1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên tài khí phi - Ngọc Khuyết (C167) HOÀN đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 39: Đệthập cục


      Nhìn hai người đối diện mang vẻ mặt chờ mong, Vân Mộng Vũ gì, mà chỉ nhìn hai người bọn họ cười thần bí.


      Trầm Nhã bị thần bí của nàng làm cho hứng thú, lại càng muốn biết hơn nữa, trong lòng như có móng vuốt cào vào, rất là tò mò. Nhưng bất luận nàng làm như thế nào, đem hết chiêu thức cũng thể làm cho Vân Mộng Vũ ra. Vân Mộng Vũ luôn kín miệng, luôn khi nào cơ hội đến, tự nhiên biết.


      Mà Phó Tâm Lan lại mang biểu rất bình tĩnh, nàng biết trở thành bằng hữu của Mộng Vũ, về sau nhất định được chứng kiến những chuyện còn kinh thiên động địa hơn thế nữa, mà tính tình của nàng thuộc loại trầm tĩnh, luôn mang vẻ mặt ôn nhu hào phóng.


      Cho nên nàng nóng nảy, giống như Vân Mộng Vũ , khi nào đến thời cơ nhất định biết.


      Ba người dắt tay nhau tới sân thi đấu, vẫn ở ngự hoa viên.


      Lần này quy tắc của trận đấu là rút thăm, sau đó tỷ thí 1 đấu 1, thay nhau đấu ba lượt. Cuối cùng quyết định ra năm mươi người tham gia biểu diễn vào buổi tối, mà sau khi chọn ra được năm mươi người chọn tiếp thêm vòng nữa. Cuộc thi biểu diễn tài nghệ quyết định ra người xuất sắc nhất.


      Trong mười ván cờ này có ba ván bị phá giải, còn thừa bảy ván, đa số các cao thủ chơi cờ đều vắt hết óc mà nghĩ ra. Cho nên trở thành ván cờ khó giải nhất.


      Ưu tú nhất Mẫu Đơn hội, chính là mẫu thân Vân Mộng Vũ Mộc Lâm quận chúa cũng giải quyết được ba ván, trở thành người siêu việt. Mà bây giờ, chính là hôm nay, Vân Mộng Vũ muốn cho mọi người thấy, nữ nhi của Mộc Lâm tuyệt đối phải là phế vật.
      Nàng muốn dùng làm cho mọi người biết ai mới là phế vật, muốn cho những người từng mắng nàng là phế vật bạt tai nhớ đời.


      Giờ phút này ánh mắt Vân Mộng Vũ sáng ngời, trong mắt ánh sáng nhạt bắt đầu khởi động.


      Phó Tâm Lan đứng ở bên cạnh nàng, lập tức cảm giác được biến hoá của nàng, tựa hồ như có cỗ tự tin dần dần phát ra.


      Cảm giác được biến hoá này, trong mắt Phó Tâm Lan có đạo ánh sáng lên. Nàng nhìn người sai, có thể cùng Vân Mộng Vũ trở thành bằng hữu nhất định là nàng rất may mắn.


      Rất nhanh trận đấu bắt đầu.


      Lúc này cũng còn người dám xem thường Vân Mộng Vũ, lúc này cho dù Vân Mộng Vũ đứng nhất, các nàng cũng dám gì. Trải qua trận đấu buổi sáng, các nàng như tự tát vào mặt mình khi lăng nhục Vân Mộng Vũ.


      Sau ba trận đấu đó, những người đó đều cảm thấy rất may mắn, may mắn là chửi bới hoặc xem thường Vân Mộng Vũ, chứ tự rước nhục vào thân.


      Vân Mộng Vũ thi đấu cờ biểu cũng thực kinh người, mình nàng bằng tốc độ nhanh nhất đánh bại ba nữ tử cũng được xem là cao thủ đánh cờ. Hơn nữa mỗi nữ tử đấu với nàng đều bội phục nàng sát đất.


      Nhường người khác đến ba phần, mưu trí sâu vô cùng.


      Ba nữ tử kia đều có cùng cảm giác này, tựa hồ như tất cả các bước đều bị nàng nắm trong lòng bàn tay. Cho dù các nàng cân nhắc kỹ từng bước để làm khó nàng, nàng chỉ ngồi ở đối diện, tiện tay buông con cờ, liền thắng các nàng dễ dàng. Thắng như vậy thực làm cho người ta tâm phục khẩu phục.


      Lúc này rất nhiều người mang ánh mắt khác nhìn nàng, hề khinh bỉ hay xem thường mà là kính nể. Nhưng Vân Mộng Vũ vẫn nhàn nhã ngồi ghế nhắm mắt lại, thủ thuật chơi cờ này đối với nàng chỉ là chuyện .


      Từ nàng cũng rất mê chơi cờ, bởi vì chơi cờ có thể bồi dưỡng tâm của người chuyên chú hơn. Lúc vừa mới bắt đầu chơi cờ, nàng chỉ muốn tìm biện pháp bình tĩnh lại vì nàng là người luôn bị xúc động. Ai ngờ, sau này, càng tiếp xúc cờ, nàng càng thích, dần dần nàng mê nó lúc nào biết.


      Cảm giác mê mẩn này như là nắm trong tay cả thiên hạ, khi bàn tay trắng nõn của nàng khuấy động, có cảm giác như làm cả thiên hạ hỗn loạn.


      Cờ vua giống như bày trận, đường chết luôn nằm trước mắt.


      Thời gian trôi qua, nàng cũng mải mê bày binh bố trận. Tựa như nàng chiến trường đầy khói lửa. Nàng thường nghĩ, nếu có cơ hội cũng muốn thử xem cảm giác nắm trong tay cả thiên hạ. Loại bày mưu nghĩ kế này, nàng luôn muốn thắng cho bằng được.


      Từ nay về sau, nàng cố gắng thi đấu từ kì nghệ đến bày binh bố trận. Cho nên tại tỷ thí này giống như nàng chơi trò chơi trẻ con, có tính chiến đấu.


      Rất nhanh nàng hạ được thêm số đối thủ, có người ảm đạm nên rời trước, có người ở lại để tiếp tục xem giải cờ. Trong khi mọi người chờ mong, các thế cờ được bày ra chờ người đến giải.


      Trước mặt năm mươi người là bàn cờ bằng đồng được phóng to, mười thế cờ được bày ra như khiêu khích. Mỗi khi giải được ván cờ ván cờ tiếp theo khó hơn gấp đôi, cứ như vậy độ khó tăng lên cấp số nhân đến ván thứ mười.


      Tuy rằng nhóm giám khảo hàng năm đều đem mười ván cờ chuẩn bị tốt, nhưng trong lòng bọn họ đều biết ai giải được đến ván thứ ba.


      Vân Dung nhìn ván cờ trước mặt, trong mắt lên chút kiên định, nàng vì Mẫu Đơn hội lần này mà trổ hết tài năng, nhưng so tài về đánh cờ nàng phải cố gắng. Nàng nắm chắc có thể giải được ba ván, cũng coi như là nắm được phần thắng trong tay. Lần này nàng nhất định phải thắng, thể bị nổi bật của Vân Mộng Vũ đè nặng.


      Khi có tín hiệu bắt đầu của trận đấu, nàng lập tức nín thở ngưng thần, tĩnh tâm lại, bắt đầu chơi cờ, liền phát ra vị trí giải cờ, chuẩn bị xuống tay, lại bị tiếng thét kinh hãi làm nàng rớt quân cờ trong tay.


      Quay đầu nhìn lại thấy Vân Mộng Vũ giải được ván đầu tiên, mà thanh này là phát ra từ miệng của nữ tử thi bên cạnh.


      Giải được rồi?


      Làm sao có thể?


      Làm sao có thể nhanh như vậy, Vân Dung nhất thời khó có thể tin. Tuy rằng hôm nay có nhiều chuyện khó có tin đều liên tục xảy ra, nhưng khi gặp chuyện, nàng vẫn tin được. Dù sao chuyện này cũng vượt quá xa đánh giá của nàng.


      Lần này, trong lòng Vân Dung bất lực. Chơi cờ cần tĩnh tâm, mà lòng của nàng mất bình tĩnh. Ván cờ này nàng giải nổi nữa, nàng cũng dứt bỏ hết thảy, đến bên cạnh Vân Mộng Vũ, quan sát lượt thi đấu kế tiếp của Vân Mộng Vũ.


      Tay nàng nâng con cờ thứ hai lên, mọi người đều im lặng nhìn. Vân Mộng Vũ nhìn thấy nhiều người vây quanh mình cũng gì, chỉ nhìn mọi người ôn nhu cười, rồi bắt đầu hạ cờ xuống.


      Lúc các nàng hiểu được gì cả, ván thứ hai được giải. Những người vây xung quanh nàng có chút chết lặng. Tốc độ đáng sợ này làm cho người ta phát điên.


      Dần dần ván thứ ba, thứ tư, thứ năm...


      Người chung quanh xem ngây người, ngay cả giám khảo cũng có chút ngây dại. đáng sợ, vẫn có thể dùng tốc độ nhanh như vậy sao?


      Nghe đồn Quân quốc thiếu niên Quân vương luôn trầm lặng, có tài chơi cờ thiên hạ vô song, chưa có ván cờ nào mà giải được. biết, cùng so sánh với Quân vương, ai hơn ai hay là ngang tài ngang sức?


      Khi ván cờ thứ mười bày ra trước mắt, Vân Mộng Vũ nhìn thấy nó liền sững sờ. Người xung quanh có chút buồn bực.


      Đây là có chuyện gì, chẳng lẽ là giải được?

      Cám ơn các nàng ủng hộ tr của ta...Chương mới đây,đọc truyện vui [​IMG]
      Phiên NhiênChris thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 40: Nữ tử đứng nhất Yến Kinh

      Vân Mộng Vũ nhìn ván cờ trước mắt nhất thời có chút sửng sốt. Ván cờ này làm cho nàng nhớ tới chuyện cũ.


      Nàng nhớ tới ông của nàng, ông nàng chơi cờ phi thường giỏi. Ông ngoại của nàng thích những thứ cổ đại, xa xưa, còn ông nội của nàng lại si mê chơi cờ. Mà ván cờ này chính là ông nàng từng cùng với nàng giải qua.


      Lần đó ông nàng thông qua ván cờ này giảng giải cho nàng rất nhiều đạo lý, cho nên đến bây giờ nàng còn nhớ rất ràng.



      Dùng cờ như dùng người.


      Nàng nhớ tới nàng và ông chơi cờ ngày trước. Theo trí nhớ, nàng cầm quân cờ, cảm giác đánh cờ truyền đến cảm xúc lạnh lẽo, trong lòng nhất thời có chút hoảng hốt.


      Nàng lúc này giống như lâm vào cảm giác kỳ diệu, nàng chỉ làm theo trí nhớ, từng bước hạ cờ, đến khi kết thúc cả bàn cờ. Nàng mới phát trong mắt mảnh ẩm ướt, lúc này cái gì nàng cũng muốn làm, thầm nghĩ tìm nơi người khóc lớn trận.


      Người thân của nàng ở phương xa có còn lo lắng cho nàng ?


      Trong lòng nhất thời nổi lên ưu thương vô hạn, tựa hồ như phá vỡ cơ thể mà phát ra.


      Nàng buông quân cờ cầm trong tay, tay đặt dưới bàn, nắm chặt tay lại, nắm đến các ngón tay đều trắng toát. Như chỉ có làm vậy, mới có thể giảm bớt đau đớn dâng lên trong lòng. Tuy rằng khác thời , nàng vẫn có thể cảm giác được đau thương của mọi người.


      Cái loại cảm giác này thực kỳ lạ, thực kì diệu.


      thế giới này có loại thương có thể mạnh hơn tất cả mọi thương, đó chính là tình thân. Loại cảm giác tình thân này, chỉ cần sống cùng nhau, , hai hay mười năm vĩnh viễn vẫn cảm nhận được ấm áp của nhau.


      Vân Mộng Vũ khó có thể kềm chế mà nhớ lại chuyện xưa.


      Nhưng người xung quanh toàn bộ tâm tư bây giờ đều đặt ván cờ, tất nhiên là ai chú ý đến nàng. Mọi người đều có cảm giác khó thở.


      Chỉ trong chốc lát, Vân Mộng Vũ giải được toàn bộ ván cờ.


      Mười ván cờ, suốt mười ván cờ a.


      Bao nhiêu kì tài cao thủ, khổ tâm cố gắng cả đời đều khó có thể phá giải được 1 ván cờ, nhưng lại bị nàng dễ dàng giải quyết toàn bộ trong vài nén nhang.


      Mọi người lúc này muốn điên cuồng, đây là chuyện gì a, mười ván, là mười ván a, cứ như vậy mà giải quyết trước mặt các nàng.


      Nhóm bình thẩm lại lần nữa kích động, lão Thái Phó cũng kích động, cả người đều run run lên. sống cả đời chưa thấy ai làm được, vậy mà lại bị nữ tử chỉ vung tay phát là giải được hết.


      Chuyện phát sinh hôm nay, suốt đời khó quên, rung động này quá lớn. Vẻ mặt kích động nhìn ván cờ bàn được giải, trong đầu nghĩ về lời của người bạn.


      Vận mệnh Sở quốc gặp đại nạn, may mà có nữ tử tuyệt thế từ phương xa đến, cứu vớt khi Sở quốc bị loạn.


      Ván cờ này kỳ là bạn tốt của tạo ra từ rất nhiều năm trước, từng qua, ván cờ này được người có duyên giải được, mà người này là người cứu cả Sở quốc. Mà bây giờ, rốt cục thấy được nữ tử này.


      Nữ tử trước mắt có thể là tài hoa cái thế, tao nhã vô song, Sở quốc tìm được người thứ hai như thế này.


      Trận đấu cờ buổi chiều cũng kết thúc, nhưng hôm nay lại có người phá được mười ván cờ, là chuyện lạ từ trước đến nay.


      Phá cả mười ván, ai có thể theo kịp đây.


      Kết quả trận đấu của ban ngày được truyền ra, toàn bộ Yến kinh chấn động, Yến kinh lâm vào cảm giác cuồng nhiệt chưa từng có, cuồng nhiệt sùng bái Vân Mộng.


      “Quá lợi hại, tuyệt đối là thiên tài a. Ai có thể giải được mười ván trong thời gian ngắn như vậy.”


      “Đúng vậy, quả thực là có thể so với thần a. Ta về sau nhất định phải cho nữ nhi của ta cố gắng, lấy Vân Mộng Vũ làm gương. Có thể bằng phần mười của Vân Mộng Vũ, phụ thân như ta cũng được an ủi.”


      “Từ nay về sau, Vân Dung cùng Phó Tâm Lan đều trở thành quá khứ. Từ nay về sau, Vân Mộng Vũ chính là nữ thần trong lòng ta.”


      “Xem ra Vân Mộng Vũ cùng Dạ vương quả nhiên là cùng cách a, nữ tử phong hoa tuyệt đại, tuyệt thế vô song như vậy làm sao có thể như lời của Dạ vương phủ truyền ra.”


      “Đúng vậy, xem ra đồn đãi quả nhiên thể tin a. Vân Mộng Vũ này làm sao có thể là phế vật, đây là tuyệt thế thiên tài a.”


      “Đúng vậy, đúng vậy, có thể là nữ tử đứng nhất Yến kinh.”


      Giờ phút này mọi người ở Yến kinh đem Vân Mộng Vũ trở thành nữ thần, bọn họ tại rất muốn đến hoàng cung xem tài nghệ của nàng, biết nữ tử tuyệt thế vô song kia lại có biểu kinh tài tuyệt diễm như thế nào.


      Lúc này ở trong tướng phủ, Lí Như phẫn nộ quăng hết đồ bàn xuống đất, sau trận thanh lách cách, trong phòng nhất thời lâm vào đống hỗn độn. (Sally: con mình bằng ngươi thấy mà lại ganh người ta)


      “Chết tiệt, tiện nhân kia, xem ra ta nhìn lầm nàng. Hôm nay nàng ta nổi bật như vậy, lại khiến Dung nhi của ta có cơ hội biểu . Chết tiệt, tiện nhân, ngày nào đó, ngày nào đó, ta nhất định làm ngươi giống như mẹ ngươi. Tiện nhân này, dám huỷ hoại đường sống của nữ nhi ta thương nhất, tại lại hủy hoại tiền đồ xuất sắc nhất của nữ nhi ta. Đáng chết, là đáng chết.” Giờ phút này Lí Như còn mang bộ dáng ôn nhu thường ngày, vẻ mặt vặn vẹo, trong mắt đầy ác độc, làm cho người ta nhìn thấy cũng khiếp sợ.


      Mà trong vương phủ tại cũng bắt đầu nổi gió.


      Vương Tuyết Nhi đứng ở trong phòng của mình, hắc y nhân quỳ trước mặt nàng ta, mặt che khăn màu đen.


      “Vương Tam, ngươi giải quyết Vân Mộng Vũ cho ta.”


      “Vâng, thuộc hạ làm ngay.”


      Đợi Hắc y nhân rồi, Vương Tuyết Nhi mang vẻ mặt lãnh khốc.


      Vân Mộng Vũ, nữ tử đứng nhất Yến kinh.


      Hay cho nữ tử đứng nhất Yến kinh a.


      là làm cho nàng ngoài ý muốn a, từng là bao cỏ phế vật, trong nháy mắt lại làm cho người ta loá mắt, tài văn chương bức người. Như vậy cũng tốt, như vậy làm nàng nguy hiểm hơn. Người có khả năng uy hiếp đến nàng tuyệt đối nương tay.


      Dù sao nàng tại nàng cần cây đại thụ là Dạ vương, tuyệt đối thể bởi vì Vân Mộng Vũ mà gây ra sai lầm.


      Nghĩ đến đây, trong mắt Vương Tuyết Nhi hàn quang loé lên, cả người mang hơi thở lạnh băng, làm cho người ta cảm giác sợ hãi.


      Trong thư phòng của Dạ vương, Dạ vương Sở Dạ lúc này cũng mang vẻ mặt hiểu đứng ở nơi đó. Trong lòng suy nghĩ cuồn cuộn, ánh mắt biến ảo .


      Vân Mộng Vũ, hay cho cái Vân Mộng Vũ, che dấu sâu, vậy mà phát ra.


      Rốt cuộc là vì sao nàng phải làm như thế, nàng muốn làm gì?


      Chẳng lẽ ngay từ đầu nàng nghĩ phải rời khỏi , nếu làm sao có thể che dấu chính mình như vậy. Nếu lúc trước khi bị người khác vu khống cho tội thông dâm, nàng làm sao có thể nhịn được.


      Nghĩ đến nàng vì muốn rời mà làm đóng giả bao cỏ phế vật, nghĩ đến bữa tiệc ngày ấy nàng mang khí chất xa xưa, yên tĩnh như nước, trong lòng có cảm giác rầu rĩ, có chút thoải mái.


      Trong mắt Sở Dạ biến ảo vài lần, cuối cùng lại trở nên bình tĩnh, khóe miệng lộ ra nụ cười tà khí, làm cho người ta nhìn thấy liền có cảm giác lạnh cả người.

      Chương mới đây...chươngmới đây...maidô...mại dô
      Phiên NhiênChris thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 41: Đêm trước tiệc tối


      Đèn lên rực rỡ, các nơi trong hoàng cung đều rất náo nhiệt. Đủ loại xe ngựa hoa lệ xếp hàng ở cửa cung, đám người quan viên và phu nhân đều xuống xe, chạy tới Mẫu Đơn hội.


      Lúc này trong phòng của hoàng cung, Lí Như mang thần sắc cực kì kém đứng bên cạnh Vân Dung.


      Vân Dung nhìn thấy mẫu thân như vậy, bước lên phía trước khuyên nhủ, “Mẫu thân, đả kích ấy nữ nhi còn chịu được. Tuy rằng nàng ta rất nổi bật, nhưng nàng chung quy là khí phi. Chỉ cần chúng ta ra tay, hơn nữa Thanh phi nương nương trong ứng ngoài hợp, nữ nhi cũng tin đấu lại nàng.”


      Nghe Vân Dung , trong lòng Lí Như dễ chịu chút, hôm nay Vân Mộng Vũ làm cho nàng phát điên. Tiện nhân kia lại chỉ trong vòng nửa ngày mà rửa sạch tội danh khí phi, hôm nay quả nhiên là rất nổi bật a. Bất quá Dung nhi đúng, cho dù tao nhã như thế nào, chung quy cũng ai thèm lấy, Yến kinh này cũng có ai muốn lấy nàng. Tuy rằng nàng ta tốt, nhưng chỉ cần có nàng ta ở đó, như vậy hai nữ nhi của nàng bị chèn ép.


      Nghĩ xong lại nắm tay Vân Dung,“Dung nhi cũng là ngươi nghĩ chu toàn, mẫu thân hồ đồ. Nếu phải do nàng ta, ngươi cùng Ngọc nhi trở thành đích nữ, thân phận rất tôn quý. Nhưng mà nay, mẫu thân đối với hôn của ngươi cùng Ngọc nhi vẫn còn có chút yên lòng.” xong, lại rơi lệ, nàng tuyệt đối thể cho hai nữ nhi của mình làm thiếp được.


      “Mẫu thân, ngươi cần lo lắng. Ta tuyệt đối cho bất luận kẻ nào cản trở đường của muội muội. Vô luận như thế nào, Vân Mộng Vũ cũng được giữ lại. Vừa rồi Thanh phi nương nương cho người truyền lời lại đây, Vân Mộng Vũ người nghĩ biện pháp giải quyết. Đến lúc đó, chúng ta phối hợp người là được.” Nghe Lí Như vậy, Vân Dung khuyên giải an ủi .


      “Nếu nương nương cũng quyết định động thủ với tiện nhân kia, ta đây an tâm. Thanh phi nương nương luôn luôn tài trí hơn người, có nàng ra tay giúp việc, tiện nhân kia cũng khó thoát khỏi.”


      Nghe Vân Dung Thanh phi hỗ trợ, tảng đá trong lòng Lí Như mới rơi xuống. Nghĩ đến kết cục của Vân Mộng Vũ, Lí Như nhịn được lộ ra nụ cười khoái chí. Thủ đoạn của Thanh phi rất tàn nhẫn, làm cho người ta lạnh cả người.


      Hai người lúc sau, Lí Như bảo nha hoàn thay quần áo cho Vân Dung. Nhìn quần áo được đổi người Vân Dung, trong mắt Lí Như toát ra thần sắc vừa lòng. Trước mắt nàng, Vân Dung mặc bộ quần áo màu tím, quần áo thêu đầy hoa mẫu đơn màu vàng, đầu cài cây trâm cùng màu, cả người hoa lệ cao quý.


      Lí Như vì chuẩn bị quần áo cho Vân Dung cũng rất nhọc lòng, đáng tiếc, người định bằng trời định, hai người bọn họ cũng nghĩ tới lại bị Vân Mộng Vũ đánh bại lúc sáng.


      Nhưng Lí Như thấy quần áo mặc người Vân Dung cũng yên tâm. Vân Mộng Vũ ban ngày văn chương lợi hại, có thể là do nàng ta học lỏm. Nhưng tài nghệ này giống như vậy. Vân Mộng Vũ suốt ngày chỉ ở trong phòng nên khẳng định là biết đàn hay khiêu vũ. Mà mấy thứ này nếu luyện tốt lên được. Cho nên hai mẹ con giờ phút này mới có thể yên tâm mà cho làm quần áo này chỉ là vì chức danh hoa Mẫu Đơn vương, các nàng bây giờ cảm thấy trận thi đấu buổi sáng chỉ là do may mắn, nhưng thắng lợi cuối cùng vẫn thuộc về Vân Dung.



      Lí Như càng nhìn càng vừa lòng, hôm nay Dung nhi làm cho mọi người kinh diễm.
      Mà lúc này trong phòng Vân Mộng Vũ, Vân Mộng Vũ lại ngồi xổm, gối đầu lên chân của Trịnh lão thái thái, cùng lão phu nhân về việc nhà.


      “Bà ngoại, cũng là ngươi đối tốt với Vũ nhi. Ngươi đưa quần áo vừa người lại xinh đẹp, còn nữa, nhìn thấy bà ngoại, Vũ nhi trong lòng rất vui vẻ, rất vui vẻ a.” xong nàng lại nâng đầu lên chút, nhàng tựa đầu lưng lão phu nhân, trong mắt nhịn được có chút ẩm ướt.


      biết vì sao, hôm nay nàng lại đặc biệt nghĩ về người thân ở thời khác. Mà bà ngoại đến, cho nàng phần an ủi. Lúc này trong lòng nàng cảm thấy an bình được chút, nhắm mắt lại lẳng lặng hưởng thụ ấm áp, trong lòng nhất thời cảm thấy hạnh phúc.


      “Hài tử ngốc, bậy cái gì vậy. Nhớ bà ngoại, bất cứ lúc nào cũng có thể đến thăm bà. Bà ngoại vĩnh viễn đều hiểu ngươi nhất, chỉ cần Vũ nhi cần, bà ngoại hy sinh mọi thứ bất cứ giá nào.” Nhìn thấy cháu ngoại mình âu yếm ngoan ngoãn như con mèo , gối đầu lên mình, trong lòng lão phu nhân lúc này cũng rất thỏa mãn.


      Lão phu nhân cúi đầu, lấy tay vuốt ve mái tóc Vân Mộng Vũ, từng chút từng chút, ôn nhu đến cực điểm. Nhìn cháu ngoại có khuôn mặt xinh đẹp, giờ phút này lại thấy rất giống nữ nhi của bà, lão phu nhân nhất thời có chút hoảng hốt, nhất thời ngây người.


      Khi đó, nữ nhi cũng có khuôn mặt tuyệt đẹp, cũng tài hoa hơn người, có thể là nữ tử đứng nhất Yến kinh, rất nhiều người đều nghĩ nàng nhất định trở thành thái tử phi thậm chí là hoàng hậu. Nhưng cuối cùng, nữ nhi vẫn lựa chọn trạng nguyên Vân Mộ kia. (Sunny: Vậy là ông ta có kiến thức nông cạn a~~~, tiếc quá, huhu. Sally: Vừa nông cạn vừa hám tài, vô ơn nữa…)


      Khi đó Vân Mộ tuy rằng là trạng nguyên, nhưng ở trong quan trường nếu có chỗ dựa, làm sao có thể thăng chức lên được. Nếu phải cưới Lâm nhi, có hộ quốc tướng quân phủ ở phía sau giúp, Vân Mộ làm sao có thể có được vị trí như ngày hôm nay.


      đáng giận là cái người kia khi Lâm nhi ra lại đối xử như vậy với Vân Mộng Vũ. Chẳng lẽ tất cả mọi người đều nhìn lầm . Nhưng năm đó quả vì cứu Lâm nhi mà thiếu chút nữa nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng sau khi Lâm nhi mang thai con lại cấu kết với đích nữ của lại bộ Thượng Thư, đem Lí Như kia nạp làm thiếp.


      Trong mắt lão phu nhân phong vân bắt đầu khởi động, bà dám nghĩ đến, nếu đúng như bà dự đoán, như vậy Lâm nhi của bà thực đáng thương. Nghĩ đến nữ nhi, trong mắt lão phu nhân xẹt qua chút bi thương cùng ảm đạm.


      Lập tức ánh mắt lại nhu hòa nhìn về phía cháu ngoại, “Vũ nhi của ta trưởng thành, trưởng thành. Lại vĩ đại như vậy, như vậy bà ngoại mới có thể yên tâm.” Nếu bà có thể nhìn thấy Vũ nhi hạnh phúc, như vậy bà nhắm mắt cũng hối tiếc. Nhưng, bà sợ bà đợi được ngày đó ......


      “Bà ngoại......” Như có linh cảm, Vân Mộng Vũ bất an ngẩng đầu lên, gọi to tiếng.


      “Bà ngoại có gì, Vũ nhi đừng lo. Nào Vũ nhi, đứng lên, để bà ngoại nhìn xem y phục có vừa người hay ?”


      Trong lòng mặc dù có chút bất an, nhưng cuối cùng cũng nghĩ ra được. Nàng đứng dậy, bước lui vài bước, lại xoay vài vòng, trong lúc nhất thời váy trắng tung bay, như hoa bách hợp nở rộ vào ban đêm, xinh đẹp Xuất Trần.


      Lão phu nhân nhìn cháu ngoại dung mạo tuyệt sắc khuynh thành cùng khí chất siêu phàm thoát tục, trong mắt tràn đầy vui mừng.


      “Vũ nhi, y phục này thực xứng với ngươi, quả thực là sinh ra để dành cho ngươi.”


      “Đây cũng là công sức của bà ngoại, là bà ngoại có ánh mắt tốt. Vũ nhi cũng rất thích.”


      Vân Mộng Vũ đối với quần áo này cũng cực kỳ vừa lòng, nhịn được lại nhàng xoay vài vòng.


      Đột nhiên khóe mắt nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của bà ngoại, trong lòng nàng cũng có cảm giác mất mát. Nàng biết là bà nghĩ đến mẫu thân, rất nhiều năm trước kia, mẫu thân cũng ở Mẫu Đơn hội làm cho mọi người kinh diễm. Làm cho cả toàn bộ Yến kinh biết tiểu thư của hộ quốc tướng quân phủ kinh tài tuyệt diễm như thế nào, phong hoa tuyệt đại ra sao. Nhưng chung quy vẫn là tiêu tán từ khi mẫu thân qua đời, nhưng, nàng biết mẫu thân chết phải là do nguyên nhân khó sanh.



      Trong lòng nghĩ, độ ấm trong mắt chuyển thành hàn băng, trong lòng nàng thầm , dám làm hại mẫu thân nàng, nàng tuyệt đối dễ dàng buông tha. Trong lòng nàng hứa hẹn, chắc chắn cố gắng bảo vệ Mộc gia chịu chút thương tổn nào.

      (Sally: Chương sao rất kích thích nha [​IMG])

      Ta cũng phải me để giựt tem thoy....Haiz!!! Cố Lên [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG]

      Hôm nay ta rãnh nên post sớm, chúc mọi người giật tem thành công a... [​IMG]Ta là ta rất thích chương này nha
      Phiên NhiênChris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 42: đôi bích nhân!


      Thi đấu tài nghệ của Mẫu Đơn hội được tổ chức bên hồ Ánh Nguyệt. Ánh Nguyệt hồ bốn phía đều được treo đèn lồng, toàn bộ sân của trận đấu có vẻ mộng ảo dị thường. Ánh trăng nhu hòa, nước gợn sóng lăn tăn, tạo ra cảm giác hài hoà tinh tế.


      Đêm đến, rất nhiều quan viên cùng phu nhân đến trước, bọn họ tìm được vị trí ngồi xuống. Có người lẳng lặng ngồi ở chỗ của mình cùng đợi tiệc tối bắt đầu, có các phu nhân tụ tập ở nơi chuyện phiếm.


      Lúc này đột nhiên nghe được thanh hít vào của mọi người xung quanh, mọi người tò mò ngẩng đầu nhìn về phía cửa, thấy hình bóng màu tím xinh đẹp đập vào tầm mắt của mọi người.


      Vân Dung mặc y phục màu tím, có thêu nhiều đoá hoa mẫu đơn màu vàng dưới ánh trăng có cao quý khác thường, nhưng lại có loại cảm giác làm cho người ta dám nhìn thẳng.


      Ở đây, nam tử nhìn thấy Vân Dung vào, trong mắt cũng lên chút kinh diễm. nghĩ tới Vân Dung này chỉ có tài văn chương, cho dù dung mạo cũng rất xuất chúng. Ban ngày Vân Mộng Vũ lại biểu kinh người, bọn họ rất tò mò biểu của hai tỷ muội đêm nay.


      Đêm nay, biết tỷ muội các nàng tranh chấp, cuối cùng ai có thể đỗ trạng nguyên? Trong mắt mọi người đều dấy lên hứng thú.


      Mà nữ tử ở đây cũng là vẻ mặt xem kịch vui. Hôm nay, ban ngày Vân Mộng Vũ có thể là rất nổi bật, đem tài nữ đứng nhất Yến kinh Vân Dung ép tới còn đường lui. Mọi người đều nhớ lúc ấy bộ dáng của Vân Dung thất hồn lạc phách. nghĩ tới, mới qua vài canh giờ, Vân Dung lại có thể xem như chưa có chuyện gì, nhìn quần áo hoa lệ kia còn thêu hoa mẫu đơn, nghiễm nhiên nghĩ đến hoa Mẫu Đơn vương là của nàng. Bất quá có phải hay phải đợi mọi người xem xét.


      Có trò hay để xem, nếu tối nay Vân Mộng Vũ lại bỗng nhiên nổi tiếng, Vân Dung kia quả nhiên là vô cùng biết xấu hổ.


      Tuy rằng các nàng cũng tin tưởng Vân Mộng Vũ có thể có tài năng hơn như thế, các hạng mục đều tỏ ra xuất sắc. Nhưng giờ phút này, bởi vì tâm tư rối loạn, các nàng vẫn có chút ảo tưởng. Dù sao chính mình chiếm được cũng hy vọng người khác có thể dễ dàng lấy được.


      Vân Dung vào, hưởng thụ cảm giác được mọi người chú ý, thất vọng của buổi sáng cũng tan biến, trong lòng lấy lại được tự tin vốn có. Vân Dung tao nhã về phía vị trí của tướng phủ, có cả Vân Mộ, Lí như và lão thái thái.


      Vân Mộ nhìn Vân Dung tới, trong lòng tràn đầy vui sướng. Nữ nhi cho tới bây giờ cũng chưa từng làm ông thất vọng. Cho dù ban ngày Vân Mộng Vũ tài hoa kinh diễm, nhưng cuối cùng cũng thể bằng nữ nhi mà ông sủng ái nhất.


      Tuy rằng cả hai cái đều là nữ nhi của , nhưng biết vì sao lại thích Vân Mộng Vũ. Có lẽ là mỗi lần nhìn nàng, nhớ tới rất nhiều chuyện cũ trước đây.
      Mà với mẹ con Lí Như lại khác, mỗi lần ở cùng với các nàng, mới có thể tìm được cảm giác tôn nghiêm của người làm chồng, làm cha. Vân Mộ nhất thời nghĩ đến ít chuyện cũ, lập tức đưa mắt tìm kiếm Vân Mộng Vũ. Bất quá thất vọng, nhìn quanh nhưng vẫn tìm thấy.


      Nhớ tới hôm nay trong cung truyền ra tin tức, thần sắc Vân Mộ càng trở nên phức tạp. Tuy Vân Mộng Vũ là nữ nhi của , nhưng lần trở lại này lại gây trở ngại về tiền đồ của hai nữ nhi thương nhất. Nhưng muốn xuống tay với nàng, vẫn ra tay được. Dù sao, đây cũng là đứa con duy nhất của và Tâm Lan.


      Trong lòng trăm mối cảm xúc, lại đột nhiên cảm giác mọi người bỗng nhiên yên lặng, im lặng này rất quỷ dị.


      Vân Mộ kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía lối vào, nhìn thấy đôi bích nhân chậm rãi vào.


      Nam tử mặc chiếc áo bào trắng tinh xảo, khuôn mặt hoàn mỹ như thần tiên. Nhìn đến nam tử kia, mọi người trong lòng sinh ra cảm giác dám nhìn thẳng, nam tử kia giống như là tiên hoá thành.


      Nữ tử quần áo màu trắng, y phục có nổi lên đoá sen xinh đẹp, tay áo có đoá sen được thêu bằng kim tuyến, lưng là đai lưng màu vàng, đầu cài cây trâm bạch ngọc, cây trâm cũng điêu khắc hoa sen. Cả người xinh đẹp tinh xảo, thanh nhã thoát tục, khí chất siêu nhiên như thế, đẹp mắt làm cho người ta bị đui mù. (Sally: chị mặc đồ đôi nha)


      Giờ phút này mọi người ai cũng nín thở, sợ quấy nhiễu đến đôi bích nhân. Rất đẹp, giờ phút này trong lòng mọi người đều nhịn được nhớ tới câu chuyện dân gian kia, hai người kia xứng đôi như Kim Đồng Ngọc Nữ.


      Quả thực là trời đất tạo nên đôi.


      Nhìn Vân Mộng Vũ cùng Hiên vương cùng nhau vào, Vân Dung cũng trừng lớn hai mắt. Đây là có chuyện gì, Hiên vương tuy rằng nhìn rất ôn hoà, nhưng thực tế, lại muốn tiếp xúc với ai. Cho nên, Vân Dung trong lòng tưởng Hiên vương hẳn là bề ngoài ôn hòa, nội tâm là người rất lạnh nhạt, nàng dễ dàng tiếp cận. Nhưng tại, đây là tình huống gì, lại cùng Vân Mộng Vũ vào.


      Hơn nữa, chết tiệt , hai người lại đồng thời mặc y phục trắng, nhìn lại giống như hai vợ chồng ân ái, Vân Dung thấy chói mắt. Lại nhìn phản ứng của mọi người bên cạnh, Vân Dung thầm hận trong lòng, hai tay gắt gao vò nát chiếc khăn lụa. Hận khăn lụa trong tay chính là tiện nhân Vân Mộng Vũ kia.


      Mà Lí Như cũng mang vẻ mặt độc nhìn hai người vào. Tiện nhân, dám thông đồng với Hiên vương. Tiện nhân, quả nhiên là tiện nhân, là khí phi, vậy mà còn dám vọng tưởng Hiên vương, cũng sợ trở thành địch nhân của nữ tử Yến kinh.


      Quả nhiên, nữ tử xung quanh lúc này đều mang vẻ mặt tốt nhìn Vân Mộng Vũ. Nữ nhân kia làm sao có thể đứng chỗ cùng Hiên vương điện hạ, lại xứng đôi như thế.


      Nhìn thấy ánh mắt tốt ở xung quanh, trong lòng Vân Mộng Vũ khỏi kêu oan uổng. Đây là , phải là mơ. Sớm biết vậy nàng cùng bà ngoại đến đây có chuyện này.


      Cái này là xong rồi, thế nào cũng trở thành kẻ địch của nữ tử Yến kinh.


      Trong lòng rất khó chịu, xoay người lại nhìn về phía tên đầu sỏ gây nên, nhìn thấy ánh mắt bỡn cợt của đối phương nhìn mình. Lúc này, trong lòng Vân Mộng Vũ buồn bực đến cực điểm.


      Chết tiệt, nghiệt này, là mầm tai họa a.


      Nhớ tới chuyện trải qua cùng trước khi đến đây, Vân Mộng Vũ muốn nghiến răng a.

      Mọi người đọc truyện vui=D
      Phiên NhiênChris thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 43: Các ngươi muốn giết ta?


      Lúc này Vân Mộng Vũ nhớ đến việc trải qua, trong lòng vẫn khó có thể bình tĩnh, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi a.


      Lúc ấy nàng nghĩ đến ánh mắt của mọi người, nghĩ là mọi việc đều bình thường, nên cho bà ngoại trước. Mà nàng lại muốn nghỉ ngơi chút, sau đó chuẩn bị ra tham gia buổi thi đấu.


      Ai ngờ khi đến rừng trúc, đột nhiên có cảm giác phía sau có người theo, trong lòng cảnh giác mãnh liệt. Cước bộ lập tức nhanh hơn, ai ngờ có thanh truyền đến, làm cho lưng nàng nổi lên trận mồ hôi lạnh.


      “Nữ tử đứng nhất Yến kinh của chúng ta muốn đâu?”



      Nàng vừa định chạy, phía trước lại đột nhiên xuất hai Hắc y nhân nữa. thể, đường chạy bị chặn, nàng quay đầu lại, nhìn thấy sau lưng là ba hắc y nhân, mà ở phía trước chắc là thủ lĩnh của bọn chúng. Hơn nữa, lời lúc nãy chắc là của .


      “Các ngươi muốn làm cái gì? Muốn giết ta?”


      Nàng nhìn thẳng hắc y nhân, người phát ra thanh lúc nãy, tay phải bí mật xoa lên vòng tay tinh xảo. Thủ lĩnh hắc y nhân cũng để ý, dù sao cái vòng này nhìn qua rất tinh xảo, cũng giống như cái vòng bình thường khác mà thôi. Mà làm cho Hắc y nhân kia kinh ngạc là phản ứng của Vân Mộng Vũ lúc này, làm ngoài ý muốn a. Nữ tử bình thường gặp loại tình huống này phải đều sợ hãi, khóc lóc cầu xin tha thứ sao?


      Nữ tử này quả nhiên đặc biệt!


      Bất quá, đặc biệt thế nào, Đoạt Hồn Lâu bọn họ có quy tắc. Nữ tử đặc biệt nhưng bị Đoạt Hồn Lâu nhắm tới, như vậy nàng phải bỏ mạng tại đây. Bất quá vị khách kia , trước khi lấy mạng nàng phải tra tấn cho nàng đau khổ.


      Chuyện tốt như vậy, bọn họ lại làm sao có thể cự tuyệt được?


      Nhất là ở trước mặt bọn họ, nữ tử này đẹp như thiên tiên.


      “Chúng ta quả là muốn giết ngươi. Bất quá, trước khi giết ngươi ta muốn cùng ngươi làm việc.” Hắc y nam tử xong còn dùng ánh mắt dâm tà quét qua quét người Vân Mộng Vũ, bên miệng lại lộ tia cười dâm đãng.


      Chuyện này, nàng biết gì, đây là chuyện gì a? Tại sao lúc nào cũng có người muốn lấy mạng của nàng. biết lần này là ai?


      Nhưng lại ra lệnh tiền dâm hậu sát, người này quả nhiên rất ác độc.


      Bất quá, nàng tuyệt đối cho toại nguyện, muốn giết nàng, nào có dễ dàng như vậy.


      “Giết ta, ngươi cảm thấy đây là chuyện dễ dàng sao?”


      Nghe Vân Mộng Vũ như vậy, hắc y nam tử nhịn được lớn tiếng bật cười. “Giết ngươi dễ dàng a. Nếu ngươi hầu hạ chúng ta được thoải mái, ta có thể nghĩ lại mà bỏ qua cho ngươi.”


      Chuyện này, Vân Mộng Vũ cũng nhịn được mà nổi giận, trong mắt hàn băng nổi lên, trong lòng đối với sát thủ này cũng nổi lên sát ý.


      “Phải , muốn ta hầu hạ ngươi?”


      Vân Mộng Vũ nhàng xong, thanh phiêu dật, theo gió truyền đến. xong, hai bên khóe miệng lên nụ cười yếu ớt, nhàng nhợt nhạt, làm cho người ta khỏi hãm sâu vào trong đó.


      Thủ lĩnh kia nhìn Vân Mộng Vũ như vậy làm sao có thể nhịn được, nghĩ muốn tiến lên đem nàng mang , chạy tìm chỗ phát tiết.


      Vân Mộng Vũ nhìn Hắc y nhân về phía nàng, khóe miệng càng tươi cười, mang theo loại xinh đẹp quỷ dị, tay phải chậm rãi di động, mở chốt khởi động ‘mưa lê hoa châm’ tay.


      Khi nhìn thấy tất cả Hắc y nhân đều ngã xuống, cổ có tia huyết tuyến, máu chậm rãi chảy ra. là thủ pháp cao minh, võ công thực lợi hại. cần dùng binh khí mà lại có thể giết người kịp phản kháng, cảnh giới bực này quả nhiên rợn cả người.
      Cảm thấy nghi hoặc, lại cảm thấy sau lưng có trận gió thổi qua.


      Nàng quay đầu nhìn thấy Sở Hiên mặc thân áo bào trắng từ trung bay xuống, mặt phải là biểu tình ôn nhu thường ngày, mà là vẻ mặt trầm lãnh.
      Nhìn thấy sắc mặt kém của , trong lòng nàng khỏi buồn bực.


      bị làm sao vậy, đừng là lo lắng cho nàng chứ?


      Mà Sở Hiên cũng chuyện, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng.


      Nàng bị nhìn được tự nhiên, vừa định mở miệng muốn giải thích, lại bị cái ôm bất ngờ của làm cho nàng trở tay kịp. Sở Hiên ôm Vân Mộng Vũ vào lòng, trong lòng mới thở phào hơi, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể làm giảm nỗi sợ hãi.


      Vân Mộng Vũ nhất thời có chút mơ mộng, đây là tình huống gì? Chóp mũi lại cảm nhận được mùi của hoa cỏ, trong đầu nàng nhất thời có chút hỗn loạn. Qua lúc lâu, Sở Hiên nhàng buông Vân Mộng Vũ ra, trong mắt lóe nhiều vụn tinh quang , nhìn nàng sâu.


      Nàng cũng ngẩng đầu nhìn lại, trong mắt lên vẻ khó hiểu, lên sợ hãi, lên mong đợi, lên đủ loại cảm xúc phức tạp. Thấy thần sắc biến ảo trong mắt nàng, cũng chỉ có thể thở dài tiếng trong lòng, tia sáng trong mắt rút , khôi phục lại bình tĩnh ngày thường.


      Hai người nhất thời gì, khí quỷ dị.


      Nàng nhịn được mắng to trong lòng, nghiệt chết tiệt, luôn đem tình phức tạp lên như vậy, nàng vốn tự mình có thể giải quyết. Nhưng, tại, nàng lại có cảm giác thiếu thêm nhân tình.


      Trong mắt Vân Mộng Vũ mang vẻ ảo não, mà lúc này lại bị Sở Hiên nhìn thấy. Nhất thời trong lòng cũng buồn bực, nữ nhân này sao lại thế, chính mình hảo tâm cứu nàng, thế nhưng nàng còn biểu ra biểu tình ảo não như vậy.


      Ảo não, nàng có gì ảo não chứ?


      Nên ảo não là mới đúng, vừa nghe cơ sở ngầm trong cung báo lại có sát thủ Đoạt Hồn lâu lẻn vào, lúc ấy cũng biết làm sao, lập tức chạy lại đây, sợ là nhằm vào nàng mà đến, sợ nàng gặp chuyện may.


      Vậy mà ngược lại, nàng lại mang vẻ mặt ảo não khi được cứu.


      Lúc này Vân Mộng Vũ cũng nhận ra khí có phần khác thường. Nhìn thấy Sở Hiên sắc mặt đen thui nhìn nàng, nàng mới phản ứng lại, vội vàng lấy lòng : “Lúc nãy là nhờ Hiên vương cứu giúp, tiểu nữ tử biết nên báo đáp thế nào cho phải.” Nàng khách sáo , trong lòng nghĩ nên chấm dứt nhanh việc này, nàng còn vội vàng tham gia trận đấu buổi tối. Nàng cũng thể tới muộn, bằng khiến mọi người nghĩ nàng là người tư cao tự đại.


      đợi trả lời Vân Mộng Vũ lại đột nhiên nghe được Sở Hiên chậm rãi “Nếu đến đây, còn chịu xuất , Hàn băng, Hàn lâu chủ?”


      Xung quanh còn có người, Vân Mộng Vũ kinh hãi.

      Mọi người hình như hiểu lầm phải, mình chỉ tại mình còn thi nên post lịch nhưhiện tại, nhưng sau khi thi vẫn còn bận nhiều việc nên mình xem xét lại vấn đề tăngchương theo cầu của mọi người, nhưnggần đến chương 70 chương dài hơn chương tại rất nhiều khoảng gần 40 trang word, nên lúc đó mình sẽxem thời gian có mà post nhiều hay ít. Sẽkhông bao giờ bỏtruyện mọi người nhé. Thân !!! Đọc truyện vui [​IMG]
      Phiên NhiênChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :