Tập 32 : Kim Lan đau lòng .
"Kim Lan, ngươi đáng chết!" Chỉ tiếng hét cơ hồ muốn chấn động màn tai, khiến lòng người phải e ngại , tiếng thét vang vọng khắp điện. Triệu Tử Duy chút lưu tình, cước đá thẳng Kim Lan bay ra khá xa! chân đó dùng hết toàn bộ khí lực.
Mọi người kinh hãi, có chuyện gì xảy ra? Sao hoàng thượng lại đến đây? Còn thô bạo với Lan phi như vậy?
Triệu Tử Duy ôm chặt Mộ Dung Ca vào lòng, dè dặt cẩn trọng nhìn nàng, giọng run run dò hỏi: “Nàng uống chưa?”
Mộ Dung Ca lắc đầu, "Vẫn chưa." Cho dù Triệu Tử Duy xuất , nàng cũng tìm lý do thoái thác. Có điều, khi mắt nàng nhìn qua sắc mặt trắng bệch của Kim Lan, lòng thầm nghi ngờ, trông Kim Lan giống như chuẩn bị hại nàng.
Kim Lan kịp đề phòng, thất thần nhìn Triệu Tử Duy, sắc mặt càng tệ hơn khi nãy. ngờ lại vô tình như vậy, bây giờ có thể xác định rồi, Triệu Tử Duy phải sủng ái Mộ Dung Ca, mà là rất mực sủng ái. Lúc Mộ Dung Ca gặp nguy hiểm, trong mắt chỉ biết mỗi Mộ Dung Ca, thậm chí có thể từ bỏ hết thảy chỉ để bảo vệ nàng ta.
ra, từ trước đến giờ nàng đều bị lợi dụng, phải từ sớm nàng nên đoán ra được điều đó sao?
“Trong lòng hoàng thượng chưa từng có thiếp.” Nàng ho khan nặng nhọc, cười thê thảm. Lần này, nàng biết vì sao lòng mình lại đau. Nàng nhìn thần sắc của Mộ Dung Ca mà khỏi đố kỵ. Từ khi có Mộ Dung Ca xuất , Triệu Tử Duy hoàn toàn còn kiềm chế được bản thân, dù biết trước kết cục thế nào.
Kim Lan dừng tầm mắt ở váy dưới của Mộ Dung Ca, vừa rồi lúc Triệu Tử Duy hất tách trà ra, cũng vương lại ít góc váy của Mộ Dung Ca. Nàng tự giễu cười lạnh, ngờ khi gần đến cuối, bản thân lại thay đổi chủ ý, muốn thử chút… ngờ kết quả lại… hề ngoài dự kiến.
ra nàng chưa động tay chân vào nước trà, ban đầu nàng cũng muốn nghe theo lệnh của Lâm Khinh Trần hạ độc vào ly nước của Mộ Dung Ca để trừ hậu họa, bằng , nếu Triệu Tử Duy sủng ái Mộ Dung Ca, sau khi Nguyên Kỳ đến Tề quốc, chẳng phải tạo cơ hội để hai người họ hợp tác? Cho nên Lâm Khinh Trần mới hạ mệnh lệnh này. Song khi nãy nàng do dự, có chút chần chờ, nàng sợ nếu hạ độc, từ nay mất sủng ái của Triệu Tử Duy. ra tận trong đáy lòng, nàng muốn Triệu Tử Duy gặp nguy hiểm gì, nên cuối cùng nàng đổi ý.
Triệu Tử Duy như vừa hoàn hồn, tận mắt thấy Mộ Dung Ca sao rồi mới nhàng thở phào. Sau đó lập tức nghe thấy những lời chất vấn lạc lỏng của Kim Lan, đôi ngươi đen láy của lạnh lùng đảo tia thương xót, chứ đừng chi là ánh mắt sủng nịch như trước kia. Vẻ lạnh lùng này khiến tâm can Kim Lan chấn động mạnh, có cảm giác như lọt vào trong hố sâu tuyệt vọng rồi.
" ngờ ngươi dám to gan làm loạn, muốn mưu hại nàng!" Ánh mắt Triệu Tử Duy sắc bén như chim ưng, nhìn Kim Lan đầy phẫn hận và sát ý! Nếu Mộ Dung Ca chết trong tay Kim Lan, tuyệt đối bất nàng ta phải trả cái giá cực đắt! Cũng may, Mộ Dung Ca vẫn bình an. Mộ Dung Ca nhìn chằm chằm phản ứng của Kim Lan, từ nét mặt Kim Lan, nàng nhìn ra tuyệt vọng cùng cực và tự giễu, xen vào đó chút tình cảm phức tạp…
"Hoàng thượng, ở trong lòng ngài, chẳng lẽ chưa từng thiếp… dù chỉ chút thôi sao? sủng ái bấy lâu của người chẳng qua chỉ là giả tạo ư? Nếu là vậy… hoàng thượng đạt được mục đích rồi.” Kim Lan nhìn đôi mắt lạnh băng vô tình của , gần như tuyệt vọng cười.
Kim Lan vốn xinh đẹp tuyệt trần, dưới khuôn mặt khiếp sợ đó, thêm vào hai tròng mắt trong suốt đầy những nước lại càng trông đáng hơn, khiến người ta phải mủi lòng.
Triệu Tử Duy khẽ chau mày, từ đầu chí cuối chỉ có ý lợi dụng Kim Lan, ngoài ra chưa từng động lòng.
“Những ngày qua, người và thiếp đều ái ân thân mật xong, hoàng thường đều ôm thiếp vào lòng, toàn những lời sủng nịnh… tất cả đều là giả dối sao?” Kim Lan khóc nức nở, bất lực nhìn . càng trầm mặc tim nàng lại càng trống rỗng, lại càng khổ đau muôn phần.
“Hoàng thượng, thiếp luôn do dự, do dự…” Nàng thu hồi tầm mắt, muốn tiếp tục nhìn đôi mắt lạnh giá ấy, giọng ngày càng thấp . Vầng trán trơn bóng lấm tấm mồ hôi, nàng cảm giác dưới bụng truyền đến cảm giác đau đớn, cơn đau càng lúc càng kịch liệt, giống như bị kiềm sắt kẹp chặt vùng bụng trong.
Mộ Dung Ca bỗng nắm chặt tay Triệu Tử Duy, có chút hoảng hốt: "Hoàng thượng, nàng ra vẫn chưa định hạ độc trong trà của thiếp!”
"Cái gì?" Đuôi lông mày Triệu Tử Duy hơi khơi dậy, đôi mắt tà mị lộ vẻ khó tin.
Đột nhiên, Mộ Dung Ca hiểu , có lẽ lúc Kim Lan vừa đến Thu Nguyệt cung là có ý muốn giết nàng. Nhưng sau hồi chuyện, Kim Lan dám xuống tay, phải là nàng ta muốn Triệu Tử Duy lâm vào khốn cảnh, nên hối hận! Nếu trong trà của nàng có độc, vậy …
Nàng mở to mắt nhìn Kim Lan, kinh hãi: “ lẽ trong trà của nàng có độc?” .
Kim Lan là thông minh, cũng từng trải, đáng lẽ nên kiềm hãm được chính trái tim mình mới phải, ngờ lại bị rơi vào nhu tình của Triệu Tử Duy!
"Sao?" Triệu Tử Duy lạnh lùng, nghi hoặc nhìn Kim Lan từ cao, thấy cơ thể Kim Lan vặn vẹo…
Kim Lan chịu đựng cơn đau kịch liệt ập tới, dường như nàng biết nguyên do, đột nhiên nàng thấy sợ hãi, cố gắng mở hai mắt nhìn Mộ Dung Ca cầu cứu: “Cứu ta… ta có thai…” Nàng có hạ độc vào trà của Mộ Dung Ca, đương nhiên nàng hối hận. Có điều nàng càng bao giờ nghĩ tới, cũng có dũng khí tự hạ độc chính mình. Vừa rồi còn cho rằng cú đá của Triệu Tử Duy khiến lục phủ ngũ tạng của nàng bị thương nên mới đau đớn như vậy.
Nhưng… hình như phải.
Nàng luôn nghĩ bản thân có mang, hay… nàng có thai?
"Hoàng thượng, hoàng thượng..." Mặt nàng đầy nước mắt, nam tử trước mắt cũng mơ hồ thấy , thậm chí như ở rất xa, “ Hoàng thượng… đây là con của chúng ta…”
Tiếng vang lơn của Kim Lan vang khắp Thiên điện khiến người khác thể phớt lờ nữa.
Mộ Dung Ca nhìn Triệu Tử Duy, giọng bình tĩnh : “Đến cuối nàng vẫn thay đổi ý định, muốn hại thiếp, trong trà của nàng cũng có độc. Nàng là vì hoàng thượng mới như vậy. Nhìn bộ dạng nàng lúc này… có lẽ là mang thai . Mau đến cứu nàng ..”
Cơ thể Triệu Tử Duy hơi run lên, nhìn đôi mắt tĩnh lặng gợn sóng của Mộ Dung Ca, cứ như vừa lạc trong hang động tối đen, chỉ có thể giãy giụa, chịu đựng nỗi thống khổ trong đó. ngờ Kim Lan lại có mang! Chỉ là lạc thú xác thịt mà lại khiến Kim Lan có mang! Đột nhiên nhớ lại, trước đây sau khi thị tẩm đều lệnh cho hoạn quan nhìn tận mắt Kim Lan uống xong chén canh tránh thai. Có hôm đó, quên béng! Tính đến nay vừa đúng tháng, kể từ khi Mộ Dung Ca xuất , chưa từng động vào Kim Lan!
“Mau cứu nàng .” Giọng Mộ Dung Ca gấp gáp .
Như Băng đứng sau hai người căn bản hiểu có chuyện gì diễn ra, lúc này nhìn thấy Kim Lan nằm té ra đầy vẻ đau đớn cũng có chút đành lòng.
“Hoàng thượng… con của chúng ta…” Kim Lan ôm bụng, đau quặng lại. Nàng muốn mất đứa bé này. Nếu đến đứa cũng giữ được, nàng còn lại gì chứ?
“Dù gì nữa, đứa bé trong bụng cũng là vô tội! Kim Lan đối với người là tấm chân tình.” Mộ Dung Ca thở dài, có lẽ tình cảnh lúc này là kết quả Triệu Tử Duy muốn thấy nhất, chỉ ngờ vận mệnh trớ trêu, Kim Lan lại vừa có mang!
Nhưng… đứa bé là vô tội.
Mộ Dung Ca thấy Triệu Tử Duy thất thần nhìn mình, thậm chí còn có chút sợ hãi. Đáy mắt nàng khẽ lóe lên, quay người dặn cung nhân: “Còn mau gọi ngự y.” Rồi đưa mắt nhìn Như Băng, ngụ ý hãy cùng vài cung nữ nâng Kim Lan vào phòng khách nằm.
Triệu Tử Duy luôn dõi theo phản ứng của Mộ Dung Ca phản ứng, thấy nàng vẫn lạnh lùng như vậy, rụt ra khỏi vòng tay mình, ảo não xen lẫn bất lực! níu chặt tay Mộ Dung Ca, giọng run run : “Mộ Dung ca, hãy đồng ý với bản cung, được rời khỏi đây.”
Môi Mộ Dung Ca khẽ động, “Hoàng thượng, hãy cứu Lan phi trước. Bây giờ Lan phi thể chết được.”
“ can hệ với trẫm, nàng với trẫm rời khỏi đây !”
Trong gian tĩnh lặng, Như Băng và vài cung nữ gắng sức nâng Kim Lan vào trong, Thiên điện rộng lớn chỉ còn lại hai người họ.
Giọng run rẩy thỉnh cầu của nam tử vang lên.
Đáy mắt Mộ Dung Ca đắng chát, cổ họng chua xót, nàng quay đầu nhìn , thấy đôi mắt tà mị van lơn, nàng bất lực : “Hoàng thượng, chúng ta sớm được phép lựa chọn nữa. Ngài có trách nhiệm của mình.” Trong hậu cung này, có ba ngàn mỹ nữ, cũng nắm trong tay thiên hạ rộng lớn.
Mà trong lòng nàng, sớm có người đó rồi.
Hết thảy mọi thứ đều thể quay đầu lại.
...
Nửa canh giờ sau, ngự y trong cung dám chậm trễ, lập tức đến Thu Nguyệt cung.
Ngự y thay phiên nhau bắt mạch cho Kim Lan, bất tỉnh nhân .
Dường như sắc mặt của đám ngự y đều vô cùng nghiêm trọng.
“Thai nhi trong bụng Lan phi khó giữ.”
Đám ngự y đều lắc đầu, có chút tiếc nuối .
chân khi nãy của Triệu Tử Duy nội lực thâm hậu,vừa vặn đá ngay vào phần bụng của Kim Lan, huống hồ nội lực hơn người, lại dùng trọn mười phần khí lực. Kim Lan chỉ vừa có mang khoảng hai tháng, sao có thể chịu nổi? Sảy thai là điều tất yếu!
Kim Lan nằm giường, khóe mắt chậm rãi rơi lệ. Đứa trẻ giữ được nữa…
Triệu Tử Duy khẽ nhăn mày, phất tay cho ngự y lui ra.
Mộ Dung Ca đứng ở bên, nghe ngự y vậy lòng cũng dấy lên nỗi thương cảm. Mất đứa trẻ trong bụng, đối với bất kỳ nào cũng là đau thấu tâm can. Nàng từng trải qua, làm sao biết được nỗi thống khổ này… phải là cả đời khó quên.
ra trước giờ Kim Lan cũng hẳn làm sai, nàng chỉ nghe theo mệnh lệnh của Lâm Khinh Trần, vì mới là chủ nhân đích . Đến khúc cuối, vì được Triệu Tử Duy sủng ái hết mực mà dần mất lý trí, kịp thời thay đổi chủ ý, phản bội Lâm Khinh Trần! Nàng cũng chỉ làm theo trái tim mách bảo, dù biết phản bội , nàng có hậu quả gì, song nàng vẫn chần chờ.
Con người làm sao thoát khỏi vòng tay số mệnh!
Cái này gọi là trong loạn thế, thân bất do kỷ, tự mình quyết đoán được.
Mộ Dung Ca đến trước giường nhìn Kim Lan, thấp giọng khuyên nhủ: "Nỗi đau này ta cũng từng trải qua. Ta biết tại nàng rất đau lòng. Nếu chọn, đồng nghĩa nàng cũng còn đường lui. Nàng thông minh hơn người, khắc tự biết phải làm gì lúc này.”
Cơ thể Kim Lan run lên, nhất thời cảm thấy lạnh thấu xương. Nàng mở to mắt nhìn Mộ Dung Ca, ánh mắt chút giả tạo, cũng hận thù, chỉ là rất phẳng lặng: “Mộ Dung Ca à, ta rất hâm mộ ngươi.” Bỗng cảm thấy ông trời khéo trêu ngươi, nếu lần nữa cho nàng cơ hội, nàng tình nguyện tuẫn táng cùng lúc với phụ hoàng và mẫu hậu.
Dời tầm mắt Mộ Dung Ca, nhìn về phía Triệu Tử Duy ngóng ra ngoài cửa sổ. Bóng lưng này vô cùng quen thuộc, biết bao nhiêu đêm khi mở mắt nàng lập tức nhìn thấy đứng quay người ngóng ra cửa sổ. Nàng biết tình cảnh nguy khốn của lúc này, kẻ địch của rất mạnh.
, cũng có lỗi.
Khóe miệng nàng giật giật, nặn ra nụ cười: “Hoàng thượng, thiếp hề oán cũng hối hận.” Cho dù biết trong lòng có mình, nhưng nàng cũng hối hận. Đối với lựa chọn ban nãy, nàng càng hối hận, dù phải rơi vào chốn vạn kiếp bất phục, nàng cũng lùi bước. Ai bảo nàng chìm đắm trong lời ngon tiếng ngọt của ? Mê muội trong vòng tay ái ân của ? Nàng từng nghĩ… chỉ cần trong thoáng… mắt có nàng thế cũng đủ.
Nghe vậy, Triệu Tử Duy xoay người nhìn về Kim Lan ở phía xa, dung nhan tà mị trầm ngưng lạ thường.
Đáy lòng Mộ Dung Ca khẽ động, quay mặt nơi khác, đành lòng nhìn Kim Lan. thông minh như vậy, rất nên có được cuộc sống tốt hơn, chỉ tiếc cho khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành lại thể thoát khỏi an bày của số phận. Nàng nhìn Triệu Tử Duy, mắt quang khẽ chớp động. Trong lòng hề có Kim Lan sao?
Last edited by a moderator: 9/10/15