Chương 65 : Hoan dược !
Nguyên Kỳ ôm chặt Mộ Dung Ca trong tay, thấy nàng ngừng cựa quậy lung tung, bàn tay nhắn ấm áp cứ liên tục vuốt ve má , lại ngừng nghịch ngợm vùng ngực , chút an phận. Đôi ngươi đen của lay động, mắt quang biến chuyển, cơn dục vọng như loài thú dữ phá lồng chui ra.
Dù nhìn ra màu sắc mặt nàng, nhưng vẫn cảm nhận được mình bị sắc đẹp tuyệt mỹ của nàng thu hút, dụ hoặc!
“ định sẵn ngươi thể thoát khỏi bản cung đấy nhé.”
Đôi mắt đỏ đục dần nhìn chằm chằm nàng, cổ họng khàn khàn .
Người trong thiên hạ nào biết được, thân võ nghệ cao cường, thậm chí phải là rất giỏi, ai sánh bằng. ôm chặt Mộ Dung Ca trong tay, vài lần lên rồi xuống đến Phù Dung các.
Đêm nay đúng là thể yên tĩnh rồi, cũng chắc chắn xảy ra nhiều việc ai ngờ đến được, nhưng người ta nhất định phải chấp nhận!
Bức màn mỏng được hất lên, tung bay phấp phới.
Ánh nến đỏ lay động, tỏa ra ánh sáng khi tỏ lại mờ.
Gió cuốn theo màn mỏng, hòa quyện với hương thơm thoang thoảng, đẩy đưa theo từng cơn dục vọng.
nhàng thả nàng lên giường.
Chiếc giường này trước giờ chưa từng có nữ tử nào được phép nằm qua, khắp nơi đều nồng đậm hương vị của , nhất nhất bao phủ lấy nàng.
biết từ bao giờ, toàn bộ chăn đệm gối chiếc đều được đổi sang màu lam nhạt.
Đó là màu lam của bầu trời! Là màu sắc luôn thu hút người khác!
Mộ Dung Ca cảm thấy thoải mái lắm, cứ cựa quậy ngừng, hết thảy mọi thứ đều rất lạ lẫm. Lý trí của nàng bây giờ hoàn toàn bị dục vọng xâm lấn, chút sức lực giương mắt nhìn chằm chằm, nam tử trước mặt có đôi mắt sâu thẳm hằn ít sắc đỏ, mê hoặc lòng người, cũng khó trách nữ tử khắp thiên hạ lại đắm say dung nhan ấy.
Hết thảy diễn ra giống như giấc mộng, lại giống như lạc lối trong thực cuộc sống. Cơn lửa nóng dần thiêu đốt, càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Khóe mắt nàng vương những giọt lệ bi thương tang phẫn.
đưa tay lau , dịu giọng : “Nếu cảm thấy đau khổ, đừng cố nhịn nữa. Tình nam nữ vốn là chuyện thường tình ở đời.”
“Nhưng… tất cả chỉ là giấc mơ, hết thảy đều do định mệnh sắp đặt. giả khó phân biệt được. Điều duy nhất ta phải nắm giữ chính là trái tim của mình. Ai có thể hiểu cho? Ai hiểu cho…” Thần trí nàng còn tỉnh táo nữa, nỉ non vài lời, những giọt nước mắt kích động trào ra theo nhiệt độ của cơ thể.
Nàng xé bỏ lớp áo người, trong đầu nàng chỉ có chữ, “Nóng.”
‘Điều duy nhất phải nắm giữ chính là trái tim mình’? lộ vẻ khó hiểu, khuôn mặt tuấn mỹ lộ vẻ kiên quyết và lạnh lùng. Giọng cực khàn : “Tất cả đều là định mênh! giả giả sao, có lúc ràng biết là giả nhưng chỉ có thể chấp nhận! Mộ Dung Ca, hãy luôn ở mãi bên bản cung.”
Những ngón tay trắng nõn thon dài như ngọc thạch gỡ bỏ chiếc nơ bên hông nàng, cởi ra quần áo bị nàng xé rách, từng tấc da thịt trắng trắng ngần từ từ ra, còn gì để che giấu, nàng trần như nhộng trước đôi mắt sâu thẳm của , dục vọng bị đè nén từ ban nãy giờ hoàn toàn bùng phát.
“Trước giờ bản cung chưa từng khát khao nữ tử, duy chỉ có mỗi nàng.” đưa tay khẩy khẩy đầu mũi nàng, chưa ai từng thấy biểu cảm của lúc này, dịu dàng thắm thiết chân thành phát ra từ trong tim.
Nàng nhìn , bỗng nhiên nở nụ cười tươi đẹp sáng rọi, dường như khóe mắt kia chưa từng long lanh những lệ, gò má nàng chưa từng bị thấm ướt.
Những đụng chạm nóng bỏng lạ lẫm khiến Mộ Dung Ca muốn né tránh, cơ thể cứ cảm giác có gì đó khác lạ, khiến cho cuồng vọng hừng hực dâng lên.
Hai tay nàng run rẩy ôm lấy đầu , đôi môi và đầu lưỡi hai người mãnh liệt giao nhau, triệt để đẩy người ta vào tròng. Dục vọng nguyên thủy nhất của nam và nữ… là “ái tình”.
Mỗi khi đôi môi lạnh như đợt tuyết đầu mùa lướt lên mỗi nơi từng tấc da thịt, cơ thể nàng vô thức run lên hưởng ứng, nó dịu dàng đến độ khiến người ta muốn tan chảy.
Đối với nàng nó cực kỳ lạ lẫm, còn đối với nàng trở thành nhược điểm chết người! quyến rũ chí mạng này chịu khống chế của ! Đây là sắp đặt của số phận!
Về mảng này, phải ràng hơn bất kỳ ai sao?
Cảnh xuân sắc lãng mạn lan tỏa khắp gian phòng.
Trước khi vào trong nàng, sâu sắc nhìn nàng, đôi ngươi đen láy chằm chằm thu trọn hình ảnh nàng vào tận trong tim, nàng khép mắt chờ đợi, cực kỳ dịu dàng: “Từ nay… được tránh né ta!”
Vận mệnh của hai người được an bày hết thảy, lần này ngoài dự kiến, mọi thứ đột nhiên đến rất nhanh.
Lúc mạnh mẽ tiến vào vùng thâm sâu ấy, nơi sâu thẳm kín đáo nhất chưa có ai chiếm lĩnh qua, cảm giác có gì đó cản lại!
“Á…” Cơn đau đột nhiên ập tới khiến nàng phải hét lên.
Đôi mắt đầy vẻ bất ngờ nhìn nàng chằm chằm, đôi ngươi đen láy kinh ngạc khóa chặt, “Nàng… quả nhiên... còn là xử nữ!”
Cơn đau kịch liệt ập đến khiến thần trí của Mộ Dung Ca hồi phục lại chút ít, nhưng đôi mắt ấy vẫn dã mộng mỵ gợi tình. Nàng cảm nhận được có thứ gì đó trong cơ thể bị xé rách khi vật to cứng ập vào. Cơn vọng tình cuồng dã, niềm ham muốn ái ân , mộng mị mông lung làm sao, đây là giấc mơ ư?
Song nam tử ép người nàng cùng với cơn đau nhói ràng cho nàng biết, đây phải giấc mơ!
Nàng thử nhúc nhích thân mình . Như cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt tối đen đầy sắc dục của nam tử người nàng , ngóng nhìn nàng, chỉ lát thôi liền khẽ cười thành tiếng, “Nàng quả nhiên …rất giảo hoạt, dám lừa gạt bản cung…”
Nàng vốn biết trước đây hiểu lầm, song vẫn phóng lao theo lao, chủ yếu để né tránh điều diễn ra trước mắt lúc này! Nàng đúng là gian xảo như hồ ly! Có điều, vẫn rất thích, có lẽ đây là bản tính của nàng.
Nhìn thân thể mềm mại trần như nhộng ấy, đôi mắt lóe ra ánh nhìn nóng bỏng, nhiệt độ trong người ngày càng tăng cao.
Mộ Dung Ca nhìn đến thất thần, vẫn biết ý tứ trong lời của . Đầu óc nàng trống rỗng, trong đêm nay lớp màng mỏng bị phá, trong tình huống hề có chuẩn bị.
Nàng nhìn nam tử tuấn mỹ người, sắc mặt tái nhợt dần, biết phải do cơn đau ban nãy hay cảm xúc nhất thời khi tất cả hết thảy mất .
Hoan dược ư? Mị hoặc lý trí người ta! Lúc này, từng tế bào thần kinh trong nàng đều cảm nhận được dục hỏa tiếp tục dâng lên. Có điều, dù lý trí mất nhưng trí nhớ vẫn còn, những cơn lửa tình nóng bỏng, những lần tiếp xúc thân mật giữa hai cơ thể.
Còn có lời nhắc nhở của Lâm Khinh Trần với Nguyên Kỳ.
Hoan dược, nhất định phải có nam nữ ân ái, bằng cả đời bị vô sinh.
Trong lòng nàng dấy lên cảm giác chán ghét và bài xích, tim dần cảm thấy trống rỗng, song vẫn duy trì quá lâu.
“ được thất thần.” chau mày có chút tức giận . Nàng có biết vào lúc này mà trưng ra bộ dạng ấy khác gì tra tấn ? Trong thời khắc này mà nàng lại dám thất thần ư! Nàng muốn chết mà !
Nàng mở to đôi mắt thuần khiết trong suốt nhìn , nam tử thân mật với nàng kia thường ngày đều tao nhã, thanh thản, thâm sâu khó lường, vì đạt được mục đích từ mọi thủ đoạn, nhưng giờ phút này, giọng điệu lại bá đạo đến vậy. Vừa nãy trong hồi ái ân, cử chỉ của lại rất đỗi dịu dàng. Nàng dần dần bị mê hoặc, tâm trí lại phen trống rỗng.
nhìn tròng mắt đen láy của nàng phản ánh hình ảnh của mình, trong lòng liền mềm lại. khẽ vuốt ve khóe mắt lóng lánh lệ, cực kỳ ôn nhu : “Bản cung nhất định dịu dàng với nàng.”
Dứt lời, nàng còn chưa được hoàn hồn, cơn đau đớn phía dưới lại truyền đến. chuyển động.
Cơn lửa dục vọng triệt để bùng nổ, hai cơ thể tiếp xúc nhau, da thịt chạm da thịt phát ra bản nhạc nguyên thủy nhất trong chốn phòng the, đẩy thẳng hai người vào trong vũng bùn lầy lội.
Hoan dược, chỉ có cuồng mê ái ân tột đỉnh dâng trào mới có thể được giải.
Đêm nay, định sẵn là đêm hoang tàn cuồng dại.
Mỗi tiếng nấc nghẹn ngào, tiếng rên thô suyễn, cả gian phòng phủ đầy vẻ ám muội.
Mồ hôi toát ra, mạnh mẽ ôm chặt nàng vào lòng, tựa như cả hai cơ thể dung hòa làm khối.
Chỉ khắc đó, phóng thích hết thảy vào trong nàng, thở phào, rốt cuộc có được nàng! tuyệt đối cho phép nàng lùi bước.
... ...... ...... ...... ....
Sau khi trở về gian nhà được sắp xếp ở tạm, Lâm Khinh Trần cũng đứng ngồi yên. Dù đêm khuya, nhưng tin chắc Thiện Nhã vẫn thể ngủ được.
Khi đến Bạc Khang các, thấy Lâm Thiện Nhã ngồi ngây ra nền đá lạnh, liền nhướng mày lại đỡ nàng, giọng vẫn bình thản hỏi: “Sao lại ngồi ở ngoài đây?”
Hồn phách Lâm Thiện Nhã quay trở về , nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của Lâm Khinh Trần, đột nhiên cười khẩy, : “Ca, ngờ muội có thể hạ mình đến như vậy, từ bỏ tự tôn của công chúa, chỉ cầu xin tình của , nhưng mảy may rung động, thà chịu giày vò của hoan dược đẩy muội ra.”
Từ lúc Nguyên Kỳ rời , nàng nghĩ mãi vẫn hiểu, bản thân chủ động khiêu gợi, ràng có phản ứng, song vẫn lạnh lùng bỏ !
“Thiện Nhã, từ muội rất minh tuệ, lại có tâm cơ. Bản thân biết rất cái gì nên làm, cái gì nên làm. Dùng hoan dược, cách thức dơ bẩn đê tiện như vậy sao lại có thể dùng người Hạ quốc thái tử! Muội muốn rơi vào chốn vạn kiếp bất phục à? Chuyện hoan dược đêm nay kết thúc ở đây đâu.” Lâm Khinh Trần chau mày hạ giọng .
Nghe xong, Lâm Thiện Nhã cười to, “Ha ha, ca, ca cho rằng muội muốn sao? Chỉ có điều đến lúc này muội mới biết, muội đúng là biết tự lượng sức mình, xem , lại tự hạ thấp chính mình. Hoan dược có tác dụng với . Hay muội phải thảm bại mà rút lui?”
Nhìn bộ dạng Lâm Thiện Nhã nửa tỉnh nửa mê, Lâm Khinh Trần cũng yên tâm hơn, biết Lâm Thiện Nhã nhất định chừa đường lui cho mình, nếu dám dùng hoan dược tất chuẩn bị thuốc giải. khẽ than: “Muội sai ở chỗ chấp niệm quá sâu. biết trước thể chiếm được cảm tình của Hạ quốc thái tử, mà vẫn lao đầu vào? Đêm nay, muội quá lỗ mãng rồi!”
“Ca, vậy tiếp theo muội nên làm gì?” nhất thời Lâm Thiện Nhã cảm thấy hoảng loạn. Song nàng cũng biết , dù việc tối nay chọc giận Nguyên Kỳ, nhưng tuyệt đối dám làm gì nàng. Hơn nữa, tầm tháng là đến đại thọ sáu mươi của hoàng đế, các quốc gia đến dự. diện của nàng lúc ấy vẫn rất quan trọng. Nhưng theo giọng điệu của Lâm Khinh Trần, nàng đột nhiên cũng cảm thấy chột dạ.
Đúng là phải chết, nhưng vĩnh viễn mất cơ hội… nàng cũng rất hối hận! Lại nhớ đến bóng lưng lạnh lùng của trước khi rời , tim nàng trùng xuống, cả người chợt run lên. nàng rất sợ hãi!
Lâm Khinh Trần nhíu mày, ánh mắt nhìn sang hướng Phù Dung các, giọng : “Muội bỏ hoan dược cho Hạ quốc thái tử cũng , có nội công thâm hậu, tự có cách giải độc. Nhưng… trong người Mộ Dung Ca cũng có hoan dược.”
Lúc Nguyên Kỳ giành Mộ Dung Ca từ tay , mắt hằn lên sát khí như muốn giết người! E là bản thân Nguyên Kỳ cũng nhận ra, cực kỳ để tâm đến Mộ Dung Ca! Song vẫn hiểu được, đối mặt với Lâm Thiện Nhã sở hữu nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, dung mạo đẹp như tiên giáng trần, mà Nguyên Kỳ vẫn mảy may rung động. Nhưng… lại đồng ý chạm vào Mộ Dung Ca!
“Muội cần gì phải hao tâm tổn tướng tìm cách hạ đôc Mộ Dung Ca cơ chứ? Chỉ là Xảo Vân nhất thời lỡ tay. Lúc này, Mộ Dung Ca chỉ cần tìm người để giao hoan là xong.” Lâm Thiện Nhã nhướng cao mày, khóe miệng nhếch lên cười lạnh.
Lâm Khinh Trần thấy vậy, chỉ thở dài tiếng, đúng là tình có thể làm mờ mắt người. Thông minh như Lâm Thiện Nhã cũng hóa hồ đồ! “Có điều lúc này người giao hoan với Mộ Dung Ca lại là Hạ quốc thái tử.”
“Cái gì?” Lâm Thiện Nhã ngây người. Nguyên Kỳ thà chịu đựng giày vò của hoan dược vẫn chịu chạm vào nàng, nhưng lại đồng ý ngủ với Mộ Dung Ca!
khôi hài! Nàng xinh đẹp bất phàm, hao tổn tâm tư làm mọi thứ nhưng lại có ngày hôm nay, tự chuốc phiền phức để tác thành cho người khác! Điều khiến nàng bất mãn hơn chính là bản thân trong sạch vô giá, còn là xử nữ lại sánh được với Mộ Dung Ca, tiện tỳ dơ bẩn qua tay nhiều người.
“Ca, muội thể lọt được vào mắt sao?” Nàng thất vọng ủ rũ, khuôn mặt tuyệt đẹp ánh lên vẻ bi thương. từ chối cái ôm dịu dàng quyến rũ của nàng, để ngã vào lòng của Mộ Dung Ca. Tim nàng tan nát rồi!
Hơn nữa, bây giờ nàng tự chuốc phiền phức, bước tiếp theo phải cực kỳ thận trọng và kỹ càng. Lần này nàng triệt để bị đánh gục! Mười sáu năm qua, đây là lần đầu tiên nàng bị hạ gục, còn thua trong tay nam tử mà nàng ngưỡng mộ cuồng si nhiều năm, Nguyên Kỳ!
“Thiện Nhã, bây giờ muội phải bình tĩnh ứng phó tất cả, đừng có cố chấp nữa, lúc cần phải rút lui. Đừng để xảy ra chuyện gì bất trắc nữa. đời này nam tử chấp nhận hy sinh tất cả vì muội đâu có ít. Nguyên Kỳ… thích hợp với muội. Lúc này, muội vẫn còn cơ hội.” Lâm Khinh Trần cố gắng khuyên nhủ.
Đối với Thiện Nhã mà , Nguyên Kỳ đối với bất kỳ nữ tử nào cũng lạnh lùng tuyệt tình như vậy, ngày sau muội ấy nhất định phải chịu khổ. Hơn nữa bây giờ trong lòng có nàng ấy. Ngày sau đăng cơ, hậu cung ba ngàn mỹ nữ, Thiện Nhã có hậu thuẫn đằng sau, tuyệt đối thể là hoàng hậu. Còn nếu tranh sủng với Mộ Dung Ca cũng có chút thực tế!
Cho nên, Thiện Nhã phải kịp thời rút lui, để bảo đảm an toàn cả đời.
“Ca, muội rồi, muội tuyệt đối chịu thua. đời này, duy chỉ có Hạ quốc thái tử có thể sánh đôi với muội.” Lâm Thiện Nhã chau mày đầy kiên quyết. Nàng tuyệt đối lùi bước! Cuộc chiến này chưa đến hồi kết thúc, nàng vẫn còn cơ hội!
Lâm Khinh Trần khẽ lắc đầu, “Lát nữa muội hãy quỳ gối trước cửa Phù Dung các, đợi Nguyên Kỳ thức dậy, trực tiếp thỉnh tội .”
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Thiện Nhã khẽ biến. Nàng cắn răng, lạnh lùng quả quyết, tay nắm chặt, “Ca, tạ ơn huynh.”
Chỉ có đích thân thỉnh tội mới có thể khiến Nguyên Kỳ hả giận, bỏ qua chuyện tối nay. Thậm chí địa vị cuả nàng cũng được giữ vững, tại hoàng thương mang trọng bệnh, nhưng tin tức cũng rất nhanh nhạy. Kế sách của huynh trưởng quả nhiên rất hay!
“Ngày mốt ta rời khỏi đây. Sau này… muội hãy tử xử.” Lâm Khinh Trần buồn bã nhìn nàng, thở dài.
“Ca…”
“ Xảo Vân thay đồ cho muội , bộ đồ muội mặc quá chói mắt .” Lâm Khinh Trần nhìn nàng, đôi mày vừa giãn ra lại tiếp tục chau lại.
Lâm Thiện Nhã gật đầu. Xảo Vân cũng trúng phải hoan dược, giờ chắc dùng xong thuốc giải, nghỉ ngơi trong phòng. May nàng có chuẩn bị, nếu đêm nay… dám tưởng tượng. “Vâng .”
“Ca, muội thể lọt được vào mắt sao?” Nàng thất vọng ủ rũ, khuôn mặt tuyệt đẹp ánh lên vẻ bi thương. từ chối cái ôm dịu dàng quyến rũ của nàng, để ngã vào lòng của Mộ Dung Ca. Tim nàng tan nát rồi!
Hơn nữa, bây giờ nàng tự chuốc phiền phức, bước tiếp theo phải cực kỳ thận trọng và kỹ càng. Lần này nàng triệt để bị đánh gục! Mười sáu năm qua, đây là lần đầu tiên nàng bị hạ gục, còn thua trong tay nam tử mà nàng ngưỡng mộ cuồng si nhiều năm, Nguyên Kỳ!
“Thiện Nhã, bây giờ muội phải bình tĩnh ứng phó tất cả, đừng có cố chấp nữa, lúc cần phải rút lui. Đừng để xảy ra chuyện gì bất trắc nữa. đời này nam tử chấp nhận hy sinh tất cả vì muội đâu có ít. Nguyên Kỳ… thích hợp với muội. Lúc này, muội vẫn còn cơ hội.” Lâm Khinh Trần cố gắng khuyên nhủ.
Đối với Thiện Nhã mà , Nguyên Kỳ đối với bất kỳ nữ tử nào cũng lạnh lùng tuyệt tình như vậy, ngày sau muội ấy nhất định phải chịu khổ. Hơn nữa bây giờ trong lòng có nàng ấy. Ngày sau đăng cơ, hậu cung ba ngàn mỹ nữ, Thiện Nhã có hậu thuẫn đằng sau, tuyệt đối thể là hoàng hậu. Còn nếu tranh sủng với Mộ Dung Ca cũng có chút thực tế!
Cho nên, Thiện Nhã phải kịp thời rút lui, để bảo đảm an toàn cả đời.
“Ca, muội rồi, muội tuyệt đối chịu thua. đời này, duy chỉ có Hạ quốc thái tử có thể sánh đôi với muội.” Lâm Thiện Nhã chau mày đầy kiên quyết. Nàng tuyệt đối lùi bước! Cuộc chiến này chưa đến hồi kết thúc, nàng vẫn còn cơ hội!
Lâm Khinh Trần khẽ lắc đầu, “Lát nữa muội hãy quỳ gối trước cửa Phù Dung các, đợi Nguyên Kỳ thức dậy, trực tiếp thỉnh tội .”
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Thiện Nhã khẽ biến. Nàng cắn răng, lạnh lùng quả quyết, tay nắm chặt, “Ca, tạ ơn huynh.”
Chỉ có đích thân thỉnh tội mới có thể khiến Nguyên Kỳ hả giận, bỏ qua chuyện tối nay. Thậm chí địa vị cuả nàng cũng được giữ vững, tại hoàng thương mang trọng bệnh, nhưng tin tức cũng rất nhanh nhạy. Kế sách của huynh trưởng quả nhiên rất hay!
“Ngày mốt ta rời khỏi đây. Sau này… muội hãy tử xử.” Lâm Khinh Trần buồn bã nhìn nàng, thở dài.
“Ca…”
“ Xảo Vân thay đồ cho muội , bộ đồ muội mặc quá chói mắt .” Lâm Khinh Trần nhìn nàng, đôi mày vừa giãn ra lại tiếp tục chau lại.
Lâm Thiện Nhã gật đầu. Xảo Vân cũng trúng phải hoan dược, giờ chắc dùng xong thuốc giải, nghỉ ngơi trong phòng. May nàng có chuẩn bị, nếu đêm nay… dám tưởng tượng. “Vâng.”
...
đường trở về Tề, trong lều trại.
Triệu Tử Duy ngủ say, trong đầu đột nhiên xẹt qua tia sáng nào đó, lòng quặn lên đau đớn! liền mở mắt ngồi dậy.
còn cảm thấy buồn ngủ nữa, cảm giác ban nãy, tựa hồ có gì đó xảy ra.
Chuyện gì xảy ra? Tại sao lại có cảm giác bồn chồn sợ hãi như vậy?
gắt gao chau mày, khoác thêm áo rồi ra ngoài.
Bầu trời đêm chỉ có độc nhất vầng trăng lưỡi liềm nằm giữa vài đóm sao. Cơn nhói đau trong ngực mang đến dự cảm lành, cảm thấy có chút hoảng loạn.
nhìn về phương bắc, tầm mười ngày nữa về đến Tề, rồi khởi hành đến Hạ quốc. qua mấy tháng, mọi việc xảy ra chỉ như giấc mộng.
Bây giờ nàng vẫn mạnh khỏe chứ? Có nhớ đến lời hứa hẹn của . Lần này đến Hạ quốc, nhất định phải mang nàng .
Còn Nguyên Kỳ? Xem ra họ là đối thủ sau cùng. Tin rằng bao lâu, Tề và Hạ nhất định có trận chiến! Tốt nhất Nguyên Kỳ đừng tổn hại đến nàng.
nheo mày nhìn về phía Hạ quốc, trầm ngâm chốc lát rồi xoay người trở về lều, vừa hay bên ngoài lều trại , dáng người Triệu Tử Tận đập ngay vào mắt.
Triệu Tử Tận còn rất trẻ, chỉ mới mười ba tuổi nhưng có được dung mạo tuấn dật, môi đỏ răng trắng. vốn nên ở Nguyên quốc hưởng cuộc sống hạnh phúc vô lo cả đời, nhưng vận mệnh trớ trêu, phải lao đầu hợp tác với bầy sói. Lại nhìn thẳng về phía rừng rậm trước mặt, sắc mặt trầm ngưng thoáng vẻ u sầu.
Gió lạnh thấu xương, cây lá rung động. Triệu Tử Tận nhíu hàng lông mày, trở về Tề quốc, phải mau chóng tái lập thế lực, bằng sau khi từ Hạ quốc về, nhất định bị Triệu Tử Duy lột da rút gân!
thể bị động như thế, ôm mối thù của thân mẫu, lại vì vận mệnh bản thân, nhất định phải đứng ở vị trí cao nhất của Tề quốc, thậm chí có thể cao hơn!
Ánh mắt lạnh băng lướt qua mười vạn binh mã. Binh lính Tề quốc đúng là dung cảm thiện chiến, mấy năm qua chưa từng có ai đánh bại, tất cả đều nhờ có Triệu Tử Duy, chỉ vài năm đưa Tề lên vị trí thứ hai, chỉ sau Hạ quốc. đúng là dễ đối phó. Tả Đạo và Mộ Dung tể tướng đều , chỉ cần nắm được điểm yếu của Triệu Tử Duy mới có thể đánh bại .
khép hờ đôi mắt, đột nhiên hoảng sợ, điểm yếu của Triệu Tử Duy ư?
... ...... .....
Phủ thái tử Tề quốc.
Cả đêm Lương Hân Hân mất ngủ, sáng nay Lâm Thanh Nhã vừa tiết lộ, nảy sinh tình cảm với tỳ nữ.
Tỳ nữ đó tên Mộ Dung Ca. Lúc ở Phong quốc nàng cũng chưa từng để ý, chỉ phong phanh nghe qua việc của Mộ Dung Ca, do cơ của phụ thân mà bị Khánh vương Nguyên quốc biếm làm ca kỹ, cơ duyên hảo hợp chủ động hiến thân cho Triệu Tử Duy.
Tin rằng trong mắt bất cứ ai, đối với Mộ Dung Ca chẳng qua chỉ là ca kỹ, tuyệt đối thể lọt vào tầm mắt. ngờ lại để ý đến nàng ấy.
Nàng cảm thấy nhõm hơn, phải vô tình, chỉ là vô tình với nàng mà thôi.
“Nếu ta oán hận theo bên chàng, cũng cần cầu xin gì hơn, liệu có ngày ta có thể lặng lẽ bước được vào trái tim chàng hay ? Lương Hân Hân ta dung mạo kiều, kim chi ngọc diệp, trước giờ người người đều a dua nịnh hót, chưa từng có ai khiến ta khắc cốt ghi tâm, mê mê muội muội, cả đời hối tiếc. Duy chỉ có chàng.” Nàng đứng trước cửa sổ, thầm.
Nhưng… Lâm Thanh Nhã những điều này với nàng là có ngụ ý gì? Cho dù ở Lương quốc nàng luôn sống trong bảo vệ chiều của phụ hoàng mẫu hậu, tâm tư đơn giản, song có nghĩa là nàng ngu xuẩn. Nàng thấy rất ánh mắt của Lâm Thanh Nhã đầy sát ý.
Nàng tuyệt đối thể lạc mất bản thân, tuyệt đối phải cẩn thận.
... ...... ...... ...... ....
Chương 66 : Kết cục của Xảo Vân .
Hôm sau, sắc trời u, mây đen áp đỉnh, mưa từng giọt tí tách rơi xuống.
đêm cuồng dã mê loạn, đêm nồng cháy ái ân.
Trong phòng mảng hỗn độn, trong khí còn nồng đậm dư vị của đêm hôm qua.
Mộ Dung Ca từ từ mở mắt, nàng phen hoảng hốt , xung quanh lạ lẫm, nàng là ở đâu?
Đầu truyền đến cơn đau kịch liệt, những hình ảnh đỏ mặt tim run dần lên trong tâm trí. Nàng gắt gao chau mày, nhắm mắt lại, từ từ sắp xếp lại mớ ký ức hỗn loạn. Đêm qua, nàng ngửi phải hoan dược, lúc mất lý trí cùng Nguyên Kỳ mê loạn đêm, từng đợt từng đợt dũng mãnh ùa về, hiển cách ràng trong óc, đêm qua hai người họ điên cuồng đến cỡ nào!
Nàng thấp đầu nhìn, thân thể lõa lồ, trước ngực còn có bàn tay thon dài tuyệt mỹ, rất cố ý đặt nên nơi mềm mại nào đó người nàng, hai người gần như thể gần gũi hơn. ôm rất chặt khiến nàng muốn cử động cũng được. Trong tình huống này, ít nhiều vẫn khó tránh khỏi có chút xấu hổ.
Nàng giãy dụa tìm cách thoát khỏi vòng tay . Nhưng vừa cử động cả người đau nhứt ê ẩm, đến cả vùng eo cũng đau như vừa bị chặt đứt vậy. Lúc này, nàng mới phát những dấu hôn thâm tím phủ khắp người. Trong đầu chợt lóe qua, đôi môi đỏ sẫm của … hôn lên… rất là…
Khẽ nhăn mày, những gì xảy ra đêm qua hoàn toàn ngoài ý muốn. Nàng dùng sức thoát khỏi .
“Mộ Dung Ca.” Giọng thanh lãnh truyền đến.
Sao lại thức nhanh như vậy? Vẫn đưa lưng về phía , nàng gật đầu đáp: "Tuân.” Tư thái nàng chút ngại ngùng, nhìn đống quần áo tím nhạt thanh lịch xen kẽ với hắc bào của ngổn ngang nền đất. Đôi ngươi nàng chợt lóe, nàng nhặt vội quần áo, vẫn là đưa lưng về lặng lẽ mặc vào, để ý thấy được đôi tay nhắn ấy vẫn run run.
“Từ nay hãy ở lại bên người bản cung . Bản cung cho nàng làm trắc phi, hết lòng đối đãi ngươi. Sau đại thọ của phụ hoàng, lập tức cử hành hôn lễ.” vẫn nằm giường, tư thái tao nhã mị hoặc vô cùng, lộ ra nửa thân trần hoàn mỹ tráng kiện, ánh mắt sâu thẳm nhu hòa nhìn nàng.
Nghe vậy, tay nàng khẽ run mạnh, chỉ đêm điên loạn khiến mặt nàng càng tái nhợt, nàng chậm rãi bước qua rèm mỏng, đến trước cửa sổ, hương vị tươi mới mang theo mùi mưa phà đến, hòa tan dần hương vị ái ân còn sót lại đêm qua giữa nàng và .
Nhìn từng cử chỉ của nàng, hơi thở của thoáng đình trệ.
Nàng khép hờ mắt nhìn ra bên ngoài, cơn mưa như căng bước màn dài nối liền mặt đất với bầu trời. Cách đó xa, có nữ tử tuyệt sắc vô cùng quỳ trước cửa viện Phù Dung để mặc cơn mưa xối xả. Tròng mắt nàng lóe ra tia tàn nhẫn lạnh lùng.
Lâm Thiện Nhã, đúng là giỏi tính kế! Đêm qua nàng phải giao hoan với ai khác mà chính là Nguyên Kỳ, chắc đây là điều Lâm Thiện Nhã thể ngờ đến?
Nàng thu hồi ánh nhìn, xuyên thấu qua màn sa mỏng, nhìn nam tử đêm qua vừa thân mật ái ân, cố gắng trấn định bản thân dõng dạc : “Thái tử, thiếp chưa hề quên giao ước ba năm giữa chúng ta.”
Đôi ngươi đen láy sâu thẳm của Nguyên Kỳ nhất thời đóng băng, nhìn nàng chằm chằm, tựa hồ muốn nhìn xuyên thấu qua con tim khó hiểu của nàng.
Mộ Dung Ca miễn cưỡng duy trì nụ cười dịu như đóa phù dung để mặc dò xét.
ràng đêm qua giao hoan thân mật đâu chỉ người, cơn lửa tình ấy khảm sâu vào trong tim. Vốn rất muốn duy trì vẻ ngoài bình tĩnh nhìn , song luôn có gì đó… thay đổi rồi!
“Mộ Dung Ca… qua đây.” Giọng trầm gọi tên nàng, vẫn dịu dàng như thế, tựa như che chở nâng niu viên ngọc quý trong tay.
Nụ cười hoàn mỹ bên khóe môi nàng khẽ cứng lại, thong thả bước qua. Cơn nhói buốc giữa hai chân khiến nàng chau mày. Quả thực, đối với nữ tử, đêm đầu tiên chính là đau đớn như vậy. Hưởng thụ, haizz, hầu hết chỉ là nam tử mà thôi.
Đêm qua, biểu của khiến nàng cảm thấy xa lạ, đồng thời luân hãm giữa hoan ái nam nữ, hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau. Dường như, nữ tử đó phải là nàng, xa lạ đến nỗi nàng ngượng chín cả mặt.
Chờ nàng bước đến gần, thản nhiên đứng dậy mảnh vải che thân, thân thể cao lớn mị hoặc lồ lộ trước mắt nàng.
Nàng trừng hai mắt kinh ngạc nhìn từ đầu đến chân, cuối cùng dừng lại ở vị trí trọng yếu chứng minh bản lĩnh đàn ông kia… khuôn mặt nhắn xôn xao đỏ dựng lên.
Tư tưởng thoáng quá nhỉ !
Phóng đãng! Dâm tặc ! Biến thái a ! Trong lòng thầm mắng.
“Ha ha, còn đau ?” dịu dàng hỏi. Tiện tay bế nàng lên, tròng mắt chứa nụ cười sủng nịch, thấy nàng đỏ mặt ngượng ngùng, tâm trạng vốn lạnh băng của cũng ấm dần lên.
Nàng hơi sửng sốt, đau ư? Đau cái gì?
Nhìn cặp mắt sâu thẳm lộ vẻ bỡn cợt, mặt nàng càng đỏ hơn, sao phản ứng của nàng hôm nay chậm thế nhỉ? Nàng hít sâu hơi, giữ vững nhịp thở, nhìn trần truồng, miễn cưỡng xem như ‘thanh tâm quả dục’ (trong sáng, bị vẩn đục, chút rung động), “Thái tử cẩn thận khéo bị cảm lạnh a , giờ cuối mùa thu, bên ngoài lại mưa to ngập gió như vậy.”
Những lời này thoát ra từ miệng nàng, nghe đâu mang theo vài phần sốt ruột, lại có chút nũng nịu.
“Mộ Dung Ca, nàng quả có thể khiến bản cung vui vẻ hẳn ra.” cười nhàn nhạt, ánh mắt dịu dàng ngập tràn xuân ý.
Nàng bỗng rùng mình, ra cơn gió mang theo hơi nước tốc mở cửa sổ thổi mạnh vào. Lúc này, nàng tỉnh táo lại ít, dịu dàng nhìn , trầm mặc lúc, toan dựa vào thành giường đứng lên.
Tựa hồ nhìn thấu hành động của nàng, “Hãy thư thả nghỉ ngơi ngày .”
Nghe vậy, ánh mắt Mộ Dung Ca hơi ngưng đọng, để ý nữa, lập tức đứng dậy giọng : “Thiếp thân là quản gia của phủ thái tử, thể ở lại quá lâu trong phòng riêng của ngài được.”
Thấy nàng chuẩn bị rời , đứng sau giọng : “Nàng khiến bản cung rất bất ngờ.”
Cơ thể nàng run. Đúng vậy, chính bản thân nàng cũng dám tin. Những gì xảy ra đêm qua hề có trong dự liệu của nàng. Bên tai còn văng vẳng lời của , đối với mà , hứa hẹn với nàng như vậy là giới hạn lớn nhất của , cho nàng thân phận tôn quý như vậy. Nhưng nàng khinh… nàng thực cần.
“Rốt cuộc nàng muốn gì?” lại hỏi.
Gió mưa vẫn rền rã bên ngoài, nàng chỉnh chu y phục, đó còn vương lại mùi mồ hôi… Haizz, đôi ngươi nàng khẽ chớp động, xoay người nhìn thẳng vào mắt , thanh lãnh : “Nếu thiếp là muốn vị trí thái tử phi e là ngài cho rằng thiếp biết tự lượng sức mình, vọng tưởng quá nhiều. Nhưng thiếp chỉ muốn gả cho người vì thiếp mà chấp nhận vấn đề trọn kiếp ‘ vợ chồng’, chỉ có mỗi mình thiếp mà thôi.”
... ...... ........
Trước cửa viện Phù Dung, Lâm Thiện Nhã quỳ cả đêm, bây giờ trời hừng đông song vẫn chưa thấy ai từ trong phòng bước ra.
Lúc nãy, nàng ràng trông thấy Mộ Dung Ca đứng trước cửa sổ. Do trời mưa nên cũng nhìn thấy thần sắc nàng ta, có điều nàng tránh khỏi ghen tị gặm nhắm, cũng phủ nhận được ‘nàng rất ngưỡng mộ.’
Nàng thầm nắm chặt hai tay, cứ để mặt nước mưa lạnh lẽo xối lên người, có như vậy nàng mới có thể bình tĩnh lại. Nếu nàng còn vì si mê Nguyên Kỳ mà làm ra những việc ngu xuẩn nữa, nhất định hối hận cũng kịp!
Hạ nhân qua lại nhìn thấy đều vô cùng kinh ngạc, tập trung nhìn nàng.
Nàng thề, vĩnh viễn quên được nỗi nhục hôm nay!
Xảo Vân cuống quýt cầm ô chạy đến, tối qua nàng biết thái tử phi đến Phù Dung các, chỉ lúc hừng đông tỉnh dậy, thấy tiết trời mưa dầm, lòng dấy lên nỗi lo lắng. Cơ thể thái tử phi vốn sống trong chăn ấm lụa êm, sao có thể chịu nổi. Lúc nàng che ô lên, thái tử phi liền thấp giọng quát: “Bản phi cần, mau lui qua bên.”
Thỉnh tội là thỉnh tội, sao lại cần che ô? Bộ dáng thê thảm này lọt vào trong mắt mọi người, phải thêm vài phần lòng hay sao?
“Thái tử phi… ngài bị nhiễm phong hàn mất.” Xảo Vân sốt ruột. Tất cả đều nên trách nàng cẩn thận, khiến cho mọi thứ trở nên phức tạp! Nếu chỉ mỗi thái tử và thái tử phi có hoan dược, mọi chuyện ắt khác rồi. “Tất cả đều là lỗi của nô tỳ.”
Dứt lời, nàng quỳ ngay xuống phía sau Lâm Thiện Nhã.
Vẫn chưa ngăn Xảo Vân lại, ánh mắt Lâm Thiện Nhã chợt lóe lên, ánh nhìn của nàng vẫn tập trung ở cửa phòng ấy, lòng hy vọng người bước ra phải là Mộ Dung Ca! Song… chỉ cần nghĩ đến là nàng tức đến hộc máu rồi!
“Xảo Vân, có lẽ phải để ngươi chịu khổ rồi…” Nàng giọng. Trong lời có chút đành lòng, dù sao từ Xảo Vân theo hầu bên người nàng, lòng trung thành và tận tâm. để Xảo Vân chịu tội thay cũng nỡ, nhưng để bình yên vô nàng còn cách nào khác.
Nghe vậy, trong mắt Xảo Vân rưng rưng nước mắt, cười : “Tính mạng này của nô tỳ là của thái tử phi, huống hồ đây là sai sót của nô tỳ. Xảo Vân cam tâm chịu phạt! Nô tỳ chỉ hy vọng ngài có thể bình an vô . Cho dù phải chết, nô tỳ vẫn câu oán hận!”
Lâm Thiện Nhã cảm động, nhìn Xảo Vân mà lòng nhói đau. Trong mắt lóe qua tia tàn nhẫn, nàng buông tha cho Mộ Dung Ca đâu!
Từ trước đến giờ, , cho dù sau này, Lâm Thiện Nhã nàng tuyệt đối thua ai!
... ...... ...... ...... ...... ........
Trong đôi mắt thanh lãnh của Mộ Dung Ca xẹt qua nét cười trào phúng, nàng biết mở miệng ra những lời này có kết quả gì, chỉ là… đây là cách duy nhất để nàng được tự do.
Hơn nữa, đó cũng là điều mà nàng mong muốn. Cho dù có nhìn thấu nàng, cũng có vấn đề gì.
phen trầm mặt yên lặng.
nàng cũng nhìn được vẻ mặt lúc này, chỉ là trực giác cho nàng thấy ánh mắt của đầy vẻ khó tin.
Tựa hồ nàng là kẻ điên chuyện trong mơ!
Cũng phải, nữ tử ở thời đại này chỉ mong có thể hầu hạ tốt người đàn ông, chỉ mong nhận được nụ cười hay đêm mặn nồng với , cam tâm tình nguyện, vui sướng mà sinh con đẻ cái cho . Còn về thứ mà nàng muốn chính là nỗi tâm tư thầm kín khảm sâu trong lòng họ, cũng là điều cực kỳ khó có thể đạt được!
Nhưng… nàng tuyệt đối từ bỏ! Cũng bao giờ thỏa hiệp!
Nguyên Kỳ kinh ngạc nhìn Mộ Dung Ca, nàng quả nhiên dám đưa ra cầu như vậy. Nhưng biết , đây cũng chính là nguyên tắc sống của nàng!
Đôi mắt sâu thẳm… nhưng tĩnh lặng.
Bầu khí cũng trở nên ngột ngạt.
Mộ Dung Ca đợi lát vẫn thấy trả lời, liền giảo hoạt cười, trong mắt ướt át, nàng che miệng cười trộm: “Có phải thái tử thấy lời đề nghị của thiếp rất khó tin? Đúng vậy, thân phận thiếp thấp hèn, sao dám cầu ân điển như vậy? Cho nên, thỉnh thái tử đừng xem trọng thiếp quá, địa vị trắc phi… quá cất nhắc thiếp rồi.”
“Mộ Dung Ca, lời nàng , bản cung tin.” Khi nàng mặc xong quần áo, cũng bước qua khỏi màn sa.
Đứng trước mặt nàng, khuôn mặt tuấn mỹ của như bừng sáng hoa lệ cả gian.
Mộ Dung Ca vẫn bình thản nở nụ cười.
“Nhưng nàng cần phải biết, bản cung có thể cho nàng tất cả vinh hoa phú quý, cả đời sủng ái, duy nhất thể cho nàng chính là cả đời cưới người thứ hai.” nghiêm cẩn, thẳng thắn .
Nghe vậy, đôi mắt Mộ Dung Ca cũng lóe lên, tin nàng, quả khiến nàng rung động. Nàng cũng biết, đối với hay Triệu Tử Duy, hoặc hết thảy những kẻ cầm quyền trong thiên hạ mà , nữ tử chỉ để làm ấm giường, cũng có thể dùng để cân nhắc lợi dụng. Cho dù có tình cảm cũng phải giữ ở bên người. tại chạm vào, ngày sau cũng có lúc chạm vào!
Bọn họ tự biết những gì mình phải đối mặt, tự biết mình phải làm gì! Họ được phép lựa chọn. Sao nàng có thể ích kỷ cầu người cùng nàng ở bên nhau trọn đời trọn kiếp, chỉ có nàng, mỗi mình nàng?
Nàng lùi ra sau bước, cười : “Thiếp biết. Cho nên… hẹn ước ba năm thiếp tuyệt đối thể quên, cũng bao giờ dám quên!”
Đôi mắt đen láy của Nguyên Kỳ hơi lóe ra tia dị thường, muốn điều gì đó, song lại được.
Nàng nhìn lướt qua ô cửa sổ, cười : “Thái tử gặp thái tử phi sao? Có lẽ đêm qua khi thiếp và ngài ân ái, thái tử phi đến quỳ trước cửa Phù Dung các rồi. cũng phải, thiếp cũng muốn cảm tạ thái tử phi, nếu có thái tử phi hao tổn tâm tư, dùng đến hoan dược thường thấy trong chốn thanh lâu, sao thiếp lại có cơ hội hoan ái với thái tử cả đêm? Có điều, cho dù người đó phải là thái tử, đêm qua nhất định thiếp cũng điên cuồng giao hoan với bất kỳ ai.”
Đúng vậy, lúc Nguyên Kỳ đến, nàng cũng mất lý trí rồi. Nếu đêm qua phải là Nguyên Kỳ, mà là ai đó, thị vệ, người ở… sao? Lâm Thiện Nhã, đúng là kế sách tồi! Nghĩ đến đây, mắt nàng lóe lên tia lạnh lẽo.
Nghe vậy, đôi mắt sâu thẳm của Nguyên Kỳ càng tối đen hơn. gắt gao nhìn nụ cười khóe miệng nàng, bỗng thấy chói mắt vô cùng. Nếu phải là người khác ư? Nàng còn dám..!
“Giúp bản cung thay quần áo.” Giây lát sau, cơn nhức nhối do ghen tị gặm nhắm nơi lồng ngực mới tạm bình phục, giọng điệu lạnh lùng.
Mộ Dung Ca mỉm cười, “Tuân.” Nàng rất muốn xem lát nữa Lâm Thiện Nhã ứng đối như thế nào. Nàng tuyệt đối tha cho Lâm Thiện Nhã, cho dù lấy được mạng của ta, nàng cũng phải lột cho được lớp da của nàng ta!
khắc sau.
Nguyên Kỳ và Mộ Dung Ca, tay cầm ô che mưa bước qua, người trước kẻ theo sau.
Lâm Thiện Nhã khẽ mở mắt, nghe thấy tiếng cửa mở ra, cõi lòng nàng đầy chờ mong, song khi nhìn hai người bước ra, lồng ngực nghẹt thở đến đau đớn.
Đêm qua… hai người…
“Thái tử phi, thái tử đến.” Xảo Vân kích động . Thái tử phi quỳ từ lúc nửa đêm, nếu còn tiếp tục như vậy nhất định bị nhiễm phong hàn. Thân thể thái tử phi kim chi ngọc diệp, sao lại phải chịu khổ như vậy chứ?
Lâm Thiện Nhã khẽ gật đầu: "Đúng vậy, rốt cuộc ra." Nàng đợi đến giờ, chỉ muốn được thấy . Quả thực nàng thể thua được, cứ nhớ đến ánh mắt vừa lạnh lùng lại vô tình rời khỏi Bạc Khang các đêm qua, trái tim nàng nhói đau thôi.
Sao lại chán ghét nàng đến như vậy?
Nếu sau này đăng cơ làm hoàng đế, nàng nhất định trợ tay. Bằng trí tuệ của mình, nhất định phải rào trước lo sau. Còn Mộ Dung Ca có thể cho cái gì? Cho dù sau này trở thành Trắc phi, giỏi lắm cũng chỉ làm được quý phi, ngoại trừ núp dưới bóng làm được gì?
“Sao thái tử phi lại quỳ mặt đất? Nước mưa lạnh, nền đất cũng lạnh, thái tử phi cũng nên chú ý giữ gìn thân thể.” Mộ Dung Ca nhìn Lâm Thiện Nhã thất thần, lạnh lùng .
Lâm Thiện Nhã dần hoàn hồn, nhìn thoáng qua Mộ Dung Ca, trong đôi mắt đẹp chút hận ý, còn nước mắt, nàng vốn trời sinh tuyệt sắc, dung nhan dù bị nước mưa thấm nhuần, chút phấn son nhưng vẫn rất tuyệt mỹ, dung nhan hoa lệ đượm mưa khiến người ta khỏi mủi lòng. Cơ thể nàng khẽ chao đảo, tựa hồ sắp chống cự nổi, nhìn về phía Nguyên Kỳ dịu dàng : “Thái tử, đêm qua thiếp lỡ lời, sau khi ngài rời khỏi Bạc Khang các mới giật mình bừng tỉnh lại, trong lòng tự biết phạm phải lỗi lớn, liền lập tức đến quỳ trước cửa Phù Dung các thỉnh tội. Thỉnh thái tử trách phạt.”
Đôi ngươi đen láy bí hiểm của Nguyên Kỳ hề buông lỏng.
Lâm Thiện Nhã chạm phải đôi mắt ấy, nhất thời cũng hoảng sợ mà nín lặng.
Khóe miệng Mộ Dung Ca hơi nhếch lên, nở nụ cười ngọt ngào vô cùng.
“Thái tử! Tất cả đều là lỗi của nô tỳ. Do nô tỳ lòng phẫn hận Mộ Dung Ca vốn là ca kỹ của Nguyên quốc, từng hầu hạ Tề quốc thái tử, mưu ma chước quỷ dụ dỗ thái tử, bản thân nàng ta vô năng lại được làm quản gia phủ thái tử,thậm chí còn dám bất kính với thái tử phi. Nô tỳ nhìn lọt mắt nên mới đến thanh lâu mua hoan dược đối phó với nàng ta, cũng chưa từng nghĩ qua làm phiền đến thái tử! Hết thảy đều liên quan đến thái tử phi, thỉnh thái tử soi sét! Thái tử phi đối với ngài ý đậm tình sâu, thỉnh thái tử đừng trách cứ thái tử phi!” Xảo Vân thấy Nguyên Kỳ chưa có phản ứng nên sốt ruột, liền bước qua cầm vạt áo Nguyên Kỳ, ão não cầu khẩn.
Trong đôi mắt Nguyên Kỳ là màn đêm đen, đáy mắt lộ vẻ chán ghét cùng cực, lạnh giọng : “Buông ra.”
mặt Xảo Vân có vài giọt lệ, kinh ngạc nhìn Nguyên Kỳ, run run nới tay ra.
Góc áo sạch chỉnh chu lưu lại dấu tay ẩm ướt. Tim Xảo Vân thót giật mạnh, nàng quên là trời mưa, bàn tay nàng làm vấy bẩn quần áo của thái tử. Khó trách trong mắt ngài lộ ra vẻ chán ghét như vậy! Nhưng nàng muốn nghĩ nhiều, chỉ mong thái tử phi có thể bình an vô , lại cắn chặt răng, tiếp tục : “Là do nô tỳ cả gan làm loạn. Sáng nay mới được biết vì lỗi lầm của nô tỳ mà thái tử phi phải quỳ cả đêm trước cửa Phù Dung các, làm phiền đến thái tử phi rồi! Thái tử, xin ngài hãy giáng tội.”
Lâm Thiện Nhã xúc động nhìn Xảo Vân lòng dạ trung thành với mình. Cho dù đại họa ngập đầu nhưng vẫn gánh hết mọi tội lỗi lên người! Song, gánh nặng trong tim nàng từ đêm qua cũng được buông lỏng. Nàng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, nhìn Xảo Vân trách: “Xảo Vân, sao ngươi lại cân nhắc nặng như vậy?”
Xảo Vân quay đầu nhìn nàng, lau nước mắt, khóc rống lên, “Thái tử phi, Xảo Vân có lỗi với ngài!” Nếu phải do nàng bất cẩn sao lại xảy ra cớ này! Nếu nàng cẩn thận hơn, nhất định bản thân mình và thái tử phi rơi vào tình cảnh ngày hôm nay!
Nàng lại quay đầu nhìn Mộ Dung Ca nhàn nhạt cười, lòng nổi bất bình oán hận! Đúng là nữ trời sinh dụ dỗ mà.
"Xảo Vân lòng vì chủ tử đến thiếp đây cũng thấy động lòng. Nhưng theo thiếp được biết, trong người thái tử phi hình như cũng bị trúng hoan dược , nhưng mà sao cho đến hôm nay vẫn bình an vô ? khiến người ta dám tin. Huống chi... ngay cả thái tử cũng bị trúng hoan dược . việc hôm nay chỉ là hoan dược, nhưng ai biết ngày mai đổi thành gì?” Mộ Dung Ca nhìn lướt qua khuôn mặt phẫn hận của Xảo Vân, quay sang với Nguyên Kỳ.
Đôi mắt Nguyên Kỳ tối đen như mực, toàn thân toát ra luồng khí lãnh liệt áp bách, có lẽ do đeo mặt nạ quá đủ lâu, tâm tư cũng che giấu rất tốt nên ai có thể nhìn thấu được suy nghĩ của .
Xảo Vân thoáng kích động, theo bản năng quay đầu nhìn Lâm Thiện Nhã. Nàng chưa từng nghĩ đến, ngờ Mộ Dung Ca đủ bình tĩnh và thâm sâu để gợi đến điểm này!
Sắc mặt Lâm Thiện Nhã khẽ căng lại, trong mắt lộ vẻ oán hận, đầu óc nàng hoạt động hết công suất, chậm rãi : “Đúng là thiếp thất trách. Nhưng dù gì Xảo Vân cũng là tỳ nữ theo hầu từ nhà mẹ đẻ của ta , nhất thời bị lòng đố kỵ làm mờ mắt nên làm ra những hành động ngu xuẩn này, về tình cũng có thể dung thứ. Nếu như theo lời Mộ Dung quản gia , nàng ấy tuyệt đối dám làm.”
“Đúng vậy, nô tỳ chỉ bị đố kỵ gặm nhắm làm mờ mắt, vốn chỉ muốn cho Mộ Dung Ca chút cảnh cáo, nhưng ngờ lại lơ đãng để rơi hoan dược vào rượu. Nô tỳ có cố ý hại thái tử và thái tử phi.” theo bên người Lâm Thiện Nhã lâu như vậy, Xảo Vân hiển nhiên có khả năng phản ứng nhanh nhạy.
“Thái tử phi bị trúng hoan dược vì sao vẫn bình yên vô ?” Khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nét cười như có như , cao cao tại thượng nhìn xuống Lâm Thiện Nhã, trầm giọng hỏi.
Những việc xảy ra đêm qua phải trót lọt khe hở, mà là lỗi lầm chồng chất, sai lại càng sai.
Mộ Dung Ca khép hờ mắt, vẻ mặt nhàn nhạt tựa hồ nghĩ gì đó khiến người ta cũng mơ hồ .
Sắc mặt Lâm Thiện Nhã tái nhợt, mặc cho nước mưa phả vào gò má mềm mại, ngẩng đầu nhìn Nguyên Kỳ.
Xảo Vân thất kinh, tròng mắt chuyển nhanh, giọng lắp bắp run rẩy: “Nô tỳ vốn là tỳ nữ của thái tử phi… hiển nhiên… hiển nhiên… thể tổn hại đến thái tử phi, nên đem thuốc giải… cho thái tử phi.”
Lâm Thiện Nhã lặng im nên lời, vì nàng bỗng chốc nhận ra, cho dù hôm nay nàng có biện minh gì nữa, hết thảy đều là sai. Đúng là ‘mưa dầm thấm lâu’, nàng nhất thời cũng tỉnh ngộ, lỗi lầm lớn nhất của nàng chính là tối qua tính kế lên ! có thể nhìn thấu mọi người trong thiên hạ, sao lại biết được nàng! Những gì xảy ra tối qua, là do nàng quá mức ngu xuẩn!
Mắt Mộ Dung Ca rưng rưng quét qua Xảo Vân, giọng điệu phập phồng nhưng lời như sắc như dao xuyên tạc đến tận da , “ có thuốc giải, ắt Xảo Vân ngươi sớm dự liệu được trong người thái tử phi bị trúng hoan dược? Nếu vậy, vì sao tối qua giao thuốc giải cho thái tử?”
“Ta… ta…” Xảo Vân hoảng loạn.
“Thái tử, việc lần này có rất nhiều chỗ khó hiểu. Thỉnh thái tử trả lại công bằng cho thiếp!” Mộ Dung Ca quỳ xuống với Nguyên Kỳ.
quay đầu , quét mắt thấy nàng cung kính lễ độ như vậy, những lời nàng vừa còn văng vẳng bên tai, đôi mắt thâm sâu của giờ càng thăm thẳm như màn đêm u.
“Thái tử! Hết thảy đều do lỗi của nô tỳ!” Xảo Vân quá sợ hãi rồi, ngừng dập đầu van xin.
Trong lòng Lâm Thiện Nhã cười lạnh, xem ra việc này dễ dàng kết thúc rồi. “Đây cũng phải chuyện vẻ vang gì, hà tất phải phô trương? Mộ Dung quản gia vốn cũng xuất thân từ ca kỹ, cho dù việc hôm qua xảy ra, Mộ Dung quản gia vẫn là thân thiện chiến, mua vui hầu hạ vô số nam tử, làm gì cứ phải dây dưa khó dễ như vậy?
Lời vừa dứt, bên tai mọi người chỉ còn tiếng mưa rơi rả rích.
Cách đó xa, hạ nhân dưới trong phủ đều hết sức kinh ngạc, tầm mắt hết nhìn Lâm Thiện Nhã lại nhìn đến Mộ Dung Ca.
Trong phủ thái tử ai nấy cũng biết Mộ Dung Ca từng qua tay ít nam tử, đích thực công phu dụ dỗ cũng tồi, cho dù trúng hoan dược, nàng tuyệt đối cũng phải thân trong sạch gì.
“Hỗn xược !” Nguyên Kỳ nổi trận lôi đình. Trong mắt người khác như thế nào quan tâm, nhưng đối với , Mộ Dung Ca tuyệt đối trắng trong thuần khiết như hoa sen trong giếng ngọc.
uy nghiêm đầy giận dữ của bộc phát, mọi người nhất thời đều hoảng hồn quỳ xuống.
Thần sắc Mộ Dung Ca vẫn thay đổi, từ lúc xuyên đến giờ được năm, trải qua ít tình huống, những ánh nhìn nhạo báng này, lúc đầu nàng còn bị ảnh hưởng, nhưng bây giờ tâm cũng chết lặng rồi, chẳng hơi đâu mà để ý.
“Thái tử phi muốn dùng những lời này để che giấu mưu gì?” . Giữa bầu khí tĩnh lặng như tờ, giọng nàng thanh lãnh vang lên, ràng nàng dung tha bất cứ ai.
“Xảo Vân biết lỗi, quả thực cũng chưa tìm được chứng cứ chứng minh còn ai liên lụy trong đó. Nhưng dám cả gan hạ độc trong phủ thái tử, Xảo Vân đúng có là hồ đồ, về vấn đề này khiến người ta cứng lưỡi tắc họng!” Nàng nhìn Lâm Thiện Nhã lạnh giọng . Trong lòng các nàng biết , cho dù tìm được chứng cứ chứng minh việc đêm qua đều do tay Lâm Thiện Nhã mưu hoạch sao, Nguyên Kỳ tuyệt đối cũng thể lấy mạng Lâm Thiện Nhã! Động đến nàng ấy liên lụy rất nhiều thứ. Cho nên, lúc này nàng mới biết sợ hãi, cả gan trình bày.
trắng ra, cả đêm Lâm Thiện Nhã quỳ trước cửa Phù Dung các, cũng phải muốn Nguyên Kỳ tha mạng, chẳng qua chỉ để giải trừ cơn phẫn nộ của , hy vọng tư thái điềm đạng đáng này có thể đổi lấy trắc trong lòng , thậm chí là những người trong hoàng cung Hạ quốc,.
Đúng là khiến người ta phải mở mang tầm mắt, thủ đoạn cao minh! Khóe môi Mộ Dung Ca nhếch lên cười lạnh, đêm qua nhất định Lâm Thiện Nhã phiền lòng mà sinh loạn, tuyệt đối nghĩ ra cách ứng phó này, nếu nàng đoán nhầm, chắc chắn là mưu kế của Lâm Khinh Trần.
Cho nên, lúc ở trong phòng nhìn thấy Lâm Thiện Nhã quỳ gối ngoài cửa xác định, nếu lấy được tính mạng của Lâm Thiện Nhã tuyệt đối cũng phải lột được da nàng! Thế nên, tuyệt đối thể tha cho Xảo Vân. Chỉ có vậy mới có thể khiến Lâm Thiện Nhã kinh sợ!
“Nô tỳ cam tâm chịu phạt!” Thần sắc Xảo Vân thoáng khôi phục lại, nàng biết thái tử phi bình an vô , chỉ cần nàng cắn chặt răng chịu đựng, đừng thêm gì nữa, việc rồi sớm qua .
“Nô tỳ Xảo Vân, lôi ra ngoài… lăng trì xử tử.”
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, đúng là Mộ Dung Ca có dặm mắm thêm muối khiến Nguyên Kỳ phải nghiêm trị việc này, nhưng cũng ngờ được, có thể trực tiếp hạ lệnh xử tử! Còn là… lăng trì. (Lăng trì: đây là hình phạt tàn khốc nhất trong lịch sử, người bị xử tội này bị đao phủ cầm dao cùn róc từng lớp thịt cho đến khi chịu nổi mà chết, thường là rọc mắt, mũi, lưỡi, ngón tay ngón chân trước,rồi mới đến những cơ thịt to hơn. Đây thực là hình phạt cực kỳ tàn nhẫn và đau đớn. Trong lịch sử theo mình được biết có tội phạm là nam nhân bị hình phạt này, sức tráng kiện dẻo dai nên có thể chịu được đến 108 nhát dao róc thịt vẫn chưa chết, nên cuối cùng đao phủ chặt vào thắt lưng để kết liễu sinh mạng. Người xưa quả là rất khủng bố a!)
Xảo Vân mở to hai mắt, sắc mặt trắng bệch, cả người xụi lơ ngồi bệch xuống đất. Lăng trì xử tử, quả nhiên thái tử muốn nàng phải chết! Vốn nghĩ chỉ phạt hai đến ba mươi trượng hình, nhưng ngờ lại bị xử tử! Hồn phách nàng lạc đâu mất ngơ ngẩn nhìn về phía Lâm Thiện Nhã cũng kinh ngạc vô cùng, miễn cưỡng nở nụ cười thê lương.
Cơ thể Lâm Thiện Nhã run rẩy, dung nhan kiều tái nhợt đến kinh người, “Thái tử! Xảo Vân biết lỗi, thỉnh ngài tha cho Xảo Vân lần.”
Mộ Dung Ca khẽ chau mày nhìn Lâm Thiện Nhã, hay nàng ta còn chưa biết , khi Nguyên Kỳ hạ quyết định bao giờ thay đổi. Có điều, nàng cũng có chút bất ngờ, xem ra Nguyên Kỳ khá tức giận, bằng lúc thốt ra hai từ ‘lăng trì’ lạnh lùng quả quyết đến vậy.
“Về phía thái tử phi, dung túng Xảo Vân phạm tội tày trời, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, cấm túc nửa tháng.” Nguyên Kỳ chuyển nhìn Lâm Thiện Nhã .
Cấm túc có nửa tháng? Đúng là tay rồi!
Lâm Thiện Nhã vốn còn đau lòng khôn xiết, nghe được lời của Nguyên Kỳ trong lòng cũng thầm dấy lên hy vọng. Chỉ giam cầm có nửa tháng thôi ư?
“Ngoài ra, thái tử phi lĩnh phạt mười trượng hình.” tiếp.
Lâm Thiện Nhã thất hồn kinh vía nhìn Nguyên Kỳ, lảo đảo đứng dậy, sắc mặt tái nhợt đến độ có thể soi từng sợi lông tơ, mười trượng hình ư?
có biết nàng từ đến lớn chưa từng phải chịu nỗi nhục lớn như vậy? Thân thể nàng trong suốt như tuyết, mượt mà như tơ lụa thượng đẳng đến vết sẹo cũng có !
“Thái tử phi…” Xảo Vân nỉ non, bản thân nàng cũng e sợ án lăng trì sắp phải nhận, nàng chưa chắc chịu nổi đau đớn tàn khốc đó.
Thân thể Lâm Thiện Nhã run rẩy ngừng, nàng nhìn thoáng qua Xảo Vân, từ chủ bộc hai người bên nhau, tình cảm sâu đậm, hơn nữa, hôm nay nếu để mất Xảo Vân nàng thất bại triệt để rồi! Đây càng là nhục nhã thể chấp nhận được! Rồi nhìn sang Nguyên Kỳ, : “Tháng sau là sáu mươi đại thọ của phụ hoàng. Nếu kiên quyết hành hình, e đem đến điềm may”
Dùng hoàng đế Hạ quốc để áp chế ư? Mộ Dung Ca lập tức lấy khăn gấm chấm chấm những giọt nước mắt vốn là tồn tại, với Nguyên Kỳ: “Cũng phải , tháng sau là đại thọ của hoàng thượng, hiển nhiên thể thấy cảnh đầu rơi máu chảy. Thiếp cả gan đề nghị, chi bằng ban thưởng hạc đỉnh hồng.”
Trong thời đại này, hạc đỉnh hồng là kịch độc trí mạng, tuyệt đối có thuốc giải.
Trong mắt Lâm Thiện Nhã vừa phẫn nộ và oán hận, hai tay nắm chặt dưới ống tay áo dài. Xem ra… Xảo Vân khó thoát được, nàng cũng thất bại thảm hại rồi.
"Chuẩn tấu." Đôi mắt tối đen đáy của Nguyên Kỳ lướt qua bộ dạng giả vờ nỉ non của Mộ Dung Ca, giọng điệu lạnh lùng .
Dứt lời, rời khỏi Phù Dung các.
Last edited by a moderator: 9/10/15