Thiếp Khuynh Thành II
Chương 3 : Phủ Trần .
ngày nữa qua , sau bữa ăn tối, Lưu Tùng Nguyên đến đây cùng nàng đến phủ Trần đại nhân!
Trước đó canh giờ, nàng ngồi trước gương đồng cả canh giờ. Nhìn dung mạo xấu đến mức thể đập vào mắt người được , nàng còn có ý tô vẽ thêm vài nét lên đó. khuôn mặt vốn xấu xí, sau khi qua tay nàng, lại càng thêm vài phần dữ tợn.
Làm Lưu Tùng Nguyên lúc vừa thấy nàng sửng sốt lúc lâu, cũng may là định lực có đủ nên có biểu gì khác thường, chỉ thầm nghĩ: ‘nữ tử thích làm đẹp ai ai cũng có. Kỳ thực, sau khi trang điểm xong, trông Mộc nương có chút giống với thường ngày.’
......
Trần Phủ.
Vừa bước vào phủ, hoa mẫu đơn trồng đầy hai bên hấp dẫn, những đóa hoa mẫu đơn đỏ thẫm bừng nở đẹp đến lóa cả mặt.
Dọc đường bước vào, ngẫu nhiên cũng gặp vài thíếu nữ có chút nhan sắc, ăn mặc lộ liễu, lộ ra hơn nửa ‘quả đất tròn’, trong màn đêm nhìn qua càng lộ vẻ ma mị. Chắc là nhữngkỹ nữ , cơ thiếp của Trần đại nhân nhỉ.
Mỗi khi nhìn thấy những thiếu nữ được tự do lựa chọn vận mệnh của mình, vì gia cảnh , vì sinh tồn mà phải sa cơ lỡ vận... nàng có chút đành lòng. Nhưng vận mệnh của họ bị thời đại này nắm trong tay, nàng có thể làm gì chứ.
Trần đại nhân sớm chờ trong đại sảnh, có lẽ cũng cam lòng cảnh tịch lúc đợi chờ, nên tranh thủ cùng số khách đùa giỡn với vài nữ tử ăn mặc lộ liễu trong tiếng nhạc.
Cả đại sảnh tràn ngập dục khí trần tục của đám nam tử giao hoan.
Bên tai còn vang lên tiếng kiều thảng thốt, vuốt ve dâm tục của những thiếu nữ.
Hạ nhân vào thông báo với Trần đại nhân.
Trần đại nhân và mọi người hướng ra nhìn nàng và Lưu Tùng Nguyên.
Nàng đeo mạng che mặt, cho nên họ vẫn còn chưa nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ, đủ để cho họ tối nay ăn ngon, nuốt trôi. Cho nên, cả lúc lâu, từ Trần đại nhân đến đám khách khứa đều dùng đôi mắt sắc dục đánh giá nàng lượt.
“Lưu công tử, này là người hợp tác với ngài trong hai năm qua ư?” Trần đại nhân thu lại vẻ mặt ham hố, giữ nghiêm túc dò xét Mộ Dung Ca, khẽ gật gật đầu. Mặc dù bị màn che mặt , nhưng dáng người hấp dẫn, thon gọn này, e là khắp phủ cũng được bao nhiêu người.
Lưu Tùng Nguyên thấy Trần đại nhân ngừng dòm ngó Mộ Dung Ca có chút vui, lạnh giọng : “Đúng vậy, này chính là người cộng tác với tại hạ suốt hai năm nay.”
“Mộc Khinh gặp bái kiến các vị đại nhân.” Mộ Dung Ca khẽ khom người hành lễ, tựa hồ phớt lờ mọi ánh mắt dò xét của đám nam nhân kia, cử chỉ rất mực khoan thai.
Trần đại nhân gật gật đầu, cười : “Mộc nương cần đa lễ. Mời ngồi!”
Sau khi an vị cùng Lưu Tùng Nguyên, Mộ Dung Ca mới phát tuy hai bên sườn của Trần đại nhân đều có mỹ cơ hầu hạ, nhưng đứng sát bên còn có mỹ nhân phong hoa tuyết nguyệt, hẳn là chính thất của Trần đại nhân đây.
