Chương 47 : Hiệp định 3 tháng .
Mùi hoa hồng thoang thoảng khắp gian, nữ tử tư thái mê người, đến khóe môi đỏ thắm cũng mỉm cười đến quyến rũ xinh đẹp.
Gió bỗng thổi qua bức màn, trực tiếp nhấc bổng tà áo lụa sa mỏng, khòm cổ trắng noãn lộ ra. Chiếc yếm trắng và khố cũng theo gió mà di chuyển nhàng , cảnh tượng khác gì mỹ nhân bước ra từ trong tranh, diễm lệ, xinh đẹp vô cùng.
Nguyên Kỳ thả sách, tư thái vẫn tao nhã như vậy, mùi hoa hồng phảng phất gay cả mũi, lường trước được nên cũng thoáng giật mình.
Đôi mắt tĩnh lặng gợn sóng chạy người nàng, tựa như có thể xuyên thấu tâm can, khiến nàng muốn tránh cũng được.
Nhưng nàng vẫn trấn định nhìn , đáy mắt lóe lên, nàng càng tươi cười rạng rỡ.
Nhìn từ góc độ nào nữa, nàng vẫn là xinh đẹp tuyệt trần. Da thịt trắng nõn, dáng người thướt tha, tươi cười quyến rũ, ngay cả quần áo cũng thơm ngát diễm lệ, tình cảnh này nếu rơi vào mắt nam tử khác, nàng sớm bị lột trần, bị chế ngự dưới thân, nhưng lại dùng đôi mắt sáng , dục vọng nhìn nàng.
Trong ánh mắt lộ ra nét lạnh thấu xương, tại tháng tám, ban đêm đến mức quá nóng, nhưng đủ ấm áp, nhưng dưới mắt , luồng khí này trở nên lạnh băng. Khóe miệng trầm mặc dấy lên nụ cười lạnh trào phúng.
Hay cho vui mừng tự nguyện hầu hạ! Quả vui mừng sao?
Mộ Dung Ca vẫn hồn nhiên như chưa thấy thay đổi của , bước gần vài bước, đến bên cửa sổ mới dừng lại. người nồng đậm hương hoa hồng, tràn ngập quanh người .
Nàng chậm rãi ngồi xuống, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh lướt dọc người . Sau yến tiệc lần trước, chuyển sang kiểu áo xanh bình thường nhất, nàng chỉ cần cởi bỏ đai lưng, lập tức khiến nhiệt độ trong phòng đột biến.
"Thiếp xin hầu hạ thái tử." Nàng nửa khép hai mắt, ánh mắt dừng lại đai lưng , tay thong thả lướt qua, nụ cười trong mắt lúc này trở nên lạnh nhạt.
Nàng biết mình đánh cược! Cược tất có thua có thắng, nàng phải gánh vác hậu quả, vì nàng được lựa chọn, nên chỉ có cách này!
Hai kiếp làm người, ngờ nàng vẫn phải vì hai chữ “tự do” này mà hao tâm tổn sức, càng lún càng sâu!
Trong chớp mắt, nghĩ ra rất nhiều cách, khóe miệng tự giễu cười lạnh, chút do dự cởi thắt lưng .
Vẻ mặt Nguyên Kỳ vẫn thanh nhã thanh thản như vậy, nhưng trong mắt lại lóe lên cao thâm khó lường theo hành động của nàng. Ngay lúc nàng chút do dự muốn gỡ thắt lưng , phong cảnh trước ngực đầy mị hoặc, nhưng hương hoa hồng nồng đậm phộc đến khiến khắn cũng phải nhướng mày.
cần dùng sức, đẩy nàng ra phía trước giường, cách đúng năm thước.
đẩy tay nàng ra, tựa như cách trời vực, bàn tay ấy rất lạnh, lạnh như bên ngoài được phủ lớp băng vạn năm.
Nếu tay lạnh như vậy, còn người sao? Có phải cũng lạnh lẽo khiến người ta thể tiếp cận, thậm chí muốn tránh ra xa ngàn dặm?
Mộ Dung Ca chật vật ổn định thân thể, hành động của chưa thể khiến nàng giận, cơ hồ lúc đẩy nàng ra, nàng thở phào nhõm. Mắt mang ý cười xuyên thấu màn sa nhìn về phía Nguyên Kỳ tao nhã giường, hỏi: “Thái tử là ghét bỏ thần thiếp?”
Ánh mắt trông nhìn như bình thản nhưng vô cùng lợi hại của Nguyên Kỳ nhìn đến nàng, giọng mềm như tuyết, "Mộ Dung Ca."
"Vâng." Nàng cúi thấp đầu, đáp.
"Ngươi là to gan lớn mật!" Ngay cả lời quát tháo từ miệng ra cũng mềm như vậy, nhưng lại khiến người ta phải hoảng sợ.
Mắt thâm trầm như đêm khuya, tựa hồ chứa giận dữ, nếu như nàng phòng bị, chắc chắn bị hút vào tầm mắt đó, thân tàn ma dại! Nàng tuyệt đối để bản thân bị hãm trong đó, tùy tiện để người kia khống chế vận mệnh của mình! Ánh nhìn gợn sóng nhàn nhạt nhìn nàng, khiến nàng cảm nhận rất có luồng áp khí bức đến, cặp mắt bình tĩnh kia tựa hồ nhìn xuyên thấu mọi suy nghĩ của nàng.
Ánh nến lay động , màn sa phất phới . Mùi hương thoang thoảng của hoàn toàn theo mùi hoa hồng hòa lẫn gay mũi phà xung quanh.
Trong lòng nàng gõ lộp bộp, hai tay khẽ nắm chặt, mặt vẫn duy trì bình tĩnh như vậy, tựa như hiểu gì nhìn , “Thiếp hiểu ý của thái tử?”
Nam tử nở nụ cười, biết là cười lạnh hay giễu cợt, độ cong nhếch lên ràng bức người, ngữ điệu nhàn nhạt, “Trong buổi yến tiệc tẩy trần, ngươi chủ động đáp ứng theo hầu bản cung, là biết Lâm Khinh Trần thể bảo vệ mình. Càng bởi vì ngươi biết hoàng đế Phong quốc nhất định cự tuyệt bản cung, nên chủ động đồng ý. Điểm ấy bản cung rất tán thưởng, ở bất cứ thời điểm nào ngươi tự biết phải làm gì. Tối nay, ngươi cố ý giả vờ, là muốn để bản cung chán ghét ngươi? Hay cho câu “Vui vẻ hầu hạ bản cung, Mộ Dung Ca, ngươi quả làm sai!”
ra là vậy! nhìn thấu suy nghĩ của nàng. ra lúc đầu, nàng cũng dự liệu sẵn, có thể nhìn thấu mọi người, hoàn mỹ nắm chắc ván cờ trong tay, biết như vậy, nàng lại có suy nghĩ kỳ lạ muốn lừa , đúng là biết tự lượng sức mình!
Nàng lời, chờ tiếp.
“Ngươi muốn rời khỏi bản cung?” nhìn chằm chằm nàng, trực tiếp thẳng vào vấn đề.
