1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiếp khuynh thành - Thư ca (HOÀN - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Tập 25 : Đại hoàng tử hồi cung .

      Dung Ca quay lại tẩm điện chính, lập tức để Như Băng xử lý vết bỏng mu bàn tay của mình, tại hai tay đỏ như bị đóng vảy nến, tê liệt chút cảm giác, nhưng cái đau vẫn khiến người ta cảm thấy khó nhịn được .

      Như Băng phà chút hơi lạnh lên, “A ..! Đau quá!” Như Băng có chút đành lòng, áy náy : “Cũng là ta đủ cẩn thận, sao hoàng thượng lại đối xử với nàng như vậy? Hàng động vừa rồi có là vì Lan phi?” lẽ trước đây nàng nhìn nhầm, ra trong lòng Triệu Tử Duy còn có Mộ Dung Ca? Chỉ còn hình ảnh xinh đẹp như tiên tử của Kim Lan?

      Đôi mắt Mộ Dung Ca khẽ nhúc nhích, cười nhạt .

      Lúc rời khỏi Thu Nguyệt cung, Triệu Tử Duy quay đầu nhíu mày nhìn thoáng qua tẩm điện chính. Ánh nến trong phòng nhạt, chiếu ra hai bóng người. Nước nóng như vậy, khi tay vừa chạm vào mới giật nảy mình, nhưng kịp nữa, toàn bộ nước nóng nhắm thẳng vào mu bàn tay và trang phục của nàng ấy rồi !

      Nàng bị bỏng có nặng ?

      Vốn định vào xem, đột nhiên trong đầu vang lên lời của Triệu Tử Tận trước khi rời , lâu nữa Nguyên Kỳ đến đây.

      Lại nhìn giai nhân tuyệt mỹ bên cạnh, đôi mắt lạnh thấu xương của khẽ lóe qua chút hàn quang.

      Ánh mắt Kim Lan sáng rực, tươi cười rạng rỡ : “Hoàng thượng, trước lúc đến Thu Nguyệt cung, thiếp dặn dò cung nhân pha sẵn bình trà Thiết quan mà người rất thích.” Vốn còn nghĩ ở lại, dù sao đêm nay cũng là gia yến do Mộ Dung Ca tổ chức, nhìn mu bàn tay sưng đỏ kia hẳn là bị thương cũng .

      bất ngờ là lại rời .

      Triệu Tử Duy thu hồi nét u trong tầm mắt, dưới bóng đêm, ánh mắt lạnh lùng của vẫn sủng nịch như vậy nhìn nàng, ôm chặt eo nàng, cười : “Ái phi có lòng như vậy, sao trẫm có thể từ chối?”

      Kim Lan mừng rỡ vô cùng, mặt đỏ lựng lên, “Mấy ngày nay hoàng thượng lo việc triều chính, thiếp thấy người gầy nhiều rồi , lòng thiếp cũng lo lắng thôi. Ngày mai thiếp xuống bếp, nấu canh tẩm bổ cho người.”

      “Tâm ý này của ái phi trẫm xin nhận, nhưng đôi bàn tay của ái phi sao có thể dùng để làm việc nặng nhọc được? Cứ để Ngự Thiện phòng chuẩn bị là được.” bên ôm lấy eo nàng bước ra Thu Nguyệt cung, bên tâm tư dần bay . Canh Kim Lan nấu sao ngon được như nàng? Tay nghề của nàng nào có ai có thể theo kịp.

      Nhưng lúc này đây … nàng có ổn ?

      Kim Lan bị tình nồng ý đậm của Triệu Tử Duy bao bọc, hoàn toàn ý thức được thất thần .

      ......

      Hoàng cung Hạ quốc.

      Đại hoàng tử hồi cung, trực tiếp vào ở thẳng trong cung.

      Lan Ngọc hai chữ vang danh thiên hạ nào ai biết. như truyền kỳ, chỉ ngờ nghe chết rồi, nhưng nay ràng ràng ở vị trí Đại hoàng tử hạ quốc, quả như là câu chuyện thần thoại.

      Càng nhờ vậy, tinh thần dân chúng Hạ quốc càng hào hứng hơn . Vốn dĩ Hạ quốc thái tử tôn quý quyền khinh thiên hạ, bây giờ lại có thêm Đại hoàng tử tấm lòng như bồ tát , thương dân như thương con, tựa như những điều tốt đẹp nhất đều ở trong Hạ quốc. Có thể , chắc chắn Hạ quốc ngày càng lớn mạnh, nước nào có thể xâm chíếm hoặc dám khi dễ nữa ! Dân chúng an cư lạc nghiệp, sao có thể vui mừng!

      Nguyên Du vì lý do Lan Ngọc trở về nhận tổ quy tong, tâm trạng vui mừng khôn xiết, bệnh tình cũng chuyển sắc , tốt lên đáng kể , sắc mặt ngày càng hồng hào. Vốn dĩ ngự y qua , cho dù Nguyên Du có dùng mọi loại trân bảo dược liệu nào nữa cũng qua được năm. Bây giờ bắt mạch lại thấy Nguyên Du ngày càng khỏe mạnh, sống thêm hai ba năm nữa cũng thành vấn đề.

      ra Nguyên Du cũng thầm muốn phế trừ ngôi vị thái tử của Nguyên Kỳ, nhưng khi thực mới thấy rất khó khăn! Nhiều năm qua, dưới tầm mắt , Nguyên Kỳ làm rất nhiều việc, còn cho rằng có thể nắm giữ hết thảy mọi việc của nguyên Kỳ , nhưng xem ra thể ngờ được là Nguyên Kỳ cũng rất cao tay khó lường! Giờ đây, ít nhiều cũng phải bỏ ra vài năm mới hy vọng lay động được địa vị thái tử của Nguyên Kỳ trong lòng bá tánh!

      Lan Ngọc cũng bất ngờ, Nguyên Kỳ nào để cho người ta dễ dàng khống chế? Để đạt được mục đích, Nguyên Kỳ cũng từ bất cứ thủ đoạn gì.

      Mấy ngày gần đây Nguyên Kỳ cũng đều đều tiến cung thỉnh an. Cũng như mọi khi, thái độ của Nguyên Du vẫn lạnh lùng như vậy, trước mặt Nguyên Kỳ , lại đối xử với Lan Ngọc hết lòng thương. Trong mắt đám cung nhân , ai nấy đều thầm so sánh, có phải hoàng thượng muốn thay đổi chủ ý, định để thái tử đăng cơ kế vị? Mà hướng vào Đại hoàng tử vừa hồi cung?

      số người bất bình thay cho Nguyên Kỳ, đều cùng là con của hoàng thượng, sao ngài có thể đối xử với thái tử lạnh lùng như vậy chứ?

      Song hình như Nguyên Kỳ hề để tâm, vẫn như mọi ngày, tuấn nhan bức người , diễn bộ dáng hiếu tử cười nhạt, “Sắc mặt hôm nay của phụ hoàng tốt, cũng là nhờ có đại huynh hồi cung ,mới giải sầu cho người được.”

      Nguyên Du lạnh lùng gật đầu. “ Uhm , quả là như vậy ! ”

      Sắc mặt Lan Ngọc tuy phải rất tái nhợt, nhưng khí sắc cũng đủ lắm, giọng mềm , nhanh chậm : “Sức khỏe phụ hoàng gần đây ngày càng tốt lên cũng là nhờ thái tử đệ chiêu mộ danh y trong khắp thiên hạ, dùng đủ loại dược liệu quý báu mới có khởi sắc, ta nào dám tranh công ".

      Nguyên Kỳ hơi nhíu mày, nụ cười khóe miệng hề thay đổi, “Đại huynh chớ khách khí.” Đây là lần thứ ba hai người gặp mặt trong nhiều năm qua, ngờ lại ở trong tình huống này.

      Lúc ánh mắt hai người chạm nhau, gió vẫn êm, sóng vẫn lặng, nhưng phía sau ngầm nổi lên trận phong ba! Phải là mây đen vần vũ, áp thẳng đỉnh trời giống như dòng khí mạnh mẽ vây quanh hai người.

      “Bản cung cũng có việc muốn trưng cầu ý kiến của Đại hoàng tử.” Nguyên Kỳ thu hồi tầm mắt, khóe miệng điềm đạm cười thoáng chút sát khí!

      Lan Ngọc và Nguyên Du cùng nhìn .

      Nguyên Kỳ vô thức lướt qua lưu hương phả khói thuốc nghi ngút, cười : “Lục muội gả vào Tề quốc cũng được nửa năm, tại rất nhớ nhung người nhà. Vừa hay tháng sau là sinh thần của Khánh Lâm vương. Thiết nghĩ Đại hoàng huynh cũng chưa gặp qua Lục muội, chi bằng cùng ta chuyến, ta cho người hồi bái thiếp cho Khánh Lâm vương, bản cung và đại huynh cùng đến Tề quốc.”

      Giọng Nguyên Kỳ vẫn mang hưởng của đợt tuyết đầu mùa, luôn khiến người nghe cảm thấy lành lạnh. Lời này nghe như thỉnh cầu, nhưng cũng là cây dao đặt thẳng lên cổ Lan Ngọc, còn lựa chọn nào khác , cũng được từ chối .

      “Nguyên Kỳ ! Ý của ngươi đây là ..?” Mắt Nguyên Du thoáng kích động, biểu lộ uy nghiêm của bậc đế vương, trừng mắt chất vấn.

      Đuôi lông mày Nguyên Kỳ khẽ nhúc nhích, ý cười càng nồng đượm, “Phụ hoàng , người nghĩ nhiều quá rồi, chỉ là người thân gặp gỡ nhau , hàn huyên tâm .”

      Lan Ngọc hơi trầm mặc, lát sau mới trả lời: “Thái tử đệ đây suy nghĩ chu đáo, nếu hồi bái thiếp, hiển nhiên ta cũng nên chuyến, tiện thể gặp mặt Lục muội và Khánh Lâm vương lần.” Quả hổ danh là Nguyên Kỳ, chỉ câu xoay chuyển cục diện thành kẻ chủ động.

      Nhưng mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu thôi.

      Nguyên Kỳ đứng dậy, tao nhã thi lễ với Nguyên Du, “Phụ hoàng xin cứ nghỉ ngơi, nhi thần phải về phủ chuẩn bị, quấy nhiễu phụ hoàng nữa.” Rồi lại với Lan Ngọc ngồi bên giường, “Còn phải nhờ đại huynh đây chăm sóc phụ hoàng, dù sao hai mươi mấy năm qua, phụ hoàng luôn nhớ nhung đại huynh khôn nguôi.”

      Đúng là phụ vương ngày ngày đều nhớ, đều phải nghĩ cách để Lan Ngọc có thể vang danh thiên hạ, rồi quay về Hạ quốc ngồi làm ngư ông đắc lợi!

      đời này có món hời như vậy sao? ...
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Tập 26 : Quá khứ hai năm trước của nàng .

      Nguyên Kỳ rời được lúc, Lan Ngọc cũng rời khỏi tẩm điện.

      Tiểu Thập bước đến. Tiểu Thập nhìn theo Lan ngọc, tâm trạng có chút phức tạp. thể nghĩ ngày công tử sống lại, rồi trở thành Đại hoàng tử Hạ quốc. Ngày ngày bệnh tật thường quấy nhiễu công tử , bây giờ cũng khỏi hẳn. ràng công tử vẫn dịu dàng như vậy, đến nụ cười kia vẫn đạm như gió xuân, nhưng vẫn cảm thấy công tử có gì đó khang khác.

      Lan Ngọc thấy Tiểu Thập trầm tư, liền cười hỏi: “Tiểu Thập nghĩ gì vậy?”

      Tiểu Thập khẽ buông hàng lông mày, nhớ lại tình cảnh hôm đó ở thành An Bình, Lương quốc, Khánh Lâm vương đột nhiên đánh ngất và mang Mộ Dung nương . Lúc đó còn định gắng sức cứu Mộ Dung nương, ngờ Khánh Lâm vương có chuẩn bị trước, cao thủ túa ra nhiều như vây. Khi vừa kiệt sức công tử xuất , còn Khánh Lâm vương để nàng gặp nguy hiểm đâu, nhưng lòng trước sau vẫn yên.

      “Công tử muốn đến Tề quốc sao? Nếu vậy, thỉnh công tử hãy cho Tiểu Thập được theo tháp tùng.” đưa tay làm hiệu.

      Đuôi lông mày Lan Ngọc khẽ nhướng, nụ cười ôn hòa như mọi khi khẽ cương lại, hỏi: “Tiểu Thập muốn được nhìn thấy Mộ Dung Ca?”

      Tiểu Thập gật đầu. muốn biết trạng Mộ Dung nương lúc này, Khánh Lâm vương bắt Mộ Dung nương là có mục đích gì. Hai năm qua theo bên người Mộ Dung nương, biết nàng muốn cuộc sống bình lặng nên mới rời bỏ Nguyên Kỳ. muốn nàng phải sống cuộc đời mà mình thích.

      Thực ra, Tiểu Thập cũng mơ hồ phát , có số việc là do công tử đứng sau lưng chỉ thị. Bằng hôm đó công tử xuất đưa . Bây giờ thể thừa nhận, công tử mà vốn kính trọng ngày nào trở nên xa lạ, thậm chí có chút tàn nhẫn lạnh lùng . Lúc trước công tử vì thiên hạ mà bôn tẩu, cũng suy nghĩ rất đơn giản, mỗi khi nhìn thấy dân chúng mừng vui vì xuất của công tử, người cứu họ khỏi chiến loạn đau khổ, rất phấn chấn. Nhưng bây giờ, ở trong hoàng cung Hạ quốc, thân là hộ vệ của Đại hoàng tử, cũng nhận được kính trọng của mọi người, ai dám coi khinh dị tật của , nhưng sao tâm trạng vẫn thể nào bình tâm được ?

      Lan Ngọc dời mắt , nhìn những đóa hoa nở rộ, khóe môi chợt hé ra, gật đầu cười: “Tiểu Thập, chỉ mới hai năm nhưng ngươi thay đổi rồi.”

      Tiểu Thập cố gắng cúi thấp đầu. Mộ Dung nương từng ai nấy rồi thay đổi, chỉ là có những người lại trở nên xấu xa hơn. tin mình vẫn còn là người tốt.

      “Ngươi thân là hộ vệ của ta, đúng lý phải cùng ta cùng ! .” Lan Ngọc thu hồi tầm mắt, dò xét lượt Tiểu Thập. vui mừng gật đầu liên tục.

      Tiểu Thập lại nghĩ, có lẽ công tử thay đổi đâu, chỉ là nghĩ nhiều thôi. Trời vừa tối, Tiểu Thập còn định ngủ, bỗng có người đột nhập. cảnh giác lập tức nắm thanh kiếm giấu dưới nệm chỉ thẳng vào thích khách.

      Đao kiếm lạnh bức người, rọi thẳng vào mắt người đó, lộ ra khuôn mặt mơ hồ.

      thân hắc bào, tuấn nhan hoa mỹ bức người, thần sắc nhàn nhạt.

      “Tiểu Thập, mau kể hết thảy những gì xảy ra với nàng trong hai năm nay cho bản cung biết.” Nguyên Kỳ trầm giọng ra lệnh.

      Tiểu Thập gật gật đầu. theo Mộ Dung nương, cho dù nàng ra song vẫn biết được ít nhiều tâm ý của nàng. ra, trong lòng Mộ Dung Ca có thái tử, chỉ là giữa thái tử và tự do… nàng chọn tự do mà thôi.

      thu hồi thanh kiếm. Bây giờ trời tối, muốn quấy nhiễu đến người khác, dưới ánh trăng, mở giấy Tuyên Thành, viết lại từng chút những kiện lớn , hết thảy rành mạch viết đều mặt giấy.

      May mà tối nay trăng rất sáng, Tiểu Thập nội lực thâm hậu, nhãn lực mạnh hơn so với người thường rất nhiều.

      Nguyên Kỳ đứng ở sau lưng Tiểu Thập, nhìn Tiểu Thập thoăn thoắt viết cho , từng nét bút như vẽ lại những gì xảy ra trong hai năm qua của Mộ Dung Ca. mím chặt môi, chờ đợi.

      Phải đến ngày hôm sau, sắc trời dần chuyển sáng, Tiểu Thập mới ngừng bút. Nguyên Kỳ sắp gọn lại mớ giấy bỏ vào trong tay áo. Phức tạp nhìn Tiểu Thập, cười nhạt, “Hai năm qua có Tiểu Thập ngươi bên cạnh bảo vệ, ta tin tưởng nhất định là nàng vô cùng an toàn , bình an vô ".

      Nghe vậy, hốc mắt Tiểu Thập ửng đỏ, lòng chua xót khó chịu. Mộ Dung nương rất tin tưởng , đối xử với rất tốt, xem như đệ đệ thân tình, chưa bao giờ gặp nữ tử tốt bụng, đầy nhẫn nại như vậy. Đương nhiên xem nàng như người thân rồi.

      Chỉ là… kịp cứu nàng.

      nhất định phải cứu nàng.

      Nguyên Kỳ thu gọn vào tầm mắt thần sắc kích động của Tiểu Thập, đôi mắt thâm trầm kia khẽ lóe đạo dị quang, mỉm cười rời ngay.

      Tiểu Thập nhìn theo bóng lưng vội vàng của Nguyên Kỳ, có chút sửng sốt. Có phải trong lòng Hạ quốc thái tử, Mộ Dung Ca rất quan trọng?

      Cách đo xa, Lan Ngọc dần hình, đăm chiêu nhìn theo bóng lưng của Nguyên Kỳ.

      ... ....

      Phủ thái tử Hạ quốc.

      Nguyên Kỳ nhìn xấp giấy tuyên thành tay, loạt giấy này ghi lại những gì xảy ra với Mộ Dung Ca suốt hai năm qua.

      vương ngón tay thon dài toan mở ra xem, nhưng chợt khựng lại.

      biết bao lâu, ngoài cửa truyền đến giọng tỳ nữ, “Thái tử có định dùng bữa sáng chưa?”

      Đôi ngươi đen của Nguyên Kỳ khẽ động, cầm xấp giấy tay, từng nét mực đen ngoằn nghoèo… dặn dò tỳ nữ: “ cần, lui xuống . Nếu có lệnh của bản cung, tuyệt đối được đến quấy nhiễu! Nếu có người cầu kiến, nhất loại chối từ!”

      cúi đầu nhìn xuống tay mình. Ánh mắt rời khỏi trang giấy ....

      ...Trước khi rời , trận lửa to đó là do chính tay Mộ Dung Ca cho vấy dầu , sau đó dung lửa để vu oan giá họa lên người Lưu Vĩnh Phúc. Lúc lửa bùng cháy dữ dội, Mộ Dung nương có chút chần chừ, nhưng sao đó nghĩ quá lâu, vội nhảy vào hồ nước lạnh.

      Lúc rời khỏi Hạ quốc, Mộ Dung nương nghắm nhìn từng dãy núi lúc lâu, vẻ mặt đầy mê ly, sắc măt còn tái nhợt hơn so với lúc vừa rời . Mộ Dung nương có , Hạ quốc này chứa đựng ký ức quan trọng mà cả đời này nàng ấy thể quên được.

      Vừa sẩy thai bao lâu lại dây vào nước lạnh, thân thể của Mộ Dung nương rất yếu, mỗi ngày đều phải khám lang trung và uống thuốc. Nàng cau mày khó khăn trong việc nuốt từng chút từng chút thuốc đen ngòm… mãi thời gian sau sắc mặt Mộ Dung nương mới hồng hào trở lại.

      Mấy tháng trời sau đó Mộ Dung nương đều được ngủ yên giấc, ngẫu nhiên ngồi trong đình hóng mát , cũng nhìn thấy nàng nhìn lên vầng trăng sáng bầu trời mà thất thần lúc lâu.

      Mộ Dung nương rất thích những con gấu trúc lười biếng, trong sân trồng rất nhiều cây trúc cũng chỉ để chúng được ăn no nê , căng tròn bụng. Hai chú gấu trúc, đứa tên Tiểu Hắc, đứa là Tiểu Bạch, chúng cực kỳ lười nhác, rất thích quấn lấy Mộ Dung nương. Thịt gấu trúc ăn cũng rất ngon nhưng ta có thử qua , và Mộ Dung nương nàng ấy cũng vậy.

      Mộ Dung nương nhờ ta dịch dung để có khuôn mặt xấu xí, phàm là nam tử nhìn thấy đều chạy kịp thở. Nàng … mình thích cuộc sống như vậy, quan tâm ánh mắt của người đời.Cũng chẳng ai làm phiền nàng .

      Sau nhiều ngày đêm nghỉ, Mộ Dung nương hoàn thành xong xưởng binh khí của mình, hợp tác làm ăn với Lưu công tử.

      Lưu công tử để tâm dung nhan của nàng, đem lòng ái mộ , có lần ngẫu ý đề nghị hôn ước , nhưng Mộ Dung nương hề đáp lại.

      Ngày ấy, Mộ Dung nương ở hội đền nhìn thấy cá vàng thích thôi. Trước đây , ta cũng chưa từng thấy nàng nhìn mấy thứ này mà thất thần đến như vậy .Và cũng trong đêm đó gặp được Khánh Lâm vương phi.

      Vào hôm , Khánh Lâm vương nhận ra Mộ Dung nương, đuổi tới phủ đệ, vẻ mặt kích động, nàng ấy lập tức phủ nhận mìnhchưa từng quen biết Khánh Lâm vương.

      Khánh Lâm vương gì , thầm truy tìm chứng cớ, chứng minh thân phận của Mộ Dung nương, nàng đành thú nhận thân phận của mình với Khánh Lâm vương.

      Còn về phía Lưu nương có mang cốt nhục của Lương quốc tam hoàng tử, vốn là việc đáng mừng nhưng sau khi Lưu công tử trở về mới cho biết đầu đuôi tình. Lương quốc Tam hoàng tử dã tâm lớn, muốn lợi dụng Lưu nương để chiếm lấy sản nghiệp của Lưu gia, còn muốn nuốt trọn cả xưởng binh khí của Mộ Dung nương.

      Mộ Dung nương quyết định rời , nào ngờ lại bị Khánh Lâm vương chưởng đánh ngất mang

      ..... Đây là trang cuối cùng.

      Tuy Tiểu Thập dùng ngôn từ cực kỳ ngắn gọn song miêu tả từng điểm từng giọt cuộc sống hai năm qua của Mộ Dung Ca. như lạc trong cảnh giới kỳ lạ, cảm nhận từng chút tâm tình của nàng.

      “Nàng Thích nuôi gấu trúc ư? Còn đặt tên là Tiểu Hắc, Tiểu Bạch nữa?Loài gấu đó lười nhác như thế mà nàng vẫn thích.” Nguyên Kỳ khẽ cười.

      Lúc rời , nàng cũng do dự sao ?. Đôi ngươi đen láy sâu thẳm chợt ngưng đọng, tựa hồ rất nhiều cảm xúc phức tạp chuyển động trong đó.

      Cá vàng nàng mua. Ngón tay thon dài của khẽ vuốt vuốt chú cá vàng bên hông. Lúc tặng nàng, vẻ mặt nàng rất vui mùng . Hừ ! Vậy mà lúc bỏ nàng lại để nó lại thèm mang . muốn mang sao còn nghịch ngợm muốn rời ?Đúng là nữ tử giảo hoạt nghịch ngợm, vì sao nàng cứ phải đòi trọn đời trọn kiếp đôi chứ? có chút bất đắc dĩ cười nhạt. Ấnh mắt đảo qua, dừng ngay ba chữ ‘Lưu công tử’. Là Lưu Tùng Nguyên ư ? cũng quan tâm đến nàng sao ? Cho dù dung nhan nàng bị hủy, nhưng vẫn sinh lòng ái mộ? Hàn quan trong mắt lập tức lóe lên.

      Mộ Dung Ca ơi ! Là Mộ Dung Ca ! Hừ.. nữ tử này khiến người ta lo ít chút cũng được hay sao ?

      Vậy .. tháng sau, ta hẹn gặp nàng tại Tề quốc !

      ...

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Tập 27 : Nguyên Ngư có mang .

      Thượng Quan Ngọc Nhi đứng trước cửa Phù Dung cá lâu , nghe tỳ nữ đáp lại, sắc mặt trở nên trầm ngưng lại .

      Bất cứ ai cũng gặp sao ? Nàng vừa nhận được tin, và Đại hoàng tử cùng Tề quốc, ít nhiều cũng mất khoảng ba tháng. Hôn lễ phải dời lại.

      Trì hoãn hôn lễ là điều nàng mong muốn nhất. Gần đây nàng phát bản thân hoảng hốt khó yên, cứ mãi cảm thấy việc này cứ kéo dài càng phức tạp thêm mà thôi.

      Cho nên… nàng muốn cử hành hôn lễ sớm hơn. Nhưng đối với nữ tử, việc này sao có thể ra từ chính miệng mình? Nếu để người khác biết được khó tránh khỏi bị chê cười? Có điều, sao thấy cũng chẳng có chút nôn nóng vội vàng gì . Phụ thân cũng thầm có lời phê bình rồi.

      Vốn định gặp để việc này, đổi ngày thành thân, nhưng tại ngay từ ‘vòng đầu tiên ’, còn từ chối gặp nữa.

      Gia Kiệt thấy Ngọc Nhi đứng trước cửa viện liền tiến đến hỏi thăm: “Sao Thượng Quan tiểu thư lại ở đây? biết tiểu thư có việc chi quan trọng cần gặp thái tử?” Đối với Thượng Quan Ngọc Nhi, Gia kiệt cũng có ấn tượng tệ, nàng ấy cũng có tư chất có thể làm được chủ mẫu của phủ thái tử này. Chỉ là… hình như thái tử vừa mắt lắm .

      Ngọc Nhi gật đầu cười: “Đúng là ta có việc muốn cầu kiến thái tử.” Trong lòng Ngọc Nhi biết Gia Kiệt ở phủ thái tử rất được Nguyên Kỳ coi trọng, nên thái độ vô cùng khách khí.

      Gia Kiệt gật đầu trả lời: “Hôm nay chủ công có lệnh, bất luận là ai đều muốn gặp. Có phải Thượng Quan tiểu thư lo lắng việc chủ công cùng Đại hoàng tử Tề quốc ?” ra cũng tán thành việc này, song dám quấy nhiễu chủ công, có lẽ trong lòng chủ công tự có đối sách.

      Ngọc Nhi nghe vậy, tâm tư cũng thả lỏng, ra Nguyên Kỳ phải là muốn gặp nàng nên tránh mặt , mà dù là ai cũng muốn gặp . Nàng nở nụ cười thanh nhã, “Quả đúng là như vậy a !.”

      “Thượng Quan tiểu thư cần phải lo lắng, chủ công và Đại hoàng tử Tề quốc lần này lâu trở về. Về phần hôn ước của Thượng Quan tiểu thư và chủ công có thể phải lùi lại, nhưng ta nghĩ lâu lắm . Thượng Quan tiểu thư chớ nên sốt ruột.” Gia Kiệt tốt bụng nhắc .

      Ngọc Nhi như bừng tỉnh, đúng vậy, sao nàng phải sốt ruột chứ. Thành thân là việc định sẵn từ trước, cho dù xảy ra biến cố gì cũng đến nỗi quá mức phức tạp. Nàng cúi người thi lễ với Gia Kiệt, “Tạ Gia Kiệt tiên sinh nhắc nhở.”

      “Thượng Quan tiểu thư cần khách sáo.” Gia Kiệt gật đầu chắp tay đáp lễ Ngọc Nhi. nhìn phòng Nguyên Kỳ trong khu Phù Dung các, lòng thầm buồn bực, rốt cục xảy ra chuyện gì? Sao hôm nay chủ công muốn gặp ai?

      Lại nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi, khẽ giãn mày. lẽ vì Mộ Dung Ca nên chủ công mới dự định lùi lại hôn lễ? Nếu vậy… đối với tình cảnh của chủ công lúc này… tựa hồ rất bất lợi.

      Trước khi rời , Ngọc Nhi thoáng nhìn về phía phòng Nguyên Kỳ lúc, căn bản cũng nhìn thấy . Nàng thầm nhíu mày, chỉ vì Lục công chúa mà đến Tề quốc, tựa hồ trong đó có nguyên nhân mà ai được biết. Đến cả Tề quốc Khánh Lâm vương cũng vậy, chỉ là sinh thần của Thân vương, hà cớ gì lại phải đưa thiếp mời cách phô trương như vậy. Nếu đổi lại là sinh nhật của Tề quốc hoàng thượng, các quốc gia phái sứ giả đến thăm hỏi cũng còn hợp tình hợp lý chút. Nhất định, đây chắc chắn có nội tình , là mưu hoạch định sẵn !

      Mang theo mọi nghi hoặc và phán đoán, Ngọc Nhi nghĩ mãi cũng thông , lặng lẽ rời !

      Nàng đâu biết rằng… chuyến này phát sinh ra rất nhiều chuyện, cho dù nàng nghĩ nát óc cũng mòi ra vấn đề là ở đâu.

      ...

      Hoàng cung Tề quốc dấy lên huyên náo, do ngày ấy Triệu Tử Duy nổi trận lôi đình với Thanh phi ở Thu Nguyệt cung. Hơn nữa, mấy ngày nay, Triệu Tử Duy cũng chưa từng đặt chân vào Thu Nguyệt cung, nên mọi người thầm đoán… có phải Thanh phi thất sủng?

      Vốn còn cho rằng Triệu Tử Duy sủng ái Thanh phi là vì Khánh Lâm vương, mà khi Thanh phi lời qua tiếng lại với Lan phi vài câu, Triệu Tử Duy nổi giận ngùn ngụt, nước nóng phang thẳng vào tay Thanh phi, mất mấy ngày cũng khó mà lành lặn được.

      cho cùng, Lan phi có được dung nhan khiến nam tử trong thiên hạ phải thần hồn điên đảo, hiển nhiên được hoàng thượng sủng ái cũng có gì lạ!

      Trong các lời đồn đãi, thân phận Mộ Dung Ca trong hoàng cung Tề quốc ngày càng xấu .

      Triệu Tử Tận ngày càng phát cuồng trong lời đồn đãi này, càng ngày càng trầm mặc, tính tình càng thâm trầm hơn. Sắc mặt Nguyên Ngư ngày tái nhợt, nhiều ngày ăn ngon, tinh thần tốt, đặc biệt hay buồn ngủ, thậm chí còn hay nôn mửa.

      Tình hình ngày càng nghiêm trọng, đành phải mời lang trung đến khám mới biết, Nguyên Ngư có mang được tháng!

      Nguyên Ngư quá đỗi vui mừng, tin được… ngờ nàng có mang! Lại nhìn lên khuôn mặt chút biểu cảm, thần sắc còn trầm ngưng thất thần của Triệu Tử Tận, nụ cười mừng rỡ vừa nãy của nàng cứng lại môi! hy vọng nàng có mang đúng ?

      Nàng chua xót cười, vẫy tay cho lang trung lui ra.

      Khi cửa phòng được đóng lại, Triệu Tử Tận mới hoàn hồn, nhìn nữ tử bé bỏng, sắc mặt tái nhợt nằm giường, khẽ hạ mày… có chút lạnh lùng, “Nàng cứ nghỉ ngơi cho tốt.”

      câu đơn giản còn gì đơn giản hơn, chẳng có cảm giác vui sướng của người sắp làm cha.

      Nguyên Ngư khẽ cắn bờ môi, tay đặt lên bụng, vẻ mặt mê mang tự giễu, “Vương gia vui vì thiếp có mang đúng ?” Ngày ấy, nàng và thân mật ái ân, tình nồng ý đượm. Sau nàng chợt nghĩ, cũng có thể ông trời xót thương, mới để nàng có mang. Như thế, trong lòng có nàng. Chỉ ngờ, thần sắc vẫn lạnh nhạt như vậy, lạnh lùng đến độ chói mắt. Nào có ai hiểu được nỗi khổ mà nàng phải chịu lúc này đây .

      Nghe vậy, hai hàng lông mày Triệu Tử Tận càng nhíu lại, sắc môi trần bì thoáng trắng bệch. Từ bóng lưng nhìn lại có thể thấy… gầy rất nhiều.

      “Nàng nên nghĩ nhiều, có mang rồi cứ nghỉ ngơi cho tốt. Đợi mai vào cung, bản vương cho ngự y đến bắt mạch.” Đáy mắt khẽ tránh tia dị quang, giọng thanh lãnh .

      Dứt lời, đẩy cửa rời .

      Bóng lưng đập ngay vào mắt Nguyên Ngư, nàng tự giễu cười khổ: “Xem ra, trong mắt , đứa con này cũng phải quan trọng nhất.” Phải làm sau mới khiến dừng mắt ở nàng? Hay là nàng làm gì nữa cũng vô tác dụng?

      Nàng cúi đầu nhìn vùng bụng phẳng lì,chín tháng mười ngày mang thai, hay cứ đợi đứa bé được sinh ra trước, có thể thay đổi?

      Triệu Tử Tận đứng trước cửa, nghe được lời trầm thấp của Nguyên Ngư, hai tay bỗng nắm chặt lại.

      ... ....

      Hoàng cung.

      Trăng đêm nay đặc biệt tròn, ánh trăng tựa hồ có thể soi sáng khắp hoàng cung.

      Như Băng pha ấm trà hoa cúc, hai người cùng ở Thu Nguyệt cung ngắm trăng, ăn điểm tâm.

      “Hôm nay phủ Khánh Lâm vương truyền đến tin vui, Khánh Lâm vương phi có thai.” Như Băng nhìn lên ông trăng tròn vành vặn nhìn Mộ Dung Ca thất thần.

      Tuy lúc này Mộ Dung Ca chỉ nheo mắt nhìn ánh trăng, tựa hồ thất thần nhưng ra trong lòng thầm nghĩ, chắc phải hành động nhanh thôi, đề phòng người ở chỗ tối có động tĩnh! Chợt nghe tiếng Như Băng, nàng mới hoàn hồn, cười: “Đây là việc đáng mừng a. Dùng danh nghĩa của ta cho cung nhân đem ít thuốc bổ cho nàng .”

      Như Băng gật đầu, “Được, ngày mai ta sắp xếp.” Nàng nhìn nhìn cửa lớn của Thu Nguyệt cung, thời gian hoàng thượng đến. Kể từ đó, người trong Thu Nguyệt cung dần bị ghẻ lạnh, vốn dĩ trước đó còn vài phi tần muốn gặp Mộ Dung Ca, bây giờ chỉ muốn tránh càng xa càng tốt. Mộ Dung Ca cũng rất mực im lặng, chỉ chăm chú dưỡng thương thôi.

      “Như Băng, nếu ngày sau có người muốn nàng hại ta, liệu nàng còn bán đứng tình bạn giữa chúng ta hay ?”

      Nàng thu hồi mắt, ánh mắt có chút nhạy bén nhìn sang Như Băng.

      Như Băng còn mãi nghĩ cách để hoàng thượng lần nữa ghé thăm Mộ Dung Ca, nghe nàng hỏi vậy, đáy mắt Như Băng lộ vẻ kinh ngạc, nghĩ nhiều lập tức trả lời: “Những việc đó chỉ xảy ra lần, tuyệt đối có lần thứ hai! Ta tuyệt đối vì tin lời bất cứ ai mà hại nàng lần nữa.”

      Chỉ lần đủ khiến nàng tự trách, nếu như ngày đó có Mộ Dung Ca cứu nàng sao hôm nay nàng có thể lành lặn mà đứng tại nơi đây?

      Mộ Dung Ca thu hồi tầm mắt, cười : “Như Băng, ta rất tin nàng. Trong hoàng cung rộng lớn này, ta cũng chỉ có thể tin mỗi nàng mà thôi .”

      phải còn có hoàng thượng hay sao?” Thấy vẻ mặt Mộ Dung Ca lộ nét đơn, Như Băng lập tức thêm.

      Mộ Dung Ca chỉ mỉm cười đáp. Như Băng thầm lo lắng, phải trước đây hoàng thượng rất tốt với Mộ Dung Ca sao? Sao bây giờ chỉ vì Lan phi mà ghẻ lạnh nàng ấy?

      Hai người đều trầm mặc.

      Bốn phía chỉ còn nghe tiếng lá cây xào xac.

      Vào giờ này, cung nhân ở Thu Nguyệt cung đều yên giấc, cho nên xung quanh chỉ là màn yên tĩnh.
      Last edited: 9/10/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Thiếp Khuynh Thanh II

      Tập 28 : Tâm tình của hai người .

      Đêm khuya, Mộ Dung Ca thở dài tiếng, còn định đứng dậy quay về tẩm cung, bỗng nhận ra có người đứng trước tầm mắt mình.

      “Như Băng,ngươi lui xuống ” Người nọ áp bức hạ lệnh.

      Như Băng biết Triệu Tử Duy đến , đuôi lông mày khẽ nảy lên, vội khom người thi lễ lui ra ngoài ngay .

      Triệu Tử Duy tới hình như Mộ Dung Ca cũng bất ngờ lắm.

      Đợi Như Băng biến mất trong màn đêm, Triệu Tử Duy mới ôm chặt nàng vào lòng, vùi đầu vào mớ tóc thơm ngát mùi hương của nàng.

      “Cho Trẫm xin lỗi ! Trẫm rất hối hận, mấy ngày qua trẫm đều ngủ được, cứ nghĩ nàng phải chịu bỏng, trẫm ngừng tự trách. Sao nàng nỡ đưa cho ta nước trà nóng , để rồi làm bỏng tay nàng như vậy? Tay của nàng … giờ sao rồi?” Giọng rầu rĩ, chưa bao giờ thấy yếu đuối như vậy. Mười mấy ngày qua, mỗi lần bước ngang Thu Nguyệt cung đều muốn vào xem nàng, muốn biết nàng vẫn mạnh khỏe, song vẫn phải lạnh lùng tránh .

      Đuôi lông mày Mộ Dung Ca khẽ nhúc nhích , cười : “ Hoàng Thượng ! Tay thiếp sao rồi.” Nàng giãy giụa rời khỏi vòng tay .

      Lòng trống , dưới đêm đen, tuấn nhan của Triệu Tử Duy dần tái nhợt .

      Dưới ánh trăng, nàng thân váy áo màu tím nhạt, uyển chuyển thước tha, khác gì lần đầu tiên nàng gặp . Khi đó, trong mắt nàng chỉ là món đồ chơi, chỉ cần khiến vui vẻ và làm ấm giường là đủ.

      Qua những ngày ở gần nhau, cũng biết vì sao mình thể dứt bỏ hình ảnh nàng? Rốt cục trong lòng nàng còn có chỗ cho hay ?

      nghĩ nàng trong lòng chắc , bằng lúc chấp thuận đưa nàng cho hoàng đế Phong quốc, sắc mặt nàng tái mét, vẻ mặt bất lực, thậm chí xen lẫn tuyệt vọng. Có phải từ lúc đó, trong lòng nàng còn rồi sao?

      Phải chính là từ thời khắc đó định sẵn từ nay về sau được thứ mà mình muốn, còn có nàng nữa ?

      Trong lòng đầy xót xa, giống như độc dược mãn tính dần dần xâm nhập vào trí óc, còn thái độ cường ngạnh như xưa, đột nhiên mạnh mẽ ôm chặt nàng vài lòng , thấy khóe miệng nàng có chút hư vô, nhàng : “Ngoan ! Cho trẫm nhìn tay nàng chút .”

      Ánh mắt Mộ Dung Ca khẽ nhúc nhích, chìa tay ra.

      Tuy bọt nước khô, nhưng mu bàn tay vẫn còn lộ chút huyết sợ, diện tích . Cho dù dùng cao dán tốt đến đâu nữa cũng khó tránh khỏi sau này có sẹo.

      “Nàng làm vậy có đáng ?” hỏi. Lấy bản thân mình làm mồi, để dụ người giấu mặt bước ra… nàng nhẫn tâm với chính bản thân mình .

      “Rất đáng ! ” Mộ Dung Ca khẳng định, giọng chắc nịch. Nàng rất muốn biết là ai lợi dụng nàng, đảo loạn hết thảy sinh hoạt của nàng, còn dùng kế đẩy nàng vào trận chiến khói thuốc súng này ! Nàng cũng muốn biết là ai hại đứa bé trong bụng.

      chung, trong mớ bòng bong này, trong tiềm thức nàng mơ hồ biết được người đó.

      Triệu Tử Duy thấy nàng kiên định như vậy, nhịn được cười, “Nàng sợ mất nhiều hơn có sao?” Đôi lúc cảm thấy nàng đáng , có khi thấy nàng thanh nhã như tiên nữ trời, có lúc lại thấy nàng vô cùng giảo hoạt, bây giờ lại thấy nàng cơ trí hơn người.Đối với bản thân đủ nhẫn tâm mới có thể xoay chuyển cục diện được.

      Hai tròng mắt Mộ Dung Ca dần trở nên mơ hồ, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, lắc đầu, “ đâu ! ”

      Trong ván cờ này có rất nhiều người chơi, cũng hạ cờ từ rất lâu, tuyệt đối để người khác phá hỏng, mà nếu nàng xoay chuyển được, phá hủy hết thảy, người khống chế thế cờ này… liệu còn đứng xa mà nhìn được ?

      Có lẽ, chết cách bi thảm trong ván cược này ấy chứ .Nếu kết cục như thế, liệu có hy vọng nàng sớm rời khỏi, cùng Nguyên Kỳ rời khỏi đây , có được ?

      "Mộ Dung Ca ! Đêm nay nàng cùng trẫm ngắm trăng có được ?" Trong thoáng chuyển động, vẻ bi thương trong nháy mắt biến mất, tà mị cười. Mặc kệ Mộ Dung Ca có đồng ý , lập tức ngồi xuống, cầm món điểm tâm tinh xảo lên bỏ ngay vào miệng.

      Mùi vị này… thơm quá! Ngon quá mất! “Đây là món gì vậy?”

      Mộ Dung Ca thu hồi tầm mắt, nhìn ngấu nghiến ăn món bánh đậu xanh nàng làm như hổ đói, lập tức nhanh qua, giật lại, “Nếu trước khi đến hoàng thượng báo sớm chút, hiển nhiên thiếp nhât định mang điểm tâm ra.”

      “Nàng muốn cho bản cung ăn sao?” Triệu Tử Duy nghe vậy, lập tức sặc ngay, bánh đậu xanh cũng hơi khô, lập tức rót ngay tách trà hoa cúc từ từ ừng ực.

      Ít khi thấy túng quẫn như vậy, Mộ Dung Ca cười to, lát mới phát , là giữa khuya, vội bịt miệng lại, lộ ra đôi mắt nghịch ngợm vô cùng. Nàng trừng mắt nhìn Triệu Tử Duy: “Thiếp có đâu, là hoàng thượng tự kết luận đấy chứ.”

      “Nàng quả to gan lớn mật! Dám gạt trẫm!” Triệu Tử Duy giả vờ tức giận, giọng điệu trầm .

      Mộ Dung Ca phớt lờ, tiếp tục ăn bánh phẩm trà.

      Triệu Tử Duy cũng thêm gì nữa, tập trung tận hưởng mỹ thực trước mắt. ra trong mâm chỉ có mỗi bánh đậu xanh, còn có bánh hoa mai. Mỗi thứ đều có vị ngon tuyệt đỉnh! Đầu bếp trong cung đều biết làm điểm tâm, nhưng được ngon miệng và đẹp mắt như vậy.

      Chỉ trong chung trà, cả mâm bánh đều được quét sạch.

      Chiếc mâm trống như có thể phản chiếu ánh sáng.

      Ánh mắt tham lam nhìn Mộ Dung Ca, “Trời cũng sắp sáng rồi, bụng trẫm đói quá, nhịn được nữa. Hay là nàng xuống bếp làm cho trẫm ít đồ ăn ?” Cũng phải suông, rất đói bụng.

      Khóe miệng Mộ Dung Ca kéo ra, nhìn chiếc mâm trống , hỏi: “Hoàng thượng có chắc là đói bụng?”

      “Trẫm khẳng định mà.” Triệu Tử Duy quả quyết.

      Nhìn ánh mắt chờ đợi của , bỗng nhiên nhớ tới đáy mắt bi thương ban nãy của mình, ánh mắt nàng khẽ nhúc nhích, che miệng cười: “Thiếp còn biết hoàng thượng tham ăn như vậy. Nhưng thiếp cũng từng hứa xuống bếp nấu cho người, hiển nhiên nuốt lời.”

      Ánh mắt Triệu Tử Duy sáng như sao trời, vỗ bàn cái, trong đêm khuya, tiếng này vang rất xa! Cũng may lúc này mọi người đều say giấc nồng, bằng tiếng vang kịch liệt như vậy dám tỉnh luôn trong mơ! cũng ý thức được bản thân kích động quá độ, lúc phấn chấn khiến cả đôi mắt lãnh liệt cũng đầy vẻ chờ mong. “Được, được, được.”

      Lúc trước, khi hạ lệnh tu sửa Thu Nguyệt cung, cố ý mệnh lệnh cung nhân phải làm thêm căn nhà bếp .

      Đến khi nàng vào ở, nhà bếp này bị bỏ phí, thức ăn của nàng cần phải thông qua Ngự Thiện phòng, mà trực tiếp cho cung nhân nấu tại đây.

      Tuy căn bếp , ra quy mô thua gì Ngự Thiện phòng cả.

      Lần đầu tiên Mộ Dung Ca bước vào đây cũng kinh ngạc thôi, Triệu Tử Duy quá phô trương, nhà bếp này còn rộng hơn cả Ngự Thiện phòng! Song nhìn riết nàng cũng quen.

      Mỗi ngày đều được cung ứng thực phẩm mới, cho nên trong nhà bếp này thiếu thứ gì cả.

      Ngẫm lại khi nãy hai người ăn cũng được lưng lửng bụng rùi, chỉ là điểm tâm hơi dầu mỡ, bây giờ cứ làm vài món gỏi khai vị để tiêu hóa, thêm món canh thanh đạm là được.

      Triệu Tử Duy thà chết cũng bước vào bếp. Đối với nam tử mà , nhà bếp đâu phải là nơi nên vào?

      Đợi tầm nửa canh giờ sau, Mộ Dung Ca mới quàng theo giỏ thức ăn từ nhà bếp bước ra.

      Khi những món ăn lần lượt bày ra trước mặt, Triệu Tử Duy xém chảy nước miếng, trưng ra bộ dáng giống như bị bỏ đói lâu ngày vậy!

      Mộ Dung Ca cảm thấy buồn cười: “Hoàng thượng, người có ăn tối sao?” Vừa mới ăn xong mớ điểm tâm, bây giờ vẫn còn như hổ đói. Cũng may dù ngấu nghiến ăn lấy ăn để, song bộ dáng vẫn rất tao nhã, thô tục.

      Sau khi uống nốt chén canh, Triệu Tử Duy mới đáp: “ ra ta cũng chưa ăn tối.” Mấy ngày qua, có tâm trạng lắm nên đều dùng bữa tối.

      Khóa môi Mộ Dung Ca cong lên, dịu giọng : “Vậy hoàng thượng ăn thêm .”

      Ánh trăng dịu dàng xả lên khuôn mặt nhu hòa của nữ tử ấy, ánh vào trong mắt Triệu Tử Duy phải là đẹp tả xiết! Vừa hay chạm vào điểm yếu trong đáy lòng . thất thần nhìn theo nụ cười dịu dàng của nàng.

      Nếu có thể, nguyện cả đời này cứ mãi chìm đắm trong nụ cười ấy!
      bornthisway011091trangtrongnuoc thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Tập 29 : Lá thư nặc danh .

      Tề quốc, trong tòa phủ đệ nào đó.

      Căn nhà này tọa lạc con phố rất bình thường, nhưng diện tích ngôi nhà khá lớn, hậu viện được trang trí rất ư đặc sắc.

      ràng trời khuya, mọi người đều say giấc nồng, duy mỗi chủ nhân tòa nhà này lại thể ngủ được.

      “Ca, tiếp theo phải làm gì? Tựa hồ chúng ta đánh giá cao địa vị của Mộ Dung Ca trong lòng Triệu Tử Duy rồi.” Lâm Thiện Nhã gắt gao chau mày, trầm giọng hỏi. Kể từ khi cầu xin Nguyên Kỳ hưu mình , nàng đến đây tìm Lâm Khinh Trần. tại, nàng ở Tề quốc được vài tháng, cũng biết được ít nhiều việc xảy ra.

      Có chết cũng ngờ được, hai khối thi thể cháy đen kia lại phải của Mộ Dung Ca và hộ vệ. Nàng ta vẫn còn sống, chỉ là dung mạo bị hủy.

      Bây giờ Phong quốc bị diệt vong, nàng còn là Thiện Nhã công chúa có thân phận tôn quý như trước nữa, rời khỏi phủ thái tử Hạ quốc là lựa chọn xác đáng nhất.

      Tuấn nhan ôn hòa của Lâm Khinh Trần cũng thoáng nét nghi hoặc, “Có trong lòng Triệu Tử Duy có Mộ Dung Ca?” Nếu vậy, sao lúc Triệu Tử Tận đưa Mộ Dung Ca đến gặp Triệu Tử Duy, kích động thôi?

      Hết thảy đều hư hư ảo ảo, gia giả , quả khiến người ta đoán ra.

      “Theo như muội nghĩ, chính xác là như vậy rồi . Nếu trong lòng Triệu Tử Duy có Mộ Dung Ca, xảy ra kiện nhiều năm về trước, chính tay dâng Mộ Dung Ca cho phụ hoàng, ca còn nhớ ?.” Lâm Thiện Nhã chắc nịch khẳng định. Cho dù có phải xuất phát từ ích kỷ của nữ tử hay , nàng vẫn cảm thấy Mộ Dung Ca xứng đáng nhận được mến mộ của các thái tử quý tộc quyền quý này.

      Lâm Khinh Trẫn lắc lắc đầu, “ tình đơn giản như vậy đâu.”

      “Ca hiểu được tình cảm của đám quyền tôn công tử đâu. Dựa vào dung nhan tuyệt sắc của Kim Lan, trong lòng Triệu Tử Duy còn có vị trí cho Mộ Dung Ca sao? Trừ phi ca quên tình sử dày đặc của Triệu Tử Duy trong nhiều năm qua ? Nếu phải háo sắc, tại sao phủ thái tử lại đầy những mỹ nữ và ca cơ?” Lâm Thiện Nhã giãn mày cười, tự tin ra phán đoán của mình.

      vậy sao?” Lâu Khinh Trần ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn cao, có chút suy tư.

      Trăng đêm nay tròn… đẹp.

      Lâm Thiện Nhã có chút thất thần, có thể là thất hồn lạc phách: “ sắp đến rồi.”

      Đương nhiên Lâm Khinh Trần biết muội muội mình nhắc đến ai, tuấn nhan lập tức chuyển lạnh, “Muội vẫn chưa quên được ?”

      Nghe vậy, Lâm Thiện Nhã chỉ im lặng đáp. Đây là lần đầu tiên nàng nam tử, sao có thể buông bỏ là dứt ngay được.

      Thấy nàng trả lời, Lâm Khinh Trần biết đáp án. Đôi ngươi lạnh băng, nhắc nhở: “Ván cờ này, chưa chắc Hạ quốc thái tử thắng. Mọi tình huống bất trắc đều có thể xảy ra. Muội được chấp mê bất ngộ nữa.” Nếu muội ấy còn tiếp tục như vậy, sau này chỉ tự rước kết cục bi thảm mà thôi.

      Thần sắc Lâm Thiện Nhã khẽ tái , có chút mê ly cười giễu: “Ca yên tâm, muội tơ tưởng nữa.”

      Nếu nàng có được trái tim của Nguyên Kỳ, mấy năm qua dựa vào tài trí và dung mạo cũng khiến động lòng rồi, chỉ là… nàng còn chưa từng lọt qua ánh mắt nữa.

      Bây giờ, nàng chỉ hy vọng được thấy thảm cảnh của Mộ Dung Ca thôi!



      Hôm sau.

      Mộ Dung Ca khẽ mở hai mắt, trong đình còn bóng dáng Triệu Tử Duy.

      người được đắp áo choàng da thú, ấm áp làm sao. Đêm qua ngồi tán gẫu với Triệu Tử Duy, vô thức ngủ quên mất, áo choàng này chắc là của để lại? Đáy mắt nàng khẽ dao động, vươn người kéo tấm áo xuống.

      Sau đó vươn vai và ngáp to cái. Cũng may là trời vào hạ, thời tiết ấm áp, bằng ngủ đêm như tối qua rất dễ bị cảm.

      Nàng về phòng, đặt gọn lại áo choàng, lát sau, Như Băng xuất trước cửa.

      “Thanh phi?” Như Băng thấp giọng gọi.

      Mộ Dung Ca đáp: “Ừm,nàng cần đem bữa sáng lên nữa.” Tối qua ăn nhiều lắm rồi, bây giờ vẫn còn chưa tiêu hóa kịp.

      “Được.” Như Băng đáp. Chắc tối qua ngồi tâm tình với hoàng thượng lâu lắm chứ gì? Vừa nãy người trong bếp vừa thiếu mất số nguyên liệu. Đoán lầm dám là Mộ Dung Ca xuống bếp nấu mấy món cho hoàng thượng rồi? Hoàng thượng vẫn rất thích món ăn của Mộ Dung Ca phải.

      Sau khi Như Băng lui xuống, Mộ Dung Ca mới thay áo, chính thức lên giường đánh giấc. Song chỉ vừa nhắm mắt, trong đầu đột nhiên nghĩ tới Triệu Tử Tận và Nguyên Ngư, hình như Nguyên Ngư có mang? Đứa bé này đến đúng lúc! Nếu lợi dụng hợp lý, là món vũ khí sắc bén nhắm vào Triệu Tử Tận.

      ra, mấy ngày qua nàng luôn hiểu được vấn đề, Lan Ngọc…

      chỉ chết sống lại, bây giờ còn trở thành Đại hoàng tử của Hạ quốc!

      Trí óc chợt lên hình ảnh của Nguyên Kỳ, Lan Ngọc từng nhắc nàng số việc. Cũng trong thời gian đó, nàng thoáng nhận ra giữa hai người họ có mối thâm thù ai biết.

      Nhiều năm qua, Lan Ngọc ngừng lại giữa các nước, chiếm được kính ngưỡng của thiên hạ.

      Các tiểu quốc cũng nhờ có mới thoát được nạn diệt vong. Cũng vì có , số quốc gia phải tạm dẹp bỏ giấc mộng bá vương của mình.

      Điều này đối với thiên hạ bách tính có là chuyện tốt?

      Ở cục diện lúc này, quốc vương của mỗi nước đều có dã tâm, trừ Hạ quốc, Tề quốc, Lương quốc, còn lại đều chìm trong khói lửa chiến tranh. khổ cho chúng sinh lầm than!

      Lan Ngọc, rốt cuộc đây mới là điều muốn thấy, hay là do nàng quá nhen, lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử?

      Xung quanh Lan Ngọc chỉ đều là những dấu chấm hỏi. Nhưng nàng có thể khẳng định, và Nguyên Kỳ ở hai vị trí đối đầu nhau.

      Nếu vậy… lẽ ..người đứng sau Triệu Tử Tận chính là ? Có thể ? Nàng vẫn còn nhớ khuôn mặt trắng bệch yếu ớt, nụ cười dịu dàng ấy. Con người này ...nếu mà vẻ bề ngoài với bên trong thống nhất, vậy đáng sợ! Nguyên Kỳ, đối phó với đối thủ như vậy, nhất định phải càng mạnh mẽ hơn mới được.

      ......

      Chiêu Dương cung.

      Nhiều ngày qua Kim Lan đều được Triệu Tử Duy sủng hạnh, bây giờ nàng lại trở thành đối tưởng đố kỵ của mọi người, song ai dám đến kiếm chuyên với nàng. Dù sao ai đắc tội với nàng cũng đều có kết cục tốt đẹp.

      Đối với ân sủng nồng hậu như vậy, bất cứ nữ tử nào cũng đều cảm thấy hạnh phúc, chỉ e là cười đến tỉnh trong mơ mất. Song Kim Lan vẫn luôn cảm thấy bất an. Triệu Tử Duy càng tốt với nàng, nàng càng cảm thấy lo sợ, càng dám đối mặt với .

      Nàng nhìn khắp phòng, mọi thứ đều là ban cho nàng. Mỗi món nàng đều rất thích. Nàng từng nghĩ cả đời này bao giờ động lòng với bất kỳ nam tử nào. Dù sao năm đó, lúc quốc gia nàng bị diệt vong, phụ hoàng và mẫu hậu đều chết thảm. Khi ấy nàng tuổi còn , cũng may dung mạo xuất chung mới tạm giữ được tính mạng.

      Sau này được Lâm Khinh Trần cứu vớt, nàng mới bị biếm làm cung nô. Vốn còn định cả đời an tâm theo hầu Lâm Khinh Trần để báo đáp ơn nghĩa của , chỉ ngờ vì mệnh lệnh của Lâm Thiện Nhã, nàng đến Tề quốc. Tiếp theo lại vì lệnh của Lâm Khinh Trần, nàng hao tổn ít tâm tư, chờ thời cơ trở thành cơ thiếp của Triệu Tử Duy.

      Có điều chính mình cũng ngờ được, đột nhiên lại được Triệu Tử Duy sủng ái hết mực như vậy.

      Trong nhu tình của , nàng từ từ mất lý trí.

      Từ đó, nàng luôn ở trong trạng thái bất an. Lúc Mộ Dung Ca xuất , nàng cũng thất thần phen. Nhưng đến bây giờ, lòng nàng vẫn còn rối như tơ vò.

      Nàng trầm mặc, nàng còn lựa chọn nào khác sao? Nếu bắt nàng phản bội Lâm Khinh Trần tuyệt đối thể.

      “Nếu như vậy, ta phải ghé Thu Nguyệt cung lần thôi.”

      Hy vọng mọi thứ kết thúc vào hôm nay.

      ....

      Phủ Khánh Lâm vương.

      Triệu Tử Tận vừa hồi phủ, ở trong phòng thay đồ liền thấy Tiếu Ngôn đứng trước cửa, khẽ nhướng mày, Nguyên Ngư tìm có việc sao?

      Tiếu Ngôn vội bước vào, “Vương phi có việc muốn gặp vương gia.”

      “Vương phi có gì muốn với bản cung sao? “ Triệu Tử Tận khép hờ tầm mắt, trầm mặc lát sau mới hỏi.

      “No tỳ biết. Vương phi nhận được bức thư, thần sắc lập tức biến đổi. Chỉ dặn Tiếu Ngôn phải ở đây đợi vương gia, hễ vương gia hồi phủ phải lập tức nhắc người sang đó.” Tiếu Ngôn lắc đầu đáp.

      Nàng biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết hôm nay thần sắc của vương phi rất kém, có lẽ lá thư có vấn đề.

      Triệu Tử Tận tỉ mỉ quan sát thần sắc của Tiếu Ngôn, có vẻ nàng dối, bèn gật đầu: “ thôi.”

      Nguyên Ngư rất ít khi bày trò, lại càng ưa dùng những thủ đoạn này để quấy nhiễu . dặn được Tiếu Ngôn chờ ở đây, nhất định là việc nghiêm trọng đây.

      Rốt cuộc việc gì khiến Nguyên Ngư hốt hoảng như vậy?

      Khi đến phòng, thấy Nguyên Ngư ngồi thừ ra giường, phong thư nắm chặt trong tay.

      Nghe tiếng động, Nguyên Ngư lập tức ngẩng đầu lên. Thấy Triệu Tử Tận bước tới, nàng miễn cưỡng nhếch môi cười.

      Triệu Tử Tận nhìn theo thần sắc tái nhợt của nàng, trầm giọng hỏi: “Sao thần sắc nàng lại kém thế này? có chuyện gì xảy ra vậy?”

      “Vương gia, đây là lá thư thiếp vừa nhận được. Mặc dù là thư nặc danh, song việc đó, thiết nghĩ vương gia đọc hiểu ngay.” Nguyên Ngư đưa lá thư cho Triệu Tử Tận, thần sắc hơi mông lung. Vốn dĩ nàng cũng định đưa thư này cho Triệu Tử Tận, vì nếu việc trong thư thành công, cả đời này nàng phải sống trong đau khổ day dứt. Có điều, kiểu cách hành này rất lạ, nàng muốn biết người đó là ai!

      Và muốn biết có buông bỏ rồi ?

      Triệu Tử Tận nghi hoặc cầm lá thư, khi vừa mở ra, đọc hết lượt, tuấn nhan nhất thời cũng trở nên trắng bệch! Lá thư tuột ra khỏi tay. tức giận chất vấn Nguyên Ngư: “Tại sao lập tức cho người đem thư vào trong hoàng cung cho bản vương? Nguyên Ngư, nàng quả to gan!”

      Sắc mặt vốn trắng bệch, nay càng tái hơn, nàng cắn chặt răng, cứng ngắc nặn ra nụ cười: “ phải từ sớm vương gia biết, những việc này sau này gặp còn ít hơn sao. Hơn nữa, lá thư như vậy, lén mang vào cung càng khiến vương gia gặp phiền phức, phải sao?”

      Cơ thể Triệu Tử Tận khẽ rung, mím chặt môi, trong mắt đầy những luồng hàn quang lãnh liệt, “Thư này nhận được lúc nào?”

      “Cách đây khoảng hai canh giờ.” Nguyên Ngư hạ tầm mắt, muốn tiếp tục nhìn đôi mắt lạnh lùng kích động của . Từ khi gả cho đến giờ, nàng chưa từng thấy bộ mặt lãnh liệt này bao giờ. Thậm chí vừa nãy, nàng còn ràng cảm nhận được sát khí quanh người nữa.

      Quả nhiên vẫn rất quan tâm Mộ Dung Ca!

      Lời vừa xong, lập tức nhào ra khỏi phòng.

      Tiếu Ngôn còn đứng ở trước cửa, xông thẳng ra khiến Tiếu Ngôn bị đụng ngã sang bên. Tiếu Ngôn rên lên, “Đau quá… a…”

      “Tiếu Ngôn, ngươi sao chứ?” Nguyên Ngư thấy Tiếu Ngôn cứ nằm sấp ngay đó lúc lâu vẫn chưa đứng lên được, lập tức hỏi han.

      Tiếu Ngôn xuýt xoa lát, cảm thấy tốt hơn, có chút khó khăn với Nguyên Ngư: “Sao vương gia lại hoảng hốt như vậy?” ràng nàng đứng sau lưng , nhưng vẫn cấp tốc quay người va cả vào nàng!

      Nguyên Ngư cười trừ. gấp như vậy… chính là vì lá thư đó! Chỉ bởi vì Mộ Dung Ca sắp nguy hiểm đến tính mạng! phải sớm biết, nếu mang Mộ Dung Ca về đây, sớm muộn, nàng ta vẫn gặp nguy hiểm! Đây là việc thể tránh khỏi.

      qua hai canh giờ, việc có thể xảy ra rồi? Dù có hoảng hốt chăng nữa, e cũng quá muộn… Haizzz!! …
      trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :