1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiếp khuynh thành - Thư ca (HOÀN - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Thiếp Khuynh Thành II

      Chương 2 : Lễ Hội đền .

      “Sao vậy?” Mộ Dung Ca khẽ chau mày, vết sẹo bên mặt khiến nàng nhìn trông càng dữ tợn hơn. Nếu người ta chỉ cần lần đầu gặp mặt e là bị dọa đến khiếp sợ, cố gắng tránh nàng càng xa càng tốt. Song Lưu Tùng Nguyên và Lưu Ngữ Yên ở chung với nàng hơn hai năm qua, sớm quen với bộ dạng đó rồi, họ chỉ là cảm thấy tiếc cho Mộc Khinh mà thôi. Nếu khuôn mặt nàng có vết sẹo này, có lẽ nàng ấy trang giai nhân thanh tú.

      Lưu Ngữ Yên biết Mộ Dung Ca và ca ca có công việc cần bàn, lập tức rút lui: “Muội phải trở về chuẩn bị cho đêm hội đền ngày mai đây.”

      Khuôn mặt Lưu Tùng Nguyên có chút nghiêm trọng : "Trần đại nhân muốn gặp nàng." Hai năm qua, thân phận nàng luôn được giấu kín , chỉ cần nàng giao ra điều gì, đều đích thân giải quyết. Có điều, giờ có chút phiền toái, nếu nàng ra mặt, e là có tổn thất nhiều hơn.

      Đáy mắt Mộ Dung Ca lóe ra tia nghi hoặc, “Ông ta trước kia chưa bao giờ nhắc đến ta, sao nay lại muốn gặp?” Trần đại nhân là người chưởng quản quốc khố và binh khí. Lưu Tùng Nguyên và vốn kiến lập mối quan hệ khá tốt, nhờ đó mọi cầu về binh khí Trần đại nhân đều qua tay Lưu Tùng Nguyên. biết từ lúc nào, Trần đại nhân được biết Lưu Tùng Nguyên có ý đổi mới vấn đề mua bán binh khí, liền sinh lòng do dự, muốn tiếp tục mua binh khí nữa. Vốn dĩ đây là việc , Lưu Tùng Nguyên có thể giải quyết cách dễ dàng, sao lần này lại để Trần đại nhân càn quấy như thế?

      “Nhiều thương gia trước giờ bị ta chèn ép nay bắt đầu an phận, muốn từ tay ta đoạt quyền chuyên thương binh khí cho Lương quốc. Có kẻ tung tin vịt, đối tác của ta là nữ tử tuyệt sắc, nên Trần đại nhân mới kiên quyết muốn gặp nàng.” Lưu Tùng Nguyên hơi ngượng ngùng. ra từ đầu khi hợp tác, hứa với nàng, tuyệt đối để nàng phải xuất đầu lộ diện, nhưng lúc này, nàng cần phải xuất ... là khó quá .

      Nghe vậy, sắc mặt Mộ Dung Ca trầm , nàng cũng có biết ít về Trần đại nhân, năm nay bốn mươi, cũng có thể vị quan thanh liêm trong triều, nhưng rất háo sắc, thường xuyên tới lui chốn thanh lâu, ca cơ trong phủ có hơn trăm người. Nên làm sao tránh khỏi việc Trần đại nhân động lòng xuân khi nghe nàng là mỹ nhân tuyệt sắc!

      “Nếu nàng muốn lộ mặt, vụ làm ăn lần này làm cũng được.” Lưu Tùng Nguyên thấy nàng trầm mặc cũng lo nàng khó xử, liền mở miệng ngay.

      Mộ Dung Ca khẽ lắc đầu, “Trần đại nhân muốn gặp, ta cho ngài được toại nguyện.” Né tránh hai năm, nàng biết thể vĩnh viễn trốn sau lưng Lưu Tùng Nguyên được. Với bộ dạng hôm nay của nàng, có lộ mặt cũng chẳng sao.

      thể!”

      Tiểu Thập vừa hồi phủ, nghe tin Mộ Dung Ca gặp Trần đại nhân, lập tức chạy đến trước mặt hai người, đưa tay ngăn lại. Hai năm qua, rất khó khăn nàng mới có được cuộc sống bình yên như vậy, sao lại dễ dàng bị phá hủy ?

      Mộ Dung Ca cười nhạt: “ sao đâu. Mặt ta như vậy chỉ khiến người ta sợ hãi thêm mà thôi, người đó nhìn lần sao dám xin gặp ta lần thứ hai?”

      Thấy Mộ Dung Ca chế nhạo bản thân như vậy, chút cảm giác tự ti, tiếp xúc với nàng càng dài, càng lộ nàng phải nữ tử đơn giản! Hơn nữa, tuy dung nhan bị hủy, nhưng khí chất vẫn thanh nhã như hoa sen trong giếng ngọc, đôi khi cũng khiến người ta có ảo giác quên dung mạo mà bị khí chất của nàng thuyết phục. Lưu Tùng Nguyên hơi chau mày: “Để ta nghĩ cách khác.”

      cần đâu.” Mộ Dung Ca lắc đầu cười. Nàng quyết định ra mặt giải quyết tình tức là cũng muốn lần là mãi mãi. Nàng cũng tin tưởng, dựa vào dung mạo bây giờ, tuyệt đối ai muốn nhìn thấy mình.

      Tiểu Thập đầy lo lắng nhìn nàng, tuy phải bỏ rất nhiều công sức mới khiến dung mạo tại của nàng hầu như khác hẳn trước đây, tuyệt đối ai nhận ra. Chỉ là... vẫn rất lo.

      ... ...

      Hôm sau, vừa qua bữa ăn sáng, Lưu Ngữ Yên đến đây, thiếu nữ nàng trang điểm rất tỉ mỉ, vốn sở hữu dung nhan kiều như hoa, lại còn rất hay cười, hai lúm đồng tiền bên gò má đều lên, vừa nhìn thấy mến.

      Mộ Dung Ca vẫn khác xưa, chỉ mặc chiếc váy dài màu tím nhạt, tóc tai cũng cài rất đơn giản, tóc mai được vén lên. Dù gì cũng là ở trong nhà, nàng cần che dung mạo của mình. Có điều nếu ra ngoài, khuôn mặt của nàng cũng dọa được ít trẻ , nên khéo léo cài mạng che mặt.

      sống ở Lương quốc được hai năm, nhưng nàng rất ít những hội đền như vậy. Thứ nhất, quá ồn ào, thứ hai, do lúc tháo chạy cũng là vừa sẩy thai bao lâu, tuy nước hồ vào giữa trưa lạnh như buổi sáng, nhưng vẫn thấu vào trong xương, lúc cùng Tiểu Thập đến đây, nàng hôn mê những ba ngày, suýt nữa là nguy hiểm đến tính mạng. Phải mất năm nghỉ dưỡng, nàng mới hồi phục lại. Từ đó trở , nàng rất sợ lạnh. Cũng may, mùa đông của Lương quốc cũng đến nỗi lạnh lắm.

      Hội đền quả nhiên rất đông người, tiếng gọi nhau qua lại ồn ào í ới, quán được dựng đầy hai bên đường. Hai năm nay nàng cũng gặp ít thứ, song hội đền này quả nhiên có rất nhiều thứ khiến nàng phải mở rộng tầm mắt.

      Vốn dĩ cũng định mua gì, nhưng Lưu Ngữ Yên lại rất cao hứng, cứ thấy gì lọt mắt là vơ cả vào túi. Lúc quay đầu nhìn thấy Mộ Dung Ca chỉ mua đúng hai cây trâm bạch ngọc và châu chấu làm từ lá mây, lập tức hỏi: “Mộc tỷ tỷ, những thứ trong hội đền vừa mắt tỷ ư?”

      “Đâu có, tỷ rất là thích.” Nàng lắc đầu cười.

      Lưu Ngữ Yên cũng phải loại người ‘bào gỗ bào tới đáy’, nên hỏi gì nữa, chỉ cúi đầu bên tai Mộ Dung Ca: “Mộc tỷ tỷ có biết tin ca ca nghị hôn ước chưa?”

      “Hả ? Nữ tử nhà ai lại may mắn như vậy?” Mộ Dung Ca tò mò. Từ lúc quen biết Lưu Tùng Nguyên, bên người chỉ có hai tiểu nha đầu thông phòng. Bây giờ cũng hai mươi hai tuổi, ở thời đại này, đây là lúc rất thích hợp để cưới vợ nạp thiếp rồi.

      “Là con của thương gia hàng gạo lớn nhất Tề quốc, nghe cũng là hiền lành lanh lợi, sau này ít nhiều cũng có thể giúp ích ca ca. Hai tháng sau, ca đến Tề quốc cầu hôn, muội muốn ở Lương quốc mua ít quà cáp tặng nàng ấy.” Nàng rất chờ mong, chỉ cần thành thân rồi, ca nhất định có thời gian quản đến nàng!Và cũng chờ mong vị tẩu tẩu đến từ Tề quốc này!

      Mộ Dung Ca hé miệng cười , “Chỉ bằng phần tâm ý này, ngày sau tẩu tẩu cưới về nhất định rất thương muội.” Nàng có chút buồn bực, hai tháng nữa Lưu Tùng Nguyên Tề quốc?

      Sao chưa từng nghe nhắc qua?

      Đôi ngươi đen láy của nàng khẽ chớp động, Tề quốc... Ở nơi xa xôi đó... có người mà cả đời này có lẽ nàng nhìn thấy. Tựa hồ trí nhớ phủ đầy bụi trong quá khứ phá vỡ tuyến phòng ngự, lần nữa muốn tràn về. Nàng khẽ nhướng mày. Dạo này nàng sao vậy? Đầu óc cứ mãi nghĩ đến những chuyện trước đây?

      Hai năm dài qua , hết thảy đều được định đoạt. hiểu sao, trong màn đêm tĩnh lặng giữa khuya, lòng nàng cứ hay dấy lên chút cảm giác bất an.

      “Mộc tỷ tỷ, tỷ có từng nghe qua tam hoàng tử của Lương quốc?”

      biết từ lúc nào, hai người tiến vào trong đám người, theo họ cùng chen lên lấn xuống, thoắt tiến thoắt lùi. Vừa , Lưu Ngữ Yên hỏi.

      Nghe vậy, trong đầu Mộ Dung Ca thoáng lên bóng ảnh mơ hồ. Vài năm trước ở Phongquốc có gặp qua, Lương quốc tam hoàng tử tên Lương Thần, dung mạo có vài nét tương đồng với Lương Hân Hân, tính là tuấn mỹ, nhưng cũng rất khó khí chất và vẻ mặt tuấn tú. Khi ấy, điều khiến nàng ấn tượng nhất chính là quan tâm lo lắng của Lương Thần dành cho em Lương Hân Hân của mình. Nàng chỉ biết vì sao tự dưng Lưu Ngữ Yên lại nhắc đến . "“ Tỷ cũng có nghe qua.”

      Hai gò má Lưu Ngữ Yên thoáng ửng hồng, lộ ra nét tư tình của nữ nhi, “Vài ngày trước muội và ngài gặp nhau ở trà lầu, và ngài ấy vừa gặp . Ngài hứa hẹn mấy ngày nữa lên phủ cầu thân ".

      “Sao?” Mi mày Mộ Dung Ca lập tức nhướng lên. Lương Thần thân là hoàng tộc, hôn phải cân nhắc đến lợi ích hoàng gia, người có thể gả cho tệ lắm cũng phải là con nhà quan viên trong triều. Lưu Tùng Nguyên dù gì cũng chỉ là thương nhân có tiếng tăm, nhưng trước mặt quan viên,địa vị vẫn phải thấp hơn cấp. Lương Thần sao lại chủ động mở miệng hỏi cưới Lưu Ngữ Yên? Nàng thầm đánh giá Lưu Ngữ Yên lát, hai năm qua, muội ấy trổ mã ít, càng thêm xinh đẹp động lòng người. Lưu Ngữ Yên bây giờ mười bảy tuổi, vừa hay là lúc nên có mối tình đầu... ở thời đại này, cưới gả cũng là đúng lúc.

      Chỉ là... sao Lưu Ngữ Yên lại ngẫu nhiên gặp được Lương Thần? Còn vừa gặp , định ngay hôn ?

      cho muội thân phận Trắc phi”. Lưu Ngữ Yên khó nén được vẻ ngượng ngùng mặt.

      Trắc phi? Đuôi lông mày Mộ Dung Ca khẽ giật. Nhất thời cũng chưa biết phải gì, cũng chưa truy hỏi Lương thần hứa hẹn như nào. Dù bây giờ rời khỏi chốn tranh quyền đoạt vị, song nàng vẫn có thói quen suy nghĩ phức tạp hóa số việc. Đối với Lưu Ngữ Yên, vị trí Trắc phi đúng là đủ để nàng vui vẻ rồi. Còn về phía Lương Thần, nếu là lòng để danh phận cho Lưu Ngữ Yên cũng đồng nghĩa nàng trong lòng rất quan trọng rồi.

      Nàng còn thất thần, Tiểu Thập luôn theo sau bỗng nhiên đẩy nàng cái, nàng có chút nghi ngờ quay đầu lại.

      Tiểu Thập dùng thủ ngữ : “Phía sau có hai nữ tử nhắc đến Khánh Lâm vương của Tề quốc.”

      Nghe vậy, đáy mắt nàng xoáy lên đợt sóng tràn. Nhìn theo hướng tay của Tiểu Thập, đập ngay vào mắt là hai , theo lối ăn mặc này, có lẽ người là chủ nhân, còn lại là tỳ nữ. Nữ tử trước có dung mạo hoa lệ, mặt nghiêng sóng đổ, đôi mắt phượng mày ngài, từ làn da đến mái tóc, và những ngón tay thanh tú, nhất cử nhất động đều lộ vài nét ngạo khí, xem ra cũng là người quen cảnh an nhàn sung sướng.

      Mặc dù cách nhau khá xa, nhưng trong tiếng ồn ào xung quanh, vẫn có thể nghe được giọng điệu lo lắng ưu tư của nàng ta khi với tỳ nữ: “ biết những thứ này có làm cho người vui nữa?”

      Tỳ nữ kia cười : “Vương phi, Khánh Lâm vương nhất định rất thích. Những thứ này đều do vương phi đích thân lựa chọn kia mà.”

      Tiếng ồn ào ngày càng nhiều, những gì tiếp theo, nàng còn nghe nữa.

      Thần sắc Tiểu Thập có chút nghiêm trọng, dùng thủ ngữ: “E là Khánh Lâm vương cũng ở An Bình, chúng ta có nên lập tức rời khỏi đây ?”

      Sớm nghe qua, hai năm trước Tận Nhi được phong làm Vương, liền rời khỏi Tề quốc du ngoạn khắp nơi, thiên hạ rộng lớn như vậy, đáng lẽ gặp nhau đâu. ngờ, ở chốn hội đền đông nghẹt người này, lại vô tình nhìn thấy chính thê của Tận Nhi. Nhìn chung, chính thê cua Tận Nhi có vẻ cũng lòng sinh tình với , xem ra nhất định cũng rất hạnh phúc.

      Nàng khẽ lắc lắc đầu với Tiểu Thập, cho dù có gặp nữa, chắc gì Tận Nhi nhận ra nàng. Hơn nữa bây giờ, Tiểu Thập cũng dịch dung chính mình, chỉ có dáng người khôi ngô cách nào thay đổi được. Nếu chỉ dựa vào dung mạo quá mức bình thường này, gặp lần cũng chưa chắc nhớ.

      ra, cũng cần nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy. Nếu Tận Nhi có mặt ở An Bình sao, thành An Bình to như vậy, sao lại trùng hợp gặp được nhau?

      “Mộc tỷ tỷ nhìn kìa, ngờ nơi đây lại có vàng đúc hình cá , nhìn đáng làm sao!”

      Lưu Ngữ Yên kéo nàng đến trước cái sạp, chỉ vào đám trang sức .

      Nàng tùy ý quét mắt qua, trong số đó có con nhìn rất quen thuộc, hai năm qua ít lần chui vào trong giấc mơ của nàng... chú cá vàng đó... Thần sắc nàng trầm ngưng lại, đôi mắt trở nên sâu lắng, vô thức đưa tay nhấc chú cá lên.

      Bà chủ sạp thấy vậy, lập tức thêm: “ nương có mắt nhìn đồ! Ba chú cá vàng này do tổ tiên của lão đúc nên, nếu phải gia cảnh sa đọa, tình thế bắt buộc, lão nhất định mang chúng ra bán.”

      Mộ Dung Ca thất thần nhìn chú cá vàng tinh xảo trong tay.

      Bà chủ sạp cho rằng tiếng mình chưa đủ to, liền lập lại lần nữa.

      Mộ Dung Ca như bơi về từ trong hồi ức, vốn định bỏ chú cá vàng xuống, nhưng Lưu Ngữ Yên trả tiền rồi, “Khó thấy có vật mà Mộc tỷ tỷ thích như vậy, mua cũng đáng tiền. Chú cá vàng này xem như quà muội tạ ơn Mộc tỷ tỷ! Nếu hôm nay tỷ tỷ cùng, muội nhất định có cửa bước ra khỏi khuê phòng dự hội đền rồi a!”

      Nàng bỗng cảm giác lòng bàn tay mình đặt chú cá vàng bỗng nóng lên, khi chú cá xém tuột xuống, nàng lập tức nắm tay giữ chặt lại.

      Nàng giương mắt nhìn ra xa, còn thấy bóng dáng hai nữ tử kia nữa.

      Người ngày càng nhiều, cách đó xa còn có đoàn xiếc biểu diễn ảo thuật.

      “Có gánh xiếc kìa! Chúng ta mau đến xem .”
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Thiếp Khuynh Thành II

      Chương 3 : Phủ Trần .

      ngày nữa qua , sau bữa ăn tối, Lưu Tùng Nguyên đến đây cùng nàng đến phủ Trần đại nhân!

      Trước đó canh giờ, nàng ngồi trước gương đồng cả canh giờ. Nhìn dung mạo xấu đến mức thể đập vào mắt người được , nàng còn có ý tô vẽ thêm vài nét lên đó. khuôn mặt vốn xấu xí, sau khi qua tay nàng, lại càng thêm vài phần dữ tợn.

      Làm Lưu Tùng Nguyên lúc vừa thấy nàng sửng sốt lúc lâu, cũng may là định lực có đủ nên có biểu gì khác thường, chỉ thầm nghĩ: ‘nữ tử thích làm đẹp ai ai cũng có. Kỳ thực, sau khi trang điểm xong, trông Mộc nương có chút giống với thường ngày.’

      ......


      Trần Phủ.

      Vừa bước vào phủ, hoa mẫu đơn trồng đầy hai bên hấp dẫn, những đóa hoa mẫu đơn đỏ thẫm bừng nở đẹp đến lóa cả mặt.

      Dọc đường bước vào, ngẫu nhiên cũng gặp vài thíếu nữ có chút nhan sắc, ăn mặc lộ liễu, lộ ra hơn nửa ‘quả đất tròn’, trong màn đêm nhìn qua càng lộ vẻ ma mị. Chắc là nhữngkỹ nữ , cơ thiếp của Trần đại nhân nhỉ.

      Mỗi khi nhìn thấy những thiếu nữ được tự do lựa chọn vận mệnh của mình, vì gia cảnh , vì sinh tồn mà phải sa cơ lỡ vận... nàng có chút đành lòng. Nhưng vận mệnh của họ bị thời đại này nắm trong tay, nàng có thể làm gì chứ.

      Trần đại nhân sớm chờ trong đại sảnh, có lẽ cũng cam lòng cảnh tịch lúc đợi chờ, nên tranh thủ cùng số khách đùa giỡn với vài nữ tử ăn mặc lộ liễu trong tiếng nhạc.

      Cả đại sảnh tràn ngập dục khí trần tục của đám nam tử giao hoan.

      Bên tai còn vang lên tiếng kiều thảng thốt, vuốt ve dâm tục của những thiếu nữ.

      Hạ nhân vào thông báo với Trần đại nhân.

      Trần đại nhân và mọi người hướng ra nhìn nàng và Lưu Tùng Nguyên.

      Nàng đeo mạng che mặt, cho nên họ vẫn còn chưa nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ, đủ để cho họ tối nay ăn ngon, nuốt trôi. Cho nên, cả lúc lâu, từ Trần đại nhân đến đám khách khứa đều dùng đôi mắt sắc dục đánh giá nàng lượt.

      “Lưu công tử, này là người hợp tác với ngài trong hai năm qua ư?” Trần đại nhân thu lại vẻ mặt ham hố, giữ nghiêm túc dò xét Mộ Dung Ca, khẽ gật gật đầu. Mặc dù bị màn che mặt , nhưng dáng người hấp dẫn, thon gọn này, e là khắp phủ cũng được bao nhiêu người.

      Lưu Tùng Nguyên thấy Trần đại nhân ngừng dòm ngó Mộ Dung Ca có chút vui, lạnh giọng : “Đúng vậy, này chính là người cộng tác với tại hạ suốt hai năm nay.”

      “Mộc Khinh gặp bái kiến các vị đại nhân.” Mộ Dung Ca khẽ khom người hành lễ, tựa hồ phớt lờ mọi ánh mắt dò xét của đám nam nhân kia, cử chỉ rất mực khoan thai.

      Trần đại nhân gật gật đầu, cười : “Mộc nương cần đa lễ. Mời ngồi!”

      Sau khi an vị cùng Lưu Tùng Nguyên, Mộ Dung Ca mới phát tuy hai bên sườn của Trần đại nhân đều có mỹ cơ hầu hạ, nhưng đứng sát bên còn có mỹ nhân phong hoa tuyết nguyệt, hẳn là chính thất của Trần đại nhân đây.

      Cái hay là Trần phu nhân thèm để ý đến những hành vi phóng đãng kia của Trần đại nhân, mặt mỉm cười dịu dàng, đôi khi còn tự tay rót rượu cho Trần đại nhân.

      Vừa vặn Trần phu nhân nhìn sang nàng, nàng cũng chắp tay mỉm cười đáp lại. Trần phu nhân cười : “Cử chỉ của Mộc nương tao nhã, mang khí chất của tiểu thư khuê các.”

      “Phu nhân quá khen rồi.” Nàng cười trả lời.

      Trong đó người híp mắt nhìn Mộ Dung Ca, nuốt nước miếng : "Con Lương quốc được mấy người có chút tài, nữ tử nhà thương lại càng tinh thông thuật buôn bán, Mộc nương cũng xem như nhân tài kiệt xuất! Trăm nghe bằng thấy, Mộc nương chắc cũng là trang thiên hương quốc sắc, thân là nữ trung hào kiệt, cớ sao lại che dung mạo của mình?”

      "Đúng vậy, Mộc nương che lấp dung nhan làm gì? lẽ lo rằng tướng nhan khuynh quốc khuynh thành của mình khiến người ta phải sợ?" Vài người khác vội phụ họa thêm.

      Mộ Dung Ca khẽ nhíu mày, chỉ điềm đạm cười .

      Lưu Tùng Nguyên nhíu mày, với các vị đại nhân: "Các vị đại nhân hà tất bức ép Mộc nương tháo mạng che làm gì? Nàng phải kỹ nữ, cũng đâu cần phải xuất đầu lộ diện.”

      Lời này ra cũng có chút nể mặt. Ánh mắt mọi người nhìn Lưu Tùng Nguyên có chút kiêng kị. Dù gì cũng phải là người Lương quốc, mà là người Tề, rong đuổi qua lại các quốc gia, buôn bán binh khí cũng là tay có danh tiếng vang dội, phải người mà bọn họ muốn là có thể động vào.

      “Ha ha, chỉ là việc thôi, Lưu công tử để bụng làm gì?” Trần đại nhân thấy vẻ mặt Lưu Tùng Nguyên có chút nóng giận, liền cười giảng hòa. Chỉ là cũng có chút tò mò về dung mạo của Mộ Dung Ca, nên hướng sang nàng, lộ vẻ mê đắm cười: “ biết Mộc nương có thể nể mặt bản quan lần ?”

      Ngụ ý của chính là muốn được nhìn thấy khuôn mặt của Mộ Dung Ca!

      Nàng vẫn lạnh nhạt thong dong, từ tốn đứng dậy, ánh mắt bình thản quét qua lượt.

      Nhìn ánh mắt đầy nôn nóng, phong tình mê người, đúng là đời khó gặp!

      “Mộc Khinh chỉ sợ khuôn mặt mình làm mất nhã hứng của các vị đại nhân.” Giọng nàng mềm mại vang lên.

      Nhưng chỉ khiến nhẫn nại của các viên quan càng mất , lòng hiếu kỳ trổi dậy, “ sao ! Chẳng phiền hà gì ! Mộc nương cần tự hạ thấp mình.”

      "Cung kính bằng tuân mệnh."Mộ Dung Ca hạ tầm mi lại, khẽ khàng kéo mạng che mặt ra. Dung nhan xấu xí dần lộ ra trước mặt mọi người.

      Nhất thời, xung quanh lặng im tiếng động. Thậm chí còn nghe thấy tiếng thở dốc vì kinh ngạc! Mộ Dung Ca nhận thấy mặt họ lộ ra vẻ khiếp sợ, kể cả hối hận! Đúng vậy, bọn họ nên hối hận. Ha ha, bộ mặt này nhìn là buồn ăn cơm, bọn họ vẫn còn trấn định được như vậy, cũng khiến người ta mở rộng tầm mắt rồi.

      “Từ , Mộc Khinh bị hủy dung. Cũng nghĩ đến các vị đại nhân lại đường đột... Haizz” Nàng thở dài, vẻ mặt có chút hối hận. xong liền đeo mạng che mặt lên.

      Mọi người đều quay đầu nhìn nơi khác, thèm liếc mắt qua nàng cái.

      Lưu Tùng Nguyên ngồi bên cạnh cúi người thấp giọng: “Nguyên cũng biết vì sao Mộc nương lại đồng ý xuất đầu lộ diện, nhưng tình hình bây giờ xem ra, lựa chọn của Mộc nương là hoàn toàn sáng suốt.” Mọi người thấy được dung nhan của nàng, sau này nhất định muốn gặp lại. Kỳ thực, bọn họ đều là những kẻ trông mặt mà bắt hình dong, tuy rằng dung mạo bị hủy, nhưng thế gian có được mấy nữ tử có thể sánh với nàng?

      Lúc vẻ mặt mọi người lộ ra khiếp sợ, thất vọng, chán ghét và hối hận, trong mắt nàng lại lộ ra nét trào phúng khiến cũng kinh ngạc. Nàng thầm tính kế lên họ từ đầu rồi.

      Trần đại nhân cẩn trọng quan sát Mộ Dung Ca lần nữa, xác định đúng là mặt nàng có vết sẹo , liền chán ghét dời mắt , có chút xấu hổ cười: “ trời có gió thổi mây tan, con người ta họa phúc khó lường. Dẫu sao cũng do ông trời, Mộc nương chớ để tâm.”

      “Tạ Trần đại nhân an ủi.” Nàng vẫn điềm đạm cười đáp lại.

      Các vị đại nhân khác ào ào quay mặt trêu đùa với các ca cơ. Song cũng có chút đáng tiếc nhìn nhìn dáng người của Mộ Dung Ca! tiếc làm sao! Nếu dung mạo bị hủy, ngày sau cũng có dịp làm ấm giường họ đấy chứ.

      Mộ Dung Ca dường như để ý bầu khí chuyển biến, để mặc Trần đại nhân và Lưu Tùng Nguyên thương lượng chi tiết làm ăn. Từ khi nhìn thấy khuôn mặt nàng xong, Trần đại nhân tiếp tục hỏi han nàng nữa, cơ hồ mọi người cũng quên luôn tồn tại của nàng. Nàng mừng rỡ, thanh nhàn thưởng thức mớ rượu ngon, đợi Lưu Tùng Nguyên xong việc, cùng rời khỏi đây.

      ...

      Chương 4 : Khánh nam vương .

      Tửu lâu An Bình, là tửu lâu lớn nhất thành An Bình, có đủ loại rượu thượng hạng đến cả Hạ quốc, Tề quốc cũng chưa chắc có. Loại rượu này uống vào miệng thơm dịu, dư vị còn lan tỏa đến tận cuống họng. Chỉ cần nếm qua lần cảm thấy những loại rượu khác chẳng khác gì như nước lã.

      Ngoài ra, điểm quan trọng nhất là thức ăn trong An Bình tửu lâu này, từ món ăn đến cách bài trí đều rất độc đáo, tuy cùng ăn, nhưng vào miệng hương vị còn đọng lại trong kẽ răng, khiến người ta nhớ mãi quên. Cho nên, nơi đây khách rất đông, ngày ngày đều tấp nập người. Nếu muốn ăn ở đây, phải đặt bàn và tiền cọc trước mới có chỗ.

      Nguyên Ngư, lục công chúa của Hạ quốc, Vương phi của Khánh Lâm vương, từ khi đến thành An Bình hỏi han khắp nơi về tửu lầu này. Hai năm theo bên cạnh Triệu Tử Tận, cũng biết thích ăn uống, chỉ là rất ư là kén chọn, có món nào vừa miệng được. Khi biết đến tửu lâu này, đặt cọc cả trăm lượng để chọn được bàn này ở tầng hai, vị trí tốt nhất.

      Dưới ánh nến nhàn nhạt, nàng nhìn nam tử ngồi phia đối diện, sắc mặt lạnh tanh nhưng vẫn khiến nàng mê đắm. Bọn họ chỉ mới thành thân được nửa năm hơn, mới đầu cũng biết gì về nhau, nhưng sau khi theo chu du khắp nơi, nàng ngày hiểu thêm về . Xem ra hòa thân cũng đáng sợ như nàng nghĩ, nàng cũng .

      “Khắp Lương quốc, đây là tửu lâu tốt nhất. chỉ thức ăn ngon miệng đẹp mắt, mà đến ngữ cảnh nơi đâu cũng rất là thanh nhã.” Nguyên Ngư mang bộ mặt tuyệt mỹ, ánh mắt tỏa sáng chờ đợi khen ngợi từ phu quân mình!

      Thiếu niên... à , nam nhân rồi, thần sắc vẫn thanh lãnh chút bất ngờ, nhấc ly rượu lên nhấp ngụm, thứ chất lỏng màu vừa vào miệng, cũng thoáng khựng lại, lại khắp nơi cũng hai năm, nhưng chưa hề được nếm qua thứ rượu ngon như vậy, đúng là đỉnh của đỉnh!

      Lại nhìn thức ăn bàn, cũng là những thức ăn bình thường như mọi khi, chỉ là màu sắc và hương vị đều ngon hơn, gắp lên miếng thịt bò cho vào miệng... vừa vào đến miệng tan, đúng là rất ngon!

      “Vương gia , người thấy vừa miệng chứ?” Vẻ mặt Nguyên Ngư đầy vẻ chờ mong.

      Đáy mắt Triệu Tử Tận lộ tia khác thường, cả đời này, thức ăn ngon nhất mà từng ăn qua... trong ký ức xa xôi ấy là do nữ tử ấy làm. Cả đời này, tìm khắp thiên hạ cũng ai được như nàng! nhìn sang nữ tử ngồi đối diện, mấy tháng trước mới thành thân, thích cũng ghét. gật đầu: “Uhm ! Ngon.”

      tốt quá! Vương gia biết đâu, để đặt được chiếc bàn trong tửu lâu này, vương phi phí ít tâm tư đâu đó!” Tỳ nữ luôn đứng hầu bên bèn cười . Nàng bất bình thay cho Nguyên Ngư chủ tử, nửa năm nay vương phi dụng công biết bao để lấy lòng ngài, nhưng thái độ của vương gia lúc nào cũng nhàn nhạt, nóng lạnh. Vương phi tính ra cũng là trang giai nhân tuyêt sắc, cớ sao vẫn lọt được vào mắt xanh của ngài?

      “Vất vả cho nàng rồi.” Triệu Tử Tận vẫn cúi đầu ăn, lạnh nhạt đáp.

      Lòng Nguyên Ngư đầy thất vọng, nụ cười như hoa nở cứng đờ lại lát, liền rút từ trong túi ra vài vật phẩm nho , nâng niu đưa đến trước mặt phu quân, cười vui vẻ: “Tối qua thiếp có tham gia hội đền, ngờ lễ hội ở Lương quốc cũng náo nhiệt như vậy!”

      Chẳng qua chỉ là những món đồ con như trâm cài tóc và trang sức, nhìn chung cũng có chút đặc sắc riêng.

      “Thế nàng cứ từ từ mà thưởng cảnh .” Triệu Tử Tận quét mắt lượt, gật đầu đáp. Nhưng... có cây trâm cài bằng ngọc bích kiểu cách cũng bình thường. Tựa hồ nữ tử nào đó trong ký ức rất thích mấy mẫu phục sức như vậy, tuy nhìn rất đơn giản, nhưng trong mắt , nàng cài lên tóc lại hết mực thanh nhã xinh đẹp.

      "Có thể cho bản vương vật này ?” ngước mắt lên nhìn Nguyên Ngư, ánh mắt dần trở nên nồng nhiệt.

      ... ....

      bữa tối đầy sắc dục phơi bày trước mặt Mộ Dung Ca.

      Đám ca cơ ăn mặc thiếu vải ngừng thở dốc.

      Nàng khẽ nghiêng đầu, có ca cơ vận thân màu trắng, da sáng như tuyết rất cố ý ngồi bắp đùi của Lưu Tùng Nguyên. Chỉ cần nhìn dáng ngồi vững chải cẩn trọng chân của Lưu Tùng Nguyên là biết tâm cơ của nàng ta rồi. Bản thân vốn nhìn quen những màn ăn chơi trác táng, tình dục triền miên này rồi nên tự biết cách ứng phó, tay quàng sang chiếc eo thon gọn của vũ cơ, mặt vẫn tỉnh táo bàn chuyện làm ăn với Trần đại nhân.

      Đôi lúc, Lưu Tùng Nguyên nhìn sang nàng, vẻ mặt có chút áy náy. Nàng thấy vậy, áng chừng bữa tiệc còn lâu mới tàn, mà nàng cũng muốn tiếp tục chịu đựng nữa.

      Nàng liền đứng lên, cáo thác ra về.

      Trong Trần phủ, mỹ nhân có rất nhiều, song cảnh sắc vẫn rất đẹp!

      Cứ mãi thưởng cảnh, vô thức bước đến bên ngoài lùm cây, nhìn xung quanh có vẻ cũng được chăm sóc kỹ càng, chỉ là dưới màn đêm, nơi đây bóng người. Vừa nãy biết cứ nghĩ đâu đâu mà lạc đến nơi này.

      Trong bóng tối, tựa hồ khóm rừng rậm rạp này... có chút rợn người.

      Vừa định xoay người bỏ , hình như lại nghe đâu đây có tiếng người kêu cứu.

      “Cứu mạng... cứu mạng...” Giọng càng lúc càng yếu. Nàng có chút do dự, nhưng vẫn tiến thẳng vào trong, lần theo tiếng cầu cứu ấy, được đoạn vẫn thấy người đâu.

      “Tiểu Chân Tử à, được hầu hạ ba lão gia ta là phúc phận tu mấy kiếp của ngươi đấy!”

      “Đúng vậy, tiếng kêu rên mê người làm sao! hổ danh con nhà gia giáo.”

      “Bầu ngực đủ to, mông lại đủ nhô, eo thon gọn, quá phóng đãng! Ha Ha Ha...”

      Lại nghe như có thanh yếu ớt của người con trong cơn hưng phấn tột cùng. “Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia, được các ngài sủng hạnh là diễm phúc của Mai Cơ! Cả đời này Mai Cơ quên! Hy vọng ba vị thiếu gia đừng quên công sức hầu hạ của Mai Cơ đêm nay.”

      “Đương nhiên, nữ tử dắt ngựa tìm khắp phủ cũng khó gặp! Ngươi lại rất gan dạ, dám quyến rũ ba người chúng ta ngủ với ngươi!”

      “Ah... Ah.”

      Từng giọng cười dâm tục vang lên, là nghe lọt tai mà. Đồng thời, Mộ Dung Ca thấy rất nữ tử người mảnh vải phơi bày dưới ánh trăng sáng rọi, vẫn banh rộng hai chân... Ba tên ‘dâm tặc’ cứ thản nhiên cười to như chốn người, căn bản cũng để ý có bị bắt gặp hay !

      Có lẽ này cũng ham muốn xác thịt lâu rồi nên mới rù quyến để ba người cùng lên lúc. Kết quả ba người bọn họ cũng hứng thú bao nhiêu, vài ba phát là chỉnh trang lại y phục, lạnh lùng rời .

      Nữ tử có vẻ cũng hơi thất vọng, nhưng cũng dám mình lưu lại chốn này, vội vàng khoác lại quần áo, theo bọn họ rời ngay.

      Phụ tử giao hoan cùng người, đến cả ba em cùng có hành vi cầm thú với ! Đúng là đến loài cầm thú cũng bằng!

      Mộ Dung Ca hơi nhướng mày, sớm biết vậy đánh chết nàng cũng thèm vào, vào làm gì phải nhìn thấy những màn buồn nôn như thế này.

      Nàng toan xoay người rời khỏi chốn dơ bẩn này, bất chợt vòm cổ trắng ngần như tuyết bị thanh dao sắc bén kề lên, lòng nàng thầm hô lên.

      Giọng nam tử trầm khàn vang lên bên tai, “Hãy trao ta thân thể ngươi đêm nay, vinh hoa phú quý cả đời chờ nàng ngày mai.”

      Vừa được chạm vào cơ thể thon ngọc của nữ giới, cơ thể nam tử này lập tức nóng lên, dục vọng như con thú dữ bị bỏ đói lâu ngày, chực chờ đồng ý của nàng lập tức nhào lên gặm nhắm con mồi.

      Mộ Dung Ca hơi nghiêng đầu, lòng chợt thốt lên... Đây là Tam hoàng tử Lương quốc, Lương Thần! Cũng biết vì sao lại có mặt ở Trần phủ, còn bị nhiễm phải giao hoan dược, nhưng vấn đề quan trọng lúc này là nàng thoát thân như nào. Nàng nhàng gỡ bỏ lớp mạng che trưng ra nửa khuôn mặt khủng hoảng của mình, môi nở nụ cười quỷ quyệt động người, “ đêm thôi, ta đáp ứng cho ngài tiền đồ rộng mở, đặc biệt là... bệnh hoa liễu.”

      Lương Thần kinh hoảng hét lên tiếng, dục vọng như được giảm bớt phần nào. Cả đời này chưa gặp qua ai xấu xí như vậy, xấu đến độ thể lọt qua mắt!

      Thấy vậy, Mộ Dung Ca được nước đẩy thanh dao bén nhọn ra, khóe môi nhếch lên cười nhạt: “Công tử cần vội, tiểu nữ vốn có ý giúp ngài, song lực bất tòng tâm. Có điều, tiểu nữ có nghe các Trần phủ xa lắm có Kỷ Hồng lầu, tương truyền nữ tử trong đó xinh đẹp đượm tình vô cùng.”

      Sắc mặt Lương Thần trở nên tái xanh cực kỳ khó coi, nếu nhịn được mà ‘xơi’ nàng, e rằng đây cơn ác mộng khó quên cả đời ! Nhìn bộ mặt khó ưa đó, mắt lóe ra tia sát khí.

      Mộ Dung Ca nắm bắt được, ngay lập tức lùi ra sau bước, với Lương Thần: “Ta chưa từng gặp qua công tử. Hơn nữa, hộ vệ của ta còn đợi ở bên ngoài, nếu bây giờ ta hét lên, e là công tử khó mà bình an vô rời khỏi Trần phủ.”

      Lương Thần nheo mắt đánh giá nàng phen, tuy là này xấu như bà mụ, nhưng lại có khí chất cao quý, nhất định phải người dân bình thường. Lại nhìn xung quanh, đúng là nên phát ra tiếng động khiến người ta chú ý, đành lạnh giọng uy hiếp: “Hãy nhớ lời của ngươi hôm nay! Chưa từng gặp qua bản... à ‘ta’!”

      “Đương nhiên từ rày về sau tuyệt đối có dịp gặp lại công tử rồi.” Nàng cũng khép hờ mi mắt, giọng đáp. Lòng nàng thầm đoán mục đích có mặt ở Trần phủ này! Tim đập chân run... vậy muốn cưới Lưu Ngữ Yên... là có mục đích gì!

      Ở đây, đâu đâu cũng là mưu toan tính, chông gai hiểm nguy đầy rẫy, làm sao đơn giản như tưởng tượng của Lưu Ngữ Yên được, vừa gặp mặt . Haizz! Suy cho cùng, tối nay Lưu Tùng Nguyên đến Trần phủ thương thảo, cũng như có mặt của Lương Thần tuyệt đối phải là trùng hợp!

      Lúc ngẩng đầu lên, xung quanh còn bóng người. Nàng thở phào nhõm nhìn bao quát xung quanh lượt, rồi lại ngẩng đầu nhìn vầng trăng lưỡi liềm cao, thần sắc có chút trầm lắng, theo đường cũ bước trở ra ngoài.

      Lúc nàng quay về còn thấy bóng dáng các vị đại nhân, chắc là đêm phong lưu qua.

      Chỉ còn mỗi Lưu Tùng Nguyên vẫn còn ngồi đó vừa uống rượu vừa đợi nàng.

      Nàng có chút ngượng: “Dọc đường cứ mãi ngắm cảnh, để Lưu công tử đợi lâu.”

      Thần sắc có vẻ tốt lắm, nhìn thẳng nàng, trầm giọng : “Ta rất lo cho nàng.”

      Nghe vậy, mi mày Mộ Dung Ca hơi nhướng lên, giây lát sau tựa như có gì xảy ra: “Trời còn sớm, chúng ta về thôi.”
      Last edited by a moderator: 9/10/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5 : Tửu Lâu An Bình .

      Hạ quốc, phủ thái tử.

      Bóng cây lắc lư, ánh trăng xuyên qua kẽ lá tràn ngập khắp gian phòng.

      Gió mát hiu hiu thổi.Gia yến đêm nay, cha con Thượng Quan Ngọc Nhi cũng được mời.

      Nguyên Kỳ vẫn luôn tao nhã, nơi ánh mắt quét qua đều im lặng như tờ, trận trầm mặc, “ cần đa lễ”.

      Do là Trắc phi, mặc dù từng là công chúa Phong quốc, song trước mặt Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn thấp hơn bậc, chỉ đành cắn răng cười ngồi bên. Cứ ngẫu nhiên nhìn thấy đôi mắt của Thượng Quan Ngọc Nhi là nàng nghĩ ngay đến Mộ Dung Ca, cũng biết bản tính của Thương Quan Ngọc Nhi vốn vậy, hay do phong thái của tiểu thư nhà gia giáo, dù cố ý hay , đều rất giống Mộ Dung Ca! Đặc biệt là khí chất nhã nhặn, ti hèn lòn cúi đó! Nhìn theo mà nàng cũng tim đập tay run.

      biết ngày mai thái tử có rỗi ?” Thượng Quan Ngọc Nhi nhìn sang Lâm Thiện Nhã xong, liền quay sang với Nguyên Kỳ.

      Lâm Thiện Nhã lập tức ngẩng đầu nhìn . Mày Nguyên Kỳ khẽ giật, chờ xem Thượng Cung Ngọc Nhi gì.

      Thượng Quan Ngọc Nhi mỉm cười : “Mai là tiết Thanh Minh, thiếp muốn đến viếng mộ phần của Mộ Dung Trắc phi.”

      Khắp gian phòng trở nên im lặng. Ánh mắt các thị nữ tập trung cả vào nàng ta, còn Lâm Thiện Nhã cũng thầm quan sát phản ứng của Nguyên Kỳ.

      Mộ Dung Ca, hai năm qua cái tên này cứ ngừng đảo loạn trong tim nàng. ràng người chết rồi, nhưng vẫn khiến nàng e sợ.

      “Cứ để Lâm Trắc phi với Thượng Quan tiểu thư vậy.” Lời của Nguyên Kỳ pha chút xa cách lạnh lùng.

      Giọng của cứ đạm mạc vang khắp phòng, ánh mắt sắc bén của Lâm Thiện Nhã lập tức phát khuôn mặt Thượng Quan Ngọc Nhi có chút thất vọng, nhưng chỉ thoáng qua chốc liền biến mất.

      ...

      Sau khi rời khỏi Trần phủ, Mộ Dung Ca và Lưu Tùng Nguyên quyết định đến An Bình tửu lầu no say phen rồi mới về nhà. món ăn ở Trần phủ làm cũng rất thô sơ, Lưu Tùng Nguyên phải đến bàn công việc nên chỉ ăn cho có lệ, còn nàng từ sớm rời , căn bản cũng chưa ăn được gì, thành ra bây giờ bụng của hai người đói meo rồi.

      An Bình tửu lâu là do năm ngoái Mộ Dung Ca nhàn rỗi gì làm mới mở ra, để tránh người khác quá chú ý, nàng chỉ sửa đổi thực đơn chút, nâng cao nét đặc sắc cho các món ăn, rượu cũng dùng cách riêng của nàng ủ, ngờ chỉ trong thời gian ngắn lại đông khách như vậy. Bây giờ nhìn lại, đúng là vượt cả tính toán của nàng. Lưu Tùng Nguyên rất thích món ăn ở đây, từ khi có An Bình tửu lâu, thể nuốt được những món ăn ở các nhà hàng khác.

      Xuống xe, Mộ Dung Ca ngẩng đầu quan sát khắp nơi, vẫn đông nghẹt khách. Xem ra chỉ có thể ở gian riêng mà nàng cố ý để lại rồi.

      Lưu Tùng Nguyên nhìn quen rồi cũng thấy lạ, vào giờ này những tửu lâu khác cũng đóng cửa, song chỉ có An Bình tửu lâu chỗ ngồi vẫn chật kín.

      “Tửu lâu làm ăn tốt như vậy, sao nàng mở thêm chi nhánh?” tò mò hỏi, hình như nàng chưa hề nghĩ đến vấn đề này.

      Mộ Dung Ca lắc đầu, “ căn thôi là đủ rồi.” Quá nhiều khiến người ta nghi ngờ mất.

      tầng hai của An Bình tửu lâu, Nguyên Ngư có chút mệt, cố gắng ngồi nhìn Triệu Tử Tận vẫn im lặng uống rượu, có chút lo lắng khuyên: “Vương gia, uống nhiều rượu hại đến thân thể.”

      Triệu Tử Tận khựng lại giây lát, lại tiếp tục đổ trọn rượu trong ly vào miệng, lát sau mới quay đầu ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh.

      Dưới ánh trăng mông lung, dáng người quen thuộc lọt ngay vào tầm mắt .

      Tựa hồ là người trong mộng của .

      say rồi sao?

      tự cười giễu, mở to mắt nhìn bóng dáng nữ tử rất mực quen thuộc đó.

      Cứ ngỡ là mơ, nhưng khi nhìn thấy nữ tử đó cười vui vẻ với người con trai bên cạnh cùng bước vào tửu lầu, như tỉnh trong cơn mơ!

      Đây phải là giấc mơ!

      Nếu là mơ thể ràng như vậy, từ tầng hai, trong tiếng ồn ào của tửu lâu, vẫn nghe rất tiếng cười của nữ tử đó, vẫn điềm đạm như vậy, chút gò bó, và còn... rất quen thuộc nữa...

      Trước mắt lại trở nên mơ hồ, đến khi tỉnh táo lại còn nhìn thấy bóng dáng nữ tử đó nữa rồi!

      lập tức đứng dậy, để tâm đến Nguyên Ngư phía đối diện gật gà, lập tức chạy thẳng xuống lầu.

      Nguyên Ngư lập tức tỉnh ngủ, nửa năm này, nàng chưa từng thấy qua kích động như vậy! Kích động cách tự chủ được, khác gì người mất hồn mất vía!

      “Vương phi, Vương gia, ngài ấy ...” Tiếu Ngôn kinh ngạc nhìn Triệu Tử Tận chạy xuống lầu, mọi thứ diễn ra quá nhanh đến nỗi nàng chưa kịp chuẩn bị tâm lý gì cả!

      “Ta cũng biết...” Nguyên Ngư chỉ biết lắc đầu, lập tức theo bóng dáng của Triệu Tử Tận. Nàng cũng rất muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì có thể khiến kích động như vậy.

      Triệu Tử Tận dùng tốc độ rất nhanh, nhưng khi xuống đến tầng trệt, dưới biển người xa lạ, hề có bóng dáng nữ tử mà ngày nhớ đêm mong suốt mấy năm qua. lập tức tóm lấy tiểu nhị chạy bàn, thần sắc bức người, lạnh giọng hỏi: “Có phải ban nãy có nam nữ vừa bước vào đây?”

      Tiểu nhị trong tiệm bị kéo lại, có chút kinh hãi, liên tục lắc đầu: “Khách quan trêu ta rồi, vào giờ này làm gì còn ai đến nữa?”

      “Công tử, tiểu nhị dối đâu, ai bước vào tửu lâu cả.” Chưỡng quỹ lập tức chạy đến, lời ngon tiếng ngọt.

      Khách hàng đều tập trung nhìn Triệu Tử Tận. Trong An Bình tửu lâu này trước giờ ai dám càn quấy, hơn nữa ai ai đến đây đều chỉ muốn thưởng rượu và thức ăn ngon thôi mà.

      Khuôn mặt tuấn nhan của như đọng lớp sương lạnh.

      Nam tử trước mặt vốn dung mạo phong hoa tuyết lệ rồi, chỉ cần chau mày lại, hơi thở lạnh băng cũng đủ khiến cho lòng bàn chân mỗi người đều rỉ mồ hôi lạnh! Chưỡng quỹ thấy vậy, khắp người cũng run lên cái, mặc dù biết nam tử trước mặt là ai, đến từ đâu, nhưng khí thế bức người dù cần mở miệng cũng đủ khiến người ta kinh hãi, cảm giác bức người ập đến... người này tuyệt đối phải người bình thường! Nhưng bằng mọi giá vẫn phải giữ cho mọi thứ bị rối loạn, Mộc nương dặn trước, tuyệt đối được tiết lộ hành tung của nàng với bất cứ ai!

      “Việc này, Vương gia...” Nguyên Ngư nhịn được, nàng theo sau xuống đây, hình như muốn tìm người. Rốt cuộc người muốn tìm là ai? Đây là Lương quốc mà! Sao nàng lại cảm thấy có chút lo sợ, nàng chưa bao giờ thấy như vậy.

      Triệu Tử Tận nghe tiếng người sau lưng, chỉ lạnh lùng quay lại liếc Nguyên Ngư cái, tay cũng buông áo tiểu nhị ra, tập trung quan sát xung quanh lượt, chỉ là... nhìn mãi cũng tìm ra người muốn gặp! lẽ ban nãy nhìn nhầm sao?

      nam, nữ? lẽ là nàng và Tiểu Thập? Nàng xuất vào lúc say? Hai năm qua, cả đến giấc mơ nàng cũng chưa từng đến gặp . Bây giờ nàng lại xuất , cứ như pháo hoa bùng nở giữa màn đêm, chỉ tồn tại trong nháy mắt, rồi tan biến chút dấu vết sao! Cho dù có cố gắng tìm, vẫn là con số ! tự cười giễu mình, cả người lảo đảo bước ra ngoài tửu lâu.

      Nguyên Ngư có chút nghi hoặc nhìn theo bóng lưng . Nàng vô thức quan sát xung quanh, khẽ nhướng cao mày... đột nhiên hình ảnh nữ tử đeo mạng che mặt đứng trước cửa nhà bếp lọt ngay vào tầm mắt! Tuy đeo mạng che, song thứ khí chất thanh tao như hoa sen trong giếng ngọc lẫn vào đâu được. Nàng ta có dáng người thanh thoát, khác gì tiên tử hạ phàm!

      Nàng ta là ai thế?

      Nàng chau mày lại nhìn theo bóng Triệu Tử Tận khuất sau cánh cửa, thu hồi tầm mắt vội theo ra ngoài. Dù rất dùng sức để đuổi kịp , nhưng tảng đá trong lòng chưa hề được buông lỏng. Tại sao nữ tử ấy lại khiến nàng có cảm giác bị uy hiếp? Tư duy của nàng mách bảo... ta chính là người phu quân mình tìm kiếm !

      “Mộc nương biết Tề quốc Thập hoàng tử sao?” Phía sau vang lên tiếng của Lưu Tùng Nguyên. Lúc vừa bước vào tửu lâu, nàng từng khựng lại nhìn lên lầu hai, thần sắc có chút trầm lắng dặn dò chưởng quỹ được gặp qua nàng và . Kể cả... phản ứng khi nãy của Thập hoàng tử cũng lọt trọn vào mắt ! Lại nhìn thái độ của nàng lúc này, lập tức nghĩ ngay... nàng và Thập hoàng tử chắc là có quen biết nhau.

      Từ lúc gặp gỡ và quen biết đến bây giờ, chưa từng hỏi qua thân thế của nàng, nhưng thầm cảm thấy nàng thần bí vô cùng. bình thường thể có được khí chất này. Hơn nữa, danh nghĩa nàng là tỷ tỷ của Mộc Thập, nhưng khi Mộc Thập đối xử với nàng khác gì chủ tử!

      Có điều, dung mạo nàng từng bị hủy hoại, Tề quốc Thập hoàng thử bây giờ mười sáu tuổi, nàng vừa hai mươi, liệu có liên quan gì với nhau? Hay tất cả chỉ là suy đoán hàm hồ của ?

      Mộ Dung Ca thu hồi tầm mắt, lòng hơi dao động, nàng quay đầu nhìn thẳng vào mắt Lưu Tùng Nguyên, giọng bình thản đáp: “Chưa từng quen biết.” Sao nàng lại bất cẩn như vậy, cũng đoán trước Tận Nhi rất có thể xuất ở đây, nhưng mình vẫn xuất trước mặt mọi người như vậy! An Bình thành lớn nhưng cũng , trong mấy chục vạn người này, ngờ nàng và vẫn có thể bắt gặp nhau! Nếu phải lúc nãy nàng nhanh nhạy, phát ánh mắt dòm ngó mình, bằng nhất định kịp giấu tung tích. Nhưng... cho dù có gặp lại, cũng chưa chắc Tận Nhi nhận ra nàng mà.

      Song, từ khi nàng quyết định biến mất, rời khỏi Nguyên Kỳ, Triệu Tử Duy và , rời xa tất thảy những người có quen biết với Mộ Dung Ca, dùng thân phận của Mộc Khinh mà sống cuộc đời mời, mọi thứ được định sẵn, từ nay nàng và như hai đường thẳng song song, đời này kiếp này còn quan hệ gì!

      liên quan gì nhau cũng tốt, trong khoảng cách an toàn, với tư cách là người ngoài cuộc bàng quang đứng nhìn bọn họ tranh đoạt quyền lợi, lựa chọn, tàn nhẫn, vô tình, sống chết vô thường... có lẽ nàng cảm thấy buồn thương, nhưng tuyệt đối có cảm giác đau như cắt từng khúc ruột như bị kéo vào trong đó, trở thành mũi dao bị đưa đẩy lại!

      “Ùhm.” Ánh mắt Lưu Tùng Nguyên hơi lóe lên, dịu dàng gật gật đầu, hỏi thêm gì nữa. Ai cũng có thời qua mà.

      ... ...... ...... ...... .......
      Last edited by a moderator: 9/10/15
      bornthisway011091, Lonnatrangtrongnuoc thích bài này.

    4. Lonna

      Lonna Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      38
      Truyện hay lắm nàng ơi:yoyo45: mong chương mới quá ak

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6 Phong quốc lụn bại .

      Mới đó qua mười ngày, rất nhiều thứ xảy ra. Phong quốc cứ ngỡ nhờ hòa thân của hai vị công chúa mà giữ được bình an lâu dài, hoàng đế Phong quốc chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, hoàn toàn ngờ rằng đẩy đất nước dồi dào của mình lên lò lửa để các nơi chực chờ nướng chín!

      Hạ quốc im hơi lặng tiếng xuất binh đánh chiếm Phong quốc! Phong quốc căn bản chuẩn bị sẵn, lập tức rơi vào tình trạng nguy ngập! Binh sĩ Hạ quốc dũng mãnh, sĩ khí hùng cường ai địch lại được! Bằng khí thế mãnh liệt đó, chỉ tiếng hô gọi của ba quân cũng đủ khiến binh sĩ Phong quốc kinh sợ. cần dùng tới binh tốt, cần đổ máu, binh sĩ vô tình dẫm nát quốc kỳ của mình dưới chân, mở cửa nghênh đón binh sĩ Hạ quốc vào thành.

      quốc gia từng rất dồi dào như Phong quốc, thời kỳ huy hoàng là vậy! Chỉ với đòn đỡ nổi! đúng là trò cười cho thiên hạ!

      Trong khoảng thời gian ngắn, Hạ quốc chiếm xong Phong quốc mở màn cho cuộc chiến thời loạn thế!

      “Thái tử! Xin hãy cho thiếp ân huệ, đừng tấn công Phong quốc nữa được , cầu xin người , Thái tử ...!” Lâm Thiện Nhã hay tin Hạ quốc thầm khởi binh tiến đánh Phong quốc, lại mất bao nhiêu ngày hạ thủ năm tòa thành trì rồi!

      Nàng quỳ xin suốt đêm ngoài sân Phù Dung các dưới ánh mắt bàng quang của đám hạ nhân. Nếu Phong quốc bị hủy diệt, thân phận công chúa của nàng chẳng phải tan thành bọt nước, nàng làm sao ngẩng cao đầu đối mặt với người trong phủ thái tử, làm sao bình an mà sinh tồn ở Hạ quốc được! Quan trọng là… làm sao nhìn thẳng mặt người sắp trở thành thái tử phi, Thượng Quan Ngọc Nhi đây? Làm sao gặp gỡ đám phu nhân của các quan viên chứ?

      Nàng sắp tuyệt vọng rồi, người trong phòng mãi vẫn đáp lại!

      Cho dù nàng biết cử chỉ này của mình rất ư ngu xuẩn, nhưng nàng vẫn phải thử lần!

      Nàng lo sợ, nếu mất tất cả… cũng đồng nghĩa nàng mất ! Đứng trước nàng vốn thấy mình hèn mọn, nếu Phong quốc bị diệt vong, nàng còn tư cách bên sao?

      “Mới sáng hay tin này, Ngọc Nhi lập tức đến phủ thái tử, vốn còn định sang Bạc Khang các tìm Lâm Trắc phi, sau nghĩ lại chắc chắn Lâm Trắc phi ở đây. Lâm Trắc phi hà tất phải tự làm khổ mình? Cho dù Hạ quốc tiến chiếm Phong quốc, nhưng Tề quốc nhất định cũng bàng quang đứng nhìn. Hai năm qua Phong quốc ngừng lụn bại, hoàng đế lại là kẻ mê sắc hưởng lạc, đẩy bách tín vào cảnh lầm than! Thái tử lựa chọn đánh chiếm Phong quốc cũng là cử chỉ sáng suốt. Như vậy có thể giải thoát con dân khỏi bể khổ! Lâm Trắc phi hà tất phải làm khó ngài?” Thượng Quan Ngọc Nhi đứng thẳng nhìn xuống, đôi mắt long lanh như cười, giọng điệu mềm trấn an Lâm Thiện Nhã.

      Lâm Thiện Nhã ngẩng đầu nhìn về phía Thượng Quan Nguyệt Nhi, bởi vì quỳ đêm, tầm mắt có chút mơ hồ, nàng thậm chí là thấy Thượng Quan Nguyệt Nhi , nhìn chung nhìn dung nhan của nàng , chỉ mơ hồ nhìn thấy nét mặt trào phúng của nàng tựa như gương mặt Mộ Dung Ca , Nàng cười lạnh : "Thượng quan tiểu thư hà cớ gì móc ta?"

      "Lâm trắc phi đừng hiểu lầm , Nguyệt Nhi chính là muốn khuyên giải Lâm trắc phi, cũng có ý gì khác . Nếu có mạo phạm , thỉnh Lâm trắc phi thứ lỗi." Thượng Quan Nguyệt Nhi hạ mi mày , đối với Lâm Thiện Nhã kiên nể , mạch thẳng tiến hướng cửa phòng mà tới .


      Lâm Thiện Nhã đột nhiên có cảm giác sợ hãi khốn cùng . Ông trời là trêu cợt nàng! Lại giương mắt nhìn Thượng Quan Nguyệt Nhi , nàng lập tức đứng dậy vội chạy tới .

      "Thiếp bái kiến thái tử." Thượng Quan Nguyệt Nhi đối với người đối diện diu dàng thi lễ
      .

      "Thượng quan tiểu thư tới gặp bản cung có chuyện gì?" nâng nâng đôi mắt, nhìn nhìn Thượng Quan Nguyệt Nhi thanh thanh hỏi.

      "Thiếp sáng nay nghe Lâm trắc phi quỳ ở phù dung các ngày đêm , ngày hôm trước vừa mới đổ mưa, tiết trời lại se lạnh , nếu Lâm trắc phi tiếp tục quỳ nữa , khó tránh khỏi thân thể lâm bệnh , khẩn cầu thái tử khuyên giải , an ủi Lâm trắc phi, để nàng ấy vì tình cảnh mà bệnh nặng , và càng làm cho thái tử khó xử." Thượng Quan Nguyệt Nhi né tránh ánh mắt thăng trầm của , cúi đầu trả lời.

      ở ngoài cửa Lâm Thiện Nhã nghe lời của Thượng Quan Nguyệt Nhi , trong lòng cười lạnh : " Lâm Thiện Nhã ta cần ngươi ở trước mặt giả mù sa mưa !" .

      Nàng bỗng nhiên đầy cửa vào , trước mặt Nguyên Kỳ và Thượng Quan Nguyệt Nhi , quỳ gối hành lễ : "Thỉnh thái tử ban cho thiếp phong thư hưu !".

      Thượng Quan Nguyệt Nhi khỏi kinh ngac, chẳng lẽ đầu óc nàng ta có vấn đề sao ,Nguyên Kỳ ánh mắt lợi hại nhìn về phía Lâm Thiện Nhã.

      Lâm Thiện Nhã khuôn mặt đầy nước mắt , nàng nhớ tới Lâm Khinh Trần cách đây lâu ghé ngang hạ quốc , lại lần nữa dặn dò nàng, nếu như muốn bảo trụ tánh mạng, khi nhận được tin tức Hạ quốc đánh Phong quốc, nhất định sau đó phải hướng Nguyên Kỳ xin hưu thư ! Bởi vì giờ này khắc này đối với nàng mà , cách tốt nhất để bảo toàn tính mạng đó chính là rời khỏi phủ thái tử !
      ...

      Mười ngày sau , Mộ Dung Ca luôn luôn ở trong phủ , hề ra ngoài , cũng thầm lưu ý chưởng quầy ở tửu lâu an bình để ý tới Triệu Tử Tận xem có động tĩnh gì , nếu như sau tháng hai người đó xuất ở đây nữa , như vậy, liền chứng minh ngày ấy nàng bị Triệu Tử Tận phát ra.

      Nơi này cũng an nhàn , nàng ngẫu nhiên bắt được hai chú gấu trúc , ngày ngày nuôi chúng béo mập , tâm tình cũng vui hẳn ra . LưuTùng Nguyên có hỏi qua nàng, vì sao phải nuôi dưỡng gẩu trúc, gấu trúc thân hình to , huống hồ ở Lương quốc chúng sinh sôi rất nhiều , người dân ở đây thích nuôi chúng . Nàng vui vẻ trả lời : "Chỉ cần nhìn gấu trúc lười biếng ,tự nhiên ta lại cảm thấy bản thân ta chăm chỉ hơn chúng , hihi ."


      Khi đó, Lưu Tùng Nguyên há to miệng , ... được thành lời !

      Lưu Ngữ Yên mấy ngày nay có quấn lấy nàng , nghe hai huynh đệ có " trận chiến nảy lửa" . Lưu Tùng Nguyên rất thương muội muội , chăm sóc nàng ấy rất kĩ , với lại Lương Thần cầu hôn Lưu Ngữ Yên , chẳng những phản đối mà cón đáp ứng , nhưng mà với điều kiện phải đợi thêm năm nữa mới được thành thân .

      Hôm qua, Lưu Ngữ Yên kích động rủ nàng cùng đến trà lâu, còn có Lương Thần cùng. Nàng biết tin, đương nhiên từ chối ngay. Vốn gặp lần, nếu còn gặp nữa, khó tránh khỏi tự chuốc vào thân số phiền phức đáng.

      “Mộc nương nghĩ gì mà thất thần như vậy?” Lưu Tùng Nguyên và Tiểu Thập cùng đến, thấy nàng ngồi thẩn thờ ghế đá, tay còn lơ đãng cầm chung trà, bèn ngồi xuống đối diện Mộ Dung Ca cười hỏi.

      Mộ Dung Ca mỉm cười đáp: “ tính xem mấy ngày nay ta lại kiếm thêm được bao nhiêu ngân lượng.”

      “Haha, yên tâm . Hạ quốc công đánh Phong quốc, mỗi bên đều phải tích trữ số lượng lớn binh khí. Hơn nữa, binh khí nàng làm ra rất tốt, rất tiện dụng. Hôm nay ta nhận được rất nhiều đơn đặt hàng từ các quý quốc . Ngày mai ta phải khởi hành qua Tề quốc chuyến.” Lưu Tùng Nguyên cười liên hồi. Tiếp xúc nhiều càng biết , đừng nhìn nàng vốn điềm đạm như vậy, nhưng cực kỳ ‘tiền’.

      Đến Tề quốc ư? Mộ Dung Ca đột nhiên khép hờ tầm mắt, nheo lại nhìn , cười : “Yên Nhi với ta, Lưu công tử cầu hôn đúng ?”

      Mi mày Lưu Tùng Nguyên thi nhau chau lại, có chút lơ đãng nhìn nụ cười môi Mộ Dung Ca, né tránh ánh mắt trêu chọc của nàng, cố gắng giữ thái độ tự nhiên hỏi: “Đến bây giờ Mộc nương vẫn chưa định hôn nhỉ?”

      Ánh mắt Mộ Dung Ca khẽ lóe lên, nụ cười môi chợt tắt, nàng cúi đầu : “Cũng chưa từng.” nàng chưa hề lần nghị hôn , nhưng cơ thể này từng cưới gả qua nhiều lần rồi a.

      “Nếu vậy, ta có ý muốn cưới Mộc nương.” Đột nhiên mắt quang của Lưu Tùng Nguyên trở nên rất kiên định nhìn thẳng Mộ Dung Ca, trầm giọng .

      Bầu khí bỗng nhiên biến đổi, Mộ Dung Ca chưa từng nghĩ qua Lưu Tùng Nguyên trả lời mình như vậy!

      Tiểu Thập căng thẳng quay sang nhìn Mộ Dung Ca, rồi lại gắt gao nhìn Lưu Tùng Nguyên.

      “Lưu công tử là thương hại ta sao? Ta từng thề cùng đệ đệ nương tựa lẫn nhau, cả đời bàn chuyện cưới gả.” Nàng khẽ nhún vai, như chưa biết tâm tư của Lưu Tùng Nguyên, bình thản tự giễu mà trả lời.

      Nghe vậy, Lưu Tùng Nguyên còn định thêm gì đó, nhưng có người chạy lại, với Mộ Dung Ca và Tiểu Thập: “Mộc nương, bên ngoài có vị nương muốn gặp người.”

      nương ?” Mộ Dung Ca có chút nghi hoặc, là ai vậy? Ở Lương quốc này, nàng quen ai, nương duy nhất có liên hệ chỉ có mỗi Lưu Ngữ Yên mà thôi.

      “Vâng.”

      Tiểu Thập vội cùng gia nhân ra ngoài xem xem, Mộ Dung Ca lập tức ngăn lại, dùng thủ ngữ , “Ngươi về phòng . Dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng được ra ngoài.”

      được.” Tiểu Thập lắc đầu. Nhưng đỡ được ánh mắt kiên nghị của nàng, chỉ đành quay trở vào phòng.

      Lưu Tùng Nguyên có chút bất ngờ nhìn thần sắc biến chuyển ngừng của Mộ Dung Ca, bên trong còn có chút phòng bị nữa chứ.

      Tựa hồ nữ tử đứng ngoài cửa đủ nhẫn nại, kịp chờ hạ nhân hồi báo xông thẳng vào. “ nương, nương được như vậy a!”

      Hiển nhiên này là người từng luyện võ công, đám hạ nhân chỉ biết vài đường cước làm sao chống đỡ nổi. Nàng ta đánh ngã họ, xông thẳng vào đứng trước mặt Mộ Dung Ca.

      Khí thế của nữ tử đó như muốn nuốt chửng người khác, cả người đều lộ ra khí chất cao sang tột bậc.

      Mộ Dung Ca điềm đạm cười, quả đúng là Nguyên Ngư! Thân là muội muội của Nguyên Kỳ, sao lại ngu xuẩn đến vậy? bất thường của Tận Nhi hôm đó nhất định dấy lên mối hoài nghi của nàng ta, và… nàng ta cũng nhìn thấy mình. Chỉ mất mười mấy ngày tìm đến đây, Nguyên Ngư cũng khá thông minh đấy!

      “Bản phi chỉ muốn biết là ai quyến rũ vương gia!” Nguyên Ngư tay đánh lui hạ nhân, tức giận . Mấy ngày trước đáng lẽ rời khỏi thành An Bình rồi, nhưng Triệu Tử Tận vẫn muốn ở lại, đây là điều đó giờ chưa từng xảy ra.

      Nhưng khi Nguyên Ngư quay đầu nhìn nữ tử ở An Bình tửu lâu hôm ấy, cũng sững sờ ngay tại chỗ! Vốn còn cho rằng là trang quốc sắc thiên hương nào khiến Triệu Tử Tận điên đảo, thất hồn lạc phách, ngờ khi đối diện với nữ tử trước mặt, căn bản bốn chữ ‘quốc sắc thiên hương’ còn dây vào được nửa phân!

      Dung mạo nữ tử ấy xấu xí vô cùng, khắp mặt đầy những sẹo, nhìn thấy khó có thể khiến người ta kinh sợ. Nhìn kỹ lại lòng cũng thấy mát mẻ vô cùng! Nữ tử như vậy, đến cả con còn tránh xa, làm sao đủ tư cách quyến rũ phu quân mình?

      “Sao lại như vậy?” Nguyên Ngư chau đôi mày lá liễu, khí thế ban nãy chợt tan biến.

      Lưu Tùng Nguyên lạnh lùng nhìn Nguyên Ngư, lạnh gióng : “ nương là ai? Còn chưa được gia chủ đồng ý tự tiện xông vào?”

      nương muốn tìm ta sao?” mặt Mộ Dung Ca nở nụ cười nhạt, nhìn trong ánh mắt Nguyên Ngư lộ vẻ khiếp sợ dung mạo của mình. Nàng ta quay người toan bỏ .

      Song phía sau vẫn vang lên giọng lạnh lùng cực điểm: “Ta và nương chưa từng gặp nhau hà cớ gì lại xông vào phủ đệ của ta, ít nhiều nương cũng nên giải thích cho .”

      Nguyên Ngư đứng thẳng lưng, sao mình nghĩ quá nhiều như vậy ! Nàng quay người lại dám nhìn thẳng Mộ Dung Ca nữa, có chút ái ngại : “Ta vốn định tìm người, ngờ lại đến nhầm chỗ. Xin lượng thứ cho.”

      “Mộ Dung Ca…”

      Cách đó xa, nam tử có dung mạo tuấn lãng như gió, vận thân trường bào màu đỏ tiến nhanh lại. Đương lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng , Mộ Dung Ca bị ôm chặt trong bộ áo chùng màu đỏ tía ấy.
      Last edited by a moderator: 9/10/15
      bornthisway011091Lonna thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :