Tập 13 : Nỗi lòng mỗi người .
Hoàng cung Tề quốc,
Như Cơ, cơ thiếp từng có chút địa vị trong phủ thái tử, do có quan hệ với hoàng thái hậu, tuy rằng tiến cung rồi nhưng vẫn chưa được phong phi, song vẫn là Tần. Có điều sau khi vào cung, nàng khác gì ở lãnh cung, rất ít được thấy mặt Triệu Tử Duy. Mấy ngày nay, đừng đến nàng, cả Lương Hân Hân, Lâm Thiện Nhã còn được thấy mặt Triệu Tử Duy nữa là. Cả hậu cung có cũng như , trong mắt Triệu Tử Duy trong khoảng thời gian này chỉ có mỗi Lan Phi!
Lan Phi sở hữu khuôn mặt vô song tuyệt thế, nụ cười khuynh quốc khuynh thành, ngày đêm được hoàng thượng sủng ái là phong quang vô hạn a. Đương nhiên Như Cơ chịu được cảnh quạnh như vậy, nhịn suốt hai năm qua bây giờ sao có
thể chờ được nữa, nàng lập tức kiếm chuyện với Lan Phi, chỉ hy vọng được Triệu Tử Duy để mắt đến, cũng là để hạ chút nhuệ khí của Lan Phi.
Ai ngờ tìm được chút lợi ích nào ở Lan Phi, thẳng người hùng hổ mà tới, cúi đầu xám xịt mặt mày mà về. Triệu Tử Duy nghe được, lập tức phế chức Tần, giáng xuống làm Mỹ Nhân. Nàng tức giận chạy mách tội với thái hậu, ai ngờ thái hậu mảy may quản mấy việc này!
Từ sau khi Triệu Tử Duy đăng cơ, thái hậu chỉ an nhàn hưởng phúc trong cung Càng Khôn, quản chuyện thị phi chốn hậu cung nữa. Lương Hân Hân hay biết việc này lên tiếng răn dạy các vị Mỹ Nhân. Ai ngờ Như Mỹ nhân hiền lành thục đức như vẻ bề ngoài, tính cách rất bốc đồng! Ngay đêm đó lập tức xông vào tẩm cung định hành thích Lan Phi! Kết quả bị Triệu Tử Duy đâm nhát ngay tim!
Lan Phi nép trong ngực Triệu Tử Duy, vẻ mặt hoảng sợ, những ngon tay trắng ngần đặt ngực tựa hồ như thất hồn lạc phách, kinh hoảng : “Hoàng thượng ! Thiếp sợ quá.”
Trước mặt mọi người, Triệu Tử Duy dùng dịu dàng mà hậu cung phi tần hằng mong ước, nhàng xoa xoa bờ lưng của Lan phi, dịu dàng : “Đừng sợ, ngày sau còn ai dám làm khó nàng, trẫm nhất định cho ngũ mã phanh thây, chết chốn dung thân!”
Lời này chấn động dưới hậu cung! Vẻ mặt của số phi tần to gan còn nuôi mưu ám hại Lan Phi vừa nghe thấy đều tái mét, cúi thấp đầu dám nhìn vào Lan Phi, lo sợ Lan Phi vừa mắt, tùy ý giáng tội cho họ, chết chỗ chôn khổ!
Trong mắt mỹ nhân rướm đầy những lệ, nhìn vừa đẹp mắt lại đáng thương, Lan Phi chỉ cần lên tiếng, mây đen liền tan ngay, “Hoàng thượng, thần thiếp thân phận thấp hèn, dù có chịu chút khổ e cũng là việc bình thường. Xin hoàng thượng chớ nổi giận.”
“Lan Phi tú lệ thông minh, rất được ý trẫm, từ hôm nay sắc phong làm Quý phi.” Triệu Tử Duy cười to, lại nâng thêm phẩm vị cho Lan phi rồi!
Lan quý phi? Cho dù bằng địa vị của Lương Hân Hân, nhưng đứng đầu Lâm Thanh Nhã rồi!
Lâm Thanh Nhã chưa hề lên tiếng nhưng giận tím mặt, nham hiểm giương mắt nhìn Lan Phi dương dương tự đắc, nàng thân là công chúa Phong quốc, bây giờ lại phải ở dưới nô tỳ như Kim Lan sao! Việc này sao nàng có thể chịu được! Đúng là đáng hận! Tất thảy đều là mưu của Lâm Thiện Nhã, ngờ nàng ta lại có mưu kế thâm sâu như vậy, có thể dùng Kim Lan trong những ngày tháng ngắn ngủi, dùng dung mạo tuyệt sắc mê hoặc Triệu Tử Duy, độc sủng hậu cung!
Đáy lòng Lương Hân Hân đau tả xiết, hai tay dưới áo xiết chặt lại, nhưng sao đau bằng nỗi đau trong tim. Trong lòng Triệu Tử Duy, có được Kim Lan là có được tất thảy nữ tử trong thiên hạ sao? Nàng chưa từng thấy sủng ái người như vậy. Xem ra, năm đó nỗi bi thương nhung nhớ Mộ Dung Ca, suốt ba ngày thất hồn lạc phách vì Mộ Dung Ca cũng bằng Kim Lan bây giờ ư?
lẽ muốn chiếm được vị trí vĩnh viễn trong lòng là điều thể. Tựa hồ cách đây rất lâu có người , nhan sắc suy tàn cũng đồng nghĩa với khô cạn của tình .
giờ, Kim Lan được sủng ái tột bậc, nhưng đến khi tuổi cao, nhan sắc suy tàn, những tú nữ mới lần lượt tiến cung, chút bất ngờ nếu nàng ta thất sủng. Nàng đột nhiên cảm thấy ngưỡng mộ Mộ Dung Ca, có được tài nghệ tột bậc như Lâm Thiện Nhã, cũng tuyệt sắc như Kim Lan, thân phận thấp hèn mà vẫn giữ được vị trí vô cùng quan trọng trong lòng Triệu Tử Duy.
Lương Hân Hân quay mặt để nhìn Triệu Tử Duy và Kim Lan cười đùa với nhau, càng muốn nhìn thấy thất vọng và đố kỵ của đám phi tần. Tựa hồ trong khắc nàng thấu hiểu, thay vì cứ ngày ngày đau khổ nhìn và Kim Lan quất quýt bên nhau, chi bằng chả thèm quan tâm, từ đó đến giờ chưa từng có được , từ rày về sau cũng cần vọng tưởng nữa.
Đương lúc mọi người cho rằng việc này qua , Lan quý phi như ý nguyện đạt được phẩm cấp cao nhất, đột nhiên biết ai là người nhắc đến hai chữ ‘Mộ Dung’ nữa.
“Thiếp có từng nghe đến Mộ Dung Trắc phi ở trong phủ thái tử chôn thân trong biển lửa, tin tức được lan truyền khắp thiên hạ, hoàng thượng đau đớn khôn xiết, những ba ngày có thiết triều , ngài có còn nhớ ?.” Mọi người nhìn sang, ra lời này phát ra từ miệng cung nữ to gan biết sống chết là gì.
Cung nữ đó ở trong gian phòng này từ nãy đến giờ, nhìn có chút quen mắt. Tựa hồ là cung nữ luôn hầu cận bên Lương Hân Hân suốt hai năm nay.Mọi người đều e sợ dưới ánh mắt của Triệu Tử Duy, duy mỗi cung nữ đó là . Nàng còn bạo gan
thêm: “Năm đó Mộ Dung Ca chết trong biển lửa, rất bi thảm! Nàng đến cơ hội chạy trốn còn có! Mọi người có thể quên nàng, nhưng thiếp cả đời bao giờ quên!”
Cung nữ này có dung mạo tuyệt sắc, cũng là mỹ nhân! Chỉ tiếc dưới ánh hào quan của Lan quý phi nàng có hơi lép vế.
Bầu khí trở nên tĩnh lặng! Đối với mọi người ở đây, ba chữ ‘Mộ Dung nghe rất lạ! Song với Lương Hân Hân, Lâm Thanh Nhã và Kim Lan !
Lan quý phi hơi nheo mắt nhìn cung nữ đó, đột nhiên cười to, : “Bản cung biết ngươi, ngươi là Như Băng?”
Lương Hân Hân thấy vậy, vẻ mặt trở nên thất sắc, to tiếng trách mắng: “ Ngươi sao dám nhiều lời! Lui xuống mau!”
Nhưng cung nữ đó vẫn đứng yên đấy, còn mạnh dạng nhìn thẳng Triệu Tử Duy.
khuôn mặt tấn nhan của lộ ra vẻ lãnh liệt, vẻ dịu dàng và vui cười ban nãy tan biến tự bao giờ, ánh mắt đầy sát khí nhìn cung nữ đó.
Kim Lan hơi thấp đầu, thần sắc ràng.
Như băng? Người có quan hệ mật thiết với Mộ Dung Ca ở Khánh vương phủ, về sau cùng ở trong phủ thái tử Hạ quốc. Có điều sao bây giờ lại ở Tề quốc?
Đương nhiên, hai chữ ‘Như Băng’ cũng rất lạ với mọi người ở đây!
Triệu Tử Duy nhìn chằm chằm Như Băng, mọi người đều cho rằng cung nữ này chết chắc, ai ngờ chỉ : “Lui xuống ! Sau này trước mặt trẫm được nhắc ba từ ‘Mộ Dung Ca’ nữa!”
Như Băng cười tự giễu, xem ra hồi ấy Mộ Dung Ca lựa chọn đúng! Thứ mà họ nên giữ kỹ chính lại trái tim của mình! Năm đó, nàng còn mặt mũi nào để gặp lại Mộ Dung Ca, chỉ biết dùng cái chết để giải thoát! Nhưng có kẻ thần bí cứu nàng, nàng mới may mắn sống sót được đến ngày hôm nay.
Nàng còn muốn giành lại chút công bằng cho Mộ Dung Ca! công bằng mà nàng ấy phải có!
Sắc mặt Kim Lan hơi thay đổi, lời truyền là sao?
“Đừng có nhiều lời nữa , mau lui xuống !” Lương Hân Hân có chút gấp gáp và lo lắng mắng. Hai năm qua, nàng tuy biết thân phận của Như Băng, nhưng nàng ta luôn hết lòng tận tụy hầu hạ. Bây giờ xem ra, nàng ta và Mộ Dung Ca đúng là khá thân.
Như Băng khép hờ tầm mắt, thấp giọng : “Tuân .”
Triệu Tử Duy tiếp tục truy tội Như Băng, cũng lên tiếng trách phạt, mà còn để Như Băng và Lương Hân Hân rời khỏi. Các phi tần đều nhìn Như Băng bằng con mắt khác, và từ đó cũng bắt đầu nhớ kỹ ba từ ‘Mộ Dung Ca’.
…
đêm, bầu trời đầy những sao, vầng trăng lưỡi liềm lơ lửng.
ở trong rừng trúc, nhìn những con gấu trúc vô tình chạy ngang qua, khóe môi Mộ Dung Ca khẽ nhướng lên, nàng lại nhớ đến Tiểu Hắc, Tiểu Bạch rồi, biết mấy ngày nay bọn chúng có nhớ nàng ? Liệu có làm nũng với Lưu Tùng Nguyên đòi ăn lá trúc nõn nhỉ?
Rất khó mới được yên tĩnh ở mình, ngờ sau lưng lại có người bước tới.
cần quay đầu lại cũng biết người đó là ai.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Nguyên Ngư đứng sau nàng, sảng giọng truy vấn.
Mộ Dung Ca khẽ cười, quay đầu nhìn Nguyên Ngư, “ phải trong lòng ngươi có đáp án rồi sao.”
Nguyên Ngư là người thông minh, cho nên mấy ngày qua biết nàng và Triệu Tử Tận ngồi cùng chiếc xe ngựa nhưng vẫn có động thái nào.
Dù biết đáp án, nhưng vẫn khó tránh khỏi kinh ngạc, “Ngươi đúng là Mộ Dung Ca? Vậy sao hai năm qua thay đổi như vậy? phải năm đó ngươi chết cháy sao? Nhưng những vết sẹo mặt ngươi ràng phải do bỏng lửa! Nhìn giống do đao kiếm gây nên, cho dù vậy nữa, dung mạo ngươi đúng là thay đổi quá lớn. lẽ… ngươi làm chút thủ thuật mặt mình?”
“Vương phi quả hổ danh xuất thân từ hoàng gia Hạ quốc, gặp nhiều hiểu rộng. Đúng là ta ngụy trang.” Nàng khẽ cười, điềm nhiên đáp. Sau đó sải bước đến ao nước trước mặt, dùng làn nước thanh mát tẩy hết thảy những nét vẽ mặt, lộ ra khuôn mặt của mình. Chỉ là vết sẹo vẫn còn đó.
“Quả nhiên ngươi chưa chết, vậy sao trở về Hạ quốc ?” Nguyên Ngư truy vấn tiếp. Năm đó, Nguyên Kỳ cho nàng ta phận vị Trắc phi, đối với vương phi bị phế,thân là nô tỳ như Mộ Dung Ca mà , thân phận đó quá cao quý, cớ sao nàng ta lại biết trân trọng?
Mộ Dung Ca chỉ cười mà đáp, dời tầm mắt nhìn sang người bước đến, Triệu Tử Tận.
Dưới ánh trăng mộng ảo, vẻ mặt quen thuộc của Triệu Tử Tận lấp láy, tầm mắt đặt ngay vết sẹo của nàng, từng đường hằn lên như bị móng vuốt của quỷ sa tăng cào vậy, nhưng thần sắc nàng vẫn điềm nhiên như thế, chút bận tâm. Đột nhiên phát , từ đó đến giờ chưa từng hiểu hết nữ tử này! Hoàn toàn có!
Vương gia, ngài muốn đưa Mộ Dung Trắc phi đâu? Đến Tề quốc ư?” Nguyên Ngư đột nhiên quay người hỏi Triệu Tử Tận. biết thân phận của Mộ Dung Ca, nhưng lại hề đưa Mộ Dung Ca trả về Hạ quốc, bây giờ còn ngày đêm rong đuổi đến Tề quốc, rốt cuộc có mưu gì đây?
Triệu Tử Tận quay người, lạnh giọng : “Uhm ! Là Tề quốc.”
Nguyên Ngư nhìn vẻ mặt Mộ Dung Ca hề bất ngờ, liền tức giận nhìn Triệu Tử Tận, đây là lần đầu tiên sau nửa năm thành thân với nàng dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn , “Vương gia, sao có thể làm như vậy! Ngài ràng biết nàng là Trắc Phi của Hạ quốc thái tử, cớ sao lại đưa nàng về Tề quốc? Cho dù nàng ấy là tỷ tỷ của ngài nữa, nhưng vận mệnh của nàng phải do ngài khống chế!” Mấy ngày qua
nàng cũng rất hiếu kỳ, cớ sao ám vệ xung quanh lại tăng lên nhiều như vậy, hơn nữa họ đều thầm để ý nhất cử nhất động của Mộ Dung Ca. ra có tâm cơ này.
Nàng lại nhìn Mộ Dung Ca, chất vấn: “ lẽ là ngươi tự nguyện về Tề quốc ư? Ngươi mang thân phận Hạ quốc thái tử Trắc phi, khi Hạ quốc thái tử hay tin, nhất định để ngươi lưu lạc ở ngoài, hay là ngươi lun nhòm ngó Tề quốc, chưa hề có ý định quay về Hạ quốc?” Quan trọng là, Mộ Dung Ca phải chị em ruột với Triệu Tử Tận, dù mấy ngày qua phản ứng của nàng chậm lắm nữa, cũng ít nhiều phát ra tình cảm của Triệu Tử Tận đối với Mộ Dung Ca.
Nàng rất bất ngờ, nhưng sao Mộ Dung Ca lại phát điểm này. Có điều, mấy ngày nay nàng cũng nhận ra Mộ Dung Ca luôn lạnh nhạt với Triệu Tử Tận. lẽ, mấy ngày qua xảy ra chuyện gì?
Còn có mưu gì?
Đáp lại lời chất vấn của Nguyên Ngư, đồng tử Mộ Dung Ca khẽ lóe lên, “Nếu có thể , ta hy vọng có thể lần nữa được ngắm cảnh sắc ở ao sen trong phủ thái tử.”
Cảnh sắc trong ao sen? Nguyên Ngư chấn động vô cùng, hầu như những ai quen biết Nguyên Kỳ đều biết, Nguyên Kỳ tuyệt đối để ai vào đó. Mộ Dung Ca có thể năng cách bình thản như vậy, đúng là có vị trí trong lòng của Nguyên Kỳ. Nguyên Ngư hầu như có thể khẳng định, Mộ Dung Ca hề tự Nguyện theo Triệu Tử Tận đến Tề quốc.
Triệu Tử Tận im lặng , nhìn Nguyên Ngư, đáy mắt lộ vẻ phẫn hận, giọng lãnh liệt vô tình, “Đây phải là việc của nàng, quay về nghỉ ngơi !”
Nguyên Ngư chạm phải đôi mắt , cảm nhận được phẫn nộ, lòng thoáng nhói đau, nàng miễn cưỡng cười, còn định thêm nhưng lại biết phải sao. Quay đầu thoáng nhìn qua Mộ Dung Ca, trong lòng nàng chợt dấy qua ý tưởng.
Nếu như Mộ Dung Ca muốn đến Tề quốc, nàng có thể giúp nàng ấy ! Dù sao, nàng chưa hề muốn Mộ Dung Ca ở lại.
Nguyên Ngư mang theo tâm trạng như vậy rời .
Ánh mắt Triệu Tử Tận phức tạp nhìn Mộ Dung Ca, trầm giọng hỏi: “Tỷ muốn đến Tề quốc?
“Tận Nhi, có phải đệ muốn tận tay giết chết hoàng thái hậu, sau đó đoạt lại ngôi vị hoàng đế từ tay Triệu Tử Duy đúng ? Nếu đệ muốn dùng ta để đạt được mục đích? Để ta nghĩ xem mình chiếm được vị trí nào trong đó .” Suy cho cùng Triệu Tử Duy cũng từng động lòng với nàng, bỏ ít tâm tư muốn giữ nàng bên người, nhưng có nghĩa nàng có thể lợi dụng điều đó , làm cho số việc đúng !
“Tỷ còn chưa nghĩ được mình có tác dụng gì đâu.” Triệu Tử Tận thở dài tiếng, dù muốn thừa nhận, nhưng cần thông qua Mộ Dung Ca để đạt được mục đích của mình! Đây là quyết định của , cũng là của người kia! Tên được lắp vào cung, tuyệt đối còn đường lui nữa.
Mộ Dung Ca nhìn lên bầu trời đầy sao, trầm mặc . Nàng làm sao mà biết mình có tác dụng gì chứ ? Muốn biến nàng thành " hồng nhan họa thủy sao ? Nàng cúi đầu nhìn viên đá dưới chân, có chút hoảng hốt nghĩ lại nhiều năm về trước, cứ như vừa trải qua giấc mộng vậy. Dường như nàng còn trong mộng vẫn chưa tỉnh, hay là trong giấc mơ cũng chưa hề tồn tại qua, hư vô như thế. Nàng nhìn con gấu trúc kia, chỉ độc nhất màu trắng và đen, đáy lòng khẽ dâng trào thứ tình cảm quen thuộc… có lúc nàng cũng phải tự thừa nhận bản thân mình quá nhát gan.
“Tận Nhi, cho ta biết người đứng sau lưng đệ là ai?” Nàng trầm giọng hỏi. Tận Nhi có thể biến đổi trời vực như vậy, tuyệt đối là có người chỉ điểm phía sau. Hơn nữa, người này tuyệt đối là cao thủ thích trêu đùa mọi thứ trong lòng bàn tay! Còn có thể xứng là đối thủ của Nguyên Kỳ!
Mà người đó phải có cùng mục đích với Tận Nhi, phải là còn có mục đíc khác lớn hơn nữa! Là mưu tối tăm, đáng sợ vô cùng!
Cánh môi màu trần bì của Triệu Tử Tận khẽ động, kinh ngạc nhìn Mộ Dung Ca! quay đầu nhìn con gấu trúc cách đó xa, hình như nàng rất thích gấu trúc, thậm chí còn tự tay cho nó ăn, loài động vật này khắp Lương quốc đều có, song nàng lại rất thích và ánh mắt luôn dõi theo chúng rời.
Mắt khẽ lay động, trả lời: “Có số việc tỷ nên biết hơn.”
cơn gió lạnh thổi qua cuốn lên mái tóc đen của nàng, tóc gió thôi bay phải là rất đẹp, nàng lạnh nhạt : “Mùa hè năm nay có lẽ hơi dài, Tận Nhi, màu lửa đỏ kia hợp với đệ đâu.”
Nam tử trong đêm đen đôi bờ vai khẽ run lên.
Tập 14 : Náo loạn .
Nửa tháng qua, ngày đêm xe liên tục lăn bánh, rốt cuộc cũng rời khỏi Lương quốc.
đường có ngang qua Bạch quốc, vừa đến biên giới, Mộ Dung Ca xốc mành lên lập tức kinh hoảng !
Đây là tình cảnh gì vậy?
Dân chúng tá hỏa chạy loạn, tứ phía mảng xám trắng! Còn đâu là quốc gia an bình!
Nửa tháng nay xảy ra chuyện gì mà nàng hề biết a?
Đây vốn là thời loạn, từng quốc gia đều có mưu xâm chiếm nhau, số người tử vong mỗi ngày có thể lên đến vạn người.
Nơi nàng qua… đều là cảnh tang thương , nhà tan cửa nát .
“Bạch quốc bị nước Yên đánh chiếm, nơi các quân lính Yên quốc qua đều là giết sạch, gian dâm, bắt người cướp của. Hai ngày nay nhìn chung cũng xem như là đỡ hơn rồi.” Triệu Tử Tận ngồi chung xe, thấy nàng nghi hoặc liền giải thích.
ngoài dự đoán, sắc mặt Mộ Dung Ca trầm xuống. Đối với tàn khốc của chiến tranh, cho đến bây giờ nàng đều luôn cảm thấy đau lòng và bất lực. Đương buông mành, thấy vài nữ tử thân mảnh vải nằm đường, vài tên lính của Yên quốc chỉ mặc áo , mặc cho đám nữ tử giãy dụa than khóc vẫn mạnh mẽ cưỡng hiếp họ, đúng là bọn cầm thú!
Bốn phía đều là tiếng thét tuyệt vọng.
Song binh lính Yên quốc dám tiến lên chặn xe ngựa của họ, tuy dù đường đều thấy những thảm cảnh tàn nhẫn do chiến tranh, nhưng bọn họ lại qua cách thông suốt.
Mộ Dung Ca nắm chặt hai đấm tay, trước mắt lên hình ảnh đám nữ tử bất lực, tiếng gào khóc của những đứa , người già, trai tráng, bọn họ muốn giãy dụa phản kháng lập tức bị trường đao đâm thẳng vào!
Tung hoành trong mùi máu tanh, Mộ Dung Ca nhắm chặt hai mắt.
biết qua bao lâu, ra khỏi phủ hay thành đó, trước mắt nàng là mảng tối đen.
Bên tai bỗng vang lên tiếng la nhói lòng! Còn có tiếng la khóc của bà cụ! Xung quanh đều là những tiếng chửi rủa.
“Súc sinh! Binh lính Yên quốc các người súc sinh cũng bằng!
“Buông đứa ra!”
Nhưng đáp lại tiếng quát tháo tuyệt vọng đó là tiếng cười dâm đãng của bọn lính, chúng cười to: “Con Bạch quốc quả là hút hồn người! Đến cả bé cũng khiến người ta điên đảo!
“Á…”
Tiếng la đau đớn linh hồn.
Mộ Dung Ca mở trừng hai mắt, phía trước là gian chật hẹp. Nàng xốc mành xe, chỉ thấy xe thong thả chạy lên trước, vài tên lính giơ xà mâu cười to chút kiêng nể, phụ họa là tiếng la hoảng sợ của trẻ con.
“A…A…”
Bé ước chừng có tám chín tuổi bị lột sạch hết quần áo, bị tên cao to lực lưỡng cưỡi người, dưới thân thể chính là đứa bé dùng hết sức bình sinh giãy dụa, xua đuổi.
Người nhà của đứa bé bị đám lính vây chặt, đôi mắt ai nấy đều đỏ hồng, nhìn theo đứa bé mà họ nâng như trứng vàng, đau lòng kêu thét.
Nhưng thú tính của bọn lính hề giảm , thậm chí còn tăng thêm khoái cảm!
người thỏa mãn xong, người thứ hai lại tiếp lên.
Mộ Dung Ca tức giận hét lớn, “!”
Sao có thể như vậy, cùng là con người sao có thể tàn nhẫn mất hết nhân tính đến thế!
Lại đảo mắt, cảnh tượng như thế xung quanh có ít!
Nước Yên triệt để công chiếm Bạch quốc!
Dân chúng Bạch quốc như những chú kiến, chỉ có thể đợi chờ binh lính của nước lớn đến tấn công bọn họ, bắt họ phải khuất phục, để họ phải nhìn thấy người thân mình lần lượt ngã xuống dưới ách bạo tàn!
Những khu vườn đều chìm trong biển lửa, những người thân thương bị người khác giẫm lên!
Sao lại có cảnh tuyệt vọng như vậy xảy ra!
Nàng giãy dụa, mất lý trí muốn lao thẳng xuống xe đẩy đám cầm thú kia ra. Nam tử ở phía sau lập tức ôm chặt lấy nàng, ngăn cản nàng hành động.
Nàng quay đầu cười lạnh nhìn , ánh mắt đầy phẫn nộ, “Buông ta ra !” Từ nàng sống trong cảnh hòa bình ở thời đại, dù biết là chiến tranh rất tàn khốc, nhưng ngờ được chiến tranh còn có thể lạnh lùng đến mất cả nhân tính như vậy!
Đó chỉ là bé mà thôi!
Xe ngựa dần dần tiến qua trước mặt đứa bé bị làm nhục, thanh càng mãnh liệt hơn. Mặt nàng đầy nước mắt, cả người còn sức chống đỡ, xụi lơ ngã trong vòng ngực của Triệu Tử Tận.
Nàng như sống trong tiết trời đông giá rét của tháng chạp, xung quanh lạnh băng làm cho nàng có thứ cảm xúc mãnh liệt là… phải rời ! Rời khỏi thời đại này!
“Đây là hậu quả của chiến tranh! Nếu như trở thành cường quốc con dân chịu cảnh nhục mạ này! ngày xa ta khắc khiến người trong thiên hạ phải kính ngưỡng!” Giọng Tận Nhi đầy dã tâm và lạnh lùng vang bên tai.
Mộ Dung Ca hất tay ra, lạnh lùng nhìn .
... ...
Họ phải trải qua mười mấy ngày đường ở Bạch quốc, đâu đâu cũng là cảnh thảm bại đau thương, nàng muốn xốc màn xe lên nữa.
Cho dù biết tình hình bên ngoài là ra sao nàng cũng dám nhìn. Mười ngày liên tục nàng chưa hề ra khỏi xe ngựa.
Qua khỏi Bạch quốc, nàng xuống xe ngựa, Bạch quốc bị công phá rồi, bây giờ phải gọi là nước Yên mới đúng.
Chiến tranh quả thực quá tàn nhẫn.
Đây cũng là lịch sử!
Cũng là ham muốn của con người!
“Mộ Dung Trắc phi muốn rời ?” Nguyên Ngư đột nhiên xuất phía sau, giọng chỉ đủ hai người nghe thấy.
Nghe vậy, Mộ Dung Ca quay đầu nhìn Nguyên Ngư, xẹt qua phía xa là trà lâu mà Triệu Tử Tận ngồi uống trà, nàng quét mắt ra xung quanh, mỉm cười: “ cần làm chuyện vô ích.”
“Bản phi vừa cho người báo tin đến cho thái tử ca ca.” Nguyên Ngư thêm.
Mộ Dung Ca khẽ nhíu mày, vội la lên: " nên a !." Nếu vì nàng mà Nguyên Kỳ phải lao vào nguy hiểm nàng tuyệt đối thể an tâm! Ván cờ xem như bắt đầu, nếu Nguyên Kỳ có thể lạnh lùng tuyệt tình giành thắng lợi, khi có dao động ắt lao vào chốn vạn kiếp bất phục!
Nguyên Ngư kinh ngạc, từ nàng lớn lên trong hoàng thất, chỉ cần suy nghĩ chút là biết Mộ Dung Ca muốn liên lụy tới Nguyên Kỳ. Hoặc có thể Nguyên Kỳ dù biết tình hình của Mộ Dung Ca cũng có bất cứ hành động gì. Dù sao nàng ta chẳng qua cũng chỉ là tỳ nữ , Trắc phi mà thôi. Tuy nàng biết Triệu Tử Tận muốn làm cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt Mộ Dung Ca tựa hồ phát ra điều gì đó.
Triệu Tử Tận ngẫu nhiên quét mắt qua Nguyên Ngư… là cảnh cáo nàng.
Nguyên Ngư thấy vậy, lòng thầm run lạnh, thần sắc phức tạp nhìn Mộ Dung Ca.
Đêm đó, sắc trời u, thấy vì sao lẫn ánh trăng.
Loạn dân náo động.
Là dân chạy loạn từ Bạch quốc, họ vừa đói vừa khát.
Điên cuồng túa ra từ những rừng cây, ý đồ muốn cướp , giật chút thức ăn.
Họ thấy những chiếc xe ngựa đều rất mực xa hoa, người bên trong chắc chắn đều là những quý nhân, như vậy tất nhiên có đồ ăn!
Mộ Dung Ca ngồi trong xe ngựa, cảm thấy có chút lắc lư, ám vệ từ tứ phía nhảy ra khống chế bọn họ.
Ai ngờ loạn dân sổ ra ngày càng nhiều. Ban đầu, Triệu Tử Tận cũng muốn làm họ bị thương nên ám vệ được phép vung kiếm.
Nhân số người ngày càng nhiều, lá gan của đám loạn dân ngày càng to lên.
Vốn dĩ Mộ Dung Ca định tranh thủ thời cơ chạy trốn, nhưng từ đầu chí cuối Tận Nhi đều ở trong xe ngựa, dịu dàng với nàng: “Tỷ, xung quanh đều có ám vệ, tỷ chạy trốn được đâu.”
Mộ Dung Ca nhíu mày, khẽ cười tiếng, “Đệ quả nhiên đề cao cảnh giác ta quá rồi.” Đúng là nàng từng có ý định bỏ trốn, nhưng lúc này nàng phải biết tự lượng sức mình. Dù gì tứ phía đều là loạn dân, nàng còn chưa muốn vô duyên vô cớ tìm thần chết!
Triệu Tử Tận nháy mắt còn lời để . Từ hôm đó nhận ra khoảng cách giữa mình với nàng ngày càng xa.
Đôi khi nhìn lên trời , đặt tay lên ngực tự hỏi, có phải làm sai rồi ? hối hận sao? từng nhớ Tả Đạo , mẫu thân chết rất thê thảm! Hoàng thái hậu đương triều đắc thắng giết cùng đuổi tận! Thù này nhất định phải báo!
Last edited by a moderator: 9/10/15
trangtrongnuoc thích bài này.