1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên Vương Đặc Biệt Thuộc Về Người Yêu: Độc Nhất Vô Nhị Bảo Bối(c34) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Giản An Trữ bị làm cho sợ hét lên, lùi về sau bước, chỉ thấy leo lên là thân hình mập lùn cường tráng, đầu trọc. từ dưới sàn nhảy nhảy lên, mặt dữ tợn bởi vì rượu cồn kích thích, dưới ánh đèn hồng quang chiếu rọi xuống, cánh tay có hình xăm phát bắt được cánh tay Giản An Trữ, liền kéo .

      Giản An Trữ mặc dù ở quán bar chơi đùa, nhưng mà cùng cười đùa dù sao xuất thân tầm thường, con cháu nhà giàu, nếu như muốn, người khác cũng ép buộc .

      Trước mặt người đầu trọc, cười hắc hắc, cánh tay ôm chặt cánh tay , trong mắt Giản An Trữ bỏ vẻ nghiêm trang ngày thường, giờ quyến rũ tựa như quả đào chín, trong veo như nước để cho trông mà thèm, vội vàng áp mặt xuống hôn . ( *Nhi đập bàn gào thét* được aaaaaa! )

      Lúc này, Giản An Trữ hoàn toàn tỉnh lại rồi, ánh đèn kỳ quái đỉnh đầu chiếu xuống cái đầu trọc vô cùng dữ tợn, giống như phản xạ có điều kiện giơ tay, cái tát hướng mặt ta đánh xuống.

      Cuộc đánh nhau này, có thể chọc vầo tổ ong vò vẽ rồi, tên đầu trọc kia bởi vì tính tình ngang ngược, vừa uống rượu, bị ăn cái tát, trong nháy mắt thẹn quá hoá giận! khoát tay, thoáng cái gọi nhiều em trai khác tới, nhảy lên sàn nhảy, vừa muốn đem Giản An Trữ kéo xuống!

      Giản An Trữ bên cạnh còn có Triệu Tử Nhân, thấy thế lập tức lên giúp bạn. Nhưng hai , làm sao là đối thủ của đàn ông? Đối phương do dự, cũng đem Triệu Tử Nhân lôi xuống.

      Chương 29: Hỗn loạn (10)

      "Binh" tiếng nặng nề vang lên, tên đầu trọc bị Vũ Trạch Hiểu hung hăng đánh quyền buông lỏng tay ra, lảo đảo hai bước té ngã sàn! Vũ Trạch Hiểu lúc học qua võ thuật, lần này dùng hết sức lực, lại đánh bất ngờ, làm cho tên đầu trọc phun ra ngụm máu, hai chiếc răng trong hàm cũng bị quyền này đánh bay rớt ra khỏi hàm!

      Khung cảnh thoáng cái rối loạn, tên đầu trọc hứng chịu trong vòng ngày, bị phụ nữ tát phát, còn bị đàn ông quyền đánh ngã. Khi đau đớn ngã dưới sàn, thời điểm chống tay ngẩng đầu, thấy người đàn ông đội mũ lưỡi chai, tối tăm dị thường đứng ở trước mặt !

      Giản An Trữ cũng ngây người, làm sao nghĩ đến, người tới cứu , lại là Vũ Trạch Hiểu!

      Giờ phút này, cổ tay của , bị Vũ Trạch Hiểu nắm chặt, kéo đến phía , dùng loại khí thế bảo vệ. Giống như rượu cồn thoáng cái làm tê dại đại não của , làm cho biết phải phản ứng sao!

      Mạc Tư Dư đứng ở bên, nghĩ tới Vũ Trạch Hiểu xông lên đánh người. hai lời. Mình cũng nhảy tới, theo chân bọn họ đứng cùng phe.

      Yên lặng Yên lặng vẫn chưa tới ba giây, tên đầu trọc thẹn quá hoá giận, đàn em của cũng cùng nhau tiến tới, mọi người trừng mắt, rồi mọi người lại bốn người đối diện nhào tới! Sàn nhảy trong nháy mắt bị chia làm hai nhóm, nhạc cũng ngừng, những người xem nhất thời náo loạn. Vũ Trạch Hiểu giữ Giản An Trữ đằng sau lưng mình, Mạc Tư Dư cũng phát huy tinh thần đàn ông, che ở phía trướcTriệu Tử Nhân, hai người đàn ông bắt đánh nhau với đối phương sàn!

      Đám người của tên đầu trọc này, mặc dù đấm đá khôn ngoan, nhưng mà, làm sao có thể là đối thủ của Vũ Trạch Hiểu và Mạc Tư Dư được dày công luyện tập a? Bọn họ là công tử giàu có, vì sợ bị bắt cóc, từ đến lớn được cầu học võ thuật, huấn luyện dã ngoại sinh tồn, thậm chí là bắn súng. Thấy tên đầu trọc nhào lên, Vũ Trạch Hiểu nghiêng sang bên, tay trái ra quyền nhanh chóng, hung hăng đánh vào bụng của ! Bụng là địa phương cực kỳ mềm mại của con người, quyền xuống, tên đầu trọc mềm nhũn té xuống, Vũ Trạch Hiểu vươn chân dài ra, tuấn đá xuống!

      Đèn phát sáng, quản lý quầy rượu rất nhanh mang theo bảo vệ tới, chạy đến dưới sân khấu, rất nhanh kéo hai nhóm người đánh nhau kia ra.

      Giản An Trữ cùng Triệu Tử Nhân núp ở phía sau hai người, còn có chút thất thần.

      Nhưng giây sau, bỗng ý thức được, Vũ Trạch Hiểu là minh tinh!

      minh tinh, chạy tới quán bar chơi, vốn là tin tức xấu. Hơn nữa còn còn đánh người!

      Hình tượng Vũ Trạch Hiểu ở bên ngoài vẫn là vương tử hoàn mỹ! Nếu như ký bị giả biết những tin tức này, biết náo thành hình dáng ra sao!

      Kết quả, đợi kịp phản ứng, tên đàn ông lúc trước bị Vũ Trạch Hiểu đá ngã, oán hận dứt đứng dậy, bỗng nhiên nhào về phía trước! Vũ Trạch Hiểu né sang bên, tránh thoát đánh úp, nhưng, mũ lưỡi trai lại bị tên kia hất cái, bay đến nơi khác!

      Nhìn tình huống hỗn loạn này, ít người mắt sáng, liếc Vũ Trạch Hiểu, đột nhiên sợ hãi kêu: "Vũ Trạch Hiểu? Đây là đại minh tinh Vũ Trạch Hiểu?"
      linhdiep17 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31: Chạy trốn (1)


      Tiếng thét chói tai vang lên liên tiếp, trong nháy mắt đem cảm xúc ổn định châm ngòi! Vũ Trạch Hiểu sửng sốt, khom lưng nhặt mũ lưỡi trai che mặt, nhưng vô ích. đám người ùa lên, thiếu chút nữa chen chúc làm sàn nhảy vỡ tung!

      Bốn người hoàn toàn có chuẩn bị tâm lý, trong nháy mắt bị đám người mãnh liệt bức đến góc tường. Dưới thời điểm này, Mạc Tư Dư bỗng nhiên nhanh trí, chợt múc ví tiền trong túi, cũng thèm nhìn rút ra xấp tiền, đưa tay hất liên: "Ném tiền!"

      Tiền bay lả tả, giống như bông tuyết, trong nháy mắt rải đầy sàn nhảy. ít người bị tiền làm hấp dẫn lực chú ý, ngồi chồm hổm xuống nhặt tiền, Giản An Trữ tay mắt lanh lẹ, phát bắt được tay Vũ Trạch Hiểu: "!"

      Vũ Trạch Hiểu sửng sốt, kịp phản ứng, đôi tay mềm mại non mịn, ngay lập tức nắm lấy bàn tay , mịn màng như pho mát, lòng bàn tay có chút ướt át. Ngón tay dịu dàng mang đến ấm áp, nhàng lôi kéo, thân thể của giống như bị khống chế chạy theo nhảy xuống sàn nhảy.

      Mặc dù những số tiền kia có tác dụng giảm lức chú ý, nhưng người chạy bám đuôi bọn họ cũng ít. Dù sao người phía trước phải ai khác, mà là Vũ Trạch Hiểu a! Cho dù rất nhiều người phải fan hâm mộ của , nhưng cuối cùng cũng thấy được trở lại của cuộc sống, làm sao cũng phải đuổi theo tìm kiếm hai người, muốn theo ký tên a!

      Bốn người bọn họ chạy về phía trước, phía sau là nhóm người đuổi theo như đuổi giết, la hét như đánh nhau. Chạy hồi, bỗng nhiên phía trước xuất hai lối rẽ!

      " Làm sao bây giờ?"

      Giản An Trữ do dự, lập tức quyết định: "Chúng ta chia nhau ra ! Tử Nhân, cậu theo vị tiên sinh này, có dì chúng ta điện thoại liên lạc!"

      Bốn người lập tức gật đầu "soạt" tiếng chia thành hai tốp. Thấy người phía trước tách ra, người đuổi theo phía sau cũng chia ra, nhưng cho dù là vậy, vẫn từ bỏ theo chặt người phía trước.

      Giản An Trữ trong lòng càng ngày càng gấp, còn hối hận a! Sớm biết, khuya hôm nay ra ngoài chơi, chiều mai Vũ Trạch Hiểu phải lên đường quay phim rồi, ở thời điểm mấu chốt như vậy gặp phải chuyện này, có thể hay bị ăn sống nuốt tươi?

      Vũ Trạch Hiểu lúc bắt đầu còn bị lôi kéo, khi chạy về trước, lại biến thành lôi kéo . Hai người chạy vòng, khoảng đến phòng nghỉ TWO-MIX bên này. Hành lang yên lặng, cánh cửa đóng lại, ánh đèn vẫn mờ mờ, ánh sáng màu đỏ màu tím mê ly, rất giống khánh sạn tình nha!

      Giản An Trữ mang núp trong góc, nhìn xung quanh có người ngoài, lúc này mới thở phào nhõm, lập tức gọi điện thoại cho công ty, xin trợ giúp!

      Nhanh chóng đem chuyện này giải thích, Hồng Mẫn Quân lập tức tỏ vẻ, cầu bảo vệ tốt cho Vũ Trạch Hiểu, ngàn vạn làm được để ký giả cùng fan hâm mộ vây quanhh. Công ty rất nhanh phái người tới đón. Cúp điện thoại, Giản An Trữ mới vừa thở phào nhõm, bỗng nhiên, hành lang bên kia, lại có tiếng động!

      Những người đó đuổi tới!

      Nơi này có chỗ rẽ, bên cạnh chính là hành lang dài, chỉ cần những người đó chạy tới, có thể nhìn cái xót gì, căn bản thể tránh khỏi!

      Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ! Giản An Trữ gấp muốn chết. Nếu như chạy ra ngoài chơi, Vũ Trạch Hiểu cũng đánh người, tại cũng bị đuổi theo!

      Vũ Trạch Hiểu chẳng qua vừa mới đánh người thôi mà, nhưng bây giờ, nếu như bị bắt được, chẳng phải là có chuyện xấu rồi?
      linhdiep17 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 32: Chạy trốn (2)


      Nghe tiếng bước chân ngày càng gần, Giản An Trữ nhìn trái nhìn phải, chợt thấy bên cạnh có cái cửa , hai lời, tay đẩy Vũ Trạch Hiểu vào, đóng cửa lại.

      Đây là gian phòng ngăn cách để những đồ dùng vệ sinh, chỉ có thể chứa được người. Bên cạnh chính là chổi lau và thùng nước gì đó. Sau khi hai người vào, chỉ có thể chen chúc nhau, hơi vô ý chút giẫm lên chổi lau bên cạnh, phát ra tiếng động.

      Sợ tạo ra tiếng động, Giản An Trữ bất đắc dĩ, chỉ có thể dán sát vào người Vũ Trạch Hiểu.

      Vũ Trạch Hiểu còn kịp phản ứng, bị Giản An Trữ dịu dàng mà kiên quyết xô vào, đẩy vào tường, lúc dán sát vào thân thể của , phản ứng đầu tiên của là: xem , tôi biết mà, nhất định là thích tôi! Lúc trước bất quá tự biết xấu hổ, sợ xứng với tôi, mới cố ý muốn rời !

      Nhưng mà, giây tiếp theo, nhờ ánh sáng mờ mờ từ khe cửa chiếu vào, thấy được nơi này là phòng để đồ dùng vệ sinh, chế độ sạch lập tức khởi động. xoay tới xoay lui, như thế nào cũng chịu đứng yên ở đó.

      Giản An Trữ tưởng chừng như sắp điên lên, cũng biết làm như vậy có thể tránh được kiếp hay , Vũ Trạch Hiểu còn cố tình yên phận. Hai người chen chúc trong gian hẹp, bất đắc dĩ, ngón tay bám chặt lấy cánh tay của , kẹp vào tường, muốn cố định tại chỗ. Ánh sáng vô cùng mờ, cả cơ thể dồn về phía trước, hai người giống như muốn kết hợp thành thể.

      Mà cảm giác của Vũ Trạch Hiểu giống vậy. thích mùi ẩm ướt ở nơi tối tăm này và khí bẩn ở đây, nhưng mà Giản An Trữ dán sát vào thân thể, lại làm cho có cảm giác khác.

      Thân thể hai người kết hợp chặt chẽ, nhất là ở trước ngực , bị hai luồng mềm mại của Giản An Trữ dán chặt vào. Bởi vì khẩn trương, hít thở dồn dập, nó làm vô lực chống đỡ, giống như hai con thỏ nghịch ngợm, sắp thoát ra khỏi ràng buộc, ở trước ngực cọ tới cọ lui, trong lòng bỗng dấy lên ngọn lửa. Ngọn lửa rừng rực, đột nhiên nhảy xuống vùng bụng dưới, các giác quan toàn thân đều kích hoạt!

      Vũ Trạch Hiểu trước kia cấm dục, khi ăn mặn, ngọn lửa này càng thiêu đốt điên cuồng hơn! Nhất là bây giờ thân thể hai người gần như kết hợp làm , khi hít thở, quanh chóp mũi đều là mùi thơm nhàn nhạt người . Cảm giác môi của , cách mặt xa, gần như có thể ngửi được, mùi rượu nhàn nhạt từ miệng của tản ra.

      —— . . . nhớ, . . . nhớ hương vị trong miệng , hương vị ngọt ngào đó!

      Tiếng bước chân càng ngày càng gần, bây giờ Giản An Trữ sắp điên rồi. Bây giờ có chút hối hận, nếu bị những người đó nhận ra, phải càng thảm hơn sao?

      Giản An Trữ nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh đều rơi xuống, nhưng việc đến nước này, cũng thể bỏ rơi , chỉ còn cách bí mật. Nhưng mà, cho dù là vậy, Vũ Trạch Hiểu giống như là cố ý đùa bỡn , gương mặt vẫn thành cọ phải cọ trái, giống như là khó thở. Chẳng lẽ bị ép chặt nên thể hít thở? Bây giờ, chút cũng dám thả lỏng. Lửa cháy đến nơi, cho dù chết ngạt, cũng bị người ta phát !

      Vũ Trạch Hiểu xoay mặt sang trái, cũng xoay sang trái, xoay mặt sang phải, cũng xoay sang phải. Hai người mặt dán mặt, chóp mũi chạm chóp mũi. Từ bên ngoài nhìn vào, giống như đôi tình nhân trẻ trốn ở chỗ này vụng trộm đương. . . . . .
      linhdiep17 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 33: Chạy trốn (3)




      Giản An Trữ căn bản để ý đến hành động mờ ám của Vũ Trạch Hiểu, toàn bộ sức lực, đều đặt ở đám người ngoài kia. vểnh tai lên nghe ngóng, hận thể mọc đôi mắt sau lưng, chỉ lo những người kia phát ra bọn họ. Đột nhiên, Vũ Trạch Hiểu nhe răng, cắn chóp mũi , đau suýt nữa kêu lên, vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú, lông mày nhíu lại, con ngươi màu đen thâm thúy cùng nguy hiểm nheo lại, giống như lên án "Đầu hoài tống bão (*)" !

      *Đầu hoài tống bão: Kẻ săn đuổi đàn ông.

      Giản An Trữ cũng cảm thấy có lỗi. Dù có thế nào, hôm nay là hành động quá vô lễ.

      Có điều, đến nước này, bất luận chuyện gì cũng thể để cho đám người kia phát ra bọn họ! chỉ có thể tiếp tục vịn vào cánh tay Vũ Trạch Hiểu, căng thẳng nhìn cánh cửa đóng chặt.

      Bỗng nhiên, biết là làm sao lại có người đập mạnh vào cửa! Giản An Trữ sợ đến toàn thân lỗ chân lông đều dãn ra. căng thẳng mở to mắt, sợ người bên ngoài xông vào!

      Vểnh tai lên nghe nửa ngày, cũng thấy có người vào, chắc chỉ là người đó cẩn thận đụng vào. rốt cuộc cũng thở phào nhõm, đầu hơi xoay cái, môi bỗng nhiên chạm vào thứ mềm mại ôn hòa. nghi ngờ chút nào, đây chính là môi Vũ Trạch Hiểu.

      Hai người trong nháy mắt sửng sốt. Hai người thân mật cũng làm, có thể tình huống này có thể tỉnh táo, vô ý tiếp xúc, làm cho hai người đều giật mình.

      Đặc biệt là, ở bên ngoài còn có đám người tìm họ, loại kích thích này, giống như kích hoạt tất cả cơ quan trong cơ thể! thậm chí có thể cảm nhận được tiếng bước chân bên gnoàim giống nhau, cẩn thận đụng vào vách tường, tiếng chuyện, tiếng mắng chửi. Cùng với —— hơi thở gấp gáp của , nhịp tim nhanh chóng nhảy lên.

      Hai người chen trong gian hẹp, vốn là hô hấp thoải mái. Lần ma sát này, càng làm cho tim hai người đập nhanh hơn, hô hấp khó khăn hơn! Cảm giác kia rất vi diệu, giống như có người bấm tay vào ngực đến thể , chính là khó chịu. Khó chịu cảm thấy yết hầu khô cạn, trái tim nhảy lên cực nhanh chóng, máu cấp tốc từ tim bắn ra ngoài, đốt tay chân vô lực, thiêu cả người nóng bừng!

      Giống như là người bò lên đỉnh núi Sơn Phong gào thét. Đêm hôm ấy hai người như là lướt qua, như là hoa chầm chậm rơi, lại bị ký ức từng mảng từng mảng rải rác ghép lại. Môi với răng gắn bó, cảnh tượng điên cuồng,tất cả kí ức bao trùm đàu óc , làm cho thiếu chút nữa thể tự tin!

      ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn vào ánh mắt thâm thúy của . Cho dù chỉ có chút ánh sáng từ khe cửa chiếu vào, cũng có thể nhìn thấy, lông mi dài, tròng mắt trong sáng, nhưng rất chói mắt.

      là Vũ Trạch Hiểu.

      Hơn nữa, lại là người đàn ông duy nhất có ấn tượng.....

      chỉ cảm thấy trái tim như nổi trống, trong tai nổ vang từng trận, lập tức cúi đầu, dám nhìn nữa.

      Thời gian trôi qua lâu, tiếng tim đập, phảng phất như là đồng hồ tính giờ, đùng đùng, đùng đùng, làm suy nhược thần kinh!

      biết qua bao lâu, tiếng bước chân bên ngoài chậm rãi xa. Giản An Trữ lúc này mới thở ra hơi dài, bình tĩnh lại, chỉ cảm thấy mồ hôi thấm ướt quần áo. định ra ngoài, chợt phát , hai người có tư thế cực kì ái muộn…….
      linhdiep17 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 34: Chạy trốn (4)


      Bởi vì gian quá chật hẹp, cả người , ép vào tường. Như là chú kangaroo, cánh tay vịn vào vai . Môi chỉ cần tiến về phía trước mấy centimet, liền chạm môi .

      Mà dưới chân , là chổi cùng cây lau nhà ngổn ngang……

      sợ hết hồn, giờ mới biết tại sao Vũ Trạch Hiểu uốn éo trái phải rồi, phòng này u ẩm ướt lại dơ bẩn, bên cạnh còn đặt nhiều đồ dùng dọn dẹp như vậy, Vũ Trạch Hiểu lại có bệnh thích sạch , làm sao có thể chịu đựng đây?

      Vốn thần kinh đều bị người bên ngoài hấp dẫn, có chú ý nhiều như vậy. tại vừa buông lỏng, mỗi lần hít thở, Giản An Trữ lại cảm thấy, cả thân thể mình đều chống đỡ lên lồng ngực rắn chắc bằng phẳng của . Xung quanh toàn hơi thở đầy nam tính của , tự dưng có chút nóng lên.

      "Tôi, tôi lập tức buông tay."

      có chút lúng túng, lập tức rời khỏi người Vũ Trạch Hiểu. nghĩ tới duy trì cái tư thế này quá lâu, khi lùi ra đằng sau, bước chân loạng choạng, lơ đãng, giẫm vào chân . Đồng thời, thân thể đầy đặn cũng theo động tác mà cọ cọ trong lòng , giống như có chiếc tay bé ở đó cù.

      Ngứa, cũng mạnh, nhưng mà cù trúng chỗ ngứa, Vũ Trạch Hiểu nhịn được từ chóp mũi hừ tiếng, thanh khàn khàn, ở trong gian yên tĩnh này, càng đặc biệt.
      Nghe được thanh khàn khàn kia, Giản An Trữ còn tưởng rằng giận, càng là sốt ruột, nắm chặt tay của , chỉ muốn nhanh chút thoát ra ngoài.
      Chuyễn vậy, dám gây ra tiếng động quá lớn —— lỡ như ngoài kia vẫn có người, phải làm sao bây giờ?

      Cọ cọ nửa ngày, mồ hôi cũng chảy ra, nhưng hề làm gì khác. Vốn chỉ là muốn cố gắng để hai người có thể nhét chung phòng, mỗi người nghiêng sang bên, có thể kề sát sao? Vũ Trạch Hiểu lại muốn duy trì cái tư thế, muốn lùi ra, thực rất khó.

      Có người ngoài, ai cũng thể biết được, tại Giản An Trữ như ngồi đống than, lửa! lại cọ cọ, ràng nghe được thanh "Bất mãn" của Vũ Trạch Hiểu, Giản An Trữ trong lòng càng là áy náy: "Trạch Hiểu, giúp tôi nhé."

      Vũ Trạch Hiểu sắc mặt biến thành màu đen, chưa từng bị phụ nữ bắt nạt a. Hai người chen chúc trong phòng , thể cử động, này còn ở người cọ cọ, bên cạnh là những kia dơ bẩn kia. Nếu như là bình thường, sớm nhịn được muốn mắng người. Nhưng mà tại —— chết tiệt lại thoải mái!

      biết có phải cố ý hay , hôm nay lại mặc quần áo thoải mái bình thường, vừa thân mật hòi, vừa vặn có thể biết vị trí các bộ phận kia của .

      gian hẹp, lại bị chèn ép, có chút thiếu khí. Hô hấp dần dần gấp gáp, yết hầu dần dần khô cạn. bắt đầu suy nghĩ lung tung, này với tuy rằng phải lần đầu tiên, nhưng trước cùng bạn trai, cách khác, phải loại phụ nữ tuỳ tiện?

      Đói bụng hai mươi tám năm, tiểu Vũ Trạch Hiểu khuya ngày hôm trước mới nếm trải thức ăn mặn, giống như ngửi được mỹ vị, bắt đầu chậm rãi ngẩng đầu…….
      Kỳ Kỳlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :