1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiếp bản kinh hoa - Tây Tử Tình (30)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29: Phát đáng ngạc nhiên

      Phượng Hồng Loan tắm cũng tắm được, bơi lội cũng thể nào bơi lội được, vẫn khoác vào quần áo bẩn ban đầu, đường đen mặt quay trở lại tiểu viện.

      Vừa tới cửa, thấy Xảo nhi vẻ mặt hốt hoảng từ bên trong chạy ra, suýt nữa đụng vào người nàng. Phượng Hồng Loan nhíu mày, đưa tay ngăn lại thân thể bé suýt chút nữa va chạm vào người nàng, nét mặt bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì sao?"

      "Tiểu thư?" Xảo nhi nhìn thấy Phượng Hồng Loan lập tức vui mừng, vẻ lo lắng hốt hoảng khuôn mặt còn chưa trút bỏ: "Tiểu thư, người về rồi? Xảo nhi đợi người hồi lâu cũng thấy người trở về, em sợ người. . ."

      , vành mắt Xảo nhi lập tức hồng hồng nhìn đến Phượng Hồng Loan, tựa hồ có giọt nước mắt to như hạt đậu chảy xuống.

      " có chuyện gì, phải ta đây trở lại rồi sao!" Phượng Hồng Loan cắt đứt lời của Xảo nhi, đưa tay vỗ vỗ bàn tay của nàng, an ủi chút, lại vòng qua nàng vào trong viện.

      "Tiểu thư, người vừa nơi nào, nước tắm sợ là lạnh hết rồi." Xảo nhi xoay người theo phía sau Phượng Hồng Loan. Nàng nhạy cảm phát hình như tiểu thư mất hứng.

      " có chuyện gì. Nguội cũng vừa lúc tắm nước lạnh chút." Phượng Hồng Loan lắc đầu, trực tiếp bước vào phòng, nhìn thùng nước tắm lớn, thân thủ quăng quần áo dơ người , thân mình nhàng tung lên, nhảy vào.

      "Tiểu thư. . ."

      Xảo nhi cùng vào phòng, nhìn Phượng Hồng Loan nhảy vào trong thùng nước tắm, muốn cái gì, Phượng Hồng Loan phiền muộn mở miệng: "Ta có chuyện gì là có chuyện gì, đừng gì cả!"

      Xảo nhi lập tức ngừng , ấp úng đứng ở cửa nhìn người trong thùng nước tắm.

      Tiểu viện tĩnh lặng, nơi chân trời xa xôi tia nắng chiều cuối cùng chiếu xuống, sắc trời tối dần.

      Hồi lâu, Phượng Hồng Loan mới lộ ra đầu khỏi mặt nước, giọng khôi phục trước sau như thanh lạnh nhạt bạc: "Em lấy bộ quần áo sạch đưa tới cho ta."

      "Dạ!" Xảo nhi gật đầu, vội vàng chạy ra ngoài. Mặc dù nàng nhớ ràng tiểu thư cầm quần áo .

      Đầu ngón tay Phượng Hồng Loan gõ vào góc thùng tắm, trong đầu chưa từng có chút suy nghĩ.

      Bỗng nhiên bóng dáng Vân Cẩm quẫy đạp ở trong nước chợt lóe rồi biến mất. Sắc mặt của nàng lần nữa trở nên khó coi.

      Dường như Vân Cẩm biết bơi!

      Nghe đến Xảo nhi từ từ chạy vào, nét mặt Phượng Hồng Loan bình tĩnh đứng dậy ra khỏi thùng nước tắm.

      "Tiểu thư, cái này được chứ?" Xảo nhi rảo bước tiến vào ngưỡng cửa, trong tay cầm bộ quần la bằng gấm màu xanh da trời, tao nhã mà tươi đẹp. Nhìn Phượng Hồng Loan vui mừng : "Đây là do Đỗ tổng quản đưa tới cho người, vẫn còn mới lắm! Tiểu thư cũng năm có mặc quần áo mới rồi đấy!"

      "Ừ!" Phượng Hồng Loan yên lòng nhìn lướt qua quần áo trong tay Xảo nhi, gật đầu.

      Xảo nhi lập tức để quần áo xuống, cầm lấy quyên bố qua lau người cho Phượng Hồng Loan.

      Vừa mới lau hai cái, Phượng Hồng Loan khoát khoát tay, có chút lo lắng : "Đừng lau, em qua hà hoa trì nhìn xem chút, chỗ đó còn có người hay ."

      "Tiểu thư?" Xảo nhi vừa nghe tới hà hoa trì, khuôn mặt nhắn lập tức trắng nhợt.

      "Ta sao, bảo em em cứ , mau lên." Phượng Hồng Loan nghĩ nếu như Vân Cẩm chết, mà Quân Tử Ly muốn đổi ý, làm chứng, vậy nàng quả thực là cái được bù nổi cái mất rồi.

      Tuy rằng nàng căm ghét tên khốn kia, thế nhưng thể , thân phận tại của hết sức hữu dụng với nàng.

      Xảo nhi gật đầu, chạy ra khỏi cửa tới hà hoa trì.

      Phượng Hồng Loan đưa tay cầm lấy quần áo, xúc cảm mềm mại, tơ tằm trơn nhẵn, hiển nhiên là loại tơ lụa tốt nhất, hơn nữa còn là màu xanh da trời, làm cho nàng nghĩ đến bầu trời trong trẻo, bầu trời vầng ánh sáng mặt trời.

      Vân Cẩm mặt trời ở bầu trời, chỉ cần nàng ngẩng đầu lên, là có thể thấy.

      tự chủ được nâng mắt nhìn thoáng qua bầu trời, nơi nào thấy được ánh sáng mặt trời, chỉ thấy sắc trời mờ tối, bầu trời phía tây còn điểm chút màu trắng hồng.

      Tâm thần nhoáng lên, làm thế nào lại nhớ tới tên khốn kia, Phượng Hồng Loan lập tức chán ghét nhíu mày cái, lấy quần áo ra mặc vào người.

      Đeo dây thắt lưng tơ tằm, cúc áo ngọc bội, mặc mặc lúc lâu, Phượng Hồng Loan mới miễn cưỡng đem la quần rườm rà kia mặc ra đúng hình dạng. Đưa tay xoa xoa giọt mồ hôi hột trán, cất bước ra khỏi cửa.

      Lúc này Xảo nhi cũng chạy trở về, mới vừa vào dến viện tử, nhìn Phượng Hồng Loan thở hổn hển : "Tiểu thư, hà hoa trì có người nào cả. . ."

      "Trong nước nữa? xem rồi sao?" Phượng Hồng Loan dừng bước nhìn đến Xảo nhi.

      "Xem rồi. Em mới ra ngoài viện tử, đụng được Đỗ tổng quản, đem ý tứ của tiểu thư ra, Đỗ tổng quản liền phái người xuống nước, nhưng thấy người nào." Xảo nhi thò tay lau mồ hôi, lập tức .

      "Ừ!" Phượng Hồng Loan gật đầu. Nghĩ tới tên khốn kia bụng dạ đen tối, tự nhiên dễ dàng chết như vậy.

      "Tiểu thư?" Xảo nhi nhìn Phượng Hồng Loan, biết tiểu thư tìm người nào.

      " có chuyện gì, em cũng tắm rửa thay đổi y phục !" Phượng Hồng Loan nhìn thoáng qua bộ quần áo bẩn còn dính máu người Xảo nhi, quay sang khoát khoát tay với nàng.

      "Dạ!" Xảo nhi nhìn tiểu thư , cũng hỏi lại, gật đầu, cầm quần áo vào phòng.

      Phượng Hồng Loan quay đầu nhìn về phía cái giường đặt dưới tàng cây hoa đào mà Đỗ Hải chuẩn bị xong, cất bước tới. Nằm ở giường, nhìn bầu trời, đôi con ngươi trong vắt như nước nhiễm lên tầng vân vụ màu. Nghĩ tới ông nội cùng Á Lâm còn có Lam Dạ, biết như thế nào. . .

      Giây lát, lắc đầu cái, bọn họ cùng nàng, hôm nay là hai thế giới. Dĩ vãng này đều là mây khói, những việc qua cũng chỉ là giấc mơ. Thế giới này, mới là nơi nàng cần phải sinh hoạt.

      Thu hồi tầm nhìn, nhắm hai mắt lại.

      Lần nữa mở mắt ra, trời tờ mờ sáng lên. Xuyên qua khe hở cành lá cây hoa đào đỉnh đầu mình, mơ hồ có thể thấy ở phía đông bầu trời có luồng ánh sáng trắng.

      Ánh mắt mê ly nhìn bầu trời lúc lâu. Mới chậm rãi quay đầu, mọi thứ vẫn như cũ vẫn giống ngày hôm qua.

      Tim Phượng Hồng Loan đập mạnh và loạn nhịp hồi lâu. Khóe miệng khẽ động, khổ sở cười tiếng.

      Vốn cho là lo lắng, nhưng mà ở sâu trong nội tâm của nàng ràng vẫn còn mong muốn mở mắt trở lại thế giới kia, có thể nhìn thấy ông nội, còn có căn phòng thoải mái dễ chịu mà nàng thích, còn có tất cả những thứ thuộc về nàng ở thế giới quen thuộc kia.

      Á Lâm, còn cả Lam Dạ. . .

      Thế nhưng tất cả cũng chỉ là giấc mơ về những việc qua mà thôi. tại nàng phải là Bạch Thiển Thiển, nàng là Phượng Hồng Loan.

      Cơ thể nằm ngồi dậy, lấy tay vuốt ve y phục bị đè ra nếp uốn, xuống giường. Giang rộng cánh tay, đá đá chân, nhè thở ra hơi trọc khí, liếc mắt nhìn Xảo nhi, cũng kinh động nàng, dạo bước ra khỏi tiểu viện.

      Tia nắng ban mai rọi lên phủ Thừa tướng mọi thứ thực an bình.

      Phượng Hồng Loan dựa theo trí nhớ mà đến chỗ rừng trúc trong phủ. Dọc theo đường yên tĩnh người. Loáng thoáng có thể thấy phía trước các chủ viện đều đèn đuốc sáng trưng.

      cần nghĩ cũng biết hôm qua nhất định là đem đại phu tất cả kinh thành mời hết tới phủ Thừa tướng rồi.

      Ánh mắt lên tia cười đông lạnh, khổ sở những năm này mà Phượng Hồng Loan phải chịu, hôm qua bọn họ chỉ mới hoàn trả có chút tí ti thôi, còn xa xa mới đủ. Nếu từ nay về sau bọn họ an phận thủ thường lại vậy cũng được, nếu là còn biết điều, nàng ngại cùng các nàng chơi đùa tiết mục như vậy thêm nhiều lần.

      tới rừng trúc, Phượng Hồng Loan căn cứ vào ở kiếp trước như vậy, sớm tinh mơ thức dậy bắt đầu làm huấn luyện đặc biệt.

      Trước đây nàng bởi vì chịu những huấn luyện này mà phát khóc đau nhức quá mức tới nỗi chịu nổi mà dâng lên tự sát ý niệm, bây giờ những thứ này ăn vào trong đáy lòng của nàng, trở thành phần sinh mạng nàng. Mặc dù cơ thể thay đổi, nhưng những thứ nhập vào linh hồn, sợ là đời đời kiếp kiếp, chỉ cần nàng còn có trí nhớ của kiếp trước, biến mất.

      Dựa theo chỉ tiêu mỗi ngày huấn luyện ban đầu, Phượng Hồng Loan vượt mức hoàn thành hai chỉ tiêu, là hai tiếng đồng hồ sau đó.

      Thu công, Phượng Hồng Loan nhìn xem thân thể của chính mình, đôi con ngươi lên thần sắc kinh ngạc.

      Thân thể này tuy rằng nhu nhược, thế nhưng nàng phát đây chỉ là mặt ngoài. Căn bản cũng như giống như tiểu nữ tử tay trói gà chặt, độ dẻo dai của thân thể nàng tốt vô cùng. Thậm chí so với thân thể kiếp trước của nàng chỉ có hơn chứ kém.

      phen huấn luyện đặc biệt vượt mức xong, người bình thường căn bản đều chịu nổi, càng đến vị tiểu thư đại môn ra nhị môn bước. Thế nhưng nàng chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi nào, trái lại chỉ cảm giác tinh thần sảng khoái, ngay cả giọt mồ hôi cũng chảy xuống. Đúng là hiếm thấy.

      ngờ thân thể này của Phượng Hồng Loan cũng tệ lắm. Có cơ thể tốt, mới có gốc rể mà đứng. Phượng Hồng Loan nhìn xem thân thể của chính mình, tâm tình khoan khoái trước nay chưa có.

      Tia nắng ban mai sáng rỡ xuyên qua rừng trúc loáng thoáng chiếu tới, tỏa xuống loang lổ bóng râm. Chiếu lên trông như sóng nước áo lam Phượng Hồng Loan, tỏa ra từng đốm sang .

      Xuyên qua rừng trúc, Phượng Hồng Loan nhìn ánh mặt trời loáng thoáng, đưa tay bẽ cây gậy trúc to bằng ngón tay cái, cổ tay dùng sức, gậy trúc cong lên độ cong nhất định, dưới chân dùng sức chút, thân thể mượn lực bay lên, thân mình nhàng phi lên đỉnh cây trúc.

      Cây trúc yếu ớt lung lay hai cái, Phượng Hồng Loan quan tâm nắm chặt trúc, vững vàng ngồi xuống.

      Ánh nắng từ cao chiếu xuống hoàn toàn bao phủ khắp người của nàng, cảm thấy toàn thân ấm áp. Bốn phía yên tĩnh, trong rừng trúc chỉ có tiếng chim hót, thanh thúy vui tai.

      Phượng Hồng Loan chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu tắm nắng hưởng thụ.

      Vừa mới nhắm mắt lại, nghe được trận tiếng bước chân quen thuộc vội vã chạy vào rừng trúc.

      Sắc mặt Phượng Hồng Loan lập tức lạnh lẽo. Nàng hận nhất là người khác làm phiền nàng vào thời điểm nàng hưởng thụ ánh mặt trời. Bất kể là ai!
      Last edited by a moderator: 7/10/16

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30: Lại gặp Ly Vương

      Nghe tiếng bước chân, người đến là Đỗ Hải. Phượng Hồng Loan lạnh mặt, nhắm mắt lại mở ra, vẫn như cũ lẳng lặng nghiêng người dựa vào đầu cây trúc khô. "Tiểu thư, tiểu thư. . ." Đỗ Hải bên kêu gọi, bên vội vã tiến vào rừng trúc, vẻ mặt lo lắng bắt đầu tìm kiếm bốn phía, vội vội vàng vàng mà chạy qua khỏi cây trúc Phượng Hồng Loan nằm.

      Phượng Hồng Loan lại cứ như có nghe thấy, hương vị lá trúc tươi mát hòa vào trong hơi thở, nàng gần như hòa thành thể với rừng trúc.

      Đem trúc lâm nho dạo qua vòng, Đỗ Hải nghi hoặc, vừa rồi ràng trông thấy tiểu thư vào rừng trúc đấy, làm sao lại có thể có người? Vận công tìm kiếm khí tức mọi nơi, phen tìm kiếm, trong rừng trúc căn bản có người nào cả.

      Xoa xoa mồ hôi mặt, vẻ mặt Đỗ Hải lo lắng lại ra khỏi rừng trúc.

      Phượng Hồng Loan nhắm mắt lại từ đầu đến cuối có mở ra.

      "Tam tiểu thư. . ."

      "Tam tiểu thư. . ."

      ". . ."

      Đỗ Hải vừa rời lâu, nghe thấy mảnh tiếng gọi ầm ĩ liên tục vang lên trong phủ Thừa tướng. Phá vỡ cả khoảng bình yên yên lặng này.

      Hai mắt nhắm lại của Phượng Hồng Loan mở ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía đại viện phủ Thừa Tướng. Loáng thoáng có thể thấy người trước mặt tiếng bắt đầu khởi động, còn có tiếng bước chân tìm nàng ở khắp nơi, nha hoàn nô bộc kêu gọi ầm ĩ, làm cho nàng muốn giả bộ như nghe cũng được.

      Sắc mặt lại u ám vài phần. Phượng Hồng Loan nhìn những người kia, xem ra xảy ra chuyện gì rồi. Nhưng mà tốt nhất là chuyện xảy ra có đủ lớn đủ phân lượng, nếu hôm nay nàng làm cho những người trong phủ Thừa Tướng này biến thành gậy trúc.

      Thân mình nhàng nhảy xuống, khuôn mặt Phượng Hồng Loan lạnh lùng ra khỏi rừng trúc.

      "Tiểu thư, tiểu thư, người ở đâu. . ." Tiếng gọi gấp gáp của Xảo nhi truyền đến, giọng lo lắng cứ như sắp muốn khóc lên rồi.

      Nghe được giọng Xảo nhi, Phượng Hồng Loan hơi hơi nhăn mày, bước chân cũng nhanh hơn, ra khỏi rừng trúc.

      Mới ra rừng trúc, liếc mắt thấy vành mắt Xảo nhi đỏ hồng bối rối tìm nàng khắp nơi, đầu tóc rối loạn thành đoàn, hiển nhiên là vừa tỉnh ngủ.

      "Đừng gọi nữa, ta ở chỗ này!" Phượng Hồng Loan lạnh giọng ra. Thanh lớn, nhưng lập tức đem tiếng la bốn phía ép xuống.

      "Tiểu thư?" Nhìn thấy Phượng Hồng Loan, Xảo nhi lập tức vui vẻ, nhìn hướng nàng chạy tới, nước mắt vốn vẫn đong đầy trong vành rốt cuộc rơi xuống: "Tiểu thư, em vừa tỉnh lại thấy tăm hơi của người, làm Xảo nhi sợ chết rồi, còn tưởng rằng tiểu thư. . ."

      "Ta tỉnh ngủ ra ngoài dạo, ngờ lại ngủ quên núi giả." Phượng Hồng Loan cắt ngang lời Xảo nhi mà , ánh mắt quét vòng quanh đám nha hoàn nô bộc thấy nàng ra ngoài ngưng gọi lại, lạnh lùng : "Có chuyện gì xảy ra? Mới sáng sớm đều hô to gọi cái gì?"

      Nhận lấy sắc mặt lạnh lẽocủa Phượng Hồng Loan, mọi người đều ngâm miệng dám lên tiếng, sợ hãi nhìn nàng.

      "Tiểu thư, là. . . là Ly Vương điện hạ lại tới nữa. . ." Xảo nhi lau nước mắt, lập tức mở miệng.

      "A?" Nghe vậy, Phượng Hồng Loan nhíu mày, nhìn sang Xảo nhi: " tới làm gì?"

      Xảo nhi cẩn thận nhìn thoáng qua sắc mặt Phượng Hồng Loan, khẩn trương : "Ly Vương điện hạ muốn gặp tiểu thư. . ."

      "Em muốn gặp ta?" Giọng Phượng Hồng Loan thanh lãnh như băng: " muốn gặp ta làm gì?"

      Xảo nhi nhìn sắc mặt Phượng Hồng Loan hàn, nhạy cảm nhận thấy được hình như tiểu thư lại mất hứng. Lắc đầu, giọng : "Xảo nhi cũng biết, chỉ biết ly Vương điện hạ tới, muốn gặp tiểu thư."

      "Ừ?" Phượng Hồng Loan liếc mắt nhìn Xảo nhi, đôi con ngươi như nước nheo lại, nghĩ tới mục đích Quân Tử Ly đến đây.

      Cái gọi là vô bất đăng điện tam bảo*, vừa rời khỏi đây hôm qua, hôm nay lại tới nữa. Hôm nay mới là ngày đầu tiên, còn có hai ngày mới đến ngày ước định ba ngày. Chẳng lẽ Quân Tử Ly muốn chờ đến ba ngày sau đó, hôm nay lại tới đây đưa tiền cho nàng rồi hả?

      * vô bất đăng điện tam bảo: có chuyện gì đến cửa.

      Đánh chết nàng nàng cũng tin có ai đưa tiền cho người khác lại có thể tích cực như vậy đấy (Lin: chậc đc thế êm cũng mừng, có ai muốn cho tui tiền k mau cho ). như vậy hôm nay Quân Tử Ly tới đây là có mục đích khác rồi hả?

      Bất kể là vì cái gì, hôm nay quấy rầy khoảng thời gian thanh tĩnh khó được để tắm nắng của nàng, cái này cũng có thể coi là khoản nợ đấy.

      Nghĩ đến chỗ này, ánh mắt vốn trong trẻo lạnh lùng của Phượng Hồng Loan lại lạnh thêm vài phần!

      "Tiểu thư?" Xảo nhi cẩn thận khẩn trương nhìn sắc mặt hàn của Phượng Hồng Loan, thử mở miệng.

      " Bây giờ ở đâu?" Phượng Hồng Loan lạnh giọng hỏi.

      "Đỗ tổng quản mời Ly Vương điện hạ tới tiền thính, chỉ còn chờ tìm được tiểu thư mời người tới đấy!" Xảo nhi lập tức .

      "Ừ!" Phượng Hồng Loan gật gật đầu, hướng những nha hoàn nô bộc kia vẫy vẫy tay, lạnh nhạt mà : "Tất cả giải tán !"

      "Vâng. Tam tiểu thư!" Những người kia lập tức sợ hãi cuối người.

      Hôm nay trái lại là Tam tiểu thư rồi! Sao trước kia có nhìn thấy bọn họ cung kính như vậy với Phượng Hồng Loan?

      đám nô tài nâng cao đạp thấp, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Phượng Hồng Loan lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ cái, chỉ có rất ít người có thương tích mình, những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương. Tự nhiên đều là những kẻ hôm qua có ở trong tiểu viện của nàng kéo bè kéo lũ đánh nhau.

      Nhìn thấy những thứ này, ánh mắt lại càng lạnh hơn chút.

      ánh mắt, thân thể những người kia đứng đấy đều bắt đầu run rẩy, người người sợ hãi dám ngẩng đầu nhìn Phượng Hồng Loan. Trải qua tình ngày hôm qua, ai cũng biết Tam tiểu thư còn là Tam tiểu thư trước kia nữa rồi.

      Phượng Hồng Loan thu hồi ánh mắt, cất bước đến tiền thính chủ viện đằng trước.

      Xảo nhi giật mình nhìn những nha hoàn gia nô kia, lại thấy người người sợ hãi khom người, đầu gần như là hận thể giấu vào trong ngực, chứng minh bọn bây giờ rất sợ tiểu thư. Thái độ đối xử với tiểu thư nhà nàng của ngày hôm qua và trước kia quả thực chính là trời dưới đất.

      chỉ riêng bọn sợ tiểu thư, thậm chí có chút ít thời điểm, nàng cũng rất sợ tiểu thư, ánh mắt của tiểu thư, nàng cũng sợ vô cùng. Nhưng mà tiểu thư vẫn còn là tiểu thư, tiểu thư vẫn đối đãi với nàng tốt như cũ, thậm chí có thể bảo vệ nàng, tiểu thư như vậy lại làm cho nàng thích hơn.

      Nhìn những người khom người sợ hãikia, nghĩ đến lời tiểu thư từ nay về sau bảo vệ nàng, Xảo nhi lập tức cảm thấy kiêu ngạo cùng thỏa mãn chưa từng có trước đó, tiểu thân thể lập tức đứng thẳng tắp.

      "Xảo nhi, em còn đứng ở đó làm gì? Còn !" Phượng Hồng Loan quay đầu lại, cũng biết Xảo nhi theo kịp, nhíu mày thúc giục .

      "Dạ, tiểu thư!" Xảo nhi lập tức bước nhanh đuổi kịp Phượng Hồng Loan, lúc ngang qua trước mặt những người kia, nâng cao toàn bộ bộ ngực còn có trổ mã kiêu ngạo qua. Giống như chú gà rừng kiêu ngạo!

      Phượng Hồng Loan quay đầu lại, buồn cười liếc mắt nhìn Xảo nhi. Bước chân chậm lại.

      "Tiểu thư, có phải là Ly Vương điện hạ đổi ý rồi hay , cho nên mới tìm tiểu thư. . ." Xảo nhi nhìn nụ cười Phượng Hồng Loan mặt, thẹn thùng cười cười, đem bộ ngực thu đem về, lá gan cũng lớn hơn vài phần, căng thẳng nhìn nàng hỏi.

      "Đổi ý?" Phượng Hồng Loan lạnh lùng cười cười: " có quyền đổi ý!"

      Tiểu thân thể của Xảo nhi lập tức khẽ run rẩy: "Tiểu thư, có phải là Ly Vương điện hạ biết tiểu thư là người tốt, muốn đón tiểu thư sang Ly Vương Phủ hay . . ."

      " !" Phượng Hồng Loan quả quyết lắc đầu.

      "Vậy cái kia, Ly Vương điện hạ tới làm gì? Có phải hôm qua chuyện. . .." Khuôn mặt nhắn của Xảo nhi trắng bệch nhìn Phượng Hồng Loan, lo lắng : "Tiểu thư, có phải Ly Vương điện hạ biết được là chúng ta đánh những vị phu nhân kia. . . Vì vậy. . ."

      Ánh mắt Phượng Hồng Loan lạnh lẽo, im lặng gì.

      "Tiểu thư, nếu Ly Vương điện hạ biết, tiểu thư. . ."

      "Biết sao?" Phượng Hồng Loan cắt ngang lời của Xảo nhi, lạnh lùng cười tiếng, khinh thường : "Cho dù có biết rồi, tình hôm qua cũng qua, ai có thể làm gì được chúng ta?"

      "Tiểu thư. . ." Xảo nhi hoang mang nhìn xem .

      "Sợ cái gì! Đến đó chẳng phải biết!" Phượng Hồng Loan trợn nhìn Xảo nhi cái, cả giận : "Trời sập xuống còn có ta đỡ đòn. Từ nay về sau cho phép em có cốt khí như vậy! Em là người của ta, những phải đứng thẳng sống lưng, mà ngay cả tâm cũng phải cứng rắn lên cho ta! Nếu , em đừng theo ta nữa."

      Xảo nhi nghe xong, vành mắt lập tức đỏ lên, vội vàng kéo cánh tay Phượng Hồng Loan cầu xin : "Xảo nhi đều nghe theo lời tiểu thư, tiểu thư đừng đuổi Xảo nhi . . ."

      Phượng Hồng Loan gật gật đầu: "Chỉ cần em nghe lời, ta đuổi em ."

      "Xảo nhi nhất định nghe lời!" Xảo nhi gật đầu liên tục, thấy Phượng Hồng Loan thêm gì nữa, nàng cũng dám tiếp, theo sau lưng Phượng Hồng Loan cách xa nàng nửa bước, nhắm mắt theo đuôi, cẩn thận từng li từng tí.

      Ánh mắt Phượng Hồng Loan thoáng nhìn qua vẻ mặt cẩn thận từng li từng tí của Xảo nhi, đáy lòng thở dài tiếng. phải là nàng muốn thay đổi Xảo nhi, chẳng qua là đây là thế giới mạnh được yếu thua, ngươi mạnh, người khác lập tức khi dễ ngươi, chết rồi sợ là ngay cả quan tài cũng có. Chỉ khi nào ngươi mạnh mẽ hơn những người khác, so với người khác còn hung ác hơn, người mới có thể sống yên ổn.

      Những thứ này căn bản cũng phải là thứ mà người có tính cách ngây thơ thuần túy như Xảo nhi có thể hiểu được. Nhưng nàng nhất định phải dạy cho nàng ấy những thứ này, vậy mới có thể sinh tồn. Nàng dám cam đoan nàng có thể mực bảo vệ nàng ấy cả đời.

      Giày thêu đạp lên mặt đường đá cuội, đường tới. Đá cuội rất ấm, giẫm chân lên vô cùng thoải mái, Phượng Hồng Loan khỏi thả chậm bước chân.

      Đổi qua hành lang khác, ra khỏi nội viện, liền tới chủ viện. Xa xa nhìn thấy Quân Tử Ly đứng ngay cánh cửa đại sảnh.
      Last edited by a moderator: 7/10/16

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 31: biết lễ nghi


      “Tiểu thư, người còn chưa rửa mặt thay quần áo mà!” Xảo nhi nhìn thấy Quân Tử Ly, lịa chợt nhớ ra tiểu thư nhà nàng còn chưa mặc đồ đàng hoàng, tóc còn buông xõa rối tung, lấp tức hốt hoảng nhìn Phượng Hồng Loan.

      sao cả!” Phượng Hồng Loan lắc đầu, nhìn Quân Tử Ly dáng vẻ trác việt đứng ở phía xa, con người trong treo lạnh lùng của nàng hơi hơi híp lại chút.

      Chỉ thấy vẫn mặc bộ cẩm bào màu tím như ngày hôm qua, toàn thân và ống tay áo đều thêu đóa đóa hoa mạn đà la lớn, cành hoa diễm diễm.

      Mái hiên chắn ánh sáng mặt trời, chiếu xuống gương mặt bóng râm, thân thể thon dài như ngọc của đứng ở đó, thể thấy biểu tình khuôn mặt . Chỉ thấy ràng tử kim quan đầu lóe lên ánh sáng của ngọc lưu ly, quanh người bao phủ bởi áng quang rực rỡ. Gần như đoạt hào quang của ánh mặt trời lúc bình minh, có thể tranh huy với ánh dương ban ngày.

      So với ngày hôm qua, hôm nay người Quân Tử Ly lại nhiều hơn lớp mây mù.

      Quang hoa lượn lờ chung quanh, cũng bởi vì quang mang bên ngoài quá mãnh liệt, trái lại lại làm người khác thể thấy bên trong sâu cạn thế nào.

      “Tiểu thư, người cứ thế này mà gặp Ly Vương bị xem là thất lễ, người . . .” Xảo nhi kéo Phượng Hồng Loan, còn muốn lời khuyên giải.

      Phượng Hồng Loan bỗng nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Xảo nhi. Xảo nhi lập tức ngừng lại nữa.

      Chốt lát, Phượng Hồng Loan quay đầu, thản nhiên nhìn lướt qua Quân Tử Ly đứng chò nơi đó, bước chân ngừng lại, nhanh chậm tới chỗ .

      Nàng cũng muốn xem chút hôm nay tới đây làm gì!

      Quân tử ly đứng trươc cửa đại sảnh, nhìn Phượng Hồng Loan từ phía xa chậm rãi tới gần, trong đôi mắt phượng bị bóng tối che khuất lên tia kinh diễm.

      Ngày hôm qua người kia toàn thân bẩn thỉu yếu ớt thể tả, mặt dính đầy máu tươi, cũng thể nhìn thấy diện mạo của nàng, chỉ thấy đôi con ngươi trong trẻo lạnh lùng. Hôm nay vứt bề ngoài sạch , mới nhìn thấy khuôn mặt của nàng.

      thể kinh ngạc tán thán, đó là dung nhan như thế nào, đó là người thanh hoa như nước.

      Đại mi tần túc, mắt ngọc mày ngài, má hương như tuyết, ngọc dung quỳnh tư. . .

      thoa son phấn, lại ngại son phấn vấy bẩn nhan sắc. điểm son môi, lại ngại đan chu hồng thắm bằng môi nàng.

      bộ la quần (là loại quần từ lụa mỏng) màu xanh lam, hoa lệ, trang điểm, phối sức, chỉ có hai bề tà quần nhàng bay theo cơn gió, ba nghìn tóc đen chưa vấn lên tựa như thớt gấm vóc, theo gió bay bay.

      Nàng cứ thế nhàng chậm rãi mà đến, ánh dương lúc bình minh chiếu lên từng bước thong thả người nàng, bộ áo lam được mạ lên rưc rỡ như ánh sao. Nàng đạp lên ánh mặt trời chậm rãi tới, dường như nghìn vạn cảnh sắc chung quanh đều trở thành nền cho vẻ đẹp của nàng.

      Cả người lười nhác lạnh nhạt, lại che giấu được nhàn nhạt quang hoa người nàng.

      Ánh quang quá mạnh mẽ, nhưng lại khiến cho bất luận kẻ nào cũng xem được.

      Nàng của ngày hôm nay và hôm qua có thể là khác nhau trời vực, nhưng chỉ liếc mắt lại có thể nhận ra ngươi này chính là nàng.

      Vẫn cho là nữ tử xinh đẹp chẳng qua là bồ liễu chi tư, có kỳ biểu (điệu bộ yếu đuối, trống rỗng gì ngoài bề ngoài). nghĩ tới hôm nay vừa nhìn, Quân Tử Ly thể thừa nhận, dung mạo như phù dung hoa, quốc sắc thiên hương, vừa có tài cán kinh người bên trong, vừa có vẻ đẹp kinh hoa bề ngoài.

      Vẻ đẹp của nàng, là phát từ trong ra ngoài, toàn thân tràn đầy ánh sáng, làm con người ta thể dời mắt.

      Quả đúng là đệ nhất mỹ nhân Đông Ly Quốc, cho dù nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng có gì gọi là quá, ngay cả đệ nhất mỹ nhân Tây Lương quốc là Quỳnh Hoa công chúa cũng thể sánh bằng.

      Quỳnh Hoa Công chúa. . .

      bóng dáng chợt lên trong đầu, Quân Tử Ly nhìn Phượng Hồng Loan, mâu quang lại nhiễm thêm tầng sương mù mờ ảo.

      Ở phía sau Quân Tử Ly, Trục Phong và Truy Nguyệt vốn vẫn lẳng lặng đứng yên vừa nhìn thấy Phượng Hồng Loan chậm rãi tới, ánh mắt cả hai cùng lúc lên vẻ kinh diễm. Bất kể thế nào bọn họ cũng thể đem cái nữ nhân lôi thôi nhếch nhác toàn thân đầy máu ngày hôm qua và nữ tử hệt như tiên tử nhuốm hồng trần nhàng tới trước mặt kia là cùng người cả.

      Nữ tử như vậy, vừa giống như đóa hoa sen mới nở, lại tựa như Thiên Sơn Tuyết Liên. Lạc xuống giữa chốn hồng trần, dường như nhìn nàng nhiều thêm chút, là bất kính với nàng, nhưng hết lần này tới lần khác lại quản được ánh mắt của mình.

      Cách đó xa Đỗ Hải khom người đứng ở bên cạnh Quân Tử Ly, cũng nhìn Phượng Hồng Loan chậm rãi tới, nét mặt bình tĩnh gợn sóng. Tựa hồ Phượng Hồng Loan trời sinh nên như vậy.

      Giây lát, Truy Nguyệt bừng tỉnh, chuyển mắt nhìn về phía Quân Tử Ly, khi thấy thần sắc mà Quân Tử Ly nhìn Phượng Hồng Loan, trong lòng nhất thời lộp bộp tiếng, nhịn được mà mở miệng: : "Chủ tử. . ."

      Quân Tử Ly gì, chỉ nhìn Phượng Hồng Loan, dường như có nghe thấy.

      Ánh mắt Đỗ Hải nhìn sang Truy Nguyệt, sau đó nhìn về phía Quân Tử Ly, đôi mắt giào nua thoáng qua u quang sâu xa thâm thúy.

      "Chủ tử!" trong lòng Truy Nguyệt căng thẳng, vội mở miệng lần nữa, giọng kềm được mà cao hơn chút, ở trong tiểu viện vắng vẻ lại lộ ra cực kỳ ràng.

      Trục Phong cũng bất thình lình bừng tỉnh, xoay mắt nhìn sang Truy Nguyệt, thuận theo ánh mắt của Truy Nguyệt, tự nhiên thấy được vẻ mặt mờ mịt như sương của Quân Tử Ly, hơi ngẩn ra. Chủ tử người. . .

      "Ừ!" giọng trầm thấp hơi khàn khàn của Quân Tử Ly cất lên. Ánh mắt lại vẫn rời khỏi Phượng Hồng Loan.

      "Chủ tử, nàng là. . ." Truy Nguyệt vẫn như cũ thể tin được nữ tử tới lại chính là cái người chật vật mà tham lam thích tiền tài Phượng Hồng Loan, càng tin hơn nữa đó là nàng ta chính là vị Vương Phi chưa gả qua cửa bị chủ tử bọn họ trước hưu khí.

      Nàng so với lời đồn đãi sai kém khác xa nhau quá nhiều. Căn bản phải là bao cỏ phế vật chút năng lực gì ngoài vẻ ngoài nào.

      "Nàng là Tam tiểu thư Phượng phủ!" Quân Tử Ly chậm rãi mở miệng. Trong giọng lại lộ ra chút ý tứ hàm xúc ràng. ."Nàng phải, nàng ta làm sao có thể. . . Nàng. . ." Nhận được câu trả lời chắc chắn , Truy Nguyệt muốn phản bác. Nhưng nhìn đến Phượng Hồng Loan, lời này ra ngay cả mình cũng thể tin phục.

      Chỉ cần nhìn vào đôi con ngươi thanh lãnh khinh thường nhìn nàng rút kiếm ra đâm hôm qua, vô luận là nàng ấy bẩn thỉu hay tẩy sạch bụi trần như tại, ánh mắt của nàng vẫn luôn rực rỡ che giấu được. Khinh thường ti nghê, mọi việc mọi vật thế gian đều thể đặt vào mắt nàng, khí chất lại hơn hàng nghìn hàng vạn người. Ở trước mặt nàng ấy, dường như nàng chỉ có yểm nhập trần ai.

      Truy Nguyệt nhìn Phượng Hồng Loan, bàn tay giấu trong ống tay áo tự chủ được mà mắn chặt lại.

      "Truy Nguyệt, ngươi ở đây nghi ngờ chất vấn lời của ta sao?" Quân Tử Ly đột ngột quay đầu, thản nhiên nhìn lướt qua Truy Nguyệt.

      Khuôn mặt của Truy Nguyệt thoáng cái trắng nhợt, lập tức khom người: "Nô tỳ dám!"

      Quân Tử Ly nữa, quay đầu, nhìn Phượng Hồng Loan, đôi mắt phượng từ mờ sương trở nên thâm thúy, sau đó lại biến thành hồ nước sâu thẳm, đưa mắt nhìn cũng thể thấy đáy.

      Giây lát, thản nhiên mở miệng, giọng trầm thấp: "Kinh châu bất động ngưng lưỡng mi, duyên hoa tiêu tẫn kiến thiên chân. Phượng Hồng Loan. . . là làm cho người khác ngoài ý muốn. . ."

      Nghe vậy, Truy Nguyệt thân thể chợt run lên, cánh môi cũng mím chặt, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Phượng Hồng Loan. Trong lòng cam lòng có, phẫn hận có, còn có hâm mộ cùng mấy loại tâm tình khác, thể đếm hết.

      Trục Phong nhìn thoáng qua Truy Nguyệt, ánh mắt lại nhìn qua Quân Tử Ly, giây lát, chuyển sang Phượng Hồng Loan, môi mỏng tự chủ được mà mân thành vòng cung.

      Nét mặt Đỗ Hải vẫn như cũ chút thay đổi, chẳng qua là nhìn thoáng qua Quân Tử Ly, đáy mắt sâu xa của lão cũng sâu thêm. Ly Vương thế nhưng lại hối hận? Chỉ có điều sợ là muộn.

      Cười lạnh trong lòng tiếng, nhìn Phượng Hồng Loan đến gần, Đỗ Hải khom người tiến lên đón: "Tam tiểu thư!"


      "Đỗ bá miễn lễ!" Phượng Hồng Loan dừng bước, quay sang Đỗ Hải gật đầu, mắt nhìn về phía Quân Tử Ly, mở miệng giọng : "Ly Vương điện hạ!"


      khom người, gặp hành lễ, có rửa mặt chải đầu trang điểm, chỉ mặc bộ quần áo tố diện triêu thiên (Linh: -_- k biết dịch sao nên để nguyên văn thế luôn), nhưng lại lộ ra đột ngột cùng thất lễ. Duyên dáng kiều, cao quý thanh hoa, đến gần, quang hoa quanh người Phượng Hồng Loan nhạt mà trái ngược lại càng ràng hơn.

      "Nhìn thấy điện hạ, Phượng tam tiểu thư biết phải hành lễ sao?" Quân Tử Ly còn chưa mở miệng, Truy Nguyệt lập tức tiến lên, nhìn Phượng Hồng Loan, cả giận : " Tiểu thư trong phủ Thừa tướng lại có thể biết cấp bậc lễ nghĩa như vậy sao?"

      Quân Tử Ly hơi nhíu mày, nhưng có ngăn cản, mà chỉ im lặng nhìn Phượng Hồng Loan. Tựa hồ chờ xem nàng làm sao.

      "Có cái gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn, con chó ở Ly Vương phủ cũng biết cấp bậc lễ nghĩa, tác phong của Đông Ly quốc chúng ta từ xuống dưới vẫn luôn như vậy, tiểu thư phủ Thừa tướng biết lễ nghi có gì kỳ quái!" Ánh mắt thanh lãnh của Phượng Hồng Loan quét sang Truy Nguyệt cái, ngấm ngầm hại người, thản nhiên .

      Nghe vậy, khuôn mặt lạnh lùng chết lặng của Trục Phong cũng biến sắc.

      Vẻ bình tĩnh khuôn mặt già nua của Đỗ Hải rốt cục bị đập nát. Có làm thế nào cũng nghĩ tới tiểu thư lại có thể ngang nhiên mắng Ly Vương như vậy.

      "Ngươi. . ." Khuôn mặt Truy Nguyệt lập tức trắng nhợt, giận giữ chỉ vào Phượng Hồng Loan: "Phượng Hồng Loan, ngươi lớn mật! Lại dám mắng. . . Mắng. . ." Câu kế tiếp vô luận như thế nào nàng cũng dám ra, chỉ quay đầu nhìn Quân Tử Ly.

      Khuôn mặt tuấn của Quân Tử Ly lập tức sa sầm xuống, mắt phượng sắc bén nhìn Phượng Hồng Loan.

      Mâu quang thanh lãnh của Phượng Hồng Loan đối diện Quân Tử Ly, so với lại càng mạnh hơn, dứt lời, nhướng mi tà nghễ liếc gương mặt tuấn trầm của , từ chối chút nào, thanh lạnh lẽo mà hờ hững, chầm chậm ra: "Ly Vương điện hạ, ngươi đúng ?"
      Last edited by a moderator: 7/10/16

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342

      Chương 32: ai nhường ai


      Khuôn mặt Quân Tử Ly trầm nhìn Phượng Hồng Loan, mắt phượng sắc bén, giống như có hàng vạn hàng nghìn lợi kiếm, lạnh lẽo thấu xương. Trong nháy mắt hàn khí người có thể đóng băng dày ba thước.

      Trong vòng ba trượng quanh nơi đứng, cũng có thể cảm nhận được khí lạnh lẽo và áp suất thấp nồng nặc.

      Trong lòng Đỗ Hải lập tức căng thẳng, đôi mắt nháy cái mà nhìn vào Quân Tử Ly, bàn tay trong tay áo nắm chặt lại. Bất động thanh sắc di chuyển bước chân tới chỗ Phượng Hồng Loan đứng, để phòng ngừa nếu có biến cố phát sinh cứu nàng trước tiên.

      Băng hàn người Phượng Hồng Loan so với Quân Tử Ly cũng ít hơn chút nào, đôi con ngươi trong trẻo lạnh lùng trở nên rét lạnh, quanh thân bao phủ khí tức lạnh lẽo lương bạc, phía sau lưng của nàng, còn là ánh nắng tươi sáng, quang hoa rực rỡ, mà thành ba thước đất u màu.

      Bốn mắt nhìn nhau, ai nhường ai.

      Bầu trời của phủ Thừa tướng tựa hồ cũng bị vây lại trong mảnh khí lạnh u ám, vạn vật im lặng, những người còn lại người người đều căng thẳng, ngay cả thở cũng dám thở mạnh.

      Giây lát, ác liệt nơi đáy mắt của Quân Tử Ly rút , khóe miệng nhếch lên vòng cung , hốt nhiên lại nở nụ cười.

      Dường như chỉ trong nháy mắt, hàng vạn hàng nghìn đóa mạn đà la nở rộ, diễm diễm phương hoa (bông hoa thơm ngát, rực rỡ, tươi đẹp).

      Phượng Hồng Loan hờ hững nhìn Quân Tử Ly nở nụ cười, gương mặt thay đổi chút nào.

      Quân Tử Ly nhìn đến khuôn mặt nhắn của Phượng Hồng Loan lạnh nhạt có biểu cảm, đáy mắt lên u quang, sau lúc lâu, thu lại ý cười, chậm rãi mở miệng: "Đông Ly quốc chúng ta tác phong làm việc từ xuống dưới vẫn luôn như vậy sao? Thượng bất chính hạ tắc loạn? Vậy mà ta lại biết. May mắn thay hôm nay có Tam tiểu thư nhắc nhở, Tử Ly nhất định bẩm báo ràng với Ngô hoàng, chấn chỉnh lại triều cương, biết lễ nghi cao thấp là như thế nào?"

      Đáy mắt nàng trầm xuống, thoáng qua tia hắc ám quang mang, Phượng Hồng Loan nhìn Quân Tử Ly, vẫn như cũ hờ hững mở miệng: "Đó là chuyện của Ly Vương điện hạ, hình như có quan hệ gì với ta cả."

      " quan hệ?" Quân Tử Ly nhướng mi, tự tiếu phi tiếu (cười như cười): "Làm sao lại ? Nếu như có Phượng tam tiểu thư nhắc nhở, làm sao Tử Ly có thể biết được tác phong từ xuống dưới của Đông Ly quốc chúng ta vẫn luôn như vậy? Nhất định phải bẩm với Ngô hoàng, ghi nhớ công lao này cho Tam tiểu thư."

      Đáy lòng lại tiếp tục trầm xuống, ánh mắt Phượng Hồng Loan nhìn tới Truy Nguyệt đứng đằng sau lung Quân Tử Ly, nhạt nhẽo cười: "Muốn lập công vậy sợ cũng thể ghi lên đầu ta được, Ly Vương điện hạ vẫn nên nhắc nhở người trong phủ mình trước!"

      "Là người sao? phải Tam tiểu thư là cẩu sao?" Quân Tử Ly lần nữa nhướng mi, trong mắt chợt lóe lên tia hắc ám rồi biến mất, giọng trầm thấp: "Nếu là cẩu, lời của nàng ta làm sao có thể là xem ?"

      Nghe thấy vậy, thân thể lập tức Truy Nguyệt run lên, sắc mặt trắng bệch, dám tin mà nhìn Quân Tử Ly. Phượng Hồng Loan mắng nàng là cẩu cũng sao, thế nhưng chủ tử mà nàng theo từ cư nhiên lại như vậy.

      "Chủ tử. . ." Truy Nguyệt mới vừa mở miệng, ánh mắt lướt qua gò má Quân Tử Ly, tuấn nhan lại lộ ra nét trầm cùng lương bạc hiếm thấy, trong lòng nàng chợt lạnh, tự hiểu đây là do bản thân mình trêu chọc Phượng Hồng Loan trước mới gây ra rắc rối, tại chủ tử tức giận. Lập tức ngừng .

      "A. . ." Phượng Hồng Loan bỗng nhiên nhàng nở nụ cười, giống như đóa hoa phù dung mới nở, trong lành lạnh lộ ra mị hoặc diễm lệ vô cùng, nàng nhìn lướt qua khuôn mặt trắng bệch của Truy Nguyệt, quay sang Quân Tử Ly chậm rãi gật đầu: " sai. Nếu phải do người mà là do cẩu , như vậy lời của nàng quả thực thể tính là ."

      Gương mặt Truy Nguyệt càng lúc càng trắng như tờ giấy, đôi mắt phẫn hận nhìn Phượng Hồng Loan.

      Quân Tử Ly nhìn Phượng Hồng Loan cười, trong lòng lập tức khẽ động. Tựa hồ lớp lớp sương mù tan , nét mặt tươi cười lộ ra hề báo trước nhập vào sâu trong đôi mắt của .

      Thấy vẻ căm hận trong mắt Truy Nguyệt, Phượng Hồng Loan lạnh lùng nhướng đôi chân mày, ngừng chút, mát lạnh cười yếu ớt mở miệng : "Nếu như vậy, vậy phải làm phiền Ly Vương bẩm báo ràng với hoàng thượng, nhớ ghi lại công lao này cho Hồng Loan!"

      Quân Tử Ly trầm mặc, mắt phượng thâm sâu nhìn Phượng Hồng Loan.

      Bàn tay dưới tay áo Truy Nguyệt gắt gao siết lại, cắn răng nghiến lợi nhìn tới khuôn mặt tươi cười của Phượng Hồng Loan. Chưa bao giờ biết thiên hạ còn có nữ nhân biết xấu hổ như vậy, mắng nàng , càng đáng hơn đó là lời kia mang ý ngấm ngầm hại người mắng Ly Vương phủ, cũng chính là mắng chủ tử, càng sâu hơn là liên lụy tói tác phong hành xử của toàn thể Đông Ly quốc, cũng lại là đại nghịch bất đạo mắng Hoàng thượng.

      Tội lỗi trời tru như vậy, nàng lại còn muốn được ghi nhớ công lao. Quả đúng là kẻ biết xấu hổ.

      Truy Nguyệt nhìn Quân Tử Ly gì, nghiến răng lớn tiếng : "Phượng Hồng Loan, hôm nay ngươi nhục mạ Ly Vương điện hạ, nhục mạ hoàng thượng, lại còn dám mơ mộng hão huyền lập công? Chờ hoàng thượng sao trảm xử trí toàn gia ngươi, chính là tội mất đầu!"
      *Sao trảm: tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội.

      "Nga?" mắt phượng của Phượng Hồng Loan dần đông lạnh, quay đầu nhìn về phía Truy Nguyệt, vẻ mặt lạnh như băng, ánh mắt như mũi tên nhọn: " Thế nhưng mới vừa rồi ràng Ly Vương điện hạ là ta rất đúng, là ta lập công. Làm thế nào mà, con chó trong phủ Ly Vương phủ so với Ly Vương điện hạ lại còn lớn hơn chứ? Dám nghi ngờ chất vấn lời của Ly Vương điện hạ?"

      Hai mắt vốn đầy vẻ căm thù của Truy Nguyệt nhiễm thần sắc khủng hoảng, lập tức nhìn sang Quân Tử Ly.

      Quân Tử Ly mặt đổi sắc, vẻ u ám khó chịu trong đáy mắt càng nhiều hơn.

      "A. . . Thứ cho tiểu nữ tử kiến thức nông cạn, quả thực là biết đến. Chỉ có điều ta sợ rằng chỉ riêng mình ta biết, e là người trong thiên hạ, toàn bộ đều biết được con chó trong phủ Ly Vương phủ so với Ly Vương điện hạ hãy còn lớn quyền hơn, là chuyện cười!" Phượng Hồng Loan cười lạnh, tiếp tục .

      "Phượng Hồng Loan, ngươi. . . Ngươi bậy!" Truy Nguyệt tức giận trừng mắt Phượng Hồng Loan.

      "Ta bậy sao?" Ánh mắt Phượng Hồng Loan hơi nheo lại, lộ ra hàn quang rét lạnh: "Lẽ nào ta sai? Ngươi Ly Vương điện hạ tự mình chửi mình? Hay là Ly Vương điện hạ mắng hoàng thượng? Ly Vương điện hạ đại nghịch bất đạo?"

      "Ngươi. . ." Bức ép truy vấn liên tục, sắc mặt của Truy Nguyệt lại tiếp tục biến đổi, thân thể cũng tự chủ được mà lui về sau từng bước .

      " như vậy, nếu như phải sao trảm toàn gia, chịu tội mất đầu, người đó chính là Ly Vương điện hạ làm việc nhân đức nhường ai chứ!" Dừng chút, Phượng Hồng Loan lại tiếp tục sẵng giọng mở miệng: "Hơn nữa trong phủ Ly Vương có hơn trăm người, sợ là ngay cả vị trí thứ hai Phượng Hồng Loan ta cũng có chỗ mà lên được đâu!"

      "Ngươi. . . Ngươi. . ." Sắc mặt Truy Nguyệt trắng xanh lẫn lộn nhìn Phượng Hồng Loan, thân thủ run rẩy chỉ về phía nàng, lần nữa lùi lại mấy bước. thể gì để phản bác lại.

      Giây lát, chỉ thấy nàng dừng bước, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp trở nên ngoan vặn vẹo nhìn Phượng Hồng Loan, trong mắt xuất ra sát khí rét lạnh.

      ‘Xoẹt’ tiếng, bảo kiếm xuất vỏ, trận hàn quang lóe lên, bóng dáng Truy Nguyệt chợt lóe, giơ kiếm, mang theo sát khí dày đặc lạnh thấu xương, nhắm vào mi tâm Phượng Hồng Loan mà đâm tới.

      Hàn quang rét căm căm, nhất kích tất sát, quả nhiên là nhanh như chớp!

      Cơ thể Phượng Hồng Loan vẫn yên lặng đứng cách đó bất động, khóe miệng nhếch lên ý cười lạnh lùng, khinh thường nhìn kiếm trong tay Truy Nguyệt nhằm vào mi tâm của nàng đâm tới.

      Loại tốc độ này, vào thời điểm nàng mười tuổi làm được!

      Người bên cạnh Quân Tử Ly cũng chỉ như thế này có gì hơn sao.

      "Tiểu thư. . ." Nét mặt già nua của Đỗ Hải biến đổi, cả người vọt tới trước tiên.

      "Tiểu thư. . ." Xảo nhi vẫn ngu ngốc đứng ở sau lưng Phượng Hồng Loan chợt bừng tỉnh, nhìn đến thanh kiếm hàng quang lòe lòe đâm tới Phượng Hồng Loan, kinh hô tiếng, ôm lấy thân thể Phượng Hồng Loan, đứng chắn trước mặt nàng.

      Phượng Hồng Loan căn bản có nghĩ tới Xảo nhi ngăn ở trước mặt của nàng, chợt nâng tay lên định đẩy nàng ra.

      Cũng cùng lúc đó, Đỗ Hải chạy tới, kéo toàn thân Phượng Hồng Loan qua, vừa vặn ngăn trở bàn tay định đẩy Xảo nhi ra của Phượng Hồng Loan.

      "Truy Nguyệt dừng tay!" Sắc mặt Quân Tử Ly trầm xuống, quát lạnh tiếng.

      Lôi lôi kéo kéo cái, chỉ trong chớp mắt, “sưu” tiếng, kèm theo tiếng quát lạnh của Quân Tử Ly, là thanh bảo kiếm đâm xuyên qua thân thể. Sau lưng Xảo nhi quả thực bị đâm kiếm.

      "Xảo nhi!" Sắc mặt Phượng Hồng Loan đại biến, hô to tiếng, đưa tay ôm lấy cơ thể Xảo nhi.
      Last edited by a moderator: 7/10/16

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 33: Chôn cùng với nàng

      Cùng với tiếng hô to của Phượng Hồng Loan, sắc mặt Quân Tử Ly trầm xuống, xuất thủ trong nháy mắt, chiếc bạch ngọc ban chỉ nhằm theo hướng thanh bảo kiếm trong tay Truy Nguyệt mà đánh tới.

      'Đinh' thanh trong trẻo vang lên, bảo kiếm trong tay Truy Nguyệt cũng gẫy thành hai đoạn, nhưng cũng muộn, nửa đoạn kiếm còn lại đâm vào cơ thể Xảo nhi.

      Quân Tử Ly nhìn nửa thanh kiếm gãy ở sau lưng Xảo nhi, mâu quang dần lạnh lẽo, vung tay áo lên, trận gió lạnh quét mạnh sang phía Truy Nguyệt.

      "A. . ." Truy Nguyệt kêu thảm tiếng, cơ thể nháy mắt bị đánh bay ra ngoài.

      ‘Bịch’ tiếng động nặng nề vang lên, mạnh mẽ rơi xuống ở xa hơn mấy trượng. Truy Nguyệt lập tức phun ra ngụm máu tươi. Khuôn mặt nhắn nhợt nhạt còn chút máu nhìn Quân Tử Ly.

      Quân Tử Ly nhìn cũng nhìn Truy Nguyệt, ánh mắt vẫn nhìn tới Phượng Hồng Loan.

      Phượng Hồng Loan ngẩng đầu, lạnh lẽo nhìn thoáng qua Truy Nguyệt vừa bị đánh bay ra ngoài, chuyển tầm mắt sang Quân Tử Ly, ánh mắt trầm như bầu trời trước lúc mưa bão, u ám, tối tăm và rét lạnh.

      Chỉ liếc mắt nhìn cái, Phượng Hồng Loan lại cúi đầu nhìn vào sau lưng của Xảo nhi. Nhìn thấy nửa đoạn kiếm đâm vào sâu lưng nàng, ở chỗ đó máu tươi ngừng tuôn ra, nháy mắt làm cho mặt đất dưới chân nàng nhiễm đỏ mảng lớn.

      Sắc mặt lại tiếp tục biến lạnh, xuất thủ điểm mấy huyệt đạo vài nơi lưng Xảo nhi. Thủ pháp đặc thù, lão luyện lưu loát, có chút nào là dứt khoát.

      Chạm phải ánh mắt u lạnh lẽo của Phượng Hồng Loan, nội tâm Quân Tử Ly hơi hơi tối sầm lại, mím môi mà nhìn nàng, đến khi thấy thủ pháp điểm huyệt của nàng, mâu quang khỏi lên tia kinh dị.

      Thủ pháp điểm huyệt quái dị, chưa từng nhìn thấy trước đây, nhưng rất có hiệu quả. Nơi điểm qua, máu chảy cũng lập tức dừng lại.

      Từ trước đến nay Quân Tử Ly chưa hề thấy qua thủ pháp điểm huyệt như vậy, ánh mắt nhìn Phượng Hồng Loan, đáy mắt lại càng thâm sâu thêm phần.

      Trục Phong nhìn thủ pháp điểm huyệt Phượng Hồng Loan, đôi con ngươi lạnh lùng chết lặng cũng lên vẻ kinh dị. Phương pháp điểm huyệt kỳ diệu như vậy, cho dù là đương thời Tam công tử trong thiên hạ cũng thể làm cho máu chảy ra ngừng lại nhanh như vậy.

      Đỗ Hải cũng nhìn thấy thủ pháp điểm huyệt Phượng Hồng Loan, thầm nghĩ chẳng lẽ cái này cũng là do Vân công tử dạy? Nhưng mà giống. Cho dù là Vân công tử dạy, nhưng lấy thủ pháp điểm huyệt này, sợ là tiểu thư và Vân Cẩm công tử thể nào mới nhận biết nhau sớm chiều mà học được.

      Nhớ tới thân phận của Vân Cẩm, trong đôi mắt già nua của Đỗ Hải khỏi thoáng qua phần nào lo lắng. Ánh mắt dừng lại ngay ở chiếc vòng xanh biếc cổ tay Phượng Hồng Loan. Yên vân thúy vũ, chí bảo Vân tộc. tại Vân Cẩm công tử lại đeo lên cho tiểu thư, hy vọng cái nó mang tới phải là tai họa.

      Nhưng có là tai họa. lấy thân thế của tiểu thư cũng cần phải sợ Vân tộc.

      Huống chi giờ đây tiểu thư đánh các vị phu nhân, giam giữ những tiểu thư khác, lại đòi Ly Vương bồi thường với cái giá trời, càng nhiều hơn nữa là có Vân Cẩm công tử làm nhân chứng. Những chuyện xảy ra trong Tướng phủ sớm thành nhiều phiên bản khác nhau mà truyền khắp thiên hạ.

      Càng thêm nữa chính là chuyện ngày hôm nay. Mặc kệ là vì cái gì mà Ly Vương điện hạ lại đến phủ tìm tiểu thư, chỉ chiếu theo mức độ bảo vệ của tiểu thư dành cho Xảo nhi, người của Ly Vương điện hạ lại đả thương Xảo nhi, hậu quả của màn này, sợ là dễ thu dọn.

      Mặc kệ trước kia như thế nào, sau chuyện hôm nay, giữa tiểu thư và Ly Vương sợ thực thành nút chết.

      Còn ba ngày nữa tướng gia trở về, đến lúc đó có lẽ tiểu thư cũng bỏ qua cho tướng gia.

      Nhiều chuyện như vậy lại gộp chung vào chỗ, quang hoa của tiểu thư quá mạnh mẽ, bây giờ tướng phủ nho tự nhiên che giấu được.

      Xem ra nhất định phải liên lạc với tứ đại hộ pháp rồi. Tiểu thư cần phải có hậu thuẫn. Nhưng chỉ sợ hậu thuẫn này. . . Ai, bây giờ cũng quản được nhiều như vậy!

      Chỉ trong nháy mắt Đỗ Hải tự định giá mọi chuyện phen, lại nhìn tới Xảo nhi nằm trong lòng Phượng Hồng Loan.

      Vị trí thanh kiếm kia đâm tới lại đúng ngay hậu tâm của hậu tâm. Toàn bộ nửa thanh kiếm đều đâm vào trong cơ thể, vị trí ngay chính giữa tâm tạng, sợ rằng thể cứu được. Đôi mắt lão luyện của ông nhìn lướt qua Quân Tử Ly, chỉ thấy vẻ mặt của ràng mà nhìn Phượng Hồng Loan.

      Nếu Ly Vương điện hạ muốn cứu người, sợi tóc tơ của người kia cũng thể nào bị thương tổn được. Mà ban nãy xuất thủ, lại chỉ đánh gãy bảo kiếm của Truy Nguyệt mà thôi.

      Điều này cũng chứng minh ràng rằng Ly Vương điện hạ căn bản là cố ý muốn duy trì.

      Hoặc nên là. . . Trải qua chuyện ngày hôm qua, muốn thử dò xét tiểu thư?

      Thế nhưng tại người bị thương lại là Xảo nhi, nhưng nếu người bị thương là tiểu thư mà . . . Đỗ Hải nhìn Quân Tử Ly, đáy mắt thoáng qua tia mờ ám.

      Quân Tử Ly cũng có chú ý tới phen thần sắc biến hóa của Đỗ Hải, ánh mắt vẫn nhìn Phượng Hồng Loan. Tự nhiên cũng nhìn thấy vòng Yên vân thúy vũ cổ tay Phượng Hồng Loan.

      Nhớ tới hành động thân mật của nàng và Vân Cẩm ngày hôm qua, còn có lời của Vân Cẩm, cách khác nàng biết Vân Cẩm từ trước đó.

      Sâu trong đôi mắt thâm thúy sinh ra nồng nặc hắc sắc. Trong lòng như bị đoàn dịch thể đen đặc cuồn cuộn quấy phá. Nàng và Vân Cẩm. . .

      Bàn tay dưới tay áo tự chủ được mà gắt gao nắm chặt lại. Nhìn Phượng Hồng Loan.

      Nữ tử này, đính hôn với ngay từ khi còn , tại cũng qua mười sáu năm. Lại chỉ mới gặp gỡ vào ngày hôm qua, nàng cũng có bất kỳ tâm tình gì khác mà tìm muốn bồi thường, mười vạn lượng hoàng kim và ba điều kiện, nàng làm việc chút mập mờ, cứ cho rằng đó là chuyện đương nhiên. Sau đó lại nhờ thiên hạ đệ nhất công tử Vân Cẩm làm chứng, đối mặt với và Vân Cẩm, cũng có tí ti câu nệ hèm mọn nào. Về sau tay thể chữ kia hề thua kém gì và Vân Cẩm, còn có màn diễn kịch ngoạn mục kia, thành công đem tất cả những chuyện phát sinh ở trong viện tử của mình đều chối bay còn mảnh. . .

      Nếu như ngày hôm qua điều nàng cho là kinh ngạc, như vậy hôm nay chính là kinh dị.

      người của nàng dường như bị vân vụ bao phủ, thanh lãnh, tuyệt, đạm mạc, lương bạc, quang minh và hắc ám, hàn và lãnh lệ, cao quý cùng thanh hoa, thấp hèn bé và coi rẻ. . . Tựa hồ mọi thứ thế gian đều có thể tìm thấy từ người nàng. Thế nhưng cũng vì quá nhiều, mà trái lại lại càng thấy bên trong của nàng. (Lin: ảo, quá ảo, ảo tung chảo, méo tin đc -_- )

      Nhiều mặt đối lập với nhau như vậy lại tổng hợp vào cùng người, làm cho càng muốn biết nhiều hơn. Chỉ là tại. . .

      Tâm tư Quân Tử Ly chỉ thoáng qua, ánh mắt dời từ cổ tay Phượng Hồng Loan, nhìn sang Xảo nhi trong ngực nàng, dừng lại ở phía sau lưng nàng nơi bị nửa thanh kiếm đâm vào, mắt phượng đen tuyền lại sâu hơn.

      "Xảo nhi!" Phượng Hồng Loan điểm hết mấy huyệt đạo, đỡ lấy người Xảo nhi, nhìn nàng, gọi hai tiếng.

      "Tiểu thư. . ." Thân thể Xảo nhi bị Phượng Hồng Loan ôm lấy, vừa mở miệng, ngụm máu tươi lập tức chảy ra. Làm cho chiếc áo màu thủy lam của Phượng Hồng Loan nhuộm đầy máu.

      "Đừng chuyện!" Phượng Hồng Loan ôm chặt lấy thân thể hư nhược mềm yếu muốn trượt xuống của Xảo nhi, cả giận : "Em ngu ngốc sao? Sao lại đỡ kiếm đó cho ta?"

      "Tiểu thư. . . may là làm người bị thương . . ." Khuôn mặt nhắn của Xảo nhi tái nhợt chút huyết sắc, vừa mở miệng, máu tươi càng chảy ra hung mãnh hơn: "Xảo nhi muốn tiểu thư chết. . . Muốn tiểu thư sống tốt. . ."

      "Ai ta chết?" Phượng Hồng Loan nhìn Xảo nhi, đưa tay lau máu chảy ra từ trong miệng nàng: "Chớ lời nào nữa, ta cứu em!"

      "Tiểu thư. . . Xảo nhi. . . Xảo nhi. . ." Xảo nhi nhìn Phượng Hồng Loan, khó khăn yếu ớt mở miệng: "Xảo nhi. . . Xảo nhi sợ là được rồi. . . Tiểu. . . Tiểu thư. . ."

      "Ta đừng chuyện nữa đừng có nữa! Em nghe được sao? Câm miệng!" Phượng Hồng Loan giận dữ gầm lên tiếng.

      "Tiểu thư, nếu . . . Em sợ kịp nữa. . ." Xảo nhi lưu luyến nhìn Phượng Hồng Loan, lắc đầu.

      Phượng Hồng Loan nhíu mày, nhìn nàng: "Ta rồi ta bảo vệ em, để cho em chết!"

      "Tiểu thư. . . Xảo nhi rất tốt. . . vui vẻ, may mà người bị thương. . . phải là tiểu thư, Xảo nhi. . . Xảo nhi hảo. . . luyến tiếc tiểu thư. . ." Xảo nhi dường như muốn cười với Phượng Hồng Loan cái, khóe miệng mới vừa khẽ động, đầu quay sang bên, mềm mại ở trong lòng Phượng Hồng Loan.

      "Xảo nhi!" Phượng Hồng Loan biến sắc, hô to tiếng.

      "Xảo nhi. . ." Nét mặt già nua của Đỗ Hải cũng biến đổi, lớn tiếng gọi.

      Quân Tử Ly nhìn cánh tay Xảo nhi rũ xuống dưới, môi mỏng mím chặt lại.

      Trục Phong đồng dạng mím chặt môi nhìn màn trước mắt, trong lòng như có nhè chấn động.

      Vẻ mặt Truy Nguyệt nhợt nhạt suy yếu như tờ giấy mỏng nằm mặt đất cách đó mấy trượng, ánh mắt vẫn rời khỏi Quân Tử Ly, từ mặt của Quân Tử Ly cảm nhận được loại tĩnh mịch như chết vậy, thân thể tự chủ được mà run rẩy.

      Toàn bộ chủ viện bị bao phủ bởi lớp máu tanh và u. Yên tĩnh chút tiếng động, dường như đến cả gió cũng ngưng thổi.

      lúc lâu sau, Phượng Hồng Loan ngẩng đầu, ánh mắt u lãnh bạc, quanh thân ngập tràn sát khí, nhìn sang Quân Tử Ly.

      "Nếu nàng ấy có chuyện gì bất trắc, Ly Vương phủ cũng chờ chôn theo nàng ấy !"
      Last edited by a moderator: 7/10/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :