Chap 18: Ác quỷ cứu thiên thần Phong ngồi trong lớp với vẻ bồn chồn. Tiết học bắt đầu được lúc, nhưng cậu chẳng thấy Băng đâu. Nếu là WC chẳng có gì đặc biệt, nhưng đằng này biến mất hẳn nửa tiết. Đầu Phong xẹt qua hàng vạn hàng tỷ suy đoán về biến mất của Băng, bao lời giảng vàng ngọc của giáo cậu đều vứt lại trong ko khí, dù gì mớ kiến thức này cậu cũng nằm lòng từ lâu. Phong chẳng biết lúc này mình nên lo hay nên giận. Lúc ở trong căng tin, cậu dặn rất ràng, lại nghe theo!! Hôm nay người vệ sĩ kia theo Băng, điều này Phong có thể hiểu được lý do. Chắc chắn là Mạnh Vũ điên lên với ta sau việc tối qua, hoặc là vì muốn Phong với Băng có ngày cuối cùng đáng nhớ chút. Cậu tạm thời quan tâm tới việc Zoe bị trừng phạt như thế nào, cái chính là Băng có ai theo bảo vệ trong ngày hôm nay. Với bản tính của mình chắc chắn Băng đâu mà có lí do cụ thể, nhất là khi lại lâu như thế. Phong càng nghĩ càng thấy kỳ lạ. đó, rốt cuộc là đâu được cơ chứ?! Cậu lo lắng cắn môi, tay vò đầu cho đến khi nó rối tung lên. Trời thu se lạnh nhưng mồ hôi nhuộm ướt phần mái tóc đen tuyền của Phong. Từng giây từng phút trôi qua, cậu càng cảm thấy nặng nề. Ám khí từ người Phong toả ra dày đặc, bao trùm cả góc giảng đường rộng lớn. Cho đến khi tóc thành cái tổ quạ và môi cắn đến bật máu Phong quả đến ngưỡng cuối cùng của chịu đựng. Cậu đập bàn đánh "rầm!" cái rồi đứng bật dậy, hầm hầm bỏ ra ngoài khiến cho học sinh A1 trân trối nhìn theo. Lại có chuyện gì nữa đây?! Trường Dương Ngọc được dịp xôn xao khi chàng hoàng tử họ Hoàng khắp những dọc hành lang. Lũ con khỏi , rú rít lên dù cho hề biết Phong lục tung trường, từ dãy A cho đến dãy B dãy C là để làm gì. Đặc biệt là với luồng tử khí chết chóc như thế kia. Phong đến đâu là có ánh mắt nhìn theo đến đó, khó hiểu có, ngưỡng mộ có, nể sợ cũng có, tóm lại là tất tần tật. Nhưng cái chính là Phong thèm để tâm đến những thứ vớ vẩn ấy. câu thôi: đó, rốt cuộc là ở nơi chết tiệt nào?! Tâm trạng Phong ngày càng xấu khi thấy Băng. Đôi mắt cà phê tối sầm xuống, tức giận và lo lắng cuộn tròn, quánh đặc lại trong đôi đồng tử. Từng bước chân cậu như đeo thêm tảng đá nghìn cân, trĩu nặng lỗi lo âu thấp thỏm. Băng, em mà xảy ra chuyện gì là chết chắc với tôi! Tâm trí Phong rối bời, lần đầu tiên nó trở nên cực-kỳ--thông-suốt như thế. Hết A,B,C, Phong chuyển hướng đến dãy D. Cậu bỗng nhớ đến vườn hoa, nơi mà Phong vẫn thường gặp Băng ngủ hoặc làm việc. Cậu rủa bản thân tơi bời trong lòng, rằng vì sao nghĩ đến nơi đó sớm hơn. Phong guồng chân chạy, từng bước dài vội vã hướng đến dãy nhà D. Băng, hy vọng em vẫn an toàn! . . Cùng lúc đó... - Con kia, mày có định tỉnh lại hả?! Băng nghe thấy giọng chua ngoa của ai đó vang lên bên tai, ý thức của vẫn còn mơ hồ do tác dụng của thuốc mê. cảm thấy có xô nước bị hắt vào người mình, lạnh toát. Đôi mắt khói từ từ mở ra, điều đầu tiên Băng nhận thức được là mình ở nơi xa lạ. Nơi đây giống căn nhà kho, chẳng hề có đèn đóm gì, chỉ có chút ánh sáng ít ỏi chui qua từng thớ gỗ để vào phòng. Chí ít vẫn đội mũ. Băng hơi ngước lên, nheo mắt để nhìn cho bóng người trước mặt. 3 , đeo huy hiệu sinh viên của Dương Ngọc. Mình vẫn còn ở trong trường?! Băng thử cử động tay, chân, chúng đều bị trói chặt. Bất ngờ , bị bắt cóc sao?! Trong chính ngôi trường mà cha làm chủ?! Sau khi kiểm tra lại bản thân và xác định được là mình hoàn toàn thể di chuyển, Băng khẽ dựa vào bức tường gỗ đằng sau, mắt nhắm lại. Bộ váy trắng ướt sũng trong cái lạnh của mùa thu, tay chân đều bị trói nhưng chẳng biểu lộ chút nào sợ hãi, hoàn toàn bình thản, thậm chí có phần ung dung. Lily thấy Băng tỉnh trừng mắt, bắt đầu lớn tiếng: - Tỉnh rồi đó hả?! Con khốn, mày rốt cuộc làm gì để quyến rũ Phong?! Băng nhíu mày. Phong?! Trí óc nhanh chóng phân tích thông tin, ngay lập tức nhận thức vấn đề.Đừng đùa chứ, bị... dằn mặt sao?! Nhảm nhí hết sức. Băng cúi đầu, thèm trả lời lấy tiếng. Đỉnh cao của khinh bỉ, đó chính là im lặng. Lily cảm thấy như bị xúc phạm. Cái quái gì đây, coi ta như khí chắc?! con nhóc lai lịch bất minh mới vào trường, lại dám phớt lờ tiểu thư danh giá như ta?! thể chấp nhận được. Lily lên cơn thịnh nộ, hằm hằm tiến lại gần Băng rồi vươn tay giật lấy cái mũ lưỡi trai đen. Băng hoảng hốt, định lùi về sau nhưng thể. Lily nở nụ cười nham hiểm môi: - Để xem nhan sắc con đĩ điếm này nào! Chiếc mũ bị lấy xuống, khuôn mặt mộc tự nhiên của Băng hoàn toàn được phơi bày. bất lực, khẽ ngước lên nhìn thủ phạm bắt cóc mình, ánh nhìn thản nhiên và kiên cường. Cả 3 nữ sinh kia ngay lập tức chết đứng, sững sờ. Quá đẹp! Đó là suy nghĩ đầu tiên bật ra khỏi suy nghĩ của chúng. Đôi mắt khói trong veo, làn da trắng sứ tì vết, làn môi đỏ mọng, gợi cảm kinh khủng. Người Băng ướt sũng, khuôn mặt đẹp tựa tiên nữ bị nước làm nhoè mờ, nhưng điều đó chỉ làm thêm muôn phần quyến rũ. thiên thần theo đúng nghĩa! Mắt Lily, Nana và Coco đồng loạt mở to hết cỡ, trân trối nhìn vẻ đẹp hoàn mỹ kia. Băng nhìn phản ứng của chúng, thèm quan tâm, đôi mắt khói nhìn chăm chú chiếc mũ lưỡi trai tay Lily. khẽ nghiêng đầu, môi hơi mím lại giận dữ. Suối tóc nâu ướt át được dịp chảy tràn bờ vai thon thả của Băng, vài lọn rơi xuống sàn nhà, nước tong tỏng. Lily cùng 2 kia chìm trong lặng câm. Phải mất lúc lâu chúng thực hoàn hồn lại, nheo mắt nhìn Băng khó chịu. Trong lòng cả 3 bỗng bùng lên ngọn lửa của ghen tị, thiêu đốt lòng ngưỡng mộ vừa mới nảy sinh. Lily là người đầu tiên lên tiếng, răng ta nghiến ken két đầy giận dữ: - ra mày dùng chút nhan sắc đó để quyến rũ Phong?! Đồ quỉ cái!! Hai người còn lại nghe vậy cũng đồng loạt hưởng ứng theo. Băng hơi cau mày. Con đĩ điếm là xúc phạm ghê gớm. Đằng này, ta dám gọi là con quỉ cái?! Băng quay , đôi mắt liếc nhìn Lily chán ghét, chút bận tâm. ta quá xa rồi. Lily nhìn Băng, từng chút săm soi gương mặt thuần khiết ấy, cố gắng tìm ra khuyết điểm. Nhưng càng tìm chỉ càng thấy đẹp hơn. Làn tóc nâu của Băng, Lily ước gì mình có được mái tóc như thế. Đôi mắt màu khói trong veo kia, và cả đôi môi mọng đỏ ướt át đó nữa. Bộ váy trắng nhớp nháp do nước, bó chặt vào người Băng làm thân hình hoàn hảo của như như , vô cùng gợi tình. Từng đường nét, từ khuôn mặt cho đến cơ thể Băng, đều tuyệt mỹ đến mức khó tin. Lily thấy máu mình sôi lên, ta vĩnh viễn thể có được sắc đẹp hoàn hảo đến vậy. Con rắn mang tên ghen tị luồn lách mọi ngóc ngách trong lòng ta, ăn mòn lý trí. Lily rít lên giận dữ: - Nana, kiếm cho tao cái dao rọc giấy. Tao nhất định phải rạch mặt con khốn này ra! Băng mở to mắt. Rạch mặt?! Nana từ nãy tới giờ cũng có chung xúc cảm với Lily, ta lập tức chạy ra ngoài, đến văn phòng phẩm trong trường. Vì vẫn là giờ học nên Nana chỉ dám rón rén, tránh toàn bộ những nơi mà mình có thể bị bắt gặp. Nếu gia đình biết ta dám trốn học, chắc chắn tiền mua sắm tháng này bị cắt thương tiếc. Chỉ là Nana ngờ được, hành động của ta bị người theo dõi từ đầu đến cuối. Phong đến dãy nhà D thấy lạ chạy ra làm cậu khá ngạc nhiên. Vẫn là giờ học, đây lại là dãy vắng người, sao lại có sinh viên ở đây?! Cậu nhớ đến Băng, lòng dậy lên chút hồ nghi. Vì thể phán đoán được ta chạy ra từ đâu nên Phong theo dõi Nana, thu toàn bộ hành tung của lạ vào mắt. Cậu thấy kỳ quặc khi Nana lại mua cái dao rọc giấy, linh tính thấy điều xấu, Phong liền theo sát ta từng bước . Nana sau khi mua được dao mỉm cười nham hiểm, nhanh chóng trở lại căn nhà kho ở dãy nhà D. Mở cửa, ta bước vào, to: - Tao về rồi đây!! Lily quay ra phía tiếng . ta nhếch mép đểu cáng, tiến lại gần Nana định lấy con dao bỗng bóng người đạp cửa đánh "rầm" cái làm cả ba nữ sinh kia giật mình. Căn nhà kho cũ nát nên chịu nổi lực mạnh như thế, khẽ rung bần bật. Cảm thấy bức tường phía sau mình bỗng chuyển động, Băng ngồi thẳng dậy, ngước lên nhìn. Đôi mắt khói đột nhiên mở to, thất thần. Phong đứng sừng sững ở cửa, tay chống lên bên tường. Cậu đảo mắt vòng quanh căn nhà kho cũ kĩ rồi dừng lại người Băng. Phong hơi nhướn mày, rồi ngay lập tức thở hắt ra, đầy nhõm. Nhìn thấy Băng, nỗi lo lắng trong Phong ngay lập tức dịu , như vừa bỏ được tảng đá trong lòng. Nhưng chỉ được lát, đôi mắt màu cà phê lại bừng bừng phẫn nộ khi thấy váy ướt đẫm, tay và chân đều bị trói. Ngay lập tức, cậu hiểu chuyện gì xảy ra với . Máu Phong sôi lên. Cậu chuyển hướng nhìn, ánh mắt lạnh lùng xoáy thẳng vào 3 đứa con sợ sệt trong góc phòng. Đôi mắt màu cà phê tối , hằn lên những tia máu đỏ ngầu. Hơi thở Phong nặng nề, thể tức giận bị kìm nén. Tử khí lại bao phủ dáng người cao lớn của cậu, thậm chí còn dày đặc hơn lúc nãy. Điệu bộ trông như thể sắp giết người đến nơi. Đây là lần đầu tiên Băng thấy Phong tức giận đến thế. Vì sao?! Ba kia nhìn vào ánh mắt đáng sợ của Phong lạnh sống lưng, mồ hôi đầm đìa. Lily sau thoáng ngỡ ngàng cùng với hoảng sợ lập tức tiến lại gần Hoàng tử, cố tình ôm lấy cánh tay rắn chắc của cậu, gắng gượng nở nụ cười ngọt ngào nhất có thể: - Phong, đến đây làm gì vậy? Phong trừng mắt nhìn Lily làm ta hơi run rẩy. Cậu liếc Băng, nghiến răng đẩy Lily vào tường, hai tay chống lên cạnh khuôn mặt ta, khoá chặt Lily giữa vòng tay rắn chắc của mình. Nhìn thẳng vào mắt trước mặt, Phong gằn từng tiếng: - -làm-gì--ấy?!! Lily nuốt nước bọt cái ực. Người ta run như cầy sấy, trốn tránh ánh nhìn dữ dội của Phong. Nghe đến Băng, lòng Lily lại bừng lên giận dữ. Hoàng tử... ấy lo cho con bé đó?! Lily thu hết can đảm, ngước lên nhìn thẳng vào Phong, hét vào mặt cậu: - Con bé đó chỉ là đứa đĩ điếm dùng nhan sắc quyến rũ đàn ông mà thôi!! Con khốn đó, cần quan tâm!! Mắt Phong bao phủ hoàn toàn màu đen đặc. Tay cậu siết chặt lại, đấm mạnh vào bức tường sau Lily. Cả ngôi nhà rung chuyển. Lily khiếp đảm, bao dũng khí lúc nãy bay mất hết, ta lấm lét ngước lên, giật nảy mình khi chạm phải ánh mắt đáng sợ của Phong. - ấy là-tất-cả-những-gì-tôi-quan-tâm. ! làm gì?! Do bị ngấm nước từ lúc nãy, Băng khẽ ho khù khụ. Nghe thấy tiếng , Phong lập tức quay ngoắt lại rồi gấp gáp về phía Băng, bỏ lại Lily ở sau lưng, vẫn chưa hoàn hồn khi vừa mới dứt ra khỏi ánh nhìn màu cà phê đáng sợ mà mê hoặc của Hoàng tử. - sao chứ?! Băng nhìn Phong chăm chú. Cậu cúi xuống, mở từng nút trói cho . Từng sợi thừng làm hằn lên vết đỏ nhạt làn da trắng ngần, khá nổi bật. Phong thấy xót xa khi từng vết bầm lộ ra, tay vẫn thoăn thoắt từng bước . Chỉ lát sau, mớ dây vương vãi sàn. Cậu lập tức ôm chầm lấy Băng, siết chặt như thể xa rời vòng tay mình. Áo Phong trở nên ẩm ướt, nhưng cậu mặc kệ, vẫn siết chặt lấy , hề thả lỏng cho dù chỉ chút. Băng hơi ngỡ ngàng, tay chân mỏi nhừ khiến thể ôm lại . Băng khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận ấm áp trong lòng Phong, hít hà hương bạc hà thơm ngát toả ra từ mái tóc đen tuyền. - Em muốn tôi lo lắng đến chết sao?! Phong thầm bên tai Băng. Cậu khẽ đẩy ra, nhìn lượt từ đầu đến chân, hơi cau mày: - Em cần thay đồ. Băng khẽ gật. Người lạnh cóng cả rồi. Kiểu này, chắc chắn ngày mai lăn đùng ra ốm à xem. Tuyệt , Mạnh Vũ mà biết chuyện này còn tuyệt hơn. Hai người như ở trong gian riêng, thèm đoái hoài đến 3 nữ sinh bị lãng quên ở góc phòng. Đặc biệt là Lily, ta thấy bầu khí lãng mạn giữa Phong với Băng cơn thịnh nộ lên đến đỉnh điểm. giận dữ nhanh chóng biến thành lòng hận thù sâu sắc dành cho Hải Băng. Duy Phong - Lily luôn coi là người hoàn mỹ, và ta cũng luôn cho rằng, chỉ ta, mình ta mới xứng đáng được ở bên cạnh . Lily biết đến chàng Hoàng tử họ Hoàng từ hồi cấp 3, ta thầm hâm mộ biết bao năm, thậm chí là khi nghe Duy Phong vào trường Dương Ngọc, ta tiếc đống tiền để được học tại cái ngôi trường chết tiệt này. tiểu thư giàu có, xinh xắn như Lily nhận được ít quan tâm của nam giới trong trường, nhưng riêng Duy Phong thèm ngó ngàng đến ta dù chỉ chút. Và rồi ... thế quái nào mà con bé chỉ mới vào trường, có tẹo nhan sắc có thể làm trở nên ân cần như thế?! Lily hiểu nổi, và có lẽ cũng chẳng cần hiểu. Chỉ cần con khốn Hải Băng đó biến mất, Duy Phong là của ta!! Lily giận dữ trừng mắt, răng nghiến lại. ghen tị biến thành màn sương đen đặc, che mù cả lý trí, nổi bật hơn tất cả chỉ còn có căm hận đến tột cùng. Màn sương lan rộng trong lòng ta, từng chút bỏ thuốc độc vào trong từng bộ phân cơ thể, ăn mòn những thứ gọi là nhân tâm, gọi là đạo lí. Lily ngó quanh, mắt sáng rực khi nhìn thấy cái dao rọc giấy tay Nana. ta giật lấy nó, trượt lưỡi dao lên, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Hải Băng. Lily cầm dao lao tới chỗ , miệng hét lớn: - Chỉ cần mày chết, ấy thuộc về tao!!! khí nóng lên trong căn nhà kho. Phong cảm thấy có sát khí, cậu lập tức quay đầu lại thấy Lily cầm dao lao tới, nhắm thẳng vào ở trong vòng tay cậu. Phong mở to mắt, trong tích tắc suy nghĩ mà lao ra, dùng lưng mình che chắn cho Băng. "Phập!" Tiếng dao đâm vang lên trong gian, lạnh lẽo đến rợn người. Băng ở trong lòng Phong, khuôn mặt tái mét khi thấy máu chảy ròng ròng bên vai của cậu. Phong nghiến răng, đưa tay lên chỗ vết thương để cầm máu. Dao rọc giấy tuy thể gây thương tích nặng nhưng Lily dùng lực đâm khá lớn, làm lưỡi dao cắm sâu vào vai cậu. Lily thấy dòng máu đỏ tươi ấm nóng chảy ra từ vai Phong, thất sắc. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ta kịp phản ứng. Lily nhìn chằm chằm vào con dao nhuốm đỏ tươi trong tay mình, người run rẩy rồi đổ ụp xuống sàn. Mắt ta hoảng loạn, trân trối nhìn Phong, miệng liên tục lẩm bẩm: - ... Phong... Phong quay sang nhìn Lily, đôi mắt cà phê lạnh lùng đến vô tình. tay cậu vẫn đặt vai Băng, chừng như muốn bảo vệ . Khuôn mặt Băng tái nhợt, đôi mắt khói nhìn chằm chằm vào vết thương kia, cổ họng nghẹn ứ lên lời. ... hứng con dao đó cho !! Vì sao?! Phong dường như quan tâm đến thương tích của mình, cậu quay sang Băng, ân cần hỏi: - Em sao chứ?! Băng như bừng tỉnh khỏi cơn mê. Trí óc hoạt động trở lại, tác dụng của thuốc hoàn toàn biến mất dấu vết. Băng lập tức rút trong túi ra chiếc Blackberry, nhấn nhoanh nhoáy số điện thoại. - Zoe, đến trường! Ngay bây giờ!! Băng lập tức cụp máy làm Zoe ở đầu dây bên kia ngỡ ngàng. tuy hiểu gì nhưng nếu mà chủ đích thân gọi chắc chắn là chuyện quan trọng. Zoe lập tức leo lên chiếc Jaguar E, phóng đến trường Dương Ngọc. ----- ----- Vote và comment để mình có động lực viết tiếp nha!
Chap 19: Vết thương Nana và Coco vẫn co ro ở góc phòng, nhìn chăm chăm vào Lily. ta ngồi sàn nhà, hai tay ôm lấy đầu, miệng liên tục lẩm bẩm trong hoảng loạn: - ... !! Đó phải em... phải... Lily ngước nhìn Duy Phong, hoàn toàn sợ hãi và mất phương hướng. Ánh mắt ta có chút khẩn nài và van lơn. Phong phớt lờ, quan tâm đến từng từ Lily thốt ra, trong mắt cậu lúc này chỉ có người con bên cạnh. Vết thương vai, hầu như chả có ý nghĩa gì khi so với những chỗ bầm cơ thể Băng. Phong vươn tay, chạm vào từng vết bầm , tim khẽ nhói lên từng đợt. bị như thế này, là do cậu. Từng ngón tay thon dài của Phong nhàng mơn man làn da mượt như lụa của Băng làm khẽ run rẩy. Băng thấy từng vết bầm hơi nhói lên mỗi khi chạm vào, nhưng trái tim lại chẳng hề muốn dừng lại. Cái cảm giác được nâng niu, coi trọng như báu vật, sâu thẳm trong lòng muốn nó bao giờ kết thúc. Đôi mắt khói ngước lên nhìn gương mặt tuấn tú của Phong, bối rối ngập tràn. Tim đập nhanh hơn chút. Băng hiểu, cảm xúc dành cho chàng trai này, rốt cuộc là gì?! Lily đắm đuối nhìn từng biểu của Phong, để sót bất cứ cử chỉ ân cần nào của . ta quay sang Băng, ngọn lửa trong lòng lại lần nữa bừng lên dữ dội. Mắt Lily rực sáng, tay siết chặt con dao rọc giấy, ánh nhìn đầy hận thù và căm ghét chiếu thẳng vào Băng. Rốt cuộc là vì sao?! ta có gì bằng con khốn Hải Băng đó?! con bé nghèo hèn thấp kém, thế đéo nào lại làm Hoàng tử si mê nó đến thế kia?! Lily đến chết cũng muốn tin mình lại thua đứa con như thế. ta , và bao giờ cam tâm!!! Từ từ đứng dậy, Lily lần nữa cầm dao lao tới phía Băng, hét lên: - Tất cả là tại mày, TẠI MÀY!!!!! Nghe thấy tiếng Lily, Băng giật mình quay đầu lại, liền thấy lưỡi dao sáng loáng nhằm mình mà phóng thẳng về phía bước. Đôi mắt khói mở to, thất sắc. Đầu óc tê liệt trong chốc lát, người cứng đờ lại, nhìn lưỡi dao trân trối như bị thôi miên. Phong trừng mắt nhìn Lily, cậu nhanh chóng đứng dậy, đối mặt với ta, che chắn cho người con ở sau lưng mình. Lily nước mắt giàn giụa vì thất vọng và giận dữ, ta nghiến chặt răng, lấy hết sức bình sinh đâm lưỡi dao về phía trước. Phong nhanh như cắt tránh nó, ngay lập tức chộp lấy cổ tay Lily, bẻ ngoặt ra đằng sau. ta hét lên oai oái, ghen tị trong lòng tạm thời lắng xuống. Tử khí toả ra từ người cậu trong chốc lát làm ta trở nên sợ hãi, người run rẩy. Phong rũ mạnh tay, Lily theo quán tính ngã sõng soài sàn gỗ, tóc tán loạn, che phủ cả khuôn mặt xinh xắn giờ đây nhoè nhoẹt nước mắt. ta thất thần nhìn Hoàng tử, gương mặt trắng bệch như tờ giấy. Phong nhìn Lily, đôi mắt màu cà phê như đốt lửa, phừng phừng phẫn nộ. Lily run rẩy, dám ngước lên. Băng để tâm đến ta, thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc, đôi mắt khói lại dán vào vết thương vai Phong, giây rời . Nó càng ngày càng chảy nhiều máu, từ từ lan ra chiếc sơ mi đen tuyền. Cho dù người lạnh cóng, nhưng Băng vẫn mặc kệ, mặt tái nhợt, miệng vô thức gọi tên Phong trong lo lắng: - Phong... Duy Phong lập tức quay sang Băng, ngọn lửa trong mắt lập tức tắt phụt, biến mất dấu vết. Ánh mắt cậu nhìn ngập tràn thương , cùng với nỗi xót xa hiếm thấy. Phong khẽ nheo mắt khi nhìn thấy chiếc váy ướt sũng, hoàn toàn quên khuấy mất việc bị Lily hất cả xô nước vào người. Chết tiệt. Cậu cần phải đưa Băng ra khỏi chỗ này cái . Bất chấp vết thương vai, Phong đưa tay, bế bổng Băng lên. ngỡ ngàng, ôm chặt lấy cổ , đôi mắt khói lo lắng nhìn khuôn mặt xanh xao của Phong. bước về phía cửa, dừng lại bên Lily chút, cúi xuống nhìn thẳng vào ta, đôi mắt như toé lửa: - -lần-nữa, đừng-hòng-sống-sót! Lily trân trối nhìn Phong, sững sờ. ta vẫn còn chưa hoàn hồn trước hành động của chính bản thân mình. Đâm Duy Phong... cả đời ta cũng tin mình có thể làm như thế. Lily chăm chú nhìn theo bóng lưng to rộng của , nhìn theo phần vai phải ướt máu, chẳng thể thốt lên được tiếng. Phong qua Nana và Coco co rúm lại ở góc phòng, đôi mắt màu cà phê chiếu thẳng về phía họ, ánh nhìn hằn lên những tia máu đỏ ngầu, đầy cảnh cáo. Dòng máu đỏ tươi tay càng làm Phong thêm đáng sợ và quyền lực. Hai kia lập tức tun như cầu sấy, cúi gằm đầu xuống nhận tội. Chân tay Nana xoắn xuýt với nhau, chính ta là người mua con dao đó, là người gần như gián tiếp làm Hoàng tử bị thương. Hối hận ngập tràn, nhưng Nana chẳng thể lên lời nào cho ra hồn trước ánh mắt kia. Im lặng là vàng. Phong bế Băng ra ngoài, ngay lập tức vào vườn hoa - nơi mà ngoài hai người ra chẳng còn học dinh nào biết tới. Chí ít ở đây, Băng được an toàn. Phong nghĩ thầm. Cậu nén đau, đặt Băng xuống gốc bằng lăng theo cách nhàng nhất có thể, làm bị tổn hại. Phong ngồi xuống cạnh , đầu dựa vào gốc cây, mắt nhắm lại mệt mỏi. Băng quay sang Phong, nhìn chằm chằm vào vết thương vẫn tiếp tục rỉ máu vai . Đáng nhẽ máu khô từ lúc trước, nhưng việc đối phó với Lily và bế ra đây làm nó rách ra thêm. Đôi mắt khói hơi sẫm lại, cụp xuống thất vọng. Đây là lần đầu tiên Băng cảm thấy mình vô dụng. chẳng biết phải làm gì ngoại trừ việc chờ Zoe. Đôi môi đỏ mọng mím chặt thành đường thẳng, tâm trí Băng cuộn tròn những cảm xúc, xung đột với chính bản thân nó. Bỗng nhiên, Phong nghiêng sang, dựa đầu vào vai Băng, tay vẫn nắm chặt lấy vai. hơi giật mình khi cảm nhận được sức nặng vai nhưng vẫn để nguyên, khe khẽ ngửi mùi bạc hà nhè từ tóc Phong. Lòng trong chốc lát dịu , mọi lo lắng biến mất hết. Phong thấy Băng phản đối vươn tay ra, nắm chặt lấy tay . cũng phản ứng gì, để mặc muốn làm gì làm. Người Băng mềm nhũn trước hơi ấm phả ra từ tay , đầy dễ chịu. Phong khẽ nhắm mắt lại, miệng hơi mỉm cười. Cậu hít căng hương hoa sữa nồng nàn chiếc váy trắng tinh của Băng. Hương thơm ấy như dòng sông dịu mát, chảy tràn trong lòng Phong, cuốn mọi nỗi đau thể xác. Khoảnh khắc này, bình yên. lúc sau... - chủ!!! Băng giật nảy mình, quay về phía tiếng gọi. Zoe chạy đến, gấp gáp và có phần ngạc nhiên khi nhìn thấy Phong dựa đầu vào vai Băng. Lòng Băng reo lên nhịp khi thấy Zoe, quan tâm đến bối rối của vệ sĩ, lập tức đỡ Phong dậy. Zoe nhìn vết thương người Phong, tá hoả. vội giúp Băng dìu cậu ra xe, ngạc nhiên nhìn dòng máu khô màu đỏ sẫm tay Phong. Zoe chăm chú nhìn vết dao đâm vai Phong, xét đoán tình trạng của nó. Xem ra vết thương cũng được lúc rồi. Dựa vào lượng máu như thế kia, cú đâm chắc chắn phải khá sâu. Vấn đề là tại sao Phong lại có vết thương này, và ở đâu?! Zoe quay sang Băng, bối rối. Nhưng hỏi, chủ khi ấy muốn. Nhưng mà ấy có bao giờ muốn đâu. Zoe tự nhủ trong lòng, miệng hơi mỉm cười. . . . . Chiếc Jaguar E phóng như điên đường, xẹt qua mọi phương tiện khác với tốc độ kinh hồn. Cảnh vật bên ngoài khung cửa sổ vun vút chạy qua, in dấu những khuôn mặt sợ hãi của dòng người tham gia giao thông. Zoe dù cho vẫn vô cùng tập trung vào vô lăng để điều khiển tốc độ của "bé cưng" này nhưng mắt thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn gương chiếu hậu, thích thú quan sát cặp đôi trẻ tuổi kia. Dù cho người con trai ròng ròng máu, còn ... ờ, chẳng có lấy lời hỏi thăm từ nãy đến giờ. Chẳng biết có thể gọi là cặp đôi . Băng lấm lét nhìn Phong, đôi mắt khói lộ vẻ lo lắng. Tay khẽ vươn ra, động vào vết thương vai , ngay lập tức nhuốm giọt máu đỏ tươi. Phong quay sang , đôi mắt màu cà phê nồng nàn, như thể Băng là thứ duy nhất cậu có thể nhìn thấy thế giới này. tay ôm lấy vai, tay còn lại Phong khẽ vươn tới, vuốt lọn tóc nâu mượt mà của , miệng thầm: - Tôi sao. Băng ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Phong. Môi hơi mím lại, hiểu do tức giận hay lo lắng. Máu từ vai chảy ra ngày càng nhiều, giờ đây nhuộm sẫm toàn bộ vai áo sơ mi. Khuôn mặt Phong tái xanh vì thiếu máu, đôi mắt cà phê có dấu hiệu lờ đờ, chứng tỏ ý thức của cũng bị ảnh hưởng. -sao?! Từng vòng xoáy cảm xúc xoay tít mù trong đôi mắt màu khói của Băng. nên lo lắng hay tức giận đây?! Phong nhìn Băng, khuôn mặt vẫn lạnh băng như thường, nhưng đôi mắt nửa muốn phản đối, nửa lại . Tâm trí cậu mụ mị vì vết thương, nhưng Phong mặc kệ. Cậu khẽ mỉm cười. ấy, lo lắng cho cậu. . . . . Chiếc Jaguar E nhanh chóng đỗ lại trước biệt thự Dương Ngọc. Zoe lập tức mở cửa xe, xuống dưới giúp Băng dìu Phong ra. Chiếc sơ mi đen tuyền của cậu nhuốm máu khô cong mảng, máu chảy dài xuống thành từng vết đỏ sẫm phủ hoàn toàn bắp tay săn chắc, kinh dị đến lạnh tóc gáy. Đầu Phong dựa vào vai Băng, mắt nhắm lại. Cậu để mặc mình yếu đuối trong vòng tay , tận hưởng cảm giác mềm mại khi vùi đầu vào làn tóc nâu bóng mượt. Thơm tho lạ. Giúp việc nhà Dương Ngọc khá ngạc nhiên khi thấy chàng thiếu gia độc nhất của dòng họ Hoàng, đặc biệt là trong tình trạng của cậu bây giờ. Tuy vậy nhưng họ vẫn giúp Băng mang Phong lên tầng, vào phòng của chủ. Cậu lập tức đổ rầm xuống giường, tay vắt lên trán, hơi thở có chút khó khăn. Zoe vội chạy tìm đồ chữa thương, để lại hai con người trẻ tuổi ở trong phòng. Băng run run tiến lại gần Phong, đôi mắt khói lấm lét nhìn gương mặt lấm tấm mồ hôi của . khẽ ngồi xuống giường, môi cắn chặt. Phong bỏ tay ra, ngay lập tức bắt gặp ánh nhìn hoang mang của Băng. Ánh nhìn ấy chứa đựng nỗi lo lắng chân thành, lo lắng cho Phong. Vết thương có dấu hiệu của nhiễm trùng, nhưng Phong quan tâm, cậu thậm chí còn mỉm cười. Phong gượng dậy, ngồi đối diện với . Vết thương khẽ nhói lên khi chuyển động làm cậu hơi nhăn mặt, da hơi tái . Biểu ấy qua nổi mắt Băng. càng thêm lo lắng, giọng trong veo sau hồi biến mất bỗng vang lên, nhưng chỉ là tiếng thầm: - Tại sao chứ...? Sao... lại đỡ con dao đó?! Phong nhìn sâu vào mắt Băng hồi lâu, chẳng có cách nào để trả lời. Tại sao?! Điều này chính bản thân cậu cũng hiểu được. Lúc ấy, trong đầu Phong chỉ có suy nghĩ: "Phải bảo vệ cho ấy!!" Có lẽ là do lần trước gặp nguy hiểm vì cậu nên cậu muốn chuộc tội chăng? Như đền bù?! Phong biết được. Tim Phong hét lên: "Là vì mày muốn sống thiếu ấy!!" Cậu lắc đầu mạnh, thế quái nào mình lại có những suy nghĩ như thế được?! Chỉ là bù đắp cho lỗi lầm của Phong mà thôi. Chắc chắn thế. Băng vẫn ngồi im đợi chờ câu trả lời của Phong, nhưng chỉ nhìn . Tim Băng khẽ run lên trước ánh mắt sâu thẳm của , bối rối khi thể đọc được những cảm xúc chất chứa đằng sau đôi mắt kia. Tâm trí hỗn loạn, nhưng ánh nhìn màu khói hút hồn vẫn dán chặt vào Phong, kiên cường. Zoe mở cửa, bước vào phòng. tay là hộp cứu thương đỏ chót cùng số dụng cụ khác. Zoe hơi nhướn mày nhìn Băng và Phong. trai , ngồi đối diện nhau chiếc giường rộng lớn, phòng lại đóng kín cửa. Ừm... Zoe xua suy nghĩ vừa mới nảy sinh, khẽ cười đầy ý với chủ. Băng phớt lờ nét cười khó hiểu ấy, hoàn toàn bận tâm. Zoe lấy dụng cụ, từ từ sơ cứu vết thương vai Phong. Chiếc sơ mi đen tuyền được cởi hộ, vứt sang bên làm toàn bộ thân của cậu ra, trần trụi. Tuy phần vai ướt máu nhưng vẫn có thể thấy được ràng khuôn ngực rắn rỏi của Phong, và cả bắp tay săn chắc. Làn da cậu rám nắng kiểu nam tính, vài giọt mồ hôi chảy dài phần cơ bụng sáu múi hoàn hảo. Ái chà chà. Zoe khẽ nhướn mày, cười mỉm, mắt liếc sang Băng. Băng nhìn chăm chăm vào cơ thể Phong, dù bao lần tự nhận thức được rằng thể hình rất đẹp, nhưng nhìn tận mắt vẫn là... Má hơi hồng lên, vội quay ngoắt . Đầu óc Băng rối loạn. Tuy đàn ông vây quanh Băng quả thiếu, tất nhiên là chỉ những người tình cờ nhìn được khuôn mặt , nhưng đây là lần đầu tiên Băng nhìn tận mắt cơ thể của chàng trai. Mạnh Vũ hiển nhiên bao giờ có chuyện half-naked trong nhà như thế. bắt đầu hiểu tại sao đứa con trong nhà kho lúc ấy lại có thể gan tới mức cầm dao đâm người chỉ vì Duy Phong. Và đỡ con dao đó thay . Tim Băng khẽ nhói lên. Zoe lấy cồn rửa qua vết thương của Phong để tránh nhiễm trùng. Nó vốn chỉ là vết thương bình thường, nguy hiểm đến tính mạng dù khá sâu, nhưng bây giờ loét rộng ra, tình trạng tệ hơn Zoe tưởng. Tay nhàng rửa vết thương cho cậu. Phong khẽ nhíu mày vì xót, hơi thở có chút hổn hển, mắt nhắm chặt lại. Băng nhìn , vô thức vươn tay ra nắm chặt lấy tay Phong. Phong lập tức cảm thấy nỗi đau như biến mất, còn dấu vết. Cậu hơi mỉm cười, siết chặt tay lại, cảm nhận làn da mịn màng của Băng trong lòng bàn tay mình. Băng rút tay ra, săm soi biểu mặt , lòng dịu phần nào khi thấy Phong có vẻ thả lỏng. Người ấm áp hơn kể từ khi thay chiếc váy ướt sũng kia, nhưng khi tay nằm gọn trong tay Phong, Băng càng cảm thấy ấm hơn, như ngọn lửa , len lỏi cả vào tim . Zoe tuy vẫn tập trung sơ cứu cho Phong nhưng vẫn để ý đến hành động của cặp đôi kia. khá ngạc nhiêm khi Băng chủ động nắm lấy tay Phong, nhưng cũng gì. Xét cho cùng đó phải điều tốt sao?, đứa em bé bỏng của cũng biết lo lắng quan tâm cho người khác. bất ngờ, Duy Phong lại có thể thay đổi Băng thành người như thế, hổ danh là chàng trai đầu tiên có thể làm Mạnh Vũ để tâm đến. Đúng là thể coi thường. Tâm trí Zoe bay tận đâu đâu, nhưng đôi tay khéo léo vẫn chăm chú làm việc, nhanh thoăn thoắt. Vết thương ở vai được sơ cứu và quấn băng đầy đủ. Phong thấy đỡ hơn hẳn, cậu ngả người xuống giường, mắt nhắm lại mệt mỏi, vẫn nắm chặt lấy tay Băng. ngồi im lặng, quan sát từng biểu của Phong, trong lòng như trút được tảng đá khi thấy có vẻ ổn. Phong lập tức chìm vào giấc ngủ, hơi thở có vẻ thoải mái hơn. Lồng ngực phập phồng qua lớp sơ mi trắng mới được giúp việc mang lên. Zoe liếc cả hai người, cúi đầu chào Băng rồi lập tức ra ngoài, quên đóng cửa. - Chuyện gì thế, chuyện gì thế?? Zoe giật nảy mình. Huyền Mỹ cùng với Minh Nguyệt đứng ngoài cửa từ bao giờ, mắt sáng long lanh, hau háu như thể vừa phát miếng mồi ngon nào đó. Mỹ vừa thấy Zoe ra lập tức sấn tới, hỏi han liên hồi. Hai người bỏ dở buổi học ở trường để phi về nhà, tất cả là vì nghe rằng Băng gặp nguy hiểm. Và rồi bất ngờ làm sao, Duy Phong lại ở đây, trong biệt thự Dương Ngọc, còn bị thương khá nặng. Máu tò mò trong hai người họ lên đến đỉnh điểm rồi. Zoe chỉnh trang lại quần áo. Dù gì đây vẫn là đại tiểu thư và tam tiểu thư của Dương Ngọc, thể quên những nghi lễ. Zoe kính cẩn cúi chào cả hai người rồi mới thấp giọng : - Mỹ, Nguyệt, Duy Phong vẫn nghỉ ngơi trong phòng. Hai có thể cùng tôi ta chỗ khác chuyện được ? Mỹ bĩu môi, ngay lập tức túm lấy tay Zoe, lôi xềnh xệch. Nguyệt chạy theo, mở cửa cho cả ba vào phòng của . Cánh cửa gỗ vừa mới sập lại, Zoe phải hứng phải cơn mưa những câu hỏi. Nguyệt với Mỹ nhao nhao, người câu người hai câu: - Rốt cuộc sáng nay có chuyện gì thế?! - Sao Băng lại đưa chàng trai về nhà?! phải nó chưa bao giờ - và bao giờ làm thế hay sao?! - Sao Phong lại bị như vậy? Vì Băng à?! Zoe thấy đầu đau như búa bổ. Dù biết mình được quyền, hét lên: - Dừng lại !!! Tôi kể mà!! Tiếng lập tức im bặt. Mỹ và Nguyệt chăm chú nhìn Zoe, chờ đợi với đôi mắt sáng ngời. thở dài, bắt đầu câu chuyện. - Hôm nay... ...... - Eo ơi, phải gọi là quá lãng mạn luôn ý!!! Mỹ rú lên, tay ôm lấy mặt. Nguyệt cố nhịn cười trước biểu của em trẻ con của mình, quay sang Zoe. - Vậy là chính Băng bảo đưa chàng trai ấy về nhà? Zoe gật, đôi mắt lên vẻ -thể-tin-nổi. Đợi Băng mở miệng kể chuyện xảy ra có khi phải đến Tết Công-gô, vậy nên phái người tuần tra lại dãy nhà D đó, tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra. May mắn là 3 kia vẫn còn ở trong căn nhà gỗ, chưa hoàn hồn trước ngày điên rồ, ngay lập tức kể tuốt tuồn tuột mọi chuyện. Dù quả nó rất khó tin với tính cách của cả Phong và Băng, nhưng xét đến cầm con dao nhuốm máu đỏ hoảng loạn ở trong đó có lẽ đây là . Nguyệt cố nín tiếng hét lên vui sướng, kế hoạch của , có người nhúng tay vào vẫn suôn sẻ còn hơn cả mong đợi. Thế mới biết, em với Duy Phong, có duyên đến mức nào. Cái viễn cảnh cặp đôi đó nắm tay nhau về phía cuối hoàng hôn, có lẽ cũng chẳng còn bao xa. Nguyệt mơ màng nghĩ rồi quay sang Mỹ, mỉm cười mãn nguyện. Kéttttt!!!!!! Tiếng phanh xe chói tai bất ngờ vang lên làm ba con người trong phòng đồng loạt giật nảy mình. Mỹ dừng phắt lại màn vui sướng thái quá của , khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy. Đôi mắt to tròn mở to hết cỡ, thất thần nhìn chị . Minh Nguyệt cũng nhìn đầy hoang mang, cổ họng nghẹn ứ lại. Họ quay sang Zoe, người mà bấy giờ cứng đơ như tượng. Mồ hôi ngay lập tức đầm đìa khuôn mặt hai người, bởi họ biết rất , tiếng phanh xe kia thể cho điều gì. Chủ sở hữu căn biệt thự - người mà đồng thời cũng là người cha khắt khe và đáng sợ của Nguyệt và Mỹ - Dương Ngọc Mạnh Vũ, về rồi. ------- -------- Chap vừa rồi được nhiều vote ghê cơ, làm mình vui kinh khủng lên được. Cảm ơn các độc giả quý rất nhiều!! >~ Mong các bn vẫn ủng hộ truyện để au ra chap nhanh hơn nha! ❤️
Chap 20: Xé Huyền Mỹ cùng với Nguyệt hấp tấp chạy sau Zoe, xuống dưới nhà. Ba người đứng trước cánh cửa rộng lớn được sơn vàng của căn biệt thự, mắt trông về phía cổng vào. Căn biệt thự Dương Ngọc có diện tích tổng cộng lên tới hơn 1000m2, ngoài ngôi nhà đồ sộ cùng với vườn hoa rực rỡ ở phía sau sân trước cũng có độ rộng ấn tượng. Sân được lát hoàn toàn bằng gạch đen có độ ma sát, ngay chính giữa có đặt đài phun nước đúc từ cẩm thạch cao cấp, nhìn qua cũng đủ biết giá trị xa xỉ của nó. Đài phun nước này nếu tính đến vẻ sang trọng nhìn qua bình thường, nhưng ra lại giấu loạt những camera mini tí xíu, quan sát 360 độ bao quanh sân trước, để sót hành động nào dù chỉ là con ruồi đập cánh bay. Khách vào biệt thự đầu tiên phải vượt qua được cánh cổng sắt to lớn được chạm khắc tinh xảo, nơi mà có đặt loạt camera và hệ thống bảo vệ tân tiến, toàn bộ do Băng điều khiển. Việc trèo cổng là điều thể, vì nếu có đồng ý từ máy tính của Băng hệ thống cảm ứng được lắp ngầm dưới phần gạch ở sau cổng lập tức phát tín hiệu đến laptop. Nếu tín hiệu được trả lời, những tia laze vô hình chăng chằng chịt như mạng nhện trong chớp mắt. Đừng là thịt người, ngay cả bê tông cốt thép cũng bị những tia laze mỏng manh này cắt dễ như đậu phụ. Đây mới chỉ là loại hệ thống dạng đơn giản nhất, áp dụng với những tên trộm vặt đáng sống. ai là biết đến tập đoàn Dương Ngọc nổi tiếng với an ninh vô cùng vững chắc, vậy nên những tên trộm như thế xuất nhiều. Còn đối với dạng chuyên nghiệp, được thuê đột nhập vào biệt thự để lấy cắp thông tin được đón tiếp càng "nồng nhiệt" hơn nữa. Nhưng chúng ta quay lại với việc chính trước. Cánh cửa sắt to lớn được mở ra cách nhàng, có lấy tiếng động dù nhất. đoàn xe màu đen u ám từ từ tiến vào khuôn viên biệt thự, dừng lại ở chỗ bậc thang bằng cẩm thạch. Chiếc Rolls-Royce Phantom đỗ lại cuối cùng, vẻ sang trọng và xa xỉ của nó lấn át hẳn những chiếc còn lại. Mạnh Vũ từ trong xe bước ra, mắt đeo kính râm, tay đút vào túi áo vest đen sọc xám. Nhìn Mạnh Vũ, ai nghĩ ông 45 tuổi. Khuôn mặt đẹp trai, cơ thể săn chắc, khí chất át người và miệng lưỡi sắc bén, quả có ít những mới ngoài đôi mươi tìm đến ông để làm quen, tất nhiên là biết đến tuổi và thân phận của ông. Huyền Mỹ cùng với Nguyệt nhìn chăm chăm người cha của họ, có phần khép nép và nể sợ. Ông lúc nào cũng ngầu và đầy quyền lực, như mọi khi. Zoe cúi rạp người: - Chào mừng trở về, thưa ông chủ. Mạnh Vũ gật đầu, tay đút vào túi quần, tay còn lại ông đẩy mắt kính râm xuống, lộ ra đôi đồng tử màu nâu sẫm. lạnh lùng lúc nãy biến đâu mất, ông cười hiền từ, giọng trầm ấm thương: - Mỹ, Nguyệt, hai con ra đây đón ta sao? Mỹ nhanh nhảu: - Tất nhiên rồi. Bọn con là ba nhất mà. Mạnh Vũ mỉm cười hài lòng. Ông bước vào nhà, người hầu và giúp việc xếp thành hai hàng thẳng tắp ở hai bên cửa, đứng nghiêm nghị. Họ đồng loạt cúi người: - Chào mừng trở về, thưa ông chủ. Mạnh Vũ phẩy tay, hàng người hầu lập tức lui xuống, tiếp tục làm việc. Ông rút từ trong túi ra chiếc Iphone, áp lên tai, nghe ngóng thứ gì đó lúc lâu. Mặt ông thoắt trắng bệch, rồi đỏ dừ, cuối cùng lại biến thành đen sì làm Nguyệt với Mỹ giật mình thon thót. Mạnh Vũ lập tức cúp máy, từ đầu đến cuối thèm dù chỉ câu. Ánh mắt ông mất hoàn toàn vẻ ấm áp ban nãy, xoáy thẳng vào Zoe đầy dò xét: - có gì để kể với ta hôm nay ? Zoe? Nguyệt với Mỹ chột dạ. Mồ hôi bắt đầu chảy xuống, hai người kín đáo liếc Zoe, xem xét biểu của . xong rồi, Mạnh Vũ chắc chắn biết chuyện, ông phản ứng thế nào đây?! Zoe cúi đầu kính cẩn, hai tay nắm chặt lấy vạt áo, giọng có phần : - Ông chủ, ông hẳn hết tất cả. Mạnh Vũ hơi nghiêng đầu nhìn hai con , ánh nhìn có vẻ bình thản và ung dung, nhưng có Chúa mới biết trong cái đầu mưu mô kia có những suy nghĩ gì. Nguyệt với Mỹ cúi gằm đầu, dám ngẩng lên nhìn cha mình, hai tay xoắn xuýt với nhau đầy lo lắng. - Zoe, theo ta vào phòng làm việc. Còn hai con, về phòng , ta xử lí sau. Nguyệt bí mật liếc Zoe, miệng khẽ thầm thành tiếng: "Chúc may mắn". Zoe gật đầu để cho chủ yên tâm, quay người về phía phòng làm việc của Mạnh Vũ. Nguyệt nhìn theo cho đến khi khuất hẳn rồi mới kéo Huyền Mỹ về phòng. Hai người lập tức đóng chặt cửa rồi ngả lưng xuống giường, ưu tư. . . . . Phòng 111. Phong ngủ rất say. Cậu vẫn nắm chặt lấy tay Băng trong vô thức, làm hoàn toàn có khả năng di chuyển. Băng để nguyên tay mình trong tay , chăm chú ngắm Phong say giấc nồng. lúc ngủ nhìn ... thanh thản. Bình yên. Hàng mi cong vút của Phong rợp bóng gương mặt tuấn tú xiêu lòng người, hơi thở đều đặn, chẳng có dấu hiệu nào cho thấy vừa bị thương. Băng cảm thấy mình có thể ngồi nhìn Phong như thế này lâu lâu, nhưng hình như nhầm. Tay chân mỏi nhừ vì chẳng thể cử động, người uể oải có chỗ dựa. Tuy vậy, Băng vẫn rút tay ra, để mặc nó nằm gọn trong lòng bàn tay ấm áp của Phong. nắm chặt đến mức như thể muốn rời , xa khỏi mình. Băng nghe thấy tiếng ô tô ngoài cổng, camera máy tính cho thấy đó là đoàn xe quen thuộc. Mạnh Vũ về. quan tâm, với lấy cái laptop ở chiếc bàn gỗ đặt đầu giường rồi nhấn nút mở cổng, ngồi chán nản bên cạnh Phong. Mắt Băng díp lại. cảm thấy ý thức mình ngày càng mờ , đôi mắt khói từ từ khép lại. Băng ngả người xuống giường. Giấc ngủ đến với nhanh chóng. Phòng 101... Mạnh Vũ yên vị chiếc ghế banh bọc da đen bóng, tay chống cằm. Hai tên thuộc hạ to cao lực lưỡng đứng hai bên, bảo vệ ông chủ. Đôi mắt màu nâu sẫm lạnh lùng của chủ tịch tập đoàn Dương Ngọc chiếu thẳng vào người con trước mặt. - có biết mình làm gì ? Zoe? Zoe cúi đầu, lời biện minh. nghe thấy tiếng trả lời, Mạnh Vũ tiếp tục hỏi: - Chàng trai trẻ tên Duy Phong đó, đỡ dao cho con ta? - Đúng thế, thưa ông chủ. Mạnh Vũ khẽ thở dài, đưa tay ra khí. Ngay lập tức tên thuộc hạ đặt vào tay ông điếu xì gà, châm lửa. Mạnh Vũ đưa điếu xì gà lên miệng hít hơi dài, nhìn Zoe: - Con dao đó, xét cho cùng vẫn là cậu ta tự chuốc lấy. Con ta, lại là vì chàng trai đó mà gặp nguy hiểm. Zoe ngước lên, nhàng phản đối: - Ông chủ, Duy Phong hề muốn có bất cứ fan nữ nào. Là do họ tự hâm mộ rồi theo đuổi. Cậu ấy hề có lỗi. Mạnh Vũ nhướn mày: - bênh vực cậu ta? Zoe cúi đầu kính cẩn: - Thứ lỗi cho người vệ sĩ quèn này, thưa ông chủ. Nhưng quả đó là ý kiến từ đáy lòng của tôi. Mạnh Vũ thở hắt ra, bất lực. Ông quay , ánh mắt xoáy vào xa xăm, giọng vẫn vang lên đều đều: - Còn vết thương? Tình trạng của cậu thiếu gia đó như thế nào rồi? Zoe khẽ mỉm cười, trả lời rành rọt. - Tôi sơ cứu cho cậu ta đầy đủ, thưa ông chủ. Đó là vết thương khá sâu, Duy Phong mất khá nhiều máu cho nên có chút vất vả, nhưng giờ có vẻ ổn. - Thế cậu ta giờ nghỉ ngơi ở đâu? Zoe vui vẻ đáp lại, để ý xem mình về vấn đề gì: - Ở trong phòng Hải Băng, thưa ông chủ. Mạnh Vũ quay phắt lại, trợn mắt nhìn Zoe, tử khí trong chốc lát phủ dày đặc bao quanh ông. - CÁI GÌ CƠ?! Zoe giật bắn mình, vội lấy tay che miệng. Mồ hôi bắt đầu đầm đìa mặt . Chết rồi. Sao lại có thể ngu si đến vậy?! Phòng của Băng sao?! Zoe cúi gằm đầu, hai tay xoắn xuýt lại với nhau, môi cắn chặt. - Tôi... tôi thề là có gì có thể xảy ra giữa hai người bọn họ, thưa ông chủ. - ĐỂ XEM!! Mạnh Vũ tức tốc sang phòng Băng, từng bước chân dài vội vã, môi ông mím chặt lại thanh đường thẳng, mặt đỏ dừ. Chỉ tội nghiệp cho Zoe theo sau mồ hôi đầm đìa, muốn ngộp thở trong cái sát khí bao dày đặc xung quanh người đàn ông quyền lực trước mặt. xiêu vẹo như thể sắp ngã đến nơi, miệng lẩm bẩm câu thần chú nào đó nghĩa: "Làm ơn, có gì ... làm ơn, có gì ..." "RẦM!" Cánh cửa phòng 111 được đạp tung cách thương tiếc. Nhưng hình như nó chẳng làm kinh động gì mấy đến "cặp đôi" kia. Khung cảnh vô cùng "mờ ám" ngay lập tức đập vào mắt Zoe với Mạnh Vũ: hai người, trai nằm giường, quay mặt vào nhau, tay trong tay ngủ ngon lành. Cả hai người đều mặc váy mới, áo mới. Mạnh Vũ trợn mắt, quay sang Zoe đầy căm thù. Đôi mắt nâu sẫm cuồn cuộn lửa, đầu bốc khói nghi ngút. Ông gầm lên, đủ để Băng và Phong bừng tỉnh: - GỌI THẾ NÀY LÀ -CÓ-GÌ-XẢY-RA-À?! Zoe tái mặt, nhìn chăm chăm vào đôi nam nữ giường. Băng uể oải ngồi dậy, dụi mắt. nghiêng đầu nhìn ba, hoàn toàn bình thản và ung dung trong khi tay vẫn bị Phong nắm chặt, càng làm cho Mạnh Vũ thêm điên. Ông nuốt hết cục tức xuống bụng, liên tục nhắc nhở bản thân phải kìm chế. - Băng, con làm gì vậy? Phong gượng ngồi dậy bên cạnh Băng, đầu óc có vẻ tỉnh táo hơn sau giấc ngủ ngon. Cậu nheo mắt nhìn cho hai bóng người trước mặt, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Chủ tịch tập đoàn Dương Ngọc. Tâm trí cậu bỗng vang vọng: "Hôm nay là ngày cuối ở bên ấy đấy." Tim Phong nhói lên. Cậu bất giác siết chặt tay Băng. Băng hiểu Mạnh Vũ hỏi vậy là có ý gì. Cảm nhận được bàn tay Phong siết lại, nhìn xuống, vỡ lẽ. Giọng trong veo khẽ ngân lên: - gì cả. Mạnh Vũ kín đáo thở phào nhõm. Băng có gì, nghĩa là có gì. Có thể con này chưa bao giờ thể là nó ông, nhưng chí ít Mạnh Vũ có thể đảm bảo rằng nó bao giờ dối ông. Mà quả , với tính cách bất cần của Băng, dối hay , đều giống nhau. Mạnh Vũ khẽ mỉm cười. Giọng trầm ấm lần nữa cất lên, ai tinh ý có thể nhận ra ngữ điệu có vẻ thoải mái hơn nhiều so với hồi nãy: - Vậy sao. Phong, vết thương vai cậu thế nào rồi? Cả Phong và Băng đều ngạc nhiên mấy khi Mạnh Vũ biết tường tận mọi chuyện xảy ra ở trường ngày hôm nay. Cả hai cũng chẳng có ý định buông tay nhau ra, chỉ để yên như thế. Phong trả lời: - Tôi ổn. Mạnh Vũ bận tâm đến thái độ có phần xa cách của Phong, khẽ gật gù. Ông nhìn chăm chăm vào vết thương vai cậu rồi chuyển hướng nhìn xuống hai bàn tay quấn lấy nhau kia, khoé mắt hơi giật giật. - Ta có chuyện muốn riêng với cậu. Để Băng nghỉ ngơi , nó có ngày dài rồi. Zoe từ nãy tới giờ nổi lời nào, hấp tấp nối gót ông chủ về phòng làm việc. khẽ liếc Phong rồi hất đầu về phía Mạnh Vũ ra dấu bảo cậu theo. Phong có vẻ cam lòng khi phải bỏ tay Băng ra, nhưng đúng là nhìn có vẻ lờ đờ. Cậu đỡ Băng nằm xuống giường, dịu dàng vuốt những sợi tóc loà xoà của ra sau tai. Đôi mắt màu cà phê nồng nàn nhìn lúc lâu. Băng lim dim, đắm mình trong thương của ánh nhìn ấy, ý thức cũng bắt đầu mờ . Phong chờ cho đến khi Băng ngủ khẽ khàng cúi xuống, đặt nụ hôn nhàng mà lưu luyến trán . Làn môi ấm áp vương vấn mùi hương thuộc về , mãi mãi muốn dứt ra. Phong khẽ ngẩng lên, ngắm nhìn gương mặt thuần khiết của Băng, đưa tay vuốt làn da trắng ngần mịn màng kia. Miệng Phong khẽ thầm thành tiếng: - Sau lần này, liệu còn có thể gặp lại em?! Zoe đợi Phong cùng mình, nhìn sót hành động tình cảm nào của cậu dành cho Băng. Mặt hơi đỏ lên, khịt mũi đầy tế nhị nhắc nhở Phong. Dù hẳn là thích xem mấy cảnh lãng mạn thế này, nhưng Zoe tự nhắc chính mình rằng có người bốc khói ngồi trong phòng làm việc kia kìa. Phong dường như hề nghe thấy tiếng khịt mũi của Zoe, vẫn tiếp tục nhìn ngắm Băng như thể muốn ghi sâu, khắc từng đường nét của người con ấy trong tâm trí. Cậu miễn cưỡng đứng dậy ra ngoài, quay lại nhìn Băng thêm lần nữa rồi mới tắt đèn, khép cửa phòng hộ . . . . . Phòng 101. Mạnh Vũ ngồi xuống chiếc ghế bành quen thuộc của mình, quay người đối diện Phong. Cậu liếc vòng quanh căn phòng làm việc của Chủ tịch Dương Ngọc, chẳng khác gì mấy so với Tuấn Nguyên. Mạnh Vũ im lặng quan sát từng biểu khuôn mặt cậu thiếu gia họ Hoàng, khẽ cất tiếng hỏi: - Cậu có phiền nếu kể lại tường tận câu chuyện ngày hôm nay cho ta nghe , Phong? Phong nhướn bên mày, phải người đàn ông này biết hết rồi sao. Cậu có chút thoải mái khi phải chuyện nhiều với người thể gọi là thân thiết như Mạnh Vũ, nhưng vẫn cố gắng kể chi tiết từ đầu đến cuối. Băng biến mất ra sao, 3 kia dám lên kế hoạch làm hại đến như thế nào, Lily cầm dao nhắm đến Băng ra làm sao... Mạnh Vũ chăm chú ngồi nghe Phong kể lại, dù gì chuyện hôm nay ông mới nghe thuộc hạ báo lại, người trong cuộc chắc chắn có cái nhìn kĩ lưỡng hơn. Càng nghe, Mạnh Vũ càng cảm thấy máu trong người sôi lên sùng sục. phải vì tức giận Duy Phong, mà là tên Lily kia. ta, dám hất nước lạnh vào người con ông trong cái tiết trời lạnh như thế này!! Phong kết thúc câu chuyện đầy kịch tính của mình, hề thêm mắm dặm muối chỗ nào. Từ đầu đến cuối cậu chỉ kể bằng giọng đều đều, giống như là chuyện của người khác. Những việc như bản thân Phong lo lắng và tìm Băng suốt buổi ra làm sao, cậu tuyệt đối nhắc đến. Mạnh Vũ khẽ mỉm cười hài lòng với câu chuyện. Thông thường mỗi khi có dịp, những chàng trai theo đuổi 3 con xinh đẹp của ông đều tranh thủ cơ hội thể công lao to lớn của mình. Giống như có công tử nọ, chỉ là đập con ruồi bay gần Huyền Mỹ mà khi tường thuật lại, cậu ta làm như cứu mạng con bé bằng. may mắn vì Mỹ thẳng chân đá cậu chàng đó, Mạnh Vũ thích kiểu người như vậy. Theo đuổi Hải Băng - con lạnh lùng và kiêu kỳ bậc nhất của ông, Duy Phong đỡ hộ con bé dao nhưng lại hề đánh giá cao bản thân trong việc đó. Thậm chí cậu coi rằng đó là việc tất nhiên phải làm. Mạnh Vũ nhịp nhịp tay thành ghế, kín đáo ngắm nhìn Phong. là chàng trai rất có bản lĩnh. Rất thú vị. ý nghĩ bỗng loé lên trong đầu ông. - Ta rất cảm kích việc cậu đỡ hộ Băng con dao đó, nhưng suy cho cùng vẫn cậu là tự chuốc lấy, đúng ? Zoe đứng trong góc phòng nghe vậy bỗng giật bắn mình như phải bỏng, vội lên tiếng: - Ông chủ... Ngay lập tức ánh mắt sắc như dao phóng về phía , cắt phăng những thứ dự định được thốt ra. Zoe cúi gằm đầu như cũ, mồ hôi đầm đìa. Mạnh Vũ quay lại nhìn Phong, tiếp tục cuộc trò chuyện dở: - Phong, cậu vẫn nhớ, hôm nay là ngày cuối chứ?! Tim Phong đánh "thịch" cái. Nó thắt lại đầy đau đớn. Đầu Phong trong chốc lát lên hình ảnh với vẻ đẹp thiên thần say giấc nồng. Các nét gương mặt tuấn tú trong chốc lát căng lên, từng lớp từng tầng cảm xúc cuồn cuộn trong lòng cậu, dâng lên rồi lại hạ xuống mấy chục lần: - Tôi có nhớ. Mạnh Vũ nở nụ cười kín đáo trong lòng. Ông khẽ búng tay, ngay lập tức bản hợp đồng được đặt chiếc bàn kính rộng lớn. Phong liếc qua, đó chính là đảm bảo của cậu về việc rời xa Băng. Cậu cười cay đắng. Đúng thế, dù muốn hay cũng giấy trắng mực đen, chẳng thể thay đổi. Phong khẽ liếc chiếc đồng hồ mạ vàng bàn. Ngày hôm nay, chỉ còn lại gần nửa. Thời gian cậu được ở bên ấy, cũng chỉ còn lại rất ít mà thôi. - Có thể cho ta biết lí do cậu lại hứng con dao đó , Phong?! Phong ngước lên nhìn Mạnh Vũ vẻ khó hiểu. Ông chẳng có vẻ gì là đùa. Nhưng đây... phải là câu hỏi chẳng liên quan gì sao?! Mà ngay cả vậy, Phong cũng đâu thể chắc là mình biết câu trả lời?! Tim cậu đập nhanh hơn chút, vì sao Phong lại đỡ con dao ấy?! - Tôi chỉ muốn bảo vệ ấy trong thời khắc đó. Mạnh Vũ cười nhếch mép, hơi nhướn mày: - Bảo vệ sao?! Nếu con dao đó đâm vào vai mà vào tim, cậu tính thế nào? Hy sinh vì con ta?! Phong hơi cau mày, ngay lập tức trả lời chút do dự: - Tôi dùng cả tính mạng để bảo vệ Băng. hối hận. Đôi mắt nâu sẫm của Mạnh Vũ loé lên, rực sáng đầy thách thức. Ông bỗng phá lên cười sảng khoái làm Zoe giật bắn mình: - Được, được lắm! rồi ông cầm lấy tờ hợp đồng giữ ông và Phong bàn, để ngang nó ra. Nhếch mép nhìn chàng trai trẻ trước mặt, Mạnh Vũ xé tờ giấy mỏng manh ấy làm đôi: "Xoạt!" Phong ngỡ ngàng, trân trối nhìn hai nửa tờ giấy lả tả trước mặt. Nửa dưới vẫn còn nguyên vẹn chữ ký của chính bản thân cậu đó. Chữ ký thể quyết tâm rời xa Băng của cậu, quyết tâm để Băng gặp nguy hiểm. hiểu mô tê gì cả, Phong ngước lên, chạm ngay phải nụ cười ranh mãnh của Mạnh Vũ dành ình. Giọng trầm ấm mê hoặc cuối cùng cũng vang lên, có phần bối rối và khó tin: - Thế... thế này là... ------ ------- Có phải độc giả quên mình rồi , sao chap vừa rồi hổng có đk nhìu vote bằng chap trc vậy... Luci buồn nha
Chap 21: Quay lại bên em - Thế... thế này là... Mạnh Vũ cười nhếch mép, ngồi lại xuống chiếc ghế bành, tay chống cằm, đôi mắt nâu sẫm ranh mãnh nhìn Phong. - Bản hợp đồng bị xé, ta cho rằng cậu phải biết ý nghĩa của việc này chứ?! Phong nhíu mày: - Nó... còn hiệu lực?! Mạnh Vũ gật đầu hài lòng, dựa hẳn người vào lưng ghế, chờ đợi Phong tiếp. - Nhưng... vì sao?! Mạnh Vũ cười lớn, chống cằm nhìn Phong chăm chú, tinh quái vẫn hằn đôi mắt, giống như cậu là món đồ chơi tiêu khiển đầy thú vị của ông trong thời điểm này. - Vì sao à? Cậu nghĩ thử xem?! Phong im lặng, nhìn Mạnh Vũ đầy nghi hoặc. Bản hợp đồng bị xé, chẳng hiểu sao lòng cậu lại nhõm cách khó hiểu. ràng buộc giữa cậu và Băng được gia hạn trong bản hợp đồng đó, nhưng giờ nó mất , việc này... Mạnh Vũ chăm chú quan sát biểu của Phong, nhàng buông câu: - Ta cho phép cậu ở bên con ta, Phong. Phong nhướn mày, nhìn Chủ tịch tập đoàn Dương Ngọc đầy ngạc nhiên và ngỡ ngàng. Zoe đứng ở góc phòng cũng sững sờ kém, mắt chư O mồm chữ A. Hai người trân trối nhìn Mạnh Vũ chờ đợi lời giải thích, câu trả lời thoả đáng. - Hãy bảo vệ Hải Băng hộ ta. Phong nheo mắt, trả lời kiểu này bằng . Bảo vệ Hải Băng?! Cậu từ tốn đáp lại: - Đó là việc mà cả đời tôi nguyện làm, cần ai cầu. Mạnh Vũ gật gù hài lòng, miệng nở nụ cười nham hiểm với Phong. Ông nhướn mày: - Chứng kiến hành động " hùng cứu mỹ nhân" của cậu ngày hôm nay, ta đúng là có nghi ngờ gì về việc cậu sẵn sàng đem cả tính mạng ra để che chở cho nó. Rất tốt. Cậu ở bên con ta như cũ, Phong. Ta cũng xen vào chuyện của hai đứa nữa. Phong tròn mắt kinh ngạc. Đợi cho đến khi mớ thông tin kia thấm hết vào não, tim cậu bỗng thở phào nhõm, hoan hỉ như vừa trút được gánh nặng. Cậu, vẫn được ở cạnh người con ấy. Đôi mắt màu cà phê bỗng trở nên ấm áp khi nhớ đến thiên thần ngủ vùi ở nơi nào đó. Phong nở nụ cười như có như , niềm hạnh phúc lí do chảy tràn trong cơ thể cậu, lấp đầy mọi ngóc ngách tăm tối. Biểu của Phong qua nổi mắt Mạnh Vũ. Ông cười đầy toan tính cách kín đáo, nhướn bên mày nhìn Phong trêu chọc: - Với lại, nếu Băng gặp nguy hiểm ta cũng có thể yên tâm rằng, người chết là cậu chứ phải nó. Zoe giật mình như phải bỏng, nhìn nụ cười ranh mãnh của Mạnh Vũ mà ngẩn ngơ mất mấy giây. Cái gì thế này?! Phong thành ra lại hoá thành vật thế thân của Băng à?! - Tôi sẵn sàng làm bia đỡ đạn cho ấy. Mạnh Vũ cười lớn, nhịp nhịp tay thành ghế, gật gù nhìn Phong: - Tốt, rất tốt. Rất có bản lĩnh. Con ta có dấu hiệu thay đổi tâm tính chút ít từ khi gặp được cậu. Zoe vẫn theo bảo vệ hai người, chàng trai trẻ, ta muốn xem cậu có thể làm cho con bé vui hơn . Zoe dở khóc dở cười nhìn chàng trai vừa mới phát ngôn câu kia, biết là nên nó lãng mạn hay ngu ngốc nữa. Nghe tiếng Mạnh Vũ, bỗng nhớ đến em bé bỏng nằm ngủ trong phòng, thầm hỏi biết nó dậy chưa, có chút mơ hồ nào về nụ hôn ở trán trước đó ?! - Phong, 3 đứa con dám làm chuyện tày đình với Băng đó, ta giao cho cậu. Phong cau mày nhìn Mạnh Vũ, máu trong người trong chốc lát sôi sùng sục khi nhớ lại dáng người mảnh mai bé đến tội nghiệp của Băng khi bị hất nước vào người. Dường như cảm xúc của Mạnh Vũ cũng vừa thay đổi 360°, tà khí phủ dày đặc. Ông hơi cúi đầu xuống, gằn từng tiếng khi nhắc đến 3 đó: - Chúng nó chắc chắn bị đuổi học và khuynh gia bại sản, đặc biệt là con bé mất dạy tên Lily đó. Nó dám hắt nước vào người con ta, - thể-nào-tha-thứ-được! Từ giờ đến cuối đời, ta lấy danh dự ra đảm bảo, nó sống bằng chết!! Phong cười ranh mãnh. Mạnh Vũ quả đúng là vô cùng thương con mình. - Dù ta muốn giết quách chúng , nhưng thế dễ dàng quá. Cậu dù gì cũng là người sống trong thế giới ngầm từ lâu, ta tin rằng có nhiều chiêu trò hay ho hơn. Tra tấn hay khủng bố tinh thần sinh lý chẳng hạn. Vì con ta, hãy trừng trị mạnh tay vào. Phong nhếch mép. nhắc cậu cũng định cho người bắt 3 con khốn đó về căn cứ rồi. Động đến Băng, lại còn dám cầm dao định giết , tên Lily đó, nhất định phải quỳ dưới chân Băng mà van xin nếu muốn chết trong tay cậu! - Tôi rất vinh dự được làm thế. Mạnh Vũ mỉm cười hài lòng. Đôi mắt màu nâu sẫm toé lửa hận thù, sáng rực như con thú hoang dã xác định được con mồi của mình. . . . . Băng tỉnh giấc trong căn phòng màu trắng. ngó quanh quất, kiếm tìm bóng hình quen thuộc. Căn phòng rộng lớn chỉ có mình . Người ấy mất. Băng đặt tay sang bên cạnh, hơi ấm cùng với mùi hương của Phong vẫn còn vương lại. Băng bất giác sờ lên trán của mình. Cái lúc ý thức có chút mờ nhoà, cảm nhận được làn môi rất ấm đặt lên ấy. nụ hôn dịu dàng vô cùng, như lời chúc ngủ ngon. Là ai?! Bên cạnh lúc ấy chỉ có người, chẳng lẽ... Băng dựa người về phía sau, nhìn mấy đầu ngón tay như thôi miên. Từ từ nâng chúng lên, chạm vào đôi môi đỏ mọng. Ngay lập tức những cơn sóng cảm xúc tên bắt đầu cuộn trào trong lòng . Băng thất kinh, vội vàng đặt tay xuống rồi nhắm mắt lại, hoài nghi chính bản thân mình. Ngồi thẳng dậy, Băng với lấy chiếc Ipod màu bạc đặt đầu giường, cắm earphone nghe nhạc. Bản "I know you" của Skylar Grey vang lên réo rắt, giai điệu ngọt lịm đầy quyến rũ, khơi dậy những xúc cảm sâu kín trong lòng Băng. nhắm mắt lại, đắm mình trong điệu nhạc gợi cảm dễ gây nghiện này, mặc cho những suy nghĩ trong lòng bị từng ca từ dẫn dắt. Trong đầu Băng ra vô số hình ảnh, của cùng người. Người ấy quan tâm chăm sóc , bảo vệ trong mọi trường hợp, sẵn sàng xông ra đỡ hộ dao... Bàn tay ấm áp nắm lấy tay , dịu dàng vuốt ve từng lọn tóc... Khẽ nhăn mặt, Băng bước xuống giường, lấy chiếc Blackberry bàn kiểm tra hòm mail. mở laptop, làm việc. phải vốn dĩ vẫn luôn chỉ có mình sao?!Thiếu chàng trai đó, cớ gì lại làm cảm thấy căn phòng trống trải như thế này?! Băng lắc đầu nhè , đúng thế, quên hết . ...... Phong phóng xe về nhà, trong đầu lên loạt những toan tính. Cậu vẫn được ở bên Băng. phải rời xa ấy nữa. Phong vẫn chưa thể làm quen được với ý nghĩ này. Mọi đau đớn nhức rát ở vai đều biến mất hết, Phong cười thầm với chính bản thân mình, vươn tay bật radio xe. Bản "Love me like you do" ngọt ngào của Ellie Goulding vang vọng khắp gian chiếc Audi, chảy tràn trong lòng Phong thứ cảm xúc tươi mát dễ chịu. Về đến nhà, Phong lập tức với lấy chiếc Iphone, bấm gọi số máy nào đó. - Topaz, đưa 3 đó đến chưa? giọng ranh mãnh của lứa tuổi thiếu niên vọng đến từ đầu dây bên kia, chứa đầy kính nể dành cho Phong. - xong xuôi, Boss. Hai con tên Nana với Coco em cho vào phòng, Lily phòng. Chỉ chờ nữa thôi. Phong gật gù, đôi mắt màu cà phê đảo vòng quanh căn phòng rộng lớn, tối sầm xuống đáng sợ. - Tốt. Giữ yên vậy, ăn uống gì cả. Tối ta đến xử lí. - , Boss. Nằm dài giường, Phong nhìn trân trân lên trần nhà đầy ưu tư. Mọi thứ trong lòng cậu đều rối bời như những sợi len, tưởng chừng mỏng manh và đơn giản nhưng khi kết lại, lại phức tạp và khó lường vô cùng. Phong đặt tay lên trán, nhắm mắt. Cậu hiểu nổi chính bản thân mình. Luôn nghĩ về người con , luôn muốn bảo vệ ấy, sẵn sàng liều mạng vì ấy, cảm xúc này, rốt cuộc là gì đây?! Phong bất lực, tìm ra câu trả lời. Cậu với lấy cái remote nho ở đầu giường, bật nhạc. Bản "Love me like you do" lại lần nữa vang lên, giọng hát ngọt ngào của nữ ca sĩ tài năng ngay lập tức cuốn những suy nghĩ bề bộn trong Phong, dù chẳng thể xoá nhoà được hình ảnh của nào đó. Cậu mặc kệ, quên được, có thể vì chính bản thân Phong cũng muốn quên. - Heyyyyyy!! Phong giật bắn mình, nhìn lên đồng hồ. Gần trưa. Giọng đó... Đừng đùa, bà chị đó định để cậu nghỉ ngơi chút sao?! Ngọc bước vào, mặt mày hớn hở, tay cưng nựng chàng mèo Sun, quấn quít nó rời. Sun chẳng có vẻ gì là phiền, nó còn lắc lư theo điệu nhạc lãng mạn tràn ngập gian trong phòng cậu chủ. Ngọc có chút ngạc nhiên, thằng em vô cảm của , lại nghe thể loại này?! tạm thời quan tâm, để chính bản thân phiêu theo giọng hát đầy quyến rũ kia, tiến lại gần chiếc giường đen tuyền. Ánh nhìn ngời sáng của Ngọc bỗng tối khi nhìn thấy miếng băng trắng vai Phong. Lúc này cậu ở trần, chút máu đỏ tươi vẫn còn đọng lại miếng băng. Vì biết thằng em họ điển trai này từ nên Ngọc chẳng có biểu gì ngượng ngùng khi nhìn thấy thân của Phong, thứ duy nhất làm chú ý là vết thương kia. Ngọc vội vã thả Sun xuống đất cho cậu chàng được chạy nhảy tự do, người nó mềm nhũn tấm thảm lông thú mềm mượt. Cậu chàng cuộn tròn lại, nằm ngủ trong giọng hát ngọt ngào của Ellie, chìm trong bản nhạc. tiến tới gần người em họ, cất tiếng hỏi đầy quan tâm: - Sao lại bị như thế này? Lâu lắm rồi mới thấy em bị thương lần đấy. Phong cười nhếch mép, nhìn khuôn mặt lo lắng của Ngọc mà có chút xúc động. Lúc nào cũng thế, chỉ có bà chị này và gia đình của ấy mới lo lắng cho cậu lòng. Còn người ba kia, cậu chẳng hề có lấy chút hy vọng nào vào tình thương của ông ta dành ình từ lâu. Con người đó, mãi mãi chỉ có thể làm tên nô lệ dưới chân quyên lực và đồng tiền mà thôi. Ngọc ngồi hẳn lên giường, chăm chú đánh giá vết thương vai Phong. Dù phải là người học ngành y hay tiếp xúc nhiều với máu me, vẫn có thể đoán được khá chắc chắn về nguyên do của nó. Là... bị người khác đâm sao?! Thằng em luôn được mệnh danh là "bất bại" với lại "Thần chết" của lại có thể bất cẩn đến vậy?! Ngọc nhíu mày nghi hoặc. tin. - Phong, vết thương này, là từ đâu mà có?! Phong trả lời, cậu quay , ánh mắt xoáy vào xa xăm, đượm nỗi buồn man mác nào đó. Vai cậu hơi thõng xuống đầy ưu phiền. Ngọc thấy Phong rằng cũng hỏi nhiều. Thằng em họ của , chắc chắn là có tâm tư gì đó sâu kín mới thể tiết lộ cho bà chị này, Ngọc trách được. lại nhìn vết thương. Nó được quấn băng và sơ cứu đầy đủ, cũng có dấu hiệu nhiễm trùng, vậy là tốt rồi. Ngọc ngay lập tức vứt bộ mặt lo lắng buồn bã của mình sang bên, nở nụ cười tươi rói nhìn Phong, tay lôi thứ gì đó ra từ túi áo rồi giơ nó trước mặt cậu. Giọng hoan hỉ: - Tặng mày này!! Phong nhíu mày nhìn hai tờ giấy mỏng manh trước mặt. Sao hôm nay mấy cái thứ làm từ bột gỗ này lại ám cậu khắp nơi thế?! Phong thở dài, cầm lấy vật trong tay bà chị, soi xét hai tờ giấy ấy từ đầu đến chân. - Cái gì đây?! Ngọc cười toe toét, chỉ chỉ vào hai tờ giấy trong tay Phong, chúng giống như hai tấm vé vậy. - Là vé Lễ hội mùa thu đó! phải dễ kiếm đâu nha, mày nhất định phải nhận! Phong nhướn mày, buồn cười nhìn khuôn mặt hớn hở của bà chị họ trong tình trạng "lên cơn". - khó kiếm sao còn cho tôi?! Với lại, Lễ hội mùa thu là cái khỉ gì thế? Ngọc tròn mắt nhìn Phong theo kiểu -thể-tin-nổi. hét toáng lên, lay mạnh người Phong: - Lễ hội mùa thu mà mày biết á?! Trời ơi, có phải người nước này thế?! Phong hơi khó chịu khi thấy trời đất quay cuồng dưới cái lay mạnh mẽ của Ngọc. Cậu hất tay ra, nhìn bà chị họ đầy chán nản và mệt mỏi. - Tôi cần biết mấy cái vớ vẩn đó. Ngọc bĩu môi, nhìn Phong khinh thường. chém phát vào khí, hếch mặt lên nhìn thằng em bất cần đến đáng ghét của mình rồi lên giọng: - Để chị đây khai sáng ày nhá. Lễ hội mùa thu bao đời nay là truyền thống của dân ta, mày sống ở cái thành phố này bao lâu, hơn hẳn tao toàn nằm bẹp bên Pháp mà biết là thế quái nào?! Đó là nơi mà đa số những cặp tình nhân đều đến để hẹn hò hoặc hâm nóng tình cảm, nơi tập hợp những khung cảnh lãng mạn nhất của cái mùa lá vàng rơi này. Đây là vé VIP, miễn phí toàn bộ những trò chơi ở lễ hội cho hai người, ưu tiên phải xếp hàng. Nếu chị mày được mời vào ban tổ chức của Lễ hội mày cũng chả có vé mà đâu con ạ!! Phong cười khẩy, làm như cậu thèm lắm ấy. Phong săm soi hai tấm vé nhoi trước mặt, nó được tráng lớp bọc bóng loáng, còn rắc kim tuyến lấp lánh, đúng là vé VIP. Nơi các đôi tình nhân thường lui tới... Phong bất giác nhớ đến Băng, vội lắc đầu mạnh. Thế quái nào mình lại nhớ tới ấy?! Mình và Băng, đâu phải là có quan hệ gì đặc biệt?! Phong ném hai chiếc vé lên chiếc tủ gỗ đầu giường, lại nằm dài ra chán nản. - Tôi nhận. Chị . Ngọc bĩu môi, phụng phịu nhìn Phong. cất giọng, có phần trách móc vô cùng đáng : - Mày dễ lắm ấy. Chị là ban tổ chức, đến đó có việc chứ có phải chơi đâu. Với lại, giờ thiết kế bận rộn quá khiến chị mày vẫn FA, đến đấy mình thành ra bị cười thối mũi à?! Phong thở dài, cậu vĩnh viễn chẳng thể nào đỡ nổi cái bản tính trẻ con của bà chị này. Chị ta thể ... còn cậu rảnh lắm sao?! - FA phải cứ tìm đại người là xong sao? Chị phải từng khoe rằng mình khối zai theo à?! Ngọc bĩu môi thêm lần nữa, mắt nheo lại nhìn Phong đầy căm thù. kìm chế được, lấy tay đấm bùm bụp vào bụng cậu, lớn giọng trách móc: - Quá đáng!! Chị mày đâu phải cái loại thích đùa giỡn tình cảm người khác như thế! Phong nhíu mày nhìn Ngọc, mặc cho tiếp tục đấm mình. Cơ bụng cậu do tập luyện thường xuyên nên rắn như đá, so với mấy cú đấm của Ngọc chỉ như kiến bò da, là thấm. Cậu nằm im, trả lời thêm câu nào. Ngọc thấy thằng em họ trời đánh chẳng có phản ứng gì trước lời mắng mỏ của mình càng thêm điên tiết. đứng bật dậy, thèm lấy lại hai tấm vé mà hậm hực ra khỏi phòng, trước khi sập cửa còn quay lại với thêm câu: - Mày chả biết trân trọng quà tặng gì cả. Thấy ghét!! rồi hầm hầm bỏ về nhà. Đáng chết, rất đáng chết! Lễ hội đó nổi tiếng như vậy, để được mời vào ban tổ chức cũng phải là điều dễ dàng, được tặng vé VIP còn khó hơn nữa. may mắn vì là người nổi tiếng, bên Pháp được ca ngợi vô cùng nhiều bởi tài thiết kế thiên phú, về Việt Nam mới được hưởng lợi từ cái danh kia. Được tặng vé VIP là việc rất vinh dự, ban tổ chức chỉ có người có đặc quyền ấy, và đó là . Nghĩ xem, tự hào đến chừng nào? Ngọc càng nghĩ càng tức. Khi nhận được vé, vui biết bao, tức tốc đến tặng cho Phong bởi vì đó là người nghĩ đến đầu tiên để tặng quà, nghĩ rằng biết đâu thằng em lại có thể chơi cùng người nó , tận hưởng cái khí lãng mạn của mùa thu này chút. Vậy mà nó đến cái Lễ hội truyền thống 3 năm mới có lần này cũng biết xíu. Ngọc mím môi đạp chân ga mạnh, chiếc Bentley màu xám bạc ngay lập tức rồ lên, phóng vun vút đường. Về đến nhà, Ngọc lao lên phòng, vứt cái túi Chanel màu đen ánh kim ra giữa giường. thay quần áo rồi đổ rầm xuống cái chăn to sụ, ôm lấy con gấu bông bự tổ chảng ở ngay cạnh. Đúng lúc muốn đấm con gấu để xả giận điện thoại reo. Ngọc bèn chán nản quăng nó qua bên, với lấy chiếc Iphone trong túi rồi bấm nút nghe, thèm quan tâm xem người gọi là ai. - Alo? - Ngọc hả? Bà biết chuyện gì chưa?! Trời đất thiên địa ơi!! Ngọc hoảng hồn khi nghe thấy giọng quen thuộc đập vào tai mình với tần suất vô cùng, vô cùng lớn. Vội đưa điện thoại ra xa để nhìn cho xem ai là người gọi đến, Ngọc ngồi thẳng người dậy, tai dỏng lên. Là Nguyệt, con bạn tri kỉ của . - Chuyện gì? Cứ từ từ , bà xảy ra gì hả?! Nguyệt chèm chẹp miệng ở đầu dây bên kia, Ngọc thậm chí có thể mường tượng cảnh con bạn mình lắc đầu ngao ngán, bỗng mỉm cười. Tiếng từ trong Iphone vang lên, có phần gay gắt và gấp gáp, giống như là người phải kìm nén thứ gì đó để ra vậy. - Bà biết gì sao?! Thánh thần ơi! Tôi chẳng xảy ra gì hết, mà phải là thằng em bà đó!! Ngọc nhíu mày, bật dậy khỏi giường. lại lại trong phòng, bắt đầu tập trung hơn vào câu chuyện của Nguyệt: - Duy Phong sao? Bà muốn đến... vết thương vai nó à?! - vết thương đó còn cái gì nữa đây?! Bà có muốn biết nguyên do của nó ? Phong nó là do bị người khác đâm đấy!! Mắt Ngọc tròn xoe. Dù cũng nghĩ đến khả năng này nhưng vẫn thấy khá ngạc nhiên. Thằng em của lại bất cẩn đến mức để người khác đâm nó sao?! Phong giỏi đến mức nó chưa bao giờ để bất cứ tên địch nào động ngón tay vào người, nay lại còn bị thương khá nặng như vậy, Ngọc thể là mình tò mò muốn biết lí do. - Vì sao thế?! Thằng em tôi xưa nay thân thủ tốt kinh hãi lên được, sao tự nhiên lại có thể bị đâm? Ngọc nghe thấy tiếng con bạn thở dài ở đầu dây bên kia. Nguyệt chẹp miệng, hỏi thăm tình hình của Phong: - Chàng trai đó thế nào rồi? Đỡ hơn chưa? Ngọc hét vào điện thoại đầy bực tức khi nhớ đến thái độ của Phong lúc trưa. kiên nhẫn của dần cạn hết rồi. - Xét đến thái độ kiêu ngạo và hờ hững của nó còn hơn cả ổn luôn ấy. nhanh , lí do vì sao?! Nguyệt thở dài thêm cái nữa, nở nụ cười ranh mãnh mà Ngọc nhìn thấy được rồi mới bắt đầu câu chuyện, biết máu tò mò của con bạn lên đến cực điểm: - Bà thể tin nổi đâu, hôm nay... ...... - Thế đó! Ngọc à, bà nên quan tâm đến Phong nhiều hơn . Nó với Băng xảy ra chuyện gì, mình biết làm sao giúp! Ngọc gật gù, ậm ừ với Nguyệt thêm vài câu rồi cúp máy, ngồi thẫn thờ giường, chả biết phải phản ứng ra sao với câu chuyện mình vừa nghe được. Tức giận? Dở hơi, bé Hải Băng đó có lỗi gì đâu, tất cả là do thằng em hám của tự xông ra làm hùng rơm. Lo lắng? Có thể, nhưng phải là cả hai nhân vật chính đều ổn rồi sao? cần thiết. Ngạc nhiên? Ừm, thể phủ nhận là Phong hành xử vô cùng khác so với bản tính nó thường ngày. gì , có vẻ như vui sướng vẫn hơn. Ngọc cười toe toét với chính bản thân mình. Dù gì chuyện của cặp đôi trẻ tuổi này cũng có tham gia làm mai mối, nay nam chính lại còn xông ra đỡ hộ nữ chính dao thế này, há chẳng phải là tình cảm tăng thêm bước rồi sao?! với lấy con gấu bên cạnh, siết chặt nó trong lòng rồi lăn qua lăn lại giường, cố kìm nén việc hét lên bằng cách cạp cạp mấy sợi lông đầu bé gấu tội nghiệp. Dường như nhớ ra chuyện gì đó quan trọng, Ngọc lại bật dậy, quăng con gấu xuống giường rồi ngước nhìn chiếc đồng hồ màu nâu socola treo tường. 1h chiều. Ngọc chẳng thấy đói chút nào dù chưa ăn, no thông tin rồi. Nhanh chóng mặc áo khoác rồi quơ tạm chiếc túi xách tay hiệu Prada, Ngọc leo lên chiếc Bentley trong garage, phóng . ...... Biệt thự họ Hoàng. Phòng 11. Phong vắt tay lên trán, ngủ. Cậu thèm ăn trưa, cứ thế nằm dài giường từ lúc về đến giờ. Dù trong người rất mệt và kiệt sức, nhưng Phong lại chẳng thể ngủ ngon được. Cậu thấy... thiếu thiếu thứ gì đó. Mình đúng là kỳ quặc! Ở biệt thự Dương Ngọc ngủ ngon lành, về nhà lại than khó ngủ. Phong tự cười giễu chính mình, thiếu cái gì chứ?! Tim Phong thầm nhè : "thiếu đó chứ ai vào đây". Cậu nhíu mày, vội mở bừng mắt. Cái chết tiệt gì vừa nảy ra thế?! Phong bất giác siết tay lại, rồi thả ra cách hấp tấp. Cậu bỗng nhớ đến bàn tay bé và mềm mại của Băng nắm lấy tay mình, vô cùng ấm áp và dễ chịu. Là do... thiếu ấy sao?! Phong lại với lấy chiếc remote, bật nhạc. Bản cover "Crazy in love" của Sofia Karlberg vang lên, từng ca từ lãng mạn và hoang dại, đưa đón người nghe vào câu chuyện tình mù quáng nhưng kém phần ngọt ngào. Phong lập tức đổ rầm xuống giường, hai tay đan vào nhau, đặt dưới đầu. Đôi mắt màu cà phê khép lại, cậu đắm mình trong chất giọng đầy nội lực của hát bản cover kia. Giọng của Sofia trầm ấm, khác với Beyonce đầy quyến rũ, nhưng lại có nét độc đáo rất riêng. Nghe hát, cảm tưởng như mọi cảm xúc của Phong cũng bị cuốn theo, bị khơi dậy cách đầy tự nhiên, hề có chủ đích. Phong nằm im giường lúc lâu, đầu óc cậu trống rỗng, mặc cho những vòng xoáy xúc cảm vô tận cứ thế dâng lên hạ xuống trong lòng theo nhịp điệu bài hát. Từng ca từ gợi cảm vẽ lên trước mắt Phong bức tranh gồm vô vàn những hình ảnh sống động của cùng người con . Phong khẽ cười. Lần đầu tiên cậu thấy bài hát lại có thể hay đến vậy. Băng... em có vẻ như rất thích ám ảnh tôi phải ?! - Heyyyyy!! Phong giật nảy mình, lại nhìn lên đồng hồ. 1h30 chiều. Suýt chút nữa cậu tưởng mình vừa du hành thời gian. Bà chị này, đây là lần thứ hai trong ngày rồi đấy!! Phong lấy remote tắt nhạc rồi nằm dài giường, chẳng thèm ngước lên nhìn Ngọc lấy lần, chán nản cất tiếng: - Chị lại đến làm phiền tôi gì nữa đây? Ngọc bĩu môi, tạm thời gạt qua bên thái độ bất kịch của thằng em đáng ghét này. Ngọc sấn tới gần Phong, túm lấy tay cậu lay mạnh: - Mày dậy, dậy mau!! Chị có chuyện muốn ! Phong hất tay Ngọc ra, miễn cưỡng ngồi dậy, dựa lưng vào thành giường phía sau. - Lại gì nữa đây? Gấp đến nỗi phải phi ngay đến à?! Ngọc gật lia lịa. ngó quanh, thấy hai tấm vé VIP của Lễ hội mùa thu vẫn nằm chỏng chơ chiếc tủ gỗ túm lấy, hươ hươ chúng trước mặt Phong: - Chuyện về cái này này. Mày định cùng ai chưa? Phong nhíu mày nhìn bà chị họ, bực bội trả lời lại: - Tôi . Mắt Ngọc loé lên, sáng long lanh đầy hạnh phúc làm Phong chẳng hiểu mô tê gì cả. hét lên đầy hoan hỉ, lại túm lấy vai Phong mà lắc lấy lắc để, tạm thời quên khuấy vết thương ở vai cậu. - Mơ con. Mày nhất định phải , bởi vì... Hải Băng cùng mày!!
Chap 22: Ác Quỷ Năm mới Luci chúc các độc giả quý sức khoẻ căng tràn, sắc đẹp dâng trào, tiền nong như nước và may mắn ùn ùn nha ^^ Mọi người nhớ lì xì ình nhìu vote và comment đó ~ Happy New Year! ❤️ Ở chap này, danh xưng của Phong là "". ------ ------ - Cái gì cơ?!! Phong ngồi thẳng dậy, hoảng hồn nhìn bà chị họ. Đôi mắt màu cà phê mở to hết cỡ, thất thần. Ngọc cười toe toét, nhìn Phong thách thức: - Sao? tin hả? nghĩ là chị có thể thuyết phục bé ấy hả? Mày nhầm to rồi nhé!! Thế rốt cuộc mày có ? Phong nhíu mày hoài nghi: - ấy ? Ngọc chột dạ. thế, chứ thực ra cũng chưa biết được là Băng có đồng ý hay . Ngọc gãi đầu, cười giả lả: - À... thực ra chị cũng chưa hỏi... Nhưng bé cùng mày, chắc chắn đấy! Phong khe khẽ lắc đầu ngán ngẩm, lại nằm dài giường, kéo cao chăn rồi xoay lưng về phía bà chị họ. lầm bầm chán nản: - Thôi được rồi, chị về . Tôi muốn nghỉ ngơi. Ngọc bĩu môi, nghĩ rằng Phong tin mình nên mới phản ứng như thế. lập tức rút điện thoại, ra góc phòng bấm nhoay nhoáy số nào đó. Phong nằm giường có thể nghe thấy giọng chuyện điện thoại của Ngọc mồn , có chút khó chịu. Thỉnh thoảng hai người họ còn cười khúc khích, hét toáng lên lại chuyển qua thầm làm Phong hiểu mô tê gì cả. đạp tung chăn, ngồi thẳng dậy, đôi mắt cà phê toé lửa nhìn Ngọc: - Rốt cuộc là chị chuyện với ai thế? Ồn quá! Ngọc hét lên tiếng cùng với người ở đầy dây bên kia rồi cúp máy. nhét Iphone vào túi quần, nở nụ cười ranh mãnh nhìn Phong: - bé ấy chắc chắn ! Chị đảm bảo đấy!! Bạn chị hứa rồi. Nó chưa bao giờ thất lời với ai đâu. Phong nhíu mày nhìn Ngọc, kiểu tôi--tin. hỏi lại: - Hải Băng sao? Ai rỗi hơi mà lại đồng ý giúp chị điều kiện khó nhằn như vậy chứ?! Ngọc phồng má, nhìn Phong phụng phịu. lớn giọng: - Đừng có coi thường chị mày thế! Bích Ngọc này, được là làm được, Hải Băng nhất định tới Lễ hội mùa thu. Và cấm mày xấu Nguyệt, chị vợ mày đấy con ạ! Phong cau mày, cái quái gì... chị vợ?! Ngọc săm soi biểu của Phong, bắt đầu vào vấn đề chính: - Phong này, Nguyệt nó bao giờ bỏ cuộc đâu. Hơn nữa, nó bảo Huyền Mỹ - em vợ mày đó, cũng giúp nó nữa. Mày nhé, nhé?! Phong chán nản, ậm ừ cho qua. lại trùm chăn, quay lưng về phía bà chị họ. Đầu óc rối nhùi, chìm trong mớ thông tin ngập ngụa của Ngọc. Chị vợ... Em vợ... Vợ... Phong lắc mạnh đầu, lầm bầm trong miệng: - Aishh, cái quái gì vậy chứ... Ngọc cười ranh mãnh nhìn tấm lưng rắn chắc của Phong. Chắc chắn là thể thấy được mình, cúi xuống, giữ miệng sát cạnh tai Phong, thầm: - Em nhất định phải đấy... là chị tha đâu... Nhất định phải có mặt... Em muốn làm Băng buồn chứ?! Phong mở bừng mắt, răng nghiến ken két. quay ngoắt lại, nhìn Ngọc đầy căm thù. Giọng vô- cùng-mất-kiên-nhẫn vang lên: - Tôi ! Được chưa?!! Ngọc reo lên hoan hỉ, nhìn Phong cười giả lả. mệt mỏi quay người lại, trùm chăn lên tận đầu, tỏ ý muốn chuyện gì nữa. Ngọc cố nén cười nhìn biểu của Phong, nhàng chuồn ra khỏi phòng. Lôi từ trong túi ra chiếc Iphone, bấm nút, cười hớn hở với người ở đầu dây bên kia: - xong! Giờ chỉ còn việc của bà thôi đấy, Nguyệt. Nhất định, phải kéo được Hải Băng ! - Yên tâm! Bà bao giờ thấy tôi thất lời chưa?! Chắc chắn, cặp đôi này có buổi hẹn hò thể quên được!! - Được lắm. Sáng mai tôi tới nhé? - vấn đề!! Hai cười với nhau đầy mãn nguyện và hài lòng. Ngọc cúp máy, đường về nhà liên tục cười tủm tỉm mình, bật nhạc to ầm trời trong chiếc Bentley. . . . . Phong đứng trước tủ quần áo, lôi ra chiếc sơ mi đen sọc xám cùng quần kaki trắng, mặc vào người. Tay cầm chiếc áo vest đồng bộ với quần, Phong tiến lại gần giường, rút sạc chiếc Iphone, nhìn giờ. Đôi mắt màu cà phê bị bao phủ hoàn toàn bởi lớp băng lạnh lẽo, khiến người nhìn rét mà run. Vẻ suy tư và chán nản lúc trưa hoàn toàn biến mất. Phong lúc này, chính là con sói hoang dã, con thú săn mồi đầy khôn ngoan và tàn bạo. Đồng hồ Iphone hiển thị 7h tối. Đôi mắt màu cà phê loé lên tia sáng kì lạ. Đến lúc rồi. Phong leo lên chiếc Lamborghini đen tuyền, nhấn chân ga, phi như bay tuyến đường đông đúc người qua lại. với tay bật nhạc. Bản "Crazy in love" lại vang lên, như phản xạ có điều kiện, từng hình ảnh, cử chỉ dịu dàng của Băng theo đó mà xuất dày đặc trong đầu Phong, lượn qua lượn lại. khẽ mỉm cười, để mặc bản thân bị từng nốt nhạc phiêu bồng dẫn dắt. Chiếc Lamborghini dần vào khoảng đất vắng người, lên sừng sững ở giữa là toà nhà cực kì rộng lớn, được sơn hoàn toàn bởi màu đen. Ở quanh đây dường như luôn có tà khí phủ dày đặc, người qua đều thấy lạnh sống lưng, chỉ biết bước nhanh qua nó. Chiếc xe dừng lại trước trạm kiểm soát. giọng từ trong phát ra: - Ngươi là ai? Thẻ nhận dạng đâu?! Phong tắt nhạc xe, bấm nút mở phần cửa sổ. kéo chiếc kính Ray-ban xuống dưới mũi, đôi mắt cà phê đen sẫm trong màn đêm xoáy thẳng vào người bảo vệ kia ánh nhìn lạnh như băng, lời nào phát ra. Nhìn thấy đôi mắt có hai của Phong dưới mắt kính, người bảo vệ lập tức xanh lét mặt mày, hấp tấp nhấn nút mở cổng, cúi người kính cẩn trước : - Chào mừng quay trở lại BLACK, Boss. Phong thèm trả lời, đeo lại chiếc kính râm rồi nhấn ga, phóng vào sân trong. Tên bảo vệ kia giờ mới hoàn hồn. Làm ở đây biết bao nhiêu năm, vẫn bao giờ có thể bình thản trước Boss. Con người đó, im lặng và bất động đến dường nào vẫn cho người khác ấn tượng về quyền lực tuyệt đối của mình. Áp lực, rất rất áp lực. Chàng trai đó vô cùng trẻ tuổi, nhưng từ luôn toả ra cái khí chất lấn át người khác, di truyền từ người cha là ông vua cái thế giới tối tăm này. Nhân viên tại BLACK, trước tiên là phải có tâm lý tốt. Có nhiều người, chỉ đơn thuần là nhìn vào mắt của Boss ngất xỉu, ngay lập tức bị thủ tiêu. xứng đáng!! Phong từ từ bước vào căn cứ chính. Nhân viên trong tổ chức đều làm việc rất nghiêm túc, để ý thấy bước vào lập tức dừng lại, đứng lên chào: - Boss, mừng Ngài trở lại. Phong mấy quan tâm đến tất cả bọn họ. mạch đến cuối hành lang rộng lớn, nơi có vài cánh cửa bị đóng kín, cách hoàn hảo khiến cho dải thanh nào có thể lọt ra ngoài. cánh cửa được mở, bước ra từ phía trong là cậu thanh niên, tầm khoảng 16-17 tuổi, khuôn mặt điển trai nhưng khá "baby", tuy nhiên đôi mắt lại lên vẻ ranh mãnh và tinh quái cần dè chừng, luôn cho người khác có cảm nhận rằng cậu suy tính kế hoạch gì đó trong đầu mà ra. Nhìn thấy Phong, cậu ta có vẻ ngạc nhiên, lập tức cúi người đầy tôn trọng: - đến, Boss. Phong liếc nhìn cánh cửa phòng mà cậu thanh niên kia vừa bước ra. Giọng lạnh băng chút cảm xúc vang lên, như lưỡi dao sáng loá cắm thẳng vào khí: - Topaz, thế nào rồi? Cậu thanh niên tên Topaz ngẩng đầu, cười toe toét với Phong, xem chừng hai người rất thân thiết. Tuy còn tuổi nhưng quả thực Topaz rất có tài, cậu chính là cánh tay phải của Phong, trợ thủ đắc lực. Topaz chỉ là bí danh, tên của cậu là gì, ai được biết. Với những người thân cận, họ luôn có tên riêng được Boss đặt cho, những người này luôn tuyệt đối trung thành với ông chủ duy nhất của họ, Duy Phong. - Theo như lệnh , Boss. ăn uống từ chiều đến giờ. Phong gật gù, trả lời thêm câu nào. tiến đến gần cánh cửa kia, đặt tay lên bộ phận cảm ứng gắn ngoài cửa để xác nhận dấu vân tay. Đèn sáng. Cánh cửa được mở. Phong bước vào, theo sau là Topaz. Có lẽ nhiều người cũng đoán được Phong ở đâu. Nơi đây chính là căn cứ của BLACK - tổ chức xã hội đen hùng mạnh bậc nhất được gây dựng nên bởi dòng họ Hoàng Lâm, hay cụ thể hơn, là ông chủ của họ - Hoàng Lâm Tuấn Nguyên. BLACK có vô số căn cứ và trụ sở khắp đất nước, sức ảnh hưởng của nó là thể phủ nhận. Đây chỉ là căn cứ được đặt tại Việt Nam, tránh xa khỏi những con mắt tò mò của người dân. Căn cứ nào của BLACK cũng được trang bị những hệ thống bảo vệ tân tiến nhất, bao gồm cả đội ngũ những chuyên gia với đầu óc siêu phàm, những tên thuộc hạ với năng lực võ thuật tột đỉnh. đến việc kinh doanh của BLACK nhiều người hiểu nhầm rằng, đây là chỗ cho vay nặng lãi rồi đòi tiền bằng cách giết người hay gì đó, nhưng thực tế phải vậy. BLACK chủ yếu là buôn bán vũ khí, đây là công việc nguy hiểm và chứa vô cùng nhiều những rủi ro khó đoán trước, nhưng bù lại, lợi nhuận và quyền lực nó mang lại là rất lớn. Nguy cơ chiến tranh bùng nổ ở những nước giàu có thế giới ngày càng tăng cao, nhu cầu về quân cũng vì thế mà nhiều hơn. chỉ những nước xảy ra chiến tranh, ngay cả những đất nước hoà bình cũng muốn tàng trữ vũ khí để đề phòng những cuộc chiến, biểu tình bất ngờ nổ ra. Vũ khí là mặt hàng đầy cạnh tranh thương trường, vì vậy nên khi kinh doanh nó, tranh chấp là điều thể tránh khỏi. BLACK là tổ chức cung cấp vũ khí có uy tín và chất lượng, có người ghen ghét là điều tất nhiên. Với Tuấn Nguyên, đời chỉ có 2 loại người, giẫm đạp và bị giẫm đạp. Để có thể sinh tồn được trong ngành này, bạn phải là kẻ mạnh. kẻ có khả năng giẫm đạp lên kẻ khác để trèo lên đỉnh vinh quang. Ngoài những lô hàng nhập từ những nguồn bí mật, bản thân BLACK cũng mời những chuyên gia có năng lực về làm việc độc quyền cho họ, tạo ra những sản phẩm mới có những cải tiến nhất định. Ví dụ như súng có bộ phận cảm ứng, kiếm với chất kịch độc được bôi lên lưỡi, con mồi dù chỉ là bị chém sượt qua cũng tử vong trong vòng vài phút. Những lô hàng dán mác BLACK luôn là mục tiêu hàng đầu của những tên trộm chuyên nghiệp, vì giá trị cùng với sức ảnh hưởng của nó. Việc chuyển và giao hàng luôn là việc quan trọng bậc nhất trong tổ chức, thậm chí còn được đầu tư nhiều hơn so với sản xuất và chế tạo. Hải quan, cảnh sát, lực lượng an ninh chính phủ, tất cả đều là những thử thách cần phải vượt qua. Với cái đầu thông minh và khả năng suy đoán tuyệt vời của Phong, BLACK hầu như chưa bao giờ phải chịu bất cứ rắc rối nào từ phía cảnh sát. Đó cũng là lý do mà Tuấn Nguyên vô cùng tin tưởng và đánh giá cao cậu con trai độc nhất của mình, cánh tay phải của - Hoàng Lâm Duy Phong. Cánh cửa được đóng lại. Ở chính giữa phòng là , tay và chân đều bị trói chặt, mái tóc dài xoã tung, rối bù che phủ toàn bộ khuôn mặt. hoàn toàn chẳng có phản ứng gì khi Phong bước vào, xem chừng ngất vì kiệt sức. Phong tiến tới gần, quỳ chân xuống đối diện , vươn tay nâng cằm lên. khuôn mặt xinh xắn, nhưng lại xanh xao và tái nhợt chút sức sống. Đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở mệt nhọc và khó khăn. Bộ dạng vô cùng thảm thương. Phong chẳng có chút gì động lòng trước vẻ tội nghiệp của kia. Đôi mắt cà phê hoàn toàn vô cảm, đứng dậy, liếc nhìn Topaz. Cậu hiểu ý, lập tức phẩy tay gọi thuộc hạ tới. tên bước vào, tay cầm xô nước lớn, hắt toàn bộ vào người ta. Chiếc váy đắt tiền nhanh chóng sũng nước, lạnh toát giữa cái khí đáng sợ của nơi đây. Lily lập tức ho khù khụ, khe khẽ mở mắt nhìn. Phong đứng sừng sững trước mặt , khuôn mặt hơi hếch lên, đôi mắt lạnh băng nhìn xuống chứa đầy khinh bỉ đến tột cùng. Lily run người, ngó quanh căn phòng rồi ngước lên nhìn Phong, lắp bắp: - Em... em ở đâu? Topaz kéo chiếc ghế đến đối diện Lily. Phong gì, lập tức ngồi xuống, săm soi từng milimet cơ thể ướt nước của ta, đôi mắt có lấy chút rung động. Ánh nhìn màu cà phê hoàn toàn bình thản, giống như chỉ đơn thuần là quan sát con mồi còn khả năng chống cự. Lily run rẩy trước cái lạnh của thân thể, giọng biến thành tiếng thều thào thảm thương: - Phong... Con bé đó... chỉ là đứa chuyên quyến rũ đàn ông... Phong trợn mắt, đứng bật dậy khiến cho chiếc ghế đổ "rầm" xuống đất. Đôi mắt màu cà phê tối sầm, hằn lên những tia đỏ ngầu như máu. Đôi mắt của loài dã thú. Mấy tên thuộc hạ giật nảy mình, đứng khép lại góc, nhìn đầy kính sợ. Tử khí trong chốc lát phủ kín cả căn phòng, Phong hầm hầm tiến về phía trước, nâng cằm Lily lên cách hết sức thô bạo: - --có-tư-cách-nhắc-đến--ấy!! Lily nhăn mặt vì đau đớn khi phải rướn cổ lên quá cao, sợ hãi trong chốc lát vây lấy ta. Trước ánh nhìn toé lửa của Phong, Lily vội cụp mắt xuống, dám ho he thêm điều gì. Cơn thịnh nộ trong lòng tạm thời giảm chút ít, Phong thả tay, ngồi lại xuống chiếc ghế được Topaz dựng lên cẩn thận. Cậu có chút bất ngờ, dù cho chứng kiến rất nhiều lần Boss giận dữ, nhưng đây là lần đầu tiên Phong có vẻ... thể kìm chế bản thân. thể là cậu tò mò, ai lại có thể khiến cho Boss trở nên như vậy?! Phong liếc chiếc đồng hồ đeo tay. 7h30. thể tốn thêm thời gian với mấy cái loại người này nữa. Quay sang nhìn Lily, đôi mắt vướng chút thương cảm, Phong từ tốn ra lệnh: - ăn uống, 1 tuần. Để ta tận mắt chứng kiến từng thành viên gia đình mình bị giết hại. Chặt từng cánh tay, rạch từng bộ phận. Chọc mù mắt ta rồi bán vào Bar làm việc. gọi hoặc vũ nữ thoát y, tuỳ. được cho ta tự tử. Phải sống, dù cho thân xác có tàn tạ đến mức nào chăng nữa. Mặt Lily trắng bệch như tờ giấy. ta cố sức giằng ra khỏi mớ dây thừng trói chặt lấy thân thể nhưng vô vọng. Nước mắt giàn giụa, Lily gào lên thảm thiết, ánh mắt oán hận nhìn Phong: - thể đối xử với tôi như vậy!!! Người nhà tôi có tội tình gì hết!! Tôi cam tâm, nhất quyết THỂ NHƯ VẬY!!! Mấy tên thuộc hạ đồng loạt nhăn mặt, lấy tay bịt tai trước tiếng hét thảm thiết của ta. Phong quan tâm đến tiếng kêu la chói tai ấy, bình thản liếc nhìn Topaz. Cậu có chút rùng mình trước mệnh lệnh của Phong. Khẽ liếc Lily, Topaz cúi đầu: - , Boss. Phong mặc áo khoác rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng, lần quay đầu nhìn lại. Lily kêu la van xin thay đổi quyết định, rằng ta sai, sai... cho đến khi Phong hoàn toàn khuất bóng. Lily gục mặt xuống, cả người đều run rẩy, cái lạnh đến thấu xương còn chỉ đến từ xô nước, mà còn từ tận trong tim. Nhục nhã này, sao Lily có thể chịu nổi?! Số phận này, sao ta có thể cam lòng?! Nhưng, ta mất rồi. Người mà có thể định đoạt cuộc đời ta - Duy Phong, mất, lần quay lại. Giá như, Lily biết được, Hải Băng lại quan trọng với như thế. Giá như, ta có thể kìm chế cơn ghen tuông của bản thân. Giá như, ta chưa bao giờ sai Nana mua con dao rọc giấy đó. Giá như... giá như... hàng vạn hàng tỷ chữ giá như... nhưng mọi thứ cũng chỉ là "giá như". Tất cả đều kết thúc, đều khép lại. Tương lai của Lily, và có thể, là cả cuộc đời của ta nữa. Tất cả, đều được định đoạt bởi mấy lời của . Số phận này, quyết định. Tấm thân này, ra lệnh huỷ hoại nó. quan tâm. Phải! Chính thế! Rồi gia đình Lily, từng người , bị giết hại theo lời ư?! Chặt từng cánh tay, rạch từng bộ phận ư?! Gia sản nhà ta ra sao, bố mẹ ta như thế nào?! Chấp nhận làm bán thân cả đời ư?! Lily hét lên tiếng chói tai rồi gục xuống, nước mắt giàn giụa. Lily cắn chặt môi, người rung lên từng chặp . Thà cứ GIẾT ta còn hơn!! Những tên thuộc hạ đứng trong góc phòng đều nhìn Lily vẻ thuơng cảm. ấy còn quá trẻ, nhưng phải hứng chịu số phận thảm khốc. ai có thể thay đổi số phận ấy, Boss, bao giờ thay đổi khi Ngài quyết định. Lily hẳn làm nên tội lớn với Phong. Thông thường, chỉ giết là xong, cùng lắm là tra tấn rồi vứt xác cho chó. Nhưng này, xác định là sống bằng chết, cả đời. Topaz nhìn Lily hồi lâu. Nghe từng tiếng nấc nghẹn ngào, tiếng kêu la thảm thiết đến xé lòng của ta. Nhưng cậu chẳng có lấy chút thương xót. đắc tội với Boss, coi như cuộc đời còn lối thoát. Topaz tiến đến, quỳ chân trước mặt Lily rồi nâng cằm lên, giữ cho đôi mắt nhoè nước của ta nhìn thẳng vào mình. Giọng lãnh đạm vang vọng: - Động vào Ác Quỷ, thể có lấy con đường sống từ đầu rồi. Lily thất sắc, trân trối nhìn chàng trai trẻ trước mặt. Topaz từ từ đứng dậy, đôi mắt lạnh băng nhìn xuống Lily, như tên lãnh chúa nhìn xuống tên dân thường khốn khổ tội nghiệp, dễ dàng bị huỷ hoại. Ánh nhìn ung dung và bình thản đến tàn nhẫn. Cậu quay người bước ra khỏi căn phòng. Thuộc hạ nhìn theo, mặt mày tái mét, thầm kính nể. Đến cửa phòng, Topaz đột ngột dừng lại. Cậu quay nửa đầu, để lại lời dặn dò: - ai được thả ta ra. Kêu la cầu xin thảm thiết thế nào cũng được làm khác lệnh được ban. Trái lời Boss, đích thân ta moi tim kẻ đó. Mấy tên thuộc hạ lạnh toát sống lưng, đồng loạt cúi người: - Ngàn vạn lần dám sai lệnh, thưa cậu Topaz. Topaz gật đầu, ra khỏi phòng. Cậu nghĩ đến Lily, khẽ lắc đầu. Coi như bất hạnh, . Chàng trai ấy, chính là thân của Ác Quỷ. . . . . Đêm. Biệt thự họ Hoàng. Phong ngồi giường, nhắm mắt lại. Căn phòng tối đen như mực, ánh trăng mộng mị xuyên qua tấm rèm lụa đen tràn vào phòng. Từng dải ánh sáng vẽ lên sàn những mảng màu kì dị, thay đổi theo từng lần phất phơ của gió đêm. im lặng bủa vây lấy gian, càng làm cho nó thêm phần huyễn hoặc. Phong nhớ đến mẹ. Những buổi đêm khi số phận con người khốn khổ nào đó được định đoạt bởi , Phong lại nhớ đến người ấy, người buộc trở nên như thế này. đứa trẻ còn rất đỗi ngây thơ, tắm mình trong tình thương của ba mẹ nó, trong phút chốc biến thành Ác Quỷ với trái tim lạnh lẽo. Phong thấy bản thân mình nực cười. quyết căm hận người đàn bà đó đến tận xương tận tuỷ, cớ gì lại luôn luôn nhớ đến?! Là vì ngày xưa, bà ta luôn thương , chăm sóc ?! Hay vì cái ôm của bà ta quá ấm áp, đến nỗi Phong chẳng thể nào quên được?! Dù gì cũng là người chăm sóc mình từng chút thuở ấu thơ, vẫn có chút vương vấn. Cái cảm giác của gia đình hạnh phúc, mọi người đùm bọc thương nhau, trong phút chốc tan tành vì cái thứ gọi là vật chất. Thà bà ta cứ là người khác rồi theo tên đó, còn hơn là bỏ con mình lại mà chạy theo tiền!! Người đàn bà bỏ mà , vì tiền mà lần quay lại, vì tiền mà lần hỏi thăm. Giờ đây, Tuấn Nguyên cũng giàu nhất nhì thiên hạ, liệu bà ta có nhớ tới, có hối hận, có vấn vương?! Chắc là . Bởi Phong chưa bao giờ nhận được dù chỉ bức thư, lời nhắn từ người đàn bà tuyệt tình ấy. cười cay đắng, đôi mắt màu cà phê hơi nheo lại xót xa. Phải, gì cả. Chắc hẳn, bà ta hạnh phúc lắm. Phong cười lạnh. Đúng thế, nếu bà ta hạnh phúc đến vậy, còn cần làm gì?! Có thể, bà ta cũng sinh con đẻ cái với tên khốn kia, quên sạch mọi thứ về rồi cũng nên. Bà ta hạnh phúc ở chân trời mới, chân trời có Tuấn Nguyên và Phong. Những tháng ngày hạnh phúc như thế, liệu bà ta lần, chỉ lần thôi, nhớ đến ?! Phong siết chặt tay lại thành nắm đấm, vơ lấy chiếc đèn ngủ rồi dùng sức ném mạnh vào tường. "CHOANG!!" Chiếc đèn vỡ tan, mảnh thuỷ tinh văng tung toé khắp mặt đất, phản chiếu thứ ánh sáng ảo mộng của trăng, quỉ dị. phẫn nộ trong lòng Phong tạm thời nguội được chút. nhìn chăm chăm vào hàng trăm mảnh vỡ trong suốt, bé tí xíu vương vãi đầy sàn. Khẽ cười. Kẻ phản bội, có ngày, bà phải chịu kết cục như thế. Điện thoại rung. Phong liếc chiếc Iphone, lòng trong chốc lát dịu nhiều. Chí ít vẫn còn có người thương trong cái cuộc đời chết tiệt này. Phong có chút ngạc nhiên, người đó gọi làm gì vào lúc nửa đêm?! cầm máy, áp lên tai. Màn hình hiển thị tên người gọi đến: "Bích Ngọc". - Alo? - Phong quý!! Nghe những gì chị nhé. Nguyệt bảo là, tuy nó tự tin về việc kéo được Băng Lễ hội, nhưng ba nó cũng là thử thách cần vượt qua. Dù cho em Nguyệt có sức ảnh hưởng rất lớn với Mạnh Vũ nhưng nếu ông ấy đồng ý rất có thể Lễ hội bí mật bị huỷ bỏ để Băng thể . Vậy nên mai em phải cùng chị đến nhà Nguyệt trình bày với ông ấy nha!! Rất xin lỗi vì làm phiền lúc nửa đêm thế này nhưng em nhớ ngủ nha, sáng mai chị qua đón. Bye bye, Phong nhất!! Xả tràng, Ngọc lập tức cúp máy. Phong ngồi im, sững sờ. Cho đến khi mớ thông tin được truyền tải trong vỏn vẹn 15 giây vừa rồi được não xử lí hoàn toàn, gầm lên với đầu dây bên kia, nơi mà chỉ còn tiếng tút tút đáng ghét đến chói tai: - CÁI GÌ CƠ??!!