1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiếp khuynh thành - Thư ca (HOÀN - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lonna

      Lonna Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      38
      <3<3<3 đặt gạch hóng tiếp :yoyo44: hk biết kihi nào chị mới gặp lại nhỉ???

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7 : xuất đột ngột .


      “Hôm ấy ta và nàng cùng nhau bỏ trốn, ban đêm cùng đốt lửa sưởi ấm, ánh lửa đỏ hồng lên khuôn mặt nàng. Nàng từng chỉ cần Tận Nhi vận đồ màu lửa đỏ nhất định vô cùng xuất chúng, nam tử trong khắp thiên hạ đều bị lu mờ. Hai năm qua, Tận Nhi chờ đợi trong tuyệt vọng, nhưng vẫn cố gắng giãy dụa để đợi nàng, nàng biết Tận Nhi thể thoải mái rời bỏ được mà. Nhưng tại sao nàng vẫn còn sống mà hề tìm gặp Tận Nhi? Dù chỉ lần, tại sao vậy?” Nam tử vừa thất hồn lạc phách, vừa kinh hỷ mạnh mẽ ôm chặt Mộ Dung Ca vào lòng, bên tai nàng văng vẳng tiếng thủ thỉ trầm khàn của .

      cho nàng biết hai năm qua phải sống trong đau khổ, đau khổ vì nhớ nhung, nhớ nhung nhưng vẫn phải chấp nhận, chấp nhận rồi lại muốn chối bỏ. Hết thảy đều bất đắc dĩ, chỉ hy vọng có được nụ cười dịu dàng ấm áp của thiếu nữ mà mình ôm trong lòng. Đúng vậy, chỉ cần nàng mỉm cười mà thôi.

      Mộ Dung Ca nhắm chặt hai mắt, nàng xúc động vô cùng! Hai năm gặp, phát triển cao to tráng kiện đến độ có thể ôm trọn nàng vào lòng, thậm chí nàng còn cảm nhận được tâm tư kích động của lúc này. Việc xảy ra quá đột ngột, nàng còn chưa kịp để ý miệng thốt ra ba chữ ‘Mộ Dung Ca " nữa, nàng từ từ mở mắt ra, nhìn trong trang phục màu lửa đỏ, thiếu niên giờ trường thàng trông khôi ngô.

      ra đêm hôm đó ai cũng mệt rồi, cùng tựa vào gốc cây đại thụ mà ngủ, trong lúc mơ hồ mới thốt ra những lời này, ngờ đến giờ vẫn còn nhớ.

      Nguyên Ngư còn kinh ngạc đứng như trời chồng, lần đầu tiên nàng tận mắt nhìn thấy nam tử trong tim mình, người khiến nàng ngày đêm phát ghen , kích động tột độ như tìm lại được báu vật mất, vừa kinh hỷ, lại vui mừng . Nửa năm qua nàng chưa từng thấy bộc lộ nhiều cảm xúc như vậy.

      Nữ tử ban nãy xấu đến kinh dị này rốt cuộc có quan hệ gì với , mà có thể phá vỡ bức tường băng giá như biến thành người khác vậy. Nếu là người thương sâu sắc... tuổi tác lại giống lắm. Nhưng... ‘Mộ Dung Ca’, cái tên này nghe rất quen? Đột nhiên nàng nhớ đến lúc còn chưa gả qua Tề quốc từng nghe nhắc đến người này, tuy là vương phi bị phế biếm làm ca cơ, may mắn được trở thành tỳ nữ bên cạnh thái tử ca ca, được thái tử phong làm Trắc phi, nhưng nàng chôn mình nơi biển lửa còn gì!

      Quan trọng hơn là... Mộ Dung Ca và vốn là em với nhau!Nàng ấy có thể là Mộ Dung Ca sao? Nếu là Mộ Dung Ca có thể giải thích được thái độ bất thường này của phu quân ta rồi!

      Lưu Tùng Nguyên kinh ngạc nhìn nam tử tuấn lãng hơn người này, ánh mắt tập trung vào nữ tử được ôm chặt cứng trong vòng tay : " Mộ Dung Ca ? " Mi mày từ từ chau hẳn lại.

      Mộ Dung Ca giãy giụa khỏi vòng tay của Triệu Tử Tận, nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng xa cách, “Vị công tử ..là ai ?” ra từ hôm bỏ trốn, giọng của nàng cũng có chút thay đổi, đến nỗi là khàn, nhưng vẫn nghe khá lạ tai, thêm vào đó hai năm nay nàng cũng cố gắng giấu nhẹm thanh thường ngày của mình, cố gắng đè thấp chút. Chỉ đáng tiếc là giọng nàng vốn kiều , dù có cố gắng ém nhẹm nữa cũng thay đổi được bao nhiêu.

      quen ư? Lưu Tùng Nguyên cảm thấy kì lạ, tỉ mỉ quan sát thần sắc của Mộ Dung Ca, nàng cũng giống là giả bộ.

      Triệu Tử Tận gắt gao chau mày, nhìn theo ánh mắt kỳ quái của nữ tử trước mặt, dung mạo nàng bị hủy, nhìn sơ qua xấu xí, mắt mũi đều giống với Mộ Dung Ca của ! Đặc biệt là vết sẹo mặt nàng là do đao kiếm, phải là bị... phỏng.

      phải nàng sao?

      Thứ cảm giác khiến luôn cảm thấy ấm áp, khiến an tâm gỡ bỏ phòng bị khi ở bên cạnh có là thiếu nữ này sao? Nữ tử trước mặt ... quả nhìn rất lạ lẫm.

      nghi hoặc nhìn nàng, đôi mắt khẽ nheo lại, khí chất lạnh nhạt bức người trở lại, tuyệt đối tìm thấy vẻ dựa dẫm và kinh hỷ khi nãy nữa.

      “Ngươi phải là "nàng" ấy sao?” Giọng lạnh lùng, có chút nghi ngờ lại có chút muốn xác định.

      Có điều khi ra những lời này, vẫn có cảm giác quen biết, phải là cực kỳ quen thuộc, nhưng từ hàng mi đến đôi mắt, thần sắc lạnh nhạt, dung mạo đầy những sẹo, rất xa lạ. Duy nhất thứ hơi thở gần gũi này... tuy nhìn sơ qua có chút xa lạ kia cố gắng che lấp thân thiết.

      “Mộ Dung Trắc phi chết cháy từ lâu, trước mặt sao lại là nàng được. Vương gia, nhất định ngài nhận nhầm người rồi.” Tuy trong lòng Nguyên Ngư vẫn chưa thả lỏng được, nhưng khi thấy Triệu Tử Tận khôi phục vẻ lạnh nhạt thường ngày, liền bước đến cạnh, kéo cánh tay , tựa hồ muốn cảm nhận vẻ nồng nhiệt khi nãy của , nhưng khi vừa chạm đến đầu ngón tay , đáy bàn chân nàng khẽ toát lên luồng khí lạnh.

