Tập 58 : Gặp Thượng Quan Ngọc Nhi .
Bỗng nhiên Mộ Dung Ca quay đầu lại, ánh mắt lợi hại thua gì Lan Ngọc, khóe miệng nàng nhếch lên vài vẻ khinh miệt: “Đại Hoàng tử thầm ba lần bốn lượt truy tìm tung tích xưởng binh khí của ta xong, lẽ bây giờ là ‘chó cùng đường bức giậu’, dùng thủ đoạn ti tiện như vậy để uy hiếp ta? Ha, ta trước giờ chưa từng gặp qua người bị ổi như Đại Hoàng tử đấy!”
"Mộ Dung Trắc phi cứ cho bản điện hạ đáp án là được. Hãy nhớ lấy, câu trả lời của nàng liên quan đến sinh mạng của Tiểu Thập đó!” Lan Ngọc quan tâm đến giọng điệu châm chọc của Mộ Dung Ca, từ năm hạ quyết định mưu chiếm thiên hạ xác định rồi, vì đạt tới mục đích nhất định từ mọi thủ đoạn!
Mộ Dung Ca cuồng ngạo cười, giọng lãnh liệt bức người, “ ngờ Đại Hoàng tử sốt ruột muốn chiếm xưởng binh khí của ta đến vậy? Hay trong lòng ngài luôn sợ hãi, biết bản thân địch lại được thái tử, hoặc là sớm dự đoán những ngày tháng tốt đẹp sắp hết, đại nạn của mình sắp đến? Chỉ cần có được xưởng binh khí của ta cộng thêm thành quả bấy lâu nay ngài rắc tâm sắp đặt có thể khống chế thiên hạ? Chắc là ta quá xem trọng Đại Hoàng tử rồi, còn cho rằng Đại Hoàng tử có biện pháp đặc biệt nào để ứng đối chứ! ngờ, bất quá cũng dùng đến chiêu uy hiếp!”
Đồng tử của Lan Ngọc khẽ cương lại, lợi hại quét mắt nhìn chằm chằm Mộ Dung Ca, “Thiết nghĩ Mộ Dung Trắc phi có lựa chọn.”
“Đại Hoàng tử, giữa ta và người sớm đơn giản có thể dùng chữ ‘uy hiếp’. Trong mắt mọi người, nữ tử chính là quân cờ sử dụng tốt nhất. Ngài cho rằng từng lợi dụng ta, bây giờ còn muốn tiếp tục lợi dụng ta để đạt được mục đích? Đại Hoàng tử phải suy nghĩ quá viễn vông rồi chứ?” Mộ Dung Ca dõi theo , ngại thẳng. Nàng có thể giả vờ để tạm thời phải đối địch với , có thể nhẫn đại chờ ngày báo thù nhưng có nghĩa nàng chịu để uy hiếp đâu!
cho rằng nàng là người có đầu óc chăng?
“Thái tử cũng sắp hồi phủ rồi. Đại hoàng tử vốn chú trọng đạo nghĩa, ta dám kéo dài thời gian. tiễn.” Mộ Dung Ca lạnh giọng .
Ném xong câu , lập tức quay đầu rời .
Lan Ngọc nhìn theo bóng lưng kiên quyết của nàng, ánh mắt nhất thời trầm hẳn .
Vào bưa trưa, Nguyên Kỳ hồi phủ .
Việc sáng nay Lan Ngọc đến tìm Mộ Dung Ca đương nhiên giấu được Nguyên Kỳ.
Sau bữa ăn, mới hỏi: “Đại Hoàng tử muốn dùng Tiểu Thập để uy hiếp nàng giao xưởng binh khí?”
“Vâng.” Mộ Dung Ca hơi chán nản gật đầu. Nàng phải mau chóng nghĩ cách cứu Tiểu Thập, thút lời của Lan Ngọc nàng cũng tin lắm, nhất định phải nhìn thấy Tiểu Thập mới xác định hết thảy được.
" ngờ tự mình đến đây.” Đuôi lông mày Nguyên Kỳ khẽ nhướng lên, khóe miệng lộ vẻ châm chọc. Đúng là đợi bao nhiêu năm rồi, bây giờ đợi được nữa? Ánh mắt khẽ lóe lên, từ lúc lên mười nào phải chờ. chờ nhiều năm như vậy, bây giờ vẫn phải tiếp tục đợi, còn chưa hết kiên nhẫn, sao Lan Ngọc lại đợi kịp nhỉ?
Mộ Dung Ca gật đầu, “Đúng vậy, lợi dụng Tiểu Thập để làm vật trao đổi.” Tiểu Thập chịu đủ đau khổ, lòng tín nhiệm theo Lan Ngọc nhiều năm rồi, chắc cũng ngờ cuối cùng bản thân cũng chỉ trở thành quân cờ trong tay Lan Ngọc. Hơn nữa, ngay từ đầu, Lan Ngọc tàn nhẫn xuống tay hạ độc rồi, khiến cả đời thể có con! Đối với người đàn ông mà , đây là tra tấn và nhục nhã biết bao!
“Trong người Tiểu Thập mang kịch độc.” Thần sắc Nguyên Kỳ điềm thản nhìn nàng.
“Đúng vậy.” Mộ Dung Ca khép hai mắt lại đáp. Chính miệng Nguyên Kỳ cũng xác nhận, xem ra việc này thể là giả. Nàng phải làm sao để bảo toàn tính mạng của Tiểu Thập mà lại toại thành mục đích của Lan Ngọc đây? ra với nàng mà , xưởng binh khí cũng quan trọng lắm, chỉ có sinh mạng của Tiểu Thập mới đáng quý nhất!
Nguyên Kỳ dịu dàng cười : “ cần lo lắng. Bản cung sớm biết được người Tiểu Thập mang kịch độc rồi, ra muốn giải độc cũng khó, chỉ là cần ít thời gian. Về phía xưởng binh khí, nếu Lan Ngọc muốn cứ cho là được.”
Mộ Dung Ca hơi kinh ngạc, nhíu mày lại: “Trong lòng thái tử có cách ứng phó?” Bằng , theo phong cách của Nguyên Kỳ, tuyệt đối để Lan Ngọc được như ý.
"Hai tháng trước ở Lương quốc, bản cung chuẩn bị thêm xưởng binh khí với quy mô lớn. Mỗi nhân công đều biết đúc binh khí, lại nhất mực trung thành và tận tâm với bản cung. khi Lan Ngọc tâm niệm muốn xưởng binh khí, bản cung có thể toàn thành cho .” Nguyên Kỳ cười.
Ánh mắt Mộ Dung Ca khẽ nhúc nhích, lời của Nguyên Kỳ khiến nàng hơi có chút khiếp sợ. ra Nguyên Kỳ sớm có chuẩn bị, cho ngày nào đó nàng bị người ta uy hiếp, bất đắc dĩ phải tặng xưởng binh khí cũng có cách xử lý. Chân mày nàng khẽ hạ xuống, trong lòng có chút khác thường, tầm nhìn và mưu tính xa rộng như vậy, thế gian khó có người địch nổi.
Nàng thu hồi mọi cảm xúc, mỉm cười với : “Như vậy tốt quá.” Tiểu Thập biết nàng ở Hạ quốc, nhất định trở về Hạ quốc. Nếu gặp Tiểu Thập, nàng nhất định phải nhắc cẩn thận Lan Ngọc mới được.
Mắt quang Nguyên Kỳ khẽ nhúc nhích khi thấy mặt mày thấp liễm của Mộ Dung Ca, thấp giọng hỏi han: “ lo cho Tiểu Thập ư?”
“Tiểu Thập lòng trung thành với Lan Ngọc, chắc chắn ngờ được có ngày bị Lan Ngọc lợi dụng như vậy. Thậm chí còn chưa kịp phát trong người mang kịch độc, và suốt đời mất quyền là cha của đứa trẻ.” Tinh thần nàng thoáng sa sút, nhớ lại hai năm qua Tiểu Thập luôn theo bên người nàng, luôn vì nàng suy nghĩ, hết thảy đều chu toàn để nàng phải gặp nguy hiểm, xem nàng như tỷ tỷ tình thân mà đối đãi. Đối với Tiểu Thập, nàng sớm xem là người nhà từ lâu rồi.
“Mộ Dung Ca à, có vẻ nàng nhìn lọt mắt rất nhiều người đấy.” Thần sắc Nguyên Kỳ trầm hẳn xuống, .
Mộ Dung Ca nhìn sang Nguyên Kỳ, “Phải ?” ghen ư? Nàng chỉ biết phải người rộng lượng, thậm chí là rất mọn, ngờ đến Tiểu Thập mà còn muốn ghen tị.
“Việc của Tiểu Thập nàng có thể yên tâm, cứ để bản cung xử lý là được.”
Mộ Dung Ca thấy vẻ mặt của còn rất tệ, liền cười thêm: “Thái tử, đối với thiếp, Tiểu Thập cũng như người thân trong gia đình. chân thành đối đãi với thiếp, hiển nhiên thiếp thể để gặp nguy hiểm.”
Mắt quang Nguyên Kỳ nhu hòa lại rất nhiều, khẽ cười nhìn nàng: “Bản cung biết mà.”
...
Mấy ngày qua, Thượng Quan Ngọc Nhi luôn chờ ở trong phủ tể tướng, sớm nghe tin Nguyên Kỳ bình an trở về, thậm chí chuyến Tề quốc lần này còn gặp lại Mộ Dung Ca, hai người còn cùng về Hạ quốc nữa. ra nàng lo lắng mấy, nhưng đột nhiên nhận được tin Nguyên Kỳ vì Mộ Dung Ca mà trục xuất hết thảy cơ thiếp trong phủ. Trong phủ thái tử bây giờ, chỉ còn mỗi Mộ Dung Ca mà thôi.
Thế nên, Thượng Quan Ngọc Nhi cảm thấy bản thân thể tiếp tục chờ nữa. Tuy Nguyên Kỳ trở về Hạ quốc được khoảng thời gian nhưng vẫn chưa đến thương nghị ngày thành thân. Giờ phút này phụ thân cũng có nóng vội, nhưng nàng cũng nhẫn phát giác, tồn tại của Mộ Dung Ca trở thành chướng ngại của mình! ra, trong mắt dân chúng Hạ quốc, tuy rằng Đại Hoàng tử được hoàng thượng sủng ái nhưng Hạ quốc dưới tiếp quản của thái tử ngày càng phát triển, trong lòng dân chúng và văn võ trong triều ngài khác gì đương kim thánh thượng vậy.
Để tránh đêm dài lắm mộng, nàng lập tức cho tỳ nữ trang điểm cho mình đẹp, chuẩn bị đến phủ thái tử gặp Mộ Dung Ca lần.
Vài năm trước có nghe qua Mộ Dung Ca chỉ là vương phi bị phế rồi biếm thành ca cơ, may mắn được thái tử để mắt đến nên thành Trắc phi trong phủ thái tử, xem ra thủ đoạn cũng tầm thường! Vốn còn cho rằng Mộ Dung Ca sớm nằm dưới ba tấc đất nên cũng tò mò gì, nhưng tình huống bây giờ giống như vậy.
Lâm Thiện Nhã bại dưới tay Mộ Dung Ca cũng đủ làm tấm gương nhắc nhở nàng.
Sau bữa ăn trưa, Thượng Quan Ngọc Nhi lập tức lên xe ngựa đến phủ thái tử.
Mộ Dung Ca nghe Thượng Quan Ngọc Nhi đến thần sắc cũng thoáng trầm ngưng.
Xảo Xảo nghi hoặc : “Thái tử còn chưa hồi phủ sao Thượng Quan tiểu thư lại đến? Có điều nhìn bộ dạng của Thượng Quan tiểu thư chắc là muốn gặp Mộ Dung Trắc phi. Mộ Dung Trắc phi chỉ vừa mới hồi phủ có thể chưa biết, thái tử và Thượng Quan tiểu thư sớm có hôn ước. Nếu phải thái tử lên đường Tề quốc, bây giờ chắc cử hành đại hôn với Thượng Quan tiểu thư rồi.” Nhiều ngày qua, dưới phủ thái tử đều quen xem Mộ Dung Ca là chủ mẫu, tí nữa quên mất còn có thái tử phi chân chính sắp được gả vào.
Đến lúc đó, nhất định Mộ Dung Trắc phi phải ở dưới cơ Thượng Quan tiểu thư rồi.
“Việc này ta biết từ sớm rồi. Xảo Xảo, căn dặn hạ nhân phải tận tâm hầu hạ Thượng Quan tiểu thư, lát nữa ta đến.” Mộ Dung Ca giọng dặn dò.
Xảo Xảo có chút lo lắng nhìn thoáng qua Mộ Dung Ca, thấy thần sắc nàng chút thay đổi, liền lĩnh mệnh lui ra.
Mộ Dung Ca ngồi trước bàn trang điểm, nhìn dung nhan mơ hồ trong gương đồng chợt mỉm cười, điều gì phải đến ắt đến thôi. Nàng phải chờ câu trả lời sao? Cũng tốt, tin rằng đêm nay nhất định Nguyên Kỳ hồi phủ phải cho nàng đáp án cuối cùng.
Trước đây cũng từng nghe qua Thượng Quan Ngọc Nhi là tiểu thư khuê các, tinh thông cầm kỳ thi họa, tuy dung nhan hấp dẫn thế nhân như Lâm Thiện Nhã, song ở Hạ quốc vẫn có chút tiếng tăm, đích danh danh môn khuê tú. Nếu phải có hôn ước từ sớm với Nguyên Kỳ, những người muôn đăng hộ đối đến cầu hôn e là thua số lượng cá sông lớn.
Nguyên Kỳ trở về hơn tháng nhưng vẫn chưa hề nhắc đến ngày thành thân của hai người, Thượng Quan Ngọc Nhi có thể đợi đến hôm nay cũng xem như tính cách khá trầm ổn rồi. Bằng suốt hai năm thầm giao chiến, Lâm Thiện Nhã vẫn ở thế dưới, cuối cùng Lâm Thiện Nhã còn thảm bại trắng tay mà về.
Lúc Mộ Dung Ca nhìn thấy Thượng Quan Ngọc Nhi, đáy mắt lộ qua tia phức tạp cực điểm. Đập vào trong mắt, Thượng Quan Ngọc Nhi đúng là tiểu mỹ nhân trung đẳng, nếu nhìn kỹ có thể phát , khuôn mặt của hai người có vài phần giống nhau.
Thậm chí, đôi khi thần thái cũng có chút tương tự.
chỉ Mộ Dung Ca ngạc nhiên, đến cả Thượng Quan Ngọc Nhi cũng hoảng hốt. Nàng sớm nghe dung mạo của mình có chút giống với Mộ Dung Ca, những người gặp qua Mộ Dung Ca đều , vùng mi mày của hai người rất giống nhau. Song nếu quan sát mỹ hơn có thể nhận ra, vẻ giống nhau này chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi.
"Tham kiến Mộ Dung Trắc phi." Thượng Quan Ngọc Nhi đứng dậy chào. Tuy sau này vào phủ thái tử nàng là thái tử phi, xếp Mộ Dung Ca, nhưng bây giờ Mộ Dung Ca là thái tử Trắc phi, còn nàng vẫn chỉ là Thượng Quan tiểu thư, cho nên theo quy cũ, nàng vẫn phải hành lễ trước.
Thượng Quan Ngọc Nhi giữ lễ như vậy, thậm chí chút xem thấp người khác khiến người ta phải xem trọng. Ánh mắt Mộ Dung Ca hơi lóe lên, mỉm cười : “Thượng Quan tiểu thư cần đa lễ, để Thượng Quan tiểu thư phải đợi lâu, thỉnh thứ lỗi.”
Tập 59 : Gặp Thượng Quan Ngọc Nhi 2
"Là ta đường đột, quấy nhiễu đến Mộ Dung Trắc phi, xin Mộ Dung Trắc phi đừng trách. Sớm nghe Mộ Dung Trắc phi và thái tử trở về, chỉ là gần đây luôn bận rộn chuẩn bị áo cưới, còn chưa đến thăm hỏi. Hôm nay vừa hay rãnh rỗi liền đến đây, muốn gặp qua Mộ Dung Trắc phi lần. ra, lúc nghe danh Mộ Dung Trắc phi , ta muốn kết bạn tâm giao, chỉ là lâu nhận được tin dữ. Cũng may là Mộ Dung Trắc phi thoát chết, mới cho ta có cơ hội được diện kiến lần.” Thượng Quan Ngọc Nhi thi lễ xong liền ngồi xuống, chân thành với Mộ Dung Ca.
Qua lời có thể đoán được tính người, giống như tiểu thư khuê các yếu ớt, cũng chút ghen tị, ngược lại vô cùng bình dị và gần gũi, trong mấy câu đều chưa từng đề cập đến Nguyên Kỳ.
Nhưng lại nhắc đến ‘áo cưới’, trong mắt còn lộ chút ngượng ngùng.
Mộ Dung Ca mỉm cười: “ lâu cũng nghe danh Thượng Quan tiểu thư nhưng chưa có cơ hội giáp mặt. Đúng là có chút ngoài ý muốn a.”
"Ngoài ý muốn?" Thượng Quan Ngọc Nhi che miệng cười khẽ, "Chắc là do ta quá đường đột rồi? Nếu sớm biết vậy, ta nên cho hạ nhân đệ bái thiếp trước rồi mới đến thăm, như thế khiến Mộ Dung Trắc phi phải bất ngờ.” Trăm nghe bằng thấy, nữ tử trước mắt có vẻ mặt tương xứng với nàng, đúng là mi mày giữa họ cũng có vài nét na ná nhau, chỉ là thân phận khác nhau trời vực.
"Thượng Quan tiểu thư hiểu lầm rồi, ta chỉ hơi bất ngờ là Thượng Quan tiểu thư lại dễ gần như vậy.” Mộ Dung Ca khẽ hạ tầm mắt, mỉm cười .
Thượng Quan Ngoc Nhi gật gật đầu, có chút yên tâm, thở phào hơi: “Như vậy tốt qua. Vừa rồi ta còn sợ Mộ Dung Trắc phi trách cứ, bây giờ xem ra Mộ Dung Trắc phi cũng rất gần gũi, vừa gặp thân. Sớm biết vậy, ta để lại việc may áo cưới,đến tiếp kiến Mộ Dung Trắc phi rồi." Mộ Dung Ca nhìn như rất dịu dàng, nhưng sau hồi tán gẫu, từ thần sắc mà nhìn, nàng muốn biết được suy nghĩ của nàng ta hầu như dễ.
Hay lời đồn đại là giả? Mọi người đều do Mộ Dung Ca rất ghen tị, nên để lấy lòng nàng, Nguyên Kỳ mới trục xuất hết thảy cơ thiếp. Bây giờ nhìn lại, cảm thấy Mộ Dung Ca giống người có tính đố kỵ cao như vậy.
“Trò chuyện với Thượng Quan tiểu thư ta cũng cảm thấy rất thân thiết. Ở kinh đô này ta cũng giao hảo với ai, thường ngày nào có mấy người đến phủ thái tử cầu kiến ta. giờ có Thượng Quan tiểu thư đến, ta cũng rất vui. Có điều, biết hôm nay Thượng Quan tiểu thư có ý đến gặp là có việc gì? Xin đừng ngại cứ thẳng.” Ánh mắt Mộ Dung Ca vô cùng dịu dàng, thấp giọng với Thượng Quan Ngoc Nhi.
Thượng Quan Ngoc Nhi đưa khăn khẽ che miệng lại, trong mắt có chút ngượng ngập: “ ra cũng muốn nhân cơ hội này đến gặp thái tử, ngờ thái tử lại ở trong phủ.”
“Àh?” Mộ Dung Ca vẫn thản nhiên nở nụ cười, chờ nàng ta tiếp.
“ ra hôn lễ được định từ sớm, nhưng do thái tử phải đến Tề quốc nên mới dời lại. Bây giờ qua tháng, áo cưới ta chuẩn bị xong, nên muốn đến hỏi thái tử, nếu ngài quá bận rộn cũng có thể hoãn lại ít ngày. Chỉ là, nếu cứ đẩy lùi đại hôn, e là lời đồn dừng lại, mới đây có người bịa đặt, thái tử có ý cãi lại thánh chỉ, muốn cùng ta thành thân.” Thượng Quan Ngoc Nhi chớp mắt nhìn Mộ Dung Ca, ý đồ muốn nhìn thấu suy nghĩ của nàng, song Mộ Dung Ca từ đầu chí cuối chỉ luôn mỉm cười lắng nghe.
ra, những lời này đều xuất phát từ đáy lòng nàng. Trong Hạ quốc này, ra có mấy ai dám lén vu tội cho thái tử chứ.
Có điều, trong cung bây giờ còn có Đại Hoàng tử rất nhiều việc cũng khác rồi. Nhìn ngoài mặt Đại Hoàng tử có vẻ muốn tranh quyền đoạt lợi, nhưng hoàng thượng lại rất mực ưu ái Đại Hoàng tử, thái tử nhất định thể để người ta nắm được nhược điểm, cho nên, việc sớm ngày thành thân đối với thái tử mà là trăm điều lợi.
Ánh mắt Mộ Dung Ca khẽ dao động, nâng tách lên che giấu chút do dự, nàng từ tốn lau khóe miệng, dưới chờ mong của Thượng Quan Ngọc Nhi, thong thả cười : “ ra đây là nguyên nhân Thượng Quan tiểu thư đến đây, chỉ tiếc là tại thái tử ở trong phủ, thể đàm luận việc này với Thượng Quan tiểu thư rồi.”
"Trong phủ tể tướng vẫn còn chút việc vặt cần phải giải quyết thể ở lâu, cho nên ta muốn thỉnh cầu Mộ Dung Trắc phi việc." Thượng Quan Ngọc Nhi bỗng nhiên đứng dậy khom người hành lễ, thái độ rất mực thành khẩn. đường đến phủ thái tử, tình hình phát sinh sai biệt với dự đoán của nàng cho lắm, ngoại trừ bình tĩnh cực độ của Mộ Dung Ca mà thôi.
Ánh mắt Mộ Dung Ca hơi trầm lại, đồng thời đứng dậy tiến đến đỡ Thượng Quan Ngọc Nhi, “Sao Thượng Quan tiểu thư lại hành đại lễ? Thượng Quan tiểu có việc cần nhờ, nếu làm được ta tuyệt đối chối từ, song có số việc, e là ta cũng bất lực.”
"Việc này cũng chỉ có Mộ Dung Trắc phi có thể làm được, bây giờ ta chỉ biết tin vào Mộ Dung Trắc phi. ra ta cũng muốn khiến Mộ Dung Trắc phi phải khó xử, chỉ là giờ ta thể ở quá lâu trong phủ thái tử, nên chỉ đành nhờ Mộ Dung Trắc phi nhắc với thái tử sau khi hồi phủ mục đích ta đến đây. Ta hy vọng trong mấy ngày này nhận được đáp án, như thế phụ thân và mẫu thân ta cũng an tâm chuẩn bị mọi thứ.” Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn kiên trì giữ lễ, cho dù Mộ Dung Ca đích thân đến đỡ vẫn chút dao động.
Nàng mong mỏi chờ Mộ Dung Ca trả lời. Nàng tiếc hạ thấp thân phận như vậy là muốn lợi dụng Mộ Dung Ca giúp giải quyết vấn đề trước mắt, thêm vào đó là muốn xác định Mộ Dung Ca có sinh lòng đố kỵ như lời đồn hay , để được thái tử chuyên sủng mà thầm hành động. Vài ngày nữa thôi nàng có đáp án.
Mộ Dung Ca hơi nhăn mày có chút khó xử, nàng lắc đầu cười, “ cầu của Thượng Quan tiểu thư khiến ta khó xử. Việc của thái tử ta chưa từng hỏi đến, mà chuyện này cũng rất quan trọng, sao đến lượt ta ở trước mặt thái tử góp lời? Như thế chỉ càng khiến thái tử thêm chán ghét mà thôi. Thượng quan tiểu thư chớ nên sốt ruột, hạ nhân nhất định đem việc Thượng quan tiểu thư hôm nay báo cho thái tử. Trong lòng thái tử nhất định có phân định, trong thời gian ngắn cho Thượng quan tiểu thư đáp áp thuyết phục thôi.”
Thượng Quan Ngọc Nhi ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn Mộ Dung Ca, “Thỉnh Mộ Dung Trắc phi hãy vì thái tử mà suy nghĩ. Hơn tháng nay truyền đến việc sống chết của thái tử, trong triều ít nhiều có chút dao động. Nếu vào lúc này, còn có người ra vào, e là hậu quả khó lường.”
Nghe vậy, Mộ Dung Ca vẫn chỉ lắc đầu : “Có lẽ Thượng Quan tiểu thư nghĩ quá nhiều nên mới nhìn thấu, trong Hạ quốc này, nào có mấy ai dám lời ra vào sau lưng thái tử. Huống hồ bây giờ thái tử còn bận rộn quốc , chậm trễ chung thân đại của bản thân, nào có ai vô nhân tính như vậy tâu điều xàm bậy? Chi bằng Thượng Quan tiểu thư cứ an tâm về phủ tể tướng trước .” Thượng Quan Ngọc Nhi quả cao tay, khuyếch trương việc lên, thậm chí còn muốn nhất tiễn song điêu, mũi tên bắn hai con nhạn, ý đồ lợi dụng nàng thay mình hành , ha… có thể là trong nụ cười tiềm dao kéo sắc bén đây.
Tâm cơ quá sâu.
ra, Nguyên Kỳ tính toán như nào nàng cũng chưa từng dò hỏi, cũng muốn dò hỏi. Nàng chỉ muốn Nguyên Kỳ thành cho mình đáp án sau cuối, phải thỏa hiệp bất đắc dĩ. Về phía Thượng Quan Ngọc Nhi, người cần cho câu trả lời cũng chính là bản thân Nguyên Kỳ.
Tính ra Thượng Quan Ngọc Nhi cũng rất thông minh, trực tiếp hỏi Nguyên Kỳ mà đến đây tìm nàng cũng đủ , Thượng Quan Ngọc Nhi mơ hồ cũng nhận ra điều bất thường nên muốn đến xác thực thắc mắc của mình. Còn đến đây cầu nàng cũng chỉ là muốn thử và lợi dụng nàng phen.
nữ tử mưu trí và tâm cơ thâm sâu như vậy, khó trách dù Thượng Quan Ngọc Nhi chưa được gả vào phủ thái tử, nhưng Lâm Thiện Nhã bị đánh bại cách thê thảm rồi.
“Lời của Mộ Dung Trắc phi cũng có lý. Là ta quan tâm hóa quá loạn. Tạ Mộ Dung Trắc phi nhắc nhở.” Thượng Quan Ngọc Nhi từ từ đứng dậy, mỉm cười , lệ quang chớp động theo khóe mắt, ánh vào phía người đối diện thanh mỹ làm sao.
Cổ họng Mộ Dung Ca như bị chẹn lại, hít thở cũng có chút khó khăn. Nàng rất để ý sựxuất của Thượng Quan Ngọc Nhi, đồng thời cũng rất để ý thái độ ràng của Nguyên Kỳ lúc này.
“Thượng Quan tiểu thư chớ khách khí.” Nàng giọng trả lời.
Thượng Quan Ngọc Nhi gật đầu, tuy mục đích vẫn chưa đạt được, lòng cũng có chút cam lòng, nhưng nếu tiếp tục thêm rất dễ khiến Mộ Dung Ca sinh nghi. Thế nên nàng muốn nhiều lời nữa, dứt khoát rời . Thời gian vẫn còn dài, nàng vẫn có thể từ từ tìm hiểu Mộ Dung Ca vẫn muộn mà.
Sau khi tỳ nữ tiễn Thượng Quan Ngọc Nhi ra goài, nụ cười môi Mộ Dung Ca từ từ biến mất.
Mục đích của Thượng Quan Ngọc Nhi rất ràng, ra cầu của Thượng Quan Ngọc Nhi cũng là lẽ thường tình, hôn ước sớm được định hiển nhiên muốn có gì bất trắc xảy ra, sớm ngày thành thân là biện pháp tốt nhất.
Có đều bây giờ, nàng cho bản thân cơ hội, cũng là cho Nguyên Kỳ cơ hội, nàng phải toàn thành bản thân… đồng thời bắt buộc phải tổn thương người khác. Trong tình , cho phép có kẻ thứ ba. Nếu là ba người, hay thêm nhiều người khác nữa còn là tình nữa, chỉ là nối dõi tông đường mà thôi.
Nàng hề rời khỏi chính điện, vẫn luôn thong thả ngồi uống trà đợi Nguyên Kỳ trở về.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, đến khi Nguyên Kỳ đứng trước mặt nàng mới phát lại canh giờ nữa trôi qua! ngờ nàng ngồi ở đây suốt hai canh giờ. Nàng nhịn được tự giễu bản thân, ngờ lại ngồi nghĩ ngợi đến độ mê mẩn như thế này.
“Thái tử về à.” Thân nàng vẫn bất động ngồi tại chỗ, ngẩng đầu nhìn Nguyên Kỳ, khẽ cười.
Đôi mắt sâu thấy đáy của Nguyên Kỳ khẽ khựng lại, ngồi bên quan sát thần sắc của nàng, “Hôm nay nàng gặp Thượng Quan Ngọc Nhi?"
"Ừm. ra Thượng Quan tiểu thư muốn đến gặp thái tử. Thượng Quan tiểu thư đúng là người nhàn nhã, ôn hòa lễ độ, hổ danh là tiểu thư khuê các.” Mộ Dung Ca gật đầu, trong mắt lộ vẻ tươi cười nhìn thấu thế như mọi khi.
Nguyên Kỳ chạm phải ánh mắt phòng bị giống chân tươi cười như mấy ngày gần đây, ánh mắt nhất thời cũng tối sầm lại, “Nàng ta đề cập đến hôn ư?”
Vừa hồi phủ nghe được chuyện này, lập tức đến La Dương các, lại nghe nàng vẫn luôn ngồi trong sảnh chính chứ chưa trở về, cả người liền run lên, lập tức đến đây.
ngờ vẫn như đoán, nàng lại trở nên đề phòng cẩn trọng như hai năm trước.
“Mộ Dung Ca, bản cung nghĩ nàng sớm biết đáp án rồi.” Nguyên Kỳ trầm giọng , tỉ mỉ quan sát thần sắc của nàng.
Trong khoảng thời gian này, tuy nàng nhắc lại lời hai năm trước, song cầu của nàng chưa bao giờ quên. Thậm chí có chút mơ hồ, biết vì sao khi thấy đám cơ thiếp trong phủ xuất trước mặt Mộ Dung Ca, tuy nàng gì nhưng đôi mắt hơi nheo lại tiết lộ mọi tâm tư của nàng.
Tính nàng rất cố chấp, hai năm trước vì ý niệm trọn kiếp vợ chồng mà tiếc từ bỏ vinh hoa phú quý trước mắt, chỉ trong hai năm sao nàng dễ dàng thay đổi được?
biết nàng chờ câu trả lời. Phải xác định được đáp án, phòng bị trong lòng của nàng mới hoàn toàn được tháo dỡ.
Nghe vậy, Mộ Dung Ca hơi nhíu mày, sắc mặt có chút tái nhợt. Có thể ngồi quá lâu nên khi đứng dậy thân hình có chút vững. Nàng nghiêng đầu nhìn Nguyên Kỳ, mỉm cười : “Thái tử, ngài biết tâm ý của thiếp mà.” Đối với nàng mà , bước này khó biết bao, nàng sớm chuẩn bị tâm lý, có thể ngày xa, đáp án nàng nhận được là ‘’, hoặc có thể trọn đời trọn kiếp đôi phu phụ chỉ là nàng si tâm vọng tưởng. Cho nên, nàng phải có dũng khí để đối mặt.
Hay có thể , đây chính là ván cược.
“Mộ Dung Ca, lúc bản cung trục xuất hết thảy cơ thiếp trong phủ là cho nàng câu trả lời. Trong phủ thái tử này chỉ có nàng là chủ mẫu.” Nguyên Kỳ nhìn theo khóe miệng nhàn nhàn mỉm cười của nàng, ánh mắt tối sầm lại, lập tức đứng dậy đến trước mặt, ôm chặt nàng vào lòng, giọng nhàn nhạt .
Mộ Dung Ca khẽ khựng lại, tâm tư dần rộng mở, ngẩng đầu nhìn , “Lời ấy là ?”
Nguyên Kỳ nhìn đôi mắt sáng như ánh sao đêm của nàng, đáy mắt khẽ lay động, giọng đáp: “Là .”
Mộ Dung Ca kịp chế vui mừng trong lòng, ra từ lúc trục xuất hết thảy cơ thiếp trong phủ, nàng thầm nhận định rồi. Nhưng xuất của Thượng Quan Ngọc Nhi khiến nàng có chút khó chịu, vì thế mà nảy sinh đố kỵ.
ra nàng cũng nên biết, sau khi trở về Hạ quốc, chưa từng vì củng cố địa vị bản thân, lập tức đến phủ tể tướng Thượng Quan bàn chuyện hôn trong lòng cũng có đáp án rồi. Kỳ thực rất hay ra, cho dù để nàng biết được kết quả, cũng chỉ là phen mịt mờ.
Tuy bây giờ hơn nửa quyền lực ở Hạ quốc đều nằm trong tay , nhưng những vấn đề mà gặp phải so với những gì nàng biết còn rất nhiều.
Last edited by a moderator: 2/10/15
tiểu Viên Viên và Lonna thích bài này.