Chương 7 : xuất đột ngột .
“Hôm ấy ta và nàng cùng nhau bỏ trốn, ban đêm cùng đốt lửa sưởi ấm, ánh lửa đỏ hồng lên khuôn mặt nàng. Nàng từng chỉ cần Tận Nhi vận đồ màu lửa đỏ nhất định vô cùng xuất chúng, nam tử trong khắp thiên hạ đều bị lu mờ. Hai năm qua, Tận Nhi chờ đợi trong tuyệt vọng, nhưng vẫn cố gắng giãy dụa để đợi nàng, nàng biết Tận Nhi thể thoải mái rời bỏ được mà. Nhưng tại sao nàng vẫn còn sống mà hề tìm gặp Tận Nhi? Dù chỉ lần, tại sao vậy?” Nam tử vừa thất hồn lạc phách, vừa kinh hỷ mạnh mẽ ôm chặt Mộ Dung Ca vào lòng, bên tai nàng văng vẳng tiếng thủ thỉ trầm khàn của .
cho nàng biết hai năm qua phải sống trong đau khổ, đau khổ vì nhớ nhung, nhớ nhung nhưng vẫn phải chấp nhận, chấp nhận rồi lại muốn chối bỏ. Hết thảy đều bất đắc dĩ, chỉ hy vọng có được nụ cười dịu dàng ấm áp của thiếu nữ mà mình ôm trong lòng. Đúng vậy, chỉ cần nàng mỉm cười mà thôi.
Mộ Dung Ca nhắm chặt hai mắt, nàng xúc động vô cùng! Hai năm gặp, phát triển cao to tráng kiện đến độ có thể ôm trọn nàng vào lòng, thậm chí nàng còn cảm nhận được tâm tư kích động của lúc này. Việc xảy ra quá đột ngột, nàng còn chưa kịp để ý miệng thốt ra ba chữ ‘Mộ Dung Ca " nữa, nàng từ từ mở mắt ra, nhìn trong trang phục màu lửa đỏ, thiếu niên giờ trường thàng trông khôi ngô.
ra đêm hôm đó ai cũng mệt rồi, cùng tựa vào gốc cây đại thụ mà ngủ, trong lúc mơ hồ mới thốt ra những lời này, ngờ đến giờ vẫn còn nhớ.
Nguyên Ngư còn kinh ngạc đứng như trời chồng, lần đầu tiên nàng tận mắt nhìn thấy nam tử trong tim mình, người khiến nàng ngày đêm phát ghen , kích động tột độ như tìm lại được báu vật mất, vừa kinh hỷ, lại vui mừng . Nửa năm qua nàng chưa từng thấy bộc lộ nhiều cảm xúc như vậy.
Nữ tử ban nãy xấu đến kinh dị này rốt cuộc có quan hệ gì với , mà có thể phá vỡ bức tường băng giá như biến thành người khác vậy. Nếu là người thương sâu sắc... tuổi tác lại giống lắm. Nhưng... ‘Mộ Dung Ca’, cái tên này nghe rất quen? Đột nhiên nàng nhớ đến lúc còn chưa gả qua Tề quốc từng nghe nhắc đến người này, tuy là vương phi bị phế biếm làm ca cơ, may mắn được trở thành tỳ nữ bên cạnh thái tử ca ca, được thái tử phong làm Trắc phi, nhưng nàng chôn mình nơi biển lửa còn gì!
Quan trọng hơn là... Mộ Dung Ca và vốn là em với nhau!Nàng ấy có thể là Mộ Dung Ca sao? Nếu là Mộ Dung Ca có thể giải thích được thái độ bất thường này của phu quân ta rồi!
Lưu Tùng Nguyên kinh ngạc nhìn nam tử tuấn lãng hơn người này, ánh mắt tập trung vào nữ tử được ôm chặt cứng trong vòng tay : " Mộ Dung Ca ? " Mi mày từ từ chau hẳn lại.
Mộ Dung Ca giãy giụa khỏi vòng tay của Triệu Tử Tận, nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng xa cách, “Vị công tử ..là ai ?” ra từ hôm bỏ trốn, giọng của nàng cũng có chút thay đổi, đến nỗi là khàn, nhưng vẫn nghe khá lạ tai, thêm vào đó hai năm nay nàng cũng cố gắng giấu nhẹm thanh thường ngày của mình, cố gắng đè thấp chút. Chỉ đáng tiếc là giọng nàng vốn kiều , dù có cố gắng ém nhẹm nữa cũng thay đổi được bao nhiêu.
quen ư? Lưu Tùng Nguyên cảm thấy kì lạ, tỉ mỉ quan sát thần sắc của Mộ Dung Ca, nàng cũng giống là giả bộ.
Triệu Tử Tận gắt gao chau mày, nhìn theo ánh mắt kỳ quái của nữ tử trước mặt, dung mạo nàng bị hủy, nhìn sơ qua xấu xí, mắt mũi đều giống với Mộ Dung Ca của ! Đặc biệt là vết sẹo mặt nàng là do đao kiếm, phải là bị... phỏng.
phải nàng sao?
Thứ cảm giác khiến luôn cảm thấy ấm áp, khiến an tâm gỡ bỏ phòng bị khi ở bên cạnh có là thiếu nữ này sao? Nữ tử trước mặt ... quả nhìn rất lạ lẫm.
nghi hoặc nhìn nàng, đôi mắt khẽ nheo lại, khí chất lạnh nhạt bức người trở lại, tuyệt đối tìm thấy vẻ dựa dẫm và kinh hỷ khi nãy nữa.
“Ngươi phải là "nàng" ấy sao?” Giọng lạnh lùng, có chút nghi ngờ lại có chút muốn xác định.
Có điều khi ra những lời này, vẫn có cảm giác quen biết, phải là cực kỳ quen thuộc, nhưng từ hàng mi đến đôi mắt, thần sắc lạnh nhạt, dung mạo đầy những sẹo, rất xa lạ. Duy nhất thứ hơi thở gần gũi này... tuy nhìn sơ qua có chút xa lạ kia cố gắng che lấp thân thiết.
“Mộ Dung Trắc phi chết cháy từ lâu, trước mặt sao lại là nàng được. Vương gia, nhất định ngài nhận nhầm người rồi.” Tuy trong lòng Nguyên Ngư vẫn chưa thả lỏng được, nhưng khi thấy Triệu Tử Tận khôi phục vẻ lạnh nhạt thường ngày, liền bước đến cạnh, kéo cánh tay , tựa hồ muốn cảm nhận vẻ nồng nhiệt khi nãy của , nhưng khi vừa chạm đến đầu ngón tay , đáy bàn chân nàng khẽ toát lên luồng khí lạnh.
Mộ Dung Ca quan sát tâm trạng biến chuyển của Tận Nhi, ngực nàng như bị giáng kích mạnh, nàng rất muốn buông bỏ tất cả, với đứa trẻ ngốc ấy mình là tỷ tỷ của . Nhưng được, nàng tuyệt đối thể!
“Hành vi của công tử quá đường đột rồi!” Mộ Dung Ca khép hờ tầm mắt, lạnh giọng . “Cho dù công tử có thân phận tôn quý nữa, nhưng đây là tệ xá của ta, đâu phải nơi mà các người ai cũng xông vào làm loạn .Hơn nữa, nam nữ thọ thọ bất tương thân, cho dù công tử có dung mạo tuấn mỹ nữa, nhưng cũng thể xem thường người khác như vậy!”
“Ngươi quả phải là "nàng" ấy ?” Triệu Tử Tận nhìn theo nhất cử nhất động của nàng, nàng lạnh nhạt chất vấn , thậm chí ánh mắt chút dao động, vào những ngày cùng nhau bỏ trốn, nàng và hạnh phúc biết bao, khoảng khắc ấy qua rồi sao, nhưng sao trong đầu vẫn còn nhớ rất .
Người trước mặt sao có thể là nữ tử mà hằng đêm nhung nhớ! Tối hôm nọ chắc là do say rượu, nửa tỉnh nửa mê, nên đến giờ mới thất thần như vậy. tự cười giễu chính mình: “Đúng là bổn vương quá đường đột.” lùi lại vài bước, quay người rời ngay.
Nguyên Ngư cũng muốn đuổi theo , nhưng chân vẫn chưa chịu , ánh mắt sắc bén lãnh liệt liếc lượt Mộ Dung Ca từ đầu đến chân, nhưng khi chạm phải khuôn mặt xấu xí từ ngữ nào miêu tả nổi thu hồi tầm mắt ngay, ra hết thảy chỉ là nàng tự chột dạ lo sợ mà thôi!
Có điều, qua lần này nàng biết , Triệu Tử Tận phải người lạnh nhạt, vô tình với mọi thứ, mà chỉ là nơi góc khuất hạnh phúc của chỉ dành cho mỗi mình Mộ Dung Ca, người từng là tỷ tỷ của . lẽ mấy năm qua khắp các nước chỉ là để tìm gặp Mộ Dung Ca sao? Tình cảm tỷ đệ của họ sâu thẳm như vậy sao?
Nguyên Ngư ôm theo vẻ tuyệt vọng chạy theo nam tử vận trường bào màu đỏ như lửa kia.
Lúc này, thứ màu đỏ như lửa ấy khuất dần trước tầm mắt, khiến người ta chỉ muốn rơi lệ, ánh mắt Mộ Dung Ca khẽ lay động, tựa hồ giữa rừng trúc xanh um, từng đợt gió thổi qua lá trúc lay động ngừng song vẫn thể che thứ tình cảm trong đôi mắt mà nàng chưa kịp giấu .
Hình như lần đầu tiên gặp , nàng đứng giữa đám nữ tử phấn son nhìn thấy , sắc mặt có chút tái nhợt, thân thể gầy yếu, nhưng vẫn ngây ngô nở nụ cười tinh khôi với nàng. Trong nụ cười đó, tiếng ‘tỷ tỷ’ mang theo cảm giác dựa dẫm, nàng luôn nhớ , và luôn xem là đệ đệ chí thân trong thời buổi loạn lạc, tình người bạc bẽo này!
Chỉ là thời gian thắm thoát thoi đưa, cái chớp mắt, nàng và đều đứng hai tuyến đường lệch của quỹ đạo cuộc sống! Họ thể chống lại được cái gọi là ‘vận mệnh’!
Cho nên nàng phải giấu kỹ những hồi ức đẹp đẽ này, kể cả đáy mắt đen thẳm của lộ vẻ dựa dẫm... và thân thiết thương.
“Mộc nương.” Lưu Tùng Nguyên đứng cạnh lên tiếng, ánh mắt chưa từng rời khỏi nàng. Vốn còn cho rằng nàng rất bí , thậm chí cảm giác được thứ khí chất cao quý mà nàng toát ra, dù dung mạo bị hủy, nhưng vẫn cảm nhận được mình xứng với nàng. Hai năm qua, cuộc sống của dần dần có nàng xen vào, rất muốn được làm người xoa dịu đáy mắt lạnh tanh ấy của nàng. Nhưng khi nhận ra mình hoàn toàn bất lực, tựa hồ là nàng dựng lên bức tường phòng vệ quá kiên cố.
Mộ Dung Ca nghiêng đầu nhìn , mặt lộ vẻ tức giận: “Xem ra những kẻ có thân phận tôn quý đều có thể tùy ý làm nhục chúng dân.”
Lúc này, Tiểu Thập từ trong phòng bước ra, ban nãy tuy trốn trong phòng nhưng quan sát hết thảy mọi việc. ra hiểu , phải Mộ Dung nương muốn nhận lại Triệu Tử Tận, chỉ là nếu nhận lại cậu ta, cuộc sống bình yên mà hai người cố tạo lập bị phá hủy ngay. có thể quản chuyện lớn trong thiên hạ, nhưng hai năm qua, phải vất vả giao tiếp lăn lộn chốn thương trường, tiếp xúc ít kẻ quyền cao chức trọng. biết được, đôi khi phải Mộ Dung nương muốn là được, để có bình yên ngày hôm nay, nàng bỏ ra ít công sức. Dùng cái chết để đổi lấy kết quả này, sao có thể dễ dàng từ bỏ được.
“Xem ra Lương quốc thể ở lâu rồi.” Sắc mặt Tiểu Thập có chút nghiêm trọng dùng thủ ngữ với Mộ Dung Ca. Điều quan trọng nhất đời là phải bảo vệ nàng, tuyệt đối để nàng xảy ra gì bất trắc gì !
“Chưa cần đâu.” Mộ Dung Ca khẽ lắc đầu. Hai năm qua nàng và Tiểu Thập giao thiệp rất tốt, đôi khi chỉ cần ánh mắt cũng đủ biết Tiểu Thập muốn gì, ngược lại Tiểu Thập cũng hiểu ý của nàng. Đây chính là tin tưởng lẫn nhau. Nàng nhìn Lưu Tùng Nguyên, có thể lại trong khắp thiên hạ phải người tầm thường, thông minh lanh lợi là yếu tố thể thiếu. xuất đường đột của Triệu Tử Tận hôm nay nhất định dấy lên nghi ngờ của . Hơn nữa, nếu bây giờ
nàng rời , nhất định khiến Tận Nhi nghi ngờ, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên vậy.
Nãy giờ Lưu Tùng Nguyên cứ mãi chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, chưa hề để ý cử chỉ của Mộ Dung Ca và Tiểu Thập. ra, cho dù có nhìn thấy nữa cũng hiểu họ gì.
“Khi nào Lưu công tử Tề quốc? Yên Nhi có cùng ?” Mộ Dung Ca hỏi.
Lưu Tùng Nguyên đáp: “Hai ngày nữa khởi hành. Bây giờ Yên Nhi được định hôn ước, theo ta cùng Tề quốc cũng tiện. Khoảng thời gian này phải phiền đến nàng chăm sóc muội ấy rồi.”
“Được thôi.” Mộ Dung Ca gật đầu. Hình như có gì đó phải hỏi , nàng vội thêm: “Tam hoàng tử có tình cảm với Yên Nhi muội ư?”
Lưu Tùng Nguyên gật đầu cười : “Ừ. Ban đầu khi biết chuyện của Yên Nhi và Tam hoàng tử, ta cũng rất kinh ngạc. Có điều, Tam hoàng tử cho Yên Nhi thân phận Trắc phi cũng được. Đối với muội ấy, địa vị đó cũng tệ, cũng dễ có ai bắt nạt được.”
Nghe xong, ánh mắt Mộ Dung Ca hơi lóe lên, song nàng cũng hỏi gì thêm.
Nàng còn định về phòng nghỉ lát, ngờ lại xảy ra việc Tận Nhi và Nguyên Ngư lại xông vào đây, Lưu Tùng Nguyên vẫn chưa từ bỏ lời đề nghị khi nãy, thẳng thắn hỏi: “Mộc nương nên suy nghĩ kỹ càng lời của ta. Đấy là những lời từ đáy lòng ta.” Lúc đầu e ngại dung mạo của nàng , có nam tử nào muốn cưới người vợ xinh tươi như hoa, nhưng hai năm tiếp xúc với nàng, nhận ra vẻ bề ngoài cũng quan trọng lắm.
“Lưu công tử, chúng ta là đối tác làm ăn với nhau, cũng có thể là bạn tốt, những cái khác tuyệt đối có.” Nàng mỉm cười trả lời thẳng. Bất cứ nam tử nào ở thời đại này nàng đều thể tiếp nhận, cho nên mới cố ý thay đổi dung mạo, nàng còn muốn giữ lại tự do và tự tôn của bản thân mà. Đời này kiếp này, chỉ chung sống vợ chồng ở thời đại, đàn ông thời đại còn làm được, huống chi là nam tử ở thời cổ đại? buồn cười.
Lưu Tùng Nguyên khẽ nhướng mày nhìn theo bóng dáng thướt tha chút do dự của nàng bước vào trong nhà. Đột nhiên nhận ra người con này điềm đạm, bình tĩnh hơn bất cứ ai, nàng biết rất bản thân muốn gì.
Last edited by a moderator: 9/10/15