Thiếp Bạc Mệnh - Vũ Linh Diêm (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vivanxinh

      vivanxinh Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      65
      Chương 13 : Tiệc tối tết Đoan Ngọ ( thượng)

      Edit: vivanxinh.

      Beta: Cindy.

      Sau cơn mưa, bầu khí có chút ẩm ướt, sắc trời dần chuyển tối. Khách khứa đến cửa, lục tục ngồi vào nhập tiệc, giờ khai tiệc cũng tới.

      Vương thừa tướng tuổi cao, thân thể được tốt lắm. Ông gặp phải ngày mưa thời tiết lạnh lẽo ẩm ướt, hai chân lại càng đau đớn khổ sở vô cùng. Mọi người đều biết bệnh này của ông, cũng miễn cưỡng, uống đôi ba chén qua loa, rồi khuyên ông trở về nghỉ ngơi.

      “Bệnh này của lão gia bị từ lúc còn trẻ.” Thừa tướng phu nhân thở dài, với mọi người xung quanh. Nhóm khách nữ ngồi tập trung tại phòng bên cạnh phía tây, có bình phong ngăn cách, khí vô cùng ấm cúng như ở nhà, “Khi đó lão gia còn chưa khai phủ, lúc bận rộn buổi tối ở lại phòng Thái thường tự trị. Phòng Tự trị mùa đông có lò sưởi, khí lạnh ở đó xâm nhập vào xương cốt, trở thành bệnh mãn tính. Khi cao tuổi mới biết lợi hại, mời thái y trong cung đến xem qua, nhưng đều có chuyển biến tốt. Nên mới , lúc tuổi còn trẻ nên để tâm, để tránh khi về già phải chịu khổ sở.”

      “Đúng vậy.” Nhóm nữ quyến bên cạnh nhao nhao phụ họa.

      Chỉ có Tạ Trường Đình câu nào, sắc mặt trắng bệch. Tay trái nắm chặt váy, hai đầu gối run run, thoáng có thể thấy được.

      “Chúng ta cùng nếm thử món này .” Đồ ăn mới lục tục được mang lên. Thừa tướng phu nhân chỉ vào cái bát to đặt bàn, bên trong là miến cua chưng đỏ tươi. Lúc này là giữa hè, thời tiết này rất khó tìm được cua. Phủ thừa tướng phú quý ngập trời, hiển nhiên đây chỉ là việc nhặt.

      đầu bếp tướng phủ rốt cuộc làm cách nào mà hương vị cua chưng cực kỳ ngon, hề có mùi tanh. Vốn Lâm phu nhân là người sành ăn cua, lúc này cũng phải khen dứt miệng, ăn nửa con cua, lại uống súp chén lớn. Quay lại nhìn thấy trong bát Tạ Trường Đình chỉ có nửa con cua, bất động nằm chờ lột xác, Lâm phu nhân khỏi thương tiếc cho nàng. Cho rằng nàng biết cách làm, lại dạy nàng: “ Muội phải đem chân cua bẻ xuống… Bên đó là lá phổi, thể ăn. Gạch cua là rất ngon, nên ăn sạch …”

      Tạ Trường Đình ngờ bà ấy đột nhiên chú ý đến mình, cười có chút gượng gạo, dùng đũa gẩy gẩy con cua: “Cua tính hàn, dạ dày muội yếu, dám ăn nhiều.”

      “Ăn chút việc gì đâu, chấm chút này này.” Lâm phu nhân xong đem nước gừng đẩy qua trước mặt nàng. Bỗng nhiên biết làm sao, bụng bị quặn đau trận, tay Lâm phu nhân đột nhiên run lên, suýt nữa đánh rơi đĩa sứ tay.

      Lâm Tử Thư ở bên trông thấy, hiểu chuyện gì xảy ra: “ Nương, người làm sao vậy? Uống hớp trà cho thuận ?”

      Ánh mắt mọi người bàn tiệc đều bị thu hút sang bên này, trán Lâm phu nhân lấm tấm mồ hôi. Bụng đau như dao cắt, lồng ngực hổn hển thở ra hơi, lúc lâu sau mới đỡ hơn, miễn cưỡng : “ Có thể là do ăn nhiều cua quá thôi.”

      Đột nhiên xảy ra chuyện này, vẻmặt Lâm phu nhân có chút khiến người khác kinh sợ. trong chố lát mọi người luống cuống biết làm sao,Thừa tướng phu nhân đành gọi người đem rượu hùng hoàng lên, có thể làm ấm dạ dày, đuổi hàn khí, khuyên Lâm phu nhân uống vào.

      thể tưởng tượng được, chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, lại có mấy người bàn tiệc lộ vẻ khỏe, bụng đều bị quặn đau từng cơn. Thừa tướng phu nhân có chút hoảng sợ, chẳng lẽ là đồ ăn có vấn đề? Vương thừa tướng vắng mặt, trong lòng bà nghi hoặc, chợt nghe bên kia bình phong truyền đến tiếng động lớn “Rầm”, rồi sau đó là tiếng chén đũa bàn rơi xuống, tiếng ồn ào vang khắp đại sảnh.

      Thừa tướng phu nhân vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

      “Hồi, hồi bẩm phu nhân… Là thiếu gia té xỉu!”

      Trong lòng rối như rơm rạ, Thừa tướng phu nhân vội vàng đứng dậy. Lúc chạng vạng trước khi cơn mưa kéo đến, bà cảm thấy tâm thần yên. Tết Đoan Ngọ mà mưa chính là điềm xấu mà. Giờ phút này nghe thấy nhi tử xảy ra chuyện, tim lại đập thình thịch, bước nhanh qua đó: “Con của ta, làm sao thế này?”

      Lúc này đại sảnh trở lên hỗn loạn, bình phong cũng bị đám đầy tớ qua lại đánh đổ. Vương thiếu gia ngã mặt đất, bên người là đám chén đĩa bị đánh đổ, hai gã sai vặt đỡ tay , Thừa tướng phu nhân ở bên khóc nỉ non. Nhưng dù sao tình huống cũng bất thường, bà khóc lúc, đành dừng lại, chỉ gã sai vặt hầu hạ bên cạnh lại đây: “Ngươi , sao tự nhiên lại thế này?”

      Gã sai vặt sớm sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, bị hỏi tới lắp ba lắp bắp: “Phu, phu nhân… tiểu nhân biết. Mới vừa rồi thiếu gia vẫn rất tốt. biết tại sao, tự nhiên miệng sùi bọt mép, liền, liền,…”

      Lúc này mọi người hỗn loạn thành đoàn, tổng quản tướng phủ trải qua nhiều sóng gió, vội mời lang trung tới. Bảo đám sai vặt vây xung quanh tránh ra, mời lang trung bắt mạch. Nhưng ông ta chỉ nhìn thoáng qua, đưa ra kết luận: “Đây là trúng độc.”

      Đầu óc Thừa tướng phu nhân ong lên tiếng, gần như là thể đứng thẳng được. Tử Bình đứng ở bên vội vàng đỡ bà, hỏi thay: “Là loại độc gì? Có nghiêm trọng ?”

      Trước mắt lang trung xem xét phen, lắc lắc đầu: “Thực ra nghiêm trọng lắm. Các ngươi đỡ công tử dậy, đổ nhiều nước sạch, làm cho công tử nôn ra. Nôn vài ba lần liền sao. Ta kê cho đơn thuốc, đợi công tử nôn hết cho uống.”

      Đó đều là lời sau này, Thừa tướng phu nhân mặc kệ còn có nhiều người ở đây, lập tức kêu người đem nước sạch đến. bọn sai vặt nâng Vương thiếu gia dậy, đổ liên tục mấy bát nước vào mồm, quả nhiên khi cho nằm ấp ngực xuống, “Oa” tiếng, liền nôn hết ra.

      Nôn xong rồi, sắc mặt của mới tốt hơn chút, sắc môi hề là màu đen như sắp chết, từ tử mở to mắt ra.

      Thừa tướng phu nhân lúc này mới thở hắt ra hơi, vội vàng niệm phật hai lần: “Bồ tát phù hộ, con của ta, làm ta sợ muốn chết!”

      Bọn sai vặt vội vàng thu dọn những thứ ô uế. Vương thiếu gia nhìn xung quanh, còn có chút kinh ngạc: “Ta đây là… làm sao vậy?”

      “Thiếu gia bị trúng độc.” Tử Bình nhanh mồm nhanh miệng, ở bên cạnh , “Người đột nhiên hôn mê, khiến phu nhân sợ hãi. Người cẩn thẩn nghĩ lại xem, làm sao mà trúng độc? Loại độc này quá nguy hiểm, muốn đẩy người vào chỗ chết, nhất quyết thể bỏ qua.”

      Thừa tướng phu nhân lúc này cũng mới định thần lại, kêu gã sai vặt tới hỏi: “Mới vừa rồi thiếu gia ăn cái gì, uống cái gì, ngươi phải ra từng thứ .”

      Gã sai vặt đó vội vàng suy nghĩ lúc. Lại , “Thiếu gia thích ăn miến cua chưng, nên ăn liền hai chén. Sau đó do thịt cua còn nóng, thiếu gia liền ăn vài miếng quả hồng bày khay tráng miệng.”

      Lang trung vừa nghe liền hiểu : “Cua và quả hồng ăn cùng lúc, khi vào trong dạ dày biến thành thạch tín.”

      Khi ăn cua có rất nhiều kiêng kỵ, đầu bếp tướng phủ đương nhiên hiểu , hôm nay dùng cua nấu ăn, nên rất nhiều món ăn khác thể xuất bàn tiệc. Chẳng qua người ở phòng bếp ngoài bày biện khay tráng miệng lại biết, cho dù có biết, căn bản cũng nghĩ đến có người ăn thứ xếp khay đó. Thừa tướng phu nhân biết được ngọn nguồn, vừa đau lòng vừa tức giận: “Những kẻ ở phòng bếp ngoài ngày thường quản giáo thế nào? Sao có thể làm ra chuyện như thế này?”

      xong lại hỏi lang trung: “ Ở đây chúng tôi có rất nhiều người, chắc cũng bị trúng độc , bị đau bụng dữ dội. Tiên sinh làm cách nào cứu chữa giùm cho?”

      Lang trung lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nếu là bị trúng phải thạch tín, thể chỉ đau bụng trận là xong. Hơn nữa cũng thể có chuyện ai ai cũng ăn đồ xếp khay tráng miệng.”

      Lúc này miến cua chưng vẫn còn đặt bàn, nước canh có lớp dầu bên bị lạnh, kết thành lớp mỏng. Lang trung bước đến, gẩy gẩy ra, tỉ mỉ xem xét lúc, vẻ mặt liền trở lên vô cùng kỳ lạ: “Trong canh này bị bỏ thêm mật. Mật ăn cùng cua, là nguyên nhân làm đau bụng.”

      Trong phòng, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, vốn tưởng rằng có người hạ độc trong đồ ăn khiến Vương thiếu gia hôn mê, sau đó mới phát giác là hồi sợ bóng sợ gió. Nhưng tại mới biết,kỳ thực là hai chuyện nhằm vào chỗ, quả nhiên là có người có dã tâm. Canh có mật ong này, cuối cùng là do ai làm?

      Thừa tướng phu nhân ý thức được tình thế nghiêm trọng, chỉ sợ đây là có người muốn hãm hại tướng phủ. Bà suy nghĩ, liền gọi người ở phòng bếp và người bưng bê đồ ăn lên, tra hỏi từng việc . Khách khứa đều ở lại , dùng thuốc lang trung kê, bài trừ độc tố, tránh sai sót.

      đại sảnh, bọn hạ nhân từng người quỳ xuống, run như cầy sấy. Tổng quản tướng phủ hỏi lần lượt từng người, làm cái gì, những đồ ăn nào cầm qua tay, gặp qua những người nào. Từng việc từng việc đều hỏi rất cặn kẽ, tỉ mỉ. Cuối cùng tạp dịch tuổi còn trẻ, vô cùng sợ hãi, run rẩy hồi lâu, mới ngập ngừng : “Ta, ta có thấy người khả nghi…”

      Tạ Trường Đình lưng dựa tấm dựa ghế ngồi, vừa rồi đại sảnh hỗn loạn, nàng lại quan tâm, coi như bình thường, lời. Ngược lại, giờ phút này, nàng lại hơi nhướng mi mắt, có tia gợn sóng thoảng qua trong mắt.

      Phù Chỉ lướt qua bình phong nhìn nàng, chỉ biến hóa rất cũng thu hết vào trong mắt. chỉ cảm thấy trong lòng rét run từng trận, nhưng cũng hiểu là tư vị gì – nàng phải qua phòng bếp, việc này chỉ có biết. Có phải là nàng hay … Rốt cuộc có phải là nàng hay ?

      Tạ Trường Đình đột nhiên ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt . Dáng vẻ nàng bình tĩnh, nhìn lát, nàng mới hơi hơi mở nụ cười về phía , rồi quay đầu chỗ khác.

      Bên kia, tổng quản tướng phủ vẫn vặn hỏi tạp dịch: “…Ngươi nhìn thấy người đến phòng bếp làm gì? Bây giờ ngươi có thể nhận ra người đó hay ?”

      “Người nọ lén lút, , biết là làm cái gì…” Tạp dịch đáp. Hai mắt như nhìn khắp phòng chần chừ, bống nhiên chắc chắn: “!”

      Người nọ bị chỉ đến hai đầu gối mềm nhũn, lập tức quỳ xuống. Là thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi, cũng là gã sai vặt. Mấy chục ánh mắt đều tập trung người , quả thực muốn khóc: “Tiểu nhân…tiểu nhân oan uổng, các vị đại nhân minh giám, tiểu nhân chẳng qua chỉ là đói bụng, phòng bếp tìm điểm tâm lót dạ…Nếu biết là có việc này, tiểu nhân có chín lá gan cũng dám !”

      “Ngươi là ngươi tìm đồ ăn, ai có thể làm chứng?” Quản gia hỏi .

      Gã sai vặt nọ hoang mang lo sợ, nhìn quanh hai bên trái phải, cuối cùng cũng vớ được cọng rơm cứu mạng: “Vương gia… Vương gia nhà ta có thể làm chứng. Trời đất chứng giám, ta làm sao dám có tâm hại người. Ta theo Vương gia vào phủ, chỉ xuống phòng bếp lấy điểm tâm rồi trở lại, chưa hề làm điều gì khác a!”

      Đây đúng là gã sai vặt bên cạnh người Giản vương. Tình huống có chút bất ngờ ngoài ý muốn, tổng quản quay đầu lại, nhìn chủ tử nhà mình quyết định.

      Nhưng Thừa tướng phu nhân cũng vạn lần nghĩ tới như vậy, khí thế giảm vài phần. việc hỗn loạn đến mức này, trong chốc lát thể làm ngay được. cái gì thể nhân nhượng, cũng thể đem đường đường Giản vương dựng lên giá thẩm vấn.

      Nghĩ đến đây, bà là nữ nhân hậu viện đương nhiên là có chủ ý nào. Bà chỉ mong nhanh chóng dàn xếp ổn thỏa, cắn răng hỏi Giản vương: “Vương gia có thể làm chứng cho ? đâu làm gì, nếu ngài biết, trăm ngàn lần đừng giấu diếm thay . Nô tài như vậy ở lại bên cạnh ngài cũng là tai họa, khó đảm bảo rằng ngày sau hại ngài.”

      Chấn Sinh ngẩng đầu lên, mắt mở to mong chờ Vương gia nhà . Chuyện này quả thực là muốn oan uổng chết người mà! tuổi ăn tuổi lớn, chưa đến giờ cơm đói là chuyện thường ngày, ăn vụng ở đây ít, bốc trộm chỗ khác tẹo. Bình thường Giản vương cũng biết, vẫn mắt nhắm mắt mở bỏ qua quản . Hôm nay đến phủ Thừa tướng, kiếm ăn ở phòng bếp tuy với Vương gia nhà , đương nhiên Giản vương cũng có thể đoán được. Thực ra sợ chủ tử vì lựa chọn dính dấp vào, muốn lôi thôi đem đẩy ra chịu tội.

      May mà Giản vương như vậy, liếc mắt nhìn Chấn Sinh cái, quay đầu đối diện Thừa tướng phu nhân gật gật đầu.

      “Chấn Sinh tâm tính trẻ con, là bản vương quản giáo nghiêm. đến phòng bếp quý phủ, bản vương biết .”

      Thừa tướng phu nhân có hơi trợn tròn mắt, nghĩ rằng Giản vương lại bao che khuyết điểm cho thuộc hạ như vậy. Mắt nhìn thấy việc trong này căng thẳng, nha hoàn Tử Bình ở bên tự nhiên cười khẩy lên: “Phu nhân trước tiên cần gấp gáp, nghĩ lại việc này giống có quan hệ với Giản vương. Vương gia là nhân vật tôn quý như nào, thủ đoạn nham hiểm như vậy làm sao có thể do ngài gây nên?”

      Lúc nhóm chủ tử chuyện, nha hoàn như ta xen mồm vào quả thực có chút đạo lý nào. Nhưng Tử Bình ỷ thế là người đắc lực bên người Thừa tướng phu nhân, chút thu liễm, mắt lạnh nhạt nhìn khắp phòng nghi hoặc: “Theo nô tỳ thấy, nếu có người động tay động chân trong đồ ăn, như vậy chính nàng ăn. Mới vừa rồi khi món miến cua chưng bưng lên, nô tỳ nhìn thấy chỉ mình Tạ phu nhân lấy cớ từ chối, chưa hề động tới miếng. Liệu có phải là Tạ phu nhân sớm biết đồ ăn này có vấn đề ?”

      Ánh mắt ta dừng lại ở mặt Tạ Trường Đình, lạnh lùng đảo qua, “Tạ phu nhân, trước khi tiệc tối bắt đầu, nô tỳ nhớ người rời khỏi phòng khách lúc. Người có dám rốt cuộc là người đâu ?”

    2. vivanxinh

      vivanxinh Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      65
      chị có tư tình quá rồi :)

    3. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :