Thiên thần, thuộc về một ác quỷ - Lucifer111 (Sưu tầm)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chap 27: Hẹn hò



      Sáng. Đúng 8h29.


      Trước cổng biệt thự Dương Ngọc, sừng sững chiếc Lamborghini đen tuyền, thu hút mọi chú ý của những nhà gần đó.


      Đây vốn là khu dành cho những gia tộc giàu nhất nhì thành phố, thậm chí là thế giới, như nhà Dương Ngọc là ví dụ tiêu biểu. chiếc xe xịn thông thường chẳng bao giờ khiến họ chú ý, dù nó có đáng giá cả triệu đô chăng nữa. Vậy nên, điều làm chiếc xe nổi bật quá đỗi chính là chàng trai đẹp tựa nam thần đứng tựa vào thân xe kia.


      Phong đứng nhắm mắt, vòng thánh giá bạn lủng lẳng cổ. Trong bộ quần áo được Ngọc thiết kế riêng, vô tình trở thành người mẫu quảng cáo quá tuyệt vời cho chiếc Lamborghini. mặc áo thun trắng cổ rộng hằn lên khuôn ngực rắn chắc, bên ngoài khoác vest Armani kẻ xám sẫm. Quần jean ôm trọn đôi chân dài, đồng hồ Rolex bạc lấp lánh ở bên tay, cùng với vài chiếc vòng đan tay đơn giản. Và hiển nhiên, thể thiếu gương mặt lạnh lùng như tượng tạc, dường như là thứ trang sức lộng lẫy nhất cho bộ quần áo. Ở toát lên vẻ lịch lãm đầy nam tính, nhưng hề mất vẻ bất cần quyến rũ của "badboy" thứ thiệt.


      vô tình trở thành tâm điểm chú ý của rất nhiều những ánh mắt tò mò lẫn đám đuối của những người sông gần đó nhưng Phong hoàn toàn bận tâm. chờ Băng.


      Khẽ thả rèm xuống, Huyền Mỹ lại gần chị cả, cười toe toét:


      - Chị Nguyệt, Phong chờ dưới kia kìa. Em thử liếc qua mấy biệt thự đối diện, thấy mấy tiểu thư đỏng đảnh nhà đó nhìn chớp mắt, đúng là chỉ có ấy mới hợp với Băng chị ạ. Lạy Chúa, đúng là chị Ngọc ra tay có khác, Phong nhìn tuyệt lắm ý!!


      Nguyệt cười hiền, dù trong giọng giấu nổi bực bội:


      - Chuyện, bạn chị mà. Nó mà dốc sức làm gì kết quả luôn là hoàn hảo trở lên. Nhưng em xem , Băng nó vẫn còn chưa thay xong váy kia kìa! Chị còn phải xịt nước hoa, chải tóc, đeo phụ kiện, và cả chuẩn bị cho "nhiệm vụ" nữa chứ, trời ạ!


      Mỹ cười xuề xoà, cố gắng xoa dịu chị mất kiên nhẫn:


      - Thôi, chị biết Băng là kiểu người chẳng bao giờ vội vã vì bất cứ cái gì mà. Lễ hội 9h30 mới bắt đầu, là do Phong đến sớm nên chị em mình mới cuống cuồng sang phòng Băng chuẩn bị. Với lại, theo em thấy Phong có chờ thêm tiếng nữa cũng được, ý cứ thế đứng nghe nhạc và chờ đợi, thế mới là đàn ông chứ!


      Nguyệt thở dài sườn sượt:


      - Nhưng chẳng lẽ lại để cậu ấy chờ mãi...


      Đúng lúc ấy, cửa phòng tắm bật mở khiến Mỹ và Nguyệt im bặt. Băng bước ra, tóc xoã dài duyên dáng. lại gần cửa sổ, nhàng vén rèm lên để xem bên ngoài rồi lại thả xuống, quay sang chị cả tròn mắt:


      - Chị, làm nốt .


      Nguyệt như bừng tỉnh. chơm chớp mắt, dường như vẫn chưa thoát ra khỏi cơn say trước tuyệt tác nghệ thuật. Lạy Chúa, em chỉ mới mặc váy vào mà thế này, chẳng cần làm gì thêm cũng được. Dù vậy, vẫn kéo Băng ngồi vào ghế trang điểm, nhờ Mỹ chải lại mái tóc dày đến quá đáng của em , còn mình đeo phụ kiện và những thứ lặt vặt khác. Băng im lặng ngồi trước gương như con búp bê xinh đẹp chờ được chăm chút.


      Ngắm nghía thành quả, cả Nguyệt và Mỹ đều gật gù hài lòng. Ngay cả Băng cũng hơi ngạc nhiên khi nhìn vào gương, gần như nhận ra chính mình. Đây là lần đầu chú ý ngoại hình đến thế này, mà lại vì người con trai. khiến thay đổi rất nhiều trong thời gian ngắn, liệu đây có phải là điều tốt?! luôn tự hỏi mình như vậy.


      Nghĩ đến Phong, má Băng lại hơi hồng, tâm trí lên hình ảnh chàng trai cao lớn bên chiếc Lamborghini, lặng lẽ chờ xuống.


      Mỹ sau hồi trầm trồ khẽ lên tiếng:


      - Chị Nguyệt à, có thể để chị Băng đến lễ hội rồi đội mũ lưỡi trai sau được ? Phong là người đàn ông duy nhất được nhìn chị Băng như thế này.


      Băng chơm chớp mắt, hề tỏ thái độ bất bình. Nguyệt coi đó là đồng ý, bèn gật gù tán thưởng:


      - Phải đó, Băng à. Đến lễ hội rồi đội mũ sau cũng được. Nào, để chị đưa em xuống.


      .........


      Ở dưới cổng, có con người dần sốt ruột.


      Phong liếc đồng hồ, 9h đúng. chờ Băng được hơn nửa tiếng, hề được mời vào, đồ uống, câu báo "Sắp xong" cũng có. Tổng hợp những điều ấy có thể khiến chàng trai phát điên hoặc giận dữ bỏ về. Tuy nhân, Phong hoàn toàn phải dạng đàn ông tầm thường đó. Việc mất nhiều thời gian chuẩn bị khiến lo lắng nhiều hơn là tức giận. thoáng nghĩ đến khả năng Băng còn muốn cùng mình nữa, nhưng ngay lập tức gạt phắt nó .


      Tiếng nhạc ballad nhàng bên tai làm Phong thấy dễ chịu hơn. lo lắng rằng Băng xuất thiêu đốt lòng , khiến Phong lẩm bẩm gần như cầu nguyện rằng Băng gặp chuyện gì.


      Đúng lúc Phong mải nhồi nhét mình vào mấy cái viễn cảnh tiêu cực cánh cổng lớn của biệt thự Dương Ngọc được mở ra cách chậm rãi. Khẽ thở phào, ngước lên nhìn, chết sững.


      Băng đứng đó, xinh đẹp và thuần khiết như thiên sứ. mặc chiếc váy trắng hai dây ngắn đầu gối được trang trí bằng những đường viền ren tinh tế, phần eo thon thả được ôm trọn cách thoải mái. chiếc crop-top xám sẫm với chất liệu vải kim tuyến trùm lên phần của váy như chiếc áo khoác cá tính. hoa tai, vòng cổ, Băng chỉ đeo vài chiếc vòng đan tay giống hệt của Phong, điều mà chắc chắn là dụng ý của Ngọc. Mái tóc thả buông ngực, chẳng hề tạo kiểu cầu kì nhưng vẫn đẹp như thường.


      Đứng bên cạnh Phong, bộ trang phục của hai người đôi với nhau hoàn hảo, trắng-đen, bạc-xám. Nguyệt và Mỹ giữ ý đứng sang bên nhường chỗ cho đôi trai tài sắc, ngừng tán thưởng hợp đôi của họ trong tâm trí.


      Thấy Phong vẫn đứng như trời trồng ngắm Băng, Mỹ khẽ rướn lên thầm vào tai chị cả:


      - Chị à, em biết Băng đẹp, nhưng Phong có định tỉnh lại vậy? ý phải nhìn suốt rồi sao?


      Nguyệt nín cười, đánh em bằng khuỷu tay như lời nhắc nhở:


      - Thế em có nhớ mình phản ứng như thế nào khi Băng nó thay xong váy ? Lại chả bị hút hết hồn vía ấy chứ. Mà đừng quên, em là người thân của Băng, lại còn là thẳng nữa, mà như thế em mong Phong làm gì? Quay coi như có gì à?!


      Mỹ gật gù đồng ý:


      - Cũng đúng ha... nhưng sắp 9h10 rồi đó, hai người đó định khởi hành sao?


      Chừng như nghe thấy lời thầm của Mỹ, Phong liếc đồng hồ. che miệng ho để lấy lại bình tĩnh vốn có của mình, bối rối quay . thấy mừng vì Băng đội mũ ở Lễ hội, nếu có ai nhìn thấy như thế này... Chừng như nhớ ra gì đó, Phong mở cửa xe, lấy ra bó hồng trắng trước ngạc nhiên của 3 chị em nhà Dương Ngọc. Cố làm mặt lạnh, giơ nó ra trước mặt Băng:


      - Tặng em.


      Bất ngờ, Băng hết nhìn bó hoa rồi lại nhìn Phong, hoàn toàn biết mình nên làm gì. Nhận hay ? Cảm ơn hay ? Tuy rằng đây phải là lần đầu được tặng hoa, nhưng đa số họ đều tặng hồng đỏ, và đa số những bông hoa ấy đều được vứt sọt rác. Còn bây giờ, Phong tặng Băng loài hoa thích nhất (sao biết nhỉ, nữa), và quan trọng rằng, chàng trai mà quan tâm ít nhiều.


      Băng bối rối cầm bó hoa, đôi mắt khói lấp lánh những cơn sóng cảm xúc. cúi gằm đầu, cố gắng giấu gương mặt sớm ửng đỏ, khẽ lên tiếng:


      - Cảm... ơn.


      Phong cười , từ tốn rút từ trong bó hoa ra bông hồng nở rộ. Dù 100 bông hồng trắng được bọc mấy lớp giấy gói nhưng vẫn lo rằng gai hồng có thể làm Băng bị thương nên cầu cắt bỏ toàn bộ. khẽ vén bên tóc dài mượt của Băng ra sau tai, dịu dàng cài bông hoa vào đó. Bông hồng trắng tô điểm mái tóc nâu của như thứ trang sức hạng nhất, giống như những nàng tiểu thư quý tộc thời xưa. Đôi mắt Phong lấp lánh khi được chiêm ngưỡng vẻ đẹp diễm lệ ấy, bàn tay trượt từ tóc xuống má Băng. Phong vuốt khẽ làn da mềm mịn như sữa của , thầm:


      - Em đẹp lắm.


      biết từ lúc nào, Nguyệt và Mỹ thủ sẵn trong tay mỗi người chiếc điện thoại, nhiệt tình giơ lên ghi hình. Nhìn Phong, hai người cố kìm tiếng rên đầy thoả mãn trong cổ họng. Mỹ cắn chặt môi để khỏi hét to, điều làm cả người bé run lên như lạnh. là xuất sắc làm sao, mới sáng sớm có phim hay để xem rồi.


      Chừng như nhận ra những hành động quá mức sến sẩm của mình, Phong khịt mũi rồi lịch mở cửa xe cho Băng như quý ông. Thấy vẫn còn sững sờ, nhoẻn cười trong khoảnh khắc, khẽ nhắc:


      - nào.


      Băng leo vào xe như cỗ máy, dường như vẫn chưa hết sửng sốt. Người nóng bừng cách thể kiểm soát, đôi mắt khói thất thần tố cáo nội tâm rối bời. , nghĩ mình vừa mơ.


      Phong đóng cửa xe bên chỗ ngồi của Băng rồi vòng sang bên kia, leo vào ghế lái. khẽ liếc bên cạnh, hơi cau mày khi quá chú tâm vào việc suy nghĩ mà quên mất việc cài dây an toàn. vươn người sang cài cho , lần nữa khiến Băng điêu đứng, rồi mới lặng lẽ nổ máy. Tiếng động cơ 500 mã lực rền vang, chiếc Lamborghini nhanh chóng hoà vào dòng xe cộ nhộn nhịp, hướng tới lễ hội.


      lâu sau đó, trước biệt thự Dương Ngọc xuất chiếc BMW trắng tinh. Ngọc bước xuống xe, nhìn hai đứa bạn như người ngoài hành tinh khi thấy họ hề cử động. tiến lên phía trước, lấy tay phẩy phẩy trước mặt Nguyệt, thắc mắc hỏi:


      - Này, bà làm sao thế? Cả Mỹ nữa, sao em lại ở trước cổng thế này? Hoá đá cả lũ rồi à?


      Nguyệt gì cả, chỉ đưa chiếc điện thoại tay cho Ngọc, nơi video mới được lưu lại. Ngọc khó hiểu, ngay lập tức mở nó ra xem. Những hình ảnh lãng mạn đến tưởng chạy qua mắt , từ lúc Phong tặng hoa Băng cho đến khi dịu dàng cài bông hồng trắng lên tóc bé, từng hành động đều toát lên vẻ thương. Nhìn Phong lúc ấy, ai tin được cái rằng là đại thiếu gia nhà họ Hoàng, nổi tiếng vô tâm vô cảm trước phụ nữ.


      Ngọc phản ứng giống như Nguyệt và Mỹ. xem xem lại cái video, cười thầm trong bụng. uổng công dạy thằng em họ từng bước !


      ------- --------


      Lễ hội. 9h30 sáng.


      Phong dừng xe trước cổng vào quãng đủ xa để chiếc Lamborghini gây chú ý nhiều. Nhìn dòng người đổ tuôn vào trong, quay sang Băng nhắc nhở:


      - Đội mũ vào .


      Rất vâng lời, Băng lập tức đội mũ, thế nhưng phần vành hơi vướng phải đoá hồng làm có chút khó chịu. Phong lập tức rướn người sang bên , nhàng bỏ bông hoa xuống và cài vào ngực áo mình. rút ngắn khoảng cách đột ngột khiến Băng nín thở trong chốc lát, mũi kịp hít căng hương thơm nam tính toả ra từ . Phong bao giờ dùng nước hoa, điều đó làm trở nên tầm thường giống những tên công tử thích chải chuốt khác. Bản thân toả ra mùi thơm quyến rũ đặc trưng, và Băng đánh giá rất cao việc đó.


      - Em cần phải cài hoa nếu bất tiện đâu. Tôi muốn em khó chịu.


      Băng chớp mắt, ra hiệu rằng hiểu. Phong nhìn lúc rồi mới ra khỏi xe rồi vòng sang bên kia, mở cửa cho . Băng vẫn cầm khư khư bó hoa hồng trắng tay, điều đó khiến Phong hơi nhoẻn cười hài lòng. chìa tay ra trước mặt , bày tỏ nhã ý muốn cầm giùm, hoàn toàn muốn bị vướng tay vướng chân khi trong Lễ hội. Sau thoáng bối rối, Băng đưa nó cho Phong.


      Băng phải cần đến cả hai tay mới ôm trọn được hết bó hoa, nhưng Phong dùng tay hết sức dễ dàng. Tay còn lại, dùng để luồn vào tay Băng, siết chặt. giật nảy mình như phải bỏng, hết nhìn lên rồi lại nhìn xuống, đôi mắt khói bối rối vô ngần. Phong ho , quay , tránh nhìn thẳng vào Băng:


      - Người đông, tôi muốn em lạc.


      Phong nhanh chóng kéo Băng vào Lễ hội, mặc kệ bên cạnh mình có sững sờ như thế nào. rút tay ra, thế là đủ. Người Lễ hội đông như kiến, nhưng họ đều chủ động dạt sang hai bên tránh đường cho cặp đôi trẻ tuổi. Vẻ phong trần của Phong ngay lập tức gây nên làn sóng hâm mộ với toàn bộ những gần đó, họ đồng loạt nhìn say đắm, kể cả những người cùng với bạn trai của mình. phần, họ biết về danh tiếng của .


      Phong hoàn toàn bận tâm đến những đôi mắt trái tim của phái nữ, nhưng tâm điểm chú ý của phái nam lại khiến bực mình. Họ nhìn Phong căm thù, nhưng lại nhìn Băng đắm đuối. Cũng khó trách, thân hình hoàn hảo, mái tóc nâu mượt mà như thế kia khó có thể khiến bất cứ thằng đàn ông nào kìm lòng. Chiếc mũ lưỡi trai đen chỉ làm thêm bí , dù có ít chàng trai hẫng hụt vì được chiễm ngưỡng gương mặt người đẹp.


      Băng thèm bận tâm đến bất cứ chuyện gì xảy ra quanh mình. Lần đầu tiên được đến kiện ngoài trời, việc đầu tiên làm là hít căng mùi thức ăn ngon lành và ngắm nghía những gian hàng đủ màu sắc. kéo tay áo Phong, tỏ ý muốn tiếp. ném cái nhìn đầy sát khí cho lũ đàn ông hau háu nhìn Băng khiến họ toát mồ hôi hột, rồi nhanh chóng kéo ra khỏi đám đông.


      Lễ hội dần trở nên nhộn nhịp theo thời gian. Đám đông lúc nãy tạm thời gạt việc ngắm trai liếc sang bên để tận hưởng khí lễ hội tưng bừng. Các cặp đôi dung dăng dung dẻ qua những quầy cà phê, trà sữa, vòng tay, dây chuyền,... Từng gian hàng đều được treo những sợi dây đính đèn màu rực rỡ, chỉ chờ đến tối là bật lên. Các con đường rộng rãi xiên chéo qua từng dãy hàng đều được dải sỏi, tạo cảm giác mộc mạc và đậm chất vintage cho Lễ hội.


      Băng hào hứng kéo tay Phong để theo mình, vượt lên trước, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, đôi mắt lấp lánh như chú mèo . Diện tích tổ chức Lễ hội rất lớn, hơn 100 gian hàng trò chơi và đồ ăn, thậm chí có cả đu quay khổng lồ. Băng dừng ở mỗi chỗ chút rồi lại quay , làn tóc nâu tung bay đầy duyên dáng theo từng chuyển động của cơ thể. Nhìn , Phong khẽ cười dịu dàng, trong lòng ấm sực cảm giác kì lạ.


      Đến gian hàng, Băng bỗng khựng lại. Mắt mở to, tập trung vào điểm duy nhất. Phong nhìn theo, phát chú gấu bông to bằng người được đặt ở tầng cùng của giá phần thưởng. Vẻ như hiểu ra, nhìn Băng, tay trỏ con gấu:


      - Em muốn cái đó?


      Băng gật đầu, mắt vẫn rời khỏi đám phần thưởng. Con gấu có bộ lông đen tuyền, hai cái tai xinh và đôi mắt nâu to tròn long lanh, cùng khuôn mặt kiểu (•^•) rất đáng . Bụng con gấu in hình trái tim màu đỏ được thêu bông hồng trắng, cùng dòng chữ "Je t'aime" thanh mảnh phía dưới. Je t'aime nghĩa là " em" trong tiếng Pháp. Là được sinh ra ở thành phố tình , Băng có thể đọc thứ ngôn ngữ đó chút khó khăn. Mắt sáng ngời khao khát. phải sở hữu con gấu đó!


      Quan sát Băng từ nãy giờ, Phong có thể đoán được nghĩ gì. chần chừ lấy giây, lập tức kéo đến đó. Chú gấu là phần thưởng đặc biệt của trò chơi, và phải chơi mới thắng được. Chủ gian hàng là người đàn ông tốt tính, ông nhiệt tình giảng giải luật chơi cho Phong, thỉnh thoảng còn khen và Băng đẹp đôi. hiểu sao, điều đó khiến quý người đàn ông này, và ý muốn thắng được chú gấu đó cho Băng càng thêm mãnh liệt.


      Đây là trò ném phi tiêu. Mỗi người chơi có 10 phi tiêu mỗi lần chơi. Các bảng đích được đặt cách đó gần 2m, xếp theo hàng và di chuyển ngược chiều nhau. Hàng dưới cùng và cùng chạy từ trái sang phải, hàng giữa từ phải sang trái. Đầu phi tiêu được làm từ kim loại vót nhọn, phải ném sao cho phi tiêu ghim đúng vào bảng đích, bật ra mới tính điểm. Được 8/10 điểm trở lên được con gấu đen. Rất khó để đạt được số điểm nó, bởi những bảng đích di chuyển khá nhanh.


      Nghe xong luật chơi, Phong gật gù:


      - Giống ném dao phải ?


      Chủ gian hàng tròn mắt nhìn Phong lát rồi cười xuề xoà, coi rằng đùa:


      - Phải rồi. Cậu có định chơi , chàng trai trẻ? Nếu muốn lấy con gấu kia làm quà tặng cho bé đáng này cậu phải cố hết sức đấy.


      Phong nhanh chóng trả tiền ột lượt chơi và đặt bó hồng trắng lên quầy hàng. Vẫn cầm chặt tay Băng, lấy tay còn lại cầm lên chiếc phi tiêu và nhắm bắn. Mắt trở nên nhanh nhạy trong việc xác định mục tiêu và dự đoán khoảng cách di chuyển của nó. Khả năng của sát thủ giúp khá nhiều trong việc này, quả thực vậy.


      Phong nheo mắt, ném mạnh chiếc phi tiêu về phía trước.


      "Phập!"


      Trúng hồng tâm.


      Chủ gian hàng tròn mắt, rồi cười to vẻ tán thưởng. Những người chơi khác cũng nhìn đầy ngưỡng mộ, các lại thêm lần nữa điêu đứng. Như được tiếp thêm sức mạnh tinh thần, cầm lên phi tiêu nữa và nhắm bắn.


      Kết quả hiển nhiên ai cũng : 10/10. Đa số những lần ném đều trúng hồng tâm, chỉ riêng có lần duy nhất Phong ném chệch ra ngoài chút, bởi Băng bất ngờ bóp tay trong lúc Phong chuẩn bị ném. chỉ đơn thuần làm thế để cổ vũ, hề hay biết hành động ấy có thể khiến mất tập trung thế nào.


      Dù gì, ông chủ gian hàng vẫn vui vẻ trao con gấu đen cho Phong. Ông hết lời khen ngợi , vài điều về việc tình cho con người sức mạnh. Câu ấy khiến Băng gần như đỏ mặt, và Phong rất thích nhìn đỏ mặt. Những lúc ấy, có nét giống bình thường, chứ phải -tiểu-thư-lạnh-lùng-thiên-tài của tập đoàn lớn nhất thế giới. Vừa nhận được con gấu, Phong lập tức đưa nó cho Băng. ôm nó rất chặt, khuôn mặt biểu nhiều nhưng Phong có thể đọc được cảm xúc của qua đôi mắt khói lấp lánh. vui.


      Cách đó xa, có tận hai nhóm người theo dõi cặp đôi trẻ tuổi. Nhóm thứ nhất gồm ba Nguyệt, Mỹ và Ngọc, nếu kể đến nàng mèo Mun nằm gọn trong ba lô với cái đầu thò ra ngắm nghía bên ngoài. Nàng rất ngoan, chẳng hề kêu tiếng nào mà chỉ chú tâm nhìn chủ của mình. Ba người đều cầm trong tay cái ống nhòm và camera chất lượng cao, hào hứng thu vào mắt từng hành động nhất của Phong và Băng.


      Ngắm nhìn Phong đạt số điểm tối đa trong trò chơi phi tiêu và tặng con gấu bông, Mỹ rên lên nho , miệng lẩm bẩm:


      - Lạy Chúa ấy có là chưa từng hẹn hò vậy? Nhìn khác tay sát chuyên nghiệp là mấy đâu.


      Ngọc bỏ ống nhòm xuống, quay sang Mỹ cười tinh quái:


      - Tin chị , lúc trước nếu bảo rằng Phong tặng hoa ột chị thà chết còn hơn là tin điều đó. Thế mới bảo hai người này thay đổi nhau từ trong ra ngoài mà. Với lại như thế sao chúng ta có phim để xem!


      Nguyệt gật gù, toét miệng:


      - Phải đấy, em phản ứng hơi thái quá rồi đó em à. Mình đến tận đây để làm gì cơ chứ?!


      ra, Mỹ phải là người duy nhất có phản ứng thái quá. Gần đó, Topaz đeo kính râm có tác dụng tương tự như ống nhòm, miệng há hốc. Sau lưng cậu, nhóm thuộc hạ khoảng 3 người cũng trong tình trạng tương tự. Nhìn Boss như thế này khiến họ đồng loạt nghĩ rằng mắt mình có vấn đề. Topaz còn đỡ. Chí ít cậu cũng được Phong báo trước, chứ 3 tên kia có thể là sốc nặng, mở mồm to đến nỗi sái cả quai hàm. Topaz thầm nghĩ: "Mình mà như thế này, thế chị Ruby và Sapphire liệu phản ứng như thế nào với cái video đây?!"


      Băng tiếp tục việc tham quan các gian hàng với gấu yên vị trong lòng. Con gấu quá khổ khiến hơi gặp khó khăn trong việc vừa ôm nó vừa nhìn ngắm xung quanh, nhưng dường như mấy để tâm đến chuyện đó. Chỉ có điều, ôm gấu cần đến cả hai tay, vậy nên Phong thể nắm tay . Hơn nữa, Băng lại còn ôm nó rất chặt như thể vật báu. Biết mình điên, nhưng Phong cảm thấy ghen tị với con gấu.


      Hai người dừng lại ở những gian đồ ăn bắt mắt. Phong vốn thích đồ ngọt, vậy nên phần lớn thời gian chỉ ngồi nhìn Băng thưởng thức toàn bộ những món ăn mà muốn, rồi trả tiền giúp . Thế nhưng Phong hoàn toàn cảm thấy phiền. Dáng vẻ khi ăn của Băng nửa buồn cười nửa lại đáng khiến nghĩ mình có thể ngắm hàng giờ. Những cặp đôi khác nhìn họ đầy ngưỡng mộ, nhưng Phong chẳng thèm để tâm. Trong mắt dường như chỉ có mình Băng. Thế giới trở nên chậm chạp mỗi khi ở bên , điều mà Phong lần đầu cảm thấy.


      Hai người thêm lúc rồi dừng lại trước quầy trò chơi nữa. giá phần thưởng của quầy hàng là bạn đời của chú gấu đen: nàng gấu trắng to đùng có đính nơ đầu, hai tay nó gắn hai miếng dính để có thể dính chúng với nhau, thuận tiện khi để cõng gấu bông. Phong muốn lần nữa giành nó cho Băng, nhưng ngăn lại.


      Lần này, chủ quầy còn là người dễ chịu nữa. Đó là trẻ, ngay từ giây phút đầu tiên bị Phong hút hết hồn vía. Thấy cùng với khác, hiển nhiên thể nào ghen tị. Ả nhìn Phong đắm đuối, mời mọc chơi, hoàn toàn coi Băng như vô hình. Điều đó khiến có chút thoải mái, dù Phong thèm bận tâm đến chữ ả . Đợi trả tiền lượt chơi, Băng lập tức bước lên trước, cầm lên cây súng săn và xem xét nó. Ả kia cười khẩy nhìn , bằng giọng khinh thường:


      - , trò này là trò bắn súng. phải bắn trúng được những tấm bìa hình động vật kia, mỗi tấm được tính điểm. Tổng cộng 5 lần bắn, 5 điểm cả thảy. 1đ được gói mì tôm, 2đ được vòng tay, 3đ vòng cổ, 4đ búp bê, còn tối đa được con gấu to bự kia. Nhưng à, súng của chúng tôi được làm với kích cỡ và trọng lượng y như , tấm bìa động vật lại , rất khó đấy. Tốt nhất nên để chàng trai vạm vỡ kia chơi, chứ liễu yếu đào tơ như ....


      "Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!"


      5 tiếng súng đều đặn vang lên, xé toạc lời của ả bán hàng. 5 tấm bảng có hình 3 con sóc và 2 con chuột lần lượt ngã xuống, với lỗ thủng ngay giữa trán mỗi con. Băng hạ súng, nghiêng đầu nhìn ả khinh thường như muốn hỏi: "What're you saying, bitch?"


      Ả bán hàng mặt mày tái mét nhìn Băng, vội vội vàng vàng vàng lấy con gấu xuống rồi dùng cả hai tay đưa nó cho đầy kính sợ. Khuôn mặt khiếp đảm cùng cử chỉ run rẩy của ả khiến Phong nhếch cười. ngạc nhiên nhìn Băng chậm rãi cầm con gấu giơ ra trước mặt mình. cúi gằm mặt, lí nhí:


      - Tặng đấy.


      Phong ngây ngốc cầm con gấu, nhìn nó chăm chú như bị thôi miên. Giờ mới phát ra mắt nó màu xám tròng đen, hao hao mắt Băng. lấy tay véo má nó rồi quay sang Băng cười dịu dàng:


      - Cảm ơn em.


      Đôi mắt ấm áp đến mức làm Băng bối rối quay . Tay bất giác siết chặt con gấu đen, khuôn mặt nóng bừng được đầu nó che nửa. Phong ngắm nghía con gấu của mình thêm lúc rồi đề nghị:


      - Mới hơn 11h, chúng ta còn ở đây đến tối. Em thể cầm con đó mãi, nên tôi cất bó hồng và cả 2 con gấu vào xe nhé? chỉ mất lúc thôi.


      Băng lưỡng lự lúc rồi cũng đưa con gấu cho Phong. nhếch cười, hôn phớt lên tóc (hoàn toàn có chủ đích trước) rồi chạy , quên để lại lời dặn dò:


      - Đừng đâu đấy.


      Băng mở to mắt, nhìn theo Phong mãi cho đến lúc bóng lưng rộng lớn của biến mất vào dòng người nhộn nhịp. Dưới tác động của nụ hôn vừa rồi, nghĩ mình còn chẳng nhấc được chân nữa là được bước nào. Suy nghĩ trong hỗn loạn, người dần nóng bừng. Cách đó xa, ba kịp quay lại toàn bộ nụ hôn ấy, bắt đầu bàn tán ngớt.


      Phong vừa chạy vừa tự rủa thầm chính mình. vừa làm cái quái quỷ gì thế?! Điều vừa rồi có lẽ là thứ dũng cảm nhất từng làm, dù cho từng chiến đấu với dã thú và đối mặt với bãi bom mìn. Đó hoàn toàn là hành động bộc phát, lúc ấy Phong chẳng nghĩ gì được khác ngoài cái rằng Băng đáng , xin thề trước Chúa tể địa ngục điều đó. Lạy Chúa, đúng là điên.


      Phong cứ chạy, cố gắng xua ký ức đầy ám ảnh ấy ra khỏi tâm trí, nhưng tất cả những gì nghĩ được là: tóc thơm tho.


      - End chap 27 -


      Vote vote , ình lên tinh thần cái nào (/ ̄▽ ̄)/


      Rất xin lỗi vì để các bạn chờ lâu, :-( mình chỉ còn đợt thi hôm 20-21 nữa thôi. Sau đó, Luci là của các bạn. (^o^)


      Cựccccc kì hoan nghênh những bạn nào vote toàn bộ các chap nhé, mình rất cảm động và cảm ơn các bạn về việc đó. Cho mình thấy ủng hộ của các bạn cho truyện nào ~ (⌒▽⌒)/

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chap 28: người khác



      Bật video phía trước. BẬT NÓ TRƯỚC. (À, đừng để ý đoạn đầu nhé)


      --------- ----------


      Đứng mình, Băng chẳng có việc gì làm là quan sát xung quanh.


      thấy những cặp đôi nắm tay nhau, những gia đình cười vui vẻ, những đứa bé đáng chạy loanh quanh, những người bán hàng nhiệt tình chào mời... Khung cảnh dường như chỉ tràn ngập hạnh phúc, của những con người tìm được tình , có được lẽ sống đời mình. Điều đó khiến Băng tự hỏi "Liệu có bao giờ được hạnh phúc như bọn họ ? Với người vô cảm như , hạnh phúc đến chứ?"


      Băng hoàn toàn chẳng thể trả lời câu hỏi đó. Giam mình trong biệt thự bấy lâu nay, gần như chỉ biết đến thế giới bên ngoài qua máy tính. Hoá ra nụ cười của họ lại rạng rỡ như vậy, khác quá. bao lâu rồi cười? Có lẽ là rất lâu. Băng bao giờ nghĩ mình thích những chỗ đông người và ồn ào như lễ hội, nhưng khi ở đây, thấy vui. Đứng mình vui cho lắm, ở bên Phong tốt hơn, nhưng vẫn chưa quay lại.


      Băng bỗng giật mình. Từ lúc nào tự định nghĩa "vui" là "ở bên Phong"?! Băng cũng chẳng thể trả lời cái này. Nó nằm ở trong cảm xúc của , nhưng chúng đều rất khó gọi tên. là người đàn ông duy nhất mà cảm thấy thoải mái khi ở cạnh, người duy nhất từng lo lắng cho, người duy nhất từng tặng hoa hồng trắng và gấu bông đen. Có lẽ tình cảm của dành cho Phong ở mức "quý mến" chút, Băng chẳng .


      cánh tay quàng qua vai khiến Băng giật nảy, toàn bộ suy nghĩ bị cắt ngang. Lúc đầu nghĩ đó là Phong, nhưng suy nghĩ ấy bị gạt ngay lập tức. Phong bốc mùi rượu như thế này, hơi thở cũng hôi hám như thế này, càng bao giờ sỗ sàng như thế này. Vậy là ai?! Băng quay ngoắt sang. Đập vào mắt là gương mặt kinh tởm nhất từng biết: gã trai với hơi thở hôi hám vì rượu, khuôn mặt xương xẩu, râu ria lún phún. Gã tay cầm rượu nốc, tay còn lại choàng lên vai Băng ý tứ. Gã nhìn , lè nhè trong cơn say:


      - em xinh đẹp! Sao lại đứng mình thế,... hức! chơi với ?


      Băng cảm thấy kinh tởm gã tới tột cùng. lùi lại để tránh cánh tay gầy còm của gã, nhưng gã say khá là khoẻ. Gã dí khuôn mặt xấu xí của mình vào , hét lên giữa thanh thiên bạch nhật:


      - em biết ?! Vừa nãy, bạn vừa mới đá tao! Đá tao.... hức! Đúng lúc cái lễ hội này vẫn còn diễn ra, Lễ hội của tình nhân... hức! Nực cười! Tao còn định cầu hôn ta đấy, hửm?! Thế mà nhìn con chó khốn nạn kia làm gì ! Đá tao, khi mà lễ hội mới được nửa! Nó còn thèm chờ đến hết lễ hội... hức! Ngang nhiên đá tao! Này, em, mình chắc chán nhỉ? Nhập hội với ? thề làm em vuiiiiiiii tới bến đêm nay luôn, hả?!


      Được rồi, quá sức chịu đựng của Băng rồi. ném cho gã cái nhìn căm ghét, nhưng gã thèm quan tâm. định hất tay gã ra và bỏ chạy, nhưng rất nhanh, gã túm lấy tay , định kéo cùng với gã:


      - nào, em xinh đẹp! Ngày mới qua được nửa thôi, chúng ta còn cả đêm.... hức! nhất định... hức! làm em vui vẻ mà! nhanh nào!


      Ở gần đó...


      Mỹ buông ống nhòm. bé quay ngoắt sang chị cả, rít lên giận dữ:


      - Chị Nguyệt!!!!! Chị định làm gì à?!!


      Nguyệt đỏ bừng mặt vì giận, trả lời.


      - Nhưng nếu làm Băng nó biết mình theo dõi nó!


      - Nhưng chẳng lẽ để gã kia kéo Băng ?!


      - Tất nhiên !!! Nếu Phong trong 2 phút nữa trở lại, chị thề rán chả thằng khốn nát rượu kia. Chị mong chờ màn hùng cứu mỹ nhân, em .


      Mỹ chán nản, ngồi phịch xuống nền cỏ:


      - Em cũng rán chả cả Phong nữa, nếu ý quay lại kịp thời!


      Bọn thuộc hạ của BLACK lao nhao:


      - Nhìn nó làm gì đại tỷ của chúng ta kìa!!! Cậu Topaz, câu thôi, chúng tôi cắt rời tay !!!


      - được manh động! Chúng ta phải chờ Boss cái , nếu chúng ta lộ mặt, Boss biết ngay!


      - Nhưng.... đại tỷ!


      - Ta biết rồi, cứ chờ Boss thêm lúc nữa . Đại tỷ giành được con gấu bông trắng oanh liệt như thế, chắc chắn phải dạng vừa đâu!


      Bọn thuộc hạ im bặt, nghĩ rằng Topaz có lý.


      ........


      ra, hoàn toàn chả có lý chút nào. Băng biết bắn súng đấy, nhưng thể chất của xét cho cùng vẫn chỉ là 16 tuổi. thể chọi lại tên đàn ông trưởng thành, say rượu và có ý định kéo . Băng cố giật tay ra, nhưng chỉ làm gã kia cười to, phàn nàn:


      - em xinh đẹp! Thôi nào, tin ... làm em... hức! Vui mà!


      Băng muốn! Phong bảo đứng yên đây, và muốn trái lời . phải đứng yên đây, nếu Phong chẳng thể nào tìm được giữa cái nơi đông đúc này. Nhưng gã này quá khoẻ, hay chí ít là khoẻ hơn . Gã dùng lực kéo Băng , khiến chân ma sát rất mạnh với mặt đất. Hai người tạo ra vụ lùm xùm và thu hút những người xung quanh đứng lại xem, nhưng ai tiến lên để giúp đỡ tội nghiệp.


      Băng cảm thấy bất lực, và lần đầu tiên, tuyệt vọng. phải làm sao?!


      Đúng lúc ấy, cánh tay khác nắm lấy tay gã kia, ngăn cho gã tiếp tục kéo lê Băng . quay ngoắt lại, thầm mong đó là Phong. Và lần nữa, sai.


      Đứng đó là chàng trai đẹp tựa thiên sứ. Tóc vàng rối bù cách đầy quyến rũ, mắt xanh biếc đến kinh ngạc, mũi dọc dừa chuẩn men. ta chỉ mặc độc chiếc sơ mi xanh đơn giản cùng quần kaki trắng, nhưng vẫn thu hút như thường. Gã kia nhìn chàng trai lạ từ đầu đến chân vẻ soi mói, rồi gã cười khinh bỉ:


      - Thế nào? Mày lại muốn cướp của tao à?!


      Tóc vàng (hãy gọi như thế ) hề bỏ tay ra. Ngược lại, ta lườm sắc lẹm, chất giọng trầm cất lên:


      - Tôi làm thế, nhưng tôi để ấy với .


      Gã cười khùng khục, nắm tay Băng chặt hơn.


      - Mày là cái thá gì mà quản lí tao? Tao chọn phụ nữ cho đêm nay, và đó là con bé này!!


      - Bỏ ấy ra , hoặc tôi phải dùng biện pháp mạnh đấy.


      Gã lườm tóc vàng, coi lời ta ra gì.


      - Tao đếch cần biết mày là thằng quái nào, nhưng con bé này là của tao!!! Và nó ngủ cùng tao đêm nay!!


      Ngay lập tức, gã ăn đấm giữa mặt. Đám đông "Ồ" lên cái, nhìn chàng trai lạ đầy nể phục. Gã say rượu ngã sõng soài đất, ngất với bên má bị đánh móp vào.


      - Tao rồi, tao để ấy với dạng người như mày.


      Chàng trai lắc lắc cổ tay, quay sang Băng cười ân cần:


      - sao chứ?


      Băng lắc đầu, ngước lên nhìn ân nhân của mình. Nếu như Phong có vẻ đẹp của lạnh-lùng-boy thứ thiệt chàng trai này lại mang vẻ đẹp lai giữa Á và Âu đầy phóng khoáng. Nụ cười của ta có thể làm bất cứ nào đổ gục từ ánh nhìn đầu tiên. Chàng trai đó rất cao, có khi phải hơn Phong tẹo, nên Băng vô tình để chàng trai lạ thấy toàn bộ khuôn mặt được giấu dưới mũ lưỡi trai của mình. ta đứng hình lúc, hoàn toàn sững sờ, rồi cười gượng gạo:


      - Vậy tốt rồi. Có thể cho tôi biết, tên gì được ?


      Băng im lặng cúi đầu xuống. ngu đến mức mà tiết lộ tên giữa thanh thiên bạnh nhật thế này. Mãi thấy Băng trả lời, chàng trai lạ nhướn mày, nhưng hề tỏ ra phật ý. ta nắm lấy tay , ân cần:


      - Thôi được rồi, tôi ép em đâu. Tôi gọi em là Mắt Khói nhé?


      - BĂNG!


      Đúng lúc ấy, giọng quen thuộc vang lên. Băng quay ngoắt lại, chưa bao giờ vui mừng đến thế khi thấy Phong đứng đó, nhìn chàng trai nắm tay vẻ nghi ngờ. Tóc vàng nhìn theo hướng mắt , điệu bộ ngạc nhiên khi thấy Phong. tiến lại gần, nhưng chàng trai vẫn chẳng hề có ý định bỏ tay Băng ra. Phong nhìn hai người, gằn giọng:


      - Em làm gì thế?


      Chàng trai lạ cười xoà, đôi mắt xanh biếc nhìn sang Băng:


      - Vậy ra em tên Băng? Tên đẹp đấy, nhưng tôi vẫn gọi em là Mắt Khói. chàng này cùng em sao?


      Băng gật , khẽ cựa quậy cánh tay bị nắm chặt của mình. Chàng trai tóc vàng biết ý, vội bỏ tay ra, quên nhìn sang Phong cười hiền:


      - Có thằng say rượu đến gây với của cậu, và tôi giúp đỡ ấy. Chàng trai trẻ, xinh đẹp nhường này, cậu lại bỏ ấy đứng mình sao?!


      Vừa , tóc vàng vừa đá đá chân vào tên nát rượu nằm ngất nền cỏ. Phong nhìn vẻ căm thù, nhanh chóng kéo lấy tay Băng, nắm chặt. nheo mắt nhìn tóc vàng, đôi mắt tối đặc đầy sát khí:


      - Tôi hề nhờ giúp.


      Tóc vàng cười tươi, hề tỏ ra sợ hãi trước ánh mắt của Phong.


      - bạn, tôi chỉ cần đến chậm chút nữa thôi ấy bị tên này kéo rồi. có hét lên với tôi rằng "Chọn con bé này cho đêm nay", chắc cậu cũng hiểu định làm gì chứ?!


      Mắt Phong tối sầm lại, khí xung quanh trở nên căng thẳng cực độ. quay ngoắt sang gần đó, gằn từng tiếng:


      - Có--?!


      Nhìn điệu bộ đáng sợ của Phong, trẻ sớm hồn xiêu phách lạc, vội vã gật đầu rối rít. Tóc vàng cười thông cảm, lên tiếng:


      - Dù gì cứu người cũng là việc nên làm mà, tôi cầu cảm ơn gì đâu. Thôi được rồi, tôi có việc phải đây.


      Rồi ta quay sang Băng, nháy mắt theo kiểu có thể làm rung rinh mọi trừ Băng:


      - Chúng ta gặp lại nhau sớm thôi, Mắt Khói ạ.


      Tóc vàng để lại nụ hôn gió dành cho Băng rồi mới quay lưng , tay giơ lên vẫy vẫy. Đám đông lập tức nhường đường cho ra, dần dần giải tán khi thấy còn gì đáng để xem.


      Băng nhìn theo bóng lưng rộng rãi của tóc vàng cho đến khi nó khuất hẳn, bỗng cảm thấy tay mình bị siết đến mức đau đớn. quay sang Phong, khẽ giật mình khi thấy nhìn đầy giận dữ. lập tức quay ngoắt , kéo mạnh theo mình. Mặt hầm hầm khiến những người xung quanh tự động tránh xa, dám nhìn theo. Băng cắn chặt môi cố lờ cái cổ tay đau, hoàn toàn hiểu vì sao lại giận như vậy.


      Ở đằng xa, Nguyệt khẽ thở dài:


      - Thôi xong. Phong ghen rồi.


      ...... .......


      được đoạn, cảm thấy thể chịu đựng thêm cái cổ tay đau đớn, Băng lên tiếng:


      - Đau!


      Phong dừng lại ngay lập tức. quay xuống nhìn Băng, đôi mắt đen đặc cuộn tròn cơn phẫn nộ. Giọng khàn khàn:


      - Phải rồi. nắm tay em thấy đau phải ?!


      Băng nhíu mày. nào? Tóc vàng ư?! Đúng là ta có nắm tay lúc nhưng có siết mạnh như thế này. Mà sao Phong lại giận chuyện đó?!


      - đau.


      Phong càng siết mạnh tay hơn. Băng cảm thấy dường như cơn giận dữ của lên tới đỉnh điểm. Nhưng có làm gì đâu? Chỉ thôi mà?! Băng ngọ nguậy tay vì đau. Phong lập tức bỏ nó ra và dồn Băng vào góc tường vắng người. Tay chặn hai bên mặt Băng, cho lối thoát. Băng giật mình, tim bắt đầu đập thình thịch khi khuôn mặt đẹp như tạc của áp sát, mũi hai người tưởng như chạm nhau.


      Đôi mắt của Phong bớt giận dữ khi ngửi được mùi thơm thoang thoảng từ Băng. Dù vậy, vẫn thể ngăn bản thân mình điên lên mỗi lúc nhớ lại hình ảnh đó, lúc chàng trai khác nắm tay .


      - Nắm tay tôi thích hơn hay nắm tay ta thích hơn?


      Băng tròn mắt trước câu hỏi của Phong. Đôi mắt nửa mong chờ, nửa lại hồi hộp, xoáy thẳng vào cảm xúc của Băng như vẫn luôn có khả năng làm thế. nhớ lại những lần Phong nắm tay mình. Chỉ trừ lần này, đa số Băng luôn cảm thấy dễ chịu khi hai người tay trong tay. Nếu phải chọn... cúi đầu, khe khẽ trả lời:


      - Tay... Phong.


      Phong mỉm cười trong thoáng chốc, giận dữ hoàn toàn biến mất khỏi đôi mắt. cố gằn giọng:


      - Vậy được để ai khác nắm tay em ngoài tôi, hiểu ??


      Băng nhíu mày, cầu này vô lí quá.


      - hiểu.


      Chừng như thấy rằng mình trở thành kẻ độc tài, Phong hạ giọng.


      - Vậy được để thằng con trai nào khác nắm tay, ai.


      - Tại sao?


      Phong đưa tay nắm lấy tay Băng, siết chặt vừa đủ để cảm nhận được hơi ấm của . Băng đỏ mặt. lấy tay còn lại nâng cằm lên, ánh nhìn kiên quyết chiếu thẳng vào :


      - Vì em là của tôi. Và tôi thể chịu đựng được mỗi khi em nắm tay người nào khác, ví dụ như tên khốn kia.


      Băng đứng hình. nghĩ mình vừa nghe nhầm, nhưng , Phong rất nghiêm túc. là của Phong?!


      - Vì vậy, được để thằng khác ngoài tôi cầm tay em, hiểu chứ? ( tôi giết tên nào dám)


      Băng chẳng biết phải làm gì ngoài việc gật đầu. chắc chắn thể cất lời khi ở trong tình trạng sững sờ như thế này. Và chắc chắn thể lắc đầu. Vì lý do nào đó, Băng muốn Phong giận. lạ, vì vốn quan tâm đến cảm xúc của chính mình, nữa là của người khác.


      - thôi. Ăn trưa nào.


      Phong lại kéo Băng , nhưng lần này siết chặt tay như lúc nãy. lần nữa, cảm giác ấm áp chảy tràn trong lòng Băng, và tình nguyện để kéo mình .


      Có thể Băng là cực kì khó hiểu, nhưng chí ít Phong biết điều đơn giản nhất về : Băng rất kén ăn. định lái xe tìm nhà hàng nào đó, nhưng ngăn lại và chỉ vào gian đồ ăn toả mùi thơm lừng ở Lễ hội. Thấy lạ, nhưng Phong hoàn toàn có ý định ngăn khi muốn thế. Hai người được đặt vào chỗ ngồi Vip trong gian, nơi vẻ lạnh lùng của Phong và kiều diễm của Băng có thể hút thêm khách cho chủ quán.


      Thực đơn toàn những món mà Băng và Phong chưa ăn bao giờ, ví dụ như gà luộc, tôm nướng, bánh cuốn,... Dù cho chúng đều là những thứ cực kỳ quen thuộc với người khác. Nhưng kiểu gì cũng thể nhịn đói, nên Phong gọi hai bát phở. Cũng may là phở ngon, và Băng chỉ lẳng lặng ăn chứ hề tỏ ra khó chịu gì cả. chỉ ăn có nửa bát dừng, nhưng Phong có thế nào cũng chẳng thể làm ăn hơn được thế.


      Ăn xong, hai người lại tiếp tục dạo quanh Lễ hội, chờ đến màn pháo hoa lúc 6h tối. chơi trò chơi, Băng chỉ qua hàng loạt những gian hàng trang sức, có lần chỉ vào chiếc móc điện thoại hình giọt nước, làm bằng pha lê trắng. Chủ quầy hàng ngớt miệng khen khiếu thẩm mĩ của , nhưng từ tốn giải thích rằng chúng được bán theo cặp. cái làm bằng pha lê trắng, cái còn lại là pha lê đen. bán lẻ được.


      có cách nào khác nên Phong mua cả hai, để Băng lấy trắng, mình lấy đen. Iphone có chỗ treo móc nên đeo vào chìa khoá xe ô tô. Từ lúc ấy, Băng thèm quan tâm đến những quầy khác nữa mà chỉ ngắm nghía cái móc của mình, thỉnh thoảng lại liếc sang của Phong. Cái móc pha lê đen hơi bị " tính" chút, nhưng kệ. Miễn là vui, thế nào cũng được.


      ....... ........


      Giết thời gian mãi cũng đến gần 6h. Mọi người trong lễ hội bắt đầu tụ tập lại ở khoảng sân lớn nhất, háo hức chờ đợi. Phong cũng dẫn Băng , nhưng đột nhiên nhìn thấy quầy kẹo bông và giật giật tay , chỉ vào đó. Lần này rút kinh nghiệm, Phong kéo cả Băng theo cùng, để phải đứng mình. lần để thằng khác chạm vào Băng là quá đủ với rồi.


      Chen chen lấn lấn tẹo hai người chọn được chỗ xem tốt, gây quá nhiều chú ý từ những người xung quanh, nhưng vẫn có thể thấy pháo hoa. Phong nhìn sang Băng. cầm hai tay hai chiếc kẹo bông màu hồng, ăn ngon lành. khẽ cười.


      Thấy Phong nhìn chằm chằm vào cây kẹo tay mình, Băng tay vẫn ăn, tay còn lại giơ cây kẹo thứ hai ra trước mặt như muốn bảo "Ăn ". Phong dở khóc dở cười. ngắm , đâu phải ngắm kẹo.


      - sao. Tôi vốn thích đồ ngọt.


      Băng chau mày vẻ bất bình. Kẹo bông rất ngon mà. ngoan cố dí dí cây kẹo vào miệng Phong, còn mình ngoạm từng mẩu kẹo bông cho đến lúc quanh miệng dính đầy thứ sợi đường ngòn ngọt. Giọng trong veo cất lên:


      - Nếm .


      Phong đẩy tay Băng ra, nín cười nhìn . Băng lấy lưỡi liếm kẹo bông dính quanh miệng, nhưng nó thậm chí còn dính ra cả má. hơi cúi xuống, đặt tay lên má định lau nhưng lại bị ánh mắt Băng làm cho bối rối. Má hơi đỏ, hơi thở của ấm áp phả vào mặt , mùi ngòn ngọt của kẹo bông trong phút chốc khiến kiểm soát được nhịp tim của chính mình. Lý trí Phong trong khoảnh khắc hoàn toàn quy phục trái tim. tự hỏi.....


      Phong cúi gần mặt Băng hơn nữa. Bàn tay đỡ lấy gáy , kéo khuôn mặt sát vào mình cho đến khi mũi hai người chạm hẳn vào nhau. Phong nhìn sâu vào mắt Băng, hoàn toàn lạc lối trong hai hòn ngọc màu bão tố ấy. thở đứt quãng, đôi mắt khói mở to mơ màng, điều chẳng hề giúp ích cho kiềm chế của Phong. quay , cũng tỏ thái độ phản đối, điều cũng chẳng giúp ích nốt.


      Mắt Phong tối sầm. đỡ lấy cằm , thầm:


      "Em muốn tôi nếm thử vị kẹo bông? Vậy được...."


      Phong đặt môi mình lên môi Băng. Khoảnh khắc ấy, mọi cảm xúc trong như bùng nổ. Trái tim nhảy loạn trong lồng ngực, điên cuồng gào thét với khao khát được cảm nhận từng milimet đôi môi mềm mại của . kéo cơ thể Băng áp sát vào người mình, hôn sâu hơn, mãnh liệt hơn. Cả hai cây kẹo tay Băng rơi bịch xuống đất, Phong chẳng quan tâm.


      "Bộp!"


      Quả pháo đầu tiên được bắn lên trời, nổ tung trước những tiếng trầm trồ của khán giả. Ánh sáng của nó chiếm trọn gian, trùm lên hai bóng đen phía dưới dính chặt vào nhau.


      Phong thầm nghĩ: "Nếu kẹo bông ngon như thế này, ăn nó cả đời cũng được."


      -- End chap 28 --


      Vậy là couple của chúng ta hôn nhau rồi nha. (~ ̄▽ ̄)


      ~VOTE VOTE . VOTE CÀNG NHIỀU CÀNG TỐT MỌI NGƯỜI NHÉ.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chap 29: Bất ngờ



      Bật video phía trước. BẬT NÓ TRƯỚC.


      *****


      nơi nào đó trong lễ hội, có ba thèm ngắm pháo hoa. Họ ngắm cái khác.


      - Trời ơi chị Nguyệt, HỌ HÔN NHAU KÌA!!!


      - Máy quay, máy quay, máy quay đâu????!!


      - Phải chụp hình nữa chị ơi, lấy nền pháo hoa kìa, trời ơi lãng mạn chết mất!!!


      - Ngọc kia, bà tìm hộ tôi cái máy ảnh chứ!!


      - Thế bà thấy tôi làm gì đây à???


      ..... .....


      Đám thuộc hạ của BLACK dường như cũng quên khuấy phong độ làm việc thường ngày của mình, nhao nhao như lũ con trai mới lớn:


      - Mày ơi, làm ơn với tao là mắt tao bị đui . Boss vừa CHỦ ĐỘNG HÔN KÌA!!!


      - Mẹ, tao biết rồi, tránh ra tao chụp với nào. Mày to quá.


      - Mày nhìn mày chưa? Chắn hết cả tầm nhìn rồi, để tao soi nữa chứ.


      Topaz dường như là người duy nhất giữ được bình tĩnh. Cậu buông ống nhòm, bực mình gắt lên:


      - Các ngươi thôi ngay!! Để ta quay trước !


      Bọn thuộc hạ xịu mặt, nghe lời đứng tránh sang bên. Topaz quay lại với việc theo dõi, được lát lại bỏ ống nhòm xuống, nheo mày khó chịu:


      - Đám đông kia chắn tầm nhìn quá. Ta phải tiến đến gần hơn.


      Mấy tên thuộc hạ cực kì nghe lời, sắp xếp đồ đạc vào túi.


      Topaz xua tay.


      - , các ngươi ở yên đây, chỉ có mình ta thôi. Cả đám các ngươi to kềnh to càng thế này, đến gần chỉ tổ gây chú ý, rất dễ bị Boss phát .


      - Vâng, chúng tôi nguyện nghe theo ý cậu.


      Topaz gật , tay cầm máy quay và máy ảnh tiến gần. Với lợi thế đẹp trai, cậu dễ dàng chen vào được và mình sau lùm cây. Khi di chuyển để tìm được góc quay tốt nhất, Topaz bỗng đụng phải . Cả hai kêu lên:


      - Á!!


      Topaz xoa xoa đầu, nhìn sang thứ mình đụng phải. Nhận thấy đó là xinh đẹp, chế độ cool-boy của cậu ngay lập tức được bật. Topaz cười ân cần:


      - Em sao chứ? Xin lỗi, là tôi chú ý đường .


      bé lấy tay chạm vào cục u trán, khẽ xuýt xoa rồi ngước lên, cười rạng rỡ:


      - đâu, em cũng có lỗi mà. Em ... ờ, làm nhiệm vụ nên chú ý lắm. Xin lỗi .


      Topaz có thiện cảm với ngay lập tức. Cậu cười thông cảm rồi đưa tay ra:


      - Em có thể gọi tôi là Nhật.


      bé nhoẻn cười xinh xắn, nắm lấy tay Topaz:


      - Em là Huyền Mỹ. Hân hạnh được biết .


      Topaz khịt mũi.


      - Em là... mình làm nhiệm vụ?


      Mỹ cười tinh nghịch, lấy tay vén tóc:


      - Được, vì có vẻ là chàng trai bảnh bao và tốt bụng nên em mới tiết lộ đấy. Hôm nay chị em hẹn hò, và em theo dõi chị ấy.


      Topaz nhướn mày, cười nhếch mép:


      - Chị em ít khi hẹn hò hay sao?


      Mỹ che miệng cười khúc khích, xổ tràng:


      - biết đâu, chị em trong suốt 16 năm trong cuộc đời chưa hề hẹn hò lấy lần, dù sắc đẹp chị ấy sở hữu phải là.... Em biết dùng từ nào để diễn tả, nhưng chung là vượt xa xinh đẹp thông thường. Chị ấy cực kì lạnh lùng luôn ấy.


      Topaz cười thông cảm:


      - Vậy em giống rồi. họ cũng cực kì lạnh lùng luôn ấy, hôm nay cũng lần đầu hẹn hò này. chưa bao giờ thấy ấy để mắt đến nào bao giờ, nên đây thực cú sốc đấy.


      - Trùng hợp quá ha. cũng theo dõi họ à?


      - Ừ.


      - Thế người /em theo dõi đâu?


      Hai người đồng thanh. Mỹ và Topaz ngạc nhiên nhìn nhau rồi cười khúc khích.


      - Người em/ theo dõi ở đằng kia kìa, cặp đôi hôn nhau say đắm ấy!


      lần nữa, Topaz và Mỹ ngạc nhiên khi tay họ cùng chỉ về hướng. Hai người nheo mắt nhìn nhau, hồ nghi:


      - Có phải....


      ...... .......


      - Mỹ, sao em lâu vậy? Em vốn nhanh nhẹn và thu thập thông tin là sở trường của em mà?


      - Yên tâm, em quay được đầy đủ cảnh họ hôn nhau rồi, phim hơi bị đẹp và nét luôn. Chỉ là... em gặp em họ của Phong, người cũng theo dõi ấy.


      - Em họ của Phong cũng theo dõi cậu ấy? Trời, sao trùng hợp dữ vậy?!


      Riêng Ngọc hề phản ứng vui vẻ như Nguyệt. buông ống nhòm, nhíu mày nhìn hai bên cạnh vẻ thắc mắc:


      - Em họ Phong? Thằng nhóc ngầu lòi đó có mỗi bà chị họ xinh đẹp là tôi đây, ngoài ra làm gì có ai khác?!


      .


      .


      .


      .


      Sau hồi dai dẳng, cuối cùng Phong cũng lùi lại, trả tự do ôi Băng. muốn hôn thêm nữa, nhưng đây phải là nơi thích hợp. Nụ hôn của họ thu hút vài người xem hiếu kì ngắm họ thay vì pháo hoa.


      Băng nhìn hoàn toàn mất phương hướng. Đôi mắt trống rỗng, thần thái như người vô hồn. Môi vẫn còn hơi tê tê sau nụ hôn vừa rồi. Lạy Chúa, thậm chí dùng cả lưỡi. Cái này mạng người ta gọi là gì ấy nhỉ...? À phải, hôn kiểu Pháp. Băng vẫn còn chưa tin được. phải vì muốn uống thuốc, cũng phải vì những lí do vớ vẩn khác, Phong hôn . Thực , là hôn . Hoàn toàn tự nguyện.


      Đó là nụ hôn đầu của Băng, nếu tính tới lần "uống thuốc" lúc trước. tự hỏi tại sao mình lại quay mặt , lần nào cũng để tự do chiếm lấy môi như thế. Băng ghét phải thú nhận, nhưng thực ... nụ hôn đó ngọt ngào ngoài sức tưởng tượng. ăn đủ kẹo bông để chắc chắn rằng vị ngọt đó chỉ đến từ mấy sợi đường dính quanh miệng mình. Nó còn vì thứ gì đó chưa khám phá ra. Băng đặt tay lên tim. Nó vẫn còn đập loạn, quái quỉ .


      Mọi biểu bối rối của Băng qua nổi mắt Phong. siết chặt tay , cười . biết có biết , nhưng đó cũng là nụ hôn đầu của . Còn nếu như hỏi kỹ thuật đó lấy ở đâu ra, .... ờ, hãy hỏi Ngọc. Bà chị này đọc nhiều ngôn tình đến mức ngồi giảng hẳn buổi về cách hôn, cách làm những hành động lãng mạn cho Phong. Vốn định nghe, nhưng phải công nhận cho đến thời điểm này những thứ Ngọc dạy đều giúp ích rất nhiều.


      Phong chú ý đến những lời xì xầm xung quanh mình. Họ hẳn nhìn thấy và Băng hôn nhau, thậm chí chụp lại ảnh phải (?), và giờ việc đó trở thành đề tài nóng hổi. có vấn đề gì với việc đó, nhưng Băng lại thích thú lắm với việc trở thành trung tâm chú ý, và muốn phải khó xử. Phong kéo Băng vào sát mình. giật nảy như phải bỏng, người đỏ tưng bừng khi tưởng lại định... ấy ấy. Phong cố nín cười, ghé miệng vào tai Băng thầm:


      - Chúng ta lên chỗ khác xem pháo hoa, nơi đây... riêng tư. Đến lúc đó, em muốn tôi hôn em thêm trăm lần nữa cũng được.


      Băng đỏ mặt, mắt cụp xuống bối rối. Phong cười thầm, hôn lên tóc Băng rồi ngay lập tức kéo ra khỏi đám đông. Băng có chút thắc mắc định đưa đâu nhưng quyết định hỏi. cần thời gian để ổn định nhịp tim của chính mình.


      Hai người dừng lại trước vòng đu quay khổng lồ, thứ sáng rực những dây đèn LED đủ màu sắc. Đu quay có khoảng tầm 10 khoang, mỗi khoang đều có cánh cửa trượt sang hai bên để người vào, và 4 tấm kính làm cửa sổ. Chúng đều được sơn màu hồng phấn, với những đốm đèn rực rỡ phía .


      Người bán lắc đầu bảo thứ này chưa mở cửa cho khách, phải nửa tiếng nữa, khi mà màn bắn pháo hoa kết thúc. Phong chần chừ mà lôi trong ví ra cả tập tiền mệnh giá 100$, dúi cả vào lòng người bán. Ông ta ngạc nhiên lúc rồi ngay lập tức khởi động đu quay, niềm nở mời đôi nam nữ vào. Phong :


      - Dừng lại ở nơi cao nhất.


      Người bán gật lấy gật để, miệng cười tươi rói theo kiểu "Hai người muốn gì tôi cũng làm, các V.I.P!" Tạm thời yên tâm, Phong kéo Băng ngồi vào khoang của đu quay rồi đóng cửa lại. Băng mới đầu còn bất ngờ nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi im, mắt hướng ra bên ngoài. Đến khi đu quay dừng lại ở chỗ cao nhất, quay người lại, chăm chú ngắm nhìn các bông pháo nổ bôm bốp với vẻ thích thú. Đôi mắt lấp lánh phản chiếu thứ ánh sáng của pháo hoa.


      Phong thèm quan tâm nhiều đến cái thứ làm Băng chú ý kia, chỉ ngồi chống cằm, im lặng ngắm nhìn người con trước mặt. Với , gì có thể đẹp hơn Băng lúc vui.


      Chừng như cảm nhận được ánh mắt của Phong, Băng quay lại. đỏ mặt khi chạm phải cái nhìn sâu thẳm của , chân tay luống cuống biết mình nên làm gì. Ngẫm nghĩ lúc, thản nhiên tới ngồi cạnh Phong, đầu dựa vào vai . Thế này giúp vừa xem được pháo hoa vừa được ở gần người con trai này.


      Phong bất ngờ trước hành động của Băng. Người nóng bừng như phản xạ tự nhiên. hít sâu để bình tĩnh, tim nhảy tango trong lồng ngực. nắm lấy tay Băng, hướng mắt ra ngoài ngắm pháo hoa cùng . Thế nhưng, thần trí vẫn lang thang ở nơi nào đó rồi.


      Được lúc, Phong kéo Băng ra. quay sang , ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa bối rối. Phong cười dịu dàng, tay vén bên tóc của Băng ra sau tai. cúi xuống hôn . Nụ hôn rất dài, còn vị kẹo bông nữa, nhưng vẫn ngọt lạ. Băng thở hổn hển khi Phong thả mình ra, má đỏ tưng bừng. nhìn sâu vào mắt , thầm với vẻ chân thành:


      - Cảm ơn em Lễ hội với tôi.


      ....... .......


      Phía dưới dưới, người bán hàng bỗng đập đùi cái đét, vội vàng cầm tờ giấy ra dán ngoài quầy.


      "Đu quay tình nhân. Nếu bạn hôn người mình ở nơi cao nhất của đu quay, hai bạn được phù hộ để ở bên nhau trọn đời."


      - Vậy mới là quảng cáo chứ! biết hai cậu kia làm gì đó nhỉ, tò mò quá.


      Ông ta chẹp miệng, quay vào trong ngồi đọc báo trước khi chính thức mở cửa đu quay.


      Nguyệt thở dài, mắt hướng lên trời:


      - đó mình quay thế quái nào được...


      .


      .


      .


      .


      Pháo hoa kết thúc.


      Người bán hàng nhanh chóng điều khiển đu quay cho đôi nam nữ ra khỏi đó. Ông cười tươi rói, miệng liên tục "cảm ơn vì sử dụng dịch vụ của chúng tôi." Phong quan tâm nhiều lắm, lập tức kéo Băng trước khi đám đông kia kịp tụ tập lại chỗ đu quay chờ mở cửa.


      - Em vào xe bật lò sưởi lên cho ấm. Tôi cần gọi cuộc điện thoại, lúc thôi.


      Phong dúi vào tay Băng chiếc chìa khoá xe, thứ giờ đây còn lủng lẳng thêm chiếc móc làm từ pha lê đen. thích thú ngắm nghía nó, ngoan ngoãn mở cửa chiếc Lamborghini rồi chui vào. Đúng là khá lạnh . Giờ cũng là giữa tháng 10 rồi còn gì.


      Sau khi xác nhận là Băng vào xe, Phong mới yên tâm rút iPhone ra bấm số điện thoại. ra góc vắng người của chỗ gửi xe, chờ đợi người nghe nhấc máy.


      Chưa đầy hồi chuông, tiếng Topaz vang lên ở đầu dây bên kia.


      - Em đây, Boss. yên tâm, công việc vẫn được giải quyết....


      - Ta biết cậu theo dõi ta.


      Topaz im bặt, nụ cười môi méo xệch. Boss biết rồi sao? Thế quái nào cậu lại thấy ngạc nhiên nhỉ?!


      - Dạ vâng, Boss. Em, chỉ là....


      - cần biện minh.


      lần nữa, Phong để Topaz hết câu. Dù là chuyện qua điện thoại nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được sát khí bức người của Boss. Mồ hôi đầm đìa, cậu cố bình tĩnh để tìm từ ngữ cho phù hợp:


      - Dạ vâng, Boss. Em xin lỗi, là em sai. Em xin chịu mọi hình phạt.


      - cần.


      - Dạ?


      - Cậu hẳn phải nhìn thấy rất cảnh Băng bị tên chó chết nát rượu kia quấy rầy?


      - Dạ vâng, Boss... Em lúc đó vì đợi Boss về nên chưa ra lệnh cho đàn em giết ...


      - Ta cần biết. Nghe đây, tìm tên đó lôi về trụ sở, dù có phải lục tung cái Lễ hội này lên chăng nữa. Chưa giết vội. Bẻ gãy từng ngón tay , từ từ thôi. Lấy ô tô cán bẹp từng bàn tay , rồi cắt từng đốt tay .


      Topaz nuốt nước bọt cái ực. Boss giận, rất giận. Giờ phải sát khí nữa, cậu có thể cảm nhận được tử khí của Phong truyền qua cả ống nghe rồi.


      Phong nhớ mang máng tên tóc vàng kia từng là "Gã này bảo rằng "chọn con bé này cho đêm nay", hẳn cậu biết định làm gì chứ?!" Đôi mắt cà phê toé lửa, gằn giọng.


      - Còn nữa. Lấy kìm vặt từng cái răng , làm chậm thôi. Chọc thủng tất cả mấy sợi thần kinh tuỷ của , cắt phần môi ra, đem đốt . Chọc thủng lợi luôn. Tẩm xăng, thiêu chết.


      Chế độ sát thủ chuyên nghiệp của Topaz ngay lập tức được bật. Cậu cười , ánh mắt loé sáng như con thú săn mồi khát máu.


      - , Boss.


      Phong cúp máy.


      Đám thuộc hạ thuộc lòng từng cử chỉ của Topaz. Ánh mắt đó của cậu là báo hiệu cho việc "sắp có việc làm rồi đây". Lặng lẽ thu dọn đồ nghề, chúng ngồi chờ lệnh từ chủ nhân.


      - thôi. Tìm gã nát rượu kia!


      .


      .


      .


      .


      Phong ngồi vào xe, khởi động.


      và Băng nhanh chóng rời khỏi Lễ hội, nơi chẳng còn gì đáng để ở lại. Chiếc Elementor phóng vun vút đường, luồn lách trong dòng xe cộ giờ cao điểm. liếc đồng hồ. 7h00.


      - Em muốn ăn tối ở đâu?


      Băng mải ngắm cảnh ngoài cửa sổ, vô thức đáp lời:


      - Em biết.


      Phong sững sờ lát, nhận ra đây là lần đầu tiên xưng "em" với mình. Tim chệch nhịp, cùng niềm hạnh phúc tên dâng lên trong lòng. Tâm trạng vui vẻ, trả lời:


      - Vậy chúng ta đến nhà hàng tôi thích.


      .....


      ra, Phong chẳng có nhà hàng ưa thích nào cả. luôn ăn cơm tối ở nhà, nơi đầu bếp đều là những nhân vật tiếng tăm thế giới. chọn bừa nhà hàng sang trọng phố, dừng xe lại. chàng bảo vệ choáng trước chiếc Lamborghini, sung sướng khi được Phong nhờ cất xe hộ. dẫn Băng vào trong, thầm hy vọng thức ăn chỗ này có thể hợp khẩu vị của .


      Người phục vụ nam niềm nở mang Menu ra, mắt ngay lập tức dán vào Băng chớp. để mũ trong xe, lộ toàn bộ khuôn mặt kiều diễm. Dù cố tình chọn bàn trong góc khuất, nhan sắc của vẫn thu hút toàn bộ chú ý của cánh đàn ông trong quán. Phong nhíu mày thoải mái, lườm chàng phục vụ sắc lẻm. ta mặt tái mét


      - Hai người.... hai người ăn gì ạ?


      Băng ngẫm nghĩ lúc rồi chỉ tay vào món bít tết trong thực đơn. hoàn toàn để tâm đến chuyện mình làm đám mày râu trong quán điên đảo. phục vụ cười tươi rói:


      - Quý chọn rất đúng đấy ạ. Món bít tết của quán chúng tôi rất nổi tiếng...


      ta chưa xong vội cụp mắt xuống, giấu ánh nhìn hau háu của mình khi bị bao bọc bởi sát khí từ Phong. Băng gật gù, tay gấp thực đơn lại. nghiêng đầu nhìn Phong:


      - ăn?


      - Tôi đói.


      Sao ngon miệng được khi Băng bị đống đàn ông nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống thế chứ?!


      Nhận ra chàng phục vụ đứng hình trước giọng của Băng, Phong càng thêm bực mình, gằn giọng:


      - Chúng tôi gọi xong rồi.


      chàng bối rối vô ngần, vội vã chạy vào trong bếp. Băng bất ngờ đặt tay lên tay , chớp mắt:


      - Giận?


      - phải vì em. Em uống nước sao?


      Băng nghiêng đầu. Ừ nhỉ, quên rồi. Phong cười , vẫy tay gọi phục vụ nữ. ta nhìn chằm chằm đại thiếu gia nhà họ Hoàng, điều đó làm Băng có chút khó chịu. Chừng như nhận ra nét vui trong đôi mắt kia, nhàng siết chặt tay .


      - matcha cho ấy.


      phục vụ nhìn hai người họ vẻ ghen tị, khẽ "Dạ" tiếng rồi quay vào trong bếp. Băng nhướn mày:


      - Matcha... là gì?


      - Tôi cũng biết, nhưng Ngọc thích uống cái đó. Gọi thử thôi.


      Băng gật , thích thú ngắm nhìn tay mình và tay Phong cuộn chặt vào nhau bàn. " ấy cũng trẻ con ." Phong thầm nghĩ.


      lúc sau, bữa tối được dọn ra. Băng săm soi cốc matcha màu xanh lá, khẽ hút ngụm. chơm chớp mắt. Phong tò mò hỏi:


      - Ngon ?


      Băng khẽ gật, đồng thời đưa cốc Matcha ra trước mặt Phong. nhìn chăm chăm chiếc ống hút Băng vừa ngậm vào, thản nhiên dùng nó uống tiếp.


      - Đúng là ngon .


      Băng bắt đầu ăn. lấy dao và dĩa xắt miếng bít tết, ăn từ tốn và chậm rãi. Mắt sáng lên, chứng tỏ đồ ăn ngon. Phong khẽ thở phào, lặng lẽ ngồi ngắm . Cho đến khi miếng bít tết còn lại khoảng gần nửa Băng dừng lại, xắt miếng rồi giơ ra trước mặt Phong. lắc đầu:


      - Em ăn .


      Băng nhíu mày phản đối, ngoan cố dí dí cái dĩa vào miệng .


      - No rồi.


      còn cách nào khác, Phong đành há miệng, ngậm lấy miếng bít tết. Nó rất ngon, và nếu được Băng đút như thế này cũng tệ. có vẻ hứng thú với việc này, tiếp tục xắt phần còn lại của miếng bít tết, giơ dĩa ra. chống cằm, vừa ăn vừa ngắm .


      Các người khách khác nhìn hai người vẻ ghen tị thấy , nhưng Phong thèm quan tâm nữa. cảm thấy ngon miệng, và bất cứ ai cũng đừng mơ phá hỏng điều đó. chưa bao giờ ăn ngon như thế ở nhà, chưa lần nào.


      .


      .


      Nếu bài hát Luci gắn đầu chap hết mất rồi bật lại . BẬT LẠI. SERIOUSLY.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chap 30: Trắng và đen



      Bật video phía trước. BẬT NÓ TRƯỚC.


      Breath- S.M ballad vol 2. Taeyeon ft Jonghyun


      *******


      Topaz vì bị Phong phát nên dám theo đuôi đến đồng hoa, lặng lẽ làm nhiệm vụ được giao. Cậu cùng đám thuộc hạ xới tung lễ hội, để rồi tìm được gã nát rượu kia ngủ ngon lành ở góc phố gần đó. Gã bị lôi về trụ sở của BLACK như con chó, bị chính Ruby và Sapphire xử gọn, y lệnh.


      Khỏi phản ứng của họ khi xem đoạn video mà Topaz quay, cùng với đống ảnh ọt khác. Đúng như cậu dự đoán, họ hét ầm lên mỗi lúc Boss có những hành động thân mật và cực kì lãng mạn cho cùng . may mắn vì Topaz chuẩn bị sẵn bông nhét tai mỗi lúc như thế, cậu muốn thủng màng nhĩ. Vì Băng đội mũ cả buổi, ảnh và video lại được tạo từ xa nên hai liên tục hỏi về thân thế của Băng.


      Topaz nhìn quanh để xác định có ai khác xung quanh họ, rồi cúi xuống thầm:


      - Cái này Boss , nhưng em vô tình gặp em của ấy ở Lễ hội, cũng theo dõi cặp đôi này. bé xinh đẹp ấy tiết lộ rằng bạn Boss chính là nhị tiểu thư của tập đoàn lớn nhất thế giới, Dương Ngọc.


      Ruby và Sapphire tròn xoe mắt, kinh ngạc thốt lên:


      - Dương Ngọc?! Uầy, gia thế đúng là tệ.


      - Em biết. Nhưng phải như vậy mới xứng với Boss sao? Mỹ cũng rằng chị bé còn hơn cả xinh đẹp nữa. Tên là Hải Băng phải.


      - Nhìn từ xa biết xinh đẹp rồi.


      - Vâng. Mà em vẫn hết tò mò, chàng trai tóc vàng kia là ai nhỉ?


      - chàng đẹp trai đó á? Chị nhìn thấy quen quen, nhưng nhớ được.


      - Lúc chàng đó xuất , Huyền Mỹ còn định hét lên cơ đấy. bé ấy bảo nếu ta, chắc xông ra cắn tên nát rượu kia rồi.


      Ruby nheo mắt nhìn Topaz:


      - Huyền Mỹ?


      - À, bé xinh xắn mà là em Hải Băng đó.


      - " bé xinh đẹp, bé xinh xắn", này Topaz, đừng rằng em...


      - Err... ấy dễ thương mà.


      Topaz gãi đầu, miệng cười ngây ngô.


      - Đừng quên em còn có tận ba bạn tại, Topaz!


      - Đá hết rồi.


      Ruby thở dài bất lực, nhìn sang Sapphire.


      - Sao bà im lặng thế, quá sốc với rằng Boss à?


      Sapphire giật mình, cười giả lả.


      - À.... Ừ. Đúng là khó tin mà.


      Các giác quan nhạy bén của Topaz báo hiệu cậu về bất thường trong cách cư xử của chị ruột. Cậu nheo mắt nhìn Sapphire. Ánh mắt của chị ấy gần như là... khó chịu? Topaz muốn hỏi, nhưng Sapphire từ trước đến nay vẫn luôn kín đáo với người khác, và cậu ngờ rằng chị ấy chẳng bao giờ lí do mình khó chịu. Vậy nên, cậu mặc kệ.


      - Thôi được rồi. Hai chị thoả mãn chưa?


      Ruby gật lấy gật để, miệng cười tươi rói khi tay tua tua lại cảnh Phong hôn Băng.


      - Em làm rất tốt, Topaz. Dù chị hơi tò mò Boss đưa bạn đến chỗ nào sau khi rời lễ hội.


      Topaz thở dài sườn sượt.


      - Còn em tò mò đấy hả? Lúc bị Boss phát em còn tưởng số mình tận luôn rồi chứ. Ảnh cũng bá đạo .


      - Chuyện, Boss của chúng ta mà lại!!


      ------- --------


      Sau khi Phong và Băng rời lễ hội, bộ ba Nguyệt, Mỹ, Ngọc cũng thể bám theo được vì đám đông chặn họ lại. Thêm nữa, Phong Elementor, trong những siêu xe nhanh nhất thế giới, trị giá lên tới 5 triệu đô. Chẳng có lấy 1% cơ hội để chiếc Cadillac của Ngọc có thể đuổi kịp. Ba thất thiểu xách đồ nghề về nhà, mặt buồn xo.


      Túm tụm, cặp đôi kia hoàn toàn được riêng tư trong khoảnh khắc xích-đu-trắng, nếu ai tò mò.


      Đúng như lời hứa, Nguyệt và Mỹ mang video lên nộp cho Mạnh Vũ vào buổi tối. Tuy nhiên, hai cắt toàn bộ phần hôn hít , sợ cha họ nổi điên mà giết Phong mất. Ai ngờ, vừa mới đưa cho Mạnh Vũ cuộn băng ông luôn:


      - Ta xem bản -qua-chỉnh-sửa.


      Nụ cười mặt Nguyệt bỗng chốc méo xệch. nhìn sang Mỹ, người cũng ở trong tình trạng tương tự. Mạnh Vũ thờ ơ dựa người vào chiếc ghế bành, cất giọng đều đều:


      - Bản uncut.


      còn cách nào khác, Nguyệt đành về phòng lấy mang đến. Máy chiếu được chuẩn bị sẵn sàng trong phòng Mạnh Vũ. Cuộn băng bắt đầu.


      5 phút.


      15 phút.


      30 phút.


      1 tiếng.


      Phong hôn Băng.


      Kết thúc.


      Suốt quãng thời gian cuộc băng được trình chiếu, Mỹ và Nguyệt chỉ chăm chăm nhìn Mạnh Vũ. lạ, ông có vẻ gì là tức giận, ngay cả khi cái cảnh hôn giữa cặp đôi kia phải kéo dài hàng phút, lại còn được phóng to màn chiếu. Trong khi đó Zoe, Kyra và Kara cứ phải gọi là mắt chữ O mồm chữ A.


      Với cốc vodka trong tay, Mạnh Vũ chỉ chống cằm, thờ ơ xem từ đầu đến cuối. Nguyệt rụt rè lên tiếng:


      - Cha... giận chứ ạ?


      Mạnh Vũ nhướn mày vẻ ngạc nhiên, trả lời lại:


      - Sao ta phải giận?


      Mỹ khẽ thở phào.


      - Vì... Phong hôn chị Băng ấy ạ.


      Mạnh Vũ thở dài:


      - Nếu giận ta giận chuyện khác. Ta ra chỉ thị ràng rằng Zoe, Kara và Kyra theo hai con, cuối cùng chỉ có chị họ thằng nhóc đó cùng. Vậy là sao?


      Nguyệt gãi đầu bối rối:


      - Vì....


      - Chẳng nhẽ hai con sợ họ kể chi tiết cho ta? bỏ qua chuyện Phong và Băng hôn nhau?


      Nguyệt cười xuề xoà khi bị trúng tim đen. ngượng ngùng thú nhận.


      - Vâng ....


      - Thôi được rồi, ta trách hai con. Về phòng , ta sao chép lại cuộn băng này và gửi lại con bản gốc.


      - Dạ vâng, chúc cha buổi tối vui vẻ.


      Nguyệt và Mỹ vội vội vàng vàng ra khỏi phòng. Sau khi cánh cửa gỗ hoàn toàn khép lại, bỗng chiếc cốc thuỷ tinh tay Mạnh Vũ vỡ tan, rượu theo đó chảy ra ngoài.


      - Vui vẻ sao....? Ha!


      Zoe luống cuống lấy khăn giấy lau rượu nhưng bị Mạnh Vũ gạt . lo lắng cất lời:


      - Ông chủ....


      Mạnh Vũ cười quỷ dị. Ông thèm đếm xỉa đến chiếc cốc vỡ tan sàn nhà, thản nhiên rót ly vodka mới.


      - Thằng nhóc này cũng có gan!


      ............ .............


      Biệt thự họ Hoàng.


      Phong nằm dài giường, liếc mắt về phía con gấu bông trắng mà Băng tặng ở Lễ hội.


      Lúc trở về biệt thự với con gấu, Phong cực kì thành công trong việc khiến toàn bộ người hầu trong nhà mắt chữ O mồm chữ A. người đàn ông chơi gấu bông, quá khó tin. Đại thiếu gia nhà họ Hoàng hứng thú với gấu bông, quá sức khó tin. Và sát thủ hàng đầu thế giới đột nhiên ôm về nhà con gấu bông trắng mặt mũi dễ thương, đó là điều chỉ có 0,01% khả năng xảy ra. Phong tập hợp cả ba điều .


      Thế nhưng, quả biết mình nên làm gì với con gấu này. có chuyện Phong ôm nó ngủ, lại càng có chuyện uống trà và chơi đồ hàng với bạn-gấu-dễ-thương. Nhưng nó lại là thứ mà Băng dùng chính sức của để lấy về cho , và việc bỏ xó con gấu làm cảnh thực là điều mà Phong bao giờ làm. Và bây giờ ngồi đấu mắt với nó, cố gắng tận dụng toàn bộ nơ-ron não bộ để nghĩ ra thứ mới hơn.


      lí do hay phép màu nào đó, càng ngắm con gấu, Phong càng cảm thấy ấm áp. Đôi mắt xám của nó làm nhớ đến mắt Băng, dù hiển nhiên, mắt đẹp hơn ngàn lần. Bộ lông trắng muốt của nó làm nhớ đến màu sắc mà Băng thích. Độ mềm mại của tay chân nó cũng làm nhớ đến làn da mịn màng của Băng.


      Ngồi ngắm con gấu lúc, Phong thấy mình nực cười, cái cách mà mọi thứ về nó đều làm nhớ đến người con đó. Hoặc là bị điên, hoặc là vẫn còn bị ám ảnh bởi những ký ức khi ở đồng hoa.


      Nhưng cuối cùng , Phong vẫn biết mình nên làm gì với con gấu.


      - Cậu chủ có thể đặt tên cho nó.


      Phong ngước lên nhìn John, quản gia của biệt thự.


      - Đặt tên?


      John gật đầu. Ông là người làm rất trung thành và có trách nhiệm, người Phong kính trọng còn nhiều hơn ba của .


      - Tên là Băng thế nào?


      - Tên nào cũng được, miễn là cậu thích, thưa cậu chủ.


      Phong xoay trái xoay phải con gấu, ngẫm nghĩ.


      - Ghiaccio sao?


      John hơi nhíu mày:


      - Từ đó nghĩa là "băng" trong tiếng Ý. Nhưng cậu thấy nó hơi nam tính ạ?


      Phong phẩy tay.


      - Vậy bỏ qua. Ừm.... Angelo thế nào?


      John cười .


      - "Thiên thần". Hợp lí hơn đấy ạ.


      Phong bế con gấu lên, ghì chặt nó trong lòng. Quái quỉ, thứ này mềm .


      - Angelo.


      John cười tán thành. Ông cúi người:


      - Tôi xin phép, cậu chủ.


      Đợi cho cửa phòng khép lại, Phong lập tức bỏ con gấu ra, săm soi nó.


      - Làm thứ gì được với mày đây?


      Cuối cùng, nàng gấu được đặt lên chiếc ghế Phong thường ngồi để chơi game. Xét cho cùng đó là nơi ngồi nhiều nhất trong ngày nếu tính đến thời gian làm việc. Angelo trở thành gối dựa lưng cho , vì nó mềm.


      ........ .......


      là con ai cũng có hứng thú với mấy con gấu dễ thương, dù ít hay nhiều. Băng cũng thế.


      Trước đây Băng chưa từng có chú gấu bông nào, nên việc được đích thân Phong tặng con khiến thích thú và trở nên trân trọng nó.


      Chỉ có điều là con gấu này nhìn lạc lõng trong căn phòng của . Nó đen tuyền, trong khi mọi thứ xung quanh nó đều mang màu trắng tinh khôi. ôm chặt gấu trong lòng, vùi mặt vào cái đầu mềm mại của nó. Con gấu này phải to bằng cả người Băng , lại còn vô cùng mềm mại nên nó có thể trở thành mọi thứ: gối, dụng cụ xả giận, ghế ngồi, khăn mặt.... Có tối vì mải ngắm nhìn con gấu nên ngủ thiếp bụng nó, và đó là giấc ngủ ấm áp nhất từng có.


      Từ hôm đó, con gấu trở thành bạn thân của Băng. ôm nó mọi lúc mọi nơi, từ ăn cho đến ngủ, trừ khi vệ sinh. Thậm chí, còn cho nó ngắm trăng cùng mình. Gấu rất ngoan, luôn luôn im lặng, luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu. Băng tự hỏi tại sao trước đây lại mua con như thế.


      Chỉ có điểm tệ hại duy nhất. Việc gấu gần như trở thành vật cưng của Băng làm Mun điên tiết. Đáng nhẽ thứ được cưng chiều nhất phải là nàng, con vật ở bên mấy tháng nay. Thế mà thứ vô tri vô giác, đẹp bằng nàng, thông minh bằng nàng, lại có thể chiếm được cảm tình của chủ chỉ trong tuần ngắn ngủi. Mấy lần Mun nhăm nhe xé toạc con gấu nhưng đều bị phát , khiến Băng phải ôm nàng vào lòng mà an ủi.


      Cuộc chiến giữa gấu bông và mèo Mun có lẽ bao giờ kết thúc nếu như Băng đột ngột đặt tên cho gấu. Nguyệt gợi ý rằng hãy đặt theo tên người nào đó mà Mun kính trọng nhưng quả , nàng mèo này có vẻ như chẳng kính trọng ai ngoài Băng và Mạnh Vũ.


      ......


      Vào buổi tối, chiếc Blackberry của Băng bỗng rung lên khi ngồi ôm gấu bông. Số lạ. nhấc máy, có chút tò mò về người ở đầu dây bên kia.


      - Chào em.


      Tim gần như dừng lại khi nghe được giọng quen thuộc.


      Là Phong.


      Tự dưng Băng thấy mình ngu ngốc. Suốt thời gian qua hề mảy may biết đến số điện thoại của , thậm chí nhớ rằng có điện thoại. loạt câu hỏi bắt đầu xẹt qua đầu như tia chớp: gọi làm gì? Tại sao lại gọi giờ này? phải có việc gì xảy ra với chứ?


      - .... gọi làm gì?


      Phong im lặng lúc. còn chẳng biết vì sao mình lại tự nhiên gọi cho Băng. Từ sau buổi tối ở đồng hoa, tâm trí luôn bị ám ảnh bởi , khiến Phong nhiều lúc chỉ muốn phát điên và phi sang biệt thự Dương Ngọc ngay lập tức. Tuy nhiên, nghĩ Băng hài lòng với kiểu đàn ông suồng sã như vậy nên chỉ dám gọi điện thoại. Ngoài ra, giọng tuyệt vời kể cả khi được nghe trực tiếp.


      - Cũng có gì. Chỉ là... muốn hỏi thăm con gấu của em. - lấp liếm.


      Băng nghiêng đầu, liếc sang cục bông to đùng trong lòng mình.


      - Mun muốn giết nó.


      Phong nhướn mày ngạc nhiên:


      - Vì?


      Băng im lặng lúc rồi trả lời thà:


      - Em... ôm nó nhiều hơn.


      Phong chớp mắt, nở nụ cười bẫng mà Băng chẳng bao giờ thấy được. trân trọng món quà của .


      - Em có đặt tên cho nó ?


      Băng lắc đầu, rồi chợt nhận ra thể nhìn thấy qua điện thoại. ngập ngừng:


      - Ừm.... chưa biết.


      - Con gấu em tặng, Angelo, trở thành gối tựa lưng của tôi.


      Băng hiển nhiên biết nghĩa của từ "angelo". chớp mắt:


      - "Thiên thần"?


      Phong cười .


      - Ừm. Thiên thần.


      - Gối tựa lưng?


      - Nó rất mềm, em biết đâu.


      Đúng lúc đó, quản gia John bước vào, rằng Tuấn Nguyên trở về từ chuyến công tác, và muốn gặp . Phong nhíu mày, ra hiệu cho ông ra ngoài rồi quay lại với chiếc điện thoại.


      - Cảm ơn em vì tặng tôi Angelo, nó vượt xa mọi loại gối tựa khác.


      Băng đỏ mặt.


      - Vâng.


      Phong cười .


      - Tôi phải rồi, chúc em ngủ ngon.


      Tim Băng đập nhanh hơn chút khi nghe được dịu dàng và quan tâm qua giọng của Phong. Và biết thêm điều nữa, rằng giấc ngủ của mình đêm nay ngon hơn bao giờ hết.


      - Ngủ ngon, Phong.


      - Tôi nhớ em.


      Băng tròn mắt, tim nhảy tango trong lồng ngực. Chẳng mất nhiều thời gian để hai má cũng đỏ bừng ngay sau đó. Chẳng biết làm gì ngoài việc im lặng, cứ ngồi ôm điện thoại. Phong chờ lúc, rồi kết thúc cuộc gọi.


      - Chỉ cần em biết vậy thôi. Tôi đây.


      Băng lặng lẽ cúp máy, nhìn sang con gấu của mình. suy nghĩ lúc rồi lấy cái dây kim tuyến quàng vào cổ nó, cùng cái bảng tên lủng lẳng: "Heures"


      [Heures nghĩa là gió trong tiếng Pháp]


      Băng quay sang Mun, nhàng nhắc nhở:


      - Heures... là Phong.


      Kể từ hôm ấy, Mun còn ghét con gấu nữa. Nàng thậm chí còn dùng Heures làm chỗ nghỉ ngơi, bởi vì bụng nó rất mềm. Còn Băng, ngày nào cũng ôm Heures ngủ.


      ......... ........


      Toàn bộ biệt thự Dương ngọc tối um, chỉ riêng có phòng Nguyệt là vẫn còn le lói thứ ánh sáng của đèn ngủ.


      - Ngọc, bà thực muốn làm việc đó à?


      Nguyệt cầm điện thoại rồi nằm dài giường, trò chuyện với bạn thân.


      - Hiển nhiên là phải làm rồi. Hai đứa đó lãng mạn đúng , nhưng cứ để thế cũng ổn. Toàn bọn lạnh lùng cả phải cả trăm năm nữa Phong với Băng mới nhận ra tình cảm của mình mất. Chúng ta phải giúp chứ!


      Ngọc hùng hổ khiến Nguyệt mỉm cười.


      - Cũng được, nhưng phải nhanh lên đấy.


      - Đó.... Bà cũng nóng lòng đâu kém gì tôi?


      - phải. Chỉ là.... sắp đến ngày đó rồi.


      Ngọc nhíu mày:


      - Ngày gì cơ?


      - Ngày 1/11 ấy? Tôi kể cho bà nghe lần, bà còn nhớ chứ?


      Ngọc ngẫm nghĩ lúc rồi Ồ lên tiếng. vui vẻ trong giọng của hoàn toàn biến mất.


      - Tôi quên mất, ôi trời, qua ngày đó chẳng còn hy vọng đồng ý.


      Nguyệt thở dài sườn sượt:


      - Còn chẳng gặp được mặt nữa là đồng ý.... Vậy nên bà làm gì làm ngay , chỉ còn hơn 1 tuần nữa thôi.


      Ngọc gật đầu dứt khoát, dù Nguyệt chẳng thể nào thấy được hành động đó.


      - Yên tâm, mai tôi sang nhà thằng Phong luôn và ngay.


      - Ừ... Kể ra cho hai đứa đó nhận ra cũng tốt. Tôi có cần làm ?


      Ngọc nhún vai:


      - Tuỳ bà thôi. Nếu thấy cần thiết.


      - Thôi được rồi, chỉ cần bà nhớ cái ngày 1/11 là được.


      Ngọc ngập ngừng hỏi:


      - trong tình trạng đó bao lâu?


      - Ít chắc tháng, lâu chắc 3 hay 4 tháng. Có lần cả năm ấy.


      Ngọc cười thông cảm, đồng thời suy tính lại kế hoạch cho ngày mai.


      - Haizzz, là tội nghiệp bé. Thôi nhé, tôi ngủ đây.


      - Ngủ ngon.


      -------------


      Chap này thậttttt là ngắn, mình biết. Nhưng chap sau dài hơn và thú vị hơn, mình hứa đấy. ✨✨✨


      VOTE NHIỀU để mình có ĐỘNG LỰC nha ~

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chap 31: phải đâu



      Bật video trước. BẬT NÓ TRƯỚC.


      Và quả utube nhiều cái video bản quyền thế..... khiến mình thể gắn được. Vì mình rất cố gắng tìm những cái có thể nghe được watt nên các bạn hãy nghe nha.... Công sức của mình cả đấy ; v ;


      Reverse - Parraell Universe [Deemo]


      ********


      Nửa đêm. Biệt thự học Hoàng.


      Căn phòng làm việc của Tuấn Nguyên tối đen, từ cửa sổ tràn vào thứ ánh sáng mong manh, trải dài gỗ. khí trong phòng đáng lẽ phải rất mát mẻ nhờ có những làn gió êm dịu đêm thu, nhưng , nó hoàn toàn ngược lại. Chủ nhân của căn phòng trở về, và chỉ riêng diện của con người này thôi cũng đủ làm căn phòng trở nên ngột ngạt.


      Từ trong bóng tối của căn phòng, giọng trầm ổn vang lên.


      - Ông cho người theo dõi tôi?


      Tuấn Nguyên ngồi ghế bành, ném ánh nhìn hờ hững về phía cậu con trai độc nhất. bàn làm việc trước mặt gã là loạt những tấm ảnh chụp đội mũ lưỡi trai màu đen. Gã nhướn mày thờ ơ:


      - phải là theo dõi, tao chỉ nhờ người kiểm ta xem mày làm việc thế nào trong lúc ta vắng nhà mà thôi. Kết quả hiển nhiên là tốt, nhưng thứ mà tên đó biết thêm được về cuộc sống của mày lại khiến tao khá ngạc nhiên đấy. con phụ nữ, hửm?


      Phong cắn chặt môi, cố gắng giấu bất lực của mình khi để cho Tuấn Nguyên hành động tự do như thế. Hẳn gã điều tra luôn được thân phận của , và với danh nghĩa là người con đầu tiên Phong lòng quan tâm, rất có thể trong tương lai gặp nguy hiểm. gằn giọng.


      - Ông được động vào ấy.


      Tuấn Nguyên chống cằm, chiếc nhẫn vàng lấp lánh bên tay. Gã lắc lư ly rượu mạnh, hoàn toàn đếm xỉa đến lời của cậu con trai độc nhất. Miệng gã nhếch lên đầy khinh bỉ.


      - Còn mày sao? Mày nghĩ mày có quyền gì mà quen ả phụ nữ như vậy?! Sao nào, con bé đó làm mày mụ mị rồi ư?! Tao bất ngờ đấy Phong ạ. Đừng quên mày là ai, mày là cái thứ gì! Mày nghĩ con bé tiểu thư nhà giàu có thể thằng sát thủ từng giết hàng nghìn người hay sao?! Nực cười! Mày định viết tiểu thuyết hay sao vậy?


      Mắt Phong tối sầm. Hơn ai hết, hiểu Tuấn Nguyên đúng. Gã chạm đến cái chủ đề mà bao giờ muốn nghĩ đến: khác biệt giữa và Băng. Giống như thể hai thế giới khác nhau vậy, lớn lên trong nhung lụa, trong tiền bạc, còn lớn lên trong máu, trong nước mắt. Phong hiểu chứ, hiểu khác biệt từ khoảnh khắc đầu tiên biết . Nhưng Băng giống như loại đồ ăn nhanh nào đó vậy, biết nó hại nhưng cứ lao đầu vào.


      Phong siết chặt nắm đấm, đôi mắt cà phê thù hận nhìn chính người cha ruột. quan tâm đến ai, đến người phụ nữ nào, gã cũng có quyền can thiệp. Nếu thể đứng vững trước cha mình, cũng chẳng còn tư cách để mà bảo vệ Băng.


      Ánh mắt của Phong có thể làm bất cứ ai ngất xỉu lúc này, trừ Tuấn Nguyên. Gã là ai cơ chứ?! Là người tay gây dựng lên đế chế lớn mạnh bậc nhất thế giới ngầm, mua bán vũ khí, giết người, từng bước gây dựng quyền lực. Từ lâu, Phong chẳng là gì đối với gã, ngoài thứ công cụ, thứ được sinh ra với mục đích duy nhất là giúp gã giành được thứ gã muốn.


      Tuấn Nguyên vẫn ngồi lặng im, ung dung nhấm nháp ly rượu mạnh. Gã chẳng thèm để ý đến sát khí trong phòng, thứ toả ra ngày càng dày đặc từ cậu con trai của gã.


      - Động--ngón-tay-vào--ấy, và tôi giết ông!


      Ánh mắt của Tuấn Nguyên có lấy tia rung động. Gã ngả người ra sau, nhìn chăm chăm ly rượu thuỷ tinh dày nặng. Chỉ bằng tay, gã bóp vỡ nó.


      "Choang!!"


      Nhanh như cắt, mảnh thuỷ tinh sắc nhọn sượt qua Phong, găm thẳng vào bức tường phía sau. Má Phong rỉ máu nóng hổi. Tuấn Nguyên sử dụng nó như thứ phi tiêu, cắt vào mặt sắc ngọt, đủ để tạo sẹo, nhưng gây đau đớn. Phong vẫn đứng im nhúc nhích, kiên định nhìn về phía cha ruột. Gã khẽ nhướn mày.


      - Đừng những thứ mà mày làm được. Thằng khốn, muốn giết tao?! Đâu có dễ vậy. Mà mày cũng cần lo lắng quá thế, tao chưa hề làm gì nó. Dù gì cũng là nhị tiểu thư Dương Ngọc, biết đâu nó giúp ích.


      Tuấn Nguyên cười quỉ dị.


      - Còn mày. Vừa rồi chỉ là cảnh cáo thôi, nếu còn phát ngôn những thứ vô lí như thế nữa mảnh thuỷ tinh đó găm thằng vào mắt mày đấy. Chừng nào mày vẫn giải quyết công việc cách hoàn hảo, tao xem xét việc động vào con bé đó. Ra ngoài .


      Phong lạnh lùng nhìn Tuấn Nguyên, quyết định nên gì thêm rồi lẳng lặng ra. cứ thế cất bước, thậm chí thèm bận tâm đến vết thương ngày càng nhói đau.


      Tối đó, Phong mặc kệ tất cả những lời xì xầm của lũ giúp việc, ôm Angelo ngủ.


      .........


      Sáng.


      Ngọc tiến vào phòng của cậu em họ, giật tung tấm rèm lụa đen. Ánh sáng mặt trời ngay lập tức tràn vào căn phòng, thắp sáng cái gian ảm đạm nơi đây. Vài tia nắng chiếu thẳng vào mắt Phong, khiến khẽ cau mày rồi trùm chăn lên kín đầu. Angelo vẫn yên vị trong lòng , và đó là phần lí do Phong muốn dậy bây giờ. Nó thực làm ngủ ngon hơn. Công dụng mới.


      Ngọc ngán ngẩm nhìn thằng em họ, đồng thời tiến lại gần cái giường. nhanh nhẹn giật mạnh cái chăn xuống, dí miệng vào gần vào tai Phong hét:


      - Thằng cuồng gấu bông kia, DẬY!!!!!!!


      Phong giật mình bật dậy, nhăn mặt lấy tay xoa xoa thái dương. liếc lên đồng hồ. 7h00 sáng Chủ Nhật. tặc lưỡi, nhìn sang bà chị họ cười toe toét.


      Ngọc bỗng nhìn thấy vết thương má Phong. Nét hớn hở mặt hoàn toàn biến mất, nhường chỗ cho lo lắng và quan tâm chân thành. hoảng hốt sờ lên má , lắp bắp hỏi:


      - Em làm cái gì mà để bị thương thế này?


      Phong cảm thấy tim mình ấm áp hơn chút khi nhận được chăm sóc như thường lệ từ Ngọc. Dẫu vậy, cũng muốn chị phải lo lắng vì mình. Phong tặc lưỡi vẻ bất cần.


      - Chẳng có gì đâu, tôi cẩn thận thôi.


      Ngọc cau mày, và Phong biết là đoán được phần nào câu chuyện. cấu vào tay vẻ hài lòng.


      - Thế mà bảo chẳng có gì. Em để nó tơ hơ như thế, may chưa nhiễm trùng đấy. Đợi chị lấy băng dán vào cho em , rồi chúng ta bàn chuyện ngày hôm nay sau.


      Phong ngắm nhìn Ngọc hối hả chạy xuống phía dưới hỏi giúp việc thuốc bôi và băng cá nhân, khẽ mỉm cười. Nhiều lúc, còn cảm thấy chị còn tuyệt vời hơn gấp tỷ lần người mẹ ruột của mình.


      Ngọc trở lại. ngồi xuống cạnh Phong, từng chút xử lí vết thương của . Rửa qua bằng cồn, bôi thuốc, dán băng. làm điều đó nhanh nhẹn và thành thạo kém gì y tá thực thụ. Khi Ngọc trả lại đồ cho giúp việc, Phong mới gợi chuyện.


      - Ngọn gió nào đưa chị đến nhà tôi sớm thế?


      Ngọc cười ranh mãnh, mắt ánh lên tinh nghịch. Vẻ âu lo khuôn mặt xinh đẹp của hoàn toàn tan biến, dấu vết.


      - Ngọn gió mang tên... tình !


      Phong ngạc nhiên, ngỡ mình vừa nghe nhầm. vuốt mặt để tỉnh táo rồi quay sang Ngọc.


      - Vậy ngọn gió của chị chờ tôi chút được ? Tôi cần rửa mặt với đánh răng cái .


      Ngọc phì cười, nghiêng người sang bên rồi khoát tay nhường đường cho Phong, vờ như mình là quý ông. cười khẩy rồi vươn vai đứng dậy, về phía nhà tắm.


      Còn lại mình, Ngọc lòng vòng xung quanh, ngắm nghía cách bài trí của căn phòng để giết thời gian. Ánh mắt lướt lượt quanh từng đồ vật, từ cái màn hình 100 inch tường, cái bàn, cái ghế, rồi dừng lại ở Angelo. cười tinh nghịch, lập tức siết chặt nó vào lòng, vùi mặt vào cái đầu mềm mại của nó. Chừng như nhớ ra điều gì quan trọng, ngẩng lên, hét vọng về phía nhà tắm.


      - Phong, con gấu của em tên gì?!


      Đúng lúc đó, cửa phòng tắm bật mở. Phong cởi trần bước ra, tay cầm cái khăn lau đầu. Mái tóc đen dày của ướt sũng, rủ xuống trán nhìn vô cùng quyến rũ. Chiếc quần jean rộng rãi của chưa cài hết khuy, ôm hững hờ phần hông săn chắc. Phong liếc con gấu nằm gọn trong lòng Ngọc, vẫn tiếp tục lau tóc.


      - Angelo.


      Ngọc im lặng nhìn cậu em họ chút rồi ngay lập tức trở lại bình thường. Vẻ phong trần và quyến rũ cách hề có chủ ý của Phong đủ khiến mọi si mê, trừ Ngọc. quá quen vói cơ bụng sáu mũi của thằng em họ nhờ vào những lần cùng nó đến phòng tập gym. Săm soi nàng gấu trắng muốt trong tay, cười mỉm.


      - "Thiên thần" à? Đúng là gấu do Băng tặng có khác, tên hay .


      Phong khựng lại, bỏ cái khăn xuống. vắt nó qua vai, ánh mắt hồ nghi nhìn Ngọc.


      - Sao chị biết con gấu đó là Băng tặng?


      Ngọc giật mình. quên béng là Phong hề biết chuyện theo dõi nó và Băng lúc ở Lễ hội. Chúa ạ, ngu ơi là ngu!


      - ... có bao giờ em hứng thú với gấu bông đâu. Chị đoán thế, giúp việc cũng bảo em có cái này lúc ở Lễ hội về....


      Phong cắt ngang.


      - Chị theo dõi tôi?


      Biết mình thể giấu được nữa, Ngọc ngượng ngịu gật đầu. Phong đảo mắt ngao ngán, lấy tay vuốt tóc ra sau.


      - Tôi cũng trách chị được. Giờ .... ngọn gió tình hả? Chị mang cho tôi cuốn tiểu thuyết hay bộ phim nào thế?


      Thấy chủ để được chuyển, Ngọc sướng rơn. nhanh chóng lấy lại phong thái của kẻ cơ Phong trong cấp bậc gia đình, đồng thời nháy mắt với .


      - phải tiểu thuyết hay phim ảnh gì cả, chị ở đây với nhiệm vụ cao cả hơn nhiều. Đó là... giúp em nhận ra tình cảm của mình dành cho Băng!


      Phong cau mày, tự nhiên có linh cảm xấu.


      - Tình cảm của tôi... dành cho Băng?


      Ngọc gật mạnh đầu, cười ranh mãnh.


      - Đúng thế. Hai đứa nắm tay rồi, hẹn hò rồi, hôn cũng hôn rồi. Chị chỉ muốn đẩy nhanh tiến độ chút, vì với tính cách của em và Băng chắc đến ngàn năm nữa hai đứa mói nhận ra tình cảm thực của mình mất. Vì vậy, hôm nay chị chuẩn bị loạt câu hỏi phỏng vấn nhằm giúp em nhận ra điều đó!


      Ngọc chống hông đầy tự hào. kéo lấy cái ghế rồi ngồi xuống, quay người đối diện với Phong. ngán ngẩm, chỉ muốn phóng đến phòng gym ngay lập tức, nhưng Phong cũng hiểu rất điều rằng: khi bà chị họ của muốn làm gì, bả làm bằng được.


      - Vậy chị bắt đầu nha. Đầu tiên, cách khách quan, mày thấy Băng là như thế nào?


      Phong thèm mặc áo, thản nhiên dựa lưng vào Angelo. Những ý nghĩ về Băng sưởi ấm cơ thể gần như ngay lập tức.


      - Rất thuần khiết.


      Ngọc cười cười, còn đầu gật gù. nhìn vào phần ghi chú ở điện thoại chuẩn bị vào đêm hôm trước.


      - Những khuyết điểm sao?


      Phong mím môi ra chiều suy nghĩ rồi mới trả lời.


      - giỏi ở việc bộc lộ cảm xúc. Thiếu hụt những kiến thức về môi trường bên ngoài. Cứng đầu. Bướng bỉnh theo cách hoàn toàn khác biệt. Hoàn toàn nhận thức được vẻ đẹp của mình. Đôi khi khá ngốc nghếch, nhưng điều đó lại làm ấy trở nên đáng . Rất nhiều lúc ấy giống như đứa trẻ, tò mò về thế giới xung quanh.


      mơ màng , đôi mắt ướt rợt thương hướng ra ngoài cửa sổ. Ngọc sững sờ nhìn thằng em họ, thầm nhủ: "Nó có để ý nó mắc bệnh tương tư hay ?" cười thầm trong bụng, tiếp tục màn phỏng vấn.


      - Em có quý ?


      - Có.


      - Có thích ?


      - Có lẽ là... có.


      Mắt Ngọc sáng rực.


      - Có ?


      Lần này Phong khựng lại. nhìn Ngọc, chìm vào thế giới của riêng mình. Mẹ cũng từng , nhưng bà ta vẫn sẵn sàng ra , bỏ đứa con trai của mình lại. ấy à?!


      - Tôi biết. Nhưng có lẽ là.... .


      Ngọc nhìn bộ dạng thẫn thờ của Phong, khẽ thở dài. Đôi mắt màu cà phê của lúc này giống như tấm kính thuỷ tinh vỡ tan, những vết nứt của đau đớn. Chúng hằn sâu trong đó, và Ngọc biết rằng rất khó khăn để làm mờ chúng . cố chuyển chủ đề.


      - Thôi được rồi, có lẽ phải là . Em thấy gia đình Băng thế nào?


      - ....... Giàu có. Chị em tốt. Cha ấy có vẻ rất nghiêm khắc, nhưng vẫn là thương con của mình hơn tất thảy.


      Ngọc gật gù, bàn tay nhấn nhoay nhoáy điện thoại. Năng lượng của trở về sau khoảnh khắc u ám kia.


      - Vì sao em thích bé?


      Phong ngẫm nghĩ.


      - Xinh đẹp.


      Ngay lập tức, ăn cái gối lông phồng vào giữa mặt. Ngọc mặt đỏ phừng phừng, hét lớn:


      - Vậy ra mày chỉ Băng bởi vì con bé xinh đẹp?! Chị ngờ mày lại đáng thất vọng đến thế Phong ạ. Cái loại con trai kiểu gì mà lại đề cao ngoại hình hơn tâm hồn cơ chứ??? Mày....


      nhàng đặt cái gối sang bên, Phong vuốt mặt, thản nhiên cắt ngang lời bà chị họ.


      - Tôi chưa hết.


      Ngọc khựng lại trong tư thế chuẩn bị ném thêm cái gối nữa vào mặt Phong. hít sâu rồi ngồi xuống, lạnh lùng ra lệnh.


      - Vậy tiếp .


      Phong ôm lấy Angelo ở bên cạnh, nhìn sâu vào đôi mắt xám của nó. Tim ấm lên khi nhắc đến Băng.


      - ấy... rất đặc biệt. ấy chắc chắn phải là năng nổ và luôn khua môi múa mép, nhưng im lặng và điềm đạm của ấy luôn khiến tôi cảm thấy rất đặc biệt, rất... riêng. Băng nhìn qua có vẻ yếu đuối, nhưng thực ra ấy rất mạnh mẽ, theo cách riêng của mình. mạnh mẽ đó có khi đến ấy cũng nhận ra, nhưng tôi có. Băng khá cứng đầu và bướng bỉnh, và ấy luôn thể điều đó bằng hành động, phải lời . Ở bên người nhiều mâu thuẫn như thế có thể khiến người ta khó chịu, nhưng tôi . Băng rất ít khi thể cảm xúc ra mặt, nhưng thực ra, chỉ cần nhìn vào đôi mắt của ấy, tôi có thể biết được ấy cảm thấy thế nào. Đôi mắt ấy rất sống động và đẹp đẽ, nó phản chiếu tâm hồn thánh thiện và vị tha mà ấy luôn cố che giấu. Đôi mắt đẹp nhất tôi từng biết.


      Phong hề nhận ra mình nhiều đến như thế nào, cho đến khi nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của Ngọc. tròn mắt nhìn , hàm rớt xuống tận ngực. lúc lâu sau mới có thể bình tĩnh lại, nhưng Phong nghe được tiếng lầm bầm rằng: "Mi là thằng quái nào.... Trả lại Phong cho tao " Ngọc chớp mắt nhìn , rồi với vẻ vẫn-chưa-thể-tin-nổi khuôn mặt:


      - Mày đúng đấy Phong ạ, tình cảm của mày dành cho Băng, phải là đâu......


      Và Phong nhận thêm cái gối nữa vào giữa mặt. Lần này còn mạnh hơn lần trước.


      - Mà là CUỒNG SI MÊ MỆT RỒI Ý!!!!!


      Ngọc hét lên, với thứ cảm xúc hoà lẫn giữa mãn nguyện và tức giận trong giọng . Cái thằng em ngu ngốc của , bao dấu hiệu sờ sờ trước mặt thế mà cứ mực phủ nhận. Nếu lên mục tiêu trong hôm nay phải làm Phong nhận ra tình cảm này đến khi nào nó mới đủ thông minh để nhận ra đây?! May quá. quá may.


      Phong khẽ cau mày trước cái cụm " cuồng si mê mệt" của Ngọc. nhìn bà chị họ, thắc mắc.


      - .... là như thế nào?


      Chừng như chạm đến đúng câu hỏi muốn được hỏi, mắt Ngọc sáng rực. chống hông, đứng thẳng người, lại lại với tay chân vung vẩy như giáo viên nhiệt tình quá đà.


      - Căng tai ra mà nghe chị em đây. đầu tiên là nhung nhớ người. Em có thể dành hàng giờ để nhớ về người đó, và những ký ức đó luôn sưởi ấm tâm hồn em. Em trải qua ngày tệ hại, nhưng chỉ cần vài ý nghĩ giản đơn như thắc mắc người ấy làm gì cũng đủ để em cảm thấy vui hơn, dù chỉ chút. Tiếp theo, là mong muốn được ở bên người ấy mọi lúc mọi nơi, bảo vệ và sẻ chia mọi thứ với người ấy. Từng khoảnh khắc ở bên người ấy là từng phút từng giây em trân trọng và nhớ mãi, bởi cảm giác ấy luôn rất dễ chịu, rất bình yên, rất ngọt ngào. Em cảm tưởng như mình có thể hy sinh cả thế giới chỉ để có người ấy bên cạnh, thậm chí hy sinh mạng sống nếu người ấy gặp nguy hiểm......


      Còn loạt những cụm "người ấy" sau đó nữa, nhưng đầu Phong sớm ong ong, và hầu như thể nghe thêm thứ gì cả. phải vì Ngọc nhiều, mà là vì nhận ra chính mình trong những lời . Từng chữ , nó đập thẳng vào lý trí , và cảm xúc của . Giống như những mảnh ghép nho , chúng lần lượt lấp đầy bức tranh mang tên cảm xúc của dành cho Băng. Phong cảm giác rằng nó vẫn luôn ở đó, chỉ chờ để nhận ra những dấu hiệu, và chấp nhận nó hoàn toàn.


      Cho đến lúc Ngọc về nhà từ lâu, Phong vẫn còn ở trong trạng thái thẫn thờ thể cứu vãn. ăn tối như con rô bốt. Đứng trong phòng tắm, những dòng nước lạnh tuôn xối xả lên đầu , lên ngực , lên cơ thể nóng bừng của cũng giúp ích. Phong đứng trước gương, và trong khoảnh khắc hỏi người trong đó là ai. Trước kia, bao giờ để thứ cảm xúc nào ảnh hưởng đến bản tính của mình. Phong từng là sát thủ máu lạnh thực , quan tâm và cũng mất thời giờ với thứ được coi là tất yếu của mỗi con người - những cảm xúc.


      Phong nhìn xuống bàn tay mình. Nước chảy qua các kẽ tay, làm nhớ đến các giọt máu của những người giết. Nó nhuộm đỏ cả bàn tay , và mùi tanh của nó ám lấy đến mấy ngày liên tiếp sau đó. Đó có phải là bàn tay của kẻ xứng đáng để và được ? nghĩ là .


      Dù vậy, vẫn thể kìm chế tình cảm dành cho người con ấy. Nó lớn hơn cảm mến, biết điều đó, nhưng lý trí vẫn mực phủ nhận thứ cảm giác Ngọc gọi tên. Phong nghĩ đến Băng, và những ký ức về lại lần nữa lấn át mọi suy nghĩ tiêu cực. bất giác sờ lên môi, nhớ đến nụ hôn dịu dàng Băng trao . Và Phong mỉm cười, thanh thản.


      Cởi trần ngủ, Phong lần nữa xem xét lại những biểu của tình mà Ngọc đề cập.


      Dành hàng giờ nghĩ về người ấy? Tích.


      Những ý nghĩ về người ấy có thể thắp sáng ngày tệ hại? Tích.


      Muốn được ở bên người ấy? Tích tích.


      Trân trọng và nhớ mãi những ký ức khi ở cạnh người ấy? Tích.


      Muốn bảo vệ người ấy? Tích tích tích.


      Cảm thấy có thể hy sinh cả thế giới, thậm chí mạng sống của chính bản thân, vì người ấy? Rất nhiều dấu tích.


      Phong nằm vật ra giường, cố kiềm chế cơ thể dần nóng bừng. Đầu óc quay cuồng, và trái tim nhảy tango trong lồng ngực khi chấp nhận cái tình cảm mà đáng lẽ phải được nhận ra từ rất lâu trước đó. Phong quay sang Angelo, khẽ thầm.


      - Tao lỡ ấy rồi, làm sao đây?


      ----------


      VOTE VOTE VOTE VOTE ình nhaaaaa


      Mình rất cảm kích những bạn vote tất cả các chap, động lực rất lớn để mình viết tiếp đó. Mình muốn làm quen với tất cả các bạn ấy, vì quả mình cảm thấy như cảm ơn thôi thể nào đủ được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :