1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiếp khuynh thành - Thư ca (HOÀN - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lonna

      Lonna Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      38
      Nhìn ả Lâm Thiện Nhã bị nhục nhã mà ta vui quá hà. Cực ghét ng tự cao tự đại như vậy:yoyo17::yoyo17:

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Tập 43 : Đến Phủ Khánh Lâm vương .




      Lúc Mộ Dung Ca và Triệu Tử Duy quay về Thu Nguyệt cung, Mộ Dung Ca bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn Triệu Tử Duy, giọng hỏi: "Hoàng thượng, Lưu Vân đâu rồi?"

      Ánh mắt khẽ chớp, cười đáp: "Mấy tháng trước về, nhưng bây giờ lại chấp hành nhiệm vụ khác rồi.”

      Đuôi lông mày Mộ Dung Ca nhíu nhíu, có phải ? Biết Triệu Tử Duy có điều giấu diếm, nhưng nàng cũng hỏi thêm nữa.

      "Đêm nay , nàng xuống bếp vì trẫm được ? Ngay mai phải đến phủ Khánh Lâm vương rồi.”

      Triệu Tử Duy dịu dàng nhìn nàng, giọng .

      ...

      Hôm sau, trời xanh mây trắng, tiết trời vô cùng tươi mát.

      Mộ Dung Ca đứng trước cửa phủ Khánh Lâm vương, nhìn bảng hiệu sơn son thiếp vàng, vẻ mặt nàng càng lạnh . Triệu Tử Duy nắm chặt đôi bờ vai nàng, ánh mắt luyến tiếc nhìn gò má trắng nõn, chút dịu dàng hỏi: "Mộ Dung Ca, trẫm hỏi nàng lần nữa, có thể mãi mãi rời bỏ trẫm được ?”


      Lời của nam tử mềm vô cùng, chỉ đủ cho mỗi nàng nghe thấy.

      Trong tình huống như vậy!

      Đây là phủ Khánh Lâm vương.

      Nàng ngẩng đầu nhìn cặp mắt sâu thẳm tà mị của Triệu Tử Duy, chợt nhớ lại tối qua nàng đích thân xuống bếp nấu vài món ăn, tuy thể là rất phong phú nhưng là chưa từng ăn qua, cũng đủ khiến người ta vui như đứa bé.

      Triệu Tử Duy vừa thấy mừng như được tham gia lễ hội, nhưng lát sau ăn rất chậm, thậm chí cả lời cũng nữa.

      Nửa đêm nàng chợt tỉnh giấc, vừa định đẩy cửa sổ để ngắm cảnh đêm thấy bóng dáng. Bóng người rất thân thuộc, là người sớm chiều ở cùng với mình, Triệu Tử Duy. đứng cách đó xa nhìn về phía này, nàng tin chắc cũng nhìn thấy mình, song hai người cũng chỉ đứng ở khoảng cách như vậy nhìn về nhau mà thôi.

      Bây giờ lại nghe được lời van xin lần cuối của , lòng nàng dấy lên cảm giác chua xót. Đây chính là định mệnh a!

      “Trẫm… biết đáp án rồi.” Triệu Tử Duy thấy nàng mãi đáp lại, khóe môi chợt nhếch lên lộ ra nét cười khổ.

      Mộ Dung Ca thấp liễm hàng mi, thể đáp lại. Từ khi biết Triệu Tử Duy và Nguyên Kỳ bắt tay hợp mưu có quyết định. Hoàn cảnh của Nguyên Kỳ lúc này cũng khác gì , đều cùng chạm phải mưu của kẻ khác, có điều nếu họ liên thủ kẻ địch cũng dễ dàng lật đổ được. Còn nàng chỉ hy vọng có thể dựa vào năng lực của mình mà phản kích lại, rời xa Triệu Tử Duy là chuyện sớm muộn.

      Đột nhiên, cổng lớn phủ Khánh Lâm vương mở ra, Triệu Tử Tận và đám hạ nhân thân chinh nghênh tiếp nàng và Triệu Tử Duy.

      Tiếng hô hành lễ vang lên.

      "Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!"

      Mọi người đều quỳ lạy.

      Triệu Tử Duy nới lỏng cánh tay, ánh mắt lạnh lùng quét qua hết thảy, thân đế vương uy nghiêm trấn áp mọi người, lạnh giọng : “Đứng dậy cả .”

      Mọi người lại hô to: “Tạ hoàng thượng.”

      Triệu Tử Tận chu đáo đỡ Nguyên Ngư đứng lên.

      Nguyên Ngư vừa có mang tầm hai tháng, có lẽ cũng có chút triệu chứng nôn ói, nhưng nhìn sơ qua nàng có vẻ lên cân do mang thai, có vẻ hơi gầy , khí sắc cũng được tốt. Ánh mắt Mộ Dung Ca đảo qua Nguyên Ngư xong rồi nhìn sang Triệu Tử Tận, so với Nguyên Ngư, thần sắc tốt hơn rất nhiều.

      Hai vợ chồng họ đều hướng nàng và Triệu Tử Duy bước tới.

      “Thần đệ đợi hoàng thượng và Thanh phi nương nương lâu, thỉnh hoàng thượng và Thanh phi nương nương vào phủ.” Triệu Tử Tận bình tĩnh .

      Triệu Tử Duy : "Vào thôi."


      Nguyên Ngư thầm quan sát Mộ Dung Ca, trông nàng vẫn luôn lạnh nhạt điềm đạm, dù gò má có vết sẹo rất xấu nhưng vẫn toát ra khí thái thanh lệ thoát tục, thậm chí vài vết sẹo kia hề ảnh hưởng đến cái nhìn của người ta dành cho mình. Nàng thầm cười khổ, cho dù tất cả mọi người đều thay đổi ít nhiều, duy chỉ Mộ Dung Ca tuyệt đối ! Bởi vì Mộ Dung Ca có được trấn định ai bì được. Nghe hôm qua huynh muội Lâm Khinh Trần tiến cung, song đều nhận được coi thường khinh rẻ của Mộ Dung Ca.

      Tựa hồ nhận ra Nguyên Ngư đánh giá mình, nàng mỉm cười nghiêng đầu nhìn Nguyên Ngư: “Khí sắc của vương phi tốt lắm, có phải do buồn nôn gây nên? cho ngự y chẩn mạch chưa? Bây giờ có mang, nàng nên nghỉ ngơi đầy đủ mới phải.”

      Thân hình Nguyên Ngư khẽ run lên, ngờ Triệu Tử Tận chưa hề phát sắc mặt của mình mà Mộ Dung Ca chỉ nhìn sơ qua thấy! Nàng vô cùng cảm kích: “Tạ Thanh phi nương nương quan tâm, Nguyên Ngư hay bị nôn ói nên sức khỏe cũng hơi kém . Hơn nữa ngự y cũng khám qua rồi, có gì đáng ngại.” ra, khi tiếp xúc với nhau, nàng dám khẳng định Mộ Dung Ca là người vô cùng tốt bụng. Chỉ đáng tiếc là ai sống đời đều có mục đích của mình, vì nó mà làm ra đủ thứ chuyện dù xấu
      hay tốt. phải nàng và Triệu Tử Tận cũng vậy sao? Đôi khi biết số việc rất tàn nhẫn nhưng lại thể làm. Cái này là bất đắc dĩ.

      Giờ nàng chỉ hy vọng Mộ Dung Ca gặp phải vấn đề gì cũng có thể dễ dàng vượt qua.

      Nhưng đồng thời, nàng cũng hy vọng Triệu Tử Tận đạt được ước nguyện, hy vọng bản thân có thể bình an sinh hạ đứa bé này, chỉ như vậy tâm nàng mới yên ổn.

      cần khách sao, hãy nghỉ ngơi nhiều vào.” Mộ Dung Ca mỉm cười .

      Triệu Tử Tận đứng ở bên nhìn Mộ Dung Ca và Nguyên Ngư trò chuyện, lòng khẽ lay động, bao lâu rồi bình thường chuyện với nàng? Bao lâu rồi chưa nghe nàng quan tâm hỏi han? Từ khi quyết định đẩy nàng vào nơi đầu ngọn sóng, cũng biết trước sau này khó còn nhận được quan tâm đó nữa.

      quay đầu nhìn thoáng qua bên trong phủ, Nguyên Kỳ cũng ở đó. Cho dù hôm đó Nguyên Kỳ phản ứng gì nhưng cũng đồng nghĩa là hoàn toàn để ý. Lan Ngọc chắc buông tha quân cờ này nhỉ!

      Mộ Dung Ca chuyển mắt nhìn sang Triệu Tử Tận, cười nhạt: "Thỉnh Khánh Lâm vương tận tâm săn sóc vương phi. Nữ tử lúc có mang rất cần người thân quan tâm chiều chuộng. Huống hồ bây giờ sức khỏe vương phi cũng tốt lắm, càng cần được Khánh Lâm vương chăm lo.”

      Nụ cười xa cách, dù vẫn rất dịu dàng nhưng vẫn là rất xa lạ. Sắc mặt Triệu Tử Tận hơi tái .

      Nguyên Ngư quay đầu nhìn , chỉ trầm mặc lát: “Hiển nhiên rồi, phiền Thanh phi nương nương quan tâm.” Nàng xem quan tâm Nguyên Ngư chính là quan tâm sao? Loại cảm giác này cứ như ăn phải quả đắng trong miệng, hương vị dần dần lan tỏa, kích thích vị giác khiến nhận thức được chút đau đớn.

      “Vào thôi.” Triệu Tử Duy cúi đầu với nàng. đành lòng nhìn nàng gượng cười. ra ở phủ Khánh Lâm vương này, so với nàng càng chán ghét hơn, bởi vì biết chuyện gì sắp xảy ra! Chỉ nghĩ đến thôi, đôi mắt tà mị của u ám như đáy hồ băng.

      Gió mát lướt qua như đôi tay dịu dàng vuốt ve gò mát khiến người ta áp. Mộ Dung Ca hơi nheo mắt lại, trong căn nhà này có người mà cả đời này nàng nghĩ bao giờ gặp lại.

      Có lẽ, sau này cũng có cơ hội tái kiến nữa.

      Hình như ngày mai người đó rời khỏi đây!

      Triệu Tử Duy chợt thấy căng thẳng khi nhìn nàng khép tròng mắt, thất thần nhìn ra đằng trước,đáy mắt dần lộ chút sát khí. ngày, tự tay xoay chuyển mọi cục diện! Tuyệt đối để việc hôm nay xảy ra thêm lần nữa!

      .....

      Trong vương phủ.

      Nguyên Kỳ và Lan Ngọc ở sảnh chính, bên uống trà, bên chờ đợi.

      Lan Ngọc ngẫu nhiên nhìn sang Nguyên Kỳ, ngày ấy những lời mà Nguyên Kỳ ghé tai đến giờ vẫn còn vang vọng. ra cũng hoài nghi, biết nguyên Kỳ biết được những gì, trước sau đều chưa có hành động, Nguyên Kỳ chờ điều gì?

      "Lan Ngọc công tử suy nghĩ lời của bản cung à?” Nguyên Kỳ uống xong trà, cười nhạt nhìn Lan Ngọc, thái độ vẫn rất nhàng chút để ý.

      Lan Ngọc nhíu mày, đôi mắt nhu hòa lộ chút kỳ quái, nhìn theo nụ cười môi Nguyên Kỳ, tâm nhất thời bị đè nặng, song cũng mỉm cười: “Ta chỉ thắc mắc thái tử đợi gì thôi?

      "Lan Ngọc công tử .." Nguyên Kỳ khẽ nâng đôi mắt bình tĩnh, sâu thấy đáy nhìn Lan Ngọc, tựa hồ nhìn thấu hết thảy, “Đừng sợ, bản cung có dự định gì cả.” Điều hoạch định chính là chân tướng được vạch trần!

      Khi đó, có lẽ … rất hưng phấn và… thả lỏng!

      Ánh mắt Lan Ngọc khẽ lóe, tựa hồ trong lời của Nguyên Kỳ nắm bắt được gì đó, nhưng lại như !

      Trước khi giao phong, chỉ cảm thấy Nguyên Kỳ là người thâm trầm khiến người ta nhìn thấu. Bây giờ lại càng nhận thấy thâm sâu khó lường.

      “Vậy sao? Bản cung cũng có chút tò mò, chi bằng hai ta cứ đợi mà xem.” Lan Ngọc nhấc tách trà uống ngụm, chậm rãi .

      “Đúng vậy.” Nguyên Kỳ gật gật đầu. Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, giờ này đáng lẽ nàng đến.

      Đôi mắt u ám của Lan Ngọc vừa hay bắt được cử chỉ này của Nguyên Kỳ, liền cười : “Thái tử muốn gặp Thanh phi?” quả nhìn lầm, Mộ Dung Ca đúng như dự đoán của , khiến người ta phải bất ngờ và pyòng bị. Có thể xử lý vụ chết cháy chút dấu vết cũng đủ lên nàng tuyệt đối đơn giản!

      Vài năm trước vậy, bây giờ càng hơn thế nữa!

      "Thanh phi?" Nguyên Kỳ nheo mắt che giấu ám quang di động, hai từ này nghe sao vẫn thấy rất chói tai, cứ luôn quấy nhiễu tâm tư bình lặng của , đợt sóng mãnh liệt tuôn trào trong lòng!

      Thanh phi, hay… nghe rất hay! tươi cười lãnh liệt, “Lan Ngọc công tử nhiều lần nhắc đến Thanh phi, biết có phải sinh lòng ái mộ? Chỉ đáng tiếc, Thanh phi bây giờ là người đầu ắp tay gối bên Tề quốc hoàng đế . Nếu Lan Ngọc công tử muốn, bản cung trở về Hạ quốc bẩm báo phụ hoàng phái binh xuất chinh Tề quốc, giằng lại Thanh phi về đưa cho Lan Ngọc công tử?”

      Tiểu Thập vốn hay nghĩ ngợi, nhưng khi nghe Nguyên Kỳ nhắc đến Mộ Dung nương có chút hiểu, ràng tối hôm đó Hạ quốc thái tử rất ư để tâm và muốn biết hết thảy liên quan đến Mộ Dung nương, sao bây giờ lại muốn đẩy nàng sang cho công tử?

      Lan Ngọc cười đáp: “Ây da, như thế khiến chúng sinh rơi vào cảnh lầm than, dù gì chỉ là người nữ nhân, đâu cần nhất thiết phải gây chiến.” Xuất binh? khẽ chau mày, dám khẳng định Nguyên Kỳ đến Tề quốc là có phòng bị trước rồi.

      Có điều, cái mảng phòng bị này, là để đối phó hay Mộ Dung Ca? Dựa vào tình huống trước mắt, ngoại trừ xuất binh đánh Tề, Nguyên Kỳ phải thừa nhận Mộ Dung Ca từng là Mộ Dung Trắc phi trong phủ.

      như vậy, chỉ có khả năng duy nhất! Nguyên Kỳ từ bỏ mỹ nhân, chọn giang sơn, hợp tác với Triệu Tử Duy! Nếu là như thế, quân cờ Mộ Dung Ca này phải bỏ . Chỉ là hết thảy đến giờ chỉ là dự đoán của mà thôi.

      Nguyên Kỳ cười rất sâu, giọng cực kỳ mềm và lãnh liệt, "Thiên hạ chúng sinh. Ha ha, Lan Ngọc công tử quả là lòng mang thiên hạ. Hai mươi năm trước Lan Mị Nương mang lòng từ bi cứu vô số người. Chỉ là người có lòng tốt bây giờ ngày càng ít, cũng may vẫn còn Lan Ngọc công tử, vẫn là tấm lòng bồ tát… lòng vì chúng sinh.”

      Lan Mị Nương, là nữ tử mà Nguyên Du thương hai mươi mấy năm về trước, từng là thần y vang danh thiên hạ lúc bấy giờ, có dáng người phong hoa tuyết nguyệt, tuy dung nhan có thua kém đệ nhất mỹ nhân Nam Cung Thanh Liên, song vẫn là trang giai nhân thanh tú. Người được nàng ra tay đều chữa khỏi cách thần kỳ, đương nhiên Nguyên Du thái tử của năm đó cũng ngoại lệ.

      Bằng y thuận và bản tính dịu dàng thu hút Nguyên Du vốn có lối sống phong lưu.

      Nhất thời ánh mắt của Lan Ngọc trở nên lạnh giá, nhìn chằm chằm Nguyên Kỳ.

      Bầu khí trở nên trầm trọng, vừa nãy còn êm và hài hòa như gió xuân thôi, bây giờ khác gì ở trong khu rừng u ám, bốn phía đều toát ra hơi thở khủng bố, chứa vô vàn hiểm nguy.

      Quả nhiên Nguyên Kỳ biết được gì đó.

      “Thái tử sao thẳng vào vấn đề?” Lan Ngọc thấp giọng . Nguyên Kỳ lấp lửng những điều này nhất định là có mục đích riêng, hoặc có thể Nguyên Kỳ, chỉ muốn rung cây nhát khỉ, ra cái gì cũng biết

      Mãi lúc lâu Nguyên Kỳ vẫn đáp lại, chỉ thong thả nhìn ngọc ban chỉ màu đỏ tím ngón tay thon dài trắng nõn, có chút lạnh nhạt. Xa xa là nụ cười đạm mạc như gió xuân thổi qua, tựa như trong phủ Khánh Lâm vương này là thế ngoại đào viên, nhàn nhã thoát tục.

      "Tề quốc hoàng đế và Thanh phi tới rồi."

      Giây lát sau, Nguyên Kỳ mới chậm rãi mở miệng .

      Lan Ngọc vốn có nội lực thâm hậu, cách khoảng trăm mét đều có thể nghe được tiếng vang, hiển nhiên nghe được tiếng bước chân, lướt nhìn Nguyên Kỳ lượt, cười : “Có ngày ngươi phải hối hận.” Ngày ấy, Mộ Dung Ca chôn thân trong biển lửa, Nguyên Kỳ nhìn hai thi thể đó đến mãi về sau, phải ngụy trang sụp đổ, cũng phải lạnh nhạt xử thế, phải cười nhạt nhìn nhân sinh, mà chính là tuyệt vọng.

      Cho nên, trong lòng của Nguyên Kỳ, Mộ Dung Ca có vị trí quan trọng tuyệt đối!

      Nguyên Kỳ vẫn tươi cười, nhàn nhạt , “Vậy ư? Có là như vậy ?”

      Chỉ khoảng nửa khắc, Triệu Tử Tận, Triệu Tử Duy, Mộ Dung Ca và Nguyên Ngư xuất ở sảnh chính.

      " Bái kiến hoàng đế Tề quốc."

      Nguyên Kỳ và Lan Ngọc cùng đứng dậy chắp tay.

      Triệu Tử Duy cười nhìn hai người: "Hạ quốc thái tử, Đại Hoàng tử cần đa lễ."

      Mộ Dung Ca cúi đầu nhìn gấu váy nền đất, lòng thở dài… lại gặp mặt rồi.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Tập 44 : Khánh Lâm vương phủ 2.


      Lại gặp mặt rồi !

      Dù là bất đắc dĩ , nhưng vốn trở thành hai đường thẳng song song , vĩnh viễn có điểm tương giao , nhưng lại gặp nhau dưới tình huống này , trớ trêu làm sao .

      Hai năm trước , nàng vốn định biến mất trước mặt mọi người , sau này có cuộc sống tự do tự tại , nàng nghĩ suốt đời sống cuộc sống ngày ngày chăm lo cho tiểu hắc tiểu bạch , trải qua cuộc sống nhàn hạ cho đến cuối đời , còn là người quyền khuynh thế hạ , nắm trong tay tánh mạng của bá tánh chúng sinh .

      Nàng , , cả hai người , bây giờ , việc cần làm là giả vờ hờ hững , quan tâm , cùng loại , diễn vở kịch nhiều vai diễn , chỉ để đạt tới mục đích của mình .

      Nguyên Kỳ đạm cười nhìn nàng .Mộ Dung Ca từ nãy đến giờ vẫn thủy chung chưa từng liếc qua , đuôi lông mày chợt nhíu , nữ tử này quả là đủ vô tình ! đem bản thân khống chế hoàn mỹ , thầm suy nghĩ , hai năm thời gian làm cho nàng thay đổi rồi sao ? Trong lòng nàng căn bản còn có sao ?

      từng biết qua , nữ tử này tâm rất vô tình ! Bằng sao lúc trước nàng có thể như thế quyết liệt rời ? nhưng mà thể nào ngờ đến hai năm sau gặp lại nàng vẫn là lạnh lùng quyết liệt như vậy .

      Lan Ngọc nhíu mày , ánh mắt nhàng đảo nhìn Mộ Dung Ca , sau đó lại dừng người Triệu Tử Duy . Hôm nay Triệu Tử Duy so với ngày trước càng thêm lãnh quyết , tưa hồ có chuẩn bị trước khi đến đây . cảm giác được điều gì đó ? Triệu Tử Duy mục đích có buông thả nàng ? Hoặc có buông bỏ giang sơn ? Hay Triệu Tử Duy va Nguyên Ky cùng nhau liên thủ , vậy có thể nắm chắc phần thắng hay ?

      Triệu Tử Tận cười : “ Thỉnh Hoàng huynh an tọa “.

      Triệu Tử Duy gật gật đầu, quay đầu hướng Mộ Dung Ca vươn tay.

      Mộ Dung Ca nhìn bàn tay ngọc ngà kiểu cách , thoáng chút thất thần , nàng ràng cảm nhận được có vài ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn nàng rời . Nàng vươn tay đặt vào trong lòng bàn tay của Triệu Tử Duy , đôi tay nóng , nàng định buông xuống , hăn liền nhanh tay nắm chặt tay nàng , tay nàng cảm giác được tia đau đớn .

      Triệu Tử Duy sao lại dùng sức như vậy ? Mộ Dung Ca ánh mắt chợt lóe , cúi đầu cùng Triệu Tử Duy theo hướng chủ vị của hai người mà đến .



      chỗ dành cho chủ vị vừa vặn có đủ hai vị trí ,sau khi Triệu Tử Duy ngồi xuống , nàng liền ngồi ở phía bên phải của Triệu Tử Duy .

      Hạ nhân trong phủ Khánh Lâm vươnng đến đây hầu hạ châm trà đều nơm nớp lo sợ ,bắt đầu tiệc trà , Triệu Tử Duy nhấp ngụm , sau đó liền nhăn mày , thanh cực kỳ lạnh lùng : “ Sao trà lại khó nuốt như vậy ? Xem ra đời người nào có thể ẩm trà bằng nàng nhỉ !”. Tuy là lời có chút lạnh lùng , khinh khi , nhưng mà đối với Mộ dung Ca cảm thấy lại là vô cùng ôn nhu thâm tình .

      Nghe vậy , Mộ Dung Ca tay áo dài khẽ che miệng nhoẻn cười : “ Hoàng thượng là có chút khoa trương , nghệ ẩm trà của thiếp sao lại có thể so sánh bằng tay nghề cùng người của Khánh Lâm vương phủ được cơ chứ , chẳng qua chỉ là hợp với khẩu vị của hoàng thượng thích mà thôi “.

      “ Lời ấy hữu lý “. Triệu Tử Duy sủng nịch nhìn nàng , cười .

      Hai người có vẻ xem mọi người ở đây nhìn mình mà tự nhiên chuyện , dường như ở đây trở thành Thu nguyệt cung , còn là Khanh Lâm vương phủ nữa . Nháy mắt , trong chính sảnh khí lại có chút hơi quỷ dị , kỳ quái .
      Nguyên Kỳ buông đôi mắt xuống , tránh qua tia ánh mắt lạnh lùng .

      Lan Ngọc thấy thế , liền nhoẻn miệng cười : “ Tề quốc hoàng đế và Thanh phi nương nương đây quả là phu thê tình thâm , làm cho người khác nhìn thấy mà hâm mộ “. Nhìn là phu thê tình thâm đó , nhưng sau lưng biết có tàng mưu nào ? . thầm suy nghĩ .

      “ Ha , ha , Hạ quốc Đại hoàng tử nếu hâm mộ như vậy , bằng mau nhanh chóng thành thân , dựa vào nổi tiếng của ngài , ta e có nữ tử nào trong thiên hạ lại muốn cùng ngài sánh đôi . “ Triệu Tử Duy say đắm nhìn đôi môi của Mộ Dung Ca vui vẻ tươi cười đến tuyệt mỹ thanh nhã , sau đó mới dời tầm mắt nhìn về phía Lan ngọc cười .

      Lan Ngọc nhàng lắc đầu , “ Bản điện hạ nào có được vận khí tốt như vậy ? Chỉ có thể cùng nữ tử làm bạn chi giao chứ thể cưỡng cầu .” Tuy rằng Nguyên Du thừa nhận thân phận , nhưng phải là người đứng đầu trong cung , cũng chỉ là đại hoàng tử ở trong cung mà thôi .

      “ Có điều , thái tử mới là có phúc khí nhất , ngày mai lên đường trở về Hạ Quốc , bao lâu sau đó là tới ngày thái tử đại hôn . Mà thái tử phi ai khác lại chính là đích nữ của tể tướng hạ quốc , là tiểu thư khuê các , hiền lương thục đức , có thể nữ tử mà khó ai bì kịp , làm cho bản điện hạ đây cũng rất là hâm mộ “. xong vấn đề của minh ,Lan Ngọc liền đem đề tài chuyển đến Nguyên Kỳ .
      Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Nguyên Kỳ .

      Mộ Dung Ca bàn tay bé mảnh khảnh trong bàn rỗng rãi của Triệu Tử Duy bỗng run chút , tự mình giễu cười , cho dù có Lâm Thiện Nhã sao , vẫn còn có nhiều Lâm Thiện Nhã khác nữa thôi.


      Triệu Tử Duy cảm giác ràng được trong lòng bàn tay mình đôi tay bé mảnh khảnh đó run run , cho dù ở ngoài nàng biểu vẻ mặt gì , nhưng thông qua cử chỉ , xác nhận trong lòng Mộ Dung Ca , Nguyên Kỳ rất quan trọng ! khó có thể che dấu sắc mặt dần tái nhợt của mình , đồng thời trong tâm trống rỗng , cho dù tại nắm tay nàng sao , cho dù cảm nhận được độ ấm , nhưng sao nỗi đơn vẫn càng ngày càng khuyếch tán đến độ lớn dần .

      sớm nghe Hạ quốc thái tử sắp cử hành đại hôn , vốn định gặp mặt liền muốn nâng cốc chúc mừng , nhưng ngờ trong phủ lại xảy ra nhiều chuyện , nên quên mất . Hi vọng Hạ quốc thái tử chớ để bụng , ta thành tâm chúc phúc cho ngài “. Triệu Tử Tận giơ lên tách trà hướng về Nguyên Kỳ cười .

      Nguyên Ngư vụng trộm nhìn về phía Mô Dung Ca , đối với Mô Dung Ca mà tin này tuyệt đối phải là tin tốt lành gì , Nhưng nàng chính xác là xác định được tại Mộ Dung Ca trong lòng còn có Nguyên Kỳ hay ?

      Triệu Tử Tận ở ngoài miệng vui vẻ , nhưng bên trong lòng lại vui như vậy , thậm chí còn có loại cảm giác mặc cảm . biết trong lòng Mộ Dung Ca có Nguyên Kỳ , bằng sao lúc nàng bị đưa về Tề quốc lại hận như vậy . Bây giờ Nguyên Kỳ sắp sửa thành thân , mà nàng vẫn trong cục diện , hẳn là nàng rất hận .

      là như vậy , Trẫm liền chúc mừng hạ quốc thái tử “. Triệu Tử Duy đôi tay dang rộng đem nàng nhàng ôm chặt vào lòng , sau đó hướng Nguyên Kỳ , cười .
      Mộ Dung Ca cảm giác được đôi tay nàng run , chậm rãi ngẩng đầu , dung nhan thanh nhã , khóe môi nhếch lên nụ cười khẽ nhìn về phía Nguyên Kỳ : “ Thiếp cũng xin chúc mừng Hạ quốc thái tử “. Đây chính là vận mệnh của bọn họ .

      Nguyên Kỳ nghe vậy , đôi mắt đen láy sâu thấy đáy nhìn về phía nàng , Mộ Dung Ca ngay lập tức cảm giác như có thứ áp lực gì đó đè nặng , trong im ắng , tựa hồ bị kéo theo , ánh mắt ấy sâu thăm thẳm trong đó dường như có cả nổi giận , đôi môi đỏ sẫm nhàng kéo ra , nụ cười ấy sao mà chế giễu , lãnh liệt như vậy làm cho người ta cảm thấy cười , hơn nữa nụ cười này rất là thoải mái , đẹp đến nỗi khiến cho con người ta phải sa bước trầm luân trong đó :” Bản cung cảm tạ các vị quan tâm “.

      “ Ta tin Thái tử sau khi thành thân , lâu có con nối dòng , đến lúc đó chắc chắn là niềm vui cho cả Hạ quốc “. Lan ngọc lại tiếp , sau đó lại nhìn về phía Triệu Tử Duy : “ Chúc cho tề quốc hoàng đế và Thanh Phi nương nương cũng mau sớm có tin mừng “.

      Triệu Tử Duy ánh mắt tà mị , thâm hiểm , trong lòng dường như vì câu này mà dần dần nở hoa , đóa hoa ấy nở rộ đến kiều diễm , mị hoặc . Nếu Mộ Dung Ca có thể mang thai con cho là tốt biết bao , chỉ nghĩ đến như thế , cảm thấy trong lòng tràn đầy hưng phấn .Nếu bọn họ có con rồi , sau này kế thừa ngôi vị hoàng đế của , nhất định đem con của bọn họ thương nhất . Cũng làm cho Mộ Dung Ca trở thành người nữ tử tôn quý nhất , đem thương chỉ dành cho nàng mình nàng , cho những nữ tử khác vì nàng mà ganh tỵ , cũng vì nàng mà hâm mộ !

      Nhưng lúc ngẫu nhiên bất chợt chạm đến ánh mắt lạnh như băng kia của Nguyên Kỳ , trong nháy mắt có điều gì đó xẹt qua trong tâm trí , lồng ngực dấy lên cảm giác đau nhói khó chịu , gắt gao ôm chặt nàng hơn .

      Mộ Dung Ca cảm giác đôi tay ôm mình càng ngày càng dùng sức , làm cho đôi bờ vai của nàng như màu đỏ , nàng nhàng nhăn mày nhìn Triệu Tử Duy , thấp giọng nhắc nhở : “ Hoàng thượng , thiếp .. bờ vai đau “. Chuyện gì xảy ra ? Triệu Tử Duy mấy ngày qua tâm lại sợ hãi mất nàng , phía trước là bờ vực nguy hiểm , làm như thế là do có chuyện gì ? Hay là sao ?

      Triệu Tử Duy lập tức hoàn hồn , cúi đầu nhìn về phía bờ vai trắng bị nắm đến có màu đỏ tươi , dung nhan tà mị có chút tái nhợt , liền mềm ôm nàng vào lòng .
      Thấy thế . Mộ Dung Ca gắt gao nhăn mày lại .

      Thấy hai người hành động thân mật như thế , Nguyên Kỳ đôi ngươi đen láy xẹt qua tia ám quang , nhấp ngụm trà , nhìn về phía Triệu Tử Tận cười “ Khánh Lâm vương , bản cung trước đó vài ngày vô tình có nghe ít tin tức về Mễ quý phi , biết Khánh Lâm vương đây có muốn biết hay “.

      Triệu Tử Tận ánh mắt sắc bén nhìn về Nguyên Kỳ , nhìn bên môi nụ cười của Nguyên Kỳ vân đạm gió , trong lòng nghi hoặc càng ngày càng tăng .

      Mộ Dung Ca cau mày nhìn về phía Nguyên Kỳ , đời sợ là thứ gì muốn biết cần biết , về phía Mễ quý phi , nhất định là phen tâm tư thăm dò rồi . có lẽ phản kích rồi .

      thể ngờ , nhiều tình là bí mật thế nhưng thái tử cũng có thể biết được “. Lan Ngọc khẽ cười . Xem ra Nguyên Kỳ cho người điều tra , liền có thể biết chuyện ! hổ Danh là Nguyên Kỳ , cho dù có tai mắt Nguyên Du xung quanh chăng nữa , nhưng vẫn thể nào phá nổi .

      Nguyên Kỳ quả đúng là đối thủ đáng sợ ! Cũng là đối thủ mà kính nể nhất !

      Triệu Tử Duy im lặng , chỉ chuyến chú nhìn Mỗ Dung Ca , tựa hồ giờ khắc này nhìn nàng dù có bao nhiêu cũng vẫn là đủ , dường như ở trong mắt , Mộ Dung Ca so với thiên hạ đệ nhất mỹ nhân càng thêm xinh đẹp , cho dù thiên điện có thể ôm bà ngàn giai nhân , cũng người nào có thể đến được lòng , giờ phút này trong lòng chỉ có mỗi nàng .

      Cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của Triệu Tử Duy nhìn nàng , Mộ Dung Ca trong lòng nghi hoặc càng sâu , từ lúc bước vào Khánh vương phủ , có lẽ có việc gì đó phát sinh , tâm tình nàng khó có thể yên ổn được .Bây giờ , dường như cảm giác ấy ngày càng rệt hơn , nhìn thấy Triệu Tử Duy ánh mắt cực nóng , thâm tình nhìn nàng , đôi mắt dường như có điều gì đó dấu nàng , nàng muốn thấu hiểu nhưng thể .

      Cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của Triệu Tử Duy nhìn nàng , Mộ Dung Ca trong lòng nghi hoặc càng sâu , từ lúc bước vào Khánh vương phủ , có lẽ có việc gì đó phát sinh , tâm tình nàng khó có thể yên ổn được .Bây giờ , dường như cảm giác ấy ngày càng rệt hơn , nhìn thấy Triệu Tử Duy ánh mắt cực nóng , thâm tình nhìn nàng , đôi mắt dường như có điều gì đó dấu nàng , nàng nhìn khó mà thấu hiểu được điều gì sắp sửa diễn ra.
      Lonna thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tập 45 : về tình năm xưa .

      Nàng bỗng nhiên nhớ tới buổi tối hôm qua cùng Như Băng hàn huyên tâm , Như Băng có sau khi nàng rơi xuống vách núi chính Lan Ngọc cứu nàng , còn an bày nàng đến Tề quốc . Thiết nghĩ Lan Ngọc thể nào vô duyên vô cớ phí tâm tư mà cứu nàng , có lẽ Lan Ngọc chuẩn bị sẵn mưu nào đó .

      Hôm nay có thể tái kiến Nguyên Kỳ , Triệu Tử Tận , Lan Ngọc , nàng thầm cảm thấy dường như mưu lớn nào đó xảy ra .

      "Thỉnh Hạ quốc thái tử thẳng." Triệu Tử Tận thần sắc nghiêm cẩn, trầm giọng .

      ra khúc mắc của hoàng thái hậu và Mễ quý phi vô cùng đơn giản , năm đó hoàng thái hậu cùng tể quốc tiên hoàng , đôi phu thê tình thâm nghĩa nặng , nhưng bởi vì xuất của Mễ quý phi , trang dung nhan kiều diễm , bà ta có vài phần giống với đệ nhất mỹ nhân Nam Cung Thanh Liên , Tề quốc hoàng đế nhìn thấy Mễ quý phi liền lập tức sủng ái .

      Mễ quý phi vì sợ sau này còn được sủng ái nữa , liền sau khi hay tin hoàng thái hậu có thai , sau đó hạ độc khiến cho hoàng thái hậu đẻ non . Hoàng thái hậu tâm tính lương thiện , hiển nhiên thể ngờ Mễ quý phi có thể ác độc như thế , con đầu lòng nối dõi liền chết trong tay nàng . Nhưng việc Mễ quý phi làm quá tài giỏi , hề lưu lại dấu vết gì , việc đó liền truy cứu nữa.

      Sau này , hoàng thái hậu vì báo thù chi hân , liền tay sát hại Mễ quý phi . Do Mễ quý phi chỉ tranh dành chuyên sủng , cũng để ý đến hoàng thái hậu , vì thế nhận lấy kết quả đáng tiếc . chung , Mễ quý phi cũng chỉ là “ Gieo gió gặt bão mà thôi !”. Nguyên Kỳ chậm rãi , rất nhiều tình , trong đó toàn chứa nhiều mưu và máu đổ , nhưng theo từ miệng ra , cứ như là tuyết đầu mùa nhàng bay lất phất .

      Câu chuyện vừa kể dường như chỉ là dĩ vãng lịch sử của người xưa .

      Ngay Cả khi nguyên kỳ nhắc đến Mẫu thân Nam Cung Thanh Liên , vẻ mặt cũng như thế đạm mạc .

      Lan Ngọc cau mày nhìn Nguyên Kỳ , Nguyên Kỳ những lời này ra ý là muốn gì ? Là định làm cho Triện Tử Tận nhục chí lùi bước sao ?

      Triệu Tử Tận thần sắc chợt tái nhợt đại biến , tình này ở trong hậu cung , thân là người trong hoàng cung , lại hoàng toàn biết được ? Cho dù là nữ tử thanh thuần tiến cung rồi , cũng dần vì bảo vệ mình vì ân sủng mà từ sử dụng thủ đoạn . Hơn nữa Nguyên Kỳ làm sao có thể đem chuyện hư ảo mà trước mặt mọi người ! Cho nên có thể khẳng định đó chính là !

      Triệu Tử Duy mỉm cười : “ ra là thế!”. thể tưởng tượng được Nguyên Kỳ thân là thái tử Tề quốc , nhưng lại biết bí sử nội tình Tề quốc như vậy !

      “ Chuyện này là của hoàng thái hậu và Mễ quý phi , thái tử sao lại đem chuyện xưa nhắc lại ? Huống hồ hôm nay lại là ngày sinh thần của Khánh Lâm Vương , nếu như vậy làm cho Khánh Lâm Vương tâm tình vui !”. Lan ngọc lời có chút tức giận , Nguyên Kỳ dùng chiêu bài này , làm cho thể đỡ kịp .

      sao ? Bản cung chỉ là hảo tâm, muốn cho Khánh Lâm vương biết tình của năm xưa , tránh cho vì nguyên nhân này mà bị người lừa gạt , lầm đường lạc lối .”

      Nguyên Kỳ nhàn nhạt . Đôi mắt dao động đảo qua Lan Ngọc , dừng ở Triệu Tử Tận dung nhan tái nhợt , chậm rãi cười .

      Trong lòng Mộ Dung Ca thở dài tiếng , tình trong lúc đó của Mễ quý phi và Hoàng thái hậu nàng cũng ràng , nhưng kết quả như vậy cũng là thể bàn luận gì . Nguyên Kỳ mục đích vạch trần ràng như thế , cũng lên , nếu Triệu Tử Tận vì thế mà báo thù Triệu Tử Duy , làm cho người ta cảm thấy rất buồn cười .

      Tuy rằng Nguyên Kỳ biết ngọn nguồn của tình , Triệu Tử Tân chưa chắc thay đổi ước nguyện ban đầu , nhưng mà nếu cho mọi người biết được , như thế cho dù Triệu Tử Tận muốn tranh đoạt vị cũng thể nào danh chính ngôn thuận được , còn phải chịu cho người đời chê cười , lợi thế hơn nữa là Triệu Tử Duy có thể được lòng dân , duy trì được vương vị .Sớm biết Nguyên Kỳ là người có thể nhìn thấu nhân tâm , cũng là người có thể khống chế nước cờ , tại xem ra nàng dự liệu hoàn toàn sai .

      mũi tên như thế chuẩn xác phóng ra ! Cho dù thể thay đổi được cục diện , nhưng vẫn là quả bom nổ chậm trong lòng của mỗi người .

      Nguyên Ngư lo lắng nhìn Triệu Tử Tận thấp giọng : “ Vương gia , việc này qua lâu rồi , có lẽ nó phải là “.

      khí chợt sa vào khung cảnh băng giá , Mộ Dung thở ra hơi , thấy Triệu Tử Tận sắc mặt cứng ngắc , Lan Ngọc đăm chiêu , Nguyên Kỳ chỉ đạm cười ẩm trà , Triệu Tử Duy thấp liễm đôi mắt biết là nghĩ cái gì , nàng liền đối với Nguyên Ngư cười : “ Ngồi lâu có chút mệt mỏi , từ đây đến sinh thần của Khánh vương còn khoảng hai canh giờ , bản cung là cũng chưa từng tới qua Khanh Lâm Vuong phủ , vừa rồi có ngang qua hoa viên , thấy cảnh trí nơi đây cũng đẹp mắt , biết Khánh Lâm Vương phi sức khỏe tại như thế nào , có thể cùng bản cung đây đó ngắm nhìn quang cảnh chút ?

      Nàng bỗng nhiên có chút cảm giác nặng nề , tiếp tục ở nơi đây chỉ càng thêm phiền lòng , bằng ra ngoài dạo , nhìn xem cảnh trí của Khánh Lâm vương phủ , vừa rồi xem ra bộ dáng của Nguyên Ngư tựa hồ có điều gì đó muốn cùng nàng . Nguyên Ngư lo lắng nhìn thoáng qua Triệu Tử Tận , cười với Mộ Dung Ca : “ Cũng được , xin mời Thanh Phi nương nương “.

      Mộ Dung Ca gật đầu với Triệu Tử Duy : “ Hoàng thượng , thiếp và Khánh Lâm vương phi dạoxung quanh vương phủ lát “.

      “. Triệu Tử Duy gật đầu , nhìn nàng lát rồi mới đáp .

      Mộ Dung Ca rời khỏi sảnh chính , dường như ai nấy ánh mắt cũng đăm chiêu nhìn bóng lưng thanh thoát của nàng rời khỏi .

      Mọi ngươi ai nấy đều muốn đặt tay lên ngực tự hỏi : “ Thế gian này có mấy ai được dáng vẻ thoải mái như nàng cơ chứ ? Lúc trước vì để tự do nàng thà bỏ hết thảy , tại mặc dù biết mình ở trong hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan , nhưng vẫn là lạnh nhạt , chút sốt ruột hoặc rối loạn .

      Rốt cục nữ tử này tâm cơ sâu đến bao nhiêu ? Nàng sỡ hữu mưu trí lợi hại như thế nào ?

      Nguyên Kỳ nhíu mày , dường như nàng nhận biết chuyện gì xảy ra tiếp theo .
      ……


      Hoa viên trong phủ Khánh Lâm Vương .

      Cũng như phủ đệ khác , đều có những loại hoa giống nhau , đủ màu xanh đỏ tím vàng khiến người xem cũng có thể thoải mái và vui vẻ .

      Vừa rồi ở chính sảnh , suýt chút nữa làm cho nàng ngạt thở , bây giờ tâm trạng có vẻ thư thái lên ít !

      Nguyên Ngư nhìn Mộ Dung Ca trầm mặc , trong lòng thầm khâm phục , trong mọi thời điểm mà Mộ Dung Ca vẫn luôn là trấn định thong dong , dường như có việc gì là có thể quấy nhiễu nàng . Àh , mà đúng , khi biết Triệu Tử Tận phản bội mình , mực đem nàng quay về bên cạnh Triệu Tử Duy , nỗi khiếp sợ và đau thương trong đôi mắt nàng khi đó phải là giả .


      “ Vương Phi , có chuyện gì cứ xin thẳng ra “. Mộ Dung Ca thu hồi tầm mắt , giọng .

      Nguyên Ngư kinh ngạc, sao Mộ Dung Ca lại biết mình có việc cần nhờ?

      Mộ Dung Ca mỉm cười chờ đợi.

      Nguyên Ngư hơi do dự, lát sau mới : “Nguyên Ngư muốn xin Thanh phi nương nương bảo vệ thai nhi trong bụng mình.” Mấy ngày nay nàng luôn lo lắng hãi hùng, cũng biết là Triệu Tử Tận đồng ý để lại đứa , nhưng vẫn là dám chắc có lợi dụng bào thai trong bụng mình hay !

      Hoặc là Triệu Tử Duy cho phép có con nối dõi, thầm hạ độc thủ. Chỉ cần Triệu Tử Duy muốn làm, nhất định vừa lòng đẹp ý. Bây giờ nàng có mang, sao có thể chống cự lại?

      Triệu Tử Duy lại hết mực sủng ái Mộ Dung Ca, chỉ cần Mộ Dung Ca với Triệu Tử Duy, nhất định Triệu Tử Duy cự tuyệt. Về phía Triệu Tử Tận, chỉ cần Mộ Dung Ca câu, cũng dám nghĩ khác.

      Mi mày Mộ Dung Ca khẽ nhướng lên dò xét Nguyên Ngư lượt. Lần đầu gặp mặt , nàng biết nữ tử này rất thông minh lanh lợi, bằng dùng đủ mọi cách để giữ được đứa bé trong bụng.

      Chỉ là, bây giờ thân nàng còn lo xong, Nguyên Ngư còn đến nhờ vả , khỏi có chút buồn cười.

      Tuy nàng phải trời sinh tính lạnh nhạt , nhưng đây phải là việc nàng phải làm. Nguyên Ngư cũng biết nếu giữ đứa bé lại mang đến cho mình và Triệu Tử Tận rất nhiều phiền toái, song nàng vẫn muốn giữ đứa con lại nên sớm nghĩ ra hướng , chứ phải đem vấn đề đẩy qua cho nàng, đặt nàng ở độ cao mà mưa bom lửa đạn nhắm đến.

      từng vì quá tốt bụng mà mang về phản bội và vô tình, thậm chí là sinh mạng của mình, bây giờ nàng còn sức lực, càng có tâm tư giúp đỡ Nguyên Ngư! Huống chi nàng ta đến cùng là có mục đích.

      Nàng cười đáp: “Khánh Lâm vương phi, e là bản cung thể đáp ứng việc này.”

      Nguyên Ngư cắn chặt răng, cần biết rằng bản thân mang thai nên hoạt động mạnh, quỳ ngay xuống đất, để tâm nền đất lạnh như nào, chỉ liên tục dập đầu với Mộ Dung Ca, cầu xin: “Người mà Nguyên Ngư có thể tin tưởng và xin giúp đỡ chỉ có mỗi Thanh phi nương nương thôi, nếu Thanh phi nương nương thấy chết mà cứu, Nguyên Ngư cũng biết nên làm gì nữa.” Nàng luôn gặp ác
      mộng, thậm chí còn mơ thấy mình mất đứa , nỗi đau này nàng chịu nổi!

      Cho nên nàng chỉ biết đặt hy vọng vào Mộ Dung Ca, tuy hành động này khiến người ta khinh thường, nhưng nàng còn cách nào khác. Bây giờ Mộ Dung Ca còn đường để , chỉ có thể là phi tử trong hậu cung Tề quốc, trợ nàng tay cũng đâu có gì là khó.

      “Nguyên Ngư , sau khi có mang phản ứng của nàng chậm chạp vậy? Hay là gần mực đen, ở gần Khánh Lâm vương cũng trở nên thấp kém nên mới ích kỷ như vậy? Để đạt được mục đích mà đẩy bản cung vào hố lửa? Nàng cho rằng bản cung vấp ngã lần, còn lập lại vết xe đổ của bản thân sao?

      Hôm nay, bản cung thay ngươi , ngày sau nàng cũng đừng nhắc tới nữa! Về nguyên nhân mà bản cung giúp nàng, thiết nghĩ trong lòng nàng hơn ai hết. Đừng làm cho bản cung phải xem thường nàng, nếu muốn đạt được cái gì nên tự biết mất cái gì. Nàng muốn mất , cũng đồng nghĩa là bản cung muốn. Nơi đây gió to, nàng vẫn nên đứng dậy trở vào trong . Bản cung còn muốn ở đây lát nữa.” Mộ Dung Ca lạnh lùng .

      Giọng nữ tử thanh lãnh chút lưu tình vang lên bên tai, Nguyên Ngư hoảng hốt, nàng sớm đoán được kết quả, nhưng vì thai nhi trong bụng nên mới ích kỷ như vậy. Sau khi nghe những lời Mộ Dung Ca , càng nhận thấy bản thân đáng bị khinh thường.

      Nhưng mà…

      “Thanh phi nương nương từng sẩy thai, nào lại biết được cảm giác đau đớn khi mất đứa con trong bụng! Nỗi đau này nữ tử nào có thể chịu đựng được. Nguyên Ngư gả cho Khánh Lâm vương gần năm, phải rất khó khăn mới có được bào thai này, vô luận thế nào cũng muốn mất nó, nên mới bạo gan thỉnh Thanh phi nương nương giúp tay. Chỉ cần Thanh phi nương nương giúp Nguyên Ngư lần này, ngày sau Nguyên Ngư nhất định đền đáp, dù là Thanh phi nương nương muốn an toàn rời khỏi Tề quốc, Nguyên Ngư cũng dốc sức hoàn thành.” Nguyên Ngư dập đầu van nài.

      Đó chính là van nài, là khẩn cầu.

      Mộ Dung Ca có thể nghe ra vài phần tuyệt vọng và chấp nhận được.

      Nhưng nàng thể giúp, cũng có lý do gì để giúp! Lại càng có khả năng giúp! !"Khánh Lâm vương phi, lui ra ! Đừng phiền nhiễu bản cung thưởng cảnh.” Bằng mọi giá nàng để bản thân rơi vào khốn cảnh, đặc biệt là Nguyên Ngư đặt nàng ở tình thế đó, nếu nàng chấp nhận con đường phía trước càng chông gai hơn, thậm chí là đứa trẻ đó đào sẵn cái hố để nàng nhảy xuống.

      Nguyên Ngư cam lòng, tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Ca, nỗ lực lần cuối, “Thanh phi nương nương, đứa con này cũng là cháu của người a.”

      Mộ Dung Ca nhíu mày, có chút hết kiên nhẫn nhìn đôi mắt đỏ hồng chực khóc của Nguyên Ngư, lạnh lùng : “Nguyên Ngư , những lời bản cung vừa nàng nghe sao ? Các người đặt bản cung vào tình thế hôm nay, tuy là do Khánh Lâm vương gây nên, nhưng nàng có dám khẳng định bản thân có bàng quang đứng xa mà xem kịch? Ngoài ra, cũng chưa có ai muốn đứa con trong bụng nàng! Nếu nàng có năng lực, hãy tự mà tìm cách bảo vệ đứa , chứ phải đến cầu xin người đến chính mình còn đứng vững, bị các người xem như quân cờ! Lúc bản cung còn chưa nổi giận lập tức mau lùi !”

      Nghe được lời này Nguyên Ngư biết Mộ Dung Ca tuyệt đối giúp mình, cho dù cam lòng , hạ mình cầu xin nhưng vẫn chỉ nhận được ánh mắt lạnh lẽo của nàng. Nhất thời nàng cũng tự khinh thường mình. Đúng vậy, khi Mộ Dung Ca gặp nguy hiểm cần người giúp đỡ, nàng cũng chỉ thờ ơ đứng ở bên, để xem Mộ Dung Ca tự ứng xử.

      Nàng còn lời nào để , đành lảo đảo đứng dậy, mình bước ra khỏi dịch đình.

      Nhìn bóng dáng Nguyên Ngư khuất dần, Mộ Dung Ca hít sâu hơi. Khôn ngờ hôm nay lại thiếu kiên nhẫn, Nguyên Ngư chỉ mới dập đầu khẩn cầu, nàng có chút đành lòng, tí nữa nên lời. Đối với nàng mà , dù là kiếp trước hay trong kiếp này đều xảy ra ít chuyện. Xem ra bản thân cũng bị ảnh hưởng rồi. Mấy ngày nay tâm trạng đầy ngờ vực và nóng nảy, nhưng khi chính tai mình nghe thấy nhắc đến hôn của Nguyên Kỳ… dường như nàng thể chịu đựng được nữa.


      Nàng khẽ chau mày, nhìn muôn hoa khoe sắc, lại hít sâu hơi, mỉm cười : “Thế giới này quả vẫn rất đẹp.” Mặc dù vẫn rất tàn khốc, u tối khiến người ta khó chấp nhận, thậm chí chán ghét, nhưng nàng vẫn phải sống trong thời đại này! Nàng chỉ biết chấp nhận mà thôi. biết kiếp trước từng nghe ai , nếu phải đối mặt với việc mà bản thân thích nhưng lại thể trốn tránh, chỉ đành tự nhủ với lòng, công việc này rất tốt, mỗi ngày đều như vậy, tự khắc trong vô thức hình thành tâm cảnh, cảm thấy hết thảy đều vô cùng tốt đẹp! Tuy là có chút lừa mình dối người, nhưng trong hoàn cảnh tại này, phải rất thích hợp sao?

      Bỗng có mùi hương thơm ngát quen thuộc thoảng qua, như có như khiến người ta thể phớt lờ.

      Nàng ngẩng đầu nhìn sang, trước mặt có nam tử phong hoa tuyết nguyệt, mỹ mạo bức người vận hắc bào ở đó!

      Nguyên Kỳ...

      Sao lại đến đây?

      Đáng lẽ bây giờ phải ở trong sảnh chính trò chuyện với Triệu Tử Duy, Triệu Tử Tận và Lan Ngọc sao?

      Ngồi đóng những vở kịch chứa gươm đao, chém người thấy máu… Sao lại đến đây, mà cũng chỉ có mỗi mình ?

      Nàng nhìn trực diện từng bước tiến vào. Từ hôm ấy đến giờ nàng và chưa từng gặp nhau riêng lẻ như lúc này. Thậm chí ánh mắt cũng chưa từng nhìn nàng cách dịu dàng thắm thiết như vậy. Có lẽ do khoảng cách cũng gần, nên nàng vẫn chưa thấy ám quang di động trong mắt .

      ra khi nãy Nguyên Kỳ ở ngay khúc rẽ hành lang nhìn thấy hết thảy. Nhĩ lực của rất tốt, đương nhiên nghe hết những lời van xin của Nguyên Ngư, còn nàng lược hiển đành lòng, sắp hết kiên nhẫn để cự tuyệt. Hai năm hơn gặp, nàng dần trưởng thành rồi đó!

      Xem như mấy ngày qua, nay mới chính thức đối mặt với nàng.

      Ngoài trừ vài vết sẹo giả mặt, còn lại cũng khác hai năm trước. , phải là giống hệt nhiều năm về trước, lần đầu tiên gặp mặt, hơi thở và khí chất vẫn luôn thanh nhã thoát tục.

      Và càng giỏi che giấu mọi suy nghĩ trong lòng.


    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Tập 46 : Phủ Khánh Vương 3



      Mộ Dung Ca chưa bao giờ nghĩ gặp mặt , ánh mắt nàng mau chóng lướt qua xung quanh, may làkhông có người. Lúc thu hồi tầm mắt, khóe môi nở nụ cười chứ đựng nhiều hàm xúc của Nguyên Kỳ ở ngay trước mắt. Khóe miệng nàng khẽ kéo ra, vừa nãy biểu của nàng cứ như đương vụng trộm với Nguyên Kỳ vậy, cứ lo sợ bị người ta phát !

      “ Là E thẹn sao? Hay nàng hoảng hốt?” Nguyên Kỳ nhìn bộ dạng thấp thỏm của nàng, liền nhịn được phải bật cười.

      Nghe vậy, Mộ Dung Ca chậm rãi đứng dậy, từ khoảng cách này nàng có thể nhìn dung nhan và hình dáng của , mùi hương thơm ngát của riêng cứ dập dờn nơi chóp mũi. Nàng nhìn theo dung nhan tuyệt mỹ của , tựa hồ thời gian hề để lại dấu vết gì đó, chỉ càng khiến trở nên thâm sâu, nhìn thấu… Rất thuận lợi, hơi thở dày đặc của bao phủ nàng.

      Nàng cố gắng trấn định nhịp thở, khiến bản thân trở nên lạnh nhạt, cũng như bằng hữu lâu năm gặp lại, với : “Hai năm hơn gặp Hạ quốc thái tử, ngài còn phong hoa tuyệt đại hơn xưa.” Lời vừa ra được nàng suy nghĩ lại rất nhiều lần, đó là câu đầu tiên đơn giản hóa mối quan hệ sau này của hai người.

      Đối với nàng, đơn giản tức là chút quan hệ với nhau.

      Trong mắt Nguyên Kỳ lóe ra vài tia sáng lạnh, lửa giận tràn ngập trong lòng. Hừ, chỉ câu mà nàng muốn phủi sạch hết thảy quan hệ sao! Thậm chí còn muốn cắt đứt mọi thứ với ! Ai dám bảo nữ tử là giống loài tình cảm phải xử trảm cả. Bốn bề im ắng, chỉ có tiếng hàng liễu va chạm sàn sạt theo chiều gió.

      Thân ảnh cao lớn đến gần, đôi ngươi u như hàn đàm khóa chặt đôi mắt lạnh nhạt của nàng, cơ thể hơi nghiêng về trước, “Mộ Dung Ca, nàng xem nên bồi thường cho bản cung sao đây?”

      Mộ Dung Ca nhíu mày nhìn mới phát trong khoảng cách gần như vậy, muốn lui ra sau cũng khó, lại tiếp: “Chưa bao giờ có ai dám lừa bản cung lâu như vậy. Hơn hai năm qua, nàng đùa đủ chưa?”

      Hơn hai năm nay, nàng khiến tin rằng mình chết! cũng chưa bao giờ nghĩ nàng gạt lâu như vậy! Nếu phải Triệu Tử Tận đưa nàng qua Tề quốc, lầm tưởng xuống tay hạ sát nàng rồi! Bản thân nàng cũng an nhàn làm sao, khiến người ta phải hâm mộ! Quan trọng nhất là, dường như nàng vui vẻ chấp nhận thân phận tại, cứ như đó là thói quen vậy!

      Thanh phi? Mộc Khinh? Đáy mắt khẽ di động, nhìn bộ dạng khác lần đầu gặp mặt, muốn tìm cách bỏ trốn, khóe miệng lại lộ vẻ cười như có như , “Muốn trốn à? Tạm thời có ai đến đây đâu. Mộ Dung Ca à, nàng rất thông minh, cũng vô cùng giảo hoạt, nên phải biết đối với những gì thuộc về bản cung bản cung tuyệt đối buông tay. Bây giờ nếu nàng còn dám lùi ra sau bước, bản cung dám cam đoan để ý đến hậu quả, lập tức ôm chặt nàng vào lòng, hôn nàng ngay tại đây!”

      lời tuyên ngôn vô cùng vang dội, rất đậm chất Nguyên Kỳ!

      Mang theo chút phẫn hận, vừa rét lạnh nhưng cũng là nỗi nhớ nhung của .

      Chưa bao giờ có nữ tử có thể lưu lại tỳ vết trong lòng . Ngoại trừ cái chết của mẫu thân lúc trước, duy chỉ còn hai thi hài cháy đen thui hai năm trước mà thôi.

      Phản ứng đầu tiên khi nàng thấy chính là lập tức gạt bỏ mọi quan hệ, tránh càng xa càng tốt!

      Trong lòng nàng, con mãnh thú? Hay là vô pháp sánh ngang với Triệu Tử Duy? Nghĩ đến đây, đôi mắt Nguyên Kỳ u hơn bóng đêm, tựa hồ thoáng lộ những tia sáng đỏ sậm như máu, lý trí bị cơn phẫn nộ che lấp, nhàn nhạt cười: “Triệu Tử Duy cho nàng vị trí Thanh Phi , nàng cảm thấy đủ sao ? Sao chỉ mới hai năm mà nàng thay đổi nhiều như vậy? Dễ dàng thỏa mãn? Năm đó, bản cung cho nàng vị trí Trắc phi, nàng còn cười nhạt khinh thường, bây giờ lại cam tâm tình nguyện chấp nhận cái ngôi Thanh phi của Triệu Tử Duy? Mộ Dung Ca… Nàng…” ( muốn ta tức chết phải ?)

      Nguyên Kỳ vừa bảo hôn mình lập tức Mộ Dung Ca dẹp bỏ ý định lùi bước, tiếp nhận những lời chất vấn lãnh khốc vô tình của , nàng chỉ biết nhíu mày. Chưa bao giờ nàng thấy nổi giận như vậy.

      phải biết trong tình huống như vậy mà làm ra những hành vi này là rất nguy hiểm sao?

      Song những lời chút lưu tình này làm đau trái tim nàng!

      Sắc mặt nàng khẽ tái , còn muốn gì đó, nhưng lại cảm thấy cần biện bạch gì cả. Chỉ vì nàng thể với có mối liên hệ gì. Từ mai trở , hai người họ bao giờ gặp lại. Nàng tin chắc, trong thời loạn này, cho dù phải đấu với Lan Ngọc, nhưng chỉ cần muốn bao giờ thua!

      Thế nên, trong mắt nàng, cho đến bây giờ đều mạnh mẽ tuyệt đỉnh ai có thể sánh bằng!

      Nguyên Kỳ cười lạnh: “Mộ Dung Ca, nàng ngủ với Triệu Tử Duy chưa ?.

      Cơ thể cương cứng của Mộ Dung Ca chợt run lên, nàng trừng mắt nhìn khóe môi đỏ sẫm của Nguyên Kỳ còn nở nụ cười vô tình. Ở trong lòng , nàng là người con như vậy sao? Nàng tự giễu: “Sao hôm nay Hạ quốc thái tử lại xúc động mà ra những lời hạ nhục người khác như vậy? Thiếp còn nhớ chuyện năm ấy, nếu có thứ hoan dược đáng chết kia, thiếp nhất định mất lý trí, mây mưa phen với ngài. Còn bây giờ, thiếp nên làm gì dám phiền đến Hạ quốc thái tử ngày đêm bận rộn phải lo lắng.”

      Ám quang khẽ di động trong mắt Nguyên Kỳ, nhìn nụ cười chói mắt mặt nàng… Năm đó, nếu trúng hoang dược, nàng giao hoan với ? Cũng phải, đáp án ở ngay trong lòng còn gì!

      Tuấn nhan hoa mỹ của lộ ra những tia sáng lạnh như băng.

      “Mộ Dung Ca, dù thế nào, nàng cũng là người của bản cung.”

      biết qua bao lâu, trong khoảng im lặng, mở miệng .

      Lời nhàng vô cùng tựa như hàng liễu di động bên hồ, nhưng hoàn toàn lọt cả vào tai nàng.

      Mộ Dung Ca hít sâu hơi, có chút buồn cười: “Hình như Hạ quốc thái tử quên thân phận của thiếp lúc này! Thiếp là Thanh phi trong hậu cung Tề quốc. Hạ quốc thái tử càng phải ràng, cái gì nên làm và cái gì nên! Về việc Hạ quốc thái tử ban cho vị trí Trắc phi , thiếp chưa từng đặt trong mắt. , đúng hơn là địa vị ấy quá tôn quý, thiếp là phận gì mà dám nhúng chàm? khi vậy, thiếp cũng có gì để với ngài. Hạ quốc thái tử sắp thành thân, thiếp đây xin chúc mừng ngài.”

      Nàng xoay người muốn lập tức bước ra khỏi dịch đình, lực rất mạnh nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của nàng, “Mộ Dung Ca.” thở dài…

      Mộ Dung Ca khẽ run lên, hít thở sâu vài lần để cảnh tỉnh bản thân, rồi cúi đầu nhìn những ngon tay thon dài của , thấp giọng : “Hạ quốc thái tử, buông tay ra . Đối với ngài hay ta đều là giải thoát. Những gì ngài thể cho, tại vẫn là thể, chi bằng làm việc tốt, cho ta con đường sống. Tình cảnh lúc này, với Hạ quốc thái tử mà , cũng ảnh hưởng gì. Trong chỗ tối có biết bao cặp mắt nhìn chằm chằm ta và ngài? Hơn nữa, trong lòng của ngài chọn lựa rồi,
      phải sao?”

      Nàng có nhớ vài năm về trước, ôm nàng vào lòng, cho nàng chút ấm áp. Khi đó nàng từng nghĩ, nếu bản thân cầu cao như vậy, cam tâm tình nguyện bên người , lẽ cũng hạnh phúc.

      Có điều, rồi nàng mất chính mình, cũng như con trong thời đại này, triệt để đánh mất tự tôn để chờ đợi người đàn ông vô pháp cam đoan cả đời sủng ái mình. Đáng tiếc, nàng phải loại con này.

      Đối với con người ở thời đại này mà , có lẽ nàng đòi hỏi hơi quá!

      Đúng vậy, là có chút quá, cho nên nàng cưỡng cầu.

      Lời mềm của nữ tử vang bên tai, tựa hồ có ý khẩn cầu.

      Ánh mắt Nguyên Kỳ khẽ nhúc nhích, nới lỏng bàn tay, nhìn chằm chằm cổ tay hồng… mắt dần tối sầm lại, mang theo chút ảo não. Lần gặp mặt này, phí ít công sức, ngờ lại bị hủy trong cơn phẫn nộ đố kỵ của . chưa bao giờ nghĩ tới, ngày lại vì mà đánh mất lý trí.

      Những lời làm đau lòng người này, nên ra, mà thốt ra rồi giữ được nữa! Lúc Triệu Tử Duy ôm lấy nàng, xuất trước mặt mọi người, tuyên bố nữ tử này thuộc về mình, nổi giận. Nàng chỉ có thể thuộc về !

      “Mộ Dung Ca, nàng chỉ được phép là nữ nhân của bản cung.” Từ lời nhận định này, nàng còn tránh được nữa. (Người xưa thường dùng danh xưng ‘nữ nhân của ta’ chính để chỉ vợ của mình, đến bây giờ rất nhiều người đàn ông TQ vẫn dùng danh xưng này, ‘Xin giới thiệu, đây là nữ nhân của tôi’.)

      Nghe vậy, Mộ Dung Ca gắt gao chau mày, xoay người nhìn , nhìn thẳng vào đôi mắt u của , cố gắng bình vững giọng điệu của mình, thậm chí có chút lạnh lùng : “Hạ quốc thái tử, bây giờ thiếp là Mộc Khinh.”

      Khi nàng quyết định rời khỏi Hạ quốc, từ bỏ cuộc sống mà định sẵn xác định cả hai người sau này nên còn gì khúc mắc!

      Mọi người đều im lặng…

      Thời gian hai người ở riêng khá lâu, Mộ Dung Ca muốn rời khỏi dịch đình, về lại sảnh chính trong phủ xem trạng lúc này.

      Lúc vừa ngẩng đầu liền bắt gặp Triệu Tử Duy đứng ở dưới đó.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :