Chương 83 : Đau lòng .
Thời gian như ngừng lại, bầu khí trở nên u ám .
Ranh giới giữa trời và đất như gắn liền, trận mưa to ào ào trút xuống!
Bầu trời tươi rói sáng trong nay bỗng chốc bị hút vào trong màn mưa! trớ trêu làm sao! Ban nãy khói bụi còn mịt mùng , bây giờ hoang tàn đổ nát. Gia Kiệt nhìn theo sắc mặt trắng tái , khóe miệng còn sót lại vệt máu đỏ tươi của Nguyên Kỳ, lập tức quỳ xuống! kiềm chế được, hét lên: “Chủ công, xin người , hãy an táng cho Mộ Dung Trắc phi!
Cơn mưa to rả rích xối vào thi thể cháy đen còn có thể phân biệt được ai.
Những gì diễn ra trước mắt khác gì cơn ác mộng!
Tiếng van nài của Gia Kiệt vang lên, mọi người đều nhìn theo bóng lưng của Nguyên Kỳ.
Lâm Thiện Nhã vốn đứng sau lưng Nguyên Kỳ nên phát ra thần sắc của , nhưng khi Gia Kiệt mở miệng thỉnh cầu, nàng cũng lướt mắt qua thi thể cháy đen cái rồi bước lên đứng trước Nguyên Kỳ. Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt trắng tái của khác gì mùa đông lãnh liệt, khóe môi còn vương ít máu, đầu óc nàng cũng trở nên trống rỗng.
Tiếng mưa cứ lộp độp dứt, biết phải mất bao lâu sau Nguyên Kỳ mới mở mắt, nhìn lướt qua hai thi thể, lạnh giọng : “Hai thi thể này phải của Mộ Dung Ca và Tiểu Thập.”
phải là Mộ Dung Ca với Tiểu Thập ư?
Mọi người vội vàng nhìn lại thi thể, ai nhìn thấy Mộ Dung Ca và Tiểu Thập bước ra. Hơn nữa, Lâm Trắc phi còn tận mắt chứng kiến, lúc đám cháy bùng phát, Mộ Dung Ca và Tiểu Thập đều vây hãm trong đó, căn bản thể thoát ra kịp!
Nguyên Kỳ cúi đầu quan sát thi thể, nước mưa ngừng xối lên hai thi thể, do bị cháy quá nghiêm trọng cũng thể nhìn dung mạo người chết.
“Chủ công.” Gia Kiệt bất lực. Chính cũng nghi ngờ có ai động chân động tay vào đây, Mộ Dung Ca đích thực vẫn sao.
Đám cháy đột nhiên nổi lên, cũng ai nghe thấy tiếng kêu cầu cứu của Mộ Dung Ca. Điểm mấu chốt là, Mộ Dung Ca vốn thông minh lanh lợi sao lại ngồi yên để bản thân bị vây trong biển lửa? Khóe môi Nguyên Kỳ hơi nhếch lên, đưa những ngón tay thon dài như ngọc tạc lau vệt máu còn sót lại, khẽ mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng lướt qua hai thi thể dưới đất.
“Thái tử , người hà tất phải tự lừa dối bản thân, chính mắt thiếp trông thấy Mộ Dung Ca ở trong màn lửa kia ! Rất có thể còn chưa kịp kêu cứu bị lửa ập thẳng đến. Bằng , hai thi thể này ở đâu ra?” Lâm Thiện Nhã hết kiên nhẫn, phẫn nộ sắp che giấu được nữa.
tận mắt nhìn thấy, sao Mộ Dung có thể chết được?
ngờ có ngày nàng còn bằng người chết.
“Lui xuống!” Nguyên Kỳ liếc nhìn nàng , lạnh giọng ra lệnh.
Lâm Thiện Nhã lảo đảo lùi ra sau bước. “Thái tử…”.. Nàng cũng đâu muốn chuốc lấy chán ghét của . Đáp lại tiếng gọi của nàng chỉ là lạnh lùng vô tình. Nhìn theo bóng lưng hoàn hảo của , nàng dường như cảm nhận được bản thân tuyệt đối thể với tới được...
Nàng cũng rất muốn chứng kiến cách giải quyết những thi thể này, đối mặt với vấn đề này ra sao. Nhưng lý trí của nàng lên tiếng, nơi đây thể lưu lại lâu.
Gia Kiệt thể đoán được tâm tư của chủ công, chỉ đành hạ lệnh cho người khiêng thi thể .
Nguyên Kỳ tựa tay vào lan can, thần sắc lắng đọng, ai đoán được suy nghĩ của lúc này.
Đến khi người người khiêng thi thể ra, từ tay của xác chết rớt ra vật gì đó có màu vàng kim.
Nhìn kỹ chút, tuy vật ấy cũng biến dạng, song vẫn có thể nhìn ra đó là mảnh vàng mang hình dạng con cá.
Trong đôi mắt đen láy của Nguyên Kỳ như nổi lên trận cuồng phong, xoay vòng trong màn mưa gió bụi đất!
Có tối, trời đêm thanh tĩnh, nàng vừa mất đứa , ôm chặt nàng cùng thưởng ngoạn cảnh sắc, biết nàng vốn thích những vật tinh xảo bằng vàng, con cá vàng ấy là mang theo bên mình từ . Chính là đêm đó, tặng nàng vật đó.
Mưa bụi mù mịt, trong cơn hoảng loạn, tai còn văng vẳng lời của nàng. Nàng nàng có tình cảm với .
Ký ức xa xôi ấy dường như quên mất, dù sao đó vẫn chưa đủ khắc cốt ghi tâm, cũng chưa đủ để vào da thịt, vào xương máu.
Đêm đó, hỏi nàng, ‘Nàng có đồng ý chung sống với bản cung ?”
Đêm đó, nàng thuần khiết , tươi mát tiếp xúc thân mật với da thịt , cùng tấu lên khúc hoan ca.
Đêm đó, quyết liệt từ chối lời thỉnh cầu của nàng.
Từng mảng từng mảng ký ức ấy ùa về,tương chừng hình như quên mất.
“Buông xuống!” Ánh mắt tập trung vào thi thể, trong mắt lại lộ ra những tia máu đỏ, bước lên phía trước. Trong kinh ngạc của mọi người, giằng lấy thi thể từ tay hạ nhân, ôm chặt vào lòng.
Mộ Dung Ca trong lòng có lẽ cũng quan trọng lắm, có thể nàng có chút vị trí nào đó trong , cũng có thể !
Mộ Dung Ca trong lòng có lẽ chỉ đủ để làm ấm giường, mà nữ tử như vậy khắp nơi đều có......
“Mộ Dung Ca.... về mảng nhẫn tâm… nàng rốt cuộc cũng thắng bản cung.” Tay run rẩy cảm nhận thi thể còn nhìn mặt, cái xác lạnh băng, lạnh thấu xương tủy.
Lồng ngực tựa như bị năm cây dao găm vào, đầy những là máu.
... ...... .......
“ xảy ra chuyện gì?” Lưu Vĩnh Phúc vốn dĩ rời , song lại quay trở về. Do vừa ra đến cửa thấy màn lửa sáng bao phủ liền quay lại dò thăm tình hình.
Trước mắt là tình cảnh hỗn loạn
Gia Kiệt nghiêng đầu nhìn Lưu Vĩnh Phúc, ánh mắt lạnh băng tựa hồ muốn nghiến răng nghiến lợi: “Mộ Dung Trắc phi vừa mất đứa bé , sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy!” Việc này nhất định có liên quan đến việc Lưu Vĩnh Phúc đột nhiên xuất ở đây! Ở Hạ quốc này được bao nhiêu người đủ khả năng thầm thi triển kế hoạch hoàn hảo như vậy.
Có thể tính toán chuẩn xác ra tay ở thời điểm Mộ Dung Ca thưởng cảnh bên hồ, vấy đầy dầu lửa xung quanh, lại còn khiến Mộ Dung Ca chạy lên trời cũng thể thoát!
Chính là muốn Mộ Dung Ca phải chôn mình trong biển lửa!
Ban nãy còn hoài nghi hai thi thể ấy phải của Mộ Dung Ca và Tiểu Thập, song xuất quá đúng lúc của Lưu Vĩnh Phúc chứng minh tất cả!
Mộ Dung Ca phải muốn thoát ra mà là lực bất tòng tâm, căn bản thoát được!
Lưu Vĩnh Phúc hơi ngớ ra, vốn dĩ biết chuyện gì diễn ra! Nghe Gia Kiệt vậy, ánh mắt khẽ lóe lên, ‘ lẽ là hoàng thượng phái người đuổi cùng giết tận?’ phải hoàng thượng dự định đợi Mộ Dung Ca về phủ thái tử thời gian sau mới ra tay sao? Sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý?
Ánh mắt lóe sáng của Lưu Vĩnh Phúc trong mắt Gia Kiệt lại là chút áy náy.
“Lưu Vĩnh Phúc , ngươi giỏi . Bản cung giúp ngươi toại nguyện.” Nguyên Kỳ liếc mắt nhìn Lưu Vĩnh Phúc, lạnh giọng .
“Thái tử…người ...” Lưu Vĩnh Phúc bị ánh nhìn sắc bén của Nguyên Kỳ khiến cho cả người tê cứng, lập tức quỳ xuống. tò mò nên mới quay lại thám thính thôi mà!
“Lưu Vĩnh Phúc mưu phóng hỏa sát hại Mộ Dung Trắc phi, tội thể tha! Lôi ra ngoài… chịu hình phạt ngàn đao xuyên tâm.” Nguyên Kỳ thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn thi thể ‘Mộ Dung chắn, giọng đều đều.
Lời này vào tai Lưu Vĩnh Phúc như sấm nổ! kinh ngạc nhìn Nguyên Kỳ, “Thái tử !Người ... Ý của người là..là sao...?”
Gia Kiệt cũng ngạc nhiên trố mắt nhìn Nguyên Kỳ. Lưu Vĩnh Phúc là thân tín của hoàng thượng, cho dù đám cháy hôm nay do gây nên, song thái tử cũng nên vội vàng hạ tất sát lệnh, có khác nào đổ phẫn hận lên hoàng thượng?
Đôi mắt Nguyên Kỳ trở nên u, hạ thấp giọng khiến ai nghe thấy đều rợn người, “Sau hỏa hình chịu ngàn đao xuyên tâm.”
Lại cúi đầu nhìn ‘Mộ Dung Ca, khóe môi hơi nhếch lên lại chảy ra ít máu tươi đỏ sẫm, song giọng dịu như tuyết đầu mùa phơ phẩy, “Nàng đúng là… nghịch ngợm quá mà.”
Chương 84 : còn người con mang tên Mộ Dung Ca.
Nguyên Du nghe tin Mộ Dung Ca chôn mình nơi biển lửa, Nguyên Kỳ hạ lệnh hành hình Lưu Vĩnh Phúc, mặt lộ chút thần sắc nào.
Rốt cuộc chân tướng của việc vẫn được làm , ngoại trừ vài người nhìn thấy thi thể cháy đen của Mộ Dung Ca, còn lại ai được biết.
Con dân Hạ quốc chỉ được biết, Mộ Dung Ca được an táng theo nghi lễ của Trắc phi.
Như truyền kỳ, Mộ Dung Ca vừa được sắc phong làm thái tử Trắc phi, còn tưởng cả đời vinh hoa phú quý , ngờ hồng nhan lại bạc phận, chết trong biển lửa, đúng là bạc mệnh mà!
Nhân gian còn đồn đãi: Mộ Dung Ca có thân phận thấp hèn, như hồ ly tinh chuyển thế, giỏi nghệ thuật chăn gối nên được thái tử vô cùng thích. Nhưng việc này truyền đến tai hoàng thượng, quả làm mất thể diện hoàng gia. Cho nên, Mộ Dung Ca tự chuốc họa sát thân.
Song lời đồn phải chấm dứt tại đó, do Nguyên Kỳ chỉ hạ lệnh xử tử tên hoạn quan để an ủi vong linh của Mộ Dung trắc phi, còn lại vẫn hết lòng hiếu thuận với đương kim hoàng thượng, cứ hai ba ngày đều đến thỉnh an, màn phụ tử tình thâm được tái diễn.
Xem ra, cái chết của nữ tử đối với hoàng thất mà cũng quan trọng gì, chỉ có quyền lợi và địa vị mới được xếp đầu tiên.
Phong ba qua sau, liệu có ai còn nhớ đến nữ tử bình thường như Mộ Dung Ca từng ở trong phủ thái tử?
Từ khi trở về phủ thái tử, Lâm Thiện Nhã lại bị cấm túc. Nghe , có đêm nàng ta quỳ trước thư phòng của Nguyên Kỳ xin được lượng thứ, chỉ là sức quyến rũ của đệ nhất mỹ nhân đủ, Nguyên Kỳ vẫn chút thương hoa tiếc ngọc mà liếc nhìn đến nàng.
Có điều, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Lâm Thiện Nhã lại có đủ nhẫn nại, mỗi đêm đều đặn quỳ trước thư phòng, khóc than, chỉ im lặng quỳ ở đó.
Dần dần, tấm lòng của Lâm Thiện Nhã được truyền ra khắp kinh đô. Ai nấy đều ngưỡng mộ Nguyên Kỳ được thiên hạ đệ nhất mỹ nhân lòng dạ hướng tới, có được đấng hồng nhan như vậy khiến người ta hâm mộ thôi!
Nháy mắt qua nửa tháng, Nguyên Du bố cáo thiên hạ, đích trưởng nữ của Thượng Quan tể tướng được gả cho Nguyên Kỳ, trong vòng hai năm cử hành đại lễ thành hôn.
...
Tề quốc.
Hôm nay là đợt tuyết đầu tiên của mùa đông, bông tuyết bay khắp trời, cả Tề quốc như chìm trong biển bông trắng xóa.
Trong ngự thư phòng lò than phừng phực sưởi ấm.
Bá quan nghi luận, tranh chấp đến độ mày đỏ mày tía.
Triệu Tử Duy lạnh lùng liếc họ cái, lạnh giọng : “ uổng bổng lộc của triều đình, mang nuôi đám ngu xuẩn các ngươi! Cút cả ra ngoài, bao giờ có kết quả hãy vào trình tấu!”
“Hoàng thượng, thần cảm thấy tạm thời chưa nên tấn công vào Phong quốc. Nếu ta động binh, Hạ quốc nhất định bàng quang đứng nhìn đâu ạ.” viên quan ngoài năm mươi trấn định nhịp thở, chắp tay khom người .
“Chưa gì vội nản lòng? Nếu Tề quốc chiếm được Phong quốc, tương lai quyền lực nhất định sánh ngang với Hạ quốc rồi!” Lập tức có viên quan khác nhảy ra phản bác.
Triệu Tử Duy hết nhẫn nại, lông mày chau lại.
Lúc này, ngoài cửa có giọng hoảng hốt cao vút của hoạn quan, “Khánh Lâm vương nên vào! Hoàng thượng còn nghị với các đại thần!”
Hiển nhiên, dù hoạn quan có ra sức ngăn cản cũng làm sao địch lại được .
Cánh cửa thư phòng được mở bung ra.
cơn gió lạnh phà thẳng vào trong.
Chúng quan đều nhìn chằm chằm người xông vào. Triệu Tử Duy có chút bất ngờ nhìn Triệu Tử Tận.
Cậu thiếu niên tuấn còn trầm tĩnh điềm đạm, cũng tao nhã khí thế như mọi ngày, ngược lại có chút thất thần, sắc mặt trắng bệch, cơ thể cao gầy ngừng rung lên. Nếu tỉ mỉ quan sát phát chỉ mặc đúng chiếc áo da bò, hàng lông mày còn rợp những bông tuyết trắng xóa dần tan ra do hơi nóng trong gian phòng.
Cậu thiếu niên nhìn chằm chằm Triệu Tử Duy chau mày, giọng khàn khàn, khó khăn lắm mới thốt ra vài chữ: “Nàng... tháng trước chôn thân trong biển lửa.”
Cây bút lông vừa được tẩm mực trong tay Triệu Tử Duy rơi xuống.
Khắp thư phòng im lặng như tờ, chỉ còn sót lại tiếng than lộp bộp cháy.
“Ngươi lại lần nữa.” ngồi long ngai hoa lệ, Triệu Tử Duy lập tức đứng dậy, đôi mắt mạnh mẽ tỏa ra từng đợt hàn khí bức người, cắn chặt răng, hai đấm tay nắm lại chặt.
Gió cuốn theo rất nhiều bụi tuyết vào phòng. Đôi mắt cậu thiếu niên đầy vẻ phẫn hận nhìn chằm chằm Triệu Tử Duy, đôi môi còn vẻ hồng đào như mọi khi, đôi mắt u mang vẻ chết chóc hề giống với tuổi tác của cậu.
rất hận!
hối hận! Nếu hôm đó kiên quyết ở lại Hạ quốc nàng nhất định chết! Nàng hận , hận giữ lời hứa giúp nàng bỏ trốn, thoát khỏi bàn tay của Nguyên Kỳ! Cho nàng thân phận mới để nàng được tự do.
“Thái tử, Mộ Dung nương chết được tháng rồi.” Lưu Vân khắp người đầy khói sương bụi trần trở về, đứng ngay trước cửa mặc cho từng đợt gió đông cuốn lên tà áo...
... ......
“Nàng quả nhiên chết...” Lương Hân Hân nhận được tin của Mộ Dung Ca nhất thời cũng trở nên thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, từng đụm bông tuyết rơi xuống tung bay như lông vũ của loài thiên nga.
Khi nhận được tin này, năm ngày Triệu Tử Duy thiết triều.
“Kết quả như vậy khiến người ta kinh ngạc.” Nàng thở dài mệnh lệnh cho cung nữ đóng cửa sổ lại.
=== ====== ========
Thời gian thắm thoát thoi đưa, mới đó được hai năm.
Thế cục thay đổi điên tục, Hạ quốc và Tề quốc ngừng giằng co, tranh giành khối thịt béo là Phong quốc. Hễ dao động ảnh hưởng rất nhiều thành ra ai dám hồ đồ manh động, nhờ vậy Phong quốc tạm có thể ở yên trong nửa năm nữa.
Nhưng cuộc sống của dân chúng Phong quốc lại hề dễ chịu. Tân đế mới lên ngôi
được hai năm ăn xài còn xa hoa hơn tiên đế. tòa lầu gác trong hoàng cung vừa được xây xong chỉ vì chất liệu gỗ phải là loại tốt nhất, lập tức phải đập thay mới toàn bộ. Chỉ cần vài câu của đám gian thần lập tức xử trảm toàn bộ trung thần, thậm chí họ còn được ban thưởng. Thêm vào đó, tân hoàng đế tham dâm vô độ, hậu cung mỹ nữ hơn vạn người! Cứ đà này, cho dù Phong quốc có dồi dào đến đâu nữa, quốc khố sớm thâm hụt kiềm hãm! Dần dần, sưu thuế đè nặng lên vai người dân, mỗi hộ gia đình mà có con hơn mười hai tuổi lập tức bị đưa vào cung để tân hoàng đế xem mặt. Có còn giữ được trong sạch bước ra hầu như có.
Cả khoảng thời gian dân chúng Phong quốc kêu than khắp trời! Ai nấy cũng thầm nghị luận, ngày Phong quốc bị diệt vong còn xa nữa! Chỉ là hoàng đế vẫn tự cảnh tỉnh, hoàng cung ngày đêm đều nô nức tiếng hoan ca.
Tề quốc, cũng là tân vương mới đăng cơ, nhưng tân đế vừa lên ngôi xử trảm hơn trăm tên quan tham vô lại, đồng thời miễn sưu thuế trong ba năm! Thi cử được ban bố, ít tuổi trẻ tài cao được tuyển chọn vào triều, góp nước lợi dân.
Tân hoàng đế là vị minh quân, thủ toạn đủ tàn nhẫn nhân nhượng, nên Triệu Tử Duy trong mắt dân chúng là vị vua tốt trăm năm khó gặp! Khắp Tề quốc thái bình thịnh vượng.
Lúc còn là thái tử, các mỹ cơ từng hầu hạ trong phủ được vào cung và ban cho danh phận
được bao nhiêu người.
Trước khi lên ngôi, nữ tử để làm ấm giường nhiều vô số kể, ấy vậy mà bây giờ tân đế tựa hồ gần nữ sắc, chỉ có vài phi tử được lâm hạnh qua, vì sinh con đẻ cái, ngoài ra hề tuyển người mới nhập cung! Quan viên ai nấy đều đứng ngồi , chủ vị chính cung còn chưa được lập, tứ phi vẫn còn thiếu ba. Thân làm thần tử, việc nhà của hoàng thượng cũng là chuyện quốc gia đại , ổn định được hậu cung, thần tử sao có thể yên tâm! Sau khi triều thần liên tục dâng tấu, Triệu Tử Duy công bố thiên hạ, ‘Tuyển tú’!
ra cũng kỳ, những phi tử đủ tư cách mang thai rồng, hoàng quý phi, thục phi đều nhất loạt vẫn chưa có thai.
Trong cung có lời đồn, đương kim thánh thượng phải lòng nữ tử khác! Song nử tữ ấy hương tiêu ngọc tán, cũng do có nàng ấy xuất nên ngài còn vừa mắt bất kỳ nữ tử nào.
Bên đây Tề quốc tiến hành tuyển tú, bên kia thiên hạ thầm nổi gió mưa, ít quốc gia bắt đầu rục rịch, tu binh dưỡng lính, vạch sẵn kế sách.
Khánh Lâm vương Triệu Tử Tận hai năm trước rời khỏi Tề du ngoạn khắp nơi. là vị thân vương tự tại, quản chuyện quốc gia, triều chính. Lúc cử hành đại hôn với công chúa Hạ quốc, trở về được tháng rồi lại tiếp tục rời .
Công chúa Hạ quốc cũng phải dạng nữ tử khuê các trong nhà, cũng có vài phần gan góc, cùng theo phu quân ngao du.
“Tỷ tỷ, ba tháng nữa người mới tiến cung, trong lòng muội cũng có chút khó chịu. Ban ơn mưa móc đều đặn ở hậu cung cũng là thánh minh của hoàng thượng. Nhưng qua hai năm, tỷ muội ta đều chưa hoài thai!” Lâm Thanh Nhã có chút đố kỵ, khuôn mặt nàng hai năm qua vẫn tươi tắn như mới, thậm chí còn thêm vài nét kiều động lòng người.
Bây giờ Lương Hân Hân quán xuyến mọi việc trong hậu cung, Lâm Thanh Nhã mãi vẫn chưa giành được sủng ái của Triệu Tử Duy, bây giờ lại nghe tin tuyển tú, lòng cũng tránh khỏi có chút buồn phiền.
Ánh mắt Lương Hân Hân khẽ lóe lên, nàng mỉm cười nhìn đám hoa mẫu đơn nở rộ qua ô cửa sổ: “ phải của mình cũng khó cưỡng cầu, ta khuyên muội cũng nên bình tâm chấp nhận. Hoàng thượng tuyển tú là chuyện sớm muộn, hậu cung có thêm các muội muội cũng là chuyện đáng mừng.”
Lâm Thanh Nhã cắn chặt răng, lòng thầm rì rào, ‘đại lượng quá nhỉ’! Sau khi nghe tin Mộ Dung Ca mất, Lương Hân Hân càng trở nên trầm tĩnh nhẫn, so với ngày trước càng khó đối phó hơn, sao lại chút tâm cơ, câu nệ tiểu tiết chứ?
“Tối nay, trong cung có yến tiệc mừng công Lưu tướng quân ca khúc khải hoàn trở về. Ta và muội phải tham gia.” Giọng Lương Hân Hân điềm tĩnh trầm ổn.
Cũng vào hôm có tin tức Mộ Dung Ca, Lưu Vân chủ động xin dẫn quân ra biên cương.
Trong vòng hai năm, Lưu Vân từ phó tướng trở thành đại tướng quân dũng mãnh thiện chiến sa trường!
Mi mày Lâm Thanh Nhã khẽ giật giật, “Vâng.”
...
Hoàng đế Hạ quốc Nguyên Du ban chỉ tìm danh y trong khắp thiên hạ song vẫn ngăn được cơ thể ngày yếu , dưới điều dưỡng tận lực của các thần y, cũng chỉ có thể duy trì sinh mệnh thêm khoảng thời gian ngắn.
Thái tử Hạ quốc dần dần nắm giữ hơn nửa quyền lực trong nước.
Hai năm thời gian dài dài, mà ngắn cũng ngắn, ít quan viên có chức vị cao lần lượt bị cách chức và ban chết.
Nguyên Du nhận được tin này bất tỉnh nhân suốt ba ngày! Sau khi biết chuyện Nguyên Kỳ cũng ở bên giường hầu cận suốt. Bách tín đều khen ngợi Nguyên Kỳ trọn hiếu đạo! Đến cả dân chúng Tề quốc cũng hết mực tín nhiệm và quý trọng!
Trong phủ thái tử, hai tháng trước Trắc phi Lâm Thiện Nhã chính thức dọn khỏi Bạc
Khang các, lại nức tiếng hiền lương thục đức, hạ nhân trong phủ quen với hiền hậu đại lượng của nàng rồi.
Trong phủ có ít cơ thiếp, do thời gian dài đều đơn quạnh tịch cũng khó tránh khỏi có chút hoạt náo, ngày ngày lượn lờ ở những nơi Nguyên Kỳ hay tới. Lâm Thiện Nhã thấy vậy, cũng lần lượt dụng công an ủi họ. Nhờ đó, đám cơ thiếp đều rất kính trọng nàng ta.
Cách đây ít lâu, người sắp trở thành thái tử phi, tiểu thư nhà Thượng Quan cũng đến phủ thái tử để gặp mặt Nguyên Kỳ, những hạ nhân được nhìn thấy Thượng Quan tiểu thư đều vì Lâm Thiện Nhã bất bình! Đúng là đích trưởng nữ của Thượng Quan gia xuất thân từ danh môn, thân phận tôn quý tột bật, rất xứng với thái tử, nhưng dung mạo và tài năng đều sánh được với Lâm Thiện Nhã.
Chỉ là... dung mạo của Thượng Quan tiểu thư này... có chút giống với ai đó.
Lâm Thiện Nhã nghe được những lời bất bình của hạ nhân cũng chỉ mỉm cười dịu dàng chứ thêm lời nào nữa.
Đêm nay, Nguyên Du tỉnh lại, Nguyên Kỳ về tới phủ thái tử vào nửa đêm.
Mấy ngày nay, tâm trạng Lâm Thiện Nhã có chút bất định. Sau khi gặp qua Thượng Cung Ngọc Nhi, lòng nàng chấn động thôi! Dung mạo của Thượng Cung Ngọc Nhi sánh được với nàng, nhưng đôi mắt long lanh kia y chang nữ tử nằm dưới ba tất đất! Đặc biệt nụ cười của Thượng Quan Ngọc Nhi, tỉ mỉ quan sát có ba phần giống với Mộ Dung Ca!
Cho nên, trong năm qua nàng cố gắng mưu hoạch mọi thứ, song xuất của Thượng Quan Ngọc Nhi khiến tim nàng treo lơ lửng!
Nàng ngẩn đầu nhìn vầng trăng treo, màu vàng nhạt lan tỏa trước mặt, dần dần tim nàng trở nên gắt gỏng!
Hai năm qua, nàng cố gắng kiềm chế bản thân, để mình nóng nảy, điềm đạm xử lý mọi việc, chỉ hy vọng quay đầu nhìn nàng cái.
...Vẫn là chưa hề đặt nàng vào trong tầm mắt!
Đột nhiên cảm nhận được loại khí sắc khiến tim nàng run rẩy đến gần, nàng lập tức thu hồi tầm mắt, chuyển nhìn sang người mà nàng vất vả chờ đến tận nửa đêm.
vẫn thích mặc trường bào màu đen, trong màn đêm, hoa mỹ đến lạ thường! Đôi mắt đen láy như đáy hồ tĩnh lặng nhìn nhìn nàng.
Lòng nàng khẽ rung lên dám nhìn thẳng , chắp tay dịu giọng: “Thái tử.”
Nguyên Kỳ lướt mắt nhìn nàng, hỏi: “Có việc gì?”
Lòng nàng đắng nghét song mặt vẫn nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành, dịu dàng : “Đại hôn giữa thái tử và Thượng Quan tiểu thư vào tháng sau thiếp sắp xếp gần xong, biết thái tử còn điều chi dặn dò nữa ?”
xong, nàng từ trong tay áo lấy ra vật được gói lại bằng giấy dầu, tiếp: “Vật này được tìm thấy trong phòng của Mộ Dung muội, thiếp thấy cũng khá đặc biệt nên cất lên. Hai ngày trước thấy trong phòng thái tử cũng có vật tương tự, thiết nghĩ chắc là vật thái tử thích, giao lại cho thái tử là thích hợp nhất.”
Lúc nàng nhắc đến hai chữ ‘Mộ Dung’, đáy mắt Nguyên Kỳ hơi dao động, từ tay Lâm Thiện Nhã cầm lấy vật ấy. Trong giấy dầu chính là cục xà phòng hình con vịt! Chỉ là để quá lâu rồi, nếu nhờ giấy dầu gói lại e là càng biến dạng thê thảm hơn, song vẫn nhìn ra được là chú vịt. hít sâu hơi, thấp thoáng ngửi được hương sen dịu .
Tảng đá trong lòng Lâm Thiện Nhã bổng nảy lên, cẩn trọng nhìn Nguyên Kỳ, giọng thăm dò: “Thái tử có gì cần với thiếp nữa ?”
Nguyên Kỳ giương đôi mắt lạnh lùng thâm sâu nhìn nàng, đôi ngươi bình tĩnh như rọi từng ngóc ngách trong lòng Lâm Thiện Nhã. “Lâm Thiện Nhã ,nàng nghĩ giở thủ đoạn trước mặt bản cung .., nàng .....”
“Thái tử! Thiếp nào có lá gan đó. Thiếp chỉ là muốn lại phạm sai lầm.” Lâm Thiện Nhã kinh hoảng lập tức quỳ xuống đất, chặn họng Nguyên Kỳ. Vốn dĩ lúc này nàng cũng muốn mang đồ của Mộ Dung Ca cho , nhưng khi nhìn thấy Thượng Quan Ngọc Nhi nàng hoảng sợ, Mộ Dung Ca có thân phận tôn quý, nhưng Thượng Quan tiểu thư có! Có điều nàng cũng dám chắc trong lòng Nguyên Kỳ vẫn còn hình bóng của Mộ Dung Ca hay , nên bản thân nàng cũng liều phen.
Xung quanh im lặng như tờ, gió thổi qua tán cây gây nên những tiếng xào xạc rợn người.
Làn gió tốc lên gấu trường bào của nam tử, ống tay áo và mái tóc tơ đen như màu con ngươi vậy. phẫy tay lạnh giọng : “Nàng lui xuống.”
“Tuân.” Lâm Thiện Nhã thở phào, dám nghĩ nhiều, lập tức rời ngay.
ràng trước mặt nàng, chút tức giận, song giọng đều đều và ánh mắt quét lên người, vô thức giáng hạ thân phận của nàng, thậm chí nàng cũng cam tâm tình nguyện thấp hèn trước .
Lúc Lâm Thiện Nhã còn hoang mang rời , đột nhiên sau lưng vang lên giọng đạm bạc của , “Hôn lễ lùi thêm nửa năm nữa .”
Dời lại?
Sao lại như vậy?
Khóe môi nàng nhếch lên, hôn lễ được dời lại!
Xem ra, Nguyên Kỳ còn tình cảm với Mộ Dung Ca rồi, bằng sao gặp mặt Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn còn quyết định dời hôn lễ lại.
Có điều, Lâm Thiện Nhã nào có biết, hôn lễ được dời lại là do mẫu thân của Thượng Quan Ngọc Nhi vừa bệnh nặng qua đời. Thượng Quan Ngọc Nhi chủ động dâng tấu xin dời hôn lễ lại.
Trong phòng, Nguyên Kỳ đặt chú vịt méo mó vào lòng bàn tay.
Chú vịt tí tẹo lọt thỏm vàotrong lòng bàn tay , lại nở nụ cười rất tươi.
biết nó có màu gì nhỉ. Màu lam, hay là màu hồng phấn?
Dưới ánh nến lay động, dễ phát được sau lưng chú vịt được khắt hai chữ, ‘Viên viên’? Là Nguyên Nguyên ư.
Khóe môi nhếch lên cười ngọt ngào, dịu dàng nhìn bánh xà phòng, “Mộ Dung Ca , à Mộ Dung Ca, vốn còn tưởng nàng mang hết mọi thứ mà ra , ta bao giờ tìm thấy dấu vết của nàng thế gian này. ngờ nàng để nó lại. Trăm năm sau, bản cung chôn cùng lăng với nàng, bản cung hứa với nàng, trong lăng mộ chỉ có mỗi nàng và bản cung, tuyệt đối có người thứ ba.”
Last edited by a moderator: 9/10/15