“Vâng.” biết, nàng cũng cần che giấu. Huống hồ, lúc này nàng cũng che giấu được gì. Nàng cần phải biết nghĩ gì, mới biết tương lai nên như thế nào!
Thấy nàng biểu lộ suy nghĩ , khóe miệng cười ấm áp, nhưng lúc chạm phải bộ dạng cố ý ngụy trang của nàng hôm nay, đáy mắt lộ ra tia chán ghét. khép mắt, nhìn ngọc ban chỉ hồng tía, thần sắc lạnh nhạt, : “Nếu ngươi muốn, bản cung cho ngươi được tự do.”
Nghe vậy, Mộ Dung Ca thể tin được, nàng xốc màn sa tiến lên bước, ánh mắt sáng rực nhìn , cố gắng áp chế vui mừng, hỏi: “Ngài đùa?” Sao có thể thoải mái cho nàng được tự do như vậy? Nàng tựa hồ quá mức tầm thường. Có mưu nào được che giấu sao? Mặc dù nàng muốn rời nhanh, nhưng nàng muốn biết, trong đó có mưu hay .
Nguyên Kỳ lại ngẩng đầu, ánh mắt sâu sắc liếc nàng, phát vui mừng được cố ý kiềm hãm mặt nàng, đôi mắt lại thâm sâu hơn, càng như vậy, càng lường được, “Bản cung chỉ cho ngươi cơ hội, nếu như trong ba tháng ngươi mở miệng cầu xin bản cung, lúc đó ngươi nhất định phải cam tâm tình nguyện ở lại bên người bản cung!”
Mộ Dung Ca nhăn mày, đây là trò chơi săn vờn bắt thả của thợ săn và con mồi sao! muốn, là phải cam tâm tình nguyện, triệt để phục tùng! Xuất phát từ cơ thể đến con tim!
Những gì xảy ra đêm nay, đều khinh thường!
“Duy nhất điều, được nương tựa Triệu Tử Duy và Mộ Dung Tận. Chỉ mình ngươi.” Bỗng nhiên bước xuống giường, từng bước đến bên nàng. Đôi mắt đen trầm kia, như hồ băng lạnh lẽo sâu thấy đáy.
Thân người cao lớn của , chưa bước đến cái bóng của lấn áp rồi, nàng mở to đôi mắt sáng trưng, mặt giãn ra cười khẽ, “Được!”
Nàng biết, đây là cơ hội duy nhất! cho nàng cơ hội, nàng phải cố gắng nắm bắt. Có lẽ người khác biết, tự do nắm giữ vẫn mệnh mình đáng quý biết nhường nào, nàng hy vọng được như vậy. rất tự tin, cho rằng ván cờ này mình nắm vững kết cục, song nàng tuyệt đối dễ dàng thỏa hiệp!
Nam tử này có nội tâm sâu rộng, quan sát cục diện, mưu trí thay đổi xoành xoạch, cũng có được dung mạo khuynh thế khuynh thành, nàng biết là cho được nàng tự do, tuyệt đối biết chắc chắn trong vòng ba tháng nàng mở miệng cầu xin , nhưng nàng tuyệt đối thỏa hiệp đâu à!
Trong mắt nàng kiên định vô cùng, phát ra ánh sáng xa xăm, nàng biết được giờ khắc này, nét đẹp, tự tin của nàng rung động lòng người như nào, đủ để nam tử trước mắt nàng lạc lối.
Nguyên Kỳ nâng cằm nàng, nhìn đôi môi căng mọng, từ tay áo lấy ra tấm lụa trắng lau chu sa đó, động tác dịu dàng vô cùng, ngay cả ánh mắt nhìn nàng cũng dịu dàng như vậy, tỉ mỉ cẩn thận như chạm vào món châu báu quý giá.
Thân hình nàng run lên, dốc toàn lực đẩy ra, bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, nàng rụt tay lại, nhưng vẫn thể khống chế cơn run rẩy ập đến, làm gì vậy? Nàng tự kỷ đến mức cho rằng tán tỉnh mình!
Dung mạo khuynh thế tuyệt trần gần nàng trong gang tất, hơi thở lạnh như băng phảng phất mặt nàng, nàng ràng cảm nhận được bàn tay nâng cằm nàng cũng lạnh như vậy. Ngũ quan hoàn mỹ, chút khuyết điểm, nàng muốn nhìn nhưng lại tránh được hình ảnh lọt vào trong mắt mình.
dịu dàng như vậy…
Nếu phải cảm nhận được hơi thở lành lạnh kia, dù nàng có cố gắng khống chế, nhưng cũng thể kiềm được con tim rung động, bị lấy khăn lau môi, cảm giác hơi khô, muốn dùng lưỡi quệt ướt làn môi cũng dám cử động.
biết mất bao lâu, mới thả nàng ra.
Nàng lập tức thở phào, theo bản năng lùi lại vài bước.
"Lui xuống!"
Lạnh lùng như vậy, cùng dịu dàng vừa rồi là trời vực!
Nàng có tâm trạng ngồi đoán tâm tư , gật đầu, cúi người lui ra chút do dự.
Ánh mắt sâu thẳm của Nguyên Kỳ nhìn bóng lưng rời của nàng, khi cửa đóng lại, ngồi giường, vẫn tao nhã thanh thản đọc sách.
Trong phòng, ánh nến vẫn lay động, màn sa vẫn phấp phới, mùi hương hoa hồng nồng đậm vẫn chưa tiêu tán hết.
...
Trường Xuân cung.
Từ yến tiệc trở về, Triệu Tử Duy trực tiếp trở về phòng, tối nay đại cục được định, cuối cùng Nguyên Kỳ lại trở thành người chiến thắng, chiếm được Thiện Nhã công chúa và thành trì, càng “ngư ông đắc lợi” chiếm được cả Mộ Dung Ca.
Những gì phát sinh trong buổi tiệc đều khiến tim đau đớn. Con tim Mộ Dung Ca quả có thể tuyệt tình lạnh nhạt như vậy, hề đặt trong mắt, suốt buổi tiệc rất bình tĩnh hầu hạ Nguyên Kỳ, chủ tử mới của nàng!
Hơn nữa, vừa nhận được tin tức, đêm nay nàng tỉ mỉ tắm rửa, trang điểm rồi trực tiếp đến thẳng phòng Nguyên Kỳ. Nàng là người của Nguyên Kỳ rồi!
Lòng đau như sắt đỏ bị thiêu đốt, ngờ nàng lại chủ động! Trước mặt , nàng luôn tìm cách từ chối, ràng biết cần để tâm thoái thác của nàng, nhưng lại tự chủ muốn buông tha nàng, ngờ như vậy lại vừa đúng mang Mộ Dung Ca sạch hoàn hoàn chỉnh chỉnh dâng lên cho Nguyên Kỳ hưởng thụ!
Ngực khó chịu vô cùng, lại đau đớn vạn phần, nắm chặt hai đấm tay nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, phong cảnh tối đen… trái tim cũng như vậy mà u theo.
Lưu Vân gõ cửa bước vào, đến sau , trầm giọng : "Ty chức tham kiến thái tử."
“Chuyện gì?” Tầm mắt như cũ nhìn ngoài cửa sổ, cứ như từ đây có thể nhìn thấu sang những gì xảy ra ở bên Vĩnh Đức cung.
“Lúc này Lan Ngọc công tử ở kinh đô Phong quốc, biết nguyên do gì vì sao vẫn chưa tiến cung, mà chỉ ở lại khách sạn nghỉ ngơi. Hoàng đế Phong quốc ba lần bốn lượt phái người mời, đều cự tuyệt.” Lưu Vân bẩm báo. Dứt lời, lo lắng nhìn thoáng qua bóng lưng của Triệu Tử Duy, từ khi đem Mộ Dung Ca tặng , hình như càng ngày thái tử càng thâm trầm. Rốt cục nàng ta có gì hấp dẫn, khiến cho trái tim sắt thép như thái tử cũng phải động lòng?
Triệu Tử Duy cũng nghi hoặc, xuất thân của Lan Ngọc công tử vốn là điều bí , hằng năm đều qua lại các nước, trở thành người được những bậc quyền quý tôn kính, tuy rằng độc, bên người chỉ có gã hộ vệ, nhưng những năm gần đây ai lấy được mạng . Vốn cho rằng yến tiệc đêm nay thấy , ngờ vẫn tiến cung! rốt cuộc đợi cái gì? Hoặc giả chưa bao giờ dự định tham gia buổi tiệc này, lại càng để ý đến những tòa thành trì đó? Con người này quá mức thần bí, rất khó thăm dò được đường lối, ngay cả Nguyên Kỳ cũng thể phớt lờ tồn tại của ?
người như vậy, nếu phải mang lòng từ bi hỷ xả, khắc là chí thủ thiên hạ, dã tâm khôn lường!
Cho nên, người như vậy tốt nhất nên là kẻ địch! Nhất định Nguyên Kỳ cũng có suy nghĩ như vậy…
“Ty chức còn biết thêm việc về thái tử phi Phong quốc. biết thái tử có muốn biết ?” Lưu Vân trầm tư lát, có vài phần do dự . biết nên với thái tử chuyện này, nhưng ngày sau cũng giấu được thái tử, chi bằng cứ sớm ra để lĩnh công. Nhưng nếu thái tử biết được, liệu đối với Mộ Dung Ca… ngài còn có thể quên?
Triệu Tử Duy nhíu mày, gật gật đầu.
“ ra thái tử phi Phong quốc phải chết vì bệnh.” Lưu Vân trầm giọng.
“Sao?” Triệu Tử Duy hiếu kỳ, phải chết vì bệnh, hay là còn nguyên nhân khác?
Lưu Vân tiếp: “Năm năm trước, nhân lúc thái tử Phong quốc rời cung làm việc, hoàng đế Phong quốc triệu thái tử phi vào thư phòng, thái tử phi hề phòng bị đến đó bị hoàng đế cầm thú làm nhục, thái tử phi chịu được uất nhục, trở về Đông cung liền tự sát tạ thế! Thái tử Phong quốc trong năm đó mang theo tiểu thế tử rời khỏi Phong quốc du ngoạn khắp nơi.”
Lưu Vân cúi đầu, trong mắt đầy chán ghét đối với hoàng đế Phong quốc, nghĩ đến bằng loại cầm thú, bên người có vô số mỹ nhân hầu hạ, còn đến nhúng chàm con dâu mình. Khó trách trong buổi tiệc tẩy trần, lại mở miệng muốn lấy Mộ Dung Ca!
“Cái gì?” Triệu Tử Duy xoay mạnh người về phía Lưu Vân, trong lòng hối hận thôi, suýt chút nữa đẩy Mộ Dung Ca vào hang sói! Hoàng đế Phong quốc tuổi già, nữ tử chết trong tay nhiều vô số kể, nếu như Mộ Dung Ca rơi vào tay , chắc chắn sống bằng chết! Nếu Nguyên Kỳ kịp thời ra tay, dựa vào Lâm Khinh Trần sao có thể bảo vệ nàng?
gắt gao mân miệng, trong đôi mắt sâu thẳm đầy sát ý, lạnh giọng : "Phong quốc, bản cung tuyệt đối phải diệt!"
Lưu Vân ngẩng đầu nhìn Triệu Tử Duy, ánh mắt sáng lóe, chỉ cần thái tử vẫn có hùng tâm chí tại thiên hạ là tốt rồi, lập tức : "Thuộc hạ thề sống chết theo hầu!"
"Có tin tức của Mộ Dung Tận chưa?" Triệu Tử Duy lần nữa xoay người, nhìn hướng Trường Xuân trầm giọng hỏi.
"Bây giờ Mộ Dung... Thập hoàng tử rất được hoàng thượng thích, cũng sắp xếp cho thập hoàng tử ở Dưỡng Tâm Điện." Ánh mắt Lưu Vân bỗng nhiên tối sầm lại, giọng có phần bị đè thấp .
Mộ Dung Tận tiến cung thế nào, lại thành công nhận tổ tông với hoàng thượng, mà lại điều tra được. Chờ khi biết được tin tức, Mộ Dung Tận tiến cung và dành được thương của hoàng thượng, trong thời gian ngắn như vậy, địa vị của gần như có thể so sánh với thái tử!
Kể từ đó, đối với địa vị của thái tử uy hiếp càng lúc càng lớn!
Nghe vậy, Triệu Tử Duy khẽ híp mắt, ánh nhìn nguy hiểm khuấy động. Lạnh giọng ra lệnh : "Ngày mai lập tức khởi hành trở về Tề quốc."
"Tuân!"
...
Lạc Hoa cung.
Tối nay, quả nhiên mọi việc được định đoạt, Lâm Thiện Nhã đạt như ý nguyện được gả cho Nguyên Kỳ. Chỉ cần tháng sau, Hạ quốc đưa sính lễ tới, ngay hôm đó nàng cũng khởi hành Hạ quốc trước.
Lòng nữ nhi mong được gả cho như ý lang quân, vừa lo sợ, lại bất an, lo được lo mất, vẫn cảm thấy trong lòng Nguyên Kỳ, nàng hề quan trọng. Nhưng trong tim có thanh ngừng vang lên, dựa vào tài mạo của mình, nàng nhất định phải được sủng ái.
Nhưng lời của Lâm Khinh Trần lúc nào cũng cảnh tỉnh nàng. Nếu chiếm được lòng Nguyên Kỳ, nàng có thể giúp Phong quốc được nghỉ ngơi nhiều năm, nếu có được lòng , Phong quốc sớm muộn cũng diệt vong, thậm chí còn rơi vào tay . Lâm Thu Thành từng hỏi nàng, nàng có hiểu gì về Nguyên Kỳ ?
Nàng do dự , có tự tin. Lúc đối mặt với , tim nàng đập quá nhanh, còn vẫn như cũ là cao cao tại thượng, chỉ có nàng biết, nàng dám nhìn thẳng vào mắt , nàng sợ chịu được khi nhìn. Nàng chỉ muốn nhìn thấy những gì hoàn mỹ nhất của mình mà thôi.
"Công chúa còn chưa nghỉ sao?" Xảo Vân thấy Lâm Thiện Nhã còn chưa uống xong canh dưỡng sinh, mà ngây người nhìn ra cửa sổ, liền quan tâm hỏi.
Lâm Thiện Nhã quay đầu nhìn Xảo Vân, mặt có vẻ tươi cười, mà lại lộ ra vài phần sát khí.
Xảo Vân nhất thời hoảng sợ, "Công chúa, ngài có chuyện gì sao?" Công chúa được toại nguyện gả cho Hạ quốc thái tử, vốn nên là chuyện vui, mới vừa nãy nàng còn tưởng công chúa vì quá vui mừng mà ngủ được, ngờ công chúa lại mang đầy sát khí nhìn về phía nàng!
theo bên người công chúa nhiều năm, chưa bao giờ thấy công chúa khác thường như vậy.
Lâm Thiện Nhã nhìn Xảo Vân lạnh giọng hỏi: "Danh sách nữ tỳ thiếp hồi môn sắp xếp xong chưa?”
"Nô tì sắp xếp xong , theo như cầu của công chúa, mỗi người đều có tài nghệ riêng, hơn nữa dung mạo xinh đẹp.” Xảo Vân tuy biết lúc này công chúa nghĩ gì, vẫn cung kính trả lời.
Thời đại này nữ tử xuất giá, phàm là người trong giới quý tộc, lúc xuất giá nhất định phải có tỳ thiếp hồi môn. Nếu tuyển chọn tốt, sau này có khi lại trợ giúp nàng củng cố được địa vị.
Xảo Vân biết công chúa muốn có nhiều tỳ thiếp như vậy, nhưng ngày hôm nay, nhất định phải như vậy.
“Phái người luôn luôn giám sát mọi động tĩnh của Mộ Dung Ca, khi có cơ hội, lập tức ra tay lấy mạng ả!” Lâm Thiện Nhã thầm nắm chặt tay, lạnh giọng ra lệnh.
“Vì sao công chúa lại muốn ám sát tỳ nữ có thân phận thấp kém? Nếu bị Hạ quốc thái tử biết được, e là công chúa rước lấy phiền toái.” Nghe vậy, Xảo Vân kinh ngạc hỏi. Vì sao mấy ngày qua công chúa cứ nhất nhất để ý đến tỳ nữ hèn mọn kia? ta chỉ ỷ vào vài phần dung mạo giống với thái tử phi mà chiếm được chút để ý của Hạ quốc thái tử thôi, nhưng phận tỳ nữ thấp kém vậy sau này cũng được ngồi vào bàn chính, lại càng thể uy hiếp được công chúa. Hà cớ gì phải vì tỳ nữ như vậy mà rước phiền toái vào người?
Sắc mặt trầm lặng của Lâm Thiện Nhã chứa đầy sát khí, tuy rằng bây giờ thân phận của Mộ Dung Ca chỉ là tỳ nữ, nhưng nàng có trực giác, Mộ Dung Ca là mối uy hiếp lớn nhất của nàng! Cho nên, nàng phải nhanh chóng trừ bỏ Mộ Dung Ca, bằng ngày sau mang đến uy hiếp.
"Dùng tử sĩ ." Ngữ khí kiên định, Lâm Thiện Nhã dặn dò .
Xảo Vân nhất thời cả kinh, nhưng vẫn tuân theo mệnh lệnh. Bên người Công chúa có mười tên hộ vệ trung thành và tận tâm, là những tử sĩ có võ công cực kỳ cao, chưa bao giờ thất bại. Nếu tử sĩ khi thi hành nhiệm vụ bị thất bại, kết cục duy nhất là nuốt thuốc độc tự sát, tuyệt đối tiết lộ tin tức gì của chủ tử.
Công chúa dùng đến tử sĩ, đủ để công chúa lo lắng việc bại lộ, Hạ quốc thái tử trách cứ. Xảo Vân đặt tay lên ngực tự hỏi, Mộ Dung Ca có gì đáng giá để công chúa coi trọng như vậy?
... ...... ...... .......
Vĩnh Ninh điện.
Lâm Thanh Nhã về đến Vĩnh Ninh điện, liền nhốt mình trong phòng.
Nàng nhìn dung mạo xinh đẹp quyến rũ trong gương đồng, cắn chặt môi, vì sao ông trời lại bất công với nàng như vậy? Sao lại trêu nàng?
Vốn dĩ lòng đầy chờ mong có thể toại nguyện gả cho Triệu Tử Duy làm Đông cung thái tử phi, nhưng ngờ giữa đường lại xuất Lương Hân Hân!
Lương Hân Hân cử chỉ thô tục, dung mạo bình thường, sao có thể so sánh với nàng? Nhưng cuối cùng ngôi vị thái tử phi lại thuộc về ta! Còn bản thân lại thành Trắc phi!
Nàng sao quên được ánh mắt trào phúng của mọi người, tựa hồ trêu cười xuất thân của nàng, cười nàng si tâm vọng tưởng!
Nàng tuyệt đối nhận thua! Nàng tự thề với lòng, ngày nào đó cho những người nhạo báng nàng hôm nay biết hậu quả!
Về ả Lương Hân Hân kia, ngu xuẩn như vậy, nàng đối phó dễ như trở bàn tay! Nàng cho ả biết, đoạt vị trí thái tử phi của nàng phải trả giá thế nào!
... ...... ...... ...... ...
Tề quốc.
Dưỡng Tâm Điện, Lăng Khang các.
Thiếu niên tuấn mỹ như gió phiêu dật tựa lưng ghế nằm, tư thái tuất dật trầm tĩnh đẹp đến độ từ ngữ nào miêu tả được.
Lúc này, nét mặt lạnh lùng vô cùng, nhưng ánh mắt lại lộ ra thần sắc bi thương tột độ.
Yến tiệc đêm nay ở Phong quốc kết thúc, thế cục cũng có nhiều thay đổi, Triệu Tử Duy tức khắc trở về Tề quốc, đến lúc đó, ở Tề quốc xung quanh toàn kẻ địch, Triệu Tử Duy tuyệt đối phải là người dễ đối phó! cần phải ở Tề quốc giữ được mạng sống!
Tỷ qua, nhất định phải sống sót.
Cho nên, phải sống sót.
Tỷ...
Trong đôi mắt thống khổ của cậu thiếu niên tựa như thấu tận xương tủy, nàng vì phải trả giá thứ còn quý hơn sinh mạng.
Triệu tử Duy muốn lợi dụng nàng để đạt được mục đích, mà nàng lại vì mà phải phối hợp với Triệu Tử Duy.
Tỷ...
Tận Nhi chắc chắn cứu người.
"Thập hoàng tử, nhận được bồ câu đưa thư của thám tử Phong quốc, đại tiểu thư bị dâng cho Hạ quốc thái tử."
Từ ngoài cửa vào người, bẩm báo .
"Hạ quốc thái tử?" Sắc mặt thiếu niên biến đổi ngay, Hạ quốc thái tử Nguyên Kỳ? Gã ấy còn đáng sợ hơn Triệu Tử Duy nhiều, sao Triệu Tử Duy lại đưa tỷ cho ? Hay là trong đó còn có mưu gì?
Tỷ chỉ là nữ tử nhu nhược, bị bắt rồi đưa qua đưa lại, bây giờ lại gặp phải kẻ thâm sâu khó lường như Nguyên Kỳ, tỷ có thể ứng phó hay ?
Thiếu niên nhếch cánh môi đỏ sẫm, hơi thở trầm tĩnh trong nháy mắt có chút thô bạo, phải mạnh mẽ, phải mau chóng nắm được quyền hành! Bằng khó có thể tự bảo vệ mình, càng thể bảo vệ tỷ!
"Thập hoàng tử, có nên nghĩ cách phái người cứu tiểu thư?” Người đó nhìn thấy cậu thiếu niên sắc mặt biến đổi, lập tức trầm giọng hỏi.
Thiếu niên khóa chặt mày, trầm mặc nửa khắc, mới mở miệng hạ lệnh: "Nhìn đúng thời cơ động thủ lần nữa, chớ để đánh rắn động cỏ. Tạm thời được hành động thiếu suy nghĩ. Bảo vệ an toàn của tỷ quan trọng hơn."
Người nọ lập tức gật đầu, lui ra ngoài.
Thiếu niên bước xuống, tới trước bàn, nhìn chén cháo trắng, bỗng nhớ về mấy tháng trước còn cùng với tỷ chạy trốn, nếm những món ăn khéo léo của tỷ, dù là phải chạy nạn rất chật vật, nhưng đó là những ngày vui vẻ nhất đời từ sau khi Mộ Dung gia nhà tan cửa nát.
Bây giờ, với nàng cách nhau khá xa, dựa vào năng lực lúc này của thể bảo vệ được nàng. phải nhanh chóng nuôi vững địa vị, mới đủ lông đủ cánh tương trợ tỷ.
... ...
Mộ Dung Ca đột nhiên trở về phòng, làm cho Như Băng ngủ say cũng mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nàng nhìn Mộ Dung Ca có chút nghi hoặc, hình như tối nay nàng phải hầu hạ Nguyên Kỳ mà, giờ này mới trở về? Nhưng mệt mỏi đêm, sao lên giường ngủ giấc còn ngồi thẩn thờ ra đó?
"Mộ Dung Ca, nàng sao vậy?" Như Băng lấy áo khoác lên người Mộ Dung Ca, quan tâm hỏi.
Nghe vậy, Mộ Dung Ca hoàn hồn, nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của Như Băng, cười : "Ngày mai nàng và ta mỗi người ngả. Ngày sau có lẽ khó có ngày gặp lại." Sau khi trở về, nàng ngủ được, nhìn bóng đêm thâm trầm, trong đầu dấy lên mảnh hỗn loạn, ngày mai có nhiều thay đổi, rời khỏi Nguyên Kỳ, con đường tương lai nhìn như rộng rãi, thực ra lại đầy chông gai. Nếu con đường phía trước khó , dĩ nhiên đợi nàng chủ động đến nhờ vả.
Nàng nhàng nhăn mày, ra ngoài hoàng cung, nàng phải mau chóng rời khỏi Phong quốc, nơi đây nguy hiểm chồng chất. Huống hồ, chưa bao giờ nàng nghĩ tìm Triệu Tử Duy để nương nhờ, với nàng khác gì hai đường thẳng song song. Càng nghĩ tìm Tận Nhi, bây giờ Tận Nhi thân mang trọng trách, tuổi mười hai muốn bình yên vô sinh tồn ở Tề quốc hề dễ, nàng càng thể đem phiền toái đến cho . Huống chi, Nguyên Kỳ đưa ra cầu, được nương tựa hai người bọn họ.
Như Băng nghe vậy, lập tức ngồi bên nàng, kinh ngạc hỏi: "Sao lại vậy?" Sao đêm nay vừa thị tẩm, ngày mai muốn ra ? Có phải xảy ra chuyện gì rồi?
Thấy Như Băng lo lắng như vậy, trong lòng Mộ Dung Ca cũng ấm áp rất nhiều, vỗ vỗ tay Như Băng, cười : " có gì, ngày mai nàng phải theo thái tử về Hạ quốc. Nhất định phải cẩn thận Ánh Tuyết, người này tâm cơ thâm trầm ác độc, biết sợ gì, nếu có chuyện gì ổn hãy tìm Gia tiên sinh."
Gia Kiệt là phụ tá của Nguyên Kỳ, theo hầu bên người Nguyên Kỳ nhiều năm, phần lớn tính tình của ngài đều biết cả, nên nếu gặp khó khăn, chỉ cần phí chút công tìm Gia Kiệt trợ giúp là cách tốt nhất.
Hốc mắt Như Băng đỏ xè, trong lòng mơ hồ đoán được chắc chắn Mộ Dung Ca có nỗi khổ riêng nên dám , sợ liên lụy nàng, khi bản thân trong nguy hiểm chồng chất, vẫn luôn suy nghĩ cho nàng! Khóe mắt ngấn lệ, nhìn ra cửa sổ, chỉ thở dài dặn dò lại: “Lời nàng ta luôn ghi nhớ. Nhưng nàng cũng phải cẩn thận mọi điều, tuyệt đối được lỗ mãng.”
"Ừ, còn sớm nữa, mau ngủ thêm chút ." Mộ Dung Ca gật gật đầu, mỉm cười trả lời.
Trước khi ngủ, Như Băng mở hai mắt nhìn lên trần, mở miệng : "Mộ Dung Ca, nhất định ta tìm cách đối phó với Ánh Tuyết, bằng có ngày ta chắc chắn chết trong tay ả!"
... .....
Hôm sau, sắc trời trầm, mây đen phủ đầy trời, khí ẩm ướt bức người, e là sắp có trận mưa to.
Cũng như khi đến đây, Mộ Dung Ca vẫn chỉ có gói hành trang , bên trong cùng lắm cũng chỉ bộ y phục để thay.
Ra khỏi phòng, cơ hồ tất cả mọi người ở Trường Xuân trong cung chuẩn bị xong, Nguyên Kỳ ngồi xe ngựa do hoàng đế Phong quốc phái đến.
Xe ngựa cực kỳ xa hoa, vàng tươi , hình như được độ lớp vàng ròng, ngay cả nóc xe bốn góc cũng được khảm đá quý.
Màn sa che cửa được dùng đặc cấp vàng kim tơ tằm dệt thành, tựa như nhìn thấy được khí khái phi phàm của Nguyên Kỳ ngồi trong.
Từ nhìn xuống, thần sắc lạnh lùng. Thấy Mộ Dung Ca đến, mở miệng ra lệnh: “Theo hầu bên cạnh.”
Mộ Dung Ca lập tức qua, đứng bên trái xe, “Tuân.”
Ánh Tuyết thấy Mộ Dung Ca bước qua, thái tử đến liếc nàng cái cũng , liền trợn mắt nhìn trừng trừng bóng lưng Mộ Dung Ca.
ta quả có tài dụ dỗ, nhiều lần muốn mê hoặc thái tử! Bây giờ được toại nguyện khiến thái tử nhớ đến! Nàng véo mi thầm hận, Thiện Nhã công chúa ràng động sát khí với Mộ Dung Ca, sao lại chậm chạp động thủ? Bây giờ rời khỏi Phong Quốc hoàng cung, muốn ra tay còn khó hơn lên trời!
Mộ Dung Ca cảm nhận được ánh mắt lạnh của Ánh Tuyết, hai mắt hơi nheo lại, Ánh Tuyết quá mức độc ác, hơn nữa ghét nàng, tuyệt đối là mầm mống tai họa tiềm tàng của nàng. Mà lúc này, nàng sắp ra , thể gây thêm chuyện gì, bằng , nàng chắc chắn nghĩ cách đối phó Ánh Tuyết!
Có điều, tối hôm qua Như Băng kiên định như vậy, tựa hồ có kế sách. Nàng chờ tin tốt lành từ Như Băng!
Gia Kiệt cũng theo hầu bên, thấy Mộ Dung Ca cúi đầu im lặng, lòng thầm kinh ngạc, hình như lúc nào nàng cũng bình tĩnh như vậy, chỉ là sau vẻ mặt bình chân như vại ấy, nàng nghĩ gì trong đầu? Thái tử để ý nàng cũng lạ, nữ tử khiến người ta thể nhìn thấu, thần bí khiến người ta muốn tìm ra kết quả!
Nhưng vẫn thay đổi ý nghĩ trước đây, nếu lọt vào mắt thái tử, chính là vận mệnh của nàng tốt rồi! Để ai nhớ kỹ sao, nhưng nếu là thái tử …! Mặt biểu cảm lộ ra vẻ tươi cười, mong chờ những gì xảy tiếp theo!
Dù sao thái tử cũng cần có hậu duệ…
... ...... .........
Lâm Thiện Nhã đứng chỗ cao nhất trong hoàng cung nhìn ra cửa thành, xe ngựa nối thành hàng dài. Hôm nay từ biệt, hai tháng sau gặp lại, lúc đó nàng là nữ tử duy nhất đứng bên thưởng lãm cảnh quang của thiên hà xã tắc! Vì nàng là thê tử của .
Ánh mắt nhu hòa tràn đầy tình cảm của nàng nhìn dọc xe ngựa kia, có , nam tử xuất sắc nhất thiên hạ ở trong đó.
"Công chúa, quyền quý các quốc gia xuất cung, trời có vẻ sắp mưa, hay chúng ta cũng nên hồi cung thôi.” Xảo Vân thấy cổng đóng lại, liền lên tiếng nhắc nhở.
Lâm Thiện Nhã thu hồi ánh mắt, gật đầu cười : "Đúng vậy, sắp mưa rồi, hy vọng hành trình bị chậm trễ.” Hai tháng ngắn ngủn mau chóng qua , nhất định có gì phát sinh, nàng cũng tuyệt đối để có chuyện gì phát sinh được.
"Tỷ tỷ là biết xấu hổ, cũng chỉ có hai tháng, dù có mưa gió, chậm trễ vài ngày cũng xá gì. Trước sau tỷ vẫn là Hạ quốc thái tử phi, đây là điều thay đổi được. Mà tỷ tỷ còn lo lắng như vậy, Thanh Nhã đứng bên cũng thấy buồn cười.” Lâm Thanh Nhã biết xuất khi nào ở phía sau Lâm Thiện Nhã, tay cầm chiếc khăn gấm thêu hoa mẫu đơn che khuất miệng khẽ cười thành tiếng.
Dung nhan tuyệt sắc tươi cười tắt ngụm, Lâm Thiện Nhã chậm rãi xoay người, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lâm Thanh Nhã, khóe miệng nhếch ra nụ cười như có như , "Nữ nhi mong gả phu quân , tỷ muội ta nào ai biết xấu hổ. Như lời Thanh Nhã muội muội, hai tháng sau ta là Hạ quốc thái tử phi. Dù sao cũng chỉ có hai tháng, chỉ đau lòng cho muội, phải chờ khoảng năm ba tháng mới có thể gả đến tề, mà cũng chỉ năm tháng thôi, nếu Hân Hân công chúa rộng lượng hải hà, có thể đẩy nhanh hôn .”
Sắc mặt Lâm Thanh Nhã cứng đờ, ánh mắt sắc lạnh, “Muội muội thân phận thấp hèn sao sánh được với tỷ. Chỉ hy vọng sau này tỷ được hạnh phúc. Có điều, nghe mỹ nhân Hạ quốc rất nhiều, tuy có thua kém nhan sắc của tỷ nhưng vẫn là trăm hoa đua nở, ai ai cũng có vẻ đẹp riêng. Muội có nghe người ta , bên người Hạ quốc thái tử có nữ tỳ rất được thích, chỉ mấy ngày ngắn ngủi thị tẩm hai lần.”
" ngờ tin tức của muội linh thông như vậy. Chỉ tỳ nữ được ngồi bàn chính cũng lọt vào mắt muội ư? Thiếp trước sau vẫn chỉ là thiếp, dù có được mấy đêm sủng ái sao, suốt cuộc đời cũng thể sánh được với chính thất, tin rằng điều này muội hiểu hơn ta.” Lâm Thiện Nhã cười khẽ trả lời, ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Thanh Nhã, từng câu từng chữ lợi hại muốn xuyên thủng tâm can của Lâm Thanh Nhã!
Sắc mặt Lâm Thanh Nhã bỗng nhiên biến đổi, thiếp? phải thái tử phi, mà là thiếp! Nàng thầm cắn răng, cố gắng duy trì nụ cười sắp tắt mặt, trả lời: "Nếu như được sủng ái, dù là chính thất địa vị cũng có ngày lung lay."
Lời này ra, tỷ muội hai người cười nhìn đối phương, sát khí trong mắt tựa như mây đen bao phủ cả cánh đồng!
Đây tuyệt đối phải là trận ghen tuông tranh giành tình nhân! Ai trong các nàng đều hiểu .
Lâm Thanh Nhã đảo mắt, nhìn về phía cửa cung, tựa hồ có bóng dáng nữ tử màu đỏ dừng trước xe ngựa, ánh mắt nàng càng tối sầm. Lương Hân Hân? đáng hận!
“Tựa hồ cả hai công chúa đều được Tề quốc thái tử thích, chỉ là dùng tấm lòng soi xét, thái tử Tề quốc quyết định cưới làm thái tử phi.” Lâm Thiện Nhã thấy thần sắc nàng bỗng nhiên tối sầm, liền xoay người nhìn về phía cổng, khẽ cười .
Lâm Thanh Nhã liếc nàng, trầm mặc chưa phản kích. Trong lòng vẫn thầm cân nhắc, Lương Hân Hân ngu xuẩn như vậy, nàng đối phó dễ như trở bàn tay!
Trước cửa cung.
Hôm nay Lương Hân Hân vận thân màu đỏ thẫm, cưỡi lưng người, cũng xinh đẹp mấy, hầu như mọi người đều để ý.
Nàng nhìn Triệu Tử Duy trong xe ngựa, mặt ửng hồng, khép nép : “Hai tháng sau mới có thể gặp lại thái tử, chắc chắn rất nhớ ngài. Thỉnh thái tử hãy chăm sóc tốt bản thân, đừng vì lên đường vội vã mà hại thân mình. Chúc ngài thuận buồn xuôi gió, bình an vô .” Từ tối qua đến giờ, nàng mừng rỡ đến ngủ được, vì nhớ nàng, đặt nàng trong lòng. Nàng đêm ngủ, cố gắng nghĩ cách ăn vận để lưu lại ấn tượng tốt trước khi rời . Bỗng nhớ đến lời phụ hoàng, nàng mặc kỵ trang màu đỏ là đẹp mắt sáng rực nhất, dù thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Lâm Thiện Nhã cũng rực rỡ xinh đẹp như nàng lúc này!
xe ngựa, ánh mắt lạnh lùng của Triệu Tử Duy nhìn Lương Hân Hân nhiệt tình như vậy, trong lòng cảm thấy phiền chán vô cùng, nhíu mày, thanh lạnh lùng : “Tạ lời chúc của Hân Hân công chúa.”
Đối lập với lạnh lùng của , Lương Hân Hân hoàn toàn để ý, chỉ cần chịu trả lời, đồng nghĩa tim dần có nàng sao? Nàng nở nụ cười hồn nhiên sáng rực.
Nàng quay đầu nhìn Lương Thần ở phía sau, có chút đắc ý : “Sau này Tam ca cũng thể cản ta, nhìn bộ dạng của thái tử cũng muốn sớm gặp lại ta, ra những lễ giáo này muội chưa từng đặt vào trong mắt! Chúng ta mau trở về Lương quốc, để phụ hoàng chuẩn bị của hồi môn phong phú mới được.” Nàng rất khẩn cấp muốn được gả cho ! Hơn nữa nàng cũng hy vọng hôn lễ cử hành sớm chút Thanh Nhã cũng sớm ngày được gả sang. Dù sao cũng ủy khuất cho nàng ta, sau này nhất định nàng xem Thanh Nhã công chúa như tỷ muội ruột thịt, đúng là rất chờ mong!
Lương Thần nghe vậy, chỉ biết lắc đầu gì. Muội muội này vốn hồn nhiên, tác phong làm việc hùng hùng hổ hổ, chút tâm cơ cũng , lại ngộ nhận Triệu Tử Duy có tình ý với mình! Ngày sau gả đến Tề quốc, e là có phen đau khổ! Huống hồ, từ những gì quan sát được, Lâm Thanh Nhã tuyệt đối phải người đơn giản! Có thể khiến hoàng đế Phong Quốc đột nhiên thay đổi chủ ý, giảm nửa của hồi môn của Lâm Thiện Nhã cho nàng, mưu tính toán này Hân Hân tuyệt đối đối phó được!
Đám người khuất dần, Triệu Tử Duy vẫn chưa khởi hành, Lưu Vân và Quốc Đào biết rất , thái tử đợi Mộ Dung Ca. Hai người nhìn nhau, trong lòng vô vàn lo lắng. Thái tử lúc này hiểm nguy trùng trùng, điều nên dây vào nhất chính là tình nam nữ!
Xe ngựa của Hạ quốc có dấu hiệu tiến ra. Triệu Tử Duy bỗng nâng tầm mắt nhìn sang.
Lương Hân Hân thấy thế, cũng tò mò nhìn sang, là Hạ quốc thái tử? Nàng chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, những lời cần cũng , nàng cứ quấn quýt bên mãi cũng tốt, chi bằng rời đa! Liền cưỡi ngựa thong thả trước.
Triệu Tử Duy vẫn chưa thấy Lương Hân Hân rời , ánh mắt của nhanh chóng nhìn chằm chằm Mộ Dung Ca bên xe ngựa. Cách xa có đêm, sao nàng lại tiều tụy đến vậy? Sắc mặt trắng bệch như muốn đổ bệnh.
Chớ phải là, bởi vì Nguyên Kỳ ứng cưới Lâm Thiện Nhã? Nàng thương tâm tốn trí?
Ra cửa cung, trái tim treo lơ lửng của Mộ Dung Ca bỗng nhiên tăng tốc, nàng ngẩng đầu nhìn ra kinh đô phía xa, bắt đầu từ đây nàng có khả năng tranh thủ cơ hội tìm tự do! Cũng bất ngờ, thấy đoàn xe Tề quốc trước mặt, người đứng đầu ngồi trong xe ngựa kia đưa ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.
Mắt nàng khẽ lóe lên, nhưng thu hồi tầm mắt ngay.
Nhất thời sắc mặt của Triệu Tử Duy trầm xuống, rét lạnh bức người. lẽ phải như vậy sao?
"Thái tử, ta nên khởi hành thôi." Bên ngoài xe ngựa truyền đến giọng nhắc nhở của Lưu Vân.
Triệu Tử Duy gắt gao nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt trầm lặng phức tạp, cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt, đôi tay nắm chặt dưới tay áo dài, mắt quang lãnh liệt, lạnh giọng : "Khởi hành!"
Xe ngựa phi nhanh như gió, bụi đất tung bay mịt mờ.
Trong khoảnh khắc này, trời đất như liền làm , u áp bức khó thở vô cùng.
Nên ra trước sau cũng phải ra , những gì phải đối mặt trước sau cũng phải đối mặt.
Mộ Dung Ca dùng sức thở mạnh, khẽ nhăn mày, bùn đất tốc lên ngày càng nhiều, lẽ hôm nay bão đổ bộ sao?
Rốt cục, đoàn xe của Triệu Tử Duy mất hút, nàng chỉ ngẩng đầu nhìn như những gì xảy ra là điều tất nhiên.
Thẳng đến trước cửa cung, chỉ còn lại đoàn xe của Hạ quốc, Nguyên Kỳ thản nhiên lên tiếng, "Mộ Dung Ca."
"Vâng." Mộ Dung Ca liễm mắt cúi đầu đáp.
"Có do dự chuyển ý ?" Nguyên Kỳ cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt cao nhã, lại có chút xa cách, giọng hỏi.
Gió nổi lên tốc cả quần áo mọi người, nhưng thổi tan giọng nhàn nhạt ấy.
Đuôi lông mày của nàng khẽ nhúc nhích, quỳ gối xuống, vẫn chưa nhìn , cúi đầu kiên định trả lời: "Hồi thái tử, vẫn chưa."
Yên lặng, chỉ có mỗi trầm mặc.
Gió càng lúc càng lớn, bùn đất càng ngày càng ẩm ướt, sắc trời càng ngày càng sậm dần, ánh vàng rực rỡ của xe ngựa trước mắt tựa hồ là ánh sáng duy nhất.
Mộ Dung Ca sợ hãi, kiêu nóng nảy, chỉ nhẫn nại chờ đợi.
Giây lát, Nguyên Kỳ : "Chuẩn!"
Chỉ từ, ngắn gọn mà lạnh như băng, chữ này, chứa tia lạnh lẽo.
Mộ Dung Ca nghe vậy, khóe miệng nhếch lên , đứng dậy, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lạnh nhạt thong dong lui về phía sau. Rời xa đoàn xe mười thước.
Ba tháng kỳ hạn, nàng tin tưởng nàng có thể nắm giữ được.
Như Băng mỉm cười nhìn Mộ Dung Ca. Nàng sớm biết tâm tư của Mộ Dung Ca, thế gian này thứ Mộ Dung Ca muốn nhất chính là tự do. Bây giờ, nàng toại nguyện!
Ánh Tuyết kinh ngạc quay đầu nhìn Mộ Dung Ca, đây là ý gì? Lúc khởi hành, tất cả mọi người đều lên xe ngựa mà Mộ Dung Ca vẫn nhúc nhích đứng đó, Ánh Tuyết trừng trừng hai mắt.
Thái tử là cần Mộ Dung Ca?
Có phải thái tử cũng cảm thấy Mộ Dung Ca quá mức dơ bẩn hay ? Cho nên mới ra cổng, liền bỏ Mộ Dung Ca? Nếu là như thế, là việc đáng mừng! Trong lòng cười dại, ánh mắt nàng nham hiểm nhìn Mộ Dung Ca, đây là hậu quả của việc biết tự lượng sức mình!
Gia Kiệt kinh ngạc, thái tử có ý gì?
Khi đoàn xe của Hạ quốc dần dần rời xa, tro bụi phủ đầy đoạn, lưng Mộ Dung Ca càng thẳng lên.
Ngẩng đầu nhìn trời, khó khăn lắm nàng mới nở nụ cười xuất phát từ trong tim, kiên định và thuần túy. Trời sắp đổ mưa, xem ra khó có thể tiếp ngay.
định rời, cửa cung đột nhiên mở ra. Từ trong lao ra bóng dáng nho mập mạp, nhắm thẳng vào nàng.
Nàng cúi đầu nhìn ôm lấy đùi nàng rồi.
Giọng trẻ con rầu rĩ mang theo khát vọng vang lên, "Nàng phải mẫu thân của Phong nhi?" Hơi thở người nàng vừa dễ ngửi, lại như hương vị của mẫu thân, rất ấm áp. Những đứa trẻ có mẫu thân phải đều là mẫu thân rất ấm áp hay sao?
Mộ Dung Ca nghe vậy, có chút chua xót nhìn , đứa này đáng thương. Nàng khom người, nhàng nới vòng tay cậu ra, dịu dàng : "Mặc dù ta phải mẫu thân của ngươi, nhưng ngươi lại có phụ thân rất mực thương."
Lâm Khinh Trần tiến đến, khuôn mặt tuấn dật có chút áy náy, "Phong nhi rất nhớ mẫu thân. Thỉnh Mộ Dung nương thứ lỗi." Khi thức dậy, nghe khách quý của các nước đều rời khỏi, Phong nhi lập tức kéo đến trước cửa cung.
Phong nhi muốn được gặp mẫu thân.
Mộ Dung Ca ngẩng đầu nhìn Lâm Khinh Trần, mỉm cười : " cần ngại."
Phong nhi khóc thút thít ngẩng đầu, ngũ quan tinh mỹ, cánh mũi phớt hồng, cậu dùng lực lau mắt, nhìn nàng, bộ dáng rất nghiêm túc : "Tuy nàng phải mẫu thân của Phong nhi, nhưng Phong nhi vẫn thích nàng."
Nghe vậy, Mộ Dung Ca cũng cười thành tiếng, "Ta cũng rất thích ngươi."
Bánh bao đáng như vậy, khiến nữ tử thích cũng có gì lạ mà.
...
Khách sạn Như Rồng.
Đây là khách sạn nổi bật trong kinh đô Phong quốc, là vì này khách sạn này chỉ có khoảng mười gian phòng, so với những khác sạn lớn trang hoàng xa hoa là khách sạn bình thường nhất, khách tới lui đa phần là những thương nhân lữ hành hoặc để lữ khách tạm dừng chân.
Nên ai biết được, Lan Ngọc công tử nổi danh thiên hạ, được người người kính ngưỡng lại có thể đặt chân đến đây.
nữ hộ vệ giả nam trang từ ngoài chạy vào, trực tiếp lên lầu hai.
Lan Ngọc công tử tựa chiếc ghế nằm duy nhất nhắm mắt dưỡng thần, vì thời tiết bên ngoài u, trong phòng cũng tối, nên đành thắm ngọn nến, bản thân da dẻ tái nhợt, nhắm mắt tựa như người bệnh lâu năm chút sinh khí. Nếu có màu hồng phát ra từ ánh nến, thoạt nhìn càng thêm trắng bệch khiến người ta hoảng sợ.
Nghe tiếng cửa phòng mở ra, mở hai con mắt trắng đen ràng chút tạp chất nhìn về bộ dáng oai hùng, dung nhan sạch kia, cười : Tiểu thập về à?”
Hộ vệ cải nam trang mỉm cười gật gật đầu, trong tay cầm theo mấy bao thuốc, xoay người nhìn về phía Lan Ngọc, nụ cười sáng rực, bắt đầu khoa tay múa chân .
Lúc khoa tay múa chân xong, Lan Ngọc cười : "Tạ, ta rồi. Tiểu Thập, xem ra phải phiền ngươi ra ngoài chuyến nữa."
Tiểu Thập tươi cười, gật đầu.
...
Lạc Hoa cung.
"Bẩm báo công chúa, theo tử sĩ hồi báo, Mộ Dung Ca vẫn chưa theo Hạ quốc thái tử rời , Hạ quốc thái tử rời cung, để lại Mộ Dung Ca ở trước cửa." Xảo Vân đem tin tức vừa nhận được báo cáo Lâm Thiện Nhã.
Lâm Thiện Nhã vừa hồi cung lâu, định thay quần áo thăm mẫu hậu, nghe Xảo Vân bẩm báo, trong lòng dấy lên nghi vấn.
Sao Nguyên Kỳ lại dẫn theo Mộ Dung Ca?
"Theo như nô tì nghĩ, công chúa cần quá mức coi trọng nàng, cũng cần phái tử sĩ thi hành nhiệm vụ. Bây giờ ta bị Hạ quốc thái tử trục xuất, ngày sau làm gì có cơ hội che tầm mắt công chúa." Xảo Vân thấy Lâm Thiện Nhã nhíu mày trầm tư, liền .
Đôi mắt lạnh lùng của Lâm Thiện Nhã khép hời, lắc lắc đầu, "Tuyệt đối đơn giản như vậy." Ánh mắt Nguyên Kỳ khi nhìn Mộ Dung Ca tạo cho nàng cảm giác thoải mái. Cảm giác đó tuyệt nhiên phải gió thổi bâng quơ.
"Kìa công chúa..."
Dung nhan khuynh quốc khuynh thành của Lâm Thiện Nhã lóe ra tia sát khí, có thể đứng vững chân ở chốn hậu cung đầy quỷ kế đa đoan, sát phạt phải quyết đoán! Tuyệt đối được để lại những mầm mống tai họa! Xoay người lạnh giọng : "Cứ y kế hoạch mà hành , gặp đúng thời cơ, động thủ ngay!"
Last edited by a moderator: 9/10/15
Andrena và Sue ú thích bài này.