Tập 38 : Hoàng Thái hậu .
Thu Nguyệt Cung.
Mộ Dung Ca đứng trước cửa sổ, nhìn màn mưa trút xuống.
Thời tiết hôm nay rất tệ, mới sáng sớm u, cảm giác lành lạnh tăm tối bao trùm khắp hoàng cung.
Mấy ngày qua, nàng luôn ở trong Thu Nguyệt cung, hề bước ra ngoài. Từ sau đêm đó, nàng chưa từng gặp qua Triệu Tử Duy. rất bận, hình như mấy đêm ngủ, nhận lời nấu lẩu cho ăn đến nay vẫn chưa thực được.
nỗ lực để trấn áp triều đình dưới, nhưng mấy ngày nay, triều cương có chút rối loại, khắp nơi nhẫn có bạo động, rối loạn quân tình . ràng mấy năm nay, Tề quốc dưới cai trị minh của , ngày càng lớn mạnh, bách tín an cư lạc nghiệp. So với rất nhiều quốc gia phải đối mặt với chiến tranh, Tề quốc bây giờ cũng được xem như vùng ‘đất lành’.
Có điều, những đợt bạo động này tựa hồ đều rất có tổ chức và trình tự.
Mắt nàng trở nên xa xăm, môi mím chặt lại. Triệu Tử Duy có khả năng , đủ sức để vượt qua ải này… nhưng sau khi vượt qua ải này sao? Rồi cả Triệu Tử Tận nữa, mọi người có kết cục ra sao?
Nếu muốn ngồi yên bảo tọa nhất định phải trừ những chướng ngại vật. Người thắng làm vua, kẻ thua chỉ có lấy cái chết để bảo toàn liêm khiết.
Đôi hàng mày của nàng khẽ nhướng lên, trong lòng cứ nơm nớp lo sợ, ngày đó nhất định thể tránh khỏi… những gì phải đến cũng đến.
biết Như Băng vào tẩm điện từ lúc nào, tay mang theo ấm trà nóng, thấy Mộ Dung Ca thưởng mưa bên cửa sổ, bèn giọng : “ mưa suốt đêm rồi mà đến giờ vẫn chưa dứt được.”
“Đúng vậy, e là tạnh được.” Mộ Dung Ca thất thần .
Như Băng cũng để ý nhiều, cứ nghĩ trời mưa khiến tâm trạng Mộ Dung Ca được tốt, nên mới lơ đãng như vậy. Nàng cười : “Hoàng thượng vừa cho cung nhân đến báo, tối may muốn dùng bữa tối tại Thu Nguyệt cung, biết nàng có đích thân xuống bếp , hay cứ dặn hạ nhân chẩn bị là được?”
Nghe vậy, Mộ Dung Ca thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn Như Băng, đáp: “Để ta nấu vậy.” đồng ý nấu cho , tối nay làm .
“Vậy tốt quá.” Như Băng gật gật đầu, đặt ấm trà xuống liền quay đầu rời . Khi vừa đến trước cửa, đột nhiên vang lên tiếng cung nhân bẩm báo.
“Nương nương, hoàng thái hậu đến.” Cung nhân hồi báo. Trong những ngày mưa như vậy, đáng lẽ nên ở trong phòng thưởng trà, đọc sách cũng thêu thùa may vá, sao hoàng thái hậu lại đến đây? Hơn nữa, từ sau khi hoàng thượng đăng cơ, chẳng phải thái hậu chưa hề đặt chân ra khỏi cung Càn Khôn ư?
Sao bây giờ lại đến đây tìm Mộ Dung Ca?
Mi mày Mộ Dung Ca khẽ nhướng lên, lòng thầm kinh ngạc, sao đột nhiên hoàng thái hậu lại xuất ?
Như Băng quay đầu nhìn Mộ Dung ca, chờ nhận lệnh, Mộ Dung Ca gật gật đầu: “Mau mời hoàng thái hậu vào chính điện, ta chỉnh trang lại y phục rồi ra ngay.”
“Tuân.”
......
Chính điện Thu nguyệt cung.
Mộ Dung Ca thay xong trang phục , dám chậm trễ vội đến gặp hoàng thái hậu. Đối với người phụ nữ này, nàng rất ít được nghe nhắc đến, chỉ biết Triệu Tử Duy có được ngày hôm nay, hơn nữa là do bà tác hợp. Và năm đó, thân mẫu Mễ phi của Triệu Tử Tận chết thảm, cũng do bà bày mưu. Người đàn bà này như truyền kỳ, cũng là người rất thâm độc!
Có điều, khi Mộ Dung Ca bước chân vào Chính điện, đập ngay vào mắt là người phụ nữ đẫy đà quyến rũ, vẫn nhìn thấy nét trẻ trung xinh đẹp, hàng lông mày trông rất hiền từ, có xíu nham hiểm nào.
ngờ người luôn khiến nàng cảm thấy tò mò lại là người phụ nữ rất mực hiền hậu, dịu hòa như vậy!
Hoàng thái hậu thấy Mộ Dung Ca từ từ tiến vào, mặt vẫn nở nụ cười hiền từ.
Mộ Dung Ca vẫn theo quy củ, khom người hành lễ, “Mộc Khinh thỉnh an hoàng thái hậu, hoàng thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Hoàng thái hậu dịu giọng : “Trước mặt ai gia, Thanh phi cần đa lễ. Đứng lên .” Ánh mắt của bà vô cùng nhu hòa, như bậc trưởng bối nhìn hậu bối mà mình rất ưng ý.
Trong lòng Mộ Dung Ca hơi khựng lại, hoàng thái hậu muốn gặp nàng vì chuyện gì? Mang theo tâm trạng hoài nghi ngồi xuống bên, chờ bà vào chủ đề chính.
“Thanh phi cần phải dè dặt như vậy, hôm nay ai gia đến đây chỉ là muốn gặp qua Thanh phi mà mọi người luôn kháo nhau. Bây giờ được nhìn thấy, cảm thấy nhõm. Khó trách hoàng thượng lại sủng ái Thanh phi như vậy, tuy có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng phong thái luôn ngời ngời, khiến người ta thể thôi tán thưởng.” Hoàng thái hậu nhu hòa .
Vừa xong, ánh mắt bà lộ vẻ sắc bén, nhìn chằm chằm Mộ Dung Ca, thấy động thái của nàng vẫn rất thong dong thoải mái, vì lời khen ngợi của mà mà vui mừng, ngược lại còn rất bình tĩnh. Bà rất hài lòng.
Mộ Dung Ca cười đáp: “Tạ hoàng thái hậu quá khen, Mộc Khinh dám nhận .”
“Ai gia có chút thắc mắc, biết Thanh phi có thể giải đáp ?” Đột nhiên bà đổi giọng điệu, trầm giọng hỏi. Ánh mắt cực kỳ sắc bén lia thẳng Mộ Dung Ca.
Khóe môi Mộ Dung Ca hơi nhếch lên, xem ra bắt đầu vào đề rồi, “ Điều Thiếp biết nhất định hết.”
“ biết ngươi và Khánh Lâm vương có quan hệ gì? Ở bên hoàng thượng, là mật thám của Khánh Lâm vương, hay chỉ đơn thuần là phi tần đắc sủng?” tới đây, vẻ hiền từ trong mắt bà tan biến, đôi mắt lộ vẻ lãnh liệt thâm hiểm giống Triệu Tử Duy vậy.
“ ra nếu hỏi Mộc Khinh chi bằng hỏi thẳng hoàng thượng, tin chắc ngài cho hoàng thái hậu đáp án chính xác. ra, nếu trong lòng Mộc Khinh có tà ý, hoàng thượng nhất định để Mộc Khinh đối mặt với hoàng thái hậu, có đúng ?” Mộ Dung Ca cười nhạt nhìn hoàng thái hậu, giọng .
Nghe vậy, mắt quang của bà khẽ di động, gật gật đầu cười, “Ngươi đúng là thiếu nữ thông minh. Nếu hoàng thượng sủng ái như vậy, hãy tận tâm hầu hạ người. Ai gia cũng mệt rồi, ngươi nghỉ ngơi .”
xong, liền đứng dậy rời .
Mộ Dung Ca cười nhạt cũng đứng lên thi lễ, “Tuân.” Nàng thoáng nhìn thấy đáy mắt hoàng thái hậu có chút do dự, bà lo lắng cho Triệu Tử Duy! Dù sao đối với Triệu Tử Duy mà , nếu xử lý tốt tình hình này, mất tính mạng cũng , đến cả giang sơn quốc thổ cũng bị nguy ngập! Hoàng thái hậu có thể sống sót bấy lâu trong chốn hậu cung để có ngày hôm nay, cũng đủ để bà là người phụ nữ trí dũng song toàn! Năm đó, cái chết của Mễ quý phi trực tiếp liên quan đến hoàng thái
hậu, bằng sao lại có Triệu Tử Tận ngày hôm nay, quay về để báo thù. biết bây giờ bà có cảm thấy hối hận chút nào ?
Hoàng thái hậu đến trước cửa, quay đầu nhìn Mộ Dung Ca, khẽ nở nụ cười, “Đúng là ai gia giết mẫu thân của Khánh Lâm vương. Ả ta đáng chết.”
Lông mi Mộ Dung Ca khẽ động, thêm gì. Mễ quý phi đáng chết ư? Có thể giữa bà và Mễ quý phi có số khúc mắc ai biết, ai đúng ai sai cũng có ai phân định được kết quả đâu. Nhưng, cũng do mưu của bà mới đẩy Triệu Tử Duy và Triệu Tử Tận vào cảnh huynh đệ tương tàn.
Lúc Triệu Tử Duy đến, mưa tạnh, khí trời có chút lành lạnh thanh mát.
Thời tiết này thích hợp để ăn lẩu.
Trong làn khói mờ mịt ấm áp, vị cay xé lưỡi của nước lẩu, hấp dẫn, chỉ cần ngửi mùi cũng đủ chảy nước miếng rồi.
Đây là lần đầu tiên được ăn lẩu, nhìn thứ nước canh đỏ lòm cảm thấy cay vô cùng. “Cái này là lẩu ư?”
“Đúng vậy, cách ăn rất đơn giản, chỉ cần nhúng những thứ mình muốn ăn vào, chỉ có thịt và rau, mùi vị cũng rất tuyệt, hoàng thượng cứ yên tâm thưởng thức .” Mộ Dung Ca mỉm cười giải thích. Gò má bị hơi nước nóng ấm phà vào thoáng đỏ hồng như trái táo chính, nhìn đáng làm sao.
Lần đầu tiên thấy nàng như vậy, nhịn được cười : “Nàng như vậy… trông rất đẹp.”
Khóe môi Mộ Dung Ca nhếch lên, “Hoàng thượng ăn , nếu đồ ăn bị thiếp ăn hết đấy.” Nàng rất thích ăn lẩu, chỉ vì ăn lẩu rất dễ lên cân nên nàng phải cố gắng kiềm chế bản thân, ăn càng ít càng tốt.
Từ khi xuyên đến đây, nàng mới phát đây là thân mình dây, ăn bao nhiêu cũng mập được, hơn nữa nếu ăn ít càng gầy. Đương nhiên nàng cần phải tốn công nhịn ăn giữ dáng nữa. Đối mặt với thức ăn ngon… nàng nào có thể tiết chế bản thân được, tội lớn lắm a.
“Ngon quá.” Vốn dĩ Triệu Tử Duy còn hơi do dự, nhưng khi thức ăn nóng sốt vừa nhúng vào nước lẩu sậm màu cho vào miệng, là ngon tả xiết! Phải là rất rất rất ngon! Lại nhìn Mộ Dung Ca ngồi đối diện cũng ăn rất ngon lành thèm đáp lời , lòng cảm thấy rất ấm áp. Chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng thoải mái chút phòng bị của nàng, hình như từ khi gặp nàng đến giờ, nàng luôn che giấu tâm tình của mình, trưng ra bộ dạng giả dối thong dong nhìn người.
bây giờ tận mắt thấy nàng như vậy, lòng ngừng dâng lên cảm giác hạnh phúc.
Trong phòng chỉ còn hai người, cung nhân đều bị đuổi cả ra ngoài.
Đêm nay ánh trăng bị quầng mây che ngang, tạo nên cảnh sắc mông lung, dưới ánh nến nhàn nhạt, cảm giác rất chân .
Triệu Tử Duy mãn nguyện ăn từng miếng thịt, tươi ngon mềm ngọt, món lẩu này rất ngon. hơi khép mắt nhìn nàng, nếu trọn kiếp nàng có thể ở bên tốt biết bao!
“Hôm nay mẫu hậu có đến tìm nàng?” giọng hỏi.
“Ừm.” Mộ Dung Ca gật đầu đáp.
Nàng nhìn , cười : “Hoàng thượng thắc mắc hoàng thái hậu đến tìm thiếp là có việc gì sao?”
“.” Giọng lạnh nhạt đáp.
Mi mày Mộ Dung Ca khẽ động, lòng thầm đoán, tựa hồ Triệu Tử Duy và hoàng thái hậu có khoảng cách.
Nếu vậy có thể lý giải được, lý do vì sao sau khi lên ngôi, hoàng thái hậu hề bước chân ra khỏi cung Càn Khôn, nàng cũng chưa từng nghe đến thỉnh an hoàng thái hậu bao giờ. Có điều, việc giữa mẹ con họ phải là việc nàng có thể xen vào.
Đột nhiên ánh mắt trở nên nóng bỏng nhìn nàng, đôi mắt tà mị có chút mê hoặc, hoặc có lẽ… lộ vẻ đau khổ, rất chói mắt.
Mộ Dung Ca thấy vậy cũng muốn mở miệng hỏi xem xảy ra chuyện gì.
Qua lúc lâu sau, lửa trong lò lẩu dần tắt , mới thu hồi tầm mắt, chậm rãi : “Đêm qua Hạ quốc thái tử đến kinh đô, bây giờ ở phủ Khánh Lâm vương.”
Thần sắc Mộ Dung Ca khẽ biến động, tách trà trong tay cũng run lên.
chuyển biến tâm trạng này sao lọt khỏi ánh mắt của Triệu Tử Duy, đáy mắt lộ vẻ lạnh lùng, cười , “Mộ Dung Ca, có phải nàng muốn cùng rời ?”
Mộ Dung Ca khẽ nhướng mày, nhìn theo đôi mắt trầm lạnh của , vấn đề này nàng cũng hề nghĩ tới, cũng thể đưa ra đáp án.
Tập 39 : gặp lại nhau .
Phủ Khánh Lâm vương.
Trời vừa chập tối mưa tạnh.
Phủ Khánh Lâm vương tập trung nghênh đón khách quý.
Đây chỉ là bữa gia yến, duy chỉ có hai vị khách mời.
Triệu Tử Tận nhìn Lan Ngọc và Nguyên Kỳ ngồi đối diện, cười : “Hạ quốc thái tử và Đại hoàng tử hạ giá đến phủ Khánh Lâm vương này, là vinh hạnh của bản vương!” ngờ họ đến quá nhanh, lô trình dài như vậy mà chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn!
Nguyên Ngư theo: “Nửa năm trước gả về Tề quốc, bản phi rất nhớ thái tử ca ca. Chỉ bất ngờ là, mới nửa năm có thêm đại ca! Đúng là chuyện đáng mừng!”
Nguyên Kỳ nhàn nhạt cười, ngẩng đầu uống rượu.
Lan Ngọc dịu dàng : “ ngờ Lục muội lại xinh đẹp như vây, với Khánh Lâm vương phải là đôi trời sinh! Quả như lời thái tử kể, bõ lỡ chuyến này.”
Tiểu Thập luôn đứng sau Lan Ngọc, đôi mắt đầy tức giận nhìn chằm chằm Triệu Tử Tận! uổng công Mộ Dung nương tin tưởng như vậy, lại dám phản bội nàng, quá đáng mà!
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Tiệu Thập, Triệu Tử Tận ngẩng đầu nhìn , do lúc ở Lương quốc có dịch dung, nên bây giờ nhìn bộ mặt này có chút quen, duy chỉ có đôi mắt phẫn hận đó mới khẳng định được thân phận Tiểu Thập của .
Nhìn Tiểu Thập, Triệu Tử Tận lập tức nhớ đến Mộ Dung Ca. Nụ cười môi khẽ cương lại, thầm quan sát Nguyên Kỳ, môi khẽ mím chặt.
Đột nhiên, Nguyên Kỳ ngẩng đầu, đôi mắt đen láy điềm tĩnh nhìn , “ đến Tề quốc rồi, đúng là nên ở lại vài hôm để dự sinh thần của Khánh Lâm vương, nhưng ngày mai cũng nên tiến cung chào hỏi Tề quốc hoàng đế lần, có thể làm phiền Khánh Lâm vương dẫn đường ?”
Ánh mắt Lan Ngọc khẽ lóe lên.
Đôi môi Triệu Tử Tận khẽ buông lỏng, liếc mắt nhìn đôi ngươi thâm sâu khó lường của Nguyên Kỳ, vui vẻ đáp: “Hiển nhiên rồi.”
Nguyên Kỳ mỉm cười nâng ly uống trọn, xem ra tâm trạng rất tốt. , phải là, thể nhìn thấu thần sắc của Nguyên Kỳ, càng biết được nghĩ gì.
Thần sắc Nguyên Ngư hơi tái đ, nàng lo lắng cho Triệu Tử Tận, ngày mai phải tiến cung sao? Như vậy, , Nguyên Kỳ, Lan Ngọc, nhất định phải gặp Mộ Dung Ca rồi… Nếu vậy… chuyện gì diễn ra tiếp theo đây?
…
Hôm sau, trời xanh mây trắng, tiết trời sáng trong.
Đêm qua, sau khi Triệu Tử Duy rời khỏi, vốn dĩ ‘căng da bụng, chùng da mắt’, nhưng Mộ Dung Ca nằm giường mãi vẫn ngủ được. Có phải lòng nàng dao động ?
Ăn sáng xong, nàng còn định cùng Như Băng ra hoa viên dạo, dù sao mấy hôm ở yên trong lầu các vẫn luôn có chút bức bách.
Sau khi thay đồ, còn định bước ra, chợt thấy hoạn quan bên cạnh Triệu Tử Duy chạy đến, thở ra hơi, vừa nhìn là biết vội vàng đến đây. Mộ Dung Ca nghi hoặc: “Có chuyện gì?”
“Hoàng thượng mời Thanh phi đến Thừa Thanh cung.” Hoạn quan .
Triệu Tử Duy muốn gặp nàng, biết có chuyện gì nữa?
... ........
Thừa Thanh cung.
Lúc cửa chính Thừa thanh cung mở ra, Mộ Dung Ca còn chưa nghĩ nhiều hơn, nên đợi thông truyền theo quy củ tiến vào.
Chính vì vậy, khi nàng ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy bên điện là…
lâu gặp, còn ngỡ cả đời có duyên tái ngộ, nhưng sâu thẳm trong đáy lòng vẫn hề phai mờ Đó là Nguyên Kỳ.
Nguyên Kỳ nghe tiếng, mắt quang vẫn điềm nhiên và thong dong, chút dao động nhìn nàng.
Nữ tử thướt tha, thần sắc điềm nhiên, màu tím nhạt nàng mặc người càng tôn thêm nét tao nhã quý phái. Dung mạo nàng quen thuộc làm sao, ngoại trừ vết sẹo đó, còn lại vẫn như lần đầu tiên được gặp nàng! Khuôn mặt và biểu cảm quá mức quen thuộc. Đôi mắt sâu thẳm như bể lớn càng trở nên u ám, bên mũi vẫn còn thoang thoảng hương sen thanh nhã.
ai nhận ra, trong khoảnh khắc đó, vùng lưng còn buông lỏng của lập tức trở nên thẳng tắp.
Nam tử ấy vẫn luôn thích mặc đồ đen, cứ như khoác cả màn đêm lên người khiến trở nên phong hoa tuyệt mỹ! Hoặc có lẽ khi mặc lên người mới khiến người ta mê đắm khôn nguôi!
vẫn vân đạm gió , khí sắc tao nhã, dung mạo tuấn mỹ đến bức người.
Khoảnh khắc này, tứ phía như bị lu mờ, chỉ còn lại và nàng.
Mộ Dung Ca bao giờ ngờ được họ lại trùng phùng trong tình cảnh này. đường đến đây, nàng cứ nghĩ mãi lý do Triệu Tử Duy muốn gặp mình, ngờ Nguyên Kỳ lại ở đây! Nàng khẽ khàng thu hồi tầm mắt, nàng biết trong khoảnh khắc đó, thần sắc nàng chuyển biến, gặp gỡ với thẩm thấu qua từng lớp mặt nạ mình vẽ nên. Bây giờ nàng chỉ là Mộc Khinh, là sủng phi trong hậu cung Tề quốc này.
Lúc thu hồi tầm mắt, vừa hay chạm phải Lan Ngọc. Dung mạo của Lan Ngọc vẫn thay đổi, đến cả thần sắc ôn hòa dịu dàng chút sát khí kia vẫn hề thay đổi. Trong tâm trí chợt lóe ra hình ảnh tái nhợt của Lan Ngọc khi đối diện với mình trước đây, cứ như sinh mệnh sắp sửa phải chấm dứt vậy, rất khiến người ta phải thương xót. Nàng từng tin tưởng , nên dù hoài nghi cái chết của , nàng vẫn muốn điều tra thêm, vì nàng tin tưởng đời này vẫn còn điều gì đó đáng tin! Nếu mọi thứ đời này đều là giả, đều phải nghi ngờ, thế giới này đáng sợ biết bao!
Và cũng chính vì niềm tin đó, nàng đổi về lừa dối và mưu mô! Bây giờ nghĩ đến mỗi lời từng , tựa hồ đều thầm báo trước những gì xảy ra ngày hôm nay.
Nàng thầm thu hồi tầm mắt, để tâm Lan Ngọc nữa.
Dường như Lan Ngọc phát giác được tầm mắt của nàng, đáy mắt khẽ động, lại xoay người đánh giá thần sắc của nguyên Kỳ. Có vẻ tâm trạng của Nguyên Kỳ vẫn chút dao động, lẽ chút để tâm?
Mộ Dung Ca lại nhìn thấy Tiểu Thập đứng sau Lan Ngọc, Tiểu Thập kích động toan bước ra ngay, đúng là Mộ Dung nương vẫn bình an! Vậy tốt rồi! sao là tốt! Mộ Dung Ca lập tức dùng ánh mắt chặn lại, được xúc động quá mức, Tiểu Thập hiểu ý gật đầu, lập tức cúi đầu kiềm chế mọi tâm tư của mình.
Ngồi đối diện với Nguyên Kỳ và Lan Ngọc chính là Triệu Tử Tận, mắt quang nàng khẽ liếc qua , nam tử này từng là người thân mà nàng rất mực tin tưởng, cũng là người nàng xem là thân thiết nhất từ khi xuyên đến giờ. Đáng tiếc dục vọng và hận thù đẩy xa, bây giờ cứ như người xa lạ! bên là vận mệnh, và cũng là con đường mà chọn!
ai có thể thay thế vận mệnh của người khác, nhưng lại có thể khống chế vận mệnh của chính mình.
Lồng ngực Triệu Tử Tận như vừa bị kim đâm vào, nhói đến thấu tâm can, từ từ xâm nhập vào xương thịt . Mỗi khi thấy nàng, thứ ký ức xưa cũ cứ luôn về, hình ảnh dịu dàng của nàng, tình thương mến thương của nàng, tin tưởng hết mực… nàng từng , đời này nàng chỉ tin có mỗi ! Nhưng phản bội nàng, đẩy nàng vào chốn phong ba bão táp này.
Mộ Dung Ca cố gắng khiến thần sắc mình trở nên lạnh nhạt và xa lạ, nàng ém nhẹm mọi cảm xúc, nhìn vào chính giữa đại điện cao, bộ long bào vàng óng áng ngay đó… là Triệu Tử Duy!
Dù đêm qua vừa gặp, nhưng hôm nay Triệu Tử Duy vẫn trở nên rất xa lạ. Thần sắc lạnh như băng, đôi mắt tà mị mang vẻ uy nghiêm cương nghị của bậc đế vương, cần phải lên tiếng, thứ khí thái đó cũng đủ khiến người ta phải e ngại. Khắp người bung tỏa vẻ lạnh lùng đầy phòng bị, đôi mắt tà mị lưu động chút ám quang, lóe sáng khóa chặt tầm mắt về phía nàng.
ai biết được lúc này trong lòng rất hoảng sợ khi nhìn Mộ Dung Ca từng bước tiến về phía mình. ai biết rất sợ Nguyên Kỳ xuất ! sợ nàng bất chấp tả cả nhào vào lòng Nguyên Kỳ. Giờ đây, long bào mặc có dài bao nhiêu cũng thể che được bàn tay khẽ run lên, lập tức rụt tay lại đặt gối mình.
Mộ Dung Ca đứng giữa đại điện, mặc cho mọi người đánh giá. Nàng khom gối cúi người thi lễ:
“Thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
biết vì sao, trước mặt nghe nàng xưng thiếp cách tự nhiên như vậy, mọi căng thẳng chợt tan biến ngay, mỉm cười nhìn nàng, “Ái phi, đây là Hạ quốc thái tử vài Đại hoàng tử đến mừng sinh thần của Khánh Lâm Vương. Ái phi chưa từng gặp qua họ, cũng nên qua thỉnh lễ .”
“Tuân, hoàng thượng.” Mộ Dung Ca cúi đầu gọng đáp, rồi xoay người khom eo thi lễ:
“Thiép bái kiến Hạ quốc thái tử, Hạ quốc Đại hoàng tử.”
“Thanh phi chớ đa lễ.” Nguyên Kỳ khép hờ tầm mắt, dư quang nhìn theo hai đầu gối uốn của nàng, đáy mắt lộ vẻ lãnh liệt, giọng nhàn nhạt .
Ánh mắt sắc bén của Lan Ngọc lướt qua bộ dạng bình tĩnh của Mộ Dung Ca, từ lúc nàng tiến vào đến giờ, luôn quan sát thần sắc của nàng, thấy nàng bình tĩnh như vậy khiến phải bất ngờ và có chút e sợ! Nếu bây giờ nàng mất lý trí, biết tiếp theo xảy ra cái gì! Khi đó, Triệu Tử Duy và Nguyên Kỳ bất đắc dĩ hình thành cục diện đối lập! Và người trong thiên hạ hay tin hai người cùng tranh nữ tử !
Đáng tiếc là… nàng lại rất mực trấn định.
“Thanh phi cần đa lễ.” Lan Ngọc ngay.
Vẻ dịu dàng và hơi thở ấm áp vô cùng quen thuộc khiến Mộ Dung Ca thấy ghê tởm. Nàng khép hờ tầm mắt, đứng dậy bước về phía Triệu Tử Duy.
Long ỷ khá rộng, Triệu Tử Duy liền : “Ngồi bên cạnh trẫm là được rồi.”
Lông mày Mộ Dung Ca khẽ chau, ngồi xuống bên cạnh .
Hơi thở thanh mát độc đáo của riêng nữ tử này phà vào trong mũi, lòng Triệu Tử Duy chợt cảm thấy yên bình, khóe miệng khẽ nhếch, cười nhìn Nguyên Kỳ, Lan Ngọc và Triểu Tử Tận, “Hai ngày trước trẫm mới nghe Hạ quốc thái tử và Đại hoàng tử muốn đến Tề quốc để thăm hỏi Khánh Lâm vương phi, ngờ hôm nay thấy mặt. Nếu sớm biết vậy, trẫm sớm cho cung nhân sắp xếp tiệc tẩy trần.” Dứt lời lại nhìn sang Triệu Tử Tận, giọng điệu trách móc nặng nề, “Sao Khánh Lâm vương lại báo trước cho trẫm?”
Triệu Tử Tận sớm thu hồi mọi suy nghĩ, khôi phục trạng thái trầm tĩnh bình ổn cười : “Thần đệ cũng chỉ vừa biết tin, cũng ngờ các vị liền đến rồi! Thỉnh hoàng huy thứ lỗi.
Nguyên Kỳ mắt thấy Triệu Tử Duy cùng Mộ Dung Ca ngồi sát nhau, đáy mắt lộ vẻ lãnh liệt, nhưng hết thảy đều được che giấu rất tốt dưới ‘hàn đàm’ u, ngọc ban chỉ đó tía chớp qua đôi mắt khiến dung nhan như ác quỷ kiểu cách. trầm mặc của khiến tâm tư Triệu Tử Duy cũng trở nên nặng nề.
“Cũng do ngày đêm đường sao cho kịp lúc, cũng định làm phiền đến hoàng đế Tề quốc. Thầm nghĩ chỉ cần đến thăm qua người, Khánh Lâm vương phi và Khánh Lâm vương là được. Hoàng thượng Tề quốc cần quá để tâm. Lan Ngọc dịu dàng đáp.
Triệu Tử Duy gật gật đầu, "Nếu vậy, trẫm cũng truy cứu thêm. Nhưng cũng còn tầm hai ba ngày mới đến sinh nhật của Thập đệ, chi bằng Hạ quốc thái tử và Đại hoàng tử cứ thong thả du ngoạn trong kinh đô. Cảnh trí ở đây cũng tệ đâu.” mắt ngài mày phượng nhìn chằm chằm Lan Ngọc, Nguyên Kỳ mà cười.
Mộ Dung Ca lặng yên nhìn bọn họ chiến tranh ngầm với nhau, mắt quang khẽ dao động. Dư quang bên trong, tựa hồ còn có thể nhìn thấy góc áo thêu hoa của Nguyên Kỳ. Bây giờ mới để ý, góc áo có thêu vài đóa hoa phù dung, chính là màu hoa thêu bằng chỉ đen, nếu nhìn kỹ thể nhận ra. ra, hai năm nay cũng thay đổi chút.
Nhận thấy nàng thất thần, Triệu Tử Duy kéo khẽ vai nàng, ghé tai , cảm giác vô cùng ái muội: “Nàng là muốn rời ư?” Chỉ câu như vậy nhưng tim muốn ngừng đập.
Mộ Dung Ca khẽ chau mày, nghiêng đầu né tránh hơi thở ái muội của . Nàng biết Triệu Tử Duy nhắc nhở nàng, cảnh tỉnh nàng đừng lọt bẫy, nhất định phải khống chế tốt cảm xúc của mình.
Cử chỉ thân mật này lọt vào trong mắt Nguyên Kỳ, đôi mắt đen láy của lập tức xoay cuồng, tức khí ngừng sinh sôi nảy nở… là ghen. Nhưng vẫn cố gắng thể thần thái như vân đạm gió , ánh mắt nhàn nhạt dừng lại bàn tay ai đó đặt vai nàng.
mặt Lan Ngọc vẫn dịu dàng nở nụ cười, ánh mắt lộ chút tâm cơ, quét lượt khắp người Mộ Dung Ca.
Triệu Tử Duy mỉm cười.
"Tuy Thanh phi có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại được Tề quốc hoàng thượng sủng ái như vậy, xem ra cũng phải có chỗ hơn người." Lan Ngọc .
Mộ Dung Ca ngẩng đầu nhìn ánh mắt bình tĩnh của Lan Ngọc, tựa hồ trở lại vài năm trước, lần đầu tiên đối mặt đấu cờ, lúc đó nhìn rất trong sáng và thuần khiết, nên sau này nàng xem như người bạn tốt… ngờ chỉ vài năm đứng ở cục diện đối lập, thân phận ràng. Nàng cười nhạt nhìn Lan Ngọc: “Thiếp nào có biệt tài, chỉ là hoàng thượng nể mặt Khánh Lâm vương dâng thiếp cho người nên mới có vài phần hậu đãi mà thôi.”
"Tề quốc hoàng thượng quả nhiên rất thương hương tiếc ngọc." Lan Ngọc khẽ cười. Ánh mắt như có như lướt qua Như Băng đứng ở bên.
Như Băng theo Mộ Dung Ca tiến vào đại điện mới nhìn thấy Lan Ngọc ngồi kế Nguyên Kỳ khiếp sợ vô cùng! Hôm đó khi nàng vừa nhảy xuống vách núi, cho rằng kiếp sống này được chấm dứt cứu nàng! Bây giờ còn là Hạ quốc Đại hoàng tử, thân phận tôn quý như vậy sao lại đến dưới vực sâu, còn cứu nàng nữa chứ? Lúc này, chạm phải ánh mắt , nhất thời nàng cũng hoảng hốt.
"Thái tử biết là Thanh phi và Mộ Dung Trắc phi có vài phần tương tự sao?" Lan Ngọc chuyển mắt nhìn người bên cạnh có vẻ mặt khó lường, Nguyên Kỳ, trầm giọng hỏi.
Đôi tay Mộ Dung Ca run lên, chau mày nhìn Nguyên Kỳ.
Đôi mắt tà mị của Triệu Tử Duy lộ vẻ lãnh liệt.
Ánh mắt Triệu Tử Tận sáng quắc nhìn Nguyên Kỳ vẫn luôn trầm tĩnh.
Last edited by a moderator: 9/10/15