1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiếp bản kinh hoa - Tây Tử Tình (30)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      "Lúc đó ta cũng có ý tìm kiếm, lại nghĩ ngay sau ngày mừng thọ phụ hoàng, sư phụ lại qua đời, ta nóng lòng chạy tới Thương Mang Sơn. Trở về nghe phụ hoàng người kia muốn bị cản chân trong cung đình, nên đành làm gì nữa!" Nam tử nhàn nhạt mở miệng. Nhớ lại ân sư nghiệp nghệ quá cố. Trong giọng nhàng cũng mang chút phiền muộn nhàn nhạt.

      Lưu Nguyệt . Lẳng lặng nghe.

      "Nếu phụ hoàng nhận được đồ vật hàng rèn lão Thiết điêu khắc, hai nước khác cũng như các tiểu quốc phụ thuộc tất nhiên cũng nhận được. Hơn nữa thanh danh hàng rèn lão Thiết lan rộng bên ngoài. Dẫu sao người trọng tài tiếc tài như phụ hoàng trong thiên hạ này rất hiếm có. có thể sống an bình tới tận hôm nay. thể khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa."

      Giọng của nam nhân vừa chuyển, rút vẻ thương cảm nhạt nhòa kia , thanh trầm thấp chậm rãi ra: "Nghìn vàng đồ vật. ngày ba cái. ngày thuận tay thu vào ba nghìn vàng. Trải qua mười ba năm này. Ngày ngày làm , đây là khoản số lượng lớn bực nào. Bây giờ nhìn lại, ra là hàng rèn lão Thiết có chủ nhân đằng sau. Mấy năm nay bận bịu bận bịu ứng phó những người kia, ta ngược lại lại bỏ quên nó!"

      Dứt lời, nam tử lại nhàn nhạt mở lời: "Ngươi đôi chút xem dáng dấp thiếu niên kia trông ra sao."

      "Hình như thiếu niên kia dịch dung." Lưu Nguyệt nhớ tới da tay ngăm đen của thiếu niên, dừng chút ra. Miêu tả lại dáng vẻ của lần.

      "Lam Triệt!" Lưu Nguyệt dứt lời, con ngươi mặc ngọc của nam tử nheo lại. Trầm giọng ra.

      "Nghe chủ tử , hình như là thái tử Lam Tuyết." Lưu Nguyệt, suy nghĩ chút, lập tức .

      "Là ?" Đầu ngón tay như ngọc của nam tử khe khẽ gõ lên vách thành xe, mắt phượng hơi nheo lại: " như vậy hàng rèn lão Thiết là của Lam Tuyết quốc rồi? Mười ba năm như ngày cầm câu đề hỏi thế nhân. Như vậy là Lam Tuyết quốc tìm người nào sao?"

      "Hồi bẩm chủ tử! Hình như là vậy!" Lưu Nguyệt lập tức .

      "Nàng giải được đề?" Nam tử thản nhiên nhíu mày.

      "Quả là Phượng tam tiểu thư giải xong đề bài kia rồi rời !" Lưu Nguyệt gật đầu.

      tò mò đáp án là cái gì. Thế nhưng hàng rèn lão Thiết như đầm rồng hang hổ, trong vòng trăm thước đều bị khốn thủ vững như thành đồng. hoàn toàn tới gần được. Đây cũng là nguyên nhân chủ tử cho dừng xe ở chỗ này. Nhưng nghĩ tới lấy công lực của chủ tử nhất định có thể vào. Nhưng nhìn thân phận chủ tử đương nhiên . Đáng tiếc công lực của đủ, biết đáp án của Phượng tam tiểu thư là cái gì.

      Nam tử trầm ngâm lúc lâu, thấp giọng phân phó : " thăm dò! Xem có phải chính là hay !"

      "Vâng!" Lưu Nguyệt lập tức cúi đầu khom lưng.

      "Nếu điều tra ra, lại điều tra nguồn gốc mấy chỗ hàng rèn lão Thiết tiêu dùng mấy năm nay. Tin tưởng tất có thể tìm ra manh mối. Tra được nơi nhận lấy vàng bạc của hàng rèn lão Thiết. Cũng liền tra được thân phận của ." Nam tử lại phân phó thêm.

      "Vâng!"

      Nam tử tiếp tục im lặng trở lại. Dường như trầm tư. có được chỉ thị, Lưu Nguyệt cũng rời mà khom người đứng nghiêm. Tiểu Tinh Đình dám làm cử động nào, càng giữ vững trạng thái ngay cả thở cũng dám thở mạnh.

      Lặng im lúc lâu, rốt cuộc nam tử lạnh nhạt cất lời: " có chuyện gì, thôi!"

      Lưu Nguyệt nhận được chỉ thị, bóng dáng lóe lên, im hơi lặng tiếng biến mất.

      "Đánh xe! Lập tức chạy tới Thanh Sơn Tự!" Sau khi Lưu Nguyệt rời , nam tử quay sang phân phó Tiểu Tinh Đình câu.

      "A?" Tiểu Tinh Đình lập tức giật mình: "Chủ tử, người. . . Người Phượng Hoàng Lâu nữa à?"

      "Ừm!" Nam tử hờ hững lên tiếng.

      "Người. . . phải người muốn. . . Phượng tam tiểu thư. . ." Tiểu Tinh Đình há miệng năng đầu đuôi.

      "Tiểu Tinh Đình! Nếu ngươi muốn tới Phượng Hoàng Lâu, vậy tự mình thôi!" ràng giọng trau chuốt của nam tử hơi nặng thêm, vẻ vui xuyên thấu qua mành xe.

      "Tiểu Tinh Đình dám, đương nhiên theo chủ tử Thanh Sơn Tự." Gương mặt Tiểu Tinh Đình lập tức tái , kéo dây cương, xe ngựa ngừng lâu rốt cuộc cũng rời .

      được đoạn xa, Tiểu Tinh Đình vẫn hiểu vì sao chủ tử lại tới Phượng Hoàng Lâu nữa? Há miệng lúc lâu, vẫn nhịn được mà ra: "Chủ tử, tại sao người lại muốn Thanh Sơn Tự ah, sắc trời hôm nay đều muộn, chúng ta đến đó trời cũng tối."

      Quan trọng nhất dĩ nhiên là trò vui ở Phượng Hoàng Lâu kia được xem rồi.

      "Trời tối ở Thanh Sơn Tự!" Nam tử thản nhiên mở miệng: "Ta và Trí Duyên đại sư gặp nhau mấy năm rồi. Hôm nay vừa đúng lúc đánh vài bàn cờ."

      Hả. . . Tiểu Tinh Đình lập tức ỉu xìu . Đánh cờ với lão đầu tử kia có ý gì chứ. . .

      "Muốn gặp Phượng tam tiểu thư, có rất nhiều cơ hội. phải chỉ có trong lúc này. Hơn nữa hôm nay ở Phượng Hoàng Lâu cũng chưa chắc được như ngươi tưởng tượng. Có chút vở kịch hay đòi hỏi người ta phải trả giá lớn. Bây giờ chúng ta ở Đông Ly quốc, đội danh dự lại ở xa bên ngoài ngàn dặm, đó là lí do mà lúc này chúng ta còn chưa thích hợp xuất ." Đương nhiên nam tử biết suy nghĩ trong lòng Tiểu Tinh Đình, cần đẩy rèm ra, cũng có thể nhìn thấy nét mặt ỉu xìu mặt . Hờ hững mở miệng .

      "Vâng!" Vẻ mặt ỉu xìu của Tiểu Tinh Đình lập tức tươi tỉnh hơn vài phần. Chủ tử tới cùng với đội danh dự. Đương nhiên thể xuất vào lúc này.

      khi bị hành tung của chủ tử bị tra ra, chính là chuyện lớn. Bây giờ bên người chủ tử chỉ có và Lưu Nguyệt. chỉ có thể hầu hạ chủ tử y hành cùng sinh hoạt hàng ngày. Vạn nhất Lưu Nguyệt bảo vệ chu toàn, khiến chủ tử xảy ra điều gì xảy ra điều gì ngoài ý muốn, đó chính là có trăm cái đầu cùng đền bù đủ.

      Vừa nghĩ như thế, Tiểu Tinh Đình liền lập tức thu liễm trái tim ngứa ngáy gì sánh được ban nãy lại. Tâm tình cũng theo đó mà thay đổi. Thế nhưng vẫn nhịn được hỏi: "Chủ tử, làm sao người biết Trí Duyên đại sư ở Thanh Sơn Tự ạ? Nếu chúng ta gặp được Trí Duyên đại sư vậy phải làm sao bây giờ?"

      "Dĩ nhiên ở đó." Nam tử chợt đưa tay đẩy rèm ra, nhìn thoáng qua bầu trời phía tây. Lạnh nhạt cất lời.

      Ban nãy tinh tượng mình trong tầng mây xuất lại nữa. Ngoại trừ ba mươi hai Đại Thông Thiên chú hậu duệ của Vân tộc ra, trong thiên hạ này sợ cũng chỉ có mỗi mình Trí Duyên đại sư có thể khai thông thiên nhãn, nhìn thấy tinh tượng rồi. Mà Vân tộc từ sau lần xảy ra đại biến vào hai mươi năm trước, Đại Thông Thiên chú thứ ba mươi mốt truyền nhân của Vân tộc là Vân gia chủ bị bệnh nặng nằm giường, linh lực cũng theo đó mà phong toả. Cho nên, Vân tộc liền chỉ còn lại có truyền nhân thứ ba mươi hai là Vân Cẩm người duy nhất có thể khai thông Thiên Nhãn.

      Thế nhưng hôm qua Vân Cẩm lại giúp nàng ấy cứu mạng tiểu nha đầu kia, tiểu nha đầu kia gần như bước vào Quỷ Môn quan. Muốn kéo người về từ Quỷ Môn quan, bị tổn hao có thể tưởng tượng được đó là chuyện đương nhiên. bị thương linh lực tổn hao nhiều. Nặng tính mệnh khó giữ.

      Đương nhiên có năng lực khai thông Thiên Nhãn. Cho nên. . .

      Bây giờ lại chỉ còn Trí Duyên đại sư mà thôi!

      Sâu trong đáy con ngươi mặc ngọc của nam tử lên tia lệ quang. Phượng tinh lâm thế. là nàng sao?

      Tinh tượng xuất tại Đông Ly, vào giờ phút này ở kinh đô này có ngôi sao lên. Ngoại trừ nàng ra, nghĩ ra còn có người nào khác nữa!

      Chốc lát, dung mạo như tuyết của nam tử thoáng qua tia sáng xanh. Buông rèm xe xuống, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Mặc kệ phượng tinh có phải nàng hay . Nữ tử này. . .

      Xe ngựa lần nữa ra khỏi thành, về hướng Thanh Sơn Tự.


      Cũng giống như vậy ở góc đường khác sau lưng hàng rèn lão Thiết, chiếc xe ngựa quá xa hoa lặng yên đứng đó hồi lâu.

      Trước xe có người lái xe. Con ngựa kéo xe được buộc dây cương, nhưng lại cực kỳ ngoan ngoãn; lẳng lặng đứng ở đó, nhúc nhích. Nếu phải thỉnh thoảng có vài tiếng ho khan trầm thấp truyền ra từ trong xe, dễ làm cho người ta gần như nghĩ rằng bên trong có người nào.

      Sau nửa canh giờ, rốt cuộc bên trong cũng vang ra giọng thanh đạm: "Vụ Ảnh!"

      Người trong xe chính là Vân Cẩm.

      Vân Cẩm mặc bộ cẩm bào bạch y hoa lệ nửa nằm tấm đệm mềm trong buồng xe. Lông mi dài rũ xuống, che khuất đôi mắt phượng. Tóc dài đen như mực, có vài sợi buông xõa lên trán, che khuất nửa bên mặt của .

      Buồng xe bị tấm rèm dầy che khuất, có ánh sáng chiếu vào, những vẫn có thể thấy ràng vẻ thản nhiên khuôn mặt trắng tới trong suốt của .

      Ban đầu nhờ có Trí Duyên đại sư tương trợ, việc gì. ngờ mới ra khỏi thiền viện lại nhìn thấy phượng xuất hợp thành màn tinh tượng. liền vọng động sử dụng linh lực thêm lần nữa. Tuy rằng thu hồi lại ngay lập tức, thế nhưng thân thể vốn vừa trải qua lần bị thương nặng còn chưa kịp hồi phục lại dung linh lực nữa nên bị thương thêm lần thứ hai.

      Bây giờ ngay cả chút linh lực cũng có.

      "Thiếu chủ!" Giọng mới vừa vang lên lâu, bóng người mặc đồ đen như đoàn mây mù nhàng xuất .

      "Như thế nào?" Vân Cẩm mở mắt ra, nhàn nhạt mở miệng.

      "Hồi bẩm thiếu chủ, Phượng tam tiểu thư giải đáp xong câu hỏi kia, vừa mới rời ạ." Vụ Ảnh .

      "Ừm!" Vân Cẩm hờ hững đáp tiếng, dường như có gì ngoài ý muốn với chuyện Phượng Hồng Loan có thể trả lời được câu hỏi. Ở người nàng, có chuyện gì trong thiên hạ này là thể xảy ra.

      "Cái chính là có tra ra chủ nhân phía sau của hàng rèn lão Thiết ?" Vân Cẩm lại hỏi.

      "Thiếu chủ thứ tội, thuộc hạ vô năng. Giống như thiếu chủ điều tra trước đó, hàng rèn lão Thiết nhìn như vô hại, kỳ bên trong còn giấu Càn Khôn khác. Có bày trận pháp lợi hại, còn có vô số cao nhân canh giữ, hoàn toàn thể tới gần được. Nếu muốn làm mạnh tay, thuộc hạ chỉ có thể sử dụng ám vệ ngầm của Vân tộc." Vụ Ảnh lập tức .

      Thầm nghĩ nếu phải thân thể thiếu chủ liên tiếp bị thương, hoàn toàn phải sợ cái hàng rèn lão Thiết nho này.

      "Hả?" Vân Cẩm hơi hơi nhíu mày: "Lấy công lực của ngươi, cũng vào được?"

      "Vâng, thuộc hạ dám tùy ý tới gần!" Vụ Ảnh gật đầu, lại : "Hơn nữa ban nãy thuộc hạ phát góc phố khác sau lưng hàng rèn này cũng có chiếc xe ngựa, cũng dừng ở bên ngoài như chủ tử. Có lẽ là xe ngựa của thái tử Tây Lương quốc."

      " còn ở đó ?" Đôi mắt nhắm của Vân Cẩm mở ra trong nháy mắt.

      "Mới vừa rời ạ." Vụ Ảnh .

      " Phượng Hoàng Lâu?" Ánh mắt Vân Cẩm lên tia sắc bén.

      " phải ạ, là ra khỏi thành, hình như là Thanh Sơn Tự." Vụ Ảnh lắc đầu.

      "Ngươi chắc chắn nhìn ràng rồi chứ, chính là Ngọc Ngân sai chứ?" Mắt phượng Vân Cẩm nheo lại. Xét hỏi.

      "Thuộc hạ cũng dám xác định. Thái tử Ngọc Ngân hề lộ diện, thuộc hạ chỉ nhìn thấy thị đồng thiếp thân của ngài ấy. Cho nên, mới phán đoán là xe của thái tử Ngọc Ngân. Thuộc hạ sợ bị phát , dám tới gần."

      "Đó chính là thể nghi ngờ!" Tuấn nhan như ngọc của Vân Cẩm thoáng ra vẻ lạnh lẽo: " đến đây là vì nàng ấy? Hay đến là vì hàng rèn lão Thiết?"

      "Thuộc hạ biết." Vụ Ảnh lắc đầu: "Còn có thiếu niên. Lão Thiết vô cùng cung kính với thiếu niên kia. Thuộc hạ suy đoán chắc hẳn là chủ tử của hàng rèn lão Thiết. Người nấp trong bóng tối là người theo bảo vệ ."

      “Thiếu niên?" Vân Cẩm ngẩn ra, cất giọng hỏi: " về dáng vẻ dung mạo của chút!"

      Vụ Ảnh đưa những gì nhìn thấy hình dung ra kể lại cho Vân Cẩm. Chốc lát lại : "Nhưng thuộc hạ cho rằng da tay của là dịch dung, chẳng qua là thuật dịch dung này rất cao minh."

      "Lam Triệt!" Vụ Ảnh dứt lời, Vân Cẩm ánh mắt hơi nheo lại.

      "Thuộc hạ nhìn cũng có vài phần giống như thái tử Lam Tuyết quốc." Vụ Ảnh ra ý nghĩ của chính mình. Trong lòng khen ngợi chủ tử sắc bén. Chỉ qua vài lời của liền có thể đoán ra người đó là người nào.

      " cũng tới sao?" Mắt phượng của Vân Cẩm lên ít lệ quang: "Lập tức cho người điều tra! Xem có phải là hay ! Nếu tra được, ngươi hãy điều tra xem số vàng bạc dùng về đâu."

      "Vâng!" Vụ Ảnh lập tức cúi người.

      Vân Cẩm nữa. Đầu ngón tay vân vê mấy sợi tua buông rũ mành xe, từ trong ra ngoài buồn xe tràn ngập luồng khí u ám nồng nặc.

      Vụ Ảnh nhận được chỉ thị của chủ tử, lại cảm nhận được hơi thở u ám trong xe, đương nhiên dám rời khỏi.

      Hồi lâu, Vân Cẩm rút vẻ mặt nghiêm nghị, đáy mắt lên ánh sáng khó hiểu. Giọng khôi phục lại vẻ thanh đạm ôn nhuận: "Ngươi ! Tới muộn đến Phượng phủ tìm ta. Từ nay về sau ta sống ở Phượng phủ."

      "Chủ tử?" Vụ Ảnh lập tức mở miệng. Chủ tử muốn ở lại tướng phủ từ nay về sau sao? Vậy nếu Cẩm Sắt tiểu chủ biết, Phượng tam tiểu thư. . .

      "Còn mau !" Lông mày đậm của Vân Cẩm chau lại. Giữa mi mắt lên ánh sáng lạnh lẽo.

      "Vâng!" Vụ Ảnh dám tiếp tục trái ý Vân Cẩm, điểm mũi chân, như đoàn mây mù, biến mất còn hình bóng.

      Trong xe thân thể Vân Cẩm nửa nằm vẫn nhúc nhích, hồi lâu sau, chậm rãi đưa tay đẩy rèm ra, giương mắt liếc nhìn chân trời phía tây, khuôn mặt tựa quan ngọc chút thâm trầm, cặp mắt phượng cũng hệt như hồ sâu đáy.

      Chốc lát, "cạch" thả màn xe xuống. Quay sang giọng với con ngựa: " thôi, tới Phượng Hoàng Lâu!"

      Con ngựa như có thể nghe hiểu được những gì , khi vừa dứt lời, lập tức quay đầu ngựa lại, kéo xe chuyển ra khỏi phố sau, tới Phượng Hoàng Lâu.

      Trong xe Vân Cẩm chậm rãi nhắm hai mắt lại, giọng thấp nhuận dẫn theo hàn ý lạnh lẽo thấu xương bay ra ngoài xe: "Cẩm Sắt. . ."

      End chap.

      Chương 2: Tụ hội ở Phượng Hoàng Lâu

      Sắc trời dần ngả về tây, giờ thân hai khắc, xe ngựa của Phượng Hồng Loan ra khỏi con phố sau lưng hàng rèn lão Thiết, gia nhập vào đường lớn.

      đường từ nam tới bắc, đường chính vẫn như lúc mới tới trước đó, tiếng người huyên náo, tiếng rao hàng dứt bên tai. cảnh tượng phồn hoa.

      Trong xe Phượng Hồng Loan nhắm mắt lại tựa vào vách, thể thấy được biểu cảm dung mạo khuynh thành tuyệt sắc.

      Thanh Lam, Thanh Diệp yên tĩnh ngồi ở bên, ngay cả hô hấp đều cố hết sức mà giữ .

      Mặc dù nhìn thấy nét mặt của tiểu thư, thế nhưng các nàng cũng có thể cảm giác được nhất định tâm tình lúc này của tiểu thư tốt lắm.

      Tuy rằng hai người tò mò tiểu thư trả lời cái gì cho câu đố khó giải đó. Thế nhưng ai dám hỏi vào lúc này. Chỉ thông minh nhắm mắt lại theo. thầm hạ quyết tâm, nhất định phải luyện tập võ công tốt. Bảo vệ tốt tiểu thư.

      Sau nửa canh giờ, rốt cuộc xe ngựa cũng chậm rãi ngừng lại. Giọng của phu xe truyền từ ngoài vào: "Tiểu thư! Đến Phượng Hoàng Lâu rồi!"

      Trong giọng lộ ra chút cứng ngắc cùng quái dị.

      "Ừm!" Phượng Hồng Loan nhắm mắt lại hờ hững lên tiếng.

      Hai mắt nhắm của Thanh Lam, Thanh Diệp lập tức mở ra, đưa tay vén rèm lên, nhìn ra phía ngoài. Khi thấy tình hình bên ngoài, liền giật mình.

      Chỉ thấy trước cửa Phượng Hoàng Lâu tấp nập tụ hội đầy người là người. Chân đạp chân, vai đè lên vai. Đập vào mắt chỉ toàn đầu người đông nghìn nghịt. Có hơn mấy ngàn người. Nữ có nam có, trẻ có già có, làm toàn bộ Phượng Hoàng Lâu thậm chí là Túy Khuynh Trai đối diện cũng bị chật như nêm cối.

      Hơn nữa người người đều thần tình kích động, kiển chân ngóng trông. Hơn ngàn người thế mà có tiềng ồn ào, hoàn toàn yên tĩnh. Yên tĩnh tới mức ngay cả tiếng hít thở đều thể nghe thấy mấy cái.

      Nhìn tình hình trước mắt, gương mặt Thanh Lam, Thanh Diệp trắng bệch: "Tiểu thư. . ."

      Phượng Hồng Loan ngẩng đầu, nâng mắt nhìn ra ngoài, đương nhiên cũng nhìn thấy biển người bên ngoài, sắc mặt hờ hững biến hóa chút nào, chỉ cái liếc mắt, lại thu hồi ánh mắt: "Các ngươi xem Quân Tử Ly cùng Vân Cẩm đến chưa?"

      "Vâng!" Thanh Lam, Thanh Diệp lập tức lên tiếng trả lời. Xuống xe, chen về phía dòng người.

      Màn xe hạ xuống, che ánh sáng lờ mờ lúc chiều tà ở bên ngoài. Phượng Hồng Loan lại nhắm mắt lại.

      cần nghĩ cũng biết tại sao bên ngoài Phượng Hoàng Lâu lại có nhiều người như vậy. Đương nhiên đều là người đến xem trò vui.

      Muốn nhìn xem khí phụ bị Quân Tử Ly bỏ khi còn chưa cưới trông như thế nào, gặp mặt con cưng trời sinh của Đông Ly quốc Ly Vương điện hạ là như thế nào. Có lẽ thứ bọn họ càng muốn nhìn hơn hẳn là xem bộ dạng của Phượng Hồng Loan là gì, dạng nữ nhân kinh khủng cỡ nào mà bị Ly Vương điện hạ vứt bỏ, sao còn có thể sống tốt thế gian này.

      Đương nhiên còn có bộ phận nữ nhân là muốn nhìn phong thái mê người của thiên hạ Tam công tử - Ly Vương điện hạ cùng công tử Vân Cẩm.

      Phượng Hồng Loan cười
      [​IMG]
      Vũ Nguyệt Nha thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :