Chương 72 : Tiến cung.
Mấy ngày sau, vùng biên giới Tề quốc.
Hôm nay, trời đột nhiên nổi giông bão, sắc trời u, từng trận mưa ào ào trút xuống.
Đám người Triệu Tử Duy vốn đẩy nhanh tốc độ cũng phải tạm nghỉ chân trong khách sạn.
Tầng , mọi người đều dùng bữa trưa. Chưởng quầy nhìn đám người Triệu Tử Duy liền biết là khách quý, phải cẩn thận tiếp đãi, liền dặn dò nhà bếp nấu nướng. Cho nên, khắp bàn của đều là những món ăn ngon.
Nhưng Triệu Tử Duy chỉ ăn vài đũa, chợt nhớ đến hương vị cách đây lâu, à , phải là rất lâu rồi, có nữ tử rất gan dạ nấu cho ít món ăn ngon, ăn vào liền muốn ăn nữa, cả miệng đều ngập vị thức ăn. Khoảng nửa tháng đến được Hạ quốc, nỗi lòng cứ lặn ngụp như hồ nước, lúc đong đầy khi vơi cạn.
“Sao thái tử ăn thêm chút ít? Thấy động đũa, Lương Hân Hân ngồi kế bên cũng dừng lại hỏi han. Mấy ngày nay, nàng nhạy cảm nhận thấy tâm trạng có chút bất thường, tuy bề ngoài nhìn vào vẫn bình tĩnh trấn định, nhưng nàng cảm nhận được, có gì đó thay đổi, lâu lâu lại nhìn về phía Hạ quốc mà thất thần, lòng nàng vừa chua xót, vừa đau đớn.
để tâm Mộ Dung Ca đến thế ư?
Lâm Thanh Nhã cũng ngẩng đầu nhìn Triệu Tử Duy, gương mặt hoa lệ lóe lên tia oán hận, cũng quan tâm hỏi: “ đường vất vả, cả ngày lăn lộn, thái tử nhất định cũng rất mệt, sao ngài dùng thêm ít?”
Nghe vậy, Triệu Tử Duy có chút phiền hà, chút biểu cảm : “ cần nhiều, tiếp tục ăn .” xong, lập tức lên lầu.
Để lại cho hai nàng chỉ là bóng lưng cao lớn lạnh băng.
Hai nàng mặt đối mặt, khuôn mặt ai nấy đều thất thần, đối với họ mà , có thể đau khổ được sao?
Song, hai nàng đều biết, phải làm quen với điều này thôi. Trong phủ thái tử cơ thiếp đầy đàn, điều hai nàng làm được, chỉ cần chiếm được vị trí nhoi trong lòng là đủ.
Lâm Thanh Nhã gằn chặt đôi đũa trong tay, xem ra giành vị trí mẫu nghi thiên hạ của nàng chỉ có mỗi mình Lương Hân Hân.
Khuôn mặt thanh tú của Lương Hân Hân mỉm cười, với Lâm Thanh Nhã: “Chúng ta mau ăn thôi. Nửa tháng qua cũng vất vả rùi, cũng nên tranh thủ nghỉ ngơi thôi.”
Lâm Thanh Nhã hiểu, tại sao đối mặt với lạnh nhạt của Triệu Tử Duy, Lương Hân Hân vẫn chút oán hận? lẽ nàng ta biết tâm tư của Triệu Tử Duy đặt cả lên người Mộ Dung Ca? “Ừm, được.”
“Thái tử ngày ngày vất vả, công bận rộn. Nếu ta và nàng hầu hạ ngài được tốt rất phải. Dù tính cách ngài hơi lạnh lùng, song vẫn là phu quân của hai ta, chúng ta tất phải vì ngài mà nghĩ, được phép có dụng tâm riêng.” Lương Hân Hân hơi cúi đầu, bên uống trà, bên dặn dò.
Lâm Thanh Nhã cả kinh, tay cầm đũa khẽ run lên, “Tuân.” Xem ra Lương Hân Hân cũng phải người dễ xơi! Vốn nàng muốn mượn dao giết người, lợi dụng Lương Hân Hân để đối phó với Mộ Dung Ca, tốt nhất cả hai đều bị thương tổn, nàng là ngư ông đắc lợi, ngờ, ta chỉ giả vờ ngây ngô.
…... ...... ...... ......
Hai ngày trôi qua, trời quang mây tạnh, bầu trời trong xanh.
Vừa sáng sớm Lâm Thiện Nhã tiến cung, đến Nguyên Kỳ cũng được biết. Lâm Thiện Nhã càng được tiếng thơm, ‘dâu hiền vợ thảo’.
Khoảng năm canh giờ sau, ăn cơm xong, Mộ Dung Ca còn nghỉ ngơi trong phòng liền nghe tiếng người gọi.
Nàng mơ màng, “Có chuyện gì?” Bình thường buổi trưa là khoảng thời gian nhàn rỗi, cho dù có việc cũng chỉ là rà sổ sách xem có ai tham ô, ăn chặn tiền trong phủ . Gọi đích danh nàng cũng có chút kỳ lạ.
Ngoài cửa có tiếng vọng vào: “Mộ Dung nương, có người trong cung đến gặp.”
Người trong cung? Liên quan gì đến nàng chứ?
“Ta cũng biết nữa, là công công mang theo khẩu dụ của hoàng thượng gọi nàng tiến cung.”
Mộ Dung Ca lập tức tỉnh trong mơ, hoàng thượng cần gặp nàng để làm gì?
Sáng nay đột nhiên Lâm Thiện Nhã tiến cung, nàng cũng ngờ ngợ, bình thường nàng ta hay vào cung, càng liên hệ gì với hai từ ‘hiếu thảo’, lại vào lúc tờ mờ sáng. Nàng ta vừa tiến cung, hoàng thượng liền triệu kiến nàng, đời đâu có trùng hợp đến vậy. Quan trọng hơn là… lúc này Nguyên Kỳ có trong phủ thái tử.
Ánh mắt nàng lộ vẻ sắc bén, trầm mặc trong khắc, lập tức : “Nhờ lại với công công, ta chỉnh chu quần áo, sửa soạn chút ra ngay.”
“Vâng.” Nhận được tin, người ngoài cửa liền lui ra.
Đợi người đó xa rồi, Mộ Dung Ca ngồi dậy ra đến cửa với Lưu Vân vốn canh gác: “Lưu Vân, vào đây lát.”
“Tuân.” lập tức đẩy cửa bước vào. Ban nãy nghe hai người chuyện, trong lòng có chút lo lắng.
Mộ Dung Ca ngồi vào bàn trang điểm, tiện tay rút ra miếng ngọc bội, đó có khắc hoa văn bằng vàng vô cùng tinh xảo vào sang trọng.
Lưu Vân hơi kinh ngạc, nàng lấy ngọc bội đó ra làm gì?
“Hãy đem miếng ngọc bội đến Bạc Khang các, giấu trong phòng ngủ của Lâm Thiện Nhã. cần giấu quá kỹ, nhưng cũng đừng để người ta dễ dàng phát được.” Nàng giao ngọc bội cho Lưu Vân, thần sắc có chút nghiêm trọng dặn.
Lưu Vân kinh ngạc nhìn ngọc bội trước mặt, trầm giọng hỏi: “Có phải lần tiến cung này nguy hiểm đến tính mạng ? Mộ Dung nương, Hạ quốc thái tử phi xứng có được vật này.”
“Lúc này ta có thời gian để với ngươi, việc này chỉ liên quan đến sinh mạng của ta, thậm chí ảnh hưởng đến ngươi. Ta thể chuẩn bị trước. Hãy nhớ, nếu có ai hỏi ngươi vì sao là người của Tề quốc lại ở trong phủ thái tử Hạ quốc, ngươi nhất định phải là ‘ta vốn là người Tề quốc, lý do phải ở lại Hạ quốc rất đơn giản. Ta và Mộ Dung Ca đánh cược nhưng bị thua, Tề quốc thái tử là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, ta là gia nô của ngài, đương nhiên thể nuốt lời làm ô danh chủ nhân, nên ta ưng thuận ở lại đây ba năm làm hộ vệ cho Mộ Dung Ca. Còn những việc khác, ta ’.” Mộ Dung Ca vừa chỉnh chu đầu tóc, vừa dặn dò .
Khoảng thời gian này nàng luôn nghĩ cách để đối phó với Lâm Thiện Nhã, song vẫn chưa có cơ hội. Vừa hay lần này Lâm Thiện Nhã có ý hại nàng, vô tình cho nàng cái thời cơ thích hợp! Nàng tuyệt đối thể bỏ qua cơ hội này! Song vẫn có chút mạo hiểm!
Nghe xong, thần sắc Lưu Vân đanh lại, biết nàng dặn dò cẩn thận như vậy ắt là có chuyện xảy ra. nắm chặt chui kiếm, khắp người tỏa ra sát khí, “Ta lập tức đưa nàng rời khỏi đây.”
“Rời khỏi đây? Trong cung cho người đến mời, sao lại để chúng ta thoát được. Cũng cần nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy. Mối thù của Bích Nhu chúng ta còn chưa trả, sao dễ dàng bỏ như vậy?” Thần sắc của Mộ Dung Ca bình tĩnh đến lạ thường, thậm chí còn lạnh lùng hơn mọi ngày. Nàng biết Lưu Vân muốn nàng xảy ra chuyện gì bất trắc, song tình phát triển đến bây giờ, muốn im hơi lặng tiếng mà rút lui cũng được! Cho nên ‘phản kích’ là điều duy nhất nàng có thể làm.
Lưu Vân nóng lòng, thấy nàng khẳng định chắc nịch như vậy, tâm trạng cũng dần dần bình tĩnh lại. Nàng sai, tình thế bây giờ rất bất lợi với họ, phải muốn bỏ là được! Quan trọng hơn, họ vẫn chưa tìm ra hung thủ trả thù cho Bích Nhu! bất lực : “Ta có lỗi với Bích Nhu. Mộ Dung nương, điều nàng dặn dò ta luôn ghi nhớ, nhất định có gì sơ xuất, chỉ hy vọng Mộ Dung nương vào cung bình an vô .” Ở đây cố gắng để ý hành tung của Nguyên Kỳ, chỉ cần Nguyên Kỳ hồi phủ, lập tức đến cầu xin Nguyên Kỳ giúp đỡ nàng..
vốn có thiện cảm với Nguyên Kỳ, thậm chí cũng mong Nguyên Kỳ và Mộ Dung nương nảy sinh tình cảm với nhau, nhưng thái tử vẫn chưa đến Hạ quốc, chỉ có thể cầu xin trợ giúp của Nguyên Kỳ.
Mộ Dung Ca mãn nguyện gật đầu, cẩn thận quan sát khuôn mặt mình trong gương, thanh nhã hiền thục, da trắng như kem bông, mỹ nhân thứ thiệt, quá phô trương, quý phái mà tao nhã. Nàng chuẩn bị sẵn tâm lý đón nhận những gì xảy ra khi tiến cung.
Cùng lắm là phải chết thôi?
“Lưu Vân, nếu trời tối mà ta vẫn chưa trở về, ngươi được tự do, có thể trở về phúc mệnh với Tề quốc thái tử, cũng có thể thầm điều tra nguyên nhân cái chết của Bích Nhu.”Nàng hơi thất thần nhìn gương đồng.
Nghe vậy, tâm trạng Lưu Vân càng nặng nề hơn, sâu sắc nhìn nàng rồi gật đầu: “Tuân.”
Mộ Dung Ca chải lại mái tóc, ánh mắt vẫn rời gương đầu, trong chớp mắt trở nên nghiêm nghị, tao nhã đứng dậy, quay người với Lưu Vân: “Tề quốc thái tử khi nào đến?”
“Ta… ta cũng nữa.” Mắt quang sàng lên, định trả lời ngay, nhưng chợt nhớ lời dặn dò của Triệu Tử Duy, nên đành giấu nàng. Có thể thái tử muốn để nàng bất ngờ phen, hoặc thái tử còn việc gì đó phải xử lý nữa. Song vào lúc này, mong thái tử mau chóng có mặt.
“Lưu Vân, đến ta còn phải giấu diếm sao?” Ánh mắt nàng vẫn rất dịu dàng hòa nhã, nhưng vẫn khiến Lưu Vân có cảm giác lạnh lẽo, giọng điệu có chút tổn thương, khiến Lưu Vân áy náy thôi.
Gió thổi phớt qua lay động tấm rèm bằng trân châu kết thành tạo ra thứ thanh nền nã.
Lương tâm Lưu Vân cắn rứt thôi, giao tình giữa và nàng rất tốt, cho dù bắt phải đỡ kiếm cho nàng, lông mày vẫn chau lại. Nhưng Triệu Tử Duy mới là chủ nhân, cả đời này thề nguyền phải tuân phục mọi mệnh lệnh của chủ nhân! hơi cúi đầu thở dài : “Xin Mộ Dung nương đừng làm khó ta. Ta được phép tiết lộ hành tung của thái tử. Nhưng thỉnh nương yên tâm, cho dù có mệnh lệnh của thái tử, Lưu Vân ta vẫn cam tâm tình nguyện cùng nàng vào sinh ra tử.”
Nghe đến đây, Mộ Dung Ca chỉ biết cười trừ, có vẻ để ý, “Được rồi.” Lướt qua người Lưu Vân, nàng thầm nghĩ ‘nhất định Triệu Tử Duy biết tin Tận Nhi trước bước đến Hạ quốc. Lần này gặp gỡ, nàng nhận thấy Tận Nhi có rất nhiều tâm , thậm chí còn hợp mưu với Nguyên Kỳ nữa. Lần này, Triệu Tử Duy nhất định có chuyện.’
Thấy Mộ Dung Ca qua, Lưu Vân hơi nhướng mày: “Mộ Dung nương tuyệt đối phải cẩn thận mọi bề.”
Mộ Dung Ca chợt dừng lại, khẽ gật đầu, “Ừm.”
Cửa phòng vừa mở ra, Mộ Dung Ca kinh ngạc nhìn mọi người tập trung trong sân, khuôn mặt ai đấy đều mừng rỡ vô cùng. Đối với họ, được hoàng đế triệu kiến nhất định là chuyện tốt. Hơn nữa, tin tức Mộ Dung Ca hầu hạ thái tử truyền khắp phủ thái tử, mặc dù có danh phận gì, nhưng đối với các nàng, được vinh dự hầu hạ thái tử là phúc phận mấy đời tích lại, đâu dám cầu mong danh phận? Quan trọng là, bây giờ hoàng thượng triệu kiến Mộ Dung Ca! Cũng mong Mộ Dung Ca nhờ cơ hội này mà bước lên mây, bay lên ngọn cây thành phượng hoàng!
Nhìn khuôn mặt chúc phúc của mọi người, cổ họng Mộ Dung Ca khô đắng. Đôi khi suy nghĩ đơn giản chút như họ có lẽ tốt hơn. Nàng mỉm cười: “Sao ở trong phòng nghỉ ngơi ?”
“Mộ Dung nương, nếu nàng công thành danh toại, trở thành người ‘thân’ trong phủ thái tử, xin đừng quên chúng tôi a.” Có tỳ nữ hớn hở .
Những tỳ nữ khác cũng lập tức phụ họa theo.
Mọi người còn tán tụng, Như Băng bước qua, dung mạo nàng có thể là ‘xinh nhất bọn’, tư thái kiều nền nã, ánh mắt như mỉm cười : “Mộ Dung Ca, trong cung giống như phủ thái tử. Nàng phải luôn cẩn thận.” Mắt nàng hơi lóe lên, ban nãy vừa nhận được tin có thái giám trong cung đến mang khẩu dụ hoàng thượng triệu kiến Mộ Dung Ca, nàng lập tức chạy đến đây. Có thể được tiến cung là chuyện tốt, nhưng cũng có thể là điều bất lợi. Hơn nữa, nàng còn được biết mới tờ mờ sáng Lâm Thiện Nhã vội vàng tiến cung. việc nhất định đơn giản như vậy.
Nghĩ đến đây, lòng nàng liền do dự, dặn dò kỹ lưỡng: “Nhất định phải luôn luôn cẩn thận.” Ở Phong quốc, Lâm Thiên Nhã và Mộ Dung Ca kết oán rồi, bây giờ Xảo Vân lại chết trong tay Mộ Dung Ca, Lâm Thiện Nhã làm gì độ lượng mà bỏ qua?
Nếu lần tiến cung này là mưu, tình thế của Mộ Dung Ca nhất định rất nguy hiểm. Rốt cuộc Lâm Thiện Nhã muốn gì đây?
Mộ Dung Ca mỉm cười nhìn Như Băng, tựa hồ có vấn đề gì, gật đầu :”Biết rồi, yên tâm .” Nếu lần này nàng thoát được, nhất định cũng kéo nàng ta chết chung. Có thể Lâm Thiện Nhã đích thân ra tay giết Bích Nhu, nhưng nàng ta cũng tránh được liên can!
vài câu qua loa với mọi người, nàng mạnh dạng bước ra ngoài.
Như Băng nhìn theo bóng lưng đầy tự tin của nàng, liền cấp tốc hỏi Lưu Vân: “Mộ Dung Ca phải kẻ ngu ngốc, nhất định đoán ra lần này tiến cung hiểm nguy trùng trùng, thậm chí có thể chôn thân cả đời trong đó. Võ công ngươi cao cường, sao lại dẫn nàng bỏ trốn?”
Lưu Vân chút biểu cảm, vẫn dõi theo bóng lưng của Mộ Dung Ca, đáp: “Vấn đề bây giờ phải đơn giản như việc ta có thể dẫn nàng bỏ trốn.” hoàn toàn có thể cảm nhận được ít cao thủ vây quanh đây như nàng tiên đoán. Giờ này khắc này, dù muốn cùng nàng rời khỏi cũng khó hơn lên trời.
“Sao lại có thể?” Mặt Như Băng trắng còn giọt máu. Theo ngữ điệu cùa Lưu Vân, nhất định Mộ Dung Ca dự liệu những gì sắp xảy ra rồi, nên mới thỏa hiệp tiến cung. “ được, thể để nàng ấy có chuyện gì, ta ra ngoài cổng đợi.” xong, nàng lập tức rời .
Đôi mắt Lưu Vân dần trở nên ma mị, lạnh như băng nhìn về phía Bạc Khang các. Xiết chặt ngọc bội trong tay, thần sắc dần đanh lại. Nếu Mộ Dung nương thể bình an trở về, dù phải trả giá như nào, nhất định cũng phải lấy mạng Lâm Thiện Nhã! Ngày Tề quốc đánh vào Phong quốc, nhất định giết sạch người thân của ả ta!
…... ....
Hoàng cung Hạ quốc.
Vừa bước đến cổng, ngẩng đầu nhìn lên là tòa thành vàng kim rực rỡ, đến mái ngói cũng long lanh phát sáng. Từng tòa cung điện nối tiếp nhau hoa lệ như bức tranh, mà trong bức tranh đó vẽ nên số phận của rất nhiều người, rất nhiều triều đại, cả trang sử dài cộm.
Bước qua từng tòa , rất lâu sau mới đến được tẩm cung của hòa đế, cung Kim Đức.
So với những gì được thấy ngoài cổng, cung Kim Đức càng xa hoa hơn, dường như vàng được lót lên hai nấc thang. Ngước đầu lên, cổng cung và cửa sổ đều sơn son thiếp vàng, khảm lưu ly, phỉ thúy và bạch ngọc, nhìn hư ảo vô cùng.
Đôi ngươi nàng hơi lóe lên, cười thầm trong bụng. Hạ quốc quả xứng là cường quốc trong số mười mấy quốc gia! Nội tẩm điện của hoàng đế cũng ai sánh bằng.
Trước cánh cửa hoa lệ ấy, hai mươi cung nữ xếp làm hai hàng đứng hầu, ai ai cũng rất mực xinh đẹp, tư thái nền nã.
Nàng bước giữa hai hàng cung nữ đó, từ từ tiến lên.
Cửa nhàng mở ra, tiếng động vô cùng, từ trong tẩm điện từng luồng sáng màu vàng kim tỏa ra.
Nàng hơi khép mắt, hơi cúi đầu bước lên.
Khắp phòng tràn ngập mùi huân hương rất đặc biệt, nàng thích mùi vị nồng đậm như vậy. Có lẽ huân hương này muốn che giấu cảm giác cái chết cận kề của chủ nhân chăng?
Nàng đứng ở đó, chờ thái giám vào bẩm báo.
Trong lúc chờ đợi, nàng thấp thoáng nghe được tiếng chuyện trò. Giọng của nữ tử đó rất quen thuộc, là người mới tờ mờ sáng tiến cung, Lâm Thiện Nhã. Giọng của nam tử rất yếu, nhưng vẫn toát ra ngữ điệu tôn nghiêm của bậc đế vương.
“Tuy bây giờ Mộ Dung Ca là người Hạ quốc, song trước đây vẫn là phế phi của nước bị diệt vong. Được cái tính cách nàng ôn hòa, rất biết cách hầu hạ nam tử.” Lâm Thiện Nhã vừa cười vừa .
“Hở? Là phế phi ư?”Là giọng lạnh lùng của hoàng đế Hạ quốc, Nguyên Du.
Tiếp theo nàng nghe nữa vì giám cung vào trong, thấp giọng bẩm báo.
lát sau, giám cung bước ra với tư thế rất ư yểu điệu, chất giọng the thé được đè thấp: “Thỉnh theo nô tài vào trong.”
Mộ Dung Ca gật gật đẩu, theo sau bước vào, nhìn thân hình gợi cảm của , môi nàng khẽ cong lên. Chỉ là giám cung mà cũng có tư thái mê mị như vậy, khiến người ta cầm lòng đặng.
“Hoàng thượng, Mộ Dung Ca phải xử nữ, mặc dù cũng được thái tử thích, lại rất biết cách hầu hạ nam tử, nhưng thân thể nàng vẫn là thứ ô tục, sao xứng ở lại bên người thái tử? Thỉnh hoàng thượng suy xét.” Bên cạnh giường của Nguyên Du có hai nữ tử dung mạo hoa lệ, thân thể đẫy đà, trong số đó thần sắc lộ vẻ trầm trọng, giọng điệu cao ngạo .
Nữ tử còn lại lẽ khẽ đưa những ngón tay nhuộm màu hoa mẫu đơn lên che miệng, ánh mắt lưu ly cười nhạo: “Dung phi, nàng khỏi lo xa quá. Nữ tử có cơ thể ô tục sao? Chỉ cần thái tử thích là được. Hơn nữa, phải Dung phi cũng xuất thân từ ca cơ sao?”
Ca cơ thanh khiết cỡ nào chứ? Dung Phi vốn từ ca cơ, từng bước phấn đấu mới có được ngày hôm nay, phải cũng dựa vào nghệ thuật dụ dỗ đàn ông ư!
Mặc dù Lâm Thiện Nhã vẫn tươi cười ôn hòa, mẫu người ‘vợ hiền dâu thảo’ là đây, song nội tâm nàng ngừng dao động. Từ sớm nàng tiến cung bẩm báo hết thảy với hoàng thượng, song nàng vẫn nắm chắc phần thẳng. biết sao, mắt đầy nếp nhăn của ngài, tựa hồ chứa rất nhiều thứ, đến nỗi nàng cũng hoảng sợ khi nhìn vào, dường như chỉ cần liếc mắt cái nhìn thấu tâm tư của nàng.
Nguyên Du quét mắt qua hai vị phi tử, ánh mắt rất bình thường song hai nàng vốn tranh cãi lập tức im miệng.
Trong lúc theo giám cung tiến vào trong điện, Mộ Dung Ca hoàn toàn nghe cuộc trò chuyện của hai vị phi tử và Lâm Thiện Nhã, song nàng vẫn mỉm cười, trưng ra bộ dạng nền nã rộng lượng.
Mọi người tập trung nhìn Mộ Dung Ca chậm rãi tiến vào, quần áo nàng nền nã lịch , trang điểm nhàng, tư thái thanh tao như hoa sen giữa hè, hoàn toàn giống bộ dáng mị như họ tưởng tượng. Càng đến gần, họ càng nhìn nàng có nước da trắng trẻo, nàng lại cúi đầu nên họ nhìn dung mạo, nhưng ai cũng có thể chắc nịch khẳng định, đó là trang giai nhân!
Có điều, hai vị phi tử thầm đánh giá, nhìn qua nhìn lại cũng chỉ là mỹ nữ có nhan sắc bình thường, cũng khác gì những mỹ cơ trong phủ thái tử, thậm chí có vài mỹ cơ còn xinh đẹp hơn, sao nàng ta lại được Nguyên Kỳ đặc biệt đối đãi? Đến cả Lâm Thiện Nhã cũng tiến cung xin hoàng thượng ban cho nàng danh phận? lẽ kỹ thuật phòng the của nàng lợi hại hơn những mỹ cơ khác?
Tròng mắt Lâm Thiện Nhã hơi tối lại, nhin tư thái của Mộ Dung Ca lúc này, kiêu sa như nguyệt thẹn, trong lòng đau đớn vô cùng. Nàng có chút hối hận rồi đây.
Mộ Dung Ca biết rất nhiều ánh mắt dò xét mình, ai cũng có tư tâm riêng, nàng lạnh nhạt ứng phó. hiểu sao, cứ có luồng sát khí người mình, nó đến từ ai nhỉ?
“Thiếp Mộ Dung Ca tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an.” Nàng tao nhã quỳ xuống, lễ nghi chu toàn, để ai tìm ra điểm sai sót.
Lâm Thiện Nhã càng hận ý vô biên, muốn lập tức rời khỏi đây, dựa vào cái gì mà nàng phải toại nguyện cho Mộ Dung Ca chứ? Nếu phải vì Mộ Dung Ca, Nguyên Kỳ có thể để ý nàng. Nếu phải vì Mộ Dung Ca, nàng có thể khiến Nguyên Kỳ hủy bỏ hiệp ước, vị trí mẫu nghi thiên hạ chắc chắn là của nàng rồi. Nếu phải vì Mộ Dung Ca, sao nàng lại phải đau khổ chịu đựng ghẻ lạnh của . Nếu phải vì Mộ Dung Ca, nàng cuống cuồng gấp rút, phải làm điều gì nữa cũng biết!
Sau khi săm soi Mộ Dung Ca từ đầu đến chân, hai vị phi tử liền che miệng cười trộm. ngờ Nguyên Kỳ tao nhã như trích tiên vậy mà cũng thích kiểu nữ tử chăm bẵm giường chiếu này. Vừa nhìn bờ eo thon gọn của nàng là biết, nàng rất đơn giản. Lâm Thiện Nhã tuy sở hữu dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, song cũng tránh khỏi lễ giáo văn hóa, ngây đơ như khúc gỗ, nam tử cùng lắm chỉ sủng ái vài ba hôm là chán.
Mới nhìn sơ qua Mộ Dung Ca, trong mắt lóe ra tia kinh ngạc, hoàn toàn giống với tưởng tượng của , đó là nữ tử thanh lệ thoát tục. Nhiều năm qua Nguyên Kỳ chưa từng để ý nữ tử nào. Trong lòng , cả đời này Nguyên Kỳ cũng khó có tình cảm với ai, ngờ vượt ngoài dự liệu của , Nguyên Kỳ quả nhiên động lòng! Đôi mắt lịch kinh biết bao phong ba bão táp lộ vẻ lãnh liệt! “Đứng lên .”
Dù đủ sức, nhưng ba từ này thốt ra vẫn đầy vẻ uy nghiêm và áp bức. Chỉ cái liếc mắt thôi cũng đủ khiến mọi người tim đập chân run.
Hiển nhiên Nguyên Du cố ý tăng độ áp bức trong ánh nhìn này. Cho nên, khi nhìn thấy sắc mặt của Mộ Dung Ca vẫn bình thản chút hoảng sợ, đáy mắt cũng lộ vẻ nghi hoặc.
Xem ra, thể xem thường này.
Trong lòng Mộ Dung Ca có chút chấn động, vừa đứng dậy vừa nghĩ ngợi. Vẻ ngoài của Nguyên Kỳ tao nhã như thần tiên, sở hữu mọi nét tuyệt mỹ của nam tử trong thiên hạ, từ trong cốt cách lộ ra khí thế vương giả bức người, khiến ai nấy cam tâm thần phục. Hoàng đế Nguyên Du trước mặt khoảng tầm năm mươi, dù nhiễm bệnh, da dẻ vàng vọt, đến vầng trán, khóe mắt, khóe miệng đều lưu lại vết hằn của tháng năm, nhưng vẫn nhìn thấy được những nét hao hao với Nguyên Kỳ, nhưng vẫn có nhiều nét khác biệt, cho nên Nguyên Kỳ có dung mạo xuất sắc như thần, còn Nguyên Du trông cũng rất bình thường. Lần đầu nhìn Nguyên Du, nàng có cảm giác dung mạo hao hao ai đó rất quen thuộc, là ai nàng nghĩ mãi ra.
Nguyên Du cho nàng cảm giác rất thâm trầm đáng sợ. chỉ vừa liếc mắt, nàng liền hoang mang như lạc giữa rừng rậm trong đêm tối. Nàng hơi nhướng mày, quả nhiên những gì nàng sắp phải đối mặt hề đơn giản.
Ngẫu nhiên nàng vẫn liếc qua Lâm Thiện Nhã ngồi phía đối diện, lạnh lùng nhìn nàng. Nàng hơi nhếch khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt. Lâm Thiện Nhã lần này sắc bén giống mọi khi, nhất định là do Kim Lan mà Lâm Khinh Trần để lại bày mưu đây.
Thủ đoạn rất hiểm a. Khóe môi nàng càng cười sâu hơn.
Mọi ánh mắt vẫn chỉ tập trung người Mộ Dung Ca nên khắp phòng đều im lặng như tờ. Mộ Dung Ca đứng thẳng người, gấp vội.
Nhìn nàng ta bình thản như vậy, Lâm Thiện Nhã lập tức nhớ đến lời dặn của Kim Lan, “Khi thái tử phi đối mặt với Mộ Dung Ca, nàng càng bình tĩnh bao nhiêu thái tử phi càng phải trụ vững. khi hấp tấp sinh nông nỗi, ngày mai hãy giữ vai trò chủ động, ngài cần vì lúc tức giận mà hỏng đại cuộc. Hãy hóa oán hận thành động lực, bình tĩnh quan sát nhất cử nhất động của Mộ Dung Ca, xem xem nàng ta có biểu gì ứng phó ngay, chỉ cần nắm được điểm chết của Mộ Dung Ca, thái tử phi liền có thể phản bại thành thắng.”
Cũng đúng, phải buông bỏ mới đạt được mục đích. Hơn nữa, so với người vì mà mê muội tâm trí như nàng, Mộ Dung Ca vẫn bình tĩnh hơn. Cơn lửa lòng từ từ lui dần, nàng thầm quan sát Mộ Dung Ca, hy vọng bới được chút tin tức.
Những lời vừa nãy là hai vị phi tử cả gan liều. Thấy Nguyên Du trầm mặc như vậy ai nấy đều run rẫy. Dù là phu quân của hai nàng, nhưng nhất cử nhất động của cũng khiến họ căng thẳng, dám ăn tùy tiện.
Giờ này khắc này, ai nấy đều đợi hoàng thượng mở lời, ai cũng tò mò xem ngài gì.
khí yên ắng đến độ đáng sợ. Cung nhân ai nấy đều lo lắng, phải bệnh tình của hoàng thượng càng nặng hơn chứ? Họ đều tập trung để ý thần sắc của Nguyên Du, dám có chút sơ xuất.
Mộ Dung Ca đứng yên bất động từ nãy đến giờ, đôi chân bắt đầu tê dại, hai đầu gối cũng đau nhức liên hồi.
Rất nhiều suy nghĩ quái dị liên tục trong tâm trí nhắc nhở nàng được phép buông lỏng. Nàng phát ánh mắt Nguyên Du lúc dò xét mình, sát khí, lại có chút oán hận. Có ý muốn giết nàng cũng dễ hiểu , nhưng hà cớ gì lại hận nàng. Nàng khép hờ mắt để che giấu hết thảy tâm tư, bên phỏng đoán nguyên nhân, bên chờ đợi ai đó trong phòng lên tiếng trước.
lát sau, bầu khí tĩnh lặng đột nhiên được phá vỡ, Nguyên Du lên tiếng.
“Mộ Dung Ca?” Ánh mắt sắc bén quét qua nàng.
Đôi ngươi nàng khẽ động, gật đầu đáp: “Hồi bẩm hoàng thượng, thiếp là quản gia trong phủ thái tử, Mộ Dung Ca.”
“Ngươi biết lỗi chưa?” Thần sắc Nguyên Du sắc bén, giọng đầy vẻ uy nghiêm và thịnh nộ.
Quả hổ danh là hoàng đế của cường quốc, thân mang trọng bệnh, nhưng vẫn quyền uy tột đỉnh, khí thế bức người!
Ánh mắt Lâm Thiện Nhã mở to lên hết cỡ, nàng dám tin, Nguyên Du có ý gì vậy? Hỏi tội Mộ Dung Ca ư? Nàng nhướng cao mày, nàng vốn định đề cử Mộ Dung Ca làm trắc phi của Nguyên Kỳ, chỉ cần thuận lợi có được Mộ Dung Ca, nàng thầm ra tay ngay. Nhưng thái độ này của Nguyên Du khác gì muốn lấy mạng của Mộ Dung Ca!
Mộ Dung Ca khẽ nhướng mày, nụ cười tắt ngụm. Nàng chút kinh ngạc ngẩng đầu, cúi người hồi đáp: “Thiếp thiếu hiểu biết, biết phạm phải tội gì.”
Dung phi và Thanh phi nhìn nhau, hằng ngày hai người ghen ăn tức ở đâm chọt nhau ít, song cũng phải người có tâm cơ. Thấy tình huống có vẻ ổn, lập tức đánh bài chuồn kẻo lửa cháy lan nhà hàng xóm. Lén nhìn Lâm Thiện Nhã cái, trong lòng có chút thất vọng, xem ra kịch hay được diễn rồi. Hai người liền đứng dậy, bẩm với Nguyên Du: “Thiếp còn chưa thêu xong khăn tay, thiếp xin được hồi cung.”
“Giờ này chắc công chúa tỉnh, thiếp phải thăm nom. Thỉnh được cáo lui.”
Nguyên Du hơi quắc mắt, Dung Phi và Thanh phi lập tức lui xuống. Bây giờ tháo chạy được là vi thượng sách, để ý này nọ làm chi.
Trước khi rời , họ còn kinh sợ liếc sang Mộ Dung Ca, sao nàng ta vẫn bình tĩnh như vậy?\
Hai người rời cũng khiến Lâm Thiện Nhã có chút ảnh hưởng. ra, nàng cũng muốn tiếp xúc với Nguyên Du. Nàng và Nguyên Kỳ tiến cung được vài lần, vẫn có cảm giác thân là phụ vương, nhưng vẫn sâu thâm trầm khiến nàng kinh sợ và run rẩy.
“ hay cho nô tỳ!” Ánh mắt Nguyên Du lóe ra nụ cười lạnh, giọng to , tựa hồ tốn chút sức lực.
Mộ Dung Ca vẫn chắp tay, chờ xem gì.
Nguyên Du thấy thần sắc nàng vẫn thay đổi, dưới áp bức của vẫn mảy may run sợ, bình tĩnh chờ hết. Đôi mắt lập tức trở nên u, nữ tử này rốt cuộc là thông minh tột bậc hay ngu đần đến thờ ơ. Nếu là người thông minh mà ở lại bên cạnh Nguyên Kỳ có chút ổn, e hỏng đại !
Hơn nữa, này từng kết giao với Lan Ngọc, với thái tử Tề quốc còn dây dưa ràng. Tuyệt đối thể giữ lại~!
Chỉ khắc, Mộ Dung Ca lập tức có cảm giác ớn lạnh sống lưng, tử thần ập đến. Nàng cố gắng đứng vẫn, cho phép bản thân lùi bước. giọng hỏi: “Thiếp ngu muội, biết xảy ra vấn đề gì, thỉnh hoàng thượng .”
xong, nàng liếc qua Lâm Thiện Nhã, thấy thần sắc hoảng sợ của nàng ta, liền cảm thấy nghi hoặc. Thần sắc của Lâm Thiện Nhã là , lẽ lần này Lâm Thiện Nhã dự định giết nàng? Nếu vậy, sát khí và oán hận mà Nguyên Du toát ra là do đâu mà có?
“Phụ hoàng, ra nàng phải nô tỳ trong phủ thái tử, nàng được tự do từ trước rồi. Việc qua cũng thể truy cứu, tại nàng dịu dàng cẩn mật, hiểu biết lễ nghi, rất được thái tử sủng ái. Cho nên, thỉnh phụ hoàng ân chuẩn đề nghị của nhi thần.” Lâm Thiện Nhã đứng ngồi yên, lòng gấp như lửa đốt, tuyệt đối thể để kế hoạch thất bại, lập tức quỳ xuống, giọng điệu đầy vẻ cầu xin.
Lông mày của Mộ Dung Ca liên tục nhảy múa, rốt cuộc nàng ta ‘hát’ vở kịch nào thế?
Khuôn mặt vàng vọt sức sống của Nguyên Du dần mất kiên nhẫn, khoanh tay lại, giọng có vẻ lạnh nhạt xa cách, “Trẫm được biết lúc còn ở Phong quốc, ngươi tiến lui có độ, hà cớ gì đến Hạ quốc rồi mất tôn ti đó?”
Lâm Thiện Nhã ngẩng đầu nhìn Nguyên Du, trái tim nhảy múa ngừng, càng lúc càng sợ hãi. Chuyện gì xảy ra vậy? Trước khi Mộ Dung Ca đến, tuy chưa đồng ý, nhưng trong giọng điệu có ý ưng thuận, sao bây giờ lại nuốt lời? Còn quay lại trách nàng? Nàng phục, dù sao việc này đối với cũng xem như là hỷ mà.
“Nhi thần lòng suy nghĩ cho thái tử, chỉ hy vọng bên cạnh thái tử có người chu đáo hầu hạ. Nhi thần ngu muội, chỉ nghĩ được đến đây, mong phụ hoàng bỏ qua cho.”
“Đứng lên .” Nguyên Du lạnh mắt quét qua Lâm Thiện Nhã.
Lâm Thiện Nhã suy tính lại mới từ từ đứng lên. Nàng thầm đánh giá thần sắc của Nguyên Du. Khoảng thời gian này nàng ngông cuồng làm loạn vài việc, nhưng vẫn là người có tâm cơ, khắp Phong quốc ai là đối thủ của nàng. Cho nên động thái của Nguyên Du chỉ cần suy nghĩ chút liền có thể khẳng định, Nguyên Du muốn lấy mạng Mộ Dung Ca! Lòng thầm vui sướng, nếu vậy, nàng cần phí công thả dây dài câu cá lớn, chỉ cần bàng quang đứng xem phim là được.
Mộ Dung Ca hơi chau mày, vốn cho rằng là Lâm Thiện Nhã muốn hại nàng, ngờ người muốn giết nàng lại là Nguyên Du! Nghĩ đến đây, trống ngực nàng đập thình thịch.
Nguyên Du lại đưa mắt nhìn Mộ Dung Ca, dưới đáy mắt lịch kinh phong sương lộ ra vẻ oán hận, quá khứ như bức tranh lại lần lượt về. Nỗi đau ấy khác gì hàng vạn con sâu đục khóet cơ thể khiến đau đớn đến độ sống bằng chết. Nữ tử có dung mạo hoa lệ tuyệt sắc ấy tựa hồ nằm trong vòng tay . Cho dù nàng còn nữa, nhưng vẻ mặt đau khổ ấy, khắp người đầy máu, ở trong vòng tay giãy giụa suốt ba ngày ba đêm rồi chết. Cơ thể nóng ấm dần dần trở nên lạnh tanh khác gì hàn băng vạn năm!
Chuyện xưa liên tục , khiến vừa nhìn thấy thần sắc kiên định của Mộ Dung Ca liền cảm thấy đau khổ vô biên!
Hạnh phúc, có số người xứng đáng được hưởng.
“Ngươi phải là người của Hạ quốc, lưu lại đây mấy tháng qua là muốn làm thám tử giúp Tề quốc thám thính tình hình chăng?” Thân sắc cùa Nguyên Du vô cùng phức tạp, rất giỏi giấu tâm tư của mình, đến nỗi cung nhân theo hầu nhiều năm cũng phát giác được, lại càng biết tâm trạng biến hóa như nào. Song những lời này của câu nào cũng đầy ý. Tựa hồ ánh mắt nhạy bén đó tồn tại cơ thể sắp sửa gần đất xa trời.
Mộ Dung Ca cố gắng trấn định bản thân, mặc dù gặp phải đối thủ lợi hại khiến nàng trở tay kịp, có lẽ đêm nay nàng chết trong tay của Lâm Thiện Nhã, mà là trong tay của Nguyên Du, nàng thầm nhủ, những gì nên làm nhất định phải làm!
“Thiếp là người của Hạ quốc, phải Tề. tại thiếp lòng trung thành với thái tử, sao lại làm thám tử cho Tề quốc? Thiếp tuyệt đối làm ra những việc khiến người ta căm hận như vậy. Thỉnh hoàng thượng suy xét, đừng nghe theo lời cáo buộc ngộ nhận của người khác.” Nàng thấp giọng .
Lâm Thiện Nhã lên tiếng, bây giờ nàng phải chú ý suy xét tình hình của đôi bên rồi mới hạ quyết định, lúc này thích hợp ăn lung tung.
Nguyên Du là người từng trải, tinh thần lẫn cơ thể được rèn dũa tinh dũng, chỉ cần cười ba tiếng, ai nấy đều phải cúi đầu, giọng vẫn chút hơi sức vang lên: “Mồm mép , cũng có chút thông minh!” Đáng tiếc, nếu nữ tử này ở bên cạnh Nguyên Kỳ, cũng có thể tha cho con đường sống, nhưng bây giờ… “Chứng cứ đầy đủ, ngươi còn muốn xảo biện.” Cho dù mấy năm qua mọi việc đều giao cho Nguyên Kỳ xử lý, nhưng điều gì lọt được qua mắt . tồn tại của Mộ Dung Ca, vào tháng trước, lưu tâm rồi.
Chỉ ngờ được, nữ tử bình thường, chỉ có chút đỉnh thông minh cũng có thể khiến Nguyên Kỳ động lòng!
Mùi huân hương nồng nặc để át mùi thảo dược phộc vào mũi.
Hòa trong mùi thuốc, mùi huân hương, tinh thần vốn căng thẳng của Mộ Dung Ca lập tức ngửi được mùi tanh thoảng qua… Mắt nàng khẽ động, thứ mùi tanh tưởi này phát ra từ trường kỷ đặt trong góc.
lẽ…
Nguyên Du bệnh nặng, tiểu tiện cũng tự kiềm chế được?
Bây giờ thể nghĩ nhiều như thế, bộ óc nàng vận động ngừng. Dưới lời định tội chắc nịch của Nguyên Du, nàng lập tức quỳ xuống, dập đầu, trầm giọng : “Thiếp thân phận thấp hèn, dám đối nghịch với hoàng thượng. Mạn phép được hỏi, chứng cứ mà ngài là chứng cứ gì?”
“Bên cạnh Mộ Dung quản gia có hộ vệ người Tề quốc, ngày đêm bảo vệ ngươi chút lơ là, mỗi ngày đều phi cáp truyền thư với Tề quốc thái tử mật báo tình hình ở Hạ quốc. Đồng thời, lúc chưa đến Hạ quốc, Mộ Dung quản gia còn là ca cơ làm ấm giường của Tề quốc thái tử. Quan hệ thân mật như vậy, lẽ Mộ Dung quản gia còn muốn xảo biện?” vị giám cung đứng bên, giọng nhằm thẳng vào Mộ Dung Ca .
Nghe xong, trong lòng Mộ Dung Ca chấn động thôi! Những lời nhắc nhở của Lan Ngọc ngày trước còn vang bên tai, Lan Ngọc sớm dự liệu được hiểm cảnh của nàng hôm nay! Cho nên mới mặt đối mặt dặn dò nàng, để nàng sớm có chuẩn bị. Chỉ là… làm sao biết? Và tồn tại của nàng trở ngại gì đến Nguyên Du? Nàng luôn tục nhủ ‘bình tĩnh, bình tĩnh, phải bình tĩnh’. Nàng cẩn thận sắp xếp mọi tình tiết, từ lúc vừa bước vào, những lời mọi người bàn tán về nàng, cũng như phản ứng của Lâm Thiện Nhã. lẽ sợ nàng cản trở Nguyên Kỳ? Sợ nàng hồng nhan họa thủy? biết vì sao, nàng cảm giác đây phải là nguyên do . Vậy… rốt cuộc do đâu?
Nàng ngẩng đầu nhìn giám cung, ánh mắt sắc lạnh, nhàn nhạt hỏi: “Công công, chỉ có nhiêu đây thôi ư?”.
“Nhiêu đây chứng cứ đủ ban ngươi tội chết!” Giọng cao vút, có vẻ hết kiên nhẫn rồi, vốn dĩ cũng đặt Mộ Dung Ca vào trong mắt. xong, thèm đợi nàng đáp lại, lập tức đưa tay định cho người lôi Mộ Dung Ca ra.
Lâm Thiện Nhã lập tức nắm bắt thời cơ, chút do dự , “Bẩm phụ vương, nhi thần có số việc biết có nên hay ?”
“!” Nguyên Du đưa tay ngăn giám cung lại, có ý để LâmThiện Nhã xong .
Lâm Thiện Nhã gật gật đầu, : “Nếu Mộ Dung Ca quả là mật thám của Tề quốc, tức là cố ý dụ dỗ thái tử. như vậy, thỉnh phụ vương đèn trời soi xét, đừng để Tề quốc thừa cơ được lợi.”
Chỉ với câu định xong tội! Chỉ định Mộ Dung Ca là mật thám của Tề quốc, nhận lệnh Tề quốc thái tử dụ dỗ mê hoặc Nguyên Kỳ, tội càng nặng hơn.
Nguyên Du quét mắt qua Lâm Thiện Nhã, chỉ với ánh nhìn nhìn thấu tâm tư nàng, song vẫn gật đầu, “Cũng có lý. Lôi xuống dưới, giam Mộ Dung Ca vào thủy lao, cho phép ai đến thăm!
Định tội nhanh như vậy, tựa hồ cho cơ hội Mộ Dung Ca giải thích!
Trong chớp mắt, tựa hồ Mộ Dung Ca nắm được trọng điểm nào đó có thể lý giải hết thảy tình. Nàng nhanh chậm thẳng người lên, giọng điệu lạnh tanh: “Lưu Vân là hộ vệ của Tề quốc, thái tử biết hơn thảy. Lưu Vân ngày ngày theo cạnh bảo vệ thiếp, chỉ vì ván cược. Hơn nữa…”
Tầm mắt nàng nhìn lên, đầu tiên là lạnh lùng nhìn thần sắc tàn độc của Nguyên Du, rồi đến người lúc nào cũng muốn lấy mạng nàng Thiện Nhã, cuối cùng là giám cung ỷ thế ép người.
Nguyên Du và Lâm Thiện Nhã đều chau mày.
Mùi tanh càng nồng hơn, nếu còn tiếp tục như vậy, e là người người trong phòng đều ngửi được.
Nàng lập tức thu hồi ánh nhìn, sắc bén với Nguyên Du, “Đây cũng phải chuyện bí mật gì. Chỉ là, thiếp đúng là ngu ngốc chậm chạp, trách được Lan Ngọc công tử cứ nhắc nhở mãi, nên quá tin dùng Lưu Vân, giữ bên người chỉ là cái họa, biết có đúng nữa.”
Hai từ ‘Lan Ngọc’ khác gì sét động giữa trời quang.
Giám quan cả kinh, Lan Ngọc công tử vang danh khắp thiên hạ ai ai đều biết, ngờ Mộ Dung Ca còn quen biết cả Lan Ngọc công tử!
Đôi mắt Lâm Thiện Nhã dao động, có chút hiểu nhìn sang Mộ Dung Ca, tình thế nguy ngập như vậy thấy nàng ta hoảng sợ, thậm chí còn dám nhắc đến Lan Ngọc công tử, rốt cuộc nàng ta muốn làm gì?
Thần sắc Nguyên Du có chút trầm mặc, theo sau là tràng ho dài dứt.
Mộ Dung Ca nắm chặt điểm này buông, “Nếu trong phủ thái tử có mật thám, cũng nhất định phải là thiếp! Thiếp cả gan xin hoàng thượng hạ lệnh, tra xét khắp phủ thái tử. Nếu có chứng cứ chứng minh thiếp là mật thám, thiếp tuyệt đối biện bạch, tự nguyện chịu chết.”
Ngay lúc này, khí khá căng thẳng vang lên giọng the thé của giám quan, “Bẩm hoàng thượng, thái tử cầu kiến.”
.
Last edited by a moderator: 9/10/15