1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên Thượng Hồng Phi - Nguyên Hoa

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 24

      Tương Ly thao tác nhân vật, để cho Ly Thương Chi Tuyết đứng ở địa điểm an toàn.

      Cũng chính vì nguyên nhân đó, thời điểm Tiểu Tước Ưu Thương truyền tống đến bên người , vừa đúng lúc bị nhóm mm trầm mặc ở Thiên Tám vây lại.

      Ly Thương Chi Tuyết mở tổ đội, mời Tiểu Tước Ưu Thương gia nhập.

      Mà chúng mm vừa nghĩ đến Ly Thương sama muốn dẫn các nàng luyện cấp, vừa mới di chuột đến ô xin gia nhập, ‘đinh’ tiếng, tổ đội liền đóng lại……..

      [Tiểu Tước Ưu Thương]:-0-!! Chủ nhân ngươi hãm hại ta!

      Chúng mm vất vả lắm mới chĩa mũi dùi vào Tây Tây á vũ giờ quay đầu.

      [Tổ đội][Ly Thương Chi Tuyết]:-( Khuôn mặt tươi cười) Có sao ? Người hầu trách cứ chủ nhân?

      [Tổ đội][Tiểu Tước Ưu Thương]: -,- dám~~

      [Tổ đội] [Ly Thương Chi Tuyết]: dám là tốt. mình ngươi ở đây sao chứ? Hôm nay mang ngươi lên cấp 30.

      [Tổ đội][Tiểu Tước Ưu Thương]: sao, có các tỷ tỷ xinh đẹp ở cùng, tịch mịch……

      [Tổ đội][Ly Thương Chi Tuyết]:……

      Vì thế pháp sư thân huyền thiên tinh giáp lấp lánh hào quang, chạy đến chỗ quái tụ tập dùng chiêu Băng Thiên Tuyết, quái vật chung quanh đều bị kéo đến, mục tiêu tự nhiên nhằm thẳng vào , cho dù bị quái vật vây công, cộng thêm chức nghiệp pháp sư được trò chơi xưng tụng là phòng ngự thấp nhất, cũng thể làm cho mất quá nhiều máu, Ly Thương Chi Tuyết cấp cho bản thân chiêu gia tốc, bắt đầu chạy đến bên người đàn quái vật khác, lại vẫy chiêu Băng Thiên Tuyết. cứ làm như vậy ước chừng 4-5 lần, phía sau tụ tập 50-60 con quái, khoảnh khắc xoay người dừng lại, trượng quay vòng, hào quang hoa lệ văng khắp nơi, thiêu đốt mấy chục con thạch quái đằng sau, chỉ trong chốc lát, toàn bộ đều biến mất.

      Hai người bởi vậy nhận được rất nhiều kinh nghiệm cùng dược phẩm.

      Hồng Phi bản thân cũng có luyện cấp, ít tài liệu cùng vật phẩm trực tiếp để trong rương của Tiểu Tước Ưu Thương. Lần này tổ đội cùng Ly Thương Chi Tuyết, vật phẩm rơi ra cũng chỉ có nàng nhặt, bởi vì luyện cấp quá nhanh, hành trang của Tiểu Tước Ưu Thương rất nhanh chật cứng…… Vì thế, mặt đất vẫn còn la liệt các loại hồng dược lam dược.

      [Tiểu Tước Ưu Thương]: Ách……

      [Ly Thương Chi Tuyết]:……

      [Tiểu Tước Ưu Thương]: Có tỷ tỷ nào cần hồng dược lam dược ? Nơi này rất nhiều.

      Ai, là đứa bé ngoan, thấy được lãng phí a.

      Chúng mm có người ngo ngoe muốn chạy lên nhặt, lại bị Tây Tây á vũ hô trong [Tổ đội]

      [Tổ đội][Tây Tây á vũ]: cần nhặt, nàng cố ý diễn kịch trước mặt chúng ta.

      [Tổ đội][Phong phiêu tuyết]: Tây Tây jj rất đúng, nàng cố ý ở trước mặt Tuyết đại nhân hạ thấp chúng ta để đề cao chính mình

      [Tổ đội][Nam dã minh nhật hương]: Thực tm ghê tởm.

      Ai…… kỳ thực bản thân nàng cũng tiếc khi đem những dược liệu trân quý đó tặng cho bọn họ a, nhưng biết làm sao được, hành trang full, lực bất tòng tâm. tại tốt rồi, vật phẩm đáng giá mấy chục vạn, miễn phí tặng người đều cần, đáng tiếc đáng tiếc.

      Vì thế chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy vạn hồng dược lam dược trân quý biến mất, lệ rơi đầy mặt ~

      Ngay đến Hồng Phi nhìn quen những vật phẩm quý giá đó cũng cảm thấy đáng tiếc chứ đừng đến mấy người chơi nữ chuyên về kỹ năng sinh hoạt kia, đó là tài liệu hợp thành vật phẩm rất hiếm có, giá trị mấy chục vạn cứ như vậy tong…… Chỉ vì ở trước mặt Tuyết sama lưu ấn tượng tốt, chỉ có thể gạt nước mắt, nhịn!

      Nhàn rỗi có việc gì làm, Hồng Phi thích loại cảm giác này, vì thế thao tác nhân vật, cấp Ly Thương Chi Tuyết thêm chút trạng thái.

      …… Đương nhiên, Tuyết sama căn bản cần buff , nàng cũng coi như luyện kỹ năng-0-!

      Bất quá những nữ nhân đứng bên cạnh nhìn vừa mắt.

      [Tổ đội][Nam dã minh nhật hương]: Định làm gì, cấp bậc thấp như vậy, còn dùng kỹ năng phụ trợ, cười chết người.

      [Tổ đội][Phong phiêu tuyết]: Thực làm trò, xem nổi nữa.

      [Tổ đội][ Lăng Ba tiên tử]: Nàng vênh váo như vậy, bị quái vật cắn chết là tốt nhất.

      [Tổ đội][Tây Tây á vũ]: Cắn chết? A a, ta có biện pháp.

      [Tổ đội][Thanh sắc đồng thoại]: Tây Tây jj ngươi có hảo phương pháp, mau mau.

      [Tổ đội][Tây Tây á vũ]: Trước kia có người mang ta qua Thiên Long Bát Bộ luyện cấp( bất quá chỉ lên đến tầng thứ 5, nhưng nữ nhân này sĩ diện như vậy, khẳng định ), với ta quái vật ở nơi này đều dùng kỹ năng quần công, bởi vậy chỉ cần người trong chúng ta chạy qua đó, kéo quái vật đến bên cạnh nữ nhân kia, sau đó nhanh chóng quay về, con quái vật nhất định nhằm vào nữ nhân kia công kích.

      [Tổ đội][Phong phiêu tuyết]: Như vậy ai ?

      Các nàng phải ngốc tử, tự dưng kéo quái chạy đến bên người Tiểu Tước Ưu Thương, khiến cho Ly Thương Chi Tuyết hoài nghi mới là lạ. Nhất thời mọi người đùn đẩy lẫn nhau, ai cũng chịu .

      [Tổ đội][Tây tây á vũ]: Nếu như vậy, mấy người chúng ta hợp lực công kích con quái, coi như chúng ta luyện cấp, chẳng may thể lực đủ, giết được quái, thời điểm chạy trốn cẩn thận chạy đến vị trí của nàng…… A a, này tính chúng ta sai .

      [Tổ đội] [Phong phiêu tuyết]: Tây Tây jj ngươi hảo thông minh!!!

      Kế hoạch định, mấy người thêm trạng thái cho nhau: Phòng ngự, tăng máu, ma pháp phòng ngự, viễn trình công kích.

      [Tây Tây á vũ]: Hảo nhàm chán nga, chúng cũng đánh quái được ?

      [Phong phiêu tuyết]: Hảo a hảo a, ta tin chúng ta cùng nhau hợp lực mà giết nổi con quái .

      Trong số bọn họ, Lăng Ba tiên tử cấp bậc cao nhất, phòng ngự cũng cao nhất, nàng đến bên người con quái vật lạc đàn, tung chiêu hỏa cầu, quái vật rớt 10% máu, bị chọc giận hướng nàng đánh tới.

      Lăng Ba tiên tử rất nhanh chạy trốn, chỉ trách tốc độ quái vật so với nàng nhanh hơn, mắt thấy sắp bị đuổi kịp, giờ phút chạy trối chết này, nàng căn bản nhớ đến nhiệm vụ dẫn quái, con chuột điểm loạn, hướng chúng nữ chạy tới.

      Tây Tây á vũ tuy kinh hãi thất sắc, nhưng còn có chút đầu óc, phóng chiêu khô đằng quấn quanh. Cửu vĩ xi vưu giảm bớt tốc độ, cũng coi như giải nguy cho Lăng Ba tiên tử.

      Tình huống vừa mới ổn định, chúng nữ liền hợp lực đem quái dẫn đến bên người Tiểu Tước Ưu Thương.

      Hồng Phi thấy Cửu vĩ xi vưu hướng bên này chậm rãi tới gần, dĩ nhiên hiểu được bọn họ muốn hại chết nàng, khẽ cười tiếng, chỉ hiềm các nàng động tác quá chậm, vì vậy chủ động lên nghênh đón.

      Ly Thương Chi Tuyết vốn định giải quyết con Cửu vĩ xi vưu lạc đàn kia, bất quá thấy Tiểu Tước Ưu Thương bỏ chạy, ngược lại chủ động tới gần, biết nàng muốn đùa giỡn, cũng làm điều thừa, tiếp tục giết đàn quái của mình.

      [Tiểu Tước Ưu Thương]: Các tỷ tỷ, cần ta hỗ trợ ?

      [Tây Tây á vũ]: Ân.

      Ngăn quái thực tốn hết sức, có thể đánh chữ trả lời Tiểu Tước Ưu Thương là cực hạn lớn nhất của Tây tây á vũ.

      [Tiểu Tước Ưu Thương]: Hảo.

      Vì thế, pháp sư kỹ năng Băng Thiên Tuyết. ( mới học trộm được từ chỗ Ly Thương Chi Tuyết)

      Chỉ thấy bông tuyết bay múa đầy trời, dừng ở người Vửu vĩ xi vưu, cũng dừng ở người chúng nữ. Tất cả những người chúng chiêu thân thể bỗng chốc trở nên xanh lè, tốc độ nhất thời bị giảm ít.

      [Phong phiêu tuyết]: Ngươi!

      Mới vừa xong, bị cửu vĩ xi vưu cắn chết.

      [Tiểu Tước Ưu Thương]: A! Ta quên Băng Thiên Tuyết là kỹ năng quần sát, ta lại cùng các ngươi tổ đội……5555, thực xin lỗi a.

      Tiểu Tước Ưu Thương rốt cuộc cấp bậc thấp, kỹ năng cũng chỉ học được bậc, cho dù có hiệu quả đóng băng, cũng rất nhanh biến mất, sau khi Phong phiêu tuyết mm làm vật hi sinh đầu tiên, những người khác coi như có vận khí, chỉ còn lại chút hơi tàn, tiếp tục cùng Tiểu Tước Ưu Thương chạy trốn Cửu vĩ xi vưu.

      biết Tiểu Tước Ưu Thương có bị hoảng sợ đến phát điên hay , cư nhiên chạy đến chỗ đàn quái tụ tập, đợi cho tới gần phạm vi công kích của chúng, mới phát ra mình chạy sai đường rồi, quay đầu trở lại– đương nhiên, phương hướng chạy về chính là chỗ an toàn mà chúng nữ khổ sở mới tìm được.

      Nàng cấp bậc thấp, nhưng vận khí ra tốt lắm, luôn giữ khoảng cách nhất định, nằm trong phạm vi công kích của quái vật, chẳng những bị giết, cho dù có đến gần, cũng có thể lợi dụng những chướng ngại vật bên cạnh để che chắn, tiếp tục đẩy xa khoảng cách. Hơn nữa nàng như nghé con mới sinh sợ hổ, cư nhiên bên chạy, bên dùng tay đánh chữ.

      [Tiểu Tước Ưu Thương]: Oa a a! Làm sao bây giờ, các tỷ tỷ đến hỗ trợ nha.

      [Thanh sắc đồng thoại]: Ngươi đừng quá–!

      Vừa định đánh chữ, Thanh sắc đồng thoại kịp di chuyển chuột, là người thứ hai bị quái vật cắn chết.

      Bị Tiểu Tước Ưu Thương nháo hồi, chúng nữ nhanh chóng ly khai, đợi đến thời điểm cách xa đàn quái, liền lựa chọn quyển trục hồi thành.

      Tiểu Tước Ưu Thương bị dọa đến mức phóng kỹ năng lung tung, lại là băng thiên tuyết a, lại là khô đằng quấn quanh, bất kể là kỹ năng gì, chỉ cần sử dụng được đều thi triển toàn bộ. Nàng tự đánh mình thôi, trình độ di chuột lại ‘kém’ đến mức, cuối cùng mục tiêu công kích lại đánh mình người khác!

      Mà Tiểu Tước Ưu Thương – tiểu dị sĩ cấp 10 (Mới vừa thăng cấp) kéo đống quái chạy đến phía sau Ly Thương Chi Tuyết, cư nhiên còn có thể nhanh tay đánh chữ.

      [Tiểu Tước Ưu Thương]: Chủ nhân, giao cho ngươi.

      [ Ly Thương Chi Tuyết]: Ân.

      Giải quyết xong quái vật nguy hiểm, Hồng Phi lại phi thường nhu thuận chạy về vị trí an toàn, ngồi ngay ngắn.

      [Tây Tây á vũ]: Ngươi cố ý đích!

      phải cố ý, là cố tình, ai bảo các người thao tác kém, chạy trốn kém.

      [Phong phiêu tuyết]: Quá đáng, vì cái gì hại nhóm ta.

      Đại tỷ ngươi có lầm hay , là các ngươi có tâm hại người……

      [Thanh sắc đồng thoại]: Tiểu Tước Ưu Thương, ngươi ràng cho ta, rốt cuộc là ý gì! Bằng chúng ta từ bỏ ý đồ.

      Hồng Phi囧 một囧, nàng mới cấp mười a, liền phải chịu mấy chục “Nữ đại thần” uy hiếp, nàng hảo sợ hãi nga~~

      Bất quá, người ta nếu cầu nàng lên tiếng, cũng nên tỏ vẻ gì đó.

      Vì thế ánh mắt lóe lóe, Hồng Phi đánh ra hàng chữ.

      [Tiểu Tước Ưu Thương]: Tơ tưởng chủ nhân ta, tất cả đều phải chết!

      [Ly Thương Chi Tuyết]:……

      khuôn mặt lạnh lùng củaTuyết sama rốt cuộc cũng nở nụ cười, tuy nhợt nhạt, nhưng chói mắt cực kỳ.

      [Tiểu Tước Ưu Thương]: Hắc hắc.

      [Ly Thương Chi Tuyết]: Người hầu Tử Ngọ hồ ?

      [Tiểu Tước Ưu Thương]: Hảo a.

      Vì thế, song song sử dụng Tử Ngọ hồ truyền tống trục bay , để lại đống thi thể mỹ nữ đợi người đến xử lý.

      Hoàn hảo Vô Thanh Vô Tức online.

      Nguyên bản bay tới thiên tám là muốn xem tình huống Tương Ly cùng Tiểu Ưu, lại phát đầy đất thi thể người, thê lương a……

      Bất quá Tiểu Ưu cùng Tương Ly song song mất tích, có chuyện a!

      [Vô Thanh Vô Tức]: Đây làm sao vậy? Thiên Tám địa phương nguy hiểm như vậy, tại sao ngốc ở chỗ an toàn?

      [Thanh sắc đồng thoại]: Tiểu Tước Ưu Thương tiện nhân kia có ý gì, tự nhiên dẫn quái giết chết chúng ta, cầu đem nàng đuổi khỏi bang hội!

      [Phong phiêu tuyết]: đúng vậy, rác rưởi, chỉ biết ở trước mặt nam nhân giả bộ đáng thương, biết xấu hổ.

      [Vô Thanh Vô Tức]: A a, các vị tiểu thư, Tiểu Tước Ưu Thương mới cấp 7, xin hỏi như thế nào làm hại các ngươi?

      Này…… người có thể đáp, chỉ có thể khóc lóc om sòm!

      [Nam dã minh nhật hương]: Nếu đem nàng khai trừ, chúng ta liền tập thể lui hội.

      [Lăng Ba tiên tử]: Đúng, tập thể lui hội.

      [Tây Tây á vũ]: Vô Thanh gg, chúng ta cũng biết Tiểu Tước Ưu Thương tại sao lại làm thế, nhưng là kết quả ngươi cũng thấy được, chúng ta đều chết ở chỗ này, chẳng lẽ còn lừa ngươi sao? Nếu đem nàng đá khỏi công hội, ta nghĩ chúng ta ở lại nơi này cũng có ý nghĩa.

      Hừ, ta chính là sever đệ nhất mỹ nữ, ngươi chắc cũng hy vọng ta rời , huống hồ còn có rất nhiều mỹ nữ nổi danh trong sever.

      [Vô Thanh Vô Tức]:…… Như vậy a.

      [Nam dã minh nhật hương]: Mau đá ! Vô Thanh gg.

      [Vô Thanh Vô Tức]: Hảo.

      Hệ thống thông báo: Lăng Ba tiên tử, Nam dã minh nhật hương, Thanh sắc đồng thoại, Phong phiêu tuyết…… Tây Tây á vũ bị đá ra bang hội.

      [Phong phiêu tuyết]: Ngươi, Vô Thanh Vô Tức ngươi có ý gì?!

      [Vô Thanh Vô Tức]: ^_^ đừng bản công tử bao che nha, Tiểu Ưu chính là ta tương lai…… Đệ muội!
      B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 25

      Tử Ngọ Hồ tuy có phong cảnh xếp số số hai trong thiên địa, nhưng bởi vì nơi đó có mấy loại quái vật mang diện mạo đáng khinh, ví như cóc béo ba chân, lại thêm con rết 18 chân chuyên gia đánh lén….., làm cho chỉ số xinh đẹp giảm xuống 300 điểm.

      Tiểu Tước Ưu Thương lòng vòng bên hồ nước, phía sau là mấy con ếch phun khói độc màu xanh. Pháp sư tuấn dật như thiên sứ hạ phàm nắm trong tay pháp trượng, chính khoanh tay chậm rãi tới. Biết năng lực của nàng, cũng có bất cứ loại hỗ trợ thừa thãi nào, chỉ khi thấy khoảng cách quái vật đủ gần, mới vẫy tay phóng ra chiêu Băng Tiễn Thuật, đóng băng lũ quái vật. Chỉ tiếc lực công kích quá mạnh mẽ, cho dù là kỹ năng cấp thấp cũng khiến cho đám cóc đó phải bỏ mạng.

      [Ly Thương Chi Tuyết]: có lỗi.

      [Tiểu Tước Ưu Thương]: nữa, chủ nhân ta mệt, giết sạch chúng nó .

      Sai sử chủ nhân tự nhiên như thế, Tiểu Tước Ưu Thương ngày càng có tự giác của người hầu. Có lẽ là do chiều quá sinh hư.

      [Ly Thương Chi Tuyết]: Hảo.

      Lôi vân phong bạo! Chung cực kỹ năng pháp sư cấp 75, lúc đánh quái vật Thiên Tám cũng chưa từng dùng qua……..

      Quái vật trong phạm vi màn hình toàn bộ chết sạch.

      [Tiểu Tước Ưu Thương]: Oa! Chủ nhân là lợi hại, ta hảo sùng bái ngươi nga~~~~

      Hồng Phi khịt khịt mũi, giả bộ đến mức bản thân cũng nhịn được mà bật cười.

      [Ly Thương Chi Tuyết]:……

      Quả nhiên con người lạnh lùng ở nước xa xôi kia cũng J

      [Ly Thương Chi Tuyết]: Người hầu trước kia sùng bái ta sao?

      [Tiểu Tước Ưu Thương]: Ách…… Trước kia cũng sùng bái, tại càng sùng bái.

      [Ly Thương Chi Tuyết]: http://***************.com/images/smilies/icon_cute.gif

      [Tiểu Tước Ưu Thương]: Bởi vì nghĩ tới chủ nhân được nhiều nữ nhân thích như vậy!!

      [Ly Thương Chi Tuyết]:……

      [Ly Thương Chi Tuyết]: Người hầu ăn dấm chua?

      [Tiểu Tước Ưu Thương]: Hứ, các nàng còn đủ tư cách, ta chỉ ăn Hồng Phi sama dấm chua!

      [Ly Thương Chi Tuyết]: A a.

      Vô sỉ a…… Bất quá vô sỉ đến đáng .

      Khóe miệng Tương Ly lại nhếch lên, nếu nàng biết được sớm nhận ra nàng cùng Thiên Thượng Hồng Phi chính là người, nhớ đến những lời giờ, biết có xấu hổ và giận dữ đến chết hay ?

      [Tiểu Tước Ưu Thương]: Đúng rồi chủ nhân, hôm nay như thế nào hứng trí đến Tử Ngọ Hồ luyện cấp?

      [Ly Thương Chi Tuyết]: Chờ bên kia thanh tĩnh rồi trở về.

      [Tiểu Tước Ưu Thương]: Ừ.

      [Ly Thương Chi Tuyết]: Đúng rồi, ta gần nhất trở về lần, cho nên thời gian luyện cấp có thể nhiều như trước.

      [Tiểu Tước Ưu Thương]: -0-! Về nước?

      [Ly Thương Chi Tuyết]: Ân, bên này là lễ giáng sinh, trường học cho nghỉ hai tuần.

      [Tiểu Tước Ưu Thương]: Trở về tìm bằng hữu hay là……?

      [Ly Thương Chi Tuyết]: Người hầu ngươi hy vọng ta tìm ai?

      [Tiểu Tước Ưu Thương]: Ách…… Người hầu thể hỏi việc riêng tư của chủ nhân!!

      [Ly Thương Chi Tuyết]: Đoán thử xem.

      [Tiểu Tước Ưu Thương]: Là Thần Phongsama cùng Vô Thanh Vô Tức?

      [Ly Thương Chi Tuyết]: Ngô…… Cũng tính, bất quá chỉ đúng nửa.

      [Tiểu Tước Ưu Thương]: nửa nửa? Chả lẽ là tìm người a!

      [ Ly Thương Chi Tuyết]: Ân.

      Hồng Phi nguyên bản cầm tách cà phê nóng, vừa nhìn thấy dòng chữ này nhảy ra màn hình máy tính, ngực tự nhiên có chút cay đắng khó nên lời, giống như cà phê quên bỏ đường, chỉ để lại hương vị chua sót, đánh thẳng vào trong lòng.

      Buông cái tách, Hồng Phi có chút gian nan đánh ra mấy chữ.

      [Tiểu Tước Ưu Thương]:…… Là nữ?

      [Ly Thương Chi Tuyết]: Ân.

      [Tiểu Tước Ưu Thương]: Là nữ hài tử chủ nhân thích?

      [Ly Thương Chi Tuyết]: Thích.

      [Tiểu Tước Ưu Thương]: Như vậy a…… tốt.

      [Ly Thương Chi Tuyết]: Người hầu sao, lần trước ngươi muốn gặp bạn mạng, giờ vẫn kiên trì?

      Nếu kiên trì, có lẽ cho nàng, là đến tìm nàng. Địa chỉ IP ở trường Quý Viễn, muốn tìm người, khó khăn phải quá lớn.

      [Tiểu Tước Ưu Thương]: . Nếu là bằng hữu, thấy mặt chẳng lẽ phải bằng hữu nữa sao? Nếu vậy…… Rất nhiều người ở gần nhau nhưng thể duy trì tình cảm, cách đường truyền internet, dựa vào cái gì để gắn bó?

      là như thế?

      Vì cái gì qua mạng, tại cũng có thể cảm nhận được nàng thương tâm, có thể tưởng tượng bàn tay nàng đặt bàn phím run rẩy, cùng với khuôn mặt tái nhợt, bộ dạng cắn môi.

      Nhưng, chung quy cái gì cũng chưa .

      Cuối cùng, hóa thành hai chữ màn hình: ” Đứa ngốc.”

      Nhất thời gì.

      [Ly Thương Chi Tuyết]: Ta hạ, người hầu ngủ sớm chút,88.

      [Tiểu Tước Ưu Thương]: Ngủ ngon.

      Đêm nay, Hồng Phi có ngủ, trước đây dù có luyện cấp điên cuồng thế nào, cứ đến giờ là phải lên giường ngủ, chỉ có đêm nay, nàng luyện cấp, cái gì cũng nghĩ, dẫn quái, giết quái, lại dẫn quái, lại giết quái. Lặp lại có lẽ cũng là loại lạc thú.

      ***

      Di chứng thức suốt đêm chính là đây.

      7 giờ sáng dậy nổi, ngủ thẳng đến 4 giờ chiều mới rời giường.

      Bất quá hoàn hảo là thứ sáu, cần trốn học.

      Mơ mơ màng màng đứng lên nghĩ muốn tiếp tục luyện cấp, lại nhận được điện thoại của Quý Viễn. nguyên lai mua vé xem phim, buổi tối19:00, muốn cùng nàng xem.

      Lúc đó Hồng Phi cùng Quý Viễn đồng học kết thành tình hữu nghị thâm hậu—cứ cách hai ngày nàng lại có tô thịt miễn phí, bởi vậy nghe mời coi phim liền vui vẻ đáp ứng.

      Ba ác ma trong phòng nghe nàng muốn “Ước hội” (Tuy Hồng Phi đồng học lần nữa nhấn mạnh quan hệ giữa họ vô cùng thuần khiết, bất quá bị khinh bỉ nhìn) vội lôi kéo nàng đến tiệm làm tóc.

      Hồng Phi nguyên bản có mái tóc nâu mềm mại dài tới ngang hông, nhưng cuối cùng dưới lời đề nghị của nhà tạo mẫu tóc, đổi thành tóc uốn quăn chưa thử bao giờ.

      Khuôn mặt của nàng rất , giờ bị mái tóc quăn ôm lấy càng thêm vẻ xinh đẹp đáng . Lần này ba ác ma hóa trang cho nàng, chỉ lệnh cho nàng đánh qua chút phấn, thuận tiện nhéo mấy cái vào gương mặt khiến người khác ghen tị kia( má hồng -0-!), Hồng Phi giống như tia sáng xuất trước mặt mọi người.

      Ai! Quả nhiên là mỹ nhân bại hoại!

      Trước khi , lão Nhị lấy từ trong hòm ra cái thắt lưng phụ trợ, lúc này mới cười vừa lòng, đẩy nàng ra cửa.

      Ai ai ai, nàng mới 20 tuổi, sao lại có tâm tình giống như vừa gả nữ nhi, biết là may mắn hay bất hạnh.

      Hồng Phi là đứa rất đúng giờ, bởi vì trước khi ra cửa lãng phí thời gian vào việc ăn mặc trang điểm, cho nên dùng hết sức lực toàn thân chạy đến cửa trường.

      Lúc đến nơi sớm hơn thời gian hẹn đúng 30 giây, Hồng Phi đương thở hồng hộc đột nhiên phát ….. Quý Viễn đồng học còn chưa có đến!

      Hùng hùng liệt hỏa thiêu đốt a!

      ” Như thế nào chạy gấp như vậy?” 30 giây sau, Quý đồng học “Phi thường đúng giờ” đến.

      giây hơn kém…… Hồng Phi nhìn , biết nên cười hay là nên sinh khí.

      “Ta đến trước ngươi, ngươi thiếu ta nhân tình, nhớ tuần sau mang thịt đến! Ta muốn 10 phần.”

      “Được.” Quý Viễn cười gật đầu, “Nhưng nhớ lần sau cần chạy đến nỗi thở ra hơi như vậy. Nữ hài tử đến trễ là sai lầm có thể tha thứ, có đứa con trai nào để ý đâu.”

      “…… Ngươi thường xuyên phải chờ?”

      ” Ngô…… thường.” Trước mắt chỉ mới chờ tên Tương Ly kia.

      “……”

      ” Ngươi tóc…….”

      ” Ân? Rất khó xem?” thế nào Hồng Phi vẫn là nữ hài tử, tự nhiên để ý người khác đánh giá chính mình.

      có, thực đáng .”

      ? gạt người?” Nhớ lần trước đánh giá của tên này làm cho nàng mang bộ dạng như quỷ lại lại trong sân trường.

      ” Thực thích hợp ngươi.”

      ***

      [2012] kết cục là địa cầu hủy diệt, tổng thống Mĩ lưu lại cùng tồn vong với địa cầu, Trung Quốc chủ tịch lên phi thuyền vũ trụ chạy trốn-0-!! Đế quốc mỹ thực có sắc thái hùng, hơn nữa đem địch nhân Trung Quốc xấu phen.

      Tan cuộc là hơn 9 giờ tối, bầu trời u ám, trong chốc lát đổ mưa tầm tã, hoàn hảo hai người vận khí tồi bắt xe trở về. ngồi xe chuyện về tình tiết của bộ phim vừa xem, Quý Viễn lại ngoài ý muốn đích thu được điện thoại Tương Ly.

      ” Ta trở lại.”

      “Ách, đúng a, đến lễ giáng sinh, các ngươi bên đó cũng nghỉ. Muốn ta đến sân bay đón ?”

      cần, ta xe, phỏng chừng 1 tiếng nữa là về đến nhà. Đúng rồi, ngươi có thời gian ?”

      “Làm sao?”

      “Trong nhà lâu ai ở…….”

      “ok, ta hiểu được.”

      Tương Ly tên này sạch thái quá, cahwn đệm mới mua có năm muốn dùng lại, lần này gọi điện đến là muốn mua dùm đồ dùng! Ai, thực nên cùng Tương Sinh đem sủng nhiều năm như vậy.

      Nghe được mấy từ lễ giáng sinh cùng máy bay, Hồng Phi hiểu tại sao tâm nhảy dựng lên, tuy nàng thích hỏi việc riêng tư của người khác, nhưng lần này lại nhịn được: “Làm sao vậy?”

      ” Tên kia trở lại.”

      ” Tương…… Ly?”

      ” Ân. Như vậy, ta trước đưa ngươi về, sau đó ta còn phải mua sắm chút.”

      Mưa lớn như vậy, trời lại tối rồi, trung tâm mua sắm 10 giờ đóng cửa, ngươi khẳng định đến kịp.”

      ” Ân, cũng đúng.”

      ” Cho nên, ta cùng ngươi mua.”

      ” Lại tính toán cái gì?”

      ” Đó là, căn tin trường học có bảng đề nghị, ta viết lên đó mỗi ngày đều làm món ta thích, bất quá phải có học sinh ký tên, ngươi giúp ta lấy 100 chữ ký.”

      Hừ hừ, Quý đại công tử là nhân vật phong vân trong trường học, có ra tay, đừng 100,1000 chữ ký cũng thành vấn đề.

      chỉ cần 100 chữ ký, cầu khác?” Quý Viễn hướng nàng cười, tươi cười mơ hồ nhìn thực, Hồng Phi cực kỳ chột dạ.

      Có lẽ, trong lòng của nàng chỉ muốn gặp mặt Tương Ly. Tuy nhiên gặp bạn mạng, nhưng nếu đối tượng là Tương Ly, nàng giống như cũng chán ghét. Huống hồ, dưới tình huống đối phương biết mình là ai, nhìn trộm chút cũng sao.

      Mua xong đồ dùng thường ngày, Quý Viễn lại mua cái bánh ngọt rừng rậm to, sau khi gói lại, hơn 10 giờ.

      Mưa càng lúc càng lớn, gió cũng càng lúc càng to, dây ngô đồng quấn quanh cột điện đều bị gió thổi lung lay như sắp đổ.

      Quý Viễn hai tay cầm đồ vật này nọ, Hồng Phi che dù, trận gió lớn gào thét mà đến, trực tiếp đem cây dù xinh đẹp kia cuốn bay.

      Y phục hai người trong nháy mắt ướt hơn phân nửa, Hồng Phi nhìn Quý Viễn chật vật, mặc kệ bản thân bị lạnh đến phát run, vẫn cười ha hả.

      ” Lạnh ?”

      Quý Viễn cởi áo khoác ngoài phủ lên người nàng, đỏ mặt, lui về phía sau từng bước.

      , cần, mưa lớn như vậy, khẳng định phải ướt đẫm, mặc hay cũng sao.”

      Có thể cùng Tương Ly ở lâu chỗ, Quý Viễn cũng có khi rất bá đạo, mặc kệ Hồng Phi cần, vẫn cố chấp đem áo choàng khoác lên người nàng.

      ” Ách…….”

      Giúp nàng kéo áo cao lên chút, cũng giúp nàng buộc tóc lại Quý Viễn cười ôn nhu: “Làm tóc quăn cũng tốt lắm, ướt liền khó coi.”

      Hồng Phi quanh hồi, hề cự tuyệt. Có lẽ đối với người bá đạo, nàng luôn luôn biết nên cự tuyệt như thế nào, giống như bị ba ác ma trong phòng ngược đãi.

      vất vả mới bắt được xe, hai người quyết định trước tiên đem đồ vật đến chỗ Tương Ly, sau đó cùng nhau quay về trường học.

      xe, thiếu được màn bình luận về Tương Ly đồng học sắp sửa gặp mặt.

      ” Cái kia, Tương Ly rốt cuộc như thế nào?”

      ” Ngô…… Ta nghĩ nghĩ, theo như hình dung của nữ hài tử các người, có lẽ là diện mạo tiểu thụ, khí chất tiểu công.”

      “……” Chủ nhân nguyên lai có bộ dạng này a, Hồng Phi cười trộm.

      Nhà Tương Ly nằm trong khu đô thị cao tầng, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm, giá 1m2 cũng đủ để những gia đình nghèo khó mua được 10m2 đất.

      Quý Viễn ấn chuông cửa, đợi 1 phút đồng hồ còn chưa thấy người ra mở, vì thế lấy ra chum chìa khóa, đẩy cửa vào.

      Lúc này Tương Ly vừa mới tắm rửa xong, chỉ quấn chiếc khăn tắm ra mở cửa, lại nghĩ song phương nhân mã thế nhưng gặp nhau ở cửa.

      Thời điểm Quý Viễn mở cửa, Hồng Phi giúp cầm túi mua hàng to, sau khi vào cửa, vừa định tìm chỗ để đồ, liếc mắt cái lại nhìn thấy Tương Ly lõa thể…

      Hồng Phi ngây dại…… Nàng chỉ muốn nhìn trộm chủ nhân chút, muốn nhìn trần truồng a.

      Hơn nữa, Thần Phong đại thần lõa thể trong trò chơi còn khiến cho nàng động tâm, ngược lại Ly Thương Chi Tuyết ở ngoài đời còn kín hơn lại khiến cho người ta muốn phun máu mũi.

      Hai đóa mây hồng lên gò má, Hồng Phi nâng cao túi mua hàng, đem khuôn mặt nho che khuất.

      Hoàn hảo Tương Ly cũng có chú ý đến nàng, chỉ thản nhiên liếc mắt cái, tiện thể với Quý Viễn: “Ta quên ngươi cũng có chìa khóa.”

      “Đồ vật ngươi cần mua đến đây, có 4 bộ chăn ga gối đệm, tiện kéo Tương Sinh đến đây ở cùng.”

      ” Ân. Hôm nay ngươi ở đây?”

      , ta cùng nàng trở về.”

      Rốt cục đem đề tài chuyển tới Hồng Phi, Tương Ly nhìn nhìn túi mua hàng che trước mặt, cùng với thân thể nho trốn đằng sau, thuận miệng hỏi: “Bạn ?”

      Quý Viễn sợ Hồng Phi xấu hổ, vội trả lời: “ phải, chính là bạn học, kêu Hạ Hồng Phi.”

      Tương Ly gặp nguy biến mặt rốt cục có thần thái khác thường. “Hồng Phi?”

      phải Thiên Thượng Hồng Phi, nàng chơi game.”

      ” Nga.” Tương Ly đưa tay ra, “Xin chào, tôi là Tương Ly.”

      lâu trước kia, thời điểm giết boss Bối Lạp Tư Thông, Hồng Phi có thiệt nhiều, tuy nhiên thời gian lâu như vậy, Tương Ly hẳn nhớ được thanh của nàng, nhưng Hồng Phi vẫn rất cẩn thận thấp giọng: “Xin chào.”

      Thực khẩn trương, biết nên làm thế nào, Hồng Phi do dự nửa ngày, tay đều phát run, vì thế lỡ tay làm rơi túi hàng, hoàn hảo bên trong có đồ sứ hay thủy tinh gì đó, bằng xong đời.

      Đập vào mắt Tương Ly chính là khuôn mặt đỏ bừng của Hồng Phi, nàng cúi đầu dám nhìn , lông mi dài cong vút, mũi cao, môi mềm mại, tản ra hào quang bảo vật.

      Thanh quen thuộc, dùng tên người khác, lại dám nhìn thẳng vào mắt .

      Còn phải người hầu của sao?

      Tương Ly nheo mắt, mỉm cười.
      B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 26

      Thấy Hồng Phi xấu hổ đến mức biết phải làm sao, Quý Viễn : “A Ly, ngươi có biết bl là gì , lại thêm công thụ, xx rất lớn–.”

      Hồng Phi nghe Quý Viễn mấy câu, sớm sợ tới mức mặt mày thất sắc, cuống quít lấy tay che cái miệng của .

      Bàn tay vừa trắng lại vừa mềm, còn tản ra mùi huân y hương thào, môi của cùng lòng bàn tay nàng dính chặt với nhau, cái loại cảm xúc này vừa ràng lại mơ hồ, làm cho người ta nhịn được mất bình tĩnh.

      Tương Ly liếc mắt nhìn bàn tay Hồng Phi, khuôn mặt biểu lộ cảm xúc gì, hướng buồng trong đến.

      ” Tiến vào .”

      Bên trong mở hệ thống sưởi, độ ấm rất cao, Tương Ly vốn tính sợ lạnh, lại thích mặc nhiều quần áo, bởi vậy luôn đem nhiệt độ tăng đến mức cao nhất mới thôi.

      Quý Viễn quần áo gần như ướt sũng, Tương Ly lấy từ trong bao hành lý ra mất bộ quần áo dài tay vứt cho , lại lấy từ trong đống đồ vừa mua ở siêu thị ra cái khăn mặt trắng đưa cho Hồng Phi.

      Rốt cuộc phải trong trò chơi, Quý Viễn dám tùy tiện khỏa thân, đành chạy đến phòng vệ sinh thay quần áo.

      Tương Ly cùng Hồng Phi ngồi ở hai đầu sô pha, tâm tư quỷ dị.

      ” Đem quần áo cởi ra.”

      ” A? Làm cái gì?”

      ” Áo của a Viễn ướt hết rồi, lấy hong khô.”

      “.” Hồng Phi giờ mới nhớ áo khoác ngoài ướt sũng, tóc dài buộc lại, những lọn tóc dài màu hạt dẻ rũ xuống, kết hợp với gương mặt trắng trẻo, đẹp đến mức thể rời mắt nổi.

      Tuy thực kinh diễm, nhưng Tương Ly cũng để lộ cảm xúc của chính mình, vội vàng quay mặt , tiếp nhận quần áo rồi vào trong.

      Quý Viễn sau khi thay xong quần áo, lau tóc ra, thấy Hồng Phi cởi áo khoác, cười :” Ngô……áo khoác burberry tính năng thấm nước cũng tệ ha, bên trong cũng chưa ướt.”

      ” Cám ơn.”

      ” A Ly hong quần áo, ước chừng 30-40 phút nữa mới xong, bất quá phải ngồi thêm chút nữa.”

      ” Ân, có việc gì, dù sao bên ngoài cũng mưa to, có muốn bắt xe cũng được.”

      Thời điểm Tương Ly lại ra, bưng 2 tách cà phê nóng, nếu nhờ phúc của Hồng Phi, phỏng chừng Quý đồng học đến ly nước lọc cũng có mà uống.

      Chẳng qua thời điểm đưa tách cà phê vào miệng, mới biết được chính mình mười phần sai– tách cà phê rất rất ngọt.

      Tương gia là người phương nam, khẩu vị thiên ngọt, Quý gia là dân phương bắc di cư đến S thành, thích cay, thích ngọt.

      “Xin lỗi, quên mất ngươi thích ngọt.”

      Nếu trong mắt Tương Ly phải có ý vui sướng khi thấy người khác gặp họa, Quý Viễn muốn tin tưởng lời .

      Đương nhiên lý do khiến cho Tương công tử hành xử như thế, tất cả chỉ vì ăn dấm chua….. Cư nhiên dám chạm vào người hầu của , hừ….

      biết người nào đó lại lấy từ trong hành lý ra mấy cốc mì, Tương Ly rót nước sôi, chuẩn bị bữa tối của chính mình.

      “Ăn cái này?” Quý Viễn nhíu đầu mày, Tương Ly gia hỏa, vĩnh viễn biết chiếu cố chính mình, nếu ăn mấy thứ đồ ăn nhanh cũng uống viên dinh dưỡng, coi như đủ chất.

      “Ừ.”

      “Khoan, đừng ăn cái này, ta có mua bánh ngọt rừng rậm.” xong, chạy tới lục lọi túi đồ vừa mới mua.

      Hồng Phi đưa mắt nhìn trộm Tương Ly, phát lúc vừa nghe được hai chữ bánh ngọt hai mắt đặc biết tỏa sáng, tinh thần phơi phới, mắt ngọc mê người, vẻ mặt tựa như, tựa như – con chó đói bỗng nhiên phát cục xương, vì thế nhếch miệng cười. Nghĩ tới việc Hồng Phi có thể quan sát mình, Tương Ly có chút được tự nhiên, ho tiếng, mắt cụp xuống, che dấu khát vọng của mình đối với bánh ngọt.

      “Để ở đâu nhỉ?”

      Hồng Phi qua, cùng Quý Viễn tìm kiếm, thẳng đến khi đem hết tất cả đồ vật trong túi bỏ ra, còn chưa tìm được chút bóng dáng bánh ngọt.

      Sắc mặt Hồng Phi đột nhiên cứng đờ, có chút lúng túng : “Xin lỗi, lúc nãy để ghế xe taxi, khi xuống xe quên lấy. Thực xin lỗi…… Nếu tại mua.”

      “…… quan hệ. A Ly ăn mì cũng được.”

      “……” Tương Ly nhìn Quý Viễn, lần đầu tiên phát Quý Viễn là loại hình thấy sắc quên bạn.

      được.” Rốt cuộc là do nàng quên lấy bánh ngọt, Hồng Phi cảm thấy mình ít nhiều cũng có lỗi, lại hồi tưởng ánh mắt tội nghiệp của chú chó Tương Ly bị mất cục xương lúc nãy, lại liên hệ đến chú chó xin ăn nhà mình, càng thêm thương tiếc vạn phần.

      “Có nguyên liệu nấu ăn . Nếu có để ta làm chút gì đó. So với việc ăn mấy loại mì gói dinh dưỡng có lẽ tốt hơn.”

      có, nhà a Ly ngoại trừ mấy loại vitamin, nước tăng lực, mì gói, cà phê, sữa, đường có bất cứ thứ gì khác.”

      chưa từng nếm thử thức ăn Hồng Phi nấu, tiểu tử mới về nước kia muốn ăn? Đừng mơ.

      “Tuy có, nhưng dưới lầu có siêu thị, bất quá, rất phiền toái, vẫn nên ăn mì gói.”

      Ánh mắt lòe lòe, mặt Tương Ly cư nhiên lên vẻ đơn dấu biểu tình chờ mong, Hồng Phi nhìn thấy, cảm thấy giống hệt chú chó đến nhà nàng xin ăn, tự nhiên có cảm giác đồng tình.

      Bên dưới chung cư của Tương Ly có cửa hàng tiện ích, nên người trong tiểu khu muốn mua đồ căn bản cần ra ngoài, trực tiếp thang máy xuống tầng dưới là có thể, cần lo mắc mưa. Quý Đại công tử quyết định thể để cho xú tiểu tử giả bộ đáng thương để tranh thủ Hồng Phi đồng, cước đá văng, để cho tự mua thực phẩm. Nghĩ đến việc có thể ăn thức ăn người hầu nấu, Tương Ly rất là cao hứng, cũng so đo với , ngoan ngoãn xuống lầu.

      Trong phòng nhất thời chỉ còn lại Quý Viễn cùng Hồng Phi, hai người tùy ý đích chuyện.

      ” Gần nhất lại thức suốt đêm?”

      ” Nhìn lắm sao?”

      ” Thoạt nhìn mệt chết .”

      ” Ngủ được.”

      ” Lại viết tiểu thuyết?”

      ” Ách, có.”

      “Vậy chơi game?”

      Hồng Phi kinh hãi, nguyên bản cúi đầu uống cà phê, nghe được câu này, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Quý Viễn, đụng phải cái tách Quý Viễn cầm, bọt cà phê vương mặt.

      Quý Viễn ôn nhu cười, đưa cho nàng tớ giấy ăn, điệu bộ mấy kinh ngạc, thuận miệng : “Mấy bạn trong phòng ngươi thích chơi trò chơi, bất quá ta nghĩ, bọn họ đùa.”

      Hồng Phi làm bộ cúi đầu nhấm nháp cà phê, trong lòng suy nghĩ vạn ngàn, hồi lâu mới : “Ân, lão đại bọn họ thích gạt người, thích nhìn người khác bị đùa giỡn. ta cũng từng chơi trò chơi, bất quá tinh, chơi nhiều nhất là vos.”

      “Ừ…….” Quý Viễn đột nhiên tới gần,”Cùng a Ly dạo này chơi Huyền Môn, có hứng thú chơi hay ? “

      Hồng Phi dùng khóe mắt kiếc , phát Quý Viễn chính cười, đồng tử màu đen rất thâm thúy, giống như hắc độngc ó thể hấp thu toàn bộ ánh sáng, làm cho người ta thấy thực.

      Biểu tình, lời , giống nhưu thử nàng.

      Hồng Phi đột nhiên cười, cười rộ lên, má lúm đồng tiền nơi khóe miệng như như , rất say lòng người, “Hảo a, khi nào có hứng thú liền chơi, bất quá thao tác rất kém, cần có người mang.”

      Đương lúc chuyện, Tương Ly đem thực vật trở về.

      Từ trong túi thoáng thấp hai hộp ngô, mayonaise, cùng đồ uống.

      ” Ngô đóng hộp?”

      ” Ngô đóng hộp, có thể làm ?”

      Ách…… trong nhà, người duy nhất thưởng thức tay nghề của Hồng Phi chính là con chó béo ú, bất quá mỗi lần chó ăn xong cũng có biểu gì tiêu cực, chắc cũng đến mức khó ăn.

      Vì thế gật đầu,”Biết đại khái.”

      Ba người tiến vào phòng bếp, Hồng Phi mở hộp ngô, đổ ngô ra rửa sạch, cho thêm chút đường, tinh bột, trứng rồi khuấy đều. Đợi cho hỗn hợp hòa lẫn, nàng lấy cái chảo hình bầu dục để lên bếp rồi cho chút dầu ô liu, tiếp đến đổ hỗn hợp vào chảo, dùng xẻng nấu ăn đem hỗn hợp biến thành hình tròn. Dưới ngọn lửa , mùi ngô non hòa với mùi dầu ô liu tản ra bốn phía, ngay đến người thích đồ ngọt như Quý Viễn cũng nhịn được nuốt nước bọt.

      Đợi đến khi chín đều, đổ ít mayonnaise, dùng dao phết đầu lên mặt.

      Hồng Phi tuy chỉ có kinh nghiệm làm thức ăn cho chó, bất quá rất có tiềm lực làm bà chủ gia đình, lần đầu tiên làm món này cư nhiên lại thu được thành công, Tương Ly ăn rất vui vẻ, khiến cho Quý đại công tử ghen tị, nhất định phải cướp lấy hai miếng để ăn.

      Lại thêm nửa giờ nữa trôi qua, áo khoác của Quý Viễn được hong khô, lấy ra mặc lên người, hai người cùng nhau rời

      Lúc thang máy xuống lầu, phát mưa chẳng những ngừng, ngược lại còn to hơn lúc nãy.

      Nhà Tương Ly tuy ở trung tâm thành phố, nhưng xung quanh thực im lặng, cũng có taxi, vất vả mới vẫy được chiếc, còn cự tuyệt đón khách.

      Tinh thần Hồng Phi tốt, trong ánh mắt tràn ngập mệt mỏi, trời lại lạnh, đứng ở đó giống như con gấu sắp ngủ đông, làm cho người ta khỏi thương tiếc. Quý Viễn vươn tay vỗ đầu, : “ về nữa.”

      “Hả?” Hồng Phi bị dọa, dùng ánh mắt đề phòng nhìn .

      theo ta.” Quý Viễn lôi nàng , lẫn nữa lên thang máy đứng trước cửa nhà Tương Ly.

      kỳ quái, lúc bọn họ về ràng có đóng cửa, tại lại mở ra, giống như đoán trước bọn họ quay lại.

      ” A Ly, ra khỏi phòng mau.”

      “Hồng Phi, phòng của tên đó là chủ phòng, bên trong còn có nhà vệ sinh, có thể dùng, nếu còn yên tâm, có thể đem cửa khóa lại.” Tiếp đó, lại hướng Tương Ly : “Đem chìa khóa phòng này lấy ra đây.”

      Tương Ly yên lặng lấy chìa khóa trong ngăn kéo ra giao cho Quý Viễn, Quý Viễn đem chìa khóa đưa cho Hồng Phi, trấn an: ” thôi, ngủ ngon.”

      Ngẫm lại cũng còn biện pháp nào khác, Hồng Phi vừa lời cảm ơn vừa cúi đầu vào phòng Tương Ly.

      Lấy ra di động, thông tri cho ba ác ma trong phòng.

      Ba ác ma vừa nghe nàng ở cùng Quý Viễn, đặc biệt vui vẻ, vội hô to gọi bảo nàng ra cửa hàng tiện lợi mua xx, tránh bị trúng chiêu.

      Hồng Phi quả thực hỏng mất, lần nữa nhấn mạnh mình cùng Quý Viễn là quan hệ hữu nghị thuần khiết, bất quá vẫn có hiệu quả.

      Thẳng đến lúc sắp ngắt điện thoại, lão nhị mới được câu đứng đắn, đem cửa phòng khóa chặt, tuy Quý Viễn thoạt nhìn rất chính nhân quân tử, nhưng gặp phải sắc đẹp của Hồng Phi, khó có thể làm Liễu Hạ Huệ.

      Qua lúc, có người gõ cửa, sau đó đưa cho nàng bộ quần áo dài tay Tương Ly chưa bao giờ mặc, Hồng Phi yên lặng tiếp nhận, đợi khi tắm rửa xong mặc vào coi như áo ngủ.

      Bây giờ mới có thời gian nhìn ngắm phòng của Tương Ly, thực sạch , cũng thích mấy thứ đồ kiểu cách, phòng rất sạch , chiếc tủ nơi đầu giường để khung ảnh, là ảnh chụp hai người. cao, thấp, bộ dạng cực kỳ giống nhau. Người cao đương nhiên là Tương Ly, người thấp kia, phỏng chừng chính là Lưu Ly dd tuyên bố lớn lên muốn kết hôn với nàng.

      Hồng Phi im lặng nhìn chằm chằm khung ảnh, cũng tự giác đem toàn bộ lực chú ý đặt vào người Tương Ly. Diện mạo tiểu thụ, khí chất tổng công, Quý Viễn miêu tả thực quá chính xác.

      Mặt rất trắng, so với đứa còn trắng hơn, mi phong rất cao, ánh mắt thâm thúy, cùng Quý Viễn giống nhau, có cảm giác là con lai, chính là Quý Viễn thoạt nhìn có vài phần ngả ngớn, bộ dạng của lại lạnh như băng, làm cho người ta nhìn mà thấy sợ. Đột nhiên lại nhớ Ly Thương Chi Tuyết trong trò chơi cũng vậy, giật mình cảm thấy cùng Tương Ly có chút tương tự, đều có tướng mạo vô địch, khí thế vô địch, nếu muốn hình dung, chính là phong độ vương giả mà người khác hay nhắc đến.

      “Này, chủ nhân.” Hồng Phi nhịn được đối với ảnh chụp lầu bầu, “Muốn gặp bạn mạng, nghĩ tới lại để người hầu nhìn thấy trước. Nếu biết chân tướng, có thể hay thực buồn bực?”

      Càng nghĩ càng buồn cười, Hồng Phi ôm khung ảnh ngã xuống giường, khẽ cười khach khách.

      Giấc ngủ an ổn, thực đắc ý, thực mỹ diệu.

      Chẳng qua, bình thường đắc ý quá mức, là muốn bị trừng phạt……

      Ngày hôm sau, Quý Viễn có tiết, nguyên bản có thể trốn học, bất quá huynh đệ trong phòng gọi điện đến, giáo viên thất tình cho nên thực biến thái, tan học còn muốn mỗi sinh viên lên ký tên vào danh sách, Quý Viễn có thành tích trốn học, nếu sửa đổi, chắc chắn phải học lại với khóa sau. Vì thế thực vô lương đem Tương Ly cũng đánh thức, dặn được bắt nạt Hồng Phi, chờ nàng tỉnh phải đưa tới trường học, xong liền chạy mất.

      Hồng Phi bị đồng hồ báo thức của Tương Ly làm cho tỉnh giấc, vốn đồng hồ báo thức phải để đầu giường mà đặt ở dưới gối, cho nên tối hôm qua Hồng Phi có phát giác. Đợi đến thời điểm 9 rưỡi sáng, đồng hồ báo thức đột nhiên vang lên, lại vì có dây cót, còn có thể chui ra khỏi gối đầu, vui vẻ kêu lên.

      Đó là con chuột màu xám lông xù giả trang làm đồng hồ báo thức.

      Cho dù Hồng Phi có ý chí kiên cường, nhưng dưới tình huống mới thức giấc có chuẩn bị, bị con chuột kia dọa cho mất hồn.

      ” Oa a a a–!!!” thanh mềm mại, có khi cũng có thể bùng nổ trở thành tiếng thét với lực xuyên thấu mãnh liệt.

      Hồng Phi thực có khí chất lăn từ giường xuống, mà cùng lúc đó, Tương Ly được xưng đem toàn bộ chìa khóa giao ra lại mở cửa xông tới.

      ” Như thế nào?”

      Mục tiêu tầm mắt vừa lúc dừng ở đùi Hồng Phi, lúc này Hồng Phi cũng có toàn bộ ngã xuống đất, hai chân nõn nà lúc này còn để ở giường, quần áo có dài đến mấy cũng che lấp hết cảnh xuân, cặp đùi tuyết trắng bị Tương Ly nhìn thấy bỏ sót.

      Tương Ly nghĩ mới tiến vào nhìn thấy cảnh đẹp, phi lễ chớ nhìn vội đem tầm mắt dời về phía giường, những khi nhìn thấy những vệt hồng hồng ga trải giường, mặt cuối cùng cũng thể kiềm chế… đỏ hồng lên.

      Hồng Phi nương theo ánh mắt nhìn về phía ga trả giường, mắt bị vệt đỏ kai kích thích, muốn ngất xỉu tại chỗ!

      Là ai tạo nghiệt a! nương coi trong sạch như mạng bị người ta nhìn thấy đùi cũng thôi , đáng chết nhất là dì lúc nào tới, cố tình đến tối qua, nếu ngủ ở giường của mình cũng bỏ qua, nhưng lại ở giường của người khác!

      Ô……
      B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 27

      Hồng Phi ăn cơm quy luật, ngủ cũng quy luật, tuy dì nhở mới ghé thăm nửa tháng trước, nhưng thể chất nàng kém như vậy, dì đến bất ngờ cũng ngoài dự đoán.

      Chẳng qua nghĩ đến Tương Ly lại thấy được.

      Hầm ngầm đâu, nàng phải chui

      Dây thừng đâu, nàng phải treo cổ! Bất quá bản thân lại muốn chết, chi bằng đem Tương Ly giết chết sau đó hủy thi diệt tích.

      Có lẽ ánh mắt Hồng Phi quá khủng bố, Tương Ly xoay người, đè thấp thanh , giọng : “Em… có thể dùng nhà vệ sinh, tôi… mua…”

      Cùng với ánh mắt kinh dị của Hồng Phi , Tương Ly dám ở lâu, đóng cửa phòng rồi ra.

      Tương Ly trước giờ muốn mua vật phẩm sinh hoạt đều sai Qúy Viễn mua, số lần tự mình siêu thị mua đồ, tuyệt đối là đếm đầu ngón tay, càng miễn bàn mua đồ, dùng, nữ, nhân.

      phải quá xa, Tương Ly cũng lười thay quần áo, chỉ khoác tạm chiếc áo bên ngoài áo dài tay, đầu đội mu lưỡi trai vạn năm tích bụi, đè thấp vành nón, cùi đầu xuống lầu.

      vào siêu thị, yên lòng ném vào trong xe đẩy rất nhiều vật dụng cần thiết như gối đầu, bát, bình hoa, chỉ cần là những vật có kích thước lớn, có khả năng che dấu tốt đều được ném vào, Tương công tử trước giờ chỉ mua những vật dụng dành cho nam tử, tuy biết thứ kia gọi là gì, nhưng có lẽ bản thân cũng chưa từng nhìn thấy.

      Ngẩng đầu nhìn bảng hướng dẫn, giả bộ lơ đãng qua khu trưng bày vật phẩm dành cho phái nữ, thời điểm xe đẩy qua, khuỷu tay cẩn thận đụng đến bao, khiến nó rơi vào trong xe đẩy, sau lại nhanh chóng đem mấy thứ thượng vàng hạ cám cẩn thận che khuất. Động tác liền mạch dứt khoát, lưu lại chút sơ hở nào, đạo(trộm) thánh nếu như muốn thu đồ đệ, Tương công tử nhất định là nhân tuyển số .

      Chẳng qua khuôn mặt trắng trẻo dưới vàng mũ lưỡi trai kia giờ rất khốn quẫn, hai má nóng bỏng.

      yuki( Tuyết)sama! fighting!!

      Nhiệm vụ kế tiếp là mua quần nữ hài tử thường dùng.

      May mắn thay chỗ bán quần cho nam và nữ ở cùng chỗ, Tương Ly chọn nơi trung gian, làm ra vẻ chọn đồ cho nam, nhưng ngay lập tức lại lấy đồ của nữ bỏ vào trong xe

      Hoàn thành được 50% nhiệm vụ, Tương Ly thở phào nhõm, ánh mắt lóe lóe, mơ hồ có chút đắc ý.

      Ai ngờ còn chưa kịp đem quần xe kín, bé trai chưa đầy năm tuổi qua, chỉ vào vật phẩm trong xe của Tương Ly, : “Mẹ, mẹ, ca ca này cư nhiên mua tiểu khố khố của con ..”

      “….”

      Bà mẹ trẻ kia trộm liếc Tương Ly cái, dáng người của hơi gầy, nhưng vóc dáng cao to, thêm nữa khí chất hơn người, nếu như bình thường, chắc chắn là đối tượng khiến cho nữ nhân thét chói tai, giờ liên hệ với bao quần của nữ nhân, khó tránh khỏi làm người ta… trợn mắt.

      Vỗ đầu đứa con hiểu chuyện, bà mẹ kia có chút ngượng ngùng cười cười, qua bên người Tương Ly.

      Tương Ly cả người hóa đá, nhất thời biến thành phù điêu.

      Cách đó xa, còn nghe được đoạn đối thoại như vầy.

      “Mẹ, mẹ.”

      “Ân, bảo bối, làm sao vậy?”

      “Ca ca kia có phải làm từ khối băng hay , lúc con qua thấy rất lạnh.”

      “Ách.. bảo bối a, ở bên ngoài nên lung tung. Bình thường biến thái ca ca, tâm trả thù rất mạnh.”

      “….”

      Tương Ly biết bản thân như thế nào đến quầy thu ngân, đợi cho đến khi phản ứng lại, là lúc đến thanh toán.

      Lại đè thấp vành mũ, mặt cũng cúi thấp hơn, vẫn chưa đủ, đợi đến khi kết toán, còn bỏ thêm câu: “これ,いくらですか” (này, bao nhiêu tiền?)

      Ừ, Tương công tử thành công bôi đen quỷ Nhật Bản lần, vỗ tay khen ngợi!

      ****

      Gõ cửa phòng, Tương Ly giọng : “Ở ngoài cửa, tự mình lấy.”

      Hồng Phi mở ra cánh cửa, Tương Ly ngồi sô pha phòng khách nhìn thấy cánh tay trắng trẻo mảnh khảnh, còn dính chút bọt nước, phỏng chừng vừa mới tắm rửa xong. Tim đột nhiên đập mạnh, Tương Ly vội vã rời tầm mắt, chuyên tâm uống cà phê của mình, đại não lại bắt đầu nghe lời vào cõi thần tiên.

      Người hầu có ý thức an toàn, nếu đổi lại là kẻ có sắc tâm, chỉ sợ sớm phá cửa mà vào. Bất quá nàng dám kiêng nể gì như vậy, phỏng chừng cũng bởi tin tưởng thái độ làm người của .

      Tin tưởng Ly Thương Chi Tuyết trong trò chơi, là chính nhân quân tử.

      Tương Ly cười , vị tất là chính nhân quân tử, cũng phải Liễu Hạ Huệ, chẳng qua đôi bên tiếp xúc còn ít, vẫn nên tiếp tục bồi đắp.

      Hồng Phi trong chốc lát ra, Tương Ly có việc gì làm, mở máy tính lên mạng tra tư liệu.

      Bạn đến ngày ấy nên ăn cái gì?

      Mười phút sau, Hồng Phi từ trong nhà tắm ra. Vừa tiếp xúc với ánh mắt Tương Ly, lập tức cúi đầu né tránh, mái tóc dài thuận thế buông xuống dưới, che khuất hai má đỏ bừng, nhưng hai vành tai đỏ ửng vẫn tiết lộ cảm xúc của nàng lúc này.

      “Ăn chút điểm tâm .”
      Dưới lầu vừa vặn có hàng cháo đậu đỏ linh tinh gì đó, dì baidu nữ nhân đến tháng ăn thứ này rất tốt, Tương Ly do dự lúc, cuối cùng quyết định mua hai phần, vài phút trước đưa đến.

      “Cám… cám ơn.”

      Người hầu trong trò chơi có chút lớn mật, cũng nghịch ngơm, ở ngoài đời lại thêm vài phần thẹn thùng, ít . Bất quá cho dù người hầu có thẹn thùng, cũng là phong cảnh mỹ lệ.

      Nhất thời ai chuyện, cả hai im lặng ăn bánh, Hồng Phi ngẫu nhiên có liếc mắt nhìn Tương Ly cái, thấy thần sắc tự nhiên ăn chính mình điểm tâm, hiểu tại sao cảm giác xấu hổ cũng chậm rãi hòa tan.

      “Cái kia, giường đệm em giặt sạch , bất quá em mua lại bộ, buổi tối bảo Quý Viễn đem tới.”

      cần.”

      “Ách.”

      “Tiết kiệm.” Liếc mắt nhìn nàng cái, Tương Ly thản nhiên .

      Đương nhiên nếu để Tương Sinh và Quý Viễn nghe được những từ này, phỏng chừng bọn họ cười đến rụng răng, với trình độ tiêu xài hoang phí của Tương công tử, năm phải thay mới mấy bộ chăn đệm, còn có mặt mũi ở trong này phải tiết kiệm.

      “….”

      “Buổi sáng có tiết ?” Miễn cho nàng thêm xấu hổ, Tương Ly chủ động chuyển sang đề tài khác.

      “Có. 10h45.”

      Nhìn đồng hồ, “Chỉ còn nửa giờ, xe đến có kịp ?”

      “Kịp, ước chừng chỉ mất hơn hai mươi phút.”

      “Vậy ngươi sao? Ở nhà hay là…” tìm kia.

      “Tôi cùng em.”

      “A?”

      “A Viễn bảo tôi đưa em về trường học. Huống hồ tôi cũng muốn nhìn xem đại học trong nước có dạng gì?”

      “Như vậy…”

      “Ăn xong chưa?”

      “Xong.”

      thôi.”

      Tương Ly tiện tay khoác áo lông, chuẩn bị ra ngoài, Hồng Phi kinh ngạc hỏi “Bên ngoài rất lạnh, mặc ít như vậy?”
      mang áo rét.”

      “Ách…” Hồng Phi liếc mắt nhìn cái, ngượng ngùng đem khăn quàng cổ màu đen tự đan lấy xuống đưa cho quàng lên trước .”

      “Cám ơn.” Tiếp nhận, tự nhiên quàng lên cổ mình, mùi hương cỏ huân y thoảng qua mặt, rất dễ chịu, Tương Ly nheo nheo mắt, khóe miệng hiển lộ nụ cười.

      Ngô, ngoài trời cũng quá lạnh, áo choàng cất trong va ly cần phải lấy ra dùng.

      Bên ngoài mưa tạnh, lái xe rất thuận tiện, đợi bao lâu, hai người cùng lên chiếc xe.

      Đều tự ngồi bên, nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì tình cảnh xấu hổ ban sáng, ai cũng mở miệng thêm câu gì.

      Lúc tới trường học, Hồng Phi chạy nhanh đến phòng truyền thông ở lầu năm, nghĩ Tương Ly cũng theo.

      Nàng có chút kinh ngạc “ tìm Quý Viễn?”

      “Tìm thấy.”

      tiếp di động?”

      “Ừ.”

      “Ách, nhưng môn học em chọn là bí thư học, căn bản có nam nhân.”

      “Tại sao chọn môn này?”
      “Tại nó điểm danh, từ lúc bắt đầu đưa môn này vào giảng dạy, 20 năm qua hề có học sinh thi trượt, là môn học lý tưởng nhất.”

      “….”

      muốn cùng sao?”
      nghe thử.”

      Hai người vào phòng truyền thông, đủ lớn, có sức chứa hơn 100 người, có rất nhiều người đến trước, chỗ tốt đều bị chiếm, bọn Hồng Phi đến muộn, chỉ có thể ngồi ở phía trước.

      Đến nghe giảng 99% là nữ nhân, chỉ có 1% nam nhân vì gỡ điểm mà đến, cũng cảm thất xẩu hổ, che che đậy đậy vào, diện mạo cũng mấy nổi bật, so với nam sinh viên Tương Ly diện mạo hoàn mỹ, tự dưng xuất tại giảng đường, khó tránh khỏi cảm giác hạc giữa bầy gà. Ngay cả thời điểm giáo viên vào lớp cũng nhìn chằm chằm để hỏi, hại Hồng Phi vốn định ngủ bù, nghĩ ngồi bên cạnh Tương Ly cũng bị giáo sư xoay vòng vòng, muốn cũng thể ngủ.

      Tuy là lớp học bí thư, nhưng lại giảng lễ nghi học gì đó. Sau khi xong còn đem so sánh với văn hóa phương tây.

      Tương công tử sống ở quốc hơn 10 năm, phụ thân lại là người kinh doanh, bình thường tuy chán ghét nhưng lại thể từ chối tham gia những buổi tụ hội, thời điểm còn học qua ít lễ nghi giao tiếp, giáo sư hỏi , tuy nhiều lời, nhưng câu nào câu nấy làm người khác giật mình, chỉ có đáp án chuẩn, lại có những điều mà ngay cả giáo sư cũng biết đến. Giáo sư rơi lệ, liên tục khích lệ , từ trước đến giờ chưa từng gặp qua sinh viên nào xuất sắc như . Sau đó ai cả đường , ngay đến Hồng Phi bình thường cứ đến tiết là ngủ cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.

      Xong tiết này, chính là thời điểm dùng cơm trưa, Hồng Phi lao ra khỏi phòng học, hướng nhà ăn chạy như điên.

      Bởi vì nghe đầu bếp bị rút gân, món thịt nàng thích mấy hôm trước ăn nghe hôm nay lại có.

      Hồng Phi chỉ kém nước mắt vòng quanh, rút gân tuyệt a.

      Thời điểm Tương Ly chậm rãi vào nhà ăn, nhìn thấy chính là Hồng Phi lần thứ 101 bị người khác đẩy ra.

      Khẽ day cái trán, có chút bất đắc dĩ.

      Tương Ly từ trong ví lấy ra tấm thẻ, trầm giọng “Ai đánh rơi cash?”

      Nguyên bản đám người giành nhau mua cơm, vừa nghe như thế liền đình chỉ động tác, toàn bộ nhìn về tấm thẻ trong tay Tương Ly.

      Mà Hồng Phi nhân cơ hội này chen chân vào, mua được món mình thích. Đương nhiên vì cảm tạ, cũng mua cho Tương Ly phần.

      có lỗi, là cash của ta.” Bình tĩnh xong, lại đem thẻ bỏ vào trong ví của mình, xoay người chạy lấy thân.

      Cao nhân a! chưa từng thấy nam nhân nào lừa người mà thản nhiên như vậy.

      Tương Ly căn bản quá đói, chỉ nhìn Hồng Phi ăn, đến khi ước chừng nàng ăn cũng sắp no, mới hỏi “Nhà ăn của các em lúc nào đến giờ cơm trưa cũng như vậy?”

      Mọi ngườ xô đẩy nhau, xếp hàng như vậy mới có hiệu quả.

      “Trước kia cũng có xếp hàng, nhưng từ khi có người ngoài trường đến ăn mới thành ra như vậy.”

      “Ừ.”

      ăn?”
      đói.”

      ?”

      “Tôi….. biết dùng đũa.”

      Hồng Phi thiếu chút nưa làm ra tư thế orz, lấy cái thìa đến cho “Này biết dùng.”

      Tương công tử có chút khó xử “Tôi quen dùng chung thìa.”

      Ánh mắt lập tức giống như vô tình nhìn qua cái thìa của Hồng Phi.

      quen dùng chung thìa, lại muốn dùng của nàng, lẽ biết dùng đũa, là muốn nàng đút…?

      Đương nhiên Tương công tử cái gì cũng chưa mở miệng, cầu gì cũng .

      Đươnglúc Hồng Phi còn do dự, biết tiếp theo nên làm như thế nào, Quý Viễn biết ở chỗ nào xông ra, ngoài cười nhưng trong cười, biết dùng đũa? dùng chung thìa? Vậy cần ăn. Dù sao đói chút cũng chết, buổi tối Qúy ca ca lại mời ngươi ăn.”

      Thấy Quý Viễn tới, Tương Ly xấu hổ khi toàn bộ những lời dối bị vạch trần, lại lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, “Vậy quên , buổi tối ăn bù, dù sao cũng quá đói.”

      Quý Viễn rốt cuộc mang Tương Ly , Hồng Phi thở dài nhõm, nhưng ngay lập tức lại nhớ đến cảnh tượng xấu hổ lúc sáng, mặt nóng rần lên.

      *****

      Tháy tên này mặc ít như vậy, cổ còn quàng khăn của Hồng Phi, Quý Viễn phen ghen tị, vội đem quần áo người mang ra trao đổi. Tương Ly sợ lạnh, có quần áo sao lại mặc, nhưng muốn giao ra khăn quàng cổ, điều này là có khả năng….

      Tranh chấp thể tránh khỏi, nhưng kết quả cuối cùng vẫn có thể đoán được, Tương Ly cuối cùng mặc áo của Quý Viễn, quàng khăn của Hồng Phi, cười đắc ý.

      “Tiểu tử ngươi, đối với Hồng Phi nảy sinh hứng thú.”

      “Hả, sao có thể ?”

      “….”

      Quý Viễn nhớ lại chuyện trước kia.

      Khi đó, hai người bọn họ vẫn chỉ la những đứa trẻ 7,8 tuổi, sở thích giống nhau, hứng thú giống nhau, mỗi ngày cùng chơi đùa chỗ, khiến Tương Sinh trông thấy có chút lo lắng “Hai đứa các ngươi tính cách giống nhau, lớn lên đừng bảo cùng nữ nhân.”

      Quý Viễn cười, lộ ra răng nanh bé xíu “Tốt a, cùng nhau thích cũng tốt.”

      Vừa nghe như vậy, Tương Sinh bật cười “Tiểu tử ngươi, kia phải tranh giành. Đến lúc đó ai nhường cho ngươi?”

      Quý Viễn tuổi tuy , nhưng đầu óc thực thông minh, trả lời “Ai muốn nhường? Trước để cho nữ sinh kia lựa chọn, ta và Tương Ly đẹp trai như vậy, nàng nhất định lựa người.”

      Tương Sinh cười to, vỗ vỗ đầu của “Thực như vậy sao, vậy ta cũng chen chân, để nàng chọn trong ba chúng ta.”

      Quý Viễn có chút kinh ngạc “Vì sao phải thêm ngươi?”

      Tương Sinh “Càng đông càng vui.”

      Quý Viễn tuổi dễ lừa, ngốc nghếch gật đầu, nhưng Tương Ly lại lạnh lùng hừ tiếng “Ai cùng các ngươi thích người.”

      Ai ai ai, tình huống tại phải ứng với lời sấm truyền rồi sao.

      Quý Viễn có chút nhức đầu, có thể coi như những lời đó là lời trẻ con hiểu chuyện hay , sao đó chân to vung lên, đem Tương Ly đá về quốc của ?

      “A Ly, cho dù nàng có là Thiên Thượng Hồng Phi, nhưng người ngươi nên nhớ hẳn là Tiểu Tước Ưu Thương?”

      “chẳng lẽ nàng phải là Tiểu Tước Ưu Thương?”

      “…” Quý Viễn lần đầu tiên cảm thấy cực kỳ đau đầu, Thiên Thượng Hồng Phi, Tiểu Tước Ưu Thương, Hạ Hồng Phi cư nhiên là người.

      , Tương Sinh, Tương Ly, lại cùng lúc thích ba thân phận của nàng.

      Lúc trước… nếu lúc trước có câu chết tiệt kia tốt rồi.

      Cuộc sống a, cái gì làm ra rồi để hối hận.
      B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 28

      Hồng Phi đương nhiên có gặp lại Tương Ly, cũng thấy Quý Viễn.

      Cũng có nhiều lắm tiếc nuổi, bởi khi cả hai ở chung với nhau xảy ra ít chuyện xấu hổ, Hồng Phi tất nhiên muốn nhớ lại, vì thế sau khi ăn xong cơm chiều, lại lần nữa lên mạng.

      Tương Ly cùng Quý Viễn đều lên có ở trò chơi, biết làm cái gì, nhưng lại thấy Vô Thanh Vô Tức ở trong bang hội ngừng la hét, hai tiểu tử kia cưa , có nghĩa khí bỏ lại mình , dẫn tới đám mm trong bang hội kêu to.

      [Mị Vũ Chi Giả]: Phải rồi, Tây Tây á vũ các nàng dường như bị đá khỏi bang hội, phát sinh chuyện gì?

      [Bồ Đào Đa Đa]: Đúng nha, các nàng gây ra họa gì? Mấy nữ nhân đó vừa vào mang năn nỉ người ta mang luyện cấp, còn xin xỏ trang bị, tính cách xấu.

      [Vô Thanh Vô Tức]: Hừ, ai bảo các nàng bắt nạt tiểu Ưu dễ thương của chúng ta, bản công tử đương nhiên phải xuất đầu.

      [Thiên Thượng Hồng Phi]:………

      [Vô Thanh Vô Tức]: A! Hồng Phi, nàng tới sao? Đừng hiểu lầm a, ta có thích tiểu Ưu, ta chỉ là….

      [Thiên Thượng Hồng Phi]: ^_^ đá rất hay!

      [Vô Thanh Vô Tức]: Ha ha, nàng tức giận là tốt rồi.

      [Vô Thanh Vô Tức]: Kỳ thực để các nàng vào hội chỉ vì muốn tác hợp a Ly và tiểu Ưu, ai biết đám nữ hài tử kia nhân phẩm quá kém, ta lưu lại.

      [Mị Vũ Chi Giả]: Ngươi như thế nào biết các nàng nhân phẩm kém?

      [Vô Thanh Vô Tức]: Hắc hắc, cái này phải rất đơn giản hay sao, các nàng xin ta mang theo các nàng luyện cấp, ta đáp ứng, sau đó phát túi hành trang full, liền đem bộ mộng chi vũ y ném mặt đất, bảo các giúp ta cầm. Sau đó khi ta phải trở về, tất cả bọn họ đều mình cầm, còn quay sang chỉ trích lẫn nhau. Ai….

      [Bồ Đào Đa Đa]: ….. Ngươi hiểm.

      [Mị Vũ Chi Giả]: Tuy dùng tiền là phương pháp khảo nghiệm nhân phẩm của người trực tiếp nhất, nhưng bộ mộng chi vũ y đó, ngươi thực ném ra…

      [Ta Là Tân Nhân]: Đốt tiền a!
      [Vô Thanh Vô Tức]: wow, cần sùng bái ca, ca là truyền thuyết.

      [Thiên Thượng Hồng Phi]:………….

      Tùy ý tán gẫu hồi, Hồng Phi hề lãng phí sức lực, đánh quái luyện cấp mới là vương đạo.

      Ước chừng tiếng sau, Quý Viễn rốt cuộc online, ở kênh bang hội đem chuyện Tương Ly về nước qua loa, mấy chuyện liên quan đến Hồng Phi tự nhiên đề cập tới, thấy Hồng Phi online, liền ở kênh bang :

      [Thần Phong Nhất Thụ]: Hồng Phi, có rảnh ?

      [Thiên Thượng Hồng Phi]:………

      [Vô Thanh Vô Tức]: (trạng thái cảnh giác): A viễn ngươi muốn gì chứ.

      [Thần Phong Nhất Thụ]: Ta viết bài về tấn công phòng thủ của kiếm khách, muốn biết kiếm khách cấp cao thực lực pk có bao nhiêu, Hồng Phi, chúng ta đến đấu trường pk trận .

      [Hồng Phi người hầu 1]: -0-!! Kia người khác đọc bài viết của ngươi, sau này chủ nhân pk với bọn họ phải rất nguy hiểm sao?

      [Thần Phong Nhất Thụ]: Hồng Phi có pk với người khác sao?

      [Hồng Phi người hầu 2]: Có, Quả Táo Của Hera.

      [Thần Phong Nhất Thụ]:………..

      [Hồng Phi người hầu 3]: Bất quá chủ nhân có tử địch là Thiên Hạ Huyền Ca, cao thủ đứng đầu bảng pk, tại chủ nhân liều mạng luyện cấp chính vì sau này tìm báo thù, bài viết của ngươi để tên khốn Thiên Hạ Huyền Ca kia đọc được tốt lắm đâu.

      [Thần Phong Nhất Thụ]: Như vậy , Hồng Phi, ta giờ giết Thiên Hạ Huyền Ca báo thù cho nàng .

      [Hồng Phi người hầu 1]: -0-!

      [Hồng Phi người hầu 3]: -0-!!

      [Mị Vũ Chi Giả]: Ngươi là dị sĩ, Thiên Hạ Huyền Ca cũng là dị sĩ, nhưng Thiên Hạ Huyền Ca đến cấp 60 mới từ tân nhân chuyển chức, là dị sĩ cực mạnh được mọi người công nhận, này, ngươi đánh thế nào?

      [Thần Phong Nhất Thụ]: Nhân vật mạnh cũng vô ích, mạnh mấy mà đến tay kẻ ngu ngốc cũng vô dụng.

      Ý tứ của thần Phong sama , Thiên Hạ Huyền Ca chính là kẻ ngu ngốc.

      Hồng Phi tất nhiên cực thích cách của , vì thế thoải mái đáp lời.

      [Thiên Thượng Hồng Phi]: Cám ơn, bất quá cần, vẫn để ta tự giết. Ngươi cần tư liệu viết bài ta có thể phụng bồi, bởi vì dù kẻ khác biết phương thức pk của ta, cũng theo kịp ta thao tác.

      Cuồng, ngông cuồng.

      Kiêu ngạo, quá kiêu ngạo.

      Nhóm người hầu của Hồng Phi trong bang hội bắt đầu phát ra ánh mắt sùng bái, Thần Phong Nhất Thụ lắc đầu cười khẽ, lúc trước tại sao lại dễ dàng để ba ác ma trong phòng ngủ kia đánh lừa, tính cách quật cường chịu thua của Hồng Phi cùng với Thiên Thượng Hồng Phi quả từ khuôn mà ra.

      Vẫn nhớ lần đầu tiên cùng nàng gặp mặt, nàng nhíu mày sẵng giọng “chỉ bản canon mà thôi, đừng tưởng chỉ có mình ngươi biết.”

      Nét đáng , vẻ xinh đẹp, vì sao có nhận ra.

      [Thần Phong Nhất Thụ]: Vậy đến đấu trường La Mã, ta là dị sĩ, nàng có thể cân nhắc xem có bao nhiêu % có thể đánh thắng Thiên Hạ Huyền Ca.

      Đấu trường La Mã là khu vực pk hòa bình mà trò chơi mở ra, ở chỗ này chỉ có luận bàn pk, bị hồng danh, gia tăng giá trị tội ác, chết cũng rớt kinh nghiệm.

      Hồng Phi chuẩn bị tốt trang bị, tuy có y phục Athena, nhưng luyện cấp kiếm tiền cũng đủ để nàng mua được bộ trang bị thượng thừa, thuộc tính xếp hạng nhất lưu, cầm trong tay trạm lô kiếm,chuôi kiếm bằng gỗ, nhưng lưỡi kiếm sắc bén, quanh thân là kiếm khí màu đỏ. Nhưng khi truyền tống đến bên người Thần Phong Nhất Thụ, nghĩ tới tên này cư nhiên cởi sạch.

      [Thiên Thượng Hồng Phi]: Tuy cấp bậc của ngươi cao hơn ta, chức nghiệp cũng thích hợp pk, nhưng mặc quần áo cũng chẳng thể thắng nổi ta.

      [Thần Phong Nhất Thụ]: Cảnh quanh đây đẹp như vậy, đánh đánh giết giết phải rất tục khí, nếu trước tiên nàng dạo vòng với ta?

      [Thiên Thượng Hồng Phi]: … đâu?

      [Thần Phong Nhất Thụ]: Đấu trường La Mã tệ, chúng ta dạo vòng.

      Hồng Phi kêu tiếng, đấu trường La Mã này rộng lắm, hết cũng chỉ mất khoảng 1 phút, có thể cần .

      Bất quá cũng nhàm chán, Hồng Phi cư nhiên cùng dạo vòng, sau đó rút kiếm, chuẩn bị công kích.

      [Thần Phong Nhất Thụ]: Ai da, đối với dáng người công dưới thụ như ta mà nàng cũng muốn giết?

      công dưới thụ! Mệt nghĩ ra! Hồng Phi cười khanh khách, tay đánh chữ cung run rẩy.

      [Thần Phong Nhất Thụ]: Ta đùa với nàng.

      [Thiên Thượng Hồng Phi]: ?

      [Thần Phong Nhất Thụ]: Gả cho ta .

      [Thiên Thượng Hồng Phi]: -,- lại đùa?

      [Thần Phong Nhất Thụ]: , tin ca ca?

      [Thiên Thượng Hồng Phi]: phải ngươi có đối tượng rồi sao?

      Hừ! hay cho tên Quý Viễn chết tiệt, bên vừa đàn vừa hát theo duổi bổn nương, bên lại cầu hôn nương trong trò chơi! Ngươi chết chắc rồi!

      Quý Viễn buồn cười, hóa ra nàng phải đầu gỗ, biết mình thích nàng, chẳng qua mực giả ngốc thôi.

      [Thần Phong Nhất Thụ]: Làm sao, đối với vị nương ngoài đời kia ta cố nhiên là tình thâm bỏ, nhưng người ta vốn chấp nhận ta a, tên của nàng cùng nàng ấy giống như vậy, trong đêm đơn thanh vắng, ta chỉ muốn xem nàng như nàng ấy, tán gẫu chút gọi là an ủi.

      …. Giận! Cư nhiên dám đem nàng xem thành vật thay thế, tuy mình cũng từng làm như vậy, nhưng vẫn thấy phi thường khó chịu nha.

      [Thần Phong Nhất Thụ]: Di, lời nào tương đương đồng ý nha, lão bà đại nhân.

      Hồng Phi thực nổi giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

      Trong tay nàng là kiếm, phải đao, kiếm thích hợp pk, đao dùng cho luyện cấp, cho nên kiếm này chém qua, uy lực tự nhiên phải . Thần Phong Nhất Thụ lại mặc y phục, nếu Hồng Phi đánh đến, tất phải chết nghi ngờ, chẳng qua đoán được nàng nhất định công kích, rất nhanh chóng tránh ra ngoài phạm vi công kích.

      Đối với việc nắm bắt phạm vi công kích tinh tường của , Hồng Phi rất là thưởng thức, càng hêm mong chờ muốn thử.

      [Thiên Thượng Hồng Phi]: Mặc trangb bị vào, phải ngươi muốn thử sức sao? Cho ngươi nhìn xem kỹ năng pk của kiếm sĩ, phải biết rằng đơn đả độc đấu ở thế giới này phải thiên hạ của riêng dị sĩ.

      Biết nàng hứng trí, đành lòng làm cụt hứng, Quý Viễn mau chóng mặc lên bộ trang bị.

      [Thần Phong Nhất Thụ]: Bộ trang bị đinh thánh khải y cùng quang minh chiến khải của nàng cùng hệ, thuộc tính phòng ngự cũng khác biệt lắm, cũng thể để kẻ khác ta chiếm tiện nghi.

      [Thiên Thượng Hồng Phi]: Tốt.

      Hai người tự thêm trạng thái.

      Hồng Phi thêm chính là phong nộ lôi đình- nháy mắt đề cao lực công kích, hội tâm cực đề – đề cao xác suất thi triển bao kích, vận kiếm thành thuẫn – gia tăng lực phòng ngự, nhất thiểm xúc thành – gia tăng tránh né.

      Thần Phong Nhất Thụ thêm chính là toàn năng đề thăng – tăng sp, hp,mp; ma kính, diễm kính – có tỷ lệ phản xạ công kính ma pháp, công kích vật lý (kiếm khách tuy là công kích vật lý nhưng trong số những kỹ năng cũng có những chiêu vừa vật công vừa ma pháp, cho nên ma kính là kỹ năng tất yếu)

      Hai người đều là cao thủ có tiếng, đối với kỹ năng lại như lòng bàn tay, có điều Hồng Phi ở thế hạ phong, bởi nàng là kiếm khách, mà kiếm khách là chức nghiệp cận chiến, công kích phải ở khoảng cách gần mới có hiệu quả, mà Thần Phong Nhất Thụ lấy chính là kỹ năng pháp sư, có thể tấn công từ xa.

      Tuy nhiên đánh nhau hồi, nếu xét đến cấp bậc cùng thuộc tính nhân vật, Hồng Phi nếu có kỳ chiêu, khó lòng thắng được Thần Phong Nhất Thụ.

      Trước mắt chỉ có chiêu trước chết sau sống.

      Hồng Phi sử chiêu đề tốc kiếm, tốc độ xuất kiếm giảm dần, kỳ thực lực công kích lại tăng lên, mục đích chỉ vì muốn đến gần Thần Phong Nhất Thụ.

      ngoài dự liệu, Thần Phong Nhất Thụ dùng chiêu đại ma pháp, thương tổn rất lớn.

      Hồng Phi còn thừa tia máu.

      Nhưng nàng liều mạng chịu Thần Phong Nhất Thụ kích này chính vì muốn tiếp cận trong phạm vi gần nhất, xuất ra chiêu toàn vũ chi kiếm.

      Toàn vũ chi kiếm, bản thân nó mang nhiều công kích, nhưng lại có 100% làm đối phương mê muội, bất quả phạm vi hiệu quả rất . cách khác, khoảng cách giữa hai nhân vật phải đủ gần mới có thể phát huy công dụng.

      Hồng Phi hé miệng cười, Thần Phong Nhất Thụ ăn chiêu của nàng, trạng thái ít nhất duy trì 6 giây.

      Hồng Phi còn dư ít máu.

      Trong hai giây, sử dụng kỹ năng hồi máu, hồi lại số máu mất.

      4 giây tiếp, địa ma chi kiếm, thần ma kiếm pháp đồng thời sử dụng, cũng đủ trong thời gian tê liệt giết chết , cho dù dị sĩ tránh né đủ cao, nhưng xuất 8 chiêu cũng có hai chiêu đánh trúng, thêm nữa dị sĩ máu ít, chết chắc rồi.

      Bất quá Thần Phong Nhất Thụ phải người dễ bắt nạt, được mọi người ngưỡng mộ, là vì thực lực của siêu khủng, chứ phải chỉ dựa vào mấy bài viết diễn đàn kia.

      Nhưng kỳ chiêu của Hồng Phi cũng khiến cho thầm than, nàng thực là nữ nhân có thao tác hoàn mỹ nhất mà từng gặp, trong trò chơi này, ngoại trừ và Tương Ly, có kẻ nào đáng là đối thủ của nàng. Bất quá, lần này nàng gặp phải .

      Trúng kỹ năng mê muội chính là nhân vật thể làm bất cứ động tác gì, bị vây trong trạng thái 6 giây, nhưng có ngoại trừ, đó là có thể dùng chiêu thức đồng dạng.

      Khi Hồng Phi đến gần trong phạm vi nhất định, dị sĩ đồng dạng có thể sử dụng chiêu thức trộm kỹ năng, Thần Phong Nhất Thụ trong khoảng khắc đó trộm được toàn vũ chi kiếm của Hồng Phi, dĩ bỉ nhân chi đạo hoàn bỉ nhân chi thân (lấy chiêu của người đánh trả lại người), Hồng Phi cũng lâm vào mê muội thể động đậy.

      Đây đích thực là điều Hồng Phi thể lường trước được, nàng phải tính đến chiêu trộm kỹ năng của , mà do dự đoán được thao tác của so với nàng lại nhanh đến vậy. Phải biết sau khi trộm kỹ năng, kỹ năng đó xuất trong bảng kỹ năng, người chơi muốn sử dụng được nó phải kéo đến thanh kỹ năng. Nhưng kỹ năng của dị sĩ rất nhiều, muốn tìm đúng phải lật qua vài trang, ai nghĩ Thần Phong Nhất Thụ chỉ trong vòng vài giây có thể hoàn thành loạt thao tác.

      Rất khủng bố, rất khó tin.

      Nếu có được thao tác kinh khủng như này, giết được acc biến thái Thiên Hạ Huyền Ca là chuyện dễ dàng.

      Trách được lúc trước Ly Thương Chi Tuyết , trong game này Thiên Hạ Huyền Ca phải kẻ mạnh. Nàng tại mới chính thức hiểu được điều này.

      Cũng coi như thua tâm phục khẩu phục, Hồng Phi buông tha chống cự, chuẩn bị chờ chết.

      Chẳng qua, khiến cho nàng ngoài ý muốn chính là, người nằm mặt đất chính là Thần Phong Nhất Thụ.

      [Thiên Thượng Hồng Phi]:…………

      [Ly Thương Chi Tuyết]: Hừ…..

      [Thần Phong Nhất Thụ]: A Ly, ngươi hiểm, cư nhiên đánh lén.

      [Ly Thương Chi Tuyết]: Cũng phải chưa từng làm.

      [Thiên Thượng Hồng Phi]: – -!!

      [Thần Phong Nhất Thụ]: -“-
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :