Chương 64 : Mưu kế hiểm độc của Thiện Nhã .
“Mộ Dung Ca, qua đây.” Nguyên Kỳ giọng ra lệnh. vẫn chưa nhìn Mộ Dung Ca, ánh mắt chỉ mãi đặt ly rượu màu xanh ngọc, trong mắt , ly rượu này chỉ có màu đen, mà lại phải màu thuần đen (ý chỉ đen nhưng là màu nhàn nhạt, vì ly rượu phải màu đen, nên ánh trong mắt của người bị mù màu đen đậm nét được).
“Tuân.” Mộ Dung ca đáp. Liền bước qua, đứng bên cạnh đợi lệnh.
Lâm Khinh Trần khẽ nhướng cao mày, quan sát Nguyên Kỳ và Mộ Dung Ca, có cảm giác giữa hai người như cách nhau ngọn núi, nhưng muốn vượt qua cũng hề khó, nhưng vào khoảnh khắc Mộ Dung Ca cố ý xa cách Nguyên Kỳ, chợt hiểu ra, ngọn núi ấy là do Mộ Dung Ca cố ý tạo nên. Lại nhìn sang Lâm Thiện Nhã, bây giờ muội muội vẫn còn tia hy vọng, chỉ là muội ấy có biết nắm bắt hay .
Mộ Dung Ca bỗng cảm thấy trong lòng đứng ngồi yên, tựa như có việc gì đó sắp xảy ra. Hơn nữa trong mắt nàng luôn day dứt, đôi mắt thoáng nét đau buồn của Nguyên Kỳ. Đôi mắt vốn thâm sâu khó lường, sao lại lộ ra vẻ bi thương cho nàng thấy? Lại còn gọi nàng đến đây, rốt cuộc có ý gì?
Đương lúc khó hiểu, đôi mắt thâm sâu ấy nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ muốn từ đôi mắt ấy nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng. Tim nàng khẽ giật phen, liền hạ thấp tầm mắt, thấp giọng hỏi: “Thái tử có gì dặn dò?”
vẫn cầm chắc ly rượu, dùng giọng chỉ hai người nghe được hỏi: “Có bao giờ nàng vì Triệu Tử Duy mà phản bội bản cung ?”
Thần sắc như gió mây thoảng qua, trong mắt của Lâm Thiện Nhã và Lâm Khinh Trần, hành động này của hai người cực kỳ thân mật mê ly.
Lâm Thiện Nhã chau mày, uống cạn ly rượu.
Lâm Khinh Thần cũng khẽ nhướng mày.
Ánh mắt Mộ Dung Ca lộ vẻ nghi ngại, phản bội ư? hỏi vậy là có ý gì? Nàng tỏ vẻ hiểu: “Thiếp hiểu ý của thái tử.” Sao lại có Triệu Tử Duy ở đây? lẽ lại xảy ra chuyện gì mà nàng biết sao?
Lần này, phải nàng giả vờ ứng đáp, mà nàng hiểu ý của . ra giữa nàng với đâu tồn tại phản bội. Nàng biết , hai từ ‘phản bội’ này có ý nghĩa rất rộng.
“Lần này bản cung tin tưởng ngươi. Mộ Dung Ca, hãy nhớ , tuyệt đối được phản bội bản cung trong mọi trường hợp.” Lời của có vẻ nghiêm trọng, từng câu từ chữ đều gõ thẳng vào tim nàng.
Lòng nàng dần chùng xuống, lời của vừa như dặn dò, lại như cảnh cáo ghim thẳng vào trong tim nàng.
Ngồi cách đó xa, Gia Kiệt cũng nhìn nàng, ánh nhìn nó cũng có ý cảnh báo.
đời này, muốn ghẹo ai cũng thể ghẹo phải Nguyên Kỳ! Phản bội ai cũng được nhưng tuyệt đối thể phản bội !
Nàng cũng biết phải trả lời sao nữa. ra, giữa nàng với vốn có quan hệ gì, nàng cũng muốn dây dưa với những con người phiền phức này. Nếu có quan hệ, làm gì có ‘phản bội’ a?
“Ca, ngày mai hãy tán gẫu tiếp, giờ cũng trễ rồi, huynh ngày đêm đường nhất định rất mệt, cũng nên nghỉ ngơi .” Lâm Thiện Nhã cố gắng nhìn về phía bên ấy, nàng rất đố kỵ, đành đưa mắt nhìn sang Lâm Khinh Trần miễn cưỡng nở nụ cười.
Lâm Khinh Trần gật đầu, “Ta cũng có ý đó.” Cũng khá trễ rồi, cho dù có muốn tiếp tục trò chuyện, Nguyên Kỳ nhất định cũng tìm cớ thoái thác. Đêm nay có gì đó hơi khác thường, tựa như có mưu nào đó thầm diễn ra. khẽ nhăn mày lướt qua Lâm Thiện Nhã, thần sắc muội muội có chút tái nhợt, cũng có gì khác thường.
Lúc Lâm Khinh Trần gật đầu, Lâm Thiện Nhã liền ngẩng lên, nhìn ra ngoài cửa, trong nụ cười ôn hòa ấy thoáng chút lãnh liệt vô tình.
Mộ Dung Ca nhìn mái tóc đen rũ xuống ngang eo của Nguyên Kỳ, trong lòng dấy lên nhiều mối suy tư. Đôi khi nhìn thấy có nghĩa là biết. Những gì làm, trong tìm thức nàng nhận thấy khác gì muốn tranh giành thú cưng vậy, còn xa hơn … nàng cho rằng thể. Chỉ là, cố ý giữ nàng ở phủ thái tử ba năm là có mục đích gì?
Đối với kiểu người như bọn họ, nếu có mục đích, có mưu, tuyệt đối làm.
Xảo Vân ngừng trấn định bản thân, tuyệt đối để ai phát , liên tục tự nhủ ‘tuyệt đối có sai sót gì đâu’. Nàng cầm bình rượu, rót đầy vào ly của Nguyên Kỳ, rồi lướt nhanh qua Lâm Khinh Trần, bước về phía Lâm Thiện Nhã.
Đột nhiên, Mộ Dung Ca ngửi được mùi hương vô cùng thơm. Đây phải mùi thơm của rượu, lại giống mùi của bất kỳ loại huân hương nào. Đó giờ nàng vốn nhạy cảm với mùi thơm, liền ngẩng đầu nhìn sang chung rượu trong tay Xảo Vân. Ban nãy tiếp xúc với Xảo Vân cũng ngửi thấy mùi này. Mùi như vậy, nếu tinh ý tuyệt đối thể nhận ra! Nàng cúi đầu nhìn sang ly rượu của Nguyên Kỳ.
Vốn định nhắc nhở, nhưng lại tìm ra lý do nào để mở lời. Nguyên Kỳ nâng ly rượu uống cạn. … hôm này hình như rất thích uống rượu.
Nàng thầm dò xét thần sắc của Xảo Vân, hình như nàng ta có chút khẩn trương. Trong rượu có vấn đề ư? Đột nhiên ngộ ra điều gì đó, nàng lập tức nhìn Lâm Thiện Nhã.
Lâm Thiện Nhã cũng chỉ uống rượu, đồ ăn trước mặt, chưa hề đụng đũa.
thể nào, Lâm Thiện Nhã phạm sai lầm lần, dựa vào trí tuệ của nàng, tuyệt đối dám tái phạm. Hơn nữa, lần này còn là nhắm vào Nguyên Kỳ!
Hay do nàng quá đa nghi?
đúng!
Nguyên Kỳ hơi ngà ngà say, cố trấn định, giọng điệu chỉ đủ hai người nghe: “ cho bản cung biết, rượu này có màu gì?”
Nghe vậy, Mộ Dung Ca liếc nhìn ly rượu, biết thể phân biệt được màu sắc của rượu, liền đáp: “ có màu.”
màu? Đôi mắt ngà ngà say của liền dò xét rượu trong ly.
Mộ Dung Ca lơ đãng nhìn ra cửa, thấy Như Băng bước vào. biết nàng ta gì với Lưu Vân, thần sắc lạnh nhạt của lộ vết hằn, hai người cùng nhìn nàng cái, tỏ ý có việc phải rời khỏi đây chút.
Nàng có chút nghi ngờ, rất muốn theo ra ngoài, việc có thể khiến Lưu Vân và Như Băng gấp gáp như vậy, nhất định việc quan trọng! Nhưng vẫn chưa được Nguyên Kỳ cho phép, làm sao rời khỏi đây được. Đành gật gật đầu nhìn về phía họ.
Như Băng và Lưu Vân lập tức rời khỏi đó.
Nàng nhìn Nguyên Kỳ, thấp giọng : “Thái tử, thiếp có việc phải làm. Nếu ngài còn gì dặn dò, thiếp có thể lui xuống ?” Nàng nhất định phải xem thử rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Cả đêm đứng ngồi yên, nàng muốn tiếp tục đứng đây.
Nguyên Kỳ khẽ gật đầu: “Được.”
Nàng lập tức giữ nhịp độ rời khỏi, mọi người đều nhìn theo bóng lưng nàng, song vẫn để ý gì. Vừa bước ra ngoài, nàng tăng tốc trở về khu phòng của hạ nhân.
Lâm Thiện Nhã và Xảo Vân bốn mắt nhìn nhau, Xảo Vân gật gật đầu. Ban nãy có chút lo sợ, nhưng nàng hoàn thành tốt nhiệm vụ chút sơ sót.
Vô tình Xảo Vân chạm phải giấy dầu giấu trong tay áo, sắc mặt chợt tái nhợt, lúc nãy quá khẩn trương nên để ý làm rơi ít bột phấn! Chả trách sao khi giũ bột phấn vào rượu lại thấy ít ! Nếu vậy, thái tử, thái tử phi, và cả Mộ Dung Ca đều hít phải ít bột phấn!
Thần sắc nàng kích động cúi đầu với Lâm Thiện Nhã: “Thái tử phi, nô tỳ cẩn thận làm rơi ít bột phấn!”
“Sao?” Sắc mặt Lâm Thiện Nhã khẽ biến động. Đây là loại bột phấn kích thích giao hoan nam nữ vốn được sử dụng rộng rãi trong chốn thanh lâu. Có thể khiến người ta tạm mất tâm trí, cuồng bạo bộc phát dục vọng trong đêm. Chính vì sắc mùi, chỉ cần chút liền có thể khiến người ta bộc phát dục vọng nguyên thủy nhất, ý loạn tình mê. Sau khi tỉnh lại, tuyệt đối nhận ra khác thường.
Nàng là còn lựa chọn nào khác, nghĩ đủ mọi cách, chỉ đành dựa vào hành động ti tiện mà nàng vốn khinh thường này, nàng muốn mau chóng đứng vững trong phủ thái tử, nên dù thế nào cũng phải làm. Nàng tuyệt đối thể thảm bại rời khỏi đây!
Về phía Mộ Dung Ca, nàng ấy tự mà cầu phúc . Dù sao nàng ta cũng phải xử nữ, ngủ với ít người, ý loạn tình mê trong đêm cũng mất mát gì.
“ sao, ngươi cần cả kinh. Tối nay rất nhiều việc xảy ra, nàng ta tuyệt đối phát gì đâu.” Lâm Thiện Nhã thấp giọng dặn dò.
Ngón tay Xảo Vân ngừng run rẩy, nàng gật đầu đáp: "Tuân, thái tử phi yên tâm."
Tối nay, Lâm Khinh Trần vừa uống được chút rượu, thoáng nhìn ra ngoài thấy còn sớm, liền đứng dậy : "Bổn vương có chút mệt mỏi, xin về trước nghỉ ngơi."
Lâm Thiện Nhã thấy Lâm Khinh Trần đứng dậy, lập tức căn dặn Xảo Vân: "Xảo Vân, đỡ Kinh Nam vương về nghỉ ngơi."
Xảo Vân nhận lệnh. Nàng mà còn ở đây, sớm muộn cũng bị lộ tẩy.
...
Rời khỏi Bạc Khang các, Mộ Dung Ca liền đến ngay khu phòng hạ nhân.
Có điều, vừa bước ra thấy cơ thể hơi choáng váng, nhiệt độ ngừng tăng lên.
Loại cảm giác này… tuyệt đối phải do hấp tấp nhanh mà phát nhiệt!
Có chút gì đó khác lạ, dần dần xâm chiếm cơ thể, lấn át lý trí nàng.
Nàng nhìn phía trước mặt, vẫn mảng tối đen.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy sợ hãi, cố gắng trấn tĩnh tìm hiểu xem điều gì xảy ra?
Mùi thơm kia đúng là rất lạ!
Ở thời đại, nàng cũng chưa từng tiếp xúc qua với những kiểu cách dơ bẩn này, nhưng bây giờ, cơ thể nàng bộc phát ra cảm giác gì đó thuộc về nàng, tựa như nó thiêu đốt tâm can, rạo rực dâng trào.
Cơ thể dần dần mất sức, nàng vô thức đưa tay lên mặt, trán toàn mồ hôi lạnh.
Nàng biết thể ngã xuống như vậy, tuyệt đối thể! Bằng hậu quả khó lường! Chỉ còn mấy trăm thước, phía trước là Phù Dung các, qua đến đó là phòng hạ nhân.
Phía sau có người chậm rãi bước đến, đỡ lấy tâm thân chao đảo của nàng, quan tâm hỏi: “Mộ Dung nương, nàng sao chứ?”
Quay đầu nhìn, trước mắt mơ hồ, tựa hồ đó là khuôn mặt tuấn mỹ, bàn tay ôm nàng rất ấm áp, gò má nàng ửng đỏ, thấy lộ vẻ lo lắng, nàng mỉm cười: “ sao.”
ấm áp này khiến nàng quyến luyến, cũng làm cho nàng nhớ nhung.
Xa xa trong trí nhớ, tay của mẹ và chị cũng ấm áp như vậy, họ thường vuốt ve khuôn mặt đầy mồ hôi của nàng cười : “Khinh nhi, sao lại nghịch ngợm như vậy?”
Lâm Khinh Trần hơi nhíu mày, nhìn Mộ Dung Ca có gì đó khác thường, lại hỏi: "Mộ Dung nương, để ta đưa nàng về." Chỉ mới lát, nàng liền biến thành con người khác, vừa nãy chạm vào người nàng cảm giác rất nóng! Tỉ mỉ quan sát, hai gò má nàng hồng, ánh mắt mê ly…
Đương lúc lý trí dần dần xói mòn, nàng chợt hoàn hồn, hai mắt mê ly ừng ực nước, dùng sức đẩy mạnh Lâm Khinh Trần, những gì đè nén trong lòng bao ngày qua liền bùng nổ, nàng giận dữ hét lên: Giả dối! Tất cả đều là giả dối! Ta chán ghét hết thảy mọi thứ!”
Lúc Lâm Khinh Trần và Xảo Vân rời , những người còn lại trong phòng cùng uống thêm vài ly rượu. Lâm Thiện Nhã tươi cười quyến rũ, đôi mắt tà mị mỹ miều nhìn Nguyên Kỳ, dịu dàng : “Trời còn sớm nữa, từ đây trở về Phù Dung các cũng khá xa, chi bằng đêm nay thái tử cứ nghỉ lại ở Bạc Khang các. Thiếp cho người sắp xếp gian chính chút, thiếp ngủ ở gian bên là được.”
Nghe xong, đôi mắt ngà ngà say của Nguyên Kỳ lạnh lùng quét qua Lâm Thiện Nhã, lạnh giọng : “ cần.”
liền đứng lên chuẩn bị rời khỏi.
Lâm Thiện Nhã thấy vậy, lòng có chút gấp gáp, thuốc giao hoan dù màu vị, có thể mê muội tâm ý người khác, nhưng lập tức khiến người ta mất lý trí. Bây giờ nếu Nguyên Kỳ rời khỏi đây, há chẳng phải nàng toi công, lại toại nguyện người khác sao?
“Vậy để thiếp dìu thái tử về.” Nàng theo sau Nguyên Kỳ, cùng ra ngoài. Lúc này, nàng bắt đầu cảm thấy cơ thể có chút bất thường.
Ra khỏi phòng, lông mày của Nguyên Kỳ khẽ nhướng lên, cũng nhận ra cơ thể có chút bất thường. Nhiệt độ của cơ thể ngừng tăng lên, tựa hồ hơi nóng này phải do rượu mang đến.
cơn gió thổi qua, cảm giác mát lạnh thanh thoát.
“Thái tử, chi bằng hôm nay cứ nghỉ tại Bạc Khang các .” Lâm Thiện Nhã chạy đến.
Theo sát nàng là mùi huân hương thơm nồng gắt mũi. Mặc dù quá nồng liệt, nhưng thích mùi vị này.
phẩy phẩy tay, lạnh lùng vô tình : “Lui xuống!”
Gia Kiệt theo sau rời khỏi, thấy hai người đứng đó, liền vội đánh bài chuồn. Tối nay cũng uống ít rượu, đầu cũng hơi nhức nhối và khó chịu.
Giờ khắc này, trong khoảng sân rộng lớn ấy, chỉ còn sót lại mỗi Nguyên Kỳ và Lâm Thiện Nhã.
Lâm Thiện Nhã thấy khó chịu trong người, thứ cảm giác rạo rực muốn được gần gũi với , ánh mắt nàng mê ly nhìn , do uống rượu, sắc mặt phớt hồng, đẹp như tiên trời, nàng mạnh dạng bước lên trước hai bước, giọng dịu dàng lại nũng nịu: “Thái tử, thiếp chỉ xin đêm nay có thể ân ái với người.”
Trong đêm tối, lời của nàng được gió đưa , vào thẳng tai của ai đó, lại thêm vài nét rung động, lại phản phất chút ma mị thôi thúc người ta phải sa ngã.
Lâm Thanh Nhã lo lắng nhìn , bây giờ nàng còn vẻ ngông nghênh của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân nữa, chỉ còn khát khao chờ mong của . Qua đêm nay, nàng nhất định chiếm được sủng ái của . Nàng nhất định để phải thất vọng.
Giờ này khắc này, cơn lửa dục vọng ngừng thôi thúc nàng, càng lúc càng mãnh liệt, nàng thể chịu đựng thêm nữa, thuốc giao hoan biết cách giày vò người khác, mới đầu còn có thể kiềm chế, nhưng khi hơi thuốc thấm vào trong huyết quản, dần dần mất lý trí, bây giờ nàng rất khao khát đụng chạm của .'
“Thái tử, thiếp chỉ muốn được ân ái với chàng. Thiếp tuyệt đối để chàng phải thất vọng.” Giọng nàng bắt đầu khàn , nàng nắm chặt tay , ánh nhìn đầy khao khát, nôn nóng chờ trả lời.
Lúc chạm phải bàn tay lạnh lẽo của , nàng càng muốn được gần hơn, cơ thể càng ngày càng nóng lên, càng lạnh mát như vậy, nàng càng khó dứt ra. Dù sao nàng vốn lớn lên trong hoàng cung, đối với việc nam nữ ái ân cũng còn lạ lẫm, hơn nữa cung nhân cũng chỉ dạy, nàng biết mình phải làm gì lúc này, phải làm gì đó để giải tỏa cảm giác bứt rứt khó chịu, đầy ham muốn này.
Nhưng khi tay nàng chạm vào, lạnh lùng đẩy ra! Quả rất vô tình!
cúi thấp đầu nhìn chằm chằm nàng, mắt quang lạnh lùng bức người, cho dù trong mắt tia dục vọng cố gắng kiềm nén hết cỡ, song đáy mắt tối đen của như tảng băng kết lạnh ngàn năm, như rót từng giọt nước đá xuống đầu nàng.
Cơ thể nàng run mạnh, sắc mặt ửng hồng, dung mạo càng khuynh quốc khuynh thành, nhàng nỉ non, “Thái tử…” ràng uống rượu có hoan dược, nhưng lúc này vẫn giữ được bình tĩnh, vô tình đẩy nàng ra!
“ biết liêm sĩ, lui ra!” Đôi mắt lạnh như băng của liếc thẳng nàng, giọng điệu cực kì bình lặng. Đôi tay nắm chặt dưới tay áo trường bào màu đen. có thể cảm nhận được dục vọng dâng trào trong lòng, nhưng trời sinh lạnh lùng, đối với chuyện nam nữ ái ân chút hứng thú, thậm chí còn chán ghét tận xương tủy!
Vừa nãy Lâm Thiện Nhã vừa chạm vào, ánh nhìn cầu mong dục tình của nam tử khiến lập tức cự tuyệt.
“Thái tử, thiếp đối với chàng lòng dạ. Nếu thiếp đâu cương quyết bất chấp tất cả để ở lại phủ thái tử.” Đôi mắt nàng ngấn lệ, trước đây nàng vốn cao ngạo, bây giờ chỉ muốn có đêm ái ân với người mình thương, cuồng si, ngưỡng mộ bao năm qua, toan tính bấy lâu, khoảng cách mới được rút ngắn như vậy, sao nàng cam tâm từ bỏ! Hơn nữa bây giờ lại bị hoan dược quấy nhiễu tâm can, nàng càng khát khao nhiều hơn.
Nguyên Kỳ thu hồi tầm mắt, khống chế dục hỏa chực dân lên trong lòng, ý chí vốn rất mạnh mẽ . Kiên quyết vượt qua Lâm Thiện Nhã ra ngoài.
Hoan dược có thuốc giải, nếu trúng phải tuyệt đối phải rất lý trí vượt qua, bằng phải ân ái nam nữ mới được. Nàng nhìn theo bóng lưng to rộng của , vội nhào qua ôm chặt từ đằng sau. “Thái tử đừng rời xa thiếp.”
“Lâm Thiện Nhã, những gì ngươi tự gây ra đêm nay khác gì tự đào mồ chôn mình! Nếu muốn chết, hãy tránh xa bản cung ra!” Giọng ngày càng vô tình, lạnh lẽo gầm lên.
Lâm Thiện Nhã cắn chặt răng, nàng có thể sinh tồn trong hoàng cung Phong quốc đến bây giờ, lại toại nguyện gả cho , hiển nhiên tổn hao ít ‘chất xám’, sao có thể chừa đường lui cho mình, nhưng bây giờ, muốn nàng buông tay, nàng có thể cam tâm sao? Nhưng là làm, lập tức rút thanh kiếm sắc lẻm chĩa trước mặt nàng, nếu nàng cứ tiếp tục lôi thôi, thanh kiếm này tuyệt đối đâm xuyên qua cổ họng nàng chút lưu tình.
Lúc này nhắc nhở nàng, còn chưa giết nàng… là vì nàng vẫn còn giá trị lợi dụng!
Nhưng lý trí chỉ còn sót lại mảnh này, cơn lửa tình thể dập tắt xâm chiếm hết thảy, tư thế này nàng vẫn thường thấy trong hoàng cung phong quốc, từng đôi tay hay uốn éo mò mẫm cơ thể phụ hoàng của nàng, vô cùng khiêu khích. Nàng liền vươn tay, ngừng lả lướt lồng ngực của nam tử trước mặt.
Nàng có thể cảm nhận được cơ thể ấy dần nóng lên, dần dần căng cứng lại, tựa hồ sắp sửa trụ được nữa.
Nguyên Kỳ từ từ nhắm mắt lại, giao hoan dược ơi giao hoan dược, cần phải có dục tình hoan lạc, buông bỏ lý trí, liền có thể ái ân. Con thú hoang trong lòng lớn dần, từ từ bào mòn lý trí của ! Nhưng ý chí vốn rất mãnh mẽ, dù phải tự hủy bản thân cũng tuyệt đối gục ngã.
Lâm Thiện Nhã cả mừng, khẽ buông tay, chạy lên trước mặt , kiễng đôi chân cuồng vọng hôn lên bờ môi đỏ sẫm của . Nhưng vào lúc này, có luồng sát khí xông thẳng mà đến, nhưng thần trí của Lâm Thiện Nhã mê muội, hoàn toàn chút phòng bị.
Đôi tay Nguyên Kỳ khẽ cử động, lập tức đẩy nàng ra xa mười mét! Đôi mày khẽ chau lại, dung nhan khuynh thế lộ tia cuồng sát. “Lâm Thiện Nhã, cái giá của ngu xuẩn ngươi tuyệt đối thể gánh nổi đâu.”
Cơ thể đau đớn lập tức thức tỉnh thần trí còn mơ hồ của Lâm Thiện Nhã, nghe vậy, nàng hoảng hồn thất sắc. Nàng vô vọng nhìn bóng lưng khuất dần, nhân lúc lý trí còn tạm trấn tĩnh, nàng lập tức rút từ tay áo ra lọ thuốc giải uống ngay.
Nàng lạnh lùng nhìn ra phía trước, trong lòng cười lạnh. Nguyên Kỳ, ngày chúng ta còn giao ước, ngày ta vẫn còn cơ hội. “Ha Ha Ha…” Nàng cười to, nước mắt ngừng tuôn rơi.
Tại sao? Nàng sở hữu dung mạo khiến nữ tử thế gian này phải ghen tị, thiên hạ nam tử phải cuồng si, hà cớ gì thể lọt được vào mắt ?
Nàng ngồi tảng đá lạnh lẽo, cảm thấy dục vọng trong người dần tan , lý trí dần dần khôi phục, nhìn thẳng vào bóng đêm vô tận, lòng vô cùng hoang mang, trong hoang mang ấy còn có hận thù, lòng đố kỵ, thất vọng, và cam lòng.
... ...... ...... ....
"Tất cả đều là giả dối! Lâm Khinh Trần, ngươi cũng xảo trá vô cùng!" Cơ thể Mộ Dung Ca thoáng nhúc nhích, dường như lúc nào cũng có thể té. Nhưng đôi mắt nàng đẫm lệ mông lung nhìn Lâm Khinh Trần, trong ánh mắt mê ly đầy nét lạnh lùng, nhìn thấu nỗi vui buồn thế gian.
Hôm nay Lâm Khinh Trần quan tâm nàng như vậy, có thể sau đó để lại cho nàng lời hứa hẹn! Nàng muốn đối địch với ai, muốn trở thành vật lợi dụng trong tay người khác, càng muốn trở thành vật cưng của bất cứ ai, nàng chỉ muốn có thể đơn giản sống cuộc sống bình dị mà thôi.
Lâm Thiện Nhã có được thương của Nguyên Kỳ, chút thương tiếc hạ độc thủ, lúc nào cũng muốn diệt trừ nàng!
Triệu Tử Duy vì giang sơn xã tắc, lạnh lùng vô tình bỏ rơi nàng!
Nguyên Kỳ… rốt cuộc nàng vẫn biết được mục đích của , nhưng ngừng giở thủ đoạn ép nàng ở bên cạnh !
buồn cười quá thể!
Nàng biết , trong mắt họ, điều duy nhất tồn tại chính là mưu toan tính! Quỷ kế đa đoan! Cưỡng tình đoạt lý! Giấc mơ màu hồng phấn của nàng vô cùng xa vời, cố gắng vương tay cũng thể với tới được! Nàng cảm nhận được từ cơn đau thắt tuôn trào trong trái tim bé đầy nhiệt huyết.
Nàng cảm giác rất ràng cơn dục vọng từ từ xâm chiếm toàn bộ cơ thể, liền cắn chặt môi. Nàng cố gắng trấn đĩnh bản thân nhìn chằm chằm Lâm Khinh Trần, từng câu từng chữ, cuồng bạo thét lên: “Lâm Khinh Trần, ta có dung mạo giống thê tử của ngài, nếu ngài vẫn còn nỡ, xin hãy lập tức rời khỏi đây!”
Cơ thể Lâm Khinh Trần run lên, lúc này còn biết chuyện gì xảy ra, mới đúng là kẻ ngốc. muốn tin, nhưng phản ứng của Mộ Dung Ca cho biết, nhất định là chuyện tốt mà Lâm Thiện Nhã làm ra!
Thiện Nhã ơi, lần này muội muốn hủy hoại Mộ Dung Ca sao?
“Việc này liên quan đến ta, xin nàng hãy tin tưởng ta.” nhẫn tâm nhìn Mộ Dung Ca tuyệt vọng kiềm chế cơn khát dục, giọng điệu cực kỳ cẩn trọng .
Hèn chi Xảo Vân vừa tiễn ra khỏi Bạc Khang các, lập tức thoái thác rời . Nếu phải đột nhiên nổi hứng muốn dạo vòng, thưởng thức cảnh sắc trong phủ thái tử, tuyệt đối gặp nàng!
Mộ Dung Ca thấy tiến lại, lảo đảo lùi ra sau, ánh mắt cuồng hận nhìn thẳng Lâm Khinh Trần: “Chớ đến gần!”
Hai kiếp làm người, nàng luôn trong sạch. nàng để tâm ư, sao lại có thể?
Lúc còn lựa chọn, nàng đành nhắm mắt làm ngơ. Nếu còn đường lui, đương nhiên nàng phải cực lực gìn giữ.
Cơn lửa tình ngày càng thôi thúc, nàng khó chịu gào lên tiếng, vòng tay ôm chặt cơ thể, thân hình mất thăng bằng ngã sóng soài nền đá lạnh ngắt.
Nàng hết sức nhẫn nại, hy vọng hơi lạnh của nền đá thẩm thấu qua da, làm nguội cơn lửa tình chực gặm nuốt lý trí nàng.
Lâm Khinh Trần thấy nàng như vậy, lòng khẽ động, từng bước lùi ra sau. Có điều, nàng cứ nằm lăn long lóc nền đất như vậy cũng ổn, trong phủ người qua người lại rất nhiều, vừa có thợ làm vườn, thị vệ tuần tra xung quanh, còn có rất nhiều rất nhiều người khác nữa. Nàng sắp sửa còn giữ vững được lý trí nữa rồi, khó tránh bị làm nhục!
khom người ôm nàng lên, dịu dàng : “Đừng sợ, Mộ Dung Ca, đừng có sợ.’
Tiếng của ai mà dịu dàng như vậy? Đôi mắt nàng mê muội nhìn , thân mình khẽ run lên. Đôi tay vô thức vòng lên ôm chặt cổ .
“Sau khi an bài nàng ổn thỏa, ta lập tức tìm đại phu.” Lâm Khinh Trần nháy mắt cái. lờ mờ đoán được nàng bị trúng thuốc gì, chỉ là muốn tin.
Hoan dược rất thường dùng trong chốn phòng the. Trong hai khắc nếu có thuốc giải, chỉ còn cách giao hoan với người khác. Nếu bản thân cố gắng kiềm chế, cả đêm phải ngâm mình trong nước lạnh, sức khỏe của nam tử còn có thể chịu đựng được cơn lạnh thấu xương và dày vò, chịu đựng qua đêm sao. Nếu là nữ tử hỏng mất, ngâm mình cả đêm trong dòng nước lạnh giá, hàn khi nhập thể, suốt đời thể mang thai được!
Cho nên, nàng nhất định phải ái ân với người khác mới được!
“Ta nên làm thế nào bây giờ?” thấp giọng than thở. Cơ thể nàng càng lúc càng nóng, sắp qua hai khắc thời gian rồi.
Hình như nàng có tình cảm với Tề quốc thái tử? Nhưng bây giờ Tề quốc thái tử có ở đây, thể toại nguyện được nàng! Lại thể tùy tiện gửi gắm nàng cho người khác.
Trong lòng vốn chỉ có thê tử qua đời, đối với người khác tuyệt đối có dục vọng, nhưng tay ôm chặt Mộ Dung Ca, nhất định được chạm vào nàng.
Hay là… giao nàng cho Nguyên Kỳ?
Như vậy lại quá tàn nhẫn với Thiện Nhã.
ra lúc ở hoàng cung Phong quốc, nàng và Nguyên Kỳ cũng ái ân với nhau rồi. Nếu còn cách nào khác, chỉ có thể như vậy.
lúc do dự, lúc Mộ Dung Ca dần dần vơi mất lý trí, bóng đen xuất từ phía sau, thân hình phất phơ như u linh (ma) lồ lộ bước ra.
Khí thế ép người, áp bức cứng rắn lan tỏa, xa xa còn có mùi máu tanh.
vừa quay đầu nhìn, còn chưa kịp có phản ứng gì, vòng tay liền trở nên trống trải. Vốn dĩ Mộ Dung Ca còn cựa quậy ngừng trong lòng, bị người kia đoạt mất, thậm chí còn ôm rất chặt nữa.
“Kinh Nam vương, may cho ngài là vẫn chưa chạm vào nàng.” Giọng lạnh lùng của Nguyên Kỳ vang lên, có chút khàn khàn.
ràng hai người có chiều cao ngang nhau, nhưng lúc này có gì đó khác lạ, cơ thể bộc lộ hoàn toàn khí thế bức người, khiến ai nấy đều phải chắp tay thần phục.
Đuôi lông mày của Lâm Khinh Trần khẽ giật, trong lòng chấn động, cảm nhận rất ràng sát khí toát ra người Nguyên Kỳ!
Nguyên Kỳ nhìn chằm chằm Lâm Khinh Trần, đôi mắt che giấu dục vọng lóe lên tia sáng , khi nãy nhìn thấy Mộ Dung Ca được Lâm Khinh Trần ôm trong lòng, nữ tử ngốc nghếch ấy có chút khác thường ngừng cọ quậy trong lòng Lâm Khinh Trần nữa chứ. Hừ, nếu đến trễ chút, hậu quả… hậu quả… hừ, cần nghĩ cũng biết. Vào lúc này, ngoài cơn dục vọng cuồn cuộn trong cơ thể, còn thêm vào phẫn hận.
Mộ Dung Ca mất lý trí đột nhiên cảm thấy cơ thể có hơi lạnh truyền đến, tuy rất lạnh lẽo, nhưng lại có cảm giác rất oan toàn, cơn cuồng khát trong lửa dục cũng giảm bớt chút. Đôi mắt nàng mông lung, khuôn mặt ửng hồng như hoa đào nở, nụ cười tuyệt mỹ như tiểu quái gợi tình, “ha ha…. Ôi trai đẹp… ha ha… đẹp trai ơi” Bàn tay nhắn vuốt ve khuôn mặt ai đó, là tay làm sao, khiến người ta kiềm chế được mà… nàng nuốt nước miếng, cười ma mãnh, “ôi… láng quá… trơn quá…”
Sát khí của Nguyên Kỳ ngùn ngụt bừng cháy, nghe vậy, cử chỉ của nàng lại vô cùng phóng túng, rùng mình cái, khóe môi khẽ cõng lên. Mặc dù hiểu hai từ “trai đẹp” có ý gì, nhưng những gì nàng làm, cùng biểu này…, ràng là gạ tình a! (ở đây tác giả dùng từ “soái ca”, để dễ hình dung, nên mình dịch thẳng ra “trai đẹp”. Đây là từ ngữ của thời đại, Nguyên Kỳ là người thời xưa đương nhiên hiểu được. biết biết còn khoái trá đến cỡ nào)
ngờ lại có ngày này, bị người khác gạ tình ư!
Thân hình Lâm Khinh Trần chết lặng nhìn dục vọng bộc lộ ra của Nguyên Kỳ khi ôm lấy Mộ Dung Ca, ánh mắt bỗng lóe lên, ra Nguyên Kỳ xem trọng Mộ Dung Ca đến vậy! Nếu đêm nay Mộ Dung Ca bị người khác làm nhục, thậm chí có thể nhìn thấy trước “thiện quả” mà Thiện Nhã gieo phải!
cẩn trọng quan sát thần sắc của Nguyên Kỳ, hay là cũng phục dùng hoan dược? Thiện Nhã… muội đúng là… dám cả gan làm loạn! ràng biết là thể mà cũng cố thử phen! Nhìn thấy Nguyên Kỳ quần áo chỉnh tề, tóc tai ngay ngắn cũng biết muội ấy được toại nguyện rồi!
"Nàng nhiễm phải hoan dược, nếu tối nay được ái ân với nam tử, phải ngâm mình suốt đêm trong nước lạnh, cả đời bị vô sinh.” thu hồi suy nghĩ, trầm giọng nhắc nhở.
Dứt lời, lập tức rời . Những việc nếu đêm nay phải phát sinh, cũng thể ngăn cản được. Huống hồ, trong người của Mộ Dung Ca và Nguyên Kỳ đều có hoan dược!
Last edited by a moderator: 9/10/15