      Mộ Dung Ca quan sát tâm trạng biến chuyển của Tận Nhi, ngực nàng như bị giáng kích mạnh, nàng rất muốn buông bỏ tất cả, với đứa trẻ ngốc ấy mình là tỷ tỷ của . Nhưng được, nàng tuyệt đối thể!

      “Hành vi của công tử quá đường đột rồi!” Mộ Dung Ca khép hờ tầm mắt, lạnh giọng . “Cho dù công tử có thân phận tôn quý nữa, nhưng đây là tệ xá của ta, đâu phải nơi mà các người ai cũng xông vào làm loạn .Hơn nữa, nam nữ thọ thọ bất tương thân, cho dù công tử có dung mạo tuấn mỹ nữa, nhưng cũng thể xem thường người khác như vậy!”

      “Ngươi quả phải là "nàng" ấy ?” Triệu Tử Tận nhìn theo nhất cử nhất động của nàng, nàng lạnh nhạt chất vấn , thậm chí ánh mắt chút dao động, vào những ngày cùng nhau bỏ trốn, nàng và hạnh phúc biết bao, khoảng khắc ấy qua rồi sao, nhưng sao trong đầu vẫn còn nhớ rất .

      Người trước mặt sao có thể là nữ tử mà hằng đêm nhung nhớ! Tối hôm nọ chắc là do say rượu, nửa tỉnh nửa mê, nên đến giờ mới thất thần như vậy. tự cười giễu chính mình: “Đúng là bổn vương quá đường đột.” lùi lại vài bước, quay người rời ngay.

      Nguyên Ngư cũng muốn đuổi theo , nhưng chân vẫn chưa chịu , ánh mắt sắc bén lãnh liệt liếc lượt Mộ Dung Ca từ đầu đến chân, nhưng khi chạm phải khuôn mặt xấu xí từ ngữ nào miêu tả nổi thu hồi tầm mắt ngay, ra hết thảy chỉ là nàng tự chột dạ lo sợ mà thôi!

      Có điều, qua lần này nàng biết , Triệu Tử Tận phải người lạnh nhạt, vô tình với mọi thứ, mà chỉ là nơi góc khuất hạnh phúc của chỉ dành cho mỗi mình Mộ Dung Ca, người từng là tỷ tỷ của . lẽ mấy năm qua khắp các nước chỉ là để tìm gặp Mộ Dung Ca sao? Tình cảm tỷ đệ của họ sâu thẳm như vậy sao?

      Nguyên Ngư ôm theo vẻ tuyệt vọng chạy theo nam tử vận trường bào màu đỏ như lửa kia.

      Lúc này, thứ màu đỏ như lửa ấy khuất dần trước tầm mắt, khiến người ta chỉ muốn rơi lệ, ánh mắt Mộ Dung Ca khẽ lay động, tựa hồ giữa rừng trúc xanh um, từng đợt gió thổi qua lá trúc lay động ngừng song vẫn thể che thứ tình cảm trong đôi mắt mà nàng chưa kịp giấu .

      Hình như lần đầu tiên gặp , nàng đứng giữa đám nữ tử phấn son nhìn thấy , sắc mặt có chút tái nhợt, thân thể gầy yếu, nhưng vẫn ngây ngô nở nụ cười tinh khôi với nàng. Trong nụ cười đó, tiếng ‘tỷ tỷ’ mang theo cảm giác dựa dẫm, nàng luôn nhớ , và luôn xem là đệ đệ chí thân trong thời buổi loạn lạc, tình người bạc bẽo này!

      Chỉ là thời gian thắm thoát thoi đưa, cái chớp mắt, nàng và đều đứng hai tuyến đường lệch của quỹ đạo cuộc sống! Họ thể chống lại được cái gọi là ‘vận mệnh’!

      Cho nên nàng phải giấu kỹ những hồi ức đẹp đẽ này, kể cả đáy mắt đen thẳm của lộ vẻ dựa dẫm... và thân thiết thương.

      “Mộc nương.” Lưu Tùng Nguyên đứng cạnh lên tiếng, ánh mắt chưa từng rời khỏi nàng. Vốn còn cho rằng nàng rất bí , thậm chí cảm giác được thứ khí chất cao quý mà nàng toát ra, dù dung mạo bị hủy, nhưng vẫn cảm nhận được mình xứng với nàng. Hai năm qua, cuộc sống của dần dần có nàng xen vào, rất muốn được làm người xoa dịu đáy mắt lạnh tanh ấy của nàng. Nhưng khi nhận ra mình hoàn toàn bất lực, tựa hồ là nàng dựng lên bức tường phòng vệ quá kiên cố.

      Mộ Dung Ca nghiêng đầu nhìn , mặt lộ vẻ tức giận: “Xem ra những kẻ có thân phận tôn quý đều có thể tùy ý làm nhục chúng dân.”

      Lúc này, Tiểu Thập từ trong phòng bước ra, ban nãy tuy trốn trong phòng nhưng quan sát hết thảy mọi việc. ra hiểu , phải Mộ Dung nương muốn nhận lại Triệu Tử Tận, chỉ là nếu nhận lại cậu ta, cuộc sống bình yên mà hai người cố tạo lập bị phá hủy ngay. có thể quản chuyện lớn trong thiên hạ, nhưng hai năm qua, phải vất vả giao tiếp lăn lộn chốn thương trường, tiếp xúc ít kẻ quyền cao chức trọng. biết được, đôi khi phải Mộ Dung nương muốn là được, để có bình yên ngày hôm nay, nàng bỏ ra ít công sức. Dùng cái chết để đổi lấy kết quả này, sao có thể dễ dàng từ bỏ được.

      “Xem ra Lương quốc thể ở lâu rồi.” Sắc mặt Tiểu Thập có chút nghiêm trọng dùng thủ ngữ với Mộ Dung Ca. Điều quan trọng nhất đời là phải bảo vệ nàng, tuyệt đối để nàng xảy ra gì bất trắc gì !

      “Chưa cần đâu.” Mộ Dung Ca khẽ lắc đầu. Hai năm qua nàng và Tiểu Thập giao thiệp rất tốt, đôi khi chỉ cần ánh mắt cũng đủ biết Tiểu Thập muốn gì, ngược lại Tiểu Thập cũng hiểu ý của nàng. Đây chính là tin tưởng lẫn nhau. Nàng nhìn Lưu Tùng Nguyên, có thể lại trong khắp thiên hạ phải người tầm thường, thông minh lanh lợi là yếu tố thể thiếu. xuất đường đột của Triệu Tử Tận hôm nay nhất định dấy lên nghi ngờ của . Hơn nữa, nếu bây giờ
      nàng rời , nhất định khiến Tận Nhi nghi ngờ, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên vậy.

      Nãy giờ Lưu Tùng Nguyên cứ mãi chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, chưa hề để ý cử chỉ của Mộ Dung Ca và Tiểu Thập. ra, cho dù có nhìn thấy nữa cũng hiểu họ gì.

      “Khi nào Lưu công tử Tề quốc? Yên Nhi có cùng ?” Mộ Dung Ca hỏi.

      Lưu Tùng Nguyên đáp: “Hai ngày nữa khởi hành. Bây giờ Yên Nhi được định hôn ước, theo ta cùng Tề quốc cũng tiện. Khoảng thời gian này phải phiền đến nàng chăm sóc muội ấy rồi.”

      “Được thôi.” Mộ Dung Ca gật đầu. Hình như có gì đó phải hỏi , nàng vội thêm: “Tam hoàng tử có tình cảm với Yên Nhi muội ư?”

      Lưu Tùng Nguyên gật đầu cười : “Ừ. Ban đầu khi biết chuyện của Yên Nhi và Tam hoàng tử, ta cũng rất kinh ngạc. Có điều, Tam hoàng tử cho Yên Nhi thân phận Trắc phi cũng được. Đối với muội ấy, địa vị đó cũng tệ, cũng dễ có ai bắt nạt được.”

      Nghe xong, ánh mắt Mộ Dung Ca hơi lóe lên, song nàng cũng hỏi gì thêm.

      Nàng còn định về phòng nghỉ lát, ngờ lại xảy ra việc Tận Nhi và Nguyên Ngư lại xông vào đây, Lưu Tùng Nguyên vẫn chưa từ bỏ lời đề nghị khi nãy, thẳng thắn hỏi: “Mộc nương nên suy nghĩ kỹ càng lời của ta. Đấy là những lời từ đáy lòng ta.” Lúc đầu e ngại dung mạo của nàng , có nam tử nào muốn cưới người vợ xinh tươi như hoa, nhưng hai năm tiếp xúc với nàng, nhận ra vẻ bề ngoài cũng quan trọng lắm.

      “Lưu công tử, chúng ta là đối tác làm ăn với nhau, cũng có thể là bạn tốt, những cái khác tuyệt đối có.” Nàng mỉm cười trả lời thẳng. Bất cứ nam tử nào ở thời đại này nàng đều thể tiếp nhận, cho nên mới cố ý thay đổi dung mạo, nàng còn muốn giữ lại tự do và tự tôn của bản thân mà. Đời này kiếp này, chỉ chung sống vợ chồng ở thời đại, đàn ông thời đại còn làm được, huống chi là nam tử ở thời cổ đại? buồn cười.

      Lưu Tùng Nguyên khẽ nhướng mày nhìn theo bóng dáng thướt tha chút do dự của nàng bước vào trong nhà. Đột nhiên nhận ra người con này điềm đạm, bình tĩnh hơn bất cứ ai, nàng biết rất bản thân muốn gì.
      Last edited by a moderator: 9/10/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Thiếp Khuynh Thành II

      Chương 8 :Mỹ nhân Kim Lan




      Ba ngày sau Lưu Tùng Nguyên khởi hành Tề quốc.

      Từ hôm nàng lạnh nhạt xua đuổi Tận Nhi, và Nguyên Ngư đều thấy xuất thêm lần nào nữa. Mộ Dung Ca vẫn thầm cảm giác được Tận Nhi nhất định dễ dàng buông bỏ nghi ngờ. Cũng có số việc bất ngờ xảy ra khiến nàng trở tay kịp. Mộ Dung Ca cũng ngờ đến , luôn luôn có những việc ngoài tầm với xảy đến.

      Hôm đó, Lưu Ngữ Yên thất thần và hoảng sợ đến tìm nàng, cho nàng biết tin động trời! Lưu Ngữ Yên có thai gần hai tháng rồi!

      “Tháng trước quỳ thủy tới, muội cũng nghĩ nhiều, nhưng hai ngày nay ăn ngon, nuốt trôi, thậm chí còn nôn khan nữa, sau khi khám lang trung mới biết, muội có mang được hai thang rồi! Mộc tỷ tỷ, bây giờ muội phải làm sao đây?” Sắc mặt Lưu Ngữ Yên trắng bệch, nhóc hồn nhiên ngây thơ thường ngày hay nhảy nhót, làm sao ngờ được gặp tình huống khó xử này, nên nhất thời cũng lạc mất phương hướng, biết phải làm sao.

      Ánh mắt của Lưu Ngữ Yên cho biết muội ấy biết phải với Lưu Tùng Nguyên như thế nào, cũng thể giấu mãi chuyện này được. Nhưng trong cách nhìn của Mộ Dung Ca, hình như đây là mưu được sắp đặt sẵn đúng hơn!

      Rốt cuộc nàng hiểu vì sao Lương Thần phải cưới Lưu Ngữ Yên! Còn để muội ấy vị trí Trắc phi! Vì thực tế Lương Thần phải là kẽ có lòng tranh chấp địa vị, ôn nhã lịch thiệp. Dã tâm của rất lớn, trong lòng biết nếu cưới Lưu Ngữ Yên, ngày sau nhất định có được ủng hộ của Lưu Tùng Nguyên! Dù gì Lưu Tùng Nguyên cũng là tay buôn bán vũ khí, thường xuyên qua lại giữa các quốc gia! Trong thời loạn thế, món binh khí tốt mới là ưu tiên hàng đầu!

      Nhưng nàng cũng thể thử nghĩ theo chiều hướng tốt hơn, có thể đằng sau mưu này, Lương Thần cũng có tình cảm với Lưu Ngữ Yên sao!

      “Muội biết phải làm gì nữa, Mộc tỷ tỷ, tỷ nhất định phải giúp muội.” Lưu Ngữ Yên nắm chặt tay của Mộ Dung Ca, thác đặt mọi hy vọng lên người nàng.

      “Yên Nhi, hãy cho ta biết trong lòng muội Tam hoàng tử ở vị trí nào?” Nàng trầm giọng hỏi.

      Muội ấy trả lời ngay: “Trong lòng muội, Tam hoàng tử và ca ca cũng như nhau.”

      Mộ Dung Ca thở dài, “Nếu sau này Tam hoàng tử có lỡ làm chuyện gì khiến muội đau khổ đến mức thiết sống nữa, liệu muội có hối hận ?” Con khi thường mù quáng, kịp dành khoảng thời gian tìm hiểu nhau vội nghe theo tiếng gọi gia tốc của con tim, tự hào cho rằng thể thiếu nhau được. Con đường ngày sau còn rất dài, những gì phải đối mặt tuyệt đối ít, tiếc là Lưu Ngữ Yên còn quyền lựa chọn nữa.

      “Mộc tỷ tỷ, Tam hoàng tử đối đãi với muội rất tốt. Nam tử trong thiên hạ này có hàng ngàn hàng vạn, mấy năm qua lên phủ cầu thân rất nhiều, nhưng chưa ai khiến muội nhớ nhung như chàng. Đến khi chàng xuất , muội mới biết rằng thế nào gọi là ‘vững như bàn thạch’. Nhắc đến Lương Thần, khuôn mặt nhắn lập tức lộ vẻ ái mộ, khuôn mặt tái nhợt cũng lộ vài nét hồng hào.

      Từ thần sắc của Lưu Ngữ Yên, Mộ Dung Ca liền biết bé nhất định từ bỏ! Muội ấy nhất định phải lấy Lương Thần rồi!

      Mỗi người đều có con đường phải , nàng có quyền can thiệp, thậm chí là thay đổi quyết định của Lưu Ngữ Yên, dù sao có rất nhiều việc đời phải nàng muốn là được. Nàng vỗ mu bàn tay của Lưu Ngữ Yên, an ủi: “Đừng có sợ. Việc gì phải đến cũng đến rồi, tin chắc Tam hoàng tử biết tin muội có mang nhất định rất vui mừng. Ca Ca muội bây giờ đường đến Tề quốc. Hay ta
      gửi bồ câu đưa tin, huynh đẩy nhanh thời gian cưới xin vậy.”

      “Tam hoàng tử vẫn chưa biết chuyện này. Muội cũng biết có nên với ngài nữa.” Lưu Ngữ Yên do dự. Hôm đó hai người họ cùng nhau chơi đùa trong sơn cốc, nàng để ý ngã ngay vào đầm nước, lấy quần áo nàng hong khô, từ đầu đến cuối cũng chưa từng nhìn vào nàng. Nàng nghe rất nhịp đập của hai trái tim... ôm nàng vào lòng, quả rất dịu dàng.

      Mộ Dung Ca lại thở dài, theo như nàng biết, dù Lương Thần phải rất đam mê nữ sắc, nhưng đại đa số đàn ông đều suy nghĩ bằng nửa người bên dưới, Lương Thần cũng ngoại lệ, trong phủ của có hơn mấy chục cơ thiếp, ca cơ cũng mười mấy người, nha đầu thông phòng cũng ít, tuy là chưa có ai đắc sủng, nhưng mỗi đêm đều có nữ tử lăn ấm giường ! Ở thời đại này, điều nam tử thể nhẫn nại nhất chính là dục vọng thể xác! Có lẽ Lưu Ngữ Yên cũng biết, nhưng vẫn xem
      Lương Thần là ‘chân mệnh thiên tử’ duy nhất của đời mình! Cho nên vào lúc này, Lưu Ngữ Yên chắc vẫn cảm thấy hạnh phúc.

      “Đương nhiên phải với Tam hoàng tử chứ.” Giọng nàng càng nặng nề hơn.

      Lưu Ngữ Yên vốn biết phải làm sao, bây giờ chỉ biết tin tưởng vào Mộ Dung Ca, đương nhiên lời tỷ ấy , nàng nhất định làm theo!

      ...

      Tề quốc,

      Thiên tử tuyển phi, nữ tử khắp nước đều háo hức dự tuyển.

      Từ hàng vạn nữ tử phải chọn ra người đẹp nhất, lại có gia thế hiển hách mới được. Quan trọng nhất tất cả đều phải là ‘xử nữ’.

      Qua từng đợt tuyển lựa, cuối cùng chọn ra trăm người được phép tiến cung để thánh thượng đích thân quyết định người ở người .

      Trong đại điện, Triệu Tủy Duy thong dong ngồi ngai vàng. lười nhác quét mắt lượt các mỹ nhân, là muôn màu muôn vẻ, ốm cao mập gầy đều có đủ, cũng khó mà rung động được. Từng khuôn mặt trẻ trung tươi tắn đều đỏ lựng lên, tim ngừng đập nhanh khi bắt gặp ánh mắt hoàng thượng lướt qua.

      Đây là nam tử có địa vị tôn quý nhất Tề quốc, có thể là phu quân của họ, người mà cả đời này họ hầu hạ.

      Lương Hân Hân và Lâm Thanh Nhã ngồi ở hai bên sườn trái và phải, ánh mắt phức tạp nhìn những có khuôn mặt trẻ trung, thanh thoát, hàng mày yểu điệu, cái gì cũng có, thậm chí còn trẻ hơn họ rất nhiều. Đúng là mặt ai cũng mỉm cười, nhưng ai biết được khi hoạn quan tuyên bố danh sách những người được lưu lại, tim hai nàng từng giọt máu đau như cắt .

      Lương Hân Hân thầm thở dài, sau này cứ mỗi ba năm có những nữ tử trẻ tuổi vào cung, đến lúc đó, nàng già , nhan sắc kém dần, còn lại chắc cũng chỉ thân phận Hoàng quý phi này. biết ai ngồi được vào vị trí hoàng hậu đây?

      Trong lòng Lâm Thanh Nhã tức giận vô cùng, nhưng cũng bất lực! Mấy năm nay nàng nỗ lực ngừng nhưng vẫn chiếm được sủng ái của Triệu Tử Duy, e là sau này cũng khó mà có được!

      Trong tiếng vang thánh thót của hoạn quan, đột nhiên có tiếng nam tử hét lên khiến ai nấy cũng tim đập chân run.

      Mọi người đều nhìn sang, chỉ thấy có nữ tử vận quần áo cung nữ hoảng hốt nhìn Triệu Tử Duy, và chân đầy những trà!

      Lương Hân Hân thấy vậy, còn định lên tiếng răn dạy, nhưng khi nhìn thấy dung mạo của nữ tử đó liền trở nên thất thần!

      ngờ đời lại có người xinh đẹp như vậy! Đến cả đệ nhất mỹ nhân Lâm Thiện Nhã còn thua xa!

      Vẻ đẹp thoát tục thanh lệ, dáng vẻ yểu điệu nhưng vẫn thanh tao, xứng đáng là trang khuynh quốc khuynh thành! Nét đẹp này thể dùng ngôn từ để miêu tả hết được. Trong vẻ hoảng sợ của nàng lộ chút thấp hèn.

      Triệu Tử Duy hơi thất thần, khóe môi nhếch lên nụ cười như có như , quan sát khắp người nữ tử này.

      Lương Hân Hân cũng phải kinh ngạc, đời quả có người đẹp hơn Lâm Thiện Nhã bậc! Chỉ nhìn cái là biết nàng ta hoàn toàn cố ý làm như vậy! Chỉ là, người có nhan sắc như vậy ở trong cung sao bấy lâu nay ai phát ra?

      Lâm Thanh Nhã nghi hoặc nhìn đó, vẫn cảm thấy ả ta nhìn rất quen, nhưng lại biết nét quen thuộc này từ đâu mà có.

      Mọi người đều bị nữ tử ấy thu hút, đến cả đám tú nữ cũng cảm thấy lép vế trước nàng.

      xuất của ta khiến việc tuyển tú phải tạm dừng, khóe miệng Triệu Tử Duy lộ vẻ cười, mắt quang chưa hề rời khỏi nàng, giọng đầy sức quyến rũ hỏi: “Nàng là ai?”

      khuôn mặt nữ tử ấy chút sợ sệt, cũng có vẻ vui mừng khi bị để ý, chỉ lạnh nhạt , “Hồi bẩm hoàng thượng, thiếp là Kim Lan.”

      Kim Lan? Lâm Thanh Nhã sững sờ! Hai năm trước, Kim Lan đột nhiên đến tìm nàng, là nhận lệnh của Lâm Thiện Nhã, đương nhiên nàng dám giữ lại bên người! Nàng có nhớ khuôn mặt khi đó của Kim Lan đâu có xinh đẹp như vậy, ngược lại còn rất bình thường, thậm chí nhìn thoáng qua là có thể quên ngay! Hèn chi lúc nãy vừa thấy ta nàng liền thấy rất quen, ra đây là tâm tư bất lộ của Lâm Thiện Nhã! Sắp đặt người vừa có dã tâm, lại có dung mạo tuyệt sắc bên người, để khi nàng ứng phó
      kịp, lập tức chiếm lấy Triệu Tử Duy! Haha, Lâm Thiện Nhã ơi Lâm Thiện Nhã, tỷ quả rất giỏi tính toán!

      Chỉ đáng tiếc, nàng chưa hề phát dung mạo của Kim Lan, lúc ấy chỉ cười lạnh biết Lâm Thiện Nhã tính cái gì nên sắp xếp cho Kim Lan đến chỗ khác làm cung nữ. Hai năm qua , nàng cũng quên béng chuyện này, trong cung vẫn còn người như Kim Lan!

      Đương lúc mọi người còn cho rằng cung nữ này nhất định bị phạt, đột nhiên Triệu Tử Duy mở miệng

      : “Từ hôm nay, nàng là Hương Mỹ nhân.”

      Mỹ Nhân? Trong hậu cung, Mỹ Nhân có địa vị rất thấp trong đám phi tần, nhưng ngày sau nếu được hoàng thượng sủng ái, tiền đồ nhất định được rộng mở.

      Kim Lan chút bất ngờ, nàng quỳ xuống tạ ơn: “Thiếp cảm tạ ân điển của hoàng thượng!”

      Bất thình lình xuất Mỹ Nhân tuyệt thế! Khắp đại điện, bầu khí lập tức thay đổi. Lương Hân Hân lại thầm thở dài, nàng sớm phải biết, trong mắt của Triệu Tử Duy, cần là nữ tử như Mộ Dung Ca từng được đặt dưới đáy lòng hết mực thương, hoặc là nữ tử có dung mạo ai sánh bằng. Về hai mặt này, bản thân nàng có được mảng nào . Nàng chỉ biết tự cười giễu chính mình, lạnh nhạt thu hồi tầm mắt nhìn Kim Lan.

      Lâm Thanh Nhã càng kinh ngạc hơn, nàng làm sao biết Kim Lan làm như vậy là để thu hút chú ý của Triệu Tử Duy! Mỹ Nhân ư? địa vị cao hơn cung nữ là bao!

      Tiếp theo, tựa hồ vì xuất của Kim Lan, Triệu Tử Duy còn hứng thú với buổi tuyển tú nữa, nhưng để an ủi lòng người, tùy tiện chọn đại vài tú nữ, phong đại cho thân phận.

      Chỉ vì Kim Lan mà cả buổi tuyển tú trở nên vô vị!

      Ngay đêm đó, vầng trăng mông lung trời, nhàn nhạt tỏa thứ ánh sáng vàng kim lên khắp hoàng cung!

      Trong phòng tràn ngập mùi thơm của hoa hồng, sắc đỏ của màn sa phấp phới. Kim Lan vốn có dung mạo tuyệt sắc chỉ trang điểm rất , chỉ vận độc nhất bô áo sa tanh mỏng màu trắng. Nàng cũng khoác thêm gì nữa, dưới màn đêm mộng ảo dễ khiến lòng người đê mê, nhìn qua là đủ mê hoặc hết thảy nam tử trong thiên hạ, là quyến rũ quá mà!

      Cửa vừa đẩy ra, thân hình cao lớn đầy bá khí bước vào, nàng lập tức đứng dậy, chạy ra nghênh đón.

      “Thiếp đợi hoàng thượng lâu rồi.” xong, nàng liền cởi nốt lớp áo thuần bạch duy nhất người.

      màn hoạt sắc sinh hương đều diễn ra.
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Thiếp Khuynh Thành II

      Chương 9 :Lưu Ngữ Yên có mang .



      Mấy ngày sau, trời với đất như hòa làm dưới màn mưa liên thuyên dứt.Nàng đứng bên ô cửa sổ nhìn theo bóng mưa mịt mù bên ngoài. Rừng trúc gặp mưa như reo vui, hai chú gấu trúc thông minh vội trốn ngay vào lồng. Lâu lâu giơ chiếc đầu tròn ra phỏng đoán khi nào hết mưa nhìn buồn cười làm sao.

      Trong tổ nàng cho chuẩn bị rất nhiều lá trúc đủ để chúng ăn suốt hai ngày.
      Đột nhiên cảm nhận sau lưng có người đến, nàng nghiêng đầu nhìn, ra là Tiểu Thập.

      Mắt nàng khẽ lóe lên, hỏi: “Có tin tức gì chưa?”

      “Khánh Nam vương và vương phi ở trong khách sạn Vương Giả, chưa hề có ý định rời khỏi.” Tiểu Thập lắc đầu, thần sắc có chút nghiêm trọng. Mấy ngày qua, luôn thầm tìm tung tích của Triệu Tử Tận khắp thành An Bình. Tuy Triệu Tử Tận vẫn dừng chân ở khách sạn, nhưng phải mất mấy ngày mới tìm ra tung tích.

      Nghe xong, thần sắc Mộ Dung Ca vẫn trầm trọng. Vẫn chưa rời khỏi sao?

      “Mộ Dung nương, xem ra chúng ta để Khánh Nam vương chú ý rồi.” Tiểu Thập gắt gao chau mày. Hai năm qua, cũng được biết ít nhiều tin tức về Nguyên Kỳ, Triệu Tử Duy, Triệu Tử Tận, chưa từng dừng chân ở nơi nào quá lâu.

      “Có lẽ đợi.” Mộ Dung Ca thấp giọng . Mấy năm qua, Tận Nhi trưởng thành ít, tâm cơ cũng rất sâu, hôm đó tuy nàng cố gắng tỏ vẻ lạnh nhạt xa cách, nhưng trong mắt , đúng là trông nàng rất xa lạ, nhưng thứ cảm giác thân quen nhất định dây lên nghi hoặc của . Cho nên phải đợi! đợi nàng chịu được lộ ra sơ hở, nếu nàng đích xác phải người tìm mới rời .

      Tận Nhi đúng là lớn rồi! Đủ lớn để giữ được bình tĩnh như vậy!

      Tiểu Thập nghe vậy cũng đành im lặng. Xem ra người kiềm lòng được là mới đúng.“Thôi cứ mặc kệ chuyện này , Yên Nhi ở trong phòng nghỉ ngơi, đệ hãy hỏi hạ nhân có để mắt chăm sóc muội ấy .” Mộ Dung Ca ém nhẹm nỗi lo trong lòng, quay đầu nhìn theo màn mưa bên ngoài, có chút lo lắng . Sau khi Lưu Ngữ Yên biết mình có thai, mọi khi còn rất hoạt bát nay trở nên trầm tĩnh cẩn trọng, hôm qua hết với Lương Thần, biết tin vô cùng vui vẻ, rằng
      đẩy nhanh tiến độ, sớm ngày rước nàng về dinh. Lưu Tùng Nguyện nhận được tín thư cũng hồi thư về. đến Tề quốc có chuyện rất quan trọng phải làm, nên thể trở về ngay, nhưng nhất định cố gắng thu xếp trở về trong vòng hai tháng.

      Thế là hôn của Lưu Ngữ Yên và Lương Thần được định lại vào hai tháng sau.

      Bây giờ nàng cũng muốn vào hỏi han Lưu Ngữ Yên chút, mới phát muội ấy hề ở trong phòng, đợi mãi lúc lâu vẫn thấy bóng dáng.

      Tiểu Thập gật đầu, quay người ra ngoài ngay.

      Được lát, có người tiến vào phòng.

      Nàng xoay người nhìn, nụ cười nhạt tắt ngay môi. Nàng gắt gao chau mày lại! Xem ra muốn trốn cũng xong rồi!

      Trước mắt là đôi uyên ương. Lưu Ngữ Yên tựa vào người Lương Thần khác gì chú chim , gương mặt lộ vẻ phong hoa nguyệt thẹn nhìn nàng, giọng có chút mắc cỡ: “Hôm nay muội và Tam hoàng tử hẹn gặp nhau tại An Bình tửu lâu, ngờ tửu lâu lại chật kín người. Muội thường hay nhắc đến Mộc tỷ tỷ với ngài, bây giờ ca ca ở nhà, Mộc tỷ tỷ là người thân duy nhất của muội, cho nên muội mới dẫn Tam hoàng tử đến.”

      Hèn gì thấy bóng dáng, ra là gặp tình lang! Tiểu a đầu này ... đúng là...!

      Đôi mắt Lương Thần nhìn chằm chằm Mộ Dung Ca, lòng thầm kinh sợ, nữ tử trước mặt có dung mạo xấu xí từ ngữ nào có thể miêu tả được kia chính là Mộc Khinh, người mà Lưu Ngữ Yên hay nhắc đến!

      Nghe nàng tuy dung mạo khác người, nhưng tính tình rất tốt, thậm chí còn là đối tác quan trọng của Lưu Tùng Nguyên. chưa bao giờ nghĩ đời còn có nữ tử xấu xí đến vậy! Thêm vào đó, tựa hồ nàng ta còn tự biết thân biết phận! Mắt ngay lập tức lộ ra sát khí. Dù nàng ta là ai nữa, nhưng đêm đó nhìn thấy !

      Mộ Dung Ca cũng phát được sát ý của , nhưng vẫn điềm đạm cười, “Thiếp bái kiến Tam hoàng tử.” Thời đại này, điều nàng ghét nhất chính là nữ tử cứ gặp phải hoàng thân quốc thích phải tự xưng là ‘thiếp’!

      “Tam hoàng tử, đây là Mộc tỷ tỷ mà thiếp hay nhắc đó. Bây giờ đại ca ở đây, chính tỷ ấy tay chăm sóc thiếp.” Lưu Ngữ Yên bước lên quàng lấy tay Mộ Dung Ca, nũng nịu nhìn Lương Thần, dịu dàng .

      Lương Thần vội thu hồi sát ý trong mắt, thần sắc vẫn bộc lộ nét tự cao của hoàng tộc, nhưng vẫn tỏ vẻ ôn thuận nhã nhặn như hồi ở Phong quốc, gật đầu cười : “Mộc nương chớ đa lễ. Ta thường nghe Yên Nhi nhắc đến nàng, trăm nghe bằng thấy, dám tin Mộc nương là thân nữ nhi mà lại rành mạch trong vấn đề mua bán binh khí. Chỉ trong hai năm ngắn ngủi trở thành thương gia lớn nhất nhì trong thiên hạ.” xong, sát khí trong biến mất hoàn toàn, mém tí quên thân phận của ta, thương buôn lớn nhất bấy giờ! Như vậy thôi cũng đủ để phải ai muốn động là động vào được!

      “Cũng ngờ trong kiếp sống này còn được diện kiến Tam hoàng tử lần. Bây giờ gặp mặt, liền biết Yên Nhi lựa chọn đúng. Tam hoàng tử đối đãi với Yên Nhi quả nhiên lòng, đây cũng là phúc phận của nha đầu ấy.” Mộ Dung Ca khép hờ tầm mắt, khóe môi nhếch lên cười.

      Lúc nàng nhoẻn miệng cười, những vết sẹo mặt như nhảy múa trông đáng sợ còn thêm vài nét dữ tợn. Lương Thần nhìn thấy lập tức muốn tránh ngay.

      Trong lòng Lưu Ngữ Yên thoáng chút nghi ngờ, cứ mãi cảm thấy Mộc tỷ tỷ và Lương Thần như đấu tranh ngầm, tựa hồ từng lời đều chứa dao găm. Nàng tỷ mỉ để tâm quan sát họ ngay. Có điều nhìn nhìn lại, bọn họ trông vẫn lễ độ hài hòa cười, lẽ là nàng nhạy cảm quá? Từ khi biết mình có mang, tự dưng thần trí nàng rất hay đề cao cảnh giác.

      “Mộc nương chớ vậy, Yên Nhi tính tình hoạt bát dễ thương, lại xinh đẹp xuất chúng. Nữ tử như vậy đúng là cầu được ước thấy.” Lương Thần cười to, đem tất cả mưu giấu kín, dùng lời ngon ngọt để hóa giải hiềm khích.

      Mộ Dung Ca cũng tạm bỏ phòng bị, mỉm cười : “Cũng đúng, nữ tử như Yên Nhi đời này được mấy người, thiếp bạo gan xin Tam hoàng tử hãy lòng thương muội ấy.”

      “Mộc tỷ tỷ... Tam hoàng tử đối xử với muội rất tốt mà...” Yên Nhi lại dụi đầu vào ngực , mắc cỡ nên lời. Lúc nhìn thấy Lương Thần nghiêm túc gật đầu ưng thuận, gò má nàng đỏ lựng như trái táo đỏ. Nàng lòng Tam hoàng tử, đương nhiên cũng mong từ nay về sau hết lòng sủng ái mình rồi.

      Lương Thần phớt lờ cả Mộ Dung Ca, mạnh mẽ ôm chặt Lưu Ngữ Yên vào lòng, đắm đuối nhìn giai nhân trong lòng, chân thành hứa: “Đấy là điều hiển nhiên.”

      Lưu Ngữ Yên xấu hổ giấu mặt vào ngực Lương Thần, mỹ nhân ôm trong tay, trống ngực Lương Thần đương nhiên phải gia tốc rồi, nhưng vẫn chút tà niệm! đáng chết! Cũng tại đêm đó đối diện với nữ tử xấu xí như vậy, khiến sợ đến phát khiếp, toàn bộ dục vọng đều tiêu biến, tệ hơn là tiêu biết cách triệt để... từ đó thể ham muốn nữa, dù là ca cơ có thân hình nóng bỏng thế nào, gợi tình ra sao... đều thể...! Vốn dĩ cũng rất thích Yên Nhi, nhưng vẫn cách nào gợi lên cảm giác ham muốn! muốn giết người quá !

      “Có điều...” Ngữ khí bỗng nhiên thay đổi.

      Mi mày Mộ Dung Ca nhướng lên ngay.

      Lưu Ngữ Yên vô cùng căng thẳng, mở to hai mắt ngẩng lên nhìn .

      “Có điều, bây giờ Yên Nhi có thai, nếu hai tháng nữa mới cử hành hôn lễ sau khi sinh ra đứa con của ta, Yên Nhi khó tránh khỏi miệng người nghị luận. Điều này công bằng với nàng! Nếu Mộc nương cũng xem như tỷ tỷ, chi bằng hãy thay nàng làm chủ, quyết định đẩy sớm hơn nữa ngày thành thân? Như vậy có thể tránh khỏi lời ra tiếng vào của miệng đời! Bản cung để người ta bàn tán Yên Nhi, càng được phép xấu hài nhi của bản cung.” Lương Thần nhìn thẳng Mộ Dung
      Ca, thần sắc có chút trầm trọng. Mỗi câu , tất cả đều vì Yên Nhi mà thôi.

      Lưu Ngữ Yên ban nãy còn lo sợ Lương Thần đổi chủ ý, cưới mình nữa! Sau khi nghe Lương

      Lương Thần năng từng câu từng chữ đều vì mình liền thở phào nhõm. Nàng trao thân mình cho , đời này kiếp này nàng thề phải theo , đồng sinh cộng tử, bách niên giai lão rồi. Cũng may, cũng mực muốn bảo vệ nàng.

      Mộ Dung Ca vẫn cười nhưng tròng mắt trở nên sâu thẳm, im lặng quan sát Lương Thần.

      Lương Thần tựa hồ rất gấp gáp, chau mày tiếp tục : “Mộc nương có lời xin cứ .”

      Mộ Dung Ca khẽ lắc đầu, giọng đáp: “Tam hoàng tử chớ vậy, hôn nhân là chuyện đại của đời người há phải trò chơi? Tuy thiếp là tỷ tỷ danh Nghĩa của Yên Nhi, nhưng cũng phải máu thịt chí thân. Hơn nữa Yên Nhi là muội muội duy nhất của Lưu công tử, nếu ngày muội ấy thành thân mà Lưu công tử vắng mặt, khắc buồn thương cả đời! Tam hoàng tử lòng dạ với Yên Nhi, vì Yên Nhi mà suy tư là phúc đức mấy đời của muội ấy, song ngày thành thân nhất định phải có mặt Lưu công tử.”

      Nàng cũng biết nguyên nhân khiến Lương Thần gấp rút muốn cưới Lưu Ngữ Yên là gì, thiết nghĩ nhất định có bí mật kinh thiên động địa đằng sau!

      Dù sao nữa, Yên Nhi cũng xem nàng là tỷ tỷ , tuy nàng thể ngăn cản Yên Nhi Lương Thần, bây giờ cũng mang thai, nhưng nàng thể nhân lúc Lưu Tùng Nguyên vắng mặt mà đẩy muội ấy vào chốn mưu toan tính được!

      Đáy mắt Lương Thần lại lóe lên tia thiếu nhẫn nại, sát ý vừa tan biến khi nãy lại xuất . Ánh mắt thâm sâu sắc nhọn quét thẳng qua Mộ Dung Ca, vô thức dùng quyền thế muốn bức người, “Có vẻ Mộc nương muốn Yên Nhi được hạnh phúc? Những gì bản cung làm đều vì Yên Nhi mà suy nghĩ. Mộc nương bây giờ ở Lương quốc chắc cũng biết văn phong dân tình ở đây, hơn nữa, bản cung là ai lẽ nương .”

      Mi mày Mộ Dung Ca khẽ giật, nhìn Lương Thần nữa mà nhìn thẳng Lưu Ngữ Yên điên đảo vì tình mê, nhẫn nại khuyên nhủ: “Yên Nhi, đây là chuyện đại cả đời của muội, nào có thể khinh suất. Lưu công tử đường đến Tề quốc, hễ xử lý xong công vụ trong khoảng thời gian ngắn nhất lập tức trở về. Lưu công tử là trưởng bối của muội, hôn nhân đại do phụ mẫu làm chủ, Lưu công tử là chí thân của muội cũng như song thân. Cho nên, chuyện cưới gả của muội nên do Lưu công tử làm
      chủ! Muội hiểu ?”

      Lưu Ngữ Yên chợt nhớ lại ngày xưa sau khi song thân qua đời đều do tay Lưu Tùng Nguyên chăm sóc mình, nếu có ca ca cũng có mình ngày hôm nay, cuộc sống vô ưu vô lo, an nhàn hưởng lạc. Hiển nhiên hôn do huynh ấy làm chủ là đúng! Hai mắt nàng rưng rưng, “Đúng vậy, nếu ngày muội thành thân, nhất định phải có mặt ca ca.” Lại quay đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Lương
      Thần, “Tam hoàng tử, thiếp chỉ có mỗi ca ca là người thân, nếu có ca ca định đoạt, thiếp tuyệt đối dám tự ý thành thân. Thiếp hiểu tâm ý của ngài là muốn tốt cho thiếp, nhưng thiếp vẫn mong hai tháng sau đợi ca ca trở về .”

      Lương Thần hơi hơi đúng hình, còn muốn thêm gì đó.

      Nhưng Mộ Dung Ca chặn ngay, “Cứ y vậy mà làm. Yên Nhi có mang thể ưu sầu, hãy vào trong nghỉ ngơi nào.” Có vẻ chỉ hai tháng Lương Thần cũng đợi được, dám cả gan đẩy trách nhiệm lên người nàng! biết tiếp theo làm gì? Rốt cuộc có mưu gì ở đằng sau đây?

      Yên Nhi gật đầu, trời mưa đúng là khiến người ta dễ cảm thấy buồn ngủ. Lương Thần vốn còn định dùng số lợi ích để lay chuyển Mộ Dung Ca, ngờ nàng ta lại kiên định như vậy. Tình hình vậy, biết rằng có ở lại nữa cũng ích gì, đành cười trừ: “Cũng là Mộc nương suy nghĩ chu đáo, việc này để từ từ vậy.”

      Lương Thần khá chu đáo với Yên Nhi, để nàng tựa vào mình, tay ôm eo Yên Nhi dìu nàng từ từ vào trong.

      Mộ Dung Ca nhìn theo dáng người rời của họ, lòng bỗng cảm thấy nặng nề.

      Tiểu Thập luôn đứng ở bên ngoài, đợi Lương Thần và Lưu Ngữ Yên rời khỏi mới bước vào, nhìn theo thần sắc trầm trọng của Mộ Dung Ca liền dùng thủ ngữ: “Hình như Lương Thần có gì đó ổn.”

      Mộ Dung Ca gật đầu, trước mặt Tiểu Thập nàng cần phải che giấu, “Tất cả chỉ là dự đoán của ta và ngươi, dù sao đây cũng là việc riêng của Yên Nhi và Lưu công tử. Lưu Công tử chấp thuận hôn của họ đương nhiên ta cũng tiện thêm. Nếu Lương quốc Tam hoàng tử có mưu, ta tin Lưu công tử phát , cho nên có số việc ta cần thiết phải ra tay. Chỉ cần việc của họ dính líu đến chúng ta là được.”

      “Mộ Dung nương, mấy tháng trước hoàng đế Tề quốc tuyển tú, bây giờ sắc phong số người mới. Về phía Hạ quốc thái tử, vốn dĩ tháng này thành thân nhưng tháng trước tạm dừng lại.”

      Tiểu Thập báo lại tất cả tin tức thu thập được với nàng.

      Mộ Dung Ca có chút hoảng hốt, nàng biến mất trước mắt họ, đứng ở vị trí mà họ biết, thầm tìm hiểu từng tí về tình hình giờ của họ. Nguyên Kỳ tạm đẩy lui hôn lễ rồi ư? lẽ có chuyện gì xảy ra làm đứt đoạn mưu đồ của ? Hay là hết thảy đều nằm trong kế hoạch của !

      Phong quốc sắp bị diệt vong, biết tình trạng giờ của Lâm Thiện Nhã thế nào?

      Nàng cười nhạt tiếng, hai năm nay Lâm Khinh Trần cũng mai danh tích, có giúp đỡ, Lâm Thiệt Nhã nhất định quá chật vật!

      “Ùhm !Vậy là được rồi.” Nàng khẽ đáp.

      ...

      Hạ quốc.

      “Chúa công, ám vệ có tin, Tề quốc bàn mua số lượng lớn binh khí với Lưu Tùng Nguyên. Hai năm qua, Lưu Tùng Nguyên hợp tác với , là thương buôn vũ khí lớn nhất.” Hai năm qua, râu của Gia Kiệt dài ra rất nhiều, bây giờ làm gì cũng rất mực cẩn trọng, việc dặn xuống đều hoàn thành hết sức chu đáo.

      Thần sắc Nguyên Kỳ tĩnh lặng nhìn theo đám hoa phù dung đen, bây giờ đương là mùa hắc phù dung bung nở, khắp vườn đều tràn ngập hương thơm.

      đứng trước cửa sổ, đôi mắt sâu thấy đáy lộ chút sát ý, “Vậy sao? Lương quốc cũng có nữ tử xuất sắc như vậy? Mời nàng ta đến đây cho bản cung.”

      ...

      Tề quốc.

      Trong hậu cung Tề quốc bây giờ đầy phong ba bão táp, các nữ tử đều ngấm ngầm muốn bùng nổ chiến tranh!

      Hai năm qua, hậu cung Tề quốc vốn sóng yên biển lặng, phần do hoàng đế ban ơn mưa móc đều đặn nên phi tần nào vì tranh sủng mà mất tâm tính, thêm vào đó Lương Hân Hân chưởng quản lục cung rất tốt, hề xảy ra sơ sót nào.

      Nhưng xuất của nữ tử tuyệt sắc phá vỡ thế cân bằng này.

      Mấy ngày liên tục hoàng thượng chỉ sủng hạnh mỗi Kim Lan! Thánh sủng kiểu này chưa từng xảy ra! Đến cả Hoàng quý phi mấy ngày nay cũng chưa được gặp hoàng thượng, huống hồ gì các phi tần khác!

      Khơi mào cho cuộc chiến ngầm này chính là sáng nay, đạo thánh chỉ được ban ra khiến cho lục viện dậy sóng!

      Hương Mỹ nhân được đề bạt phận vị! bước nhảy lên đứng trong hàng ngũ tứ phi, Lan Phi, ngang hàng với Lâm Thanh Nhã!

      Thánh ân như vậy hỏi sao người khác khỏi đối kỵ!

      Nhưng thủ đoạn của Lan Phi cũng kém, những phi tần biết tự lượng sức mình muốn kiếm chuyện với nàng đều bị phản kích thích đáng, chết kịp ngáp! Qua đó, làn sóng tranh sủng nhanh chóng dừng lại.

      Nhưng ai nào có biết, lâu nữa trận phong ba càng lớn chực chờ!

      ...

      Hôm thanh trời thanh gió mát, nền trời xanh biếc gợn mây.

      Những trận mưa rả rích dừng lại, khí cực kì mát mẻ.

      Mộ Dung Ca ngồi trong rừng trúc, tự tay bón từng lá trúc cho đám gấu trúc ăn.

      Hai chú gấu trúc ngày càng mập béo ra, cứ thích làm nũng nịu với nàng, cứ cọ cọ chiếc đầu tròn vào cánh tay nàng để ngoạm từng lá trúc tươi.

      Tâm trạng nàng cũng vì thế mà tốt lên rất nhiều, “Ha ha, Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, đừng có quấy, từ từ ai cũng có phần mà!”

      cơn gió vụt qua, nàng còn chưa kịp thu lại nụ cười chút gò bó của mình.

      thân hình to lớn đáp ngay trước mặt nàng.
      trangtrongnuocbornthisway011091 thích bài này.

    5. Lonna

      Lonna Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      38
      sao chưa có chương mới nàng ơi:yoyo25::yoyo25: ta chờ mòn mỏi híc híc

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :