Tập 20 : Gặp lại Như Băng .
Tề quốc , Khánh Lâm vương phủ.
Hai năm trước, tòa phủ đệ huy hoàng này là được Đương kim thánh thượng ban cho.
Thời tiết Tề quốc mùa đông rét lạnh, mùa hạ cũng đến nỗi quá nóng, cho nên khắp phủ Khánh vương đa phần chỉ là các cây đại thụ, chưa có quá nhiều loài hoa cỏ. Hai năm qua Triệu Tử Tận cũng ở đây được bao nhiêu ngày, nhưng hạ nhân trong phủ rất có trách nhiệm, sắp xếp và tu bổ hết thảy đều rất mực thanh nhã.
Nguyên Ngư cũng ở phủ Khánh Lâm vương được hai ba ngày, lần này trở về cần tiến cung , nên trực tiếp hồi phủ. Ngày ấy, nàng cấp tốc viết thư báo cho Nguyên Kỳ tin tức của Mộ Dung Ca liền bị Triệu Tử Tận ngăn lại! ra mặt cảnh cáo nàng được phép tiết lộ bất cứ điều gì về Mộ Dung Ca.
cho rằng nàng thông báo cho Nguyên Kỳ Nguyên Kỳ biết sao?
Nguyên Ngư ngồi trong đình, nhìn phòng Triệu Tử Tận ở cách đó xa. Mấy ngày qua đều nhốt mình trong phòng, hạ nhân mang cơm lên được lúc cũng bị đuổi ra ngay. Sau khi từ hoàng cung trở về, như biến thành con người khác.
Nham hiểm, vô tình.
cũng buồn cười, hai năm qua nàng còn chưa từng động phòng với .
Nàng tự giễu cười: “Rốt cuộc muốn làm gì?”
Tiếu Ngôn quan tâm hỏi: “Vương phi định cho thái tử biết việc của Mộ Dung Trắc phi sao? Bây giờ Mộ Dung Trắc phi vào cung lại bị phong làm Thanh phi, còn thay tên đổi họ nữa.”
Vô luận thế nào nàng cũng là người Hạ quốc, tuy theo công chúa đến Tề quốc, nhưng tâm vẫn luôn hướng về cố hương. Huống chi con dân Hạ quốc đều hết mực kính nể thái tử, sao nàng để thái tử bị người ta tính kế hãm hại được?
“ cần đến lời của bản phi , tin tức nhất định cũng tự động truyền đến tai thái tử ca ca thôi.” Nguyên Ngư cười nhạt. Nếu nhiều ngày qua mà nàng hiểu cũng quá ngu dốt rồi. Triệu Tử Tận là muốn lợi dụng thái tử ca ca để đối phó với Triệu Tử Duy.
ra, hai năm nay nhìn như tiêu diêu tự tại quan tâm đến chính Tề quốc, nhưng cũng chưa thực bao giờ buông tay. Bây giờ trở về Tề, lên hết thảy muốn bắt tay hành động rồi!
Tiếu Ngôn hiểu Nguyên Ngư gì nhưng vẫn gật đầu. Chỉ cần có lệnh của vương phi, nàng bao giờ tự ý hành động.
Nguyên Ngư vẫn tiếp tục nhìn căn phòng tĩnh lặng kia, làm gì lúc này? nghĩ gì? Hay là hối hận khi hiến tặng Mộ Dung Ca? Sắc mặt nàng lập tức tái nhợt, đột nhiên có chút đố kỵ và hâm mộ Mộ Dung Ca, ít ra trong lòng … Mộ Dung Ca rất quan trọng! Bằng đau khổ như vậy.
“Ha! là buồn cười, quyết định lựa chọn như vậy , còn có đường để hối hận sao?” Nguyên Ngư khép hờ tầm mắt, thần sắc mê ly cười.
“Vương phi…” Tiếu Ngôn hơi sửng sốt, theo vương phi nhiều năm, chưa từng thấy người thất hồn lạc phách như vậy, rốt cuộc người gặp chuyện gì? Nàng ngày ngày theo vương phi sao lại nhận ra? lẽ do vương gia nửa năm nay luôn lạnh nhạt với vương phi làm người đau lòng đến mức chịu nổi?
Hơn nữa, trông vương phi hôm nay đặc biệt rất là đau khổ.
Trong phòng, Triệu Tử Tận nhìn chiếc khăn tay mà thất thần.
Ngày ấy, thừa dịp nàng để ý giấu khăn lụa này. khăn tựa hồ còn có hơi ấm và mùi hương của nàng.
Bây giờ nàng là Thanh phi, vào ở Thu Nguyệt cung, nhận được sủng ái tột bậc của Triệu Tử Duy!
Triệu Tử Duy tuyệt đối thả nàng ra. Mà nàng bị hãm sâu trong hoàng cung, nào có đường thoát! Chỉ cần đợi Nguyên Kỳ có hành động… là người chiến thắng.
Nhưng nàng trách .
thể ngờ có ngày lại trở nên lạnh lùng như vậy! Đẩy nàng vào trong hố lửa, biết từ nay về sau nàng có được cuộc sống bình yên , thứ mà nàng hằng mong muốn! Nhưng vẫn cố chấp và tham vọng, muốn tự tay đẩy nàng ra cuộc chiến đó !
khép chặt hai mắt, muốn chôn giấu hết thảy đau khổ vào tận đáy lòng , nếu , hơi thở ấm áp và thân hình khiến luôn quyến luyến luôn quanh quẩn, bao giờ tan .
Cả đời này còn cơ hội nếm thử món ăn nàng nấu, còn được nhìn thấy nụ cười ấm áp chân đó nữa sao? Nếu lớn hơn nàng mấy tuổi, liệu tình hình có khác ? Có thể xoay chuyển hết thảy tình thế? Nếu lớn thêm mấy tuổi nữa có thể tự tin giữ nàng bên người rồi.
Có thể nàng bị chinh phục.
Nhưng chỉ là có thể...
Tiếng cửa kẽo kẹt mở ra, người tiến vào.
cần quay đầu cũng biết là ai.
"Vương gia cần tự hãm mình ở trong này nữa, chẳng phải người từ sớm hạ quyết định, bây giờ nào có thể cho người lui bước?” Nguyên Ngư bước đến phía sau , giọng lạnh lùng nhắc nhở.
Đáy mắt đen thẫm của Triệu Tử Tận xẹt qua tia sắc lạnh.
Nguyên Ngư thở dài, “Dù gì nữa, giữa vương gia và Mộ Dung Trắc phi nào còn có thể quay lại. bằng vương gia cứ nên suy nghĩ nên làm gì tiếp theo để đạt tới mục đích, phóng lao đành theo lao thôi.” Phận nữ nhi lấy gà phải theo gà. Thân là nữ nhi đương nhiên nàng cũng rất nhạy cảm, có thể nhận thấy tình cảm đối với Mộ Dung Ca bình thường. Đồng thời nàng cũng có tự tin, dựa vào trí tuệ của bản thân có thể giúp dần quên Mộ Dung Ca, n àng mới là người cùng sánh vai bước tiếp suốt cuộc đời còn lại .
Nàng tới gần , cúi người gần sát bờ lưng cứng rắn, đưa hai tay ôm lấy .
"Vương gia..! Nếu phải tiếp về sau, xin người hãy cho thiếp cùng.” Lông mi nàng khẽ run, cắn chặt lại thốt ra những lời nóng như thiêu đốt này ra.
Khắp phòng thoảng mùi rượu thơm
Bay vào trong mũi như muốn đẩy người ta vào khu rừng sa đọa.
Nữ tử đằng sau, dáng người nổi bật, thước tha nền nã, hương vị của xử nữ vấn vít quanh mũi.
phóng lao rồi, nào có đường lui! Càng thể hối hận! Dường như đây là câu chú, khiến ta mất lý trí, mất lý tưởng ban đầu!
Nguyên Ngư hít sâu hơi, đánh bạo hôn vào vành tai , giọng châm ngòi lửa tình của nam tử, “Vương gia ! Chi bằng cứ để hai ta cùng lao vào.” ở trong thời loạn này, bọn họ có lựa chọn nào khác, chỉ có thể vì mục đích của mình mà bước tiếp. Đây mới là lựa chọn chính xác nhất.
Cho dù trong lòng luôn có hình bóng nữ tử khác, nàng cũng cam tâm tình nguyện với cùng tiến cùng lùi. cả đời quyền quý nàng cùng hưởng vinh hoa. Nếu đứng ở đỉnh cao nàng cũng ở bên cùng nhìn khắp thiên hạ.
Trái tim Triệu tử Tận như nổi trống, có tiếng giao chiến tâm can diễn ra trong tâm trí .
là nếu lùi phải lùi .
là bước nước đầu , tuyệt đối thể hối hận. Quyết tâm dũng cảm tiến tới, rồi đạt được thứ mà mình mong muốn!
Trong đôi mắt đen láy của nam tử ấy như hồ nước tĩnh lặng bỗng dâng tràn, lóe ra tia sáng như lửa.
Thời điểm mà chần chừ, Nguyên Ngư khẳng định được… dao động. ra nàng chỉ trợ giúp đẩy nốt chút yếu đuối còn sót lại nơi đáy lòng . muốn tuyệt tình, thôi cứ tuyệt tình cách triệt để !
Nàng tự mình cởi váy áo, nơi đây chỉ còn lại thân hình trắng phau như tuyết, mỗi thước da cơ thể nàng đều là điều trân quý nhất suốt mười sáu năm qua.
Nàng đỏ vành mắt nhìn bờ lưng to rộng của … chờ đứng dậy.
Chỉ cần xoay người… nàng thành công.
Triệu Tử Tận nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt đều là màu lục của cỏ cây.
Trước mắt trải qua vài mảng ký ức của ngày trước , hôm qua cứ như giấc mộng khiến thể thôi lưu luyến, thể ngừng giãy dụa. Có điều, so với hấp dẫn của quyền lợi, mối thù truyền kiếp mới là quan trọng nhất.
nắm chặt hai đấm tay, mắt nhắm lại, xoay người ôm Nguyên Ngư trần như nhộng vào trong lòng.
điên cuồng và bạo ngược hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
Xuân hoa khắp gian phòng ấy ...
...
Tề quốc hoàng cung, Thu Nguyệt cung.
Như Băng nhìn Thanh phi ngồi ở phía trước cách qua rất nhiều lớp màn sa, bóng người bên trong nhìn rất mơ hồ. Hình như Thanh phi uống trà, cảm giác đè nén bất giác truyền đến, khiến Như Băng muốn thở mạnh chút cũng dám. Lúc sáng đến còn nghĩ được gặp Thanh phi, ngờ sau khi hoàng thượng rời , cung nhân lại bẩm truyền là Thanh phi mệt mỏi muốn nghỉ ngơi , xế chiều mới được diện kiến .
Rốt cục được gặp Thanh phi.
Theo lời đồn, Thanh phi bị hủy dung mạo, tuyệt đối thể sánh được với Hoàng quý phi, Thục phi và Kim Lan.
nữ tử trở thành truyền kỳ lan khắp chốn cung cấm
Nghe bố cục của Thu Nguyệt cung từ đầu đến cuối đều là hoàng thượng dụng tâm bày trí.
“Nô tỳ Như Băng phụng mệnh Hoàng quý phi nương nương, đặc biệt mang tặng Thanh phi nương nương khúc lụa mỏng màu tím.” Nàng hít sâu hơi, trầm giọng .
Nữ tử ở sau bức màn khẽ cười tiếng, giọng điều mềm mại nhàng khiến người ta có thiện cảm ngay... mà hình như còn có chút quen thuộc.
Mộ Dung Ca nhìn xuyên qua bức màn sa, hai năm gặp, Như Băng như biến thành con người khác, so với dĩ vãng càng thêm trầm ổn. Khó trách lại được Lương Hân Hân trọng dụng. Nàng có chút nghi hoặc, Như Băng đến Tề quốc bằng cách nào? Về phía Lương Hân Hân, biết thân phận Như Băng vẫn còn đặt cách giữ nàng bên người? Triệu Tử Duy biết Như Băng từng theo Nguyên Kỳ mà vẫn để ở trong cung màng đến.
Điều quan trọng là… hai năm trước ràng Như Băng nhảy xuống vách núi, sao bây giờ vẫn còn sống?
Rốt cuộc hai năm trước có bao nhiêu chuyện kỳ quái xảy ra? Tất thảy đều liên quan với người đứng đằng sau bức màn ư?
Bầu khí trầm mặc khiến Như Băng dần có chút lo sợ. Nàng cảm thấy cặp mắt phía sau màn sa hoàn toàn nhìn thấu mình. Thứ cảm giác này khiến lông mình nhảy dựng lên… mãi sau màn sa mới truyền đến lời đáp của Thanh phi.
“Như Băng.” Mộ Dung Ca giọng kêu. Mở miệng rồi mới phát , đối với nàng mà , thực ra với những người, những việc từng xảy ra liên quan đến mình nàng đều thể quên được, cũng như chú cá vàng nàng vẫn luôn đặt trong túi hương vậy.
Còn nhớ đêm đó lúc tặng nàng chú cá vàng , nàng vui mừng như thế nào. Bộ dáng chú cá nhìn là muốn lấy lòng người, đêm đó cũng hết mực dịu dàng, cứ như là ảo giác của chính nàng vậy.
Vốn cho rằng luôn thầm lạnh lùng như bóng đêm, cho phép ai tới gần, nhưng đêm nó, từ người nàng cảm thấy được ấm áp. Còn nhớ lun sủng nịch ‘nàng đúng là rất nghịch ngợm’.
Mỗi khi như vậy, nàng đều tự hỏi thầm, bản thân nghịch ngợm từ khi nào?
Nếu là trước đây, nếu dám chính miệng đồng ý trọn đời trọn kiếp chồng vợ, nàng nhất định ở lại. Chỉ là… lá gan nàng lớn như vậy, nàng dám thử.
Ngày đó ánh lửa đầy trời, trong hồ nước nàng từng do dự lát, hay mình cứ ở lại, thay đổi tâm tư của chính mình. Song… nàng vẫn chọn lùi bước.
Dạo vòng hồi ức, nàng lại nhìn về phía Như Băng ở phía ngoài.
Như Băng muốn rớt mồ hôi hột, lập tức : “Bẩm Thanh phi nương nương, nô tỳ là Như Băng.” ngờ Thanh phi lại nhớ tên nàng. Mà sao lòng nàng cứ có chút cảm giác khác thường? Thứ cảm giác khiến nàng phát hoảng.
Mộ Dung Ca mỉm cười, "Như Băng, hai năm qua gặp, nàng quên ta ư?”
Như Băng sửng sờ, khúc vải trong tay rớt ngay xuống đất, nàng dám tin nhìn người phía sau bức màn sa. Người đó… là ai? Hốc mắt đầy mọng nước… lẽ là… liệu có thể là…
Lúc biết tin Mộ Dung Ca chết, nàng bi thương vô độ, ngừng tự trách bản thân.
Bây giờ, người ở sau bức màn sa… có phải là Mộ Dung Ca hay ?
“Mới hai năm ngắn ngủi, ngờ Như Băng quên ta. Năm đó ta và nàng, Bích Nhu hễ có thời gian rãnh là ngồi tán gẫu chuyện gia đình, khi đó ta thích nhất là uống trà bích loa xuân do chính tay nàng pha, Bích Nhu thích nhất là điểm tâm ta làm. Những buổi trưa đầy tiếng cười sớm qua, bây giờ nhớ lại ta vẫn còn hoài niệm. Dường như hết thảy xảy ra chỉ là hôm qua, ràng như vậy. Ta còn nhớ rất nhiều năm về trước lúc ta trong khốn cảnh, nàng mang than sưởi ấm trong những ngày tuyết rơi, ta nguyện cả đời quên. Như Băng, lẽ nàng quên?” Mộ Dung Ca vừa vừa đứng dậy bước dần về phía Như Băng.
Cơ thể Như Băng lảo đảo lui về sau bước lớn, dung nhan diễm lệ đầy những nước mắt, nàng che miệng lại chực khóc, “Mộ Dung Ca, nàng còn sống!”
Hai năm trước, nàng cho rằng Mộ Dung Ca chết cháy! Nàng hối hận vô cùng, sao lúc trước lại nỡ làm ra những việc tổn thương Mộ Dung Ca! Hai năm qua, lòng nàng hề an nghỉ, cả trong giấc mơ cũng chỉ nhìn thấy bản thân bỉ ổi và bất lực như thế nào! Vốn còn cho rằng suốt cuộc đời này mãi sống trong áy náy, cũng ngờ, trời cao còn thương người hiền, Mộ Dung Ca vẫn còn sống!
Mộ Dung Ca bước ra từ trong màn sa, Như Băng gần như thể kiềm nén cảm xúc nữa, “Quả thực là nàng vẫn còn sống!”
Mộ Dung Ca gật đầu mỉm cười : "Đúng vậy, mọi người đều còn sống."
Mộ Dung Ca đến trước mặt Như Băng, giữ chặt hai tay run của nàng ấy, cười : “Như Băng, năm đó nàng chưa hề cho ta biết người đứng sau lưng nàng là ai, bây giờ có duyên gặp lại, nàng nhất định phải hết ra.”
"Được, năm đó ta nên hết với nàng có lẽ bây giờ nàng phải xuất ở đây.” Như Băng lau nước mắt, bình phục lại tâm trạng kích động, gật đầu . Nếu Thanh phi chính là Mộ Dung Ca, vậy Khánh Lâm vương đem nàng ta vào hoàng cung Tề quốc đủ để … hoàn toàn có dã tâm!
Năm đó ở Hạ quốc, nàng có thể nhìn ra trong lòng Mộ Dung Ca có Nguyên Kỳ. Có lẽ từ đầu chí cuối Mộ Dung Ca chỉ muốn có cuộc sống bình lặng, yên tĩnh.
Điều này Khánh Lâm vương cần phải biết rồi chứ?
Tập 21 : hai năm trước .
Mộ Dung Ca có thể tĩnh lặng được hai năm đủ lên nàng muốn quay trở lại, nhưng Khánh Lâm vương lại để nàng lần nữa phải xuất trước mắt mọi người!
Tuy rằng biết Mộ Dung Ca còn sống là việc rất đáng vui mừng, nhưng nếu có thể chọn lựa, nàng nguyện cả đời này gánh chịu nỗi dằn vặt của lương tâm, muốn Mộ Dung Ca có được cuộc sống yên bình, bị ai quấy rầy.
“Năm đó, người sát hại Bích Nhu chính là Khánh Lâm vương, do Bích nhu nghe được cuộc đối thoại của , sao có thể để Bích Nhu được sống mà hết mọi chuyện ra? uy hiếp ta phải làm việc cho , giúp bỏ hoa đỏ vào thức ăn của nàng, muốn nàng có mang. Nhưng sao ta có thể xuống tay hại nàng? Hoa đỏ khi ăn quá nhiều hại đến cơ địa. Sau này khi nàng mang thai, liền phái người bảo ta tìm cơ hội để nàng sẩy thai. Bởi vì khi nàng có đứa con của thái tử, trở thành quân cờ của thái tử, đứa con này căn bản thể giữ vững được, thậm chí đến cả tính mạng của nàng. từng là người nàng coi trọng nhất, sao ta có thể đem chuyện này với nàng, bằng nhất định nàng rất đau khổ.” Như Băng chậm rãi ra hết thảy việc .
Mộ Dung Ca ngắt lời, “Chỉ bằng vài câu , nàng tin sao?”
Như Băng lắc đầu: “Nào có, Hoàng đế Hạ quốc cũng để thái tử có con nối dòng, chung họa này nàng trốn thoát được.”
Nghe vậy, đuôi lông mày Mộ Dung Ca khẽ động.
Như Băng tiếp: “Lúc cuối cùng, ta vẫn hối hận, chỉ ngờ Khánh Lâm vương lại đưa ta thuốc chỉ cần ngửi cũng đủ khiến nàng sẩy thai! Nếu biết vậy ta chẳng bao giờ làm, chẳng còn mặt mũi nào để gặp lại nàng nên ta mới nhảy vực tự sát. Vạn vạn thể ngờ, bản thân mạng lớn như vậy, có người ra tay cứu ta, còn chỉ đường bảo ta vào hoàng cung Tề quốc này.”
“Nàng có quen người đó ?” Mộ Dung Ca trầm giọng hỏi, việc sao có thể trùng hợp như vậy chứ?
“Cũng quen biết, nhưng người đó bảo ta đến Tề quốc mới có thể bảo toàn tính mạng. Vừa vặn ta cũng còn nơi nào để , bèn đến đây. Tiến cung lâu ta được điều vào cung của Hoàng quý phi nương nương.” Như Băng lắc đầu đáp.
Ánh mắt Mộ Dung Ca trầm xuống, lạnh băng như sương đêm. Hết màn đến màn, đúng là kế sách chu toàn! Người đó tính trước có ngày nàng xuất ở Tề quốc, liền an bài Như Băng đến đây luôn!
Như Băng dò xét Mộ Dung Ca chút, thấy nửa bên mặt bị hủy dung, còn lại cũng có gì khác, nàng có chút tiếc rẻ nhìn vết sẹo bên gò má Mộ Dung Ca, “Năm đó ràng nàng chôn thân nơi biển lửa, sao lại tìm được đường thoát ra? Mà những vết sẹo này lại giống bị bỏng.”
Mộ Dung Ca khẽ cười : " ra quá dài, đợi sau này có thời gian ta kể hết với nàng.”
“Uhm .” Như Băng gật đầu, đột nhiên nghĩ ra gì đó, nàng : “Từ đây về sau ta còn phải chịu uy hiếp của Khánh Lâm vương, những việc từng xảy ra trong quá khứ giữa tà và nàng trở thành cái gút tháo gỡ được. Cho dù là ta chịu khống chế của Khánh Lâm vương, nhưng chung quy cũng làm tổn hại đến nàng, có mặt mũi để gặp lại nàng. Bây giờ thấy nàng vẫn bình an vô , ta rất vui mừng. Nếu giờ nàng bắt ta phải mạng đền mạng,
ta tuyệt đối cũng chối từ !” Trái tim ngục tù mấy năm nay bây giờ được giải thoát, nàng phải trả lại công bằng tối thiểu cho Mộ Dung Ca.
Bầu khí lại trở nên trầm mặc.
Giây lát sau, Mộ Dung Ca cười nhạt, “Rất nhiều việc qua , năm đó cũng phải do mỗi nàng có thể quyết định được. Cứ xem như việc ấy chưa từng xảy ra.”
Lời dịu dàng của nữ tử vang lên, lệ nóng nhất thời tràn ngập khóe mi Như Băng.
“Ngày sau dù có phải vì nàng phải lên núi đao, xuống biển lửa, Như Băng ta nhất định chần chờ.”
Mắt quang Mộ Dung Ca chợt lóe, nàng muốn chính là những lời này.
... ...... .....
Màn đêm buông xuống, bầu trời như nước thẳm, bóng trăng như lưỡi câu lơ lửng.
Bỗng nhiên Triệu Tử Duy đến tẩm cung Thu Nguyệt cung, lời thông truyền.
Mộ Dung Ca hề có chuẩn bị, còn đắm chìm trong đám hơi nước lượn lờ , vui vẻ tịnh thân .
Vốn còn nhắm mắt dưỡng thần, bất thình lình bước vào.
Nàng hoảng hôt nhấn chìm thân mình vào trong bể tắm, trong là hơi nước mênh mông, mắt quang thanh lãnh nhìn , “Hoàng thượng ! Người là có chuyện gì gấp sao? Đến lại để hạ nhân thông truyền ?”
Triệu Tử Duy nhìn nữ tử đặt mình trong làn hơi mờ ảo của làn nước nóng , nữ tử mà hằng nhung nhớ muốn được luân hãm ở bên trong, tại , nàng trần như nhộng trước mặt , trong trí nhớ là bóng dáng từng khiến thần hồn điên đảo, giờ phút này lượn lờ trong bể tắm.
Ngọc ngà thân thể gần trong gang tất, căn bản thể nào dời tầm mắt! ra, nghĩ là mình phải thôi ngắm nhìn.
Ánh mắt nóng rừng rực nhìn nàng chằm chằm, tựa hồ lúc này hai người lõa thể gặp nhau.
Nàng khẽ chau mày, giọng hơi lạnh, “Thỉnh hoàng thượng có thể tránh mặt lát ?.”
Lời lạnh lùng xa cách trong nháy mắt như mũi tên đâm thẳng vào ngực , ngọn lửa tình vừa hừng hực dâng lên chợt bị lý trí vùi lấp, nhìn nữ tử trước mặt, bỗng cảm thấy bất lực, thậm chí biết làm sao ứng đối.
“Mộ Dung Ca ..! Nàng làm nữ tử của trẫm, được sao?” Ánh mắt động đậy, vẫn sáng quắc hỏi nàng. Bình sinh, chỉ có nàng mới có thể khiến nhẫn nại, mới phải dè dặt cẩn trọng như vậy .
Mộ Dung Ca mở to hai mắt nhìn , “Hoàng thượng ! Chẳng lẽ người quên ước hẹn mấy ngày trước? Bây giờ người nên làm gì, nên làm gì, phải còn biết hơn cả thiếp sao?” Lời quá mức tuyệt tình này khó ra khỏi miệng.
Triệu Tử Duy bỗng cười lạnh, “Mộ Dung Ca ! Nàng quả nhiên biết cách làm đau lòng người khác ?”
Hay là, chỉ vì năm đó hạ quyết định sai lầm nên phải mất nàng vĩnh viễn? Cho dù vận mệnh bây giờ cho họ được đoàn tụ, nhưng nàng cũng nghĩ ở cạnh sao? Vẫn là , “ Có phải ..Là do trẫm thể hứa hẹn nguyện chỉ đời cùng nàng làm " đôi chim uyên liền cánh " , chỉ có mỗi nàng?”
Lời hứa này e là bất cứ ai đều thể ra. Nếu năm đó Nguyên Kỳ cho nàng hứa hẹn này, tất nhiên nàng rời , hôm nay cũng xuất trước mặt . Nếu ngày có thể xưng bá thiên hạ, chắc chắn thực được lời hứa hẹn ‘trọn đời trọn kiếp đôi’!
"Hoàng thượng ! phải a !." Mộ Dung Ca quyết đoán lắc đầu, còn muốn nguyên nhân, chợt ngoài cửa có tiếng người bẩm báo.
"Khởi bẩm Hoàng thượng , Chiêu Dương Cung truyền đến tin tức, Lan phi nương nương bị nhiễm phong hàn."
Mộ Dung Ca mỉm cười, buộc chặt tâm tư : “Lan phi sức yếu, hoàng thượng nên xem xem.”
Kim Lan nhận tin nhanh , trong hâu cung này, kết quả là có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Triệu Tử Duy?
Triệu Tử Duy gắt chau mày, nhìn nụ cười mặt Mộ Dung Ca , cảm thấy quá chói mắt , bước lên bước, tức giận chất vấn: “Mộ Dung Ca ! Nàng quả trong lòng hề có trẫm sao?”
“ từng , nhưng còn nữa rồi , Hoàng thượng ! .” Mộ Dung Ca hít sâu hơi, trầm giọng đáp.
Mênh mang sương mù bao phủ nữ tử xinh đẹp gì sánh được, đủ để trầm mê bất tỉnh nhưng cũng khó có thể kiềm chế được lửa giận trong lòng, xen lẫn chút tuyệt vọng.
“Hoàng thượng.. người chớ nên trậm trễ đại .” Mộ Dung Ca giọng nhắc nhở.
Trong đôi mắt tà mị của Triệu Tử Duy như nổi lên trận giông bão, chắc nịch: “Trẫm buông tay.” Cho dù Nguyên Kỳ biết được hành tung nàng sao, vẫn buông tay, tình cảnh phát sinh ở Phong quốc vài năm trước tuyệt đối xảy ra lần nữa!
"Khởi bẩm Hoàng thượng Chiêu Dương Cung vấn an Lan phi sao?" Ngoài cửa lại truyền đến giọng cung nhân, thoạt nhìn có chút thúc giục. Trong mắt số cung nhân, Mộ Dung Ca có thể trở thành Thanh phi, được vào ở Thu Nguyệt cung chỉ là nhờ quan hệ của Khánh Lâm vương, cho nên họ vẫn luôn cho rằng, trong lòng hoàng thượng, xinh đẹp như thiên tiên Kim Lan mới là quan trọng nhất.
Đáy mắt Triệu Tử Duy lộ ra sát khí quay đầu về phía cửa phẫn nộ quát: "Cút ngay cho ta !" .
Người ngoài cửa căn bản lường trước được thái độ của , đương nhiên bị dọa hoảng hồn chạy mất.
Mộ Dung Ca khẽ chau mày lại. ở địa vị này, Triệu Tử Duy nước cờ đầu tiên cũng còn đường để quay lại, cũng có quyền được lựa chọn. biết nếu tiến theo nước , nhất định bị phản ngược lại… nhưng bản thân cũng muốn như thế sao !
Nước trong bể tắm dần nguội , hơi nước dần tan , chút cảm giác ái muội cũng biến mất.
Dục vọng còn lại trong mắt Triệu Tử Duy cũng dần biến mất, khuôn mặt lộ vẻ tái nhớt, lúc xoay người lại, thanh trầm thấp nhu hòa : “Nước nguội rồi, nàng mau lên . Trẫm còn có việc, ngày sau ta lại tiếp.”
Dứt lời, liền xoay người rời .
Mộ Dung Ca nhìn bóng lưng rời của , thất thần mãi lúc lâu.
Last edited by a moderator: 9/10/15