Chap 4: Ngày lộn xộn ngày mới. Trường Dương Ngọc. Băng ngồi im lặng trong lớp. Đôi mắt dưới vành mũ hướng ra sân trường, nơi hương hoa sữa ngọt ngào lan toả gian. Gió thu mát lạnh luồn vào mấy sợi tóc mai rơi khỏi mũ, làm chúng khẽ bay bay. chìm vào thế giới của riêng mình, đôi mắt khẽ nhắm lại, thưởng thức bản ballad nhàng từ tai mp3. Quanh lớp vang lên những tiếng xì xầm. số người len lén liếc về phía Băng, tò mò về dung nhan dưới vành mũ của tiểu thư thứ tập đoàn Dương Ngọc. Số khác tám về chàng hoàng tử họ Hoàng vẫn chưa thấy vào lớp. Hôm nay lớp A1 có giáo khác dạy kinh tế thay Ái Linh nghỉ ốm. Chuông vào giờ vừa vang lên, bước vào lớp là giáo trẻ, khá là xinh nếu trang điểm quá đậm. - Các em. là Hương, dạy thay Ái Linh hôm nay. Học sinh thầm đánh giá giáo dạy thay. giáo dường như quan tâm, bắt đầu bài giảng. Hương là giáo mới vào trường nhưng có năng lực nên mới được vào dạy thử lớp đứng đầu khoa A1. Nếu có gì người ta hài lòng về , đó là phong cách "cưa sừng làm nghé" và nhiều khi coi ai ra gì. "Rầm!" Cả lớp hướng mắt về phía vừa phát ra tiếng động long trời lở đất, bao gồm cả Gia Hương. hơi khó chịu khi bài giảng bị chen ngang. Vừa liếc mắt ra cánh cửa lớp vừa bị đạp cái hề , lập tức đơ người. Miệng vô thức mấp máy: "Đẹp... đẹp trai quá! " Duy Phong đứng đó, vẻ bất cần khuôn mặt, thèm để ý đến cánh cửa tội nghiệp bên cạnh. Ánh mắt lạnh băng thoáng chốc loé lên tia sáng kì lạ khi lướt qua chỗ ngồi cuối lớp cạnh cửa sổ, nơi có thả hồn ra ngoài cửa sổ, chút bận tâm với những gì xảy ra xung quanh. Hàng loạt ánh mắt dõi theo từng cử động của Phong. Trái tim có, ngưỡng mộ có, khó hiểu cũng có. thản nhiên về chỗ của mình, thả cặp xuống, lấy headphone đeo lên tai. Phái nữ của lớp giờ mới bừng tỉnh, nhìn lên giáo bục giảng. Gia Hương lúc này cũng lấy lại bình tĩnh, mắt liếc Duy Phong. Chợt nhận ra cậu sinh viên đó vô tư vào lớp mà xin phép lớn giọng: - Em kia! Sao em dám vào lớp mà có cho phép của tôi?! Duy Phong thấy tiếng ai đó to tới mức át tiếng nhạc của hơi khó chịu, ngước mắt lên bục giảng, nhìn chằm chằm vào giáo mới. Gia Hương bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của tim tự chủ đập "thịch" cái. cố lớn giọng lần nữa: - Tôi hỏi em đấy! Duy Phong lạnh lùng đáp lại, tai vẫn đeo headphone: - thích. Máu nóng bắt đầu bốc lên đầu Gia Hương. Cái... cái gì chứ?! thích là sao? lẽ sinh viên cái lớp này lại hỗn láo đến thế?! Phải dạy cho bọn này bài học. Dù cậu sinh viên đó đẹp trai ... chẹp chẹp. Quả ko nỡ phạt. Nhưng nếu cho qua xấu mặt quá. chỉ thẳng vào mặt Duy Phong, hét lớn: - Em! Ra ngoài ngay cho tôi! Duy Phong vẫn ngồi yên, chả quan tâm làm Gia Hương càng thêm tức. Định đến chỗ mắng ột trận thấy ai giật giật cánh tay mình. Hương quay lại nhìn cậu sinh viên mặt trắng bệch giữ lấy cánh tay , mắt nhướn lên dò hỏi. - Tốt... tốt nhất là ko nên động đến cậu ấy đâu ạ. Hương nheo mắt, nhìn cậu sinh viên trước mặt vẻ khó hiểu. - Vì sao? - Dạ... Gia thế nhà cậu ấy lớn lắm, đắc tội với Phong là điều nên làm. Có... có thể bị đuổi việc đấy ạ. Gia Hương muốn bật cười. đường đường là cháu cưng của hiệu phó, ai dám đuổi việc đây? Nhưng cái chữ "gia thế lớn" lại làm tò mò. Đẹp trai như vậy, nhà lại giàu, chẳng lẽ lại hoàn hảo đến thế? - Như thế nào? Cậu sinh viên mắt len lén liếc sang Duy Phong với vẻ sợ sệt, giọng hết mức có thể: - ... có biết dòng họ Hoàng Lâm? Gia Hương gật. Dòng họ xã hội đen cực kỳ nổi tiếng trong thế giới ngầm về quyền lực. Tàn bạo, khôn khéo và hưng thịnh là những gì người đời về nó. Hoạ điên mới ko biết. Nhưng nó liên quan gì? - sao? Cậu sinh viên cúi gằm mặt xuống, miệng mấp máy: - Hoàng Lâm Duy Phong... là tên đầy đủ của cậu ấy. Gia Hương sững sờ. Cậu sinh viên ngồi đằng kia, khí chất lạnh lùng bất cần đó, là đại thiếu gia nhà họ Hoàng. Dòng họ nổi tiếng về... giết người. đáng chết! Đáng ra phải xem qua danh sách học sinh trước khi bước vào lớp. Gia Hương lúc này... muốn tát cho chính mình mấy cái vào giữa mặt. Kiểu này chắc khó sống. nhìn chăm chăm vào khuôn mặt như tạc của Phong, mắt lộ vẻ hoang mang. Duy Phong ngước lên nhìn giáo, môi khẽ nhếch lên khinh bỉ. đứng dậy, bước ra ngoài. Dù gì ngồi trong lớp cũng nhàm chán. Phong vừa Hương mới lấy lại hồn vía, khẽ thở phào. Buổi học diễn ra trong khí trầm lặng, thỉnh thoảng Gia Hương lại rùng mình khi nghĩ đến ánh mắt của Duy Phong, nó quá đáng sợ. Hãi hùng là thế, nhưng vẫn thể ngăn mặt mình đỏ bừng khi nghĩ đến Phong. Cậu sinh viên đó... là quá đẹp trai mà! Trong lớp, Hương có để ý thấy luôn hướng mắt ra cửa sổ. Vành mũ lưỡi trai đen kéo sụp che nửa khuôn mặt, tai luôn đeo mp3, hoàn toàn ko chú ý đến bài giảng của . Hơi bực mình, nhưng Hương đành kệ. việc vừa rồi làm cạch đến già. Nhỡ lại là nhân vật quyền thế nào đó, chắc chỉ có nước chết. Phong loanh quanh trường, hoàn toàn để tâm tới vài ánh mắt trái tim dõi theo mình hành lang. kinh tởm cái khuôn mặt đỏ bừng tỏ vẻ thẹn thùng giả tạo của mấy đứa con nhìn theo. Nó khiến Phong buồn nôn. Tâm trạng bực bội, chân vô thức đến khu vườn hoa ở sân sau khu D. Phong ngó quanh. Thảm cỏ non mượt xanh rì khẽ phất phơ trong gió. Hương hoa dìu dịu quyện trong khí trong lành làm tâm trạng thanh thản hơn đôi chút. Phong ngồi xuống gốc bằng lăng, tựa đầu vào thân cây. Bất chợt, tâm trí lên khuôn mặt thuần khiết của Băng lúc bỏ chiếc mũ lưỡi trai xuống. giống thiên thần. "Sao mình lại nhớ tới ta?" Phong lắc mạnh đầu. nhắm mắt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ an lành dưới vòm lá xanh tươi. . . . . Ra chơi. Hải Băng đến khu D, dự định làm nốt việc ở vườn hoa sau trường trong giờ nghỉ. Zoe sau chủ, sẵn sàng ọi tình huống có thể tổn hại đến . Băng khá ngạc nhiên khi thấy người con trai lạ mặt dưới tán bằng lăng. Phong vẫn an giấc. hơi khó chịu khi chỗ làm việc bị chiếm dụng. Zoe muốn đánh thức Phong dậy để bảo cậu , nhưng Băng ngăn lại, muốn thêm phiền phức. Sau khi suy nghĩ Băng quyết định mặc kệ việc đó. quay sang Zoe: - . Zoe nhìn Băng, bối rối: - Nhưng chủ... cậu ta... Băng khẽ chau mày. Zoe im bặt, kín đáo thở dài. Khi làm việc, chủ luôn muốn yên tĩnh mình, ngay cả vệ sĩ cũng được ở bên cạnh. Cái này Zoe hoàn toàn hiểu. Chẳng có cách nào khác, quay người bước . Còn lại mình, Băng thích làm việc khi mà bên cạnh có ai khác ngoài mình. quay sang nhìn Phong, tiến lại gần . hơi cúi người xuống, quan sát khuôn mặt trước mắt mình. Đôi mắt dài, lông mi cong vút. Làn da hơi rám nắng tì vết mang vẻ gì đó vừa lãng tử vừa nam tính. Vòm ngực rộng và rắn chắc, cơ thể vạm vỡ căng lên dưới chiếc áo sơ mi đen ôm lấy người. Mái tóc đen tuyền gợn xoăn bồng bềnh, hơi dài rủ xuống trán. Khuôn mặt Phong lúc ngủ hoàn toàn mất vẻ lạnh lùng, vô cùng dịu dàng và ấm áp. Từng đường nét khuôn mặt sáng bừng. Băng bất động, chăm chú nhìn người con trai trước mặt. Băng phải chưa bao giờ nhìn thấy mỹ nam, thậm chí phải chịu vô số phiền phức do hàng loạt những công tử đẹp trai giàu có muốn làm quen với . Bản thân Mạnh Vũ, bố dù gần 50 nhưng cũng vô cùng có nhan sắc, song Băng phải công nhận chàng trai trước mặt mình rất cuốn hút theo khía cạnh nào đó. vẻ đẹp lạnh lùng, băng giá nhưng thiêu đốt con mắt của mấy nàng mê trai. Băng bất giác đưa tay lên chạm vào tóc Phong. vò nó, thích thú với cảm giác mềm mại mượt mà trong lòng bàn tay. Mùi dầu gội đầu của Phong bay vào mũi làm Băng thấy thú vị. lâu rồi Phong mới có giấc ngủ ngon mộng mị như thế. cảm thấy có ánh mắt nhìn mình chằm chằm nhưng lại muốn thức dậy, mặc kệ. Cho đến khi Phong cảm thấy mái tóc mình bị ai đó chạm vào, thậm chí là vò vò nó thể chịu đựng thêm, chộp lấy cánh tay "làm càn" đầu mình, mở mắt nhìn xem ai dám to gan động vào . Cánh tay bỗng dưng bị nắm chặt lấy làm Băng khỏi giật mình. cố rút ra khỏi bàn tay kia nhưng nó quá rắn chắc, lại liễu yếu đào tơ, làm được. Băng thấy người kia nhìn mình chằm chằm bất đắc dĩ nhìn lại. Mặt đối mặt. Mắt đối mắt. Khoé môi Phong khẽ nhếch lên khi nhận ra Băng. Dường như đây là lần thứ 2 phá giấc ngủ của . nhìn thẳng vào trước mặt. Băng bỏ mũ khi vào vườn hoa. vẻ đẹp hoàn mỹ, Phong quả phải công nhận. Nhìn lên đôi mắt của Băng, Phong đơ người. đôi mắt to trong veo, long lanh nước. Hàng mi mảnh dẻ cong vút khẽ chớp chớp. Đặc biệt hơn cả, nó... có màu xám! Phong chợt nhận ra, trước giờ ah chưa lần nào nhìn được xem mắt Băng có màu gì. Trong lớp, luôn đội mũ, lúc ngủ hay kéo đàn đều nhắm mắt. Đôi mắt của Băng có màu xám khói vô cùng đặc biệt, nhận từ người mẹ là quý tộc Pháp. Ánh nhìn trong vắt như thuỷ tinh đầy ma lực xoáy sâu vào tâm can người đối diện khiến Phong chẳng thể nào rời mắt. Chừng như nhận ra việc làm bất lịch của mình, Phong vội chuyển hướng nhìn xuống, bắt gặp môi Băng. Làn môi mọng đỏ mềm mại, ướt át hơi hé mở kích thích kẻ khác. Nó khiến mọi thằng đàn ông quên hết đời, chỉ mong lần được nếm thử cái vị ngọt ngào cánh môi ấy. Băng nhìn sâu vào đôi mắt Phong. hơi sững người. Ánh mắt lạnh lẽo màu cà phê như cuốn vào mê cung lối thoát, bằng cách nào đó rất dễ gây nghiện. Hai người cứ nhìn nhau lúc lâu. Nhận thấy cơ thể dần nóng lên, Phong vội vã quay , theo phản xạ hất mạnh Băng sang bên. Băng bị hất ra đột ngột giật mình, chúi người về phía trước. Cánh tay theo bản năng quờ quạng tìm kiếm thứ để bấu víu. Thứ tìm được là tay Phong. hơi bất ngờ bởi hơi ấm đột ngột trong lòng bàn tay, nhưng cũng kéo giật Băng lại để khỏi ngã. Băng theo quán tính lao vào ngực Phong. vòng tay đỡ lấy cơ thể . Đầu Băng va vào vòm ngực rắn chắc hơi đau đau nhưng nhanh chóng, cảm nhận được vòng tay ôm lấy mình. ấm áp này... làm cho cảm thấy an toàn! Cảm giác quen thuộc, cảm giác mong mỏi bấy lâu... giống như là sà vào vòng tay của mẹ. bất giác vùi sâu vào ngực Phong, tham lam hơi ấm của . Phong đơ người trước hành động có chủ định trước của Băng. Tâm trí giằng xé dữ dội. Nửa muốn đẩy ra, nửa lại . cúi xuống nhìn người con trong vòng tay mình. giống như con mèo , rúc đầu cọ cọ vào lòng chủ nhân. là điên mới có những suy nghĩ tức cười như thế. Phong thực muốn đấm ình cái để tỉnh táo. Bất chợt, mùi dầu gội của Băng xộc vào mũi . Mùi hoa nhè , thoang thoảng phút chốc làm đầu óc cậu dịu . Phong cúi xuống, vùi mặt vào tóc Băng, khẽ hít hà hương tóc mềm. Băng lúc này mới chợt bừng tỉnh. Nhận ra hành động hơi " biến thái" của mình, đẩy Phong ra, chạy vụt . Nhịp tim trong lồng ngực có cảm giác là lạ. Phong nhìn theo dáng hình bé của Băng, trong tích tắc lòng dậy lên cảm giác hụt hẫng khi đẩy mình ra. Trong vòng tay , cơ thể mảnh mai và yếu đuối. Nhanh chóng lấy lại khuôn mặt lạnh lùng, cũng phóng con Bugatti mui trần về nhà. Đêm hôm ấy, có 2 con người mất ngủ.
Chap 5: Đêm ko ngủ (1) Tối. Biệt thự Dương Ngọc. Băng ngồi khung cửa sổ. Lại ngắm trăng. Đầu trống rỗng. Tà váy trắng trong suốt dưới thứ ánh sáng tà mị nao lòng người. Zoe nhìn Băng chằm chằm. thấy là lạ trong lòng. Hôm nay Băng như con búp bê vải, cứ thần người ra, ánh mắt xoáy vào điểm vô định nào đó, xa xăm. Dù ọi khi, Băng cũng ko khác thế là mấy, nhưng Zoe biết Băng đủ lâu để nhìn ra bất thường của chủ, bất kể kì lạ ấy có xíu xiu chăng nữa. Zoe nhớ đến buổi sáng ở trường. Băng tức tốc gọi bảo muốn về nhà, dù cho buổi học còn chưa kết thúc. Điệu bộ của gần như là vội vã, hoàn toàn khác với thường ngày. Hình ảnh Phong xẹt qua đầu. Phải chăng là do chàng trai đó?! Cậu ta quả là người đẹp trai nhất Zoe từng biết, có lẽ nào... Nhưng Băng ko phải là mẫu người dễ xiêu lòng trước cái đẹp. Hoàn toàn ko phải. Zoe nhanh chóng gạt bỏ cái suy nghĩ nảy sinh trong đầu. Zoe có biết đến Duy Phong. Cậu ta là đứa con trai độc nhất của Hoàng Lâm Tuấn Nguyên, ông trùm thế giới đen. Có người rằng, kinh doanh chẳng ai bằng Mạnh Vũ, nhưng về giết người chẳng ai tàn bại được như Tuấn Nguyên. Hai con người này, tựa như ông hoàng ánh sáng và bóng tối. Họ chỉ có điểm chung duy nhất, đó là vô cùng giàu có và quyền lực. Tuấn Nguyên trái ngược với Mạnh Vũ, hoàn toàn là con cáo già ko có trái tim, chỉ biết đến tiền và danh vọng. Ngay cả người con trai duy nhất, cũng chỉ coi là thứ công cụ để đạt đến đỉnh cao. Đây quả là người rất có thế lực. Ngay cả đến Mạnh Vũ cũng phải dè chừng. " Nước sông ko phạm nước giếng ". Bên khung cửa sổ lớn. Ánh trăng mượt mà tràn xuống khuôn mặt thuần khiết của người con . Vuốt ve làn da mềm mịn trắng ngần như sứ. Băng ngồi bất động. Tận hưởng thứ ánh sáng tinh khiết. Đầu bất giác lên hình ảnh hồi sáng. là người có lý trí cao, nhưng lại ko thể kiểm soát nổi hành động của bản thân lúc đó. Hơi ấm từ vòng tay rắn chắc ấy làm nhớ đến mẹ. Mùi hương từ cơ thể Phong lúc ấy vô tình lọt vào mũi . Thứ mùi lạnh lẽo, hơi rờn rợn, nhưng lại nam tính vô cùng. Băng khẽ thở dài, dựa vào cửa sổ, khép mắt. muốn ngủ. Nhưng lại ko thể. Cái mùi đó ám ảnh. Nó như thể vẫn vương lại đâu đây. Khi nhắm mắt, hơi ấm từ vòng tay mạnh mẽ của Phong lại càng thêm nét, vây lấy . Băng thấy hơi hoang mang. Khoảnh khắc đó, khoảnh khắc khi cảm nhận được ấm áp và an toàn bao phủ lấy mình, trái tim trong tích tắc đập chệch nhịp. Ko thể được. tuyệt đối ko để trái tim mình lạc nhịp thêm nữa. Băng bất lực mở bừng mắt. Nếu ko ngủ được, thà làm việc còn hơn! - chủ. Cũng 10h30 đêm rồi. ko ngủ sao? Tiếng Zoe vang lên khó hiểu. Băng bỗng thấy có chút bực bội dâng lên trong lòng. chau mày: - Mất ngủ! Zoe trợn tròn mắt, nhìn đăm đăm vào người con trước mặt. Cũng hơn 5 năm Zoe làm vệ sĩ cho Băng, theo mọi lúc mọi nơi, ko lí nào lại ko những điều cơ bản nhất về này. Zoe có thể đảm bảo rằng, chủ của là người ngủ còn hơn ăn. Nay Băng bảo mất ngủ, có thể tin được sao?! loạt những phỏng đoán lướt qua đầu Zoe. Thứ gì có thể làm chủ mất ngủ được vậy?! Ký ức ùa về, ào ạt. Zoe chợt mỉm cười, khoé môi nhếch lên tạo thành đường cong hoàn hảo. Giờ có thể chắc chắn rằng, lí do Băng mất ngủ có liên quan đến Duy Phong. Trong vườn hoa xảy ra việc gì đó ko , Băng chắc chắn ko . làm tò mò muốn chết! Zoe thấy vui vui trong lòng. Chí ít, em bé bỏng của biết quan tâm đến chàng trai, dù chỉ là chút xíu. Mặc kệ chàng đó có " nguy hiểm " đến mức nào chăng nữa. Zoe cúi rạp người, nụ cười tươi môi ko che dấu: - Vậy chủ. Tôi xin phép. Băng ngồi im. Mắt dán chặt vào màn hình laptop trước mặt. Làn tóc ngập trăng ôm trọn lấy cơ thể với những đường cong tuyệt mĩ dưới tà váy trắng. Zoe bước ra ngoài. 11h đêm. Phòng làm vệc của Mạnh Vũ. Chủ tịch tập đoàn Dương Ngọc đan tay, ngồi chiễm chệ chiếc ghế bành đen tuyền, ánh mắt sắc lạnh hướng về phía trẻ trước mặt. - Hôm nay có gì đặc biệt liên quan đến Băng ko? Zoe cúi đầu, cắn môi. việc hồi sáng mồn trong đầu. Nó đủ tiêu chuẩn để được coi là " đặc biệt liên quan đến Băng ". Nhưng phân vân, có nên về Duy Phong cho ông chủ biết?! Mạnh Vũ nhìn thẳng vào Zoe, óc quan sát nhạy bén và trực giác tốt của ông cho thấy vệ sĩ này có việc j đó khó . Hay đúng hơn, có j đó muốn giấu giếm. - Zoe. Nguyệt rằng ra chơi hôm nay nó ko gặp Băng ở vườn hoa. Con bé đâu? Zoe hơi suy nghĩ, rồi quyết định giấu Mạnh Vũ về Duy Phong. phiền phức cho cậu và Băng nếu Mạnh Vũ muốn biết tường tận về mối quan hệ giữa hai con người trẻ tuổi này. Đặc biệt là khi Phong rất nổi tiếng trong thế giới ngầm về độ tàn bạo và máu lạnh của cậu. Để bảo vệ Băng khỏi người nguy hiểm như thế, Zoe ko nghi ngờ gì về việc Mạnh Vũ có thể cho thêm vài chục vệ sĩ theo dõi con thứ 24/24. Băng hoàn toàn ko thích thế. - Ko có gì đâu ạ. Chỉ là chủ thấy hơi mệt do làm việc khuya nên muốn về sớm. Mạnh Vũ thở dài, ánh mắt hơi cụp xuống lộ vẻ mệt mỏi: - Ngươi là vệ sĩ của con ta, đáng nhẽ phải nhắc nó về việc đó. Ta ko bắt nó phải quá quan tâm chuyện công việc. Chăm sóc Băng cho tốt, nếu sức khoẻ nó ko ổn, ta ko biết làm gì ngươi đâu. Zoe cúi rạp người. - Vâng. Việc này ko xuất lần nào nữa, thưa ông chủ. - Tốt nhất là như vậy. Ngươi lui . Chờ cho Zoe ra khỏi phòng, Mạnh Vũ quay sang tên thuộc hạ. - Ngươi. thầm theo dõi Băng cho ta. Đừng để Zoe phát , nếu còn muốn sống. Tên thuộc hạ cúi gập người: - . Thưa ông chủ. Tôi ko làm ngài thất vọng. - Tốt. Giờ gọi Kara và Kyra đến đây. Mạnh Vũ dựa người vào chiếc ghế đen rộng lớn. Đôi mắt loé lên tia gian tà: " Zoe, ngươi chưa từng giấu ta việc gì từ trước đến nay. Ta tò mò cái gì có thể làm ngươi quay lưng với ta đấy. Băng, hy vọng ko phải chuyện liên quan đến con. " Hai trưởng thành bước vào phòng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Mạnh Vũ. Họ cúi đầu: - Ông chủ. Chúng tôi tới. Mạnh Vũ nhìn hai người con trước mặt. Ánh mắt trở về vẻ lạnh băng ko cảm xúc. - Ừm. Kara và Kyra, hai ngươi biết vì sao ta gọi? - Vâng. Thưa ông chủ. Kara và Kyra là hai chị em sinh đôi. Họ là vệ sĩ riêng của Nguyệt và Mỹ. Thân thủ ko hề thua kém Zoe. Người của Mạnh Vũ luôn được tuyển chọn cách gắt gao và phải cực kỳ trung thành với ông chủ. Bởi vì chỉ cần cái óc nhạy bén đó đánh hơi thấy có mùi phản bội, người đó tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần lãnh cái chết đau đớn còn hơn địa ngục. - Tốt. ta nghe, hôm nay Nguyệt và Mỹ thế nào? Kyra cất tiếng trước: - Thưa ông chủ. Huyền Mỹ hôm nay bỏ 2 tiết cuối để về nhà tìm Hải Băng. Mạnh Vũ khẽ thở dài. Mỹ luôn luôn làm ông phải đau đầu. - Còn gì ? Nguyệt thế nào? Kara nhìn Mạnh Vũ: - Thưa ông chủ, Nguyệt muốn xin phép tối nay ra sân bay đón bạn. Mạnh Vũ nhướn mày: - Bạn?! - Tôi cũng ko về người này, thưa ông chủ. Nguyệt chỉ đó là người bạn từ nước ngoài về, khá thân với mình. Dừng lúc, Kara thêm: - Theo như chủ , bạn ấy có họ là Hoàng Lâm.
Chap 6: Đêm ko ngủ (2) Tối. Biệt thự nhà họ Hoàng. - Phong, vụ DEMONS thế nào rồi? Giọng Tuấn Nguyên khàn khàn, vang lên cắt đứt ko gian tĩnh lặng. - Xong. Phong trả lời, ánh mắt lạnh tanh nhìn lướt căn phòng mờ nhoè trong ánh trăng le lói qua tấm rèm lụa đen. Hoàng Lâm Tuấn Nguyên ngồi chiễm chệ trước bàn làm việc, gật gù. dạo này rất đau đầu do hàng loạt các bang nhóm thi nhau làm loạn, chống lại BLACK - bang nhóm lớn mạnh nhất trong thế giới ngầm, cũng do làm chủ. BLACK ngoài việc là bang đệ nhất thế giới ngầm, còn là công ty chuyên sản xuất vũ khí, xuất khẩu sang những nước chiến tranh, thu về lợi nhuận. BLACK có kha khá kẻ thù. Đại đa số lũ chó má đó muốn cướp cái danh của BLACK, thâu tóm quyền lực trong cái " thế giới đen " này. Nhưng tất cả đều bị Duy Phong - cánh tay phải của , dọn dẹp sạch . hài lòng. - Vẫn tốt như mọi khi. Tiền công thế nào? Phong liếc qua Tuấn Nguyên, ánh mắt thoáng tia chán ghét, khinh bỉ. Rồi cậu quay , nhìn sâu vào gian ma mị phủ sương trăng bên ngoài cửa sổ. - 1 tuần. Ko làm việc. Tuấn Nguyên nhíu mày. - Rất nhiều chuyện cần con giải quyết. 1 tuần, vậy là quá nhiều. Phong nhún vai, thờ ơ: - 1 tuần, hoặc tự lo. Tuấn Nguyên mím môi giận dữ. Máu nóng bốc lên đầu, dù cho quá quen với vẻ xấc xược ko coi ai ra j của cậu con trai này: - Được. 1 tuần, ko hơn. Phong im lặng, bước nhanh ra ngoài. - người mà cậu ko bao h gọi 1 tiếng "ba" đó, làm cậu ghê tởm đến tột độ. Chờ cho Phong khuất sau cánh cửa gỗ to sụ, Tuấn Nguyên dựa vào chiếc ghế đằng sau, khẽ thở dài mệt mỏi. Mắt nhắm lại, dòng ký ức trong lại nhức nhối. Rất lâu về trước... Tuấn Nguyên lúc ấy được sinh ra trong gia đình nghèo. bấy h là cậu bé hồn nhiên, mang vẻ điển trai lãng tử vô cùng hút hồn. Mặc cho bao trái tim thiếu nữ dành ình, vun cả tâm hồn lẫn thể xác hiến ột người con duy nhất - Thiên Huyền. Tuấn Nguyên đến cuồng si, ra sức đeo đuổi, tán tỉnh. Thiên Huyền chẳng phải dạng lá ngọc cành vàng j, thậm chí là nghèo, nhưng xinh đẹp, cuốn hút. Đôi mắt long lanh của , bờ môi mọng đỏ của , tất cả đều làm Tuấn Nguyên say đắm. Huyền mê mẩn vẻ điển trai và phong thái lãng tử đầy cuốn hút của Tuấn Nguyên, nhận lời làm bạn . Chỉ sau hai năm, Tuấn Nguyên ngỏ lời cầu hôn Huyền. đồng ý. Khi ấy, hai người mới 20. Tuấn Nguyên và Thiên Huyền tạo ra sinh linh hoàn mỹ từng centimet. Đó là Duy Phong. gia đình 3 người, bố mẹ Huyền mất sớm, nhà Tuấn Nguyên lại ko đủ sức chu cấp, đời sống vô cùng chật vật. Tuấn Nguyên ngày đêm làm việc kiếm tiền mang về cho gia đình bé của mình. nguyện làm tất cả cho vợ đáng của mình, dù cho có vất vả đến đâu. Ngược lại, Thiên Huyền ngày chán nản khi ở nhà nuôi Phong, chồng ngày đêm biệt tăm. Rồi chuyện j đến cũng đến. Vào ngày, chàng trai người lai đến tìm gia đình. Nghe đâu, ta là thanh mai của Huyền, sang nước ngoài du học, h mới trở về. ta đẹp, ta giàu. ta muốn, và đủ sức cho Huyền cuộc sống tốt hơn. Tuấn Nguyên điên lên, ghen tức lồng lộn. Thiên Huyền quá chán nản với cuộc sống vất vả nghèo đói, quyết khăn gói theo ta ra nước ngoài định cư, bỏ lại Duy Phong. Tuấn Nguyên suy sụp, đổ vỡ. Mấy tháng trời, như người mất hồn, để Duy Phong cho bố mẹ chăm sóc. Mấy tháng trong đau đớn tột cùng, biến thành kẻ ko có trái tim, trong mắt hoàn toàn mất tia sáng tình , độc màu đen đặc của thù hận. lao vào làm việc, điên cuồng, ko thèm quan tâm tới đứa con trai còn bé bỏng, chỉ biết kiếm tiền. Rồi với cái đầu mưu mô và phong cách ko khoan nhượng, Tuấn Nguyên cũng xây dựng được thế lực lớn mạnh. trở nên giàu có, lập ra BLACK. Tổ chức ngày càng hưng thịnh dưới đièu khiển của Tuấn Nguyên, nắm trong tay phần lớn thế giới ngầm. Tình trong trái tim hoàn toàn mất , chỉ có tiền làm chủ. Duy Phong càng lớn càng giống mẹ. Từ đôi mắt sâu hút mê hồn màu cà phê, đến cả khuôn miệng đỏ mọng quyến rũ chết người. Phong thái lại vô cùng lãng tử, lạnh lùng y hệt Tuấn Nguyên. Cậu trở thành người trong mộng của hàng ngàn bé ngay từ khi còn . Nhưng những đường nét khuôn mặt tuấn mỹ ấy lại làm Nguyên khinh bỉ tới tột cùng. Phong làm nhớ tới Huyền, con ả bỏ mà chạy theo tiền. Bố mẹ từ ngày Huyền bỏ cũng hắt hủi giọt máu của con ả ấy. Chỉ có trai của Nguyên, là mực đòi giữ Duy Phong lại. Dù cho Tuấn Nguyên có muốn vứt bỏ nó, nhưng vì lòng tôn kính bắt buộc phải có dành cho trai, ko thể làm thế. Nếu chẳng thể vứt bỏ nó , chi bằng lợi dụng! Duy Phong được học võ, được dạy những kỹ năng sinh tồn. Cậu được huấn luyện để trở thành người máu lạnh khi chỉ mới 8 tuổi. Tuấn Nguyên gieo vào đầu cậu những thứ thối nát về tình , về chuyện mẹ cậu bỏ chỉ vì tiền như thế nào. Phong dần trở nên căm ghét mẹ mình, cậu cũng ko còn tin vào tình nữa. Phong ko có ý kiến j khi trải qua những khoá huấn luyện cực hình, vì Tuấn Nguyên rằng: " Chỉ có hai loại người thế giới, đó là giẫm đạp và bị giẫm đạp. " Duy Phong dần khẳng định vị trí của mìng trong BLACK. Với cái đầu nhanh nhạy và sắc bén, cộng với thân thủ tốt ko kém j sát thủ, cậu trở thành cánh tay phải của Tuấn Nguyên. Phong cũng giúp Nguyên xử lí rất nhiều vụ quan trọng. vì khuôn mặt cậu mà hầu như ko quan tâm j mấy đến đứa con trai duy nhất này, chỉ lao vào khuếch trương quyền lực, làm giàu. Cứ thế, ngôi nhà giàu có nơi Duy Phong lớn lên bao h cũng bao trùm màu lạnh lẽo. Cậu lớn lên trong tình thương của gia đình trai Tuấn Nguyên. em ruột, nhưng người ấm áp như ánh nắng, thương Phong lòng, người còn lại - cũng là người sinh ra cậu - lại là con quỷ ko có trái tim. 12h30 đêm. Duy Phong nằm giường, trằn trọc. Cậu ko ngủ được. Trong thâm tâm, cậu thấy ghê tởm chính người ba ruột của mình. Bàn tay cậu nhuốm máu quá nhiều kẻ thù, đến nỗi cậu phải tự hỏi, vì sao Tuấn Nguyên lại có thể gây thù chuốc oán với nhiều người đến thế. Cậu bao năm qua phục vụ cũng chỉ vì nể tình người bác của mình. Vợ chồng nhà họ luôn là người thực quan tâm cậu trong cái gia đình thối nát này. À, còn người nữa, nhưng ấy ko có ở đây. Phong nhớ về Hải Băng. Môi cậu khẽ cười. ấy thực là vô cùng thú vị. Ko hề giả tạo và làm cậu kinh tởm như những đứa con khác. Hoặc có thể là do, cậu hầu như rất ít khi thấy ấy biểu lộ cảm xúc mặt. Nét lạnh băng vô cảm lúc nào cũng túc trực gương mặt thuần khiết ấy phần nào làm cậu nhớ đến bản thân. Sáng nay, Phong buộc phải công nhận đó là lần đầu tiên cậu gần gũi con đến vậy. Mọi đường nét cơ thể Băng, từ đôi mắt khói trong veo, làn môi mọng đỏ, đến cả hương thơm mềm mại từ tóc , tất cả đều cuốn hút đến kỳ lạ. Phong khẽ nhắm mắt lại, nhưng cậu ko ngủ. Cứ thế trằn trọc đến gần sáng, rồi thiếp .
Chap 7: Chị họ rắc rối Sáng. Biệt thự nhà họ Hoàng. Căn phòng vắng lặng. Tấm rèm lụa đen khẽ phất phơ, chặn mọi tác nhân có thể gây hại cho giấc ngủ của cậu chủ. Từng tia nắng trong lành buổi sớm mai cố sống cố chết lao vào phòng, cốt để ngắm mỹ nam. Duy Phong vẫn say giấc nồng. Tối qua mất ngủ khiến cậu ko muốn dậy sớm. Tia nắng mảnh mai may mắn lọt được vào phòng khẽ hôn lên mắt cậu, chói. Phong hơi nhíu mày, quay đầu sang phía khác, tiếp tục giấc ngủ an lành. Bỗng. " Rẹtttttttt " Rèm bị mở cách vô cùng thô bạo. Nắng reo lên hoan hỉ, ồ ạt tràn vào phòng. gian trong chốc lát sáng bừng rực rỡ. Duy Phong thấy chói, rất chói. Cậu bật dậy, nhìn xem ai là người kéo rèm ra, vì ngay cả bố cậu, cũng ko bao h làm việc này. Giúp việc ko bao h dám làm thế. Duy Phong bị " ai đó " cốc cái vào đầu, đau điếng. Chưa kịp phản kháng, cậu nghe giọng nữ cao vút cất lên: - Thằng nhóc này, sáng bảnh mắt rồi đó, bộ mày ko định dậy hả?! Mắt Phong lim dim vì ngái ngủ nay chợt mở bừng, nhìn cho cái bóng người nhập nhoè trước mặt. Đừng đây là... - Tỉnh ngủ chưa em zai? Chị mày về mà mày chào đón cái kiểu đó đấy hả?! Xong. H Phong chắc chắn được 100% cái giọng này là của ai. - Chị Ngọc, chị có thấy mình xâm phạm ko gian riêng của tôi ko? Ngọc mím môi giận dữ, ko kìm chế được bèn dồn lực cốc Phong thêm cú giữa đầu. Rất rất đau. - Chị bảo mày bao lần rồi, phải xưng hô như thế nào? Đường đường chị đây lớn tuổi hơn, vai vế trong gia đình cũng cao hơn, mày xưng "tôi" khác quái j đồng trang lứa hả?! Phong gãi đầu, mắt khẽ nhắm lại mệt mỏi. - Thôi , tôi xưng vậy là lễ phép lắm rồi đấy. Chưa ai được tôi ưu ái gọi bằng " chị " đâu. Người đứng trước Duy Phong lúc này chính là bà chị họ rắc rối của cậu: Hoàng Lâm Bích Ngọc. là nhà thiết kế nổi tiếng thế giới cho dù mới hơn 20, rất có tài năng. Ba , tức trai của Tuấn Nguyên, có thể là vô cùng quý con rượu, ko cho phép dính dáng j đến xã hội đen, ngoại trừ Duy Phong. Gia đình coi Phong như con đẻ, nên cũng hết mực thương cậu em họ này, dù cho hai người khi chuyện chủ yếu là cãi nhau. - Mà mới tinh mơ mờ đất thế này, sao tôi lại có " vinh dự " được đón chị tại nhà vậy? Ngọc lại cốc đầu cậu thêm cái nữa. Phong nhíu mày giận dữ nhìn bà chị họ, tay xoa xoa cái cục u thứ 3 đầu. Ngọc lờ ánh nhìn của cậu, bĩu môi: - Chị mày vừa từ Pháp về tối qua, sáng tức tốc sang thăm mày xem dạo này thế nào, vậy mà mày dửng dưng vậy sao? Ngọc , liếc nhìn Duy Phong. Mặt lộ vẻ trách móc, má phồng lên phụng phịu. Bà chị này, quả , tính khí trẻ con kinh khủng. Phong khẽ thở dài, đứng dậy, lấy tay vò đầu Ngọc. Cậu cười : - Ko dám. Mừng trở về. Tôi khá là nhớ chị đấy. Công việc bên Paris thế nào? Ngọc đưa tay cào cào mái tóc rối bù vẻ hơi khó chịu. được coi là có chiều cao chuẩn - 1m70, nhưng phải thấp hơn Phong cả cái đầu. ko công bằng. Vậy nên mới toàn bị vò đầu kiểu trẻ con thế này. Nhưng Ngọc nhanh chóng gạt chuyện đó sang bên, ngước lên nhìn Phong, cười toe. - Công việc hẳn nhiên là tốt rồi. Mày nghĩ chị mày là ai cơ chứ? Là Hoàng Lâm Bích Ngọc, nhà thiết kẻ trẻ có triển vọng nhất thế giới đấy nhá! Ngọc hếch mặt lên, vỗ vỗ ngực. Phong nhìn bà chị, cố nhịn để ko phì cười. Rồi như thể nhớ ra j đó, chạy lại chiếc túi xách khá to, lục lọi. - Mà chị mày có quà ày nè. Chăm sóc nó cho tốt, ko chị giết đấy. Phong nhíu mày khó hiểu: - Chăm sóc? Ngọc quay lại phía Phong, tay giơ ra, dí vào mặt cậu con mèo đen. cười tươi: - Đây là Sun, vật nuôi mới của mày. Nó là mèo thuần chủng đó, mèo đen mắt hổ phách thế này thời buổi này ko nhiều đâu. Chị quý mày lắm nên mới đem tặng đó. Phong liếc con mèo vẻ dửng dưng, ko hề có ý định giơ tay ra bế lấy nó. - Quý tôi, hay là do ba chị ko đồng ý cho nuôi? Ngọc chột dạ. đưa tay lên gãi đầu, cười giả lả: - Mày biết ba chị dị ứng lông mèo mà. Nhưng con mèo này đắt lắm đó, lại dễ thương nữa. Chị ko muốn phải trả lại nó đâu. rồi Ngọc ôm lấy con mèo, vuốt ve nó. nhìn sâu vào ánh nhìn màu hổ phách của Sun, vẻ mặt phụng phịu bi thương. Phong nhìn Ngọc, khẽ thở dài. Cậu đưa tay búng tai con mèo khiến nó " Meo " lên tiếng. - Rồi sao? Sao chị ko nhờ mấy người bạn chị nuôi giùm? Ngày ngày qua thăm nó là được mà. Ngọc lắc nguầy nguậy. Mặt xụ xuống, trông rất đáng : - Ko được. Bạn chị toàn ở bên Pháp, Việt Nam ít lắm. Họ cũng ko thích động vật. Chị chỉ có thể nhờ mày thôi. Phong đưa tay bế lấy con mèo, vẻ mặt như đầu hàng. Cậu săm soi khắp thân Sun. - Nể chị lắm tôi mới đồng ý. Bé này là zai hay đây? Ngọc nghe thế, mặt ủ rũ bừng lên ngay lập tức. cười tươi, vuốt vuốt cái đầu của Sun. - Zai chính hiệu đó nha. Mày ko thấy nó đẹp trai thế nào sao. Lại cả cái phong cách lãng tử nữa chứ. Giống mày ra phết đấy. Phong nhướn mày, nhìn cục lông tay mình. Sun nhìn chủ nhân, đôi mắt màu hổ phách dửng dưng, lộ vẻ kiêu ngạo. - Chẳng giống j hết. Ngọc bĩu môi nhìn Phong. Rồi lại quay sang nựng Sun. - Chị mày phải lết đến cửa hàng thú nuôi cao cấp nhất của Pháp để rước bé này về đấy. Ở đó người ta ko nhốt lồng, cho chạy nhảy dẻo dai. Bà chủ ở đó Sun " gieo giống " cho kha khá mèo đỏng đảnh rồi đấy. "Playcat" chính hiệu luôn. Phong nhìn sâu vào đôi con ngươi hổ phách của Sun, gật gù. Đôi mắt màu cà phê ánh lên thú vị. - Vậy càng ko giống. Chị thấy tôi gần gũi con ả nào chưa?! Ngọc bĩu môi, tiếp tục chơi đùa với Sun. lờ câu của Phong. Phong đứng dậy, lại phía chiếc tủ quần áo to đùng, lấy ra chiếc sơ mi trắng cùng quầu âu đen tuyền, thêm chiếc áo khoác dáng dài, cũng màu đen. - Chị thích ở lại chơi lúc , hoặc về cũng được. Đưa con mèo cho giúp việc chăm sóc cho đến khi tôi về. Tôi phải đến trường. rồi cậu cầm quần áo vào nhà tắm, sập cửa. Ngọc nhìn theo cậu em họ cho đến khi cánh cửa đóng lại hoàn toàn. liếc quanh, ánh mắt dừng lại ở chiếc ba lô đen góc phòng. Rồi lại cúi xuống, nhìn Sun. suy nghĩ nảy lên trong đầu. Ngọc hướng mắt đến cánh cửa phòng tắm đóng im ỉm, miệng khẽ nhếch lên nham hiểm.
Chap 8: Sun Bước ra khỏi phòng tắm, Phong thấy cả Ngọc và Sun đều biến mất tiêu. Có lẽ về và trao con mèo cho giúp việc. Phong ko ăn sáng. Cậu khoác cái ba lô đen, rời khỏi nhà. Trường Dương Ngọc. Phong vừa đến trường khoác cặp mạch đến chỗ vườn hoa. Cậu vẫn còn buồn ngủ nhưng nếu ở nhà thêm thể nào cũng bị Ngọc quấy rầy, nên Phong quyết định đến trường. Cậu để cặp xuống gốc bằng lăng. Dựa vào thân cây, Phong nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Gió luồn vào tóc cậu, phất phơ bay. Ra chơi. Tiếng chuông reo làm Phong tỉnh giấc. Ko muốn về lớp, cậu ngước lên nhìn vòm lá xanh tươi, hít hà cái ko khí trong lành giữa muôn vàn cây cỏ. " Meo! " Phong giật mình, nhìn quanh quất. Cái thanh vừa rồi... Là do mệt quá nên sinh ra ảo giác sao?! " Meo!!! " Phong nhíu mày, thanh vừa rồi chắc chắn ko phải cậu tưởng tượng ra. Cậu ngó quanh, cố tìm cho ra nguồn gốc của tiếng kêu, sao nghe nó hao hao... " Ngoào!! " Ánh mắt Phong dừng lại ở chiếc ba lô bên cạnh. Nó khẽ chuyển động, ko ngừng vang lên những tiếng gầm gừ nhưng ràng. Cậu chau mày, từ từ kéo khoá cặp. " Ngoào!!!!! " Tiếng Sun rít lên giận dữ. Khoá vừa kéo, chàng ta nhảy phóc ra ngoài, đôi mắt hổ phách liếc Duy Phong đầy căm hờn. Cậu nhìn con mèo, mặt méo xệch. Trong lòng ko ngừng hét ko thành tiếng: " NGỌCCCCCC!!!!!!!!! " Sun sau khi hít đầy phổi ko khí trong lành cũng bình tĩnh lại. Dù cho ánh nhìn màu hổ phách vẫn rực lửa dán chặt vào người cậu chủ. Nó phải ngồi trong cái cặp đó tiếng rưỡi đồng hồ, cũng may là Ngọc kéo khoá cặp có để chừa chút, ko chàng ta ngoẻo từ lâu, bảo sao ko giận cho được! Sun liếc Duy Phong thêm cái nữa, phóng về phía khe tường dẫn ra sân. Phong nhổm ngay dậy, định bụng đuổi theo, nếu có ai thấy rất phiền phức. Cậu chưa kịp cất bước Sun dừng lại. Ở chỗ khe tường là hai đôi chân phụ nữ, chắn lối ra khỏi vườn hoa. Sun nhìn chướng ngại vật đầy khinh thường, rồi ngước mắt lên xem ai chắn con đường đến với tự do. Ánh nhìn màu hổ phách chợt sáng bừng khi nó gặp đôi mắt trong veo màu khói của ai kia. Mỹ nhân!!!!!! Lập tức mọi buồn bực bay đâu hết, Sun khẽ dụi dụi cái đầu vào chân người con trước mặt, đầy âu yếm. Zoe mặt nghệt ra, chưa biết nên phản ứng như thế nào. Mắt dán chặt vào cái cục lông " phạm thượng " vờn quanh chân chủ. Hải Băng cúi xuống nhìn con mèo màu đen dụi vào chân mình đầy nũng nịu, mắt ko tránh khỏi vẻ ngạc nhiên nhưng nhanh chóng dửng dưng. cúi người, bế thốc Sun lên, ôm chàng ta vào lòng, săm soi cục lông đen tuyền trước mặt. Sun được mỹ nhân ôm tim ko khỏi hoan hỉ, đôi mắt hổ phách mở to hết cỡ nhìn thẳng vào khuôn mặt tuyệt mỹ với làn mắt màu khói kia, ko ngừng bắn ra những tia âu yếm. Long lanh, long lanh. Phong bất động, đôi mắt màu cà phê xoáy vào Hải Băng. Cái con mèo chết tiệt đó... Sun vẫn ko ngừng nũng nịu trong lòng mỹ nữ. may mắn vì ta theo Ngọc về đây. Ở chỗ cửa hàng vật nuôi toàn bị mấy bà khách béo ị vuốt ve, người như bẹp dí dưới lớp lớp mỡ. Trời thương nên được xinh đẹp nhận nuôi. Nay còn được thiên thần bế thế này, dễ chịu, người đẹp trai bao h cũng có phúc. Nó khẽ rên lên: - Meo ~ ~Phong chợt bừng tỉnh. Nhìn cái cách Sun dụi dụi vào ngực Băng, chả hiểu sao cậu thấy ngứa mắt kinh khủng. Cái con mèo trời đánh đó, quả vô cùng háo sắc. Chỗ nào ko dụi, lại chọn đúng nơi mềm mại nhất cơ thể con mà vùi đầu vào. Cậu nhanh đến chỗ Băng, đưa tay giằng lấy Sun khỏi tay . Sun vừa mới nguôi giận lập tức ngọn lửa trong lòng lại lần nữa bùng cháy. Ánh mắt sặc mùi căm thù hướng về phía Duy Phong. Cậu ko thèm để ý, thả tay làm Sun rơi tự do xuống nền cỏ. Vì là mèo, lại còn là chàng mèo dẻo dai, nên Sun đáp đất nhàng ko hề hấn j nhưng vẫn gầm gừ với Phong. thoải mái tận hưởng cái cảm giác lâng lâng trong lòng tuyệt sắc giai nhân, tự nhiên bị phá đám giữa chừng, ta hận!!!!! Phong phớt lờ chàng mèo bốc hoả, bắt gặp ánh nhìn màu khói hướng thẳng về phía mình. Cậu nhìn lại, đôi mắt sâu hoắm vẻ dửng dưng. Zoe hết quay sang Phong lại hướng sang Băng, mắt hơi nheo nheo lại khó hiểu. Băng bắt gặp ánh nhìn thăm thẳm màu cà phê xoáy vào mình bỗng nhớ lại cố sáng hôm trước. quay mặt , cố trấn áp cái cảm xúc là lạ nhú mầm trong lòng. khe khẽ lên tiếng: - Mèo... của cậu? Phong hơi ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên cậu nghe Băng . Giọng trong veo, dịu dàng như tia nắng mỏng đầu thu. chất giọng có thể " gây nghiện ". Phong lơ đãng gật, mắt hướng chỗ khác. Cậu cất tiếng: - Được tặng. Băng cúi đầu, mắt nhìn con mèo. Nó đáng . vài người rằng mèo là loài vật thiêng liêng, mang trong mình nhiều sức mạnh cổ xưa. Có người tin rằng đây là loài vật tượng trưng cho Mặt Trăng, có phép thuật. nhìn Sun, đầy tò mò. - Tên? Phong quay người, bế Sun lên. Nó thấy Băng nhìn mình mắt ánh lên gian tà, định bụng làm nũng để được ôm vào lòng lần nữa. Nhưng, ý định bất thành. Quả , nó càng ngày càng ghét cậu chủ của mình. - Sun. Băng ngước lên nhìn Phong. Đôi mắt màu khói đầy ma lực. Đầu nảy lên ý định. liếc nhìn Sun lần cuối, quay người ra khỏi vườn hoa. Hết h ra chơi rồi. Zoe vội vàng chạy theo chủ. Đôi mắt trước khi quay người vẫn kịp liếc Duy Phong cái, ko giấu diếm thú vị dưới đáy mắt. Phong nhìn theo cho đến khi bóng hình Băng khuất dạng. Hôm nay cũng mặc váy trắng, làn tóc nâu chảy tràn bờ vai trắng ngần. Đầy quyến rũ. Hệt thiên thần. Sun nhìn theo Băng đầy đắm đuối và nuối tiếc. Chàng ngước lên, gầm gừ nhìn Phong. Cậu liếc nó bằng nửa con mắt làm Sun càng muốn điên hơn. Chàng giơ móng, dự định cào vào chân cậu chủ cú đau điếng. Bất thần, Phong túm lấy gáy nó, nhấc bổng lên, để nó đối diện mặt mình. Đôi mắt cà phê khẽ nheo lại nhìn Sun lúc lâu, ánh nhìn lạnh lùng đáng sợ. Hàn khí bao phủ lấy cậu. Bao nhiêu dũng khí bay hết, Sun rùng mình, thấy sống lưng lạnh toát. Linh tính mách bảo sắp có điều chẳng lành. Phong cười đểu nhìn thẳng vào bộ dạng hơi co lại vì sợ hãi của Sun, miệng lẩm bẩm: - Mày quả là con mèo hám đấy, hoàn toàn ko xứng làm thú nuôi của ta. Nên... phạt mày và bà chủ cũ thế nào đây? Ở nơi nào đó, Ngọc bỗng thấy lạnh gáy.