Chương 77 : Thách đố !
Đây là lần thứ hai nàng vào Hạ cung.
Trong cung quy củ nghiêm cẩn, được tự ý vén rèm lên.
Hơn nữa vừa tới cửa cung, ngoại trừ Nguyên Kỳ được ngồi xe, tất cả mọi người đều phải xuống, cúi đầu theo phía sau xe ngựa của Nguyên Kỳ.
Dọc đường đều rất yên tĩnh, duy chỉ có tiếng bánh xe ngựa kẽo cọt vang lên.
biết phải bao lâu mới đến được ngự hoa viên, mọi người đều dừng lại.
Nguyên Kỳ xuống xe.
Nàng cúi đầu nên biết chuyện gì diễn ra phía trước lại có thể khiến Nguyên Kỳ đích thân xuống xe, dù sao đây mới là ngự hoa viên chứ chưa đến Đông cung.
Phía trước vọng đến giọng quen thuộc, ngờ có thể sớm như vậy gặp được họ.
“Cuối cùng Hạ quốc thái tử cũng xuất , bản cung và Thập đệ ở đây chờ ngài cũng lâu.” Triệu Tử Duy vận cẩm bào màu đỏ tía đứng đối diện Nguyên Kỳ, đôi mắt đầy tà mị khẽ cong lên, cười vang .
Bên cạnh đó là Triệu Tử Tận, thiếu niên sở hữu giọng thô ráp: “ lâu gặp Hạ quốc thái tử, ngờ ở đây thưởng cảnh lại có thể ngẫu nhiên gặp được ngài, đúng là có duyên.
Đôi mắt Mộ Dung Ca hơi chớp động.
Đúng là Triệu Tử Duy và Tận Nhi rồi.
Nguyên Kỳ cười nhạt đáp lại: "Mấy ngày qua bận rộn quá thể, sớm muốn mời nhị vị cùng đến đây thưởng cảnh song vẫn chưa có dịp. Quả đúng như lời thập hoàng tử, đúng là có duyên.”
Ba người đồng thời cười to, khí khá hòa hợp.
Trong lòng Mộ Dung Ca phát run, mơ hồ cảm giác có hai ánh nhìn nóng nảy và quen thuộc chĩa. Nàng cũng chưa nghĩ lúc này có thể gặp họ ở đây. Phải chi mình được gặp riêng Tận Nhi, nàng nhất định phấn chất vô cùng, nhưng lúc này nàng nhận thấy tầm mắt Triệu Tử Duy cực kỳ nóng như muốn đốt cháy da thịt nàng.
Nàng ngẩng đầu, quét mắt về phía Triệu Tử Duy và Tận Nhi.
Hai người lập tức thu hồi tầm mắt, vui vẻ trò truyện với Nguyên Kỳ, tựa hồ khoảnh khắc ban nãy hề tồn tại. Mộ Dung Ca cũng lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, chờ màn diễn trông như hòa hợp, kỳ thực đâm dao chém gió kết thúc.
“Dù thế nào tối nay nhất định cũng phải say về nhé.” Triệu Tử Duy nheo đôi mắt tà mị lại, che giấu hết thảy cảm xúc mãnh liệt của mình. ai được biết, lòng rung động như nào khi tận mắt được thấy Mộ Dung Ca!
Nàng vẫn lạnh nhạt hết mức có thể. Nếu phải luôn để ý nàng, e là lúc này nàng cũng chỉ mờ nhạt trong đám tỳ nữ, ai nhớ đến.
Song cũng chỉ cần như vậy, nàng cũng khiến tâm tư khuấy động liên hồi.
Sau năm, nàng càng trầm ổn hơn. Chỉ là khuôn mặt vẫn thay đổi gì, chỉ cái liếc mắt quét khắp người để khẳng định nàng vẫn mạnh khỏe. Có điều hơi gầy tí.
Triệu Tử Tận tao nhã mỉm cười, tỏa ra tâm tư trùng trùng trầm ổn thích hợp với tuổi của , trước mặt những vị danh tướng như Nguyên Kỳ và Triệu Tử Duy, vẫn chút thua sút! Lại còn rất có ma lực. Thiếu niên này trưởng thành vượt quá tưởng tượng của mọi người! ngẫu nhiên đảo mắt qua phía sau xe ngựa, nàng lạnh nhạt xử thế, khiến có cảm giác nàng hợp với nơi này.
Lưu Vân cúi người hành lễ với Mộ Dung Ca xong, rồi yên lặng bước về phía Triệu Tử Duy.
Dường như Triệu Tử Duy cũng có gì bất ngờ, hề lên tiếng. Dù sao lúc này bên người nàng cũng có Tiểu Thập bảo vệ, người bình thường cũng khó đến gần Mộ Dung Ca được.
Tiểu Thập tuy nhìn đơn thuần như vậy, nhưng tâm tư rất sâu sắc, cũng biết giữa thời gian qua giữa Mộ Dung Ca và Lưu Vân cũng có tình bằng hữu thân thiết. Lưu Vân rời như vậy cũng chứng mi, ngày sau và Mộ Dung Ca đều khó có cơ hội gặp lại Lưu Vân nữa. Thoáng nhìn qua thấy thần sắc Mộ Dung Ca chút biến đổi, lòng mới tạm yên tâm.
Ba người chuyện lúc lâu, liền chia làm hai hướng, ai lo việc người nấy.
Nguyên Kỳ lại lên xe ngựa, ngẫu nhiên hơi khép hờ liếc mắt nhìn sang Mộ Dung Ca, thấy bộ dáng nàng, mi mày khẽ nhướng lên, đáy mắt tựa hồ có chút ai oán, lại tựa hồ có chút ghen tị.
Phía trước khởi hành, Mộ Dung Ca mới hoàn hồn, nhìn sang nam tử trong xe ngựa, lập tức bước nhanh theo.
Cách đó xa, tại tiểu đình trong ngự hoa viên, Lương Hân Hân và Lâm Thanh Nhã ngồi thưởng trà, cùng lúc thu hồi tầm mắt.
Dung nhan diễm lệ của Lương Hân Hân lộ vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ: ‘nhìn Triệu Tử Duy cứ như quên Mộ Dung Ca rồi, từ đầu đến cuối hề liếc mắt nhìn nàng ta cái? lẽ qua hồi tươi mới? Trong mắt nàng dù sao ít có nữ tử mãi mãi lưu lại trong lòng nam tử quyền quý được lâu. Chỉ thời gian ngắn, khi mới mẻ qua , cũng khác gì người dưng.
Chẳng lẽ… vì thân phận Mộ Dung Ca quá hèn mọn?
Lâm Thanh Nhã luôn thầm quan sát thần sắc của Lương Hân Hân, nàng quyến rũ xinh đẹp cười: "Xem ra Mộ Dung Ca còn sức uy hiếp nữa.” Vốn dĩ còn lo lắng xem Mộ Dung Ca lợi hại cỡ nào, lần này gặp mặt thấy cũng rất bình thường, khác mấy với những mỹ cơ trong phủ.
ngờ Lâm Thiện Nhã được gả đến Hạ quốc lại trở nên ngu dốt như vậy! Chỉ vì loại tỳ nữ hạ đẳng mà bị truất phế! Đúng là khiến thiên hạ chê cười!
“Có ?” Lương Hân Hân nghi hoặc nhăn mày, vẻ ưu sầu hề giảm bớt, ngược lại càng nét hơn. Tuy ngồi cách khá xa, nhưng nàng vẫn có cảm giác, Triệu Tử Duy chưa từng quên Mộ Dung Ca.
Lâm Thanh Nhã hé miệng cười, tâm tư vốn buồn chán đột nhiên trở nên vui vẻ: “Dù thế nào nữa, theo lời dặn của tỷ tỷ, việc quan trọng mà tỷ muội chúng ta phải làm là chia sẻ giải sầu cho thái tử, hầu hạ tốt thái tử mới là điểm mấu chốt.” Ngẫu nhiên nhớ đến lời dặn dò của mẫu thân, nếu thể dùng vẻ ngoài hiền thục lương thiện để thu hút Triệu Tử Duy, cũng cần phải xấu hổ, cứ thả lỏng bản thân, phóng đãng đủ kiểu, dựa theo kiểu cách của mẫu phi dạy, nhất định được Triệu Tử Duy sủng ái.
Lương Hân Hân có chút yên tâm gật đầu, “Ừm.” Trong lòng có tảng đá lớn khiến nàng nghẹt thở.
Từ xa nhìn qua, ấn tượng của Mộ Dung Ca đối vời nàng cũng rất mờ nhạt, như có như , thậm chí khó mà nhớ kỹ được. Tư thái nàng quá mức bình thường, khác gì những nữ tử mà nàng gặp qua. Chỉ là… lấy tâm nữ nhi mà so bì, nàng có trực giác rất bất an.
Cũng như con bươm bướm rất bay trong lồng, vì nên nàng hề để ý. Nhưng khi con bướm lột xác, đột nhiên trở nên xinh đẹp hấp dẫn mọi chú ý của nàng, nghĩ đến đây nàng liền hoảng hốt, lại càng xót xa.
Kỳ thực, nàng cũng biết , có lẽ đó chỉ là phỏng đoán của nàng.
Mộ Dung Ca trông bình thường, có lẽ điều lưu luyếnTriệu Tử Duy chính là thức ăn ngon, tuyệt đối còn gì khác.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...
Rốt cuộc màn đêm tới.
Ban ngày mây đen bao phủ, tựa hồ cuồng phong bão táp sắp đến. Về đêm, mây đen càng dày đặc hơn, bầu trời tối đen có bóng trăng sao. tia chớp chạy ngang chân trời, sau đó tiếng sấm gầm vang.
Giao nhau giữa trời và đất, từng giọt mưa dài thườn thượt thi nhau rơi xuống.
Từng giọt mưa châu nặng hạt lộp độp ngừng xuống nền đá lạnh chốn hoàng cung.
Tiếng mưa tí tách làm khiến lòng người bất an. Trời mưa vốn dĩ khiến người ta thấy ướt át khó chịu rồi.
Mộ Dung Ca thở dài theo sau Nguyên Kỳ bước .
Nguyên Kỳ chỉ dẫn theo nàng, Gia Kiệt và tên hộ vệ rất bình thường. Mấy tháng qua trong phủ nàng chưa hề gặp qua người này, đúng hơn, chưa bao giờ xuất trước mặt nàng.
Ô che mưa của thời đại này còn khá đơn sơ, được tiện dụng lắm. Chỉ cần mưa hơi to tí, liền lập tức bị hỏng ngay.
Nàng nhân lúc rãnh rỗi cũng tự làm cây dù, cải cách lại, dù những lớn hơn, lại rất chắc chắn. Nàng dùng thép cứng để làm thân nên chịu được sức gió tốt hơn. Vào ngày mưa, nàng che dù đến gặp Nguyên Kỳ, vừa hay đứng ngoài cửa sổ ngắm mưa, nhìn thấy cây dù che mưa khác thường.
Nàng vốn tưởng Nguyên Kỳ đặt cây ô này vào tầm mắt, song ngờ, lúc nàng rời khỏi, thấy trời tạnh mưa, liền để cây dù lại. Sau này, muốn tìm người chế lại cây dù này, song muốn tìm được thợ để làm thân dù cũng phải mất rất lâu, hơn nữa còn hạn chế hoạt động nàng nữa chứ.
Thấy cung nữ rướn người che ô cho , còn vẫn tao nhã nghỉ ngơi, nàng nhìn lại cây dù ‘thấp cổ bé họng’ của mình, khóe mội hơi nhếch lên chút.
Có lẽ cảm nhận được tâm tư của Mộ Dung Ca, Nguyên Kỳ lập tức quay đầu nhìn nàng.
Dưới ánh nến hồng đỏ khuôn mặt , nàng cảm thấy mê muội và kinh hoảng, nửa khuôn mặt tuyệt sắc của bị nhuộm đỏ bởi ánh sáng lay lắt đó và dung mạo khuynh thế điềm tĩnh này… tựa hồ như quỷ atula đến từ địa ngục!
Tối trời, mưa giông, tiếng mưa rơi lốp đốp, ánh nến đo đỏ, ai thấy cũng khỏi run sợ!
Nhưng khi mở miệng, giọng dịu như tuyết đầu mùa như kéo nàng trở về thực.
“Có muốn che chung tán ô này với bản cung ?” nhếch khóe môi nở ra nụ cười sủng nịch.
Nghe xong, nàng chớp chớp mắt, xem ra hình ảnh ban nãy chỉ là ảo giác mà thôi. Thấy cười thân thiết như vậy, nàng cũng mỉm cười đáp: “Thiếp thân phận thấp hèn, sao có thể sóng bước ngang hàng với thái tử.” Nàng liếc mắt nhìn cung nữ che ô cho bị mưa dập ướt khắp người, nếu phải mưa quá to, ai ai cũng rảo bước nhanh, e là cơ thể lộ từng đường cong này đập thẳng vào mắt người khác.
Trong cung, quy củ phức tạp, nặng tựa thái sơn, nếu lỡ phạm sai lầm chỉ còn nước chờ chết. Nàng thể lao vào trong đó được.
Nguyên Kỳ cũng gượng ép nàng, liền quay người bước tiếp.
Bởi vì sức khỏe của đương kim thánh thượng được tốt, nên ngài chỉ vài câu đơn giản để khai tiệc, ăn vài món đơn giản, sau đó hồi tẩm cung nghỉ ngơi. Còn lại do Nguyên Kỳ tiếp tục chủ trì đại cục.
Khoảng nửa canh giờ đến được Tử Kim lầu.
Tử Kim lầu, quả hổ danh hai từ ‘Tử Kim’, hầu hết cột, cổng và bố trí đều được áo lớp vỏ màu vàng tím rất đặc sắc, lại lộng lẫy trang hoàng. Càng xác định , Hạ quốc xứng danh là cường quốc đứng đầu thiên hạ mới xa hoa đến vậy. Dù sao ‘tử kim’ (loài vàng phát ra ánh sáng màu đỏ tía đậm) ở Vô Phái còn đáng giá hơn vàng kim, cực kỳ quý giá.
ra gần đây nàng mới được nghe nhắc đến cái tên Vô Phái này. ra Vô Phái chỉ là đảo tự trị , thuộc quyền quản hạch của bất kỳ quốc gia nào. Đặc biệt, cũng quốc gia nào động binh đánh chiếm. Tử kim là sở hữu duy nhất ở Vô Phái, muốn có được nhất định phải bỏ ra vàng kim vạn lượng. Nghe người Vô Phái rất hung tợn, ai tiếp quản vị trí chưởng môn phải tức khắc tự hủy dung nhan, tu luyện loại võ công bí truyền. từng có tiểu quốc muốn đánh chiếm Vô Phái, song hơn năm vạn binh sĩ đều bị đánh tan, biến mất cách bí ! Sau đó, môn phái hay quốc gia nào dám vọng tưởng đến nơi đây nữa.
Yến tiệc mừng thọ cho hoàng đế Hạ quốc đương nhiên ai dám chậm trễ, dù phải đội mưa đội gió cũng phải đến dự.
Trong gian phòng rộng lớn, mọi người đều túm tụm chuyện trò. Cao lương mỹ vị đầy bàn, rượu ngon đầy bình. Ai ai cũng chờ đợi hoàng đế Hạ quốc và thái tử.
vài vị hoàng tử khác của Hạ quốc khoác lác giữa đám đông, chỉ hy vọng lưu lại chút ấn tượng với mọi người. Đám đông sao biết ý đồ của họ. Đối với mọi người, những vị hoàng tử này khác gì đám công tử cơm no áo ấm, xài được. Nếu Hạ quốc có Nguyên Kỳ, e là trong trăm năm cũng khó giữ được vị trí đứng đầu thiên hạ.
Cho nên, mọi người đề e sợ và kính trọng mỗi mình Nguyên Kỳ. Còn với hoàng đế Hạ quốc, bây giờ bệnh nặng sắp chết, đâu còn uy hiếp được ai nữa.
Triệu Tử Duy và Triệu Tử Tận cùng ngồi ở bàn bên cạnh. Lương Hân Hân được ngồi cùng bàn với Triệu Tử Duy, còn Lâm Thanh Nhã ngồi ở bàn phía sau.
Triệu Tử Duy thấy Triệu Tử Tận quan sát xung quanh, bèn cười : “Thập đệ để ý các vị công chúa của Hạ quốc à?”
Đối diện với sứ giả, ngoài các vị hoàng tử, quan viên còn có vài công chúa và thiên kim của các vị quan viên, đều là những trang tuyệt sắc mỹ nhân đếm nhất đếm nhì.
Trong lòng ít vị quý nhân đều nảy sinh tâm tư riêng, ai nấy đều hy vọng lần này đến Hạ quốc đều gặt hái được thành quả mong muốn.
Trong số khách mời, rất có mặt mũi nhất chính là Phong quốc. Lần này lục vương gia Phong quốc đảm đương trách nhiệm sứ giả.
Song ở Hạ quốc, Thiện Nhã vốn là giấc mơ của nam tử trong khắp thiên hạ lún bại tả được, chỉ mới vài tháng bị truất phế! Đến cả Thanh Nhã công chúa có dung nhan kiều quyến rũ cũng được như ý nguyện, phải bị chèn ép dưới bóng Lương Hân Hân, công chúa có dung mạo tầm thường, cũng chỉ là Trắc phi tầm thường! Thể diện của Phong quốc đều mất sạch. Hơn nữa, vừa bị mất mặt, lục vương gia còn phải trơ mặt cho mọi người chê cười mỉa mai, chỉ trỏ sau lưng.
Đương lúc ai nấy đều ôm bầu tâm riêng, hoàng đế Hạ quốc được hai nàng cung nữ dìu vào.
Tiếng bàn tán lập tức dừng lại. Ánh mắt đều tập trung lên người hoàng đế Hạ quốc.
Hôm nay, trạng thái của Nguyên Du rất tốt. Mặc dù sắc mặt vàng vọt, mắt mờ mịt quá nửa, song thần sắc vẫn rất tỉnh táo, miệng luôn mỉm cười, khí thế vẫn bức người như vậy.
“Tham kiến hoàng thượng.” Mọi người đều đứng dậy, đồng thanh .
Nguyên Du mỉm cười gật đầu với mọi người, giọng có chút yếu ớt : “Quý vị đường xa đến đây chắc rất vất vả, xin mời ngồi.”
Hai cung nữ này chắc đều biết võ công, thầm thay nhau truyền chân khí cho , bằng với cơ thể này của Nguyên Du, đứng chút còn khó, chi lại như vậy.
Trong mắt mọi người, Nguyên Du bước đến vị trí chủ vị của mình.
Triệu Tử Duy lạnh lùng nhìn Nguyên Du, thấy vầng trán lộ nét thâm đen liền biết Nguyên Du sống lâu nữa, e là chỉ được vài tháng phong quang nữa thôi. Xem ra, lâu nữa Nguyên Kỳ thuận lợi lên ngôi hoàng đế Hạ quốc, nhận kính ngưỡng của khắp thiên hạ.
Bây giờ thiên hạ đại loạn, các quốc gia đều nhăm nhe hành động. Duy chỉ có Hạ quốc và Tề quốc là ai dám động vào, kẹp giữa hai cường quốc còn có Phong quốc. Hai nước nhất định có cuộc chiến lớn. Nếu Nguyên Kỳ đăng quang, trận chiến này nhất định diễn ra. Nhưng nếu Nguyên Du còn sống, có thể tạm thời còn chưa muốn thấy thêm cảnh giết chóc nào.
Ngoài ra, còn thầm quan sát các vị công chúa, thiên kim của quan viên, đôi mắt lạnh nhạt tao nhã lập tức lóe lên, bắt đầu mưu tính kế.
Khóe miệng Triệu Tử Tận hơi nhếch lên, tao nhã, mi mày đẹp như tranh vẽ, tựa hồ từ trong tranh bước ra, nhất cử nhất động sớm lay động trái tim của ít thiếu nữ, song nhận ra, khắp người mình tỏa ra khí chất khiến người ta dám nhìn thẳng. Mi mày thanh tú khẽ chớp động, bên tai còn vang vẳng giọng kiều của nữ tử kia. Nàng muốn giả chết, thay tên đổi phận, vĩnh viễn biến mất trước mặt họ. Từ đáy lòng , ngừng nhói đau.
... ...... ...... ...... ......
có nên nhận lời ?
Đương lúc thất thần, cửa lớn được mở ra. Nguyên Kỳ vận thân hắc bào chịu thân.
Dưới ánh nên sáng tỏ, tao nhã bước vào. Mọi người lập tức cúi thấp đầu dám nhìn thẳng. Trời sinh có khí chất của bậc quân vương, tôn quý ai sánh bằng.
Mộ Dung Ca cúi thấp đầu theo sau Nguyên Kỳ từ từ bước vào. Con tim vốn bình tĩnh của nàng khi vào đến đây cũng ngừng rung rẩy.
Có số việc, số người, nếu phải đổi mặt vẫn thể tránh được.
Triệu Tử Duy lướt mắt qua Mộ Dung Ca cái liền thu hồi tầm nhìn, tựa hồ dung nham cuồn cuộn nóng chảy bên trong bị cơn sóng trào dội nguội. Ánh mắt đó trông rất bình thường, giống như nhìn nữ tử qua đêm xuân sắc, chút động lòng.
Triệu Tử Tận nhìn Mộ Dung Ca dịu dàng mỉm cười, tiếc là nàng vẫn cúi thấp đầu nên nhìn thấy, nhưng lại lọt thẳng vào mắt những thiếu nữ khác khiến ai nấy đều nảy lòng xuân. Đối với họ, Tề quốc thái tử và thập hoàng tử đều cao quý như mây trời. Nhưng người thành thân, duy chỉ còn Triệu Tử Tận còn độc thân, tiền đồ vô hạn, đương nhiên có sức gọi ong dụ bướm hơn.
Lâm Thiện Nhã thầm nhìn Nguyên Kỳ, lòng vẫn rung động thôi, sở hữu dung mạo khuynh thế, ưu việt hơn mọi nam tử trong thiên hạ. Nhưng nhìn mãi vẫn thấy Mộ Dung Ca rất tầm thường, gì đặc biệt. lẽ trước đây Lâm Thiện Nhã nàng nhìn nhầm?
Đây là lần đâu tiên Lương Hân Hân trực tiếp nhìn thẳng Mộ Dung Ca, dung mạo cũng đến mức khuynh quốc khuynh thành, nàng ta còn cúi đầu nên quan sát toàn bộ khuôn mặt, song bộ dạng trầm ổn đại thể này… khiến lòng nàng kinh động.
người nàng ta… có lẽ sở hữu điều gì đó mà nữ tử trong khắp phủ thái tử Tề quốc cũng có được!
Đứng sau Nguyên Kỳ, hai tay Mộ Dung Ca băt chéo nắm chặt gấu váy, lòng ngừng thở dài. Cả ngày hôm nay cứ thấy kỳ quái sao ấy, biết là do thời tiết thay đổi, hay do chiều nay bắt gặp ánh mắt Triệu Tử Duy nhìn nàng, trong lòng bất an thôi.
Nàng nhướng cao mày trầm tư suy nghĩ. Từ lúc vào cung, nàng đặc biệt dặn dò Tiểu Thập bằng mọi giá đem thư nàng viết giao cho Tận Nhi, biết nhận được chưa?
biết qua bao lâu, mọi người đều nâng cao ly rượu, đồng thanh chúc mừng đại thọ năm mươi tuổi của Nguyên Du. khí vô cùng náo nhiệt, cũng như mọi yến tiệc khác, ca cơ đều nhảy múa ngừng.
Nàng thu hồi tâm tư, ngẫu nhiên quan sát xung quanh, vũ nữ của Hạ quốc ăn mặc khá kín đáo, như Nguyên quốc và Phong quốc lộ liễu như vậy, nhưng vũ đạo vẫn rất phong tình và quyến rũ, khiến ai ai cũng phải chú ý.
Đúng là buổi ca múa hiếm thấy trong yến tiệc. Nàng xem cách hăng say, quên cả phòng bị, nàng từ từ ngẩng đầu lên, khóe môi nở ra nụ cười dịu dàng mà quyến rũ.
Nguyên Kỳ đôi khi quay người nhìn sang, thấy nàng chân thành tươi cười chút phòng bị, khóe mắt bỗng lộ nét cười.
Triệu Tử Duy nhìn nàng đến thất thần, hiển nhiên Lương Hân Hân lập tức nhận ra.
Lương Hân Hân kinh ngạc vô cùng, quả nhiên nàng đoán sai, Triệu Tử Duy có tình ý với Mộ Dung Ca, ánh mắt dịu dàng ôn hòa đó chưa từng xuất người nàng!
cũng chưa từng dùng ánh mắt đó nhìn bất kỳ nữ tử nào trong phủ thái tử! Sắc mặt nàng tái nhợt dần, nhìn sang Mộ Dung Ca nàng càng kinh ngạc hơn. Mặc dù sở hữu nhan sắc khuynh thành như Lâm Thiện Nhã, nhưng nàng trang điểm rất , thanh tao thoát tục! Khí chất hơn hẳn mọi người, chỉ bằng nụ cười mê đắm tuyệt mỹ kia khiến bao người say như điếu đổ! Song chỉ lúc này, nàng tập trung quan sát mới phát được.
Nhạc ngưng lại, vũ điệu cũng hết.
Mùi rượu thơm lan tỏa khắp nơi, bên ngoài vang lên tiếng hô của thái giám, “Sứ giả Vô Phái cầu kiến.”
Sứ giả của Vô Phái ư?
Mọi người đều kinh ngạc nhìn Nguyên Du.
“Thảo dân là cư sĩ của ốc đảo Vô Phái, đặc biệt nhận lệnh của đảo chủ đến dâng lễ vật mừng thọ thần hoàng đế Hạ quốc, kính chúc hoàng đế vạn thọ vô cương!”
Theo giọng vang vọng của nam tử, người vận trang phục màu lam nhạt của đạo sĩ, chân chưa chạm đất, bay thẳng vào ngay chính giữa đại điện.
Mộ Dung Ca nhìn theo cử chỉ phóng túng của sứ giả Vô Phái. Nàng chưa từng nghe qua, hoàng đế của quốc gia nào lại được Vô Phái đến chúc thọ.
Dù sao, vẫn chưa quốc gia nào dám động vào Vô Phái. phải e ngại vì kính nể, đặt vào trong mắt, mà là ai cũng cho rằng Vô Phái là môn giáo hung tợn đáng sợ.
Nàng nghiêng đầu nhìn Nguyên Kỳ, tựa hồ chút bất ngờ, vẫn bình thản cúi đầu nhìn ly rượu màu ngọc bích. Có thể , trong số mọi người ở đây, ngoài Triệu Tử Tận ra, chỉ có vẫn thong dong bình thản.
Đến cả thần sắc của Triệu Tử Duy cũng lộ vẻ ngờ vực.
Sau hồi kinh ngạc, Nguyên Du phất tay với sứ giả Vô Phái: “Bình thân.”
Mọi người đều tập trung nhìn vào vật hình lập phương được phủ tấm vải màu đen… xem ra đó là lễ vật mừng thọ hoàng đế Hạ quốc rồi.
Rốt cuộc là lễ vật gì nhỉ?
Cảm nhận được ánh mắt tò mò của mọi người, sứ giả của Vô Phái có chút đắc ý, phất tay cái, tùy tùng phía sau xé đôi tấm vải đen.
Trong chiếc hộp đựng vật méo mó, màu đỏ có vẻ ngoài sần sùi như vảy rồng!
Đây là cái chi chi?
Mọi người đều nghi hoặc. Thứ vật phẩm ghê rợn tầm thường này mà Vô Phái cũng dám mang đến dâng tặng!
Mộ Dung Ca chớp chớp mắt, tỉ mỉ quan sát, hình như là trái thanh long? Trong thời đại binh khí này cũng có thanh long ư?
“Trái này do đảo chủ vô tình phát ra, có thể ăn được. Mạn phép hỏi mọi người biết tên của nó ? Ăn rồi có lợi ích gì cho cơ thể?” Sứ giả Vô Phái ngẩng cao đầu, đắc ý vô cùng, tựa hồ đặt ai vào trong tầm mắt!
là kiêu ngạo!
Có thể ăn ư? Trái này nhìn cũng khá bắt mắt, nhưng thực ăn được sao? Nguyên Du nhướng mày nhìn sứ giả Vô Phái, ánh mắt lộ vẻ tức giận.
Triệu Tử Duy khép hờ đôi mắt tà mị quan sát trái thanh long này.
Đáy mắt của Triệu Tử Tận cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Mi mày Nguyên Kỳ khẽ động, rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn sứ giả Vô Phái, ánh mắt sắc bén chưa từng thấy.
“Mọi người biết đáp án về câu hỏi của sứ giả Vô phái chứ?” Nguyên Du nộ hỏa xung thiên, cố gắng kiềm chế, mỉm cười hỏi.
Vô Phái tặng lễ vật này chẳng qua là muốn làm khó Nguyên Du, nếu Hạ quốc có người trí óc thông tuệ, nhiều biết nhiều, bị cười chê nhục nhã. Nhưng nếu để nước khác đáp trước, đáp án chính xác, còn đâu thể diện của Hạ quốc nữa.
Nguyên Du thầm nghĩ: ‘tuyệt đối được để sinh thần của mình xảy ra chuyện mất mặt như vậy!’
Mọi người đều trầm mặc. Đa số họ đều chưa thấy qua loại quả này, sao dám khẩu xuất cuồng ngôn khiến mọi người chê cười? Hơn nữa, đây là Hạ quốc mà, hoàng tử công chúa của Hạ quốc còn chưa mở miệng, sao họ dám hó hé gì?
Ánh mắt mọi người lập tức dồn vào Nguyên Kỳ.
Song vẫn cúi đầu quan sát ly rượu, ánh sáng phản chiếu của rượu ánh lên mặt mảng mông lung, lộ vẻ thâm sâu tuyệt sắc.
Luôn luôn có chuyện bất ngờ phát sinh vào phút cuối cùng. Mọi người đều chờ đợi có ai đó bước ra, triệt tiêu vẻ cuồng ngạo của sứ giả Vô Phái.
Hơn nữa canh giờ, vẫn người. Thần sắc Nguyên Du vốn còn dật, bây giờ trầm lắng khó lường, ánh mắt sắc bén từng trải lướt qua đám đông, giọng trầm thấp, “ ai biết ư?”
Mi mày Mộ Dung Ca khẽ giật, thầm than: ‘Việc này liên quan đến nàng. Thể diện của Hạ quốc với nàng vô can’.
“Ha Ha Ha, hoàng đế Hạ quốc cần gấp gáp như vậy? Đợi thêm lát cũng sao, vật này kỳ lạ hiếm gặp, cho dù khắp Hạ quốc ai biết cũng khiến người ta chê cười đâu.” Sứ giả Vô Phái cười to, giọng điệu ngông cuồng hoàng toàn phù hợp với bộ dáng của , lộ hàm ý câu đó như những lưỡi dao sắc bén chĩa thẳng vào người Hạ quốc trong gian phòng này. Da mặt ai mỏng ửng hồng cúi thấp đầu, mặt dày hơn lộ vẻ mặt ngại ngùng.
Khắp phòng tĩnh lặng như tờ. Tròng mắt của Nguyên Du đảo cái, lộ sát khí nhìn chằm chằm sứ giả Vô Phái.
Mộ Dung Ca thấy Nguyên Kỳ im lặng cách kỳ lạ, trong lòng hoài nghi, sao đến giờ vẫn chưa mở miệng gì? Thái độ của sứ giả Vô Phái cũng rất thất lễ, ai nấy cũng thấy Vô Phái cố ý phái người đến hạ nhục Hạ quốc! Nhưng thái độ Nguyên Kỳ vẫn bình thản điềm đạm như vậy, tựa như việc này liên quan đến ! kỳ quái!
“Quả này nhìn rất lạ, ăn vào có lợi cho sức khỏe sao? Hay sứ giả Vô Phái muốn lừa gạt mọi người?” Lục hoàng tử của Hạ quốc nhìn sứ giả Vô Phái chằm chằm hết sức phẫn nộ, to giọng quát.
Lời này ra tiếng lòng của mọi người. Quả này hình thù kỳ dị, sao có thể bỏ vào miệng? Còn dám là có ích cho cơ thể, ai dám tin chứ!
Nguyên Du tán thưởng gật gật đầu với Lục hoàng tử, Lục hoàng tử ngẩng cao đầu, có chút đắc ý.
Sứ giả Vô Phái tức giận, cũng phản biện, chỉ tiện tay chỉ sang người, cười : “Nếu mọi người sợ quả này có độc, thảo dân có thể tìm người nếm thử ngay tại đây! Nếu quả thực có độc, cảm phiền các vị quý nhân trả lời câu hỏi ban nãy của thảo dân nhé.”
Theo hướng ngón tay của sứ giả, ánh mắt người đồng loạt đổ dồn lên người con .
Đột nhiên cảm nhận ánh nhìn mọi người đều tập trung vào mình, Mộ Dung Ca còn phỏng đoán tâm lý của Nguyên Kỳ, dự liệu đường nước bước sau này của bản thân nên vẫn chưa hề để ý đế cuộc đối thoại của sứ giả Vô Phái và Lục hoàng tử, và nàng… bị cuốn vào trong đó! Mất nết quá chứ!
Ngẩng đầu nhìn mọi người, cái tên sứ giả Vô Phái, chọn ai chọn, hà cớ gì lại chỉ vào nàng? là ngẫu nhiên thôi sao!
Nàng nhìn trái thanh long tay , mi mày giật giật, loại quả hạng nhất, vừa nhìn là biết là thanh long loại , dinh dưỡng phong phú, rất đáng để thử!
Lúc Triệu Tử Duy nhận ra người mà sứ giả Vô Phái chọn là Mộ Dung Ca, lập tức giương đôi mắt sắc như dao cạo nhìn sứ giả Vô Phái, hừng hực sát khí, khuôn mặt dữ tợn lạnh lùng nở nụ cười, giọng như quỷ sứ đến từ địa ngục: “Sứ giả Vô Phái đúng là gan to tày trời.”
Mọi người kinh hoảng nhìn Triệu Tử Duy, lúc này mà lại ra những lời như vậy! Ngữ khí tựa hồ như tức giận vì Vô Phái sứ giả dùng tỳ nữ để thử độc.
Sứ giả Vô Phái có chút bất ngờ, chỉ tiện tay chỉ người mà thôi, tỳ nữ này có gì khác thường sao?
Triệu Tử Tận nhướng cao mày, trầm giọng với sứ giả Vô Phái: “Nếu quả này có độc ắt là Hạ quốc lục hoàng tử vu cáo sứ giả Vô Phái. Còn có độc, tức là Vô Phái muốn mưu ám sát hoàng đế Hạ quốc, hôm nay khó mà toàn mạng bước ra khỏi đây.”
Giọng cậu thiếu niên lạnh nhạt, vang ra ngay sau lời của Triệu Tử Duy.
Mọi người đều vỡ òa, ra Tề quốc thái tử và thập hoàng tử phải vì tỳ nữ mà lên tiếng, chẳng qua lo sợ sứ giả Vô Phái giở trò, muốn mưu sát hoàng đế Hạ quốc!
Hai tay của Lương Hân Hân ngừng giày vò chiếc khăn tay. Nàng phải đố kỵ với Mộ Dung Ca, mà là tim nàng rất đau. Nàng chưa từng nghĩ qua, có thể lên tiếng vì nữ tử.
Đôi mày chau của Lâm Thiện Nhã lập tức giãn ra. Chỉ trong khắc, nàng còn tưởng mình dự đoán sai lầm. Ánh mắt nàng lộ vẻ vui mừng khi người khác gặp nạn nhìn Mộ Dung Ca, nếu quả này có độc, Mộ Dung Ca chắc chắn hế đường sống. Còn nếu ăn xong mà Mộ Dung Ca vẫn có gì, hoàng đế Hạ quốc nhất định tìm mọi cách đoạt sinh mạng của nàng ta!
Nguyên Kỳ quay đầu quét mắt nhìn Mộ Dung Ca, khóe môi nhếch lên cười, lộ ra nét dịu dàng ôn hòa ai kịp thấy.
Mộ Dung Ca hiểu khẩu ngữ cho lắm, nhưng ba chữ này nàng nhìn rất ! cố cho nàng biết ‘trái thanh long’!
xong, lại dùng thanh chỉ đủ cho hai người nghe: “Đừng sợ.”
Mắt quang Mộ Dung Ca khẽ động, trong lòng lập tức lóe qua chút xíu kỳ lạ, mạnh mẽ kích vào trái tim mềm yếu của nàng. Đôi mắt nàng sáng trong lộ vẻ mê ly.
“Tề quốc thái tử và thập hoàng tử có thể yên tâm. Quả này tuyệt đối có độc.” Sứ giả Vô Phái vẫn điềm tĩnh chút lo sợ. Mọi người có thể nhận thấy hề dối.
Mộ Dung Ca ngẩng đầu lên lập tức nhận được ánh mắt đầy lo lắng của Triệu Tử Duy và Triệu Tử Tận. Nàng điềm tĩnh thong dong nở nụ cười nhìn họ gật đầu.
Nàng thong thả bước đến bên cạnh sứ giả Vô Phái, hơi nhún người có lễ.
Bây giờ sứ giả Vô Phái mới trực diện nhìn Mộ Dung Ca, ban nãy chỉ tùy ý chọn đại tỳ nữ bình thường. vốn cho rằng là tỳ nữ bên cạnh Hạ quốc thái tử, nhất định cũng có chút thông minh. Nếu nàng thể trả lời câu hỏi, cũng đồng nghĩa làm mất mặt Hạ quốc thái tử. Nhưng đột nhiên thấy nàng nở nụ cười điềm đạm, chợt cảm giác mình chọn lầm người!
Mộ Dung Ca vẫn đứng đó, im lặng chờ đợi.
Sứ giả Vô Phái và tùy tùng đứng hình trong khắc, nghi ngờ hỏi: “Sao vẫn còn đứng đó, còn ăn ?”
Ánh mắt Mộ Dung Ca lóe qua vẻ cười lạnh, mặt hơi cử động: “Đảo chủ của ốc đảo Vô Phái lúc ăn trái này ăn luôn cả vỏ à?” Gã sứ giả này đúng là có ý muốn làm khó nàng mà. đâu biết được linh hồn trong cơ thể này đến từ thời đại, loại rau quả trai cây nào mà chưa gặp qua? Nàng còn là người ham ăn đồ ngon nữa chứ. Thấy sắc mặt sứ giả thay đổi, khóe miệng nàng nhếch lên cười mỉa mai.
Nguyên Kỳ, Triệu Tử Duy, Triệu Tử Tận đều vô cùng kinh ngạc. Nhìn bộ dạng của sứ giả Vô Phái, tựa hồ Mộ Dung Ca biết cách ăn loại trái cây đó rồi?
Sứ giả Vô Phái thâm trầm hạ lệnh cắt trái thanh long ra, màu trắng thanh khiết xen lẫn với những hạt mè đen lộ ra trước mắt mọi người.
Bên ngoài nhìn đẹp như vậy, bên trong lại có gì đặc biệ!
Mộ Dung Ca lấy góc lên, dịu dàng cắn vào lớp thịt bên trong, ôi…. Quá xá ngon! Ở thời cổ xưa muốn ăn thanh long dễ dàng gì, còn là loại thanh long thượng đẳng nữa chứ! Ngày sau e là muốn được ăn nữa cũng khó, nàng tham lam cắn thêm miếng nữa.
Ánh mắt Nguyên Kỳ sâu lắng nhìn Mộ Dung Ca ăn miếng, lại thấy nàng háo hức ăn miếng thứ hai, trong lòng cười thầm, tham ăn!
lúc sau, Mộ Dung Ca vẫn bình yên vô . Mọi người thở than, xem ra sứ giả Vô Phái có lừa người!
“Quả này mùi vị ra sao?” sứ giả Vô Phái liếc mắt nhìn nàng, cao giọng hỏi.
Lời vừa ra, Nguyên Du ngồi ngai cao liền : “Mộ Dung Ca, nghe xem.”
“Hạ Vương hà tất làm khó tỳ nữ làm chi? Nhân tài ở Hạ quốc ít, những vị công chúa hoàng tử Hạ quốc ngồi uống rượu đối diện bản điện hạ đây e cũng hiểu biết sâu rộng. Tỳ nữ dù biết, bọn họ nhất địh cũng biết.”
Nguyên Du mở lời đồng nghĩa Mộ Dung Ca dù biết hay cũng phải , đúng bảo toàn được tính mạng, còn nếu sai, Nguyên Du mà nổi giận e nàng phải đầu lìa khỏi cổ. Đương nhiên ai rãnh hơi làm tiền đề cho hạ màn. ngờ thập hoàng tử của Tề quốc lại lên tiếng đỡ cho Mộ Dung Ca.
Sắc mặt Nguyên Du lúc tái nhợt, lúc vàng vọt, ánh mắt sắc bén như sài lang hổ báo nhìn Triệu Tử Tận chằm chằm.
Mộ Dung Ca thấy vậy, trống ngực đập liên hồi, Nguyên Du có thể đưa Hạ quốc lên thành cường quốc, dù bệnh liệt giường cũng có thể nắm giữ ít tình trong Hạ quốc có thể , con người này thủ đoạn hiểm độc vô cùng, Tận Nhi tuyệt đối phải đối thủ của ! Xem ra nàng có muốn giả ngơ cũng được, lập tức : “Bẩm hoàng thượng, Tề quốc thập hoàng tử, thiếp cũng biết chút về loại quả này.”
Lông mày Triệu Tử Tận cương lại, thần sắc trầm trọng nhìn nàng.
Nguyên Du tựa cười tựa , cũng muốn xem thử, người con này có gì đặc biệt mà có thể lọt được vào trong mắt Nguyên Kỳ!
Thần sắc Triệu Tử Duy trông rất bình tĩnh, kỳ thực hai tay nắm chặt đầu gối, gân xanh đua nhau hằn lên mu bàn tay.
“Ồ?” Sứ giả Vô Phái có vẻ tin. ốc đảo Vô Phái còn khó thấy được loại quả này, nếu phải có lần lỡ đường, tàu chạy xa quá lố mới vô tình phát , bằng bọn họ tuyệt đối cũng biết đây là loại quả gì!
“Đây là trái thanh long, do lớp vỏ bên ngoài sần sùi như vảy rồng nên mới có tên này. Hoa nở rất to, mùi thơm tỏa ra khắp nơi. Cách ăn loại quả này là khóec ruột mà ăn, là loại trái cây hiếm có.” Mộ Dung Ca quay người về phía Nguyên Du, mặt vẫn tao nhã nở nụ cười, từ từ giải thích.
Ban đầu, sứ giả Vô Phái còn rất đắc ý, nhưng khi nghe Mộ Dung Ca lý giải cách rành mạch như vậy, tựa hồ biết rất loại trái này, sắc mặt biến chuyển liên tục từ đỏ sang trắng, vô cùng thú vị
Mộ Dung Ca lại nghiêng đầu cười với sứ giả Vô Phái: “ biết ta có đúng ? Sứ giả cần biết thêm thông tin gì nữa ?”
Mọi người nhìn sắc mặt sứ giả Vô Phái, liền biết Mộ Dung Ca đúng!
Nguyên Du gật đầu, khép hờ tầm mắt lúc liền sắc bén nhìn thẳng, mỉm cười : “Rất tốt.”
Dung mạo tuấn lãng của Nguyên Kỳ cũng tránh khỏi kinh ngạc, Mộ Dung Ca đến từ tiểu quốc, sao lại hiểu biết nhiều như vậy? Tựa hồ quả thanh long rất hiếm thấy này đối với nàng rất ư là tầm thường!
Lâm Thanh Nhã cũng trố mắt, ngờ được Mộ Dung Ca cũng biết quả này!
Triệu Tử Duy thầm nhìn qua Nguyên Kỳ, ban nãy, tựa hồ Nguyên Kỳ có gì đó với Mộ Dung Ca, lẽ là cho nàng biết?
Tảng đá trong lòng Tận Nhi được hạ xuống, song vẫn có chút do dự, nghi hoặc nhìn Mộ Dung Ca, và nàng sống chung với nhau mười năm, chưa từng nghe nàng nhắc đến trái thanh long, hơn nữa… cũng chưa từng thấy nàng xuống bếp. Trong mắt cậu thiếu niên tỏ mờ bất định, nàng có là Mộ Dung Ca ?
Dưới ánh mắt kỳ lạ của mọi người, Mộ Dung Ca chậm rãi trở về đứng phía sau Nguyên Kỳ.
Vừa trở về vị trí, lập tức nhìn thấy ánh mắt đầy tâm của Tận Nhi, nàng cũng muốn nghĩ nhiều, dịu dàng mỉm cười nhìn .
Nụ cười rất đỗi thân thiết, mấy ngày qua ngừng xuất trước mặt , Triệu Tử Tận lập tức bừng tỉnh, vừa nãy nghĩ gì vậy! lập tức gật gật đầu, cũng để cho nàng biết nhận được thư của nàng.
Chỉ là, đọc thư của nàng xong, rất do dự, biết có nên giúp nàng hay !
Nhưng sau khi nàng ra ba chữ ‘trái thanh long’, thấy ánh mắt mọi người đầy hiếu kỳ nhìn nàng, đáy mắt lập tức trở nên u, nếu nàng muốn mai danh tích, giúp nàng toại nguyện!
Mộ Dung Ca cúi đầu, Tiểu Thập võ công cao cường, hơn nữa tối nay mưa to như vậy, muốn đưa thư mà để thị vệ phát cũng đâu làm khó được . Đáy mắt lộ vẻ vui mừng, song ngay lập tức lọt vào tầm mắt của Nguyên Kỳ!
Nàng cũng biết ứng đối với ra sao, chỉ cảm thấy hơi chóng mặt, nàng gồng người cố kiềm chế cảm giác buồn nôn nơi cổ họng.
Lần đầu tiên trong đời, thần sắc Nguyên Kỳ đai biến.
Gia Kiệt đứng bên trông thấy bộ dạng nôn khan của Mộ Dung Ca, liền giọng hỏi: “Mộ Dung nương, có phải nàng có mang ?”
Có mang ?
Nghe như có tiếng sét nổ giữa trời quang, chân đứng vững, nàng lảo đảo lùi ra sau bước.
Sắc mặt Triệu Tử Duy cũng trở nên trắng bệch, đến cả đôi môi vốn đỏ thẫm cũng trở nên trong suốt!
Triệu Tử Tận hơi choáng váng, phẫn nộ cực điểm. rất giận Nguyên Kỳ, dám làm nàng có mang!
Last edited by a moderator: 9/10/15