Thiên thần, thuộc về một ác quỷ - Lucifer111 (Sưu tầm)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chap 32: Ngày 1/11



      Bật video trước. BẬT NÓ TRƯỚC.


      Wings of piano - V.K [Deemo]


      -------- --------


      Hôm nay là ngày 25/10. Nghĩa là chỉ còn hơn tuần nữa là ngày 1/11.


      Càng đến gần ngày này, khí trong biệt thự Dương Ngọc càng trở nên u ám và ảm đạm hơn những ngày khác. Những người hầu làm việc cũng lặng lẽ hơn, khi mà 4 nhân vật quan trọng của căn biệt thự đều lâm vào tâm trạng đau buồn.


      1/11 chính là ngày mà Vương Đặng Thanh Cầm, mẹ ruột của Băng, ra mãi mãi.


      Những người chịu ảnh hưởng nặng nề nhất từ ngày này phải kể đến Mạnh Vũ và Băng. Nguyệt, Mỹ cùng bộ ba Zoe, Kyra và Kara chủ yếu lo lắng cho hai người này là chính. Chủ tịch tập đoàn Dương Ngọc luôn có vẻ trầm tư hơn khi ngày này gần kề, và thường tự giam mình trong phòng làm việc. Ông ngồi hàng giờ trong ấy, vuốt ve tấm ảnh duy nhất còn sót lại của Thanh Cầm trong đám cháy.


      Ngoài việc đó ra, hầu như năm nào ông cũng viết hai lá thư vào giây phút đầu tiên của ngày 1/11. Lá thư đầu tiên là dành cho Thanh Cầm. Ông đốt nó trước mộ bà, hi vọng rằng người phụ nữ ông có thể đọc được những dòng thư đó. Ông kể cho bà nghe về cuộc sống của mình, về những con mà ông đặc biệt tự hào, nhất là là Băng. Ông kể con bé thông minh như nào, xinh đẹp ra làm sao, được nhiều người thương như thế nào. Cuối cùng, ông khẳng định rằng bà là người phụ nữ ông vĩnh viễn , cho đến cùng trời cuối đất. Bà là linh hồn, là nguồn sống, là ánh sáng, là tình duy nhất đời ông. Mãi mãi thế.


      Mạnh Vũ được xếp vào mẫu đàn ông nghiêm khắc với bản thân, và hầu như chưa bao giờ khóc. Chỉ riêng có ngày hôm ấy là ông hầu như thể kìm được hàng lệ đổ dài má mình, mỗi khi ngón tay ông chạm khẽ vào nụ cười dịu dàng của người phụ nữ trong tấm ảnh nho gắn bia mộ.


      Thế nhưng, Băng mới là người ở trong tình trạng tệ nhất. luôn ngồi bất động trong phòng như con búp bê vải, nửa ngày trời nhúc nhích hay dịch chuyển tư thế dù chỉ lúc. ăn bữa nào, và người ta còn ngờ rằng còn ngủ. Cứ mỗi lần Zoe vào phòng là y như rằng thấy Băng ngồi đó, ánh mắt buồn bã ném ra điểm vô định ngoài cửa sổ.


      Ngoài đống những thứ được dùng trong dịp tưởng nhớ người khuất như tiền giấy đốt, bùa, trầm hương...., biệt thự Dương Ngọc còn phải mua thêm nào là trang sức, quần áo, gấu bông, mỹ phẩm theo lệnh của Nguyệt và Mỹ, tất tần tật mọi thứ được cho là có thể làm mọi người phụ nữ vui vẻ. Mọi người phụ nữ trừ Băng.


      Dù cho Nguyệt và Mỹ cố hết sức chồng chất những thứ thực phẩm Băng thích mang lên phòng , thứ hai người nhận lại luôn là cái lắc đầu buồn bã của Zoe cùng với khay đồ ăn vẫn còn như mới, và nguội ngắt. Tình trạng này gần như trở nên quen thuộc với người làm của biệt thự Dương Ngọc trong nhiều năm qua, và chưa có thứ gì có thể làm chủ của họ vui vẻ hơn. Chính xác Băng vẫn chịu ăn và ngủ trong những ngày còn lại, nhưng riêng ngày 1/11 hoàn toàn . Ở chẳng hề toát ra thần thái của người sống, điều mà mọi người lo ngại nhất.


      Điều đáng là cái khí tiêu cực này hề biến mất khỏi Băng kể cả khi ngày 1/11 qua . vẫn còn ở trong tình trạng như thế ít nhất là vài tuần nữa, hoặc vài tháng, lâu nhất là năm. Nguyệt, Mỹ, còn cả bộ ba vệ sĩ đều cố gắng rút ngắn thời gian đó, nhưng chưa bao giờ ngắn hơn 2 tuần.


      Năm nay, chỉ còn tuần nữa là đến ngày 1/11, và Băng ở trong tình trạng đó rồi. Heures (con gấu bông) và Mun đều bị chủ lơ , dù điều đó làm Mun tức giận chút nào. Nàng tỏ vẻ thông cảm, và luôn tận dụng cơ hội dụi dụi cái đầu nhắn vào tay Băng nhằm an ủi . Heures chẳng thể động đậy, nhưng đôi mắt nó luôn nhìn chằm chằm Băng với vẻ gần như buồn bã.


      Càng đến gần ngày ấy, Nguyệt với Mỹ càng thêm vô vọng trong việc làm Băng vui. Nguyệt tâm với Ngọc hằng tối, và hai cùng những giọt nước mắt tiếc thương cho Thanh Cầm, và cho Băng. Ngọc chưa biết mình có nên với Phong về tình trạng của Băng hay , nhưng trước tiên, cần an ủi người bạn thân nhất của mình cái .


      1 tuần trôi qua.


      Ngày 1/11 đến cách lặng lẽ, và ảm đạm. Mùi hương nhè của trầm bay trong gian rộng lớn của biệt thự, cùng với những lời rì rầm cầu nguyện trước bàn thờ của Thanh Cầm. Mạnh Vũ đến mộ của bà từ sáng, mình, với bó hoa hồng trắng trong tay. Ông khả năng cao trở về cho đến tối, vì vậy biệt thư hoàn toàn ở dưới kiểm soát của ba chủ.


      Băng hoàn toàn chạm ngưỡng cao nhất của bệnh trầm cảm. ngồi im lặng trong phòng, và khoá chặt cửa. Những ngày trước Zoe vẫn có thể vào để đưa đồ ăn, nhưng hôm nay . Phòng 111 hề có chìa khoá sơ cua hay dự phòng, vậy nên việc bước chân vào đó là thể, trừ khi thuyết phục được Băng mở khoá. Nguyệt với Mỹ lo lắng càng thêm lo lắng, tuyệt vọng càng thêm tuyệt vọng.


      .........


      Biệt thự họ Hoàng.


      Kể từ khi thừa nhận là mình Băng, lòng Phong như trút được tảng đá nặng. Tâm hồn lâng lâng và thanh thản. Giờ đây, cứ mỗi khi nhớ đến tình cảm mình dành cho Băng, lại cảm thấy như thể mình mơ. Điều đó vẫn khó tin với cho đến thời điểm này. sát thủ, tên tội phạm, lại phải lòng tiểu thư sinh ra trong nhung lụa, chưa kể còn quá đỗi thuần khiết. Điều đó nực cười làm sao. Phong ngờ rằng tình có thể làm người ta hạnh phúc và điên rồ trong cùng lúc như thế, thảo nào mà nhiều người lao vào.


      Nhưng cái gì cũng có mặt trái của nó. Phong nhớ Băng đến phát điên. Kể từ cái ngày Ngọc thao thao bất tuyệt về tình , người duy nhất có thể nghĩ tới trong suốt ngày là . Người con đó hoàn toàn chiếm trọn tâm trí , tâm hồn , và trái tim . Phong thấy khó hiểu, cái cách mà người khi lấy trái tim của người khác lại có thể lấy luôn lý trí của họ.


      Cũng từ ngày đó, và Sun trở nên vô cùng thân thiết. Sun Mun, và Phong - cậu chủ của Sun lại phải lòng Băng- chủ của Mun. Họ tạo thành bộ đôi khá hoà hợp, bộ đôi hai gã si tình .


      Ăn, Phong nghĩ đến Băng. Ngủ, nghĩ đến Băng. Soi gương, nghĩ đến Băng. Ôm Angelo cũng làm nghĩ đến Băng. Việc bị ám ảnh bởi làm Phong nửa muốn phát điên, nửa lại mặc kệ. Bóng hình luôn lượn lờ xung quanh , khiến nhiều lúc Phong thấy mình giống bị ma ám. Dù cho con ma này có cực kì xinh đẹp và đáng và ngốc nghếch và yếu đuối và mạnh mẽ chăng nữa. Con ma mà đem lòng .


      Phong đến quyết định. phải gặp được ngày hôm nay, hoặc phát điên thực . Liếc điện thoại, Phong ghi nhớ thứ ngày tháng. Bây giờ là 2h chiều ngày 1/11.


      lục tìm số Ngọc trong danh bạ, bấm gọi . Nếu biết Phong có ý định đến biệt thự Dương Ngọc chơi, khả năng cao là bà chị reo lên phấn khích và nằng nặc đòi theo . Phong ngờ đến giọng điệu nghèn nghẹt như mới khóc của Ngọc vang lên ở đầu dây bên kia.


      - Phong à? Gọi chị có gì ?


      - Chị mới khóc đấy à?


      Ngọc ngay lập tức quẹt nước mắt, lấp liếm.


      - phải đâu. Chỉ là bụi bay vào mắt thôi.


      - Bụi chỉ làm chảy nước mắt, vậy sao ngay cả giọng chị lại nghèn nghẹt?


      - À..... Ừ...... ra ...... Phải rồi, chị vừa mới xem phim Hàn Quốc, nữ chính chết, nên chị buồn quá mới khóc.


      - Cả tôi và chị đều biết đó là lời dối. Chị bao giờ có thời gian xem phim vào buổi sáng, khi mà chị phải dồn công sức vào thiết kế cho kịp deadline.


      Ngọc rủa thầm trong bụng. Nhiều khi ước thằng em họ hiểu mình đến thế.


      - Nhưng chị thực muốn về chuyện đó.....


      Phong im lặng lúc rồi thở dài.


      - Vậy tôi tôn trọng quyết định của chị. Nhưng đừng tốn nước mắt vì mấy thằng khốn làm chị buồn đấy nhé.


      Ngọc phì cười, tâm trạng cũng vui vẻ hơn phần nào.


      - Chị biết mà. Sao, gọi chị có việc gì thế?


      - Tôi chuẩn bị đến biệt thự Dương Ngọc, chị cùng ?


      Điện thoại rơi từ tay Ngọc xuống sàn vang lên "Cạch" cái. hốt hoảng nhặt nó lên, hét vào màn hình:


      - được, Phong. Em được tới đó!!!


      Phong nhíu mày.


      - Ngọc, có chuyện gì?


      - có gì đâu. Điều quan trọng nhất là em THỂ tới đó!!!


      - Vì sao?


      - À.... Em cần biết đâu. Chỉ cần nghe lời chị, đừng tới đó.


      - Chị biết là chị thể ngăn tôi mỗi khi tôi muốn làm gì, đúng chứ?


      Ngọc im lặng. bồn chồn lo lắng, suy nghĩ khoảng vài ngàn triệu những lời giải thích với Nguyệt.


      - Vậy để chị qua cùng. NGỒI YÊN Ở ĐÓ, và đợi chị. Nếu em dám lái xe qua trước, chị thề chị bơ em trong năm tới.


      Phong đảo mắt ngao ngán.


      - Được. Bao lâu?


      - 7 phút.


      - Ok.


      Cúp máy, Ngọc ngay lập tức với lấy áo khoác, chạy mạch ra xe. Lòng nóng như lửa đốt, đôi môi hồng vô thức mím lại vì lo lắng.


      .......


      cần đến tận 7 phút để Ngọc phóng Cadillac đến biệt thự họ Hoàng.


      Ngọc có mặt trong phòng cậu em họ trong vỏn vẹn 4 phút. thở hổn hển, như thể vừa chạy mạch lên từ dưới nhà. Phong khẽ cau mày khó hiểu, đứng dậy dìu ngồi vào ghế.


      - Sao chị lại phải vội vã đến thế?


      Ngọc uống ừng ực cốc nước ở gần giường Phong. Lấy lại hơi thở đều đặn, nhìn thẳng vào mắt :


      - Phong, có điều này em cần biết. Và em phải hứa rằng em giận chị khi chị kể cho em.


      Phong nheo mắt thắc mắc. Nhưng rồi cũng khẽ khàng gật cái. Ngọc thở phào, biết nên bắt đầu câu chuyện như thế nào.


      - À ừm, nó là thế này.......


      kể về ngày 1/11, về khí trong biệt thự, và về tình trạng của Băng. Chuyện đó mất khá nhiều thời gian, nếu tính đến sát khí của Phong ngày càng vây chặt lấy . Ngọc run người, cố gắng kể nốt phần cuối của câu chuyện, về việc khóc là chính vì thương tiếc cho Thanh Cầm, và cho chuyện tình giữa bà và Mạnh Vũ.


      Phong có thể hiểu vì sao Ngọc lại khóc. Chị họ của vốn là tín đồ của tình đích thực, người có thể xem phim tình cảm Hàn Quốc suốt ngày. Mỗi khi phim có kết thúc buồn, thể nào cũng chấm nước mắt, và giờ chuyện tương tự như phim xảy ra ngoài đời thực, hiển nhiên lấy của ít thương cảm.


      Dù vậy, Phong vẫn thể kìm chế cơn giận của mình.


      - Tại sao chị cho tôi sớm hơn?!


      Ngọc tái mét. lắp bắp, tay chân khua loạn xạ.


      - Vì..... em biết đấy, chị muốn em phải lo lắng. Hơn nữa... dù gì cũng chỉ thời gian trở lại bình thường, có thể em quan tâm.....


      Phong bùng nổ.


      - Sao tôi lại có thể quan tâm người con tôi ?!


      Giờ đến Ngọc ngẩn ngơ. quên sạch sợ hãi của mình, ngước lên nhìn Phong với đôi mắt tròn xoe. lầm bầm hỏi lại, ngỡ mình vừa nghe nhầm:


      - Em.... em Băng?


      Phong thở hắt ra, thừa nhận.


      - Phải, tôi nhận ra mình ấy. Và giờ chị thấy chị làm việc tồi tệ đến mức nào chưa?


      Ngọc gật lấy gật để. xin lỗi hàng chục lần như cái máy, dường như đầu óc vẫn để ở lời thú nhận động trời của Phong. Phải mất lúc, mới hỏi:


      - Thế em định làm gì tiếp theo đây?


      Phong ngồi phịch xuống giường, chống cằm suy nghĩ. Nếu Băng ở trong tình trạng tồi tệ như Ngọc miêu tả, phải làm gì đó giúp . Việc đó hàng năm nay vẫn chưa có ai đủ khả năng để làm, nhưng tin ở tình cảm của mình. là người kéo ra khỏi tình trạng đó trong thời gian ngắn nhất. Câu hỏi quan trọng nhất là: "Làm thế nào?"


      Ngọc chờ đợi. ngồi nhìn cậu em họ chăm chăm, vẫn chưa thể tin nổi nó thực . Dù đó là kế hoạch của , Nguyệt và Mỹ ngay từ đầu nhưng khi chứng kiến kế hoạch ấy có kết quả, lại cảm thấy thể nào tin được. Làm nó có tình cảm với Băng, được thôi. ngạc nhiên nếu Phong đổ gục trước cực kì cá tính như Băng. Nhưng để nhận ra và thừa nhận tình cảm đó hả? Dường như nghĩ Phong có thể làm vậy, ít nhất là sau vài tháng nữa.


      - Ngọc này?


      Tiếng gọi của Phong đưa trở về thực tại. Ngọc lắc lắc đầu, nhướn mày nhìn .


      - Chị có thể giúp tôi việc được ?


      Ngọc khẽ cau mày, ánh mắt nghi hoặc ném về phía Phong như muốn "Để làm gì?"


      Đôi mắt cà phê của Phong sáng rực cách ranh mãnh. cười nhếch mép, kể về ý nghĩ mình có trong đầu. Nghe xong, Ngọc chơm chớp mắt. bối rối hỏi lại:


      - Chị làm ngay, nhưng..... Em định ở đó trong bao lâu?


      Phong nhún vai bất cần, tay với lấy chiếc áo khoác.


      - Cho đến khi nào ấy hết như vậy.


      - Nếu nó kéo dài lên tận vài tháng sao?


      - ấy vẫn ở lại đó.


      Ngọc đảo mắt. nhướn mày trêu chọc.


      - Em làm chị ngạc nhiên đấy. Chàng trai sát thủ máu lạnh biết đến định nghĩa của từ "phụ nữ" lúc trước đâu rồi?


      Phong cười vẻ ranh mãnh.


      - Lao lên thiên đường tình rồi.


      Ngọc phì cười, rút chiếc điện thoại trong túi quần ra.


      - Vậy để chị nhờ Nguyệt giúp đỡ. Băng cần quần áo đề phòng. Chị nghĩ em biết cỡ người của bé, đúng ?


      Phong nhún vai.


      - ấy mặc gì cũng đẹp.


      Ngọc bĩu môi, tay bấm nhoay nhoáy màn hình điện thoại.


      ...........


      Biệt thự Dương Ngọc.


      Nguyệt, Mỹ và Zoe tụ tập ở trước cửa phòng 111. Sau khi nghe Ngọc trình bày cái kế hoạch nho của Phong qua điện thoại, nàng đại tiểu thư này nhanh chóng gọi em và vệ sĩ của Băng để hội ý. Mỹ hiển nhiên ủng hộ, nhưng Zoe vẫn còn do dự và lo lắng.


      - chủ, biết rất Băng ủng hộ việc này.


      - Vớ vẩn. Hai đứa đó nhau, được ở bên Phong con bé còn sướng chẳng hết. mà, Zoe.


      - Nhưng.... còn ông chủ.


      - Cha tôi phải đồng ý nếu điều đó có thể giúp được Băng thôi. Ông con bé, nên chỉ cần chúng ta thuyết phục ông chút mọi chuyện ổn.


      - dễ lấy quần áo của Băng khi ấy vẫn ngồi im trong phòng như thế đâu.


      - Chắc chắn chúng ta tìm ra cách. Còn mua mới ngay bây giờ cũng sao, hoặc chờ họ đến đó rồi gửi sau cũng tệ.


      Zoe thở dài, dấu hiệu của đầu hàng.


      - Tôi ủng hộ.


      Nguyệt đập tay với Mỹ. cười toe toét với Zoe.


      - Vậy trước mặt cha, hãy nhớ là đồng minh của bọn tôi đó nhé.


      - Được.


      Chẳng mấy chốc, ba người nghe thấy tiếng động cơ Lambor Elementor quen thuộc của Phong. Họ ào xuống trực tiếp mở cửa đón , lòng háo hức vô hạn.


      Phong bước vào với quần jean thoải mái cùng áo phông trắng và áo khoác da đen. vẫn ngầu và phong độ như mọi khi, phần nào lấn át bà chị họ ngay bên cạnh. Mấy hầu bắt đầu hú hét, đổ ra đứng thành hàng ở cổng chính nhằm chiêm ngưỡng mĩ nam. May mắn cho các , những nhân vật của chúng ta còn bận bịu với kế hoạch của họ nên thèm quan tâm.


      Ngọc lần lượt ôm Nguyệt và Mỹ thay cho lời chào. Phong gật đầu với hai người họ, thoáng nở nụ cười. Với như vậy là thân tình lắm rồi, Nguyệt và Mỹ thể đòi hỏi gì thêm.


      Chẳng mấy chốc, cả năm người gồm 2 cặp chị em họ Hoàng, Dương Ngọc và Zoe tụ tập trước cửa phòng Băng. Họ đồng loạt nhìn Phong với ánh mắt đầy hy vọng rằng có thể thuyết phục Băng mở khoá phòng. Chẳng còn cách nào khác, Phong gõ cửa. Cộc cộc cộc.


      Im lặng.


      - Băng, tôi đến thăm em. Mở cửa cho tôi được ?


      Im lặng tiếp.


      Băng có vẻ ngạc nhiên khi Phong đến. thấy qua camera, và quan tâm lắm. Vào những ngày này, thứ gì có thể làm quan tâm cả. Kể cả chính bản thân .


      Băng ngước mắt lên trời. chờ đợi, và mong chờ khoảnh khắc trăng lên. Thanh Cầm ánh trăng, và nếu có nơi nào đó bầu trời bà đến sau khi chết , đó là Mặt Trăng. thầm những lời cầu nguyện với mẹ mình, chuyện với bà. tin bà nghe thấy , nghe thấy những lời thầm dành riêng cho bà, những lời mà ai có thể nghe thấy ngoài hai người. Cứ Băng điên và mê tín. quan tâm.


      10 năm trôi qua, nhưng mỗi tối, cứ nhìn lên trăng, Băng lại cảm thấy tâm hồn mình trống rỗng, chỉ có độc nỗi nhớ cồn cào dành cho người mẹ hiền từ. Ở mình trong căn phòng rộng lớn, luôn cảm thấy độc trong những buổi tối như thế. Cảm giác ấy khiến càng thêm nhớ về cái ôm ấm áp của mẹ mỗi đêm, khi trùm chăn đến nỗi nghẹt thở nhằm trốn khỏi những con quỷ mình sau cánh tủ quần áo. Thanh Cầm cười hiền, thầm những lời âu yếm, và bàn tay bà vuốt tóc . Bàn tay bà rất đẹp, rất ấm. Bàn tay của người nghệ sĩ, của người mẹ.


      Băng muốn khóc, nhưng làm nổi. khóc hết nước mắt từ cái đêm biết rằng mẹ mình ra mãi mãi, và tự hứa rằng mình khóc thêm nữa. Nước mắt làm yếu đuối, trong khi Thanh Cầm luôn căn dặn rằng phải trở nên mạnh mẽ. Phải. Trái tim tan chảy trước bất cứ ai cả.


      Dòng suy nghĩ của Băng bị cắt đứt khi giọng trầm ấm của Phong lần nữa vang lên.


      - Băng?


      Suy nghĩ lúc, Băng với lấy quyển giấy note màu neon gần giường, lấy bút nguệch ngoạc vài chữ rồi tiến lại gần cửa, đẩy nó ra ngoài. ngồi xuống, tựa lưng vào cửa và nhắm mắt lại.


      Phong cầm tờ giấy lên và thở dài. 4 người còn lại cũng làm theo.


      " về ."


      Phong suy nghĩ những lời nên , rồi gõ cửa lại lần nữa.


      - Băng, tuần qua tôi rất nhớ em. Làm gì, ở đâu, tôi đều nghĩ đến em. Nếu em muốn chuyện với bất cứ ai vào lúc này, vậy chỉ cần cho tôi thấy gương mặt em thôi được ? Tôi chỉ ngồi cạnh em, gì khác.


      Im lặng.


      Nếu rằng Băng có chút cảm xúc nào trước lời ấy, đó là dối trá. Trái tim thổn thức trong lồng ngực, trong khi tâm trí gào thét ra lệnh cho nó phải vô cảm. Nội tâm xung đột. Băng ngồi co gối, gục đầu vào hai cánh tay.


      Phong khẽ như thầm:


      - Làm ơn, Băng. Tôi cần phải gặp được em.


      Giọng trầm ấm của Phong hoàn toàn hạ gục được Băng. Người run rẩy, nhàng đứng dậy rồi chậm rãi mở khoá cửa. Năm con người bên ngoài sướng rơn khi nghe thấy tiếng "Cạch" quen thuộc. Phong ra hiệu cho họ rằng vào mình, và họ khẽ gật đầu thay cho lời đồng tình. đẩy cửa vào, và phát bóng hình ngồi thẫn thờ ở bức tường bên cạnh.


      Tim Phong nhói lên. Băng ăn sáng, ăn trưa trong ngày hôm nay, và ăn cực kì ít trong những ngày còn lại. Điều đó khiến gầy lại còn gầy thêm, và làn da nhợt nhạt hẳn. khẽ lên tiếng:


      - Băng, em muốn ngồi giường sao?


      trả lời. còn cách nào khác, Phong đành bế bổng lên rồi đặt lên giường, đắp chăn ấm cho . Băng tỏ ý phản đối, mặc làm gì làm. Phong nhìn theo ánh mắt của .


      - Em chờ trăng à?


      Băng gật . Phong đột ngột áp sát, chạm mũi mình vào mũi . Giọng mê hoặc của thầm:


      - Em biết ngắm trăng ở đâu là đẹp nhất ?


      Băng nhíu mày nhìn thẳng vào mắt Phong. dặn rằng bản thân phải vô cảm, vậy sao tim lại nhảy loạn thế này? tò mò nổi lên trong . Băng lắc đầu, tự hỏi "Nơi ngắm trăng đẹp nhất, vậy mẹ có thể nghe thấy hơn ?"


      Phong cười .


      - Đó là biển.


      đột ngột bế thốc lên, phăm phăm ra cửa. Nghi ngờ rằng Phong sắp sửa đưa ra khỏi phòng, Băng quên sạch những nguyên tắc của mình. lắp bắp hỏi Phong:


      - ..... làm gì thế?


      Phong trả lời lại, điềm nhiên.


      - Bắt cóc em.


      ------- ----------


      Mình chỉ đề ra cái mốc 200 vote để kéo dài thời gian đăng chap, mà sao các bạn nhiệt tình thế. ; v ; Cứ thế làm sao mình đủ thời gian mà viết giờ...... Nhưng dù sao cũng hãy vote ủng hộ mình nha.


      Mình cố viết để đăng trong hôm nay đấy, dù gần đêm rồi. Luci xin lỗi....

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chap 33: Truth or Dare?



      ĐỪNG bật video trước khi mình bảo các bạn làm thế. Nghiêm túc đấy.


      ----- ------


      Bằng cách thần kì nào đó, Phong đặt được Băng lên xe.


      Suốt quãng đường dài tầm 70m từ căn phòng 111 xuống đến sân rồi ra xe, giây nào mà lại ngọ nguậy. Hiển nhiên là Băng chỉ muốn cuộn tròn trong phòng cả ngày hôm nay, và giờ cái kế hoạch tuyệt vời đó có nguy cơ sụp đổ hoàn toàn. đấm vào ngực Phong, cào cấu vào bắp tay Phong, vung chân loạn xạ vào Phong, làm mọi thứ nghĩ ra được, với mục đích duy nhất là thoát khỏi .


      Thế nhưng đánh giá thấp sức mạnh của chàng-trai-sát-thủ này. Phong thậm chí còn có lấy biểu cảm đau đớn nào khuôn mặt khi bị cả năm cái móng tay dài của cắm vào da. Tay vẫn vòng quanh người chút suy suyển, và Băng tự nguyền rủa mình khi cảm thấy điều đó tệ cho lắm.


      Việc hét lên kếu người giúp có vẻ như là biện pháp khả thi duy nhất còn sót lại. Thế nhưng Băng chọn cách đầu hàng. hứng thú trò chuyện, mấy vụ hét hò hầu như chưa làm bao giờ. Hơn nữa, gì có thể đảm bảo Phong bị chặn lại, xét đến kinh nghiệm chiến đấu và cái thân hình vạn vỡ của . cũng quá mệt để có thể tiếp tục cái trò chống đối này rồi.


      Khẽ thở dài, Băng quyết định nằm ngoan ngoãn trong lòng Phong, dựa đầu vào ngực lấy sức.


      Phong khẽ cười khi thấy những trò nghịch ngợm của Băng kết thúc. có cảm giác như vừa thuần hoá được chú mèo con giận dữ, và cái liên tưởng đó khiến thích thú kì lạ.


      nhàng đặt Băng lên xe, Phong nổ máy. Chiếc Lambo nhanh chóng vút trong bóng chiều.


      Băng nhiều đường. ném ánh mắt thờ ơ ra ngoài cửa sổ, chăm chú nhìn phong cảnh hai bên đường ngày càng thưa thớt. cũng dừng việc chống cự lại. Nếu thực Phong muốn đem đến biển cũng chỉ có thể ở đó tầm nửa ngày rồi lại phải quay về. Chừng đó thời gian thể nào làm se vết thương trong trái tim được, Băng chắc chắn thế.


      - Nửa ngày trời ăn uống rồi, em có muốn uống nước ?


      Giọng dịu dàng của Phong mang về với thực tại, và Băng ghét cái cách mà ảnh hưởng lên . Lý trí lạnh lẽo và giận dữ bởi hành động bốc đồng của Phong, nhưng trái tim lại cứ nảy tưng tưng trước mọi cử chỉ quan tâm của dành cho .


      Phong chìa ra trước mặt chai nước Aquafina. Suy nghĩ lúc, Băng quyết định cầm lấy nó. Nếu đây là chuyến dài đúng là cần nạp năng lượng nếu muốn say xe. nhận ra rằng mình khát đến thế nào trước khi đưa trả chai nước chỉ còn hơn nửa cho Phong. chẳng hề phàn nàn gì về việc đó, thậm chí ánh mắt còn toát lên vẻ hài lòng.


      lúc sau, Băng bỗng dưng cảm thấy mệt mỏi. Mắt díp lại, và mọi bắp cơ người như biến thành thạch Jelly-O. hứng thú gì với việc chống lại cơn buồn ngủ xâm chiếm, thiếp , đầu dựa vào cửa sổ. Chỉ giây sau, chùm hoàn toàn vào rừng mộng an lành.


      Liếc qua Băng, Phong khẽ cười nham hiểm. Thuốc ngủ trong chai nước vừa đưa quả có tác dụng. Băng có lẽ còn say giấc thêm vài tiếng nữa, từng đó thời gian là đủ để thực kế hoạch.


      Nhấc máy, Phong gọi cho Ngọc.


      - Phong đấy à?


      vào thẳng vấn đề.


      - Chị gửi vali của Băng đến đó chưa?


      nhìn được nhưng Phong có thể bà chị họ đảo mắt ngao ngán.


      - Chị hối lộ cái ông chuyển phát rồi nên chắc chỉ khoảng nửa tiếng nữa thôi.


      - Tốt. Căn nhà đó thế nào?


      - Chắc là vẫn tốt. Cũng phải thời gian rồi chị chưa về đó, chỉ có bác giúp việc trông nom phải. Chị vừa gọi, bác ấy bảo sẵn sàng tránh để em với Băng được ở mình.


      Phong cười .


      - Hoàn hảo. Cảm ơn chị. Quầy nào?


      - Thằng này, tự dưng hành động bốc đồng, biết chị phải xoay sở thế nào mới có vé khẩn cấp ?! Quầy 1, hạng thương gia.


      - Cảm ơn chị, chân thành đấy. Tôi cũng sắp đến sân bay rồi.


      Biết rằng cuộc chuyện dần kết thúc, Ngọc cảnh cáo.


      - làm được Băng vui lên chị giết em đấy.


      Phong cười khẩy, đánh xe vào sân trước của toà nhà đồ sộ được sơn màu bạc.


      - chỉ có mình chị muốn làm thế đâu. Tạm biệt.


      ..............


      Băng tỉnh lại giữa gian lạ lẫm.


      Mùi khô khốc của thứ vải đẫm hương điều hoà xộc vào mũi khó chịu. Trước mặt là loại bàn gập thường thấy máy bay, cùng đống những tạp chí phụ nữ cắm ngay ngắn. được cố định vào ghế bởi thứ đai an toàn nằm ngang, lưng ghế bọc thứ vải màu đỏ đun thêu những sọc hoa vàng li ti. Phong ngồi cạnh , và tiếng giày gót nhọn của mấy nàng xinh đẹp mặc váy xanh cứ cồm cộp xung quanh khiến Băng hơi khó chịu.


      "Khoan nào, có gì đó ổn ở đây", trí óc lầm bầm. Ghế bọc vải đỏ, mùi điều hoà, đèn đọc sách gắn bên cạnh, đai an toàn, mấy nàng xinh đẹp mặc váy xanh... là tiếp viên?! máy bay sao?!


      - Em tỉnh rồi à?


      Giọng Phong vang lên. thản nhiên gấp tờ tạp chí tay lại, quay sang Băng cười ranh mãnh. nhìn vẻ ung dung của , lắp bắp hỏi:


      - Em... em ở đâu?


      - máy bay. Em biết những gì em nhìn thấy mà.


      Băng chơm chớp mắt nhìn Phong, vội hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ. Đập vào mắt là quang cảnh bầu trời xanh biếc với những đám mây trắng dày cộm, trông đến nỗi thể nào thuyết phục mình rằng mơ. Đừng đùa, mang lên đây bằng cách khỉ gió nào vậy?!


      - Làm... làm thế nào?


      Ngay lúc đó, ký ức đâm vào trí óc nhát dao. tỉnh táo được nửa chuyến , và chỉ cảm thấy buồn ngủ khi uống xong chai nước Phong đưa. Có thể nào trùng hợp đến thế?! Băng rít lên khe khẽ:


      - Thuốc ngủ?!


      Nụ cười có phần hài lòng của Phong rằng đoán đúng. Cố đè nén mong muốn được tát , Băng siết chặt tay.


      - Sao dám?!


      Đôi mắt Băng chứa đựng thất vọng và tổn thương sâu sắc. Ánh nhìn đầy căm hờn của vây lấy , khiến cảm thấy như kẻ tội đồ trong thoáng chốc. Nhưng cũng chỉ là thoáng chốc mà thôi. hối hận vì đưa lên đây. chút nào.


      Phong chăm chú nhìn Băng. Đôi mắt màu cà phê nghiêm nghị của xoáy thẳng vào .


      - Hãy nhớ điều rằng, chỉ cần liên quan đến em, tôi có thể làm bất cứ việc gì. Nhìn em tan nát như vậy vào buổi sáng ngày hôm nay, em cho rằng tôi có thể mặc kệ và đứng nhìn được sao?! Tôi thể, Băng à. Trai tim tôi như vỡ vụn khi tôi bắt gặp em cuộn tròn sau cánh cửa lớn đó. Vậy nên tôi có ý định để em làm nó sứt thêm mẩu nào nữa đâu. Nếu có phải đưa em đến cùng trời cuối đất chỉ để làm em vui, tôi cũng sẵn lòng làm thế.


      Băng thừa nhận lung lay trước ánh mắt chân thành của Phong. Nhưng chỉ bài diễn văn tình cảm thể nào xoá mờ cái rằng đánh thuốc . Cố lờ trái tim đập loạn của mình, Băng nhìn thẳng vào Phong.


      - vui.


      Vẻ nghiêm túc mặt Phong biến mất. Tay lại với lấy quyển tạp chí xe ô tô, miệng cười cười.


      - Chúng ta trở về Việt Nam chừng nào em vẫn chưa vui lên.


      Băng mở to mắt.


      - đưa em sang nước ngoài??


      - Ừm hứm.


      - Mạnh Vũ giết !


      Phong thờ ơ.


      - Ông ấy thế khi thấy tôi làm em thoát khỏi cái trạng thái trầm cảm cấp độ 1 kia.


      Tức giận xen lẫn sửng sốt, Băng lún sâu người vào ghế. thẫn thờ nhìn vào khoảng vô định trước mặt, nên lời.


      Thấy như vậy, Phong gấp tờ tạp chí lại. nghiêng người sang chỗ Băng, dùng tay giữ lấy cằm và đặt lên môi nụ hôn dịu dàng. Môi hai người quyện vào nhau, và mọi lo lắng trong Băng bay biến gần như ngay lập tức. nhắm mắt lại, toàn tâm toàn ý tận hưởng nụ hôn ấy.


      Dây dưa lúc lâu đủ để thu hút toàn bộ các hành khách trong khoang thương gia, Phong thả tự do iệng . thầm.


      - Này, hãy tin ở tôi, được chứ? Tôi nhất định làm em vui.


      Bị mê hoặc bởi đôi mắt ấm áp của Phong, Băng vô thức gật đầu. cười mỉm, hôn lên trán cái rồi quay lại với tờ tạp chí. Băng nén được tiếng thở dài bất lực. Thế đấy. chịu thua rồi.


      Sau khi hoàn toàn bình tĩnh lại, Băng bắt đầu tận hưởng chuyến bay. ngắm nghía khoang thương gia, thử nghe những bài nhạc được cài sẵn hệ thống giải trí. Thỉnh thoảng, lại bắt gặp ánh mắt hâm mộ nào đó hướng đến mình. Đa phần là tiếp viên, nhưng cũng có cả những hành khách nữ qua chỗ hai người và chết mê mệt vẻ lãnh đạm đầy phong trần của Phong. Dù có hơi khó chịu về việc đó nhưng khi liếc sang bên cạnh, Băng đều thấy chẳng có chút gì để tâm cả. Nó an ủi phần nào.


      là, Phong có để tâm, nhưng là để tâm chuyện khác.


      Băng quên mất những hành khách nam mà chỉ để ý tới phụ nữ. Sắc đẹp của thu hút ít những tên trai trẻ ăn chơi, và Phong tự nguyền rủa mình vì nhét chiếc mũ của vào vali vận chuyển thay vì mang nó lên máy bay. Lí do duy nhất chúng tiến lại gần để làm quen là vì luôn "cẩn thận" ném cho từng tên cái ánh mắt: " ấy là của tao, tránh xa ra hoặc ăn đấm!" Mỗi lần như vậy, lại phải chống chọi với cái ham muốn được hôn ngấu nghiến Băng để thể chủ quyền của mình.


      ..........


      Sau khi phá kỉ lục của từng trò chơi hệ thống giải trí, Băng bắt đầu chán. quay sang Phong.


      - Hết thứ chơi được rồi.


      Phong chỉ chỉ vào mấy cuốn tạp chí. Băng lắc đầu. vốn hề có chút hứng thú nào với mỹ phẩm, quần áo và những thứ tương tự thế, vậy nên đọc mấy thứ này chỉ làm nản thêm.


      Phong xoa xoa cằm vẻ nghĩ ngợi. gấp tờ tạp chí của mình lại, quay sang Băng.


      - Em bao giờ chơi trò hay Thách chưa?


      Băng lắc đầu.


      - Vậy em biết luật chứ?


      Băng gật. Phim ảnh hay có mấy thứ này.


      - Muốn chơi ?


      Băng lại gật. Phong cười cười với phản ứng của .


      - Nhường em trước.


      Băng bắt đầu cảm thấy thích thú. xoay người sang đối diện Phong, háo hức hỏi .


      - hay thách?


      - . - Phong trả lời sau vài giây suy nghĩ.


      - Trải nghiệm đáng xấu hổ nhất trong đời?


      Phong cau mày nghĩ ngợi. thề thấy mắt loé lên khi trả lời.


      - Để hôn mình trong khi đáng ra tôi mới là người phải hôn ấy.


      Băng đỏ mặt. nhớ đến hành động bốc đồng của mình lúc ở cánh đồng hoa, và biết chính xác Phong về ai. Ánh mắt ranh mãnh của càng chứng tỏ là nghĩ đúng.


      - Đến lượt tôi. hay thách?


      Băng nghiêng đầu.


      - Thách. - muốn phải trả lời những câu hỏi kì quặc đâu.


      Mắt Phong sáng lên như thể chỉ chờ để từ đó. Băng bỗng có linh cảm xấu khi nhìn chằm chằm , vẻ như cân nhắc các lựa chọn.


      - Hôn tôi.


      Băng mở to mắt. im lặng lúc, cố tiêu hoá cái thử thách Phong vừa đưa ra. có vẻ gì là đùa. biết mình đời nào từ chối thử thách, như vậy nhục nhã. Nhưng ngay giữa nơi công cộng như thế này sao?! thể nào. Băng suy nghĩ nhanh như chớp. Hôn lên má vẫn được tính nhỉ?


      - Hôn môi. Em cần phải lo vụ các hành khách khác đâu. Họ chẳng thể phàn nàn về chúng ta được.


      Băng rủa thầm. từng rất tự hào với tài che giấu suy nghĩ của mình, và giờ nhìn ai trôi chảy những mong muốn thầm kín của kìa. Chế tiệt .


      Băng nhìn quanh. Đúng là khoang thương gia thể có nhiều hành khách bằng khoang thường được. Họ đa số toàn ở lứa tuổi trung niên, cũng hợp lí thôi khi là người đủ điều kiện để khoang này. Đành vậy. hết đường lui rồi.


      Lấy hết can đảm, Băng rướn người lên và hôn vào môi Phong trong chớp nhoáng. rời ra trước cả khi thời gian của nụ hôn đó vượt quá 1 giây. Ngồi lại vào ghế của mình, Băng vội vã quay nhằm che giấu đôi má đỏ bừng. có thể cảm thấy ánh nhìn chằm chằm chắc-chắn-là--hài-lòng của Phong ở sau lưng, nhưng mặc kệ.


      - ... hay thách? - Băng hỏi trong lúc vẫn quay , cố gắng ngăn Phong lại trước khi phàn nàn về nụ hôn chẳng có chút nào tình cảm vừa rồi.


      khẽ đảo mắt chịu thua .


      - Thách.


      Phong ước mình chọn . Bởi ngay sau đó, Băng quay ngoắt lại phía , vẻ ngượng ngùng trong đôi mắt hoàn toàn biến mất và được thế chỗ bởi phấn khích. chần chừ giây nào để ném quả bom mang tên "Thử thách" vào người .


      - Hát em nghe.


      Phong phản ứng y hệt như Băng hồi nãy. biế là loại con có hứng thú nhiều với việc đùa cợt, và vì điều đó. Nhưng ngay lúc này, ước rằng đùa.


      - H.... hát?


      Băng gật mạnh đầu, khẳng định điều mà vừa nghe là chính xác. Mặt Phong méo xệch. vài người khách ngồi gần khi nghe được những gì Băng cầu nhịn được mà cười khúc khích. để tâm đến họ, nhưng.....


      - Tôi... chưa hát bao giờ.


      Điều đó hiển nhiên làm ai lùi bước cả. Băng gật đầu vẻ thông cảm, nhưng vẻ phấn khích trong mắt hề mất .


      - Đây là lần đầu.


      Phong tìm mọi cách trốn tránh. chưa hát bao giờ, và nếu hát hay, đó hoàn toàn là trải-nghiệm-xấu-hổ-nhất-đời mới nhất của .


      - Có thể chuyển thử thách khác được ?


      - .


      - Tôi biết bài nào cả.


      - Bài hay nghe nhất ấy.


      Băng thản nhiên luồn tay vào túi quần Phong và rút ra chiếc iPhone. nhanh chóng truy cập vào ứng dụng Zing mp3 (iTunes có lời bài hát kèm theo) điện thoại của và di tay xem xét toàn bộ playlist. Mắt sáng lên khi phát rằng gu nhạc của Phong khá giống .


      - Bài này sao?


      Băng giơ màn hình điện thoại ra trước mặt Phong. đó nhấp nháy tên bài hát "A drop in the ocean" của Ron Pope. Phong thở hắt ra bất lực, thừa nhận.


      - Nghe khá thường xuyên.


      Băng nhướn mày thích thú.


      - Vậy bài này nhé.


      Băng nhanh nhảu ấn vào biểu tượng play màn hình. Phong vội giữ chặt lấy tay , trợn tròn mắt.


      - Em định dùng tai nghe sao?


      Băng nhíu mày.


      - Tại sao chứ?


      - phiền những hành khách khác đấy.


      Băng nhìn quanh. Cuộc chuyện đầy thú vị của hai người lọt tai kha khá các tiếp viên, và cả những hành khách trong khoang thương gia. Đa số họ đều cảm thấy cặp đôi trước mặt dễ thương, đến nỗi chỉ cần ánh mắt của Băng quét tới là lắc đầu lia lịa, miệng rối rít: ", phiền đâu." Ngay cả những người khách khó tính nhất cũng chẳng thể nào từ chối đôi mắt khói long lanh của Băng.


      Quay lại nhìn Phong, Băng ném cho cái nhìn ngạo nghễ của kẻ chiến thắng.


      Hết đường lui, Phong khẽ thở dài bất lực. cảnh cáo:


      - Nếu tôi hát hay, em là người chịu trách nhiệm đấy.


      Băng gật đầu chút do dự. chỉnh lượng iPhone sao cho loa ngoài chỉ đủ để khoang thương gia nghe thấy rồi ấn nút Play. Nhạc bắt đầu. Phong bối rối liếc sang rồi nhắm mắt lại, cất lời hát đầu tiên.


      Bật video . Bật ngay . Dù có phải trượt lên chăng nữa cũng hãy trượt lên và làm thế .


      It's just a drop in the ocean


      A change the weather


      I was praying that you and me might end up together


      It's like wishing for rain as i stand in the dessert


      But im holding you closer than most


      Cause you're my heaven.


      Băng mở to mắt thích thú. luôn luôn làm ngạc nhiên.


      I don't want to waste the weekend


      If you don't love me, pretend a few more hours


      Then it's time to go


      And as my train moves down the east coast


      I wonder how you keep warm


      It's too late to cry


      Too broken to move on


      And still I can't let you be


      Most nights I hardly sleep


      Don't take what you don't need from me


      Misplace trust in old friends


      Never counting regrets


      By the grace of God, I do not rest at all


      And New England as the leaves change


      The last excuse that I'll claim


      I was a boy who loved a woman like a little girl


      It's just a drop in the ocean


      A change in the weather


      I was prayin' that you and me might end up together


      It's like wishing for rain as I stand in the desert


      But I'm holding you closer than most


      Cause you are my heaven


      Mọi hành khách đều chìm đắm trong giọng hát của Phong, kể cả Băng. ngờ rằng có thể hát tốt đến thế. Giọng trầm và ấm, phù hợp cách hoàn hảo với bài hát đầy ý nghĩa này. Dù chẳng thể sánh được với ca sĩ, nhưng biết, làm toàn bộ người nghe điêu đứng rồi.


      Oh wooo, you're my heaven.


      Phong kết thúc bài hát. mở mắt ra, và thứ đầu tiên nhìn thấy là khuôn mặt kiều diễm có chút sững sờ của Băng. Đôi mắt nhìn dường như có chút... hâm mộ?


      - Băng?


      chơm chớp mắt.


      - T... tuyệt quá.


      Phong nhướn mày trêu chọc.


      - Em an ủi tôi đấy chứ?


      Băng lắc đầu, lắc rất mạnh.


      - Nếu vậy cảm ơn em.


      Phong thể cảm thấy tự hào. Đúng là dã làm ít thính giả đổ gục, nhưng công nhận của Băng mới là thứ duy nhất cần. biết rằng, chính là hình bóng duy nhất lên trong tâm trí khi hát. Người con .


      .........


      Dù thức ăn máy bay hẳn là hợp khẩu vị của Băng, cũng hoàn thành chúng. Chuyến bay còn kéo dài nên quyết định ngủ, đầu dựa vào vai Phong.


      Máy bay bắt đầu tắt đèn ở các khoang khi đêm dần buông xuống. Các tiếp viên phát chăn ọi người, cố tình nấn ná lại bên cạnh Phong lúc rồi mới rời .


      để ý lắm đến mấy việc đó, đắp chăn cẩn thận cho Băng rồi chỉnh tư thế của chính mình sao cho được thoải mái nhất. Do dự lúc, quyết định nắm lấy tay . Phong hôn lên tóc Băng, cảm thấy dễ chịu hơn bao giờ hết khi mùi dầu gội của lấp đầy khứu giác , và cơ thể nhắn của dựa hoàn toàn vào .


      Phong khẽ liếc lên chiếc bảng điện tử. Còn khoảng 5 tiếng nữa là máy bay hạ cánh ở Quần đảo Polynesia, Pháp - đích đến của hai người. Có lẽ cũng ngủ chút.


      Bồng bềnh trong cõi mộng ảo, Băng láng thoáng nghe thấy tiếng Phong thầm: "Ngủ ngon. em."


      --------


      Như thường lệ, VOTE ình .... ✨✨

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chap 34: Polynesia

      Phong đánh thức Băng dậy lúc máy bay thông báo chuẩn bị hạ cánh xuống Tahiti.


      dụi mắt, uể oải dựa đầu vào vai Phong khi cơn buồn ngủ vẫn chưa dứt. 8 tiếng là thừa cho giấc ngủ của con người, duy chỉ có Băng là ngoại lệ. Giấc ngủ vai Phong êm đềm và bình yên đến nỗi gần như quên mất hôm nay là ngày giỗ của mẹ mình, và làm tất cả để được ngủ tiếp. Băng liếc đồng hồ. Chuyến bay kéo dài 15 tiếng, nên bây giờ là 8h sáng. Tahiti chênh hẳn 17 múi giờ về phía sau so với Việt Nam, vậy nên nơi đây mới có 3 giờ chiều.


      Chí ít điều đó có nghĩa là có nhiều thời gian hơn để ngủ, Băng thầm nghĩ.


      Hành lí của Băng có rất nhiều. Vì biết được Phong và ở Tahiti trong bao nhiêu ngày nên Ngọc và Nguyệt gần như nhét cả tủ quần áo của nhị tiểu thư nhà Dương Ngọc vào vali. Họ còn thêm rất nhiều những thứ vớ vẩn khác như thuốc kháng sinh (đề phòng Băng ốm), bàn chải và khăn mặt (đề phòng Băng thích dùng đồ khách sạn), thậm chí còn có cả Heures (đề phòng Băng muốn ôm nó ngủ). Hàng ti tỉ thứ "đề phòng", khiến cho Phong buộc phải kí gửi toàn bộ hành lí của Băng, bao gồm 2 cái vali cỡ XXXL.


      Hành lí của Phong khá đơn giản. mang cái vali cỡ M đựng quần áo (ký gửi), và cái ba lô chống sốc dành riêng để đựng những thứ đồ công nghệ như Macbook, iPad,... Dù xác định đây là chuyến du lịch với mục đích giúp Băng đỡ stress, song thể mà để mặc toàn bộ công việc của mình cho Topaz. Những thứ đồ dán nhãn Apple kia giúp giải quyết chuyện đó từ xa, vì nếu Tuấn Nguyên phát thứ công cụ của gã vì người con mà bỏ bê nhiệm vụ, gã nhất định găm kẹo đồng vào đầu .


      Hành lí nhiều là vậy, cho nên việc chờ đợi chúng tốn khá nhiều thời gian. Băng hầu như úp mặt vào ngực Phong mà ngủ trong suốt khoảng thời gian đó, dù hề cảm thấy phiền. Điều đó giúp nhan sắc của bị lộ ra trong cái chốn đông đúc như sân bay, và việc phải chứng kiến những tên trai trẻ mon men tiến lại làm quen của là thứ cuối cùng Phong cần. mạo hiểm cho đến khi nào tìm được cái mũ chết tiệt của trong vali, để nó có thể bảo vệ cho khuôn mặt thay vì ngực của .


      Sau khi tìm được mũ, Phong nhanh chóng đội nó lên đầu Băng rồi đánh thức dậy. kéo lấy thứ hành lí ký gửi cuối cùng. Băng vẫn còn ngái ngủ, nhưng lập tức tỉnh táo khi nhìn thấy chiếc Bentley đen mui trần mà Phong từng lần. Ừ việc vận chuyển phương tiện sang nước ngoài hề bị cấm, nhưng chẳng lẽ thể thuê ô tô được hay sao?!


      Sau khi hoàn thành mớ thủ tục nhận hành lí phức tạp, Phong nhanh chóng nhét toàn bộ đống hành lí kềnh càng của hai người vào cốp xe. Đáng lẽ chiếc Elemento mới là cái định dùng, nhưng cục cưng đó được sinh ra để đua, chứ phải để chở hành lí. Nó có cốp, vậy nên Phong đành ném cho Ngọc chiếc chìa dự phòng của Lambor để bà chị có thể lấy nó về từ sân bay, và gửi chiếc này sang Tahiti. Thôi giữa xe hơi và Băng, lựa chọn của quá ràng.


      Băng ngoãn ngoãn ngồi vào trong xe sau khi hết ngạc nhiên. chỉ muốn nhanh chóng về khách sạn để nghỉ ngơi mà thôi.


      đường , phong cảnh ngoạn mục của hòn đảo này khiến Băng quên hẳn cơn buồn ngủ. Phong mở hoàn toàn mui xe, khiến khí trong lành tràn vào hai lá phổi của Băng. hít hà hương biển cả thấm đẫm trong từng phần tử khí, tận hưởng từng làn gió mát mẻ quật thẳng vào mình, khiến phải cố gắng lắm mới giữ được chiếc mũ lưỡi trai yên vị đầu. Lần đầu tiên, Băng cảm thấy vui mừng vì sang nước ngoài.


      Thiên nhiên ở đảo Tahiti còn hơn cả tuyệt vời. Nắng và gió dung dưỡng từng hàng cây, khiến màu xanh của những rặng dừa như toả sáng. Bầu trời xanh đến kinh ngạc, giống như hòn ngọc Aquamarine hoàn hảo được đẽo gọt tỉ mỉ. Bầu trời khá ít mây, và điều đó chỉ làm màu xanh tuyệt mỹ kia thêm toả sáng. Băng chưa từng thấy bầu trời nào đẹp đến thế, và tưởng tượng cái khoảnh khắc khi đêm xuống và trăng lên, nó còn có thể đẹp đến mức nào nữa.


      Tahiti nổi tiếng với những villa được đặt ở ngay mặt nước. Chúng được thiết kế như căn nhà sàn với những cây cột chống bên dưới, nhưng bên trong tuyệt đối đầy đủ tiện nghi. Sáng sáng, khách du lịch có thể ra ngoài và ngắm bình minh lên ở ngay ban công, hoặc dạo mặt nước trong vắt, cảm nhận dòng chảy tinh khiết luồn qua đầu ngón chân.


      Đúng, đó là những villa tuyệt đẹp. Chúng thuộc sở hữu của khách sạn, và mỗi căn hiển nhiên tốn cả chục ngàn đô ột đêm. Khách thuê tuyệt đối chỉ có những đại gia, và dù cho phải chi cả mớ tiền, họ vẫn cực kì hài lòng với các trải nghiệm ở đây.


      Phong lên kế hoạch rằng và Băng ở trong căn như thế. kì nghỉ hoàn hảo đòi hỏi những dịch vụ hoàn hảo. Nhưng thuê. mua.


      Chính xác hơn là gia đình Ngọc mới là người sở hữu. Họ bỏ tiền ra mua đứt căn villa ở đây, và để dành nó cho những kì nghỉ cuối tuần. Dạo này do bận rộn công việc nên căn nhà bị bỏ rơi hàng tháng trời trong chăm sóc của người giúp việc luống tuổi. Tranh thủ cơ hội, Phong nhờ Ngọc gọi điện trước cho bà để đảm bảo villa ở trong tình trạng tốt nhất. Xét cho cùng, vé máy bay có thể tìm trong tiếng, còn phòng khách sạn . Đặc biệt là ở địa điểm du lịch quá đỗi hút khách như biển Bora Bora thuộc Tahiti.


      Phong gửi chiếc Bentley ở khách sạn gần nơi hai người ở. Vì căn villa nằm mặt nước nên chiếc ô tô thể giúp ích cho việc lại. chỉ dùng nó khi cần xuống phố mua sắm, với mục đích là bảo vệ Băng khỏi những tên tài xế taxi háo sắc.


      Sau khi chất được đống hành lí vào villa, Phong kiểm tra chiếc thuyền được được neo ở ngoài. Để mặt nước hiển nhiên là cần thuyền, và gia đình Ngọc mua sẵn cái. Đó là chiếc LG838 CRUISER với động cơ Mercruiser 160HP, tốc độ tối đa 160km/giờ. Vì là người đam mê việc lái thuyền biển nên bác của Phong, tức ba Ngọc, tốn ít tiền để tậu cục cưng này về. Giá của nó vào tầm 25.000 USD, cộng thêm kính chịu lực và động cơ ngoại nhập 20.000 USD nữa.


      Phong mỉm cười hài lòng sau khi kiểm tra tổng quát toàn bộ con thuyền. Nó vẫn còn dùng được tốt, và thêm điều để ý được là dòng chữ BABE được dán ở bên hông thuyền, bằng chứng cho thấy tình vĩ đại của bác Nhật dành cho "em " này. xoay xoay cái chìa khoá của BABE tay, hết nhìn nó rồi lại nhìn thuyền, cân nhắc xem có nên lái thử "em " ngay bây giờ .


      Suy nghĩ lúc, Phong quyết định cất chìa vào túi rồi quay vào villa. Đúng là là muốn kiểm tra khả năng lái thuyền của mình sau nhiều năm dùng tới, nhưng Phong cũng chẳng thể nào bỏ mặc thiên thần của ở lại được.


      ............


      Băng vòng quanh căn villa vẻ ngưỡng mộ. Ngọc chắc hẳn thừa hưởng từ bố mẹ gu thẩm mĩ tuyệt vời, vì căn nhà này đáng kinh ngạc. Dễ thấy rằng nơi đây được tu sửa để làm hài lòng gia đình họ, bởi vì nó đại và rộng rãi hơn những căn villa của khách sạn rất nhiều. Dù chỉ có hai tầng nhưng với diện tích lên tới 300m2, căn villa to lớn. Băng đếm được 5 phòng ngủ, 4 phòng tắm, 2 bể bơi, cộng thêm 1 phòng chiếu phim, 2 phòng khách và bếp.


      (Hãy xem hình ảnh được gắn phía để dễ hình dung nha :">)


      Căn villa có gắn 4 chiếc cầu thang xoắn ốc dẫn xuống mặt nước. Phần hầm bên dưới villa chỉ có thể ngồi chứ đứng được, nếu xét đến khoảng cách hơn 1m từ mực nước lên đến đầu cột chống. Cửa sổ hầu như được gắn khắp nơi trong villa, khiến cho khí trong đây luôn mát mẻ mà chẳng cần lắp điều hoà. Toàn bộ sàn được lát gỗ, và nội thất cực kì tinh tế. Villa nhìn thẳng ra biển, đến nỗi Băng chỉ cần liếc ra ngoài là thấy ngay mặt nước xanh biếc, lấp lánh dưới ánh mặt trời.


      Băng chọn ình căn phòng. Có vẻ như đó là phòng của Ngọc, với cách sắp xếp đại và trẻ trung của đồ đạc. Căn phòng được sơn màu be hơi ngả sang vàng, hao hao màu nắng. Vì Phong cũng có vài lần đến đây chơi cùng gia đình bác mình nên cần chọn lựa. Ngọc thiết kế gian thoáng đoãng và riêng tư cho riêng Phong để được thoải mái. Băng có thể nhận biết ngay được phòng nhờ vào 4 bức tường máu xám, và nó ngay cạnh phòng .


      Phòng tắm thậm chí còn tuyệt hơn. Bể sục, vòi hoa sen, nhà tắm đứng, bồn rửa làm từ cẩm thạch đen, đủ cả. Càng lúc Băng càng cảm thấy cảm phục người giúp việc của gia đình Ngọc. Bà hẳn chăm sóc nơi này rất tốt, đến nỗi tìm đến toét mắt cũng ra hạt bụi nào cả.


      - Băng?


      Giọng Phong vang đến từ bên ngoài. bỏ cái bánh xà phòng thơm ngát xuống rồi ra phòng khách. Đôi mắt dường như sáng lên khi nhìn thấy .


      - Em thích nơi này chứ?


      Băng gật đầu. thực bị ấn tượng.


      - Tốt. Mới có 5h chiều, em muốn làm gì ?


      Nếu là trong hoàn cảnh khác, Băng trả lời là ngủ. Nhưng khi được đến nơi đẹp tuyệt vời như thế này chỉ có đứa ngu mới nằm lì trong phòng. Băng chắc chắn phải đứa ngu, vậy nên trả lời:


      - Tuỳ .


      Phong gật gù. đứng tựa người vào tường, tay khoanh trước ngực vẻ suy nghĩ. Khí hậu ở đây mát mẻ nên cởi bớt vài nút áo sơ mi, và giờ với tư thế đó, trông ... gợi cảm. Băng cố gắng lờ cái cảm giác nôn nao kì lạ trong mình, mải miết nhìn nắng liếm láp cơ thể duyên dáng của .


      - Bơi sao?


      Phong cười ranh mãnh. Mải hướng ánh nhìn tới khuôn ngực săn chắc phập phồng của , Băng phải mất lúc mới tiêu hoá được cái đề nghị vừa đưa ra. Bơi à? ngẫm nghĩ. Nghĩa là Phong phải cởi trần đúng nhỉ?


      Băng lắc đầu mạnh, hai tay vô thức ôm lấy má. Thế quái nào cái suy nghĩ kì quặc đó lên trong đầu vậy?! Phong nghiêng đầu nhìn người con , dịu dàng ngân nga tên .


      - Băng?


      Sau khi lấy lại được bình tĩnh, quay để tránh ánh nhìn của .


      - Biển.... lạnh. Tháng 11.


      - Ai chúng ta bơi ở biển?


      Băng ngạc nhiên ngước lên. Phong cười ranh mãnh.


      - Em quên chúng ta có bể bơi à?


      Ừ nhỉ. Băng nhớ ra điều đó. Quỷ tha ma bắt cái khuôn ngực của .


      - Em... có đồ.


      - Tôi chắc chắn Nguyệt có mang cho em. Cùng xem nào.


      Vừa , Phong vừa vào phòng của Băng. lấy vài thứ đồ đạc chính yếu ra, và ánh mắt có chút vui vẻ khi nhìn thấy Heures giường. Tiến lại gần chiếc vali mở tung toé, Phong quỳ gối xuống.


      - Tôi giúp em sắp xếp chỗ đồ còn lại.


      Băng ngồi im giường, nghiêng đầu ngắm nhìn lại lại trong phòng. Quần áo được mắc cẩn thận và treo trong tủ, đồ dùng cá nhân ở trong nhà tắm. Laptop bàn, và giày ngăn nắp giá. Tốc độ làm việc của khiến Băng khá ngạc nhiên, dù hé môi chút nào về việc đó.


      Sau khi mọi thứ đâu vào đấy, Phong lôi từ chiếc vali cuối của Băng mấy bộ đồ tắm. Nguyệt chuẩn bị hai bộ, và cả hai vẫn còn nguyên tem mác. bộ màu đen, bộ trắng, và cả hai đều thuộc vào kiểu bikini hai mảnh thông thường, có xẻ xiếc hay mảng cut-out nào táo bạo cả.


      Nhưng cho dù là vậy chăng nữa Băng cũng chưa bao giờ mặc những thứ như thế này, điều lí giải cho vụ tem mác kia. Chúng hơi bị... quá hở hang với so với những thứ thường mặc. tưởng tượng bản thân trong thứ đồ ít vải đó, và rùng mình.


      Phản ứng của Phong ngược lại. săm soi hai bộ bikini với vẻ ngạc nhiên lẫn thích thú, thỉnh thoảng còn ném ánh mắt ranh mãnh về phía Băng và thành công trong việc làm đỏ mặt.


      - K... mặc cái đó đâu.


      Phong khẽ nhíu mày tỏ ý hài lòng, dù ánh mắt tinh quái của lên điều ngược lại.


      - sao hết. Em có thể mặc đồ bên ngoài mà. cái áo phông trắng hay gì đó, Ngọc hay mặc như thế.


      Băng gật gù trước ý kiến của Phong. lướt mắt từ đầu đến chân , và cái tâm trí của thằng đàn ông chính hiệu kịp tưởng tượng ra loạt những hình ảnh nóng bỏng. cố xua chúng , nhưng hình như nó còn ám ảnh hơn phải?! Phong quay người.


      - Hẹn em 10 phút nữa đó.


      thẳng, hề quay đầu nhìn lại.


      Còn lại mình, Băng nhìn nhìn lại hai bộ đồ tắm, cố gắng thuyết phục bản thân rằng mặc cái này sao đâu. hít hơi sâu để lấy bình tĩnh, rồi quyết định chọn bộ màu trắng. Với đại lấy chiếc áo phông khá dài trong tủ, mang nó vào nhà vệ sinh.


      ...........


      Bật video phía trước. đùa đâu. :"<


      Lúc Băng lên đến bể bơi Phong ở đó rồi.


      trầm mình trong làn nước xanh ngắt, bơi bơi lại mấy vòng suốt chiều dài 5,5m của bể. Sải tay của dài và mạnh mẽ, phối hợp với chân khoát nước đều đặn. Kính bơi của vứt chiếc ghế phơi nắng, cùng hai cốc trà đào mát lạnh.


      Lúc quay đầu sang bên để lấy hơi, Phong nhìn thấy Băng. lập tức dừng lại, bơi chầm chậm về phía bờ rồi bám cầu thang leo lên. Băng gần như nín thở khi lên bờ hoàn toàn.


      Phong đứng trước mặt , với cơ thể tắm trong nắng như thần Adonis. Làn da rám nắng hoàn hảo, với từng cơ bắp hằn lên rệt. Nước chảy thành giọt bộ ngực nở nang của , rồi chảy xuống phần bụng 6 múi phân chia ràng. Hai cánh tay của săn chắc và cuồn cuộn như vận động viên. Vai rộng và rắn, tạo hình tam giác ngược tuyệt mỹ từ cổ xuống đến bụng.


      Phong sở hữu đôi chân dài chắc khoẻ. Chiếc quần bơi của hơi trễ, khoe trọn hai nét chữ V khêu gợi ở hông. lắc đầu để rũ bớt nước khỏi tóc, rồi dùng tay vuốt ngược nó ra đằng sau. Nắng liếm láp cơ thể , khiến từng giọt kim cương cơ thể lấp lánh như vầng hào quang rực rỡ.


      Lạy Chúa, tâm trí Băng lầm bầm. Cơ thể chắc chắn là được tạo hoá thiên vị, và điều đó công bằng. từ khi còn luôn bắt buộc bản thân phải miễn dịch với đàn ông, điều mà cực kì thành công trong nhiều năm trời. Và giờ, Chúa gửi xuống cho chàng trai với khuôn mặt và cơ thể có thể đánh bại bất kì hệ thống đề kháng nào của phụ nữ. trừng phạt ngọt ngào.


      phải do mệt, phải do nắng, nhưng Băng cảm thấy hai chân mình mềm nhũn như thạch. Người run rẩy, tim đập thình thịch, và đôi mắt ngoan cố dính chặt vào Phong, dù cho Băng thét gào trong thầm lặng bảo nó quay chỗ khác. Nhìn Phong bán khoả thân như thế này, , là quá sức đối với .


      Đôi mắt màu cà phê của Phong tối khi nhìn thấy Băng. có mặc áo phông, đúng thế, nhưng từng đó đủ để che giấu cơ thể mỹ miều thiếu nữ. Đôi chân thon dài, trắng ngần của đập vào mắt , và vì chiếc áo phông trắng có vẻ hơi bó so với cơ thể Băng nên thậm chí còn nhìn thấy đường cong tròn trịa của hông , của ngực . Con mãnh thú trong gầm rú, giật mạnh dây xích đòi hỏi tự do. bước lên.


      Băng vô thức lùi bước khi Phong tiến đến. nuốt nước bọt khi ánh mắt lại nữa rơi xuống phần ngực ướt nước của . Hơi thở có chút dồn dập, khiến từng múi cơ cứ phập phồng mời gọi. Cố gắng rời mắt khỏi cơ thể thần thánh ấy, Băng ngước lên, chạm phải ánh nhìn mê hoặc màu cà phê đen.


      Phong cứ đứng lặng thinh, ngắm nhìn trước mặt. Khoảng lặng giữa hai người kéo dài, và khí như có mùi điện xẹt khi nhìn sâu vào mắt . Đôi môi hồng hơi mở ra, căng mọng như quả dâu chín. Phong có thể nhìn thấy hoảng loạn lẫn mê đắm trong đôi mắt khói, và biết cũng cảm thấy giống . Máu sôi sục. muốn . Ngay bây giờ. Ngay tại đây.


      kìm chế nổi, Phong gầm , vòng tay qua eo Băng và kéo cơ thể áp sát vào mình. Đôi môi mềm mại bị chiếm lấy, và cuốn vào nụ hôn nóng bỏng. Nụ hôn này mãnh liệt hơn tất tần tật những lần khác cộng lại, và Băng cảm thấy cả cơ thể mình mềm nhũn trong vòng tay rắn chắc của Phong. Cơ thể ướt nhẹp của cọ vào người , và rất nhanh chóng, cái áo phông trắng gần như trong suốt.


      Băng mở miệng để hít thở, và Phong lập tức tranh thủ cơ hội. Lưỡi đảo tròn trong miệng , trêu đùa môi , quấn quít bạn tình của nó. Băng cảm thấy khí trong phổi mình bị hút sạch, và tất cả những gì muốn làm là hôn lại Phong. mở miệng rộng hơn nữa để dễ dàng thâm nhập, hoàn toàn đắm chìm trong cái vị ngọt ướt rợt ái tình ấy.


      Phong thậm chí còn hôn Băng mạnh liệt hơn nữa khi nhận thấy hưởng ứng đó, và cơ thể nóng lên theo từng giây. ngọt ngào, quyến rũ, và môi cả tuyệt vời. Vị của khiến phát điên lên vì thèm muốn.


      biết bao nhiêu phút trôi qua trước khi Băng cảm thấy khó thở. Phong nhàng buông tay ra, thậm chí còn cố ý cắn thêm cái vào môi dưới . Vẫn ôm chặt người con trong tay, Phong thầm bên tai bằng cái giọng đùng đục đầy mị hoặc.


      - bao giờ được mặc như thế này trước thằng đàn ông nào khác ngoài tôi, em chưa?


      Vẫn còn bị cuồng nhiệt của nụ hôn kia ảnh hưởng, Băng chỉ có thể gật đầu. đứng dựa vào , tay bám vào vai lấy thăng bằng. Chúa chứng giám, vừa được hôn kiểu Pháp. Đầu óc quay cuồng trong cái ý nghĩ ấy. Và... ôi Chúa ơi.


      Phong cúi xuống hôn Băng, quyết tâm làm còn sức để mà đứng vững. Môi lại lần nữa bị giày xéo trong nóng bỏng ướt át, và hơi thở của càng lúc càng thêm hổn hển. Cơ thể Băng như muốn nổ tung. Lạy trời, mấy nụ hôn kiểu này thực có thể gây nghiện.


      Mải chìm đắm trong cái cảm giác bềnh bồng mà Phong đem lại, Băng để ý hai bàn tay của rời khỏi eo , chậm rãi trượt xuống phía dưới. lướt mấy đầu ngón tay qua bờ mông tròn trịa, và Băng khẽ bật ra tiếng rên rỉ. Da nóng như lửa, và môi vẫn còn ấm sực vị đam mê. Nếu mục đích của Phong là quyến rũ , thành công ngoài sức tưởng tượng rồi.


      Phong khẽ nhếch cười khi quan sát cái cách mà cơ thể Băng phản ứng với các động chạm của . Mới chỉ dùng đầu ngón tay mà vậy, thế phản ứng như thế nào nếu... hôn khắp cơ thể ?


      Cố xua mấy ý nghĩ hư hỏng, Phong trả tự do iệng Băng, và lập tức hít hơi sâu tìm dưỡng khí. Thế nhưng, lại rút hơi thở của lần nữa bằng cách áp môi mình vào vành tai nhạy cảm của ai kia. Nơi đó lập tức ửng lên như trái đào chín. nhếch môi, thầm đầy cám dỗ.


      - Cởi áo cho em nào.


      Phong nắm lấy vạt áo phông, đột ngột kéo mạnh nó lên, đồng thời buông Băng ra. Chiếc áo bị lôi ra nhanh đến nỗi kịp để ý, và ngay khi vừa nhìn thấy nó bị vứt lên ghế bị Phong bế bổng lên.


      - Bơi thôi.


      ném xuống bể, chút thương tiếc.


      Băng ngụp lặn trong làn nước tinh khiết, đầu óc dần tỉnh táo trở lại. quẫy đạp, cố nhớ đến những bài học sinh tồn nơi đại dương. biết bơi, vì Chúa!


      Phong quan sát Băng lúc rồi nhảy ùm xuống, ôm lấy eo và nâng lên. Băng ngay lập tức hít lấy hít để, hổn hển tìm khí. cười khùng khục, tay vẫn giữ chặt vòng eo nhắn. Băng quay ngoắt lại giận dữ, đấm đá túi bụi vào ngực .


      - Đáng ghét!!


      Phong cười vang, và thanh vui vẻ ấy khiến tim trật nhịp. Đây là lần đầu tiên thấy cười với vẻ sảng khoải lẫn vô tư lự đến vậy, và, trời, cười đẹp. Băng ngừng đấm đá ngay lập tức, ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Phong.


      Nhận thấy trong vòng tay ngừng chống cự, Phong nhếch mép. bất ngờ siết vào lòng, để lưng áp vào ngực mình. Bàn tay dịu dàng vuốt ve bụng .


      - Sao thế? Bị tôi mê hoặc rồi sao?


      Băng đỏ mặt. Nước mát mẻ, nhưng cảm thấy như thể mình tắm trong nham thạch.


      Phong hôn cái chụt vào cổ Băng rồi thả tay ra. Mắt ngời sáng, và thấy hình ảnh của mình chiếm trọn đôi đồng tử đẹp đẽ ấy.


      - Em phải vào chỗ nông hơn rồi, người đẹp ạ. nào.


      ------- -------


      Chap này hơi bị dài nhé, hơi bị hay nhé, hơi bị lãng mạn nhé.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chap 35: Ánh sáng của biển



      Sau khi bơi về, Băng xác định là mình thể nào tập trung làm việc suốt buổi chiều hôm đó. Và đúng, đúng hoàn toàn, đúng 100%. Cứ ngồi trước màn hình laptop là y như rằng những hình ảnh nóng bỏng lúc ở bể bơi lại chạy qua đầu như thước phim quay chậm, và vô vọng trong việc xua chúng .


      Phong thậm chí còn hôn Băng thêm vài lần nữa khi họ bơi với nhau. ướt át và đê mê như lần đầu, nhưng vẫn đủ để mềm nhũn trong lồng ngực . Điều đó khiến trở lại phòng tắm rửa trong trạng thái kiệt sức, dù chẳng bơi nhiều. Phong hề rời mắt khỏi lấy giây khi Băng trèo thang từ bể lên bờ. Ánh nhìn nửa ranh mãnh nửa nóng bỏng của khiến cơ thể nóng rực, và Băng phải cố gắng lắm mới có thể nén được cái ham muốn được Phong hôn thêm lần nữa. run rẩy suốt quãng đường 20m từ bể bơi xuống đến phòng.


      Nằm dài bàn, Băng cào cào móng tay vào bàn phím máy tính. mấy tiếng trôi qua kể từ cái lúc ấy rồi, nhưng Băng vẫn nhớ như in cái cảm giác khi trao cho nụ hôn tuyệt vời nhất từng biết. Lạy Chúa, hôn giỏi. Bất chấp cái rằng trước kia Phong cực kì có ác cảm với phụ nữ, hề tỏ chút thiếu kinh nghiệm nào trong mấy vụ hôn hít này. Nếu phải đánh giá, Băng xếp vào hàng lão luyện ngay và luôn.


      Và giờ ngồi đây, cố xua những ký ức hư hỏng, trong khi đáng lẽ phải nhớ về mẹ, tưởng nhớ mẹ. Phong ảnh hưởng lên quá nhiều, và Băng tạm thời biết điều đó tốt hay xấu. Trước đây, nếu có người bảo rằng thẫn thờ cả ngày trời vì nụ hôn của chàng trai, lập tức gửi người đó vào trại thương điên. Còn bây giờ .....


      "Đó là Phong. Là Phong đấy. ta là con quỷ quyến rũ, vậy nên việc đó phải là lỗi của mày." - Băng nhắc nhở bản thân trong tâm trí. thích thú với cái biệt danh mình nghĩ ra. Con quỷ quyến rũ. Nó mới thích hợp với làm sao.


      - Băng?


      giật nảy mình, quay ngoắt về phía nơi phát ra tiếng . Vừa mới nhắc đến quỷ, quỷ xuất . Phong đứng sừng sững ở cửa phòng , trong tình trạng bán khoả thân. Băng tròn mắt nhìn phần thân săn chắc của , lén lút nuốt nước bọt. gào lên trong thầm lặng: Đồ quỷ!!


      Phong chỉ quấn độc cái khăn tắm trắng khá dài quanh hông. Mái tóc ướt sũng, nước tong tỏng xuống khuôn ngực phập phồng mời gọi. vờ như để tâm tới vẻ mê đắm của Băng, cất tiếng.


      - Em có dầu gội ? Phòng tắm bên tôi hết rồi.


      Băng chật vật dứt mắt ra khỏi phần bụng sáu múi, hấp tấp vào phòng tắm lấy dầu gội. vấp phải ghế và suýt ngã, làm Phong bật cười. Bối rối chạy vào đó, Băng đóng sầm cửa, đứng dựa vào tường thở hổn hển. Vì Chúa, cái cơ thể đó thứ vũ khí! vắt tay lên trán, điều hoà lại nhịp thở của mình cho ổn định rồi mới yên tâm cầm chai dầu gội ra ngoài. Chìa nó ra trước mặt Phong, Băng cố tình quay chỗ khác. ung dung cầm lấy chai dầu gội, rồi bất ngờ nghiêng người, hôn chụt vào môi Băng.


      - Cảm ơn em.


      Phong quay người thẳng, khẽ cười tủm tỉm khi nghe thấy tiếng Băng đổ sụp xuống cạnh cánh cửa. Sau khi bơi, xuống phòng trước để tắm và nghỉ ngơi. định xuống cùng , nhưng rồi quyết định ở lại bơi tiếp. Hơn nữa, cái lúc Băng lên, chiếc quần bơi ướt nhẹp phô bày gần như toàn bộ đường cong của mông . Phong định, nhưng đầu hàng quyến rũ chết người ấy. dán mắt vào đó như tay biến thái có đẳng cấp, công khai ngắm nhìn cơ thể với ham muốn tuyệt đối. Xét cho cùng, vẫn chỉ là thằng đàn ông, hơn nữa lại là thằng đàn ông quá sức xinh đẹp.


      Và quái quỉ , tại sao của lại sở hữu cặp mông sexy như thế được cơ chứ?!


      ............ Bật video . NHẤT ĐỊNH PHẢI BẬT ĐẤY. ..............


      Bữa tối diễn ra khá suôn sẻ. Vì ai trong Phong và Băng biết nấu ăn nên hai người quyết định lái Bentley ra phố mua đồ về nhà. Đáng lẽ chỉ có Phong , nhưng Băng ngoan cố lên xe và nhất quyết chịu xuống. chịu thua, rồ ga phóng .


      Mang về nhà hai suất sườn nướng, Phong bảo Băng ra ngồi ở chiếc ghế phơi nắng ngoài sân, còn vào bếp lấy đĩa. Băng ăn nhiều hơn mọi ngày, phần vì mất quá nhiều sức ở hồ bơi. Phong nhìn với vẻ thích thú, ngạc nhiên nhận ra rằng việc hôn hít lại có thể làm ăn ngon. Có lẽ nên làm điều đó thường xuyên hơn?


      10h.


      Sau khi ăn xong, Phong nhét hai chiếc đĩa bẩn vào máy rửa bát, rồi ra ngồi ngắm cảnh cùng Băng. ngồi thẫn thờ ghế, mắt dán chặt vào mảnh trăng lơ lửng bầu trời. Những vì sao toả sáng giữa mênh mông, hệt như những chú đom đóm bé, lập loè trong cái tăm tối của rừng rậm. Ánh trăng phủ lên gian màn sướng bàng bạc. Gió đêm mát mẻ, thổi bay những đám mây che giấu mị hoặc của bầu trời.


      Phong nhàng chen vào ngồi cùng ghế với Băng, rồi kéo tựa lưng vào ngực mình. Tay vòng qua eo , và cằm tựa lên vai . Thời gian vui vẻ hết, và bây giờ là lúc mà Băng chỉ có thể nghĩ đến mẹ. Phong biết vậy, và muốn thời gian riêng tư nhất có thể. Đồng thời, cũng muốn an ủi .


      Băng phản đối khi ngồi trong lòng Phong. hơi nghiêng đầu sang bên trái để có thể thoải mái hơn khi gác cằm lên vai . im lặng bị khoá chặt trong gian của hai người. Phong hôn lên bờ vai trần của Băng, thầm:


      - Em nghĩ gì thế?


      mơ màng trả lời lại:


      - Nhiều thứ. Về mẹ.


      - Em chuyện với bà?


      Băng gật , tay bất giác siết lấy bàn tay ôm . Phong lập tức nắm chặt lấy bàn tay nhắn ấy, vùi đầu sâu hơn vào cổ .


      - Trăng làm trung gian à?


      Băng im lặng. Phong hiểu việc đó có nghĩa là ừ, và đột ngột bế bổng lên.


      - Vậy tôi giúp trăng nghe tiếng em hơn.


      Băng ngước nhìn Phong, và gật đầu. đưa xuống cầu thang rồi đặt lên thuyền, nhanh chóng gỡ neo. Băng chẳng có tâm trí để mà bị ấn tượng bởi con thuyền đẹp đẽ này, vậy nên chỉ ngoan ngoãn ngồi đó, ngắm nhìn thoăn thoắt làm việc. Phong trèo vào chỗ buồng lái rồi cắm chìa khoá, rồ ga khởi động.


      - Ngồi chắc vào. Mấy năm rồi tôi chưa lái, chuyến có thể hơi xóc đấy.


      Băng vuốt ve lớp sơn trắng mượt mà của thuyền, khe khẽ cất tiếng.


      - Sao ... lái thử trước?


      Phong bỗng quay ra nhìn . Đôi mắt sâu thẳm, xoáy vào cái nhìn của say mê, khiến tim Băng đập chậm nhịp. buông bánh lái ra rồi chậm rãi tiến đến chỗ , quỳ gối xuống. Bàn tay đưa lên chạm vào má , dịu dàng vuốt ve.


      - Tôi thể để em mình.


      Câu đó làm tim Băng tan chảy. đỏ mặt quay , hai tay nắm lấy gấu váy vẻ bồn chồn. Phong dịu dàng gỡ chúng ra rồi nâng lên, đặt nụ hôn dài mu bàn tay . Giọng thầm khẽ.


      - Em luôn luôn là ưu tiên số 1 của tôi. Mãi mãi thế.


      Phong rướn người lên hôn . nụ hôn dịu dàng, đủ để làm tim đập nhanh như lần trước, nhưng Băng cảm thấy mọi âu lo buồn bã trong lòng như biến mất hết.


      Phong khó khăn dừng nụ hôn lại. đứng lên, quay trở lại với chiếc bánh lái. Chiếc thuyền nhanh chóng lướt , xé toạc những dải lụa màu bạc mặt nước. Nhịp nhấp nhô của con thuyền như thể điệu hát thầm lặng, ru Băng vào giấc ngủ êm đềm. cảm thấy mắt mình díp lại, bèn đưa tay lên dụi mắt.


      - Em cứ việc ngủ, đến nơi tôi báo.


      Băng nghe lời Phong. ngả người xuống chiếc ghế gỗ trong buồng lái, nhanh chóng thiếp .


      ...........


      - Người đẹp, dậy thôi nào.


      Chơm chớp mắt, Băng từ từ ngồi lên. Phong đưa giấy ướt để lau qua mặt rồi dẫn ra ngoài. Và ở đó, Băng nhìn thấy Mặt Trăng khổng lồ nhất trong cả cuộc đời.


      Trước mặt lúc này là biển cả trải dài mênh mông, đón lấy những cơn gió sóng sánh. Chiếm lấy cả nửa bầu trời bao la kia chính là người bạn gắn bó với Băng từ năm 4 tuổi, người bạn nhờ gửi những lời thương đến mẹ. Ánh trăng hôn lên mặt nước, kéo thành những dải lụa đẹp đẽ màu bạc phất phơ. Đất trời ôm lấy Băng trong bao la kì vĩ của mình, và trong khoảnh khắc, gần như cảm thấy hơi ấm của vòng tay mẹ. Bà kia, dõi xuống con thuyền. ở rất gần.


      Phong im lặng ngắm nhìn Băng. tế nhị đứng cách vài bước, tay đút túi quần. cố tìm những dấu hiệu cảm xúc gương mặt , để có thể đoán xem nghĩ gì. Thất bại. Băng như thể bật loại lưới laze nào đó lên để ngăn bất cứ người nào vượt qua bức tường dựng. Phong cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng cũng hiểu, rất cần riêng tư.


      Thời gian cứ chậm chạp trôi qua, nhưng Băng vẫn đứng im nhúc nhích. Gió đêm bắt đầu trở nên buốt giá, khiến Phong thể chỉ đứng nhìn được nữa. tiến lại gần Băng, hai tay ôm lấy vai .


      - Cứ đứng ngoài này em cảm lạnh đấy. Vào trong thôi.


      Băng lắc đầu, và Phong đành phải bỏ ra. vào trong buồng lái lấy củi rồi mang chúng ra ngoài. Đó là lợi ích khi có thuyền xịn. Nó sở hữu mọi thứ, từ ghế gỗ, cần câu, sân chơi, và chỗ đốt củi. Nhanh chóng nhóm lửa, Phong rưới lên chỗ củi ít xăng để dễ bén hơn. Lửa bùng lên, ngay lập tức xua cái giá lạnh.


      - Băng, em có muốn ngồi xuống ?


      Quay ra nhìn Phong lúc, quyết định ngồi xuống bên cạnh . ấm áp ôm lấy , phần nào sưởi ấm cả những mảnh trái tim nguội lạnh. Băng hít hơi sâu, tận hưởng cái mùi nồng nàn của lửa tràn xuống phổi. Cảm thấy khá hơn, xích lại ngồi gần Phong rồi dựa đầu vào vai . vòng tay qua lưng , kéo vào sát mình hơn chút nữa.


      - Nếu em có gì muốn với mẹ, cứ ra tiếng . Giữ trong lòng khiến nó mốc meo, và có thể bà nghe em đâu.


      Băng im lặng. muốn nhiều, nhưng ở bên cạnh Phong lại khiến tâm hồn thoải mái hơn bao giờ hết. Vòng tay còn ấm hơn lửa, và đôi mắt đong đầy trong thương. Băng cảm thấy mình có thể chia sẻ mọi thứ với chàng trai này, điều lạ lẫm. Giữa họ hình thành sợi dây nối kết mà Băng nhận ra. Nhưng nó luôn có ở đó.


      - Mẹ em là người tuyệt vời.


      Phong nắm lấy tay Băng khích lệ. im lặng lúc rồi tiếp.


      - Bà xinh đẹp, tài năng, bí , thương , sâu sắc. nghệ sĩ thực thụ. Mẹ luôn cười, và chưa bao giờ bà nổi giận với em cả. Mẹ cho em chạm vào cây violin của bà từ lúc 1 tuổi, dù biết rằng em có thể làm hỏng nó. Bà thích chải tóc cho em. Bà ru em ngủ bằng những bản violin ngắn, những mẩu truyện cổ tích. Giọng bà y hệt tiếng đàn của bà. Du dương lắm.


      Băng dừng lại, hít hơi sâu trước khi tiếp tục. Mắt hướng lên bầu trời, tin tưởng mẹ nhìn từ vương quốc trong khối cầu bạc kia.


      - Em nghịch, mẹ đánh. Em hư, mẹ mắng. Bà thường ôm lấy em, và để ánh mắt lên tất cả. Bàn tay bà thanh mảnh, và ấm áp. Đôi mắt bà đẹp đẽ, và buồn bã. Chúng hữu dụng hơn bất kì loại roi vọt nào. Vòng tay bà hệt như ánh nắng mùa đông. Nó sưởi ấm tâm hồn em mỗi khi buồn, khích lệ em mỗi khi vui. Mẹ em rất nhiều lần. Em nhớ hồi đấy mình bao giờ mẹ chưa, còn quá. Nhưng em bà. Nhiều lắm.


      Nước mắt đong đầy mi mắt Băng từ lúc nào biết. cảm thấy lạ lùng. Trước đây chưa bao giờ khóc, vậy mà bây giờ lại trở nên uỷ mị thế này. Việc ra miệng khiến lòng thanh thản lạ kỳ, nhưng cũng khiến cảm xúc trào dâng đến mức cao nhất.Băng xoay đầu, úp mặt vào vai Phong, nén tiếng nấc.


      Phong nhàng nâng mặt lên. hôn lên cả hai mắt rồi dựa đầu vào trán . Mũi hai người cọ vào nhau.


      - Nếu em muốn khóc, vậy cứ việc khóc. Tôi ở ngay đây. Bên cạnh em.


      Và Băng khóc . cắn chặt môi để khói nấc lên, tài nào điều khiển được dòng lệ tuôn trào như thác đổ. Vậy mà cứ nghĩ mình cạn khô nước mắt từ lâu. Chưa ai từng làm đổ lệ, và có lẽ Phong là người đầu tiên, trong vòng rất nhiều năm qua.


      Trái tim Băng thổn thức trong lồng ngực, gào thét tên Thanh Cầm, rằng nhớ bà đến nhường nào. nhớ ánh mắt bà, nhớ vòng tay bà, nhớ nụ cười nồng ấm thương của bà. Có thể , Băng chưa ai nhiều như mẹ của mình. Tình ấy mãnh liệt hơn lửa, mênh mông hơn biển cả, to lớn hơn vũ trụ. bà bằng cả tâm hồn của mình, bằng từng mảnh của trái tim . Băng chưa bao giờ ước điều gì vào sinh nhật, ngoại trừ việc bà có thể sống lại. Ở bầu trời bao la đó, liệu bà có lần lắng nghe?


      Phong ôm chặt Băng trong vòng tay, nguyền rủa chính bản thân mình vì chẳng thể làm Thanh Cầm quay lại nhân gian. Từng tiếng nấc nghẹn ngào của như cứa vào tim , bóp vụn tâm hồn , khiến Phong đau đớn đến tột độ. có thể mua hàng trăm chiếc xe, có thể giết hàng nghìn người, có thể hô mưa gọi gió, có thể điều khiển cả thế giới. Nhưng chỉ có thể ngồi đó, ngắm nhìn người con đổ lệ, và chẳng thể làm được gì. Vô dụng. Thảm hại. Đáng thất vọng. xứng đáng với mọi lời sỉ nhục đáng ghê tởm nhất.


      Cảm tưởng như cả tiếng đồng hồ trôi qua, Băng mới nguôi ngoai. tựa đầu vào ngực trái của Phong, lắng nghe tim đập những nhịp chầm chậm. ngước lên để nhìn khuôn mặt . Đôi mắt đau đáu nhìn , và tim nấc lên lần nữa khi chứng kiến ánh nhìn ấy vỡ tan như thuỷ tinh. Phong cố gắng để khóc. đau, vì đau.


      Băng chạm khẽ lên gương mặt Phong. thầm.


      - Đừng khóc. Em khóc là đủ rồi.


      Phong tựa đầu lên trán . Giọng vỡ vụn.


      - Tôi thể bảo vệ em khỏi nỗi đau đớn. Tôi vô dụng.


      Băng rướn người lên hôn Phong. vuốt ve má , đôi mắt ghi nhớ từng đường nét của gương mặt .


      - ai có thể được bảo vệ khỏi những nỗi đau trong chính tâm hồn họ. vô dụng.


      - Tôi xứng đáng để ở bên em.


      Băng lắc đầu. Ngay lúc đó, nhận ra rằng quan tâm Phong nhiều đến mức nào. Tình cảm dành cho từng ngày từng ngày lớn dần lên như bông hoa . ở đây, bên cạnh trong thời khắc này, an ủi bằng vòng tay . Băng biết ơn số phận, vì nó dẫn Phong bước vào cuộc sống của , từng chút thay đổi các nhìn của về thế giới diệu kỳ bên ngoài.


      - Em cần ở bên em.


      Phong ôm Băng chặt hơn. Người run lên trong nỗi nghẹn ngào, cùng với chút vui sướng cố gắng chối bỏ. Băng cần . Còn , mãi mãi cần .


      - Tôi em.


      Phong giấu giếm nữa. Giờ đây, thể tưởng tượng được đời mình thế nào nếu gặp được Băng. khiến vui, khiến buồn, khiến , khiến đau, bắt trải nghiệm loạt những cảm xúc mà trước đây, Phong hề biết là mình có. khiến say đắm. Và quá nhiều.


      Băng ngay lập tức đơ hình bởi câu của Phong. Mắt mở to trong ngạc nhiên và sửng sốt. nhìn như nhìn người ngoài hành tinh, ngỡ mình nghe nhầm. Phong .... ?!


      dự tính trước phản ứng của Băng, Phong mấy bất ngờ khi lại bàng hoàng đến thế. có chút chút thất vọng, nhưng tình của tình vô điều kiện. Có thể chẳng , nhưng sao. Miễn là Băng còn tồn tại, mãi mãi là người con . Phong cười dịu dàng, nhưng đôi mắt ánh lên nét buồn bã.


      - Tôi từng là kẻ kì thị tình giống như em, Băng ạ. Bị giam cầm bởi những bóng ma trong quá khứ, ngập ngụa trong tại khắc nghiệt. Nhưng rồi em xuất , và cuộc sống của tôi chưa bao giờ đáng sống hơn thế. Hoá ra tình hề đáng khinh bỉ chút nào. Nó mang em đến bên tôi, và điều đó mãi mãi là ơn huệ mà tôi thể trả được.


      Phong dừng lại chút. vuốt ve khuôn mặt Băng, ngắm nhìn lửa bập bùng trong đôi mắt .


      - Em cần phải trả lời tôi bây giờ. lần thôi, hãy cân nhắc đến tình cảm của tôi. Tôi dám tưởng tượng mình sống sao nếu thiếu em. Em trở thành ánh sáng, thành khí mà tôi hít thở, trở thành phần của tôi. Em chỉ cần biết rằng, tôi em, và tôi bao giờ buông tay em ra cả.


      Phong hôn Băng. Nụ hôn của ngọt ngào, như chính những lời của . Trái tim Băng thổn thức trước vẻ chân thành trong đôi mắt màu cà phê quyến rũ kia, dù cố thể điều đó ra mặt.


      Băng chắc chắn rằng tình cảm dành ẹ mình lớn lao hơn bất cứ điều gì. Nhưng thứ cảm thấy khi ở bên Phong lại khác hoàn toàn. Từng lời từng chữ , nhìn thấy những xúc cảm đó cũng trong . Nhưng cái ý nghĩ rằng chàng trai, nó làm Băng sợ hãi. cần thời gian.


      - Em muốn về biệt thự chưa?


      Băng nhàng gật đầu. Phong dẫn vào buồng lái rồi để ngồi lên ghế. Ngọn lửa được dập tắt, và chiếc thuyền nhanh chóng lao mặt nước. Giam mình trong những suy nghĩ lang thang, Băng liếc nhìn Phong. cao lớn, vạm vỡ, đẹp tuyệt vời dưới ánh trăng. Và . , , ......


      Băng thấy tim mình bồi hồi. Lý trí phủ nhận những nhịp đập vui sướng của lồng ngực, nhưng trái tim chưa bao giờ nghe lời. vui vì Phong .


      -------- --------


      Các bạnnhớ VOTE ủng hộ truyện nha. Vote tất tần tật chap càng tốt

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chap 36: Hoàng hôn



      Bật video trước.


      Phong và Băng ở Tahiti được 2 ngày.


      Hai người đáng lẽ phải rối tung lên vì những công việc nội trợ, nhưng may mắn là người giúp việc đảm đương việc đó. Susan là phụ nữ phúc hậu và cực kì trung thành. Bà chính là người chăm sóc cho căn villa trong suốt những tháng qua. Dù có chồng con nhưng bà vẫn thường đến đây lau chùi và đánh bóng đồ đạc, đảm bảo nó luôn ở trong tình trạng tốt nhất khi nghênh đón ông bà chủ. Thậm chí bác Nhật, bố của Ngọc, còn phải khâm phục bà vì cách quản lí thời gian tuyệt vời, xét đến rằng vợ chồng Susan có đến tận 3 người con, hai trai .


      Dù đúng là Phong muốn bà tránh trong vài ngày để và Băng được riêng tư, nhưng rồi cũng để tâm mấy chuyện đó. Trình độ bếp núc của bà hoàn hảo, và Băng mê mẩn món pancake của bà. Vậy nên, Susan nhận nhiệm vụ giặt giũ, và cả nấu ăn cho cặp đôi trẻ tuổi này. Bà thường đến villa vào buổi sáng và về nhà vào buổi tối, vẫn đảm bảo riêng tư tuyệt đối dành cho Phong và Băng.


      Thường thường Susan đến vào sáng tinh mơ và vào villa nhờ chìa khoá dự phòng. Bà nhét vào tủ lạnh nào rau, nào thịt, nào cá, đống thứ lỉnh kỉnh được chọn lựa tại siêu thị trước lúc đó. Susan biết hai cậu chủ của bà chẳng có chút nào năng khiếu bếp núc, nên chỗ thực phẩm ấy thường được bà chế biến sẵn, và Phong chỉ việc hâm nóng lại.


      Như thường lệ, Susan đến villa vào lúc 6h sáng. Bà đứng trong bếp, vừa làm sandwich vừa cười tủm tỉm. Tay bà vẫn thoăn thoắt với đống nguyên liệu, nhưng tâm trí lại để ở... thứ khác.


      Mới tiếp xúc được có 2 ngày, nhưng Susan rất quý Băng. thường ăn bữa sáng bà làm với vẻ thoả mãn che giấu, và điều đó khiến bà ấm lòng. có thể ít và lạnh lùng, nhưng điều đó ngăn giúp bà dọn bát đĩa sau mỗi bữa ăn. Nhiều lúc Băng làm vỡ vài chiếc, nhưng chân thành trong đôi mắt khói trong veo kia khiến Susan cực kì có cảm tình. Và quan trọng hơn tất cả, cái cách mà Phong nhìn Băng, bà biết trái tim bị đánh cắp bởi xinh đẹp này.


      Thú thực, vào ngày đầu tiên Susan gặp Phong, bà có nhiều thiện cảm với . gây cho bà cái ấn tượng về chàng trai bất cần và lạnh lùng, theo cái kiểu chỉ quan tâm đến bản thân mình. Nhưng càng tiếp xúc nhiều, Susan càng thấy rằng phải vậy. Phong từng giúp bà xách những chiếc túi thực phẩm nặng trịch từ siêu thị, và cả bê hộ mấy chồng bát đĩa. chẳng với bà câu nào, chỉ lẳng lặng làm theo ý mình, nhưng cũng chưa bao giờ đòi lời cảm ơn. Susan kết luận chàng trai tốt, và tình cảm của dành cho Băng là bằng chứng ràng nhất.


      Susan cười hài lòng khi mấy chiếc sandwich hoàn thành. Bà bọc chúng trong giấy kính rồi nhét vào tủ lạnh. Suy nghĩ chút, bà gắn thêm mảnh giấy note vào đó.


      "Ăn sáng ngon miệng. Chúc cậu ngày tốt lành." - Susan.


      Xong xuôi, Susan bắt đầu lấy đồ đạc ra về. Bà ngó qua phòng ngủ của Phong để đảm bảo rằng chăn gối được gập gọn gàng. Băng vẫn say giấc nồng ở trong phòng mình, và Susan khỏi cười thầm khi nhìn thấy thiên thần ấy. ai là trông xinh đẹp vào buổi sáng, chỉ có bé này là ngoại lệ. Bà nhàng đắp lại cái chăn xộc xệch cho rồi mới ra về.


      Khoá cổng villa cẩn thận, Susan khẽ rút từ trong túi ra mảnh giấy note vàng vàng mà bà tìm thấy tủ lạnh. Nó được gắn ở đó trước khi bà tới, bên trong nghuệch ngoạc có vài dòng nhưng làm Susan rất thích thú. Bà nhìn nét chữ cứng cáp của Phong, khoé miệng nhếch lên.


      " tập thể dục. Cứ để Băng ngủ, bác đừng đánh thức ấy. Cứ làm những gì bác vẫn làm."


      Susan chẹp miệng.Sao hai cái con người này nhau cho rồi chứ?


      ............


      7h sáng.


      Phong mở cửa vào villa, lấy khăn chấm mồ hôi trán. Cơ thể nóng rực sau 1 tiếng rưỡi chạy bộ liên tục, các cơ bắp mệt lử nhưng thoải mái. Vận động buổi sáng rất là tuyệt, đặc biệt là phải hứng những ánh nhìn soi mói của phái nữ suốt dọc đường chạy.


      Phong kiểm tra tủ lạnh, cười mỉm khi thấy 4 chiếc sandwich ngon lành bọc giấy kính. đọc qua mẩu note vàng vàng, rồi quyết định tắm. Cởi áo, Phong vứt nó vào máy giặt. Susan lo việc giặt giũ sau. bước vào phòng tắm đứng, để làn nước mát lạnh từ vòi hoa sen xối xuống cơ thể.


      Xong xuôi đâu đấy, Phong chọn ình chiếc quần jean sẫm rồi lấy chiếc áo phông trắng tròng vào người, bước ra ngoài. Xem ra của vẫn chưa dậy rồi.


      Thản nhiên bước vào phòng ngủ của Băng, Phong nhanh chóng mở toang cánh rèm đóng kín mít. Nắng tràn vào phòng, phủ vầng hào quang dìu dịu lên nàng say giấc kia. lại gần, đầu óc váng vất lúc.


      - Dậy nào, người đẹp.


      Im lặng. Băng thậm chí còn thèm nhúc nhích dù chỉ chút. Phong cau mày, lấy tay véo .


      - Băng, dậy ngay.


      Vẫn im lặng. chỉ quay chỗ khác, vùi đầu vào ngực Heures, miệng rên rỉ phản đối. Phong suýt bật cười trước hành động đáng ấy, nhưng rồi nghiêm mặt lại.


      - Đừng để tôi dùng biện pháp mạnh. Em có định dậy ?!


      Băng tỉnh, nhưng hề muốn dậy. hai ngày trôi qua, nhưng dư về lời tỏ tình quá đỗi ngọt ngào của Phong vẫn in đậm trong . Hai đêm trước hầu như chỉ ngủ được có 2-3 tiếng, có mỗi đêm qua là được 6 tiếng, -THỂ-DẬY-BÂY-GIỜ!!


      Với ý nghĩ đó, Băng nhất quyết phản đối Phong bằng việc lắc mạnh đầu, trong khi mắt vẫn nhắm chặt.


      Phong nhướn mày ranh mãnh.


      - Em nhất định làm công chúa ngủ trong rừng sao? Vậy được. Em được toại nguyện.


      Dứt lời, cúi xuống hôn Băng mãnh liệt. mở bừng mắt, đánh loạn xạ vào đầu Phong, nhưng nhanh chóng bị dùng tay giữ lại. Nụ hôn của đê mê mà mạnh bạo, hút hết khí trong phổi Băng. mở miệng để tìm oxi, hành động chỉ tạo thêm điều kiện cho lưỡi Phong xâm nhập. khám phá từng ngóc ngách trong khoang miệng xinh của , giày vò đôi môi .


      thể chịu nổi thêm, Băng vùng dậy. Phong lập tức buông tha ôi , rồi dùng hai tay bế bổng lên. cười ngạo nghễ khi hứng trọn ánh nhìn căm tức của , thờ ơ với mọi cú đấm vào ngực.


      Phong bước vào nhà tắm. thả Băng xuống, cười nham hiểm.


      - Vệ sinh cá nhân, tắm rửa. Đừng để tôi phải vào làm điều đó dùm em.


      Băng đỏ mặt. Trước khi kịp ném cục xà phòng vào mặt Phong khép cánh cửa nhà tắm lại. Từ cái hôm , dường như có ngày nào là thể điều đó. tranh thủ mọi cơ hội để hôn , ôm , và.... quyến rũ . Phong có cái thói quen khó bỏ là cứ mỗi lần tập gym về là lại lột áo rồi cởi trần loanh quanh trong nhà, hại muốn nổ tung vì phát điên khi nhìn thấy cái cơ thể Adonis đó. Thỉnh thoảng, còn bắt gặp Phong ngắm mình bằng đôi mắt cà phê nóng bỏng và đầy đam mê, và mặt bao giờ cũng đỏ lựng như trái lựu chín.


      Nhưng quả , tất thảy những hành động đó đều khiến Băng ghét hoàn toàn. thậm chí còn thấy thích thú, kèm với cảm giác tội lỗi vì cái "thích thú" đó. Ánh nhìn của Phong khiến cảm thấy mình xinh đẹp, nụ hôn của khiến thấy mình được khao khát, cái ôm của khiến thấy mình được che chở. Nếu có gì thích, đó là cái cách mà tim phản ứng mỗi khi ở gần . Băng vô vọng trong việc giữ nó ổn định mỗi khi Phong kề sát, thậm chí cả cơ thể cũng nhao nhao lên đòi biểu tình. phải làm gì cơ chứ?!


      Khẽ thở dài, Băng chậm rãi làm vệ sinh cá nhân. Phong chuẩn bị sẵn bồn tắm rải đầy cánh hoa hồng cho , và biết mình nên cảm động hay tức giận vì việc đó.


      ...............


      Băng bước ra bếp với mái tóc vẫn còn ướt.


      Phong sắp sẵn mấy chiếc sandwich bàn để đợi . ngước lên khỏi chiếc iPad khi nghe tiếng chân , khẽ cau mày khi nhìn thấy nước tong tỏng ra sàn từ mái tóc nâu. Bỏ chiếc máy tính bảng xuống, đứng dậy.


      - Em muốn ốm sao?


      Băng che miệng ngáp dài như con mèo , phớt lờ câu hỏi của . lặng lẽ ngồi vào ghế, mắt dán chặt vào chỗ đồ ăn ngon lành. Phong lắc đầu tỏ ý phản đối, rồi vào phòng mình, lấy ra chiếc khăn tắm. luồn tấm khăn mềm mại qua tóc , nhàng lau ẩm ướt của nó.


      Băng bắt đầu thưởng thức bữa sáng của mình. để mặc Phong với tóc mình, mãn nguyện cầm chiếc sandwich lên ăn ngon lành. cười thầm khi nhìn vẻ mặt .


      - Tôi đợi em để cùng ăn sáng, vậy mà em đợi tôi mà ăn luôn rồi.


      Đến lúc đó Băng mới để ý đến chiếc đĩa ăn của Phong vẫn còn mấy chiếc bánh nguyên vẹn, chưa động tí nào. Cảm giác tội lỗi trào lên trong . Suy nghĩ lúc, Băng với người, kéo cái đĩa lại phía mình. cầm chiếc sandwich, quay lại, dí nó vào mồm Phong.


      dừng lau tóc ngay lập tức, mắt mở to ngạc nhiên.


      - Aaa.


      Tim Phong đập thình thịch, lòng ấm áp. này là..... Quyết định thể để lỡ cơ hội, há miệng cắn miếng sandwich, nhấm nháp miếng bánh với vẻ thích thú. Đến miếng cuối cùng, Phong còn cố ý mút mấy ngón tay Băng trước khi kịp thả tay xuống. Má đỏ ửng. cười cười, liếm môi.


      - Ngon lắm.


      Băng xấu hổ quay người lại để tiếp tục bữa sáng của mình. Sau khi lau xong tóc , Phong quay về phòng mình để cất khăn. Chừng như nhớ ra điều gì đó, ngoái lại.


      - Tôi có việc phải làm. Em cứ ăn tiếp , đĩa bẩn cứ việc để vào bồn rửa ấy.


      Băng gật đầu.


      ...............


      Buổi chiều.


      Sau khi xem tv đến phát chán, xem phim đến phát mệt, nghịch điện thoại đến phát nản, Băng chính thức còn gì để giải trí. sang phòng Phong, định mượn mấy tờ tạp chí. Vừa mở cửa, cảnh tượng trước mắt khiến đỏ bừng mặt.


      Phong có vẻ như rất chăm chú làm việc máy tính. Hai tay di chuyển thoăn thoắt bàn phím, thỉnh thoảng với sang bên tìm cốc cà phê. Đôi mắt màu cà phê nghiêm nghị xoáy vào những dòng dữ liệu màn hình. Và quan trọng hơn cả, Phong cởi trần. Lạy trời, nhìn khuôn ngực phập phồng đó kìa....


      Cố xua những ý nghĩ linh tinh, Băng gõ cồng cộc lên cửa. Phong ngước lên, vẻ mặt dễ chịu hơn hẳn khi nhìn thấy của mình. Đặt máy tính sang bên, đứng dậy, tiến về phía Băng. Tim đập thình thịch khi cúi xuống vuốt .


      - Em tìm tôi à?


      Băng máy móc gật đầu, cố gắng rời mắt khỏi phần bụng sáu múi của . cố gắng nhớ lại lí do mình ở đây. Vì Chúa, đầu óc rỗng .


      - Em... hết thứ để chơi rồi.


      Phong ngạc nhiên liếc đồng hồ. Gần 5h30 rồi.


      - Em có muốn ngắm hoàng hôn ?


      Băng gật đầu. Bất cứ thứ gì giúp bớt chán. Ở bên Phong càng tốt.


      Hai người nhanh chóng lên thuyền và phóng . Băng ra ngồi ở khoang ngoài, ngắm nhìn những giọt nước lấp lánh bắn toé lên ở hông thuyền. Dưới ánh mặt trời màu cam đậm, mặt nước như thể những ngọn lửa hợp lại, lững thững trôi về phía hoàng hôn.


      Phong dừng thuyền lại trước mỏm đá to lớn. Băng ngơ ngác để cầm tay mình trèo lên đó.


      - Lần trước tôi nhìn thấy mỏm đá này lúc lái về biệt thự. ngờ là nó to thế này.


      Mỏm đá này được cái khá bằng phẳng, nên nó hao hao hòn đảo thu . Nó khá cao, vậy nên cần lo về thuỷ triều. Phong kéo Băng ngồi xuống. Từ góc nhìn này, hoàng hôn thậm chí còn tuyệt vời hơn. Mặt trời chìm nửa xuống biển nhìn như lòng đỏ trứng gà bị gặm mất phần. Những đám mây trôi hững hờ về phía mặt trời giống như những tấm khăn lụa đẹp đẽ. Gió biển mát lành, thổi những ngọn lửa mặt nước bừng cháy.


      Băng đắm mình trong gian ảm đạm và tĩnh lặng ấy. Cảnh hoàng hôn thường khiến người ta cảm thấy đơn, nhưng bên cạnh còn có Phong, và hơi ấm từ bàn tay như nhắc nhở về diện của mình. Bàn tay truyền đạt đầy đủ những gì Phong muốn cảm nhận. bao giờ phải đơn nữa. Bây giờ kề bên.


      Bầu khí riêng tư của hai người bị phá vỡ bởi tiếng rẽ nước hung bạo, kèm theo đó là tiếng chửi thề của người con : "Chết tiệt!"


      Lầm bầm nguyền rủa, Phong đứng lên. quay ngoắt về phía phát ra tiếng , và đập vào mắt là hình ảnh xinh đẹp bên cạnh chiếc mô tô nước. có vẻ phải vật lộn với cái phương tiện đó, vậy nên tiến lại gần. Băng quyết định theo .


      - Có vấn đề gì với motor của à?


      ngước lên, và Phong lần nữa phải công nhận là ấy rất xinh đẹp, nhưng là vẻ đẹp ngoại lai. Tóc vàng óng, trượt dài bời vai mảnh khảnh, vương vài giọt nước khiến chúng trông như pha lê dưới ánh mặt trời. Khuôn mặt thanh thoát và sắc sảo, với đôi mắt xanh biếc màu đại dương rất hút hồn. Dù mặc thêm chiếc áo phao màu cam bên ngoài bộ bikini trắng, nhưng Phong vẫn thấy được rằng sở hữu cơ thể đẹp đẽ.


      lạ ngước lên nhìn Phong, ngạc nhiên trong phút chốc. nhìn sang Băng, và đôi mắt xanh lơ ánh lên vẻ ngưỡng mộ. Ánh mắt lại lạc xuống nơi bàn tay hai người nắm chặt lấy nhau, và mở to mắt. Lờ mờ đoán ra việc làm của mình, cúi đầu hối lỗi.


      (Phần in nghiêng là tiếng nhé)


      - Xin lỗi vì làm phiền gian riêng tư của hai người, nhưng motor của tôi tự dưng gặp trục trặc. Nó kêu lên những tiếng ken két rất khó chịu, và tôi đành phải tấp vào đây để kiểm tra. Rất xin lỗi.


      Phong gật đầu. tiến gần hơn về phía lạ, và chẳng hiểu sao, điều đó khiến Băng hơi khó chịu. Hơi thôi.


      - có phiền nếu để tôi giúp?


      lạ mở to mắt nhìn Phong, có chút cảnh giác. Nhưng có vẻ như còn lựa chọn nào khác, vậy nên ánh nhìn đó biến thành cảm kích. giơ tay ra.


      - Tôi rất biết ơn giúp đỡ của . Xin tự giới thiệu, tôi tên là Alexandra. Hai người đến từ châu Á sao?


      Phong bắt tay Alex. Bây giờ Băng cảm thấy thực khó chịu. Dù biết nguyên do của khó chịu này từ đâu ra, nhưng cần phải kiềm chế nó lại. Đặc biệt là, kia chắc chắn góp phần trong việc làm cảm thấy như thế.


      - Tôi là Phong. Chúng tôi đến từ Vietnam.


      Alex gật gù thích thú. quay sang Băng.


      - Tôi có thể biết tên chứ?


      - Băng.


      Alex gặp vấn đề trong việc phát cái tên đó. cứ phát nó thành "Bang" suốt, và má đỏ bừng vì xấu hổ trong cố gắng. Phong thấy vậy bèn đưa ra giải pháp.


      - có thể gọi ấy là Angeline.


      Alex gật đầu hối lỗi. Phong quan tâm đến điều đó, chậm rãi tiến đến kiểm tra chiếc motor nước. quỳ gối xuống, thản nhiên lột áo ra để đỡ dính bẩn. Băng đỏ mặt, nhưng Alex hoàn toàn . Điều đó khiến khá ngạc nhiên, vì lần đầu tiên thấy ai có thể cưỡng lại sức hút từ chàng trai của .


      Khoan nào. Từ lúc nào Băng mặc định Phong là "chàng trai của "??


      - Motor của gặp gì nghiêm trọng cả. Chỉ là phần động cơ hơi bị gỉ nên mới phát ra tiếng ken két như vậy. dùng nó nhiều à?


      Phong quay lại hỏi Alex sau khi kiểm tra bao quát toàn bộ chiếc motor. gật đầu.


      - Nó phải của tôi. Tôi mới tới đây ngày hôm qua cùng... ờ, bạn. Chiếc motor là của ấy.


      Phong gật gù tỏ vẻ hiểu. đứng lên.


      - thuyền của tôi có lọ dầu máy. Tôi lấy dùm . Nhờ ở lại với Angeline nhé.


      Alex cười toe toét thay lời cảm ơn. Đôi mắt xanh lơ của ánh lên.


      - Cảm ơn . Nhất định tôi làm thế.


      Băng muốn ở lại mình với Quý Tóc Vàng, nhưng còn lựa chọn nào khác. Quay người để lên chỗ ngồi lúc trước, còn thèm liếc mắt về phía Alex. hiểu vì sao mình lại thích này, nhưng trái tim chưa bao giờ nghe lời lý trí cả. Alex ngồi xuống cạnh , bắt chuyện.


      - với Phong là người à?


      Băng sững lại khi nghe câu hỏi. Suy nghĩ lúc, quyết định gật đầu. Alex cười toe.


      - ấy là chàng trai khá tuyệt, đúng ?


      Băng định chuyện với Alex, nhưng lời nhận xét đó khiến đỏ mặt. co chân lại, gác cằm lên gối.


      - Có lẽ vậy.


      - Tôi đó. Cái cách ta nhìn , tôi còn cảm tưởng ta sắp sửa lao vào hôn đến nơi.


      Băng thể cảm thấy mãn nguyện. bắt đầu thích này. Alex có vẻ như chẳng có hứng thú gì với Phong cả.


      - ... ừm, vì sao lại lái motor nước ra đây?


      Biểu cảm của Alex trầm xuống ngay lập tức. cau mày giận dữ.


      - Cứ nghĩ đến là tôi lại tức. Là do tên khốn đó.


      Băng quay sang. Đôi mắt khói loé lên tia tò mò, khích lệ Alex kể chuyện. nhìn Băng lúc rồi quyết định xả hết ấm ức trong lòng ra.


      - tưởng tượng được đâu. Chưa bao giờ tôi gặp được người nào độc đoán như ta. ta có vẻ tôn trọng những người xung quanh, nhưng cứ liên quan đến tôi ta đều làm theo ý mình cả, bao giờ cho tôi tự quyết định.


      Phập. nhát dao cắm vào lòng Băng.


      - Lúc đầu tôi hề muốn đến đây, biết đấy. Đáng nhẽ tôi phải ở nhà và chuẩn bị cho kỳ kiểm tra sắp tới. Thế mà đùng phát, ta mua vé máy bay, đặt phòng khách sạn ở cái nơi chết tiệt này, thèm hỏi tôi tiếng.


      Phập. Nhát thứ hai.


      - Mà điên nhất là tôi còn bị ta lừa leo lên máy bay nữa chứ. ta nghĩ mình là ai?! Tôi chưa bao giờ ra nước ngoài cả, vậy mà đùng phát, tôi bị ta ném sang đây.


      Phập. Nhát thứ ba.


      - Tôi hiểu ta thấy cái gì ở tôi. ta thuộc vào hàng những-chàng-trai-hoàn-hảo, kiểu như Phong ấy. Dường như điều đó khiến ta nghĩ rằng tôi luôn luôn phải thuận theo ý ta. Và giờ tôi ở đây, chịu trận trong căn villa đẹp đẽ, MÌNH với tên khốn đó, điều mà suốt 17 năm qua tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới.


      Phậpppppp.


      Băng choáng váng. Lạy Chúa, những gì Alex vừa miêu tả phải quá giống với hoàn cảnh của và Phong sao?!


      - Xin lỗi, tôi làm sợ à?


      Băng lắp bắp.


      - , tôi sao.


      Alex nhìn lúc rồi quyết định kết thúc câu chuyện của mình.


      - Đáng lẽ chúng tôi ở cùng bạn của ta, điều đó còn tốt hơn việc ở mình với tên ấu trĩ khốn nạn ấy. Nhưng ta tự mình quyết định mọi việc lần nữa, và thuê riêng căn villa cho riêng hai chúng tôi. Vì quá giận nên tôi mới xả stress bằng cách phóng chiếc motor nước của ta ra biển lúc ta tắm. Còn chuyện xảy ra sau đó cũng biết rồi đấy.


      Băng gật đầu. ngửa đầu ra sau, cố gắng ổn định lại những suy nghĩ tán loạn trong tâm trí. Alex cười cười nhìn , đôi mắt đẹp long lanh phản chiếu màu hoàng hôn.


      - Tôi biết nghĩ gì, nhưng nếu là về Phong tôi đảm bảo là ấy đấy.


      Băng ngượng nghịu quay sang đối mặt với Alex. Sao lại có thể ghét này nhỉ? Alexandra mới đáng làm sao.


      - nghĩ vậy à?


      Alex cười hiền. nụ cười rất đẹp, với hàng răng trắng đều, thẳng tắp.


      - Tôi "nghĩ", tôi biết chắc. Tôi rồi đúng , ta nhìn như thể nhìn người phụ nữ duy nhất còn sót lại thế gian ấy. Tin tôi , ông ngoại tôi hay nhìn vợ mình như thế lắm.


      Băng bị cuốn hút bởi cách chuyện phóng khoáng và tự nhiên của Alex. Từ ngữ cứ tuôn ra khỏi miệng .


      - Họ hạnh phúc chứ?


      tia đau đớn loé lên trong mắt Alex. quay tránh ánh nhìn của Băng, cười buồn.


      - Họ mất rồi.


      Băng bối rối.


      - Tôi... xin lỗi.


      Alex cười xuề xoà. Tuy vậy, đôi mắt vẫn buồn rười rượi. Nó mang màu như đáy đại dương.


      - Đừng vậy. Trước khi mẹ tôi bước qua tuổi 18 họ cuộc sống hạnh phúc.


      Băng định hỏi thêm Alex về gia đình của tiếng Phong vang lên sau lưng hai người.


      - Các . Alex, chiếc motor của sửa xong rồi.


      Băng và Alex cùng quay lại. Alex đứng lên, nhìn Phong cảm kích, cười tươi.


      - Cảm ơn . Tôi cuộc chuyện thú vị với Angeline. Bạn xinh đẹp và rất thú vị.


      Phong cười , ánh mắt ngập tràn ấm áp nhìn Băng.


      - Tôi hoàn toàn đồng ý với điều đó.


      đỏ mặt. Phong đưa tay ra để kéo đứng dậy. dắt ra thuyền của hai người, nhưng Băng quên mất mình còn chưa chào tạm biệt Alexandra. bỏ tay Phong ra, tìm với mái tóc vàng óng ấy. bất đắc dĩ theo .


      Alex đứng bên cạnh chiếc motor nước của mình. đứng im, vẻ bối rối tột độ. Đôi mắt xanh lơ ánh lên vẻ lo lắng. Băng lên tiếng.


      - Alex? Có chuyện gì thế?


      Alexandra quay lại. cười gượng gạo.


      - có gì đâu. Chỉ là... tôi có chỗ nào để về cả. Chris hẳn phát ra chuyện tôi bỏ trốn cùng với chiếc motor nước của ta, vậy nên nếu về lại căn villa, tôi...


      Phong cau mày khó hiểu, nhưng Băng gật gù. Suy nghĩ lúc, nảy ra ý tưởng.


      - Sao về căn villa của chúng tôi?


      Phong quay sang nhìn Băng như thể bị mất trí. Alex nhè lắc đầu.


      - Tôi muốn làm phiền hai người.


      Băng lắc đầu, chủ động nắm tay Alex kéo . Đây là lần đầu tiên muốn giúp đỡ người đến vậy. Có lẽ vì Alex quá giống . Dù hiểu gì nhưng Phong vẫn làm theo ý Băng. lái thuyền dẫn đường cho Alex, bởi thể bỏ lại chiếc motor ở mỏm đá được.


      Ba người về đến villa. Phong ra hiệu cho Alex và Băng vào trong, còn gọi điện thoại cho Susan để bà có thể đến làm bữa tối cho thêm người nữa. Alex ngượng nghịu theo Băng.


      - Tôi xin lỗi, tôi phiền phức. chỉ mất vài hôm thôi. Chris... ta giận rất dai.


      Băng lắc đầu tỏ ý phiền. Để người mới biết được tiếng ở lại nhà đáng lẽ là hành động ngu ngốc nhất trần đời mà nhị tiểu thư của Dương Ngọc có thể làm, nhưng Băng cảm thấy mình có thể tin tưởng này. đau đớn, và cả giận dữ trong ánh mắt Alex trong lúc kể chuyện thể nào là giả được. Băng là chuyên gia trong việc giả mạo và che giấu cảm xúc, vậy nên có thể biết


      được đâu là diễn, đâu là .


      Sau khi sắp xếp cho Alex ở tạm tại phòng của phu nhân họ Hoàng, tức mẹ Ngọc, Băng quanh villa tìm Phong. tìm thấy trước.


      - Đáng lẽ tôi mới là người quyết định có cho đó ở tại nơi này hay .


      Băng giật bắn mình khi nghe được giọng quen thuộc vang lên sau lưng. quay ngoắt lại. Phong nhìn chăm chú, nét mặt kín như bưng khiến thể đoán được cảm xúc của .


      - Em... em muốn giúp ấy.


      Phong thản nhiên nhún vai.


      - Còn tôi là chủ sở hữu tạm thời của căn villa này.


      Băng bối rối. đúng, có có quyền tự ý quyết định như vậy.


      - Em....


      Phong cắt ngang lời của bằng nụ hôn. vòng tay qua eo , kéo cơ thể áp vào mình, tay kia đỡ lấy gáy . Bị bất ngờ, Băng mở miệng phản đối. Lưỡi Phong lập tức luồn vào, từng chút khám phá khoang miệng , cuốn phăng mọi ý chí chống chọi của Băng. tan chảy trong vòng tay . Phong nhấm nháp môi , chậm rãi và từ tốn, trừng phạt bằng vị ngọt và hơi nóng của môi .


      Nụ hôn như kéo dài cả thế kỉ. Phong cuối cùng cũng buông Băng ra, để dựa vào mình thở hổn hển. cười nham hiểm, cúi xuống thầm vào tai .


      - Em phải đền bù kha khá cho tôi vì việc tự tiện quyết định đó đấy.


      Băng choáng váng, dở khóc dở cười. tự mình rơi vào bẫy rồi.


      -----------------


      Vote vote vote vote vote. Vote ình .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :