1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên Vương Đặc Biệt Thuộc Về Người Yêu: Độc Nhất Vô Nhị Bảo Bối(c34) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 12: Bạn đểu (1)

      Lúc Giản An Trữ trốn ra khỏi nhà, đến Trung Quốc mới biết, tất cả các thẻ tín dụng bị đóng băng. Mà tại cũng có nhiều tiền mặt, nếu như sau khi từ chức tìm được việc làm, e rằng, khi lương thực cạn sạch, , trừ về nhà ngoan ngoãn làm dâu, cũng còn cách nào khác a~

      Mới vừa tắm rửa sạch , sấy khô mái tóc xong, Triệu Tử Nhân gọi điện thoại đến: " An Trữ, xảy ra chuyện gì? Mình nghe đồng nghiệp , Vũ Trạch Hiểu có tham gia họp báo. Chúng mình chuẩn bị xong các câu hỏi giờ vô dụng rồi, biết tin tức phát sóng ngày mai phải làm sao? "

      " Trời ơi! Đừng nữa!" Giản An Trữ trở về phòng ngủ, hướng giường ngủ nằm xuống, thoải mái duỗi duỗi hai chân: "Bởi vì, rất nhanh ngày mai mình có làm ở đó nữa, còn phải nhanh chóng tìm công việc mới. Nếu mấy ngày nữa mà vẫn tìm được công việc.... mình sang nhà cậu ăn cơm chùa nha!''

      "Được a!" Triệu Tử Nhân kích động , vui vẻ đồng ý: "Sớm , nếu cậu chịu nổi công việc trợ lý đó, mình đây nhất định bao nuôi cậu!"

      cười cười, thay đổi sang chủ đề khác, giọng lại trở nên có chút ái muội: " An Trữ a! Mình ở bên ngoài, kia đích thực là Hoa mỹ nam nha! Chính là môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú a~ phải cậu chưa có bạn trai sao? Muốn hay xuống đây nhìn? Nếu như cậu tìm mỹ nam, sau đó XXOO sinh ra baby trắng trẻo mập mạp, lúc đó gạo nấu thành cơm, xem người cha ghẻ kia còn muốn đem cậu làm hàng hoá mua bán nữa hay !"

      Giản An Trữ khỏi mỉm cười: "Được rồi, người ta cũng phải là ai thèm lấy, mình cậu cứ hảo hảo chơi đùa ."

      Triệu Tử Nhân là bạn học cùng lớp của trong trường đại học, cùng sống trong phòng trọ. Năm đó du học Canada, Triệu Tử Nhân gia cảnh bần hàn, mặc dù nhờ học bổng nhưng thỉnh thoảng vẫn cần giúp đỡ.

      Nhưng Triệu Tử Nhân sau khi về nước tham gia vào đài truyền hình, lăn lộn trong nghề ba năm, tại là bà chủ mỹ nữ danh tiếng của đài truyền hình Yan TV.

      Kim chỉ mười hai giờ, Giản An Trữ cúp điện thoại, nằm giường, ngẩn ngơ nhìn những vết ố vàng trần nhà.

      môi bị Vũ Trạch Hiểu cắn, còn hơi đau. chưa bao giờ nghĩ có thể cùng Vũ Trạch Hiểu quan hệ. Vũ Trạch Hiểu xuất thân là đại thiếu gia quyền thế, lại là Thiên Vương của giới giải trí, cũng chưa từng thân mật với người phụ nữ nào. Nhưng.... ... Chuyện xảy ra hôm nay....... Có lẽ, chẳng qua là muốn tìm món đồ chơi mà thôi.

      Dù sao chăng nữa, ngày mai, cũng phải đến công ty xin từ chức. Sau đó, mau chóng tìm công việc mới mới được.

      Σ( ° △°|||)

      Cùng lúc đó, tại câu lạc bộ cao cấp. Cánh của phòng VIP đột nhiên mở ra, thanh " Bang bang " từ bên trong truyền đến, vài chai Champagne ( sâm banh ) được mở ra, đặt ở chính giữa bàn thuỷ tinh cùng với vài chiếc ly pha lê, trong phòng tràn ngập hơi thở tư vị ngọt ngào.

      "Hắc, tối hôm qua, cảm giác. . . . . . Như thế nào?" người đàn ông mặc âu phục màu trắng tiến đến, ranh ma nháy mắt với Vũ Trạch Hiểu.

      "Còn phải hỏi, nhất định làm cho chú thỏ trắng ngây thơ xuống giường được sao ~~" Bên cạnh, là người đàn ông khác mặc áo sơmi đen, kiểu tóc có hơi rối, hắm nghiêng người dựa ghế ghế sa lon, tà ác mỉm cười.

      "Vân Lâm, Tư Dư, các người quá hèn ." Lãnh Vân nâng ly rượu tay, nhàng lắc.


      Chương 13: Bạn đểu (2)


      Lãnh Vân nâng ly rượu tay, nhàng lắc, nhưng ngay sau đó liền quay sang cười hì hì nhìn Vũ Trạch Hiểu, ánh mắt —— nhìn lướt qua bộ phận nào đó trong quần (╮[╯▽╰]╭): " Nhưng mà nhiều năm như vậy cuối cùng cũng phá thân rồi, rất đáng ăn mừng! Vì thế, cậu tiếc đem bảo bối Perrier-Jouet ( loại rượu sâm banh đắt nhất thế giới) của ra cống hiến hay sao?"

      cần nghĩ, mấy thằng bạn đểu, nhất định là nghe cùng người phụ nữ kia đêm, phá "lần đầu tiên" giữ hai mươi tám năm qua, mới tụ tập ở chỗ đòi ăn mừng.

      Đặt mọi người trong tầm mắt, Vũ Trạch Hiểu ngẩng cao đầu, con ngươi đen sâu thẳm xẹt qua tia đen tối, thanh khàn khàn: " Ai bỏ thuốc vào trong rượu?"

      Mạc Tư Dư cười hì hì: " Làm sao? Đối phương kỹ thuật quá tốt sao? Cậu yên tâm, người phụ nữ kia rất kín miệng, tuyệt đối tiết lộ câu. Mình cho cậu thông tin liên lạc của ta!"

      Vũ Trạch Hiểu quan tâm đến , đôi chân thon dài bước lên mấy bước, cầm ly rượu Champagne lên, hung hăng ném mạnh xuống sàn!

      "Xoảng xoảng! — —"

      Chiếc ly thuỷ tinh bị ném sượt qua mặt Mạc Tư Dư, rượu giống như hạt ngọc màu hổ phách đung đưa mạnh mẽ trong ly, ly pha lê va chạm mạnh xuống sàn nhà, trong nháy mắt thành những mảnh vụn vương vãi mặt đất.

      Vũ Trạch Hiểu nắm lấy cổ áo Mạc Tư Dư, giọng tàn nhẫn: " Mạc Tư Dư! Mình với cậu hai mươi mấy năm làm bạn, cậu cứ như vậy hại mình?"

      Nếu như phải là Mạc Tư Dư hạ dược , nhất thời hồ đồ, cùng Giản An Trữ cái kia....

      Nếu như vừa rồi né chậm chút, phải về sau Vũ gia bọn họ đoạn tử tuyệt tôn sao?

      Hơn nữa....... điên rồi, hay là ngu ngốc? Lại cảm thấy cơ thể của rất thơm, đôi môi rất ngọt, cứ như vậy mà hôn xuống?

      Nghĩ tới đây, sắc mặt vốn đen như mực, nay càng tối sầm hơn.
      Câu này vừa ra khiến cho mọi người sửng sốt. Tối hôm qua, đúng là mấy em đề nghị, mang thân xử nam cực phẩm kia đem phá, Mạc Tư Dư vui vẻ hưởng ứng, đem thuốc kích thích liều mạnh kiểu mới nhất từ Hoa Kỳ bỏ vào trong rượu. Cái loại thuốc này màu mùi, cũng có bất kỳ tác dụng phụ, hơn nữa dược tính mạnh mẽ, mặc dù cố gắng kiềm chế dục vọng đến đâu, cũng đủ để đánh mất lý trí, đem thú tính bộc hát hoàn toàn.

      Biết Vũ Trạch Hiểu rất thích sạch , thời đại học bọn họ cũng có thử nghiệm qua, đem hoa khôi của trường mảnh vải che thân đứng trước mặt , vậy mà tiểu đệ đệ của cũng có động đậy, tuyệt đối là cực phẩm hiếm có! Ai ngờ được, sau khi Vũ Trạch Hiểu uống say, theo kịch bản của họ vào khách sạn kia cùng mỹ nữ trải qua mộng đẹp, mà là cùng Giản An Trữ ... .....

      "Làm sao có thể?" Mạc Tư Dư ngạc nhiên.

      "Làm sao thể!" Vừa nghĩ tới Giản An Trữ dáng vẻ ngượng ngùng hốt hoảng rời , còn có mảnh tuyết trắng gra giường, cùng với hôm nay hướng tiểu đệ đệ của đá xuống, tức giận kìm nén trong lòng, nay càng bộc phát mạnh mẽ!

      Nghĩ đến mình cũng giống bao người đàn ông khác, chạm qua cơ thể của phụ nữ, giống như là lây nhiễm vi khuẩn gây bệnh vậy!
      Cú đá kia cũng quá nặng , cho tới bây giờ, nếu là dùng sức quá mạnh, tiểu đệ đệ cũng khó chịu muốn chết!

      , ngủ với cả đêm, lại đá phát, cho là có chuyện gì sao?
      cho rằng là gì?!
      Last edited: 8/12/14
      PhongVylinhdiep17 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 14: Công việc mới



      Còn có, mấy thằng bạn đểu này!

      Vũ Trạch Hiểu hai tay nắm thành quyền, dùng lực lớn, khiến cho bàn tay trắng nõn đều nổi gân xanh! Sắc mặt mặc dù đen đến cực điểm, nhưng con ngươi vẫn phi thường sáng ngời, ánh mắt giống như thanh kiếm sắc bén!

      Người quen của ai mà biết, Vũ Trạch Hiểu -- , nổi trận lôi đình!

      Hậu quả sau cùng, có thể làm trời đất rung chuyển!

      Vũ Trạch Hiểu bỗng nhiên xoay người, đôi chân thon dài mở ra, bóng dáng to lớn về phía cửa!

      "Tỉnh Nhân, uy, cậu ngươi đâu vậy a?" Mạc Tư Dư nhất thời giải thích được, kêu tiếng.

      Vũ Trạch Hiểu trả lời, ra ngoài, " rầm" tiếng, cửa mạnh mẽ đóng lại.

      Trong phòng im lặng, lâu sau, Mạc Tư Dư huých huých Lãnh Vân Lâm còn ngây ngốc: "Uy, cậu ta rốt cuộc bị sao vậy? Cậu ta dù sao cũng là tổng giám đốc công ty giải trí Hoàng Đình, nên biết những gì đúng !"

      Lãnh Vân Lâm mê hoặc lắc đầu.

      Công ty giải trí Hoàng Đình cùng công ty giải trí Tinh Thần, coi trọng điện ảnh và truyền hình, coi trọng nhạc, bình thường hay trao đổi.
      Hơn nữa, nguồn đầu tư của Hoàng Đình là do công ty con của tập đoàn Lãnh thị, nhưng sau khi trở về tiếp nhận Lãnh thị, can thiệp vào Hoàng Đình nữa.

      Ba người nhìn về cánh cửa phòng bị đóng chặt, có cỗ dự cảm chẳng lành dần dần nổi lên trong lòng.......

      Vũ Trạch Hiểu từ thang máy thẳng xuống bãi đậu xe, bước về phía xe của .

      Chiếc Ferrari màu đỏ "chà chà" mặt đất, xẹt qua đường vòng cung tuấn, đột nhiên quẹo cua 90 độ mặt đất!

      Vũ Trạch Hiểu đột nhiên nhấn ga, tốc độ trong nháy mắt đạt tới vận tốc cao nhất, phát ra tiếng động kinh thiên động địa xé rách màn đêm yên tĩnh!

      Vũ Trạch Hiểu phi nhanh đường quốc lộ, chợt điện thoại reo: " Dương Hạo Minh? Thông báo cho Doãn Mậu Huy biết cuộc họp báo tối nay được huỷ bỏ, nguyên nhân là như vậy...... Còn có, tôi kí hợp đồng bộ phim truyền hình kia. Muồn tìm trợ lý đời sống mới sao? a! Ta quyết định rồi!

      Cúp điện thoại Cúp điện thoại, Vũ Trạch Hiểu đột ngột dừng xe, Ferrari màu đỏ giống như là linh hồn, xinh đẹp tuyệt trần ! Hình ảnh từ gương chiếu hậu theo ánh sáng đèn đường hắt lại, mập mờ, đôi môi mềm mỏng, lạnh như băng nhếch lên đường cong tà ác.

      Đôi đồng tử đen sâu, giống như con chim ưng, ở bóng tối ánh lên tia sáng!

      Muốn thoát khỏi tôi? dễ như vậy đâu!

      ≧◠◡◠≦✌

      Sáng thứ hai.

      Giản An Trữ cầm đơn từ chức, trong thang máy lên tầng cao nhất của toà nhà giải trí Tinh Thần, đứng trước cửa phòng làm việc tổng giám đốc.
      mới vào công ty tháng, kỳ thực tập cũng quá khó, theo lý mà cho dù có từ chức cũng đến phòng của tổng giám đốc. Nhưng Vũ Trạch Hiểu là người 'có địa vị cao nhất', mà Doãn Mậu Huy có quy định, bất kể việc lớn việc gì cũng cần phải báo cáo với .

      Công việc trợ lý cuộc sống này lương cũng rất cao, nếu có xảy ra những chuyện kia, cũng có bỏ nhanh như vậy.

      Đứng trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, giơ tay lên, nhàng gõ cửa: "Cốc cốc cốc"

      "Vào ."

      Giọng trầm ấm của đàn ông từ bên trong phát ra. sửa sang lại quần áo chút, đẩy cửa vào.

      Phòng làm việc của tổng giám đốc tương đối rộng, Doãn Mậu Huy ước chừng dưới năm mươi, bộ dạng của người đàn ông thành công, giày Tây, đầu tóc được chăm chút tỉ mỉ.

      Chương 15: Công việc mới (2)

      Ngồi ngay ngắn chiếc ghế xoay trước bàn làm việc bằng gỗ to lớn theo dõi tin tức. Nhìn thấy , cũng có vì chuyện tối hôm qua mà nghiêm mặt, vẫn như cũ vẻ mặt trầm tĩnh ấm áp.

      Bên cạnh, Hồng Mẫn Quân mặc bộ đồ công sở rót ly trà nóng đặt lên bàn làm việc. Thấy Giản An Trữ vào, gật đầu coi như chào hỏi, tiếp theo ra khỏi phòng làm việc, trước khi còn đóng cửa lại.

      Nhưng, những thứ này phải là trọng điểm a! Trọng điểm chính là, người nghiêng mình dựa ghế sa lon bên cạnh bàn làm việc, phải là Vũ Trạch Hiểu sao?

      Vũ Trạch Hiểu manh theo thân hình to lớn màu đen dựa vào ghế salon, chỉ lộ ra đường cong duyên dáng. Đôi môi mỏng mềm khép kín, ánh sáng lấp lánh màu xanh cân xứng. Thân thể thon dài lười biếng nghiêng dựa vào ghế salon, đôi chân thon dài thoải mái vắt chéo, trong tay cầm ly nước chanh, bộ dáng thoải mái thư giãn.

      Giản An Trữ bước vào, cũng có thay đổi tư thế, thậm chí ngay cả đầu cũng ngẩng lên, trực tiếp xem khí.

      Nhưng quan trọng là, Vũ Trạch Hiểu bình thường ghét nhất ở trong công ty làm việc, vậy sao hôm nay tới đây?

      Là muốn khiếu nại sao? Tối hôm qua vắng mặt, đổ hết lên đầu mình?

      Hay là, là chuyện tối hôm trước.......

      Doãn Mậu Huy câu, đem từ trong suy nghĩ gọi về: "An Bình a, đến đúng lúc, tôi cũng có việc muốn đây."

      Giọng bình bĩnh....

      Giản Trữ đưa mắt nhìn, làm bộ vẻ mặt thành lắng nghe .

      "An Trữ, tới công ty làm việc cũng được tháng rồi ?" Doãn Mậu Huy nhìn cái, vẻ mặt bình thường tiếp: " tháng này, tôi có nghe thấy Trạch Hiểu câu than phiền, Mẫn Quân cũng làm việc nghiêm túc, nhưng mà......."

      Giọng vừa đổi, thanh nghiêm nghị: "Chuyện tối ngày hôm qua, tôi biết rồi! Trạch Hiểu chỉ là tham gia buổi họp báo, cũng có nhận bất cứ hợp đồng nào, đây chính là đại danh sách trăm ngàn! Mà , Trạch Hiểu nơi nào cũng biết, là quá đáng quá rồi!"

      Giản An Trữ biết, có công ty mỹ phẩm nổi tiếng hy vọng sau buổi họp báo có thể cùng nhau bàn bạc về hợp đồng, giá trị hơn ngàn vạn. Theo hợp đồng, công ty được hưởng 30 phần trăm cổ phần. Nhưng mà, Vũ Trạch Hiểu đối với cái này có hứng thú, vốn tính tham gia.

      Nhưng bây giờ, cái hợp đồng béo bở này mất, lại đem tất cả mọi thứ ném lên đầu sao?

      ràng, là công lao do cái người ngồi ghế sa lon, vẻ mặt hờ hững kia!

      Nghĩ tới đây, nhìn Vũ Trạch Hiểu, trong ánh mắt lên chút tức giận!

      "Cho nên, công ty định xử phạt tôi như thế nào?" Lúc lâu sau, trong tay nắm chặt đơn từ chức, vẻ mặt bình tĩnh .

      Doãn Mậu Huy nghĩ tới, phạm sai lầm lớn như vậy, mất hợp đồng lớn như vậy, biểu của vẫn bình tĩnh như vậy, cũng có mấy phần thưởng thức.
      Nhìn thoáng qua Vũ Trạch Hiểu vẫn đổi, ho tiếng : "Công ty cũng phải là tình nghĩa. Chuyện sảy ra, chỉ có thể nghĩ biện pháp giải quyết. tại, chúng ta có hai cách giải quyết, là dựa theo ba lần phần trăm lương được hưởng của , ba phần trăm nhân với ba, vứt bỏ trăm ngàn tờ hợp đồng, phải bồi thường công ty chín mươi vạn tiền mất.

      Phương pháp giải quyết thứ hai là......"

      nhìn thoáng qua Vũ Trạch Hiểu, thanh có chút ái muội:
      Last edited: 14/12/14
      PhongVy thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16: Công việc mới (3)

      "Trạch Hiểu từ mai phải ra ngoài đóng phim truyền hình. Đây cũng là bộ phim đầu tiên của , phải bên cạnh mười cm cũng được rời, lo lắng chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ."

      " Để cho tôi bên cạnh , chăm lo cho ?" Giản An Trữ sững sờ.

      Vẻ mặt kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Vũ Trạch Hiểu. còn nghi ngờ gì nữa, cái điều kiện này, tuyệt đối là mưu của !

      Doãn Mậu Huy vẻ mặt nghiêm túc: " sai! Chuyện này tôi định xử lý nghiêm túc! Bữa tiệc lớn như vậy mà Trạch Hiểu có tham gia, hợp đồng cũng nhận, mọi người tìm được, làm trợ lý là thất trách! —— nhưng mà, Trạch Hiểu thay xin lỗi là tốt rồi!"

      Mặc dù buổi họp báo có tham gia công ty rất tức giận, trăm ngàn hợp đồng cũng rất nhiều tiền, nhưng Vũ Trạch Hiểu cho tới bây giờ cũng bị công ty khống chế. Hơn nữa, nghiệp của cũng có bị ảnh hưởng, còn có càng làm nổi bật vẻ thần bí của hơn a!

      Càng hơn nữa, Gia tộc họ Vũ rất nổi tiếng, cho dù ông nội Vũ Thịnh Lâm về hưu, nhưng uy danh còn vang mãi. Cha Vũ Tĩnh Hi là tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Vũ, lại càng như mặt trời ban trưa, Công Ty giải trí Tinh Thần căn bản dám đắc tội.

      Vũ Trạch Hiểu vừa hay soi mói vừa phiền toái. tiến vào giới giải trí, chẳng qua là có niềm đam mê nhạc, còn đối với danh tiếng, kiếm tiền, tất cả đều có hứng thú. có tính thích sạch , chán ghét những phụ nữ son phấn thích đeo bám . Trong việc lựa chọn trợ lý cho , cũng khiến công ty nhức đầu rồi! vào công ty ba năm, gần như tất cả trợ lý trong công ty đều chán ghét, nên hkông còn cách nào khác, mới để cho Giản An Trữ người mới vào này đảm nhận.

      Nhưng mà, cho dù là như thế, Doãn Mậu Huy là lần đầu tiên nghe Vũ Trạch Hiểu ra cầu giữ lại người trợ lý như thế này!

      Liếc mắt nhìn Giản An Trữ, nàng mặc trang phục màu đen, váy màu trắng, cột tóc đuôi ngựa, thấy thế nào, cũng phải là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành nha!

      Có phải hay Giản An Trữ "Giường - thượng - công - phu " quá lợi hại, để cho Vũ Trạch Hiểu đành lòng buông tha cho buông tha?

      Doãn Mậu Huy nhìn chút, lại nhìn chút Vũ Trạch Hiểu, ánh mắt khỏi có chút suy nghĩ.

      "Tôi, tôi sao có thể?" Giản An Trữ trong tay còn cầm đơn từ chức, nghẹn họng nhìn trân trối Vũ Trạch Hiểu ngồi kia.

      Vũ Trạch Hiểu vẫn duy trì cái tư thế kia, chẳng qua là khẽ vung tay lên, đầu ngón tay thon dài, giống như là đàn dương cầm, chút chút gõ lên ghế sa lon.

      mặc dù là trợ lý cuộc sống cho Vũ Trạch Hiểu, nhưng lúc trước, trừ ở phòng thu hay trong công ty giúp bưng trà rót nước, quan hệ bí mật cũng quen thuộc. Nhưng mà, bắt đầu từ ngày mai, chính thức theo Vũ Trạch Hiểu tiến vào tổ quay phim, cùng ngày đêm ở chung chỗ, từ rời giường đến khi lên giường, cái này phải là chính thức —— ở chung sao?

      " phải tin tưởng năng lực của mình chứ." Lão hồ ly Doãn Mậu Huy thu lại mỉm cười, giọng lập tức chuyển: "Hoặc là, phải bồi thường chín mươi vạn cho công ty! Qua ngày, đem tiền lập tức nộp cho công ty"

      "Tôi....." Nếu như là trong quá khứ, làm sao để chín mươi vạn vào trong mắt? Nhưng là bây giờ, đừng chín mươi vạn, ngay cả mười vạn cũng có!"

      câu còn chưa hết, Vũ Trạch Hiểu ngồi ghế sa lon, bỗng nhiên đứng lên, ánh mặt trời từ của sổ phía sau chiếu vào, toàn thân của giống như mạ vàng, giống như thiên thần xuống,

      mặt chút biểu tình, bước về phía cửa, mắt nhìn thẳng, cũng chưa từng liến nhìn cái.
      PhongVy thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17: Công việc mới (1)


      Chỉ là, thời điểm tới bên cạnh , khóe miệng của cong lên vẻ đắc ý.

      ~~~~~~~ Edit: Phong Nhi ~~~~~~~

      "Vũ Trạch Hiểu, có ý gì?!" Ở phòng nghỉ của Vũ Trạch Hiểu, Giản An Trữ tức giận trừng trừng nhìn người đàn ông trước mặt.

      Vũ Trạch Hiểu nhìn cái, cúi đầu cầm lấy quyển tạp trí, nhàng lật giấy.

      Thấy bộ dáng cao ngạo nguy hiểm, Giản An Trữ lại càng tức giận. bước lên mấy bước, ngón tay hận thể lấy xuống quyển tạp chí kia xuống!

      Thế mà, lúc tay sắp cầm lấy, Vũ Trạch Hiểu mở miệng chuyện.

      : "Cà phê."

      "???" Giản An Trữ nghi ngờ nhìn cái, Vũ Trạch Hiểu cũng ngẩng đầu lên, ngón tay thon dài tiếp tục lật tờ báo: "Tôi muốn uống cà phê."

      Giản An Trữ tức giận: " tay chân quá dài, thể tự mình mua?"

      Vũ Trạch Hiểu tròng mắt đen nhánh linh động chớp mắt, ánh mắt vẫn rơi vào quyẻn tạp chí trước mặt: " Giản trợ lý. Nếu như tôi nhớ nhầm, ngươi bây giờ vẫn chưa có từ chức. cách khác, ít nhất tại, vẫn là người của tôi."

      Vũ Trạch Hiểu cố ý nhấn mạnh từng chữ, hiển nhiên là lời mạnh hơn . Giản An Trữ bị làm cho tức đến nội thương, mấy lần muốn vung quyền đánh, hồi lâu, mới " Hừ " tiếng, hướng bình pha cà phê đến -- bởi vì Vũ Trạch Hiểu gương mặt này quá nham hiểm!

      "Pha nhanh chóng là uống....uố...ng!" Khi thân hình rời , Vũ Trạch Hiểu vẫn quên ở phía sau thêm câu.

      Đạo đức! Trong lòng Giản An Trữ oán thầm câu, về phía trước.

      Cùng làm việc tháng, đối với Vũ Trạch Hiểu thích rất ràng. Cà phê Nha Mãi Gia là bột cà phê mới xay, nhập khẩu sữa tươi ít chất béo, đường có hàm lượng calo thấp. Vũ Trạch Hiểu nhấp ngụm, còn vô sỉ khen: "Mùi vị tệ."

      Giản An Trữ nhìn , nhịn được bộc phát. chặn tay lật quyển tạp chí của Vũ Trạch Hiểu, vẻ mặt tức giận: "Vũ Trạch Hiểu, cho ràng! Rốt cuộc là chuyện gì chuyện gì xảy ra!"

      Vũ Trạch Hiểu rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn cái, lông mi dài run lên, khuôn mặt tuấn nở nụ cười tà khí: "Mới vừa chú Doãn phải vô cùng ràng rồi sao?"

      Giản An Trữ lại nhíu mày sâu hơn.

      biết Vũ Trạch Hiểu làm như vậy, là bởi vì chọc ghẹo , hay là nghĩ —— xâm - phạm ?

      Vũ Trạch Hiểu lần nữa cầm quyển báo kia lên, nhưng nhìn nội dung, mà dùng ánh mắt, len lén nhìn nét mặt của !

      Nhìn lông mày nhíu lại càng sâu, trong lòng cao hứng muốn chết! Phụ nữ khốn kiếp, tại biết sợ chưa! Cho tới bây giờ chỉ có tôi ghét bỏ người khác, còn chưa từng bị ghét bỏ qua!

      Ai kêu hôm trước bò lên giường của ta, ai kêu tối hôm qua đắc tội tôi? lại dám đá tôi, tại biết sợ chưa!!!

      Giản An Trữ nhìn , cũng có chút ủ rũ, thay đổi giọng, đè nén lửa giận, thấp giọng cầu khẩn: "Trạch Hiểu, nhìn xem, tháng nay, tôi có làm việc. Ở bên cạnh cũng cũng là phiền toái, bằng để cho tôi rời sao."

      nghĩ tới, mới vừa còn đóng kịch hất cằm lên, vẻ mặt Vũ Trạch Hiểu xem thường , lại gật đầu: "Ừ, cũng tự biết ."

      Nhưng mà lập tức, Vũ Trạch Hiểu còn cố ý thở dài, vẻ mặt làm khó: "Nhưng là làm sao bây giờ? Tôi lập tức phải đóng phim rồi, đây cũng là kinh nghiệm đầu tiên của tôi. Lịch trình chặt chẽ như vậy, còn có thời gian tìm người để cho trái tim tôi hài lòng?"

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18: Công việc mới (5)


      vừa , còn cố ý nhấn mạnh hai chữ " người "

      Cái gì cũng được, Giản An Trữ giận dữ: "Vũ Trạch Hiểu, rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể tha cho ta đây!"

      Mãnh liệt nhịn xuống nụ cười châm biếm sắp bật ra khỏi miệng, Vũ Trạch Hiểu ra vẻ bình tĩnh : " ra , Chú Doãn mới vừa phải là , còn có con đường thứ hai sao? Chỉ cần chịu bồi thường, có thể lập tức rời ."

      " ràng muốn kí hợp đồng!" Vừa nghĩ tới công ty thiếu chín mươi vạn, nàng gần như trong nháy mắt nôn ra máu. Còn ! Nhất định là Vũ Trạch Hiểu cố ý hãm hại!

      Đáng giận hơn chính là, trước đây đêm hào phóng ném năm mươi vạn dollar Canada cũng màng đến, nhưng bây giờ, chín mươi vạn tiền Trung Quốc muốn mà có được!

      "Sau đó tôi thay đổi chủ ý." Vũ Trạch Hiểu để quyển tạp chí xuống, vẻ mặt nghiêm túc trả lời.

      " thay đổi chủ ý khi nào, tôi sao được biết!"

      Vũ Trạch Hiểu cũng nhịn được nữa khóe môi cong cong, con mắt lóe sáng trong suốt nhìn , vẻ mặt ngây thơ vô tội : "Sau tối hôm qua lúc chúng ta gây lộn"

      " —— " Nếu như có thể, Giản An Trữ rất muốn đem ly cà phê chưa uống xong, hướng đầu của giội xuống!

      Giản An Trữ cúi đầu nhịn hồi lâu, chợt ngẩng đầu lên, lông mày thách thức, khóe miệng lộ ra nụ cười mị hoặc. "Trạch Hiểu - - - -"

      chữ cuối cùng, dư lượn lờ, ràng là trời nắng, nhưng Vũ Trạch Hiểu đột nhiên rùng mình cái.

      vẽ ra môi cười tiếng, khóe mắt lộ ra vô hạn xuân tình: " tìm đủ mọi cách để cho tôi ở lại, lo lắng chăm sóch , là bởi vì —— coi trọng tôi sao?"

      Giản An Trữ mới vừa trả lại kiếm, giương nỏ lộ ra vẻ mặt như thế, để cho Vũ Trạch Hiểu ngẩn người. Song giây sau, kịp phản ứng, giống như lông mao mèo con bị chiên, đúng lúc uống cà phê, ngụm đều phun hết ra ngoài, ánh mắt khinh bỉ quét người mấy lần, khẽ vung cằm lên, hoặc là khinh thường hoặc là buồn cười : " cũng soi gương xem mình chút! Tôi coi trọng ?!"

      Giản An Trữ nghe lời của , bỗng dưng thở phào nhỏm. Nếu nhìn thoáng qua, vậy hẳn phải là..... Ý tứ kia sao?

      chẳng qua là cười lạnh tiếng: " cũng coi trọng tôi, tại sao muốn giữ tôi lại? Tôi đây chỉ có thể hiểu vì —— chơi nổi 4 - 1 - 9!! "

      nghĩ tới, Vũ Trạch Hiểu lại giận dữ: "Ai muốn chơi 4 - 1 - 9! cho rằng chúng ta giống nhau sao!"

      Giản An Trữ sửng sốt, câu lịch bật thốt lên: " là người trong giới giải trí, làm sao có thể có thói quen đó được? Cũng phải là lần đầu tiên!!"

      "Tôi....." Vũ Trạch Hiểu tức giận, ngón tay hung hăng dừng ở trước mặt , câu cũng , sắc mặt quỷ dị đỏ lên......

      Trong nháy mắt, trong phòng an tĩnh dị thường.

      "....." Giản An Trữ cũng biết làm sao để tiêu hóa cái vấn đề này.

      kể từ khi làm việc cạnh Vũ Trạch Hiểu, dĩ nhiên đối với nghệ sĩ của mình có điều tra. Vũ Trạch Hiểu trong nghề ba năm qua, quả có bất kỳ chuyện xấu gì. Thậm chí, bên ngoài còn truyền thuyết —— nếu phải X ~ bất lực, nếu chính là GAY.

      Khụ khụ, hai cái tin đồn này, hôm nay tự nghiệm rồi!. Nhưng vấn đề là —— nhìn thấy bạn và Vũ Trạch Hiểu thân mật a!

      Cho dù ở công ty cỡ nào cũng mắt cao hơn đầu, nhưng mà người đàn ông bình thường, cho dù có soi mói bới móc, cũng hai mươi tám tuổi, hẳn cũng là..... Lần đầu tiên chứ?

      còn chương nữa trong này ha!
      PhongVyNhạcNhạc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :