1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên tài khí phi - Ngọc Khuyết (C167) HOÀN đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 31: Đêm tịch mịch

      Sở Hiên, sao lúc nào mình cũng gặp vậy? Vân Mộng Vũ trong lòng khỏi có chút buồn bực.


      khí nhất thời có vẻ xấu hổ, biết nên cái gì cho tốt. Nhất thời hai người đều biết mở miệng như thế nào cho phải. Cuối cùng chịu được loại khí quái dị này, Vân Mộng Vũ tùy tiện tìm đề tài để .


      “Hiên vương vì sao đêm hôm khuya khoắt thế này lại mình thổi tiêu ở đây?” Hỏi xong, Vân Mộng Vũ liền hối hận, người ta muốn thổi tiêu vào ban đêm có liên quan gì đến nàng a, quên , chắc cũng trả lời.


      “Ngươi xem, nếu ngươi thấy mọi người đều muốn bị làm phiền. Mà ngươi là người duy nhất muốn làm phiền đến họ, chọc tất cả những người trong thiên hạ nổi giận, như vậy chuyện ngươi muốn làm còn có ý nghĩa sao?”


      Ngoài ý muốn, lại trả lời. Tuy rằng câu trả lời liên quan gì đến câu hỏi.
      Vân Mộng Vũ giương mắt nhìn , chỉ thấy lúc này giống khí chất ôn hoà lúc xưa. Cả người bao phủ loại khí lạnh băng.


      Lạnh như băng, nàng đột nhiên nhớ đến lúc tay nắm tay nàng cũng lạnh như băng.
      Là trời sinh?


      Hay là do cố tình tạo ra?


      Đêm nay có vẻ rất chân , người chân đến sinh động. Bởi vì nàng cảm giác được ràng xung quanh cỗ khí chất bi thương, cư như vậy mà lạnh lùng, cứ như vậy mà bi thương.


      Đôi mắt đẹp như nước, giờ phút này chứa đựng ưu phiền, đau thương kịch liệt giãy dụa. Nàng nghĩ nhìn thấy bộ dáng bi thương của . Nàng muốn vuốt lên hàng mi của để giảm bớt đau thương cùng xúc động.


      Hôm nay, khác hẳn lúc trước, làm cho nàng cũng biết phải làm sao.


      Trong ấn tượng, nghiệt.


      là con cưng của trời, tập hợp hết những tinh hoa của trời đất.


      Nhưng lại rất lạnh lùng, ra tâm của đối với ai cũng lạnh lùng. ràng đối với ngươi cười tao nhã, nhưng thực tế trong mắt lại như mặt nước lạnh lùng, hề có nửa điểm gợn sóng cùng độ ấm.


      như vậy làm cho nàng đau lòng, cảm xúc đột nhiên nảy lên trong lòng khiến nàng biết phải làm sao. Nàng sợ hãi, sợ hãi chạm vào thứ tình cảm biết tên kia, bởi vì nàng có năng lực thừa nhận .


      Nhất thời có chút khủng hoảng, nàng bối rối trốn tránh ánh mắt , vội vàng cụp mí mắt xuống. Nhìn thấy ánh mắt của nàng biến hóa, trong mắt Sở Hiên lên chút mất mát.


      biết vì sao, ở trước mặt nàng, có thể gỡ xuống phòng bị ở trong lòng, biểu lộ ra cảm xúc chân thực nhất. Mà nàng vẫn luôn rời xa .


      “Vậy nên, ta vốn nên tồn tại trong cuộc sống này. Rời xa ta đối với ngươi có lợi chứ có hại.” Sở Hiên nhìn nàng tránh né ánh mắt , cuối cùng chịu được, liền mở miệng thê lương, cuối cùng, lại nở nụ cười đơn.


      Nhìn cười, nàng vội vàng giải thích: “ phải. Ngươi đừng nghĩ như vậy. Chỉ là bởi vì, ta thể ra được lý do. Hãy tin tưởng ta, ta có ác ý. Kỳ , ngươi cần coi mình, cho dù bị tất cả mọi người vứt bỏ, như vậy ngươi cũng sống tốt thôi. Ít nhất ngươi còn sống, như vậy là đủ rồi. cần ghi danh sử sách, chỉ cần thẹn với lòng. Chỉ cần chính mình cho rằng là đúng, cứ làm thôi, để ý suy nghĩ người khác làm gì, ý nghĩ của bọn họ căn bản là giống ngươi. Chỉ cần trong lòng để ý, người khác cũng chỉ là người khác, chính mình mới là quan trọng nhất. Hơn nữa ngươi đơ , người mà ngươi nhất, cho dù rời khỏi thế gian này. Nhưng ta tin tưởng, các nàng nhất định còn có thể ở trời nhìn thấy ngươi, yên lặng bảo vệ cho ngươi.”


      Đúng là nhịn được, nàng đành lòng nhìn thấy bộ dáng sa sút của .
      Nghe được lời của nàng, Sở Hiên có loại cảm giác được an ủi.


      Đúng vậy, nếu thiên hạ sớm buông tha cho , cần gì phải để ý cái nhìn của người trong thiên hạ. Ý nghĩ của người khác có liên quan gì đến đâu. Chỉ cần muốn làm chuyện của . Mà người thương trời nhìn sao?
      ngẩng đầu nhìn trời cao, mặt biểu tình .


      Vân Mộng Vũ nữa, chỉ là đứng ở bên cạnh lẳng lặng cùng .


      Đột nhiên, Vân Mộng Vũ nhìn mặt biến sắc, lập tức cảm giác lưng căng thẳng, dưới chân đứng vững, ngay sau đó người rơi vào cái ôm ấm, mùi hoa cỏ thản nhiên tràn ngập vào đầu mũi. ôm nàng dùng khinh công bay lên, rồi hạ xuống mái hiên của tiểu viện . Sau khi định thần, nàng ngẩng đầu, nhìn đôi mắt kia, trong mắt nàng ánh lên chút tức giận nhè , muốn mở miệng mắng chửi người. Lại nhìn thấy trong mắt đối phương ý bảo nàng nhìn xuống phía dưới.


      Nàng nhìn xuống, chỉ thấy có vài Hắc y nhân chạy tới, tìm tòi thứ gì đó.
      Trong đầu nàng đột nhiên loé sáng, nhớ ra nàng từng theo dõi hắc y nhân lúc nãy. Xem ra cái bóng đen kia chắc là tiểu cung nữ về phía chủ nhân báo cáo tình, ai ngờ lại bị nàng phát , tại chắc là hắc y nhân tới để giết người diệt khẩu.


      Vân Mộng Vũ may mắn sờ sờ đầu của mình, hoàn hảo, hoàn hảo, nó rất tốt, bằng , phỏng chừng hôm nay chính mình cũng chôn xác tại nơi này.


      Nghĩ xong, nàng quay đầu lại, vừa vặn Sở Hiên cũng nhìn nàng. Nàng nhất thời cảm thấy xấu hổ, trong đầu hồi tưởng đến lần trước khi ở ngoài thành, cũng ôm nàng như vậy bước chậm trung.


      Sở Hiên buồn cười nhìn Vân Mộng Vũ, động tác này của nàng đáng , nhất thời cảm thấy tâm tình tốt lên, lo lắng trong lòng phai nhạt rất nhiều. Nhìn thấy có tâm tình tốt, nàng cũng dần dần nới lỏng người ra, nhịn được cùng tán gẫu.


      “Võ công của ngươi cũng tốt lắm, nên bọn họ mới phát .”


      “Chỉ đủ dùng thôi, như thế nào ngươi muốn bái ta làm thầy sao?”


      “Ngươi đừng nằm mơ, bổn nương ta là sư phụ, thế gian này có người thứ hai đâu.”


      rất chê cười, vậy mà muốn làm sư phụ của nàng, nàng là thiên tài của thế kỷ hai mươi mốt, làm sao có thể bái người cổ đại làm thầy được.


      “Như vậy sao, vậy ngươi tự mình nhảy xuống .” ( Sunny: bá đạo quá, hiu hiu)
      Miệng xong, tay cũng buông ra.


      Nàng chỉ cảm thấy trận chóng mặt, dưới chân trượt cái, cứ như vậy hoa hoa lệ lệ từ nóc nhà mà ngã xuống .


      Nhất thời, nàng hết chỗ , nam nhân này nàng nhớ kỹ, tâm tính tốt, vậy mà làm nàng ngã xuống. Vốn cảm thấy là người tốt, kết quả, quả nhiên là biết mặt biết người biết lòng.


      Ngay lúc trong lòng nàng nguyền rủa thậm tệ thậm chí còn muốn phanh thây , lưng lại căng thẳng, người lại lần nữa rơi vào vòng tay tràn ngập mùi thơm của hoa cỏ. Sở Hiên vận khinh công, rồi lại đạp gió mà bay.


      Sở Hiên mang theo nàng bay qua rừng trúc, bay qua ngự hoa viên, lúc rơi xuống đất, nàng tới trước sân, nơi nữ tử dự thi ở.


      Hai người chậm rãi rơi xuống đất, Vân Mộng Vũ nhàng rời cái ôm của , khẽ ngẩng đầu lên, nhàng lời cảm ơn.


      Sở Hiên chỉ dặn dò hết thảy cẩn thận rồi lại dùng khinh công, trong nháy mắt biến mất.
      Nhìn rồi, nàng quay về phòng của nàng, bất quá nàng cũng vội ngủ, mà là lẳng lặng đứng ở phía trước cửa sổ, đợi việc sắp xảy ra.


      Quả nhiên, nửa đêm, cái bóng đen kia trở lại, lần này nàng cũng có hành động thiếu suy nghĩ, mà là nhìn qua cửa sổ, lẳng lặng xem xét, khi thấy cái bóng đen đó vào phòng, Vân Mộng Vũ khỏi kinh ngạc.


      Làm sao có thể là nàng......

      Các nàng đọc truyện vui, sắp tới có nhiều việc hấp dẫn sẽxảy ra a. [​IMG]
      Phiên NhiênChris thích bài này.

    2. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      nam chính ko phải là ng chồng phải ko bạn

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      @manubongdem_263 mình cũng chưa đọc b ạ :yoyo59:, bạn theo dõi để biết thêm nhé :yoyo60:

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 32: Đêm khuya mưu đồ bí mật

      Vân Mộng Vũ rất kinh ngạc nhìn cái kia bóng đen vào phòng của Vân Dung.
      Đây là có chuyện gì?


      Vân Dung ở trong cung có quen ai sao?


      Vì sao nàng có ấn tượng, hay là nàng bỏ qua cái gì? Vân phủ, mà , Lí gia có người ở trong cung sao?


      Vân Mộng Vũ rất nhanh loại bỏ tin tức trong đầu.


      Đột nhiên, cái tên lên trong óc của nàng.


      Hoa Thanh Nhi!


      Lúc nãy theo bóng đen đó để tìm hiểu tin tức, lúc ấy vẫn chưa để ý, chỉ là nhìn cái rồi . Mà tại đem ít manh mối cùng chi tiết xâu chuỗi lại, nàng có phát mới.
      Hoa Thanh Nhi là Thanh phi nương nương được sủng ái nhất.


      Thanh phi này là năm năm trước đương kim hoàng thượng ở ngoài cung gặp. Nghe lúc ấy Sở hoàng du ngoạn hồ, đột nhiên bị tiếng đàn du dương hấp dẫn, liền tới thưởng thức tiếng đàn gặp Hoa Thanh Nhi.


      Mà Hoa Thanh Nhi vốn là dân nữ bình thường, bởi vì lần gặp gỡ này mà bay lên làm phượng hoàng.


      Hoa Thanh Nhi tiến cung liền nhận được ngàn vạn sủng ái, năm năm qua đều được hoàng thượng cưng chiều hết mực. Tuy rằng có nhiều người bởi vì ghen tỵ nên hãm hại, nhưng nàng đều có thể bình yên vượt qua, hơn nữa lại càng được sủng hạnh.


      Từ đó có thể thấy được, Hoa Thanh Nhi cũng là người lợi hại, có thể thao túng cả thâm cung hỗn loạn. Mà nếu có thể như thế, có thể năng lực mị hoặc của nàng ta cực kì lợi hại, nếu làm sao có thể ở trong ba ngàn giai nhân vẫn được hoàng thượng sủng ái. Vả lại thủ đoạn của nàng khẳng định là có, nếu đủ độc, làm sao có thể tồn tại được chốn hoàng cung này mà vẫn bình yên.


      Nhưng bởi vì vấn đề xuất thân của Hoa Thanh Nhi, Thái hậu vẫn thích. Đương kim thái hậu thích Hoàng hậu hiền lành đoan trang.


      Mà đương kim hoàng thượng cũng phải hạng người ngu ngốc, cho nên tuy rằng cực kỳ sủng ái Hoa Thanh Nhi, có khi mở con mắt nhắm con mắt đối với nàng, nhưng khi liên lụy đến quốc gia đại hoặc là việc gì quá mức, cũng tuyệt đối tha thứ.


      Cho nên thái hậu mặc dù thích nàng, nhưng hoàng thượng cũng coi như sáng suốt, phải là người trầm mê trong nữ sắc, cũng chưa bao giờ làm phật ý nàng.


      Mà Vân Mộng Vũ coi trọng Hoa Thanh Nhi này cũng khôn hẳn là do nàng được hoàng thượng thương, mà là bởi vì khi Hoa Thanh Nhi gặp được Sở hoàng, lúc đó người bên cạnh Sở hoàng là Lí Nghị.


      Lí Nghị, nay là lại bộ Thượng Thư, lại là phụ thân của Lí Như.


      Mà từ đó về sau, Lí gia được hoàng thượng coi trọng, người của Lí gia đa số đều làm quan. Cũng là bởi vì như thế, chuyện Lí Như lên làm chính thất lại được cân nhắc, suy xét. Nhưng bởi vì Mộc gia phản đối nên đương kim hoàng thượng cùng thái hậu băn khoăn, bọn họ mới thể bỏ qua.


      tại, Vân Dung liên hệ với người đó, chính là Hoa Thanh Nhi.


      Các nàng muốn làm cái gì, tốt nhất là liên quan đến nàng.


      Nếu , ai cũng thể dễ dàng khi dễ nàng.


      Nếu dám đụng tới nàng lần nữa, nàng làm cho các nàng ngay cả chính mình chết như thế nào cũng biết!


      Nghĩ đến đây, Vân Mộng Vũ nheo mắt lại, trong mắt hàn quang ra.


      Những người này sớm làm cho nàng hết nhẫn nại, nàng có tâm tình chơi trò nhàm chán đó. Cho nên trăm ngàn lần đừng trêu chọc nàng, bằng , nàng cho các nàng biết thủ đoạn của nữ nhân đại là như thế nào.


      Bất quá, chuyện hôm nay, xem ra là Sở Hiên giúp nàng tránh được, biết làm như thế nào để những người đó mất cảnh giác, mà lại tiếp tục xem bọn họ hành động.
      Mà trong phòng Vân Dung giờ phút này cũng là truyền đến giọng nhàng của người cúi đầu.


      “Dung tiểu thư, nương nương ngươi yên tâm. Bằng tài năng của ngươi, làm Mẫu Đơn vương dễ như trở bàn tay. Mà chuyện của Ngọc tiểu thư, đợi Dung tiểu thư lấy ngọc Mẫu Đơn, hơn nữa nương nương giúp, hôn này hủy bỏ hẳn là vẫn có hi vọng.”


      Vừa rồi Vân Mộng Vũ nhìn đến bóng đen cởi quần áo ra, lộ ra bộ mặt , là nha đầu bên người Vân Dung.


      “Nương nương vậy, ta đây cũng an tâm. Đúng rồi, Thải nhi, tại sao ngươi ra ngoài lâu như vậy, nương nương hôm nay có rất nhiều việc sao?” Vân Dung làm như đột nhiên nhớ tới cái gì, mở miệng hỏi.


      “Là như vậy, hôm nay đường nô tỳ đến Hoa Thanh cung, cảm giác phía sau như có người theo. Tiểu thư cũng biết, nô tỳ có ít công phu, nương nương mới có thể đem nhiều chuyện giao cho nô tỳ làm. Nô tỳ lúc ấy sợ bại lộ, liền nghĩ biện pháp cắt đuôi. Sau khi đến Hoa Thanh cung, nô tỳ báo chuyện này với nương nương. Nương nương lập tức phái ám vệ thăm dò, kết quả phát chỉ là con mèo đêm. Bởi vì việc này, nương nương cố ý dặn dò nô tỳ, cho nên nô tỳ về trễ.” Thải nhi lập tức đem chuyện vừa rồi phát sinh lần.


      xong, trong lòng cũng hơi ảo não. Ít nhiều nương nương hôm nay có trách tội, nếu , bởi vì suy nghĩ của nàng mà rước hoạ vào thân. Nghĩ lại, khỏi cảm thấy rất là may mắn.


      Sau khi nghe xong, Vân Dung cũng để trong lòng. Tâm tư tại của nàng đều đặt ở Mẫu Đơn hội vào ngày mai.


      “Lần này được nương nương chỉ diểm, Dung nhi biết nên làm như thế nào. Dung nhi ngày mai phụ kỳ vọng của nương nương. Về phần Vân Mộng Vũ, nàng căn bản cái gì cũng biết, căn bản đủ gây sợ hãi. Mà ta ngày mai nhất định đoạt được hoa mẫu đơn vương đồng thời cũng làm cho Vân Mộng Vũ thân bại danh liệt.” xong, Vân Dung trong mắt lên tia oán độc. Nhưng rất nhanh liền biến mất thấy, lại khôi phục bộ dáng quan tâm đến mọi chuyện. Tinh tế quan sát, phát , cảm xúc của Vân Dung giấu kín, khí thế càng thu lại, làm cho người ta cảm thấy có loại cảm giác ghê rợn đến rùng mình.


      Vân Dung xong, Thải nhi cũng gì nữa.


      Ở trong lòng nàng, Vân Mộng Vũ chỉ là khí phi mà thôi, bao cỏ, đến tham gia Mẫu Đơn hội đúng là làm trò cười cho thiên hạ. Mà tiểu thư Vân Dung ngược lại, tài mạo song toàn, phế vật kia khó có thể sánh được.


      Hai người đều cảm thấy ngày mai mọi chuyện được như ý, nhưng các nàng nghĩ đến bao cỏ trong mắt các nàng ngày mai làm như thế nào để cướp mất ngọc Mẫu Đơn trước mắt các nàng, lại kéo dài thêm giai thoại của mẫu thân nàng.


      Hôm sau, Vân Mộng Vũ vốn định ngủ thêm chút, nhưng bên ngoài rất ầm ỹ, nàng cũng chỉ thuận ý mà dậy sớm.


      Nàng đúng là hết chỗ với nữ nhân ở cổ đại này, phải chỉ là Mẫu Đơn hội thôi sao, vui vẻ đến thế sao?


      đám sáng sớm ngủ được, chuẩn bị từ rất sớm, chịu ngủ thêm, vậy mà lại quấy nhiễu giấc ngủ của nàng.


      Bất quá nghĩ lại, trong lòng nàng liền bình thường trở lại.


      Các trò giải trí ở cổ đại ít như vậy, lâu mới đợi được lễ hội lớn, có kích động chút cũng là điều dễ hiểu.


      Vân Mộng Vũ bên làm chuyện của mình, bên an ủi bản thân. Rất nhanh liền xong hết mọi việc.


      Chờ nàng đẩy cửa ra, khi ra, nàng nhất thời có cảm giác hoa mắt.


      Đây là tình huống gì......
      Phiên NhiênChris thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 33: Vân Dung cuồng vọng


      Nhìn thấy tình huống trước mắt, Vân Mộng Vũ có cảm giác bị hoa mắt.


      Đây là tình huống gì? Vui vẻ đến mức thành như vậy sao?


      Đây là đấu về tài nghệ, cũng phải đọ trang phục, đám người sao lại ăn mặc khoa trương như vậy. Hơn nữa bây giờ còn chưa tới buổi tiệc tối?


      Chỉ thấy phía trước đình viện bàn đều ngồi đầy người, hơn nữa họ đều cho rằng họ trang điểm xinh đẹp nhất. đám nữ tử thanh xuân, lộng lẫy, nhất thời làm cho Vân Mộng Vũ hoa cả mắt.


      Mọi người tán gẫu hôm nay Mẫu Đơn hội rất vui vẻ, các nàng hăng say nghĩ đêm nay ra đề mục gì để dự thi. Còn số người biết tài hoa mình có hạn đàm luận hôm nay ai đoạt được danh hiệu hoa Mẫu Đơn vương. Mọi người đều cho rằng là Vân Dung cùng Phó Tâm Lan. Mà khi các nàng nhìn thấy Vân Mộng Vũ, cũng bàn tán nhiều về việc đó nữa.


      “Xem kìa, đó là ai vậy, nhìn có vẻ lạ mặt. Nàng ta tại sao lại chỉ ngây ngốc đứng ở cửa vậy?”


      “Ngươi biết sao, người ta là đại đích nữ của hữu tướng phủ, trước đây là vương phi của Dạ vương Vân Mộng Vũ đó.”


      “Ồ, ngươi ta cũng nhận ra. Kỳ quái, nàng tại sao cũng tới tham gia Mẫu Đơn hội?”


      “Chuyện này có khó gì đâu, người ta sau lưng có chỗ dựa là quan trường tân tú hộ quốc tướng quân phủ. Hơn nữa mẫu thân người ta tốt xấu cũng từng là Mẫu Đơn lệnh chủ, đến xem cũng có gì là lạ.”


      đến mẫu thân của nàng, trước kia từng là nữ tử đẹp nhất Yến kinh. Đáng tiếc! lại sinh ra phế vật như vậy, là bôi nhọ hữu tướng phủ cùng hộ quốc tướng quân phủ.”


      “Nếu ta là nàng, ta tự tử chết cho rồi.”


      Nghe những thanh chửi bới của các nàng, Vân Mộng Vũ biểu tình vẫn thản nhiên như cũ. Giải thích cho các nàng, có quan trọng ?


      tại các nàng cái gì đều là uổng phí, còn bằng trực tiếp đoạt được Mẫu Đơn vương, dùng hành động cho các nàng biết ai mới là phế vật. Mà tại, nàng nghe tiếng huyên náo của họ trở thành tiếng ruồi bọ, trực tiếp nhìn các nàng.


      “Kỳ đại tỷ tỷ cũng thực đáng thương. Hơn nữa trở lại tướng phủ mấy ngày nay, đại tỷ tỷ vẫn luôn khổ luyện tài nghệ. Cho nên, ta tin tưởng đại tỷ tỷ nhất định bôi nhọ thanh danh của Mộc Lâm quận chúa.”


      Đúng lúc Vân Mộng Vũ cảm thấy đám nữ nhân đó rất nhàm chán, quyết định về phòng nghỉ ngơi chút, lại truyền đến thanh Vân Dung ôn nhu lại mất bình tĩnh.


      Nghe qua hình như là vì Vân Mộng Vũ chuyện, nhưng cẩn thận nghĩ, liền biết lời này đều muốn cho Vân Mộng Vũ xấu mặt.


      Đầu tiên chuyện nàng là khí phi, nếu muốn tốt cho nàng, tại bên ngoài ràng đích nữ của tướng phủ cùng Dạ vương là ly hôn, nhưng nàng ta lại dùng những từ ngữ ba phải như vậy để cáo buộc nàng, có thể thấy được lòng dạ hiểm ác của nàng ta. Hơn nữa, nàng trở về làm gì có khổ luyện tài nghệ, như vậy, nếu nàng biểu diễn quá kém, chẳng phải là làm trò cười sao.


      Vân Dung này, nàng ta thực muốn việc cứ tiến triển như vậy sao?


      Chỉ cần có nàng, Vân Dung kia đừng vọng tưởng.


      Vân Dung tuy là thứ nữ, nhưng hữu tướng Vân Mộ thực sủng ái nàng, thân phận cũng quan trọng. Hơn nữa nàng lại là tài nữ đứng đầu của Yến kinh, là người mà Mẫu Đơn hội tối nay có hi vọng đạt được hoa Mẫu Đơn vương. Cho nên quanh người đều tự nhiên có vòng người vây quanh. Mà Vân Dung lúc này lại trình diễn tiết mục muội muội tốt, ở bên kia giúp nàng chuyện. Về phần có phải hay giúp nàng chuyện, vậy cần cẩn thận ngẫm lại.


      Vân Dung ra những lời chân tình hữu ý, nhưng bên cạnh lại đột nhiên có người phụ họa, nhất thời rất kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về người xung quanh, thấy các nàng đều nhìn về nơi.


      Vân Dung nhìn theo ánh mắt của các nàng, lại nhìn thấy Vân Mộng Vũ dáng vẻ tiêu sái lại đây, lập tức trong mắt lên tia nhọn như muốn đâm vào Vân Mộng Vũ.
      Vân Mộng Vũ cũng có mặc quần áo mà hộ quốc tướng quân phủ đưa tới, bộ quần áo kia nàng tính mặc vào buổi tối lúc nàng đánh đàn. Các nữ tử ở đây, bây giờ đều ăn mặc rất diễm lệ, nhưng buổi tối khẳng định thay quần áo khác còn lộng lẫy hơn. Vân Mộng Vũ tại chỉ mặc bộ quần áo màu lam, đầu cũng chỉ tuỳ ý cài cây trâm. mặt chưa trang điểm. Nhưng chính vì như vậy mà nàng lại toát lên vẻ nhàn tĩnh lịch tao nhã, càng lộ ra khí chất.


      mặt nàng luôn mang theo nụ cười yếu ớt, về phía Vân Dung. Cũng chỉ tuỳ ý đến, lại làm cho người ta có cảm giác tư thái, từng bước như có hoa sen.


      “Muội muội đúng lắm. Ngày đó ít nhiều cũng được muội muội đốc thúc, tỷ tỷ mới có thể chuẩn bị đầy đủ. May mắn muội muội tài nghệ rất cao, hơn nữa muội muội cũng qua lấy được hoa mẫu đơn vương dễ như trở bàn tay, tỷ tỷ mới có thể yên tâm chuẩn bị, bằng tỷ tỷ trong lòng rất bất an.”


      “Tỷ tỷ khách khí quá, đây đều là chuyện muội muội phải làm. Mà tỷ tỷ hoa Mẫu Đơn vương, muội muội cũng có vọng tưởng. Muội muội luôn luôn cảm thấy nếu có thể so tài chút cũng vui rồi. Tỷ tỷ hiểu lầm muội rồi.” Vân Dung khinh địch như vậy cũng nghĩ tự bôi nhọ chính mình.


      “Đúng vậy, là tỷ tỷ nghe lầm. Muội muội tuyệt đối có ý tứ kia, các ngươi trăm ngàn đừng hiểu lầm a.” Vân Mộng Vũ nghe được Vân Dung a lên tiếng, che miệng lại, còn liếc nhìn người xung quanh, làm như là lỡ lời điều nên .
      Cái này, Vân Dung phải vất vả thu dọn cục diện do Vân Mộng Vũ gây nên. Hơn nữa nàng lại thể tranh cãi, bởi vì người ta căn bản chưa gì cả.


      Vẻ mặt khoan dung rộng lượng của Vân Dung rốt cục có chút cứng lại. Cái này, nàng là có khổ nên lời, ác danh nàng cuồng vọng tự đại nhất định truyền ra bên ngoài.


      Quả nhiên nữ tử xung quanh có người muốn đứng lên rời xa bàn này, có người còn lại là vẻ mặt khinh thường nhìn nàng. Quá cuồng vọng, Vân Dung này, nhìn vẻ mặt khiêm nhường, bộ dáng ngoan ngoãn, nghĩ tới cũng là người tự cao tự đại.


      Nàng ta thực nghĩ đến vì mình được tán tụng là tài nữ đứng nhất Yến kinh, có thể là Mẫu Đơn vương sao. Phó Tâm Lan cũng thua kém nàng, nếu hôm nay nàng đoạt được hoa Mẫu Đơn vương, xem nàng đối mặt với mọi người ra sao?


      Vân Mộng Vũ nghe thấy nữ tử xung quanh , lại nhìn Vân Dung cố gắng duy trì biểu tình ôn nhu, tâm tình nhất thời rất tốt, buổi sáng bị đánh thức buồn bực nhất thời đều bị lãng quên. Tâm tình nàng tốt lên liền nhìn quanh bốn phía, đối với hiệu quả của nàng tạo ra rất vừa lòng.


      Đột nhiên nàng cảm giác được có ánh mắt nhìn về phía nàng, ánh mắt này dường như có ác ý, chỉ là mang chút thưởng thức. Thưởng thức, Vân Mộng Vũ bị từ ngữ mình nghĩ trong đầu doạ đến nhảy dựng.


      Ở đây lại có người thưởng thức nàng?


      Vân Mộng Vũ tò mò đảo mắt nhìn quanh, thấy đôi mắt phượng sáng như tuyết. Mắt phượng hẹp dài, con ngươi lưu chuyển ngừng, tao nhã vô hạn. Cặp mắt phượng kia làm như chứa đựng đầy trí tuệ.


      Vân Mộng Vũ nhàng đem tầm mắt của nàng dời , nhìn về khuôn mặt của nàng ta. Đợi khi thấy tướng mạo của nàng ấy, nàng cảm thấy rất ngạc nhiên.


      Hai người hẳn là có giao tình gì mới đúng?
      Phiên NhiênChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :