1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên tài khí phi - Ngọc Khuyết (C167) HOÀN đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 34: Hoa Thanh Nhi

      Vân Mộng Vũ kinh ngạc nhìn Phó Tâm Lan, lẽ ra hai người bọn họ nguyên bản người là thiên người là địa, hai người hẳn là cùng xuất mới đúng.


      Bất quá nghĩ vẫn nghĩ, nhưng khi nhìn về phía mắt phượng kia, lại khiến cho người ta có điểm chán ghét. biết vì sao, liếc mắt cái liền khiến cho Vân Mộng Vũ cảm thấy nàng là người tâm giao.


      Vân Mộng Vũ cười yếu ớt hướng nàng ta gật gật đầu, lúc này, Phó Tâm Lan cũng là mỉm cười hướng Vân Mộng gật đầu đáp trả.


      Thời gian tiếp theo, Vân Mộng Vũ cũng làm gì cả, cũng chỉ là vẻ mặt cười yếu ớt bình yên ngồi bên cạnh Vân Dung, cố gắng tỏ vẻ như là tiểu thư khuê các, làm các tiểu thư quan gia chỉ liếc mắt cái.


      Mà Vân Dung kia giờ phút này trong lòng rất buồn bực, nàng tính diễn màn tỷ muội cùng nhau trò chuyện, nhưng tại người chung quanh cũng muốn ngồi gần nàng. Ngoài những lời khe khẽ rỉ tai nhau, còn thường thường dùng ánh mắt quái dị đánh giá nàng.


      Cái này, Vân Dung cho dù trong lòng chịu nổi, mặt lại phải luôn dịu dàng tươi cười, mặc dù nụ cười rất cứng ngắt. (Sally: mặt chị ấy dày a)


      “Tâm Lan, ta cảm giác tâm tình của ngươi đột nhiên trở nên rất tốt?” vị hoàng y nữ tử ngồi cạnh Phó Tâm Lan tò mò hỏi.


      “Phải , vậy mà Nhã nhi nhìn ra, ta có biểu ràng như vậy sao?”


      “Cái gì chứ, ta nhìn ngươi rất lâu rồi nha. Tâm Lan, ngươi thể đánh trống lãng a.” Hoàng y nữ tử vô cùng thân thiết kéo cánh tay Phó Tâm Lan, cười khẽ .


      “Hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây nha, Sở quốc chúng ta ngày đêm đều có hòn ngọc quý tay, Trầm Nhã tiểu thư nên được bảo vệ cẩn thận a...” muốn trêu chọc vài câu, nhìn hoàng y nữ tử lấy ngón tay chọc vào người Tâm Lan.


      “Được rồi, ta vừa rồi thấy nữ tử có khí chất mà cảm thấy cao hứng.”


      “Có khí chất, nữ tử Yến kinh phải đều là như vậy sao, có vẻ đẹp, có nhận thức, ta cảm thấy có gì lạ cả?” Trầm Nhã nghi hoặc.


      “Đương nhiên là có, chỉ là chúng ta vẫn chưa phát , đều bị biểu tình của nàng mê hoặc mà thôi. Ngươi xem, người mặc quần áo màu lam có phải rất hấp dẫn .” Phó Tâm Lan lấy ngón tay hướng Vân Mộng Vũ chỉ chỉ. Trầm Nhã quay đầu nhìn lại, nhất thời cảm thấy trước mắt sáng ngời. Lẫn trong đám người phấn son đầy mặt, gương mặt đầy đặn của Vân Mộng Vũ thể nghi ngờ như nước phù dung, trong sạch mà tinh khiết. Trầm Nhã nhìn nàng cảm thấy đúng là có khí chất.


      “Xác thực rất có ý tứ nha, xem ra quả nhiên là người có tướng mạo phi phàm. Ngươi xem hôm nay nàng có thể mang đến ngạc nhiên cho chúng ta hay ?” Trầm Nhã rất thích khí chất tinh khiết sạch đó của Vân Mộng Vũ ngay từ cái nhìn đầu tiên.


      “Khẳng định là có, hôm nay nàng tuyệt đối làm tất cả mọi người chúng ta chấn động. Như vậy đâu phải là nữ tử biết cầm kỳ thi hoạ hoặc là phế vật như mọi người .” Phó Tâm Lan cũng rất là chờ mong. Đối với nàng nàng cái danh hiệu hoa Mẫu Đơn vương kia cũng để trong lòng, nàng để ý là có thể gặp được bằng hữu cùng chung chí hướng. Mà Vân Mộng Vũ bên kia nhàn nhã thưởng thức cảnh đẹp quanh viện, đột nhiên lại cảm thấy có người chú ý nàng. Nàng cười yếu ớt ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt đầy học vấn đó.


      Kết quả khi nàng nhìn lên, khoé miệng nàng liền run rẩy. Bởi vì Trầm Nhã hai mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào nàng, vẻ mặt và bộ dáng đều rất hứng thú.


      Đây là điên khùng gì sao? Khoé miệng nàng run rẩy, biết nên phản ứng như thế nào mới tốt?


      Đúng lúc khi nàng biết mở miệng như thế nào, nữ quan đến, tuyên bố Mẫu Đơn hội buổi sáng, tỷ thí thơ văn sắp bắt đầu. Vì thế các tiểu thư quan gia đều rất hưng phấn đứng lên, nóng lòng bày ra bộ dáng muốn tỷ thí. Tốp năm tốp ba về phía trận đấu.


      Vân Dung cũng luôn mang vẻ mặt tươi cười kéo tay Vân Mộng Vũ, cùng nàng . Dù sao trước mặt người ngoài nàng luôn muốn duy trì hình tượng muội muội ngoan hiền, tốt bụng. Mà Vân Mộng Vũ cũng có phản ứng gì cả, dù sao nàng cùng ai cũng có gì khác nhau, chỉ là nhìn khuôn mặt Vân Dung có vẻ vặn vẹo, trong lòng của nàng vẫn có trận vui vẻ nho .


      Buổi sáng Mẫu Đơn hội cử hành ở ngự hoa viên, trận đấu buổi sáng chia thành ba loại là thư pháp, hội họa, làm thơ.


      Nhìn ba cái đề mục này, Vân Mộng Vũ có chút khó xử, đây đều là điểm yếu của nàng. Hàng mi nàng nhăn lại có điểm khó xử, Vân Dung bên cạnh nhìn thấy nàng nhăn mi lại, mặt lập tức tươi cười có phần tự nhiên hơn. Hừ, Vân Mộng Vũ ngươi phải rất ngông cuồng sao, ngươi phải nhanh mồm nhanh miệng sao, lúc này ta xem ngươi phải làm sao bây giờ.


      Mọi người đều đến ngự hoa viên, các cung nữ sắp xếp vị trí ngồi của các nàng, cũng phát cho mỗi người dãy số chỗ ngồi. biết là cố ý hay là vô tình, Vân Mộng Vũ lại được xếp ở cuối cùng.


      phải muốn tạo áp lực cho nàng sao?


      Người an bài đúng là dụng tâm, thấy ta ngồi chỗ này nhất định là rất vui vẻ. Nếu so sánh nàng như bao cỏ, hôm nay ta cho các người cười đến sái cả quai hàm.


      Dãy số Vân Dung cũng gần cuối, quả thực các nàng muốn gây áp lực cho ta, vậy Vân Mộng Vũ ta trực tiếp cho các ngươi xem tiết mục giải trí.


      Dãy số của Phó Tâm Lan vị trí ở giữa.


      Bất quá Vân Mộng Vũ mang chuyện đó để ở trong lòng, bởi vì chút chuyện này đối với nàng mà là rất đơn giản, chút tính khiêu chiến đáng . Kỳ nàng nghĩ Vân Dung như vậy là sai lầm rồi. Vì vậy hoa Mẫu Đơn vương đối với Vân Mộng Vũ nàng mà mới là dễ như trở bàn tay, nàng đá Vân Dung ra khỏi cuộc thi này.


      Hoàng thượng tới xem Mẫu Đơn hội tỷ thí buổi sáng.


      Ngồi hai bên đều là nữ tử dự thi, ngồi ở giữa Thái hậu cùng Hoàng hậu, còn có ít phi tần được sủng ái cũng tới. Mà phụ trách bình thẩm còn lại là Thái Phó đương triều Tần Nghĩa cùng vài Hàn lâm học sĩ.


      Mọi người sau khi ngồi vào vị trí của chính mình, chỉ chốc lát liền nhìn thấy đám người tới, trước là Thái hậu. Hoàng hậu theo sau lưng của Thái hậu. Các phi tần còn lại dựa theo cấp bậc mà sau lưng Hoàng hậu, các phi tần còn lại theo Thái Phó, sau lưng Thái Phó là Hàn lâm học sĩ.


      Ở giữa những người này có nữ tử đặc biệt làm người khác chú ý, nàng mặc quần áo trong cung màu xanh nhạt. Mặt như phù dung, xinh đẹp vô cùng. Hấp dẫn người ta nhất vẫn là cặp mắt ngập nước mở to. Sóng mắt lưu chuyển nhìn quanh, câu hồn đoạt phách lòng người. Thành thục mang theo vẻ quyến rũ, loại nữ nhân này nam nhân khó cưỡng lại được, khó trách đương kim hoàng thượng lại sủng ái nàng.


      Thanh phi Hoa Thanh Nhi, quả nhiên là nhân vật có cá tính!


      Những người đó chưa đến gần, nữ tử ở đây đều lập tức đứng dậy đến quỳ xuống hành lễ.


      “Thái hậu thiên tuế, Hoàng hậu thiên tuế.” Đợi đám người đến gần, thanh thỉnh an đồng loạt vang lên.


      Vân Mộng Vũ quỳ gối ở giữa, khẽ ngẩng đầu lên nhìn người tới, lại vừa vặn thấy ánh mắt quyến rũ kia nhìn nàng. Cặp mắt kia lẳng lặng nhìn nàng, mang theo hèn mọn bí mật cùng tìm tòi nghiên cứu.


      Hèn mọn!


      Tìm tòi nghiên cứu!

      Chương mới nóng hổi đâya...
      Phiên NhiênChris thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 35: Sóng ngầm bắt đầu khởi động

      Hoa Thanh Nhi dùng cặp mắt xinh đẹp kia nhìn nàng, nhưng lại là ánh mắt mang vẻ hèn mọn và nghiên cứu. Nhìn thấy ánh mắt này, trong mắt Vân Mộng Vũ trong mắt chợt lóe lên mũi ngọn, lập tức lại khôi phục bộ dáng bình tĩnh, làm cho Hoa Thanh Nhi cảm giác hình như có hàn quang lên.


      Hoa Thanh Nhi kinh ngạc, nhưng lại dám xác định, nàng rốt cuộc là che dấu quá sâu hay là nàng bị ảo giác?


      Nhớ tới lời của Vân Dung, ánh mắt của nàng khỏi trở nên nghi hoặc.
      Nếu là che dấu, như vậy nàng là người phi thường đáng sợ.


      Lần đầu tiên Hoa Thanh Nhi lại có cảm giác khó hiểu, trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi. Nếu có hữu tướng phủ chống đỡ Lí gia cũng đủ tư cách đễ đứng vững trong triều đình. Nhưng nàng là người hậu thuẫn của Lí gia, tuyệt đối thể xem thường Vân Mộng Vũ này.


      Nghĩ đến đây, nàng híp hai mắt lại, lại nhìn về phía Vân Mộng Vũ ánh mắt trở nên đáng sợ. Vốn nghe Vân Dung , nàng mặc dù có chút hoài nghi, nhưng vẫn tin cho lắm. Dù sao cũng chỉ là phế vật, làm sao có thể trong phút chốc lại trở nên lợi hại như thế. Ngay từ đầu nàng cũng nghĩ là Vân Ngọc sai, Lí Như vì giúp con mình nên vu oan cho Vân Mộng Vũ.


      Nhưng tại, nàng lại tin, bởi vì đôi mắtkia bình tĩnh như vậy, làm sao có thể là phế vật được đây?


      Ngược lại, nàng ta lợi hại phi thường tuyệt đối!


      Vân Mộng Vũ, mặc kệ nàng ta có bao nhiêu sao lợi hại, chỉ cần dùng địa vị của ta, như vậy nàng ta cho dù có tồn tại cũng có chút ý nghĩa nào. Sau khi quyết định, ánh mắt lại nhu hòa nhìn về phía Vân Mộng Vũ, chỉ là thoáng nhìn qua, sau đó lại chuyển ánh mắt ra chỗ khác. Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Mà Vân Mộng Vũ cũng thấy biến hoá trong ánh mắt của Hoa Thanh Nhi, nàng biết, chiến tranh cùng Hoa Thanh Nhi cũng chỉ là mới bắt đầu. Muốn động đến Lí gia, như vậy cũng phải đối địch với Hoa Thanh Nhi. Mà nàng lại muốn giải quyết toàn bộ Lí gia từ xuống dưới. Nếu vì Lí Như lòng dạ ác độc và Lí gia ở phía sau giúp đỡ, mẫu thân Vân Mộng Vũ cũng qua đời sớm như vậy.


      nữ tử phong hoa tuyệt đại. Nghĩ vậy, lúc ai để ý, nàng nắm bàn tay thành quyền. Nhưng mặt lại có gì dao động, ánh mắt vẫn trầm tĩnh như cũ. Nàng nhàng cúi đầu, lẳng lặng quỳ gối ở đó. Mà phản ứng của Vân Mộng Vũ lại là ngoài ý muốn của Hoa Thanh Nhi.


      Nhưng địch nhân như vậy là đáng sợ nhất.


      “Đều đứng lên .”Đợi mọi người ổn định vị trí, thanh uy nghiêm của thái hậu vang lên. Nữ tử quỳ đều đứng lên hết, trở lại vị trí của mình.


      Lúc này Thanh phi Hoa Thanh Nhi cũng rất lễ phép ngồi ở vị trí kia, ánh mắt nhu hòa, khóe miệng tươi cười nhìn các nữ tử, mang bộ dáng ôn nhu hoà nhã. Thái hậu nhìn thấy nàng như vậy, thần sắc trong mắt vừa lòng ít.


      Thái hậu giương mắt đánh giá các nữ tử dự thi, rất là vừa lòng gật gật đầu. Chỉ chốc lát tầm mắt của bà như ngừng lại chỗ. Đập mắt bà là nữ tử mặc y phục màu lam, trong trẻo như nước phù dung, thanh lệ thoát tục. Lẫn trong đám người y phục hoa lệ nhưng vẫn toát ra vẻ đẹp thuần khiết mà tinh tế.


      Nhìn thấy Vân Mộng Vũ, ánh mắt Thái hậu nhất thời có chút hoảng hốt. Trong đầu bà lên hình ảnh người, nữ tử kia phong hoa tuyệt đại. Nữ tử tốt đẹp như vậy, nữ tử tài mạo song toàn cứ như vậy mà ra , chẳng lẽ là hồng nhan bạc mệnh sao?
      ra vì có quan hệ với Mộc Lâm, nên bà cũng thích Vân Mộng Vũ, nhưng là bởi vì Vân Mộng Vũ rất ngu dốt. ràng là đích nữ nhưng lại kém xa so với các thứ nữ muội muội. Bà sợ nhìn thấy rồi thương tâm, nên cứ vậy mà quên nàng. Nhưng mỗi lần nghe được tin tức tốt của nàng, cũng đối với nàng hoàn toàn hết hy vọng. Nhưng lại nghĩ tới, khi gặp lại nàng, nàng lại toả sáng trước mắt của bà.


      Thái hậu nhìn nàng rất hiền hòa, Vân Mộng Vũ cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt ôn hoà của Thái hậu, lập tức mặt mày vui vẻ nhìn Thái hậu mà nở nụ cười yếu ớt. Nhìn Vân Mộng Vũ tươi cười, khoé miệng Thái hậu cũng nhịn được mà cong lên. Như vậy mới giống nữ nhi của Mộc Lâm. Trong lòng của bà khỏi có chút chờ mong, nàng mang đến điều ngạc nhiên cho bà sao?


      Thái hậu mang theo tâm tình rất tốt nhìn thoáng qua toàn bộ nữ tử. Các nữ tử đều cúi đầu, lẳng lặng chờ đợi.


      “Thái Phó, có thể bắt đầu.” Thu hồi ánh mắt, Thái hậu ra lệnh cho Thái Phó có thể bắt đầu cuộc thi. Thái Phó đứng dậy, trước mặt mọi người, bắt đầu quy tắc của trận đấu buổi sáng. Đơn giản chỉ là thông qua buổi sáng tỷ thí 3 đề mục thư pháp, hội họa, làm thơ mà quyết định ra trăm nữ tử tiếp tục đấu trận kế tiếp. Sau đó lại thêm vài điều nữa rồi tuyên bố bắt đầu.


      Đầu tiên là thư pháp. Cung nữ cùng thái giám ở bên trong phát các dãy số cho mọi người. Nữ tử khi có được dãy số tìm vị trí ngồi, sau đó có thể dự thi, thời gian làm bài là nén nhang. Khi hết giờ, cung nữ thu lại tác phẩm của mọi người, đưa đến Hàn lâm học sĩ để tiến hành bình phẩm, cuối cùng lại đưa đến Thái Phó để đánh giá chung.
      Vân Mộng Vũ bất đắc dĩ đến bàn cuối cùng của mình. Lúc này nàng gì chỉ nhìn phía trước có rất nhiều nữ tử khẽ nhắm mắt lại, hít thở sâu. Biện pháp này tốt sao, bằng dâng hương cầu nguyện chút......


      Bất quá trong đó cũng có nữ tử ngoại lệ. Có nữ tử mang vẻ mặt hưng phấn ngồi nhắm mắt, mà là đứng ở nơi đó vui vẻ nhìn xung quanh. Khi nàng thấy Vân Mộng Vũ, lập tức nở nụ cười to với Vân Mộng Vũ. Nhìn thấy nụ cười có phần khoa trương, mặt nàng ấy có biểu tình khó hiểu, khóe miệng lại hơi run rẩy. Nữ tử này đúng là đáng , rất đáng .


      Bất quá, nàng là ai?


      Nhìn Phó Tâm Lan có bộ dáng cũng rất tốt, tính tình hẳn là câu nệ tiểu tiết. Trong đầu linh quang chợt lóe, là nàng! Trầm Nhã!


      Là hòn ngọc quý của Trầm Bân. Trầm Nhã tính tình lanh lợi, hào sảng, hơn nữa thân phận hiển hách, ở Yến kinh coi như nhân vật có danh tiếng.


      Trong đầu nghĩ đến thông tin của Trầm Nhã, trong lòng nàng khỏi thầm gật gật đầu. Nhìn Trầm Nhã thu hồi ánh mắt nhìn hướng khác, nàng cũng thu hồi tầm mắt, cúi đầu. Nàng viết thư pháp căn bản cần nhiều thời gian như vậy, cho nên cũng sốt ruột viết, chỉ đứng ở nơi đó lẳng lặng suy nghĩ.


      Trong mắt ngẫu nhiên có nhiều mũi nhọn, lãnh liệt như băng.


      lúc sau, có người lục đục hoàn thành tác phẩm. Mọi người đều ngẩng đầu nhìn nhau, nhìn bài làm hoàn thành của mọi người.


      “Các ngươi xem, Vân Mộng Vũ kia thời gian qua hơn nửa rồi nhưng viết được chữ.”Đột nhiên có nữ tử nhìn thấy trang giấy trống của Vân Mộng Vũ, lập tức kinh ngạc . Đúng lúc này, mọi người đều hoàn thành tác phẩm, đều đứng thành tốp năm tốp ba cùng đàm luận.


      Bởi vì người nọ khá to nên làm mọi người chú ý. “ chừng nàng chuẩn bị viết đó thôi, đại sư bình thường đều là như vậy.”Rất nhanh có người tiếp lời, xong còn che miệng nở nụ cười. Những người khác cũng đều nở nụ cười.


      Vân Dung lúc này cũng hoàn thành xong tác phẩm, nhưng vẫn cúi đầu nhìn thư pháp của mình, trầm mặc . Mà Trầm Nhã vừa định mở miệng giúp Vân Mộng Vũ, lại thấy Vân Mộng Vũ ngẩng đầu lên ánh mắt toả sáng. Xung quanh các nữ tử cười nhạo nàng cũng nhất thời bị giật mình, những tiếng cười nhất thời bị áp xuống.

      Cám ơn mọi người đãnhiệt tình ủng hộnha. Hôm nay minh rãnh tối sẽpost thêm 1 chương cho mọi người đọc sướng [​IMG]
      Phiên NhiênChris thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 36: Làm người kinh ngạc

      Vân Mộng Vũ mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trong mắt sóng sánh lưu chuyển. đôi mắt sáng như ngọc, làm cho nữ tử ở đây nhất thời ngây ngốc. Nàng ngẩng đầu lên, nhàng nhìn vòng người xung quanh, khóe miệng gợi lên ý cười tuyệt đẹp.


      Nữ tử ở đây nhất thời có chút buồn bực, nàng muốn làm gì, lúc này, nàng còn tự tin như vậy, chẳng lẽ là họ hoa mắt?


      Phó Tâm Lan lại mang vẻ mặt chờ mong nhìn nàng, Trầm Nhã lại hiểu được tình huống trước mặt, cũng nghi hoặc nhìn Vân Mộng Vũ.


      Trong lòng Vân Dung có cảm giác tốt, vẻ mặt tái nhìn vào Vân Mộng Vũ.
      Thái hậu lại mang ánh mắt chờ mong cùng từ ái nhìn nàng. Lúc này Vân Mộng Vũ cầm bút lông bàn, bắt đầu viết lên giấy. Khi nàng viết chữ,mọi người ở đây đều cảm thấy cỗ khí thế thoát tục toát ra từ người nàng.


      Tay thoăn thoắt viết giấy, hoàn thành tác phẩm rất nhanh.


      Đợi nàng viết xong, mọi người lập tức kéo đến, sau khi thấy , đám giai nhân trợn mắt há hốc mồm.


      có khả năng, có khả năng.......”


      “Nàng làm sao có thể lợi hại như thế?”


      “Này quả thực rất bình thường.”


      Nữ tử ở đây đều khó có thể tin thào ra tiếng. Các nàng khó mà tin được, phế vật trong mắt các nàng làm sao có thể lợi hại như thế.


      Nhìn chữ Phúc kia, các nàng cảm giác được người viết nhưng thiên tài đứng đỉnh núi, đó là độ cao mà các nàng vĩnh viễn thể với tới. số nữ tử lộ ra sắc mặt có chút áy náy, yên lặng cúi đầu, trong lòng cảm xúc hỗn loạn. Mà có số nữ tử lại mang vẻ mặt ghen ghét nhìn nàng.


      Phế vật này làm sao có thể lợi hại như thế được.


      , nhất định là do may mắn, nhất định là hôm nay may mắn nên nàng mới có thể vượt xa mọi người. Trong lòng các nàng tự an ủi mình như vậy. Vân Dung đứng ở bàn bên kia nhìn thấy phản ứng của mọi người cũng nhịn được mà đến bên này.
      Khi mắt của nàng ta nhìn thấy chữ Phúc kia, liền biết phải phản ứng như thế nào, chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn. Trong mắt còn bình tĩnh, mà là hoảng loạn .
      Làm sao có thể, điều này làm sao có thể?


      tờ giấy trắng là nét bút đầy đặn, lập luận sắc sảo. Lực bút hạ xuống cũng khiến cho người ta sợ hãi thôi. Thêm nét bút họa như rồng bay phượng múa, nhìn có vẻ tiêu sái nhưng lại phi phàm thoát tục.


      Cảnh giới bực này cho dù là Thái Phó, là người viết thư pháp đẹp nhất Yến kinh cũng đạt được. Chuyện này làm cho người như Vân Dung, trong mắt trước kia luôn hàm chứa tự tin rốt cục cũng vỡ tung như bọt biển.


      Về thư pháp, nàng biết cả đời này cũng thể vượt qua Vân Mộng Vũ.


      Vì sao, vì sao lại như vậy?


      Vân Mộng Vũ từ văn chương cùng tài nghệ đều biết, tuy rằng mẫu thân lúc đó cũng có dạy cho chút ít, nhưng cũng biết chút gì, thư pháp của nàng ta có khả năng cao như thế. Chẳng lẽ nàng vẫn che dấu, như vậy nàng ta là người thâm hiểm.


      Chiêu thức ấy quả nhiên là vô cùng kì diệu, làm cho người ta kinh diễm vô cùng a. Bất quá cho dù nàng che dấu, cứ cho là vậy , nàng cũng tin được nàng ta biết những cái khác. Dù sao tinh lực của người là có hạn, thư pháp của nàng có bản lĩnh thâm hậu, như vậy phương diện khác khẳng định được.


      Trong lòng thoáng cân nhắc, trong lòng Vân Dung mới yên ổn chút, lại khôi phục bình tĩnh trước đó. Chỉ chốc lát liền có cung nữ xuống dưới thu dọn tác phẩm của mọi người. Mọi người vây quanh Vân Mộng Vũ cũng dần dần tán , trở về vị trí cũ của mình.
      Lúc này Phó Tâm Lan cùng Trầm Nhã đến bên cạnh nàng.


      “Mộng Vũ ngươi rất lợi hại nha, trời ạ, tuy rằng ta hiểu lắm, nhưng là vừa thấy ta biết ngươi rất giỏi a.”


      Nghe được lời của Trầm Nhã, khóe mắt nàng dựt dựt.


      “Mộng Vũ ngươi cần để ý, Nhã nhi chính là như vậy. Mộng Vũ ngươi ngại ta gọi ngươi như vậy chứ.” Phó Tâm Lan cười .


      “Đương nhiên , về sau ta kêu ngươi là Tâm Lan, kêu nàng là Nhã nhi.” Vân Mộng Vũ cười yếu ớt đáp lại.


      Trầm Nhã nghe nàng vậy, nhất thời vui vẻ, “Vậy về sau ba người chúng ta là bạn tốt của nhau. Mộng Vũ ta rất thích ngươi a.”


      Nghe Trầm Nhã vậy, Vân Mộng Vũ cùng Phó Tâm Lan bất đắc dĩ nhìn nhau cười.
      Thời gian lặng yên trôi qua cùng khí vui vẻ ấm áp của ba người, lúc sau có kết quả bình thẩm. Thái Phó đứng dậy đem kết quả ra thông báo.


      “Lần thi tài này, viết thư pháp có rất nhiều nhân tài xuất . Vân Dung cùng Phó Tâm Lan hai vị tiểu thư tài danh sớm lan xa, tất nhiên là tài hoa xuất chúng. Lần này ngoài ý muốn của lão phu còn có Vân Mộng Vũ tiểu thư, nhìn thấy chữ của nàng, lão phu cũng theo kịp. Lực bút hùng hậu, nét chữ tiêu sái, ý nghĩa của những chữ bên cạnh có khí thế hơn người. Lão phu có thể nhìn thấy tuyệt tác như vậy trước khi chết cũng được an ủi. Lần này ba hạng đầu theo thứ tự là Vân Mộng Vũ, Vân Dung cùng Phó Tâm Lan. Những vị trí khác, cung nữ đưa cho mọi người sau.”


      Các nữ tử nhìn thứ tự của mình có vui vẻ, có mất mát, cái gì cũng có. Vân Mộng Vũ lúc này cũng ngạc nhiên về thứ tự của Trầm Nhã, bởi vì nàng nhìn thấy vừa rồi Trầm Nhã cũng tuỳ ý viết như nàng.


      Trong lòng nàng nghĩ nàng và nàng ta là đồng đạo, câu nệ tiểu tiết, bất quá sau khi hỏi xong, nàng mới biết được các nàng phải là đồng đạo, tuyệt đối phải......


      “Nhã nhi, thứ tự bao nhiêu, chắc là thấp đâu nhỉ?” Nàng cười hỏi Trầm Nhã bên cạnh.


      “Ta ư, ta và ngươi là ngược lại đó, ta xếp cuối cùng.” Trầm Nhã làm biểu tình ai oán .


      “Này, Nhã nhi, ngươi xác định ngươi giỡn?” Nàng khó mà tin được, vị trí cuối cùng? Bất quá nàng nhìn thấy danh sách thứ tự trong tay Trầm Nhã, nàng hoa cả mắt.


      đúng là vị trí cuối cùng a.


      “Mộng Vũ, ngươi đừng tin nàng, nàng được chọn thôi. Nhã nhi tuy rằng thư pháp tốt, nhưng trình độ hoạ tranh của nàng rất cao, kém ta đâu. Hơn nữa tài nghệ buổi tối, Nhã nhi còn có con bài chưa lật.” Nhìn thấy bộ dáng của Vân Mộng Vũ, Phó Tâm Lan giải thích chút.


      Nghe Phó Tâm Lan xong, Vân Mộng Vũ mới hiểu ra, cười khẽ nhìn Trầm Nhã liếc mắt cái.


      Thời gian nghỉ ngơi qua , đề mục hội họa lập tức sắp bắt đầu.


      Trầm Nhã bắt đầu bình tĩnh, nàng làm nũng lôi kéo tay Vân Mộng Vũ, “Mộng Vũ, ngươi có phải hay lại cho ta ngạc nhiên. Ngươi cần phải , ta khẳng định là có, đúng hay . Vậy sau này ta nhờ ngươi dạy ta hội hoạ.” xong, Trầm Nhã còn làm ra bộ dáng mong chờ, nàng nhìn thấy cũng biết gì.


      Hội họa, nàng biết, hơn nữa cũng là cao thủ, nhưng cái nàng biết là phác hoạ. Mà phải vẽ bằng bút lông cổ đại. Tuy rằng nàng học rất nhiều thứ, hơn nữa cũng học được vô cùng tốt, nhưng hội hoạ ở cổ đại nàng lại học. Cái này, giống như chuyển biến lớn.


      Từ thứ nhất nhảy xuống vị trí cuối cùng.


      Lúc này trận đấu bắt đầu, nhang cũng đốt, thời gian là ba nén nhang.
      Phiên NhiênChris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 37: Bỗng nhiên nổi tiếng? Nộp giấy trắng?


      Vân Mộng Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ đứng im ở đó, lần này ai dám châm chọc nàng nữa. Mất công lát nữa nàng lại vung bút mà vẽ, đúng là tự rước nhục vào thân.


      Vân Mộng Vũ quả nhiên rất thanh tịnh, mọi người xung quanh nàng đều vội vàng tô tô vẽ vẽ, mỗi người đều cố gắng muốn tạo ra tác phẩm tốt nhất cho mình. Ngay cả Trầm Nhã luôn luôn hoạt bát lúc này cũng trầm tĩnh đứng đó tập trung vẽ, tại nàng cũng làm gì cả, cũng chỉ có thể nhìn xung quanh mà thôi.


      Khi nhìn Vân Dung, tuy rằng thích nàng ta, nhưng nàng cũng nhịn được mà tán dương nàng ta, khi nàng ta vẽ chuyên chú thực cuốn hút người khác. Làm cho người ta liếc mắt cái là biết nàng là người rất kiên nhẫn.


      Quan sát hồi, Vân Mộng Vũ ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Thái hậu chờ mong nhìn mình. Nàng nhất thời cảm thấy xấu hổ, vội vàng cúi đầu. Nên làm thế nào cho phải đây? Đợi nàng nộp bài, biết Thái hậu có còn biểu tình như vậy ?


      Lúc này nàng rất xấu hổ. Mà Hoa Thanh Nhi cũng chú ý đến nàng, chỉ ôn nhu cười cười nhìn quanh trận đấu. Nhìn lúc, Vân Mộng Vũ thấy thú vị, cúi đầu đứng yên ở đó. Ngoài mặt nàng có vẻ như chuẩn bị vẽ, thực tế lại nghĩ nên đối phó Hoa Thanh Nhi như thế nào?


      Thời gian ba nén nhang trôi qua rất nhanh, rất nhiều người cũng hoàn thành, đều lẳng lặng đứng ở vị trí của mình, chờ cung nữ đến thu bài.


      Lúc cung nữ đến thu bài của Vân Mộng Vũ, nhìn thấy trang giấy trắng tinh, khỏi sửng sốt chút. Nàng ngẩng đầu nhìn Vân Mộng Vũ liếc mắt cái, thấy Vân Mộng ôn hoà cười với nàng. Cung nữ cúi đầu đem trang giấy trắng của Vân Mộng Vũ để qua bên. Những người xung quanh như muốn nổ tung.


      “Trời ạ, vừa rồi ta thấyVân Mộng Vũ nộp giấy trắng, đây là sao?”


      “Ta cũng thấy được, có chuyện gì sao?”


      “Chẳng lẽ nàng nghĩ nộp giấy trắng cũng có thể thắng?”


      “Ta thấy nàng ta chỉ có thể được như vậy. Ta qua, nàng ta là phế vật nổi tiếng nhất Yến kinh, làm sao có thể hơn người được? trừ thư pháp ra, cái gì nàng ta cũng biết, nên thư pháp mới có thể đứng nhất. Bất quá nàng ta cũng chỉ là như thế thôi!” Nháy mắt những nữ tử ghen tị với Vân Mộng Vũ bắt đầu châm chọc nàng.


      Nghe thấy những lời khó nghe, trong lòng Vân Mộng Vũ cũng có chút gợn sóng.


      Nàng có hứng thú cùng các nàng ta đấu võ mồn. Dù sao cần giải thích, đợi thời cơ đến, là mọi người biết thôi.


      Mà xa xa khuôn mặt Vân Dung lúc này cuối cùng cũng dịu chút, tuy rằng nàng luôn luôn nghĩ Mộng Vũ trừ thư pháp ra cái gì cũng biết, nhưng vẫn có chút lo lắng, tại tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống. Vân Mộng Vũ ngươi cũng chỉ có thể đến bước này, nổi bật cũng chỉ đến đây, về sau thắng lợi đều thuộc về Vân Dung ta.


      Phó Tâm Lan cũng mang sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy nhìn Vân Mộng Vũ.
      Trầm Nhã bên cạnh lại nhịn nổi, vội chạy đến trước mặt Vân Mộng Vũ quan tâm hỏi: “Mộng Vũ, ngươi sao chứ? Vừa rồi xin lỗi, ta biết.......”


      có việc gì, chỉ là biết họa mà thôi. có gì, ngươi hãy chờ, tiếp theo tỷ tỷ cho ngươi ngạc nhiên .” Vân Mộng Vũ vỗ vỗ vai Trầm Nhã .


      Nghe được lời của nàng, Trầm Nhã bị nàng chọc cười. “Tốt, ta đây luôn chờ mong. Tỷ tỷ, xưng hô này thực tệ a. Tiểu muội ta chờ mong ngạc nhiên lớn của tỷ tỷ a.” Trầm nhã cũng nghịch ngợm , xong vui vẻ chạy .


      Phía trước, nhóm Hàn lâm học sĩ lúc này cũng cảm thấy kinh ngạc, bởi vì sau phần thi thư pháp, bọn họ đối với Vân Mộng Vũ có chút chờ mong. Chờ mong biểu xuất sắc của nàng. nghĩ tới, tại là kết quả này.


      Nộp giấy trắng, nữ tử này làm cho nhóm học giả cổ đại giả giật mình phen. Khi Thái Phó nhìn thấy trang giấy trắng kia, khóe mắt cũng nhịn được mà bất động.
      Cuối cùng kết quả có vẻ như đoán trước, Vân Dung thứ nhất, Trầm Nhã thứ hai, Phó Tâm Lan thứ ba.


      Đề mục kế tiếp của buổi sáng là làm thơ, chủ yếu là đánh giá năng lực làm thơ của các nàng.


      Trong lòng Vân Dung nghĩ qua, nàng được xưng là Yến kinh thứ nhất tài nữ, xuất sắc nhất chính là làm thơ. Nàng quay đầu nhìn Vân Mộng Vũ, mong thấy được bộ mặt ảo não, nghĩ tới nhìn thấy chính là nàng ta mang vẻ mặt bình tĩnh đứng nơi đó. Giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, giống như vị trí cuối cùng của nàng ta là chuyện rất bình thường.


      Vân Dung trong lòng khỏi có chút tức giận, nàng ghét nhất là nhìn thấy bộ dáng thản nhiên của Vân Mộng Vũ, cứ vô tư, vô lo như thế. (Sally: chị cũng quá vô duyên rồi, người ta sao kệ người ta a)


      Rất nhanh đề mục được đưa ra, lấy chủ đề về rượu, thời gian cũng là ba nén nhang. Cung nữ sớm thay đổi giấy bàn mọi người, rất nhiều nữ tử cố gắng suy nghĩ. Có người nhíu mày, có người vắt hết óc suy nghĩ.


      Mà Vân Mộng Vũ vẫn đứng yên tại chỗ, bộ dáng giống như bất động. Hết hai nén nhang, có số nữ tử hoàn thành bài thi, trong đó có nhiều người nổi bật, Vân Dung cùng Phó Tâm Lan cũng nộp bài. Các nữ tử sau khi làm bài xong cũng yên lòng, tốp năm tốp ba tụ tập lại chỗ chuyện phiếm.


      “Vân Dung và Phó Tâm Lan là lợi hại, cũng hoàn thành bài thi rồi. Nhìn thấy các nàng thi, ta thấy xấu hổ vô cùng.”


      “Xem ra năm nay hoa Mẫu Đơn vương thuộc về hai người bọn họ.”


      “Hâm mộ quá, các nàng chỉ xinh đẹp, văn chương lại tốt như vậy, quả thực là tài mạo song toàn a.”


      biết giữa hai nàng ai có thể lấy được ngọc Mẫu Đơn?”


      thể được, ngọc Mẫu Đơn là vật độc nhất vô nhị, thể lấy được dễ dàng như vậy đâu.”


      chừng, ta thấy ngươi ghen tỵ với người ta đó.”


      “Ngươi!”


      Có rất nhiều ý kiến tranh cãi nhau nổi lên ầm ỹ, người bên cạnh nhìn thấy vội khuyên can.


      “Đừng ầm ỹ, đừng ầm ỹ, nơi này là hoàng cung. Các ngươi đều chú ý chút, hơn nữa chuyện này có gì đáng để làm ầm lên đâu.”


      chừng lại có ngoại lệ. Các ngươi xem, Vân Mộng Vũ lại đụng đến bút, chắc nàng ta muốn mình trở nên nổi tiếng thôi.”


      “Ngươi lạ, bỗng nhiên nổi tiếng dễ dàng như vậy sao? Người ta căn bản là vẽ được, chắc lát nữa lại nộp giấy trắng thôi.”


      Lúc này còn có người ngại chưa đủ ầm ỹ, liền đến bên người Vân Mộng Vũ cười lớn tiếng hỏi: “Vân tiểu thư có phải hay lại cho chúng ta thấy tài năng, chúng ta đều mỏi mắt mong chờ đó.” xong, dùng khăn lụa che miệng nở nụ cười. Nàng ta hỏi lớn tiếng như vậy, mọi người lập tức an tĩnh lại, đều chờ mong xem Vân Mộng Vũ trả lời như thế nào.

      Chương mới nóng hổi đây...
      Phiên NhiênChris thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 38: Có hai


      Vân Mộng Vũ muốn với nàng ta, nàng ta lại dám chọc ghẹo nàng.


      Các nàng rốt cuộc muốn như thế nào?


      Còn đợi chờ kinh ngạc lớn hơn sao?


      Chắc là trong lòng các nàng rất vui vẻ, muốn nhìn nàng xấu mặt như thế nào? Đây là năng lực của nữ tử cổ đại sao?


      Vân Mộng Vũ ngẩng đầu nét mặt tươi cười như hoa: “Ngạc nhiên, quả có ngạc nhiên, nếu mọi người chờ mong như vậy, vậy ta cất giấu tài năng nữa.” Sau đó nàng lấy bút hành văn liền mạch lưu loát lên giấy. Đem đề tài về Rượu biểu đạt sôi nổi.


      Quân thấy Hoàng Hà nước thiên lên, đổ đến hải còn nữa hồi.


      Quân thấy cao đường gương sáng bi đầu bạc, hướng như tóc đen mộ thành tuyết.


      Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, đừng sử kim tôn đối nguyệt.


      Trời sinh ta tài tất có dùng, thiên kim tan hết còn phục đến.


      Phanh dương tể ngưu thả làm vui, hội tu nhất ẩm ba trăm chén.


      Sầm phu tử, đan khâu sinh, đem tiến rượu, chén đừng ngừng.


      Cùng quân ca khúc, thỉnh quân cho ta khuynh tai nghe.


      Chung cổ soạn ngọc đủ quý, chỉ mong dài túy còn nữa tỉnh.


      Xưa nay thánh hiền giai tịch mịch, duy có ẩm giả lưu kỳ danh.


      Trần vương tích khi yến bình nhạc, đấu rượu mười ngàn tứ hoan hước.


      Chủ nhân như thế nào ngôn thiếu tiền, kính tu thủ đối quân chước.


      Ngũ hoa mã, thiên kim cừu, hô nhi sắp xuất đổi rượu ngon, cùng ngươi đồng tiêu vạn cổ sầu. (Sally: thơ văn trung quốc ta quả mù tịt, đành để nguyên văn)


      Nữ tử kia nhìn thấy bài thơ này nhất thời sủng sốt, biết nên phản ứng như thế nào. Nữ tử xung quanh vừa thấy tình huống này, lập tức tò mò như ong vỡ tổ xông lên. Đều muốn xem thơ của Vân Mộng Vũ, từng người từng người nhìn xong đều có cùng biểu tình, nên lời nào cả.


      Bài thơ kia do nàng thể còn rung động hơn cả thư pháp của nàng. Rất rung động, cảm giác này lại là cảm giác thể siêu việt hơn được nữa. Giống như là tiểu hài tử nhìn người thầy giáo, mà hành vi của các nàng vừa rồi giống như là biểu bình thường đó.


      Xa xa Vân Dung nhìn thấy tình huống bên này, trong lòng nhất thời lo sợ, cũng vội vàng tới. Khi nàng xem bài thơ, cả người nàng như bị sét đánh, thất hồn lạc phách chỉ biết đứng ở nơi đó.


      Rung động, loại cảm giác rung động từ sâu trong đáy lòng truyền tới. Vân Dung ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Vân Mộng Vũ. Nàng che dấu thực sâu, sâu lường được.


      Lúc này đây, Vân Dung thể tìm được lý do để khinh bỉ nàng. Đáng sợ, giờ phút này Vân Dung cảm thấy lòng bàn chân và toàn thân đều lạnh. Mà Vân Mộng Vũ giờ phút này lại cảm thấy xấu hổ. Nàng cảm thấy nên xin lỗi Lí Bạch a, vì lấy trộm chương thơ của huynh cách quang minh chính đại. Bất quá có biện pháp nào cả, nàng là người lười biếng, lười làm, nên thuận tay đạo thơ của Lí Bạch.


      Chỉ chốc lát, cung nữ thu lại tác phẩm của mọi người. Cung nữ thu lại tác phẩm của Vân Mộng Vũ từ trong tay Vân Dung đứng ở xa xa. Tác phẩm sau khi được chỉnh sửa lại, đều đưa đến tay Hàn lâm học sĩ phía trước.


      Bọn họ nhìn tác phẩm trong tay của mình, thỉnh thoảng gật gật đầu, có khi lại nhíu mày.


      Khi đọc đến tác phẩm của Phó Tâm Lan, Hàn lâm học sĩ nhịn được khích lệ.


      “Phó tiểu thư văn chương quả nhiên như người bình thường, ngôn ngữ tinh tế, ý thơ mang vẻ cổ điển.”


      “Bài thơ của Vân Dung trong tay ta cũng là bất phàm a, lời thơ tinh tế, chỉ cảm thấy tuyệt thể tả, dư vị ngân nga.”


      Hai vị Hàn lâm học sĩ đều phi thường hài lòng với tác phẩm trong tay của họ, trong lòng nghĩ danh hiệu hoa Mẫu Đơn vương trong hai người này.


      “Trời ạ, ta nhìn thấy cái gì thế này, chẳng lẽ là thánh thơ hiển linh.” Đột nhiên Hàn lâm học sĩ kích động đứng lên, tay cầm tờ giấy run rẩy ngừng, trong mắt lại ngấn lệ mang vẻ kích động.


      Cả khu vực giám khảo đều kinh ngạc, vị Hàn lâm học sĩ đứng đó là người đức cao trọng vọng, cũng là người do Thái Phó chính tay chọn lựa. Làm việc luôn luôn bình tĩnh, hôm nay tại sao lại thất thố như thế.


      Mọi người lập tức tò mò nhìn bài thơ trong tay , rốt cuộc là bài thơ như thế nào lại khiến cho ông ta lại thất thố như vậy, lại còn được ông ta gọi là thánh.


      Qủa nhiên là thánh thơ ca, đây là trình độ rất cao a. Mọi người đều buông tác phẩm trong tay, vây đến bên cạnh , ngay cả Thái Phó đại nhân cũng nhịn được tới xem thử. Đợi mọi người xem xong, trong lòng cũng có đánh giá giống . Bài thơ này trước nay chưa từng xuất , rất kinh diễm.


      Mọi người nhất thời đứng ở nơi đó, lẳng lặng cảm thụ ý vị của bài thơ, chỉ cảm thấy trong lòng có tinh thần hào sảng mãnh liệt.


      Thái Phó cũng phi thường kích động, rung động lấy bài thơ từ trong tay của vị Hàn lâm học sĩ kia, vẻ mặt kích động đỏ bừng.


      “Hảo cho câu ‘Trời sinh ta cho ta tài tất có chỗ dùng, thiên kim tan hết còn phục đến’ , hảo cho câu ‘Xưa nay thánh hiền giai tịch mịch, duy có ẩm giả lưu kỳ danh’. Cảnh giới này khiến ta cảm thấy xấu hổ hoàn toàn, hoàn toàn xứng đáng là thánh của thơ ca hiển linh a.”



      Thái Phó thích buông tay nhìn nhìn lại nhiều lần, lại kích động đến bên cạnh Vân Mộng Vũ, run run hỏi: “ biết lão phu có được diễm phúc giữ lại bài thơ của Vân tiểu thư hay , lão phu thích nó muốn buông tay a.”


      Nhìn thấy tình huống này, các nữ tử dở khóc dở cười. Thái Phó kia, cho tới bây giờ đều là ham quyền quý, tính tình hào sảng, cương trực. lòng nghiên cứu văn học, văn học lại ở mức thượng thừa, đứng đầu kinh thành, ai sánh kịp. Nhưng tại, làm cái gì, lại cúi mình trước Vân Mộng Vũ, phế vật của Yến kinh mà xin tác phẩm. Thế giới này thay đổi nhanh đến các nàng đều ai biết.


      Kể từ hôm nay, phế vật Vân Mộng Vũ của Yến kinh, lại trở thành kinh tài tuyệt diễm Vân Mộng Vũ. bức thi pháp cùng bài thơ rung động lòng người, đều làm kinh ngạc giám khảo. Vinh quang này ai dám phản đối, tài văn chương này ai dám so bì.


      Nhìn thấy Thái Phó cuối mình xin nàng bài thơ, Vân Mộng Vũ cũng cảm thấy ngoài ý muốn a.


      Trong lòng nàng khỏi cảm thấy khẩn trương, vẻ mặt kính trọng : “Thái Phó, đây là cái gì, tác phẩm này nếu người thích cứ cầm . Tiểu nữ từ lâu ngưỡng mộ thanh danh của Thái Phó, cái này xem như là tâm ý của tiểu nữ, hy vọng Thái Phó đại nhân đừng chê trách.”


      Chê cười rồi, nàng lại biết xấu hổ có thể làm Thái Phó trở thành như vậy. Người ta là Thái Phó mới là người hiểu biết văn chương chân chính, chứ giống nàng lại tham khảo thơ của người khác.



      Thái Phó nhìn thấy Vân Mộng Vũ có tri thức hiểu lễ nghĩa, trong lòng đối với nàng càng thêm tán thưởng. Nữ tử này cùng với lời đồn giống nhau, ngược lại còn là nữ tử kinh tài tuyệt diễm. Tài cao lại kiêu căng nóng nảy, vẻ mặt khiêm tốn ôn hòa.
      Nhìn khí chất người nàng, như Thanh Liên yên tĩnh, khí chất lỗi lạc. Nữ tử như thế, tương lai nhất định bất phàm a.


      Trận tỷ thí này ở Vân Mộng Vũ lại đứng nhất.


      Vân Dung đạt được thứ hai, Phó Tâm Lan thứ ba.


      Phần tỷ thí của buổi sáng xong, trước khi tỷ thí cho dù đánh chết các nàng, các nàng cũng nghĩ đến kết quả như vậy.


      Trận đấu buổi sáng chấm dứt, có đám người bị loại, chỉ để lại trăm người tiếp tục tỷ thí buổi chiều, người bị loại về trước, buổi tối có thể đến xem biểu diễn tài nghệ.


      Ở trong phòng ngủ chút, Vân Mộng Vũ ngồi ở bên cạnh bàn thản nhiên uống trà, cực kỳ vui vẻ.


      Lúc này, Trầm Nhã cùng Phó Tâm Lan cùng nhau đến rủ nàng tham gia tỷ thí cờ vào buổi chiều.


      Trầm Nhã là vui vẻ nhất, đầu tiên là đem tích buổi sáng vĩ đại của Vân Mộng Vũ kể lại, trong lúc kể lại khoa chân múa tay, làm cho nàng cùng Tâm Lan ôm bụng cười mãi thôi.


      “Mộng Vũ tỷ, ta biết ngươi rất lợi hại. Thế nào, buổi chiều tỷ thí đấu cờ tỷ định giải bao nhiêu nước?” Trầm Nhã hưng phấn bắt đầu phán đoán.


      Vân Mộng Vũ gì, mà là nhìn các nàng cười cách thần bí.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :