Chương 51 : Phong quốc đại biến .
qua năm ngày đường.
Dọc đường yên tĩnh, có bất trắc gì xảy ra.
Có điều, trong khoảng thời gian này, đại đa số Lan Ngọc công tử đều nhắm mắt dưỡng thần, có khi còn ngủ rất sâu, ngay cả lúc trưa dừng lại tạm nghỉ, cũng ở trong xe ngựa, ngẫu nhiên mở to mắt báo cho Mộ Dung Ca biết, muốn ngủ lát.
Mới đầu Mộ Dung Ca còn hơi lo lắng, e ngại bệnh tình của Lan Ngọc càng nặng thêm, nhưng Tiểu Thập cho biết, hai năm qua công tử đều trong tình trạng này, cũng mất mạng.
Nàng cẩn thận phát mặt Tiểu Thập đầy nét lo âu, tình hình của Lan Ngọc ngày càng tệ sao?
Rốt cục là bị bệnh gì, sao lại giày vò người ta như vậy?
Cho dù Lan Ngọc cố gắng nhẫn nại, nhưng lúc đường, khi va phải những cú sốc , nàng vẫn thoáng nghe được thanh đau đớn bên tai, đúng là nỗi đau dai dẳng.
cũng ăn rất ít, dù Tiểu Thập và Lưu Vân ăn rất nhiều, chỉ lướt qua miệng vài cái rồi thôi. Nàng còn phát , thích ăn cháo và chút canh thanh đạm như bánh bao hoặc sủi cảo. Còn những món có hương vị nồng đậm, chỉ cần phộc đến mũi là ăn vô.
Mỗi khi đến khách sạn nào đó, nàng bỏ ít tâm tư hầm cháo nấu canh, nên hai ngày nay thần sắc cũng khá hơn, tái nhợt như trước.
thấy Lan Ngọc béo lên, nhưng mặt Tiểu Thập lại ú ra, nhìn đáng vô cùng! Mỗi khi nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của , nàng luôn kiềm được cười ra tiếng. khuôn mặt đáng , dáng người khôi ngô, luôn khiến người ta có ảo giác, lẽ khuôn mặt thiên sứ, dáng người mị sao?
Mặt Lưu Vân vẫn có biểu cảm gì, nhưng phút cũng rời nàng.
Đêm nay, mọi người lưu lại trong khách sạn của thị trấn tương đối nghèo nàn của Phong quốc.
Khó có đêm nàng phải xuống bếp, Tiểu Thập rất thất vọng, thấy nàng người được khỏe, liền quan tâm ‘’: “Ngươi hãy nghỉ ngơi . Ta chưởng quầy chuẩn bị ít là được.”
Nàng gật đầu cười: “Ừ!” Dù ngắn ngủi , mấy ngày ở chung, nàng cảm thấy như ở gần Tận Nhi, trong lòng cần lo âu toan tính.
Tiểu Thập định rời , liền nghe thấy Lưu Vân : “Báo cho chưởng quầy, ta chỉ cần cái màn thầu là được.” Ngữ khí vẫn giá lạnh, nhưng vẫn lộ ra vẻ thất vọng. Mấy ngày qua đều ăn đồ của Mộ Dung Ca, khẩu vị được nuôi tốt cũng hóa kén chọn, trấn này nghèo khó, đầu bếp trong đây nấu sao ra hồn, nghĩ lại cũng chẳng muốn ăn gì.
Mộ Dung Ca nhíu mày, hai tay che cái bụng đau. Hôm nay vừa vặn ngày đầu của chu kỳ, gần đây lại được nghỉ ngơi đều đặn, bụng đau đớn khó nhịn được. Vừa uống chút nước ấm, nơi đau có hơi giảm bớt nhưng vẫn khiến người ta còn sức lực.
Lưu Vân canh giữ ngoài cửa, nàng cần lo lắng đến an toàn, liền dần dần chìm vào trong giấc ngủ.
biết khi nào, nàng cảm thấy cả người rét run, định đứng dậy khép cửa sổ, liền khoác thêm cái áo, đứng lên bước xuống giường.
biết bao lâu, cảm giác ngủ rất lâu. Mơ mơ màng màng bước đến cửa sổ.
Toan đóng cửa, trận cuồng phong đánh úp lại, khiến nàng bất giác lùi ra sau ba bước. Vốn dĩ còn ngái ngủ, bây giờ xém xíu ngã nhào, trong hoảng loạn cũng tỉnh táo lại.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm bao trùm, vầng trăng lưỡi liềm treo cao, sao lại nổi gió chứ?
Nàng bước lại, đóng cánh cửa vừa bị gió tốc ra.
Ngay lúc này, luồng sáng lạnh đập ngay vào mắt, bóng đen đá văng cửa sổ, Mộ Dung Ca lui về sau ngay.
Kẻ đó đẩy Mộ Dung Ca vào góc tường, kiếm kề trước cổ nàng, chỉ chút là cắt đứt cổ họng ngay.
Trong phòng tuy thắp nến, nhưng dưới ánh trăng vẫn thấy .
“Quất Đào, là ngươi!” Thấy kiếm áp sát người, nàng đề cao cảnh giác hô lên. phải lúc này Quất Đào cùng Triệu Tử Duy trở về Tề quốc sao? Sao bây giờ lại mình xuất ở đây?
cần nghĩ đâu cho xa, Triệu Tử Duy đến tìm nàng, khiến nàng ta bất mãn, định giết nàng cho xong chuyện! Ánh mắt Mộ Dung Ca nhìn chằm chằm Quất Đào.
Quất Đào đến đây, phí ít tâm tư mới tìm được Mộ Dung Ca, thừa dịp Lưu Vân tiểu giải, nàng phá cửa sổ mà vào, ngờ tinh thần cảnh giác của Mộ Dung Ca lại cao như vậy, vẫn phát ra.
“Nếu như ngươi còn sống đời, chỉ cản đường tiến của thái tử. Yên tâm, giết ngươi xong, ta hậu táng ngươi, rồi tuẫn táng đền mạng!” Quất Đào lạnh lùng dò xét Mộ Dung Ca, giọng điệu trầm.
Đúng là Mộ Dung Ca vô tội, nhưng nàng thể chết! Sau khi xuống địa ngục, nàng nhất định đền tội với nàng ta.
Mộ Dung Ca run lên từng cơn, vốn sinh ra ở thời đại, chịu nền giáo dục tân tiến, suốt hành trình nàng luôn đề phòng, sợ bị người đuổi giết. ngờ Quất Đào vẫn chưa từ bỏ ý định! Càng ngờ nàng lòng trung thành với Triệu Tử Duy như vậy, cho phép bất cứ ai cản đường tiến của !
Lúc này, lại muốn dùng mạng đổi mạng! trung thành này, nàng chưa gặp bao giờ! Giờ phút này, trong khoảnh khắc sinh tử, nàng cũng khỏi thấy cảm động.
Bỗng nhiên, cửa bị đá văng ra, Lưu Vân đưa kiếm hướng về Quất Đào.
Quất Đào cảm nhận được sát khí, nhìn lại, đúng là Lưu Vân, tức thời nhàng thở ra, "Lưu Vân, nếu ngươi muốn nàng ta trở ngại đại nghiệp của thái tử, đêm nay được cản ta. Ngươi cứ xem như thấy, chờ ta giết rồi, chặt đầu của ta dâng cho thái tử nhận thưởng. Ta và ngươi cùng hầu hạ thái tử mười năm qua, tuyệt đối hy vọng thái tử sắp thành đại nghiệp lại đứt gánh giữa đàng. Càng mong ngài gặp nguy hiểm. Cho nên, ngươi tuyệt đối được ngăn cản ta!”
Hàng lông mày của Mộ Dung Ca khẽ nhướng lên, tim đập nhanh. Cơ thể vốn nhanh nhẹn, bây giờ lại bị Quất Đào dùng kiếm chỉ vào, càng là tiến thoái lưỡng nan.
“Quất Đào, sao ngươi cho rằng, chỉ cần giết ta, con đường phía trước của thái tử luôn bằng?” Nàng trấn định nhịp tim, bình tĩnh nhìn Quất Đào, lạnh giọng hỏi. Rồi lại nhìn sang Lưu Vân, : “Lưu Vân, ngươi cho rằng ta là hồng nhan họa thủy ư?”
Đôi mắt Lưu Vân chợt lóe lên, nhiều ngày theo bên nàng, thấy nàng vui vẻ bên Lan Ngọc và Tiểu Thập, chút mưu quyến rũ Lan Ngọc cũng có. Nàng vẫn tỉ mĩ đối đãi với , hề có ý kiêu ngạo kinh thường, thái tử cũng hạ lệnh để lại bảo vệ nàng, đúng là khó xử.
Mà ngày đó, thái tử đưa ra bao nhiêu điều kiện như vậy, nàng đều đồng ý, cũng , nàng muốn vướng chân thái tử. Nhưng những lời Quất Đào vừa , cũng có chút dao động. Bởi vì trước đây cũng nghĩ, chỉ cần giết Mộ Dung Ca là mọi chuyện ổn thỏa.
Đương khó xử, Quất đào tận dụng thời cơ, chút chần chờ, nàng muốn mất cơ hội hiếm có này! Liền hề do dự đâm thẳng tới.
Lưu Vân thấy vậy, quá kinh hãi, hô to tiếng, “ được!”
Lời vừa ra, biết quá muộn! liền nhắm chặt hai mắt nghiêng đầu! biết, muốn thấy Mộ Dung Ca chết!
Bỗng nhiên, có luồng châm nhanh như chớp từ sau từng đâm thẳng đến, những cây châm cực sắc, đâm xuyên qua tường, đồng thời xuyên thẳng vào tay Quất Đào.
Lúc tay Quất Đào run lên, Mộ Dung Ca dùng sức đẩy ra, chạy sang bên.
Quất đào hề phòng bị, cây châm mảnh như sợi tóc, căn bản nàng thể phòng bị! Mà cho dù có thời gian nàng cũng thể đối phó được!
Người có thể phát châm xuyên qua tường đâm thẳng vào tay nàng, võ công nhất định xuất quỷ nhập thần! Đáng sợ !
Răng nanh Quất Đào cắn chặt, là ai? Ai lại muốn ngăn cản việc tốt của nàng!
Mộ Dung Ca trấn định bản thân, cực lực chịu đựng cơn đau truyền lên từ bụng, biết sao lúc đó tay Quất Đào lại run lên, khi thấy nàng ta dùng nội lực để bức cây châm ra, mới biết có người cứu nàng!
Người cứu nàng hẳn là Lan Ngọc hoặc Tiểu Thập? Họ muốn vào đây vì đại khái muốn trở ngại nàng tự tay xử lý việc này.
Lưu Vân tuy ngây ra trong giây lát, nhưng hoàn hồn lại liền ở sát bên cạnh Mộ Dung Ca.
Quất Đào thấy vầy, liền ngay: “Lưu Vân, đây là cơ hội duy nhất, ngươi được để lỡ. Nếu lỡ rồi, sau này chắc chắn hối hận!”
Mộ Dung Ca hạ tầm mắt, trong lòng cảm thấy yên ổn hơn. Lúc Lưu Vân hô lên, nàng biết từ nay trở , tuyệt đối xuống tay với nàng.
“Ta phụng mệnh thái tử bảo vệ Mộ Dung Ca, tuyệt đối thể trái lời.” Đôi mắt Lưu Vân lóe lên, giọng điệu kiên định với Quất Đào. bây giờ hiểu, nếu Mộ Dung Ca gặp bất trắc gì, ảnh hưởng đến thái tử còn lớn hơn nữa. ở bên Mộ Dung Ca, bảo vệ nàng đồng thời cũng giúp thái tử phải phân tâm. Cứ như vậy, tuyệt đối Mộ Dung Ca ảnh hưởng đến ý niệm hùng bá thiên hạ của người.
Quất Đào phẫn hận thôi, muốn nhân lúc Lưu Vân để ý lại ra tay song nàng ràng phát , cả người mềm nhũn chút sức lực!
"Tại sao lại như vậy?" Nàng hoảng sợ, bất chợt ngộ ra, cây châm tinh vi ban nãy xuyên qua huyệt vị nàng, tạm thời phong bế mọi võ công!
Mặt Lưu Vân vốn biểu cảm mặt cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, ra tay cứu Mộ Dung Ca phải Tiểu Thập mà là Lan Ngọc công tử. Dù là ai trong hai người bọn họ, đều có thể hóa châm thành vũ khí công kích, cũng đều im hơi lặng tiếng, xuyên thấu qua tường, chui vào trong cơ thể, quả là đáng sợ! Lưu Vân thoáng hãi hùng, chưa thấy qua võ công xuất quỷ nhập thần như vậy!
Mộ Dung Ca lạnh mắt nhìn Quất Đào, lạnh lùng : "Quất Đào, đây là lần thứ hai ngươi giết ta. Lần đầu tiên, ta so đo. Nhưng lần này, ta tuyệt đối thể buông tha ngươi!" Quất Đào chấp niệm quá sâu, tuy là toàn tâm toàn ý vì Triệu Tử Duy, nhưng cứ muốn lấy mạng nàng. Cố chấp ăn vào trong tim, dễ dàng sửa đổi được. Dù nàng sợ chết, nhưng cũng có nghĩa nàng có thể để ai muốn lấy mạng mình cũng được, lại còn thơ ở thả hổ về rừng ư! Còn lâu a!
Nàng chưa chờ Lưu Vân ra tay, liền tự nhặt thanh kiếm bị rớt trước mặt, hướng thẳng Quất đào, lạnh mắt nhìn sắc mặt kinh hoảng của ta, hề dao động hỏi: “Ngươi có hối hận ?”
Quất Đào cất tiếng cười to, đôi mắt đầy hận ý nhìn Mộ Dung Ca, nghiến răng nghiến lợi : “Ta chỉ hối hận thể giết chết ngươi!” Nếu như lần đó, nàng nắm chắc cơ hội, dùng chân đá, mà dùng kiếm đâm, chừng được toại nguyện rồi!
Nếu nàng chết, cũng chết nhắm mắt! thể thay thái tử trừ bỏ thứ hồng nhan họa thủy này!
Mộ Dung Ca chưa bao giờ giết người, nhưng tay cầm kiếm vẫn run loạn. Dưới thời loạn thế này, mạng người vốn ti tiện, nếu nàng muốn sinh tồn, chỉ có thể vững tâm trước kẻ địch, còn nếu mềm lòng, e sau này hại đến bản thân, cũng hại đến người khác!
"Mộ Dung Ca, ta hầu hạ thái tử mười năm. Mà ở Khánh vương phủ thái tử từng cứu ngươi, cái chết của ta hôm nay, nhất định ngăn cách ngươi và thái tử vĩnh viễn! Thái tử chắc chắn hận ngươi giết ta! Sau này gặp ngươi, trước mắt thái tử chắc chắn ra hình bóng của ta. Đời này, ngươi đừng hòng dựa vào thuật quyến rũ dụ dỗ thái tử, cũng đừng hòng thái tử tấm thân dơ bẩn này!” Quất đào bỗng biến sắc, dường như toát hết sức lực nguyền rủa Mộ Dung Ca.
Lưu Vân và Quất Đào dù sao cũng có mười năm tình bạn, thấy Mộ Dung Ca muốn tự mình kết liễu Quất Đào, định mở miệng xin tình, nghe thấy những lời này, tức thời tim đập mạnh, nàng chủ động muốn tìm đến cái chết!
Mộ Dung Ca khẽ lắc đầu cười, trong đôi mắt trấn định nhìn Quất Đào lên tia thương hại, "Ta chưa bao giờ gặp người tự phụ giống ngươi. Trong lòng của Tề quốc thái tử, ngươi có từng quan trọng ? Nếu hành động của ngươi hôm nay là mệnh lệnh của thái tử, ta còn gì để . Nhưng nếu chỉ là chủ ý của ngươi tự tung tự tác, còn xuất khẩu cuồng ngôn, ta khỏi cảm thấy buồn cười. Nếu ngươi nghĩ ta thấy ghê tởm. Dù muốn ta phạm tội, nhưng ngươi cũng nên xem kỹ giá trị của bản thân, xem mình có đáng giá đó hay !”
Quất Đào trừng mắt, đôi mắt xinh đẹp cũng đỏ đậm lên vì phẫn hận, nàng vốn định khiến Mộ Dung Ca sau này thể đối mặt với thái tử, nhưng ngờ Mộ Dung Ca lại nhìn thấu tâm tư nàng, thậm chí còn công kích để nàng hoàn toàn tuyệt vọng. Lửa giận ngập trời nhưng vẫn thể thừa nhận Mộ Dung Ca sai, những hành động hôm nay nàng luôn tự cho là đúng, nhưng thái tử vẫn chưa có lệnh kia… có điều, sao Mộ Dung Ca lại có thể trấn định bình tĩnh như vậy?
Khẩu khí này, nàng nuốt trôi, tuyệt đối nuốt trôi a! Hai mắt đỏ hồng của nàng nhìn Mộ Dung Ca chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi : “Ta còn chưa muốn chết, ngươi được giết ta!”
Nghe vậy, Mộ Dung Ca nhướng mày, đến cả Lưu Vân cũng bất ngờ, Quất Đào nghĩ thông rồi chăng?
Có thể vào lúc này có hối hận cũng vô ích, lúc miệng Quất Đào sùi bọt mép, nàng thể tin được, vừa rồi… ngân châm vừa nãy có độc! Chưa kịp nghĩ xa hơn, máu trong cơ thể ngừng trệ, tim đập mạnh vài cái rồi dừng hẳn.
Lưu Vân từ xa bước lên, đưa tay thăm dò hơi thở, tay khẽ run lên… chết ư?
Từ phản ứng của , Mộ Dung Ca biết ngay Quất Đào chết, nàng cau mày nhìn thoáng qua cây kiếm trong tay, ném xuống đất. Cái chết của Quất Đào có liên quan đến những cây châm kia ư? Nàng thầm cảm thấy, Lan Ngọc công tử… hề đơn giản, ra tất cả mọi người đều đơn giản, vì muốn bảo vệ mình, ngân châm tẩm thêm ít độc cũng là chuyện bình thường.
Nàng đến trước cửa, tạm dừng lại, nhìn Lưu Vân có chút thương tích khẽ dặn dò: “An táng nàng .”
Thân thể Lưu Vân cứng đờ, tự chủ quay đầu nhìn Mộ Dung Ca, lòng đầy nghi vấn, rốt cục nàng là người thế nào? ràng nhìn rất bình thường, thậm chí hèn mọn vô cùng trước mặt thái tử, nhưng vừa rồi, nàng lại có được thần thái trấn đinh, bình tĩnh cùng cơ trí vốn thuộc về mình. Nàng… quả cũng rất tuyệt.
Lại nhìn về phía thi thể sùi bọt mép, Quất Đào chết thảm , trong lòng thầm than: ‘Quất Đào, sao ngươi lại làm vậy? Thái tử đối với nàng có chấp niệm, tuyệt đối thả nàng. Sau khi thái tử quyết tâm để ta lại bảo hộ nàng, cũng khẳng định vị trí của nàng trong lòng thái tử rồi.
Cơ bản cũng chưa nghĩ ra, chỉ lần có ý muốn tự tay giết nàng, nhưng trong nháy mắt, triệt để nghĩ thông, thể giết Mộ Dung Ca, nếu nàng có mệnh hệ gì. Có lẽ, nếu Mộ Dung Ca còn sống, thái tử càng muốn nắm quyền thiên hạ trong tay!
Mộ Dung Ca hiển nhiên phát thay đổi suy nghĩ của Lưu Vân, nàng nhìn ra hành lang người, những ngân châm kia… thần sắc nàng lạnh lẽo nghiêm nghị.
Ngân châm là vũ khí để công kích mà ai ngờ được, người người chỉ nghĩ châm chỉ để xe chỉ luồn kim, ai ngờ được sau lưng cây trâm này, chứa sát khí ai biết.
Nàng mặc kệ sau lưng giấu điều gì, nàng chỉ cần nhớ kỹ, trong cuộc chơi này, nàng thể sốt ruột, cũng được lùi bước.
Về phần khác, nàng nghĩ, cũng vì cần thiết phải nghĩ.
Trong phòng, Tiểu Thập cúi đầu đứng trước Lan Ngọc.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ......
Chớp mắt qua hai tháng.
Từ Phong quốc đến Bạch quốc, vừa vặn đến biên giới nước Nam.
Dọc đường , phong cảnh hai nước thu cả vào mắt. Phong quốc dồi dào, khắp nơi đều thấy. Nhưng bạch quốc cằn cỗi, từ lối ăn mặc của dân chúng Bạch quốc liền thấy .
Biên giới Nam quốc phòng bị cẩn mật, cửa thành dán lên tờ cáo thị, cho phép người từ nước khác nhập thành, cũng cho phép dân chúng Nam quốc ra ngoài.
Lúc này, Nam quốc giao chiến với Trần, dân chúng ai nấy đều sợ hãi kinh hoảng, hoàng đế Nam quốc cũng muốn dân chúng chịu thêm tổn hại mới dán bản cáo thị này.
Mộ Dung Ca xốc mành xe ngựa, nhìn binh lính nước Nam đứng gác. Ánh mắt lướt qua quần áo người họ, trong tay còn cầm cây trường kích. Đơn giản vô cùng. Người xưa quả thông minh, dần dần phát triển tân tiến hơn, cũng phải sớm chiều có thể từ thời kì sắt thép sơ khai dần phát triển đến thời đại. Lúc này đây, nàng trực tiếp nhìn thấy vũ khí thuộc thời đại này, sắt thép sơ khai!
Nhìn trước cổng thành, hơn mười người gõ cửa khóc than muốn được tiến vào. Nàng khẽ thở dài.
Chiến tranh quả nhiên vô tình.
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua thần sắc lạnh nhạt của Lan Ngọc, dựa vào thành xe, tựa hồ vừa tỉnh giấc. Bỗng nhiên mở mắt, trong ánh mắt lại hề có chút mơ hồ ngái ngủ, lại còn trong vắt sáng ngời, khóe miệng nhếch nhếch tao nhã, cười : “ cần lo lắng, chúng ta có thể bình yên vào thành mà.”
Quả nhiên, khi Tiểu Thập giơ lệnh bài ra, gã tướng lĩnh nhìn thấy, lập tức sai người mở cửa thành, tự mình xuống thành nghênh đón.
“Bổn tướng bái kiến Lan Ngọc công tử.” Sắc mặt của vị tướng lĩnh lộ vẻ vui mừng, cực kỳ cung kính .
tường thành, bọn lính canh nghe bốn chữ ‘Lan Ngọc công tử’, đồng thanh giơ trường kích, hô to: “Lan Ngọc công tử đến!”
Đối với bọn họ mà , Lan Ngọc công tử nổi danh gần xa thiên hạ, vạn vạn chúng sinh chịu ơn Lan Ngọc công tử đếm xuể, trong lòng dạ tôn kính. Bọn họ ngóng trông mấy tháng rồi, rốt cục Lan Ngọc công tử đến!
Những người than khóc ngoài cổng thành, cũng dừng tiếng nỉ non, mặt lên nét hy vọng sáng ngời. Lan Ngọc công tử đến, Nam quốc nhất định sớm thoát cảnh chiến tranh! Còn bọn họ xa xứ lâu ngày sớm cũng được đoàn tụ.
Thời khắc này, bốn chữ ‘Lan Ngọc công tử’ giống như thuốc an thần, trong mắt mọi người, như vị thánh sống!
Mộ Dung Ca tựa đầu nhìn ra, đám người xa xa đó mặt còn nét kinh hoảng vô vọng, ngược lại khuôn mặt đẫm lệ nét tươi cười, bọn họ cực kỳ tín nhiệm nam tử ngồi đối diện nàng, hoàn toàn chút nghi ngờ. Nàng thấy vậy, trong lòng ra câu , ‘Lan Ngọc công tử, tấm lòng từ bi, tựa như người trời.’
Những năm gần đây lại nhiều nước, trợ giúp ít quốc gia sắp diệt vong, cho bọn họ hy vọng.
Rốt cục là người như nào? Ngoài Nguyên Kỳ, đây là người thứ hai khiến nàng thể nhìn thấu, chỉ cảm thấy người cứ mơ mơ hồ hồ.
Ngoài xe ngựa, Lưu Vân nhìn xung quanh, lòng đầy phức tạp. Trước mặt dân chúng, Lan Ngọc công tử quả nổi tiếng, nếu sau này trở thành địch thủ của thái tử, e là cũng rất nan giải! Dân chúng nơi đây tôn kính Lan Ngọc công tử như thần vậy!
Hai tháng rưỡi qua, thấy được số tin tức, cũng hy vọng thái tử biết được ở bên Mộ Dung Ca, nhưng thái tử vẫn triệu về, lại cảm nhận được ám vệ theo dõi họ ngày càng ít dần, biến mất thấy tăm hơi. bỗng thấy lạnh thấu xương, những ám vệ im hơi lặng tiếng, đương nhiên tin tức đưa ra cũng im hơi lặng tiếng luôn!
nghiêng đầu nhìn Tiểu Thập kế bên, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo. Tiểu Thập to lớn mạnh mẽ như vậy, còn Lan Ngọc công tử sao?
Tựa hồ Tiểu Thập cảm nhận được Lưu Vân nhìn , liền nghiêng đầu mỉm cười với Lưu Vân. Thấy vậy, khóe miệng Lưu Vân cũng miễn cưỡng nhếch môi.
Xe ngựa đường thẳng đến Diệp Thành, kinh đô của Nam quốc. Đúng là tiểu quốc, chỉ hai ngày đường đến Diệp Thành.
Dọc đường, luôn có binh lính nam quốc bảo hộ, đường thoải mái.
Ngẫu nhiên Mộ Dung Ca xốc mành xe, nhìn ra liền cả kinh, có cả nam tử thừa loạn làm nhục nữ tử, thậm chí do trường kỳ chiến tranh nên đồ ăn khiếm khuyết, ít kẻ đầu cơ trục lợi, cũng vì đói mà nạn cướp bóc liên miên xãy ra, vô số tình cảnh đập cả vào tim nàng. So với tình cảnh sống động này, những hình ảnh tivi còn tốt đẹp hơn nhiều!
Tốt đẹp là vì nàng nhận ra, từ tivi chiến tranh cũng đáng sợ, nhưng nếu ở trong đó, nàng cũng quả quyết sợ hãi. Nhưng vào lúc này, nhìn những khuôn mặt run sợ trước cảnh nhà tan cửa nát, huy hoại trong chốc lát, lo ngại quốc gia bị diệt vong, nàng bỗng thấy sợ hãi.
Từ giờ trở , nàng thể đếm xỉa đến, như từ xa nhìn chiến tranh trước tivi, nàng là trong số họ. Cũng có chút sợ hãi, sợ ngày thành nô lệ, mặc cho những kẻ quý tộc cao hoán đổi trao tặng.
Nghĩ đến đây, ngực nàng dấy lên từng đợt đau đớn, tựa hồ thở được.
Nàng lại nhìn Lan Ngọc, thấy rất bình tĩnh, tựa hồn khiến người ta có ảo giác, ngoài tấm lòng từ bi kia, cũng tồn tại tâm tư máu lạnh vô tình.
Nghĩ đến đây, nàng nhướng cao mày, cảm thấy buồn cười, có lẽ do nàng đến từ thời đại, nơi hòa bình dân chủ, nên mới có những tràng cảm xúc như vậy, còn với những người này đó giờ gặp ít, nên khỏi bình tĩnh, thờ ơ!
“Mộ Dung Ca, nàng có kế sách gì?”
Lắc lắc lư lư, bánh xe ngừng chuyển động, ngồi đối diện bỗng nhiên hỏi.
Nàng sững sờ lúc mới phản ứng lại, chắc hẳn muốn hỏi nàng nghĩ ra được cách ứng phó với những gì phát sinh tiếp theo. Dù sao thời gian dài như vậy, có lẽ tạm thời Nguyên Kỳ cũng mất tin tức của nàng, nhưng tin Lan Ngọc công tử đến Nam quốc nhất định được lan truyền, những gì nàng sắp gặp phải e là càng ngày càng nhiều. Dù sao còn nửa tháng nữa mới hết thời hạn ba tháng giao ước, chỉ cần nửa tháng nữa thôi.
Trong hai tháng này phát sinh rất nhiều chuyện. Lâm Thiện Nhã đến Hạ quốc, chọn được ngày lành tháng tốt hiếm có, tháng sau thành thân với Nguyên Kỳ. Triệu Tử Duy cưới Lương Hân Hân, lập làm thái tử phi, đồng thời sang ngày thứ ba, liền phái người Phong quốc tặng sính lễ.
Về phía Tận Nhi, sau khi Triệu Tử Duy về Tề, Tận Nhi vẫn rất nổi bật, nhưng trong khoản thời gian ngắn vẫn sánh được năm cỗ thành trì của Triệu Tử Duy. Hơn nữa, thái tử phi của là Lương quốc công chúa, lâu sau trắc phi còn là Phong quốc công chúa, trong khoản thời gian, Mộ Dung Tận khó có tiến triển gì, khắp nơi đều áp chế , nàng chỉ được nghe được như vậy từ miệng của dân chúng, thể biết nhiều hơn. Có lẽ, ở Tề còn trình diễn những vỡ kịch mà so với tưởng tượng của nàng còn hãi hùng hơn.
Cậu thiếu niên chỉ mới mười ba, liệu có được thừa nhận ở đó ?
“Vẫn cần công tử trợ giúp thiếp tay.” Ánh mắt bình tĩnh của nàng trấn định nhìn , trầm giọng .
trầm mặc nửa khắc, mỉm cười trả lời: “Được thôi.”
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...
Hạ quốc, phủ thái tử.
"Thái tử, ty chức vô dụng, hai tháng qua vẫn có tin tức của tỳ nữ Mộ Dung Ca.” gã ám vệ dập đầu, giọng điệu áy náy vô cùng.
Tựa vào ghế mây, tư thái thanh thản tao nhã, dung mạo khuynh thế khuynh thành của Nguyên Kỳ hề bất ngờ, ngược lại còn cười nhạt.
Nhất thời có chút hiểu, sao thái tử vẫn lạnh nhạt như vậy? chút để ý cũng ? Hơn hai tháng qua, luôn truy đuổi tin tức của nữ nô có thân phận thấp hèn có ý nghĩa gì?
"Lui ra, cần tìm nữa." Khóe miệng Nguyên Kỳ cười nhạt dặn dò.
Ám vệ thở phào, chỉ cần ngài trách tội là được, lập tức cúi người lui ra.
Ám vệ lui ra rồi, Nguyên Kỳ mới thêm: “Bản cung nghe Như Băng cãi lời Thiện Nhã công chúa, cũng có ý đồ hạ độc trong thức ăn, quyết định ngày mai xử trảm?”
Gia Kiệt lập tức gật đầu đáp: “Bẩm chủ công, quả có chuyện này.” Nhưng mà, Như Băng là nữ tỳ có thân phận thấp kém, dù ra phải tội danh của nàng, có lẽ là chịu tội thay người khác, nhưng do nàng thân hèn mọn, tuyệt nhiên ai phí công giúp nàng thoát tội, có điều, hiểu sao thái tử lại lưu ý chuyện này?
Nguyên Kỳ cười nhạt: “Kéo dài ba tháng hãy hành hình. Đồng thời truyền việc này ra ngoài, để cho mọi người nghị luận.”
Nghe vậy, Gia Kiệt quả nhiên có chút trầm nhẫn, trong lòng nổi ra vài phần kinh ngạc, ý của thái tử là? Lại nghĩ đến Mộ Dung Ca, hình như giao hảo rất tốt với Như Băng. Nếu như trong việc này dặm mắm thêm muối đến các nơi, chẳng phải Mộ Dung Ca vì Như Băng mà quay trở về sao?
“Tề quốc thái tử và thập hoàng tử tranh đấu gay gắt, cứ đà này, mấy năm qua cũng có kết quả gì. Ngươi nên châm thêm chút lửa .” Nguyên Kỳ cầm lá thư đặt gối, lần nữa đứng lên xem lại, trầm mặt lát rồi mở miệng dặn dò. Đôi mắt sâu lường được thoáng qua luồng sáng lạnh, Lan Ngọc công tử quả xứng là đối thủ mạnh, dưới mấy phương tìm kiếm của ám vệ, vẫn có thể im hơi lạnh tiếng xử lý sạch , ai nắm được hành tung trong tay, còn Mộ Dung Ca theo bên cạnh, chắc chắn cũng phát bình thường, nàng vốn thông minh, chắc chắn lợi dụng. Nghĩ đến đây, khóe môi tươi cười thoáng thêm vài nét lãnh liệt.
Thần sắc Gia Kiệt túc kính, biết thái tử bày mưu nghĩ kế, sớm có cách xử lý, trách được mấy ngày qua có tin tức của Mộ Dung Ca và Lan Ngọc công tử, chủ công vẫn hề bất ngờ, vẫn lạnh nhạt đổi.
“Thiện Nhã công chúa phái người đến mời chủ công ngắm cảnh sắc hồ sen, biết ý chủ công thế nào?” Gia Kiệt nhớ lại ban nãy có người của Thiện Nhã công chúa đến mời, liền mở miệng hỏi.
Nguyên Kỳ cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Gia Kiệt thấy vậy, liền khom người lui ra. Ra khỏi phòng, liền thấy ngay Xảo Vân đứng cách đo xa, thần sắc trở nên nghiêm nghị.
Xảo Vân thấy Gia Kiệt, sắc mặt hớn hở chạy sang, lập tức hỏi: “Thái tử có thể bớt chút thời gian?” Nàng đợi gần canh giờ, vốn nghĩ thái tử cũng bận, vốn có chút thất vọng, liền thấy Gia Kiệt ra.
Nhìn Xảo Vân sốt ruột, sắc mặt Gia Kiệt biểu cảm trả lời: “Ừ.” Thiện Nhã công chúa mới đến Hạ quốc được mấy hôm, nhưng có vẻ hết kiên nhẫn rồi, xem ra, tâm niệm của Thiện Nhã công chúa đối với chủ công quá sâu, nếu sau này Mộ Dung Ca trở về, mơ hồ cũng nhìn ra, Mộ Dung Ca tuy nhìn như hèn mọn, nhưng dựa vào trái tim chưa hề si mê thái tử, có thể thắng nước. Nhưng kết quả sau cùng như nào, ai dám khẳng định.
Chỉ là…
Chỉ là chủ công đối với Mộ Dung Ca, liệu có lọt được vào trong mắt, vào trong tim của ngài?
Xảo Vân vội chạy về, rốt cục về đến Tử Đào các, nơi Lâm Thiện Nhã trú ngụ trong phủ thái tử.
Trong Tử Đào các bố trí tao nhã xa hoa, sân trước rộng rãi, so với Lạc Hoa cung ở Phong quốc còn to gấp đôi, thậm chí còn to hơn. Hạ quốc quả hổ danh là quốc gia giàu mạnh nhất.
Lúc vừa đến phủ thái tử, Lâm Thiện Nhã khỏi khiếp sợ, đồng thời cũng kinh hỷ vô cùng , qua mấy ngày ở đây, nàng phát , tuy rằng mỹ cơ ở đây rất nhiều, nhưng ai được Nguyên Kỳ sủng ái. Đại đa số đều là người Hạ quốc, phải những nô tỳ đến từ các nước bị diệt vong, là do hoàng đế ban cho, trong đó còn do nhiều quan viên dâng tặng. Điều này, đối với nàng rất đáng vui mừng.
Nhưng qua nhiều ngày, ngoại trừ ngày đầu tiên Nguyên Kỳ ra trước cổng đón nàng, còn lại chưa từng gặp qua . Cho nên, hôm nay nhận được tin tức từ Phong quốc, rằng phụ hoàng gần đây lơ là triều chính, ngày ngày cùng số phi tần và nha hoàn có chút nhan sắc công khai đùa giỡn giao hoan ngay trước ngự hoa viên, nhị ca càng được phụ thân thích, nhưng dân chúng vô tội liên lụy trong đó ít, trong đám dân bần hèn, có chút nhan sắc, hơn nữa chỉ cần còn là xử nữ bị cưỡng ép đưa cả vào trong cung, tùy ý phụ hoàng, quan viên, thị vệ cưỡng bức!
Thân thể phụ hoàng ngày càng suy sụp, dã tâm nhị ca sáng to, chỉ e ngại cần đến Hạ quốc và Tề quốc, nhất định khi phụ hoàng băng hà, ít nước đánh thẳng vào Phong quốc!
Vì thế, nàng bất an thôi. Phụ hoàng vốn cho rằng chỉ cần hòa thân với Hạ quốc và Tề quốc xong, Phong quốc bình yên vô , nên mới mảy may để tâm. Song nàng có chút sợ hãi Nguyên Kỳ vì chuyện này mà xa lánh nàng, thậm chí nhân cơ hội xuất binh đánh Phong.
Cho nên… nàng phải để trong lòng có nàng, như vậy mới giữ được bình an cho Phong quốc.
Nghe Xảo Vân vậy, nàng vui mừng vô cùng, “Xảo Vân, mau trang điểm cho bản cung.”
... ...... ...... ...... ...... ...
Mấy ngày qua Lâm Thanh Nhã ăn ngủ yên, hàng đêm bị ác mộng quấn thân. Trong mơ, thấy phụ hoàng nắm chặt tay nàng, cưỡi người nàng, lệnh cho Hỷ công công lột váy nàng, trói chặt hai chân để nàng thể giãy dụa, chỉ biết trơ mắt nhìn phụ hoàng tiến vào, hủy hoại thân thể nàng! Đương thở hổn hển, ác độc : “Thanh nhi, ngươi thể giúp trẫm, trẫm hủy hoại việc hòa thân này!”
Đương lúc hoảng sợ, nàng thét to rồi tỉnh dậy. Nhìn thấy quần áo vẫn mặc người, tứ phía có giọng Lâm Thu Thành, vẫn trong tẩm điện của mình, liền nhàng thở thào.
tháng trước, phụ hoàng còn nhẫn nại, nhưng nàng biết làm sao, ám vệ phái ai trở lại, hề có tin tức của Mộ Dung Ca, nhưng phụ hoàng ngu ngốc chỉ biết hưởng lạc, hoàn toàn nghe nàng giải thích. May khi nàng cảm thấy bất an, Lương Hân Hân làm chủ, đưa sính lễ Tề quốc sang, phụ hoàng tuyệt đối thể bội ước.
Nhưng cách đây hai ngày, vô tình lướt qua ngự hoa viên, vừa vặn thấy phụ hoàng, nhị ca cùng vài tên thị vệ ở đó cưỡng bức cung nữ gào khóc thôi, sắc mặt nàng nhất thời trắng bệch.
Lúc ấy đúng trưa, tới lui phải người trong cung, là phi tần thị vệ, phụ hoàng vẫn quan tâm mặc nhiên làm trò đồi bại!
Cho dù trong cung nghe qua ít hành vi đồi bại của phụ hoàng, nhưng cũng chưa nghĩ qua. Dù sao, đa phần thị nữ đều ti tiện, cho phụ hoàng hay thị vệ đùa bỡn cũng là lẽ thường tình, chỉ là khi nhìn thấy nàng, trong mắt phụ hoàng và nhị ca vẫn nồng liệt dục vọng!
Ánh mắt đầy dục vọng ấy của phụ hoàng, rất ràng, hơn nữa thân thể phụ hoàng mảnh vải che thân, quan tâm đến hình tượng trước mặt con ! là còn luân thường đạo lý!
Nàng kinh hoàng chạy trốn, phía sau còn vang đến tiếng nhị ca.
“Phụ hoàng, Thanh nhi xinh đẹp quyến rũ hơn Thục quý phi! Nhi thần rất hâm mộ Tề quốc thái tử, được thưởng thức cơ thể kia! Nhị muội có vòng eo tinh tế, khuôn mặt mị người, đôi chân thon trắng nõn nà, xiêu động hồn người!”
Lâm Thu Thành cười to, cách xa mấy chục thước vẫn nghe được tà ý trong đó, nhìn vòng eo nhắn vặn vẹo phong tình vô hạn của con mình, hai mắt nheo lại cười : “Đúng là đẹp hơn Thục quý phi! Có lẽ so với Thục quý phi còn phóng đãng hơn!”
Tiếp theo đó là tiếng la khóc thất thanh của cung nữ bị đám thị vệ thay nhau ép dâm.
Lâm Thanh Nhã chạy thục mạng, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn cực kỳ bình tĩnh dặn dò cung nữ: “Chuyện xảy ra ở ngự hoa viên hôm nay được truyền ra ngoài. Từ nay trở , cổng cung của ta phải tăng thêm ba người canh gác.’
Thoát khỏi suy nghĩ, Lâm Thanh Nhã cắn chặt môi, phụ hoàng còn tình cảm cha con! Dám nổi tâm tư với cả nàng! Nếu phải e ngại Triệu Tử Duy, e kết cục của nàng khác gì cung nữ kia!
Còn nửa tháng nữa, nàng chỉ cần kiên trì thêm nửa tháng, là có thể gả sang Tề quốc! giờ, nàng vô cùng ghen tị với Lâm Thiện Nhã, dựa vào gì mà Lâm Thiện Nhã luôn có được những gì tốt nhất chứ?
Nàng khép hờ mắt, Mộ Dung Ca ở đâu? Lương Hân Hân bây giờ là Tề quốc thái tử phi, có được Triệu Tử Duy sủng ái ?
Nếu được sủng ái, nàng tuyệt đối tha!
Về phía Mộ Dung Ca có được quan tâm của Triệu Tử Duy, tuyệt đối nàng thể buông tha!
Last edited by a moderator: 9/10/15
Andrena và Sue ú thích bài này.