ca ...mọi người ai nấy đều cho rằng nghe được tiếng tát từ tay của Như Cơ nhưng lại phát Mộ Dung Ca nhanh tay bắt được cánh tay của nàng ta..
" Như Cơ phu nhân , người vì cớ gì muốn vả miệng ta ? ".. Mộ Dung Ca ánh mắt chằm chằm , lạnh giọng hỏi ..
Như Cơ tại tay bị kiềm lại , thể hạ tay xuống , liền tức giận mắng câu : " Dựa vào cái gì à ? Chỉ bằng ngươi là hạ nhân , còn ta là chủ tử , nếu ta muốn lấy tánh mạng của ngươi cũng là dễ dàng , ngươi nhìn thấy ta chẳng những hành lễ còn dùng những lời lẽ chất vấn ta ..nay ta chỉ dùng cái tát để giáo huấn ngươi mà thôi ! "...
Nghe vậy , Mộ Dung Ca cười lạnh , thanh hề có độ ấm trả lời : ' Như Cơ phu nhân , người đối với hạ nhân là có thể lấy mạng , nhưng mà ..ta là hậu hạ thái tử ..nếu muốn lấy mạng ta..e rằng Như Cơ phu nhân cũng chưa đủ có tư cách đó! "...
Bốn phía trận ồ lên , Như Cơ phu nhân vô duyên vô cớ đụng vào tỳ nữ đầu bếp , hơn nữa đầu bếp nữ này là gan cũng lớn , dám chuyện chống đối với Như Cơ phu nhân ...
" Ở trước mặt ta còn dám xưng từ "ta", ngươi còn tưởng rằng bản thân là chủ tử?..Như Cơ bị Mộ Dung Ca câu á khẩu trả lời được , nên nàng mượn cớ dùng từ để ép lỗi Mộ Dung Ca ...
Dung Ca nhàng nhăn mày lại , thời đại này nữ tử xưng với nam tử là " thiếp " , bất luận thân phận cao thấp...nhưng nếu đối với chủ tử là nữ phải xưng là nô tỳ .. mà lúc nãy vừa rôi nàng dùng từ đúng thời điểm a....
" Thỉnh Như Cơ phu nhân lên xe ngựa , thái tử đến ..nếu nhìn thấy nơi này náo loạn ..chắc chắn trách tội! "...Quất Đào hướng tới Như Cơ , giọng cao cũng chậm ...
Quất Đào hầu hạ Triệu Tử Duy mười năm , năm nay hai mươi lăm tuổi ..ở Tề quốc ,các tỳ thiếp và những hạ nhân khác đối với nàng đều là tôn kính ...bởi vì nàng có thể ở trước mặt của Triệu Tử Duy tốt cho bọn họ vài tiếng ...Lúc nãy nàng mở miệng , mọi người ai nấy đều cuối đầu , dám nghị luận , ngay cả Như Cơ cũng im lặng , mặc dù cam lòng ..vì nàng ta có thể mượn cớ để mà trừng phạt Mộ Dung Ca ..Như Cơ trừng mắt sau đó cất bước lên xe ngựa...
Mộ Dung Ca ánh mắt đánh giá Quất Đào , Quất Đào nhìn qua so với thực tế bên ngoài có chút lớn tuổi hơn...có thể là tưởng nhầm là ba mươi tuổi ..bộ dạng bình thường ..nếu ở trong đám người có thể nhận ra được nàng ta ...bởi vì nàng ấy nội tâm rất trầm ổn , cần nổi giận nhưng vẫn có uy ..thoạt nhìn bình thường , nhưng là đơn giản ...Ngay cả Như Cơ nàng ta còn phải kính phục và nể sợ ....: " Đối với người này , tuyệt đối phải đề phòng a...!"....Mộ Dung Ca thầm nhắc nhở...
Sau hồi im lặng , Triệu Tử Duy mặt xong y phục, cất bước ra...
hôm nay cũng mặc trường bào màu xanh da trời , đỉnh đầu được khảm hạt châu màu đen xanh lam phát quan chiếu rọi ...cả người của nhìn vào cảm thấy có vài phần chân thực ...càng nhiều phần mị hoặc...làm tất cả nữ tử ở đây nhìn vào hồn xiêu phách lạc ... ...
Mộ Dung Ca trong lòng lắc lắc đầu : "Hzzz...quả là lam nhan họa thủy !.... trưng cái mặt như vậy biết lừa được bao nhiêu ...vì mà lòng ...Đẹp trai có khác a.....! "..
ánh mắt tà ma , mị hoặc , quét nhìn nàng ... biết vì sao nàng cảm thấy ánh mắt đó mang theo luồng sát khí hề ....
" Sát khí, Ám khí ?"...Chẳng lẽ tối hôm qua ngoài cửa sổ là ? Cuộc đối thoại giữa Phượng Dịch và mình nghe thấy hết ?"...Cho nên hôm nay ánh mắt đối với mình là động sát tâm !"....
Hai ngày nay trở nên ôn hòa, nên xém tí nữa là nàng quên , vì cái gì mà có thể giết cả huynh đệ ruột của mình ! Vì thế như thế nào cho phép người ở bên cạnh đối với là điều nguy hiểm ?.....
Trong lòng Mộ Dung ca phức tạp suy nghĩ , nàng phải mau chóng nghĩ biện pháp ly khai Triệu Tử Duy ...đối với tối hôm qua có thể giết nàng , nhưng mà lại làm vậy , có lẽ là quan sát nàng ? hay là mục tiêu của chính là Mộ Dung Tẫn ?...
Mộ Dung Ca trong mắt có chút bi ai, bất lực...Đệ đệ của nàng vừa mới trải qua sóng gió gia tộc, giờ chưa kịp nhìn nhận lại thân phận của mình , liền như thế bị Triệu Tử Duy đuổi cùng giết tận ! ...hzzz Loạn thế xuống , mạng người và súc sinh có gì là khác nhau? khắc trước ..còn ở trước mặt cười vui vẻ bên nhau ...kể với nhau nghe hôm nay có gì vui ,có gì bùn...nhưng khắc sau ..người trước mặt còn nữa ...
Chính là ..nàng phải trơ mắt nhìn Mộ Dung gia chết hết trước mặt nàng sao ? ! Nàng phải là người lãnh huyết vô tình , nàng làm được điều đó...Hít sâu hơi, nàng theo vào đội ngũ từng bước hướng cửa Khánh vương ra, mỗi bước là mỗi bước nặng nề ....
Khánh Vương đứng trước cửa đợi sẵn , hôm nay mặc triều phục , thân khí thế phi phàm đứng đưa tiễn Nguyên Kỳ và Triệu Tử Duy...
Nhìn kỹ , phát hôm nay có chút giống ngày thường , tay phải của giấu vào bên trong tay áo , sắc mặt có chút trắng bệch .Chỉ qua đêm , sao nhìn tiều tỵ như vậy ? tuy trong lòng ai nấy đều buồn bực nghi ngờ, nhưng ai dám lên tiếng ....
Triệu Tử Duy ngồi trong xe ngựa cũng xuống , chỉ là với ra ngoài : " Khánh vương có tâm ! Mấy ngày ở lại đây , bản cung rất hài lòng , Khánh vương nhìn trông tốt lắm ..nên ở trong phòng tịnh dưỡng thêm !"...
Phượng Dịch nghe vậy , trong lòng nhịn được, mặt liền thể nét tức giận : " Hôm qua, thể nào ngờ trong ám khí độc quá mạnh , bây giờ độc tố phát tán , biết thể nào qua khỏi cái chết gần kề...nên đem cánh tay bị thương chặt đứt ...hôm nay Triệu Tử Duy chẳng những biết sợ , mà còn vui sướng khi thấy gặp nạn.. ra lời ám mụi trào phúng , quả là khinh người quá đáng !...
"Tề quốc thái tử , thượng lộ bình an ! "....Phượng Dịch nghiến răng, nghiến lợi , thanh trầm thấp , có chứa chút sát khí chào biệt Triệu Tử Duy ...Món nợ này thanh toán đủ ....liếc mắt qua Mộ Dung Ca ánh mắt có chút khác thường lóe sáng ...
" Hạ quốc thái tử ..Thuận buồm xuôi gió !"...Phượng Dịch quay người lại , nhìn thấy đoàn người của Nguyên Kỳ ra , lập tức chắp tay , giọng điệu kính sợ với Nguyên Kỳ ..
Nguyên Kỳ bình thản , đạm cười chỉ gật đầu coi như đáp lễ Phượng Dịch...
" Hai tháng sau ...Phong quốc, Thiện Nhã công chúa tuyển chọn phu quân , Hạ quốc thái tử ...hai tháng sau Phong quốc tái kiến ...". Triệu Tử Duy xe ngựa, giọng ...
Phong quốc Thiện Nhã mở yến hội kén chọn phu quân ?.. Đây là tin tức đặc biệt a!...
Ai ai cũng đều biết.. Thiện Nhã công chúa của Phong quốc được người ta ca tụng là đệ nhất mỹ nhân , chư quốc vương hầu , vương tôn quý tộc ở mọi nơi đều muốn cầu thân cùng nàng ! Cưới nàng , chỉ là cưới được mỹ nhân tuyệt thế , mà còn được nhiều lợi thế hơn nữa ...Phong quốc .. ban lệnh.. ai được Thiện Nhã công chúa kén chọn .. được phát cho mười thành trì làm của hồi môn , hoàng kim hai ngàn vạn ...chưa tính mỹ nữ nô lệ bao nhiêu người ...Quan trọng nhất là nếu có Phong quốc tương trợ , muốn đoạt thiên hạ ..điều đó cực kì dễ dàng ...
Vì thế ngày mà Thiện Nhã công chúa tuyển phu , chắc rất nhiều nam nhân đến cầu thân ..vui cùng náo nhiệt ...
" Được ! "...Nguyên Kỳ đáp trả lời của Triệu Tử Duy ...
" Hơi có chút đáng tiếc , Khánh vương giờ vẫn là vương gia ...nếu là Nguyên quốc hoàng đế có thể đến Phong quốc , cùng thiên hạ quần hùng tranh đoạt ...!"..
Triệu Tử Duy như vậy trào phúng với Phượng Dịch ...
Phượng Dịch sau khi nghe lời ,muốn lập tức tiến đến giết Triệu Tử Duy ngay...bỏi vì ở trước cửa nhiều người .. phải kiềm nén lại : " Thiện Nhã công chúa tuyển phu , có phụ thuộc vào địa vị và thân phận , Bản vương lúc trước có thiện nhã với công chú , nhất định ghé đến Phong quốc lần ..!"..
Triệu Tử Duy nhíu mày , từ chối trả lời : " Hừ..cóc mà đòi ăn thịt thiên nga ? Đúng là con cóc này biết trời cao biển rộng là gì !.."!..
Đối với cuộc đối thoại của hai người , Nguyên Kỳ chỉ nhàn nhạt nhìn vào phía cửa sổ của xe ngựa , rồi cũng lửng thửng bước lên xe ngựa của mình ...
Nhất thời , đường , tầng tầng khói bụi mờ ....xe ngựa kia như là gió cuốn bụi mờ , chờ cho mây bay , bụi khó cũng từ từ tan , còn thấy bóng ánh của đoàn người Nguyên Kỳ đâu nữa...chỉ còn lưu lại mùi thơm nhàn nhạt tựa có như ...
Mộ Dung Ca ngẩng đầu nhìn chiếc xe ngựa từ xa chở Triệu Tử Duy , thầm nghĩ : "Triệu Tử Duy tuyệt đối phải là loại người để tình cảm nữ nhi ảnh hưởng , nữ nhân trong mắt chỉ là công cụ ấm giường , như vậy , những lời của vừa nãy chắc chắn có thâm ý riêng , Quả là lời của những chính trị gia , tùy nơi tùy chỗ , mỗi câu ra đều có thâm ý !"...
Chờ rời Nguyên quốc , chắc chắn phải rời khỏi ngay ...
Bỗng nhiên lại nghĩ đến Thiện Nhã công chúa , trong lòng có vài phần hiếu kỳ , biết người được xứng danh bốn chữ " Thiên hạ đệ nhất " mỹ nhân , là người như thế nào ? Nghe rất tài ba , đa nghệ , cầm , kì , thi họa đều tinh thông ...đối với nữ tử cổ đại lời đồn có hay chỉ là giả ? Phải đến diện kiến thưởng thức phen ...
Bỗng nhiên nàng nhớ lại cuộc sống của mình trước kia khi còn ở thời đại ...
Kỳ thực , Mộc Khinh xuất thân giàu sang , phú quý, gia tộc tài sản vô cùng khổng lồ, còn có thể gia đình là 'đại gia " trong những đại gia của đất nước Trung Quốc ...Từ cuộc sống của thập phần phức tạp , từ thời còn tiểu học , ba mẹ bắt phải học các loại tài nghệ, tuổi thơ có trí thông minh lanh lợi vô cùng ....nhưng mà, vì chị của mình tàn tật được , nên dứt khoát che dấu tài năng của mình để cho chị của tỏa sáng hơn ..sau khi chị làm phẫu thuật xong , có thế chuyện ... có ngày chị ấy cảm động thương vị hôn phu của ...chị ấy dùng ít thủ đoạn để đối phó với .. nhưng mà vấn đề ở chỗ đâu có thương gì tên kia , chỉ là do bên kia tự động đến cưới hỏi , khinh thường , nhưng nếu chị của muốn , Mộc Khinh liền giúp chị ....
ra , từ đầu Mộc Khinh muốn có cuộc sống vô cùng đơn giản , thích bất cứ ai sắp đặt cuộc sống của , bỏi vì hai chữ " bình thường " , lại có giá trị lợi dụng , nên bị gia tộc vứt bỏ ...Từ đó bắt đầu cuộc sống tự lập....
Chính là , đối với chị của mình , có tự trách bản thân , do ngay đêm hôn lễ vừa xong , chị của liền đề đơn ly hôn...còn nhớ rất từng với chị của mình : " Chị, em thương , cho nên chị cần tự trách mình , chị phải biết em tư chất chỉ là người bình thường , cho dù có quay về cũng chỉ chuốc thêm phiền não mà thôi !".... tại , chị nên cùng chồng chị phải hạnh phúc mỹ mãn , để mẹ ở thiên đường mới vui cười được .."!.
Suy nghĩ hồi , nàng sâu thở dài , liền đối mặt với thực.... .....
" Hai tháng sau phải đến Phong quốc ? nếu tính lầm nửa tháng mới tới nếu bắt đầu từ Nguyên quốc ...nhưng nếu giờ về Tề quốc ..sau đó lại Phong quốc, mất cả tháng trời mới tới kinh đô ...vậy chẳng phải ? Vừa mới tới Tề quốc chưa được hai ngày liền khởi hành Phong quốc , hic ... muốn hai tháng tái kiến , lại quyết định lộ trình như vậy làm cái gì cho mất thời gian ....mỗi ngày đều phải ngồi chiếc xe ngựa xốc nổi này , chẳng phải ..ôi ! tội nghiệp cái mông tròn tròn xinh xinh của mình a !"....
Chính lúc suy nghĩ , Cẩm Đức nhắc nhở nàng : " Chúng ta lên ngựa thôi! "....
đường chạy vội .. đường này chỉ dành cho hạ nhân bình dân ...còn nửa canh giờ rời khỏi Nguyên quốc ...rời xa nơi đây...Tất mọi thứ muôn vàn xa lạ đối với nàng ... ....
Last edited by a moderator: 9/10/15