Cái hay là Trần phu nhân thèm để ý đến những hành vi phóng đãng kia của Trần đại nhân, mặt mỉm cười dịu dàng, đôi khi còn tự tay rót rượu cho Trần đại nhân.
Vừa vặn Trần phu nhân nhìn sang nàng, nàng cũng chắp tay mỉm cười đáp lại. Trần phu nhân cười : “Cử chỉ của Mộc nương tao nhã, mang khí chất của tiểu thư khuê các.”
“Phu nhân quá khen rồi.” Nàng cười trả lời.
Trong đó người híp mắt nhìn Mộ Dung Ca, nuốt nước miếng : "Con Lương quốc được mấy người có chút tài, nữ tử nhà thương lại càng tinh thông thuật buôn bán, Mộc nương cũng xem như nhân tài kiệt xuất! Trăm nghe bằng thấy, Mộc nương chắc cũng là trang thiên hương quốc sắc, thân là nữ trung hào kiệt, cớ sao lại che dung mạo của mình?”
"Đúng vậy, Mộc nương che lấp dung nhan làm gì? lẽ lo rằng tướng nhan khuynh quốc khuynh thành của mình khiến người ta phải sợ?" Vài người khác vội phụ họa thêm.
Mộ Dung Ca khẽ nhíu mày, chỉ điềm đạm cười .
Lưu Tùng Nguyên nhíu mày, với các vị đại nhân: "Các vị đại nhân hà tất bức ép Mộc nương tháo mạng che làm gì? Nàng phải kỹ nữ, cũng đâu cần phải xuất đầu lộ diện.”
Lời này ra cũng có chút nể mặt. Ánh mắt mọi người nhìn Lưu Tùng Nguyên có chút kiêng kị. Dù gì cũng phải là người Lương quốc, mà là người Tề, rong đuổi qua lại các quốc gia, buôn bán binh khí cũng là tay có danh tiếng vang dội, phải người mà bọn họ muốn là có thể động vào.
“Ha ha, chỉ là việc thôi, Lưu công tử để bụng làm gì?” Trần đại nhân thấy vẻ mặt Lưu Tùng Nguyên có chút nóng giận, liền cười giảng hòa. Chỉ là cũng có chút tò mò về dung mạo của Mộ Dung Ca, nên hướng sang nàng, lộ vẻ mê đắm cười: “ biết Mộc nương có thể nể mặt bản quan lần ?”
Ngụ ý của chính là muốn được nhìn thấy khuôn mặt của Mộ Dung Ca!
Nàng vẫn lạnh nhạt thong dong, từ tốn đứng dậy, ánh mắt bình thản quét qua lượt.
Nhìn ánh mắt đầy nôn nóng, phong tình mê người, đúng là đời khó gặp!
“Mộc Khinh chỉ sợ khuôn mặt mình làm mất nhã hứng của các vị đại nhân.” Giọng nàng mềm mại vang lên.
Nhưng chỉ khiến nhẫn nại của các viên quan càng mất , lòng hiếu kỳ trổi dậy, “ sao ! Chẳng phiền hà gì ! Mộc nương cần tự hạ thấp mình.”
"Cung kính bằng tuân mệnh."Mộ Dung Ca hạ tầm mi lại, khẽ khàng kéo mạng che mặt ra. Dung nhan xấu xí dần lộ ra trước mặt mọi người.
Nhất thời, xung quanh lặng im tiếng động. Thậm chí còn nghe thấy tiếng thở dốc vì kinh ngạc! Mộ Dung Ca nhận thấy mặt họ lộ ra vẻ khiếp sợ, kể cả hối hận! Đúng vậy, bọn họ nên hối hận. Ha ha, bộ mặt này nhìn là buồn ăn cơm, bọn họ vẫn còn trấn định được như vậy, cũng khiến người ta mở rộng tầm mắt rồi.
“Từ , Mộc Khinh bị hủy dung. Cũng nghĩ đến các vị đại nhân lại đường đột... Haizz” Nàng thở dài, vẻ mặt có chút hối hận. xong liền đeo mạng che mặt lên.
Mọi người đều quay đầu nhìn nơi khác, thèm liếc mắt qua nàng cái.
Lưu Tùng Nguyên ngồi bên cạnh cúi người thấp giọng: “Nguyên cũng biết vì sao Mộc nương lại đồng ý xuất đầu lộ diện, nhưng tình hình bây giờ xem ra, lựa chọn của Mộc nương là hoàn toàn sáng suốt.” Mọi người thấy được dung nhan của nàng, sau này nhất định muốn gặp lại. Kỳ thực, bọn họ đều là những kẻ trông mặt mà bắt hình dong, tuy rằng dung mạo bị hủy, nhưng thế gian có được mấy nữ tử có thể sánh với nàng?
Lúc vẻ mặt mọi người lộ ra khiếp sợ, thất vọng, chán ghét và hối hận, trong mắt nàng lại lộ ra nét trào phúng khiến cũng kinh ngạc. Nàng thầm tính kế lên họ từ đầu rồi.
Trần đại nhân cẩn trọng quan sát Mộ Dung Ca lần nữa, xác định đúng là mặt nàng có vết sẹo , liền chán ghét dời mắt , có chút xấu hổ cười: “ trời có gió thổi mây tan, con người ta họa phúc khó lường. Dẫu sao cũng do ông trời, Mộc nương chớ để tâm.”
“Tạ Trần đại nhân an ủi.” Nàng vẫn điềm đạm cười đáp lại.
Các vị đại nhân khác ào ào quay mặt trêu đùa với các ca cơ. Song cũng có chút đáng tiếc nhìn nhìn dáng người của Mộ Dung Ca! tiếc làm sao! Nếu dung mạo bị hủy, ngày sau cũng có dịp làm ấm giường họ đấy chứ.
Mộ Dung Ca dường như để ý bầu khí chuyển biến, để mặc Trần đại nhân và Lưu Tùng Nguyên thương lượng chi tiết làm ăn. Từ khi nhìn thấy khuôn mặt nàng xong, Trần đại nhân tiếp tục hỏi han nàng nữa, cơ hồ mọi người cũng quên luôn tồn tại của nàng. Nàng mừng rỡ, thanh nhàn thưởng thức mớ rượu ngon, đợi Lưu Tùng Nguyên xong việc, cùng rời khỏi đây.
...
Chương 4 : Khánh nam vương .
Tửu lâu An Bình, là tửu lâu lớn nhất thành An Bình, có đủ loại rượu thượng hạng đến cả Hạ quốc, Tề quốc cũng chưa chắc có. Loại rượu này uống vào miệng thơm dịu, dư vị còn lan tỏa đến tận cuống họng. Chỉ cần nếm qua lần cảm thấy những loại rượu khác chẳng khác gì như nước lã.
Ngoài ra, điểm quan trọng nhất là thức ăn trong An Bình tửu lâu này, từ món ăn đến cách bài trí đều rất độc đáo, tuy cùng ăn, nhưng vào miệng hương vị còn đọng lại trong kẽ răng, khiến người ta nhớ mãi quên. Cho nên, nơi đây khách rất đông, ngày ngày đều tấp nập người. Nếu muốn ăn ở đây, phải đặt bàn và tiền cọc trước mới có chỗ.
Nguyên Ngư, lục công chúa của Hạ quốc, Vương phi của Khánh Lâm vương, từ khi đến thành An Bình hỏi han khắp nơi về tửu lầu này. Hai năm theo bên cạnh Triệu Tử Tận, cũng biết thích ăn uống, chỉ là rất ư là kén chọn, có món nào vừa miệng được. Khi biết đến tửu lâu này, đặt cọc cả trăm lượng để chọn được bàn này ở tầng hai, vị trí tốt nhất.
Dưới ánh nến nhàn nhạt, nàng nhìn nam tử ngồi phia đối diện, sắc mặt lạnh tanh nhưng vẫn khiến nàng mê đắm. Bọn họ chỉ mới thành thân được nửa năm hơn, mới đầu cũng biết gì về nhau, nhưng sau khi theo chu du khắp nơi, nàng ngày hiểu thêm về . Xem ra hòa thân cũng đáng sợ như nàng nghĩ, nàng cũng .
“Khắp Lương quốc, đây là tửu lâu tốt nhất. chỉ thức ăn ngon miệng đẹp mắt, mà đến ngữ cảnh nơi đâu cũng rất là thanh nhã.” Nguyên Ngư mang bộ mặt tuyệt mỹ, ánh mắt tỏa sáng chờ đợi khen ngợi từ phu quân mình!
Thiếu niên... à , là nam nhân rồi, thần sắc vẫn thanh lãnh chút bất ngờ, nhấc ly rượu lên nhấp ngụm, thứ chất lỏng màu vừa vào miệng, cũng thoáng khựng lại, lại khắp nơi cũng hai năm, nhưng chưa hề được nếm qua thứ rượu ngon như vậy, đúng là đỉnh của đỉnh!
Lại nhìn thức ăn bàn, cũng là những thức ăn bình thường như mọi khi, chỉ là màu sắc và hương vị đều ngon hơn, gắp lên miếng thịt bò cho vào miệng... vừa vào đến miệng tan, đúng là rất ngon!
“Vương gia , người thấy vừa miệng chứ?” Vẻ mặt Nguyên Ngư đầy vẻ chờ mong.
Đáy mắt Triệu Tử Tận lộ tia khác thường, cả đời này, thức ăn ngon nhất mà từng ăn qua... trong ký ức xa xôi ấy là do nữ tử ấy làm. Cả đời này, tìm khắp thiên hạ cũng ai được như nàng! nhìn sang nữ tử ngồi đối diện, mấy tháng trước mới thành thân, thích cũng ghét. gật đầu: “Uhm ! Ngon.”
“ tốt quá! Vương gia biết đâu, để đặt được chiếc bàn trong tửu lâu này, vương phi phí ít tâm tư đâu đó!” Tỳ nữ luôn đứng hầu bên bèn cười . Nàng bất bình thay cho Nguyên Ngư chủ tử, nửa năm nay vương phi dụng công biết bao để lấy lòng ngài, nhưng thái độ của vương gia lúc nào cũng nhàn nhạt, nóng lạnh. Vương phi tính ra cũng là trang giai nhân tuyêt sắc, cớ sao vẫn lọt được vào mắt xanh của ngài?
“Vất vả cho nàng rồi.” Triệu Tử Tận vẫn cúi đầu ăn, lạnh nhạt đáp.
Lòng Nguyên Ngư đầy thất vọng, nụ cười như hoa nở cứng đờ lại lát, liền rút từ trong túi ra vài vật phẩm nho , nâng niu đưa đến trước mặt phu quân, cười vui vẻ: “Tối qua thiếp có tham gia hội đền, ngờ lễ hội ở Lương quốc cũng náo nhiệt như vậy!”
Chẳng qua chỉ là những món đồ con như trâm cài tóc và trang sức, nhìn chung cũng có chút đặc sắc riêng.
“Thế nàng cứ từ từ mà thưởng cảnh .” Triệu Tử Tận quét mắt lượt, gật đầu đáp. Nhưng... có cây trâm cài bằng ngọc bích kiểu cách cũng bình thường. Tựa hồ nữ tử nào đó trong ký ức rất thích mấy mẫu phục sức như vậy, tuy nhìn rất đơn giản, nhưng trong mắt , nàng cài lên tóc lại hết mực thanh nhã xinh đẹp.
"Có thể cho bản vương vật này ?” ngước mắt lên nhìn Nguyên Ngư, ánh mắt dần trở nên nồng nhiệt.
... ....
bữa tối đầy sắc dục phơi bày trước mặt Mộ Dung Ca.
Đám ca cơ ăn mặc thiếu vải ngừng thở dốc.
Nàng khẽ nghiêng đầu, có ca cơ vận thân màu trắng, da sáng như tuyết rất cố ý ngồi bắp đùi của Lưu Tùng Nguyên. Chỉ cần nhìn dáng ngồi vững chải cẩn trọng chân của Lưu Tùng Nguyên là biết tâm cơ của nàng ta rồi. Bản thân vốn nhìn quen những màn ăn chơi trác táng, tình dục triền miên này rồi nên tự biết cách ứng phó, tay quàng sang chiếc eo thon gọn của vũ cơ, mặt vẫn tỉnh táo bàn chuyện làm ăn với Trần đại nhân.
Đôi lúc, Lưu Tùng Nguyên nhìn sang nàng, vẻ mặt có chút áy náy. Nàng thấy vậy, áng chừng bữa tiệc còn lâu mới tàn, mà nàng cũng muốn tiếp tục chịu đựng nữa.
Nàng liền đứng lên, cáo thác ra về.
Trong Trần phủ, mỹ nhân có rất nhiều, song cảnh sắc vẫn rất đẹp!
Cứ mãi thưởng cảnh, vô thức bước đến bên ngoài lùm cây, nhìn xung quanh có vẻ cũng được chăm sóc kỹ càng, chỉ là dưới màn đêm, nơi đây bóng người. Vừa nãy biết cứ nghĩ đâu đâu mà lạc đến nơi này.
Trong bóng tối, tựa hồ khóm rừng rậm rạp này... có chút rợn người.
Vừa định xoay người bỏ , hình như lại nghe đâu đây có tiếng người kêu cứu.
“Cứu mạng... cứu mạng...” Giọng càng lúc càng yếu. Nàng có chút do dự, nhưng vẫn tiến thẳng vào trong, lần theo tiếng cầu cứu ấy, được đoạn vẫn thấy người đâu.
“Tiểu Chân Tử à, được hầu hạ ba lão gia ta là phúc phận tu mấy kiếp của ngươi đấy!”
“Đúng vậy, tiếng kêu rên mê người làm sao! hổ danh con nhà gia giáo.”
“Bầu ngực đủ to, mông lại đủ nhô, eo thon gọn, quá phóng đãng! Ha Ha Ha...”
Lại nghe như có thanh yếu ớt của người con trong cơn hưng phấn tột cùng. “Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia, được các ngài sủng hạnh là diễm phúc của Mai Cơ! Cả đời này Mai Cơ quên! Hy vọng ba vị thiếu gia đừng quên công sức hầu hạ của Mai Cơ đêm nay.”
“Đương nhiên, nữ tử dắt ngựa tìm khắp phủ cũng khó gặp! Ngươi lại rất gan dạ, dám quyến rũ ba người chúng ta ngủ với ngươi!”
“Ah... Ah.”
Từng giọng cười dâm tục vang lên, là nghe lọt tai mà. Đồng thời, Mộ Dung Ca thấy rất nữ tử người mảnh vải phơi bày dưới ánh trăng sáng rọi, vẫn banh rộng hai chân... Ba tên ‘dâm tặc’ cứ thản nhiên cười to như chốn người, căn bản cũng để ý có bị bắt gặp hay !
Có lẽ này cũng ham muốn xác thịt lâu rồi nên mới rù quyến để ba người cùng lên lúc. Kết quả ba người bọn họ cũng hứng thú bao nhiêu, vài ba phát là chỉnh trang lại y phục, lạnh lùng rời .
Nữ tử có vẻ cũng hơi thất vọng, nhưng cũng dám mình lưu lại chốn này, vội vàng khoác lại quần áo, theo bọn họ rời ngay.
Phụ tử giao hoan cùng người, đến cả ba em cùng có hành vi cầm thú với ! Đúng là đến loài cầm thú cũng bằng!
Mộ Dung Ca hơi nhướng mày, sớm biết vậy đánh chết nàng cũng thèm vào, vào làm gì phải nhìn thấy những màn buồn nôn như thế này.
Nàng toan xoay người rời khỏi chốn dơ bẩn này, bất chợt vòm cổ trắng ngần như tuyết bị thanh dao sắc bén kề lên, lòng nàng thầm hô lên.
Giọng nam tử trầm khàn vang lên bên tai, “Hãy trao ta thân thể ngươi đêm nay, vinh hoa phú quý cả đời chờ nàng ngày mai.”
Vừa được chạm vào cơ thể thon ngọc của nữ giới, cơ thể nam tử này lập tức nóng lên, dục vọng như con thú dữ bị bỏ đói lâu ngày, chực chờ đồng ý của nàng lập tức nhào lên gặm nhắm con mồi.
Mộ Dung Ca hơi nghiêng đầu, lòng chợt thốt lên... Đây là Tam hoàng tử Lương quốc, Lương Thần! Cũng biết vì sao lại có mặt ở Trần phủ, còn bị nhiễm phải giao hoan dược, nhưng vấn đề quan trọng lúc này là nàng thoát thân như nào. Nàng nhàng gỡ bỏ lớp mạng che trưng ra nửa khuôn mặt khủng hoảng của mình, môi nở nụ cười quỷ quyệt động người, “ đêm thôi, ta đáp ứng cho ngài tiền đồ rộng mở, đặc biệt là... bệnh hoa liễu.”
Lương Thần kinh hoảng hét lên tiếng, dục vọng như được giảm bớt phần nào. Cả đời này chưa gặp qua ai xấu xí như vậy, xấu đến độ thể lọt qua mắt!
Thấy vậy, Mộ Dung Ca được nước đẩy thanh dao bén nhọn ra, khóe môi nhếch lên cười nhạt: “Công tử cần vội, tiểu nữ vốn có ý giúp ngài, song lực bất tòng tâm. Có điều, tiểu nữ có nghe các Trần phủ xa lắm có Kỷ Hồng lầu, tương truyền nữ tử trong đó xinh đẹp đượm tình vô cùng.”
Sắc mặt Lương Thần trở nên tái xanh cực kỳ khó coi, nếu nhịn được mà ‘xơi’ nàng, e rằng đây là cơn ác mộng khó quên cả đời ! Nhìn bộ mặt khó ưa đó, mắt lóe ra tia sát khí.
Mộ Dung Ca nắm bắt được, ngay lập tức lùi ra sau bước, với Lương Thần: “Ta chưa từng gặp qua công tử. Hơn nữa, hộ vệ của ta còn đợi ở bên ngoài, nếu bây giờ ta hét lên, e là công tử khó mà bình an vô rời khỏi Trần phủ.”
Lương Thần nheo mắt đánh giá nàng phen, tuy là này xấu như bà mụ, nhưng lại có khí chất cao quý, nhất định phải người dân bình thường. Lại nhìn xung quanh, đúng là nên phát ra tiếng động khiến người ta chú ý, đành lạnh giọng uy hiếp: “Hãy nhớ lời của ngươi hôm nay! Chưa từng gặp qua bản... à ‘ta’!”
“Đương nhiên từ rày về sau tuyệt đối có dịp gặp lại công tử rồi.” Nàng cũng khép hờ mi mắt, giọng đáp. Lòng nàng thầm đoán mục đích có mặt ở Trần phủ này! Tim đập chân run... vậy muốn cưới Lưu Ngữ Yên... là có mục đích gì!
Ở đây, đâu đâu cũng là mưu toan tính, chông gai hiểm nguy đầy rẫy, làm sao đơn giản như tưởng tượng của Lưu Ngữ Yên được, vừa gặp mặt . Haizz! Suy cho cùng, tối nay Lưu Tùng Nguyên đến Trần phủ thương thảo, cũng như có mặt của Lương Thần tuyệt đối phải là trùng hợp!
Lúc ngẩng đầu lên, xung quanh còn bóng người. Nàng thở phào nhõm nhìn bao quát xung quanh lượt, rồi lại ngẩng đầu nhìn vầng trăng lưỡi liềm cao, thần sắc có chút trầm lắng, theo đường cũ bước trở ra ngoài.
Lúc nàng quay về còn thấy bóng dáng các vị đại nhân, chắc là đêm phong lưu qua.
Chỉ còn mỗi Lưu Tùng Nguyên vẫn còn ngồi đó vừa uống rượu vừa đợi nàng.
Nàng có chút ngượng: “Dọc đường cứ mãi ngắm cảnh, để Lưu công tử đợi lâu.”
Thần sắc có vẻ tốt lắm, nhìn thẳng nàng, trầm giọng : “Ta rất lo cho nàng.”
Nghe vậy, mi mày Mộ Dung Ca hơi nhướng lên, giây lát sau tựa như có gì xảy ra: “Trời còn sớm, chúng ta về thôi.”
Last edited by a moderator: 9/10/15